Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 130



Chu Dã dù chỉ đi một chuyến, nhưng lúc về đến nhà cũng đã là năm giờ sáng.

Không còn cách nào khác, điểm giao dịch mới quá xa, mà đó còn là đã tính cả chuyện anh rút ngắn thời gian quay về rồi đấy.

Nếu trên đường chỉ nghỉ một chút thôi thì về đến nhà cũng phải năm rưỡi trở đi.

Hơn nữa, dù mới năm giờ, nhưng trong thôn đã có nhà bắt đầu nổi khói bếp rồi, ai cũng tranh thủ dậy sớm vào rừng gom củi, đâu phải ai cũng có tốc độ như Chu Dã với Cố Quảng Thu chứ?

Sáng sớm là phải dậy nấu cơm, rồi gói theo bữa trưa mang vào rừng, chuyện thường ngày ở nông thôn mà.

Vì vậy, Chu Dã không dám đi thẳng đường trong thôn, phải vòng qua một lối xa hơn rồi mới về nhà mình.

Vừa về đến cổng, việc đầu tiên là khóa cổng lại, rồi mới thở phào đặt mớ hàng xuống.

Thật sự là mệt rã người.

Đến khi Bạch Nguyệt Quý dậy, trời đã sáng rõ.

Anh “trâu nhà” của cô cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Cho cô hấp bánh bao bắp, còn anh thì ăn khoai lang, nhà vẫn còn nhiều khoai, nên phải ăn dần cho hết.

Có thêm một bát trứng hấp nữa, hai quả trứng gà đập vào bát, chỉ nêm ít muối, xì dầu và chút hành lá cắt nhỏ, hấp lên thơm lừng, ngon vô cùng.

Đó là phần cho người lớn, còn có một bát trứng hấp cho Đâu Đâu và Đô Đô, không nêm gì cả, chỉ hấp trứng nguyên chất, nhưng lại là món mà hai nhóc mê tít, sáng nào cũng phải có.

Lúc này hai nhóc vẫn còn ngủ, nửa đêm hôm qua, tầm ba giờ, vừa dậy tè một bãi, uống một bình sữa đêm, xong rồi lại ngủ tiếp, giờ chắc ngủ đến bảy tám giờ mới dậy.

Trời lạnh, chăn ấm, tụi nhỏ lại càng ngủ kỹ hơn.

Bạch Nguyệt Quý đánh răng rửa mặt xong thì vào ăn sáng, nhưng trước khi ăn còn bị Chu Dã hôn một cái.

Cô lườm anh một cái, rồi vừa ăn vừa hỏi:

“Tiền nhà mình đủ để mua một chiếc xe đạp không?”

Chu Dã sững người, nhìn vợ:

“Vợ à, sao tự nhiên em hỏi vậy?”

Đêm qua anh vừa mới nghĩ đến chuyện xe đạp, sáng nay vợ đã hỏi, hai người đúng là “tâm ý tương thông” quá mức rồi!

“Em thấy anh cứ chạy vậy cực quá, nếu có xe đạp chắc sẽ tiện hơn nhiều.”, Bạch Nguyệt Quý vốn đã định hỏi từ hôm qua, nhưng quên khuấy.

Sáng nay thấy chồng thức trắng một đêm về, mới nhớ ra.

Nhà họ ở cuối thôn, cả khu chỉ có năm hộ, nhà ai cách nhà nấy khá xa.

Mà ở nông thôn thì ai cũng ngủ sớm, tám chín giờ là đã tắt đèn đi ngủ, để tiết kiệm dầu, cả năm mới được phân có chút ít dầu, chẳng ai dám tiêu hoang.

Đêm qua Chu Dã gần mười một giờ mới ra khỏi nhà, tuy cô không rõ cụ thể anh làm gì, nhưng chắc chắn là tự mình gánh hàng, chọn hàng.

Nếu có xe đạp, chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Thật ra cô đã nghĩ đến chuyện xe đạp từ lâu, chỉ là không rõ giá cả hiện nay ra sao, nhưng cũng biết rõ đây là món lớn.

Cả đội Ngưu Mông cũng chỉ có nhà lão đội trưởng là có một chiếc, quý chẳng khác gì nhà sau này có ô tô hạng sang vậy.

Cho nên trước kia cô chưa tiện nói.

Giờ trong nhà có hơn hai trăm đồng, nên cô mới hỏi thử, nếu mua được thì mua, đỡ vất vả cho anh.

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Dã nghe xong, lòng liền trào lên một cảm xúc chua xót và cảm động.

Vợ anh lại nghĩ tới chuyện mua xe đạp cho anh! Cô ấy thật sự nỡ lòng mua món lớn thế này cho anh!

Thật sự là bố mẹ dưới suối vàng đang phù hộ cho anh, chứ nếu không thì đời nào anh gặp được người vợ như thế này?

“Ừm?”, Bạch Nguyệt Quý thấy anh im lặng liền nhìn sang.

Chu Dã nén lại cảm xúc đang dâng lên, rồi đáp:

“Vợ à, xe đạp đắt lắm đấy.”

“Không đủ hai trăm à?”, Bạch Nguyệt Quý có hơi bất ngờ, trong ấn tượng cô, xe đạp hình như chỉ hơn trăm đồng?

“Anh nghe người ta nói, một chiếc là 150 đồng, nhưng mình không có phiếu, phải mua thêm phiếu nữa, mà phiếu cũng mất 150. Mua ở chợ đen thì còn đắt hơn.”, Chu Dã nói.

Vậy là một chiếc xe đạp phải gần 300 đồng?

Bạch Nguyệt Quý cũng cảm thấy quá đắt.

Tính qua một lượt, tiền trong nhà hiện tại vẫn chưa đủ, muốn mua thì còn phải tích cóp thêm.

“Vợ à, mình đừng mua. Mua cái đó về, sau này chắc chắn cả làng đổ xô đến xem nhà mình đấy.”, Chu Dã nói.

Tuy xe đạp mang lại tiện lợi thật, nhưng thời buổi này mà mua được một chiếc về thì đúng là gây chú ý quá mức.

Đó cũng là điều Chu Dã đã nghĩ đến lúc về đêm qua.

Bạch Nguyệt Quý biết anh nói đúng. Nhưng mà… bảo anh cứ tiếp tục thức trắng đêm vác hàng như thế mãi cũng thật sự quá cực.

Chu Dã cười nói:

“Vợ à, đợi em viết xong bản thảo, anh sẽ vào thành phố gửi đi. Nhân tiện đến trạm phế liệu xem có nhặt được linh kiện nào không. Nếu có, anh mua về tự ráp lấy một chiếc xe đạp.”

Ý tưởng này nghe cũng không tệ.

Bạch Nguyệt Quý liền nói:

“Nếu anh thật sự tìm được linh kiện, thì vào thành phố xem có ông thợ già nào chuyên sửa xe đạp không, chắc chắn có đấy. Đưa linh kiện cho người ta, phần nào còn thiếu thì nhờ ông ấy tìm giúp. Mấy món ấy, thợ già chắc chắn biết chỗ lấy.”

“Chỉ sợ không dễ đâu…” Chu Dã hơi chần chừ.

“Chỉ cần tiền đủ, không có gì là khó cả.”, Bạch Nguyệt Quý đáp ngay, “Linh kiện thiếu bao nhiêu, cứ trả đủ, rồi bồi dưỡng riêng thêm chút cho người ta mang về nhà làm.”

Chính là mời thợ sửa xe “làm việc riêng” ở nhà, kiểu này hiệu quả hơn ngồi chờ xếp hàng trong công xã.

Chu Dã mắt sáng rỡ:

“Ây dô, vợ anh đúng là thông minh!”

Ban đầu anh chỉ nói chuyện đi trạm phế liệu cho vợ yên tâm thôi, không ngờ có khi thật sự làm được?

Bạch Nguyệt Quý liếc anh một cái, mỉm cười:

“Nhưng bản thảo của em còn phải vài hôm nữa mới xong, anh đợi thêm đã nhé.”

“Không gấp, cứ từ từ.”, Chu Dã liên tục gật đầu, vừa nói vừa múc trứng hấp cho vợ ăn.

Sau khi ăn sáng xong, Bạch Nguyệt Quý bắt đầu kiểm tra và sắp xếp lại đống hàng mang về, không khác mọi khi là bao, nhưng lần này phần thịt hơi nhiều, ước chừng khoảng năm cân.

Thời tiết giờ đã lạnh, nhưng chưa lạnh đến mức có thể bảo quản lâu, vì vậy thịt vẫn phải ướp muối để dành.

Trước khi ướp, cô vẫn cắt riêng ra một miếng, để hôm nay làm bánh bao nhân thịt và nấu món thịt hấp cho Đâu Đâu và Đô Đô.

Chu Dã đi ngủ bù, còn việc chăm con đương nhiên giao lại cho Bạch Nguyệt Quý.

Chờ hai nhóc thức dậy, cô bón cho mỗi đứa ít bánh bao ngô thấm nước canh, rồi thêm cả trứng hấp, như vậy là hai anh em no căng bụng.

Sau đó, cô dắt bọn trẻ sang nhà chú thím Trương.

Nhưng Trương Xảo Muội với thím Trương vừa lúc đi ra ngoài dạo, không có ai ở nhà.

Bạch Nguyệt Quý cũng định dẫn con đi dạo một chút, nên chào tạm biệt chú Trương rồi rời đi.

Chỉ là hôm nay ra cửa không xem ngày… lại đụng phải thứ xui xẻo.

Qua một mùa thu hoạch, Mã Quyên bị nắng hè hun cho đen đi mấy tông.

Nhìn thấy Bạch Nguyệt Quý không những càng lúc càng trắng trẻo, mặt mũi hồng hào tươi tắn, trông còn phát tài, đặc biệt là còn dẫn theo hai đứa con trắng trẻo mũm mĩm, trong lòng cô ta ngũ vị tạp trần.

Ai mà ngờ được, lấy chồng là một gã nông dân thô lỗ, vậy mà Bạch Nguyệt Quý lại có thể sống ra được cái cảnh như thế?
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 131



Hai người năm ngoái đã xé toang mặt nạ nhau rồi, giờ gặp lại chẳng có gì để nói.

Bạch Nguyệt Quý định đưa Đâu Đâu và Đô Đô rời đi, nhưng Mã Quyên lại chắn đường.

“Dù sao cũng quen biết một thời gian, giờ gặp mặt mà ngay cả câu chào cũng không có à?” Cô ta nói.

Bạch Nguyệt Quý nhìn cô ta, lạnh nhạt đáp:

“Tôi thấy giữa chúng ta, chẳng có gì để nói.”

Thật ra mâu thuẫn lớn nhất giữa hai người chính là Đặng Tường Kiệt, cả hai cùng tranh một người đàn ông mà chẳng thuộc về ai cả.

Giờ Bạch Nguyệt Quý đã là vợ người ta, mâu thuẫn ấy lẽ ra phải tan biến.

Nhưng vấn đề là, Bạch Nguyệt Quý lại sống quá tốt, quá hạnh phúc.

Ai trong đội sản xuất Ngưu Mông mà chẳng biết, từ khi cô gả cho Chu Dã, đến tã trẻ con cũng chẳng phải giặt?

Ở cữ thì trọn vẹn ba mươi ngày, nghe nói ngày nào cũng có mùi gà hầm trong nhà, ngày nào cũng có trứng gà bồi bổ.

Gả người ta đâu phải gả chồng, là rơi thẳng vào ổ phúc lộc!

Mặc dù đúng là nhờ bản lĩnh viết lách, nhưng nhìn khí sắc hồng hào của cô hiện tại là đủ biết, cô gả đúng người rồi.

Hồi còn ở nhà mẹ đẻ, cô sống tốt. Giờ lấy chồng rồi, cô vẫn sống tốt.

Mã Quyên thật sự không hiểu nổi, cái kiểu người như Bạch Nguyệt Quý, tính cách ngang ngược, khó ưa, sao lại có thể may mắn đến thế?

Sự ghen tỵ đáng lẽ đã tan biến, nay lại âm ỉ trỗi dậy.

Mà phụ nữ một khi ghen, lời nói sẽ độc đến tận xương:

“Cô đúng là bạc tình bạc nghĩa. Bố mẹ cô ly hôn, bố cô lại cưới vợ kế, vậy mà cô chẳng hề bận tâm gì à?”

Cô ta nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt Quý, cố ý nhắm vào nỗi đau.

Nhưng Bạch Nguyệt Quý thì bình thản như nước, đáp lại một câu cũng chẳng khách khí:

“Chó ở đâu sủa vậy? Đói quá rồi à, định qua xin tôi cái bánh ngô ăn chắc?”

Mã Quyên biết tính cách m.á.u lạnh của đối phương, Bạch Nguyệt Quý xưa nay vốn chẳng để tâm chuyện bố mẹ.

