Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo

Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 40: Anh Muốn Ăn Gì, Bữa Nay Tôi Mời



Thật ra Ôn Như Ý chỉ muốn nói rõ trước với người đàn ông về giới hạn của mình, cũng chưa chắc là buộc anh phải đưa ra lời hứa như thế nào, cô mới như thế nào đó: “Tạm thời như thế, những cái khác tôi chưa nghĩ ra.”

Tần Trí Viễn thấy cô vẫn chưa cho đáp án, bèn truy hỏi: “Thế em có đồng ý làm người yêu của tôi không?”

Ôn Như Ý ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt đen chớp chớp: “Tôi đói rồi, đợi tôi ăn cơm xong nghĩ kỹ sẽ nói cho anh biết.”

Cô nói xong thì đi về hướng quán ăn, Tần Trí Viễn bị cô khiêu khích như vậy, mặc dù trong lòng ngứa ngáy, nhưng bây giờ quả thực cũng sắp một giờ chiều, bữa sáng ăn một chút bây giờ cũng tiêu hóa xong từ lâu, cần phải ăn chút cơm, cho nên anh đi theo cô.

Ở đây chính là trung tâm thương mại, vô cùng phồn hoa, lấy rạp chiếu phim là trung tâm hướng ra phía ngoài, xung quanh đều là những nơi có thể đi dạo mua sắm và vui chơi, quán ăn cách đây cũng rất gần, hai người đi không quá mười phút là tới.

Vốn dĩ Tần Trí Viễn muốn đặt phòng riêng, nhưng bây giờ đang giờ cao điểm để ăn cơm, họ đến muộn quá, phòng riêng đã bị đặt hết, hai người chọn vị trí ở bên ngoài ngồi xuống.

Dù sao thì đây là một quán ăn ở trung tâm lớn, vị trí rộng rãi hơn nhiều so với một quán ăn nhỏ. Cuối cùng, hai người không phải ngồi chung bàn với người khác, hơn nữa nguồn cung của quán ăn này còn phong phú hơn quán ăn nhỏ kia.

Hôm nay Ôn Như Ý mang tiền với phiếu ra ngoài, cho nên rất hào phóng nói với Tần Trí Viễn: “Anh muốn ăn gì, bữa nay tôi mời.”

Lần này Tần Trí Viễn không nói những lời như lúc trước, cái gì mà không thể tiêu tiền của phụ nữ, anh chỉ nhìn cô, từ từ nói: “Thật ra tôi trả hay em trả cũng như nhau, vừa nãy tôi đã đồng ý đưa tiền lương cho em, cho nên tiền của tôi cũng là tiền của em, tôi trả tiền cũng là em trả tiền.”

Lời nói đột ngột lọt vào tai Ôn Như Ý, cô nhất thời không tiếp lại được, Tần Trí Viễn nhìn vào thực đơn hôm nay và hỏi cô: “Em muốn ăn gì?”

Không thể không thừa nhận, lời nói vừa nãy của anh đã làm Ôn Như Ý rất vui, bây giờ tâm trạng của cô không tồi, khóe môi cong lên, không có tiếp câu vừa nãy của anh: “Tôi không kiêng gì cả, gọi gì cũng được.”

Tần Trí Viễn bèn hỏi: “Thế thì thịt kho tàu, cá kho, gà luộc, cuối cùng thêm một món rau?”

Nghe thấy anh đọc tên những món ăn này, khóe môi Ôn Như Ý cũng bất giác giật một cái: “Hai chúng ta ăn có hết không? Bỏ bớt gà luộc đi.”

Tần Trí Viễn gật đầu: “Tôi nghe theo em, gà luộc ở đây cũng bình thường, đợi sau này tôi nấu cho em ăn.”

Nghe ra được ý trong lời nói của anh, khóe môi Ôn Như Ý khẽ cong lên: “Nói trước đấy, nếu như anh làm không ngon, tôi sẽ không ăn đâu đấy.”

Tần Trí Viễn nghĩ đến tài nghệ nấu nướng của mình, răng đột nhiên trở nên nhức, xem ra sau này anh phải nỗ lực hơn nhiều trong phương diện này rồi.

Anh ừm một tiếng, sau đó nhanh chóng đổi chủ đề: “Kế bên có một lầu bách hóa lớn, lát nữa ăn xong chúng ta qua đó đi dạo, tiện thể tiêu hóa thức ăn?”

Hai người sáng sớm đã ra ngoài, kết quả anh còn muốn đi dạo, Ôn Như Ý không nhịn được hỏi anh: “Buổi chiều anh không có việc gì sao?”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 41: Hôm Nay Tôi Cũng Lái Xe Đến



Lát nữa Tần Trí Viễn còn phải đến Ủy ban cách mạng một chuyến, nhưng đi dạo cửa hàng bách hóa đương nhiên vẫn có thời gian: “Tôi có thể dạo đến bốn giờ.”

Lúc này người có người gọi xếp hàng, Tần Trí Viễn đi xếp hàng, quán ăn ở đây sẽ đều làm trước các món ăn cung ứng trong ngày hôm nay, cho nên họ không cần xếp hàng quá lâu, Tần Trí Viễn đã bưng một mâm lớn quay lại, những món ăn mà lúc nãy họ gọi đều đã đủ cả.

Nguyên chủ ăn không được nhiều, cho nên Ôn Như Ý ăn một chút đã no, Tần Trí Viễn cao lớn, dạ dày cũng lớn, đồ ăn còn lại anh đều ăn sạch.

