Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 120



“Cái anh chồng của cháu cũng được đấy, bà nhìn cái dáng vai rộng eo thô là biết ngay người làm việc giỏi, kiểu đàn ông này đáng tin lắm.”, bà đỡ Lý nói. Có thể thấy bà cũng rất hài lòng với Cố Quảng Thu.

“Bà xem giúp một cái đi, đứa bé trong bụng cô ấy là con trai hay con gái?” thím Đào vừa cười vừa nói.

“Cứ nhìn cái bụng nhọn thế kia, tám chín phần là con trai rồi.”, bà Lý vừa nhìn bụng Trương Xảo Muội vừa nói.

“Thật là con trai à?”, mắt thím Đào sáng rỡ.

“Không sai đâu.”

“Xảo Muội, nghe thấy không, đứa này là con trai đấy!”, thím Đào vui mừng nói.

Trương Xảo Muội mỉm cười: “Con trai hay con gái đều được, có nụ rồi sẽ có quả.”

“Nói thì nói vậy, nhưng nếu là con trai thì yên tâm hơn hẳn.”, thím Đào tiếp lời, “Như Nguyệt Quý đấy, một lần sinh được hai cậu con trai, sau này sinh gì cũng chẳng quan trọng nữa.”

Bạch Nguyệt Quý cười cười.

Đâu Đâu và Đô Đô, hai anh em nhỏ, đang ngồi một bên chơi lõi ngô rất vui vẻ. Hai bé được sáu tháng hơn, đã biết ngồi rồi.

Bạch Nguyệt Quý rất cẩn thận, chỗ hai bé ngồi tuyệt đối không có hạt ngô vụn, chỉ có lõi ngô đã tách hết hạt. Dù vậy, hai cậu nhóc vẫn cứ hay đưa vào miệng gặm. Nhưng vì từng thử rồi nên biết không ngon, giờ chỉ cầm nghịch thôi.

Ai cố tình đút thử thì cả hai bé đều đẩy tay ra, biểu hiện rất rõ ràng là “không ăn đâu”.

Vì được Bạch Nguyệt Quý chăm sóc kỹ, nên cả hai đứa trắng trẻo mũm mĩm, nhìn cứ như tranh vẽ trong lịch Tết, ai nhìn cũng thấy thích.

Ngay cả bác gái Tôn, người nổi tiếng là chua ngoa, cũng phải thừa nhận: “Hai đứa nhỏ nhà cháu đúng là đẹp thật, bác chưa từng thấy đứa trẻ nào đẹp đến vậy, mắt to da trắng, nhìn cứ như trẻ thành phố ấy! Nhưng mà này, sau này hai đứa lớn lên muốn cưới vợ thì phải tinh mắt đấy nhé, đừng có rước phải loại phụ nữ như mấy bà thím của chúng mày, suốt ngày gây chuyện làm khổ mẹ các cháu…”

Câu đầu còn nghe được, nhưng mấy câu sau thì khiến người ta không muốn nghe nữa.

Đâu Đâu và Đô Đô liếc mắt nhìn bà lão lắm chuyện kia, ơ, không quen, nên không thèm để ý, xoay m.ô.n.g ục ịch bò lại gần Trương Xảo Muội, người quen thuộc với tụi nhỏ vì hay gặp.

Cảm thấy đã bò xa đủ rồi, hai anh em quay đầu lại nhìn mẹ, rồi cười với mẹ.

Đâu Đâu cười nhếch môi.

Còn Đô Đô thì cười kiểu tinh quái, cái vẻ cười láu cá đó giống y như Chu Dã.

Cả hai bé như đang nói: “Mẹ ơi, bọn con ở đây này, mẹ mau đến bắt tụi con đi~”

Bạch Nguyệt Quý cũng cười.

Trương Xảo Muội nhìn hai bé, ánh mắt thèm thuồng: “Đáng yêu thật đấy.”

“Chị mà sinh con ra, để tụi nó chơi cùng luôn.” Bạch Nguyệt Quý cười nói.

Bị phớt lờ, bác gái Tôn có phần không vui: “Này, vợ Chu Dã, bác nói cho cháu biết, cháu phải bắt đầu dạy dỗ tụi nhỏ từ bây giờ đấy. Đừng để sau này chúng nó thành ra giống mấy đứa như thằng Đại Sơn kia, đúng là uổng công nuôi!”

Bạch Nguyệt Quý bình thản đáp: “Còn sớm.”

Thím Đào và bà đỡ Lý đứng bên không ai buồn đáp lại bác gái Tôn.

Nhưng gần đó vẫn còn mấy bà lão quen thân với bác gái Tôn, tụ tập lại nói xấu đám con dâu trẻ. Từ chuyện này lại lái sang chuyện Dương Nhược Tình.

Nào là đi ngang qua cô ta đều ngửi thấy mùi thơm, chắc chắn là dùng nước hoa!

Còn nói cô ấy như thế là cố tình quyến rũ đàn ông!

Ví dụ như mấy ngày trước, có thanh niên từ đội khác nghe danh đã kéo nhau đến tận nơi chỉ để nhìn cô ta. Xong rồi, ai nấy như bị thôi miên, chẳng buồn đi nổi nữa.

“Đừng thấy cô ta yếu đuối nũng nịu thế mà lầm, cái tài quyến rũ đàn ông thì chẳng ai bì kịp đâu!”, bác gái Tôn hừ lạnh.

Thím Đào chịu hết nổi: “Bà thôi đi là vừa. Con gái nhà người ta, bà nói vậy làm gì?”

“Ới giời, bà đừng vì con bé ở trọ nhà bà, mỗi tháng trả tiền mà bênh nó thế chứ? Tôi nói có sai đâu? Bà cứ hỏi mấy bà đây thì biết, ai cũng rõ rành rành cả mà!”

Vài bà lão nổi tiếng đanh đá xung quanh cũng gật đầu: “Đúng đấy, chúng tôi thấy tận mắt mà! Nói thật chứ, cái tính không yên phận đó, tôi thấy bà cũng nên đuổi khỏi nhà mình đi là vừa, kẻo sau này rước họa vào thân!”

“Rước họa gì? Nhà tôi họ Đào, căn cơ đàng hoàng, lão Đào nhà tôi còn hy sinh một cái chân để đánh giặc đấy! Ngay cả lãnh đạo công xã còn cho nhà tôi đặc quyền nuôi một con lừa cơ mà!”, thím Đào nói.

Nghe đến đây, mấy bà già kia chỉ bĩu môi rồi im bặt, không dám nói gì thêm.

Vốn dĩ, theo quy định là không được phép nuôi gia súc lớn theo kiểu cá nhân, nhất định phải thuộc sở hữu tập thể. Nhưng lần này, lão đội trưởng đã đích thân dẫn chú Đào đi gặp lãnh đạo công xã xin phép. Lãnh đạo công xã vừa nhìn thấy tình trạng của chú Đào thì lập tức đồng ý.

Chú Đào được phép nuôi một con lừa và có thể dùng xe lừa để chở người dân trong thôn ra vào thị trấn, hoặc giúp đội sản xuất cũng như dân trong thôn xay xát, kiếm chút công điểm và tiền để phụ thêm cho gia đình.

Toàn đội Ngưu Mông chỉ có duy nhất một trường hợp đặc cách như vậy.

Bạch Nguyệt Quý liền chuyển chủ đề, hỏi bác gái Tôn:

“Năm nay đội mình có nuôi dê không ạ? Quyết định rồi chứ?”

“Quyết định rồi đấy!”

Bác gái Tôn, vốn là người nhà lão đội trưởng, tỏ ra rất đắc ý, chuyện gì xảy ra trong đội bà cũng biết đầu tiên.

“Năm nay đội mình được mùa lớn đấy, tính đến hiện tại thì sản lượng lương thực thu hoạch được còn cao hơn năm ngoái đến ba mươi phần trăm cơ!”, bà nói.

“Ba mươi phần trăm? Nhiều vậy sao?”, Nghe tới đây, sự chú ý của mọi người đều bị thu hút.

Bác gái Tôn gật đầu:

“Chứ sao nữa! Số lương thực thu về đều đã cân đo đàng hoàng, kế toán cũng đã tính xong, năm nay nhất định sẽ chăn dê.”

“Việc nuôi dê chắc là phải gọi lão Trương rồi!”, một bà cụ nói.

Bác gái Tôn nhìn sang Trương Xảo Muội:

“Đúng rồi, là bố cô phải ra mặt. Việc này được tính mười công điểm một ngày, nhưng nếu có dê con nào c.h.ế.t thì vẫn bị trừ điểm!”

“Còn bị trừ nữa à?”, Bạch Nguyệt Quý hỏi.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Dĩ nhiên là bị trừ chứ! Con dâu tôi được chọn để chăm năm con lợn của đội, mỗi ngày tính bảy công điểm, nghe thì thấy nhiều nhưng nuôi c.h.ế.t thì cũng bị trừ điểm nặng đấy, đó là quy định rồi!”, một bà cụ nhỏ tuổi hơn chen vào nói.

Đang nói đến đây, bác gái Tôn lại tiết lộ thêm một tin tức:

“Vài hôm trước, đồng chí Đặng, trí thức ở khu thanh niên tri thức, có đến tìm ông nhà tôi, đề xuất một ý tưởng, mấy người có muốn nghe không?”, bà còn cố tình ra vẻ bí hiểm, không nói hết ngay.

“Đề xuất của Đặng trí thức? Nghe là biết không phải chuyện nhỏ.”

“Là ý kiến gì vậy?”

“Đúng đó, sao lại dừng ngang thế? Mau nói đi chứ!”

Một đám các bà cụ già đều tò mò.

Thấy mọi người đều bị mình “dắt mũi” rồi, bác gái Tôn mới chậm rãi nói tiếp:

“Đặng trí thức đến nói, nhiều người thì sức mạnh lớn. Cậu ấy đề xuất để xã viên tự đăng ký nuôi lợn. Nhà nào có chỗ trống thì cứ nuôi, nuôi lớn rồi nộp lại cho đội là được tính công điểm!”

Câu này vừa dứt, tất cả đều phấn khích.

“Cho mình tự nuôi? Thật hả?”

“Thế được tính bao nhiêu công điểm?”

“Nuôi đến bao nhiêu cân thì tính?”

“…”

Bác gái Tôn rất hài lòng với phản ứng của mọi người, liền nói:

“Giờ còn sớm, cụ thể thì chưa có quyết định chính thức. Ông nhà tôi nói chờ thu hoạch mùa thu xong sẽ mở họp lấy ý kiến của mọi người. Nếu mọi người đồng ý, sẽ trình lên trên báo cáo chuyện này.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 121



Trong mấy ngày đi gỡ bắp kiếm công điểm, Bạch Nguyệt Quý đã nghe hết đủ thứ chuyện mà trước đây ở đội sản xuất Ngưu Mông cô chưa từng được biết đến.

Muốn biết chuyện gì, không hiểu điều gì, chỉ cần hé miệng hỏi một câu là có cả đống người xúm lại kể cho nghe, mà không phải kiểu nói tóm gọn đâu, họ sẽ kể từ đầu đến cuối, từ nguyên nhân, diễn biến đến kết quả, tường tận đến từng chi tiết, như sợ cô nghe sót chỗ nào vậy.

Đừng bao giờ nghi ngờ năng lực thu thập tin tức và buôn chuyện của các bà thím trong thôn, đó là bản lĩnh sinh tồn của họ đấy.

Khi đám bắp cũng gần như được gỡ xong, Bạch Nguyệt Quý mới ở nhà trông con. Hai cậu nhóc giờ đang ở giai đoạn tò mò cực độ, năng lượng thì dồi dào khủng khiếp, dạo gần đây đang “mở khóa kỹ năng” mới, đã biết dịch cái m.ô.n.g tròn lẳn của mình đi khắp nơi rồi. Xem chừng không đến nửa tháng nữa là sẽ biết bò.

Đến lúc đó, Bạch Nguyệt Quý cảm thấy bản thân sẽ không còn chút thời gian riêng tư nào nữa.

May mà hiện tại hai anh em vẫn dễ dỗ, mỗi đứa nhét cho một quả dưa chuột là yên.

Thế nên lúc chúng nó chịu ngồi yên chơi, Bạch Nguyệt Quý tranh thủ làm việc nhà, chăn màn quần áo cần dùng cho mùa đông, cái nào phải tháo ra giặt là thì tháo, cái nào phải phơi nắng thì đem phơi, phải tranh thủ trời còn nắng ráo mà làm cho xong.

Một mình Lý Đại Ni chắc chắn không thể làm xuể, nên Bạch Nguyệt Quý cũng tranh thủ lôi ra hết để dọn dẹp.

Chu Dã thì bận thu hoạch mùa thu, không có thời gian giúp cô trông con, còn chuyện viết lách của Bạch Nguyệt Quý cũng tạm thời gác lại, thật sự không cách nào xoay xở nổi. Nếu đến mức này mà vẫn còn dư thời gian để viết, thì cô chẳng khác gì tiên nữ.