Bằng không, sao có thể bỏ nhà xuống nông thôn sống?

Cô ta liền đổi chủ đề:

“Cô biết chưa, Đặng Tường Kiệt đã giới thiệu Dương Nhược Tình đi giúp việc ở công xã. Bọn họ giờ cùng nhau đi các đại đội tuyên truyền vệ sinh đấy, một ngày mười công điểm, còn bao ăn bao ở!”

Bạch Nguyệt Quý nhướng mày, có vẻ thú vị:

“Lúc cô biết chuyện này, chắc tức nổ phổi chứ gì?”

Không đợi Mã Quyên phản pháo, cô tiếp lời:

“Cô biết rõ hồi đó tôi chỉ coi Đặng Tường Kiệt là cọng rơm cứu mạng, thế mà vẫn cứ muốn khoe chuyện này với tôi, ghen tuông đúng là làm ngu người đi, biết không? Bình thường cô tuyệt đối không ngu đến mức nói thế trước mặt tôi đâu.”

Mã Quyên sắc mặt khó coi rõ rệt.

Nhưng Bạch Nguyệt Quý đã nói trúng tim đen, từ khi biết Đặng Tường Kiệt đưa Dương Nhược Tình đi tuyên truyền chung, cô ta thật sự ghen đến phát điên.

Cho nên bây giờ gặp Bạch Nguyệt Quý, cô ta chỉ muốn trút giận lên người Bạch Nguyệt Quý!

Chỉ là, Bạch Nguyệt Quý không phải bao cát.

Ngược lại, Bạch Nguyệt Quý còn tung một cú đòn trí mạng:

“Chồng tôi yêu thương tôi, tôi sinh liền hai đứa con trai sinh đôi. Tôi mỗi tháng còn gửi bài lên tòa soạn kiếm nhuận bút. Cuộc sống hiện tại của tôi rất hoàn mỹ, tương lai còn sẽ tốt hơn nữa. Những chuyện không liên quan, tôi chưa bao giờ bận tâm, vì tôi chẳng cần ghen tị với ai. Không như cô, trước đây ghen với tôi, giờ lại ghen với Dương Nhược Tình. Cô sống trong ghen tỵ, có lẽ, đó mới là số phận của cô.”

Nói xong, Bạch Nguyệt Quý ung dung đẩy xe đẩy rời đi, để lại Mã Quyên đứng đó mặt mày u ám, không nói được câu nào, quay người bỏ đi.

Thoát được thứ xui xẻo, tâm trạng Bạch Nguyệt Quý nhẹ nhõm hẳn.

Cô tản bộ một đoạn rồi ghé sang nhà chú Đào.

Thím Đào đang cùng con dâu muối cải chua.

Sau vụ thu hoạch, ba việc dân quê bận rộn nhất là: xay lương thực, gom củi, muối dưa chua!

“Lại đây ngồi nào!” thấy ba mẹ con cô đến, thím Đào vui vẻ gọi.

Vợ Đào Ngõa Phiến cười nói:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Mẹ đẹp thế này, bảo sao hai cậu nhóc trắng trẻo bụ bẫm quá chừng, nhìn mà muốn bắt cóc đem về nuôi luôn ấy!”

“Chị nuôi không nổi đâu, chị có tận bốn đứa cơ mà!”

Nhà chú Đào chỉ có một cậu con trai là Đào Ngõa Phiến.

Nhưng vợ của Đào Ngõa Phiến lại cực kỳ tháo vát, vừa về nhà đã sinh cho ông bà hai trai hai gái, cả nhà đông đúc hẳn lên.

Quan trọng là mối quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu nhà này rất tốt, gần như thân thiết như mẹ con ruột.

Lúc ở cữ, toàn là thím Đào tự tay chăm sóc, g.i.ế.c gà bồi bổ, đổi trứng tẩm bổ, đến chuyện dọn phân đổ bô cũng chẳng ngại.

Cho nên nói, không phải không có mẹ chồng tốt, chỉ là chưa gặp được mà thôi.

Vợ Đào Ngõa Phiến cười ha hả: “Chỉ cần hai nhóc này chịu cho tôi nuôi, tôi có phải đập nồi bán niêu cũng nuôi được!”

Bạch Nguyệt Quý nghe thế cũng chỉ cười, rồi ngồi tán gẫu với họ một lúc.

Nhà chú Đào thật sự sống cũng rất khấm khá, tuy trong nhà chỉ có mỗi Đào Ngõa Phiến là lao động chính, nhưng vợ anh ta và thím Đào đều là những người tháo vát, chăm chỉ.

Chú Đào còn có một “báu vật” trong nhà, chính là con lừa đen to lớn.

Thời điểm này chính là lúc con lừa đen ấy bận rộn nhất, từ sau khi chia lương thực đến giờ, gần như không có ngày nghỉ.

Nếu đội sản xuất Ngưu Mông bận xong, không ai thuê nữa, thì chú Đào còn có thể đưa lừa sang các đội sản xuất khác để kiếm thêm việc.

Bình thường con lừa chỉ ăn cỏ khô, nhưng vào mùa bận kiếm lương thực thế này, chú Đào cũng chăm kỹ hơn, thỉnh thoảng còn trộn cám ngô với bột đậu cho nó ăn để tăng sức kéo.

Trừ đi phần thức ăn cho lừa, làm vụ này chú Đào vẫn kiếm được hai, ba trăm cân ngô , tính ra chẳng khác gì thêm một nhân công khỏe mạnh trong nhà.

Đợi đến lúc người người muối xong dưa cải, các cô gái và chị em dâu lại sẽ cùng thuê xe lừa vào thị trấn mua vải vóc, đồ trang trí tóc, trang sức vặt… Việc này cũng kiếm không ít tiền.

Chưa kể phân của lừa mỗi ngày gom lại, còn có thể nộp lên công xã để tính công điểm.

Cho nên nuôi con lừa đen này, thật sự là “đầu tư sinh lời”.

Ngay cả Chu Dã cũng ngưỡng mộ lắm, nhưng cả đội sản xuất Ngưu Mông cũng chỉ có một mình chú Đào có được, người khác có muốn cũng chẳng đến lượt.

Bạch Nguyệt Quý thì rất muốn học muối dưa cải, nên tranh thủ lúc thím Đào và vợ Đào Ngõa Phiến đang làm, vừa quan sát vừa nghe họ giảng giải tỉ mỉ từng bước.

Cô dự định lát nữa về sẽ chuẩn bị nguyên liệu để thử muối mẻ đầu tiên cho nhà mình.

Nhưng còn chưa kịp bắt tay vào thì mấy hôm sau, Cố Quảng Thu đã quay về, lần này còn đưa theo cả mợ.

Những ngày ở nhà, Cố Quảng Thu đã gom đủ củi cho bố mẹ mình, thậm chí số củi đó có thể đốt đến tận mùa hè năm sau.

Có con trai ở nhà lo việc lớn, mợ chẳng cần phải lên núi làm gì, để mặc hai người cùng nhau xử lý. Còn bà thì tranh thủ đi giúp hàng xóm muối dưa cải.

Mợ giúp hàng xóm, hàng xóm cũng giúp lại mợ, thế là việc nhanh gấp mấy lần.

Vừa muối xong đống dưa ở nhà, rảnh tay là liền qua thăm cháu.

Và với sự có mặt của mợ, Bạch Nguyệt Quý ngay lập tức có người “cầm tay chỉ dạy” muối dưa cải rồi!

Với những kỹ năng sống như thế này, Bạch Nguyệt Quý luôn sẵn sàng học.

Cô có thể học rồi chưa làm, nhưng một khi muốn ăn, thì chỉ cần xắn tay áo lên là tự làm được ngay, đó mới là điều quan trọng.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 132



Vì nhà chỉ có hai người lớn là Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã, nên lượng dưa cải cần muối cũng không nhiều, chỉ làm một chút là xong.

Mợ ở chơi được hai ngày thì có ý muốn về, nhưng bị vợ chồng cô nhất quyết giữ lại.

“Mợ ơi, giờ về làm gì chứ? Hiếm khi qua đây một chuyến, ở lại thêm vài ngày cũng có sao đâu? Với lại cháu còn phải vào thành nữa mà, mợ cứ ở lại bầu bạn với vợ cháu nha.” Chu Dã nói.

“Vào thành làm gì thế? Nhà mình còn thiếu thứ gì à?” Mợ nghe nói phải đi thành phố, lập tức hỏi.

“Thiếu đủ thứ ấy chứ, vợ cháu còn muốn mua xe đạp cho cháu nữa kia.” Chu Dã bĩu môi, hạ giọng, làm ra vẻ thần bí.

Mợ lập tức nhíu mày:

“Mua cái gì chứ? Xe đạp hả? Món đó vừa đắt vừa chẳng thiết thực, nhà nông như chúng ta quanh năm suốt tháng dùng được mấy lần? Mua về chẳng mấy mà bám bụi!”

“Mợ yên tâm, nhà cháu làm gì có tiền mà mua, chỉ là nghĩ đến thôi.” Bạch Nguyệt Quý giải thích.

“Đừng có nghĩ luôn thì hơn, món đó mà thật sự mua về, cả đội sản xuất Ngưu Mông người ta sẽ soi nhà cháu kỹ hơn soi gạo đấy!” Mợ nghiêm giọng nói thật lòng.

Đúng là vậy.

Thời này ai có điều kiện mà mua nổi xe đạp?

Cộng cả phiếu mua xe thì phải tới mấy trăm đồng ấy chứ!

Cả đại đội, chỉ có nhà đội trưởng là có một chiếc.

Còn như thôn nhà cậu Cố bên kia, cả thôn chả ai có, đến đội trưởng thôn còn chưa chắc sở hữu được, thế thì đủ biết quý cỡ nào.

Bạch Nguyệt Quý chỉ cười, Chu Dã cũng vội vàng cam đoan trước mặt mợ:

“Cháu biết rồi, thật sự không có tiền mà.”

Sáng hôm sau, Chu Dã cùng Lý Thái Sơn vào thành phố.

Ở nhà, mợ tò mò hỏi Bạch Nguyệt Quý:

“Có phải nó trốn mợ đi mua xe đạp không đó?”

Bạch Nguyệt Quý cười, đáp:

“Mợ cứ yên tâm, chúng cháu mua không nổi đâu. Hôm trước anh ấy đi nghe ngóng thôi, người ta bảo cái xe Đại Kim Lộc ấy đã 150 đồng rồi, mà còn chưa tính đến phiếu, muốn có phiếu thì phải mua chợ đen, phiếu còn đắt hơn cả xe! Một chiếc xe tính tổng cộng mất ba trăm mấy đồng, ai mà dám mua chứ?”

“Đúng rồi đó, cái xe ấy tuy chạy nhanh thật, nhưng đúng là đắt c.h.ế.t người! Có chuyện gì thì tự đi bộ được, gấp quá thì kêu xe lừa là xong, cần gì phải mua xe đạp cơ chứ!”

“Chính xác luôn. Chúng cháu đâu có rảnh tiền tới mức ấy.” Bạch Nguyệt Quý gật đầu.

Mợ lại lườm cô một cái, rồi than:

“Nhưng mà mợ cũng phải nói cháu chứ, cưng thằng Dã quá rồi đó! Xe đạp cũng định mua cho nó, vậy sau này mua thêm máy bay chở nó lên cung trăng luôn đi!”

Mợ từng thấy không ít người thương chồng, như em chồng của bà chẳng hạn, mê Chu Tuấn Sinh như điếu đổ, có gì ngon tốt đều nhường hết.

Nhưng cũng chưa thấy ai như cháu dâu nhà này, xe đạp mấy trăm bạc cũng sẵn sàng nghĩ tới mua cho chồng.

Tất nhiên, là vì cô gái này bản lĩnh quá giỏi, nếu em chồng bà cũng giỏi vậy, chắc gì chẳng dốc tiền mua cho chồng?

Mợ ngẫm nghĩ cảm thán, tổ tiên nhà họ Chu đúng là có đức dày, hai đời cưới được vợ tốt như vậy!

Nghĩ đến đây, bà trực tiếp lờ luôn cậu cháu đáng thương Chu Xuyên đang sống dở c.h.ế.t dở bên kia dòng họ.

Bạch Nguyệt Quý thì chỉ biết vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Nhưng cô hiểu rõ lời mợ dặn, vì chuyện xe đạp này đúng là chuyện lớn.

Bên này, Chu Dã và Lý Thái Sơn đang trên đường vào thành.

Chu Dã liếc nhìn Lý Thái Sơn:

“Dạo này sống tốt quá ha, chẳng thấy bóng dáng đâu.”

Lý Thái Sơn sau Chu Dã mà nhìn kỹ mặt cũng có thể đọc được bốn chữ: ăn no mặt béo.

