Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo

Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 50: Nhanh Miệng



Mà Trương Thái Lan bị kẹp ở giữa, nghe những lời khen ngợi này, sắc mặt trở nên không tốt, thật là lãng phí một người đàn ông tốt như vậy, vậy mà nhìn trúng đại phiền phức của nhà họ Ôn, đúng là tiếc thật!

Bà ta vốn định đợi đối phương phát bánh kẹo xong thì rút nhanh, nhưng không ngờ, người đàn ông đó phát đến trước mặt bà ta, ngừng lại một lúc rồi trực tiếp cười nói: “Thím, cảm ơn thím quan tâm bọn cháu, nhưng cháu nghĩ tình cảm của cháu với đồng chí Như Ý sẽ không thất bại đâu, cho dù sự nghiệp của cháu thất bại thì tình cảm giữa chúng cháu cũng sẽ không thất bại.”

Nói xong, anh kéo Ôn Như Ý lại bên mình, lúc này mới đưa kẹo qua nói: “Thím cầm bánh kẹo này đi, về ăn thử, ăn nhiều đồ ngọt vào, nói chuyện sẽ không chua ngoa như thế nữa.”

Mọi người nghe anh nói xong, khung cảnh náo nhiệt bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, Ôn Như Ý không kìm được mà cười phụt thành tiếng, giờ cô mới phát hiện, thì ra người đàn ông này cũng biết quái gở nha.

Cô cũng giả vờ nghiêm mặt nói: “Đồng chí Tần Trí Viễn, sao anh lại nói chuyện với thím như thế chứ?”

Tần Trí Viễn lại lập tức nói: “Cháu xin lỗi thím, tính tình con người cháu khá thẳng, nói chuyện cũng khá thẳng thắn, số kẹo này thím còn muốn ăn không?”

Mọi người lại cảm thấy anh nói vậy có gì mà không đúng, dù sao thì Trương Thái Lan có lúc mồm thối quá, hơn nữa Tần Trí Viễn chỉ là bảo vệ Ôn Như Ý một chút mà thôi, có gì mà không đúng?

Triệu Tú Hoa cũng nghĩ như vậy, cũng nhìn Trương Thái Lan cười nói: “Thái Lan à, kẹo thỏ trắng này ngọt lắm, tôi thấy cô vẫn nên lấy đi.”

Trương Thái Lan tức đến mức sắc mặt trắng bệch, thì ra lúc nãy bọn họ nói chuyện, người đàn ông này đã nghe cả rồi, để anh mắng thành như vậy, lúc này bà ta làm gì còn tâm trạng ăn kẹo, cho nên trực tiếp quay người chán nản bỏ đi.

Bà ta vừa đi, Triệu Tú Hoa cũng cười nói với mọi người: “Được rồi được rồi, bây giờ phát kẹo xong, chúng tôi phải quay về, con cái nhà chúng tôi còn chưa ăn cơm đấy.”

Nói xong, bà chào tạm biệt mọi người, dẫn người đi vào nhà, vừa đi bà vừa lén nhìn con rể tương lai này, cuối cùng bà cũng hiểu tại sao con gái lại đồng ý làm người yêu với người ta nhanh như vậy, anh quả thực rất đẹp trai và tốt! Vẫn là con gái bà thông minh, thoáng cái đã có được người ta!

Vốn dĩ cửa thùy hoa cách nhà họ không xa, ba người rất nhanh đã đến nhà, Ôn Minh Khang với Châu Mỹ Thanh từ sớm đã vươn cổ chờ đợi, lúc này nhìn thấy Triệu Tú Hoa với Ôn Như Ý dẫn người đàn ông về, dáng vẻ cao lớn anh tuấn, nhất thời đều giật mình.

Tần Trí Viễn cũng sớm tìm hiểu gia đình nhà họ Ôn từ lúc xem mắt với cô, con người anh da mặt cũng dày, nhìn người đàn ông trẻ tuổi có vài phần giống Ôn Như Ý thì lập tức gọi một tiếng “anh cả”, lại nhìn người phụ nữ bên cạnh, anh cũng gọi một tiếng “chị dâu”.

Tần Trí Viễn lớn hơn Ôn Minh Khang hai tuổi, lại chức phó đoàn, cho dù là trong cuộc sống hay công việc, có lẽ đều có kinh nghiệm hơn anh ấy, anh gọi anh cả như vậy, làm cho Ôn Minh Khang nghe mà run, nhưng trong lòng anh ấy lại rất hưởng thụ, chỉ cười nói: “Phó đoàn trưởng Tần, anh gọi tôi là Minh Khang là được rồi.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 51: Tự Phạt



Châu Mỹ Thanh cũng có chút bất ngờ, nhớ ban đầu Dương Quốc Bình gọi họ là Tiểu Ôn với Tiêu Châu, giọng điệu đã phô trương ra ngay đó, xem họ như cấp dưới vậy, bây giờ đồng chí Tần này tốt, mặc dù thân phận cao, nhưng khiêm tốn, cũng không khoe mẽ, mạnh hơn Dương Quốc Bình nhiều.

Cô ấy cũng vội cười nói: “Phải đấy, gọi chúng tôi bằng tên là được.”

Tần Trí Viễn nghĩ một hồi rồi nói: “Bây giờ em là người yêu của Như Ý, anh chị là anh cả và chị dâu của cô ấy, đương nhiên chính là anh cả và chị dâu của em, xưng hô cần phải thận trọng một chút.”

Ôn Minh Khang cũng không xoắn xuýt vấn đề này nữa: “Phó đoàn trưởng Tần, thế mời cậu uống trà.”

Lời vừa dứt, Châu Mỹ Thanh nhanh chóng đưa trà mà hai người đã pha sẵn cho anh: “Đây là trà nhà tôi tự pha, cũng không biết cậu uống có quen không.”

Lúc trước Tần Trí Viễn cũng thường xuyên uống trà, nhưng mà anh uống trà cũng chỉ uống vậy thôi, cũng không biết cái nào ngon cái nào không ngon, anh chỉ nhận lấy trà nói: “Hôm nay em đến muộn, lấy trà thay rượu, tự phạt ba ly.”

Nói xong anh uống ực một cái, hết ly trà trong tay.

Ôn Như Ý phụt cười một tiếng, Tần Trí Viễn lại quay đầu, trừng cô: “Em lại cười cái gì?”

Ôn Như Ý vốn muốn nói, trà ngon sao có thể uống nhanh như vậy, nhưng lại cảm thấy không cần thiết, chỉ nói: “Anh như thế này tính là tự phạt gì chứ?”

Mí mắt Tần Trí Viễn khẽ giật: “Thế em nói như thế nào mới tính?”

Ôn Như Ý nghĩ một hồi, mặt cười rạng rỡ nói: “Không phải anh biết nấu ăn sao? Thế bây giờ đi nấu ăn với em đi?”

Tần Trí Viễn dường như đã đoán trước được cô sẽ nói như vậy: “Được thôi.”

Lời vừa dứt, suýt chút nữa dọa sợ ba người còn lại, Triệu Tú Hoa nhanh chóng trừng mắt nhìn Ôn Như Ý: “Con bé này, làm gì có đạo lý khách đến nhà thăm hỏi mà còn phải nấu cơm.”

Nói xong, bà nhìn Tần Trí Viễn nói: “Cháu đừng để ý nha, con bé đùa với cháu đấy.”

