Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 110



Vừa nhai dưa chuột vừa hóng chuyện, Chu Dã thật sự không ngờ vụ việc lại lôi đến cả mình.

“Anh Dã, anh nói xem em nói có lý không?” Lý Thái Sơn còn quay lại hỏi anh.

Chu Dã: “……” Câu này anh biết trả lời sao đây?

“Anh thấy là do bà nội cậu ấy bản lĩnh cứng cỏi, được bệnh viện công nhận, chẳng liên quan mấy đến anh.”

Thật sự là không nỡ lòng cướp công về cho mình.

Nhưng chính sự khiêm tốn này lại khiến mọi người càng thêm nể phục.

Bởi vì nghĩ lại thì lời Lý Thái Sơn nói cũng có chút lý.

Bà Lý sống từng ấy năm, chưa từng đặt chân đến bệnh viện, chỉ quanh quẩn ở quê, đỡ đẻ cho sản phụ trong vùng.

Lần này đến viện đỡ sinh cho vợ Chu Dã, là lần đầu bà được thi triển tay nghề trong một bệnh viện.

Dù bà Lý cũng từng khuyên Bạch Nguyệt Quý sinh ở viện, nhưng suy cho cùng, vẫn không thể tách khỏi Chu Dã được.

Giống như việc ông đội trưởng được “vinh quang” là do Chu Dã đưa đến, thì việc bà Lý được vinh danh lần này, cũng vì đã đỡ đẻ cho cặp sinh đôi của Chu Dã…

Chỉ cần có dính dáng đến Chu Dã, ít nhiều gì cũng dính được chút vận may!

Đó là kinh nghiệm đã được tổng kết bao lần, đến mức chẳng ai dám không tin nữa.

Thế là ánh mắt mọi người nhìn về phía Chu Dã đều thay đổi hẳn.

Thằng hai nhà Chu Tuấn Sinh – người xưa nay bị xem là không ra gì – bây giờ lại bị cho là có phúc khí ghê gớm.

Chu Dã: “Cái này… sao thấy tình hình bắt đầu sai sai rồi?”

Bà Lý cũng từ ái nhìn về phía Chu Dã đang ngơ ngác: “Thằng bé này giống hệt bố nó. Năm xưa bố nó vừa đẹp trai vừa may mắn, hai bố con đúng là có quý nhân phù hộ!”

Bà Lý khen mà quên béng chuyện ở bệnh viện mắng Chu Dã không ít, vì thấy Bạch Nguyệt Quý chưa sinh ngay liền định đi chợp mắt dưỡng sức, nhưng Chu Dã nhất quyết không cho!

Còn chạy đi mua cả đồ hộp về bắt bà ăn cho nhanh lấy sức vô phòng trấn an vợ!

Lúc đó bà còn lầm bầm không ít, mắng thằng ranh này không biết kính già, bà già rồi mà còn bắt bà chạy tới chạy lui, muốn bà gãy xương chắc?

Nhưng nói gì thì nói, Chu Dã cũng rất biết điều.

Sau khi vợ sinh xong trở về, anh lập tức biếu bà một phong bao 99 xu – tượng trưng cho lời chúc “sống thọ đến 99, trường thọ dài lâu”!

Bà Lý nhận không ít phong bì cảm ơn của người ta, còn có cái to hơn.

Có mấy nhà con cháu đơn truyền, hiếm muộn, sau khi bà giúp một tay là biếu phong bì to gấp mấy lần.

Nhưng bao lì xì của Chu Dã có lời chúc ý nghĩa, khiến bà rất vui. Mà bao cũng không nhỏ đâu.

Nay được bệnh viện vinh danh thế này, thật ra cũng là nhờ Chu Dã, nên bà Lý khen mấy câu cũng chẳng quá lời.

Được chính bà Lý xác nhận như thế, đám đông hóng chuyện xung quanh không khỏi đổ dồn ánh mắt về phía Chu Dã.

Vương Nhị Anh còn chen đến, định nắm tay Chu Dã để “xin lộc” nữa!

“Cậu làm gì đấy, cậu làm gì đấy!” – Lý Thái Sơn chặn lại.

“Tôi chỉ muốn lại gần Anh Dã một chút mà…”

“Ai mà không muốn lại gần, nhưng ai như cậu còn định sờ tay Anh Dã, cậu có thấy ghê không?” – Lý Thái Sơn mắng.

“Ghê thật đấy!” Chu Dã cũng ghét bỏ, vội vã lỉnh đi.

Ánh mắt mọi người nhìn anh chẳng khác nào sắp thắp nhang cúng vái, khiến anh phát sợ, phải nhanh chân tìm vợ mình.

Những lời nói tưởng như vô tình ấy, lại lọt trọn vào tai chị dâu Chu, người cũng đang xem náo nhiệt từ đầu đến cuối.

Tan cuộc, Triệu Mỹ Hương đi cùng chị dâu Chu về, vừa đi vừa nói: “Bố chồng cô đúng là may mắn, đến giờ tôi vẫn nghe bố mẹ chồng tôi nhắc lại chuyện đó. Nhà các cô có được căn nhà ấy cũng nhờ vận may đấy, Chu Dã chắc chắn là giống bố chồng cô rồi!”

Chị dâu Chu mặt mày sa sầm không nói gì,rõ ràng là bà Lý được vinh danh, vậy mà Chu Dã lại thành người nổi nhất. Chị ta thật không hiểu nổi, sao việc tốt gì cũng có thể liên quan đến Chu Dã?

Ngày xưa thì ai cũng ghét bỏ, vậy mà giờ cả nhà đội trưởng tốt với Chu Dã không để đâu cho hết. Lý Đại Hải, Lý Đại Sơn, mấy người đàn ông tử tế trong thôn, cũng thích chơi với Chu Dã.

Bà Lý – người có tiếng nói trong thôn – cũng khen Chu Dã, còn bao nhiêu chuyện nữa không tiện kể hết, nói chung là cái gì hay ho cũng đều đổ lên đầu Chu Dã.

“Sao lại không truyền sang Chu Xuyên nhỉ?” Triệu Mỹ Hương bỗng buột miệng.

Phải rồi, sao không truyền sang Chu Xuyên?

Chị dâu Chu cũng không kìm được mà nghĩ y chang!

Vừa về đến nhà, chị dâu Chu liền thấy Chu Xuyên đang ngủ, một cơn giận vô danh lập tức bốc lên từ ngực!

Chị ta vớ luôn cái gối đập thẳng vào anh: “Ngủ ngủ cái gì mà ngủ! Ban ngày ban mặt không dậy đi làm, anh là lợn à!”

Chu Xuyên bị đập tỉnh, còn chưa kịp định thần thì đã ăn thêm một trận mắng như tát nước vào mặt. Sau một hồi mơ màng, anh ta cũng nổi giận: “Cô bị điên à? Tôi ngủ một giấc thì chọc gì đến cô nào?”

Từ sau khi bị mấy người bên nhà vợ đánh cho một trận, khí thế của anh ta đúng là yếu đi không ít. Nhưng mà vợ chồng sống với nhau, cãi vã cũng là chuyện thường như cơm bữa.

“Còn mặt mũi mà nói à! Anh có biết bây giờ cuộc sống của Chu Dã phong quang đến mức nào không? Anh là anh cả mà còn mặt dày nằm ngủ sao?”

Chu Xuyên sững lại: “Lại có chuyện gì ngoài kia nữa?”

“Chuyện gì à? Chuyện lớn đấy! Bây giờ người ta coi nó như phúc tinh, ai cũng muốn đến gần để cầu may!”

Chu Xuyên ngớ người, gì cơ? Đang nói cái gì vậy?

“Anh rốt cuộc có phải con ruột của bố mẹ anh không đấy?” Chị dâu Chu bắt đầu đánh giá anh ta từ đầu đến chân.

Câu nói vừa nhục vừa cay này khiến Chu Xuyên hoàn toàn phát điên, anh ta quát lớn: “Cô có ý gì đấy? Muốn ăn đòn à?!”

Thật ra chị dâu Chu cố ý nói vậy thôi. Chu Xuyên với Chu Dã là anh em ruột, không nghi ngờ gì cả. Nhưng chị ta thì không cam tâm, liền vặc lại: “Cùng một bố mẹ sinh ra, sao người ta thì có vận may ngút trời, việc tốt nào cũng đến tay, ai cũng khen là phúc tinh cao chiếu! Còn anh, làm anh cả mà chẳng thấy có chút biểu hiện gì hết!”

Càng nói càng thấy uất ức đầy bụng!

Chỉ mới mấy hôm trước, Chu Dã vào rừng, không chỉ mang về một đống thịt, còn có cả một tổ ong khổng lồ!

Thịt thì thôi, nhưng cái tổ ong kia lọc ra được khối mật ong, lại không đem đi bán, mà chia cho khắp nơi.

Nhà họ Trương, nhà họ Đào, rồi cả nhà đội trưởng, mấy nhà đó biết sống lắm!

Còn nhà chị ta thì sao? Đến mùi cũng không được ngửi!

Chu Xuyên thì chẳng biết trong lòng vợ đang ghen lồng ghen lộn, chỉ lầm bầm: “Mấy chuyện đó toàn phong kiến cả, phúc tinh với chả gì, toàn là chó ngáp phải ruồi!”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Vậy anh cũng ngáp một cái cho tôi xem đi!”

Chu Xuyên nghĩ thầm: nếu tôi làm được, còn cần cô phải nói sao? Núi lớn tôi đã đi hết mấy lần rồi còn gì.

Nhưng cũng lười cãi nhau, anh ta lại nằm xuống ngủ tiếp.

Dạo gần đây thật sự mệt quá rồi, tranh thủ lúc này phải ngủ cho ngon. Anh ta đâu phải như thằng hai, có vợ thương, đến mùa gặt hè còn được ăn ngon. Còn mình thì nếu không tự thương lấy mình, chẳng mấy chốc sẽ bị coi như trâu ngựa mà vắt kiệt sức!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 111



Thấy Chu Xuyên lại nằm xuống ngủ tiếp, chị dâu Chu tức đến phát hỏa.

“Còn ngủ nữa? Dậy mau cho tôi!”

Chu Xuyên giận điên lên: “Tôi ngủ thì ảnh hưởng gì đến cô? Giờ đến giấc ngủ trong cái nhà này tôi cũng không được phép có à?!”

Chị dâu Chu không cho yên: “Anh vào rừng mà săn thú đi, nếu không mang được con gì về thì đừng có vác mặt về nhà!”

“Tôi không đi, muốn đi thì tự cô đi mà đi!”

Chị dâu Chu tất nhiên không chịu thôi, hai người lại bắt đầu khẩu chiến, càng lúc càng to tiếng!

Cuối cùng Chu Xuyên chịu không nổi nữa, phải bỏ nhà ra đi, chạy đến trước mộ bố mẹ mà khóc lóc than thở.

“Mẹ ơi, mắt mẹ mù rồi mới để con cưới cái loại vợ thế này! Con khổ quá mẹ ơi…”

Anh ta quên mất rằng ngày xưa mẹ anh vốn không vừa lòng với cô con dâu này, ban đầu chẳng hề ưng thuận.

Chẳng qua là chính Chu Xuyên phải lòng chị dâu Chu, còn sớm ăn cơm trước kẻng ở đống rơm, nên cuối cùng buộc phải cưới về.

“Còn bố nữa, bố cũng không công bằng! Con cũng là con ruột mà, sao vận may của bố không đến tay con mà lại đến tay thằng hai? Cùng là con ruột mà, sao con đi núi thì bị chó hoang cắn, còn nó đi núi thì nhặt được báu vật…”

Khóc than một hồi lâu, anh ta mới lê lết trở về nhà.

Vừa bước vào, thấy tay không trở lại, chị dâu Chu liền tiếp tục mắng như tát nước, khiến Chu Xuyên càng thêm căm ghét.

Nghĩ đến việc lần trước còn dám để anh em nhà vợ đến đánh mình, thù cũ hận mới cùng ùa về, Chu Xuyên bùng nổ.

Anh ta hét lên: “Muốn sống thì sống, không thì cút! Cô nghĩ tôi thèm cái loại đàn bà như cô chắc? Cô chẳng ra gì cả!”

Chị dâu Chu sững người, còn dám đuổi chị ta? Quá đáng vừa thôi chứ!

“Xem ra lần trước anh vẫn chưa biết sợ nhỉ!” chị ta gào lên, rồi xông tới túm lấy Chu Xuyên.

Thế là hai vợ chồng lại choảng nhau một trận long trời lở đất.

Ba đứa con, Chu Đại Nha, Chu Nhị Nha và Chu Tam Đản lập tức bỏ chạy tán loạn.

Nhưng trốn rồi thì vẫn đói chứ sao, thế là cả ba đứa lại mò sang tìm chú út Chu Dã. Chỉ có điều, ở nhà chú út muốn ăn bánh bao thì phải bỏ sức lao động ra mà đổi.

Hai vợ chồng đánh nhau khiến ba đứa nhỏ phải qua “bán thân” đổi lương thực, chuyện này với Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý thì chẳng còn gì lạ nữa.