Cậu ta mới cưới vợ, ngay sau vụ chia lương thực, vợ là Kim Tiểu Linh đã về nhà chồng.

Không bày tiệc, chỉ làm lễ đơn giản là về, kiểu này ở quê là bình thường, chẳng ai để ý gì.

Nhớ lại hồi Chu Dã cưới Bạch Nguyệt Quý, còn làm hẳn hai mâm, mời cả thôn tới ăn.

Lúc ấy anh chỉ muốn cho cả đội biết rằng mình cưới được Bạch Nguyệt Quý, quyết không để vợ chạy mất! Dù là giấy kết hôn hay tiệc cưới, cái gì cũng phải có!

Lý Thái Sơn thì không làm vậy, cũng đỡ phiền.

Mà mấy ngày này, vợ chồng son ngọt ngào lắm, ngoài lần thứ hai dẫn vợ sang nhà Chu Dã chơi một lát, sau đó chẳng thấy xuất hiện nữa.

Nhìn bộ dạng hôm nay của Lý Thái Sơn thì cũng đủ biết, mấy hôm nay cậu ta đã bận việc gì rồi.

Lý Thái Sơn cười khúc khích.

Chuyện tốt như vậy, cả đời chắc cũng chỉ có lần này, chưa bao giờ thấy cuộc sống thuận buồm xuôi gió thế.

Mấy hôm trước Vương Nhị Anh còn tìm đến, nói đầy vẻ chua chát:

“Cậu cứ khoe mẽ cái vẻ mặt sung sướng đó ra làm gì, định bắt người ta phải ghen tỵ c.h.ế.t à?”

Mà thật ra… cậu ta đâu có cố tình đâu.

Từ khi có vợ, Lý Thái Sơn mới thật sự hiểu được câu nói của Anh Dã năm nào:

“Không phải cố ý khoe mẽ đâu, nhưng đàn ông hạnh phúc là nhìn qua mặt là biết.”

“Nhìn cái mặt cậu kìa.” Chu Dã cười trêu.

Lý Thái Sơn hỏi:

“Anh Dã, hôm nay anh vào thành phố làm gì vậy?”

“Đi gửi bản thảo cho vợ cậu đấy.” Chu Dã đáp “Cậu thì làm gì?”

Vốn dĩ hôm nay anh định đi một mình, nhưng Lý Thái Sơn qua tìm rủ đi núi, biết anh có việc vào thành phố nên tiện theo luôn.

“Em định mua hai cái kẹp tóc cho vợ em.”

Chu Dã gật đầu:

“Cũng biết cưng chiều vợ đấy chứ.”

“Là học theo Anh Dã đó!” Lý Thái Sơn cười hề hề, rồi nói thêm chuyện nhà mình:

“Anh Dã, anh em của em giờ ai cũng dọn ra riêng hết rồi, anh nói em cứ sống với bố mẹ thì có được không?”

“Sao lại không? Có gì mà không được?” Chu Dã hỏi lại “Vợ cậu muốn ra riêng à?”

“Cô ấy không có ý đó, chỉ là em lo sau này nhà em cũng lục đục như nhà bác đội trưởng ấy, mấy ngày nay ồn ào như xem hát.”

Anh em Lý Đại Sơn và Lý Đại Hà đều đã dọn ra ngoài, giờ nhà lão đội trưởng chỉ còn vợ chồng Lý Đại Hải và hai ông bà già.

Chuyện dưỡng già liền rơi lên vai Lý Đại Hải.

Mà mẹ chồng là bác gái Tôn với con dâu thì không hợp nhau, hai bên cứ phải phân cao thấp, cãi vã không ngừng!

Lý Thái Sơn sợ sau này nhà mình cũng lâm vào cảnh đó, nên mới lưỡng lự.

“Không đâu, mẹ cậu là người công bằng, trước giờ cũng không hà khắc với con dâu nào cả. Lúc chia nhà còn ghi rõ ràng giấy trắng mực đen, sau này cậu sống cùng, bà ấy có thiên vị cậu thì cũng chẳng ai nói được gì.” Chu Dã nói.

Chỗ anh, có lệ là bố mẹ ở với con trưởng, nhưng cũng không hiếm nhà ở với con út, tùy tình hình từng gia đình.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Hơn nữa, vợ cậu là do mẹ cậu đích thân chọn, chắc chắn bà ấy hài lòng rồi. Cậu lại là đứa con mà bà thương nhất, từ ngày cưới vợ xong thì trưởng thành, chín chắn hơn hẳn, bà ấy mừng còn chẳng hết, mắc gì gây khó dễ? Mẹ cậu không phải người hồ đồ đâu, cứ yên tâm mà sống, có mẹ cậu đỡ đần, đời sống sau này cậu chẳng lo thiếu thốn đâu.” Chu Dã vỗ vai.

“Anh Dã nói thế, lòng em nhẹ hẳn.” Lý Thái Sơn cười.

Tiện thể hỏi luôn:

“Khi nào anh rảnh đi núi tiếp? Không cầu gì, chỉ cần kiếm được chút thịt về bồi bổ cũng tốt… dạo này em thấy hơi… yếu rồi.”

Nghe xong, Chu Dã suýt phì cười.

Mới mấy hôm làm “chuyện vợ chồng” mà đã kiệt sức rồi?

Anh thì khác, nếu không phải vợ chịu không nổi cấm bớt, chứ nông nhàn như bây giờ, một ngày ba lần với anh còn thấy thiếu.

Thế nên chuyến vào thành này, anh dự định đến trạm y tế lấy thêm ít “đồ dùng phòng tránh”.

Cũng định sau này nhờ mợ trông con giúp, để anh dẫn vợ vào núi đi dạo rèn thể lực một chút.

Vợ anh chuyện gì cũng giỏi, chỉ mỗi thể lực là hơi yếu, phải luyện thêm mới được!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 133



Vào trong thành, việc đầu tiên Chu Dã làm là đến bưu điện gửi bản thảo của vợ đi.

Sau đó mới cùng Lý Thái Sơn đến trung tâm thương mại mua kẹp tóc, Chu Dã cũng mua cho vợ một chiếc, lại còn mua thêm hai lọ trái cây đóng hộp, rồi dẫn Lý Thái Sơn đi tới trạm phế liệu.

“Anh Dã, giờ mình đi đâu vậy?”

“Đi với tôi đến trạm phế liệu một chuyến, có chút việc.”

Lý Thái Sơn không hiểu, “Đến trạm phế liệu làm gì vậy?”

“Xem thử.”

Tuy không biết trạm phế liệu có gì đáng xem, nhưng vẫn đi cùng.

Người trông coi trạm phế liệu là một ông lão.

Chu Dã biếu ông hai lọ trái cây đóng hộp, ông cụ trở nên rất nhiệt tình, còn giúp anh chọn được một số linh kiện xe đạp khá ổn.

Gom góp từng món, anh thật sự lắp được gần đủ, chỉ còn thiếu một ít, nhưng ở trạm phế liệu thì không còn nữa.

Chu Dã chỉ lấy những linh kiện đó mang đi, tốn hết hai mươi ba đồng.

Khi xách đống đồ đó ra ngoài, Lý Thái Sơn còn sững sờ, “Anh Dã, anh mua mấy thứ phế liệu này làm gì vậy?”

“Phế liệu cái gì? Đây là xe đạp của tôi đó, xe Kim Đại Lộc hẳn hoi!”

Lý Thái Sơn: “…”

Chu Dã mang theo “bảo vật” đến tìm ông thợ sửa xe kỳ cựu.

Nghe anh nói muốn lắp xe từ mấy món đó, ông thợ quả nhiên định lắc đầu từ chối.

“Hai mươi đồng, thầy mang về nhà sửa giúp.” Chu Dã hạ giọng nói.

“Trong đống này nhiều món không dùng được đâu.” Ông thợ ho nhẹ một tiếng, ngồi xổm xuống nhặt nhạnh linh kiện, “Có món phải thay, có món phải bổ sung.”

“Hai mươi lăm.”

Ông thợ không nói gì thêm, “Nửa tháng sau đến lấy.”

Chu Dã không chần chừ, giao luôn đống đồ đó cho ông thợ. Ông ấy viết cho anh một phiếu biên nhận, nửa tháng sau cứ đem phiếu đến nhận xe.

Lý Thái Sơn theo dõi suốt quá trình, đến khi rời đi mới bừng tỉnh, kích động vô cùng, “Anh Dã, anh sắp có xe đạp rồi hả?”

“Còn phải xem mấy món phế liệu đó có làm nên hồn không đã.” Chu Dã cười.

Anh thật không ngờ cách này lại khả thi. Vợ anh đúng là thông minh, đọc sách nhiều đầu óc đúng khác biệt, về sau anh cũng phải học hành đàng hoàng.

“Chuyện này đừng nói ra vội, chờ lần sau đến xem thành phẩm rồi hẵng nói.” Chu Dã dặn.

Lý Thái Sơn tất nhiên gật đầu lia lịa.

Xử lý xong chuyện lớn này, anh ghé qua bệnh viện lấy không ít đồ tránh thai, mấy chuyện khác thì không có gì, nên cả hai cùng về nhà.

Mợ thấy anh chỉ mang về kẹp tóc cho vợ, chứ không có cái xe đạp nào, liền thở phào nhẹ nhõm.

Chu Dã nói: “Mợ à, mợ phải ở lại thêm vài ngày đó, sắp tới cháu định dẫn vợ cháu lên núi, nhờ mợ trông bọn nhỏ giúp.”

“Cháu đi là được rồi, dẫn Nguyệt Quý đi làm gì?”

“Vợ cháu chưa từng thấy cháu tìm kho báu trên núi mà.”

Bạch Nguyệt Quý không nói gì, đến tối lúc ngủ mới hỏi anh: “Tự dưng lại dẫn em lên núi làm gì?”

“Dẫn em đi leo núi, rèn luyện thể lực. Em yếu quá, anh mới làm có hai lần là em đã không chịu nổi rồi.” Chu Dã vừa cởi khuy áo cô vừa nói.

Bạch Nguyệt Quý đỏ mặt. Cô còn tưởng anh dẫn cô lên núi thật sự là để tìm kho báu, ai dè là vì chuyện này!

“Đồ không biết xấu hổ!” Cô dùng nắm đ.ấ.m nhỏ đ.ấ.m anh một cái.

Chu Dã bị dáng vẻ nũng nịu của vợ làm cho mê mẩn, liền hôn xuống.

Tối đó lại dùng thêm hai cái bcs.

Sáng hôm sau mới bảy giờ, Lý Thái Sơn đã đến rồi, Cố Quảng Thu cũng tới. Chu Dã mà lên núi thì tất nhiên sẽ rủ anh ta đi cùng.

Cố Quảng Thu chuẩn bị khá đơn giản: liềm, đòn gánh và gùi.

Còn Lý Thái Sơn thì mang theo gì? Ngoài liềm, đòn gánh và gùi, còn có thêm hai bao tải to sạch sẽ bằng vải bạt!

Rõ ràng là muốn theo Chu Dã lên núi làm một mẻ lớn!

Khiến Chu Dã cũng phải cạn lời.

Họ không gọi Vương Nhị Anh, nhưng cậu ta lại tự mình thấy, nên cũng xách theo đồ nghề, đứng đợi sẵn ở đầu thôn!

“Nhị Anh, cậu làm gì đó?” Lý Thái Sơn nhịn không được hỏi.

“Làm sao? Cậu được theo anh Dã lên núi, chẳng lẽ tôi thì không được à?” Vương Nhị Anh gắt.

Cậu ta cảm thấy giờ Lý Thái Sơn không còn xem cậu ta là anh em nữa rồi. Trước đó giấu cậu ta lén lên núi còn đỡ, lần này rõ ràng biết cậu ta đang ở trong thôn, vậy mà cũng không gọi đi cùng.

Lý Thái Sơn không phục: “CHúng tôi đã ba người rồi!”

“Thêm tôi thì cũng có sao đâu.” Vương Nhị Anh nói.

Lý Thái Sơn còn định nói gì đó, nhưng Chu Dã đã ngăn lại: “Nhị Anh đã tới rồi, thì cùng lên núi luôn đi.”

Vương Nhị Anh lúc này mới tươi tỉnh hẳn: “Vẫn là anh Dã đối xử với tôi tốt.”

Kết quả, hôm đó bọn họ vào núi chẳng thu được gì, ngay cả một con gà rừng cũng không có!

Cố Quảng Thu thì nhặt được một đống củi mang về, Lý Thái Sơn không siêng đến vậy, tức đến mức phát điên. Chính là do cái tên xui xẻo Vương Nhị Anh kia làm liên lụy!