Dù vậy, trong nhà vẫn còn chút tích lũy. Cho dù một hai năm không có thu nhập gì thì khoản tích trữ đó cũng đủ dùng, nên cô không phải lo lắng chuyện tiền nong, chỉ cần an tâm nuôi con và cùng mọi người vượt qua vụ thu hoạch là được.

Cuối tháng 10, tiến độ thu hoạch đã bước vào giai đoạn cuối, nhưng toàn đội Ngưu Mông lại không hề lơ là. Ngược lại, ai nấy càng thêm căng thẳng.

Theo như Bạch Nguyệt Quý từng nghe mấy bà lão nói khi cùng gỡ bắp, mười một năm trước, đội từng gặp phải sự cố “sát vạch đích”, lúa sắp thu xong thì bị mưa làm úng hết.

Hồi đó, ruộng đồng đang được thu hoạch gấp rút, chỉ còn chút cuối cùng. Nhưng vì ai nấy đều đã quá mệt, nên lơ là một chút, bước chậm lại.

Kết quả là đúng lúc đó, một trận mưa thu bất ngờ trút xuống, khiến một lượng lớn ngũ cốc chưa kịp thu bị ngấm nước, không cứu được nữa.

Vì vậy, dù hiện giờ phần lớn ruộng đã thu xong, mọi người vẫn nghiến răng làm đến cùng, quyết không để mất một hạt lúa nào.

Lão đội trưởng để động viên tinh thần mọi người, còn công khai tuyên bố rằng sau khi chia thóc xong, mỗi nhà sẽ được chia thêm mười cân lúa mì!

Những năm trước cũng được chia, nhưng nhiều nhất chỉ ba, năm cân, để dành nấu một bữa sủi cảo ngày Tết là hết. Năm nay có thể được tận mười cân, đúng là hiếm có!

Thế nên ai cũng có thêm động lực làm việc, thu hoạch càng thêm tích cực.

Cuối cùng, đến cuối tháng Mười, trong kho lương thực của đội đã chất đầy lúa thóc.

Tất cả lương thực đã được thu về, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Thu hoạch xong vẫn chưa được nghỉ, còn phải nộp lương thực lên công xã. Việc này cũng do đội trưởng đích thân chọn người, toàn là những người làm việc giỏi.

Ví dụ như anh em Lý Đại Hải, Lý Phong Thu, Trương Đại Căn hay Cố Quảng Thu. Mấy người này là chính thức vác lúa đi nộp, có tính công điểm hẳn hoi.

Nhưng cũng có người như Lý Thái Sơn hay Vương Nhị Anh đi theo chỉ để “góp mặt cho vui”.

Lý Thái Sơn còn kéo Chu Dã đi cùng, nhưng Chu Dã lúc này đã “thăng cấp” thành “cá mặn tối cao”, sao có thể chịu động đậy nữa?

“Này hai đứa con ơi, khi nào hai đứa lớn được đây… Bố chỉ mong sớm được hưởng phúc từ hai đứa thôi đó.”, Chu Dã nằm dài trên giường, chơi với hai đứa nhỏ mà nói như than.

Đợt này đúng là mệt như trâu, anh cảm thấy mình sống sót qua được mùa thu hoạch này quả thật không dễ dàng gì.

Đâu Đâu và Đô Đô thì tất nhiên đâu hiểu được bố đang nói gì, chỉ thấy bố chơi cùng là đã vui không tả, nằm bò lên người anh mà cười đùa vô cùng phấn khích.

“Mấy đứa nhỏ vô lương tâm, giả vờ không hiểu!”, Chu Dã vừa cười vừa chọt vào má mấy đứa nhỏ.

Bạch Nguyệt Quý đứng bên cũng bật cười, vừa thương vừa buồn cười. Nhưng thật ra, chỉ có mấy ngày lão đội trưởng đi nộp thóc thì mới được nghỉ thôi.

Bởi sau đó còn phải cày đất, bón phân, gieo hạt cho vụ lúa mì đông, làm xong hết mới xem như kết thúc.

Đợi làm xong việc tập thể, mới tới chuyện chia lương thực. Nhưng chia xong cũng chưa nhàn đâu, còn phải xay bột, còn phải lên núi gom củi.

Một số nhà nhanh tay thì giờ đã bắt đầu đi núi gom củi sớm rồi.

Chu Dã đưa tay kéo vợ vào lòng, dịu dàng nói:

“Vợ à, em cũng cực lắm rồi, không chỉ phải trông hai thằng nhóc mà còn phải lo toan trong ngoài, cũng chẳng nhẹ nhàng gì hơn anh đâu.”

Anh đâu có nghĩ việc mình đi tham gia vụ thu hoạch mùa thu là oai phong gì cho cam. Vợ anh cũng chẳng dễ dàng gì.

Chỉ riêng hai thằng con trai tinh lực dồi dào đã đủ mệt lắm rồi, chưa kể trong ngoài nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ tươm tất, toàn bộ đều do vợ anh chăm chút.

Bạch Nguyệt Quý cười nói:

“Còn cần anh an ủi em cái đó sao?”

Nhà là của cả hai người, anh vì gia đình này mà cố gắng, cô cũng vì gia đình này mà cố gắng, hai người cùng chung một hướng thì không cần phân ai nhiều công ai ít.

“Vợ à, tối nay phải để anh thư giãn thư giãn chút nha.”, Chu Dã vừa nói vừa ghé sát lại.

Bạch Nguyệt Quý giơ tay đ.ấ.m nhẹ anh một cái, người thì mệt rũ ra còn nghĩ được chuyện này!

Hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô thấy ba mẹ ôm ấp nhau thì cũng rất nỗ lực muốn bò tới gần. Dạo này hai bé đã có thể bò được một đoạn ngắn rồi, cứ “hự hự” cố gắng nhích từng chút một.

Chu Dã thấy vậy thì bật cười ha hả, cố tình không giúp gì. Đợi đến khi hai đứa vất vả lắm mới bò được tới nơi, anh mới bế cả hai ngồi lên đùi mình.

Cả nhà cứ thế đùa giỡn trên chiếc giường đất, náo nhiệt vui vẻ.

Trong đội thì chỉ mất hai ngày là đã nộp hết số công lương còn lại. Tiếp theo là cày đất và gieo vụ lúa mì đông, công việc này cũng nhanh, không tốn quá nhiều thời gian.

Kế toán của đội tranh thủ thời gian này để tính toán lại toàn bộ công điểm và số lương thực mà từng hộ sẽ được chia.

Hạt Dẻ Rang Đường

Quả nhiên, sau khi gieo xong lúa mì đông, đội trưởng lập tức mở loa thông báo: ngày mai đến đội để xếp hàng nhận chia lương thực!

Đây là ngày mà mọi người mong đợi từ lâu.

Không chỉ chia lúa gạo, mà còn được chia tiền!

Khi thím Trương ghé sang thăm Đâu Đâu và Đô Đô, bà cười vui vẻ nói:

“Năm nay công điểm của chúng ta còn có giá hơn cả năm ngoái, được chia tiền chắc chắn nhiều hơn hẳn!”

Trong những ngày thu hoạch, thím Trương cũng có đến sân phơi lúa giúp đỡ. Công việc không nặng, làm một ngày được bảy công điểm. Bà cứ mười ngày làm thì nghỉ một ngày, tính ra cũng kiếm được không ít công điểm.

Chú Trương thì mỗi ngày tám công điểm, còn Cố Quảng Thu mỗi ngày lên đến mười hai công điểm.

Trương Xảo Muội dù đang mang thai cũng không chịu ngồi yên, đi gỡ bắp, hái cỏ cho heo, mỗi ngày cũng kiếm được ba bốn công điểm.

Tính ra, năm nay nhà họ không chỉ được chia nhiều thóc hơn, mà còn được chia nhiều tiền hơn nữa!

Không chỉ thím Trương háo hức, mà chị dâu Lý cũng mong đợi không kém.

Hai vợ chồng chị ấy, Lý Phong Thu và chị dâu Lý, đều “liều mạng” làm việc trong vụ thu hoạch này.

Lý Phong Thu lấy trọn công điểm của đàn ông, còn chị dâu cũng đạt trọn công điểm của phụ nữ. Hai cậu con trai Mãn Thương và Mãn Khố thì ra sân phơi lúa xua chim, mỗi ngày cũng kiếm được hai công điểm.

Tất cả những công điểm này đều có thể quy đổi ra thóc lúa hoặc tiền mặt.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 122



Từ sáng sớm, loa phát thanh của đội đã vang lên rộn ràng, thông báo cho mọi người mang theo dụng cụ đến chia lương thực!

“Chúng mình cũng đi thôi.” Bạch Nguyệt Quý muốn đưa cả Đâu Đâu và Đô Đô theo cùng.

Từ khi đến đây, cô chưa từng chứng kiến một cảnh tượng nhộn nhịp như vậy, tất cả đều chỉ tồn tại trong ký ức xưa.

“Được thôi, anh đẩy mẹ con em ba người cùng đi.”, Chu Dã cười nói.

Nhưng Bạch Nguyệt Quý từ chối ngay, để chồng đẩy thì nhìn sao mà đẹp cho được?

Còn hai cậu nhóc Mãn Thương và Mãn Khố thì sung sướng không để đâu cho hết, ôm lấy Đâu Đâu và Đô Đô ngồi trên xe bò.

“Hai đứa nhớ ôm chặt em đấy nhé, có ngã thì cũng đừng để em bị ngã theo!” chị dâu Lý dặn.

“Chúng con sẽ không để Đâu Đâu và Đô Đô ngã đâu ạ.” Mãn Thương nhanh nhảu đáp.

“Đúng đấy!” Mãn Khố cũng gật đầu theo. Cậu đang bế Đâu Đâu trong lòng, người thơm mùi sữa, khiến cậu mê tít không buông.

Lần đầu tiên được ngồi lên “xe bò sang trọng” của nhà mình, hai anh em thấy thú vị lắm, mắt long lanh nhìn quanh, rất ngoan ngoãn.

Nhà chú Trương cũng có xe bò, Cố Quảng Thu đã đến từ sớm cùng chú Trương và Trương Xảo Muội để xếp hàng, còn giúp giữ chỗ.

“Anh Dã, bên này nè, bọn em giữ chỗ cho rồi!” Lý Thái Sơn đứng cùng hàng với Cố Quảng Thu, gọi to.

Chu Dã cười, đẩy xe đến, Bạch Nguyệt Quý đi sau, vợ chồng Lý Phong Thu và chị dâu Lý cũng đi cùng, cả nhóm cùng nhau.

“Chị dâu cũng đưa cháu đến hả?” Lý Thái Sơn chào hỏi.

“Ừm, đưa các cháu đến xem cho biết.” Bạch Nguyệt Quý mỉm cười đáp.

“Cảnh náo nhiệt này đáng để bọn trẻ xem mà. Hồi nhỏ, tầm năm sáu tuổi, Chu Dã còn thường được bố cõng lên cổ đi xem náo nhiệt cơ, giờ thì đến lượt cậu ấy đưa Đâu Đâu, Đô Đô ra rồi.”, chú Trương bật cười “khui” chuyện cũ của Chu Dã.

Bạch Nguyệt Quý nhướng mày, nhìn sang Chu Dã.

Chu Dã gãi đầu cười: “Lúc nhỏ không biết gì mà.”

“Hồi đó em còn ganh tỵ với anh Dã lắm. Bố em không cho em cõng như vậy. Hồi đó bác thương anh Dã nhất.”, Lý Thái Sơn tiếp lời.

Lý Phong Thu cũng góp vui: “Anh nhớ hồi đó, anh cả của Chu Dã cũng muốn được cõng giống vậy mà bố không cho.”

“Sao lại không cho chứ? Hồi anh ấy bằng tuổi em, cũng được cõng vậy thôi. Nhưng lớn tướng rồi còn muốn học theo em thì đúng là chẳng biết ngượng.” Chu Dã cười nói.

Đang tán gẫu vui vẻ, thì thấy Chu Xuyên và chị dâu Chu cũng đang xếp hàng ở phía sau.

Nhưng hai anh em thì mặt lạnh như tiền, nhìn nhau là khó chịu, chẳng ai thèm nói với ai câu nào.

Chị dâu Chu xếp hàng cùng đám chị em như Triệu Mỹ Hương và vợ Đại Căn.

“Trời đất, mặt trời mọc đằng Tây à? Cái cô em dâu kia của cô cũng đến đấy!” Triệu Mỹ Hương thấy Bạch Nguyệt Quý liền nhỏ giọng nói.

Từ sau lần bị Bạch Nguyệt Quý dằn mặt, chị ta biết rõ nữ trí thức này không dễ bắt nạt, nên dù có nói xấu cũng chỉ dám nói sau lưng.

Chị dâu Chu bĩu môi: “Đừng kéo tôi dính dáng gì với cô ta, tôi không nhận cô ta là em dâu đâu.”

Vợ Đại Căn vừa nhai dưa muối vừa lẩm bẩm: “Sao cô ta trắng thế không biết…”

Giữa đám đông, chỉ cần liếc qua là thấy Bạch Nguyệt Quý, vừa đẹp lại vừa trắng, đứng đó không muốn nổi bật cũng khó.

Chị dâu Chu hừ một tiếng: “Cô mà được sống như cô ta thì cũng trắng thế thôi.”