Hạt Dẻ Rang Đường

Mợ của Chu Dã bĩu môi: “Chẳng phải lễ tết gì, hai vợ chồng đó lại cãi nhau nữa rồi à?”

Chu Dã cười giải thích: “Chị dâu cháu hôm nay cũng có mặt ở đám đông hóng chuyện, nghe mọi người khen cháu giống bố, được phúc tinh chiếu mệnh, mặt chị ta tức đến méo xệch. Về nhà kiểu gì chả lôi anh cả ra cãi nhau.”

Mợ lập tức đầy vẻ khinh bỉ: “Hai đứa đó không biết xấu hổ, cứ ba bữa lại cãi, năm bữa lại đánh, sống kiểu gì vậy trời?”

May mà ở cách xa, không thì cũng bị ảnh hưởng đến.

Mợ tính ở chơi ba bốn ngày thì về, nhưng trời lại chiều lòng người “ầm ầm”, mưa rào kéo đến.

Chu Dã cười: “Mợ thấy chưa, ông trời cũng muốn mợ ở lại chơi thêm vài ngày đó, đừng vội về.”

Mợ lại đang nghĩ đến chuyện lên núi hái nấm. Thấy nhà cháu cũng sắp hết nấm ăn, cơn mưa này đến đúng lúc, hái thêm ít nữa về phơi khô để dành.

“Trận mưa này tới, ruộng đồng khỏi tưới luôn, dễ chịu quá đi.”

Chu Dã bồng hai đứa con – Đâu Đâu và Đô Đô – ra hiên ngắm mưa, cười nói.

Hai đứa nhỏ nhìn mưa cũng tò mò lắm, chớp chớp mắt, chăm chú lắm luôn.

Mợ cười: “Giờ mới thấy kiếm công điểm không dễ dàng chứ gì?”

Chu Dã bật cười: “Biết chứ! Biết nên mới không muốn đi làm. Mợ không biết đâu, gánh nước đến phát sợ luôn rồi. Không lót vải lên vai là trầy da chảy m.á.u đấy, đau muốn c.h.ế.t luôn!”

Không phải anh nói quá đâu. Hồi xưa chỉ dùng sức người gánh nước, đến vai của những người như Cố Quảng Thu hay Lý Phong Thu cũng bị trầy da, rớm máu. Dù họ đều chịu đựng được, nhưng nhắc tới chuyện đó ai mà không ngán?

Chẳng qua là sợ thì sợ, nhưng vẫn phải làm thôi.

Mợ biết rõ là cực khổ, nên cũng an ủi: “Cháu là trụ cột gia đình mà, gánh vác nhiều cũng phải thôi. Nhưng cũng còn may, cháu có vợ giỏi giúp đỡ, đỡ được một nửa rồi còn gì.”

Chu Dã cười rạng rỡ: “Cháu biết vợ cháu giỏi mà.”

Vừa lựa đậu nành, mợ vừa nói: “Không phải giỏi thường đâu. Con thì chăm nom sạch sẽ, nhà cửa cũng gọn gàng ngăn nắp.”

Trẻ con ở quê thường được nuôi kiểu buông lỏng, có chăm cũng không thể sạch sẽ đến thế. Nhưng hai anh em Đâu Đâu – Đô Đô đúng là sạch sẽ, sáng sủa thật.

Trên người hai đứa nhỏ có mùi thơm sữa ngọt ngào, chẳng chút mùi khai của trẻ con. Ngay cả cô cháu dâu Bạch Nguyệt Quý cũng trắng trẻo, sạch sẽ, từ trong ra ngoài đều gọn gàng tinh tươm.

Nhưng đừng xem thường mấy chuyện tưởng như chẳng đáng kể này, lo toan quán xuyến trong ngoài, chẳng phải người có năng lực thì làm sao gánh nổi?

Chỉ riêng việc chăm hai anh em sinh đôi thôi cũng đủ rối tung cả lên rồi.

Trong nhà, Bạch Nguyệt Quý đang viết bản thảo cũng nghe được những lời này, không nhịn được mà bật cười.

Thật ra khi mợ mới về, cô đúng là có hơi luống cuống, không xoay xở kịp. May mà có Lý Đại Ni qua giúp giặt đồ, cô mới được thở phào đôi chút.

Sau đó, cô bắt đầu dần dần quen theo nhịp sinh hoạt của hai đứa nhỏ. Khi tụi nhỏ ngủ thì cô tranh thủ ngủ cùng, tụi nhỏ thức thì cô ngồi viết. Viết được vài đoạn, hai đứa lại tỉnh. Nếu ngoan thì để chúng chơi, không thì phải cho ăn rồi dẫn ra ngoài dạo chơi một vòng.

Chờ Chu Dã đi làm về ăn cơm xong, cô lại giao tụi nhỏ cho anh trông, rồi sang phòng tây bên cạnh viết sách.

Trước đây mỗi tháng cô có thể dễ dàng viết xong một cuốn tiểu thuyết, nhưng giờ thì phải tranh thủ từng lúc rảnh để viết.

May mà tay bút vẫn còn vững, văn phong vẫn giữ được, nên chất lượng không giảm.

Gần đây cô còn thử viết vài truyện ngắn, mỗi truyện chỉ khoảng hai ngàn chữ, có thể đăng báo từng lần một. Cũng là đang thử sức với hướng đi khác, vì cô bắt đầu lo lắng, liệu sách của cô có bị thị trường “bội thực” không?

Dù sao mỗi tháng một cuốn, một năm là mười hai cuốn, đặt trong thời đại sau này thì không sao, nhưng ở thời điểm này thì thị trường còn hạn chế.

Nên cô cũng muốn mở rộng thêm đường.

Dù sao thì mấy khoản tiền “không rõ nguồn gốc” của Chu Dã, toàn bộ đều phải nhờ tiền nhuận bút của cô mà “rửa sạch” cả đấy!

Chu Dã còn đang nói chuyện với mợ thì thấy Cố Quảng Thu xách một thùng gỗ đi vào.

Ngày mưa không phải ra đồng, Cố Quảng Thu thích đi bắt cá. Lưới chài thả từ đêm qua, hôm nay thu lưới cũng được mẻ kha khá.

“Anh Quảng Thu, dạo này chị dâu đã uống được canh cá chưa?” Chu Dã hỏi.

Cố Quảng Thu giơ tay làm động tác, ý nói là có thể uống rồi, nhưng không được uống nhiều.

Mợ cười nói: “Lần này qua đây nhìn khí sắc của Xảo Muội cũng khá hơn rồi đó.”

Chu Dã cũng cười: “Còn không phải à? Có anh Quảng Thu thương, ngày nào cũng ra sông bắt cá về nấu canh cho chị ấy uống, nhà lại còn có trứng gà cung cấp đầy đủ, không khỏe mới lạ!”

Cố Quảng Thu chỉ mỉm cười, giờ anh cũng không còn ngượng ngùng như hồi mới cưới nữa.

Mợ quay sang nhìn con trai thứ hai, nói: “Mẹ thấy khí sắc của con dạo này cũng tốt hơn đấy.”

Cố Quảng Thu cười ra hiệu: Mẹ đừng lo, con sống ổn lắm mà.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 112



Cơn mưa kéo dài mấy ngày khiến đêm ngủ cũng không còn oi bức như trước nữa.

Thế nhưng tối nào Bạch Nguyệt Quý cũng vẫn toát mồ hôi.

Tất cả đều do… Chu Dã gây ra cả.

Những ngày không phải đi làm, sức lực chẳng biết xả vào đâu, anh liền trút cả lên người vợ. Quả thực là c.h.ế.t người!

May mà trời nhanh chóng tạnh mưa, Bạch Nguyệt Quý lập tức đuổi Chu Dã ra ngoài làm việc cho khuây thân!

Sau khi trời tạnh, phụ nữ già trẻ trong thôn cũng bắt đầu nhộn nhịp hoạt động trở lại.

Mợ không về ngay mà đi theo thím Trương và mẹ Lý Thái Sơn lên núi hái nấm.

Mợ quả thật may mắn, nấm mọc thành từng đám, chẳng cần tìm kiếm gì nhiều, cứ cúi xuống là hái được.

Đang hái thì bà bỗng thấy một cây nấm linh chi mọc trên một gốc cây mục.

Cao tầm mười lăm mười sáu phân, toàn thân đen bóng, nhìn là biết quý hiếm vô cùng.

“Đây là linh chi thật phải không ta?” mợ vừa hái vừa quan sát, miệng lẩm bẩm.

Mẹ Thái Sơn nhìn thấy thì hét lên: “Ôi trời ơi, linh chi thật kìa! Lại còn cây to như vậy! Sao mà tìm được thế?!”

Thím Trương cũng vội chạy đến xem.

“Ngay trên gốc cây này thôi, tôi tình cờ bắt gặp.” mợ cười nói.

Mẹ Thái Sơn lập tức nghĩ đến Chu Dã: “Chắc chắn là do ở gần Chu Dã lâu, nên vận may của cháu cũng được truyền sang!”

Thím Trương gật đầu đồng tình: “Đừng vội về làm gì, đi dạo thêm chút nữa, biết đâu còn gặp được cái gì quý nữa.”

Cả hai đều tin tưởng tuyệt đối vào chuyện Chu Dã là phúc tinh mang lại may mắn.

Mợ cũng đi dạo thêm một lúc, nhưng quả nhiên chỉ có đúng một cây linh chi đó thôi.

“Kể đừng có nói cho ai biết đấy.” lúc xuống núi, mợ dặn hai người kia.

“Không nói.” – thím Trương gật đầu.

Mẹ Thái Sơn thì nói: “Mà nói cũng chẳng sao, bây giờ mọi thứ nhặt được đều cho sở hữu cá nhân rồi mà.”

Ngày xưa những gì nhặt được trong núi đều phải nộp về tập thể. Giờ thì khác rồi, ai nhặt được thì của người đó.

Hạt Dẻ Rang Đường

Nhưng để tránh phiền phức, nhiều người vẫn không muốn công khai.

“Chính vì thế mới phải giữ kín.” mợ nhấn mạnh.

“Ừ, không nói.” mẹ Thái Sơn gật gù, hơi tiếc nuối. Bà vốn định về buôn chuyện với mấy người bạn, giờ thôi vậy, của quý không nên khoe ra.

Linh chi được phơi khô ngay ngoài sân, mợ cũng không định đem bán mà muốn để dành cho Bạch Nguyệt Quý bồi bổ sau khi cai sữa.

Nhưng Bạch Nguyệt Quý lại từ chối: “Cháu còn trẻ, không cần uống thứ này đâu. Mợ mang về nấu trà cho cậu uống đi. Cậu hút thuốc lào suốt, phải uống cái này để thanh lọc gan phổi mới được.”

Là linh chi rừng 100%, chỉ cần bẻ một miếng nhỏ nấu nước là đủ, mà còn có thể nấu lại nhiều lần.

Chu Dã cũng phụ họa theo, còn mạnh miệng nói: “Mợ cứ yên tâm mang về. Cháu mà cần linh chi, vào rừng nhặt mấy cây cũng được, dễ ợt!”

Bạch Nguyệt Quý nghe không nổi nữa, quay đầu đi hái cà chua.

“Dễ ợt? Vậy mai đi rừng hái cho mợ xem đi.” mợ liếc mắt.

“Đợi khi nào rảnh cháu đi, giờ còn phải đi làm mà.” Chu Dã cười chống chế.

Mợ cũng cười, không nói thêm nữa. Mang về cho cậu Cố uống trà cũng là việc tốt thôi.

Mấy nấm nấm hái được mợ đều để lại cho hai vợ chồng ăn. Đến ngày thứ ba sau đó mợ mới về.

Tính ra lần này qua đây cũng ở tận mười ngày. Trong thời gian ở, cháu trai cháu dâu đều rất nhiệt tình, không hề ghét bỏ. Lúc về, cả hai còn níu kéo không muốn để mợ đi. Nhưng cũng phải về thôi, chờ đến sau vụ gặt mùa thu, sẽ tranh thủ qua thăm tiếp.

Sau trận mưa, trời lại nóng trở lại như cũ. Mặt đất như bị thiêu đốt bởi ánh nắng gay gắt, nóng đến mức không tả nổi.

Vì thời tiết quá nóng, sông suối trở thành nơi giải nhiệt của đám đàn ông sau khi tan ca, ai cũng kéo ra đó ngâm mình.

Ngâm được một lúc, Chu Dã nghe đám đàn ông xung quanh bắt đầu buôn chuyện, tám đủ thứ.

Chủ đề hôm nay là về Trần Lão Tứ và Hoàng Hữu Tài.

“Hai người đó dạo này đâu có trốn việc nhỉ?” Chu Dã vừa ngâm nước vừa hỏi.

Lý Thái Sơn đang nằm bẹp dưới nước như cá chết, nghe đến chuyện này thì tỉnh như sáo: “Là do cái cô trí thức họ Dương kia đấy. Cô ấy bảo, cô ấy không thích đám thanh niên ăn chơi lêu lổng, vô công rồi nghề. Cô ấy chỉ thích những người làm việc chăm chỉ, sống thực tế. Ôi trời ơi, hai thằng nhãi đó nghe xong như nghe thánh chỉ, từ đó đến giờ chăm làm đến mức sợ bị đối phương vượt mặt!”

