Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo

Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 60: Chứng Cứ Đâu



Mạc Kiệt Phong nghiến răng: “Thế chứng cứ đâu, các người có chứng cứ gì? Mang ra đây tôi xem thử!”

Lúc này Tần Trí Viễn lại giật cánh tay dưới tay mình: “Đúng đấy, chứng cứ đâu, bây giờ lấy ra đây tôi sẽ để ông vào.”

Tô Hữu Khánh nhịn đỏ mặt, bây giờ đương nhiên là không thể mang chứng cứ ra rồi, nếu không cẩn thận đối chiếu nét chữ, nhất định có thể nhìn ra được là giả, nhưng nếu như đồ vật này được tìm thấy từ một nơi nào đó trong nhà họ Ôn, thế thì chắc chắn sẽ khác, đây là kế hoạch mà bọn họ đã chuẩn bị sẵn, chỉ không ngờ hôm nay Mạc Kiệt Phong lại ở nhà họ Ôn.

Ông ta vẫn chưa đáp, Khương Nguyệt Anh đã lạnh giọng nói: “Chủ nhiệm Mạc, tôi thấy bọn họ hoàn toàn không có chứng cứ, chỉ muốn lục soát nhà làm thiệt hại, thuận tiện phá hoại danh tiếng của Ủy ban cách mạng.”

Mặc dù Ôn Như Ý không trải qua chuyện ở niên đại này, nhưng cũng xem qua không ít văn niên đại, tình tiết vu cáo hãm hại trong đó cũng không ít, nếu thật sự để họ vào, nói không chừng sẽ lục soát ra được đồ vật gì đó không thuộc về mình: “Đúng thế, cho nên bọn cháu không cho ông ta vào, mà ông ta vẫn muốn xông vào.”

Mạc Kiệt Phong làm ở Ủy ban cách mạng cũng đến chức chủ nhiệm, cũng đoán được ít nhiều trong đó, ông ấy nhìn Tô Hữu Khánh, đỏ mặt nói: “Tô Hữu Khánh, bây giờ không phải như lúc trước nữa, không phải nhận được thư tố cáo là trực tiếp xông vào nhà của người ta, Ủy ban cách mạng chúng ta làm việc cần chứng cứ, với tư cách là một phó chủ nhiệm, sao ông có thể không có kỷ luật như vậy, chuyện này chủ nhiệm các ông có biết không?”

Tô Hữu Khánh đương nhiên biết bây giờ không phải như lúc mới làm cách mạng, nhưng mà đối với nhà họ Ôn, hoàn toàn không cần suy nghĩ nhiều như thế, chỉ là ông ta không ngờ hôm nay chủ nhiệm Mạc vậy mà xuất hiện ở đây, bây giờ kế hoạch có thay đổi, đương nhiên ông ta sẽ không ngốc mà xông tới trước nữa: “Tôi biết, chủ nhiệm Mạc, ông bảo cậu ta buông tay tôi ra, chúng tôi sẽ đi ngay.”

Hôm nay là một ngày tốt, đối phương cũng là một phó chủ nhiệm, Mạc Kiệt Phong cũng không muốn làm cho mọi việc trở nên khó coi hơn, nên nhìn Triệu Tú Hoa và Khương Nguyệt Anh, nói: “Đồng chí Triệu, bộ trưởng Khương, hôm nay là ngày tốt, hay là chuyện này để bọn họ xin lỗi, sau đó cứ như thế?”

Một tiếng bộ trưởng Khương của ông ta khiến Tô Hữu Khánh đột nhiên như tỉnh ra, người phụ nữ này ông ta đã gặp ở Ủy ban cách mạng khu, hình như là người đứng đầu của bộ chỉ huy sản xuất bên kia, lúc trước cũng là từ bộ chính trị điều qua, chả trách nhìn hơi quen mắt.

Tô Hữu Khánh tưởng rằng Ôn Như Ý chỉ gả cho một gia đình bình thường, không ngờ đối phương lại là người có m.á.u mặt như vậy, nếu biết sớm thì ông ta không nên tin tên khốn Dương Quốc Bình kia, không nhận chút tiền đó của anh ta, lần này tiêu thật, đá phải tấm ván sắt cứng!

Nghĩ đến đây, người ông ta giật mình, lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, bộ trưởng Khương, hôm nay là chúng tôi quá kích động, không nên trực tiếp xông đến như vậy.”

Hà Thắng Lợi với hai người còn lại nhìn thấy tình hình không ổn, cũng xin lỗi theo.

Khương Nguyệt Anh nhìn Triệu Tú Hoa, dùng ánh mắt để hỏi ý bà, Triệu Tú Hoa nhất thời cũng không biết nên làm sao, bèn nhìn Ôn Minh Khang và Ôn Như Ý, Ôn Như Ý trực tiếp hỏi Tô Hữu Khánh: “Người tố cáo tôi có phải là Dương Quốc Bình không?”

Lời này vừa dứt, sắc mặt Triệu Tú Hoa cũng sầm lại: “Dương Quốc Bình còn mặt mũi tố cáo chúng ta sao?”

Trong lòng Tô Hữu Khánh giật thót một cái, ông ta tưởng rằng nhà họ Ôn không biết, không ngờ trong lòng người ta đã đoán được, hôm nay ông ta thật sự không nên đến, nhưng cho dù tình huống như thế nào, ông ta cũng không thể đắc tội với Lưu Thiểu Hải bên kia, dẫu sao ban đầu là Lưu Thiểu Hải đưa ông ta lên được vị trí phó chủ nhiệm này, ông ta lập tức nói: “Đồng chí Như Ý, cô đừng làm khó chúng tôi, thư tố cáo của người ta là nặc danh, chúng tôi cũng không biết là ai.”

Ông ta không nói, Ôn Như Ý cũng đoán được là Dương Quốc Bình, chỉ có Dương Quốc Bình mới dùng thủ đoạn thấp hèn thế này, xem ra phải nghĩ cách xử lý Dương Quốc Bình.

Cô quay đầu qua nhìn Tần Trí Viễn, vẫn chưa mở lời, Tần Trí Viễn đã lạnh lùng nhìn Tô Hữu Khánh nói: “Tôi thấy hôm nay các người không phải vì thư tố cáo này mới đến, mà là có mưu tính trước muốn lục soát nhà!”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 61: Cậu Mò Túi Quần Tôi Làm Gì



Mạc Kiệt Phong nghe anh nói như vậy, sắc mặt càng tối hơn, ông ấy nhìn Tô Hữu Khánh và nói: “Tô Hữu Khánh, ông nói sự thật cho đàng hoàng!”

Bây giờ Tô Hữu Khánh vẫn còn bị bẻ ngược cánh tay, rất đau, bị anh nói như vậy, trong lòng cũng hoảng, ông ta vội vàng nói: “Chủ nhiệm Mạc, tôi không nói dối, thư tố cáo đó ở trong túi công văn của tôi, tôi có thể lấy cho ông xem!”

Hà Thắng Lợi vội vàng lấy thư tố cáo trong túi công văn ra đưa qua, nhưng Tần Trí Viễn đi lính nhiều năm như vậy, không thể dễ bị đánh lừa như thế, anh nhìn hai bên quần của Tô Hữu Khánh có hai cái túi, lập tức đưa tay của mình đi mò.

“Ấy, ấy, cậu, cậu làm cái gì thế?”

Tô Hữu Khánh nói rồi vô thức dùng một cánh tay vẫn còn tự do hoạt động được, giữ túi quần bên phải của mình: “Cậu mò túi quần tôi làm gì?”