“Còn gì nữa.” Triệu Mỹ Hương thèm thuồng nói. “Phụ nữ sống được đến mức đó thật đáng ngưỡng mộ, chẳng phải làm việc gì, cả giặt quần áo cũng có tiền thuê người làm, suốt ngày chỉ cần chăm hai đứa con b.ú sữa.”

“Nhưng cô cũng phải có bản lĩnh như người ta mới được chứ.”, vợ Phong Mậu chen vào.

Vợ Đại Căn nhai xong miếng dưa, lấy thêm một miếng mới trong túi ra nhai tiếp, chép miệng: “Có bản lĩnh thì sao chứ? Sống kiểu đó thì còn dư được bao nhiêu tiền?”

Nghe câu này, chị dâu Chu thấy được an ủi phần nào. Đúng vậy, vì biết hai vợ chồng kia không biết lo toan, nên cả họ ngoại cũng chẳng thèm nhận bà con với họ!

Triệu Mỹ Hương chuyển đề tài, hỏi vợ Phong Mậu: “Mẹ chồng cô sao rồi? Gần khỏi để xuống đồng được chưa?”

Vợ Phong Mậu mặt mày đầy oán khí: “Làm gì có nhanh thế!”

“Tôi nói thật nhé, chị dâu cô cũng tệ thật. Mẹ chồng bệnh bao lâu nay, vậy mà chưa từng đến chăm nom lần nào.” Triệu Mỹ Hương chép miệng.

Vợ Phong Mậu liếc sang chị dâu Lý đang cười nói bên kia, cười lạnh: “Thì sao? Người ta dám nghĩ dám làm chuyện bất hiếu như vậy, tôi thì không làm được đâu. Người già dù có sai, nhưng khi cần thì vẫn phải ra tay giúp đỡ chứ!”

“Cô đúng là hiếu thảo thật đấy.” Triệu Mỹ Hương liếc nhau với chị dâu Chu và những người khác, cười nói.

“…”

Xếp hàng còn lâu lắm mới tới lượt, chị dâu Đại Sơn cũng đến tìm Bạch Nguyệt Quý và chị dâu Lý để buôn chuyện cho đỡ chán.

“Còn ít bữa nữa là nhà tôi dọn ra rồi, đến lúc đó chúng tôi định làm mâm cơm nhỏ, các cô nhất định phải đến đấy nhé.” chị dâu Đại Sơn cười nói.

“Đương nhiên là phải đi rồi.”, chị dâu Lý cũng cười.

“Lúc đó em dắt cả hai thằng nhóc nhà em đi cùng.” Bạch Nguyệt Quý cũng mỉm cười đáp.

Trương Xảo Muội cũng nói sẽ đi.

“Tôi nghe nói vợ chồng Đại Hà cũng sắp dọn ra ngoài à?”, chị dâu Lý lại hỏi.

“Ừ, nhưng chắc muộn hơn nhà tôi một chút.” chị dâu Đại Sơn gật đầu.

“Nhà cô với nhà Đại Hà mà dọn hết rồi thì chỉ còn nhà Đại Hải ở lại thôi.” chị dâu Lý nói, “Tôi thấy chắc bà chị dâu cả của cô cũng muốn dọn đi chứ gì?”

Gần đây, chuyện gia đình lão đội trưởng bị người ta bàn ra tán vào nhiều lắm.

Trong đó, tiêu biểu nhất là vợ Đại Hải. Trong vụ thu hoạch mùa thu vừa rồi, chị ta đã… đem thịt hết cả đàn gà trong nhà!

Đúng vậy, ba con gà, không giữ lại con nào, đem hầm hết ăn sạch!

Vì chuyện đó mà bác gái Tôn - vợ lão đội trưởng, tức đến mức ngày ba bữa đều chửi, chửi toáng lên, đến mức cả đội ai cũng biết chuyện.

“Chị ấy chắc chắn là muốn dọn đi rồi, nhưng mà…” chị dâu Đại Sơn bỏ lửng câu nói, chỉ đưa ánh mắt đầy ẩn ý ra hiệu mọi người tự hiểu.

Lý Đại Hải là con trưởng, khác với Lý Đại Sơn và Lý Đại Hà. Hơn nữa, anh ta còn là một trong những ứng viên sáng giá cho chức đội trưởng nhiệm kỳ sau.

Với năng lực của anh ta, chín phần mười chức đội trưởng sẽ thuộc về anh ta.

Chưa kể, ở quê, bố mẹ già thường sống cùng con trưởng. Nếu con trưởng dọn ra riêng, chẳng khác nào tuyên bố không nuôi bố mẹ, điều này sẽ bị người đời chỉ trích không thương tiếc.

Hạt Dẻ Rang Đường

Chưa bàn đến phẩm chất của người tranh chức đội trưởng, chỉ riêng chuyện không nuôi dưỡng bố mẹ thôi cũng đủ khiến người ta không ngẩng đầu lên được trong thôn.

Cho nên, Lý Đại Hải là không thể nào dọn ra được.

“Giờ mối quan hệ đã tệ thế rồi, sau này tránh sao khỏi cãi vã? Mẹ chồng cô ấy cũng chẳng kém gì mẹ chồng tôi đâu.” chị dâu Lý nói.

“Chị dâu tôi cũng chẳng phải dạng vừa đâu, ai sợ ai chứ?” chị dâu Đại Sơn hừ lạnh một tiếng, rồi quay sang nhìn chị dâu Lý, “Phải nói là chị mới thật sự có gan lớn, lúc đó dám nói dọn là dọn, để hết của cải lại cho em chồng, giao luôn bố mẹ cho họ chăm, đến giờ ai nói được gì chị đâu?”

Chị dâu Lý bật cười:

“Chuyện đúng đắn nhất trong đời tôi chính là năm đó dọn ra khỏi căn nhà cũ với Phong Thu, tay trắng cũng chấp nhận, miễn là không phải sống chung trong cái nhà đó nữa!”

Cứ nhìn chuyện trong nhà lão đội trưởng là biết, thà nghèo rớt mồng tơi mà được sống yên thân, còn hơn ở lại chịu cảnh tức tối từng ngày.

Câu chuyện này, Bạch Nguyệt Quý và Trương Xảo Muội gần như không chen được vào.

Một người thì không có mẹ chồng.

Người còn lại thì sống với bố mẹ ruột.

Không hề có cái gọi là “mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu”.

Nói thẳng ra là… sống rất vui vẻ.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 123



Cũng không phải nói rằng trên đời này mẹ chồng đều là người xấu.

Ví như thím Đào, mẹ của Đào Ngõa Phiến, thì sống với con dâu rất hòa thuận.

Hoặc như bà đỡ Lý, quan hệ với mẹ của Thái Sơn, con dâu bà, cũng rất tốt.

Còn không ít ví dụ khác nữa.

Chỉ là, so sánh chung thì “mẹ chồng tốt” thực sự không nhiều, xác suất gặp được vẫn khá thấp.

Bạch Nguyệt Quý cũng không phải kiểu thấy may mắn vì mẹ chồng mất sớm, cô chỉ lo nếu mình có mẹ chồng, chắc sẽ không ở được với nhau hòa thuận.

Theo cô, kiểu quan hệ mẹ chồng, nàng dâu lý tưởng nhất là: hai nhà ở riêng, khi cần thì giúp đỡ lẫn nhau, vậy là tốt nhất rồi.

Sau này nếu có con dâu, cô cũng sẽ đối xử theo cách đó.

Nhưng giờ nói mấy chuyện này vẫn còn quá sớm, ít nhất cũng là chuyện của mười mấy năm sau.

Phía các chị em phụ nữ đang nói chuyện nhà cửa, quan hệ gia đình… thì đám đàn ông lại bàn về mùa màng, thu hoạch năm nay.

“Năm nay công điểm của chúng ta giá trị lắm đấy. Mấy hôm trước em hỏi kế toán, anh ấy nói mỗi công điểm trị giá hai hào!” Lý Thái Sơn nói.

Lý Phong Thu ngạc nhiên: “Tăng nhiều thế cơ à? Năm ngoái mới có một hào tư, tin này chuẩn chứ?”

“Chuẩn chứ sao không! Kế toán là chú em đấy!” Lý Thái Sơn liếc xéo một cái.

Chu Dã cũng vui lây: “Tăng sáu xu cơ đấy, xứng đáng là đại đội tiên tiến! Năm nay tôi cày c.h.ế.t thôi cũng thấy đáng!”

“Trong số các đại đội thuộc công xã chúng ta, đội mình cũng thuộc hàng nhất đấy.” chú Trương góp lời.

Công điểm một cái được hai hào, nếu đem so với những vùng giàu có hơn thì đúng là chưa là gì.

Báo chí từng đưa tin có đội sản xuất đặc biệt, mỗi công điểm có thể được tám hào, thậm chí một đồng.

Nhưng đó chỉ có trên báo, ở khu vực của họ, chẳng có đội nào công điểm vượt quá năm hào.

Thông thường, giá trị công điểm phổ biến vẫn là một hào ba, một hào tư. Một số đội còn thấp hơn, chỉ khoảng một hào một.

Năm nay mà đội Ngưu Mông có công điểm lên đến hai hào, thì gọi là “đội tiên tiến” cũng chẳng ngoa chút nào.

Cả nhóm đang trò chuyện rôm rả thì phía trước đã bắt đầu chia thóc, chia tiền.

“Ối dào ôi! Nhà lão Trần năm nay được chia lắm lúa thật, tiền mặt còn được tới một trăm tám mươi mấy đồng, nhiều vậy chắc là tính nhầm rồi chứ?” có người phía trước kêu lên kinh ngạc.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Cái gì? Một trăm tám mươi mấy đồng á?” Chu Xuyên phía sau trố mắt.

“Thật à? Tôi nhớ năm ngoái nhà họ chỉ được hơn một trăm hai mươi thôi mà?” chị dâu Chu cũng vội hỏi.

“Tôi cũng nhớ là thế, sao lại nhiều hơn đến vậy? Có khi nào tính nhầm không?” vợ Đại Căn nhai dưa muối cũng phải ngừng lại, hùa theo.

Tin tức từ phía trước vừa truyền tới, đội viên đang xếp hàng ai nấy đều phấn khích.

Nhà họ Trần tăng thêm đến tận sáu chục đồng, không phải chuyện nhỏ!

Kế toán cầm loa lớn nói:

“Không có tính nhầm đâu, năm nay đúng là được nhiều hơn.”

Anh ta đã tính đi tính lại rồi, không thể sai được.

Đội trưởng nhận lấy loa, tiếp lời:

“Mọi người xếp hàng cho ngay ngắn, đừng chen lấn. Đội sản xuất Ngưu Mông chúng ta chưa bao giờ thiếu nợ mọi người, năm nay lại càng không, từng xu từng hào đều tính rành rọt. Ai có thắc mắc gì, cứ đến đối chiếu sổ sách.”

Tức là, không tính sai, nhà họ Trần đích xác là được nhiều tiền đến vậy!

“Nhà họ Trần được ngần ấy tiền, không biết nhà tôi được bao nhiêu nhỉ? Năm nay tôi làm cũng không ít đâu!”, chị dâu Chu háo hức.

“Nhà tôi cũng vậy nha!”, Triệu Mỹ Hương phụ họa.

Còn vợ Đại Căn thì tức đến mức chỉ tay vào bụng mình rủa:

“Cái thằng oắt con này đúng là tới đòi nợ! Năm nay công điểm đáng giá như vậy, thế mà nó hành tôi đến chết!”

Năm nay chị ta chẳng làm được việc gì, vì nghén quá nặng, từ lúc có thai tới giờ vẫn còn nôn ói. Giờ bụng đã to gần sinh, mà vẫn phải đem theo dưa muối bên mình để gặm, nếu không thì lại buồn nôn.

Ai nấy đều đang rất trông mong đến lượt mình.

Trương Xảo Muội nói nhỏ: “Không biết bọn mình có được chia thêm chút nào không nhỉ?”

“Chắc chắn là có, nhưng nhiều đến vậy thì chưa chắc đâu. Mỗi nhà chắc cao lắm cũng chỉ được thêm bảy tám đồng.” mẹ của Thái Sơn đứng trước nói vọng lại.

Nhà họ Trần, cụ thể là nhà của Trần Lão Tứ, là một trong những gia đình hiếm hoi trong thôn chưa tách khẩu. Trừ Trần Lão Tứ còn chưa kết hôn, mấy anh lớn đều có vợ cả rồi.

Nhân lực lao động trong nhà đông, nên chia cũng nhiều. Nhưng tính theo đầu người thì cũng không quá đáng.

Tiếp theo đến các nhà khác, như nhà Vương Nhị Anh, cũng được chia không ít, tăng hơn năm ngoái vài chục đồng.

“Nhị Anh ơi, nhớ mời bọn tôi đi ăn nhà hàng nha!” Lý Thái Sơn vừa thấy đã trêu ngay.

“Mời cái rắm ấy!”, em út Vương Tam Anh cười nhạt nói, “Anh ta có tiền đâu mà mời, tiền chia đâu tới lượt anh ta. Công điểm của anh ta còn không đủ nuôi bản thân đấy chứ!”