“Mấy hôm trước anh còn thấy cô ấy đi cạnh Đặng Tường Kiệt, chắc là đang hẹn hò rồi hả?” Chu Dã nói.

Chu Dã thì lại rất hài lòng với tình hình hiện tại, ai lo chuyện nấy, thế là tốt nhất!

Nếu Đặng Tường Kiệt còn dám như trước, mơ tưởng đến vợ anh, thì vẫn sẽ bị ăn đòn như thường!

“Bọn họ yêu đương từ lâu rồi, ai trong thôn cũng biết chuyện này.”

“Thế mà Trần Lão Tứ với Hoàng Hữu Tài vẫn nghe lời cô ta răm rắp?” Chu Dã thắc mắc.

Lý Thái Sơn cảm thán: “Không phải à? Cứ như trúng bùa mê! Họ căn bản chẳng quan tâm Dương trí thức kia có người yêu hay chưa, chỉ cần được cô ấy khen một câu là đủ mãn nguyện rồi, làm gì còn dám nghĩ xa hơn.”

“Lót đường đến thế cơ à?” Chu Dã kinh ngạc.

Lý Thái Sơn chắc nịch: “Đúng là lót tới đáy luôn!”

Chuyện này dạo gần đây trở thành đề tài bàn tán khắp thôn. Như mẹ của Trần Lão Tứ và mẹ của Hoàng Hữu Tài thì lo lắng thấy rõ.

Con trai biết chí thú làm ăn, chăm chỉ đi làm thì đúng là chuyện tốt. Nhưng nếu lại nảy sinh ý nghĩ mơ mộng đến cô gái trí thức xinh đẹp từ thành phố lớn thì đúng là không tỉnh táo chút nào.

Người ta chắc chắn sẽ rời khỏi nơi này. Mà hiện tại cô ta còn đang yêu đương với một người ưu tú như Đặng Tường Kiệt, con trai họ căn bản chẳng có cửa cạnh tranh.

Huống chi bọn nó cũng đâu còn trẻ nữa, cũng phải tính đến chuyện xem mắt, lập gia đình rồi.

Nhưng tụi nó cứ như bị mê hoặc bởi Dương trí thức, sống c.h.ế.t không chịu nghe lời. Hai bà mẹ cũng không dám nói nhiều, sợ nói rồi lại khiến con quay về cái dạng ăn chơi lêu lổng như xưa.

Thành ra hai bà già cứ phải nhịn trong buồn rầu.

Thế mà về phần Dương Nhược Tình, người “cải tạo” thành công hai thanh niên nửa mùa thành người chăm chỉ, thì lại vô cùng đắc ý.

Hôm đó rảnh rỗi, cô ta tìm đến Mã Quyên để chất vấn rõ ràng chuyện giữa Đặng Tường Kiệt và Bạch Nguyệt Quý!

Mã Quyên vừa thấy cô ta liền nói: “Cô đang yêu đương với Đặng Tường Kiệt mà còn để tâm đến hai người kia làm gì? Như thế dễ khiến người ta hiểu lầm đấy, nhất là hai người đó, họ sẽ nghĩ cô có ý với họ. Trong thôn dạo này cũng xì xào lắm đấy.”

“Chỉ cần họ có thể cải tà quy chính, không sống buông thả như trước nữa, thì cho họ hiểu lầm một chút cũng chẳng sao.” Dương Nhược Tình bình thản nói.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta đã quen với việc trở thành trung tâm được đàn ông vây quanh như sao quanh trăng.

Ngay cả một công tử như Giang Tân cũng vì cô ta mà đi theo xuống nông thôn, cô ta cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên.

“Cô được nhiều người thích thật đấy, ai cũng mê mẩn cô.” Mã Quyên miệng ngọt như mía lùi, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.

Nhưng trong lòng thì… suýt nôn tại chỗ.

Chưa từng thấy ai mặt dày đến thế! Lẳng lơ đến mức đó mà còn tự hào ra mặt, cho rằng mình có sức hút lớn ghê gớm!

Trước đây, khi Bạch Nguyệt Quý mới về thôn, cũng có không ít người theo đuổi. Nhưng cô ấy chưa từng tỏ vẻ lả lơi, luôn từ chối thẳng thắn, không chơi trò mập mờ.

Còn Dương Nhược Tình thì ngược lại, nhân danh “vì tốt cho các anh”, không từ chối cũng không chấp nhận, cứ thế lửng lơ treo người ta lên.

Đúng là một con hồ ly tinh lẳng lơ đến cực điểm!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 113



Đúng là một con hồ ly tinh lẳng lơ đến cực điểm!

Mà đừng tưởng cô ta không biết chuyện gì, rõ ràng là lén trốn nhìn thấy tận mắt chuyện Đặng Tường Kiệt và Dương Nhược Tình hôn nhau!

Hai người đó mới quen nhau được bao lâu chứ? Vậy mà đã lén lút ôm nhau hôn đến say mê, quên cả trời đất.

Ai mà biết được, liệu có phải sau lưng người khác còn làm ra chuyện gì mờ ám, không tiện nói ra không!

Nghĩ đến đây, ánh mắt Mã Quyên liền dừng lại trên bụng của Dương Nhược Tình.

Lòng ghen tức lập tức bùng lên điên cuồng, nếu con hồ ly tinh này mà dám mang thai con của Đặng Tường Kiệt, cô ta nhất định sẽ phá bỏ nó…

Dương Nhược Tình thì chẳng hay biết chút nào về những suy nghĩ đó, vẫn mỉm cười nói:

“Chuyện này cũng chẳng có gì, chỉ cần cô nghe theo tôi, rồi cô cũng sẽ dần trở thành cô gái được mọi người yêu quý thôi.”

Nghe theo cô?

Cô tưởng cô là cái gì, thật sự coi tôi là đàn em dưới trướng cô đấy à!

Mã Quyên trong lòng khinh miệt, nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu, “Cô giỏi như thế, tất nhiên là tôi phải nghe lời cô rồi.”

Dương Nhược Tình rất hài lòng với cô “em gái” mới thu nhận, trò chuyện thêm một lúc nữa rồi mới hỏi đến chuyện chính:

“Nghe nói cô và cô nữ trí thức lấy chồng ở nông thôn kia từng là bạn thân đúng không?”

“Sao tự nhiên cô lại hỏi chuyện đó?” Mã Quyên nhìn cô.

“Tôi chỉ tò mò thôi.” Dương Nhược Tình nói, “Nghe nói trước đây cô ta cũng thích Đặng Tường Kiệt? Vì bị anh ấy từ chối nên đau lòng mà mới gả cho anh nông dân kia?”

Mã Quyên biết rõ Bạch Nguyệt Quý thật ra chỉ coi Đặng Tường Kiệt như cái cớ để thoát khỏi gia đình cũ, bảo là yêu tha thiết thì không đến mức.

Nếu không thì đã chẳng thuận theo lời khuyên của cô ta mà lấy Chu Dã, còn sinh cho anh ta hai đứa con nữa cơ mà?

Giờ sống hạnh phúc ra sao, ai trong Đại đội Ngưu Mông mà chẳng khen Chu Dã có quý nhân phù trợ?

Nhưng Mã Quyên lại cảm thấy, quý nhân đó chính là Bạch Nguyệt Quý.

Từ khi Bạch Nguyệt Quý sống thật lòng với Chu Dã, anh ta liền từ một kẻ lưu manh biến thành người đàn ông được yêu quý như hiện nay.

Nhìn thấy là đã thấy ghen, thấy chua!

Nhưng mấy lời này, cô ta không nói ra.

Chỉ cười: “Cô nghe được hết rồi à, ai nói với cô vậy?”

“Trần Tùng nói đó, anh ấy còn bảo cô nữ trí thức kia từng với Đặng Tường Kiệt… Cô nói xem, hai đứa con của cô ta, có khi nào cũng là của Đặng Tường Kiệt không?” Dương Nhược Tình nghiến răng.

Chính vì lời này mà trước đó cô ta với Đặng Tường Kiệt mới cãi nhau kịch liệt, đến giờ vẫn chưa làm hòa.

Nếu thật sự hai đứa trẻ kia là của Đặng Tường Kiệt, thì cô ta sao mà chấp nhận nổi?

Mã Quyên nghe xong thì sững người.

Cô ta lập tức nhận ra, Trần Tùng cố tình để Dương Nhược Tình hiểu nhầm?

Hạt Dẻ Rang Đường

Anh ta thích Dương Nhược Tình thật à?

Nghĩ vậy, cô ta bèn hỏi luôn.

Dương Nhược Tình không hề ngượng ngùng, thản nhiên thừa nhận: “Anh ấy có viết thư tình cho tôi, sao cô lại hỏi chuyện đó?”

Mã Quyên thật không ngờ, Trần Tùng thực sự thích Dương Nhược Tình!

Thầm mắng con hồ ly lẳng lơ, gặp ai cũng phát tán mùi mê hoặc!

Dù cô ta rất muốn thấy Dương Nhược Tình bị Bạch Nguyệt Quý hoặc Chu Dã làm bẽ mặt, nhưng mấy lời dối trá như vậy quá vụng về.

Chọc ra là lộ, còn dễ phản tác dụng, chẳng được gì!

“Hỏi tôi thì mới biết được chuyện gì xảy ra chứ.” Mã Quyên mỉm cười: “Tôi nói cô nghe, chuyện đó là bịa đặt.”

“Bịa đặt à?” Dương Nhược Tình mừng rỡ, “Thật sự là bịa à?”

“Ừ.” Mã Quyên gật đầu, rất chắc chắn: “Trước đây tôi từng hỏi Bạch Nguyệt Quý rồi, cô ta với Đặng Tường Kiệt chẳng có gì cả. Cô ta thì muốn lấy anh ta thật, nhưng Đặng Tường Kiệt từ đầu đến cuối chưa từng có ý gì với cô ta. Cho nên cô đừng bị Trần Tùng làm cho hiểu nhầm, anh ta chỉ ghen với Đặng Tường Kiệt nên mới bôi nhọ như vậy thôi. Nhưng anh ta cũng ngốc thật, không nghĩ xem nếu cô đi tìm Bạch Nguyệt Quý gây chuyện, rồi bị cô ta quay lại làm nhục thì sao? May mà tôi nghe được đó.”

Dương Nhược Tình quả thật đã định đi tìm Bạch Nguyệt Quý, lúc Bạch Nguyệt Quý mang mật đến cho thím Đào, cô ta đã suýt nữa không kiềm được.

Nếu thật sự đi tìm mà bị người ta mắng ngược lại thì đúng là không còn gì để nói, nhất là tên nông dân Chu Dã kia, đâu phải dạng dễ chọc?

Nghĩ đến đây, cô ta nghiến răng: “Trần Tùng quá đáng thật!”

Mã Quyên thở dài: “Cô cũng đừng trách anh ta. Anh ta thích cô, mà cô lại không thích anh ta mà đi thích Đặng Tường Kiệt, trong lòng anh ta làm sao chịu nổi? Không chỉ phụ nữ mới biết ghen, đàn ông cũng ghen đó, suy cho cùng thì cũng chỉ là kẻ đáng thương bị tình yêu làm khổ thôi.”

“Cho dù như vậy, anh ta cũng không thể làm thế được, hại tôi cứ tưởng là thật, mấy ngày qua tôi thật sự rất khổ sở…”

“Thì ra dạo này cô với Đặng Tường Kiệt mâu thuẫn là vì chuyện này à?” Mã Quyên làm sao không hiểu được, chính Đặng Tường Kiệt còn nhờ cô ta giúp một tay cơ mà!

Muốn cô ta đi tìm người phụ nữ khác để hỏi rõ hiểu lầm, vậy chẳng phải là làm tổn thương cô ta sao? Cho nên cô ta dứt khoát từ chối, nói là không dính vào chuyện tình cảm!

“Đúng vậy. Tôi cứ tưởng lời Trần Tùng nói là thật.” Dương Nhược Tình có phần áy náy.

Cô ta còn nổi giận với Đặng Tường Kiệt, nhưng Đặng Tường Kiệt lại rất bao dung với cô ta, cũng cho thấy Đặng Tường Kiệt thật lòng thích và yêu cô ta.

Nghĩ lại thì, chuyện này ngược lại lại giúp tình cảm hai người tiến triển hơn.

Tuy nhiên, cô ta vẫn quyết định đến dạy dỗ Trần Tùng một trận.

Trần Tùng thẳng thắn nhận sai: “Đúng, là tôi cố tình để cô hiểu nhầm, nhưng ai bảo cô đối xử tốt với Đặng Tường Kiệt như vậy? Cô có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa? Tôi cũng thích cô mà!”

Ban đầu anh ta không có cảm tình gì đặc biệt, nhưng dần dần lại thích Dương Nhược Tình, thậm chí còn lén viết thư tình cho Dương Nhược Tình, nhưng chẳng nhận được chút hồi âm nào.

