Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 160: Chương 160



Tưởng Chính Hoa: ....

Giang Nguyệt Vi nhìn Mã Ái Vân: “Mẹ, mẹ đừng kích động, chúng ta hỏi xem tình huống thế nào đã, mẹ và bọn nhỏ ngồi trong xe trước đi, đừng ra ngoài.”

Tưởng Chính Hoa và Giang Nguyệt Vi rất nhanh đã xuống xe, Giang Nguyệt Vi nhìn Vạn Tú Trân: “Cô có sao không? Có cần tôi báo cảnh sát không?”

Vạn Tú Trân đang muốn nói chuyện, tên đàn ông đó đã trực tiếp xách cô ta tới bên cạnh mình, chỉ Giang Nguyệt Vi, bảo bọn họ biến đi.

Giang Nguyệt Vi tức điên rồi: “Anh bị điên à, một người đàn ông trưởng thành lại ra tay tàn nhẫn như vậy, không sợ đánh c.h.ế.t cô ta à?”

Tên đàn ông đó xì một tiếng: “Ở đâu ra một tên thần kinh, hai người chúng tôi đánh nhau, tôi đánh người đàn bà của tôi, cô quản được chắc?”

Giang Nguyệt Vi cắn răng: “Cô ấy trước đó một mình, sau đó mới thành vợ của anh, đánh người là sai rồi, một người đàn ông trưởng thành như anh, trừ việc ức h.i.ế.p người nhà, anh còn có thể làm được gì?”

Tên đàn ông đó bị cô mắng, ngay lập tức cũng nổi giận lên: “Còn mắng ông đây thêm một lần nữa thì ngay cả mấy người tôi cũng đánh.”

Giang Nguyệt Vi cảm thấy tên đàn ông này điên rồi, không cần phải nói lý lẽ với gã đó nữa, liền kéo Tưởng Chính Hoa ý muốn anh nói chuyện.

Tưởng Chính Hoa lạnh lùng nhìn tên đàn ông đó: “Buông cô ấy ra, nếu không tôi sẽ báo công an.”

Tên đàn ông đó mắng một tiếng, nghĩ cũng không thèm nghĩ đã đánh một cái vào mặt Vạn Tú Trân, giống như là cố ý: “Tôi đánh vợ tôi liên quan gì anh....”

Lời gã đó còn chưa nói xong, Tưởng Chính Hoa đã đá cho gã một cái, hiển nhiên gã đàn ông đó không nghĩ đến Tưởng Chính Hoa vậy mà lại trực tiếp đạp gã, lảo đảo lùi vài bước mới có thể đứng vững được.

Vạn Tú Trân được tự do, chạy ngay đến bên cạnh Giang Nguyệt Vi, tên đàn ông đó tức đến hổn hển, ngay lập tức đưa tay chỉ Tưởng Chính Hoa lớn tiếng mắng: “Mẹ mày...”

Tưởng Chính Hoa trực tiếp bắt tay hắn, hung hăng vặn một cái, sau đó lại hung ác vặn ra sau: “Anh mắng ai?”

Tên đàn ông đó chỉ cảm thấy cánh tay mình sắp bị trật khớp rồi, xém chút nữa là gã đã tè ra quần: “Mày là ai? Có quan hệ gì với cô ta, cô ta còn chưa ly hôn mày đã mập mờ với cô ta rồi à?”

Ánh mắt Tưởng Chính Hoa đột nhiên lạnh lẽo, trực tiếp đè gã gắt gao ở bên tường không cho nhúc nhích: “Anh có gan thì nói lại một lần nữa xem?”

Tên đàn ông này đấu với Tưởng Chính Hoa hai lần, toàn bị anh đánh đến không kịp trở tay, lúc này đã sợ rồi: “Anh hai, anh thả tay trước đi, chúng ta có gì từ từ nói.”

Tưởng Chính Hoa ghét nhất là loại đàn ông tự mình đã vô dụng còn động tay đánh phụ nữ, nhưng qua đoạn đối thoại vừa rồi của hai người bọn họ cũng biết được, đây là chồng của Vạn Tú Trân, cho nên chỉ quay đầu nhìn Vạn Tú Trân hỏi: “Cô muốn báo công an hay như thế nào?”

Vạn Tú Trân biết, nếu thật sự báo công an, đến lúc cô ta về nhà chắc chắn sẽ lại bị đánh cho một trận, bởi vì lúc trước cũng như vậy, sau khi do dự mới nói: “Bỏ đi, để cho anh ta đi đi.”

Giang Nguyệt Vi hơi bất ngờ, nhìn Vạn Tú Trân: “Anh ta ra tay hung ác với cô như vậy mà còn thả anh ta đi sao?”

Tên đàn ông đó lập tức nói: “Tôi là chồng của cô ta! Tôi sẽ không đối xử với cô như vậy nữa, mấy người mau thả tôi ra, sau này tôi không đánh cô ta nữa!”

Tưởng Chính Hoa khẽ cau mày: “Cô quyết định thả anh ta đi? Cô không cho anh ta một bài học, lần sau anh ta sẽ tiếp tục đánh cô!”

Tên đàn ông đó nói ngay: “Không, sẽ không, tôi không đánh nữa, khi nãy chúng tôi chỉ là cãi nhau nhỏ mà thôi.”

Giang Nguyệt Vi nghĩ đến lúc nãy tên này ra tay tàn nhẫn như vậy thì nhịn không được mắng: “Anh sắp đánh c.h.ế.t người rồi, còn không biết xấu hổ bảo là cãi nhau nhỏ thôi?”

Nói xong lại nhìn Vạn Tú Trân: “Đưa đến đồn cảnh sát nhé?”

Ý nghĩ của hai người bọn họ Vạn Tú Trân hiểu, nhưng cô ta không có cách nào khác, nếu không thả thì khi về nhà chỉ có thể bị đánh càng ác liệt hơn: “Bỏ đi, lúc trước cũng từng đưa đi rồi.”

Tưởng Chính Hoa nghe xong có hơi phiền muộn, loại tình huống này anh chắc chắn muốn thu thập người này rồi, nhưng hiện tại đương sự đã nói thả người rồi, nhất thời anh không biết nên làm gì.

Thừa dịp anh đang sững sờ, tên đàn ông đó ngay lập tức quay người, trực tiếp tránh thoát từ trong tay Tưởng Chính Hoa, anh ta vắt chân lên cổ mà chạy, chưa được một lúc đã chẳng thấy bóng dáng đâu.

Tưởng Chính Hoa cũng không đuổi theo anh ta, coi như chuyện này xong rồi, chỉ đi tới trước mặt Vạn Tú Trân: “Cô không sao chứ? Có muốn đi bệnh viện không?”

Giang Nguyệt Vi cũng nhìn Vạn Tú Trân, mặt cô ta bị tên đó đánh sưng rồi, lúc nãy còn bị đá thêm vài cái, quần bẩn thì không nói tới, không biết có bị đá bị thương không.

Dường như Vạn Tú Trân đã quen rồi, khẽ cười nói: “Tôi không sao, anh ta không đá vào chỗ hiểm, không cần đi.”

Giang Nguyệt Vi nghe xong thì nhất thời không biết nói gì, bởi vì đời trước cô cũng không khác gì Vạn Tú Trân, sau khi mỗi lần bị đánh đều nói bỏ đi, nghĩ rằng lần sau sẽ tốt hơn thôi, chịu đựng một chút là qua rồi.

Nếu cô ta đã không muốn đến bệnh viện, vậy bọn họ cũng không miễn cưỡng, thế là ba người lái xe về nhà.

Mã Ái Vân vừa thấy bọn họ lên xe, vội vàng nói: “Các con sao vậy, sao lại thả người đi rồi?”

Giang Nguyệt Vi ba câu hai lời giải thích tình hình lúc nãy cho bà, Mã Ái Vân nghe xong cũng không biết phải làm sao: “Nó hay đánh cháu như vậy sao?”

Vạn Tú Trân ngừng lại một chút mới gật đầu, sau đó kéo tay áo lên: “Đây đều là do anh ta đánh lúc trước.”

Thấy trên cánh tay của Vạn Tú Trân toàn là vết xanh tím, chi chít dày đặc, Giang Nguyệt Vi thở dài một hơi, cuối cùng cũng hiểu vì sao cô ta luôn luôn vì một chuyện nhỏ mà phản ứng mạnh mẽ vậy, là do bị đánh đến sợ rồi, cũng hiểu được tại sao cô ta luôn mặc áo tay dài, bởi vì cánh tay này căn bản không thể nhìn!

“Lúc trước cô từng báo công an rồi sao?” Cô hỏi Vạn Tú Trân.

Vạn Tú Trân gật đầu: “Nhốt vài ngày lại thả về nhà rồi.”

Giang Nguyệt Vi nhìn cánh tay của cô ta cũng cảm thấy đau, theo tiềm thức nói: “Đã từng nghĩ đến ly hôn chưa?”

Bị đánh nhiều rồi, Vạn Tú Trân cũng chịu đựng đủ rồi: “Hai ngày này tôi đã đề nghị ly hôn với anh ta, anh ta không đồng ý, tôi lại không quay về, cho nên anh ta mới tìm đến tận đây.”

Trải qua chuyện của Lưu Thải Nga, bây giờ Mã Ái Vân đã có cách giải quyết đối với loại chuyện này, bà lập tức nói: “Anh ta không đồng ý thì đi tìm trưởng bạn Phụ nữ giải quyết đi, giải quyết đến anh ta đồng ý thì thôi.”