Châu Mỹ Thanh cảnh thấy gần đây Ôn Như Ý thay đổi có chút lớn, lúc trước cô luôn là một người dịu dàng yếu đuối, không dám nói lớn tiếng với Dương Quốc Bình, nhưng gần đây không biết như thế nào, sau khi bị cảm nhẹ thì giống như biến thành người khác vậy, tính cách cũng trở nên mạnh mẽ hơn.

Cô ấy cũng vội nói: “Đúng đó, chúng tôi đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi, xào thêm món rau nữa là xong, mọi người cứ ngồi nói chuyện, để chị đi nấu.”

Cô ấy nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.

Tần Trí Viễn khẽ nhún vai, nhìn Ôn Như Ý, vẻ mặt kiểu như muốn giúp mà chẳng giúp được: “Chỉ có thể để lần sau rồi.”

Vốn dĩ Ôn Như Ý không định phạt anh thật: “Thế em ghi nợ cho anh.”

Mặc dù Triệu Tú Hoa lúc nãy nói con gái mình không đúng, nhưng bây giờ thấy Tần Trí Viễn dường như cảm thấy bị sai khiến nhưng không có gì bất mãn, bà cũng thầm thở phào một hơi, cảm giác con rể này hình như cũng không phải người đàn ông gia trưởng, sau này chắc có thể bao dung được một vài tính khí của con gái bà.

Nhà họ Ôn vốn dĩ đã chuẩn bị xong đồ ăn, chỉ thiếu một món rau xào thôi, lúc này người đã đông đủ, một món rau xào cũng không tốn bao nhiêu phút là xong, rất nhanh, đồ ăn đã được dọn lên đầy đủ.

Bữa cơm hôm nay rất thịnh soạn, có sườn hấp, cá kho, thịt kho tàu, Tần Trí Viễn phát hiện tay nghề nấu nướng của Triệu Tú Hoa rất giỏi, có thể so sánh được với quán ăn, hơn nữa cách bày trí trên đĩa cũng cực kỳ chú trọng, ngoài những điều này ra, lúc anh vào nhà cũng phát hiện, căn nhà này mặc dù nhỏ, nhưng trang trí lại trang nhã, trong không khí dường như tràn ngập một mùi thơm nhàn nhạt, rất đặc biệt.

Lúc ăn cơm Triệu Tú Hoa cũng hỏi Tần Trí Viễn một vài vấn đề, cơ bản đều là những thông tin mà chủ nhiệm Tôn lúc trước chưa nói qua, chẳng hạn như hỏi các câu hỏi như nhà anh có mấy người, làm công việc gì.

Tần Trí Viễn biết đây là quá trình thông thường, cho nên cũng trực tiếp trả lời: “Cháu là người ở đây, cha cháu đã hi sinh trên chiến trường lúc cháu 6 tuổi, một mình mẹ cháu nuôi cháu với em gái cháu khôn lớn, bây giờ mẹ cháu làm trong Ủy ban cách mạng, em gái cháu thì đi lấy chồng rồi.”

Triệu Tú Hoa ngạc nhiên: “Mẹ cháu làm trong Ủy ban cách mạng?”

Tần Trí Viễn gật đầu: “Mẹ cháu làm chủ quản sản xuất bộ phận chỉ huy sản xuất ở Ủy ban cách mạng.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 52: Gia Đình



Triệu Tú Hoa vừa nghe cha anh là liệt sĩ, mẹ anh lại làm ở Ủy ban cách mạng, lần này bà cực kỳ hài lòng với anh, nhưng lại lập tức nhớ ra một vấn đề lúc trước: “Đồng chí Tần, điều kiện của cháu tốt như vậy, sao lúc trước không nghĩ đến kết hôn, nguyên nhân chủ yếu là gì?”

Tần Trí Viễn cũng trực tiếp nói: “Không có nguyên nhân gì ạ, ban đầu tuổi còn nhỏ, bản thân còn chăm sóc không được, không thể kết hôn, sau đó đi làm công việc cũng bận rộn, cũng cảm thấy kết hôn không có gì thú vị, còn không bằng ở một mình tự do tự tại, hơn nữa cháu ở bên đảo kia, điều kiện không bằng ở thành phố, cũng không muốn liên lụy người khác, cho nên kéo dài đến bây giờ.”

Châu Mỹ Thanh nghe vậy cười hỏi: “Bây giờ cậu lại cảm thấy kết hôn tốt rồi?”

Tần Trí Viễn nhìn Ôn Như Ý một cái, khóe môi cong lên: “Đó là vì em đã gặp được người thú vị.”

Ôn Như Ý liếc thấy ánh mắt nóng bỏng của anh, khẽ trừng anh một cái, chân dưới bàn cũng khẽ chạm anh một cái.

Mặc dù có thể là cô không cẩn thận, nhưng người đàn ông bị cô chạm như vậy, cơ thể run run, đôi đũa vừa mới gắp miếng sườn lên lại rơi xuống bát lại.

Ôn Minh Khang cảm thấy cô ấy hỏi những câu hỏi này đều vô dụng, nên vội vàng chen lời: “Có lúc duyên phận đến rồi, mong muốn kết hôn tự nhiên sẽ có.”

Tần Trí Viễn nhanh chóng nói: “Vẫn là anh cả hiểu em.”

Ôn Minh Khang mau chóng hỏi câu hỏi quan trọng nhất: “Thế hôm nay cậu đến đây, mẹ cậu cũng biết nhỉ? Mẹ cậu có biết thành phần gia đình chúng tôi không?”

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người trên bàn ăn đều nhìn Tần Trí Viễn, phải biết là thành phần nhà họ Ôn bọn họ không tốt, họ không chắc người nhà họ Tần liệu có chê thành phần này của họ hay không, nếu như chê, bây giờ kết quả xem mắt có tốt thế nào thì mọi thứ cũng đều uổng công.

Tần Trí Viễn cũng biết nguyên nhân tại sao họ hỏi như vậy, anh nói với vẻ mặt rất nghiêm túc: “Mẹ em đương nhiên là biết, quả thực không giấu gì, những món đồ mà hôm nay em mang đến một nửa đều là do bà ấy chuẩn bị, bà ấy biết em đến, vốn dĩ còn muốn đi theo cùng, nhưng em cảm thấy đột ngột quá, không hợp với quá trình, cho nên mới không để bà ấy đi theo.”

Nói xong, anh khẽ ngừng lại, nhìn Triệu Tú Hoa nói: “Hôm nay cháu đến cũng là muốn hỏi thím, sắp xếp thời gian khi nào hai bên gia đình chúng ta có thể gặp mặt được, lúc trước cháu đã xin về đội lần hai rồi, có thể rất nhanh cháu phải về đảo.”

Mọi người vừa nghe thấy lời này thì tâm trạng lo lắng cũng biến mất, nhưng nghe thấy hai gia đình gặp nhau, đại khái cũng có nghĩa là dạm ngõ, Ôn Minh Khang còn nghĩ phải thận trọng một chút, dẫu sao một khi em gái đi lấy chồng thì phải đi theo ra hải đảo, muốn gặp mặt lại cũng rất khó, cho nên cuộc gặp gỡ giữa hai bên gia đình có thể muộn hơn vài ngày.

Triệu Tú Hoa lại trực tiếp nói: “Thím thấy ngày mai và ngày kia đều không tồi, thím thấy có người chọn hai ngày này để kết hôn, chúng ta cứ hẹn một trong hai ngày đó đi.”