Vương Nhị Anh là con thứ hai trong nhà, trên có anh cả, dưới có hai em trai, tổng cộng bốn anh em trai. Nhưng chỉ có mỗi mình anh ta còn độc thân.

Anh cả thì khỏi nói, cưới vợ từ lâu, em ba cũng đã có con, ngay cả em út cũng đã có đối tượng, năm nay chuẩn bị cưới vợ về nhà.

Chỉ có Vương Nhị Anh còn đang dây dưa với Dương quả phụ.

Đến mức em trai còn dám nói thẳng mặt như thế, đủ thấy làm anh mà mất mặt cỡ nào.

Vương Nhị Anh cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, nhưng cũng không dám làm gì em mình, đánh nhau thì chắc chắn không đánh lại.

Vương Tam Anh cũng chẳng buồn nhìn mặt anh hai, cả nhà họ Vương, trừ ông bà già, ai cũng coi thường ông anh này.

Nhà họ Vương chia xong thì rút luôn, Vương Nhị Anh mặt mày chán nản cũng chẳng muốn nán lại.

Lý Thái Sơn quay sang cười với Chu Dã:

“Anh Dã, anh thấy không, thằng Nhị Anh đúng là vô tích sự, bị em trai mắng như cháu trai mà cũng chẳng dám ho he gì.”

“Cơ mà Tam Anh nói đâu có sai? Công điểm của cậu ta đúng là không đủ ăn, cả nhà còn phải gánh nuôi. Mấy đồng tiền bẩn cậu ta kiếm về, có ai thấy cậu ta đem nộp lên đâu.”, Chu Dã cũng chẳng bênh.

Lý Thái Sơn gật đầu lia lịa:

“Chuẩn! Đáng đời, lười quá thể!”

Năm nay Lý Thái Sơn với Chu Dã đều bỏ công bỏ sức làm việc đến c.h.ế.t lên c.h.ế.t xuống, chỉ riêng thằng Nhị Anh là trốn việc liên miên, ba ngày hai bữa xin nghỉ!

“Đừng nhắc nữa, không cùng một loại người với mình đâu.” Chu Dã lắc đầu. Anh chẳng muốn dính dáng gì đến Vương Nhị Anh nữa.

Lý Thái Sơn nghe vậy đương nhiên đứng về phía anh Dã rồi.

Tiền chia năm nay đúng là nhiều hơn hẳn. Anh em nhà họ Lý như Lý Đại Sơn, Lý Đại Hà, ai cũng được chia hơn năm ngoái.

Rất nhanh đến lượt nhà Lý Thái Sơn.

Lý Thái Sơn chưa lập gia đình, hiện đang sống chung với bố mẹ. Mấy anh trai đều đã cưới vợ và ra riêng.

Nhưng vừa chia xong lương thực, cả nhà đều cười rạng rỡ, vì tiền chia rõ ràng là nhiều hơn hẳn!

So với năm ngoái, nhiều hơn những tám, chín đồng!

“Mẹ ơi, mình được chia nhiều không mẹ?”, Lý Thái Sơn hỏi mẹ với vẻ mong chờ.

Mẹ Thái Sơn cười tươi như hoa:

“Nhiều lắm đó con!”

Năm nay cậu con út của bà cuối cùng cũng chịu cắm đầu cắm cổ làm việc, kiếm được nhiều công điểm, nên không chỉ được chia nhiều thóc mà còn được chia không ít tiền.

Bà mừng còn hơn Tết, mặt tươi rói suốt cả buổi.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 124



“Mẹ, cho con ít tiền tiêu vặt đi. Con lớn tướng thế này, chẳng lẽ không có nổi một xu trên người?” Lý Thái Sơn lập tức năn nỉ.

Mẹ Thái Sơn cũng hào phóng, rút cho cậu hai hào, nhưng vẫn dặn: “Tiêu cho tiết kiệm đó!”

“Tiết kiệm kiểu gì được với hai hào? Ít nhất cũng phải cho con năm hào chứ!”, Lý Thái Sơn cố mặc cả.

Hai mẹ con giằng co một hồi, cuối cùng mẹ Thái Sơn cũng chịu thua, đưa thêm ba hào nữa.

Lý Thái Sơn cười hí hửng nhận tiền, rồi đẩy xe chở thóc của nhà mình nói:

“Anh Dã, chị dâu, bọn em về trước nhé!”

“Đi đi.”, Chu Dã vẫy tay, Bạch Nguyệt Quý cũng mỉm cười gật đầu với cậu.

“Đến lượt mấy nhà mình rồi.” Chị dâu Lý nhìn về phía trước, thấy hàng xếp dần ngắn lại.

Quả nhiên rất nhanh là đến lượt họ. Trước tiên là chú Trương và Cố Quảng Thu.

Kế toán đã tính xong sổ sách, tiền đếm ngay trước mặt và giao tận tay Cố Quảng Thu. Lượng thóc cũng được công bố rõ ràng, rồi chuyển sang khu vực cân đo, có người chuyên trách đứng đó, cân đủ từng ký, tuyệt đối không sai lệch.

Trương Xảo Muội ôm bụng đứng nhìn từ xa, Cố Quảng Thu đưa cho cô 48 đồng tiền chia của năm nay rồi cùng chú Trương sang phía kia kiểm kê số thóc của nhà họ.

Sau đó là đến Lý Phong Thu.

Anh ta được chia 33 đồng, số tiền đưa ngay cho chị dâu Lý, khiến chị ấy cười đến không khép được miệng.

Năm ngoái hai vợ chồng chỉ được chia hơn hai mươi đồng, năm nay tăng gần mười đồng!

Chị dâu Lý vốn nổi tiếng tằn tiện, trứng gà còn tiếc không dám ăn. Tiền năm ngoái cộng với tiền bán thịt heo rừng, tiền người ta biếu khi nhờ làm mối, trừ đi các chi tiêu, chị đã tích cóp được gần hai mươi đồng. Giờ lại thêm khoản năm nay, chẳng khác gì niềm vui nhân đôi.

“Chị dâu, chị cứ chở thóc về trước đi, bọn em còn muốn mua thêm ít lương thực, chưa về ngay đâu.”, Bạch Nguyệt Quý nói.

“Được, tí gọi Phong Thu qua giúp chuyển thóc về.” Chị dâu Lý gật đầu.

Thế là nhà họ chất hết thóc lên xe kéo rồi rời khỏi hàng.

Đến lượt Chu Dã.

Anh bế Đô Đô, còn Bạch Nguyệt Quý bế Đâu Đâu. Hai anh em nhỏ lần đầu thấy cảnh tượng nhộn nhịp thế này thì thích lắm, mắt sáng rỡ, chăm chú quan sát, như thể biết đang đến lượt nhà mình chia thóc, phải nhìn cho kỹ vậy.

Hạt Dẻ Rang Đường

Lão đội trưởng thấy hai đứa nhỏ thì bật cười, quay sang nhìn Bạch Nguyệt Quý, cô liền chào:

“Chào bác đội trưởng.”

“Ừ.”, Ông gật đầu, nhưng không nói nhiều với cô mà nhìn sang Chu Dã:

“Năm nay làm tốt lắm, sang năm phải tiếp tục cố gắng. Nuôi được hai đứa con trắng trẻo bụ bẫm thế này đâu có dễ.”

Hai đứa trẻ đúng là trắng trẻo mũm mĩm đến phát thèm, ông nhìn mà thích.

Mọi người cũng đều nhìn nhà Chu Dã, năm ngoái, anh còn tay trắng, giờ thì có vợ trí thức, có hai đứa con bụ bẫm, bản thân cũng chịu khó làm ăn, đúng là thay đổi lớn.

Gia đình nhỏ này cứ như mặt trời mới mọc, tràn đầy sinh khí.

Chu Dã cười hỏi:

“Bác đội trưởng, sau khi chia mười cân lúa mì cho mỗi nhà, còn dư không ạ?”

“Cậu cũng được chia mười cân rồi còn đòi mua thêm à?”, Lão đội trưởng hỏi lại.

“Dĩ nhiên rồi.”, Chu Dã cười tươi, “Hai đứa nhỏ nhà cháu mê ăn mì lắm, phải mua thêm ít nữa để dành cho tụi nó.”

Kế toán cũng cười:

“Ai mà chẳng thích ăn mì chứ, quan trọng là ăn nổi hay không thôi!”

So với nhà chú Trương và Cố Quảng Thu được chia 48 đồng, nhà Lý Phong Thu, chị dâu Lý được 33 đồng, thì Chu Dã chỉ được… 7 đồng.

Vâng, không nghe nhầm đâu, chỉ 7 đồng!

Từ đầu năm đến giờ, anh ngày ngày đi làm, từ sớm đến khuya, mùa hè lẫn mùa thu đều cật lực làm việc. Sau khi trừ phần thóc được chia, anh chỉ còn lại 7 đồng tiền mặt.

Nhưng cũng chẳng trách được.

Vì Bạch Nguyệt Quý năm nay hầu như không đi làm, công điểm có được chỉ nhờ gỡ bắp, số điểm ấy còn chưa đủ cho một bữa ăn.

Lại thêm hai đứa con, phần khẩu phần của chúng cũng phải trừ vào công điểm, mà công điểm thì toàn là Chu Dã gánh.

Nếu năm nay anh không cố gắng làm việc cật lực, thì đừng nói là còn dư 7 đồng, có khi còn phải bù thêm mới đủ phần khẩu phần của cả nhà.

Số tiền này là ít nhất trong cả đại đội, ngay cả ba anh em nhà họ Đoạn đứng sau, sau khi chia thóc, cũng còn được 18 đồng.

Chẳng qua 18 đồng đó, Đoạn Văn ngay tại chỗ đã đưa một nửa lại cho lão đội trưởng để trả nợ, số tiền mua thóc nợ từ trước.

Lão đội trưởng giao tiền cho kế toán, kế toán kiểm tra, tìm đúng trang ghi nợ của anh em họ Đoạn rồi gạch đi.

“Xong rồi, trả hết nợ.”

Mấy anh em họ Đoạn đều cười nhẹ nhõm, không nợ nần gì nữa, thoải mái hẳn!

“Anh Dã, nhà em có mười cân lúa mì này, anh có muốn mua không?”, Đoạn Văn vừa nghe Chu Dã muốn mua thêm thóc, liền hỏi.

Chu Dã gật đầu:

“Muốn chứ. Nhưng các cậu không để lại ăn à? Cả năm cũng chỉ có lúc này mới được ăn ngon chút thôi.”

“Không cần đâu. Bọn em muốn đổi lấy lương thực thô.”

“Được thôi.”, Chu Dã tất nhiên không có ý kiến.

Thế là mười cân lúa mì của ba anh em họ Đoạn liền được đổi cho Chu Dã, giá một cân lúa mì là một hào sáu, mười cân là một đồng sáu.

Ba anh em muốn đổi sang ngô hạt, Chu Dã liền đổi đúng giá trị một đồng sáu tiền ngô, giá ngô hạt là chín xu một cân, đổi được mười bảy cân.

Chu Dã tại chỗ tính xong, lập tức đi cân cho họ.

Bạch Nguyệt Quý ôm con đứng xem, phát hiện chồng mình, anh chàng thô kệch kia, tính toán mấy việc này lại rất linh hoạt, người ta còn đang loay hoay tính được bao nhiêu thì anh đã cân xong cả rồi.

Phía sau vẫn còn nhiều người chờ đến lượt nhận thóc và tiền, ví như Chu Xuyên và chị dâu Chu.

Sau khi hai người này nhận xong thì rời đi luôn, đến liếc nhìn Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý cũng không thèm, mặt lạnh như tiền.

Tiếp đó là đến lượt Triệu Mỹ Hương, Trương Đại Căn và vợ anh ta. Rồi mới đến các trí thức trong khu thanh niên tri thức.

Mã Quyên và Dương Nhược Tình đều không đến.

Dương Nhược Tình thì vì… quá có sức hút. Nếu cô ta mà xuất hiện, kiểu gì cũng có một đám người như mất hồn theo dõi, dễ gây chuyện cười, nên cô ta không muốn đến mấy chỗ đông đúc kiểu này.

Đặng Tường Kiệt thì đến, anh ta tới để nhận phần thóc và tiền của mình, đồng thời cũng giúp Dương Nhược Tình mua thêm lương thực mang về.

Anh ta cũng nhìn thấy Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã mỗi người bế một đứa con trắng trẻo dễ thương như búp bê.

Bạch Nguyệt Quý tất nhiên cũng thấy anh ta, nhưng chỉ liếc một cái rồi quay đi.

Trong mắt cô, nam chính này cũng chỉ đến thế mà thôi, đem so với người đàn ông nhà cô, còn không đủ tư cách cầm giày cho anh ấy.

Chu Dã thì dứt khoát nhìn thẳng Đặng Tường Kiệt, nhưng đối phương chỉ liếc về phía họ một cái rồi không nhìn nữa, sau khi lĩnh thóc xong thì đứng qua một bên chờ, vì ai muốn mua thêm lương thực đều phải đợi đến lúc chia thóc xong hết mới được mua.