Tần Trí Viễn thấy ông ta lo lắng túi quần bên phải như vậy, anh lấy tay ông ta ra, ngay sau đó đưa tay đi lục soát đồ bên trong.

Tô Hữu Khánh sốt ruột, trực tiếp hét lên với Hà Thắng Lợi: “Mau lấy tiền lại giúp tôi, đừng để cậu ta cướp đi!”

Mọi người đứng xem xung quanh cũng có chút hoang mang, sao khung cảnh đột nhiên lại thay đổi rồi? Tần Trí Viễn như vậy là muốn làm gì thế?

Mạc Kiệt Phong tay cầm thư tố cáo, nhanh chóng tiến tới nói: “Trí Viễn, thư tố cáo ở đây, không có tên.”

Tần Trí Viễn nhìn đống tiền trong tay mình, trong đó còn kẹp một tờ giấy được gấp lại, anh khẽ híp mắt nói: “Chủ nhiệm Mạc, chú xem trước giúp cháu tờ giấy trong đống tiền này là gì.”

Mạc Kiệt Phong cầm lấy tờ giấy đó mở ra xem, sau đó sắc mặt ngay lập tức trắng bệch, ông ấy nhìn Tô Hữu Khánh: “Tô Hữu Khánh, đây là cái gì?”

Bây giờ Tô Hữu Khánh cũng ngây ra, ông ta không ngờ đầu óc người quân nhân này lại nhạy bén như thế, không đi xem túi công văn mà ngược lại đi lục soát người ông ta, bây giờ thư cũng trong tay Mạc Kiệt Phong, ông ta chỉ có thể nghiến răng gật đầu: “Đây là chứng cứ Ôn Như Ý phản cách mạng.”

Vốn dĩ Tần Trí Viễn chỉ muốn thử vận may, nhưng không ngờ vậy mà có thật: “Có chứng cứ mà tại sao lúc nãy ông không lấy ra? Là có tật giật mình sao?”

Người nhà họ Ôn và Khương Nguyệt Anh nghe thấy lời này cũng đều lao đến, Ôn Như Ý đón lấy tờ giấy trong tay chủ nhiệm Mạc xem, đây là một bức thư vẫn chưa viết xong, thư là cô viết cho Ôn Vệ Quốc, mở đầu giới thiệu cô là ai, nội dung viết không nhiều, nhưng trong đó lồng ghép rất nhiều ngôn luận phản động, sự bất mãn đối với việc Ôn Vệ Quốc bị điều xuống nông trường, còn phê phán sự hoang đường lần này của cách mạng.

Khương Nguyệt Anh xem mà cũng hãi hùng khiếp vía, nhìn Ôn Như Ý: “Đây... đây là thư cháu viết?”

Triệu Tú Hoa vừa nhìn đã biết được vấn đề nằm ở đâu, lập tức nói: “Không phải, đây không phải là nét chữ của Như Ý!”

Ôn Như Ý đương nhiên cũng nhìn ra được, không thể không nói, mô phỏng này cũng có chút giống, cho nên vừa nãy Tô Hữu Khánh không có mang ra, nhưng nếu như bức thư này được tìm thấy trong nhà họ Ôn, thế thì nét chữ giống hay không giống đều không còn quan trọng nữa, cho dù cô không c.h.ế.t cũng phải lột da: “Đúng, đây không phải nét chữ của cháu, cháu có thể lấy nét chữ lúc trước ra đối chiếu!”

Châu Mỹ Thanh nghe thấy lời này, lập tức quay người vào nhà tìm nét chữ lúc trước của Ôn Như Ý.

Mạc Kiệt Phong nhìn Tô Hữu Khánh: “Đây là thư giả?”

Tô Hữu Khánh mấp máy môi: “Tôi, tôi không biết, là người ta nhét vào hộp thư ý kiến, cho nên chúng tôi mới dẫn người đến.”

Tần Trí Viễn thấy ông ta không thành thật, trực tiếp đá ông ta một cái: “Tôi thấy chính là ông ngụy tạo, nếu không lúc nãy ông đã lấy ra rồi, ông muốn nhân cơ hội lúc soát, để vào trong nhà họ Ôn đúng không?”

Tô Hữu Khánh suýt chút nữa quỳ xuống đất, cánh tay vẫn bị giữ chặt, đau c.h.ế.t đi được, vẫn chưa đợi ông ta đáp, mọi người mắng chửi tới tấp.

“Ủy ban cách mạng các người cũng hung hăng càn quấy quá rồi nhỉ? Đây chính là ném đá giấu tay!”

“Lúc trước có phải cũng đối xử với người khác như vậy không, đáng sợ quá!”

“Chả trách lúc nãy dáng vẻ như đã có chứng cứ, thì ra là các người đã chuẩn bị sẵn chứng cứ cả rồi!”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 62: Chân Tướng



Trong một loạt tiếng chửi mắng của mọi người, đương nhiên Mạc Kiệt Phong hiểu tình huống gì, ông ấy không có khe hở mà trốn: “Tô Hữu Khánh, rốt cuộc các người đang làm cái gì? Ủy ban cách mạng bị các người hại chưa đủ sao?”

Ông ta vẫn chưa đáp lại, Ôn Như Ý liền nhìn Ôn Minh Khang và nói: “Anh, bây giờ anh đi báo công an đi, nói phó chủ nhiệm Tô Hữu Khánh của Ủy ban cách mạng nhai đạo vì chính tích mà ngụy tạo thư để làm hại chúng ta, thật ra nội dung trong bức thư này mới là suy nghĩ thực sự trong lòng ông ta dành cho cách mạng lần này!”

Khương Nguyệt Anh cũng nói: “Không sai, nếu không làm sao ông ta có thể viết ra nhiều lời văn mang hận ý như vậy được, đáng sợ quá, chủ nhiệm Mạc, tôi không ngờ Ủy ban cách mạng các ông lại giấu sâu mọt như thế này!”

Tô Hữu Khánh sắp sụp đổ, đầu óc Ôn Như Ý có vấn đề à, thế này mà còn có thể đổ lên người ông ta được?

Ông ta nhìn Mạc Kiệt Phong, lập tức phản bác: “Không phải đâu, chủ nhiệm Mạc, tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó, tôi vẫn luôn ủng hộ chính sách!”

Nói xong, ông ta nhìn Hà Thắng Lợi ở bên: “Hà Thắng Lợi, các người nói gì đi chứ!”

Hà Thắng Lợi không hề biết trên người ông ta có giấu chứng cứ, đi theo đến cũng chỉ là lãnh đạo bảo ông ta làm gì thì ông ta làm cái đó mà thôi, bây giờ nghe thấy mọi người nói mọi chuyện trở nên nghiêm trọng như vậy, trực tiếp vứt bỏ quan hệ: “Tôi, tôi cũng không biết, thư ở trong túi quần của ông, tôi chưa từng nhìn thấy.”

Hai người còn lại là người của đội duy trì trật tự càng không biết gì: “Chúng tôi cũng không biết, chúng tôi được gọi đến đây trong lúc đi tuần tra trên đường.”

Mạc Kiệt Phong trực tiếp nói: “Thế hai người đưa ông ta đến đồn công an, nếu như không trình bày rõ ràng, ông ta chính là phần tử phản cách mạng.”

Tô Hữu Khánh nghe thấy lời này, chân mềm nhũn ra, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Tôi, tôi nói!”

Mặc dù ông ta không muốn bán đứng Dương Quốc Bình và Lưu Thiểu Hải, nhưng nếu như ông ta bị nói thành phần tử phản cách mạng, không chừng cũng phải xuống nông trường, nếu thật sự xuống nông trường thì thôi, chỉ sợ vẫn còn phải gặp chuyện ngoài ý muốn khác, ông ta cũng không muốn thảm như vậy.