Châu Mỹ Thanh cũng cảm thấy khá tốt, họ phải nhanh chóng quyết định hôn sự, nếu không có thêm rắc rối lại không hay.

Tần Trí Viễn nhìn Ôn Như Ý nói: “Thế thì ngày kia nhé?”

Ôn Như Ý đương nhiên cũng không có ý kiến gì, dẫu sao cô mà không kết hôn sẽ thật sự phải về xuống nông thôn, cứ như thế mọi người đồng nhất ý kiến, Ôn Minh Khang khép miệng lại, cuối cùng cũng không nói gì thêm.

Bữa cơm này mọi người đều ăn rất vui vẻ, sau khi ăn cơm xong, trời cũng đã hơi tối, suy nghĩ đến ngày hôm nay Tần Trí Viễn không có nghỉ ngơi đầy đủ, cho nên nhà họ Ôn cũng không giữ anh lại nữa, chỉ để Ôn Như Ý tiễn người ra cổng.

Tần Trí Viễn có chút muốn nắm tay người yêu, nhưng tối hôm nay có quá nhiều người xem náo nhiệt, vì thế khi họ ra khỏi đại viện, phía sau còn có mấy đứa nhóc đi theo, cuối cùng anh không làm được như ý muốn, có chút tiếc nuối.

Nhưng mà anh suy nghĩ lại, anh lập tức sẽ đến dạm ngõ, qua vài ngày nữa là họ kết hôn, đến lúc đó nắm tay cũng không muộn!

Cho nên điều đầu tiên chính là quay về lập tức báo cáo tin kết hôn với bộ đội!

Nghĩ như vậy, chút tiếc nuối đó của anh cũng không còn nữa, sau khi tạm biệt người yêu, anh không vội về nhà, bởi vì điện thoại ở nhà vẫn chưa sửa xong, cho nên anh trực tiếp đến văn phòng Ủy ban cách mạng, mượn điện thoại để gọi.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 53: Kết Hôn



Không ngoài dự đoán, giờ này chính ủy bên hải đảo vẫn chưa nghỉ ngơi, chính ủy Giang vừa nghe thấy giọng nói Tần Trí Viễn bên kia thì cả người thấy như không ổn, vội vàng nói: “Cậu đừng giục nữa, đã phê duyệt báo cáo xin về đội cho cậu rồi.”

Tần Trí Viễn nghe thấy lời này rất nhanh cười nói: “Tôi tìm chính ủy không phải để nói chuyện này.”

Chính ủy Giang ngây người: “Thế còn việc gì mà khiến cậu gọi điện cho tôi vào đêm muộn thế này?”

Tần Trí Viễn nói: “Chính là chuyện xem mắt, tôi...”

Không đợi anh nói xong, chính ủy Giang lập tức thở dài nói: “Ừ, tôi biết rồi, cậu lại không nhìn trúng người ta có phải không?”

Chính ủy Giang dường như đã quen với Tần Trí Viễn như thế từ lâu, cho nên cảm thấy anh xem mắt thất bại cũng nằm trong dự đoán của mình: “Không sao, cùng lắm tôi...”

“Không phải đâu lão Giang!”

Tần Trí Viễn lập tức cắt ngang lời ông ấy: “Tôi muốn ngay lập tức xin báo cáo kết hôn!”

Ông lão Giang đang uống nước nghe thấy lời này thì phụt một tiếng, nước vừa mới uống vào miệng trực tiếp phun ra ngoài.

Ôi chao, mẹ ơi, trời đất thiên địa quỷ thần ơi, đêm muộn thế này, ông ấy gặp quỷ rồi, vậy mà lại nghe thấy Tần Trí Viễn nói muốn kết hôn?

Giang Vĩnh Quân nhanh chóng kìm nén cảm giác sắp ho đó của mình, hỏi: “Cậu nói gì, cậu muốn báo cáo kết hôn, kết hôn với ai?”

Tần Trí Viễn cười ha ha nói: “Còn có thể là ai, đồng chí Ôn Như Ý đấy!”

Giang Vĩnh Quân nghe thấy cái tên này thì sững người: “Chính là Ôn Như Ý mà thành phần gia đình họ không được tốt đó?”

Tần Trí Viễn ừm một tiếng: “Chính là cô ấy.”

Giang Vĩnh Quân đột nhiên đau đầu, thành phần không tốt này cũng chia thành nhiều loại, không tốt nhất chính là kiểu thành phần có tư bản: “Sao lại là cô ấy?”

Tần Trí Viễn nhíu mày: “Sao lại không thể là cô ấy?”

Ban đầu Giang Vĩnh Quân bọn họ không xem kỹ Ôn Như Ý, chỉ nghĩ nếu như là hội phụ nữ bên kia giới thiệu cứ để cô đi ghép vào cho đủ số lượng, không ngờ thằng nhóc thối này vậy mà lại nhìn trúng: “Đôi mắt của cậu đúng là bén thật, lúc trước giới thiệu cho cậu nhiều cô gái có xuất thân gia đình tốt như thế, kết quả cậu lại chọn một người phiền phức nhất.”

Tần Trí Viễn nghe giọng điệu của ông ấy, bỗng không vui: “Lão Giang, ông nói như vậy là tôi không vui đâu đấy, thế nào gọi là người phiền phức nhất?”

Giang Vĩnh Quân ho nhẹ một tiếng: “Thành phần của gia đình cô ấy, thẩm tra chính trị có thể có chút phiền phức.”

Tần Trí Viễn đương nhiên biết ý của ông ấy, nghiêm túc nói: “Đồng chí Giang Vĩnh Quân, ông không thể mang theo thành kiến nhìn người, đồ đạc của nhà họ đã sớm nộp lên trước cách mạng, những năm gần đây vẫn luôn an phận, bây giờ nhiều nhất được coi là thành phần chủ sở hữu nhỏ ở thành phố, hơn nữa, có thể có phiền phức gì được, có phiền phức hơn nữa cũng là do mấy người giới thiệu không phải sao? Bây giờ tôi nhìn trúng người ta rồi, mấy người không phải muốn nuốt lời đấy nhỉ?”

Anh nói nguyên một tràng, khiến Giang Vĩnh Quân bỗng chốc bị nghẹn, lời đúng là nói như vậy, nhưng quá khứ kia cũng là nhà họ Ôn, dù sao vẫn còn dính đến gia đình tư bản đấy.

Thấy ông ấy không nói gì, Tần Trí Viễn lập tức nói tiếp: “Tóm lại tôi không cần biết, chuyện này là mai mối giữa liên hiệp phụ nữ và bộ đội chúng ta, đồng chí Phương Lan Hoa, vợ của ông với hội phụ nữ bên này, ông phải xin báo cáo kết hôn cho tôi.”

Dáng vẻ của anh kiểu như ông mà không đồng ý tôi sẽ la lối khóc lóc um sùm vậy, Giang Vĩnh Quân nhất thời cũng không biết nói gì, chuyện này nói ra đúng thật là vợ ông ấy có dính vào, ai bảo vợ ông ấy là chủ nhiệm hội phụ nữ của bộ đội chứ: “Được rồi được rồi, nghe cậu nói kìa, giống như chúng tôi đùa chơi vậy, ngày mai tôi gửi đơn xin cho cậu.”

Tần Trí Viễn giãn lông mày: “Cần khẩn cấp!!!”