“Đồng chí Bạch, đợi chúng tôi làm xong vụ gom củi thì sẽ có thời gian, đến lúc đó bọn tôi sẽ sang làm phiền cô một chút nhé?” Sở Sương và Hứa Nhã sau khi nhận xong phần của mình và của Mã Quyên, liền bước tới chào.

“Được, các cô cứ sang.”,Bạch Nguyệt Quý mỉm cười. Cô thấy hai nữ trí thức này đều rất tốt, biết tiến lui, hiểu chuyện, nên cũng không ngại giao tiếp với những người như vậy.

Được cô đồng ý, hai cô gái liền vui vẻ rời đi.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 125



Đợi đến khi tất cả mọi người đều nhận xong phần lương thực, lão đội trưởng mới theo lệ thường mở loa thông báo:

“Lương thực đã chia xong. Ai trong nhà ăn không đủ, muốn mua thêm thì có thể đến mua!”

Đặng Tường Kiệt là người đầu tiên tiến lên mua. Anh ta mua ngô, lúa mì, khoai tây và đậu tương, đặc biệt là lúa mì, mua hẳn 20 cân.

Anh ta có công điểm, mùa hè và mùa thu năm nay cũng có tham gia lao động, chỉ là không cùng tổ với Chu Dã mà bị phân sang tổ khác.

Nhưng công điểm của anh ta dư sức, chia xong còn nhận được không ít tiền mặt.

Vì công điểm của Đặng Tường Kiệt không chỉ đến từ việc làm ruộng. Năm ngoái anh ta từng đi nhiều đại đội để diễn thuyết, năm nay cũng sẽ tiếp tục. Công xã giao cho anh ta một số bài phát biểu, phối hợp cùng nhân viên công tác tuyên truyền các vấn đề như vệ sinh cá nhân.

Gọi anh ta đi là vì… anh ta có “sức hút cá nhân” rất cao, mấy cô gái trẻ, mấy chị dâu đều thích nghe anh ta nói, và quan trọng là… họ thật sự nghe lời!

Lúc nông nhàn, mọi người không có công điểm để kiếm thì anh vẫn có, mỗi ngày mười công điểm, lại còn bao ăn bao ở, ai mà không ghen tị?

Chuyện này Bạch Nguyệt Quý biết rất rõ. Cô còn biết chẳng bao lâu nữa Dương Nhược Tình cũng sẽ theo anh ta đi cùng, hơn nữa còn có thành tích rất tốt.

Nam nữ chính mà, đi đến đâu cũng được hoan nghênh.

Lão đội trưởng biết rõ Đặng Tường Kiệt mua là mua giúp cho Dương Nhược Tình, chuyện hai người qua lại chẳng phải bí mật gì trong đại đội Ngưu Mông, nên không nói gì, chỉ cân cho xong là thôi.

Đặng Tường Kiệt gánh lương thực rời đi, không nấn ná chút nào.

Chủ yếu là vì Bạch Nguyệt Quý đứng đó ôm con, nói chuyện với Chu Dã, ánh mắt ánh lên niềm hạnh phúc… khiến anh ta thấy vô cùng chói mắt.

Hạt Dẻ Rang Đường

Anh ta thậm chí cảm thấy… Bạch Nguyệt Quý cố tình diễn cảnh ấy trước mặt anh ta!

Và phải thừa nhận, cô đã thành công. Hình ảnh hạnh phúc ấy thực sự khiến anh ta bị k*ch th*ch!

Giang Tân cũng đến mua. Anh ta chẳng làm được mấy việc, nhưng nhà có tiền nên cứ trả tiền mua thẳng.

Tất nhiên, đó là vì năm nay được mùa. Nếu rơi vào năm mất mùa, đội sản xuất không có lương thực để bán, thì anh ta phải tự nghĩ cách mà lo miếng ăn.

Người đến mua lương thực ngoài nhóm thanh niên tri thức còn có bố của Lý Phong Thu.

Chu Dã quay sang hỏi Lý Phong Thu đang cùng chờ mua:

“Bố anh mua gì thế? Không phải vừa được chia nhiều à?”

“Mua cho con rể ông ấy đấy.”, Lý Phong Thu đáp.

Người thành phố được cấp phát “lương thực tiêu dùng”, nghe thì có vẻ oai, nhưng thật ra cũng có giới hạn. Nhà nào chẳng phải thắt lưng buộc bụng?

Ở thành phố, muốn mua gạo cũng cần có phiếu lương thực. Không có thì đừng mong mua được.

Nhưng ở nông thôn thì không cần, nhất là trong đội nhà mình, chỉ cần có tiền là được, không cần phiếu.

Bố của Lý Phong Thu đã mua ngô, khoai lang, đậu tương và cả lạc, tổng cộng hết 20 đồng.

Con rể có trả lại tiền hay không thì không rõ, mà Lý Phong Thu cũng chẳng quan tâm, không liên quan đến anh ta.

Đợi đến khi người khác mua gần xong, không còn chen lấn nữa, Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý mới dắt Đâu Đâu, Đô Đô lên mua.

Nếu lương thực thiếu thì Chu Dã chắc chắn phải là người đầu tiên tranh mua. Nhưng năm nay lương thực dồi dào, không cần vội, chậm một chút cũng không sao.

“Bác đội trưởng, còn lúa mì chứ ạ?”, Chu Dã cười hỏi.

Lão đội trưởng gật đầu:

“Cậu muốn bao nhiêu cân?”

“Năm mư—…”

Chu Dã vừa mở miệng nói “năm mươi”, thì Bạch Nguyệt Quý đã tiếp lời:

“Một trăm cân.”

Lúa mì một cân xay ra được khoảng tám lạng bột. Một trăm cân chỉ ra khoảng tám mươi cân bột.

Cộng thêm mười cân bột từ phần được chia, thêm mười cân mua lại từ anh em họ Đoạn, xay hết cũng chỉ khoảng hơn trăm cân.

Mà số bột này, thực ra… vẫn chưa đủ.

Bởi vì bột là thứ không thể thiếu. Ngày thường Chu Dã mang về ít bột cũng tiêu tốn nhanh, dùng để làm mì ngô, bánh ngô trộn, các loại mì và bánh… đều cần thêm bột mì mới ngon.

Thế nên mua một trăm cân lúa mì chẳng phải nhiều gì.

Chỉ là… một trăm cân lúa mì giá 16 đồng, con số này dễ khiến người ta để ý. Mua nhiều hơn nữa thì có khi bị gièm pha, thôi đành dừng ở đó.

Bạch Nguyệt Quý tự thấy mình rất “kiềm chế”. Nhưng người ngoài thì đều sững sờ.

Cô gái trí thức đến từ thành phố này đúng là không coi tiền ra gì!

Người ta hôm nay chia được bao nhiêu tiền? Vậy mà cô mở miệng là đòi một trăm cân lúa mì, mười sáu đồng đấy!

Nói mua là mua, dứt khoát còn hơn cả Chu Dã, người ban nãy mới chỉ định mua… năm mươi cân.

Cô vừa mở lời, đã tăng gấp đôi rồi.

Lão đội trưởng rõ ràng cũng sững người, ông ta không ngờ rằng “đại lão” thật sự lại chính là vợ của Chu Dã.

Bạch Nguyệt Quý đã mở lời, mấy việc phía sau cũng do cô ấy làm chủ luôn:

“Bác đội trưởng, gọi thêm người giúp tôi cân 100 cân bắp, 50 cân đậu nành, 30 cân đậu phộng, còn có đậu xanh với mè đen, mỗi loại cân cho tôi 10 cân. À, khoai lang cũng lấy thêm 300 cân.”

Nhà cô dùng đậu xanh cũng nhanh lắm, vụ hè và vụ thu năm ngoái, Bạch Nguyệt Quý nấu không ít chè đậu xanh nhờ thím Trương mang qua cho.

Năm ngoái Chu Dã mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, mỗi bữa ăn rất ít, là để tiết kiệm lương thực.

Lúc đó cô còn đang mang thai, không biết bản thảo gửi báo có được nhận hay không, nên chỉ biết nhìn anh thắt lưng buộc bụng để nhường phần ăn cho cô.

Nhưng năm nay thì khác, cô đã có thu nhập ổn định, mấy loại lương thực không cần tem phiếu, sao lại không mua nhiều một chút? Có những thứ này, Chu Dã sẽ không phải sống kham khổ nữa.

Còn 300 cân khoai lang kia, cô định làm miến khoai lang để ăn.

Cô nghe ngóng từ thím Trương, một trăm cân khoai lang có thể làm ra khoảng mười lăm cân miến, vậy ba trăm cân là được khoảng bốn mươi lăm cân , mà miến khoai thì rất dễ bảo quản, lại tiện lợi, ngon miệng.

Cô tính sẽ tranh thủ thời gian rảnh để làm nhiều thêm một chút.

Trước đó, một trăm cân lúa mì đã mất mười sáu đồng.

Ngô một cân chín xu, một trăm cân là chín đồng.

Đậu nành một cân một hào rưỡi, năm mươi cân là bảy đồng rưỡi.

Khoai lang rẻ hơn, hơn một xu một cân, nhưng ba trăm cân cũng hơn ba đồng.

Còn cả đậu phộng, đậu xanh, mè đen…

Nghe Bạch Nguyệt Quý vung tay chi tiêu như vậy, mọi người ở đó đều trợn mắt há mồm.

Lão đội trưởng thấy vẫn nên hỏi ý kiến người làm chủ trong nhà là Chu Dã, nhìn anh hình như cũng bị dọa sững:

“Còn mua nhiều vậy nữa hả?”

“Mua đi.” Chu Dã gật đầu.

Chắc chỉ có mỗi Chu Dã là khác người, nhìn dáng vợ tiêu tiền hào sảng, hai mắt anh sáng rực như phát sáng. Lúc này đây, vợ anh tựa như tiên nữ hạ phàm, đẹp không gì sánh nổi!

Nhưng kiểu thẩm mỹ khác người thế này chỉ mình anh có.

Những người khác thì không còn chút nào ghen tỵ với việc anh cưới được một cô vợ trí thức xinh đẹp lại biết kiếm tiền nữa.

Ghen cái gì chứ? Nuôi nổi không?

Đúng là biết kiếm tiền thật, nhưng tay chi tiêu thì rộng quá, hoàn toàn không biết tiết kiệm!

Ngoài phần lương thực phân cho Chu Dã, năm nay cô đã tiêu gần bốn mươi đồng để mua thêm lương thực!

Người ta vừa vào đông, không làm công nữa, là phải siết chặt chi tiêu mà sống, còn cô ấy rõ ràng chẳng có ý định đó!

Năm ngoái Chu Dã tiêu hơn hai mươi đồng mua lương thực đã bị cả làng xì xào bàn tán, năm nay thì khỏi phải nói, náo động luôn rồi!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 126



“Thật sự tiêu nhiều vậy sao?”

“Thật chứ, tôi thấy tận mắt luôn mà!”

“Năm nay anh ấy có lười biếng đâu, chẳng phải được chia cũng không ít lương thực sao? Sao còn phải mua nhiều vậy?”

“Không phải Chu Dã mua đâu, là vợ anh ấy mua đấy! Chu Dã chỉ định lấy 50 cân bột mì thôi, mà vợ anh ấy gọi luôn 100 cân! Lúc đứng chỉ tay vào đống lương thực gọi người cân, cái khí thế tiêu tiền ấy, trời ơi, đúng là ghê gớm thật!”

“Có phải không chứ, mua lương thực mà một cái tiêu mất bốn mươi đồng, ai mà nỡ được cơ chứ?”

“Chắc tiêu hết sạch cả gia sản rồi quá?”

“…”

“Trước cũng bảo là tiêu hết, mà sao giờ vẫn còn để tiêu?” Triệu Mỹ Hương sang nhà chị dâu Chu để buôn chuyện, vừa đến liền nói.

Chị dâu Chu nghe chuyện xong, cảm thấy mấy chục đồng được chia năm nay cũng không còn thơm nữa!

Nhà chị ta còn đang mừng rỡ vì được chia hơn ba mươi đồng, thì nhà lão nhị chẳng chớp mắt đã dám chi gần bốn mươi đồng mua lương thực!

So ra đúng là lép vế hẳn.

Triệu Mỹ Hương không chỉ nói chuyện đó ở đây, mà còn chạy về nhà mẹ đẻ để kể.

Ban đầu thấy Triệu Mỹ Hương, vợ Quảng Hạ chẳng muốn nói chuyện. Nhưng vừa nghe đến chuyện tiêu bốn mươi đồng mua lương thực, thì mắt trợn to cả lên.

“Thật hả? Tiêu bốn mươi đồng chỉ để mua lương thực?”

“Thật mà, cả đại đội truyền tai nhau rồi.”

“Bà chẳng bảo ngày thường họ ăn uống phung phí đó sao, thế mà lại còn để dành được nhiều tiền như vậy à?” Vợ Quảng Hạ không nhịn được mà thốt lên.

“Ngày thường đúng là chẳng thấy tiết kiệm gì đâu, nhưng người ta mỗi tháng kiếm được hai mươi đồng cơ mà, chẳng lẽ lại không dư ra chút nào?” Triệu Mỹ Hương đưa ra suy đoán của mình: “Nhưng lần này chắc là tiêu sạch thật rồi.”