“Sao vậy trời? Hôm nay sao lại không có gì hết vậy?” Vương Nhị Anh không nhịn được nói.

Lý Thái Sơn đã sớm bực bội với Vương Nhị Anh, cả đoạn đường cứ cố bám riết lấy anh Dã, bèn mắng: “Còn dám hỏi? Nếu không phải tại cậu, bọn tôi có đến nỗi tay trắng trở về không? Không cho cậu đi thì cứ đòi theo, giờ làm bọn tôi uổng công một chuyến, cậu hài lòng rồi chứ?”

“Ý cậu là gì? Chuyện này còn đổ lên đầu tôi vì tôi xui xẻo hả?”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Không phải cậu thì là ai? Cậu đúng là xui tận mạng luôn đấy!”

“Cậu…”

“Được rồi, đừng cãi nữa.” Chu Dã xua tay, nói: “Hôm nay không được thì mai lại đi.”

Ngày hôm sau, bốn người lại cùng lên núi, vẫn chẳng thu hoạch được gì.

Ngày thứ ba, thứ tư, cũng chẳng có.

Cứ như là gặp phải ma vậy!

Vốn dĩ Vương Nhị Anh còn muốn theo lên núi kiếm được chút gì đó tốt tốt, ví dụ như săn được heo rừng bán lấy tiền. Tiền trong tay hắn đã tiêu hết sạch lên người quả phụ họ Dương rồi, chẳng còn xu nào, thế mà cuối cùng lại chẳng kiếm được cái gì cả!

Hắn bắt đầu nghĩ Chu Dã đúng là hết vận đỏ rồi.

Dân trong thôn còn đồn anh là “phúc tinh”, gặp chuyện gì cũng thuận lợi.

Vậy mà Vương Nhị Anh theo cả bốn ngày, uổng công vô ích. Đến ngày thứ năm, Chu Dã còn rủ tiếp, cậu ta liền viện cớ từ chối luôn.

Nhưng ngay đúng hôm Vương Nhị Anh không đi, Chu Dã dẫn theo Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn lên núi thì kiếm được một mẻ lớn.

Hẳn mười con thỏ béo núc, gà rừng săn được ba đòn gánh, trứng gà rừng cũng nhặt được ba gùi đầy.

Tất cả đều do Chu Dã dẫn dắt mà có.

Lý Thái Sơn muốn phát cuồng vì khâm phục!

Anh còn nhớ lại mấy ngày trước chẳng nhặt nổi cái trứng gà nào, liền nghi ngờ hỏi: “Anh Dã, có phải anh cố tình không?”

“Cậu cũng nhìn ra rồi à.” Chu Dã không phủ nhận.

“Em đâu phải đồ ngốc, anh Dã may mắn đến mức trời cho, làm sao có thể để cái tên xui tận mạng như cậu ta cản nổi chứ?” Lý Thái Sơn cười hì hì.

Chu Dã thật sự không muốn dẫn Vương Nhị Anh chơi cùng, nên mới đưa cậu ta đi dạo vòng vòng vài ngày, tiện thể thăm dò địa hình luôn.

Không ngờ là cứ tưởng cậu ta nhiều lắm chỉ chịu được ba ngày, vậy mà gắng tới tận bốn ngày.

Lý Thái Sơn cũng phát ngấy Vương Nhị Anh, thật sự chẳng muốn chơi cùng nữa. Càng ngày cậu càng thấy Vương Nhị Anhlà người vừa thực dụng vừa hay ghen tị!

Ghen tị với anh Dã, cũng ghen tị với cậu!

Thật sự mà nói, nếu sau này có chuyện gì xảy ra, có thể trông cậy gì vào Vương Nhị Anh? Hắn không đ.â.m cho một d.a.o đã là tốt lắm rồi!

Loại người như vậy, không trách anh Dã chẳng muốn dẫn theo!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 134



“Anh Dã, chừng này thịt rừng chúng ta ăn sao hết? Thời tiết bây giờ còn chưa đến lúc làm thịt khô, còn cả đống trứng gà rừng nữa.”

“Để lại một ít mang về nhà, số còn lại mang đi bán.” Chu Dã không do dự nói, “Cậu cũng mang chút tiền về cho vợ, cho cô ấy vui một chút. Đừng để người ta bảo cậu theo anh lên núi mấy ngày mà về tay trắng.”

“Chuyện đó chắc chắn không xảy ra đâu, vợ em nghe lời em lắm!” Lý Thái Sơn vội nói, vợ cậu đúng là người vợ tốt.

“Đi thôi, đi bán hàng nào.” Chu Dã nói.

“Đi nào! Bán hàng rừng đây!” Lý Thái Sơn hô hào đầy phấn khích.

Còn có cả Cố Quảng Thu, ba người họ liền đi một vòng lớn bán hàng.

Thịt thỏ rừng thì khỏi phải bàn, mùa này chúng béo ú chuẩn bị cho mùa đông, mỗi con thỏ rừng sau khi làm lông cũng nặng tầm năm sáu cân.

Thế nhưng bán cho thương lái ở vùng này thì một con chỉ được có một đồng.

Tính ra thì mỗi cân thịt thỏ rừng chỉ khoảng hai hào.

Nhưng nếu đem ra thị trường thành phố bán, một cân thịt thỏ có thể bán được tầm một đồng, lợi nhuận cách biệt rõ rệt.

Thịt gà rừng cũng y chang.

Gà trống rừng nặng hơn, một con khoảng ba cân, được sáu hào. Gà mái thì tầm hai cân, bán được bốn hào.

Giá tương đương với thịt thỏ rừng, nhưng ở chợ thì giá gà rừng cũng gần bằng gà nhà, một cân hơn một đồng!

Nói chung là bán rẻ.

Ít nhất trong mắt Chu Dã là vậy, nhưng hai tên ngốc nghếch Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn này thì lại rất hài lòng với số tiền đó.

Thỏ rừng bán được mười đồng.

Gà rừng nhiều hơn, cả gà trống lẫn mái bán được mười bốn đồng tám hào.

Trứng gà rừng để lại một gùi, bán hai gùi, được năm đồng ba hào.

Hạt Dẻ Rang Đường

Tổng cộng hôm nay họ bán được ba mươi đồng một hào.

Còn hơn cả lần bán thịt lợn rừng trước, lúc đó bán được có hai mươi mấy đồng.

Nhưng cũng bởi vì lần này thú rừng béo ú, khác với con lợn rừng năm ngoái đói đến không còn sức, bị bẫy rơi xuống hố sâu. Hơn nữa lúc đó mỗi nhà còn giữ lại vài cân thịt ăn.

So ra thì lần này gà rừng, thỏ rừng số lượng nhiều hơn hẳn.

Tiền đến tay, Chu Dã chia đều cho mỗi người mười đồng.

Nhưng Lý Thái Sơn cầm mà thấy áy náy, cậu đâu phải như Vương Nhị Anh ham tiền vô độ, liền dúi lại cho anh Dã năm đồng.

Cố Quảng Thu cũng rút ra năm đồng đưa cho cậu em họ.

“Hai người làm gì vậy?”

“Anh Dã, nếu không có anh dẫn vào núi thì chúng em cùng lắm cũng chỉ săn được một hai con gà rừng, có mơ cũng không nghĩ được sẽ bắt được nhiều gà rừng, thỏ rừng như thế.” Lý Thái Sơn giữ lại năm đồng, hài lòng ra mặt.

Cố Quảng Thu gật đầu, đời anh có đi săn bao nhiêu lần cũng không nhiều bằng hôm nay theo cậu em họ vào núi.

Thế nên đưa nhiều tiền vậy, lòng thấy không yên.

Chu Dã lại rút lại cho mỗi người hai đồng, phất tay nói: “Cứ để thú rừng trên núi nghỉ ngơi đã, sau này chúng ta lại chọn thời gian vào núi tiếp.”

Nghe vậy, Cố Quảng Thu liền cười, đừng nói Lý Thái Sơn, lần sau lên núi nhất định sẽ chuẩn bị kỹ càng!

Khi ba người quay về thôn thì trời đã tối hẳn.

Lý Thái Sơn mang theo hai con gà rừng và hai cân trứng gà rừng về nhà.

Bố của Lý Thái Sơn, cùng vợ của Lý Thái Sơn thấy cậu về mới yên tâm, chứ không thì sắp lên núi tìm người rồi.

Chỉ có mẹ cậu là bình thản nhất, ra đóng cửa lại, rồi nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay về trễ vậy, có phải đi bán hàng rừng rồi không?”

Bố cậu và vợ cậu – Kim Tiểu Linh – cùng quay đầu nhìn sang.

Lý Thái Sơn cười hì hì: “Vẫn là mẹ hiểu chúng con nhất.”

Mẹ Thái Sơn lập tức đắc ý nhìn bố cậu và con dâu: “Thấy chưa, tôi nói không sai mà. Nó đi với Chu Dã thì không cần phải lo.”

Chỉ một câu này cũng đủ nghe ra bà tin tưởng Chu Dã thế nào.

“Mấy hôm trước chẳng phải không săn được gì sao?” Bố cậu nói.

Ông vốn không tin mấy lời đồn trong thôn.

Lý Thái Sơn nhận ly nước vợ rót cho, uống liền mấy bát mới thở phào nói: “Đó là do anh Dã cố tình! Anh ấy không muốn dẫn Vương Nhị Anh theo, nên mới làm vậy để hắn tự bỏ cuộc!”

Sau đó, cậu kể lại chuyện hôm nay vào núi săn được bao nhiêu thú rừng, cuối cùng còn mắng mấy người thu mua hàng, nói họ thấy hàng nhiều thì ép giá thảm hại!

Nói xong mấy chuyện đó, cjaau mới lôi ra từ trong túi một đống tiền lẻ đủ mệnh giá, “Ngoài gà rừng và trứng gà rừng mang về, năm đồng này là phần tiền bán được hôm nay. Nhưng anh Dã được chia nhiều hơn, bọn con nhận ít hơn. Mẹ cất đi nhé.”

Vì Lý Thái Sơn ở chung nhà với bố mẹ, nên tiền vẫn do mẹ cậu quản lý.

Nhưng sau này khi bố mẹ già rồi, tiền sẽ là của vợ chồng cậu, mấy nhà khác không có phần.

Mẹ Thái Sơn mừng lắm, vội vàng nhận lấy rồi đếm một lượt, sau đó mới rút ra năm hào đưa cho con dâu làm “quỹ riêng”.

Kim Tiểu Linh ban đầu thấy mẹ chồng sẵn sàng cho mình năm hào làm tiền riêng đã rất vui rồi, không ngờ sau khi ăn cơm xong, lúc trở về phòng, Lý Thái Sơn lại dúi thêm cho cô hai đồng nữa.

Kim Tiểu Linh mở to mắt nhìn chồng.

“Anh Dã cho bảy đồng, hai đồng này là anh giấu riêng ra, em cất lấy đi.” Lý Thái Sơn thì thào.

Kim Tiểu Linh mím môi cười, gật đầu lia lịa.

Còn ở nhà họ Trương, Cố Quảng Thu thì chẳng có nhiều toan tính như vậy, đem hết bảy đồng kiếm được đưa cho Trương Xảo Muội trước mặt chú thím Trương luôn.

“Chị dâu như thế mà còn lo anh Dã sẽ mượn tiền chị ấy, chị nghĩ gì vậy trời?” Buổi tối khi nằm ngủ, Trương Xảo Muội nói.

Cố Quảng Thu cũng không biết nữa.

Trương Xảo Muội lẩm bẩm một câu về chị dâu xong, mới hạ giọng nói với Cố Quảng Thu: “Chờ em sinh xong, anh tìm lúc nào đó đưa em lên thị trấn một chuyến, mình mở sổ tiết kiệm, đem tiền nhà gửi hết vào đó cho an toàn.”

Trong nhà cũng để dành được chút ít rồi, đúng là phải gửi ngân hàng thì mới yên tâm.

Cố Quảng Thu nắm tay cô, tỏ ý nghe theo hết.

“Cũng mệt cả ngày rồi, ngủ sớm đi. Ngày mai bảo mẹ luộc hai quả trứng gà rừng, nấu bát mì ngô cho anh ăn nhé.” Trương Xảo Muội dịu dàng nói.

Cố Quảng Thu xoa xoa bụng cô rồi mới đi ngủ.

Trương Xảo Muội cười. Gã đàn ông thô lỗ này tuy không giỏi ăn nói, nhưng đúng là một tay giỏi quán xuyến chuyện gia đình. Có anh rồi, trong lòng cô rất an tâm.

Chỉ riêng Bạch Nguyệt Quý là không thèm liếc mắt nhìn số tiền mà Chu Dã mang về, bảo anh tự mình cất đi.