Ông ta hít một hơi, nói: “Chứng cứ là Dương Quốc Bình đưa cho tôi, cậu ta nói đây là lúc trước từng thấy ở nhà các người nên lấy đi.”

Ôn Như Ý biết ông ta không có nói toàn bộ sự thật, nhưng có điều chỉ cần ông ta chỉ ra Dương Quốc Bình là được.

Lúc này Tần Trí Viễn mới buông tay ông ta ra, lạnh giọng nói: “Dương Quốc Bình chỉ là một người của xưởng Nhật Hoá, anh ta đưa ông một bức thư, ông lập tức tin ngay, sao ông có thể tin tưởng anh ta như vậy?”

Mạc Kiệt Phong nghe được ý trong lời nói của anh, ông ấy cũng sầm mặt nhìn Tô Hữu Khánh: “Ông thành thật khai báo hoặc là chuyện này còn có thể xử lý khoan hồng!”

Tô Hữu Khánh xoa cánh tay đau như sắp gãy của mình, lòng nghĩ thầm, không phải ông ta không tử tế, quả thực là trước mắt hết cách, ông ta chỉ có thể tự bảo vệ bản thân, khai ra: “Là Lưu Thiểu Hải của Ủy ban cách mạng khu bảo tôi điều tra nhà họ Ôn cho kỹ, đây là chỉ lệnh của cấp trên, tôi cũng hết cách mà.”

Ông ta nói xong, đôi mắt lập tức đỏ lên: “Tôi không nhìn ra được thứ đó là giả, nếu như biết, lúc nãy tôi cũng sẽ không l* m*ng như thế.”

Mạc Kiệt Phong nghe thấy tên Lưu Thiểu Hải, là người dưới tay ông ấy, ông ấy tức đến đau phổi, lập tức nhìn hai người của đội duy trì trật tự nói: “Chúng ta đến đồn công an, làm phiền hai người gọi người đi mời Dương Quốc Bình và Lưu Thiểu Hải đến đồn công an!”

Tô Hữu Khánh vừa nghe thấy lời này, lập tức nói: “Dương Quốc Bình đang chờ ở bên ngoài cổng đại viện, mọi người mau chóng đi bắt cậu ta đi, đừng để cậu ta chạy.”

Mạc Kiệt Phong sầm mặt lại, nhìn hai người đội duy trì trật tự với Hà Thắng Lợi: “Ba người mau đi.”

Hà Thắng Lợi đương nhiên biết Dương Quốc Bình, bây giờ sự việc bị phát hiện, ông ta cũng muốn thắng thắn để được khoan hồng, tranh thủ để được xử lý khoan dung, nên chạy theo hai người đó ra ngoài.

Mạc Kiệt Phong quay đầu nhìn Khương Nguyệt Anh và những người có liên can: “Chúng ta đến đồn công an xử lý chuyện này trước, những chuyện khác sau này nói tiếp được không?”

Bây giờ cũng gần ăn xong, Khương Nguyệt Anh đương nhiên không có ý kiến, chỉ còn người nhà họ Ôn, bây giờ Ôn Như Ý chỉ muốn xử lý Dương Quốc Bình, cho nên cũng không ý kiến, vì thế mọi người cùng nhau ra khỏi đại viện.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 63: Hỏng Chuyện



Ở cổng đại viện, Hà Thắng Lợi và hai người của đội duy trì trật tự đang giữ Dương Quốc Bình không cho anh ta chạy, Dương Quốc Bình thấy Ôn Như Ý và những người khác đi ra, sắc mặt liền trắng bệnh, anh ta biết hỏng chuyện rồi!

Còn Tô Hữu Khánh nhìn thấy người đàn ông chơi mình, trong lòng nén một bụng lửa giận, trực tiếp lao đến anh ta, mấy nắm đ.ấ.m liên tiếp rơi xuống người anh ta như mưa vậy, tốc độ nhanh đến mức mọi người đều không phản ứng lại kịp.

Đợi đến khi Dương Quốc Bình ngã xuống dưới đất, đau đớn kêu la, Mạc Kiệt Phong mới cho người tách hai người họ ra, ông ấy đỏ mặt, trực tiếp mắng chửi: “Hai người có biết mất mặt không vậy, đang ở ngoài đường đấy, tất cả đến đồn công an hết cho tôi!”

Khuôn mặt Tô Hữu Khánh khổ sở, hoàn toàn mất đi hình tượng của phó chủ nhiệm: “Chủ nhiệm Mạc, chính cậu ta lấy chứng cứ giả bảo tôi đến lục soát nhà họ Ôn!”

Dương Quốc Bình vừa nghe thấy lời này, lòng nghĩ thầm hỏng rồi, có lẽ Tô Hữu Khánh đã khai ra hết, nhưng ở đây ngoài đường nhiều người, anh ta không thể tự hủy được, nghiến răng nói: “Ông điên này, tôi không biết ông đang nói cái gì, ông đừng có mở miệng là vu khống cho người khác!”

Tô Hữu Khánh cười giễu một tiếng: “Dương Quốc Bình, cậu còn ở đó mà giả vờ, lúc sáng cậu mang chứng cứ đưa cho tôi sao không nói là không biết tôi đang nói cái gì?”

Dương Quốc Bình nghe vậy cả người phát lạnh, anh ta không ngờ Tô Hữu Khánh thật sự không cần thể diện như vậy, thật sự đã khai hết mọi chuyện ra rồi, bây giờ anh ta đã bị đánh mặt mũi bầm dập, thậm chí còn có thể liên lụy đến cậu, quả thực đúng là lấy đá tự đập lên chân mình!

Nhưng anh ta chắc chắn không thể thừa nhận: “Ai giả vờ với ông, lúc sáng tôi chỉ cho ông mượn một số tiền, chứng cứ giả gì tôi không biết!”

Tô Hữu Khánh vừa nhìn dáng vẻ anh ta không chịu nhận, còn nói số tiền đó là cho mượn, ông ta lập tức nổi giận đùng đùng, lao tới tiếp tục cho anh ta một trận.

Lần này Mạc Kiệt Phong nhanh tay nhanh mắt, nhanh chóng cho người tách họ ra, vừa hay lúc này có xe tuần tra đi đến, Mạc Kiệt Phong trực tiếp đưa bọn họ đến đồn công an.

Mà chuyện ngày hôm nay, Ôn Như Ý là đương sự, đương nhiên phải đi cùng, nhưng mà bọn họ chỉ có một chiếc xe, không chứa được nhiều người như thế, cho nên Triệu Tú Hoa và Châu Mỹ Thanh không đi theo.

Ở trên xe, Ôn Như Ý nhớ lại quá trình nhìn Dương Quốc Bình bị đánh lúc nãy, trong lòng cô thấy rất sảng khoái, nhưng mà nhìn thấy anh ta điềm tĩnh như thế, trong lòng cô cũng có chút lo lắng: “Không phải Dương Quốc Bình sẽ bình yên đấy chứ?”

Ánh mắt Tần Trí Viễn lạnh lùng, anh nhỏ tiếng an ủi cô: “Không đâu, cho dù anh ta không có gì, anh cũng có thể làm cho anh ta có gì.”

Ôn Như Ý trừng người đàn ông một cái: “Anh đừng có làm bậy, chúng ta là công dân tốt tuân thủ pháp luật.”