Nhưng tại sao Đặng Tường Kiệt thì lại được Dương Nhược Tình thích?

Trước đây anh ta từng thích Bạch Nguyệt Quý, Bạch Nguyệt Quý thì lại thích Đặng Tường Kiệt. Giờ anh ta thích Dương Nhược Tình, Dương Nhược Tình cũng vẫn thích Đặng Tường Kiệt!

Tại sao chứ? Tại sao anh ta vĩnh viễn chỉ có thể bị lép vế dưới tay Đặng Tường Kiệt? Anh ta không cam lòng!

Dương Nhược Tình tức đến phát điên: “Anh thích tôi thì có thể tính kế tôi như vậy sao? Đây gọi là thích à? Anh có nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Anh biết mấy ngày nay tôi đau khổ thế nào không, biết tôi đã phải chịu đựng ra sao không?”

“Nhược Tình, nhìn tôi đi có được không? Tôi biết tôi không bằng Đặng Tường Kiệt, nhưng tấm lòng tôi dành cho cô tuyệt đối không thua gì cậu ta, tại sao cô không thể thử nhìn về phía tôi một chút?” Trần Tùng lay vai cô, gần như phát cuồng.

Nhưng trước khi Dương Nhược Tình kịp đáp lại, Giang Tân – người được Mã Quyên nhắc nhở trước đó – vừa đến đã nhìn thấy cảnh tượng đó, không nhịn được nữa, lập tức xông lên đ.ấ.m một cú làm Trần Tùng ngã lăn ra đất!

Trần Tùng vốn đang đầy tức giận và oán hận, giờ có chỗ trút giận, liền bật dậy xông vào đánh lại.

Thế là Giang Tân và Trần Tùng lao vào nhau đánh ầm ĩ.

Lúc này, Triệu Mỹ Hương được Mã Quyên mời sang khu nữ trí thức để ăn cà chua.

Mã Quyên lấy cớ rất hợp lý, lúc trước khi bị mẹ Vương Nhị Anh công kích, Triệu Mỹ Hương từng bênh cô ta một câu, bảo Vương Nhị Anh là cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga.

Vì thế hôm nay Mã Quyên muốn cảm ơn cô ta, mời cô ta đến ăn dưa… à không, ăn cà chua.

Hai người vừa ngồi xuống sân chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng động lớn từ khu nam trí thức bên cạnh.

“Chuyện gì thế, đánh nhau à?” Triệu Mỹ Hương tinh thần phấn chấn hẳn lên.

“Không biết nữa, đi xem thử.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 114



“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà! Nếu vì tôi mà xảy ra chuyện gì, thì tôi biết sống sao cho yên lòng đây chứ?”

Dương Nhược Tình đứng bên cạnh, vừa tức vừa khóc, nước mắt không ngừng rơi.

“Trời ơi, Dương trí thức, mấy người kia bị sao vậy, sao lại đánh nhau rồi?!”

Triệu Mỹ Hương vừa đến nơi đã nhìn thấy cảnh hỗn loạn, không kìm nổi sự phấn khích, liền hỏi ngay.

“Họ… tôi…” Dương Nhược Tình sốt ruột đến mức nói không thành lời, vừa dậm chân vừa lau nước mắt.

“Chị dâu à, chị đừng có đứng đó hóng chuyện nữa, mau lại giúp một tay đi, họ đánh nhau dữ quá rồi!”

Mã Quyên nhìn bộ dạng làm màu của Dương Nhược Tình là đã thấy buồn nôn.

Triệu Mỹ Hương cũng không nấn ná nữa, hai người mỗi người kéo một bên, tách Trần Tùng và Giang Tân đang đánh nhau sống c.h.ế.t ra.

Hai người đều ngang sức ngang tài, trên người đã dính không ít vết thương, m.á.u mũi m.á.u miệng đều có.

Sau khi bị tách ra, hai bên vẫn nhìn nhau hằm hằm, cứ như muốn xé xác đối phương ra ăn tươi nuốt sống.

“Các cậu bị gì vậy? Sao lại đánh nhau đến mức này chứ?” Mã Quyên hỏi.

“Phải đó, mấy cậu trai trẻ à, không thể như vậy được. Mọi người đều là thanh niên tri thức, phải hòa thuận với nhau chứ, sao lại ra nông nỗi này?”

Triệu Mỹ Hương vừa nói vừa nhìn Dương Nhược Tình, trong lòng bốc cháy ngùn ngụt ngọn lửa buôn chuyện.

Lúc nãy mới đến cô ta còn nghe rõ rành rành câu nói của Dương Nhược Tình.

Trò hay rồi! Hai nam tranh một nữ! Một vở đại kịch tình yêu tay ba!

Lúc này Dương Nhược Tình cũng hoàn hồn lại, vừa thấy Triệu Mỹ Hương, cái miệng chuyên đi rêu rao chuyện thiên hạ, thì bắt đầu thấy lo.

Liệu cô ta có đi loan tin khắp nơi không?

Tốt nhất là cô ta đi loan tin luôn đi!

Mã Quyên cười lạnh trong bụng, tức giận nhìn hai nam trí thức:

“Các anh không thấy Nhược Tình khóc vì tức giận rồi sao? Có ai đối xử với người ta như các anh không?”

“Đúng đó, nếu các cậu bắt nạt Dương trí thức, tụi tôi sẽ không bỏ qua đâu nha.” Triệu Mỹ Hương cũng hùa theo.

Dương Nhược Tình trừng mắt nhìn Trần Tùng và Giang Tân một cái, để lại một câu:

“Tôi sẽ không quan tâm đến các anh nữa!”

Rồi quay người bỏ đi không ngoảnh lại.

Trần Tùng và Giang Tân đương nhiên chẳng ưa gì nhau, hừ lạnh một tiếng rồi mỗi người quay lưng bước đi.

Mấy người đó bỏ đi thì không sao, còn có Mã Quyên ở lại.

“Mã trí thức, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Mau kể tôi nghe với!”

Triệu Mỹ Hương kích động nắm lấy tay Mã Quyên.

Mã Quyên giả vờ khó xử: “Chị dâu à, thật ra cũng không có gì to tát đâu. Chị đừng hỏi nữa.”

“Cô không nói thì tôi cũng biết rồi, hai người đó đều thích Dương trí thức, đánh nhau vì cô ấy chứ gì. Vừa rồi lúc đến đây, tôi nghe rõ rành rành cô ấy nói mà!”

“Không có đâu chị, chị hiểu lầm rồi.”

“Cô không cần bao che cho Dương trí thức.”

Triệu Mỹ Hương không buông tha, giơ tay đếm từng ngón:

“Nghe nói trước đây, vì Dương trí thức mà Giang trí thức từng đánh nhau với Đặng trí thức. Sau đó lão Tứ nhà họ Trần cũng đánh nhau với Hoàng Hữu Tài cũng vì cô ấy. Giờ thì Trần trí thức lại đánh Giang trí thức… Ôi trời ơi, ba vụ là tôi biết đó, còn mấy vụ tôi không biết nữa thì sao? Đây là lần thứ mấy rồi hả?!”

“Chị dâu, chuyện hôm nay xin chị đừng kể cho ai biết nha.” Mã Quyên vội vàng năn nỉ.

“Được được được, tôi biết rồi, tôi sẽ không nói ra đâu. Còn chút việc, tôi đi trước đây.”

Triệu Mỹ Hương vội vã chào tạm biệt rồi đi luôn.

Nhìn dáng vẻ háo hức của Triệu Mỹ Hương, trên mặt Mã Quyên mới nở nụ cười lạnh lùng.

Không cần dùng thủ đoạn lố bịch như Trần Tùng, cô ta có thừa cách để xử lý con hồ ly tinh Dương Nhược Tình này!

Mã Quyên cũng không rảnh rỗi, liền đến nhà chú Đào để an ủi Dương Nhược Tình.

Dương Nhược Tình quả nhiên đang ở đó.

“Nhược Tình à, giờ phải làm sao đây, chuyện này bị chị dâu Triệu nhìn thấy rồi. Với cái tính hay nhiều chuyện của chị ta, sợ rằng cả đội sẽ biết chuyện hai người vì tôi mà đánh nhau mất.” Mã Quyên nói.

Mắt Dương Nhược Tình vẫn còn đỏ hoe, nhưng vậy lại khiến cô ta càng thêm xinh đẹp yếu đuối, khiến người ta muốn bảo vệ.

Mã Quyên thầm rủa: “Đồ hồ ly lẳng lơ!”

Dương Nhược Tình nói: “Đang yên đang lành, cô gọi chị ta đến làm gì chứ?”

Dù cô ta sống ở đây chưa lâu, nhưng cũng biết Triệu Mỹ Hương có biệt danh “Triệu cái miệng”, chuyên gia đưa chuyện.

Mã Quyên nói: “Đúng lúc tôi gặp chị ấy, nghĩ trước đó chị ấy từng bênh vực tôi một câu nên mời qua ăn cà chua, ai ngờ lại trùng hợp gặp chuyện này. Tôi cũng sốt ruột lắm! Cô nói chỉ qua mắng Trần Tùng vài câu thôi mà, sao lại để cậu ta đánh nhau với Giang Tân?”

Dương Nhược Tình bực tức đến nghiến rang, làm sao cô ta ngờ sẽ bị cái tên Giang Tân điên khùng đó bắt gặp chứ?

Dù cô ta có tức cỡ nào, cũng chẳng ngăn nổi chuyện lan truyền khắp đội trong chưa đầy nửa ngày:

“Hai thanh niên tri thức Giang và Trần vì Dương trí thức mà đánh nhau to ở chỗ ở thanh niên tri thức!”

“Thật sự họ vì Dương trí thức mà đánh nhau ghê vậy sao?” các bà tám hỏi dồn.

“Không phải thế thì là gì nữa? Nếu bọn tôi không kịp thời xông vào can ngăn, hai người đó chắc đã đánh đến sống c.h.ế.t rồi, mặt mũi toàn là máu!” Triệu Mỹ Hương kể hăng say.

“Đây là lần thứ mấy rồi có đàn ông đánh nhau vì cô ta thế?”

“Chị hỏi đúng lúc luôn! Mà chỉ riêng tôi biết thôi là đã ba lần rồi đấy!” Triệu Mỹ Hương đáp liền không cần nghĩ.

“Đàn ông đánh nhau ầm ĩ vì cô ta nhiều đến thế, đúng là hồ ly tinh đội lốt người!”

“Nhìn thì tưởng Dương trí thức nghiêm chỉnh đoan trang, ai dè giỏi dụ dỗ đàn ông lắm cơ, đúng là không biết xấu hổ!”

“…”

Trong chốc lát, danh tiếng của Dương Nhược Tình trong thôn tụt dốc thê thảm, rơi xuống đáy không phanh.

Mà Dương Nhược Tình lại đang ở nhà chú Đào, làm sao không nghe được những lời đàm tiếu này chứ?

Hạt Dẻ Rang Đường

Cô ta tức đến mức bật khóc.

May mà Đặng Tường Kiệt từ ngoài trở về đúng lúc, lập tức đến bên an ủi cô ta.

Dương Nhược Tình cảm động vô cùng, sau khi trải qua sóng gió lần này, tình cảm của hai người càng thêm sâu đậm và ngọt ngào.

Chuyện “Dương Nhược Tình là hồ ly tinh” chẳng mấy chốc cũng đến tai Bạch Nguyệt Quý.

Là chị dâu Lý khi mang đậu hũ sang biếu mới lôi ra kể.

Bạch Nguyệt Quý nghe xong chỉ mỉm cười bình thản.

Chuyện này đối với cô chẳng có gì lạ lẫm, vì nữ chính kia vốn là kiểu nhân vật “vạn người mê”, sẵn sàng vì tình yêu mà đ.â.m đầu vào tường vì cô ta.

Từ khi vừa mới đặt chân đến đại đội, biết bao thanh niên độc thân, bất kể tốt xấu, đều âm thầm hay công khai si mê cô ta.

Không ai không mong cưới được cô ta làm vợ, chỉ cần được cô ta khen một câu, hay nhận được một ánh mắt của cô ta thôi là đủ vui cả ngày.

Đừng tưởng là nói quá, đó chính là sức mạnh của hào quang nữ chính vạn người mê.

Mà ở trong một thôn quê nơi mọi người sống chân chất, cả đời chưa chắc bước chân ra khỏi thôn, thì sao có thể chịu nổi sức hút kiểu ấy?

Đặc biệt là mấy bà già trong thôn, càng nhìn Dương Nhược Tình càng thấy chướng mắt, rõ ràng là người cứ như “gây loạn hậu cung” giữa đời thực vậy!

Nhờ đó mà Bạch Nguyệt Quý cũng được “gột sạch” một phen.

Vì không có so sánh thì không có tổn thương. Dù trước kia cô cũng từng bị nói là ồn ào, nhưng so với Dương Nhược Tình thì đúng là tiểu yêu gặp đại yêu.

Cô dù có ồn ào cũng chỉ dính vào chuyện của riêng mình.