Vạn Tú Trân lúc trước xác thực là đã từng tìm người của hội liên hiệp Phụ nữ rồi, nhưng thực tế hình như không có tác dụng gì: “Không có tác dụng gì hết, bọn họ sẽ khuyên tôi nhịn, huống hồ mỗi lần tôi bị chồng đánh xong, ngay lập tức sẽ có giấy bảo chứng xin lỗi gì đó, bọn họ càng quản không được.”

Giang Nguyệt Vi chưa tìm qua hội liên hiệp Phụ nữ bên này, nhưng đời trước lúc cô bị đánh thì đến tìm trưởng ban Phụ nữ, người ta cũng khuyên cô nhịn đi.

Nhớ đến chuyện phiền lòng của đời trước, cô cất giọng, lạnh nhạt nói: “Lời của đàn ông nếu như có thể tin, anh ta sẽ không nhiều lần đánh cô như vậy, nếu như cô thật sự muốn ly hôn, thì đến tòa án kiện anh ta.”

Vạn Tú Trân sững sờ: “Đến tòa án kiện anh ta sao?”

Giang Nguyệt Vi không thể không thừa nhận, lên đại học những thứ cô có thể học được quá nhiều rồi, lúc trước giáo viên luôn hỏi bọn họ sau khi tốt nghiệp muốn làm cái gì, lúc đó cô chỉ cảm thấy tới đâu hay tới đó, nhưng bây giờ, cô gần như đã nghĩ ra được mình muốn làm cái gì rồi.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 161: Chương 161



Cô nhìn Vạn Tú Trân: “Đúng, mặc dù quá trình này có thể sẽ lâu một chút, nhưng chỉ có cách này mới có thể giải quyết được cho cô.”

Vạn Tú Trân đã rất muốn kết thúc cuộc hôn nhân này rồi, cho nên vội vàng đồng ý: “Để tôi nghĩ trước đã, đến lúc đó lại đi hỏi thử xem sao.”

Nói xong, cô lại nhìn Giang Nguyệt Vi bảo đảm nói: “Tôi sẽ nghĩ ra cách giải quyết, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của tôi.”

Giang Nguyệt Vi biết cô ta đang lo lắng cái gì, đời trước cô cũng là dạng người giống với Vạn Tú Trân, gặp phải một người đàn ông tồi, bị bạo hành gia đình cũng không biết làm thế nào, nhưng lúc đó cô không tỉnh táo, chưa từng nghĩ đến ly hôn, bây giờ Vạn Tú Trân đã nghĩ đến ly hôn, đương nhiên cô nguyện ý giúp đỡ cô ta: “Nếu như có chuyện gì cần giúp đỡ thì nói.”

Mã Ái Vân đã nhớ kĩ đoạn đối thoại này, đợi khi về nhà ăn xong cơm trưa, bà kéo Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa vào trong phòng, lén lút hỏi: “Vậy bây giờ Chính Quang không ly hôn được, có phải cũng có thể đến tòa án kiện Lưu Thải Nga không?”

Giang Nguyệt Vi gật đầu: “Bây giờ chú Ba muốn ly hôn sao?”

Mã Ái Vân than thở, lúc trước thằng Ba đã đi đề nghị một lần với Lưu Thải Nga, nhưng cô ta không chịu, xem dáng vẻ là muốn sống c.h.ế.t với bọn họ đến cùng: “Cô ta không chịu, xem dáng vẻ là đến lúc ra đây cũng không chịu đâu, vậy thì chắc chắn không được.”

Giang Nguyệt Vi nói: “Nếu đến tòa án kiện cô ta, người của đại đội chúng ta sẽ biết hết đó.”

Mã Ái Vân cũng do dự chuyện này, suy cho cùng thì ba đứa cháu gái vẫn còn ở đó, nếu ồn ào quá lớn, ảnh hưởng ba đứa cháu gái cũng không tốt lắm.

Nhìn thấy bà do dự, Tưởng Chính Hoa cũng nói: “Chính Quang muốn ly hôn, người của đại đội sớm muộn gì cũng biết thôi, bây giờ ly hôn còn tốt hơn một chút, dù sao Lưu Thải Nga ở trong đó cũng không gây chuyện được, nếu đợi cô ta ra ngoài rồi mới lại đề nghị ly hôn vậy thì không dễ nói rồi.”

Trong lòng Mã Ái Vân cũng lo lắng, nhưng thừa nhận rằng thằng Hai nói không sai, bây giờ Lưu Thải Nga quyết tâm không ly hôn, không cần biết như thế nào, bây giờ cô ta ở trong đó không gây sự được, nếu ra ngoài rồi thì thực sự khó nói, “Để mẹ gọi điện thoại về cho cha con thương lượng một chút.”

Thế là, Mã Ái Vân trực tiếp đi ra ngoài gọi điện thoại, điện thoại là do bí thư đại đội bắt máy, sau khi khách sáo vài câu thì nhờ anh ta giúp đỡ đi gọi người.

Trong nhà bây giờ không có điện thoại rất phiền phức, bà đợi nửa ngày bên đó mới đến nghe điện thoại, bà vừa mở miệng đã nói ra hết suy nghĩ của mình ra cho chồng nghe, bên đó im lặng một lúc, mới đè thấp giọng nói: “Lưu Thải Nga bởi vì thằng Hai nhắc đến chuyện này mà tự sát rồi, bây giờ vẫn còn đang ở trong bệnh viện cấp cứu.”

Sau khi Giang Nguyệt Vi sinh con xong, gánh nặng trong lòng Tưởng Chính Quang cũng có thể buông bỏ hoàn toàn, anh ta thầm chuyện ly hôn của bản thân cũng nên giải quyết sớm một chút mới được, chỉ có điều trước đó anh ta cũng đã nói một lần với Lưu Thải Nga thế nhưng cô ta không đồng ý, sau đó anh ta bèn đi hỏi thăm tình hình thì người ta nói với anh ta đến tòa án kiện ly hôn cũng được.

Trong khoảng thời gian này Tưởng Chính Quang đã nghĩ tới nghĩ lui rất nhiều lần, cuối cùng hôm qua anh ta cũng quyết định đi nói chuyện với Lưu Thải Nga, không ngờ rằng khi anh ta vừa nói muốn ly hôn thì Lưu Thải Nga đã trực tiếp mắng chửi người, lúc đó Tưởng Chính Quang cũng tức giận, nói nếu cô ta không đồng ý ly hôn thì anh ta sẽ khởi kiện ly hôn, ai có thể ngờ được rằng ngay lúc ấy Lưu Thải Nga lập tức đập đầu vào tường ngất xỉu hôn mê, dọa đến mức công an phải đưa đến bệnh viện ngay tại chỗ.

Cũng may tình trạng không quá tồi tệ, chỉ là xuất huyết một chút m.á.u ở phía dưới màng cứng não, chấn động não độ nhẹ, hiện giờ ở trong bệnh viện truyền dịch, mê man một ngày cuối cùng cũng tỉnh lại, bây giờ Tưởng Chính Quang và công an đều đang canh giữ ở trong bệnh viện, phỏng chừng phải thêm một ngày nữa mới có thể quay trở về đồn cảnh sát.

Lần này người bên phía công an không có thông báo cho người của nhà họ Lưu, thế nhưng cũng không biết đã chuyện gì xảy ra mà người nhà họ Lưu lại biết được, khi bà Lưu đến bệnh viện, thở hổn hển chỉ thẳng vào Tưởng Chính Quang mà mắng chửi, nói nhà họ Tưởng quá nhẫn tâm, đưa người vào đồn công an thì thôi, còn phải ngay trong lúc này đề nghị ly hôn, căn bản không bận tâm đến cảm nhận của ba đứa nhỏ.

Tưởng Chính Quang không muốn cãi nhau với bà ta, vì thế dù cho bà ta mắng chửi anh cũng chỉ yên lặng lắng nghe, ra sao cũng không lên tiếng, bà Lưu mắng quá nhiều tới nỗi công an cũng nhìn không nổi, trực tiếp đuổi người đi.

Lúc này bà Lưu mới bị đuổi đi, Tưởng Chính Quang quay trở lại phòng bệnh, nhìn Lưu Thải Nga bằng ánh mắt lạnh lùng: "Nếu lần sau cô còn náo loạn như thế này, như vậy tôi chỉ có thể đem sự thật nói cho bọn trẻ, để cho ba người bọn nó biết tại vì sao tôi nhất quyết muốn ly hôn với cô.”

Lưu Thải Nga nằm trên giường, nghe thấy lời này, trong lòng cười nhạt một tiếng, cô ta ở bên trong tù đã cải tạo thật tốt, giảm án là điều chắc chắn thế nhưng anh ta lại nhanh chóng muốn xóa bỏ quan hệ với cô ta như thế, dù cho cô ta là mẹ của ba đứa nhỏ.

Nhưng mà bây giờ, cô ta không thể xung đột với anh ta, sau khi thở hắt ra, cô ta mới bình tĩnh trở lại: "Được, ly hôn thì có thể, nhưng mà không phải bây giờ."

Nói xong, cô ta lại nhìn về phía người đàn ông: "Ba đứa nhỏ, đều là thịt rơi từ trên người tôi xuống, nếu như hai chúng ta thật sự ly hôn, con anh cũng phải cho tôi một đứa chứ?"

Tưởng Chính Quang nghe vậy hơi sửng sốt, ở nông thôn bọn họ mặc dù chuyện ly hôn rất hiếm khi xảy ra, thế nhưng bình thường khi ly hôn con cái đều là theo nhà trai, để thuận tiện cho nhà gái tái giá, anh ta không nghĩ tới Lưu Thải Nga lại nói muốn có con?