Giang Vĩnh Quân đương nhiên không từ chối, dẫu sao cái tên ế Tần Trí Viễn này hiếm khi thích ai, hơn nữa ông ấy cũng không muốn mang theo thành kiến nhìn người, làm công hàm điều động công tác trước, lỡ như bây giờ tư tưởng người ta tiến bộ, chính trị đáng tin, tác phong đứng đắn, không để cho hai người họ kết hôn, không phải là chia rẽ đôi uyên ương sao?

Cho nên ông ấy dự định sáng sớm mai nhờ nhân viên bảo vệ đi gửi công hàm điều động công tác và đơn xin kết hôn cho Tần Trí Viễn, nhưng mà trước khi công hàm điều động công tác kết thúc, chuyện này đều phải bảo mật, lỡ như hai người này không thành, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh dự của hai người.

“Biết rồi, xem làm cậu sốt ruột kìa!”

Tần Trí Viễn hài lòng cúp điện thoại, sau đó mới đi về nhà.


 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 54: Sao Cháu Biết



Ở một bên khác, từ sau khi Tần Trí Viễn vào đại viện, Dương Quốc Bình luôn ở bên ngoài trông chừng, cũng nhân cơ hội hỏi mấy đứa trẻ ở đại viện, tìm hiểu tình hình bên trong xảy ra chuyện gì, đợi sau khi Tần Trí Viễn rời đi, anh ta cũng lập tức rời khỏi đại viện.

Thật ra không cần nghĩ anh ta cũng biết, Tần Trí Viễn mang đồ đến nhà có nghĩa là gì, nhưng trong đáy lòng anh ta vẫn có một chút tâm lý hi vọng gặp may, nhưng kết quả không như anh ta mong đợi, Ôn Như Ý thật sự sắp kết hôn rồi!

Từ trước đến nay chỉ có anh ta ruồng bỏ người khác, làm gì có chuyện người khác bỏ anh ta, bây giờ Ôn Như Ý sắp kết hôn, anh ta không thể để hai người họ kết hôn thuận lợi như vậy được, cho nên anh ta không vội về nhà, mà đến tìm Lưu Thiểu Hải, cậu của anh ta làm ủy viên trong Ủy ban cách mạng.

Lưu Thiểu Hải từng là phó chủ nhiệm Ủy ban cách mạng nhai đạo, nhưng một năm gần đây mới được chuyển đến Ủy ban cách mạng khu, con người ông ta ăn nói nhanh nhẹn, mới đến một năm thôi đã rất được hoan nghênh, bình thường Dương Quốc Bình cũng không ít lần đến tìm ông ta giúp đỡ.

Lưu Thiểu Hải đang chuẩn bị đi ngủ, thấy anh ta đến thì biết nhất định có chuyện, tâm trạng không được tốt: “Đã muộn như vậy, cháu đến có chuyện gì?”

Dương Quốc Bình lập tức nói: “Cậu, nhà họ Ôn với Ôn Vệ Quốc bây giờ vẫn còn liên lạc, cháu nghi ngờ họ có giấu thư từ phản động.”

Lưu Thiểu Hải nhíu mày hỏi: “Sao cháu biết?”

Dương Quốc Bình đương nhiên biết, lúc trước anh ta xem mắt với Ôn Như Ý có nói chuyện qua vấn đề này, người phụ nữ đó, dụ cô vài lần là cái gì cũng nói ra: “Lúc trước chính Ôn Như Ý có nói với cháu, sau khi cha cô ta bị điều đi xuống nông trường vẫn còn liên hệ qua thư với họ, cậu phải cho người đi lục soát.”

Năm đó Ôn Vệ Quốc bởi vì ngôn luận không thỏa đáng cho nên bị điều đến nông trường, sau đó ông đích thân lên báo cắt đứt quan hệ với nhà họ Ôn, cho nên những người khác của nhà họ Ôn mới không bị liên lụy, nếu không dựa vào tình hình của nhà họ Ôn lúc đó, không có chuyện cũng sẽ xảy ra chuyện, những năm nay bên ngoài họ cũng không có liên lạc gì, không ngờ vậy mà vẫn còn liên lạc.

Sắc mặt Lưu Thiểu Hải hơi tối: “Người ta cũng không ngốc, cho dù thật sự có thư từ không hay gì, người ta cũng sẽ không giữ lại.”

Dương Quốc Bình đương nhiên biết điều này, nhưng cái này có quan trọng không? Có thể lục soát ra được đồ gì hay không, còn không phải cho Ủy ban cách mạng bọn họ quyết định sao? Còn không được nữa, anh ta có thể giả chữ viết của Ôn Như Ý, viết thư phản động vài trăm chữ là đủ để cô chịu tội.

Hơn nữa, những năm 1950 đó, nhà máy đang yên đang lành của nhà họ Ôn đột nhiên trở thành công tư hợp danh, chỉ có một phần nhỏ quyền sở hữu cổ phiếu. Sau đó, ngay cả nhà máy cũng không còn, ngay cả Ôn Vệ Quốc cũng bị chửi mắng, anh ta không tin mấy năm nay họ có thể ngoan ngoãn như vậy?

Anh ta lập tức nói: “Cháu không tin mấy năm nay nhà họ Ôn không có lời oán giận, không tin không giấu đồ gì, nếu như không có, thế thì nghĩ cách để họ có.”

Lưu Thiểu Hải biết ý của anh ta, lúc trước ông ta làm chiến tích cũng làm như vậy, nhưng bây giờ ông ta chuyển đến khu rồi, không có quản chuyện ở nhai đạo bên kia, làm hại nhà họ Ôn hình như cũng không cần thiết.

Nhìn ra được sự do dự của ông ta, Dương Quốc Bình lập tức nói tiếp: “Cậu, cậu không thể không quan tâm cháu được, sau khi Ôn Như Ý bỏ cháu, lập tức chuẩn bị lấy chồng, đây chính là đánh vào mặt của gia đình chúng ta đấy!”

Lưu Thiểu Hải ngạc nhiên: “Nhanh như vậy sao? Gả cho người như thế nào?”

Vốn dĩ Dương Quốc Bình định nói đối phương là một quân nhân, nhưng cũng có chút lo lắng Lưu Thiểu Hải nghe thấy sẽ không quản chuyện này nữa, nên anh ta chỉ nói: “Cháu không biết, cô ta có thể kết hôn nhanh như vậy, chắc chắn là đã quen với người đàn ông đó từ trước khi từ hôn với cháu, cho dù cô ta gả cho người thế nào, chỉ cần tra ra nhà họ có vấn đề, ai cũng cứu không nổi.”

Ánh mắt Lưu Thiểu Hải sầm xuống, quả thực đúng như vậy, nếu thật sự tìm ra được gì đó ở nhà họ Ôn, cho dù là ai đến nói chuyện cũng vô ích, cho nên lần này có thể trút giận: “Ngày mai cậu sẽ nói với bên nhai đạo thử, cháu làm việc nhanh chân lẹ tay chút, đừng để bị bắt thóp.”

Dương Quốc Bình nghe vậy mừng thầm, lòng nghĩ, Ôn Như Ý, cô đừng nghĩ đến kết hôn nữa, đi đóng cửa nhà tù đi!


 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 55: Cậu Lo Cái Gì



Sau khi xác định ngày dạm ngõ, ngày hôm sau Tần Trí Viễn cùng với mẹ anh, Khương Nguyệt Anh ra ngoài lựa chọn quà dạm ngõ, lúc hai người ra ngoài, vừa hay gặp anh trai La Văn Văn là La Văn Siêu cũng ra ngoài.