Tần Trí Viễn đâu ngốc, còn lâu anh mới để bản thân dính vào, anh lái xe, đưa tay khẽ xoa cái đầu nhỏ của cô, an ủi cô: “Không sao, đối với người đàn ông bỉ ổi, có những lúc em phải dùng phương thức bỉ ổi, cho dù thật sự phải động tay, anh cũng sẽ cẩn thận mà.”

Khương Nguyệt Anh ngồi ghế sau nhìn hai người thân mật, khóe môi bà ấy cong lên, âm thầm quay đầu sang một bên ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, Dương Lệ Quyên lén lút cười, nhỏ tiếng nói: “Tôi thấy Trí Viễn lần này bị nắm thóp rồi nhỉ? Không lâu sau có lẽ chị sắp bồng cháu nội rồi.”

Khương Nguyệt Anh cũng nghĩ như vậy, con trai bà ấy hai mươi tám tuổi, vẫn chưa từng căng thẳng trước cô gái nào như vậy, cứ tiếp tục như thế, mong ước làm bà nội của bà ấy rất nhanh có thể thực hiện được.

“Mong là được như vậy.” Bà ấy cười híp mắt nói.

Ôn Minh Khang nghe hai người thì thầm với nhau, anh ấy bĩu môi, bây giờ em gái anh ấy chưa được hai mươi tuổi nữa đấy, cô vẫn là đứa trẻ, sinh con sớm như vậy làm gì, quay về anh ấy phải bảo Mỹ Thanh có chuyện đàng hoàng với cô, nhất định không được có con sớm như thế!

Rất nhanh xe đã đến đồn công an, họ vừa xuống xe, đã nhìn thấy Tô Hữu Khánh lại đánh nhau với Dương Quốc Bình ở bãi đất trống, công an sắp cản không nổi, mau chóng đưa hai người đến phòng thẩm vấn.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 64: Bằng Chứng



Chuyện lần này bởi vì liên quan đến thành viên của Ủy ban cách mạng, cho nên công an cực kỳ nghiêm túc, một nhóm tám người đi theo đến, công an đều lấy lời khai của tám người, Khương Nguyệt Anh với Dương Lệ Quyên phát hiện họ ở đây cũng không giúp được gì, cho nên sau khi làm tường trình xong đi xe buýt về trước.

Đến lượt Ôn Như Ý lấy lời khai, cô cũng kể lại chuyện lúc sáng đúng sự thật, cuối cùng cô còn bổ sung thêm: “Dương Quốc Bình chính là phần tử phản cách mạng, nếu không làm sao có thể viết ra được những lời văn đáng hận thế được, các anh nhất định đừng bỏ qua cho anh ta!”

Đồng chí công an nói: “Chúng tôi đã cho người đi lục soát nhà anh ta rồi, nếu như sự việc đúng như vậy, cho dù là ngôn luận phản động hay là vu tội cho người khác, anh ta đều không thoát được!”

Có câu nói này của công an, Ôn Như Ý yên tâm, là thư do chính tay Dương Quốc Bình viết, anh ta không thừa nhận cũng có thể làm giám định nét chữ, nội dung với sự bất mãn đối với chính sách được viết trong thư đều là thật, cho nên lần này anh ta nhất định phải bị lột da.

Sau khi cô ra ngoài cũng có nghe ngóng một chút, Tô Hữu Khánh vì bảo vệ bản thân mà đổ toàn bộ tội lỗi lên người Dương Quốc Bình và Lưu Thiểu Hải, là Dương Quốc Bình ngụy tạo thư giả, là Lưu Thiểu Hải dùng thân phận cấp trên để ép ông ta, ông ta không thể không đến nhà họ Ôn, ít nhiều ông ta cũng là người bị hại.

Ôn Như Ý cảm thấy người đàn ông này cũng vô liêm sỉ thật, rõ ràng là cá mè một lứa mà giả vờ vô tội cái gì, nhưng mà công an cũng không phải kẻ ngốc, cũng không phải anh nói cái gì là tin c** **.

Mà ở phòng thẩm vấn bên kia, lúc đầu Dương Quốc Bình sống c.h.ế.t không thừa nhận chuyện này có liên quan đến anh ta, giày vò sắp hai tiếng đồng hồ cũng không thừa nhận, còn nghĩ muốn gọi Lưu Thiểu Hải đến, Mạc Kiệt Phong lạnh giọng: “Cậu của cậu bây giờ lo thân ông ta còn chưa xong, ở phòng thẩm vấn kế bên đấy, cậu còn muốn gọi ông ta đến?”

Nói xong, Mạc Kiệt Phong ném đồ vật được công an tìm thấy trong nhà anh ta ra: “Cậu xem thử những thứ này, có phải cậu viết không? Cậu chính là phần tử cách mạng đó!”

Dương Quốc Bình nhìn đồ vật bị ông ấy ném qua, là một tờ giấy nháp, trong đó có rất nhiều chữ chi chít nhau, số giấy này không phải thứ gì khác, chính là giấy nháp anh ta dùng để luyện tập giả chữ viết của Ôn Như Ý, để viết những ngôn luận phản động đó!!!

Sao họ có thể tìm ra được những thứ này? Không phải anh ta đã đốt rồi sao?

Nghi hoặc một lúc, rất nhanh anh ta đã nhớ ra, chỗ giấy hôm qua luyện tập, anh ta đã đốt hết rồi, nhưng chỗ luyện lúc sáng nay vẫn chưa đốt, trực tiếp vứt trong thùng rác rồi ra ngoài tìm Tô Hữu Khánh, có lẽ mẹ anh ta quên đổ rác!

Đầu óc anh ta ‘đùng’ một tiếng, lần này không muốn khai cũng phải khai, dẫu sao giữa phần tử phản cách mạng và tội danh vu khống, tội sau vẫn nhẹ hơn, hơn nữa anh ta thật sự không phải phần tử cách mạng, cậu anh ta kiếm tiền ở Ủy ban cách mạng, sao anh ta có thể có gan đi phản được!

Chẳng qua lần này Tô Hữu Khánh nhận tiền mà không làm tốt việc, còn đổ toàn bộ mọi việc lên đầu anh ta và cậu anh ta, anh ta nổi giận, trực tiếp nói ra chuyện Tô Hữu Khánh hai lần hối lộ.

Mọi người đều có thu hoạch tốt đẹp, đồn công an vui vẻ, Mạc Kiệt Phong cũng vui, Ôn Như Ý cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dương Quốc Bình thừa nhận, chứng tỏ vụ án này có kết quả, còn về kết quả như thế nào, Ôn Như Ý cũng đã hỏi, công an cũng trả lời rất trực tiếp: “Vốn dĩ đơn thuần là tội vu khống, không phải tội lớn, nhưng mà anh ta viết nhiều ngôn luận phản động như thế, ít nhất phải đến nông trường lao động nửa năm, còn về cậu anh ta, những chuyện liên quan khá phức tạp, tạm thời chúng tôi không có cách nào trả lời cô được.”

Ôn Như Ý không lo lắng chuyện này, Lưu Thiểu Hải là nhân viên công chức, lại có Tô Hữu Khánh cắn, những chuyện lúc trước chắc chắn sẽ lật lại, hơn nữa sự việc liên quan đến danh tiếng của Ủy ban cách mạng, Mạc Kiệt Phong sẽ không bỏ qua cho ông ta, đây chính là kết cục dành cho họ khi tùy tiện vu tội cho người khác!
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 65: Xử Rất Tốt



Mạc Kiệt Phong còn muốn thẩm vấn Dương Quốc Bình, muốn biết thêm một số chuyện của Lưu Thiểu Hải từ anh ta, cho nên Ôn Như Ý và Tần Trí Viễn rời khỏi đồn công an trước, ở bên này gần hết cả buổi chiều, lúc này trời sắp tối, hai người bèn gọi Ôn Minh Khanh cùng lái xe về nhà.