Cô ta làm chuyện như vậy, vậy mà còn muốn có con, anh ta làm sao có thể yên tâm giao đứa con cho cô ta được cơ chứ?

Đang suy nghĩ thì Lưu Thải Nga lại nói: "Chúng ta cùng nhau sinh sống bảy năm, tôi không có công lao cũng có khổ lao, chúng ta có thể dễ hợp dễ tan, cho dù tôi có xứng với tội thì anh cũng phải cho tôi."

Tưởng Chính Quang cuối cùng cũng nghe ra ý tứ của cô ta, hai người kết hôn bảy năm, giờ đây sắp ly hôn, cô ta cũng muốn có con, cũng muốn gia sản, gia sản kỳ thật không cần nói vì khi đến lúc đó anh ta cũng sẽ cho cô ta, thế nhưng con cái không thể.

Anh ta lập tức nói: "Lưu Thải Nga, tiền tôi có thể đưa cho cô, nhưng nếu đứa con đưa cho cô, cô sẽ phải nuôi con nó như thế nào?"

Lưu Thài Nga cắn răng nói: "Cái này không cần anh quan tâm, con là do tôi sinh ra, cho dù tôi phải liều cả mạng cũng chắc chắn không để cho con chịu khổ."

Tưởng Chính Hoa cũng không muốn từ chối cô ngay tức thì, nếu không thì cô ta cái gì cũng có thể làm được: "Được, cái này chúng ta có thể ký thỏa thuận ly hôn trước."

Lưu Thải Nga cũng không ngốc, nghe xong liền nói: "Tôi không tin anh, chuyện thỏa thuận anh chỉ có thể chờ tôi ra ngoài rồi ký, nếu như anh đã suy nghĩ kỹ càng thì hẵng quay lại nói với tôi."

Tưởng Chính Quang nghe vậy thì dừng lại, nếu như bây giờ cô ta đã nhượng bộ một chút, hơn nữa với tình hình hiện tại, anh ta cũng sẽ không tiếp tục cưỡng ép thêm: "Tôi sẽ suy nghĩ.“
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 162: Chương 162



Chuyện cứ như vậy kéo dài trước, cho nên Tưởng Phúc Dân từ bệnh viện trở về trước, vừa lúc Mã Ái Vân gọi điện thoại tới, ông ấy cũng không có gì để giấu, tất cả đều nói hết.

Mã Ái Vân nghe vậy thì sửng sốt một lát, đợi sau khi phản ứng lại, thiếu chút nữa không khỏi tạ thế ngay tại chỗ. Lưu Thải Nga này, cũng không biết là thật sự yêu thương đứa nhỏ hay là giả vờ yêu thương nó, sau khi sinh ra Nha Nha cũng không thấy cô ta đối xử tốt với Nha Nha được bao nhiêu, ấy vậy mà lúc này lại đề nghị cần có con?

Bà cúp điện thoại, quay về nhà lập tức nói chuyện này với Tưởng Chính Hoa.

Tưởng Chính Hoa nói: "Nếu cô ta đã nói đồng ý ly hôn, vậy thì trước tiên cứ xem thử đi, dù sao đến khi đó nếu như không ly hôn nữa thì khởi kiện, tình hình của cô ta cũng không chắc có thể tranh giành với chúng ta."

Giang Nguyệt Vi không nghĩ tới Lưu Thải Nga lại gặp phải khó khăn, lúc trước bà Lưu gặp khó khăn, hiện tại cô ta cũng gặp khó khăn, thật sự là nhất mạch tương truyền, nhưng nếu như cô ta thật sự quyết tâm muốn có con, vậy việc này thật sự đúng là rất khó làm, dù sao cô ta thật sự rất cực đoan.

Rất giống như lúc trước Giang Nguyệt Vi cũng không có cho cô ta hứa hẹn gì đó, còn cô ta lại một lòng cho rằng cô không thể sinh con, muốn đưa đứa nhỏ cho cô nhận làm con thừa tự, thậm chí sau khi biết cô mang thai cũng không từ bỏ suy nghĩ này, vì để đạt được mục đích của bản thân, cuối cùng lại làm ra chuyện hạ thuốc nhuận tràng, cho nên nếu như cô ta thật sự muốn có đứa nhỏ, nhà họ Tưởng không đưa nói không chừng cô ta vẫn sẽ làm loạn hết lần này đến lần khác.

Nhưng mà bây giờ cũng chỉ có thể như vậy trước đã, cho nên chuyện Tưởng Chính Quang ly hôn, cứ như vậy bị gác lại.

Mặc dù Vạn Tú Trân cũng muốn đến tòa án kiện, thế nhưng cô ta cũng sợ chồng không đồng ý, hiện tại nghe bọn họ nói chuyện của Tưởng Chính Quang xong, trong lòng càng không yên tâm, vì thế lo sợ bất an hỏi: "Lỡ như tôi trở về đề nghị ly hôn, anh ta lại đánh tôi thì làm sao bây giờ?"

Thể trạng giữa nam nữ có chênh lệch lớn, Giang Nguyệt Vi cũng không chỉ cô ta nói gì mà "Anh ta đánh cô thì cô đánh trở lại", nhưng mà, cô cũng là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống như này, cho nên quá trình cụ thể diễn ra như thế nào cũng không hiểu, cho nên cô bèn bảo Vạn Tú Trân đến tìm người của hội phụ nữ hỏi một chút, chờ hỏi thăm rõ tình huống sẽ nhắc tới chuyện kiện tụng.

Sau đó, Vạn Tú Trân xin nghỉ vài ngày, Giang Nguyệt Vi cho rằng việc này của Vạn Tú Trân rất nhanh có thể được hội phụ nữ trợ giúp, nhưng mà không nghĩ tới, người đàn ông kia lại vô sỉ đến mức cũng đến tìm hội phụ nữ, để cho người của hội phụ nữ nể tình ở chỗ con cái, đến khuyên Vạn Tú Trân đừng ly hôn.

Mấu chốt là, người của hội phụ nữ thật sự đúng là đã khuyên Vạn Tú Trân, nói cái gì mà nể tình con cái, nể mặt chồng cô ta đã hối hận như vậy, hãy cho anh ta thêm một cơ hội nọ kia, khiến cho Giang Nguyệt Vi tức giận quá chừng, cô không nghĩ tới một tổ chức nói bảo vệ quyền lợi của phụ nữ, không những không bảo vệ phụ nữ thì thôi đi lại còn đi giúp người đàn ông kia nữa?

Thế nhưng vẫn may may là Vạn Tú Trân không có nhượng bộ, sau khi biết được quy trình, cô ta liền trực tiếp đến tòa án để khởi kiện.

Khởi tố là một quá trình rất dài, cho nên Vạn Tú Trân bận rộn xong liền đến làm việc, nơi này là đại đội quân khu, người đàn ông kia lúc trước bị Tưởng Chính Hoa đánh một trận, cũng không dám tới tìm thẳng Vạn Tú Trân, chuyện của cô ta trước đó cũng tạm thời bình ổn.

Rất nhanh, hai đứa nhỏ đã đầy trăm ngày, buổi tối hôm trước, Tưởng Chính Hoa và Giang Nguyệt Vi bàn bạc có nên tổ chức một bữa tiệc trăm ngày cho đứa nhỏ hay không, thế nhưng Giang Nguyệt Vi nghĩ đến lúc trước mua nhà cũng đã móc sạch tài sản của bọn họ, hiện tại thu nhập trong cửa hàng trước mắt cũng chỉ đủ duy trì sinh hoạt với trang trí phòng ốc, bữa tiệc mừng trăm ngày này Giang Nguyệt Vi cũng không muốn tùy tiện làm qua loa, cho nên không có đồng ý.

Mặc dù Tưởng Chính Hoa rất muốn làm, nhưng cô nói đã là hợp lý, muốn làm thì phải làm náo nhiệt, nhưng bữa tiệc trăm ngày cái gì cũng không làm, lại giống như ngay cả một chút ý tứ cũng không có, vì thế hai vợ chồng bàn bạc một phen, sáng sớm hôm sau mang theo con ra ngoài chụp ảnh mừng trăm ngày.

Lúc chụp ảnh, em gái vô cùng nghe lời, còn anh trai thì không ngoan ngoãn, một lúc nháo nhào như này, một lát lại ồn ào như kia, không đến mức khiến cho người của tiệm chụp ảnh tức giận nhưng lại khiến Tưởng Chính Hoa tức giận không nhẹ, anh cảm thấy đứa nhỏ này thật sự quá hư, hư đến muốn đánh m.ô.n.g thằng nhóc.

Nhưng mà nể tình đứa trẻ còn nhỏ, anh chỉ có thể điên cuồng dỗ dành, sau khi chụp ảnh xong, trên đường về nhà, bọn họ lại đi đường vòng, đi tìm Điền Á Đông, giao bản vẽ thiết kế cho anh ta, để anh ta bắt tay vào chuẩn bị chuyện trang trí nhà cửa.

Mặc dù Giang Nguyệt Vi muốn trước khi khai giảng có thể mở cửa hàng, thế nhưng cũng đã sắp khai giảng, căn nhà này không giống với căn lúc trước, chỗ phải làm cũng rất nhiều, cho nên việc này có lẽ không thành được.

Mấy ngày sau, Vạn Tú Trân lại muốn xin nghỉ, Giang Nguyệt Vi biết hiện tại bọn họ đã đến tòa án giải thích quy trình, cho nên lúc Vạn Tú Trân xin nghỉ, cũng lên tiếng dặn dò: "Cô nhất định phải kiên trì với lập trường của bản thân, chồng cô có thể đánh cô một lần sau này ắt sẽ có vô số lần, đừng nghĩ rằng anh ta sẽ thay đổi."