Thật ra, từ khi cô về đây làm dâu, chỉ có lần đầu nhìn qua tiền trong nhà để biết cất ở đâu, sau đó chẳng bao giờ động vào nữa.

Điều này là điều mà Chu Dã phục nhất ở vợ mình.

Vợ nhà người ta thì ai chẳng nắm chặt quyền giữ tiền, chỉ có cô là chẳng thèm đoái hoài. Có lần hiếm hoi cùng anh đếm tiền xong, còn đi rửa tay bằng xà phòng nữa kìa…

Hôm nay anh nói với cô là mang về được hơn mười đồng, cô chỉ gật đầu rồi không nói thêm gì, làm anh cảm thấy mất hết cái cảm giác phấn khởi của một người đàn ông mang tiền về nhà.

Nhưng nếu không thể tìm được cảm giác ở chuyện tiền bạc, thì anh cũng đã “bù lại” bằng một chuyện khác rồi.

Còn là chuyện gì? Phật dạy: không thể nói.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 135



Sáng hôm sau, mẹ Thái Sơn mang sang cho Bạch Nguyệt Quý một giỏ đầy táo.

Số táo này là do nhà trồng, sau vườn nhà Lý Thái Sơn có hai cây táo.

Việc trồng táo hay cây hồng trước sau nhà là chuyện rất bình thường, nhà nào cũng có.

Giống như nhà Chu Xuyên và chị dâu Chu, cũng có một cây hồng và một cây táo, là do bố của Chu Dã trồng từ nhiều năm trước.

Người đi trước trồng cây, kẻ đi sau hưởng bóng mát, nên con cháu sau này tất nhiên được ăn.

Mẹ Thái Sơn luôn tự tay chăm sóc hai cây táo đó, chăm bón rất kỹ, bón phân, tưới nước đều đặn.

Thế nên mỗi năm chúng đều cho khá nhiều quả.

Cái giỏ mà bà xách sang hôm nay chắc cũng phải ba, bốn cân.

Lúc bà tới, Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý vẫn còn đang ngủ, dù sao tối qua cũng “vất vả” muộn, anh dùng tới ba cái bao nhỏ.

Mợ đang ninh gà rừng.

Thấy mẹ Thái Sơn mang theo nhiều táo như vậy, mợ xua tay không nhận.

“Cô để dành cho con dâu mới cưới cura cô. Táo bổ máu, để nó bồi bổ cho tốt, sang năm sinh cho cô một đứa cháu nội bụ bẫm.”

Mẹ Thái Sơn cười nói chuyện với mợ: “Xin nhận lời chúc lành của chị. Nhưng số táo này nhất định để lại cho Nguyệt Quý ăn. Nhà tôi có hai cây táo, quả đâu có ít, đủ cho nó ăn rồi.”

“Thế này tôi ngại nhận lắm.”

Mẹ Thái Sơn liền tự tay đổ táo ra cái nia: “Chu Dã và con trai tôi từ nhỏ đã lớn lên với nhau, chẳng khác gì ruột thịt. Vợ nó ăn chút táo của tôi thì có gì phải ngại?”

“Cô đã nói vậy thì tôi mặt dày thay Nguyệt Quý nhận nhé.” Mợ cười.

Mợ biết hôm qua cháu trai, con trai mình và Lý Thái Sơn vào núi và có được mẻ lớn, tối muộn mới về chắc chắn là đi bán hàng rừng.

Cụ thể bán được bao nhiêu thì bà không hỏi, nhưng nhìn mẹ Thái Sơn vui như vậy, lại còn mang nhiều táo tới, chắc chắn là lời được một mớ rồi.

Sau khi đưa táo xong, mẹ Thái Sơn cũng không vội về, cơm sáng đã có con dâu nấu, nên ngồi tán chuyện với mợ một lúc rồi mới quay về.

Chu Dã ngáp ngắn ngáp dài bước ra: “Mợ, lúc nãy ai tới thế?”

“Mẹ Thái Sơn đó. Nhìn này, mang cả đống táo tới, nói là cho vợ cháu ăn đấy.”

Chu Dã nhìn cái nia đầy táo, cười nói: “Thím ấy khách sáo quá rồi.”

“Bán được bao nhiêu vậy?” Mợ hỏi.

“Cháu lấy phần nhiều hơn một chút, Thái Sơn với anh Quảng Thu mỗi người bảy đồng.” Chu Dã vừa rửa táo vừa nói.

Mợ ngạc nhiên khi nhận táo: “Nhiều thế à? Các cháu săn được bao nhiêu thú thế?”

Chu Dã vừa bóp kem đánh răng vừa đáp: “Cũng kha khá đấy ạ. Chỉ tiếc là thương lái ép giá quá, bọn cháu không có chỗ nào khác để bán, nếu không chắc còn được nhiều hơn. Lần sau mà có dịp, cháu tính xem có nên tự mình đi bán không, giá chắc sẽ cao hơn nhiều.”

Mợ vội nói: “Thế thì không được! Dù có kiếm ít đi một chút cũng đừng tự bán, bị bắt thì sao?”

“Cháu chỉ nói vậy thôi, mợ cứ yên tâm, sau này vẫn bán cho người thu mua như cũ.”

Mợ mới yên lòng.

Chu Dã nhổ bọt, rồi nói: “Mợ, mình nấu mì ăn đi?”

“Trưa ăn mì nhé, mợ đã hấp bánh bao với khoai lang rồi.” Mợ đáp, rồi nói thêm, “Mợ biết cháu có bản lĩnh, trời cũng ưu ái cho ăn lộc, chẳng phải lo gì cả. Vợ cưới cũng tốt, mợ chẳng cần nhắc gì nhiều. Nhưng chuyện cái xe đạp kia, cháu có thật là không nghĩ đến không?”

Mợ hiểu tính cháu trai mình, đoán chắc là lại nghĩ đến cái xe đạp rồi.

Chu Dã đánh răng xong, súc miệng rồi cười: “Mợ cứ yên tâm. Nhà cháu hiện giờ chưa đến mức cần mua xe đạp đâu.”

Bỏ hơn ba trăm đồng để mua một chiếc xe đạp, anh đâu có điên.

Nhưng nếu không có gì ngoài ý muốn, chẳng mấy chốc anh cũng sẽ có xe đạp riêng.

Lúc đó sẽ cho mợ một bất ngờ.

Sáng hôm ấy, họ ăn sáng bằng món canh gà rừng hầm nấm.

Bạch Nguyệt Quý với Đâu Đâu và Đô Đô thì được ăn bánh bao, còn Chu Dã với mợ thì ăn khoai lang.

Ba mẹ con vẫn còn ngủ, nên Chu Dã với mợ ăn trước.

Ăn xong, hai người cùng nhau rửa khoai, rồi dùng bàn mài để bào khoai.

“Mợ ơi, đợi khi nào làm xong miến khoai lang, mợ mang nhiều một chút về cho cậu ăn nhé, cậu thích món đó lắm.” Chu Dã nói.

Mợ cười: “Kệ ổng đi, ổng còn thích khối thứ.”

“Chai rượu lần trước cháu đưa cậu uống hết chưa?”

“Đừng mua nữa, tốn tiền chưa nói, uống xong còn ngáy như sấm, ồn c.h.ế.t đi được.”

“Haha, cậu đúng là bị mợ quản chặt ghê luôn á.”

“Ai thèm quản ông ấy chứ, chẳng buồn để ý đến luôn! Hôm trước mà mợ không nhắc thì ông ấy còn định không rửa chân mà leo lên giường, cái tật này đúng là sống đến già cũng không sửa nổi!”

“Cậu đúng là có phúc, cưới được mợ vừa đảm đang lại biết lo cho gia đình.”

“Cái miệng cháu chỉ được cái ba hoa.” Mợ cười liếc cháu một cái.

Đến khi Bạch Nguyệt Quý cùng hai bé Đâu Đâu, Đô Đô tỉnh dậy thì cũng đã gần chín giờ. Lúc này, Chu Dã và mợ đã làm được không ít việc rồi.

Vốn việc làm miến khoai lang là phần của cô, vậy mà cuối cùng lại để Chu Dã với mợ lo hết, khiến Bạch Nguyệt Quý cảm thấy có chút áy náy.

“Mợ nhìn vợ cháu xem, da trắng hồng hào, y như quả vải tươi từ miền Nam mới bóc vỏ vậy, vừa ngọt vừa ngon.” Chu Dã nhìn vợ mà trêu.

Mợ bật cười.

Bạch Nguyệt Quý nhớ lại sự “quấn người” của gã đàn ông thô lỗ này tối hôm qua thì đỏ mặt, liếc anh một cái rồi nói:

“Anh từng ăn vải miền Nam à?”

“Ăn rồi chứ.”

“Nói xạo.”

“Thật mà, không tin em hỏi mợ đi.” Chu Dã nói.

Bạch Nguyệt Quý liền quay sang hỏi: “Mợ ơi, anh ấy nói thật đấy ạ?”

“Là chuyện của nhiều năm trước rồi, bố nó không biết lấy từ tay thương lái nào hai cân vải, còn cho nhà mợ một cân nữa, tới giờ mợ vẫn nhớ mãi cái vị đó.” Mợ gật đầu.

Bạch Nguyệt Quý thật sự hơi bất ngờ. Bố chồng cô đúng là có bản lĩnh, đến cả vải tươi mà cũng xoay được.

Chu Dã nói: “Nếu vợ thích ăn, hè sang năm anh tìm thử, nếu có thì cũng lấy cho vợ ít.”

“Không cần đâu, em ăn rồi.”

Cô thích mấy giống vải như Quế vị hay Phi tử tiếu, hạt nhỏ thịt dày. Còn mấy loại vải hạt to thì cô không ưa.

Chu Dã cười: “Ngon phải không?”

“Cũng được thôi.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Dã cười nói tiếp: “Mợ xem vợ cháu kìa, còn dám bảo vải chỉ ‘cũng được’. Hồi xưa có một vị hoàng đế, tên là gì nhỉ?”

“Đường Huyền Tông, vì Dương Quý Phi mà không tiếc sức dân tiền bạc để vận chuyển vải tiến cung.” Bạch Nguyệt Quý liền đọc luôn bài thơ:

“Trường An ngoái lại gấm như mây,

Ngàn cửa núi cao nối tầng tầng.

Một vó ngựa bụi bay quý phi cười,

Nào ai hay đó vải tươi vừa đến.”

Chu Dã nhìn vợ với ánh mắt khỏi nói cũng biết đang say mê tới cỡ nào.

Mợ cũng thế, thảo nào cháu dâu của bà viết văn được đăng báo, được tòa soạn quý trọng đến vậy, quả là trong bụng đầy chữ nghĩa, văn thơ phong phú!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 136



Sau khi Bạch Nguyệt Quý ăn xong, cô cũng cho Đâu Đâu và Đô Đô ăn no rồi mới bảo mợ dẫn bọn nhỏ ra ngoài dạo, còn việc ở nhà để cô làm.

Mợ lắc đầu: “Không cần đâu, tay cháu là để cầm bút viết, đừng làm mấy việc này. Cháu không quen, lỡ đâu làm xước tay thì sao?”

“Không sao đâu ạ, để cháu làm. Mợ đưa hai đứa nhỏ đi chơi một vòng đi.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Thấy cô thật sự muốn làm, mợ mới chịu để cô làm, nhưng vẫn có chút lo lắng: “Vậy cháu cẩn thận một chút, đừng để trầy tay đấy nhé.”

“Dạ.” Bạch Nguyệt Quý đáp, rồi ngồi xuống bắt tay vào làm.

Thấy cô làm khá thuần thục, mợ mới yên tâm dẫn hai đứa nhỏ sang nhà họ Trương chơi.

“Anh còn sai mợ làm việc này nữa, việc này để em làm là được rồi mà.” Bạch Nguyệt Quý trách.

Chu Dã cười: “Không phải anh sai mợ làm, là mợ hỏi anh sao lại chất đống khoai lang thế. Anh nói là em định làm miến khoai lang, mợ thấy cũng không bận gì nên bảo anh cùng đi rửa và bào khoai luôn.”

Bạch Nguyệt Quý nhìn mớ khoai lang, đã được rửa sạch sẽ, cả những củ bị hỏng cũng đã được gọt bỏ kỹ càng.

Làm miến khoai lang thì kiêng nhất là rửa không sạch, nếu không sợi miến sẽ lẫn cát, ăn mất ngon, còn gây cụt hứng nữa.

“Vợ à, sao hồi trước em không thi đại học vậy?”

“Đại học đâu phải dễ thi.”

“Người khác thì thôi, chứ với tài văn chương của vợ anh, thi vào mấy trường Công – Nông – Binh thì dễ như chơi.”

“Trường đó đâu phải ai cũng vào được, không có quan hệ thì đừng mơ.” Bạch Nguyệt Quý đáp.