Còn Dương Nhược Tình lại khiến một loạt thanh niên độc thân vì mình mà “xông quan giận dữ”, lật tung cả thôn.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ để thể hiện hết ánh hào quang của nữ chính vạn người mê.

Còn cả những chàng trai trong thôn ngoài thôn, sau này cũng sẽ lần lượt đắm chìm vì cô ta.

Dù vậy, địa vị của nam chính Đặng Tường Kiệt thì chưa bao giờ bị lay chuyển.

Bởi vì những “nam phụ” kia chỉ là công cụ để đẩy nhanh tiến độ yêu đương của cặp đôi chính, là quân cờ để “vả mặt” kẻ xấu và tạo cao trào cho câu chuyện thêm phần thỏa mãn.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 115



Vốn dĩ Bạch Nguyệt Quý là kiểu nữ phụ điển hình “tự tìm đường chết”, nhưng xin lỗi nhé, lần này cô xuyên đến, tự mình làm chủ số phận.

Cô tuyệt đối sẽ không bước lên con đường không lối về như nguyên tác nữa.

Chuyện của “nữ chính” Dương Nhược Tình nhanh chóng trở thành tiêu điểm nóng hổi ở Đội sản xuất Ngưu Mông, chiếm luôn vị trí số một trong bảng xếp hạng chủ đề buôn chuyện.

Nhưng bất kể người khác nói ra nói vào thế nào, Bạch Nguyệt Quý chỉ nghe rồi để đó, ai sống cuộc đời nấy, không dính dáng thì tốt nhất.

Tối hôm đó, Chu Dã lại chuẩn bị đi ra ngoài lần nữa.

Một tháng mới có một chuyến thế này, bảo sao anh không mong chờ?

Chỉ là lần này lại xảy ra chút thay đổi.

Khi đến điểm giao dịch, người bán bảo với anh:

“Về sau không giao dịch ở chỗ này nữa.”

Chu Dã sững người: “Gì cơ? Chỗ này mới đổi không bao lâu mà?”

Từ khi anh bắt đầu làm mấy vụ giao dịch này đến nay, địa điểm đã thay đổi hai, ba lần rồi, không ngờ lại phải đổi tiếp.

“Không còn cách nào khác.” Gã đàn ông bán hàng lắc đầu, đưa anh một tờ giấy ghi địa chỉ và thời gian, “Lần sau đến chỗ này.”

Chu Dã cầm lấy liếc mắt xem, lòng có phần bất đắc, nơi mới xa hơn nhiều, như vậy sau này một ngày chỉ đi được một chuyến, kiếm được ít hơn hẳn.

Hạt Dẻ Rang Đường

Nhưng chuyện này anh không can thiệp được, chắc bên kia đã phát hiện ra điều gì nên mới phải đổi chỗ cho an toàn.

Vì cẩn thận, đổi thì đổi.

Đêm đó, Chu Dã vẫn cố chạy hai chuyến, một chuyến bán thịt heo, một chuyến bán các vật phẩm khác, hai chuyến xong xuôi mà vẫn thấy nhẹ nhàng.

Kết quả của việc cày ruộng vất vả cả năm trời là đây.

Nhớ lần đầu chạy hai chuyến trong đêm, anh mệt đến mức gần như ngất xỉu, giờ nếu không gấp quá, thêm chuyến nữa cũng không thành vấn đề.

Mang theo tiền và hàng hóa, Chu Dã lặng lẽ quay về nhà.

Lúc đó đã gần năm giờ sáng, Bạch Nguyệt Quý nghe thấy động liền dậy ngay.

“Vợ à, em không cần dậy sớm vậy đâu.”

“Không sao đâu, anh đi chợp mắt một lát đi.”

Bạch Nguyệt Quý thấy anh người đầy sương sớm, liền nói.

Hôm nay còn phải đi làm nữa, Chu Dã cũng không cố tỏ ra khỏe, đi sang gian phòng phía tây ngủ bù.

Số hàng anh mang về để cho Bạch Nguyệt Quý sắp xếp.

Gạo trắng, bột mì đều được cho vào tủ, lần này mang về còn nhiều hơn trước, bao bột mì ước chừng phải đến ba mươi cân.

Gạo thì vẫn như trước, mười cân.

Mà vậy là đủ ăn rồi, vì nhà cô ít khi ăn cơm trắng, phần lớn là nấu chung với bắp, tháng trước mua mười cân vẫn còn dư một ít.

Trứng gà mang về cũng nhiều, một giỏ chắc tầm năm cân.

Tép khô, rong biển… những món thường ngày hay ăn, Chu Dã cũng mang về cả đống.

Bao gồm cả hai gói sữa bột, Bạch Nguyệt Quý đều cất kỹ từng món.

Mấy món khô thì để dành ăn dần không sao, nhưng thịt tươi thì phải tranh thủ dùng sớm.

Miếng thịt mang về không nhiều, tầm ba cân.

Bạch Nguyệt Quý cắt ra một cân để dùng ngay, còn lại hai cân cô đem ướp muối để bảo quản.

Giữa tháng tám rồi, trời nóng như thiêu, muốn để lâu thì phải muối mới được.

Một cân thịt tươi kia được cô dùng để làm nhân bánh bao, còn tự tay cán bột làm mì.

Khi Chu Dã ngủ dậy thì vừa hay có mì nước với bánh bao thịt nóng hổi chờ anh.

“Hay anh xin nghỉ buổi sáng đi?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.

Cả đêm không ngủ, chỉ chợp mắt chưa được mấy tiếng, sáng ra lại toàn làm việc nặng.

Chu Dã cười: “Không cần đâu, có bữa này rồi, ăn xong là đầy năng lượng.”

Ăn xong bữa mì và bánh bao ngon tuyệt, anh mang theo cơm trưa vợ chuẩn bị, lên đường đi làm.

Thật sự là mệt rã rời, hôm nay lại đến phiên gánh nước.

Chu Dã làm cả buổi sáng, đến mức không còn sức ăn nổi cơm.

May mà cơm trưa có bánh trứng vợ làm ngon lành, anh mới cố nuốt nổi.

Thêm dưa chuột, cà chua mang theo, anh ăn xong là tranh thủ ngủ một lát, chỉ cần nửa tiếng thôi cũng thấy đỡ hơn hẳn.

Anh mệt đến độ khiến cả Lý Thái Sơn cũng không dám quấy rầy, chỉ đợi anh tỉnh dậy mới hỏi:

“Anh Dã, anh không khỏe à? Hay xin nghỉ đi?”

“Không cần.” Chu Dã lắc đầu.

Tới chiều làm xong việc, Chu Dã thật sự là sắp gục đến nơi rồi.

“Cậu làm gì vậy, đêm qua đi ăn trộm à, sao mà mệt thế?” Lý Đại Hải trêu.

Bình thường dù vất vả thì cũng chẳng đến nỗi này.

Chu Dã nói: “Anh nhìn Đại Sơn xem, còn chẳng khá hơn tôi là bao.”

Bên kia, Lý Đại Sơn cũng bước đi loạng choạng, bởi tối qua còn mải làm gạch đất đến tận khuya.

Lý Đại Hải thở dài, lúc mấy người đàn ông trong thôn đi về lấy quần áo rồi cùng nhau ra sông tắm, anh ta đã tranh thủ hỏi Lý Đại Sơn:

“Cậu thực sự định dọn ra ngoài sống à?”

Câu này vừa dứt, mấy người còn lại đều ngoái đầu lại nhìn.

“Gì cơ? Anh muốn chuyển ra ngoài hả?”

“Chuyển!” Lý Đại Sơn gật đầu chắc nịch.

“Đang ở nhà xây bằng gạch ngói tử tế thế kia, chuyển đi là ở nhà đất đấy. Làm thế để làm gì?” Lý Phong Thu thùng thằng nói.

“Chúng tôi đã tách hộ từ lâu rồi, cứ ở chung mãi cũng không tiện. Dọn ra ở riêng cũng tốt.” Lý Đại Sơn chỉ nói đơn giản như vậy.

Nhưng cả thôn ai mà không biết chuyện nhà lão đội trưởng chứ?

Ở yên đang lành ai lại muốn dọn đi, chẳng phải cũng vì mẹ anh ta sao?

Mà thật ra không chỉ có vợ chồng Đại Sơn muốn chuyển, ngay cả vợ của Đại Hải cũng bắt đầu d.a.o động!

Tối về đến nhà, Lý Đại Hải đã nghe vợ càm ràm:

“Mẹ anh đúng là quá đáng rồi đấy! Giờ đến cả trứng gà em nuôi cũng không được ăn nữa, cái kiểu gia trưởng phong kiến này là sao hả?”

Lý Đại Hải còn mơ màng: “Sao lại thế?”

“Anh còn hỏi sao? Em nói anh nghe nhé, em gái anh có thai rồi!” Vợ anh nghiến răng nói, “Nó có thai thì ba con gà nhà mình phải phục vụ nó à? Dựa vào đâu chứ?”

Hôm nay, sau khi về nhà, mẹ chồng cô đã đến nói thẳng:

“Em gái con có bầu rồi, mấy hôm tới mẹ sẽ giúp con nhặt trứng đem cho nó ăn.”

Nghe vậy, vợ Đại Hải tức đến nổ phổi!

“Bình thường em là con dâu trưởng, em nhịn cũng không sao. Nhưng giờ thì không chịu nổi nữa!” vợ Đại Hải càng nói càng giận.

“Gà em nuôi, trứng đẻ ra mà con em không được ăn, lại phải nhường hết cho con gái bà ấy? Con gái bà là vàng à, còn con em là đất sét chắc?!”

Không chỉ có vợ của Đại Sơn bất mãn với cô em chồng, vợ của Đại Hải cũng chẳng kém.

Trước giờ nhịn là vì không muốn xáo trộn, nhưng có phải làm bằng đất đâu mà không đến lúc vỡ tung?

Nhất là khi nghe nói nhà vợ chồng Đại Sơn muốn dọn ra riêng, cô ấy cũng nhen nhóm ý định:

“Nhà cậu hai đã tính dọn đi rồi, còn mình ở lại đây làm gì?” Cô ấy nói thẳng chẳng cần vòng vo.

Lý Đại Hải hơi sững người: “Em cũng định bắt chước à?”

Nếu vậy thì chắc chắn mẹ anh sẽ nổi trận lôi đình, rồi nhà lại loạn to.

“Ý anh là gì? Anh không muốn dọn đi à?”

“Anh là con cả mà.” Lý Đại Hải nói, nhưng giọng đã bắt đầu mất chắc chắn.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 116



Một câu “Anh là con cả mà” vừa thốt ra, vợ của Đại Hải liền thấy n.g.ự.c mình như bị đè nén, nghẹn đến mức khó thở.

“Trễ rồi, ngủ đi.” Lý Đại Hải nói.

Nhưng vợ anh ta chẳng buồn nói thêm lời nào, quay lưng lại không thèm nhìn anh ta nữa.

Lý Đại Hải cũng bất đắc dĩ, em trai thì có thể dọn ra riêng, nhưng anh ta là con trưởng, nếu cũng bỏ nhà đi, nhà họ Lý chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?

Sáng hôm sau, con gà mái vừa đẻ trứng xong đã cục ta cục tác trong chuồng.

Vợ Đại Hải vừa định ra nhặt trứng thì mẹ chồng đã lao tới nhanh như chớp, giành nhặt trước!

“Không phải tôi nói rồi sao? Mấy trứng sau này tôi nhặt là được, khỏi cần cô!” Bác gái Tôn trừng mắt với con dâu trưởng, giọng đầy khó chịu.

“Mẹ, gà là con nuôi mà!”

Nỗi bức xúc trong lòng vợ Đại Hải đã sôi sục từ hôm qua, nay cuối cùng không nhịn được nữa!

Dám cãi lại à?!

Bác gái Tôn thấy con dâu lớn dám chống lại mình thì cảm thấy quyền uy bị thách thức, trừng mắt quát:

“Làm sao? Tiểu Lệ đang có thai, không có trứng ăn thì tôi đem chút đồ qua thì sao? Cô là chị dâu đấy! Không nói tôi lấy, thì chính cô cũng phải tự biết chủ động đem trứng đến cho em chồng ăn mới đúng!”

“Con là chị dâu, nhưng con không phải là mẹ nó!” Vợ Đại Hải thật sự không thể nhịn nổi nữa, nghẹn đến đỏ mắt:

“Nó muốn ăn trứng, còn mấy đứa con thì không cần chắc? Con gái mẹ là m.á.u thịt mẹ, còn con của con thì không phải m.á.u thịt con chắc?!”

Chị dâu Đại Sơn và vợ người em thứ ba, chị dâu Đại Hà, đều nghe tiếng cãi vã liền lập tức chạy ra.

Trước mặt hai con dâu khác, sao Bác gái Tôn có thể để con dâu trưởng lên mặt như vậy?

Nếu không trấn áp được thì còn làm mẹ chồng kiểu gì nữa?!

“Cô làm sao thế hả? Cô muốn tạo phản à?!” Giọng bà ta đột ngột vút cao tám độ, “Con gái tôi đang có thai, cần ăn trứng, vậy mà mấy người không cho? Tôi thấy cô là có ý kiến với tôi từ lâu rồi, nay mượn cớ mà bộc phát ra đúng không? Nói rõ luôn hôm nay đi!”