Hôm qua La Văn Siêu có nhìn thấy Tần Trí Viễn xách một đống đồ đi ra ngoài, với tư cách là anh em cùng nhau lớn lên từ nhỏ, lại cùng nhau đi lính, anh ta đương nhiên hiểu tình hình của Tần Trí Viễn, bây giờ nhìn thấy anh ra ngoài, bèn kéo anh lại đằng sau nói vài lời: “Cậu thật sự muốn kết hôn với cô gái nhà tư bản kia sao?”

Tần Trí Viễn nghe câu nói này, có chút không vui, anh không hiểu những người này tại sao khi nhắc đến người khác cứ muốn nhắc đến thành phần của người ta, anh lạnh nhạt ừm một tiếng nói: “Cô ấy tên là Ôn Như Ý, không phải tên là cô gái nhà tư bản, lúc trước tôi có nói với cậu rồi.”

La Văn Siêu nghe ra được sự không vui trong giọng nói của anh, anh ta ngây người một lát, rất nhanh sửa lại: “Tôi không có ý khác, chỉ là lo thành phần của cô ấy sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của cậu thôi.”

Tần Trí Viễn nhíu mày, nghiêng đầu nhìn anh ta: “Tôi còn không lo chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ, cậu lo cái gì?”

La Văn Siêu trực tiếp bị lời nói của anh làm cho tức: “Thế chúng ta không phải anh em tốt sao, tôi đang nhắc nhở cậu, là vì tốt cho cậu.”

Tần Trí Viễn biết đây không phải toàn bộ chân thành của anh ta: “Được rồi, chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, trong đầu cậu nghĩ gì tôi còn có thể không biết sao? Cậu không phải chỉ là tức tôi không nhìn trúng em gái cậu sao, còn quanh co với tôi cái gì?”

Bị nói trúng tim đen, La Văn Siêu bỗng chốc cứng họng, quả thực anh ta có ý này, nhưng cũng không hoàn toàn là như thế, Tần Trí Viễn không thích Văn Văn thì thôi vậy, tốt xấu gì muốn kết hôn cũng phải chọn gia đình có điều kiện tốt chút, Ôn Như Ý đó có chỗ nào tốt, nghe nói mới mười chín tuổi, gia đình lại có thành phần đó, vả lại hình như cái gì cũng không biết làm, đụng một cái là mỏng manh yếu đuối.

“Được, tôi nói không lại cậu, chỉ cần cậu không hối hận là được.” Anh ta nói xong trực tiếp bỏ đi.

Khương Nguyệt Anh nhìn thấy anh ta có chút bực bội rời đi, thắc mắc hỏi Tần Trí Viễn: “Con nói gì với cậu ta vậy, có phải cậu ta bị chọc tức bỏ đi không?”

Tần Trí Viễn cũng không muốn gây phiền phức thêm cho Khương Nguyệt Anh, anh chỉ nói: “Không có, cậu ta chỉ chúc con kết hôn vui vẻ.”

Khương Nguyệt Anh nghe vậy tưởng thật, cũng không hỏi gì thêm, bây giờ đứa con trai sắp bước vào tuổi ba mươi cuối cùng cũng kết hôn, bà ấy phải mau chóng mua đồ đi dạm ngõ, để quyết định hôn sự này, tránh anh đột nhiên lại hối hận, con dâu của bà ấy sẽ chạy mất.

Khác với quà gặp mặt ngày hôm qua, lần này sẽ long trọng hơn nhiều, ngoài thuốc lá, rượu, trái cây, thịt và đồ ngọt như bánh cưới và táo đỏ, họ còn cần mua một số quà gia súc, chuyện này đã bàn bạc trước từ tối qua, cho nên hôm nay họ mang tiền với phiếu đến tòa nhà bách hóa, hai người bận rộn cả buổi trời mới mua đồ xong về nhà.

Sau khi về đến nhà, Khương Nguyệt Anh nghỉ ngơi một lúc rồi đi tìm bà mối, bà mối lần này bà ấy cũng không định tìm người khác nữa, trực tiếp tìm hội phụ nữ bọn họ, dù sao lúc trước cũng là họ giúp đỡ làm mai, sau đó lại gọi chủ nhiệm bộ chính trị của Ủy ban cách mạng bọn họ đi cùng, tổng cộng ngày mai có bốn người đi dạm ngõ.

Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, ngày hôm sau lúc mười giờ, bọn họ xuất phát từ đại viện đơn vị, trên đường không có nhiều xe, cho nên họ chạy xe rất nhanh, nửa tiếng đã đến đại viện của nhà họ Ôn, lần này mang rất nhiều đồ đến, cho nên Tần Trí Viễn đậu xe ở chỗ gần đại viện nhất.

Lúc này bên ngoài đại viện người đi lại rất nhiều, họ vừa xách đồ xuống xe đã thu hút sự chú ý của mọi người, rất nhiều người trong đại viện đã gặp qua Tần Trí Viễn, mặc dù biết hôm nay anh sẽ đến, nhưng một lần nữa gặp anh vào ban ngày, ánh mắt vẫn còn hoang mang.

So với dáng vẻ họ nhìn thấy hôm qua, hôm nay anh đẹp trai hơn, cao to hơn, dáng vẻ hiên ngang, bên cạnh anh còn có ba người trung niên, ăn mặc rất chỉnh chu, rất có khí chất, có dáng vẻ của cán bộ, trong tay họ xách túi to túi nhỏ, bên trong chứa đồ đạc, giống như là mua đồ đón Tết vậy.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 56: Rầm Rộ



Sự rầm rộ của lễ dạm ngõ này, ở đại viện bọn họ thật sự rất ít, cho nên nhiều người muốn xem náo nhiệt cũng đi theo sau bốn người họ đến nhà họ Ôn, vẫn chưa đến cửa nhà đấy, đã có vài đứa trẻ hô lớn, nói: “Chị Như Ý, người yêu chị đến rồi.”

Lúc này Ôn Như Ý và Triệu Tú Hoa đang hái rau trước nhà, nghe thấy lời này lập tức ngước mắt lên, chỉ thấy người đàn ông xách đồ trong tay, bên cạnh có ba người đang sôi nổi đi về phía nhà họ.

Triệu Tú Hoa ngây người một lúc, sau đó lập tức thu dọn giỏ rau của bà, bảo cô đi đón khách, Ôn Như Ý vẫn chưa chào, Tần Trí Viễn đã gọi cô một tiếng, sau đó lại chào hỏi Triệu Tú Hoa.

Ôn Như Ý nhìn anh một cái, lại nhìn ba người phía sau anh, không biết có phải áp lực đến từ người lớn hay không, hay là thẹn thùng đơn thuần mà mặt cô hơi đỏ: “Anh đến rồi à?”

Triệu Tú Hoa cũng mặt mày rạng rỡ nói: “Mọi người đến đúng là nhanh thật.”

Tần Trí Viễn cũng cười cười, rất nhanh chỉ ba người bên cạnh, giới thiệu từng người: “Đây là mẹ cháu, Khương Nguyệt Anh, đây là chủ tịch Dương Lệ Quyên của Hội phụ nữ, đây là chủ nhiệm bộ chính ủy của Ủy ban cách mạng, Mạc Kiệt Phong.”