Đừng tưởng thời này không có chuyện chạy chọt, thời nào cũng vậy cả. Trường Công – Nông – Binh không phải người thường muốn vào là vào được.

Nhưng Bạch Nguyệt Quý cũng chẳng coi trọng những trường đó: “Loại trường như thế không học cũng chẳng sao, chẳng có mấy giá trị. Sau này sẽ có đầy trường tốt mời em vào học.”

Nói rồi cô liếc anh một cái: “Thời gian sắp tới rảnh rỗi hơn rồi, anh cũng nên đọc thêm sách đi.”

Chu Dã gật đầu: “Anh sẽ đọc nhiều hơn, đọc sách giúp người ta thông minh mà.”

“Nhận thức vậy là khá đấy.” Cô vợ khẽ khen.

Chu Dã ngó quanh không có ai, liền ghé qua hôn vợ một cái.

Bạch Nguyệt Quý lập tức liếc nhìn cánh cửa chưa đóng, thấy không có ai mới trừng mắt với anh: “Anh liệu hồn đấy.”

Tối hôm qua anh đã giày vò cô đến độ không thở nổi, rõ ràng cả ngày đi núi mệt mỏi, thế mà tối về vẫn sung sức như vậy!

Thấy vợ bắt đầu nổi cáu, Chu Dã vội đổi đề tài: “Vợ à, làm xong rồi thì mình lên núi dạo một vòng nhé?”

“Không đi.” Nghĩ tới mục đích thật sự của anh mỗi lần rủ cô vào núi, cô chẳng buồn để ý đến nữa.

“Đi mà đi mà, có em đi cùng, anh cảm thấy mình sẽ tìm được đồ tốt.”

“Anh chẳng phải lúc nào cũng tìm được đồ tốt à?”

“Đó toàn là hên xui thôi, ngay cả mợ còn nhặt được linh chi, chứ anh vào núi bao nhiêu lần rồi mà chưa thấy nổi cái bóng linh chi.”

Cuối cùng cũng nói thật rồi.

Bạch Nguyệt Quý liếc anh, cười nhạt: “Chu Phúc Tinh mà nói thế thì đúng là khiêm tốn rồi. Anh vào núi thì nhặt được nhân sâm ngàn năm, linh chi vạn năm cũng là chuyện dễ như chơi ấy chứ.”

Chu Dã nhìn vợ nói móc mà thấy cũng đáng yêu cực kỳ.

Ừm, không muốn mài khoai nữa, muốn dắt vợ vào buồng… lên giường bàn chuyện đời người.

Bạch Nguyệt Quý sao lại không nhìn ra ánh mắt kia của anh? Cô thật sự không muốn quan tâm đến anh nữa. Từ sau khi rảnh việc mùa màng, người này cứ như biến thành người khác, chẳng còn chính chắn tí nào!

Chu Dã thì tỏ vẻ: anh chẳng muốn nghiêm túc đâu, ở trước mặt vợ thì nghiêm túc làm gì, anh đâu phải thánh nhân như Liễu Hạ Huệ.

Nhờ có mợ trông con, hai vợ chồng mới chuyên tâm làm miến khoai lang.

Sau vài ngày, họ đã làm xong phần tinh bột, tiếp theo là quấy hồ và ép bột thành sợ, khâu này cũng do Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã cùng làm. Mợ đứng bên cạnh vừa nhìn vừa chỉ dẫn.

Quấy hồ là khâu rất quan trọng, mợ từng làm nên hiểu rõ.

Công đoạn cuối cùng là phơi sợi miến.

Miến khoai lang sau khi phơi khô là có thể thu gom cất trữ.

Khi cân thử mẻ miến khoai lang làm xong, thấy hơi ít hơn dự đoán.

Khoai lang dùng để làm lần này tới ba trăm cân, mà chỉ ra được khoảng bốn mươi cân miến khoai lang.

Hạt Dẻ Rang Đường

Cô vốn còn hy vọng làm được bốn năm mươi cân, nhưng cũng là bình thường, vì năng suất tinh bột của khoai phụ thuộc vào chất lượng, không có con số cố định.

Miến làm xong rồi, Bạch Nguyệt Quý mới chịu để Chu Dã dắt đi dạo núi một chuyến.

Có điều mấy thứ như nhân sâm hay linh chi thì không tìm được, hai người chỉ phát hiện ra mấy cây nấm đầu khỉ.

“Sao ở chỗ mình cũng có nấm đầu khỉ vậy?” Bạch Nguyệt Quý cầm một cây lên quan sát, rồi hỏi.

“Đương nhiên là có rồi, nhân sâm linh chi còn có nữa là mấy cây nấm khỉ này.” Chu Dã đáp. Ở vùng này người ta gọi nấm đầu khỉ là “nấm khỉ”, anh từng hái qua rồi, thứ này xào thịt ăn ngon lắm.

Bạch Nguyệt Quý bảo anh giữ lại: “Thế là được rồi, chắc cũng đến lúc về rồi nhỉ?”

“Mới tới được đâu chứ.” Chu Dã cười, rồi lại kéo vợ tiếp tục đi vào sâu hơn trong núi.

Bạch Nguyệt Quý hết cách, chỉ đành đi theo anh.

Cô vốn ít vào núi, trong khu rừng sâu này hoàn toàn mất phương hướng, không biết mình đang đi đến đâu. Đợi đến khi mệt rồi, hai người tìm một tảng đá to ngồi nghỉ, lấy bánh mang theo ra ăn.

“Vợ à, em đẹp thật đấy.” Chu Dã nhìn dáng vẻ vợ đang th* d*c mà tưởng tượng miên man.

Bạch Nguyệt Quý: “…” Cô sắp mệt đến c.h.ế.t rồi mà anh ta còn nói mấy lời chọc ghẹo.

Chu Dã nhìn quanh như ăn trộm, rồi ôm lấy vợ: “Em xem kìa, núi non sông suối cảnh đẹp như tranh vẽ.”

Bạch Nguyệt Quý: “… Anh định làm gì?”

“Lưu lại dấu chân chúng ta giữa thiên nhiên này, chẳng phải là việc ý nghĩa lắm sao?” Người đàn ông vừa mặt dày vừa hoang dã bắt đầu có ý định xấu xa.

Bạch Nguyệt Quý bèn véo một cái thật đau lên đùi anh, khiến Chu Dã nhăn nhó: “Vợ ơi, em mưu sát chồng đấy à.”

Hai vợ chồng nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục đi tiếp.

Chẳng bao lâu họ đến được điểm đích.

Đó là hai cây dẻ, thì ra Chu Dã dẫn cô vào núi là để nhặt hạt dẻ. Nhưng không thể phủ nhận, mục tiêu lần này khiến Bạch Nguyệt Quý rất hài lòng, cô vốn rất thích ăn hạt dẻ.

Dù là hầm gà rừng, làm bánh dẻ hay rang lên ăn đều cực kỳ ngon.

Hai người nhặt được đầy một bao tải lớn.

“Liệu có nhặt hơi nhiều không? Mang về có nặng quá không?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.

“Em xem thường chồng em rồi đấy à? Chồng em mà không vác nổi mấy chục cân hạt dẻ sao?” Chu Dã nhướng mày.

Bạch Nguyệt Quý bật cười.

Chu Dã ôm lấy eo cô: “Vợ à, hiếm khi mình vào núi thế này, lại chẳng có ai ở đây…”

Bạch Nguyệt Quý đánh một cái vào người anh: “Đồ mặt dày.”

Nhưng… sao cô lại thấy hơi rung động là sao?

Không được không được, không thể để tên này làm hư mình được.

“Ơ, anh xem chỗ kia có phải cây nhân sâm không?” Mắt Bạch Nguyệt Quý sáng rực lên.

Chu Dã chẳng buồn ngó: “Vợ à, lại đây đi, chỉ một lần thôi mà~”

“Thật đấy, đúng là cây nhân sâm mà, em không đùa đâu, anh nhìn đi kìa!” Bạch Nguyệt Quý cố đẩy anh ra nhưng không nổi, đành lấy tay đẩy mặt anh quay lại.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 137



Ban đầu Chu Dã còn đang nghĩ vợ mình đúng là đáng yêu thật, lại dùng cái lý do vụng về như vậy để gạt anh.

Ai ngờ vừa quay đầu lại, thật sự là một cây nhân sâm, mọc giữa đám cỏ khô rậm rạp.

“Thật luôn hả?” Chu Dã ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh lại. Với cái vận khí nghịch thiên của vợ anh, vào núi nhặt được nhân sâm cũng là chuyện bình thường thôi, không có gì to tát cả.

“Vợ à, mình tiếp tục nhé.” So với “việc lớn” trong lòng anh lúc này, nhân sâm có thể để sau cũng được, nó đâu có chạy mất.

Nhưng với Bạch Nguyệt Quý thì đây là lần đầu tiên cô phát hiện ra nhân sâm, thấy rất quý hiếm.

Tâm trí sớm đã chẳng còn hứng thú với chuyện vừa rồi nữa, cô gạt gã đàn ông xấu xa kia ra: “Anh tránh ra đi.”

Đẩy cái tên thô lỗ phiền phức ra một bên, cô cúi xuống xem kỹ gốc nhân sâm.

Nói đến chuyện sao cô lại nhận ra cây nhân sâm, là bởi kiếp trước từng thấy rồi, dù mấy cây đó đều là nhân sâm nuôi trồng, không giống như cây hoang dã này.

“Còn đứng ngẩn ra làm gì nữa, mau đào đi chứ.” Bạch Nguyệt Quý thấy anh vẫn chưa hành động thì lên tiếng giục.

Chu Dã vác cuốc đi tới, miệng còn lẩm bẩm: “Cây nhân sâm này xuất hiện không đúng lúc chút nào.”

Hôm nay anh mang theo đòn gánh, liềm, cuốc, hai bao tải và một cái gùi.

Nếu chỉ đi một mình thì không cần vác cuốc, nhưng dẫn vợ theo vào núi thì nhất định phải mang, phòng khi gặp nguy hiểm còn có cái mà phòng thân.

Còn con d.a.o kia à, loại lưỡi nhỏ đó gặp dã thú lớn thì chẳng làm gì nổi.

“Sao nhân sâm lại thích mọc trong đám cỏ rậm thế không biết.” Chu Dã vừa dọn cỏ vừa nói.

Bạch Nguyệt Quý giải thích: “Đó là đặc tính của nhân sâm. Nó hấp thụ dinh dưỡng từ cỏ dại xung quanh, càng có nhiều cỏ thì cây sâm càng phát triển tốt.”

Chu Dã ngạc nhiên: “Vợ anh mà ngay cả chuyện này cũng biết luôn sao?”

Bạch Nguyệt Quý thản nhiên đáp: “Trong sách có nhà vàng, trong sách có giai nhân. Sách vở có hết.”

Chu Dã không nhịn được lặp lại câu đó theo, cảm thấy nói quá hay, đọc sách đúng là có lợi thật.

Nhưng bây giờ vẫn phải tập trung vào việc đào nhân sâm.

Anh chồng thô lỗ định mạnh tay đào luôn, nhưng bị vợ cản lại. Cô thấy gần xong rồi thì định dùng tay bới ra.

“Ấy vợ à, đừng đừng, để anh làm!” Chu Dã hoảng hồn nói ngay.

Để vợ anh, người có bàn tay trắng mịn như thế đi bới đất? Anh không nỡ chút nào, liền tự làm luôn.

“Vậy thì nhẹ tay thôi đấy.” Bạch Nguyệt Quý dặn.

“Yên tâm, anh sẽ đối xử với nó như cách anh đối xử với em.” Chu Dã cười.

Bạch Nguyệt Quý cũng cười, đúng là cái đồ đàn ông thô lỗ chẳng nghiêm túc được bao lâu.

Sau hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đào xong cây nhân sâm già đó.

Chu Dã thật sự rất cẩn thận, nhưng vẫn làm gãy mất hai sợi rễ phụ.

Dù vậy, không thể phủ nhận đây là một cây nhân sâm gần như hoàn chỉnh.

“Đây là cây nhân sâm còn nguyên vẹn nhất mà anh từng thấy đấy.” Chu Dã cảm thán.

“Anh từng thấy nhân sâm rồi sao?” Bạch Nguyệt Quý cười hỏi.

“Xem thường anh rồi đấy à? Anh từng thấy không ít đâu. Trước kia bố anh dẫn anh vào núi.”

Chu Dã kể: “Trong mấy năm bố anh dắt anh vào núi, ông ấy tìm được ba cây nhân sâm lận!”

Mỗi lần vào núi, bố đều dạy anh rất nhiều điều, nhân sâm thích mọc chỗ nào, linh chi hay xuất hiện ở đâu, tập tính của gà rừng, thỏ rừng v.v…

Còn dặn anh phải ghi nhớ kỹ, nhưng đừng nói cho người ngoài biết.