Ăn cơm xong, hai người đến tòa nhà bách hóa đi dạo, tòa nhà này tổng cộng có bốn tầng, diện tích rất lớn, ở tầng một có ít nhất hàng chục quầy hàng, đồ đạc bán ra đương nhiên rất đầy đủ, cơ bản bao gồm tất cả những thứ cần thiết hàng ngày đều có thể mua ở đây, hai người đi thăm từ tầng một đến tầng bốn, hôm nay là thứ bảy nên đương nhiên có rất nhiều người, khắp nơi đều có người xếp hàng trước quầy.

Nhìn thấy nhiều người như vậy, tâm trạng muốn mua sắm của Ôn Như Ý tụt xuống đáy, nhưng Tần Trí Viễn lại nhất quyết muốn đi mua sắm, nói đã đến rồi thì nhất định phải mua thứ gì đó, nếu không lỗ mất, Ôn Như Ý không nói lại anh, cuối cùng hai người chọn một số quầy bán trái cây không có nhiều người, mua một ít trái cây.

Họ mua hai phần trái cây, mặc dù bây giờ Tần Trí Viễn xem như là người yêu tương lai của Ôn Như Ý rồi, nhưng cô kiên quyết muốn trả tiền một phần trái cây, phần còn lại thì Tần Trí Viễn trả, hai người trao đổi trái cây với nhau.

Đi dạo gần nửa ngày, thời gian cũng đã ba giờ, Ôn Như Ý nhớ người đàn ông bốn giờ còn có việc, nên cô định trực tiếp đến bắt xe buýt về nhà.

Người đàn ông lại chậm rãi nói: “Hôm nay tôi cũng lái xe đến.”

Ôn Như Ý vô cùng hiếu kỳ nhìn anh: “Rốt cuộc là lãnh đạo nào mà để cho anh dùng xe công vào việc riêng thế này.”

Hôm nay Tần Trí Viễn cũng xem như là đang làm việc công, nhưng mà anh không nói, chỉ xoa mũi một cái: “Em thật sự muốn biết?”

Ôn Như Ý gật đầu, người đàn ông cười nói: “Thế lát em đi theo tôi gặp người ta nhé?”

Ôn Như Ý nghĩ thôi vậy, người có thể dùng được loại xe này, chắc chắn là lãnh đạo lớn: “Không nói với anh nữa, tôi phải về nhà.”

Hai người lại xách đồ quay lại rạp chiếu phim để lái xe về đại viện, lúc này trời vẫn còn sáng, người trong đại viện đều đang dạo chơi gần khu vực trạm xe buýt, cho nên lần này Ôn Như Ý không để anh dừng xe ở gần trạm xe buýt, mà dừng gần dãy nhà sau đại viện, ở đây có đường đang sửa, sửa rất chậm, cho nên gần đây ít người qua đi qua đường này.

Lúc này thời gian cũng hơn ba giờ ba mươi phút, Ôn Như Ý định xuống xe lại bị người đàn ông gọi lại.

Tần Trí Viễn nhìn cô, sắc mặt hơi tối: “Có phải em còn có chuyện gì quên nói với tôi không?”

Ôn Như Ý nhìn anh, nhất thời cô vẫn chưa nhớ ra chuyện gì, chỉ chớp chớp mắt hỏi: “Chuyện gì vậy?”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 42: Đồng Ý



Xem ra cô thật sự không để tâm gì đến chuyện lúc nãy, Tần Trí Viễn phiền muộn, hít một hơi thật sâu mới nghiến răng nói: “Lúc nãy em vẫn chưa trả lời tôi, có đồng ý làm người yêu của tôi không?”

Lúc này Ôn Như Ý mới nhớ ra chuyện kia, nghe thấy giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi của anh, cô cảm thấy có chút ngại đối với việc mình quên chuyện này.

Đương nhiên, nhất định cũng phải cho anh câu trả lời.

Cô chỉ nhìn xung quanh một cái, phát hiện quả thực không có người qua đường, cô mới ngoắc tay với người đàn ông.

Người đàn ông không nhận thức được điều gì, chỉ tiến sát người tới.

Ôn Như Ý tiến lại gần anh, đưa tay che miệng lại, giống như đang nói lời thì thầm vậy, sau đó hôn nhẹ một cái lên tai anh với tốc độ nhanh như chớp.

“Đồng ý!”

Động tác này của cô đến bất ngờ không kịp đề phòng, khiến toàn thân người đàn ông sửng sốt, đầu anh cũng “bùng” một tiếng, giống như bị nổ tung vậy, hoàn toàn trống rỗng.

Đôi môi mềm mại, hơi thở ấm áp và hương thơm nữ tính thấm vào ruột gan, tuy chỉ thoáng qua bên tai người đàn ông nhưng lại quấn chặt lấy anh như một sợi dây tình yêu, hơi thở của anh thắt lại, toàn thân anh cứng đơ bất động, đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ.

Vừa nãy cô làm gì thế, là hôn anh sao?

Hình như là... hôn anh!!!

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của anh, đôi lông mi dài của Ôn Như Ý khẽ chớp, cô cười nhẹ: “Phó đoàn trưởng Tần, tôi phải về nhà rồi, lần sau gặp lại.”

“Đợi đã.”

Người đàn ông vô thức đưa tay ra kéo cô lại, nhưng đầu óc như bị rời rạc vậy, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Tôi, tôi còn có chuyện...”

Nhìn vành tai anh đỏ cả lên, ý cười nơi khóe mắt Ôn Như Ý càng rõ hơn: “Anh vẫn còn chuyện gì?”