Xe dừng ở gần cổng đại viện, Triệu Tú Hoa nhìn thấy họ cuối cùng cũng về, vội vàng hỏi: “Như thế nào rồi? Dương Quốc Bình bị phán quyết như thế nào?”

Ôn Như Ý cười nói: “Mẹ, làm gì mà có kết quả nhanh như vậy được, nhưng mà công an cũng tiết lộ với con một chút, ít nhất anh ta phải xuống nông trường nửa năm.”

Triệu Tú Hoa nhướn mày: “Lưu Thiểu Hải thì sao?”

Tần Trí Viễn nói: “Lưu Thiểu Hải thì chưa biết, lúc bọn cháu về họ vẫn còn đang thẩm tra, chuyện này cháu sẽ bảo mẹ cháu để ý, thím đừng lo.”

Triệu Tú Hoa thở phào nhẹ nhõm, nếu thật sự như thế, vậy trong thời gian ngắn bọn họ chắc chắn cũng không làm được gì, nhớ lại chuyện hôm nay, bà cũng hãi hùng khiếp vía, giận dữ nghiến răng mắng: “Xử rất tốt, tốt nhất có thể xử lâu một chút, mẹ không muốn gặp lại bọn họ.”

Tần Trí Viễn ăn cơm tối ở nhà họ Ôn, trong lúc ăn cơm, anh với Ôn Như Ý đã bàn bạc xong, ngày mai sẽ cùng nhau đi chọn máy may và đồng hồ, còn cần phải mua một ít quần áo mặc lúc kết hôn và bánh kẹo các loại.

Thời gian từ giờ đến lúc hai đứa trẻ kết hôn còn chưa đến một tuần, Triệu Tú Hoa làm gì có chuyện không đồng ý.

Sau khi ăn cơm xong, Ôn Như Ý đi tiễn Tần Trí Viễn về, giờ này trời đã tối, chỉ còn lại vài ngọn đèn đường đung đưa trong gió gần lối vào cổng đại viện.

Hai người đi về phía xe, ánh đèn đường soi bóng dáng họ rất dài và mỏng manh, không hiểu sao, ý định muốn nắm tay của Tần Thí Viễn lại hiện lên trong đầu anh, hai ngày nay mặc dù hai người vẫn luôn gặp nhau, nhưng đều là đi chung với mọi người, còn thời gian riêng tư lại không có chút nào cả đấy.

Vì thế, anh đi chậm lại, đợi đến đoạn đường có ánh sáng lờ mờ, anh khẽ duỗi ngón tay út định chạm vào tay cô, nhưng không ngờ có một người từ phía trước chạy tới.

Anh lập tức rút tay lại, tim đột nhiên đập rất nhanh, Ôn Như Ý không để ý thấy điều đó, chỉ nhìn người vừa mới chạy qua họ, nói: “Lúc này còn có người chạy đêm sao?”

Yết hầu của Tần Trí Viễn lăn lăn, anh ừm một tiếng, Ôn Như Ý cũng vô thức nói: “Chả trách vóc dáng đẹp.”

Nghe thấy cô khen, Tần Trí Viễn khẽ nhíu mày, nhìn cô, giọng nói buồn bã: “Vóc dáng của anh cũng đẹp, sao em không khen anh?”

Ôn Như Ý ngây người, sau đó cô bật cười, lúc nãy cô chỉ tùy tiện nói một câu như thế, không hề có suy nghĩ gì khác, nhưng không ngờ người đàn ông này lại có vài phần ghen tị?

Khuôn mặt trắng trẻo của cô hơi đỏ: “Thế bây giờ em khen anh?”

Tần Trí Viễn cúi đầu nhìn cô, khóe môi cong lên: “Anh không muốn nữa, bây giờ anh muốn cái khác, chẳng hạn như...”

Lời vẫn chưa dứt, Ôn Như Ý trực tiếp nhón chân lên, nắm vào hai cánh tay anh, ngẩng đầu hôn lên môi anh một cái, chặn lời nói của anh lại.

Sau đó cô buông ra rất nhanh, lùi về sau nhìn anh, cười rạng ngời: “Phó đoàn trưởng Tần, hẹn ngày mai gặp lại ở tòa nhà bách hóa.”

Cô nói xong xoay người chạy bước nhỏ về nhà, chỉ để lại người đàn ông với một mớ hỗn độn trong đầu.

Chẳng qua Ôn Như Ý cũng không dễ chịu, kiếp trước không phải cô chưa từng yêu, nhưng cô lại chưa bao giờ cảm thấy một nụ hôn đơn giản lại khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh như vậy, có lẽ là vì xuyên sách, tuổi nhỏ hơn, tâm thái cũng trở nên trẻ và thẹn thùng hơn, đợi đến khi về nhà cô mới phát hiện, cảm giác tim của mình vẫn còn đập rất nhanh.

Chỉ là cô kiềm chế rất tốt, không ai phát hiện ra sự bất thường của cô, cô lấy quần áo đi tắm rửa, sau đó mới cảm giác đỡ hơn một chút.

Ngày mai cần mua rất nhiều đồ, đều dùng cho kết hôn, cho nên tối nay cô ngủ rất sớm, ngày hôm sau, trời vẫn chưa sáng được bao lâu cô đã bị Triệu Tú Hoa đánh thức, hôm nay có thể phải xách một ít đồ, cho nên cô ăn mặc cố gắng đơn giản thuận tiện một chút, thay đổi đôi giày da nhỏ mà lúc trước đi hẹn hò thành đôi giày trắng.

Sau khi sửa soạn xong, cô ra ngoài, vẫn chưa đi ra khỏi đại viện, cô đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Lưu Thiểu Mai đang đi đến.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 66: Ôn Như Ý, Tôi Tìm Cô Có Chuyện



Lúc này đa số mọi người đều đi làm, chỉ có mấy đứa trẻ chơi đùa gần đó, lúc Lưu Thiểu Mai đi qua mấy đứa trẻ, trong miệng bà ta dường như còn đang chửi rủa.

Ôn Như Ý có thể đoán ra được bà ta đến làm gì, cho nên muốn tránh bà ta, nhưng không ngờ đối phương nhanh mắt, vừa nhìn đã thấy cô, trực tiếp gọi.

“Ôn Như Ý, tôi tìm cô có chuyện!”

Ôn Như Ý chỉ cảm thấy rất xui xẻo, không kìm được lườm mắt một cái, vừa đi vừa nói một cách không hài lòng: “Thím, tôi cũng có việc vội ra ngoài, không có thời gian nói với thím.”

Lưu Thiểu Mai không dễ gì mới chuẩn bị tâm lý để đến tìm cô, bây giờ làm gì từ bỏ nhanh như vậy, vội chạy tới nói với cô: “Tôi chỉ làm lỡ vài phút của cô, chỉ vài phút thôi.”

Bà ta thay đổi giọng nói không coi người khác ra gì của lúc trước khiến Ôn Như Ý có vài phần kinh ngạc: “Giữa chúng ta có thể có chuyện gì?”

Hôm qua Lưu Thiểu Mai tan làm về nhà mới biết con trai và em trai mình bị đưa đến đồn công an, bà ta chạy đến đồn công an ngay trong đêm, hỏi một hồi mới biết mọi việc liên quan đến Ôn Như Ý, mặc dù tức con trai với em trai làm mọi chuyện quá l* m*ng, nhưng bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, bà ta càng hận Ôn Như Ý, nếu như không phải cô cố chấp muốn từ hôn, con trai bà ta cũng sẽ không nghĩ đến chuyện làm hại nhà họ Ôn, mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra!