Triệu Tú Hoa nghe anh nói xong, bà nhìn Khương Nguyệt Anh, ngây người một lúc, rất nhanh hỏi: “Chị là bộ trưởng Khương?”

Khương Nguyệt Anh cũng ngây người: “Chị biết tôi sao?”

Hôm trước Tần Trí Viễn chỉ nói mẹ anh làm ở Ủy ban cách mạng, không có nói tên là gì, bây giờ Triệu Tú Hoa vừa nhìn thấy người, nghe thấy tên, bà lập tức nhớ ra, lúc trước bà đến Ủy ban cách mạng nhìn thấy nhân sự dán ảnh của Khương Nguyệt Ảnh lên tường, trên đó viết bà ấy là bộ trưởng: “Tôi có nhìn thấy hình của chị ở Ủy ban cách mạng, nhưng bên ngoài đẹp hơn trong hình nhiều, Trí Viễn giống chị.”

Được người khác khen, Khương Nguyệt Anh cũng rất vui: “Làm gì có, đều sắp làm thông gia cả rồi, chị đừng gọi tôi là bộ trưởng gì đó, gọi tôi là Nguyệt Anh được rồi.”

Triệu Tú Hoa cười gật đầu, lại chào hai đồng chí bên cạnh bà ấy: “Xin chào hai đồng chí, tôi là mẹ của Như Ý, Triệu Tú Hoa.”

Nói xong, bà kéo Ôn Như Ý lại: “Đây là con gái Như Ý nhà tôi.”

Bây giờ Ôn Như Ý không còn căng thẳng nữa, lúc này cô cũng thoải mái chào hỏi người lớn.

Lần này cuối cùng Khương Nguyệt Anh cũng biết người có thể khiến cây vạn tuế nhà bà ấy nở hoa trông như thế nào, khỏi phải nói, đúng là rất xinh đẹp, mắt to lông mày dài, mũi cao miệng nhỏ, đôi mắt long lanh, làn da cũng trắng như trứng gà bóc vỏ, có thể nói là ngoại trừ hơi gầy, nhìn thế nào cũng thấy đẹp, chả trách con trai bà ấy trúng chiêu.

Bà ấy không kìm được cười, nhìn Triệu Tú Hoa nói: “Tú Hoa à, chị nuôi dưỡng con gái tốt thật đấy, không những xinh đẹp, mà còn có thể giải quyết được vấn đề lớn gần ba mươi năm nay của tôi đấy.”

Triệu Tú Hoa nghe vậy ngây người một lát, sau khi phản ứng lại cũng biết đại khái ý của bà ấy nói, cũng bất giác ca tụng Tần Trí Viễn: “Làm gì có, là Như Ý nhà chúng tôi may mắn, gặp được Trí Viễn, con người cậu ấy quả thực khiêm tốn, lễ phép lại hiếu thảo, ưu tú hơn Minh Khang nhà chúng tôi nhiều.”

Hai người khen qua khen lại với nhau trước cửa nhà một lúc, cho đến khi Châu Mỹ Thanh ra khỏi phòng gọi người, một nhóm người mới xách đồ đạc bước vào nhà.

Ôn Như Ý nghe mấy người trò chuyện, trong đầu cô dần dần hiện lên một số ký ức, hình như đột nhiên nhớ đến một vài bình luận dưới nguyên tác, trong bình luận, có độc giả nói Khương Nguyệt Anh quản sản xuất là một tay cừ, nhưng hình như sau đó bởi vì nhiều lần xem mắt cho con trai lớn của bà ấy mà nổi tiếng.

Con trai lớn của bà ấy trở nên nổi tiếng trong trận chiến vào năm 70. Sau đó, vào những năm 80, trở thành tư lệnh viên trẻ nhất, nhưng hình như suốt đời độc thân, suýt khiến Khương Nguyệt Anh tức chết.

Nghĩ đến đây, Ôn Như Ý đột nhiên ngước mắt nhìn Tần Trí Viễn, lòng nghĩ thầm, người đàn ông này chắc không phải là con trai lớn đó của Khương Nguyệt Anh đó chứ?

Cô xuyên sách mang đến hiệu ứng cánh bướm khiến cho nội dung cốt truyện bị sai sao? Đại lão cũng kết hôn?

Cho nên cô được hời lớn?

Cô đi theo sau mọi người, nhìn Tần Trí Viễn, nhỏ tiếng nói: “Mẹ anh là bộ trưởng à? Sao anh không nói em biết?”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 57: Hời



Tần Trí Viễn ngây người nói: “Anh chưa nói sao?”

Ôn Như Ý khẽ trừng anh một cái: “Không c nói, anh chỉ nói mẹ anh đi làm ở Ủy ban cách mạng, không nói là lãnh đạo, hại em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đấy.”

Tần Trí Viễn không nhớ nữa, nhưng bây giờ điều này đã không còn quan trọng, anh chỉ cười nói: “Em lo lắng cái gì, mẹ anh rất thích em, em không nhìn ra sao?”

Ôn Như Ý hơi đỏ mặt, vừa nãy Khương Nguyệt Anh với Triệu Tú Hoa dành những lời khen có cánh cho nhau, từ đó quả thực cô có thể cảm nhận được niềm yêu thích của đối phương, cô vẫn chưa nói gì, lúc này Triệu Tú Hoa đã bảo cô đi rót trà cho khách uống, Tần Trí Viễn rất tự nhiên cũng đi theo giúp.

Nhìn thấy dáng vẻ chủ động niềm nở như vậy của con trai, tâm trạng của Khương Nguyệt Anh cực kỳ tốt, sau khi hàn thuyên một hồi với người nhà họ Ôn, đợi những người xem náo nhiệt bên ngoài rời đi, Khương Nguyệt Anh quay đầu đưa danh sách quà biếu cho Triệu Tú Hoa và bàn chuyện chính: “Chị xem thử danh sách quà này, nếu như cảm thấy vẫn còn muốn thêm gì đó cứ nói với chúng tôi.”

Triệu Tú Hoa cầm lấy danh sách xem, phía trước đều là một số thịt gà vịt, bánh kẹo gì đó, số lượng này thì bình thường, nhưng phía sau còn viết bàn trang điểm, tủ quần áo, giường, đồng hồ, xe đạp, máy may, radio và số tiền sáu trăm sáu mươi sáu tệ.

Bà khẽ hít một hơi, có lẽ là bị ảnh hưởng bởi nhà họ Dương lúc trước, bà có chút lo lắng nói: “Cái này, có phải hơi nhiều rồi không? Thành phần của gia đình chúng tôi...”

Vừa hay Ôn Như Ý và Tần Trí Viễn bưng trà đi đến, Tần Trí Viễn lập tức nói: “Thím, đây là danh sách quà thông thường, nhà cháu đã tìm hiểu qua rồi.”

Khương Nguyệt Anh cũng gật đầu, nhìn Ôn Như Ý một cái: “Như Ý là một cô gái tốt, chúng ta kết hôn cần vui vẻ, những cái khác đừng nghĩ đến, đây cũng là thành ý của chúng tôi.”

Ôn Như Ý hơi đỏ mặt, cô đẩy trà qua nói: “Thím, mời thím uống trà.”

Dương Lệ Quyên cũng cười nói: “Bộ trưởng Khương nói phải, chúng ta kết hôn phải vui vẻ, cần náo nhiệt.”

Mạc Kiệt Phong đến cho đủ người, ông ấy không cần nói gì, nhưng cũng gật đầu biểu thị phụ họa.