Nụ cười của cô rạng rỡ, đôi môi đỏ mọng lan tỏa như ngọn lửa trong không gian nhỏ hẹp trong xe, người đàn ông cảm thấy mình nóng đến mức khó thở: “Vừa nãy, vừa nãy có phải em đã như thế với tôi rồi không?”

Giọng nói của anh vẫn còn vài phần run rẩy, Ôn Như Ý thấy vậy càng muốn trêu học anh, cô chớp mắt nhìn anh nói: “Vừa nãy tôi đã như thế nào với anh?”

Người phụ nữ hơi ngẩng mặt lên, quan sát ở cự ly gần, Tần Thí Viễn có thể mơ hồ nhìn thấy lông tơ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, đôi môi đỏ mọng lúc này tràn đầy cám dỗ, cổ họng anh thắt lại, đột nhiên có một suy nghĩ muốn cắn.

Chỉ là lúc này phía sau có tiếng bước chân truyền đến, cơ thể anh hơi ưỡn ra sau, đưa tay lên chỉ vào cái tai đỏ ửng của mình, nói: “Chính là lúc nãy như thế này!”

Khóe môi Ôn Như Ý cong lên cười: “Như thế nào thế, anh nói đi?”

Nghe cô hỏi ngược lại, dường như có chút không thừa nhận vậy, Tần Trí Viễn nghiến răng nói: “Em đừng có không thừa nhận chứ, đồng chí Ôn Như Ý, rõ ràng lúc nãy em như thế với tôi rồi, em nhất định phải chịu trách nhiệm.”

Ôn Như Ý cười nói: “Phải đấy, thế không phải lúc nãy tôi đã nói rồi sao, tôi đồng ý làm người yêu của anh chưa?”

Lời vừa dứt, Tần Trí Viễn định thần lại, phải đấy, vừa nãy cô nói đồng ý, kể từ bây giờ, anh chính là người có người yêu rồi!

Anh nhìn người phụ nữ, người phụ nữ cũng nhìn anh, ánh mắt thiêu đốt của cô khiến tim anh đập mạnh, như có thứ gì đó sắp bật ra khỏi lồng ngực.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 43: Đây Chính Là Cảm Giác Có Người Yêu Ư?



Đây chính là cảm giác có người yêu ư?

Thấy người đàn ông không nói gì, Ôn Như Ý nhếch mày nói: “Anh không có chuyện gì nữa thì em về thật đây.”

Tần Trí Viễn lại kéo nhẹ tay cô, nói: “Ngồi với anh một lát nữa đi, đợi lát nữa anh đưa em vào.”

Ôn Như Ý quay đầu trừng anh: “Anh muốn đến nhà em?”

Tần Trí Viễn vốn dĩ không muốn đi, nhưng họ đã phát triển đến mức này, cũng nên đi nhỉ?

Anh khẽ mím đôi môi khô khốc, nói: “Anh đến cũng đã đến rồi, vào một chút chắc không vấn đề gì nhỉ?”

Ôn Như Ý nghe thấy lời này, không khỏi thẹn mướt mồ hôi, đây là người thần tiên gì vậy, vẫn chưa đến hai mươi tư giờ đồng hồ, đã muốn đi hết quá trình từ xem mắt, hẹn hò đến gặp phụ huynh, người ta lái máy bay cũng không nhanh như anh.

Cô cảm thấy không cần gấp như thế: “Nói thì nói như vậy, nhưng em vẫn chưa nói tình hình này của chúng ta cho mẹ em biết.”

Tần Trí Viễn cũng nói: “Thế không phải vừa hay sao? Chúng ta cùng vào nói.”

Ôn Như Ý chỉ vào đồng hồ của anh: “Nhưng không phải bốn giờ anh còn có việc sao? Bây giờ mấy giờ rồi?”

Bị cô nhắc nhở như vậy, Tần Trí Viễn mới nhớ ra, lát nữa bốn giờ anh đúng là có việc thật, anh giơ tay lên xem đồng hồ, ba giờ ba mươi lăm phút, quay về phải mất nửa tiếng, huống hồ bây giờ anh mà vào nhà cô, tương đương với việc tay không đến nhà, như vậy thất lễ quá.

Chắc chắn anh đã bị nụ hôn vừa rồi của cô làm cho choáng váng đầu óc, mới có thể quên mất lễ nghi cơ bản.

Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thế lát nữa em về nói với bác gái, hai ngày nay anh bận xong việc sẽ đến chào hỏi bác gái, em thấy thế nào?”

Mặc dù Ôn Như Ý không muốn nhanh như vậy đã ra mắt gia đình, nhưng thời đại này tiến độ xem mắt đến kết hôn cơ bản là rất nhanh, huống hồ cô cũng cần phải kết hôn gấp, nên cô gật đầu hỏi: “Ngày mai sao?”

Vốn dĩ Tần Trí Viễn muốn nói phải, nhưng cũng không chắc ngày kia có thể làm xong nhiệm vụ hay không: “Hai ngày nữa đi, sau buổi chiều anh sẽ đến.”

Ôn Như Ý gật đầu: “Được thôi, đến lúc đó anh trực tiếp đến là được.”

Nói xong, cô lại giục anh một tiếng: “Anh mau quay về đi, nếu không sẽ trễ đấy.”

Tần Trí Viễn không muốn đi, nhưng thời gian sắp đến rồi, không còn cách nào khác: “Thế anh đưa em đến cổng bên kia.”