Điều này Vạn Tú Trân làm sao có thể không biết được cơ chứ, cô ta lúc trước chính là tin vào quá nhiều lời cam đoan của người đàn ông kia, cho nên mới kéo dài đến hôm nay không thể ly hôn được, hiện tại cho dù cô có phải đánh đổ cuộc hôn nhân này cũng phải ly hôn: "Tôi biết, tôi sẽ không thỏa hiệp thêm lần nữa đâu ."

Vạn Tú Trân không có ở đây, Giang Nguyệt Vi chỉ có thể bỏ sách giáo khoa xuống trước rồi tự mình trông nom đứa nhỏ, có đôi khi bận rộn không ngơi nghỉ, Mã Ái Vân từ cửa hàng trở về giúp đỡ.

Hôm nay Mã Ái Vân từ cửa hàng trở về đã lập tức nói với Giang Nguyệt Vi: "Căn nhà bên cạnh chúng ta hình như có người đang trang trí đó, mẹ vụng trộm hỏi người trang trí một chút, hình như bọn họ cũng sắp mở quán mì, vậy đến lúc đó việc làm ăn của chúng ta có phải sẽ bị ảnh hưởng hay không?"

Hiện tại bên kia người ta đã bày sạp đã càng ngày càng nhiều, có người bán rau, bán đồ vặt, còn có người bán quần áo, khắp nơi đâu đâu cũng là đồ, chỗ đó nghiễm nhiên cũng trở thành một con phố nhỏ, vì vậy có người mở cửa hàng theo cũng không kỳ quái, nhưng mà, người ta cũng muốn mở quán mì sao?

Cùng một con đường, hai quán mì, lượng khách kia nhất định sẽ bị cắt giảm, thế nên cô gật đầu: "Chắc chắn sẽ có."

Mã Ái Vân nhíu mày: "Vậy thì làm sao bây giờ? Đây không phải là tới cướp buôn bán sao?"

Người ta mở cái gì Giang Nguyệt Vi không có cách nào để khống chế, nếu như đối phương không cố ý quấy rối mà nói, ảnh hưởng chắc hẳn sẽ không quá lớn: "Mẹ xác định người ta muốn mở quán mì sao?"

Mã Ái Vân chỉ hỏi công nhân lắp đặt thiết bị, cho nên cũng không chắc chắn cho lắm: "Không biết, công nhân nói như vậy."

Mặc kệ bên kia mở cái gì, chỉ cần là đồ ăn, nhất định sẽ giảm đi ít nhiều khách hàng.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 163: Chương 163



Vì thế Giang Nguyệt Vi suy nghĩ một hồi, lúc này cùng Mã Ái Vân đi ra ngoài cửa hàng xem tình hình, quả nhiên một căn nhà ở góc nghiêng đối diện với cửa hàng thật sự có người đang trang trí.

Giang Nguyệt Vi đi tới, bên trong rất nhanh có một người phụ nữ đi ra, ngoại hình còn rất xinh đẹp, nhìn thấy cô liền cười: "Xin chào, cô là bà chủ của tiệm mì Phúc Tâm Giang Nguyệt Vi đúng không? Tôi là Tôn Thục Mẫn."

Giang Nguyệt Vi không nghĩ tới cô ta sẽ nhận ra mình, nhưng mà ngẫm lại thì quán mì Phúc Tâm gần đây nổi tiếng như vậy, hỏi thăm một chút là biết cũng không có gì kỳ lạ: "Xin chào, các cô đang trang trí sao?"

"Đúng vậy." Tôn Thục Mẫn rất nhiệt tình: "Tôi ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, nhìn gần đây nhiều hộ gia đình cá nhân như vậy, cũng muốn g.i.ế.c thời gian một chút, cho nên cũng mở một cửa hàng, sau này mong cô giúp đỡ nhiều hơn."

Nghe hai chữ giúp đỡ, Giang Nguyệt Vi nở nụ cười: "Tôi cũng mới mở hơn nửa năm, nếu như cô mở quán mì tôi có thể chỉ điểm một hai, còn những cái khác thì tôi không dám."

Tôn Thục Mẫn hình như nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, nhưng cô ta không có nói, chỉ vén sợi tóc rủ xuống bên má ra sau tai cười nói: "Tôi còn chưa biết mở cái gì, trước tiên trang trí xong rồi mới nói sau, đến lúc đó đi xem thử nên bán cái gì.”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy có chút buồn cười, nếu như chưa có nghĩ kỹ muốn làm cái gì, vậy làm sao có thể cứ như vậy mà trang trí cửa hàng, hoặc là chỉ là cô ta không muốn nói, hoặc là cô ta thật sự mở quán mì nên mới khó nói.

Nếu như cô ta không nói, Giang Nguyệt Vi cũng biết điều không hỏi nữa, nói vài câu rồi xoay người trở về cửa hàng.

Tôn Thục Mẫn nhìn bóng lưng cô rời đi, cũng rất nhanh xoay người, ý cười vừa rồi treo trên mặt chậm rãi thu lại.

Cô ta vốn dĩ là khinh thường mở cửa hàng gì đó, dù sao đây cũng là một cách nói khác của "đầu cơ trục lợi" mà thôi, hơn nữa chỉ có người không có việc làm mới có thể đi làm loại này, thế nhưng từ lần trước ăn sủi cảo ở Phúc Tâm, cô ta cảm thấy cũng không tệ lắm, cho nên đã để ý một chút.

Không thể không nói, vị trí này tương đối không tệ, công thêm vào kì nghỉ, học sinh rất nhiều, quán mì Phúc Tâm mỗi ngày làm ăn thật sự rất tốt, cô ta thật sự động lòng rồi, sau đó cô ta lại quan sát thêm một vài ngày, cảm thấy vị trí tốt như vậy, cô ta không mở thì phí quá, vì thế lúc đó ngay lập tức quyết định với chồng.

Tuy rằng quyết định muốn mở cửa hàng, thế nhưng muốn mở cái gì lại trở thành một vấn đề lớn, sau đó cô ta bèn đến nơi xem một chút, những thứ người khác mở nhiều đều là các loại tiệm cắt tóc, quày bán quà vặt, quần áo gì đó.

Những cửa hàng này nhập hàng quá phức tạp, Tôn Thục Mẫn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định mở một tiệm sủi cảo ở đây, chủ yếu là gần nhà, chi phí thấp, hơn nữa chủ tiệm Giang Nguyệt Vi bán mì, vì thế cô phải bỏ qua.

Thế nhưng cái này tất nhiên cũng không thể nói với Giang Nguyệt Vi, tránh cho người ta tranh chấp với cô ta, cô ta thậm chí cũng đã nghĩ kỹ, muốn cửa hàng có chỗ đứng ở chỗ này, thế thì chắc chắn phải ngon hơn so với sủi cảo của Phúc Tâm, giá cả so với bọn họ cũng phải rẻ hơn.

Sủi cảo kia trước đó cô ta đã nghiên cứu qua, cũng không biết tình hình gì, như thế nào cô ta cũng không làm ra được nhân bánh có hương vị giống như của bọn họ, hiện giờ cái này cô ta không định nghiên cứu nữa, chỉ định lúc mở cửa hàng cũng học theo Giang Nguyệt Vi, trước tiên bán miễn phí ba ngày, tiếp tới sau đó lại hạ giá xuống, khẳng định có thể thu hút được lượng khác của bên cô đến đây.

Nghĩ đến đây, cô ta quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhìn thấy Giang Nguyệt Vi cùng Mã Ái Vân đang bế đứa nhỏ muốn đi về, Hứa Văn Thiến vẻ mặt thản nhiên, không biết đã đưa cho cô gì đó.

Tôn Thục Mẫn hơi híp mắt, thậm chí, nếu như có thể, có phải có thể cướp nhân viên tên Hứa Văn Thiến kia hay không?

Lúc trước Tôn Thục Mẫn ăn mì ở Phúc Tâm đã biết rằng Hứa Văn Thiến chỉ ở đó làm công mà thôi, con người cô bé không thích nói chuyện thế nhưng lại làm việc vô cùng nghiêm túc, vừa ở đó đã làm việc tận mấy tháng, chắc chắn biết được bên trong sủi cảo được làm như thế nào, chỉ cần đến lúc đó Tôn Thục Mẫn đẩy tiền lương cao hơn một chút, kiểu người giống như cô bé này nhất định sẽ điên cuồng chạy đến chỗ cô ta.

Trong lòng có suy nghĩ như vậy nên cô ta cũng đã nghĩ xong xuôi để cho người đi hỏi thăm tình hình của bên kia như thế nào.

Sau khi tiễn Giang Nguyệt Vi đi, Hứa Văn Thiến theo bản năng ngước mắt lên nhìn sang, sau đó nhìn thấy một người phụ nữ ở phía đối diện mỉm cười với mình.

Đối diện cũng sắp mở quán ăn, cô bé cũng có chút vui vẻ không nổi, bởi vì biết cho dù là đối phương mở gì thì khẳng định cũng sẽ có chút ảnh hưởng đối với bọn họ, hiện tại cô bé ở chỗ này có ăn có ở, Giang Nguyệt Vi đối với cô bé rất tốt, tiền lương cũng nhiều hơn so với người bên ngoài, cho nên cô bé hy vọng việc làm ăn của nơi này vẫn tốt như trước, cho dù mệt một chút cô bé cũng không sao hả.