Danh sách quà thông thường của người ta không có nhiều như thế, điều này Triệu Tú Hoa biết, nhưng nhà họ Tần có thể cho nhiều như vậy, thành ý thật sự có đủ, làm sao mà bà không biết được: “Nhưng chúng về đảo, những thứ này cũng không thể mang đi được, tôi thấy mấy thứ như giường này kia có thể giữ lại, đồng hồ, xe đạp, máy may hay raido thì mua đồng hồ được rồi, tiền còn lại để cho hai đứa đến bên kia tự mua thêm đồ đạc trong nhà cho chúng.”

Bà nói như vậy, Khương Nguyệt Anh cũng nghĩ đến khả năng này, bà ấy vẫn chưa đáp, Tần Trí Viễn đã nói: “Không sao đâu thím, sau khi về đảo, những đồ dùng gia đình này bọn cháu có thể mua tiếp.”

Triệu Tú Hoa không đồng ý, cảm thấy nhận nhiều đồ như vậy, lại không thể trả lại, sợ người khác nói này nói kia: “Thế làm sao được, sau này hai đứa còn phải sinh con, có nhiều việc cần phải dùng đến tiền, không được lãng phí, hơn nữa căn nhà nhỏ của thím cũng không chứa hết những đồ vật này.”

Vừa nhắc đến chuyện con cái, sự kiên trì ban đầu của Khương Nguyệt Anh cũng có chút lung lay, cuối cùng hai bên quyết định, những cái khác không đổi, trong số đồng hồ, xe đạp, máy may và radio thì mua đồng hồ với máy may, đồng hồ thì cho Ôn Như Ý, máy may không mang đi được thì xem như cho nhà họ Ôn, theo như cách nói của Tần Trí Viễn, công việc thủ công của Triệu Tú Hoa không tồi, nếu như có thêm máy may cũng xem như là hổ mọc thêm cánh.

Sau đó bàn đến thời gian kết hôn, Khương Nguyệt Anh nói: “Báo cáo về đội lần này của Tần Trí Viễn đã được duyệt mấy ngày trước rồi, thời gian cho chúng ta không nhiều, tôi thấy hôn sự định vào ngày 29 này, chị thấy được không?”

Vốn dĩ bà ấy còn lo Triệu Tú Hoa không đồng ý, nhưng ai ngờ bà ấy vừa nói xong Triệu Tú Hoa trực tiếp gật đầu: “Tôi cũng xem qua ngày 29, là ngày tốt, mặc dù thời gian rất gấp, nhưng những ngày tiếp theo không có ngày tốt nhiều, nên cứ quyết định như vậy đi.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 58: Ai Là Ôn Như Ý



Mọi người đều không có ý kiến gì về ngày giờ, mặc dù không có ý kiến, nhưng Ôn Minh Khang vẫn cảm thấy Tần Trí Viễn cưới vợ dễ dàng quá, sợ anh không trân trọng, lấy tư cách anh vợ dặn dò anh: “Từ nhỏ đến giờ Như Ý chưa từng rời khỏi chúng tôi, tính cách em ấy mềm yếu, cũng vẫn còn trẻ, sau khi kết hôn cậu phải đối xử tốt với em ấy, nếu không tôi sẽ đến hải đảo tìm cậu tính sổ.”

Tần Trí Viễn vội vàng đảm bảo: “Anh cả, anh yên tâm, nếu như em không đối tốt với Như Ý, bộ quân phục này cũng không chứa chấp em.”

Triệu Tú Hoa lo lắng anh ấy sẽ nói mãi, vội vàng cười nói: “Có gì mà lo lắng chứ, bộ đội có chính ủy đấy, sẽ chú ý đến chúng.”

Nói xong bà lập tức nói tiếp: “Con mang cơm lên đi, mẹ thấy Mỹ Thanh cũng sắp nấu xong rồi, chúng ta dọn dẹp chút rồi ăn cơm thôi.”

Bà nói như vậy, mọi người trong nhà bắt đầu bận rộn, dọn dẹp bàn lại rồi mang đồ ăn lên, cùng nhau ăn bữa trưa vui vẻ, lúc chuẩn bị kết thúc, bên ngoài cũng không biết tình huống gì, đột nhiên có một trận cãi vã om sòm, Ôn Như Ý đang nghi hoặc thì nghe thấy bên ngoài có người gọi tên mình.

“Ai là Ôn Như Ý?”

Ôn Như Ý đứng dậy đi ra, nhìn thấy có bốn người đứng trong sân nhà họ, người đứng đầu hơi lớn tuổi, mặc áo trắng quần đen, trong tay còn cầm túi công văn, bên cạnh là người đàn ông cũng trạc tuổi ông ta, hai người phía sau họ đều mặc trang phục của đội duy trì trật tự, còn có đeo phù hiệu trên cánh tay

Ôn Như Ý khẽ nhíu mày hỏi: “Các người tìm tôi có chuyện gì?”

Người đứng đầu kia khẽ híp mắt, hừ lạnh một tiếng nói: “Bây giờ có người tố cáo cô là phần tử phản cách mạng, chúng tôi phải lục soát nhà cô, sau đó cô phải đi với chúng tôi một chuyến.”

Những lời ông ta nói chói tai đến nỗi một nhóm người vốn đang lang thang trong đại viện đều lao tới.

Tội danh này quá đỗi khiến người ta kinh sợ, vì thế Ôn Như Ý không tin vào tai của mình, chỉ nhìn người đàn ông kia hỏi: “Chú nói gì? Tôi bị người ta tố táo là phần tử phản cách mạng?”

Người đàn ông lạnh giọng: “Đúng vậy, có người tố cáo cô, cho nên Ủy ban cách mạng chúng tôi phải tiến hành lục soát nhà cô.”

Lúc này Ôn Như Ý đã nghe rõ, đúng thật là có người tố cáo cô là phần tử phản cách mạng, tội danh này quá lớn, cho dù cho nguyên chủ, hay cho nhà họ Ôn mấy cái gan, họ cũng không dám làm như vậy!

“Chứng cứ đâu?”

Cô vẫn chưa đáp lại, Tần Trí Viễn từ phía sau cô bước ra, đứng bên cạnh cô, nhìn người đàn ông, nói: “Ông lấy chứng cứ phản cách mạng của cô ấy ra cho chúng tôi xem thử.”

Người đàn ông nhìn Tần Trí Viễn bên cạnh Ôn Như Ý, anh mặc trang phục thường ngày, thân hình cao lớn, khuôn mặt còn u ám, giống như muốn g.i.ế.c người vậy.

Lúc trước bọn họ có tìm hiểu qua nhà họ Ôn, những thứ khác đều bình thường, chỉ là gần đây Ôn Như Ý sắp kết hôn với một quân nhân, quân nhân đó không phải người bản địa, nghe nói là một doanh trưởng hay cái gì trưởng đó, nhìn dáng vẻ người đàn ông này, chắc có lẽ là quân nhân đó rồi.

Nhưng mà ông ta không sợ những điều này, quân nhân thì sao, bây giờ quân sự và chính trị không liên quan với nhau, quân nhân không thể quản những việc này, hơn nữa một người lính hải đảo xa xôi, đám bọn họ sẽ không để trong lòng.

Người đàn ông nhìn Ôn Như Ý, lạnh giọng: “Cô đừng cứng miệng, tôi biết các người vẫn luôn liên lạc qua thư với Ôn Vệ Quốc, ban đầu Ôn Vệ Quốc chính là vì phản động ngôn luận mà bị điều đi, ông ta phản cách mạng, cô cũng vậy!”