Cổng phía sau cách ngã tư này cũng rất gần, Ôn Như Ý không từ chối anh, hai người xuống xe đi bộ hai phút là đến nơi, Ôn Như Ý định đi vào, Tần Trí Viễn lại gọi cô: “Đợi một lát...”

Ôn Như Ý nhìn anh: “Anh lại muốn làm gì thế?”

Tần Trí Viễn nhìn xung quanh một cái, phát hiện gần đây không có ai, anh mới nhìn cô, chậm rãi nói: “Hay là, em làm lại một lần nữa giống như lúc nãy em làm anh đi?”

“Không muốn.”

Ôn Như Ý từ chối rồi, chuyện này làm một lần là đủ rồi, nhiều hơn sẽ không lấy được trái tim của người ta.

“Em về đây, hẹn gặp lại.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 44: Như Ý, Cuối Cùng Cháu Cũng Về Rồi



Cô nói xong thì quay người chạy vào trong đại viện từ cổng sau, vào trong viện, không biết có phải vì lúc nãy cô chạy nhanh quá không hay là vì nguyên nhân gì khác mà mặt cô lúc này có chút nóng, nhịp tim đang đập thình thịch.

Cô hít một hơi thật sâu, khẽ kìm nén nhịp tim, đợi một lúc mới đi về phía nhà mình. Lúc đến sân nhà mình, cô thấy một số người trong đại viện đang đi lại quanh cửa nhà cô, tất cả đều nhìn về phía cửa nhà cô, như đang hóng chuyện.

Lúc này có người nhìn thấy cô, vội nói: “Như Ý, cuối cùng cháu cũng về rồi?”

Ôn Như Ý cười cười: “Thím, sao thế ạ?”

Người kia chỉ tay về phía nhà họ: “Có người bên ủy ban cách mạng đến nhà cháu giục cháu báo danh xuống nông thôn đấy.”

Ôn Như Ý ngây người, mấy ngày trước cô đến Ủy ban cách mạng hỏi công việc, lúc đó nhân viên công tác cho rằng cô xuống nông thôn, cô quên béng mất chuyện này, không nghĩ đến hôm nay bọn họ thế mà đến nhà giục người.

Cô nhanh chóng đi vào nhà, vẫn chưa đến cửa đã thấy Triệu Tú Hoa cùng với hai người lạ đi ra khỏi nhà, cô gọi Triệu Tú Hoa một tiếng.

Người phụ nữ mặc áo sơ mi hoa trắng nhìn Triệu Tú Hoa hỏi: “Đây là con gái của cô?”

Triệu Tú Hoa gật đầu: “Đúng, là con gái tôi.”

Ôn Như Ý nhìn thấy hai người kia bèn chào hỏi, người phụ nữ áo sơ mi hoa nhìn cô nói: “Cô về thật đúng lúc, tôi cũng nói lại một lần với cô, công việc của cô không có cách nào sắp xếp được, hai ngày nay cô nhanh chóng đến văn phòng thanh niên tri thức báo danh, đừng để đến lúc đó chúng tôi lại đến giục một chuyến nữa, phiền phức lắm.”

Giọng điệu của cô ta không được thân thiện, dáng vẻ có chút mất kiên nhẫn, Ôn Như Ý trực tiếp hỏi: “Nếu như tôi sắp kết hôn rồi, cũng cần báo danh sao?”

Người phụ nữ đó nhíu mày nói: “Nếu như mấy ngày hôm nay cô kết hôn, đương nhiên không cần đi, nhưng ở chỗ chúng ta những ai năm nay tốt nghiệp, chỉ cần chưa kết hôn, không có công việc thì muộn nhất là cuối tháng này phải xuống nông thôn, ai cũng không thoát được! Báo danh sớm thì có phân công sớm, đều có lợi cho các cô.”

Ôn Như Ý đã hiểu, không kết hôn thì muộn nhất cuối tháng này phải xuống nông thôn, thời gian còn lại cho cô và Tần Trí Viễn không nhiều nữa, cô cười gật đầu: “Được, thế quay về tôi sẽ bàn bạc với người yêu của tôi về thời gian kết hôn.”

Lời cô vừa dứt, phía sau có một giọng nói rất ngạc nhiên cất lên: “Người yêu? Người yêu cái gì, Ôn Như Ý, không phải cô mới từ hôn sao? Người yêu ở đâu ra?”

Lời này vừa phát ra, hai nhân viên của Ủy ban cách mạng cũng nhìn Ôn Như Ý, vốn dĩ cô không muốn quan tâm đến lời nói này, nhưng nhìn thấy là do Trương Thái Lan nói, cô lạnh lùng đáp trả: “Thím, tôi từ hôn rồi không được có người yêu sao?”

Trương Thái Lan ngây người, vội vàng nói: “Tôi không có nói như thế, tôi chỉ lo đồng chí Ủy ban cách mạng hiểu lầm cô, nói cô vì để không phải xuống nông thôn mà vội vàng kết hôn, chui vào lỗ hổng của chính sách.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 45: Vội Vàng



Có rất nhiều người vì để không xuống nông thôn mà kết hôn, những cán sự ở Ủy ban cách mạng cũng là người bình thường, thông thường những tình huống này không có ai cố ý đi tố cáo, họ cũng sẽ không nói gì, nhưng bây giờ Trương Thái Lan nói như vậy, bề ngoài thì lo lắng, nhưng trong lời nói lại đang nhắc nhở mọi người, Ôn Như Ý có khả năng sẽ chui lỗ hổng của chính sách.