Bây giờ em trai thì bà ta không cứu nổi, nhưng mà con trai, bà ta phải ra sức cố gắng, nhưng nếu như muốn cứu, công an đã nói, phải có được sự tha thứ của đương sự, sau đó rút đơn kiện, nộp thêm một bản thông báo lượng thứ cho đồn công an, con trai bà ta mới có thể được xử nhẹ, cho nên bà ta đến tìm Ôn Như Ý giúp đỡ.

Khóe môi bà ta hiện ra một nụ cười như không cười: “Chuyện đó của Quốc Bình, cô có thể đến đồn công an nói đây chỉ là một hiểu lầm, để công an bọn họ thả Quốc Bình ra được không?”

Ôn Như Ý nghe thấy lời này, trực tiếp dừng bước chân lại: “Thím nói gì?”

Thấy cô phản ứng mạnh như vậy, Lưu Thiểu Mai cân nhắc lại cách dùng từ, sau đó nói: “Tôi nói là chuyện sáng hôm qua Quốc Bình làm là không đúng, nhưng nể tình hai gia đình chúng ta cũng từng hứa hôn với nhau, cô có thể cho Quốc Bình một cơ hội, đến đồn công an nói đây là một hiểu lầm không?”

“Hiểu lầm?” Ôn Như Ý chưa từng gặp ai vô liêm sỉ như vậy, cô nhìn bà ta chế giễu nói: “Thím, Dương Quốc Bình cố ý giả nét chữ của tôi, dựa vào quan hệ của cậu anh ta, bảo người của Ủy ban cách mạng đến cố ý vu oan hãm hại tôi, mỗi một bước đều đã lên kế hoạch sẵn, bây giờ thím nói với tôi là hiểu lầm?”

Giọng nói của cô có hơi lớn, thậm chí ngữ điệu rất sắc bén, làm cho mấy đứa trẻ ở đại viện cũng sợ, Lưu Thiểu Mai vội vàng suỵt một tiếng: “Chuyện này, thật sự là hiểu lầm, Quốc Bình chỉ quá thích cô, không thể nhìn cô kết hôn với người khác, cho nên muốn đùa với cô mà thôi.”

Ôn Như Ý phụt cười thành tiếng, lúc Dương Quốc Bình làm chuyện này chính là muốn hại c.h.ế.t cô, sao Lưu Thiểu Mai có thể không biết ngượng mà nói ra những lời như thế: “Thím, thế bây giờ tôi cũng chỉ đùa với anh ta, cứ để anh ta ngoan ngoãn chơi trong đó đi, thím còn đến tìm tôi làm gì?”

Lưu Thiểu Mai bị cô nói đến tức nghẹn họng, muốn trực tiếp mắng chửi, từ đầu bà ta đã nói đừng đến tìm Ôn Như Ý, bọn họ cứ không tin, bây giờ đến cũng chỉ bị mắng, người phụ nữ này cũng không biết là ai nói cô là người dịu dàng yếu đuối, thật ra là một người phụ nữ đanh đá!

Nhưng đến cũng đến rồi, nhất định bà ta phải kiềm chế cảm xúc của mình, không được đánh người, không được mắng người, nếu không sẽ uổng công mặt dày đến đây, bà ta hít một hơi nói: “Như Ý, cô nể tình chúng ta cũng từng xem là nửa thông gia với nhau, giúp Quốc Bình việc này đi, con trai nó mới sáu tuổi, gần đây sức khỏe của tôi cũng không tốt, nếu như nó xảy ra chuyện gì, gia đình này của chúng tôi sẽ tan vỡ mất.”

Bà ta nói rồi mắt cũng bắt đầu đỏ lên, Ôn Như Ý không còn kiên nhẫn nghe tiếp được nữa, cái gì mà sức khỏe không tốt, vừa nhìn dáng vẻ cao lớn vạm vỡ của bà ta, giống như nhà giàu mới nổi, rõ ràng là rất khỏe mạnh, hai vợ chồng nhà họ cũng còn rất trẻ, còn chưa đến 55 tuổi, nếu như thật sự đánh nhau, Ôn Như Ý cảm thấy bản thân cô chưa chắc có thể đánh lại bà ta.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 67: Ai Thèm Tiền Của Thím



“Thím Lưu! Thím không cần giả vờ khóc!” Ôn Như Ý trực tiếp vạch trần bà ta: “Dương Quốc Bình cố ý hãm hại tôi, muốn mạng của tôi, bây giờ bị giam là tự làm tự chịu, là báo ứng, tôi sẽ không nói thay giúp anh ta đâu, thím từ bỏ ý định này đi!”

Thấy cô trực tiếp nói lời tàn ác, Lưu Thiểu Mai cũng có chút phẫn nộ: “Ôn Như Ý, làm người phải có lòng khoan dung, con người sống trong cuộc đời này, làm gì mà không có lúc lỡ lầm, cô có thể bảo đảm cô sẽ không phạm lỗi không? Cho nên....”

“Tôi có thể!” Ôn Như Ý trực tiếp ngắt lời bà ta: “Bởi vì tôi chưa bao giờ làm chuyện thẹn với lòng, chưa bao giờ nghĩ sẽ đi hại người khác!”

“Cô...”

Chuyện đến bước này, Lưu Thiểu Mai hết cách, chỉ có thể đưa ra con át chủ bài: “Thế cô muốn như thế nào, cô muốn bao nhiêu tiền mới có thể tha thứ, chúng tôi sẵn lòng đưa tiền!”

Ôn Như Ý cười giễu: “Ai thèm tiền của thím? Thím muốn hối lộ tôi, có tin tôi cho con trai thím lao động cải tạo nửa năm thành một năm, hai năm, thậm chí là ba năm không?”

Lưu Thiểu Mai nghe cô nói vậy, giây tiếp theo những lời muốn nói tiếp bị chặn ngay cổ họng, khí tức đó chặn bà ta lại, không lên không xuống, rất khó chịu.

Ôn Như Ý cười khẩy: “Thay vì thím đến đây lấy lòng tôi, chi bằng hãy đi khuyên con trai thím làm người cho đàng hoàng, sau này đừng làm mấy chuyện thấp hèn như vậy nữa.”

Cô nói xong trực tiếp bỏ đi.

Lưu Thiểu Mai nhìn bóng lưng của cô, tức đến nỗi muốn trực tiếp chửi rủa, người gì thế chứ, mắng bà ta đã đành, vậy mà còn uy h.i.ế.p bà ta?

Ôi chao, tức c.h.ế.t bà ta, tức c.h.ế.t bà ta rồi!

Ôn Như Ý cũng rất tức giận, cô cảm thấy người nhà họ Dương này đều có đầu óc không được bình thường, sau khi hại cô, vậy mà còn dám vác mặt đến bảo cô đến đồn công an nói tình giúp Dương Quốc Bình, mới sáng sớm, nằm mơ hão huyền gì thế không biết?

Sau khi cô hít sâu một hơi, đè nén trái tim nóng nảy của mình, mới đi bắt xe, lúc này đã qua thời gian mọi người đi làm cho nên cũng không có bao nhiêu người đợi xe, cô chưa đợi bao lâu đã lên xe, trên đường đi cũng không kẹt xe, tầm khoảng bốn mươi phút sau cô đến trạm, tòa nhà bách hóa cách trạm xe buýt cũng không xa, đi bộ ba đến bốn phút là tới.