Vì lẽ đó thế nên bây giờ người phụ nữ kia cười với cô bé thì cô bé càng buồn bực, thế nhưng cô bé cũng không thể vô cớ lạnh mặt với người khác, cho nên cũng nở nụ cười đáp lại, lúc xoay người vào cửa hàng bèn nói với Giang Nguyệt Hà, sau đó lại nói: "Sau này chúng ta chính là đối thủ cạnh tranh với cô ta, vừa rồi cô ta lại cười với tôi, là đang khiêu khích chúng ta sao?"

Giang Nguyệt Hà cảm thấy không có người nào ngốc như vậy, vì vậy mỉm cười nói: "Không phải là cậu nghĩ nhiều đấy chứ? Người ta khiêu khích cậu để làm gì hả?"

Hứa Văn Thiến cũng hy vọng là do cô bé nghĩ nhiều: "Cậu nói xem chúng ta có nên đi nghe ngóng bọn họ bán gì hay không?"

Vẻ mặt Giang Nguyệt Hà ung dung: "Hỏi thăm làm gì, mấy ngày nữa lúc bọn họ buôn bán không phải sẽ biết sao? Cậu đừng nóng vội, binh đến tướng chặn, chúng ta cũng không thể khiến cô ta không mở nữa có đúng không?"

Hứa Văn Thiến thật sự muốn cho người phụ nữ kia đừng khai trương ở chỗ này, thế nhưng đó cũng chỉ là nghĩ thầm mà thôi, vì vậy cũng không nói gì nữa, bởi vì bất luận như thế nào, cửa hàng đối diện chắc chắn là khai trương chắc rồi..

Ngày hôm sau đi làm như thường lệ, sau khi bận rộn cả buổi sáng thì các cô cũng được nhàn rỗi, Nguyệt Hà bèn đi ra ngoài mua xương tủy, để Hứa Văn Thiến trông cửa hàng một mình.

Không lâu sau, một bà lão đi tới, gọi một phần sủi cảo, lúc chờ đồ ăn liền bắt đầu lảm nhảm chuyện nhà với Hứa Văn Thiến, hỏi tình hình trong nhà cô bé.

Kiểu tình huống này thường xuyên có trong cửa hàng, lúc Hứa Văn Thiến rảnh rỗi cũng sẽ cùng khách hàng hàn huyên hai câu, cho nên bà ta hỏi một câu cũng một câu, nào ai biết được cuối cùng cứ nói mãi, bà lão đã chạy tới tiền lương của cô bé.

Hứa Văn Thiến đương nhiên sẽ không nói cho bà ta biết tiền lương của bản thân, chỉ qua loa nói: "Cũng không có bao nhiêu, chỉ có lương cơ bản nhất của nữ công nhân nhà máy, có thể nuôi sống bản thân mà thôi."

Bà lão kia "aif" một tiếng: "Vậy không phải chỉ có mười mấy đồng thôi sao?"

Hứa Văn Thiến chỉ cười không nói, bà lão kia liền cho rằng cô bé thật sự chỉ có hơn mười đồng tiền lương, cho nên lại nói: "Vậy bà chủ các cô thật sự là keo kiệt, mỗi ngày làm ăn tốt như thế vậy mà chỉ cho cô chút tiền lương như thế thôi sao?"
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 164: Chương 164



Bà ta vừa nói đến Giang Nguyệt Vi, Hứa Văn Thiến cũng không quá vui vẻ, vì thế nói: "Bà à, bà chủ chúng tôi rất tốt, tôi ăn ở đều ở chỗ này."

Bà lão lại nở nụ cười: "Trong xưởng kia không phải cũng như vậy sao? Nhà máy người ta trả còn hơn hai mươi đồng tiền lương, đến cuối năm còn có phúc lợi, ở chỗ này của cháu thấp quá rồi."

Nói xong một trận, lại cười nói: "Ta thấy đối diện hình như cũng sắp mở cửa hàng, cho nên vừa rồi tùy tiện hỏi một chút, người ta nói đến lúc đó mở cửa cho tiền khởi công là hai mươi đồng đấy, còn nói cửa hàng phát triển thì lên đến hai mươi lăm đồng."

Hứa Văn Thiến hơi híp mắt, đối diện hiện tại đã bắt đầu tuyển người sao? Chẳng qua bọn họ trang trí cũng sắp xong rồi, thêm hai ngày nữa là có thể mở cửa, tuyển người cũng là bình thường, nhưng những thứ này cô bé cũng không có hứng thú, cho nên cũng lười để ý đến bà lão này.

Bà lão kia nói nửa ngày cũng thấy cô bé không để ý, cuối cùng từ bỏ, ăn sủi cảo xong bèn đi tìm Tôn Thục Mẫn để kể tình hình.

Tôn Thục Mẫn không nghĩ tới Hứa Văn Thiến nghe được hai mươi lăm đồng tiền lương lại chẳng động lòng, cho nên vô cùng buồn bực, chẳng lẽ hai mươi lăm đồng mà cô bé vẫn không thèm?

Nếu như cô bé không động lòng, Tôn Thục Mẫn cũng không thể trắng trợn đi lôi kéo người, nếu không thì lại phải kết oán với Giang Nguyệt Vi, chỉ một lòng suy nghĩ, chờ bọn họ khai trương lại lên tiếng nói lần nữa, quản lý cửa hàng cho ba mươi đồng tiền lương, đến lúc đó nếu cô bé không tới thì đó chính là kẻ ngốc.

Còn bên này, Hứa Văn Thiến ngay lập tức để ý, chờ bà lão vừa đi liền trực tiếp lên lầu, sau đó từ lầu hai nhìn xuống liền phát hiện bà lão kia đi vào cửa hàng phía đối diện.

Hứa Văn Thiến cũng không biết bọn họ nói cái gì, thế nhưng loại tình huống này đương nhiên phải nói với Giang Nguyệt Vi, cho nên buổi tối sau khi tan tầm, cô bé liền trở về đại viện quân khu với Nguyệt Hà.

Giang Nguyệt Vi vừa nghe cô bé nói xong liền hiểu được điều gì đó, nhìn Hứa Văn Thiến cười nói: "Không cần lo lắng như vậy, chắc là cô ta hỏi thăm tiền lương của em, sau đó muốn lôi kéo em qua bên kia?"

Hứa Văn Thiến nghe vậy liếc mắt nhìn, một giây sau lập tức thể hiện lòng trung thành: "Cô ta cũng nghĩ quá đẹp rồi, em không phải loại phản bội Phúc Tâm phản bội mọi người đâu, thật sự đó ạ, em ở chỗ này cảm thấy rất tốt, không có khả năng đến chỗ cô ta đâu."

Giang Nguyệt Vi nhìn cô bé gấp đến mức đỏ bừng mặt, vội vàng cười nói: "Em đừng nóng vội, chị không nói em muốn đi, chị chỉ nói cô ta muốn lôi kéo em mà thôi."

Giang Nguyệt Hà cũng cười nói: "Xem cậu gấp gáp chưa kìa, có chút chuyện thôi."

Hứa Văn Thiến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Khó trách ngày hôm qua khi đó cô ta còn cười với em, lúc ấy em còn tưởng rằng cô ta đang khiêu khích chúng ta nữa."

Giang Nguyệt Vi không biết có chuyện như vậy, thế nhưng từ chuyện Tôn Thục Mẫn muốn lôi kéo người mà nói, hiện tại cô trên cơ bản có thể xác định Tôn Thục Mẫn không mở quán mì mà là quán sủi cảo, như vậy đối với bọn họ sự ảnh hưởng càng thêm lớn rồi, đã đến lúc để ý thôi.

Rất nhanh, ngày tháng dần dần bước tháng Chín, thời tiết nóng bức vẫn như cũ, Vạn Tú Trân quay trở về làm việc, Giang Nguyệt Vi vội vàng hỏi tình huống của cô ta, cuối cùng lại nói: "Anh ta có đánh cô không?"

Vạn Tú Trân khẽ gật đầu: "Anh ta đã đánh khi biết tôi đến tòa án khởi kiện, về sau lúc hòa giải tòa án có cảnh cáo anh ta, bây giờ anh ta cũng không dám ra tay nữa.”

Giang Nguyệt Vi liền biết, lúc bị ức h**p, chỉ có bạn cứng rắn thì đối phương mới kiêng kị: "Vậy là được rồi, chỉ cần cô kiên định muốn ly hôn tòa án nhất định sẽ đứng về phía cô."

Vạn Tú Trân cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng hai chữ "kiện" nói rất đơn giản, thế nhưng quá trình thực tế thật sự quá phiền toái, hơn nữa lần đầu tiên cô ta trải qua loại chuyện này, khó tránh khỏi va chạm, nhưng mà người tòa án so với hội phụ nữ vẫn tốt hơn chút, cho nên sự tình tiến hành vẫn thuận lợi, chỉ là bên người đàn kia không phối hợp lắm, cho nên chuyện ly hôn cũng còn phải kéo dài thêm nữa,

Vạn Tú Trân đi làm bình thường, Giang Nguyệt Vi cuối cùng cũng không cần cô trông con nữa, tuy rằng đứa nhỏ mềm mại đáng yêu, nhưng mà anh trai thật sự là ầm ĩ, mỗi ngày đều muốn xuống lầu chơi, hoàn toàn khác với em gái, cô cũng có chút hoài nghi anh trai có phải có chút chứng tăng động hay không, nhưng mà nhỏ như vậy chắc hẳn cũng sẽ không có nhiều chứng rối loạn, nhưng cô vẫn lo lắng, vì thế bèn nói nghi ngờ của bản thân cho chồng.