Triệu Tú Hoa vốn dĩ nghe thấy câu nói đó của bà ta thì rất tức giận, nhưng suy nghĩ lại, bà cười nói: “Nếu chúng tôi thật sự muốn chui lỗ hổng này, thế lúc trước còn từ hôn làm cái gì? Trực tiếp gả cho người ta không phải được rồi sao, còn cần phải từ hôn?”

Bà nói như vậy cũng không sai, Trương Thái Lan trực tiếp cứng họng.

Hai người ở Ủy ban cách mạng có lẽ cũng nhìn ra được Triệu Tú Hoa có mâu thuẫn với người này, nhưng đây không phải là việc họ phải quản, người phụ nữ áo sơ mi hoa đó nhìn Triệu Tú Hoa nói: “Nếu như con gái cô sắp kết hôn rồi, thế thì nhanh chóng làm rõ mọi việc, đừng để đến lúc đó chúng tôi lại đến lần hai.”

Họ nói xong thì rời đi, đợi họ vừa đi, mấy người trong đại viện lập tức tiến tới, nhìn Ôn Như Ý hỏi: “Cháu có người yêu từ khi nào vậy, là đồng chí mà mẹ cháu nói do anh trai cháu giới thiệu sao?”

Mặc dù trong lòng Triệu Tú Hoa cũng đoán được ít nhiều, nhưng lúc này bà cũng nhìn Ôn Như Ý, vẻ mặt đầy thắc mắc, hôm nay con gái bà ra ngoài một chuyến, lúc quay về đã xác định quan hệ với Tần Trí Viễn rồi? Thế này cũng nhanh quá không?

Ôn Như Ý gật đầu, nếu như cô đã xác nhận quan hệ với Tần Trí Viễn, cô cũng không định giấu diếm, cô chỉ nhìn Triệu Tú Hoa, chớp chớp mắt: “Vâng ạ, hai ngày hôm nay bọn cháu đã xem mắt, cả hai đều cảm thấy thích hợp, cho nên xác định quan hệ rồi, hôm nay bọn cháu vừa mới đi xem phim về, cháu đang định về nói với mẹ cháu đấy.”

Triệu Tú Hoa nhìn ánh mắt dí dỏm của cô liền biết cô không có lừa người, nghĩ đến những lời lúc nãy của Trương Thái Lan, bà không nhịn được cười nói: “Con bé này, về sớm như vậy làm gì, có thể nói chuyện thêm một, hai tiếng nữa mà.”

Vẻ mặt Ôn Như Ý thẹn thùng: “Mẹ, anh ấy còn có việc, cho nên con về trước.”

Nghe cuộc đối thoại của hai người, lần này mọi người cũng tin rồi, dù sao thì hai hôm nay thấy Ôn Như Ý ăn mặc sửa soạn xinh đẹp như hoa, vừa nhìn là biết đi hẹn hò, nên hỏi tới tấp.

“Cháu tìm cũng nhanh quá nhỉ, mới có mấy ngày chứ? Đối phương là người như thế nào thế, nhân phẩm ra sao?”

“Phải đấy, cậu ấy là người ở đâu vậy, làm công việc gì, có thể khiến cháu nhanh như vậy đã gật đầu?”

Vốn dĩ Ôn Như Ý không định nói tình hình của Tần Trí Viễn, nhưng lúc này có một thím đột nhiên nói: “Có phải đồng chí quân nhân đứng nói chuyện với cháu ở cổng đại viện chúng ta ngày hôm qua không?”

Ôn Như Ý hơi ngây người một lúc, nhưng suy nghĩ lại cũng không ngạc nhiên, dẫu sao ngày hôm qua với giờ đó, địa điểm đó, họ có thể bị nhìn thấy cũng là điều bình thường: “Thím, thím đều nhìn thấy rồi à?”

Người thím đó gật đầu: “Đúng, thím thấy hai đứa cùng nhau lên chiếc xe con, thím còn tưởng lãnh đạo bộ phận nào tìm cháu nữa đấy, thì ra là người yêu của cháu, người yêu cháu là một quân nhân à?”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 46: Những Điều Con Nói Lúc Nãy Là Thật Sao



Đã như vậy, Ôn Như Ý thoải mái thừa nhận, dù sao qua hai ngày nữa Tần Trí Viễn cũng đến nhà: “Vâng, hôm qua bọn cháu đi ăn với nhau.”

Mọi người nghe đến đây, hoàn toàn không thể điềm tĩnh nổi, nếu nói là quân nhân thì thôi vậy, dù sao thời điểm này quân nhân cũng bình thường, nhưng người quân nhân đó vậy mà còn lái xe đến, đó không phải là lãnh đạo trong quân nhân sao? Chỉ có lãnh đạo mới có xe để lái đi nhỉ?

Trương Thái Lan cũng không điềm tĩnh nổi, nhà họ Ôn là thành phần gì chứ? Đó là gia đình tư bản, cha Ôn bây giờ còn đang bị điều xuống dưới nông thôn, quân nhân có thể tìm được gia đình với thành phần như họ sao?

Không thể! Nếu như người đàn ông đó thật sự tìm con của nhà tư bản để xem mắt, đó chính là tự đào hố chôn mình, tự hủy tiền đồ, trừ khi đầu óc người đó có vấn đề!

Còn là quân nhân có xe nữa đấy, tám mươi phần trăm là giả, nếu như là thật, thế thì nhà Ôn nhất định cũng giấu một vài chuyện với đối phương, nếu không chuyện tốt như vậy sao có thể đến lượt bọn họ được?