Hôm nay người đàn ông mặc quân phục, mặc dù quân phục không mới, nhưng rất bắt mắt, giống như sự tồn tại của hạc trong đàn gà, Ôn Như Ý vừa nhìn đã nhìn thấy anh.

Người đàn ông cũng nhìn thấy cô, lập tức đi đến hỏi: “Em ăn sáng chưa?”

Ôn Như Ý vẫn chưa đáp lại, anh đã đưa bánh mì và sữa bò trong tay cho cô: “Mới ra lò đấy, vẫn còn ấm, em ăn thử đi.”

Ôn Như Ý đã ăn sáng rồi, nhưng nhìn thấy người đàn ông đưa bánh mì và sữa cho mình, trong lòng cô có một luồng hơi ấm dâng lên, tâm trạng bị Lưu Thiểu Mai làm cho tức giận lúc nãy cũng nhanh chóng được xoa dịu, không thể không nói, vẫn là nhìn trai đẹp bổ mắt.

“Cảm ơn anh! Đợi lát nữa em ăn.” Cô cười nói.

Giọng nói nhẹ nhàng giống như nụ hôn dịu dàng đêm qua của cô, khiến tim Tần Trí Viễn lại bắt đầu đập mạnh, anh bất giác ho một tiếng, nói: “Thế chúng ta đi xem máy may trước nhé?”

Ôn Như Ý gật đầu, những đồ vật khá nặng như thế này, thông thường sẽ được đặt ở lầu một của tòa nhà bách hóa, hơn nữa buổi tối cũng khóa nhanh, đi mua đồ trước rồi tính.

Tòa nhà bách hóa vẫn là tòa nhà bách hóa đó, hôm nay không phải cuối tuần, không có nhiều người như lần trước, lượng người xếp hàng cũng không đông như vậy. Sau khi đến nơi, Tần Trí Viễn trực tiếp hỏi giá, nhân viên bán hàng nhìn quân phục của người đàn ông, thái độ tốt hơn nhiều, mỉm cười báo giá.

Ôn Như Ý cảm thấy giá của hai loại máy may này tương đương nhau, đều hơn 300 tệ, đều rất đắt, chẳng qua trước khi đến bọn họ đã bàn bạc xong nhãn hiệu, cho nên sau khi trả tiền và phiếu, cầm lấy biên lai đi mua những thứ khác trước.

Hai người tiếp tục đi dạo xung quanh, đồ đạc ở lầu một bán rất lộn xộn, có đủ loại đồ dùng thường ngày như nồi, chảo, chén, bát, trứng gà, bánh kẹo các thứ, đồ dùng cho giường cũng đều ở lầu một, nhưng mà những đồ vật này hôm nay không cần họ mua, Khương Nguyệt Anh sớm đã cho người đặt làm, rẻ hơn ở tòa nhà bách hóa.

Lúc đi qua quầy đồng hồ, nhìn thấy không có ai xếp hàng, hai người dự định mua đồng hồ, Ôn Như Ý nhìn đồng hồ được đặt trong tủ, là đồng hồ cơ, nho nhỏ, rất đẹp, nhưng vừa hỏi giá là hơn 130 tệ một chiếc đồng hồ, lúc nãy đã mua máy may, trong chốc lát tiêu nhiều tiền như thế, đột nhiên cô cảm thấy có hơi đắt, vô thức nói: “Đắt quá.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 68: Em Xem, Không Phải Rất Đẹp Sao



Nhân viên bán hàng nghe thấy cô nói bèn giải thích: “Nhãn hiệu này của Thượng Hải, chất lượng rất đáng tin cậy, tôi thấy hai vị sắp kết hôn, chi bằng mua cái này đi, mang ra ngoài cực kỳ hãnh diện.”

Tần Trí Viễn cũng giơ đồng hồ trên tay lên: “Của anh cũng như thế, chúng ta phải đeo đồng hồ giống nhau.”

Nhân viên bán hàng cười híp mắt: “Đúng vậy, vợ chồng phải mua giống nhau, tôi thấy chồng của cô cũng là người hào phóng, người đàn ông của tôi mà như thế này, tôi chắc chắn trực tiếp mua liền mà không chớp mắt.”

Ôn Như Ý cười cười, vẫn chưa đáp lại, người đàn ông đã lấy đồng hồ đeo vào tay cô: “Em xem, không phải rất đẹp sao? Đẹp thật.”

Anh nói câu này, cũng không biết là khen người hay khen đồng hồ, tay anh vẫn còn đang nâng tay cô, nhìn chằm chằm đồng hồ, xem tới xem lui, dáng vẻ như yêu thích không muốn rời tay.

Ôn Như Ý ho nhẹ một tiếng: “Anh xem xong chưa?”

Người đàn ông đột nhiên ý thức được mình đang làm gì, anh vội vàng thu tay lại, tai trái bỗng chốc đỏ bừng: “Thế... lấy cái này đi, lấy nó đi.”

Anh nói xong, lại lặng lẽ xoa mũi, không thể không nói, tay của vợ anh thật sự rất mềm mại, mặc dù có hơi lạnh, nhưng rất mềm và mịn, mềm mịn có chút giống như tơ lụa mà lúc trước anh từng sờ qua.

Chậc, sắc tâm đáng c.h.ế.t này của anh!

Nhân viên bán hàng thấy người đàn ông lên tiếng, lại lo sợ người phụ nữ kia đổi ý, vội vàng cầm hóa đơn đến, viết sột soạt, nhanh chóng đưa hóa đơn cho họ.

Ôn Như Ý lắc lắc đồng hồ, nhìn người đàn ông nói: “Thế em đeo vào nha.”

Người đàn ông ừm một tiếng, vẫn chưa phản ứng lại, người phụ nữ đã ghé sát mặt lại, nói bên tai anh: “Cảm ơn anh.”

Đột nhiên cô tiến lại gần, một hơi thở ấm áp phả vào tai anh khiến anh rùng mình, chiếc hộp trong tay suýt chút nữa rơi xuống: “Chúng ta sắp kết hôn rồi còn khách sáo gì chứ!”

Ôn Như Ý cười cười, xoay người rời khỏi quầy đồng hồ, sau đó họ lại lên lầu hai, lầu hai bán quần áo, lúc trước Triệu Tú Hoa có may cho cô vài bộ quần áo dùng cho kết hôn, nhưng không có trang phục tân hôn, mặc dù công việc thủ công của Triệu Tú Hoa rất tốt, nhưng mấy ngày gần đây bà quá bận, nếu bây giờ làm cũng không kịp, cho nên cô cần mua đồ may sẵn để mặc trong ngày cưới.

Bọn họ bắt đầu mua sắm từ khu vực quần áo nam, đi thẳng đến khu vực quần áo may sẵn dành cho nữ, lúc này phần lớn mọi người đều tự may quần áo để mặc, cho nên khu vực quần áo may sẵn bên này khá ít khách, Ôn Như Ý xem rất nhiều, cuối cùng nhìn trúng một bộ màu đỏ, bên trên là kiểu vest màu đỏ tươi với phần thắt lưng và cổ tay cài khuy, bên dưới là một chiếc váy xếp li màu đỏ tươi dài đến đầu gối. Toàn bộ bộ trang phục trông rất cổ điển, mang phong cách Hồng Kông.

Không thể không nói, những món đồ trong tòa nhà bách hóa này khá phong cách, mặc dù kiểu dáng quần áo trông đơn giản, nhưng tay nghề thật ra cũng được, Ôn Như Ý mặc thử vào người, sau đó rất hài lòng mua bộ đó.