Nghe đến đây, vợ Quảng Hạ mới thấy nhẹ lòng hơn hẳn.

Thấy chưa, có giỏi tề gia nội trợ gì đâu, lần này thì vét sạch đáy nồi luôn rồi!

Còn hai nhà cậu cả Cố và cậu hai Cố thì khỏi phải nói.

Mợ cả và mợ hai nghe Triệu Mỹ Hương nói xong, mừng đến phát rồ.

May mà hôm đó vợ Chu Xuyên đã nói cho họ biết rõ mọi chuyện, bọn họ cũng thật sáng suốt quyết đoán, nếu không thì cái quan hệ thông gia này đã vướng phải rồi!

Với kiểu sống như vậy, có là núi vàng núi bạc cũng bị tiêu sạch.

Mà thật sự có chuyện gì xảy ra, thì có gì để chống đỡ? Chẳng phải lại tới nhà xin xỏ sao?

Thôi thì cứ đi đâu thì đi, đừng có mò tới nữa là tốt!

Cậu Cố cũng nghe tin về “chiến tích” của đôi vợ chồng Chu Dã.

Muốn vợ mình đi một chuyến.

“Bà đi nói đôi câu đi, giờ thì mười thôn tám xã đều đang truyền nhau chuyện của vợ chồng nó đấy.” Cậu Cố nói.

Mợ cũng định đi, nhưng mà giờ việc đã rồi, mà lại đang bận, nên tính để rảnh rỗi sau hãy đi.

Thế nhưng bà còn chưa kịp đi, thì Chu Dã đã dẫn theo Bạch Nguyệt Quý cùng Đâu Đâu, Đô Đô tới thăm họ trước.

Đi cùng còn có cả Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội.

Mấy ngày sau khi chia lương thực, Chu Dã với Cố Quảng Thu đều rất bận.

Hai người đi gom củi, làm rất nhanh, mỗi ngày chở về được cả xe củi to, mấy hôm là đã chất đầy cả sân sau hai nhà.

Rơm rạ và đống rạ chia cho cũng được xếp đầy kín, dùng cho cả mùa đông chẳng có gì phải lo.

Còn mấy hôm hai người đi đốn củi trong núi, Bạch Nguyệt Quý thì ở nhà cùng thím Trương, mẹ Thái Sơn góp tiền chung, thuê xe lừa nhà chú Đào kéo thóc đi xay.

Lúa mì, ngô, đậu nành trong nhà đều đã xay xong hết.

Thế nên hôm nay họ mới rảnh để đến thăm họ hàng.

Ban đầu định để dịp Tết mới đi, nhưng trời quá lạnh, Đâu Đâu và Đô Đô còn nhỏ, không muốn để hai bé ra ngoài lúc đó.

Giờ tranh thủ mang đi thăm ông cậu cũng vừa vặn.

Cố Quảng Thu mang theo không ít lương thực, một bao bột ngô xay mịn, riêng bao đó cũng phải 30 cân.

Còn có cả đậu phộng, đậu nành, cộng lại khoảng 50 cân.

Từng ấy lương thực là không hề ít.

Chu Dã không mang theo lương thực, nhưng mấy ngày vào núi lấy củi thu hoạch cũng không nhỏ, hầu như ngày nào cũng mò được tổ gà rừng.

Có hôm thì mang gà rừng về, có hôm lại là thỏ rừng.

Dạo này trời đã lạnh hẳn rồi, Bạch Nguyệt Quý liền đem chỗ ăn không hết ra muối, treo lên dưới mái hiên sân sau.

Hôm nay cô mang sang một con thỏ rừng và hai con gà rừng.

Mợ vui mừng lắm, vội gọi họ vào nhà:

“Vừa mới nghĩ vài hôm nữa rảnh sẽ qua thăm các cháu, không ngờ các cháu lại đến trước rồi.”

Cậu Cố từ trong nhà bước ra.

“Vợ à, đây là cậu của chúng ta đấy.” Chu Dã cười, nhìn về phía cậu, giới thiệu cho vợ.

“Chào cậu ạ.” Bạch Nguyệt Quý cũng lễ phép chào theo.

“Ừ, tốt.” Cậu Cố gật đầu, nhưng ánh mắt thì đã dừng lại ở hai đứa nhỏ trong vòng tay của Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý, Đâu Đâu và Đô Đô. Ông cười tít mắt, đưa tay ra:

“Nào nào, để ông bế cái nào.”

Chu Dã tất nhiên không có lý do gì để từ chối, nên Đâu Đâu liền được đặt vào tay cậu. Cậu bé còn liếc nhìn ông một cái, trong lòng nghĩ, ừm… người này mình không quen.

Nhưng bé vẫn rất bình tĩnh, bởi vì bố mẹ đều ở đây, bé không sợ bị bế đi đâu cả.

Cậu Cố bế một đứa còn chưa đủ, còn định bế thêm Đô Đô nữa.

Nhưng mợ không đồng ý, liền bế Đô Đô từ tay Bạch Nguyệt Quý:

“Ông bế một đứa là được rồi, đứa này để tôi bế.”

Đô Đô vốn rất thân thiện, vừa nhìn thấy mợ liền cười ngọt ngào, khiến ai nhìn cũng mềm lòng.

“Ôi chao, con là Đô Đô hay Đâu Đâu thế? Còn cười với bà nữa, có phải là nhớ bà rồi không?” Mợ vui vẻ nói.

Lúc này, có người từ ngoài đi vào:

“Quảng Thu, em họ, hai người đến rồi à?”

Thì ra là anh họ Cố Quảng Hạ nghe nói hai nhà đến chơi, cũng vội vã từ ngoài trở về.

“Đây là anh Quảng Hạ đấy.” Chu Dã cười, giới thiệu với Bạch Nguyệt Quý: “Anh Quảng Hạ, đây là vợ em.”

Cố Quảng Hạ và Bạch Nguyệt Quý chào hỏi nhau xong cũng không nói gì nhiều.

Vợ của Cố Quảng Hạ cũng từ ngoài bước vào, nhưng vừa thấy mọi người thì không nói một lời, mặt nặng như chì, quay ngoắt vào nhà, kiểu như mọi người đang thiếu nợ chị ta vậy.

Cố Quảng Hạ ngượng muốn chết.

May mà Trương Xảo Muội nhanh trí chuyển đề tài:

“Mẹ, nhà mình đã chất đủ củi chưa ạ?”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Chưa đâu, mấy hôm trước còn bận xếp hàng đi xay bột, hôm qua mới bắt đầu gom củi.” Mợ trả lời.

“Vậy thì vừa khéo, hôm nay để Quảng Thu ở lại, chờ gom đủ củi rồi hãy về.”

Cố Quảng Thu gật đầu đồng ý.

Mợ tất nhiên không có ý kiến gì.

Đâu Đâu và Đô Đô lúc này đã chơi trên giường đất.

Cậu Cố còn đan sẵn mấy món đồ chơi cho bọn trẻ, làm từ rơm rạ và thân lúa, vốn định đưa cho mợ mang sang.

Giờ tụi nhỏ qua tận nơi, đưa cho chơi là vừa đẹp.

Đâu Đâu và Đô Đô thấy mấy món đồ chơi mới cũng thích lắm, nhưng vẫn phải cho vào miệng nhai thử trước.

Đến lúc phát hiện không ăn được mới quay sang chơi thật.

“Trẻ con lớn nhanh thật đấy, lần trước mợ qua còn mới chỉ biết lật người, giờ xem chúng bò giỏi chưa kìa.” Mợ cười nói.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 127



“Còn phải nói, bây giờ mà không có người trông, chẳng biết tụi nhỏ bò đến đâu nữa.” Chu Dã nói.

“Dạo này phải trông kỹ vào, tụi nhỏ đặc biệt thích nhét đồ vào miệng.” Mợ căn dặn.

Bạch Nguyệt Quý cũng rất thấm thía chuyện đó, hai cậu nhóc này đối với thế giới mới này vô cùng hiếu kỳ, lúc nào cũng muốn khám phá, vừa đặt xuống đất là bò khắp nơi, thấy gì cũng muốn nhét vào miệng!

“Không biết con là sinh trước Tết hay sau Tết nhỉ?” Mợ lại quay sang hỏi Trương Xảo Muội.

“Bà đỡ Lý xem cho con rồi, nói chắc là vào mấy ngày Tết.” Trương Xảo Muội cười đáp.

Mấy ngày này bụng cô đã lớn lên không ít, nhưng khí sắc lại rất tốt, hiển nhiên là dưỡng thai đầy đủ, khí huyết sung mãn.

“Ông bà nội ơi, bọn cháu về rồi ạ!”, hai đứa con của Cố Quảng Hạ cũng từ ngoài chạy vào.

Đứa lớn là con gái, tên là Cố Tiểu Tây; đứa nhỏ là con trai, tên là Cố Tiểu Bắc.

“Lại đây nào, các em trai của cháu tới rồi đó, các cháu còn chưa gặp lần nào đâu!” Mợ gọi tụi nhỏ.

Hai chị em chạy tới, Cố Quảng Hạ bảo tụi nhỏ chào hỏi mọi người rồi mới cho lên giường đất chơi. Vừa thấy Đâu Đâu và Đô Đô giống nhau như đúc, hai chị em cũng thấy rất thích thú.

“Đây là hai em sinh đôi hả?” Rõ ràng hai đứa trẻ này đã được nghe bà nội kể rồi.

“Ừ đó, giống nhau lắm ha?” Trương Xảo Muội cười.

“Dạ đúng rồi, giống quá, trắng trẻo mũm mĩm ghê luôn.” Cố Tiểu Tây gật đầu.

Cố Tiểu Bắc cũng thấy hay ho, liền chạy về phòng mang mấy món đồ chơi như ná cao su ra chia sẻ. Thậm chí còn mang ra cả mấy viên bi thủy tinh quý báu, cũng chịu cho em chơi. Nhưng vì đồ đó không thích hợp cho trẻ nhỏ, nên người lớn bảo mang về cất đi.

Mặc cho lũ trẻ chơi đùa, người lớn thì trò chuyện, điều đáng nói nhất chính là chuyện công điểm năm nay ở đại đội Ngưu Mông đáng giá tới hai hào.

Bên đại đội này tuy có tiến bộ hơn năm ngoái một chút, năm ngoái một công được 1 hào 3, năm nay lên được 1 hào 4. Nhưng so với đại đội Ngưu Mông vẫn còn kém xa.

Bạch Nguyệt Quý lại chẳng thấy bất ngờ gì. Nam nữ chính đều ở đại đội Ngưu Mông, khí vận mạnh như thế, sao có thể không tốt chứ?

Đợi đến khi đàn dê nuôi ổn định, chuyện các đội viên nuôi lợn cũng xác định xong, thì sang năm công điểm bên đó có khi vượt quá ba hào ấy chứ!

Trò chuyện xong xuôi cũng là lúc chuẩn bị nấu cơm. Bạch Nguyệt Quý và Trương Xảo Muội cùng nhau ra sau vườn hái cải trắng.

Mợ và Chu Dã vào bếp, chuẩn bị nấu món thỏ kho.

Lúc này bà mới hỏi cháu trai:

“Nghe nói cái miệng to xác nhà họ Triệu về khoe là hai đứa năm nay mua hết bốn mươi đồng tiền lương thực, có thiệt không?”

Chu Dã thấy mợ đúng là người tinh ý, mấy chuyện như thế này không nói trước mặt vợ anh mà đợi lúc riêng tư để hỏi.

“Cái gì bên đại đội Ngưu Mông có là chị ta chắc chắn về khoe cho bằng được mà.”

“Thế là thật à?”

“Hơn ba mươi, chưa tới bốn mươi.” Chu Dã trả lời.

Mợ lườm anh một cái:

“Hai đứa cũng chịu chơi ghê. Giờ thì mười thôn tám xã chắc đều đồn ầm lên chuyện hai đứa mua cả núi lương thực rồi!”

“Thì kệ họ muốn đồn thì đồn, mình có trộm cắp gì đâu, tất cả là nhờ vào bản lĩnh mà sống. Ai có năng lực thì người ta cũng làm được như vậy thôi.”

“Năm nay cháu đi làm rồi, mỗi công hai hào, cũng chia được nhiều lương thực mà? Sao còn phải mua thêm nhiều thế?”

“Đúng là chia được không ít, thật ra nếu tiết kiệm chút thì cũng đủ ăn.” Chu Dã nói.

Năm nay anh đâu có làm không công đâu, chỉ riêng phần chia thôi đã nhiều hơn chỗ mua của năm ngoái rồi.

“Vậy thì sao còn mua nhiều vậy?” Mợ thắc mắc.

“Vợ cháu xót cháu mà.” Chu Dã nói:

“Mợ không biết, năm ngoái cô ấy thấy cháu không dám ăn nhiều, cố để phần lại cho mẹ con cô ấy, cô ấy xót lắm. Nhưng khi ấy cô ấy còn chưa chắc chắn chuyện gửi bài, không biết có được nhận hay không, nên cũng không dám nói gì. Còn năm nay cô ấy đã kiếm được tiền rồi, thấy cháu vẫn còn phải dè xẻn sống qua ngày, thì cô ấy chịu không nổi. Mấy chỗ lương thực này về chủ yếu cũng là để cháu ăn cho đỡ khổ.”