Có điều… bố anh không giỏi đào sâm lắm, rất thô tay, toàn đào gãy rễ.

Bạch Nguyệt Quý cười: “Bố giỏi thật đấy.”

Chu Dã cũng cảm thấy bố mình rất giỏi, chỉ tiếc là hồi chạy nạn sức khỏe hao tổn quá nhiều, bồi bổ mấy cũng không hồi phục được.

Nhưng Chu Dã lại được hưởng rất nhiều tình yêu thương từ bố.

Hồi nhỏ, bố hay cho anh cưỡi lên vai đi xem náo nhiệt, dẫn anh đi chợ, kẹo hồ lô trong tay làm bọn trẻ con khác nhìn thèm đến ch** n**c dãi.

“Chờ Đâu Đâu và Đô Đô lớn lên, anh cũng sẽ dẫn con đi mua kẹo hồ lô.” Chu Dã bỗng nói một câu như vậy.

“Nhớ bố rồi à?” Bạch Nguyệt Quý nhìn anh hỏi.

Chu Dã đúng là đang nhớ, thỉnh thoảng vẫn nhớ đến bố, đôi khi còn nằm mơ thấy nữa.

Nhưng giờ đây anh đã có vợ, có con, có gia đình. Bố là tấm gương tốt, anh cũng sẽ truyền lại tình yêu thương đó cho các con mình.

“Cây nhân sâm này bán được bao nhiêu tiền nhỉ?” Bạch Nguyệt Quý chuyển chủ đề.

Chu Dã cười: “Cây như thế này chắc bán được tầm hai trăm đồng. Nhưng thôi mình đừng bán, để nhà dùng, phòng khi có việc gì còn có cái mà dùng.”

Bạch Nguyệt Quý lắc đầu: “Vẫn là nên bán đi, nhà mình không có điều kiện để bảo quản, chỉ cần sơ ý một chút là hỏng ngay.”

Nếu có điều kiện tốt để bảo quản cây nhân sâm này, cô đúng là không nỡ bán, đây là sâm rừng 100%, gặp được là may mắn, bán đi thì tiếc lắm.

Nhưng nhà thật sự không đủ điều kiện, dễ hư hỏng lắm, chi bằng bán luôn đổi lấy tiền còn hơn.

Chu Dã do dự một chút rồi cũng gật đầu: “Được, vậy mai anh mang đi bán.”

Hai vợ chồng liền xuống núi.

Chu Dã gánh bao hạt dẻ, còn Bạch Nguyệt Quý đeo chiếc gùi sau lưng, bên trong là cây nhân sâm được bọc kín bằng thuốc thảo dược thường dùng để nấu nước uống thanh nhiệt. Nếu có ai nhìn thấy thì bảo là thuốc đem về nấu nước uống.

Trên đường xuống núi, hai người còn moi được mấy tổ gà rừng, thu hoạch kha khá trứng mang về.

Về đến thôn, họ tình cờ gặp Vương Nhị Anh.

Thấy hai vợ chồng Chu Dã gánh nhiều đồ như vậy, mắt Vương Nhị Anh sáng rực lên.

“Anh Dã, anh vào núi kiếm được thứ gì ngon lành thế kia?”

Nếu là trước đây, Chu Dã chẳng buồn nói với hắn, có khi còn sầm mặt quay đi.

Nhưng giờ thì khác rồi.

Hạt Dẻ Rang Đường

Anh đã có vợ con, làm gì cũng không thể như hồi độc thân. Phải suy nghĩ cho vợ, cho con.

Đối với những kẻ nhỏ mọn chưa lập gia đình như Vương Nhị Anh, anh sẽ không tuyệt tình như trước, vì dù sao cũng ở chung một thôn.

Biết đặt sự an toàn của vợ con lên hàng đầu, đó mới là dấu hiệu của một người đàn ông trưởng thành.

“Có ăn hạt dẻ không? Anh cho cậu ít.” Chu Dã nói.

Vương Nhị Anh bán tín bán nghi, “Có chứ, cho em xin ít!”

Hắn đi theo về tận nhà, nhưng khi thấy bao tải rắn mà Chu Dã gánh về đúng là toàn hạt dẻ thật, còn trong gùi của Bạch Nguyệt Quý là trứng gà rừng cùng một bó thuốc thảo dược thường dùng để nấu nước uống thanh nhiệt, thì lập tức thất vọng thấy rõ.

Chu Dã thấy Vương Nhị Anh có vẻ ngẩn ra, liền giả vờ hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì, chỉ là nghĩ anh Dã anh may mắn như thế, cứ tưởng anh kiếm được thứ gì đó ghê gớm lắm.” Vương Nhị Anh nói, thất vọng ra mặt.

Chu Dã nói: “Lần trước cậu đi cùng bọn anh vào núi không phải cũng không kiếm được gì sao? Nói thật chứ, thú rừng trong núi dạo này đúng là ít thật.”

Vương Nhị Anh cũng có cảm giác đó, mấy hôm vào núi mà đến con gà rừng cũng chẳng thấy đâu.

“Anh Dã, tối nay có kèo…”

“Đừng rủ anh nữa, anh có gia đình rồi, còn chơi bời gì nữa chứ.” Chu Dã khoát tay.

Vương Nhị Anh cũng chẳng nói gì thêm nữa.

Giờ cậu ta và Chu Dã đã không còn hợp nhau như trước, cả với Lý Thái Sơn cũng thế.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 138



Đợi Vương Nhị Anh đi rồi, mợ mới nói: “Thằng đó chẳng phải loại người làm chuyện đàng hoàng đâu, cháu đừng qua lại nhiều với nó.”

Chu Dã cười: “Mợ cứ yên tâm, cháu còn không rõ nó à? Giờ cháu cũng chẳng buồn qua lại với nó nữa.”

Thấy cháu trai biết suy nghĩ, mợ gật đầu, không nói thêm gì.

Chu Dã đi đóng cổng lại, rồi cười toe toét nói: “Mợ đoán xem, hôm nay bọn cháu mang gì về nào?”

“Chẳng phải ở đây hết rồi sao?” Mợ nhìn qua đất, thấy nửa gùi trứng gà rừng, một bó thuốc thảo dược thanh nhiệt, với mấy bao hạt dẻ.

Chu Dã liếc mắt ra hiệu cho vợ.

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười, cô cũng không định giấu mợ chuyện gì, liền tháo bó thuốc ra, cây nhân sâm rừng được đào rất hoàn chỉnh liền lộ ra.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Ối trời ơi!” Mợ kêu lên, “Tìm thấy kiểu gì vậy đó?”

Chu Dã liền thao thao bất tuyệt kể chuyện vợ mình tinh mắt cỡ nào, bản thân thì chẳng thấy gì, thế mà cô lại phát hiện ra, đúng là mắt thần lửa…

Bạch Nguyệt Quý nghe không nổi nữa, quay người vào nhà xem Đâu Đâu và Đô Đô, lúc này đã ba giờ chiều, hai đứa đang ngủ trưa.

Cây nhân sâm mang về được Chu Dã đem đi bán từ sáng sớm hôm sau, lúc trời còn chưa sáng rõ.

Không nhiều không ít, vừa tròn hai trăm đồng.

Chu Dã mang số tiền đó gửi vào sổ tiết kiệm của nhà.

Trong sổ bây giờ đã có đúng bốn trăm đồng, còn mấy đồng tiền lãi thì chẳng đáng là bao.

Lúc Chu Dã mang sổ tiết kiệm về, mợ dặn dò đủ điều: “Số tiền đó phải giữ kỹ, đừng có dại mà lấy đi mua xe đạp này nọ làm gì, không dùng được đâu. Bây giờ cháu có vợ có con rồi, nên tính xem có cần sửa lại nhà không, sau này Đâu Đâu và Đô Đô lớn rồi, mỗi đứa có một phòng chẳng phải tốt hơn sao?”

Sở dĩ mợ không nói với Bạch Nguyệt Quý là vì cô cháu dâu này quá chiều chồng, nói cũng bằng không.

Nhắc thẳng với cháu trai thì còn dễ kiểm soát hơn.

“Dạ dạ dạ, mợ cứ yên tâm, cháu không mua đâu.” Chu Dã gật đầu như giã tỏi.

Mợ lúc đó mới yên tâm, cầm theo phần miến khoai mà cháu trai mang đến về nhà. Còn trứng gà rừng mà Bạch Nguyệt Quý chuẩn bị cho bà thì bà từ chối, bảo cô giữ lại mà dùng.

Nhưng mới vài ngày sau, Chu Dã lại cưỡi con “Kim Đại Lộc” của mình đến, mang theo miến khoai và trứng gà rừng đến nữa!

Lần trước Chu Dã bảo mợ mang nhiều một chút, cho hẳn mười cân.

Nhưng bà không chịu, chỉ mang về vài cân cho cậu ăn thay đổi khẩu vị chút thôi.

Lần này, anh liền tranh thủ trước khi Triệu Mồm To về nhà mẹ đẻ khoe khoang, anh đã cưỡi xe đạp đến trước!

Còn mang theo cả miến khoai và vài cân trứng gà rừng.

Nhưng mợ chẳng những không vui, mà còn tức đến phát điên, tóm lấy tai cháu trai mắng: “Cháu còn coi mợ là mợ của cháu không? Mợ đã bảo phải giữ số tiền đó lại, cháu coi lời mợ như gió thoảng bên tai hả?”

“Đánh! Đánh cho chừa cái tật đi!” Cậu Cố cũng hùa theo.

Chu Dã vừa kêu “ôi ôi đau quá” vừa nói: “Đau đau đau, mợ ơi đừng giận, nghe cháu giải thích đã, cái xe đạp này không phải cháu mua!”

“Của người khác hả?” Mợ ngẩn người, buông tay ra.

Chu Dã lập tức nhảy ra xa, xoa xoa tai rồi cười toe toét: “Là của cháu thật.”

Mợ bắt đầu tìm chổi, cậu thì trực tiếp đưa cho bà.

“Khoan khoan, không phải như mọi người nghĩ đâu, cái xe Kim Đại Lộc này là do cháu gặp may, đúng lúc người ta cần tiền gấp, nên bán rẻ cho cháu đấy, cháu mới mua được.” Anh giấu luôn chuyện nhờ ông thợ sửa xe nhận làm ngoài.

Chuyện này anh cũng đã dặn Lý Thái Sơn giữ kín, không thể để lộ danh tính ông thợ được.

Dù vậy, mợ vẫn vụt cho hai phát chổi.

“Có phải của ai cho không đấy?” Mợ lườm.

Chu Dã bị đánh hai cái, vẫn cười hì hì: “Mợ ơi, có xe đạp tiện lắm mà. Sau này cháu chở vợ với Đâu Đâu Đô Đô qua đây, một chuyến là tới. Còn anh Quảng Thu, về nhà cũng tiện, cứ cưỡi xe đạp là xong.”

“Chân cháu làm bằng vàng hả? Đến đi bộ cũng lười, phải cưỡi xe cơ à!” Cậu mắng.

“Đúng thế! Thằng nhóc này, tiền để làm gì? Cháy túi chắc?” Mợ cũng không vui.

Nhưng nói gì thì nói, xe đạp Chu Dã vẫn đã mua về rồi.

Cả Đội sản xuất nhà họ Cố không một ai có xe đạp, ngay cả nhà đội trưởng cũng không đủ điều kiện.

Vậy nên khi Chu Dã cưỡi chiếc xe Kim Đại Lộc về, cả thôn như náo động!

Ngay cả cậu cả và cậu hai của Chu Dã cũng không nhịn được, nghe người ta kháo nhau xong cũng chạy đến xem.

Lúc đến nơi, thấy thằng cháu đang khoác lác:

“Ừ đúng, xe tôi mua đó.”

“Trông cũ thì sao, gặp đúng lúc thành phố có người chuẩn bị cưới nên đổi xe mới, tôi nghe nói không cần tem phiếu là chốt ngay.”

“Mua về không dùng? Sao lại không dùng? Sau này qua thăm cậu mợ tôi, tiện biết bao nhiêu.”

“Tốn nhiều tiền? Thì sao? Vợ tôi giỏi giang mà, toàn là tiền nhuận bút vợ tôi tiết kiệm mua cho đấy.”

“Vợ tôi có giận vì tôi xài tiền kiểu này không á? Sao lại giận chứ…”

“…”

Đang khoác lác hăng say, Chu Dã cũng nhìn thấy hai ông cậu, nhưng chẳng thèm chào hỏi gì.

Mỗi người sống cuộc đời của mình, ai cần quan tâm đến ai?