“Mẹ làm gì mà sáng sớm đã gào lên với chị dâu? Rõ ràng có gì đâu mà phải làm ầm lên?” Chị dâu Đại Sơn lập tức lên tiếng bênh vực, “Con gái mẹ đã lấy chồng rồi, nó sinh con là con người ta, muốn ăn trứng thì bên chồng nó phải lo. Sao lại đến lượt tụi con phải nuôi con người ta bằng trứng nhà mình?”

Chị dâu Đại Sơn và vợ Đại Hải vốn có quan hệ thân thiết, hơn nữa cô cũng hiểu đạo lý “môi hở răng lạnh”, nếu hôm nay không lên tiếng, sau này tới lượt mình thì ai giúp?

Không chỉ trứng của chị dâu cả, mà cả trứng nhà chị dâu Đại Sơn và em dâu út đều phải để dành cho em gái chồng!

Bụng cô ta là cái kho chứa trứng chắc?!

Sự phản kháng này khiến Bác gái Tôn bùng nổ giận dữ, chỉ thẳng vào chị dâu Đại Sơn chửi mắng:

“Cô đúng là phá hoại gia đình! Tôi mù mới gả cô cho con trai tôi! Từ lúc cô bước vào cửa nhà này, nào là đòi tách hộ, nào là đòi đất riêng làm gạch riêng, đúng là đồ gây rối!”

“Phá hoại?! Chưa biết ai mới là phá hoại đấy!” Chị dâu Đại Sơn cũng không phải loại hiền lành dễ bắt nạt, đối mặt mẹ chồng chẳng hề sợ hãi:

“Nhà con đang yên đang lành, chỉ có người suốt ngày nhớ trứng nhà con, nhớ luôn con gà nhà con! Có câu ‘ngày phòng đêm phòng, khó phòng kẻ trong nhà’ lát nữa con làm thịt hết gà luôn! Một con nấu ăn, hai con mang về biếu nhà mẹ đẻ, cho xong chuyện!”

“Tuyệt vời! Chị cũng làm thịt hết gà nhà chị luôn!” Vợ Đại Hải lập tức nối gót, chiến đấu lực mạnh mẽ:

“Gà con nuôi mà con với con của con không được ăn, tại sao người khác lại được ăn? Đây là thời đại mới rồi, mẹ còn tưởng mình là Hoàng mẫu đời Tống chắc?”

Ngay cả “Dương Bạch Lao” (nhân vật đại diện cho sự áp bức trong vở kịch Bạch Mao Nữ) cũng bị lôi ra, đủ biết vợ Đại Hải tức đến mức nào.

Bác gái Tôn bị chọc đến run cả người.

Còn vợ của Đại Hà, cô con dâu út, tính tình nhát gan, vốn chỉ biết nhẫn nhịn trước sự áp chế của mẹ chồng, giờ chỉ dám đứng yên nhìn, trong lòng thì âm thầm cổ vũ cho hai chị dâu.

Nhưng cảnh tượng ầm ĩ buổi sáng sớm tại nhà lão đội trưởng quả thực đã trở thành trò vui cho cả thôn.

Tới lúc đi làm, mọi người đều râm ran hỏi han.

Chị dâu Lý, người phụ nữ chuyên hóng chuyện, liền hỏi chị dâu Đại Sơn:

“Sáng sớm nghe nói nhà cô lại cãi nhau to, rốt cuộc có chuyện gì thế?”

Chị dâu Đại Sơn chẳng định giấu giếm:

“Chị còn chưa biết hả? Hôm qua mẹ chồng tôi vừa xách một bao gạo đi thăm con gái, về cái là tuyên bố luôn: con gái bà có thai, mấy hôm tới bà sẽ tự tay đi nhặt trứng của chúng tôi mang cho nó ăn!”

Chị dâu Lý há hốc: “Bà ấy coi con gái mang thai là vàng ngọc chắc?”

“Vàng hay ngọc gì cũng được, nhưng đừng có đụng đến phần của chúng tôi! Bà ấy có thể cung phụng con gái bà bao nhiêu tùy ý, miễn đừng chạm đến gà trứng của chúng tôi!”

“Con gái thì gả đi rồi, sao còn quậy cho trong nhà không yên thế này?” Trương Xảo Muội đứng bên cũng lên tiếng.

“Đó là cục vàng của bà ta, là quả trứng báu bọc trong lụa đỏ, còn chúng ta là gì chứ?” Chị dâu Đại Sơn cười lạnh.

“Chúng ta làm dâu thì phải quỳ xuống dâng trứng, mong cục vàng của bà ta thương tình mà ăn giúp một cái, đó mới là ‘bổn phận’ nên làm hả!”

Vợ Đại Hải thì đang tâm sự với mấy chị em dâu thân thiết:

“Thật ra cũng không phải vì mấy cái trứng. Nếu nó tử tế, cho thì cho, ăn ít đi chút cũng chẳng sao. Nhưng các chị biết tính con em chồng tôi thế nào rồi đấy, tôi đâu có ngu đến mức tự đ.â.m đầu đi hầu hạ nó chứ?”

“Còn mẹ chồng tôi nữa, ngày thường chỉ để thể hiện uy phong bà lớn, cứ chuyện nhỏ như cái móng tay cũng bới móc được. Giờ lại đòi trứng là phải đưa, không đưa thì chỉ thẳng mặt tôi mà chửi giữa cả nhà. Đừng nói mấy em dâu tôi muốn dọn đi, tôi cũng muốn!”

Mấy chị dâu khác nói ngay:

“Thôi đừng nói mấy lời bốc đồng đó. Chị dâu Đại Sơn người ta dọn đi là vì chẳng sợ gì nữa, dọn thì dọn, cãi thì cãi, sau này khỏi phải ở chung. Nhưng chị thì khác, anh Đại Hải là con trưởng, chắc gì chịu dọn ra? Nếu chị làm loạn lên, sau này còn sống yên dưới cùng một mái nhà được à?”

Câu này nói đúng ngay chỗ đau.

Vợ Đại Hải đỏ mắt ngay, suýt nữa rơi nước mắt.

Chị ấy lau nước mắt, nghẹn ngào nói:

“Tôi thật sự không nuốt nổi cục tức này nữa!”

Nhà hiện giờ không nhỏ, có thể coi là nửa căn nhà xây gạch tử tế.

Nhưng chị ấy thà ra ở nhà đất!

Vì ít ra, ra ngoài thì sống cũng yên thân!

Hạt Dẻ Rang Đường

Cuộc sống thế nào là do mình quyết!

Không phải như bây giờ, dù đã chia hộ mà vẫn bị giám sát, bị đè đầu cưỡi cổ, đến con gà cái trứng của mình cũng không làm chủ nổi!

Còn Bác gái Tôn thì giận đến tức nghẹn, nhưng vẫn cố giữ mặt mũi, gom hết trứng của ba nhà lại xong mới đi tìm mẹ của Phong Thu để trút bầu tâm sự.

Hai ngày nay là Phong Thu phụ trách xử lý phân chuồng, nên mùi đã đỡ hơn nhiều, dù vẫn còn nhưng còn chịu được.

Bác gái Tôn mang theo một mảnh vải, bịt kín miệng mũi rồi vừa thở dài vừa ngồi xuống than thở:

“Chị em mình đúng là số khổ mà. Hồi trẻ thì bị mẹ chồng hành cho khổ đến già, cứ tưởng tuổi già được thảnh thơi, ai ngờ rước vào nhà toàn loại phá rối. Mấy đứa con dâu phá gia như thế, tôi đây chưa có ngày nào sống yên thân!”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 117



“Sao thế, xảy ra chuyện gì à?”

Mẹ của Phong Thu rất hoan nghênh khi bác gái Tôn đến chơi.

Bà ta ngồi lì trên giường sưởi mãi cũng sắp mốc meo đến nơi, giờ có người đến tám chuyện thì còn gì bằng.

Nhất là khi hai người lại rất “hợp cạ”, không có chuyện gì cũng có thể ngồi xuống lôi khuyết điểm của con dâu ra mà mắng cả ngày, huống hồ lần này lại còn có chuyện thật.

Bác gái Tôn bắt đầu kể lại mọi chuyện xảy ra hôm nay như thể đang hát tuồng.

Nghe xong, mẹ Phong Thu liền mắng hùa: “Tôi đã sớm thấy vợ của Đại Sơn có dã tâm, may mà gặp phải bà là người dễ tính, chứ mà là tôi thì tôi lột da nó rồi!”

Bác gái Tôn cũng phụ họa: “Tôi cũng muốn lột da nó, móc gân nữa ấy chứ! Tức c.h.ế.t tôi rồi! Cả con dâu cả cũng thế, tôi biết lâu rồi là tụi nó có ý kiến với tôi, giờ mượn cớ trứng gà mà bung ra hết. Thế thì sao? Chẳng phải chỉ là ít trứng thôi à? Cho em chồng ăn thì làm sao? Tiểu Lệ giờ còn đang mang thai nữa kìa!”

“Đúng là thế đấy!” mẹ Phong Thu tiếp lời “Cũng như con dâu cả nhà tôi ấy, đúng là loại đàn bà chua ngoa. Khi Phong Mai chuẩn bị lấy chồng, tôi bảo nó đưa chút đồ làm của hồi môn, mà nó không thèm đưa lấy một xu! Em chồng đi lấy chồng cũng là giúp gia đình mở rộng quan hệ, có gì thì còn giúp đỡ qua lại, bà nói xem có phải đạo lý không?”

“Chuẩn luôn!” bác gái Tôn đáp.

Bà kể thêm rằng khi mang trứng và lương thực qua giúp con gái, bên thông gia còn nắm tay bà nói: “Cưới được con gái bà về đúng là phúc của nhà tôi, không thì làm gì có chuyện chim phượng hoàng vàng bay về tổ nghèo chứ!”

Con gái bà cũng từng nói với bà: “Chính vì nhà ngoại có thế, nên ngày thường mẹ chồng đối xử nhẹ nhàng tử tế với con, các chị em dâu khác đều ganh tị vì con có mẹ đẻ như mẹ!”

Nghe đến đây, bác gái Tôn thấy mọi thứ mình làm đều xứng đáng!

Mẹ Phong Thu tiếp tục mắng chửi: “Bà xem con dâu cả nhà tôi kìa, đúng là đồ trời đánh! Nó còn dám ra ngoài nói tôi thiên vị! Bà coi từ lúc tôi bị gãy chân đến giờ, nó có đến thăm tôi lần nào không? Có chăm tôi một bữa không? Cứ nghĩ đến con đàn bà lòng lang dạ sói đó là tôi tức không chịu nổi! Bà đợi đấy, đợi tôi khỏi rồi, tôi nhất định qua chửi c.h.ế.t nó, không cho nó ngóc đầu dậy ở cái thôn này luôn!”

Bà ta trút hết mọi ấm ức bao ngày dồn nén, chỉ chờ đến lúc khỏe lại để đổ hết lên đầu con dâu cả.

Dù có nói đi đâu đi nữa, thì rõ ràng là bà nằm bẹp trên giường suốt thế mà nó không đến hầu hạ lấy một lần, như vậy không phải lỗi của nó thì là của ai?

Bác gái Tôn tiếp lời: “Thế còn vợ Phong Mậu thì sao? Tôi thấy nó cũng chẳng ra sao. Trước không phải là nhờ Phong Mai gọi người của Hội Phụ nữ đến, không chừng giờ nó còn trốn bên nhà mẹ đẻ chưa chịu về đấy chứ. Đến lúc mấu chốt, vẫn là con gái ruột xót mẹ.”

“Bà nói chí lý.” mẹ Phong Thu thở dài “Chỉ tiếc là Phong Mai lấy chồng xa, chứ không thì nó đã đến chăm tôi rồi. Còn con dâu thứ hai thì, ài… không phải là nó không hiếu thuận, nhưng cứ chê tôi hôi thối. Nhưng mà cái thứ đi ra từ người thì có thứ nào thơm? Mắng tôi không biết bao nhiêu lần rồi.”

“Trời ơi, còn dám mắng bà nữa hả?” bác gái Tôn bực lên, giọng lớn hẳn.

Mẹ Phong Thu sợ vợ Phong Mậu nghe thấy, vội nhắc: “Nhỏ tiếng thôi nhỏ tiếng thôi…”

“Bà hiền quá đấy! Gặp tôi là tôi không để yên đâu!”

Hai người cứ thế chuyện trò suốt nửa ngày về những chuyện rối ren giữa mẹ chồng nàng dâu, đến khi nói đã miệng thì bác gái Tôn mới hài lòng ra về.

Mà một khi mâu thuẫn đã bùng phát thì khó mà dập được.

Thời gian sau đó, bác gái Tôn liên tục kiếm chuyện gây khó dễ, vì bà quyết không để mấy nàng dâu lên mặt!

Vợ Đại Hải không nhịn được, cãi lại.