Vợ anh chẳng nói gì, nhưng Chu Dã thật sự hiểu rất rõ, vợ anh xót anh, thương anh, thương vô cùng luôn ấy.Về việc cháu dâu biết thương chồng, mợ đúng là có trải nghiệm thật sự.

“Vợ cháu đúng là không còn gì để chê, mợ chưa từng gặp ai biết thương chồng đến thế.”

Hồi trước sang bên đó, nhìn cháu dâu mà cứ có cảm giác như là đang cưng chiều con trai chứ chẳng phải chồng.

Bà còn từng trêu đùa nữa là.

Chu Dã cười hề hề.

Mợ nói thêm:

“Mợ khác không nói gì, nhưng vẫn phải nhắc cháu chú ý một chút đấy nhé.”

“Cháu hiểu mà, mợ cứ yên tâm.” Chu Dã đương nhiên gật đầu chắc nịch.

Mợ cũng không nói gì thêm về chuyện đó.

Nhắc nhở một câu là đủ rồi, cháu trai với cháu dâu sống thế nào thì để tụi nhỏ tự lo, bà thấy thật sự chẳng có ai biết vun vén bằng hai đứa nó.

Mấy câu kiểu “đào rỗng đáy nồi” gì đó, ngoài kia đồn bao nhiêu lần rồi mà vẫn chưa chán, riêng bà thì chẳng bao giờ tin.

Chẳng mấy chốc, Bạch Nguyệt Quý đã đem cải trắng và cà tím rửa sạch, cắt gọn gàng bưng vào trong.

“Mợ, mợ cứ vào nhà chơi với tụi nhỏ đi, để cháu với Chu Dã làm là được rồi.”

Nhưng mợ không chịu, cười bảo:

“Làm gì có chuyện cháu dâu lần đầu đến nhà lại để động tay nấu nướng!”

Chu Dã thì hiểu tính vợ mình rõ lắm:

“Mợ cứ vào chơi với tụi nhỏ đi, để vợ cháu cùng cháu nấu là được rồi.”

Mợ lúc này mới gật đầu:

“Vậy thì được.”

“À mà mợ này, đợi lúc anh Quảng Thu gom xong củi quay về, thì nhất định mợ phải qua nhà cháu ở chơi mấy ngày đấy nhé!” Chu Dã gọi với theo.

“Thế thì mợ lại ở thêm mấy hôm nữa nhé?” Mợ cười đáp.

“Phòng phía tây vẫn luôn để dành cho mợ đấy ạ, chăn gối đều chuẩn bị sẵn cả rồi, đến nơi chỉ cần người tới là được.” Bạch Nguyệt Quý cũng tươi cười nói.

“Đúng đấy, đừng có như lần trước lại xách cả trứng gà rừng theo nhé. Giờ cháu rảnh rang rồi, ngày nào cũng vào núi, hôm kia vợ cháu còn mang nửa giỏ trứng rừng biếu các thím, ăn không xuể luôn.” Chu Dã tiếp lời.

“Chỉ mấy cái trứng gà rừng mà cũng đòi kể công với mợ.” Bạch Nguyệt Quý liếc nhẹ một cái, cấu anh một cái.

“Phải kể chứ, đó là cho cháu trai của mợ mà!” Chu Dã cười hề hề.

Mợ tất nhiên hiểu ý của cháu trai, là không muốn để bà phải mang trứng theo nữa.

Đùa giỡn một chút rồi bà mới quay vào ôm Đâu Đâu và Đô Đô chơi.

Bạch Nguyệt Quý thì cùng Chu Dã vào bếp, Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội cũng vào theo, nhưng bếp chật nên bị Chu Dã đuổi nhẹ ra ngoài.

Cố Quảng Hạ lúc này mới cảm thấy cực kỳ ngại, đáng lẽ hôm nay anh ta và vợ phải tiếp đãi chu đáo, vậy mà vợ anh ta lại làm như người ta nợ cô ta vậy.

Từ lúc về nhà tới giờ không hề ló mặt ra khỏi phòng!

Hạt Dẻ Rang Đường

Cố Quảng Hạ cũng bực lắm, nhưng không muốn gây chuyện.

Bạch Nguyệt Quý thì chẳng cần làm gì nhiều, chỉ cần đứng bên nhìn Chu Dã nấu nướng là đủ rồi.

Người ta vẫn nói, đàn ông biết nấu ăn là quyến rũ nhất, quả thật không sai.

Người đàn ông này, chẳng trách em họ cô phải tưởng tượng viết ra như mẫu hình lý tưởng, lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, săn được lợn rừng, lại còn tạo nên tương lai sáng lạn.

Chỉ có điều, đừng tưởng em họ cô viết như vậy là để tốt cho cô đấy nhé. Mục đích thật sự là để cô ấy đạt được rồi lại không biết trân quý, để cuối cùng đau khổ cả đời vì để lỡ mất anh!

Nhưng thật tiếc nha… cô đã tới rồi, và cô lại rất thích gã đàn ông thô lỗ này đấy chứ!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 128



Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã sáng sớm đến chơi, mãi tới sau bữa trưa, khoảng một giờ chiều mới rời khỏi.

Bọn họ vừa đi khỏi trước chân, Cố Quảng Hạ liền nổi trận lôi đình, quay vào nhà cãi nhau ầm ĩ với vợ!

Hôm nay anh ta thật sự cảm thấy mặt mũi mình bị vợ bôi tro trát trấu không còn chỗ chui.

Chỉ riêng chuyện sáng nay chị ta về nhà không thèm chào hỏi ai đã khiến anh ta tức, đến trưa còn tệ hơn, người ta đang ở bên ngoài ăn cơm, chị ta thì ở trong phòng đánh con!

Hai đứa nhỏ Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc chỉ là về nhà lấy bát, liền bị chị ta nhốt luôn trong phòng không cho ra ngoài!

Hai đứa nhỏ ở trong khóc lóc om sòm, chị ta không dỗ mà còn đánh. Anh ta đi vào dẫn con ra, chị ta cũng không cho.

Cuối cùng là Bạch Nguyệt Quý chia cho mỗi đứa một bát thịt với bánh bao, bảo Chu Dã mang vào tận phòng cho bọn trẻ ăn, thì mới yên chuyện.

Trước mặt em họ và em dâu, Cố Quảng Hạ còn nhịn được, nhưng lúc này thì không nhịn nổi nữa rồi!

“Anh quát tôi làm gì!” Vợ Cố Quảng Hạ cũng chẳng sợ, “Anh muốn ăn thì ăn, tôi quản không nổi, nhưng con tôi mà muốn đi ăn là không được! Thân thích gì là chuyện của anh, có liên quan gì tới mẹ con tôi? Tôi không đi, anh muốn ép tôi chắc?”

Những lời này, rõ ràng là cố tình nói to cho người nhà nghe.

Sau này nếu cái nhà em họ này có chuyện gì cần nhờ, chị ta tuyệt đối sẽ không giúp.

Tiền nong trong nhà chị ta giữ chặt, chồng có muốn giúp cũng lực bất tòng tâm!

“Cô tưởng mình là cái thá gì chắc?” Cố Quảng Hạ cười nhạt, “Cô nghĩ Chu Dã trông chờ gì ở cô à? Người ta chỉ cần đi lên núi, tùy tiện cũng đào được củ nhân sâm, săn được lợn rừng to tướng, đâu cần đến cái tiền còm của cô? Còn chưa kể vợ người ta một tháng kiếm hai chục đồng tiền nhuận bút, còn có cả đống tem phiếu!”

Anh ta thật sự không hiểu nổi vợ mình nghĩ gì mà có thể tự tin đến mức cho rằng vợ chồng em họ có chuyện gì sẽ tìm đến cô ta, đúng là tự cho mình là trung tâm!

Vợ anh ta nghe thế thì sững người, nhưng rồi bật lại ngay:

“Trên núi đâu phải nói có nhân sâm là có?”

“Người khác thì không, nhưng Chu Dã thì khác!”, Cố Quảng Hạ cười khẩy, “Lần trước mẹ tôi lên núi còn nhặt được cây linh chi to tổ bố đấy! Mẹ còn gặp được, cô nghĩ Chu Dã không gặp được chắc? Cô tưởng cái biệt danh ‘Chu Phúc Tinh’ của đại đội Ngưu Mông là đùa à?”

Biệt danh “Phúc tinh” của Chu Dã, cái mồm của Triệu Mỹ Hương làm gì chịu yên, lúc nào cũng khoe ầm trời đất.

Trong lời kể của Triệu Mỹ Hương, Chu Dã chỉ cần bước chân vào núi là nhặt được sâm ngàn năm, gặp được linh chi vạn năm.

Thỏ rừng thì tự chạy vào gốc cây đập đầu cho anh nhặt. Lợn rừng thì tự lao vào đá mà c.h.ế.t cho anh ta vác về.

Gà rừng thậm chí còn dẫn anh về tận ổ đẻ trứng cho anh tha đi ăn!

Còn đội trưởng của đại đội Ngưu Mông thì nhờ Chu Dã mà được quan trên khen ngợi.

Bà đỡ Lý cả đời đỡ đẻ, cũng vì đỡ thành công cho vợ Chu Dã sinh đôi mà được bệnh viện tặng hẳn một bức cờ vinh danh.

Tóm lại, bất cứ chuyện tốt đẹp gì xảy ra ở đại đội Ngưu Mông, đều dính dáng đến Chu Dã, phúc tinh sống!

Tất cả những chuyện đó, vợ Cố Quảng Hạ cũng từng nghe, nhưng cô ta cho là người ta đang “nổ” tận trời!

Cô ta chẳng thèm để tâm, thậm chí còn khịt mũi khinh thường, không coi lời chồng ra gì.

“Gặp loại người như vậy, con còn cãi làm gì?” Mợ hôm nay cũng tức muốn nghẹt thở, “Lẽ ra con nên tát cho nó mấy cái để tỉnh ra mới đúng!”

Hôm nay là lần đầu tiên cháu dâu và hai cháu ngoại đến nhà, lẽ ra cả nhà nên quây quần ăn bữa cơm vui vẻ, vậy mà cô ta lại làm loạn như thế!

Không bắt cô ta với tư cách là dâu trưởng nhà họ Cố ra tiếp đãi khách thì thôi, vậy mà còn làm chuyện xấu hổ thế này!

Lúc đó mợ thật sự suýt nữa thì cầm chổi qua phang cho một trận!

Vợ Cố Quảng Hạ khóc òa lên:

“Mẹ ơi, con mới là con dâu của mẹ! Bọn họ chỉ là cháu với cháu dâu thôi mà! Sau này mẹ già yếu, là vợ chồng con phải phụng dưỡng, thế mà mẹ lại bênh người ngoài, bắt nạt con như thế sao?”

Mợ cười lạnh:

“Hồi đó đúng là tôi mù mắt mới để Quảng Hạ cưới cô. Nếu cô không muốn ở lại nhà họ Cố, tôi có thể làm chủ, cô dọn đồ, ly hôn đi rồi tái giá chỗ khác!”

“Con không ly hôn! Con ly hôn làm gì!”

“Không ly hôn thì ở yên đó cho tôi! Cũng biết điều một chút! Không ai rảnh mà nhòm ngó đến tiền của cô, mà năm nào khó khăn thật thì cũng chẳng ai cần cô giúp! Bớt cái kiểu tự cho mình là cái rốn vũ trụ đi! Có chút tiền mà sợ người khác đến vay, thì cô cứ nuốt nó vào bụng mà giữ lấy!”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Lời này là mẹ nói đó nhé! Sau này có gì xảy ra, mẹ đừng mong gì ở nhà con nữa đấy!” Vợ Cố Quảng Hạ chờ chính là câu đó, lập tức chốt hạ.

“Tôi nói đấy!” Mợ chẳng do dự tí nào.

Đừng nói là trông mong vào cháu trai, nếu sau này bà mà thật sự rơi vào cảnh phải dựa vào đứa con dâu như vậy để sống, thì bà thà cùng lão Cố mỗi người làm một ly thuốc chuột cho xong đời còn hơn sống mà nhục!

Về chuyện lùm xùm trong nhà, Cố Quảng Thu, người ở lại giúp chất củi, chỉ im lặng cúi đầu bổ củi, rồi mang ra sân phơi, chẳng nói một lời.

Tính tình của bà chị dâu ấy, anh hiểu rõ từ lâu rồi.

Anh thật sự cảm thấy may mắn vì vợ mình không phải kiểu người như vậy, vợ anh là người hiểu lý lẽ, biết điều, biết sống.

Còn Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý, cùng với Trương Xảo Muội, thì lúc này vẫn đang trên đường trở về nhà.

Vừa đi vừa nghỉ, đến gần khu chợ thì Trương Xảo Muội mới lên tiếng:

“Hôm nay thật thất lễ quá… Em với Đâu Đâu, Đô Đô lần đầu về thăm mà lại gặp chuyện thế này.”