Ôn Như Ý vừa nghe thấy lời này là biết người hôm nay tố cáo cô chính là Dương Quốc Bình, bởi vì mấy hôm trước nguyên chủ có nhắc đến chuyện cha Ôn với anh ta, không ngờ anh ta lại bỉ ổi tố cáo cô như vậy: “Buồn cười, đừng nói chúng tôi không còn liên lạc nữa, cho dù thật sự có liên lạc, như thế là phần tử phản cách mạng sao? Ông nói tôi phải, ông lấy chứng cứ ra đi.”

Người đàn ông vẫn chưa tiếp lời, Hà Thắng Lợi ở bên cạnh ông ta đã lên tiếng: “Chứng cứ ở trong nhà các người, hôm nay chúng tôi phải lục soát ra!”

Tần Trí Viễn cười nghiêm nghị: “Chẳng lẽ mấy người không có chứng cứ, chỉ dựa vào một tờ đơn tố cáo mà muốn lục soát nhà chúng tôi đấy chứ? Ủy ban cách mạng nhai đạo các người làm việc đều không cần thể diện như vậy sao?”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 59: Lục Soát



Người đàn ông bị lời nói của anh làm cho nổi giận: “Vị đồng chí này, tôi khuyên cậu bớt nói những lời vô ích này đi, nếu như không có chứng cứ, chúng tôi sẽ không đến đâu, các người không có tật giật mình thì để chúng tôi vào lục soát nhà, nếu không đợi lát nữa người của chúng tôi đến đủ, xông vào làm hư hỏng nhà của các người thì khó coi!”

Tần Trí Viễn tiến tới một bước, bảo vệ Ôn Như Ý ở đằng sau: “Muốn soát nhà thì mời ông lấy chứng cứ ra.”

Sắc mặt người đàn ông lạnh lùng, đưa ngón tay ra chỉ anh: “Tôi hỏi cậu một lần nữa, có tránh ra không? Không tránh thì bây giờ tôi xông vào!”

Tần Trí Viễn nhìn chằm chằm ngón tay ông ta, cười giễu: “Khẩu khí lớn thật, nếu như hôm nay ông không lấy ra được chứng cứ thì tôi không tránh, ông tiến tới xem thử?”

Lúc này có nhiều người vây quanh như vậy, người đàn ông bỗng chốc cảm thấy mất mặt, trực tiếp nổi giận, ông ta quay đầu lại nhìn Hà Thắng Lợi và hai người của đội duy trì trật tự: “Mọi người vào lục soát!”

Ông ta vừa nói xong, Tần Trí Viễn lập tức đưa tay ra tóm lấy ngón tay còn đang chỉ của ông ta, ngay sau đó bẻ ngược cả cánh tay của ông ta ra sau lưng: “Ông không có chứng cứ mà vào thử xem, tôi bẻ gãy cánh tay của ông.”

Động tác bất ngờ của anh khiến mọi người có chút không phản ứng lại được, người đàn ông đó bị anh ép đến cong người lại, đau đến nỗi cứ kêu “ai ya ai ya” liên tục.

Hà Thắng Lợi ở bên cạnh cũng há hốc mồm, lập tức xông tới kéo tay của Tần Trí Viễn ra: “Cậu làm cái gì thế, mau buông tay ra cho tôi.”

Chút sức lực này đối với Tần Trí Viễn mà nói chỉ là gãi ngứa, một lần nữa anh nâng cao cánh tay của người đàn ông lên: “Các người tiến tới một bước nữa thử xem!”

Cánh tay người đàn ông một lần nữa bị kéo lên, ông ta đau đớn cứ kêu la, nhưng cũng không kiềm được mà hét lên: “Khoan hãy vào!”

Hà Thắng Lợi với hai người đó hoang mang, họ không ngờ vậy mà lại có người dám chống đối với người của Ủy ban cách mạng như vậy, Hà Thắng Lợi nhặt túi công văn bị rơi lúc nãy lên, khuyên giải: “Cậu, cậu đừng kích động đấy, chống đối với Ủy ban cách mạng, không có kết cục tốt đâu.”

Lúc này, một nhóm người vốn dĩ đang dọn dẹp bên trong cũng đi ra ngoài, nhìn thấy trong một đám người trước mắt vậy mà lại có người của đội duy trì trật tự, Triệu Tú Hoa có chút hoảng, Ôn Minh Khang nhíu mày vội vàng hỏi: “Như Ý, chuyện gì thế?”

Hà Thắng Lợi vừa nhìn thấy người trong nhà họ Ôn đều ra cả, vội vàng chửi mắng: “Có phải cậu mù rồi không, tình hình trước mắt là người nhà họ Ôn các người động tay với phó chủ nhiệm Tô Hữu Khánh của Ủy ban cách mạng chúng tôi, các người mau chóng bảo cậu ta buông tay ra, nếu không lát nữa chúng tôi không khách khí thật đâu.”

Ông ta nhấn mạnh ở mấy chữ “phó chủ nhiệm Tô Hữu Khánh”, Ôn Như Ý cũng nhanh chóng nói: “Họ nói em là phần tử phản cách mạng, nhưng không có chứng cứ mà muốn xông vào lục soát nhà, bọn em không cho, cho nên mới áp chế ông ta.”

Mạc Kiệt Phong nghe mà hơi nóng mặt, ông ấy vẫn chưa lên tiếng, Khương Nguyệt Anh đã nhìn ông ấy hỏi: “Chủ nhiệm Mạc, ông nhìn xem thử, Ủy ban cách mạng nhai đạo của các ông làm việc có phải không phù hợp điều lệ không?”

Nghe thấy ba từ “chủ nhiệm Mạc”, Tô Hữu Khánh đau đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi, bây giờ cũng không quan tâm đau đớn nữa, ông ta trực tiếp ngước mắt nhìn qua, người phụ nữ vừa nói lúc nãy ăn mặc đơn giản, đầu tóc được chải gọn gàng, nhưng hình như nhìn hơi quen, nhất thời ông ta không nhớ ra được là ai, còn người đàn ông bên cạnh bà ấy không phải ai khác, chính là chủ nhiệm Mạc Kiệt Phong bộ chính trị Ủy ban cách mạng khu, là lãnh đạo đơn vị cấp trên của họ!

Con ngươi ông to hơi co lại: “Chủ nhiệm... Mạc, sao ông lại ở đây?”

Hà Thắng Lợi nghe thấy lời đó, lúc này cũng để ý đến người đàn ông bên cạnh người phụ nữ, ngây người hỏi: “Chủ nhiệm Mạc, sao ông lại ở cùng bọn họ?”

Sắc mặt Mạc Kiệt Phong tối đen như đáy nồi vậy, ông ấy nhìn mấy người bọn họ, nói: “Sao tôi không thể ở đây? Tô Hữu Khánh, tôi còn muốn hỏi, sao các người lại ở đây đấy?”

Tô Hữu Khánh vội vàng đáp: “Chuyện đó, chúng tôi nhận được thư tố cáo của quần chúng, nói Ôn Như Ý là phần tử phản cách mạng, cho nên đến đây.”

Hà Thắng Lợi cũng gật đầu: “Đúng, chính là nhận được thư tố cáo nên đến, họ không phối hợp!”
 
Back
Top Bottom