Hiện tại đứa nhỏ đã gần bốn tháng, cũng mơ hồ biết xoay người, Tưởng Chính Hoa lúc này đem hai anh em đặt ở trên giường để cho bọn chúng tự mình luyện tập, nghe Giang Nguyệt Vi nói như vậy chắc chắn là không vui, vì thế đưa tay bế anh trai lên, nhìn trái nhìn phải, ngoại trừ anh tuấn đẹp trai đáng yêu ra, không có bất kỳ khuyết điểm nào, nhìn thế nào cũng sẽ khiến cho người ta thích.

Vì vậy anh nhịn không được mà hôn lên mặt thằng nhóc thối một cái: "Làm sao có thể chứ, đứa bé còn nhỏ như vậy, làm sao có thể bị bệnh tăng động được?"

Tưởng Thanh Ngạn được hai tay anh đỡ, cho rằng anh chơi đùa với mình, hai chân liền hưng phấn đạp loạn, nhưng lại không nghĩ tới trực tiếp đạp qua đạp lại chỗ nào đó của người đàn ông.

Động tác bất ngờ không kịp đề phòng, khiến cho người đàn ông kêu đau một tiếng, sau đó nhanh chóng đặt đứa nhỏ sang một bên, nhanh chóng ôm bảo bối của mình.

Giang Nguyệt Vi nhìn chồng, không thể nhịn được, lúc này "phì" cười, vội vàng ôm con, giáo dục đứa bé: "Tưởng Thanh Ngạn, con quá tàn nhẫn rồi đó? Thế mà con lại dám đạp cha sao?"

Tưởng Chính Hoa tức c.h.ế.t mất, ngước khuôn mặt nghẹn đỏ nhìn Giang Nguyệt Vi: "Em còn cười? Nếu như anh bị phế thì cả đời này em cũng không nhận được vui vẻ đâu.”

Giang Nguyệt Vi cũng không muốn cười, nhưng mà cô nhịn không được, vừa nghe người đàn ông nói như vậy, lúc này biện giải: "Nhưng em không phải cố ý, nhịn không được mà!"

Tưởng Chính Hoa nhìn thủ phạm ở một bên, chỉ thấy thằng nhóc được ôm vào trong ngực, lúc này đang cười "khanh khách", bắp chân cũng còn đang đạp, căn bản không có ý dừng lại.

Được, đứa con trai này, nói không chừng thật sự có chứng tăng động, mấy cước vừa rồi, thật sự đau c.h.ế.t anh.

Anh cắn răng nói: "Anh cảm thấy em nói đúng, hiện tại anh cũng nghi ngờ thằng bé có chứng tăng động."

Tưởng Thanh Ngạn mỗi ngày đều bên bờ bị đánh m.ô.n.g điên cuồng thăm dò, Giang Nguyệt Vi cười cười: "Vậy lần sau kiểm tra sức khỏe chúng ta cứ hỏi một chút."

Nhưng còn khoảng cách lần kiểm tra sức khỏe lần sau còn phải hai tháng, cho nên nhân lúc được nghỉ ngơi, Giang Nguyệt Vi đã tranh thủ thời gian đến trường đại học xem tình hình trang trí.

Bên này phòng ốc bởi vì có thêm một cái sân, sân xem như là xây dựng lại, cho nên tốn thời gian nhiều hơn một chút, lúc cô đến, viện mới vừa mới làm, thế nhưng phòng bên trong lúc đầu đã được làm xong, bởi vì căn phòng lúc đầu cũng không cũ như vậy, cho nên quét lại tường một chút, lại chuyển đồ đạc bọn họ không cần đi, toàn bộ không gian cũng vô cùng lớn.

Giang Nguyệt Vi hỏi Điền Á Đông: "Đại khái khi nào thì làm xong?"

Điền Á Đông biết bọn họ muốn mở cửa hàng, cho nên cũng ra sức làm: "Phỏng chừng nửa tháng, chúng ta trang trí xong, cô phải để thêm vài ngày nữa, khoảng hai mươi ngày sau có thể khai trương."

Căn nhà vừa mới trang trí chắc chắn phải thông gió, dù sao trước mắt bọn họ mở cửa hàng tiền vốn còn đang gom góp, cho nên Giang Nguyệt Vi cũng không gấp gáp.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 165: Chương 165



Tuy rằng mở cửa hàng không vội, nhưng nhân viên nhất định là phải gấp, nếu không thì cửa hàng mới mở không có người thì vẫn luống cuống tay chân.

Cho nên, buổi tối sau khi về đến nhà, Giang Nguyệt Vi liền nói vấn đề này với chồng, sau đó nói: "Anh cảm thấy gọi chị dâu và anh cả tới đây như thế nào?"

Hiện tại cửa hàng này là huyết mạch của cô, tìm người chắc chắn phải đáng tin cậy mới được, hơn nữa loại chuyện kiếm tiền này, khẳng định phải chiếm hời cho người nhà mình, cho nên cô vừa nghĩ đến Tưởng Chính Dương và Tống Xuân Ninh.

Tưởng Chính Hoa trầm ngâm một lát: "Phỏng chừng không được, anh cả còn ba đứa nhỏ nữa, bọn họ sẽ không để con ở nhà đâu, hơn nữa Chính Quang hiện tại dở ông dở thằng như vậy, anh cả cũng không để toàn bộ công việc trong nhà lại cho chú ấy làm."

Giang Nguyệt Vi ngẫm lại cũng đúng, Tưởng Chính Quang hiện tại tự lo không xong, trong nhà có không ít đất vẫn còn ở đó, nông dân quan trọng nhất chính là đất đai, bọn họ không có mặt có lẽ tất cả đều hoang phế: "Vậy nếu không anh tuyển người đi, dù sao hiện tại còn có thời gian huấn luyện."

Tưởng Chính Hoa nhìn cô một cái: "Anh có một người vô cùng đáng tin cậy, nhưng anh sợ em để ý."

Giang Nguyệt Vi trừng mắt nhìn anh: "Anh còn ngập ngừng cái gì nữa chứ?"

Tưởng Chính Hoa suy nghĩ một lát sau mới nói: "Nhào bột là một công việc khí lực, phải tuyển đàn ông, cấp dưới của anh có một binh lính bị thương xuất ngũ là người địa phương, một chân của cậu ấy có thể có chút khiếm khuyết, nhưng sức lực và nhân phẩm tuyệt đối đáng tin cậy, có thể đưa vợ cậu ấy cùng đi làm."

Mặc dù anh nói chuyện uyển chuyển, nhưng Giang Nguyệt Vi nghe ra, đối phương từng là binh lính, nhưng bây giờ có chút tàn tật, cho nên anh cảm thấy cô sẽ để ý.

Nhưng Mà, Giang Nguyệt Vi chắc chắn là không ngại, thứ nhất là binh lính của Tưởng Chính Hoa, chân bị thương khẳng định sẽ không bị lôi kéo đi bất cứ lúc nào, thứ hai cũng là bởi vì Giang Tinh Quốc, anh ta cũng gãy một chân, cô so với bất kì người nào cũng hiểu được loại cảm giác này, cho nên trực tiếp đồng ý.

Tưởng Chính Hoa còn muốn nói tiếp, không nghĩ tới cô đồng ý nhanh như vậy: "Được, vậy chờ đến khi chúng ta sắp mở cửa hàng mới, anh bảo bọn họ đến."

Việc này cứ nói như vậy, đến lúc đó người đến thì Giang Nguyệt Vi để cho hai vợ chồng bọn họ và Mã Ái Vân quản lý cửa hàng bên này, còn Giang Nguyệt Hà và Hứa Văn Thiến đi quản lý cửa hàng mới bên kia.

Cửa hàng bên kia gần đại học, trường đại học kia lại cực kỳ nổi tiếng, tuy rằng hai người Giang Nguyệt Hà và Hứa Văn Thiến đều chưa từng học đại học, thế nhưng giao tiếp với sinh viên đại học cũng là điều tốt, vì thế khi nghe Giang Nguyệt Vi nói xong thì vội vàng đồng ý.

Đối diện quán mì Phúc Tâm sắp mở cửa hàng, Giang Nguyệt Vi tất nhiên rất lưu ý, chẳng qua mấy ngày, bên kia trang trí đã xong rồi, rất nhanh tấm biển bọn họ cũng treo lên, gọi là "Quán sủi cảo An Tâm".

Giang Nguyệt Vi cuối cùng cũng biết bọn họ bán cái gì, Mã Ái Vân nhìn thấy tên cửa hàng, thật sự không thể không suy nghĩ nhiều, trong lòng vô cùng khó chịu, vẻ mặt thâm trầm nhìn Giang Nguyệt Vi: "Mẹ thấy cô ta thật sự muốn cướp việc làm ăn với chúng ta ?"

Hứa Văn Thiến không biết người phụ nữ này không biết nghĩ như thế nào, Phúc Tâm làm ăn tốt như vậy, cho dù cô ta cướp đi một chút khách thì thế nào, bản thân cô ta không phải cũng bị ảnh hưởng sao: "Cái này còn cần phải nói sao? Đó chắc chắn là xem công việc kinh doanh của chúng ta tốt, vì thế cũng muốn làm theo."

Giang Nguyệt Hà cũng nói: "Ngay cả tên đặt cũng giống như vậy? Bản thân cô ta không cảm thấy khó chịu sao?"