Dù sao cô cũng là dâu con nhà họ Cố, cảm thấy cần thay mặt xin lỗi.

Lần đầu em dâu đưa con về ra mắt bên ngoại, đáng lẽ phải là dịp vui, vậy mà lại bị chị dâu cả gây náo loạn như thế.

Chuyện hôm nay cũng khiến Trương Xảo Muội bực mình, từ lúc cô mới về làm dâu, chị dâu cả đã luôn khó chịu với tất cả mọi người, kể cả khi cô với Cố Quảng Thu về thăm cũng bị móc méo đôi câu.

Nhưng thật không ngờ là chị ta lại không biết giữ thể diện đến mức ấy!

“Có gì đâu, em không để bụng.” Bạch Nguyệt Quý cười nhẹ.

Cái chị dâu cả ấy cô đã nghe mợ nói qua từ lâu rồi, cũng có chuẩn bị tâm lý.

Chu Dã phụ họa:

“Cái kiểu người như chị ta, ai mà không rõ tâm tư? Không phải em nói chứ, chị ta đúng là tự coi mình là trung tâm vũ trụ thật!”

Anh biết chắc sau khi họ rời đi, Cố Quảng Hạ thế nào cũng tính sổ với vợ, mà mợ cũng đâu dễ gì bỏ qua.

“Không hiểu chị ta nghĩ gì nữa, bao nhiêu bà con thân thích như vậy, ai đến nỗi phải đi nhờ vả chị ta chứ?” Trương Xảo Muội cũng lắc đầu thở dài.

Bạch Nguyệt Quý thì cười cười, chẳng buồn so đo.

Tính cô xưa nay vẫn vậy, người với người, hợp thì chơi, không hợp thì thôi.

Cứ thế trò chuyện, họ cũng đã về tới thôn.

Trương Xảo Muội tách về nhà mình.

Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý bế con về nhà.

Hai cậu nhóc Đâu Đâu và Đô Đô hôm nay quậy nguyên ngày, đến nửa đường về thì đã lăn ra ngủ, lúc đặt lên giường đất cũng chẳng tỉnh nổi, ngủ say như hai chú heo con.

“Vợ ơi, mình cũng nghỉ chút đi.” Chu Dã nói. Tối nay anh còn phải ra ngoài làm việc nữa.

Bạch Nguyệt Quý gật đầu.

Thế là cả nhà vừa đi thăm người thân trở về, liền cùng nhau lên giường đất nghỉ ngơi, kết thúc một ngày mệt nhưng đầy đủ ấm áp.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 129



Cả nhà ngủ một giấc thẳng đến tận hoàng hôn.

Dạo này trời lạnh, nằm trên giường đất thật sự rất ấm áp và dễ chịu, ngủ dậy rồi mà Bạch Nguyệt Quý vẫn còn lười biếng chẳng muốn nhúc nhích.

Đâu Đâu và Đô Đô lại càng thích ở trên giường đất quậy phá. Hai anh em cùng nhau chơi trái bóng rơm mang về từ nhà cậu cố, được bó rất chắc chắn, có thể đá như bóng thật.

Bạch Nguyệt Quý vừa nhìn hai đứa giành nhau trái bóng, vừa nghe tiếng Chu Dã bận rộn trong bếp phía ngoài, trong lòng cảm thấy vô cùng an ổn và yên tâm.

Chỉ cần mái nhà nhỏ của cô bình yên thế này, thì ngoài kia có chuyện gì lớn cũng chẳng đáng bận tâm.

Chẳng mấy chốc, Chu Dã mang vào một tô mì trứng cà chua.

Đây là món mì mà Bạch Nguyệt Quý thích ăn nhất, chua ngọt vừa miệng, ăn rất ngon.

Đâu Đâu và Đô Đô cũng mê món này, vừa thấy bố bưng đồ ăn vào, hai cậu nhóc lập tức quẳng bóng qua một bên, bò lại ngồi ngay ngắn chờ bố mẹ đút ăn.

Trước đây đều là Bạch Nguyệt Quý đút, nhưng từ khi Chu Dã hết bận việc đồng áng, anh đã chủ động tiếp nhận công việc đó.

Không chỉ chuyện ăn, mà còn cả việc giặt giũ quần áo của cả nhà, tã lót của bọn trẻ, anh cũng đã cho Lý Đại Ni nghỉ việc, đợi đến sang xuân năm sau bắt đầu vào vụ thì mới nhờ lại. Bây giờ việc trong nhà cứ để anh lo là được rồi.

Vì rảnh rỗi cũng chẳng làm gì, thì tiết kiệm được chút tiền nào hay chút đó.

Cũng chính vì Chu Dã đột ngột cho Lý Đại Ni nghỉ, nên trong thôn mới tin chắc một điều, vợ anh thật sự đã vét sạch tiền mua lương thực.

Chứ không thì sao lại không tiếp tục thuê người giặt tã, giặt quần áo?

“Em nhìn tụi nhỏ ăn kìa, thấy ngon lành chưa.” Chu Dã cười nói.

Đâu Đâu và Đô Đô đúng là thích ăn mì thật, phần mì của hai bé thì Chu Dã nấu mềm hơn chút, khác với người lớn.

Mì hôm nay vừa đúng độ, hai cậu nhóc ăn rất vui vẻ.

Bạch Nguyệt Quý lấy khăn lau miệng cho tụi nhỏ, hai nhóc ăn xong miếng này lại há miệng đợi miếng tiếp theo, chẳng khác gì mấy chú chim non đang đợi mớm.

Chu Dã vừa ăn vừa đút cho con. Anh ăn xong thì tụi nhỏ cũng vừa đủ bụng, còn bắt chước bố uống nốt phần nước lèo mới chịu quay lại chơi tiếp.

Đợi Bạch Nguyệt Quý ăn xong, Chu Dã liền dọn dẹp bát đũa, xong xuôi mới quay lại hỏi:

“Vợ ơi, giờ tụi nhỏ lớn vậy rồi, chắc có thể cai sữa được rồi ha?”

Bạch Nguyệt Quý lắc đầu:

“Đợi thêm một thời gian nữa đi.”

Thời này điều kiện vật chất còn nghèo nàn, hai đứa nhỏ cũng chẳng có thịt thà gì mấy, giờ mỗi ngày chỉ còn b.ú một lần. Cô thật sự không ngại tiếp tục cho bú, cũng nhờ vậy mà từ khi sinh ra đến giờ, tụi nhỏ chưa từng ốm sốt.

“Vất vả cho em quá.” Chu Dã nói.

“Không sao cả. Mà anh đừng lo, đến lúc cần cai thì em sẽ chủ động thôi.” Bạch Nguyệt Quý đáp.

Cả nhà ăn uống no nê, cũng chẳng có việc gì, thế là cùng nhau nằm nghỉ trên giường đất.

Vụ thu hoạch thật sự rất vất vả, nhưng giờ thì ổn rồi, mùa đông đến là có thể “ngủ đông” đến tận lúc bắt đầu vào vụ xuân. Ít nhất cũng được nghỉ ngơi hai ba tháng.

Tuy nhiên cũng chỉ có nhà họ là được thong thả thế.

Những người khác thì chưa được nghỉ đâu.

Như chị dâu Đại Sơn và vợ Đại Hạ mới dọn ra ngoài kia, vì tính toán chi tiêu kỹ lưỡng, không nỡ bỏ tiền thuê lừa đen kéo cối xay bột, nên vẫn phải làm bằng tay.

Còn Bạch Nguyệt Quý thì khác, cô cùng mẹ Thái Sơn và thím Trương hùn nhau thuê lừa đen, nhờ Lý Thái Sơn đi xếp hàng lấy số, đợi đến lượt thì ba nhà cùng đi xay, đỡ tốn công sức mà xong sớm.

Củi cũng vậy, Chu Dã và Cố Quảng Thu chỉ mất vài ngày là chất đủ củi cứng, có thể đốt lâu, cho cả hai nhà.

Những nhà khác thì chỉ xếp hàng chờ xay bột thôi đã mất mấy ngày.

Như nhà Lý Phong Thu và chị dâu Lý phải đến hôm nay mới xay xong lương thực.

Nhưng giải quyết xong chuyện bột cũng coi như nhẹ nhõm, tiếp theo là lo tập trung gom củi.

Hạt Dẻ Rang Đường

Cứ thế mà một ngày trôi qua, đến tận gần mười một giờ đêm, Chu Dã mới lần nữa ra khỏi nhà.

Mùa thu thì ai cũng bận, điểm giao dịch mới mở này trước đó chưa có ai đem hàng lên, vì mọi người đều phải đi làm, chẳng ai rảnh mà lo chuyện này.

Bây giờ thu hoạch đã xong, tất nhiên là tranh thủ đi.

Chu Dã vác đòn gánh và lưỡi liềm, mò mẫm trong đêm ra ngoài.

Chỗ giao dịch mới này thật sự xa, không thể như trước chạy hai chuyến một đêm được nữa.

“Nếu có xe đạp thì tốt quá rồi…” Chu Dã không nhịn được mà nghĩ vậy.

Nếu có xe đạp, không chỉ chạy được hai chuyến một đêm, mà mỗi chuyến còn chở được nhiều hơn gấp đôi!

Nghĩ đến đây, Chu Dã bắt đầu tính toán xem mua xe đạp có lời không.

Anh chạy một chuyến trung bình kiếm được từ hai mươi đến bốn mươi đồng, tùy theo hàng hóa.

Nếu toàn là thịt thì lời nhiều, còn nếu là hàng khác thì lãi ít hơn.

Nhưng ngay cả khi tính theo mức thấp nhất… thì một năm cũng gần đủ tiền mua xe rồi.

Nghĩ tới đây, trong lòng Chu Dã bỗng thấy nóng ran.

Khi tới nơi giao dịch, vừa nhìn thấy người đàn ông bán hàng, anh liền tranh thủ dò hỏi chuyện xe đạp.

“Anh muốn mua xe đạp à?”, Gã đàn ông hỏi.

Chu Dã cười đáp: “Bạn tôi muốn mua, tôi hỏi giúp thôi.”

Người kia cũng không bận tâm là anh hay bạn anh:

“Mua xe đạp thì phải có phiếu mua xe, còn xe thì hiện giờ loại hot nhất bên mình là nhãn hiệu Đại Kim Lộc, một chiếc ít cũng phải 150 đồng.”

“Đắt vậy á?”, Chu Dã trợn mắt.

Tiền tích cóp trong nhà anh được bao nhiêu đâu, vậy mà một chiếc xe đạp lại tới 150 đồng!

“Đắt cái gì? Anh còn chưa tính cái phiếu mua xe nữa cơ.”, Gã kia nói.

“Phiếu xe cũng phải 150 đồng?”, Chu Dã gần như c.h.ế.t lặng.

“Chứ sao, xe bao nhiêu tiền thì cái phiếu cũng trị giá bấy nhiêu, mà tôi nói với anh đấy là giá thị trường, chứ vào chợ đen thì còn cao hơn nữa kìa.”

Chu Dã nghe vậy liền im bặt, không muốn nói thêm lời nào nữa.

Ban đầu anh còn nghĩ nếu giá tầm 150, đắt lắm là 170-180 thì cắn răng về bàn với vợ một phen cũng được, ai ngờ phải tiêu cả mấy trăm đồng thế này, đúng là phải lấy mạng đi đổi!

Anh không hỏi thêm nữa.

Thôi thì lời ít cũng không sao, vất vả tí cũng được, chứ số tiền đó thật sự là ngoài khả năng, anh còn có vợ con phải nuôi mà!

Tối nay hàng thịt khá nhiều, Chu Dã cũng nhập không ít.

Có thịt thì anh chỉ lấy mỗi thịt để bán thôi, cũng theo quy tắc cũ, những món định để lại cho nhà dùng thì cất giấu kỹ trước, sau đó mới vác hai bao thịt lớn lên đường.

Thịt là mặt hàng cực kỳ hút khách, các mối dưới của anh đều rất chuộng.

Anh có hai mối.

Mối đầu tiên tỏ ra rất vui khi thấy hàng, nhưng chỉ làm đúng quy củ, giao tiền, lấy hàng, không nói thêm gì.

Mối thứ hai thì sau khi giao dịch xong, liền hạ giọng nói nhỏ:

“Anh, em có thằng bạn muốn làm cùng em, sau này hàng anh giao, có thể lấy thêm chút nữa được không?”

“Cậu tiêu thụ nổi bao nhiêu?”, Chu Dã hỏi.

“Anh mang bao nhiêu, em ăn hết bấy nhiêu!”

Chu Dã gật đầu cho có lệ:

“Nếu có dư, tôi sẽ mang theo. Nhớ cẩn thận đấy.”

“Dạ, chắc chắn rồi.”

Giao dịch kết thúc suôn sẻ, hai bên nhanh chóng giải tán, mỗi người đi một đường.

Chu Dã quay lại chỗ cũ, mang theo phần hàng để lại cho gia đình.

Sau khi kiểm tra kỹ càng không thiếu sót gì, anh mới mang theo tất cả trở về nhà.
 
Back
Top Bottom