Còn chị dâu Đại Sơn thì càng khỏi nói, đã định dọn ra ở riêng thì còn nể gì nữa, mẹ chồng nói một câu, chị ta đáp lại mười câu!

Chỉ có vợ Đại Hà là im lặng như chim cút, chẳng dám hé răng.

Cũng vì mẹ chồng và các nàng dâu cãi nhau kịch liệt nên khi Lý Đại Sơn tan làm về, không kịp nghỉ ngơi đã vội ăn cơm xong là đi đúc gạch.

Lý Phong Thu, Trương Đại Căn, cùng với Lý Đại Hải và Lý Đại Hà cũng đến giúp.

Lý Đại Hải không nói gì, nhưng Lý Đại Hà thì có phần ghen tỵ với anh hai, vì anh ta cũng muốn ra riêng!

Vợ anh ta tuy hiền lành, không có tài cán gì, nhưng lại hay bị mẹ chồng ức h**p. Hôm qua vừa về đến nhà là thấy mẹ mình đang chửi vợ anh ngoài sân.

Hai chị dâu thì dám cãi lại mẹ, nhưng vợ anh thì không có gan đó, lại còn bị đối xử như thế, anh thấy bất mãn.

Dù gì vợ anh ta cũng là người thật thà, chẳng tính toán gì, cả ngày chỉ lo cho chồng con, bản thân thì kham khổ mà vẫn cố nhường miếng ngon cho chồng con.

Vì vậy, thấy anh hai xây gần xong rồi, đêm đó Lý Đại Hà liền nói với vợ là anh ta cũng muốn dọn ra riêng như anh hai!

“Thật… thật sự được sao?” vợ anh ta ngạc nhiên, mừng rỡ hỏi.

Cô ấy cũng không muốn ở căn nhà tường đất này, muốn ra riêng, sống xa mẹ chồng, có một mái ấm của riêng mình.

“Anh hai làm được, tại sao chúng ta lại không?” Lý Đại Hà nói. “Chúng ta dọn ra ngoài, dù có ở chỗ tồi tàn một chút, em cũng không phải bị mẹ rượt theo chửi nữa!”

Vợ Đại Hà nghe vậy, trong lòng chua xót, nước mắt lập tức trào ra.

Cô ấy không muốn thể hiện cảm xúc yếu đuối như vậy, nhưng cô ấy biết chồng mình đang thương xót mình thật lòng, nên không thể nào kiềm chế nổi.

Thế là sau Lý Đại Sơn, Lý Đại Hà cũng đến tìm bố anh, lão đội trưởng để xin ra riêng.

Lão đội trưởng im lặng rít một hơi thuốc lào, rồi nói:

“Anh hai con muốn dọn ra, giờ con cũng muốn dọn nữa à?”

“Con muốn ra ở riêng.” Lý Đại Hà gật đầu.

Lão đội trưởng cũng biết mấy ngày nay nhà cửa loạn hết cả lên, thở dài một tiếng:

“Đợi sau vụ thu hoạch đi, sắp đến mùa gặt rồi, giờ lo làm gạch đất cũng không xuể đâu.”

Lý Đại Hà nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

“Cái gì?! Thằng ba cũng đòi bắt chước thằng hai hỗn láo kia dọn ra hả?” Bác gái Tôn đột nhiên từ ngoài cửa xông vào, thì ra bà đã lén nghe được hết.

Hạt Dẻ Rang Đường

Lý Đại Hà đáp: “Tự con ra ngoài ở thì có gì không tốt.”

Bác gái Tôn tức đến run cả người, nhưng không chửi con trai, vì trong đầu bà, con trai bà chẳng bao giờ chủ động muốn dọn ra, tất cả đều do mấy đứa con dâu chua ngoa xúi giục!

Bà lao ra sân, thấy vợ Đại Hà đang ngồi trong nhà vá áo thì gào lên mắng xối xả:

“Tưởng cô là đứa hiền lành, ai ngờ cũng là thứ giảo hoạt! Chính cô xúi thằng ba dọn ra phải không? Đồ phá hoại nhà cửa, cút ra đây cho tôi! Để tôi đánh c.h.ế.t cô!”

“Mẹ, mẹ định làm gì đấy?!” Lý Đại Hà chạy theo ra ngoài, thấy mẹ mình định xông vào đánh vợ, vội vàng ngăn lại.

“Buông mẹ ra! Mẹ phải dạy dỗ con phá nhà đó một trận! Chính nó xúi con dọn ra, để mẹ đánh c.h.ế.t nó!”

“Đánh ai cơ? Ai là đồ phá hoại hả?” Lý Đại Hà cũng nổi giận “Mẹ muốn nuôi Tiểu Lệ thì cứ việc, nhưng đừng có bóc lột ba nhà chúng con như vậy! Mẹ làm mẹ kiểu gì vậy? Tiểu Lệ là con gái mẹ, thế bọn con không phải là con trai mẹ chắc? Mẹ nghĩ cho kỹ đi, sau này nếu mẹ cũng như mẹ của anh Phong Thu, thì lúc ấy mẹ muốn Tiểu Lệ về chăm, hay muốn vợ con tụi con và các chị dâu quay lại hầu hạ mẹ?”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 118



Vợ Đại Hà vừa nghe thấy Lý Đại Hà quát mẹ mình như vậy, lập tức ném bỏ kim chỉ và quần áo, vội vàng chạy ra kéo chồng về phòng.

Bị con trai quát khác hoàn toàn với chuyện cãi nhau với con dâu.

Nhất là lần này, con trai bà lại còn dám dọa ngược mình.

Bác gái Tôn lập tức nằm vật ra đất, gào khóc ầm lên:

“Ôi trời ơi, đây là đứa con tôi nuôi lớn từng thìa phân, từng thìa nước tiểu đấy sao? Vừa có vợ là ném mẹ ra ngoài tường, có vợ là quên mẹ luôn rồi!”

“Bà đủ chưa đấy!”

Mãi đến khi lão đội trưởng không chịu nổi nữa, mặt mày căng thẳng bước ra quát, chuyện mới tạm thời lắng xuống.

Nhưng cũng vì màn ăn vạ của bác gái Tôn, mà Lý Đại Hà không thèm đợi đến sau mùa thu hoạch nữa, lập tức gọi mấy anh em thân thiết kéo nhau đi đúc gạch đất!

Ở thôn quê, nhà nào mà chẳng có chuyện lôi thôi, ngay cả nhà làm gương mẫu như nhà lão đội trưởng cũng không ngoại lệ.

Cho nên chẳng ai dám cười ai cả.

Cũng vì nhà đội trưởng có chuyện hay ho để “hóng hớt”, đến mức khi bưu tá lại đến đưa thư và tiền nhuận bút cho Bạch Nguyệt Quý thì chẳng còn ai quan tâm.

Một tháng chỉ đến một lần, chuyện có mới lạ mấy rồi cũng thành bình thường.

Nhưng người khác không thấy gì đặc biệt, còn Bạch Nguyệt Quý thì thấy vui như trúng số, vì con đường viết truyện ngắn của cô cuối cùng cũng đã thông rồi.

Mỗi bài viết tầm hai nghìn chữ, được trả nhuận bút hai đồng. Đây còn là dạng bài tiêu hao nhanh, đăng rồi là phải thay mới, nên được tạp chí ưa chuộng hơn cả tiểu thuyết dài kỳ.

Mấy truyện cô gửi đi đều đã được duyệt đăng, kết quả vô cùng khả quan.

Cộng thêm tiền nhuận bút của một quyển sách nữa, lần này cô nhận được tổng cộng ba mươi đồng.

Người ngoài không biết, nhưng Chu Dã thì biết. Anh thực lòng cảm thấy vợ mình thật giỏi giang, đến mức anh sẵn sàng ở nhà làm ông bố toàn thời gian để vợ nuôi cũng được.

Nhưng là đàn ông, dù có “cơm mềm” ăn thì cũng không thể ăn hoài, thỉnh thoảng ăn một bữa thì được, chứ ăn mãi thì anh không quen, không nói đến người khác, bản thân anh đã không chịu nổi rồi.

Chớp mắt đã sang tháng Chín.

Bắt đầu từ tháng này, đội sản xuất Ngưu Mông chính thức bước vào thời kỳ chuẩn bị cho vụ thu hoạch mùa thu!

Đây là chuyện hệ trọng liên quan trực tiếp đến đời sống cả năm, là mối quan tâm hàng đầu của tất cả mọi người!

Hạt Dẻ Rang Đường

So với chuyện này thì tất cả các rắc rối khác đều không đáng nhắc đến.

Từng thành viên trong đội đều đang dưỡng sức để chuẩn bị cho nửa tháng nữa là bắt đầu vào mùa vụ.

Bạch Nguyệt Quý cũng giục Chu Dã dưỡng sức tử tế.

Cô biết rõ, vụ mùa hè chỉ kéo dài mười lăm ngày, còn vụ mùa thu thì tận bốn mươi lăm ngày!

Toàn bộ lượng lương thực trồng trong năm chủ yếu tập trung ở đợt thu hoạch này.

Tất cả đều phải được thu lại, làm từ sáng sớm đến tối mịt, không được lơ là dù chỉ một chút.

Nếu không dưỡng sức tốt mà lao vào mùa vụ, thì chưa xong việc đã kiệt sức ngã lăn ra rồi.

Chu Dã nhân lúc rảnh còn tranh thủ vào rừng một chuyến, xách về mấy con gà rừng và thỏ rừng béo mẫm, mang biếu cậu mợ và bạn bè thân như Cố Quảng Thu, phần còn lại thì để dành nhà mình ăn.

Và rồi, vào ngày 15 tháng 9, đội sản xuất Ngưu Mông chính thức phát động lệnh thu hoạch vụ mùa thu!

Chu Dã, Lý Thái Sơn, Lý Phong Thu và Cố Quảng Thu cùng mấy thanh niên trong đội đã rời nhà từ 3 giờ rưỡi sáng.

Mùa thu hoạch này còn phải đi sớm hơn cả vụ hè, không khí cũng căng thẳng hơn nhiều.

Bởi nếu thu hoạch muộn, gặp phải mưa thu thì đúng là chỉ biết khóc đến khản cổ!

Một năm trời trồng trọt mà lúa ngâm nước hết thì còn ai chịu nổi?

Tất cả đều trông cậy vào số lương thực này để sống qua năm mà!

Bài học kinh nghiệm rút ra từ bao đời nay là: hễ liên quan đến thu hoạch thì phải mang tâm thế “ra trận đánh giặc” mà đối mặt!

Xuất phát từ 3 rưỡi, đến ruộng đã là 4 rưỡi sáng, mọi người bắt đầu làm việc trong bóng tối.

Đến khi mặt trời ló dạng thì mấy đám ruộng lúa đã bị gặt xong một phần rồi!

Bên đội họ có trồng lúa nước, nhưng diện tích đất thích hợp không nhiều.

Loại cây này cần lượng nước rất lớn, quá trình trồng phải đảm bảo nước không bị gián đoạn, lại còn dễ mắc bệnh.

Chưa kể, do không có phân bón hóa học, chỉ dùng phân chuồng nên năng suất thấp.

Một mẫu ruộng chỉ thu được khoảng ba trăm cân lúa, cả năm chỉ gặt một lần, so với lúa mì thì còn quý hơn vì nơi này lúa mì mỗi năm có thể trồng hai vụ.

Sau khi thu hoạch xong lúa mùa thu, sẽ lập tức gieo lúa mì đông.

Đến tháng 7 năm sau sẽ thu được, đó là vụ đầu tiên.

Tháng 3-4 gieo lúa mì xuân, đến tháng 10 năm nay sẽ thu được, đó là vụ thứ hai.

Lúa mì một khi gieo xong thì gần như không phải lo, còn lúa nước thì hoàn toàn ngược lại, phải trông nom kỹ càng.

Dù lúa nước cực kỳ khó chăm sóc, nhưng đội sản xuất vẫn trồng, vì phải nộp lương thực công, mà gạo là loại lương thực tinh, có giá trị hơn, lại có định mức rõ ràng.

Như mọi năm, vụ thu hoạch đầu tiên trong mùa thu chính là lúa nước.

Đợi người lớn gặt xong lúa, bọn trẻ liền mang giỏ của nhà mình ra đồng, bắt đầu “càn quét” những bông lúa sót lại, y hệt như lúc thu hoạch lúa mì.

Lúa rơi vãi ngoài đồng, ai nhặt được thì coi như của người đó, nên đây là một trong những việc bọn trẻ thích nhất.

Ví dụ như Chu Tam Đản, anh em Mãn Thương Mãn Khố, đều sẽ ra đồng nhặt lúa rơi. Và dĩ nhiên, trong lúc nhặt không thể tránh khỏi vài va chạm.

Đứa này nói nó thấy trước, đứa kia lại cãi là nó nhìn thấy trước.

Lúc này, nhà nào có nhiều anh chị em, nhà đó đánh nhau giỏi hơn, thế là chiếm lợi thế rõ rệt.

Anh em Mãn Thương Mãn Khố thì không đấu lại đám con nhà anh cả của Vương Nhị Anh, may mà có mấy đứa con nhà chị dâu Đại Sơn tới giúp một tay.