Giang Nguyệt Vi tuy rằng có chút chán ghét, nhưng bọn họ không có quyền khoa tay múa chân với chuyện Tôn Thục Mẫn mở cửa hàng, dù sao cấp trên cũng nói chỉ cần giấy tờ đầy đủ, bạn muốn mở cái gì cũng được.

Mã Ái Vân bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại lập tức nói: "Có phải lúc cô ta cũng học theo chúng ta thử bán sủi cảo miễn phí không???"

Giang Nguyệt Vi cảm thấy rất có khả năng này, mà bọn họ dự đoán không sai, quán sủi cảo An Tâm ba ngày sau khai trương, cửa treo một tấm bảng, trên đó viết "Miễn phí ba ngày ăn thử, mỗi người một phần."

Giang Nguyệt Vi: !!!

Ấy vậy mà so với bọn họ lúc trước còn nhiều hơn một ngày?

Được rồi, nếu đã như vậy, vậy thì làm thôi ~

Lúc này thời gian còn sớm, cửa hàng tạm thời không có khách, đối diện cũng vừa mới đốt pháo xong, cũng tạm thời không có người đi vào, Mã Ái Vân nhìn tấm bảng kia, tức giận đến mức muốn tăng sông luôn: "Cô ta chính là đang ăn cắp ý tưởng của chúng ta, vậy ba ngày này chúng ta có phải cũng nên miễn phí hay không?"

Giang Nguyệt Hà chỉ khẽ nhíu mày: "Không cần đâu bác, cháu nghĩ cô ta có hàng bán là sủi cảo, chúng ta lại chủ yếu là mì, tuy rằng nhất định là có ảnh hưởng, nhưng chúng ta cũng không thể lỗ nha, hơn nữa chúng ta cũng không cần làm quảng cáo."

Hứa Văn Thiến cũng cảm thấy không cần thiết phải miễn phí như bọn họ, người muốn ăn mì tự nhiên sẽ đến đây ăn: "Vậy bây giờ chúng ta làm sao bây giờ?"

Giang Nguyệt Vi nhẹ nhàng nhướng mày: "Dĩ nhiên là, đi ăn sủi cảo miễn phí."

Mã Ái Vân hừ lạnh: "Mẹ mới không muốn ăn đồ nhà bọn họ, nhìn đã không ưa rồi, nuốt không trôi."

Giang Nguyệt Hà và Hứa Văn Thiến cũng nói: "Chúng cháu cũng không muốn đến đấy ăn."

Giang Nguyệt Vi nhìn ba người, nhướng mày: "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, chúng ta phải nếm thử mùi vị của bọn họ, sau đó mới có thể biết điểm cạnh tranh của chúng ta ở đâu, hơn nữa bọn họ còn miễn phí, chúng ta không ăn thì phí lắm."

Lời của cô làm cho ba người kia sửng sốt, hình như quả thật cũng đúng a, mặc dù không cao hứng, nhưng cũng phải nếm thử hương vị của đối phương một chút, so với bên mình nhìn xem có chỗ nào không giống nhau.

Giang Nguyệt Vi liền nhìn Hứa Văn Thiến nói: "Văn Thiến, em đi mua đi, ba người chúng ta mỗi người một phần, muốn nhân khác nhau."

Hứa Văn Thiến trừng mắt: "Em đi a?"

Giang Nguyệt Vi gật đầu: "Cô ta có thiện cảm với em nên sẽ dễ nói chuyện hơn, thuận tiện xem giá cả sau này của nhà bên đó bán thế nào."

Hứa Văn Thiến suy nghĩ một chút, rất nhanh liền cầm ba hộp cơm đi qua, kết quả liếc mắt một cái liền thấy được bảng giá dán ở trên tường, bọn họ chỉ bán sủi cảo, ba loại nhân, toàn thịt hoặc nửa thịt nửa chay hoặc toàn chay, mỗi loại giá cả một phần đều rẻ hơn các cô tới năm phân tiền.

Trong lòng Hứa Văn Thiến đã nắm chắc, gọi một tiếng chị Tôn.

Tôn Thục Mẫn đang ở trong cửa hàng hưng phấn chờ nhóm khách đầu tiên đến, không nghĩ tới vừa nhấc mắt liền thấy Hứa Văn Thiến tới trước, cô ta đang có ý định lôi kéo Hứa Văn Thiến, cho nên lúc này nhìn thấy người tới cũng rất cao hứng: "Sao em lại tới đây?"

Hứa Văn Thiến cười cười nói: "Nhà chị khai trương, em thấy bên ngoài viết là miễn phí, cho nên tới giúp chị thưởng thức."

Tôn Thục Mẫn sửng sốt, lúc này mới ý thức được trong tay cô bé còn mang theo bát, Hứa Văn Thiến thấy cô ta do dự, lập tức nói: "Có phải là em không thể ăn không?"

Tôn Thục Mẫn lấy lại tinh thần vội cười nói: "Đương nhiên là được, chị đã nói ba ngày này được miễn phí mà."

Hứa Văn Thiến vội vàng đưa bát qua, cười híp mắt nói: "Vậy phiền toái chị cho em ba loại nhân, mỗi loại lấy cho em một phần."

Tôn Thục Mẫn vội gọi công nhân làm sủi cảo cho Hứa Văn Thiến, sau đó lại lôi kéo cô bé nói: "Nhà chị mở quán sủi cảo, chủ chỗ em làm sẽ không tức giận chứ?"

Giang Nguyệt Vi đương nhiên sẽ không tức giận, còn Hứa Văn Thiến lại khó chịu, nhưng bây giờ mở cửa hàng thì ai cũng có thể làm, khó chịu cũng không có tác dụng gì, cho nên cô bé nói: "Chị Nguyệt Vi tức giận làm gì ạ?"
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 166: Chương 166



Giang Nguyệt Vi đương nhiên sẽ không tức giận, còn Hứa Văn Thiến lại khó chịu, nhưng bây giờ mở cửa hàng thì ai cũng có thể làm, khó chịu cũng không có tác dụng gì, cho nên cô bé nói: "Chị Nguyệt Vi tức giận làm gì ạ? Hiện tại nhà nước cải cách mở cửa, nhà chúng ta có thể mở cửa hàng, chị cũng có thể mở nha."

Tôn Thục Mẫn chắc chắn sẽ không tin Giang Nguyệt Vi lại rộng lượng như vậy, nhưng Hứa Văn Thiến nói không sai, Giang Nguyệt Vi có thể mở cửa hàng, vậy người khác cũng có thể: "Chị còn tưởng rằng cô ấy sẽ tức giận khi chị cướp việc làm ăn của nhà chị chứ."

Hứa Văn Thiến nghe thế cũng chỉ cười cười: "Sẽ không, có cạnh tranh mới có động lực có tiến bộ chứ ạ, em cũng hy vọng cửa hàng của nhà chị có thể phát triển không ngừng."

Tôn Thục Mẫn cảm thấy miệng Hứa Văn Thiến rất ngọt, lần trước lão bà Vương kia không thể dụ dỗ được cô bé này, lần này nếu Hứa Văn Thiến đã đến đây rồi, Tôn Thục Mẫn cũng không muốn quanh co lòng vòng, nhìn Hứa Văn Thiến nói thẳng: "Cô ấy không tức giận là tốt rồi, cửa hàng của chị còn thiếu người trông tiệm, chị có thể cho ba mươi đồng tiền lương, không biết là em có thể giới thiệu cho chị một người được không?"

Một tháng trả tới ba mươi tệ tiền lương, thật sự là bỏ vốn gốc, tiền lương này chỉ cần nói ra khẳng định sẽ có một đống người đến, nhưng Hứa Văn Thiến biết lời này chính là Tôn Thục Mẫn nói cho mình nghe, tiền lương rất mê người, nhưng cô bé không có khả năng phản bội Phúc Tâm, dù sao bên kia mới là nơi che chở cô bé hơn: "Được rồi, em sẽ trở về nói với chị Nguyệt Vi một tiếng xem có thể giúp được chị hay không."

Tôn Thục Mẫn nghe vậy khóe miệng nảy lên giật giật, cô bé này nghe không hiểu hay là ba mươi đồng tiền lương cũng không động lòng? Còn muốn trở về hỏi Giang Nguyệt Vi? Có phải là ngốc hay không, chẳng lẽ Giang Nguyệt Vi còn đưa ra mức lương cao hơn con số này?

Tôn Thục Mẫn: "Em không có ý kiến gì sao?"

Hứa Văn Thiến làm bộ nghe không hiểu: "Ý chị là gì ạ?"

Tôn Thục Mẫn nhướng mày, cái này mà cũng không hiểu, đứa nhỏ này không phải là một đứa ngốc chứ?

Đang muốn nói tiếp, lúc này trong tiệm đã có khách đến, công nhân bên kia cũng giúp Hứa Văn Thiến làm xong sủi cảo, Tôn Thục Mẫn đành phải gật đầu: "Được rồi, chuyện đó, chị sẽ chờ tin tức của em."

Hứa Văn Thiến cầm sủi cảo liền đi, trở lại trong tiệm đem tình huống nói với Giang Nguyệt Vi.

Giang Nguyệt Vi cũng không nói gì, chỉ vội vàng gọi mọi người ra ăn sủi cảo một lát, tý nữa mở cửa buôn bán.

Sủi cảo trước mặt có kích thước khá là lớn, kích thước không khác mấy so với cửa hàng khác bán, số lượng cũng giống nhau, nhưng giá cả thực sự rẻ hơn nhà cô đến năm phân, giá cả của cửa hàng cũng giống như trong khách sạn quốc doanh, nói cách khác sủi cảo của An Tâm cũng rẻ hơn so với sủi cảo trong khách sạn quốc doanh*.