Đương nhiên, bà ta chỉ nghĩ trong lòng như vậy, nhưng lại không dám nói ra, dẫu sao Triệu Tú Hoa có quan hệ khá tốt với mọi người trong đại viện, nếu bà ta thật sự mắng chửi sẽ làm cho mọi người nổi giận đấy.

Trương Thái Lan hắng giọng, nhìn Ôn Như Ý cười nói: “Chúc mừng cháu nhé, nhanh như vậy đã có người yêu rồi, khi nào dẫn người đến cho mọi người xem thử thế?”

Đến lúc đó họ không dẫn được quân nhân về, lời nói dối hoang đường này sẽ bị bại lộ!

Những người khác cũng bị bà ta dẫn dắt, cũng nói theo: “Phải đấy, Như Ý, từ giờ đến cuối tháng còn có mười ngày, cháu phải dẫn người về mà tính ngày kết hôn, nếu không Ủy ban cách mạng bên kia nhất định sẽ còn đến giục cháu xuống nông thô đấy.”

Ôn Như Ý biết Trương Thái Lan là đang quái gở, nhưng mà những người khác thật sự lo cho cô, cho nên cô không hề tức giận, chỉ cười nói: “Cháu biết rồi thím, đợi hai ngày nữa anh ấy bận xong việc sẽ đến, đến lúc đó mời mọi người đến dùng bữa cơm đạm bạc.”

Sau khi nói với mọi người xong, Triệu Tú Hoa kéo Ôn Như Ý vào nhà, đừng thấy vừa nãy bà rất đắc ý, nhưng khi vào trong nhà, trong lòng bà bồn chồn, vội hỏi cô: “Những điều con nói lúc nãy là thật sao? Con với đồng chí Tần đã xác định quan hệ rồi?”

Ôn Như Ý gật đầu cười nói: “Phải ạ, anh ấy muốn con làm người yêu anh ấy, con đồng ý rồi, lúc nãy là anh ấy đưa con về đấy.”

Triệu Tú Hoa trực tiếp trừng cô: “Thế sao con không gọi người ta vào trong nhà chơi? Nếu như cậu ấy đến rồi, xem Trương Thái Lan còn có thể ăn nói như vậy không?”

Ôn Như Ý cũng không ngờ hôm nay người của Ủy ban cách mạng lại đến: “Mẹ, bốn giờ anh ấy còn có việc làm phải đi, nếu không sao con lại về sớm như vậy?”

Triệu Tú Hoa hơi cứng họng: “Thế lúc nãy cậu ấy nói với con hai ngày nay là khi nào đến?”

Ôn Như Ý gật đầu: “Hai ngày nữa, nhưng mà có thể buổi chiều mới đến.”

Lúc trước Triệu Tú Hoa còn lo lắng hai người họ sẽ kiên trì không nổi, nhưng không ngờ lại tiến triển thuận lợi như vậy, ngay cả thời gian đến ra mắt gia đình cũng quyết định rồi, lần này bà đã hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng con gái bà cũng có chốn về rồi!
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 47: Không Đến



Sau khi xác nhận Tần Trí Viễn sẽ đến, ngày hôm sau Triệu Tú Hoa lập tức kéo Ôn Như Ý đi dọn dẹp trong và ngoài căn nhà rộng hơn mười mấy mét vuông của bọn họ, mặc dù trong nhà có chút cũ nát nhưng vẫn luôn rất sạch sẽ, nhà họ Ôn cũng quen chú trọng, cho nên ngoại trừ quét dọn ra, còn lau chùi, sắp xếp lại mọi thứ trong nhà.

Ôn Như Ý cũng phải sợ hãi thán phục, có một số người, cho dù ở hoàn cảnh nào cũng có thể duy trì thói quen tốt trước kia, Triệu Tú Hoa chính là một người như vậy.

Hai mẹ con bận rộn dọn dẹp giống như đón Tết vậy, mọi người ở trong đại viện đều nhìn thấy, thậm chí có người còn hỏi họ có cần giúp đỡ không.

Mặc dù vẫn chưa gặp mặt chàng rể tương lai này, nhưng Triệu Tú Hoa cảm thấy anh quả thực là một người không tệ, từ sau khi nhắc đến anh trước mặt mọi người, bà cảm giác người trong đại viện dường như nhiệt tình với họ hơn, nhưng bà cũng không phải kiểu người được đằng chân lân đằng đầu, cho nên bà đều từ chối lòng tốt của họ.

Đến ngày thứ ba, mới sáng sớm Triệu Tú Hoa đã đi chợ mua đồ về, hôm nay bà dự định làm một vài món ăn, ngoại trừ mời Tần Trí Viễn, cũng muốn mang đến cho vài gia đình trong đại viện bình thường giúp đỡ họ.

Hai mẹ con họ bận rộn cả buổi sáng, thịt cần ướp cũng đã ướp rồi, việc cần làm cũng đã làm rồi, chỉ đợi người đến là bỏ đồ ăn lên nồi, nhưng sự chờ đợi này, đợi đến bảy giờ chiều, Ôn Minh Khang và Châu Mỹ Thanh đã về, bọn họ chạy hai vòng ở cổng đại viện, cũng chưa thấy bóng dáng của Tần Trí Viễn.

Ôn Thần An đói bụng, ăn chút đồ ăn trước.

Triệu Tú Hoa có chút sốt ruột, có chút hối hận vì đã dọn dẹp khoa trương như vậy, bà nhìn Ôn Như Ý: “Không phải cậu ấy sẽ không đến chứ?”