Còn như Chu Tam Đản, nó cũng không tránh khỏi đánh nhau.

Lúc mang lọ côn trùng bắt được ngoài đồng tới cho nhà chú út nuôi gà, Bạch Nguyệt Quý còn nhìn thấy vết xước trên mặt nó, bị cào bằng móng tay.

“Thím nhỏ, đây là hũ thứ ba rồi đó, còn hai hũ nữa là xong nợ rồi.”

Chu Tam Đản nhìn đám gà mái đang tranh nhau ăn côn trùng với vẻ mãn nguyện, chợt nhớ ra liền nói với cô.

Bạch Nguyệt Quý gật đầu, rồi hỏi: “Mặt cháu bị sao vậy?”

“Bị thằng Vương Lư Đản cào đấy.” Chu Tam Đản đáp gọn rồi xách hũ chạy mất.

Chu Đại Nha, Chu Nhị Nha mấy ngày này cũng cực kỳ bận rộn.

Chu Xuyên và chị dâu Chu đều ra đồng gặt lúa, Chu Đại Nha thì đi đến sân phơi lúa giúp việc, mỗi ngày làm ở đó là được bốn công điểm.

Từ năm nay trở đi, con bé cũng bắt đầu tham gia lao động, nhổ cỏ, làm đủ mọi việc.

Còn Chu Nhị Nha thì nhận nhiệm vụ nấu cơm, mang cơm ra đồng.

Chỉ còn Chu Tam Đản là chưa đủ tuổi lao động nên mới có thời gian nhặt lúa rơi.

Nhưng cũng vì nó đi một mình, nếu không có con nhà chị dâu Đại Sơn và anh em Mãn Thương Mãn Khố hợp sức giúp đỡ, thì chắc đã bị đám trẻ con nhà khác đánh cho ra bã rồi.

Lúa nước tuy không trồng nhiều nên thu hoạch khá nhanh. Thêm nắng gắt, chỉ ba bốn ngày là lúa phơi ngoài sân đã khô cứng cả.

Nhưng làm suốt ba bốn ngày liền, ai nấy đều mệt rã rời – làm từ tờ mờ sáng đến tối mịt, người không mệt thì đúng là sắt thép.

Mà đây mới chỉ là “món khai vị” thôi, bởi các loại lương thực khác cũng đang lần lượt chín rộ: lạc, đậu tương, ngô, khoai lang…!

Ở vùng này cũng có trồng bông vải, và đến khi thu hoạch bông thì lại cần cực kỳ nhiều nhân lực, vì lúc đó trời rất dễ mưa, mà bông lại là thứ sợ mưa nhất!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 119



Bắt đầu từ vụ thu hoạch mùa thu ngày 15 tháng 9, đến kỳ nghỉ Quốc khánh rực rỡ sắc thu tháng 10, chớp mắt đã trôi qua nửa tháng. Mọi người vẫn đang tiếp tục tranh thủ thu hoạch ngoài đồng.

Lúc này, ai nấy đều như lột cả một lớp da, kể cả Chu Dã cũng không ngoại lệ.

Nửa tháng nay, họ hầu như không được nghỉ ngơi chút nào, đều phải ra đồng từ hơn ba giờ sáng, buổi trưa ăn xong được chợp mắt khoảng nửa tiếng rồi lại làm đến tối, thường thì đến tận bảy rưỡi mới về đến nhà. Ăn tối qua loa rồi tắm rửa, đổ người xuống giường là ngủ ngay.

Ngay cả Chu Dã, giờ cũng không còn hơi sức đâu mà thân mật với Bạch Nguyệt Quý nữa, thật sự là quá mệt mỏi.

Đừng nhìn anh là người sinh ra lớn lên ở đây, nhưng làm việc vất vả kiểu này cũng là lần đầu tiên trong đời anh trải qua. Trước kia dù có chăm chỉ làm việc đến đâu cũng chưa từng liều mạng đến vậy.

Thấy Chu Dã mệt mỏi như vậy, Bạch Nguyệt Quý cũng rất xót xa. Vì thế, cô thường xuyên nấu món ngon cho anh ăn, sau bữa tối còn đưa cho anh một ly sữa nóng để bổ sung dinh dưỡng trước khi ngủ.

Sữa bột mua về trước đó vẫn còn dự trữ, vốn định dành cho Đâu Đâu và Đô Đô, nhưng vì lượng thực phẩm mà Bạch Nguyệt Quý cung cấp rất đầy đủ, hai đứa trẻ gần như không cần uống sữa bột.

Hiện giờ hai bé đã hơn sáu tháng tuổi, Bạch Nguyệt Quý đã bắt đầu cho ăn dặm từ lâu, sữa mẹ chỉ còn là thức uống bổ trợ. Một ngày hai bé chỉ uống sữa hai lần, ban đêm ngoài một lần b.ú lúc nửa đêm thì gần như có thể ngủ liền một mạch đến sáng.

Vì vậy, phần sữa đó được dành lại cho Chu Dã để bồi bổ cơ thể. Còn những thứ có thể cho anh ăn, chẳng hạn như các món xào với mỡ động vật, hay dưa chuột, cà chua trồng trong vườn cũng đều được tận dụng.

Chu Dã không phải gặp may mắn vô cớ, mà cũng có thực lực thật sự. Vào giữa tháng 10, khi thu hoạch lúa mì xuân ở ruộng lúa mì, anh đã bắt được một con thỏ hoang.

Con thỏ này từ ruộng lúa mì lao ra, Chu Dã phản ứng cực nhanh, quét ngang một cú, con thỏ xám mập ú vì ăn lúa nhiều, đang làm tổ trong ruộng, liền bị anh đá bay lên trời. Nó xoay người giữa không trung rồi rơi xuống đất, c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Chu Dã nhấc con thỏ lên, cảm thấy nó nặng trĩu, là con thỏ béo nhất mà anh từng thấy, đến thỏ rừng trên núi cũng không béo bằng nó!

“Anh Dã!” Lý Thái Sơn kích động không chịu được, “Anh sắp có thịt ăn rồi đấy!”

Những người khác cũng đến lúc này mới kịp phản ứng, đều cực kỳ ghen tị. Con thỏ phóng ra nhanh như tia chớp, họ còn chưa kịp chớp mắt đã mất hút. Không ngờ Chu Dã lại giỏi như thế, chỉ một cú đá là hạ được con thỏ.

Chu Dã cũng rất vui, cuối cùng cũng có thịt ăn rồi. Mấy hôm nay anh cảm thấy bụng không có một chút dầu mỡ nào cả.

“Cầm bát đến, tối nay mỗi người một bát!” Anh tuyên bố luôn.

Lý Thái Sơn reo lên: “Anh Dã oai phong!”

Cố Quảng Thu, Lý Phong Thu cùng những người khác bật cười, nhưng ai nấy đều phấn chấn hẳn lên, ai cũng mong mình cũng sẽ bắt được một con như vậy.

Nhưng không có nữa, chỉ có duy nhất con này rơi vào tay Chu Dã.

Việc muốn chia thịt cho người khác, Bạch Nguyệt Quý hoàn toàn không phản đối, ngược lại còn rất tán thành. Cô vốn không ủng hộ chuyện ăn một mình, vì ăn một mình khó mà phát tài được.

Cũng bởi vậy mà nhân duyên của Chu Dã ngày càng tốt. Khuyết điểm của anh rất rõ ràng, nhưng ưu điểm cũng rất nổi bật, anh không quá coi trọng vật chất.

Thịt ở thời buổi này rất quý giá, nhưng anh vẫn sẵn lòng chia sẻ. Có cho đi thì mới có nhận lại.

Lý Thái Sơn, Cố Quảng Thu, Lý Phong Thu, cùng với Lý Đại Sơn, Lý Đại Hải và Đào Ngõa Phiến nhà bác Đào, đều làm cùng một ruộng lúa mì khi đó, nên mỗi người đều được một phần, một bát, gồm nửa khoai tây, nửa thịt thỏ.

Khoai tây ngấm đẫm nước sốt thịt thỏ kho đỏ, thơm nức mũi, Bạch Nguyệt Quý còn nấu thêm nhiều nước sốt hơn để chan cơm, hương vị ngon không tả xiết.

Sau khi chia phần cho mọi người, phần còn lại Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý giữ lại ăn.

Nhờ có con thỏ này, tinh thần cả nhóm Chu Dã như được nâng lên đáng kể, làm việc cũng thấy có sức hơn hẳn.

Chỉ tiếc là thỏ ngoài ruộng thì hiếm, chỉ bắt được mỗi con này. Người khác cũng từng thấy thỏ, nhưng nó chạy quá nhanh, chẳng ai bắt được.

Sau khi thu hoạch lúa xong, chiến trường thu hoạch chuyển sang ruộng ngô. Bẻ ngô cũng không phải việc nhẹ nhàng gì, bẻ cả ngày, cánh tay như không còn là của mình nữa.

Những lao động khỏe mạnh thì đi bẻ ngô, còn người già và phụ nữ mang thai không tiện làm việc thì đến gỡ hạt ngô giúp.

Khi làm công việc này, Bạch Nguyệt Quý cũng mang theo cả Đâu Đâu và Đô Đô cùng đến giúp một tay. Vì còn phải chăm sóc hai đứa trẻ, lại phải nấu nướng lo ăn uống, nên mỗi ngày cô chỉ được tính ba công điểm, mà đó là nhờ cô gỡ hạt ngô rất nhanh.

Nếu là trước đây, có lẽ việc Bạch Nguyệt Quý mang con theo đi làm đã bị người ta chế giễu rồi. Nhưng giờ thì khác, danh tiếng của cô và Chu Dã ngày càng tốt. Tuy bị mang tiếng là không biết tằn tiện, tiêu hoang phí, nhưng họ phá của là phá của nhà mình chứ có phải của ai khác đâu, chẳng liên quan gì đến người ngoài.

Hơn nữa, có gì tốt họ cũng đều san sẻ với những người thân quen, ai nấy đều thấy rõ điều đó.

Ví dụ như bác gái Tôn khó tính, cũng bởi lần trước Bạch Nguyệt Quý không lấy tiền trứng gà của bà, lại còn tặng thêm một hũ mật ong, nên bà có ấn tượng rất tốt về cô.

Chỉ là bà không biết, ấn tượng của Bạch Nguyệt Quý về bà thì rất bình thường.

Thím Đào thì khỏi phải nói, từ lâu đã quý mến Bạch Nguyệt Quý rồi.

Còn bà đỡ Lý, vì giờ không ai sinh con nên bà không được mời đi đỡ đẻ, cũng đến đây giúp gỡ hạt ngô.

Mẹ của Thái Sơn và thím Trương thì không có mặt ở đây, họ tham gia các công việc khác. Còn Trương Xảo Muội hiện đang ngồi ngay tại đám ngô này để gỡ hạt.

Bụng của Trương Xảo Muội đã bắt đầu lộ rõ.

“Nhẩm tính ngày, chắc là đến Tết thì sinh đúng không?” Bà đỡ Lý lên tiếng.

“Vâng ạ.” Trương Xảo Muội mỉm cười đáp.

Thím Đào vừa gỡ ngô vừa nói: “Giờ thì đỡ rồi, có Quảng Thu chống lưng cho cháu, chẳng cần phải cực khổ như trước nữa. Nhớ hồi trước, lúc này cháu còn cùng cánh đàn ông liều mạng đi kiếm công điểm. Có lần còn bị người ta khiêng về cơ mà.”

“Thật có chuyện vậy à?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.

“Có chứ! cháu không biết hồi đó con bé cố gắng đến mức nào đâu, nhìn mà thấy xót.”

Trương Xảo Muội cười nói: “Cũng không có gì to tát cả.”

Bạch Nguyệt Quý liền nói: “Sao lại không? Năm ngoái cưới, năm nay mới có bầu, chuyện này không thể không liên quan đến việc chị cố gắng quá mức trước đó.”

Cũng không biết có phải do chế độ ăn uống và mức độ vận động của người thời này hay không, mà chuyện mang thai diễn ra rất dễ dàng. Ba, bốn tháng mới báo có tin vui đã là muộn, bình thường là vừa cưới tháng đầu, tháng sau đã có biểu hiện rồi, tốc độ phải nói là chóng mặt.

“Đúng vậy, thím còn lo cháu có để lại di chứng gì không ấy, may mắn là không sao.” Thím Đào cũng tiếp lời.

Hạt Dẻ Rang Đường

Trương Xảo Muội lại cười.

Nhưng đúng là, vụ thu hoạch hè và vụ thu hoạch mùa thu năm nay, từ khi cô ấy biết nhận thức đến nay, đây là lần nhẹ nhàng nhất.

Bởi vì giờ đây, mọi việc đều có Cố Quảng Thu gánh vác thay cô ấy, không đè nặng lên vai cô ấy nữa.

Hồi trước, cô ấy không có chỗ dựa nào như thế, chuyện gì cũng phải tự mình cáng đáng, nên thật sự là liều mạng mà làm, dù có mệt hay khó chịu cũng ráng chịu đựng!
 
Back
Top Bottom