Sau một hồi đi dạo mua sắm, những đồ cần mua cơ bản đã mua xong, thời gian cũng qua 12 giờ, hai người gọi nhân viên bán hàng giúp đỡ, cùng nhau xách quần áo và máy may ra xe, sau đó mới đến quán cơm ăn trưa, hai người ăn cơm xong cũng đã hơn hai giờ chiều rồi.

Đám cưới kề cận, buổi tối còn phải chuẩn bị phòng cưới, hai người bèn lái xe quay về đại viện. Nhìn thấy hai người họ ngoại trừ mua máy may, còn mua rất nhiều vải và quần áo may sẵn, Triệu Tú Hoa không kìm được mà càm ràm với Ôn Như Ý: “Con mua quần áo may sẵn làm gì, đem vải đưa mẹ, mẹ may cho con hai ngày là xong.”

Mặc dù bà oán trách, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, Ôn Như Ý vẫn chưa đáp lại, Tần Trí Viễn đã nói: “Không sao ạ, giá cả của quần áo may sẵn so với chúng ta tự may cũng không chênh lệch bao nhiêu, trực tiếp mua còn có thể tiết kiệm thời gian.”

Triệu Tú Hoa nghe vậy không nói gì thêm nữa, bà cảm thấy bọn họ thật sự nên cảm ơn chủ nhiệm Tôn đàng hoàng mới phải, nếu như không nhờ chủ nhiệm Tôn, Ôn Như Ý cũng sẽ không gặp được Tần Trí Viễn, nói không chừng thật sự phải xuống nông thôn.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 69: Đủ Không



Bà giữ Tần Trí Viễn ở lại ăn cơm tối, sau khi ăn cơm xong, Ôn Như Ý tiễn anh về, trước khi lên xe cô hỏi anh: “Còn bốn ngày là đến hôn lễ, khi nào anh có thể đưa đơn xin kết hôn cho em?”

Tần Trí Viễn ngây người một lát, hai ngày nay bận rộn, anh quên nói chuyện này với cô: “Hôm qua chính ủy đã gửi đơn xin cho anh rồi, có lẽ ngày mai hoặc ngày mốt tới.”

Lúc trước Ôn Như Ý có nghe nói qua quá trình quân hôn có chút phức tạp, cô chỉ hỏi anh: “Thế thời gian có đủ không?”

Tần Trí Viễn biết sau khi có đơn còn cần phải điền và gửi ngược lại, sau đó bộ đội cấp giấy chứng nhận kết hôn, bọn họ mới có thể đi đăng ký kết hôn được, gửi đi gửi về có lẽ phải mất mười ngày, như vậy sẽ không kịp, đến lúc đó anh tổ chức xong hôn lễ phải về đội rồi!!!

Anh cũng không kịp trò chuyện nhiều với cô, lập tức lái xe về nhà gọi điện thoại cho bên hải đảo, hi vọng chứng nhận kết hôn lần này Giang Vĩnh Quân có thể giải quyết đặc biệt cho tình huống đặc biệt của anh.

Giang Vĩnh Quân ở đầu dây bên kia cười nói với anh: “Không phải cậu không vội kết hôn sao, còn muốn cái gì mà giải quyết đặc biệt cho tình huống đặc biệt?”

Khóe môi Tần Trí Viễn giật giật: “Ai nói vậy, không tích cực kết hôn đó chính là tư tưởng có vấn đề, tư tưởng của tôi từ trước nay đều không vấn đề, hơn nữa lúc trước không phải các người muốn lần này tôi nhất định phải kết hôn mới có thể về đội sao, không đăng ký kết hôn thì làm sao tính là kết hôn, tôi không muốn dẫn người ta đến hải đảo mà không có danh có phận gì đâu!”

Giang Vĩnh Quân tức đến muốn chửi mắng, rốt cuộc là lúc trước ai không tích cực kết hôn, bây giờ lại nói những lời như vậy, đúng là khiến người ta muốn chửi mà: “Thằng nhóc thối này, xem như là cậu may, mấy ngày này tư lệnh quân khu ta ở thành phố kế bên các cậu, cậu lấy được đơn xin thì đến tìm ông ấy đóng dấu.”

Tần Trí Viễn phấn khích nói: “Cảm ơn chính ủy!”

Sau khi nói xong, anh cúp điện thoại cái rụp, Giang Vĩnh Quân bên kia còn muốn hỏi thăm hôn sự chuẩn bị như thế nào rồi, kết quả bị anh cúp ngang, cuối cùng chỉ có thể chửi rủa đợi anh quay lại tính sổ với anh sau.

Qua hai ngày sau, mới sáng sớm bưu chính đã đưa thư mà bộ đội gửi đến cho Tần Trí Viễn, thời gian gấp rút, sau khi anh mở ra xem, lập tức cầm đơn đi tìm Ôn Như Ý, hai người điền vào đơn theo yêu cầu, rồi lại đến Ủy ban cách mạng và đồn công an đóng dấu.

Kể từ sau chuyện của Dương Quốc Bình hai ngày trước, Ủy ban cách mạng nhai đạo và đồn công an đã có người quen biết hai người họ, lúc trước bộ đội cũng có gọi điện thoại đến đồn công an để điều tra, bên này đều không xảy ra vấn đề gì, cho nên rất nhanh đã đóng dấu cho họ.

Tần Trí Viễn lại lo lắng không yên, vội vàng cầm đơn xin, lái xe đến thành phố kế bên để tìm tư lệnh đóng dấu, cuối cùng anh cũng nhận được chứng nhận kết hôn do bộ đội cấp vào sáng ngày trước hôn lễ một ngày.

Anh cầm giấy chứng nhận chạy đến nhà họ Ôn, mấy ngày hôm nay anh cứ luôn lảng vảng ở nhà họ Ôn, cho nên người trong đại viện tương đối quen thuộc với anh, bây giờ nhìn thấy anh xuất hiện với trang phục hải quân, còn mang theo mũ, bọn họ không kìm được cười nói: “Tiểu Tần à, sao hôm nay cháu ăn mặc đẹp thế.”

Tâm trạng của Tần Trí Viễn cực kỳ tốt, anh cũng hòa nhã đáp lại, hôm nay đi đăng ký kết hôn. Lúc anh đến nhà họ Ôn, Ôn Như Ý đang ăn sáng.

Ôn Như Ý nhìn anh mặc một bộ hải quân, những đường nét của quân phục tôn lên dáng người cường tráng và thẳng tắp của anh, anh tuấn lại uy nghiêm, mặt cô hơi đỏ, hỏi anh: “Anh ăn sáng chưa?”

Tần Trí Viễn khẽ lau mồ hôi: “Chưa, anh thay đồ xong vội đến đây.”

Triệu Tú Hoa ở bên thu dọn đồ đạc, nghe thấy lời này, vội vàng nói: “Để thím nấu cho cháu bát mì nhé.”

“Dạ thím, cháu không đói.”

Bây giờ Tần Trí Viễn làm gì có thể nuốt cơm nổi, anh chỉ vội vàng lấy chứng nhận kết hôn do bộ đội cấp ra, vui sướng đưa cho Triệu Tú Hoa: “Cháu đến dẫn Như Ý đi đăng ký kết hôn.”

Triệu Tú Hoa cầm lấy xem, nói: “Nhanh như vậy đã có rồi sao?”

Tần Trí Viễn gật đầu, Ôn Như Ý bèn đứng dậy: “Thế anh đợi em một lát, em đi thay quần áo.”
 
Back
Top Bottom