Ôn Như Ý tin chắc Tần Trí Viễn sẽ đến: “Mẹ, anh ấy nhất định sẽ đến, bây giờ trời vẫn còn sáng đấy.”

Thời điểm này ban ngày khá dài, lúc này trời quả thực vẫn còn hơi sáng.

Nhưng một vài người đợi xem người yêu của Ôn Như Ý không nhịn được hỏi Triệu Tú Hoa: “Đồng chí quân nhân nhà các cô khi nào đến thế? Lúc trước nói không phải hai ngày sau sao? Là hôm nay không sai nhỉ?”

Triệu Tú Hoa gật đầu: “Phải, có thể trên đường có vài chuyện làm lỡ thời gian, nếu như ở chỗ chúng ta có điện thoại thì tốt.”

Những người đó cũng ngại không hỏi nữa, xem như đồng chí quân nhân đó có việc giữa đường.

Trương Thái Lan biết thì cười thầm trong lòng, cái gì mà làm lỡ thời gian, nói không chừng chính là nhà họ Ôn bọn họ lừa người, hoàn toàn không có đồng chí quân nhân nào cả, thế mà mấy ngày gần đây họ còn dọn dẹp chuẩn bị khoa trương như vậy, bây giờ người không tới, đúng là cười c.h.ế.t người ta.

Nhưng mà bà ta không có nói trước mặt người nhà họ Ôn, chỉ bưng bát sứ thô đựng cháo chạy đến bàn đá ở cửa thùy hoa nghe người khác trò chuyện, đợi mọi người nói đến người yêu quân nhân của Ôn Như Ý, bà ta cố ý xen vào: “Đồng chí quân nhân là tốt, nhưng thành phần nhà họ Ôn như vậy, sau này như thế nào thì khó nói nha.”

Mọi người bị bà ta nhắc nhở như vậy, có người cũng cảm thấy có chút không hay: “Đúng đấy, vẫn còn thẩm tra chính trị đấy, lỡ như không qua, hai người họ không phải thất bại rồi sao?”

“Thế đồng chí quân nhân này hôm nay không phải sẽ không đến nhỉ?”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 48: Vả Mặt



Lập tức có người phản bác: “Không thể nào nhỉ, không phải đã nói rõ rồi sao?”

“Nhưng từ chiều đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đấy...”

Lúc này, Trương Thái Lan lại xen lời vào: “Ôi chao, đồng chí quân nhân này còn không đến, món hoàng hoa* này cũng phải lạnh thôi.”

(*) Nguyên văn: 黄花菜都凉了 Đại ý là đã quá muộn. Hoàng hoa là một loại thức ăn phổ biến ở miền Bắc Hoa Hạ. Món ăn làm từ Hoàng hoa thường được đưa ra cuối bữa ăn. Nếu để đến mức món Hoàng hoa cũng lạnh thì tức là đã quá trễ.

Bà ta vừa nói xong thì có một giọng nói trầm thấp vang lên.

“Các thím, cho hỏi, nhà của đồng chí Ôn Như Ý ở đâu vậy?”

Mọi người lập tức quay lại nhìn theo tiếng động. Trời vẫn chưa tối, phía trên bàn đá có một ngọn đèn đường nhỏ treo lủng lẳng. Mọi người đều nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục màu xanh lá cây, trong tay xách một đống đồ đứng ở phía sau bọn họ.

Anh có lông mày rậm, đôi mắt to, chiếc mũi cao thẳng, ngũ quan cực kỳ anh tuấn, dáng người cao lớn thẳng tắp đứng ở đó, cộng thêm bộ quân phục, vừa nhìn đã khiến người ta cảm nhận được phong thái oai hùng của người quân nhân này, cùng với khí thế chính trực.

Có người phản ứng lại trước, giọng nói có vài phần ngạc nhiên: “Cháu là người yêu của Ôn Như Ý? Đồng chí quân nhân đó sao?”

Tần Trí Viễn gật đầu: “Vâng, thưa thím, cháu là Tần Trí Viễn, có thể cho cháu biết nhà họ Ôn ở đâu không?”

Mọi người lập tức hít một hơi, ban đầu bọn họ cảm thấy Dương Quốc Bình cũng khá đẹp trai, nhã nhặn lịch sự, mặc dù đã từng kết hôn, nhưng tốt xấu gì cũng là phó chủ nhiệm, nhưng bây giờ vừa nhìn đồng chí ở trước mặt, những cái khác khoan hãy nói, chỉ với ngoại hình của anh đã có thể trực tiếp so sánh với Dương Quốc Bình.

Nhìn đống đồ vật mà người đó đang mang trên tay, ngoài thịt ra còn có mấy túi lưới đựng đầy hoa quả, bánh ngọt, ngoài ra còn có một túi lưới đựng rượu, là loại đắt nhất ở cửa hàng bách hóa của họ, không giống Dương Quốc Bình, ngày đầu tiên đến nhà chỉ mang hai cân thịt.

Trương Thái Lan cũng sửng sốt, nhìn bộ quân phục của người đàn ông, hình như cực kỳ chính quy, hơn nữa còn có bốn cái túi, Ôn Như Ý thật sự tìm được người yêu quân nhân rồi sao? Cô gặp được may mắn gì thế chứ, vậy mà có thể tìm được một người yêu tốt như vậy?

Lúc bà ta đang định hỏi người đàn ông này số hiệu bộ đội là gì để về phân biệt thật giả, có người trực tiếp hét lên về phía nhà hộ Ôn: “Như Ý, người yêu cháu đến rồi.”