Được dịp nói cho sướng miệng, Chu Dã mới cười tít mắt quay sang mợ với cậu: “Muộn rồi, cháu về đây ạ, hôm khác cháu lại mang ít thịt sang cho cậu mợ.”

“Biến đi cho khuất mắt.” Cậu xua tay.

Trong ánh mắt ghét bỏ của cậu, Chu Dã leo lên Kim Đại Lộc, đạp xe rời đi.

Hàng xóm xung quanh quay sang nói với cậu mợ: “Hai người thật có phúc, có cháu trai hiếu thuận thế này, chắc con ruột cũng chỉ đến thế thôi.”

“Con ruột gì mà con ruột? Nếu là con tôi, tôi đã đánh cho khỏi xuống giường nửa năm rồi!” Cậu tức giận nói.

Mợ liền tiếp lời: “Đúng đó! Nếu là con tôi, tôi cũng đánh! Các người không biết đâu, tôi tức gần c.h.ế.t rồi. Tôi mới về được mấy ngày, bưu tá vừa gửi tiền nhuận bút của cháu dâu đến, tôi còn dặn tới dặn lui, bảo đừng tiêu xài bậy bạ, thế mà tôi vừa về tới nhà, thằng nhãi con này đã tiêu sạch rồi!”

“Lúc nãy bà đánh nhẹ quá đấy!” Cậu mặt hằm hằm.

“Lúc nãy có mỗi tôi đánh, còn ông là cậu ruột mà sao không đánh?”

Thế là hai ông bà già lại cãi nhau vì chuyện này, mà cãi rất ra trò.

Hàng xóm xung quanh đều rất hiểu chuyện, vội can ngăn: “Thanh niên bây giờ đúng là không biết tiết kiệm, làm trưởng bối thì phải trông chừng sát sao vào.”

“Phải đấy, em gái tôi mất sớm, có ai dạy nó đâu. Mai tôi sẽ qua đó, bảo nó bán cái xe đi!” Mợ cố ý nói vậy.

“Bán á? Mơ đi! Nếu nó chịu bán thì đã chẳng mua từ đầu rồi!” Cậu hiểu rõ vợ mình, phối hợp ngay.

“Nếu tôi nói nó không nghe, thì ông đi mà nói! Ông là cậu ruột, nó không nghe tôi cũng phải nghe ông!”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 139



Bên ngoài, cậu và mợ đang buôn chuyện với hàng xóm, còn trong nhà, vợ của Cố Quảng Hạ mặt mũi cứng đơ cả lại.

Cố Quảng Hạ nhìn dáng vẻ của chị ta, tốt bụng an ủi:

“Chu Dã đâu có biết tính toán trong sinh hoạt, chắc chắn không tích cóp được đồng nào, thể nào cũng vét sạch túi. Chúng ta nhất định không thân thiết với nhà đó, sau này có cần giúp gì thì còn trông cậy vào mình thế nào được?”

Vợ Quảng Hạ đâu phải ngốc, chẳng lẽ không nhận ra chồng mình đang mỉa mai chị ta sao?

Thế là lườm cho anh ta một cái sắc lẹm.

Cố Quảng Hạ hừ một tiếng, chẳng thèm để ý đến chị ta.

Còn nghĩ Chu Dã cần phải trông cậy vào chút tiền vặt của chị ta sao? Người ta giờ còn đi xe đạp cơ mà!

Dựa vào chị ta để xoay sở tiền nong, đúng là trò cười thiên hạ.

Đến cả vợ Quảng Hạ giờ cũng bắt đầu thấy không vững tin nữa, chẳng lẽ chị ta bị Chu Hữu Mai lừa rồi?

Chị ta nhìn vợ chồng Chu Dã sống sung túc, chẳng có vẻ gì là túng thiếu cả.

Lúc trước ăn uống linh đình còn nói là vét sạch túi, quay đi đã thấy mua hết bốn mươi đồng tiền lương thực.

Mua xong lương thực lại nói không còn tiền, vậy mà quay đầu lại đã thấy cưỡi xe đạp Đại Kim Lộc đi rồi.

Không được, chị ta phải tìm Chu Hữu Mai hỏi cho rõ!

Nhưng giờ Chu Hữu Mai lại không rảnh để trả lời, chị ta vừa mới cùng mẹ chồng về quê, mới biết chuyện này.

Mợ cả cùng mấy người nhà đi lên thành phố, giờ lo liệu xong, chẳng phải là tranh thủ đi mua vải, sắm sửa một chút đó sao?

Thế nên đã bỏ lỡ vụ ồn ào hôm nay.

Nhưng vừa về đã nghe tin, thằng cháu rể được gọi là “phúc tinh” của đội Ngưu Mông, lại vừa mua được một chiếc xe đạp Đại Kim Lộc!

“Chuyện đó có thật không?” mợ cả vừa về đã hỏi cậu cả Cố.

“Ừ.” cậu cả Cố gật đầu, vừa hút thuốc láo, vừa thấy trong lòng bứt rứt.

Chu Hữu Mai sững người, mợ cả cũng ngạc nhiên:

“Sao có thể chứ? Xe Đại Kim Lộc mà, nghe nói phải tốn không ít tiền mới mua được, nó lấy đâu ra tiền mà mua?”

“Là xe cũ.” – con trai bà là Cố Quảng Khoát lên tiếng.

“Xe cũ thì cũng đâu phải không tốn tiền? Xe cũ cũng phải nhiều tiền lắm đó!” mợ cả không nhịn được nói.

Chuyện này đúng là không thể phản bác được.

Ngay cả đội trưởng trong thôn họ cũng không có xe đạp, vậy mà đứa cháu trai vốn không được coi trọng lại là người đầu tiên có một chiếc.

Dù là xe cũ thì cũng rất đáng nể rồi.

“Chẳng phải mẹ nói nó không biết sống tiết kiệm, trong tay chắc chẳng giữ nổi đồng nào sao? Nhưng con thấy, nó sống còn hơn cả ai hết ấy!” Chu Hữu Mai không nhịn được nói.

“Làm sao mẹ biết được rốt cuộc là chuyện gì?” mợ cả lườm cô một cái.

“Triệu Mỹ Hương vẫn luôn nói như vậy, thế nhưng cho đến giờ vẫn chẳng thấy nhà nó sa sút, rốt cuộc là để dành được bao nhiêu của cải vậy chứ?”

“Dành dụm bao nhiêu thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi, hôm nay tôi qua đó, nó thấy tôi mà chẳng thèm chào hỏi câu nào.” Cố Quảng Khoát chen vào.

Cậu lớn mắng:

“Đồ vô ơn, tưởng có chút tiền rồi thì chẳng coi ai ra gì!”

Chu Hữu Mai liền hỏi:

“Vậy nhà mình còn muốn gả con cho nhà đó không?”

“Không gả. Sống kiểu đó thì trông mong gì được lâu dài!” cậu cả nói thẳng.

Đừng tưởng có cái xe Đại Kim Lộc rách mà dám lên mặt với ông. Theo ông, cái phúc khí đó chẳng bền được bao lâu đâu!

So với nhà cậu cả Cố, nhà cậu hai Cố lại có chút do dự.

Ông ấy vẫn còn phân vân không biết có nên tiếp tục kết thân hay không.

Mợ hai nói:

“Ngày mai tôi sang đội Ngưu Mông hỏi vợ Chu Xuyên xem rốt cuộc là chuyện gì!”

Hôm sau, bà thật sự qua tìm chị dâu Chu.

Nhưng chị dâu Chu làm sao biết được sự tình thế nào!

Thấy bà hỏi cái gì cũng không biết, mợ hai cũng tức giận:

“Hồi trước chính nhà cô khuyên chúng tôi đừng tiến tới, giờ thì thân thích nguội lạnh cả rồi.”

Đúng là bà có chút hối hận rồi, thằng cháu này xem ra cũng có tiền đồ lắm chứ!

Hồi đó mà giữ được mối quan hệ với cháu thì giờ đâu đến mức bị chê cười như vậy?

Hàng xóm láng giềng không ít người tới nói với bà rằng thằng cháu lại mang thịt sang biếu cậu mợ!

Tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng mợ hai cũng rất ghen tị.

Chị dâu Chu chẳng coi cái danh “mợ” đó ra gì, lạnh lùng đáp:

“Chính mấy người chê nghèo ham giàu, đừng có đổ vạ lên đầu tôi!”

Câu này khiến mợ hai đỏ mặt:

“Cô nói cái gì vậy? Gọi là chê nghèo ham giàu à? Có ai nói chuyện với trưởng bối kiểu đó không?”

“Trưởng bối? Mấy người như vậy mà cũng xứng gọi là trưởng bối à? Gọi một tiếng mợ mà lại tưởng mình là nhân vật quan trọng chắc?” chị dâu Chu cười lạnh.

Mợ hai tức đến mức chỉ tay vào mặt chị dâu Chu:

“Cô… cô…”

“Cái gì mà cô với chẳng cô, mau mau từ đâu đến thì quay về chỗ đó đi, tôi không rảnh tiếp mợ!” Chị dâu Chu lập tức đuổi người.

Loại trưởng bối gì mà còn bày đặt ra oai với cô?

Lần trước chẳng qua thấy nhà người ta có trứng gà, biết mở miệng nịnh nọt sẽ có lợi nên mới nói vài câu, hôm nay thì tay không mà tới, nhìn thấy là đã bực rồi!

Mợ hai tức đến mức chửi ầm lên:

“Cô tưởng tôi thèm đến cái xó rách nhà cô à!”

Rồi hầm hầm quay người bỏ đi.

Chị dâu Chu không thèm để tâm, nhưng trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì.

Xe đạp Đại Kim Lộc đấy, dù là xe cũ thì vẫn là xe đạp chứ!

Người ta đã cưỡi xe đạp đi rồi, còn nhà mình đến cái xe kéo cũng chưa có!

Đúng lúc đó, Chu Xuyên hớn hở từ ngoài chạy vào:

“Nuôi lợn được rồi! Mình có thể đăng ký xin một con lợn con về nuôi rồi!”

Chị dâu Chu lập tức bị thu hút:

“Thật hả? Đội xác nhận rồi à?”

“Xác nhận rồi!”

Anh ta vừa từ sân phơi lương thực trở về, vì mới đi họp xong. Mỗi nhà cử một người đại diện đi dự.

Nhưng đội Ngưu Mông lần này không chỉ cho nuôi lợn.

Họ còn quyết định sẽ nuôi dê trong năm nay nữa. Hai việc này đều đã được thông qua trong cuộc họp chung vừa rồi.

Hạt Dẻ Rang Đường

Giờ mọi người được về nhà bàn bạc. Nếu nhà nào có điều kiện nuôi, sẵn sàng nuôi, thì có thể ghi danh, ký tên và lăn tay.

Nuôi lợn đúng là có rủi ro, nếu lợn con c.h.ế.t thì sẽ bị trừ điểm công rất nhiều.

Nhưng nếu nuôi tốt, thì sẽ được chia một khoản điểm công không nhỏ khi giao nộp. Chưa kể trong quá trình nuôi, cứ có phân lợn là lại được cộng công điểm.

Không cần nói cũng biết, hầu hết mọi nhà trong thôn đều muốn nuôi.

Thím Trương cũng muốn nuôi một con.

Lúc này Bạch Nguyệt Quý đang dẫn theo Đâu Đâu và Đô Đô ở đó, nghe vậy liền hỏi:

“Thím có lo xuể không? Chị dâu sắp sinh rồi, đến lúc đó còn phải trông cháu nữa đấy.”

“Lo được chứ! Lúc đó Xảo Muội sinh con thì rảnh rang thôi, trong nhà đông người, ai cũng có thể phụ một tay. Năm sau con nó cũng được hai ba tháng rồi, lúc đó để nó đi làm, thím ở nhà vừa trông cháu vừa nuôi lợn.” Thím Trương đáp.

Bà vui lắm, vì chú Trương sắp được đội giao việc nuôi dê và hưởng công điểm lao động chính.

Con rể là lao động chính, con gái sinh xong cũng có thể ra đồng, còn bà ở nhà trông cháu vẫn kiếm được điểm công.

Trời ơi, chỉ nghĩ đến thôi mà lòng đã thấy rộn ràng!

Bà còn quay sang hỏi Bạch Nguyệt Quý có muốn nuôi không?

Nhưng Bạch Nguyệt Quý thì lắc đầu:

“Chắc cháu không có thời gian đâu ạ.”

Nuôi mấy con gà thì còn tạm được, chứ mà nuôi lợn ở nhà thì…

Không nói đến chuyện bận bịu, thật sự là cô không chịu nổi cái mùi đó.

Cô không tưởng tượng nổi cảnh cả nhà ám đầy mùi phân lợn suốt ngày.

Vì vậy, chuyện nuôi lợn, với cô là hoàn toàn không khả thi.
 
Back
Top Bottom