Sau khi gọi người xong, mọi người lại dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn con rể tương lai của nhà họ Ôn, hỏi tới tấp.

“Đồng chí Tiểu Tần đúng không, năm nay cháu bao nhiêu tuổi vậy, nhà ở đâu thế?”

“Trong nhà có những ai, cháu đi lính ở đâu vậy?”

“Cháu từng kết hôn chưa? Có con không?”

“Hôm nay lái xe đến sao?”

Mọi người năm mồm mười miệng, lập tức khiến Trương Thái Lan không xen lời vào được.

Tần Trí Viễn cũng có chút hoang mang, anh chỉ muốn hỏi đường mà thôi, người ở đại viện bọn họ đều ‘nhiệt tình’ như vậy sao, hơn nữa một lúc hỏi quá nhiều câu hỏi, nhất thời anh không biết phải trả lời câu nào trước, anh đang sầu thì có một giọng nói quen thuộc vang lên: “Mấy thím, mọi người từ từ chút, đừng làm người yêu cháu sợ đấy nha.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 49: Ra Mặt



Người đàn ông ngước mắt lên, thấy Ôn Như Ý đang đi về phía họ, bên cạnh cô là một người phụ nữ có vài phần giống cô, vừa nhìn là có thể nhìn ra hai người họ là mẹ con.

Đột nhiên gặp mẹ vợ tương lai với hình thức như thế này, anh có chút căng thẳng, vội vàng đặt đồ đạc trong tay xuống, đợi người đi đến trước mặt, anh vô thức đứng thẳng người cúi chào: “Cháu chào thím, cháu là Tần Trí Viễn.”

Nói xong, anh nhìn Ôn Như Ý một cái: “Cháu là người yêu của Như Ý.”

Ôn Như Ý nhìn người đàn ông có chút thận trọng, không còn khí phách kiên cường tìm cô lý luận lúc trước nữa, cô cười thầm.

Triệu Tú Hoa vốn có chút không vui vì sự chậm trễ của anh, nhưng nhìn thấy anh mày kiếm mắt sáng, ánh mắt kiên định, khuôn mặt góc cạnh, dáng vẻ khôi ngô anh tuấn, trên tay còn xách không ít đồ, chút không vui trong lòng bà biến mất trong chớp mắt: “Đứa trẻ ngoan, đến là được rồi, sao còn mang nhiều đồ đến như vậy?”

Tần Trí Viễn cười cười: “Đều là đồ ăn thức uống, cũng không đáng bao nhiêu tiền ạ.”

Ôn Như Ý có chút bất mãn nhìn anh oán trách: “Sao muộn như vậy anh mới đến, em còn tưởng anh không đến nữa đấy?”

Tần Trí Viễn chưa đáp lại, Triệu Tú Hoa đã vội nói: “Con bé này, đồng chí quân nhân từ sáng đến tối nhiều việc phải làm như thế, đến muộn thì đến muộn thôi.”

Ôn Như Ý liền bị câu nói này của bà làm cứng họng, cô nghĩ thầm, vừa nãy Triệu Tú Hoa ở nhà còn oán trách Tần Trí Viễn đến muộn, bây giờ mới gặp mặt đã bắt đầu nói thay cho anh rồi?

Tần Trí Viễn biết mình đến muộn không hợp đạo lý, làm sao có thể để người yêu chịu ấm ức được, anh chỉ nói: “Bác gái, Như Ý nói đúng, là cháu không đúng giờ, vốn dĩ cháu dự định tối hôm qua về, nhưng nửa đêm xe bị hỏng giữa đường, phía trước lại không có thôn làng, phía sau cũng không có quán xá, sáng sớm bọn cháu mới báo sửa chữa, cho nên đến muộn ạ.”

Triệu Tú Hoa vội vàng quan sát anh: “Thế cháu vội vàng đến đây, chắc chưa nghỉ ngơi đủ nhỉ?”

Tần Trí Viễn gật đầu: “Không sao ạ, bọn cháu thường xuyên tập luyện, chút chuyện nhỏ này không có là gì.”

Mọi người ở bên cũng nói theo: “Đến muộn không sao, nhưng phải trả lời qua cửa ải này của chúng tôi mới được vào trong đại viện.”

Triệu Tú Hoa sợ dọa đến anh, vội vàng nói: “Mấy thím ở đại viện này chính là thích hóng chuyện, cháu đừng để ý.”

Tần Trí Viễn khẽ hít một hơi: “Không sao ạ, các thím cũng là quan tâm Như Ý, cho nên mới hỏi cháu những vấn đề đó.”

Nói xong, anh vội vàng móc ra một ít bánh kẹo từ trong đống đồ mà anh mang tới cho mọi người, anh còn trả lời từng câu hỏi lúc nãy của họ.

Mọi người vốn dĩ thấy anh mặc quân phục, khuôn mặt lại có chút lạnh nhạt, cảm thấy anh có thể khó gần, nhưng bây giờ nhìn thấy anh hiền hòa như vậy, điều kiện gia đình lại tốt như thế, không phải tái hôn, càng không có con riêng, hơn nữa tùy tiện lấy một nắm bánh kẹo là bánh quy hành lá và kẹo thỏ trắng cho họ, hào phóng quá rồi, bỗng chốc thiện cảm của mọi người dành cho anh đã tăng thêm một tầng.

Vì thế, mọi người vừa nhìn anh phát bánh kẹo vừa lén khen ngợi anh với Triệu Tú Hoa, khen con rể của họ đẹp trai tốt bụng, nhìn trông chín chắn, hiểu chuyện.
 
Back
Top Bottom