*Quốc doanh là tổ chức kinh tế do nhà nước kinh doanh, doanh nghiệp nhà nước hay xí nghiệp quốc doanh, do Nhà nước sở hữu toàn bộ vốn điều lệ hoặc có cổ phần, vốn góp chi phối, được tổ chức dưới hình thức công ty cổ phần, công ty nhà nước hoặc công ty trách nhiệm hữu hạn.

Chờ mọi người ăn xong sủi cảo, nếm được hương vị, Mã Ái Vân liền vui vẻ hẳn lên, cười nói: "Được, so với hương vị của chúng ta, còn kém xa lắm."

Giang Nguyệt Hà cũng nói: "Quả thật kém không ít, nhưng người ta cũng rẻ hơn chúng ta a, hiện tại có đồ ăn đã là không tệ rồi, nếu như hai phải chọn một vậy người ta khẳng định sẽ chọn đồ vật giá cả rẻ hơn, bọn họ mới mặc kệ là sủi cảo hay là mì, chỉ cần rẻ là được."

Hứa Văn Thiến cảm thấy cũng đúng, nếu như không phải rất thích, rất nhiều người đương nhiên là đồ nào rẻ thì ăn cái đó, có thể lấp đầy bụng là được: "Bọn họ miễn phí ba ngày, phía sau giá cả lại ép chúng ta, phía sau chúng ta có phải cũng muốn ép giá cả một chút hay không?"

Mã Ái Vân cũng cảm thấy nên giảm giá một chút: "Đúng, Nguyệt Vi, hay là chúng ta cũng giảm giá một chút, em không tin không làm được gì nhà bọn họ?"

Giang Nguyệt Vi đương nhiên cũng biết biện pháp này là có sức cạnh tranh nhất, nhưng giá cả hạ xuống dễ dàng, lại tăng lên thì khó, hơn nữa hiện tại làm cái này vẫn là trong mắt mọi người, trong khoảng thời gian ngắn áp giá còn được, nếu là lâu dài thì quốc doanh là người đầu tiên không đồng ý, đến lúc đó bị người ta tố cáo để chỉnh đốn và cải cách, thanh danh của cửa hàng cũng bị hao tổn.

Mặc dù đối diện chỉ bán sủi cảo, nhưng giá cả không khác mấy so với mì ở cửa hàng nhà cô, hơn nữa bên kia dường như là có mục tiêu muốn cướp khách, nếu như các cô bên này ép giá, bên kia phỏng chừng cũng sẽ ép giá, chẳng lẽ mì của nhà cô vẫn phải ép giá xuống sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Nguyệt Vi cảm thấy biện pháp này đặc biệt có hại cho mình, không thể lâu dài, An Tâm bên kia trắng trợn ép giá như vậy, cũng rất nguy hiểm! Cho nên cô không có ý định làm như vậy, rất nhanh liền cùng ba người giải thích một chút, sau đó nói: "Ba ngày này chúng ta nhất định là phải chịu chút ảnh hưởng, chúng ta sủi cảo ba ngày này trước hết đừng bán, liền làm nhiều chút mì, cũng làm hoạt động, trước giảm giá tám phần ổn định khách nhân một chút, ba ngày sau, chúng ta lại đổi một cái hoạt động khác, tuyệt đối không ép giá."

Ba người kia trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp gì. Cho nên nghe xong lời này, cũng không phản đối, chỉ hỏi Giang Nguyệt Vi: "Vậy ba ngày sau chúng ta làm hoạt động gì?"

Giang Nguyệt Vi trầm ngâm một lát: "Ba ngày sau ăn mì ăn sủi cảo không giảm giá nữa, khôi phục giá cả ban đầu tặng thêm đồ, bánh bao, dưa muối đều có thể, trước chống đỡ qua một tháng xem tình huống rồi nói sau."

Ăn xong mì, có thể dùng giấy dầu đóng gói, hiện tại cuộc sống của mọi người đều còn khổ, những thứ này đều rất thực tế, Giang Nguyệt Vi tin tưởng bọn họ đều sẽ thích.

Trước mắt mọi người cũng không có biện pháp nào tốt hơn, cho nên đều cảm thấy phương pháp này có thể thực hiện, Mã Ái Vân liền nói: "Cái này có nên nói với Chính Hoa một chút hay không?"

Chuyện ba ngày giảm giá này Giang Nguyệt Vi hoàn toàn có thể tự mình quyết định, chuyện sau này cô có thể trở về hỏi ý tứ của chồng mình: "Buổi tối con sẽ nói với anh ấy."

Hứa Văn Thiến lập tức nói: "Vậy hôm nay em viết bảng giảm giá trước, những thứ khác chờ qua ba ngày này rồi viết."

Giang Nguyệt Vi gật đầu, suy nghĩ một chút lại nói: "Bây giờ cũng chỉ còn hơn hai tháng nữa là đến năm mới rồi, khách hàng tiêu dùng sẽ đến một mức độ nhất định thôi, đến cuối năm chúng ta có thể tặng cho họ một ít trứng gà, gạo và mì các loại, đến lúc đó cũng viết cái này lên."

Hứa Văn Thiến gật đầu, sau đó liền đi ra ngoài, Giang Nguyệt Hà cũng đi theo ra ngoài.

Bên ngoài rất náo nhiệt rất ồn ào, Mã Ái Vân và Giang Nguyệt Vi cũng ngồi không yên, cũng đi theo ra ngoài xem tình hình, hai nhà vốn ở vị trí đối diện. Vừa ra đến bên ngoài là có thể nhìn thấy tình hình của quán sủi cảo.

Hiện tại bên ngoài đã có không ít người đang xếp hàng, rất giống như nhà bọn họ lúc trước, quả nhiên vẫn là đồ miễn phí, nhưng sau này có thể ổn định được khách hay không, quan trọng nhất vẫn là giá cả và hương vị.

May mà đối diện chỉ là bán sủi cảo thôi, làm như vậy đối với bọn họ không có lực ảnh hưởng lớn như vậy, bằng không Giang Nguyệt Vi mấy tháng này khẳng định cũng phải đau đầu.

Mà Tôn Thục Mẫn đứng trước tiệm sủi cảo nhà mình nhìn thấy nhiều người xếp hàng như vậy, trong lòng cũng rất cao hứng, nếu sau ba ngày kết thúc vẫn còn nhiều người như vậy, vậy bọn họ nhất định sẽ phát tài, lại nhìn tiệm mì Phúc Tâm, lúc này cửa có thể giăng lưới bắt chim*, trong lòng cũng âm thầm cao hứng.

*Giăng lưới bắt chim: Cảnh ở nơi nói đến hết sức vắng vẻ, yên tĩnh, ví như đến mức ở trước cửa cũng có thể giăng lưới bắt chim sẻ.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 167: Chương 167



Thật ra cô ta cũng không phải cố ý muốn cướp việc làm ăn của nhà đối phương, nhưng ai bảo nhà bọn họ tham lam như vậy, vừa bán mì lại bán cả bán sủi cảo, cũng không cho những người khác một chén canh, hiện tại cũng không thể trách cô ta.

Tôn Thục Mẫn đang đắc ý, liền nhìn thấy Hứa Văn Thiến ở đối diện viết bảng giảm giá ăn mì, trong lòng cô ta cười ha ha hai tiếng, quả nhiên, bên đó cũng đang nhìn chằm chằm vào quán sủi cảo của cô ta, cô ta bên này miễn phí, bên kia lại phải giảm giá, nhưng đồ miễn phí đương nhiên được hoan nghênh hơn, cho nên cả ngày hôm nay, cửa hàng của cô ta đều có người xếp hàng!

Cô ta bắt đầu không vui lắm, bên này miễn phí nhưng đến buổi chiều bên kia lại còn có người đi ăn mì, nhưng nghĩ lại cũng đúng, cũng không phải tất cả mọi người đều thích ăn sủi cảo. Thích ăn mì tự nhiên sẽ đến bên kia.

Sau khi nghĩ thông suốt, Tôn Thục Mẫn cũng không xoắn xuýt nữa, hiện tại trường học còn chưa khai giảng, cho nên ba ngày này người đến ăn sủi cảo miễn phí rất nhiều, mặc dù không chật ních toàn bộ cửa hàng như cô ta tưởng tượng, nhưng tất cả mọi người cảm thấy giá cả sủi cảo này của cô ta rất thực tế, tỏ vẻ sau này nhất định sẽ đến.

Tất cả mọi người đều có thể tiếp nhận đồ ăn, đó chính là một chuyện tốt, Tôn Thục Mẫn rất cao hứng, dường như đã nghĩ đến bộ dáng mỗi ngày khách hàng đều đầy cửa hàng.

Ba ngày nay người ăn sủi cảo miễn phí rất nhiều, Tôn Thục Mẫn quá mức bận rộn, mệt đến mức sắp không thở nổi nữa, vì thế ngày chính thức mở cửa, cô ta lại không cẩn thận dậy trễ, chờ cô ta ra mở cửa thì đã là mười giờ, kết quả phát hiện cửa Phúc Tâm thế nhưng đã có người xếp hàng.

Một bên trên bảng hiệu đã không có viết ăn mì giảm giá, nhưng là viết ăn mì ăn sủi cảo có tặng đồ, những thứ kia chiết thành tiền cũng là rẻ năm sáu phân tiền, như vậy giá cả tính ra cũng là cùng bọn họ sủi cảo đánh ngang tay, quan trọng nhất là trên bảng hiệu còn viết, nếu là ai đến mua ăn mì nhiều, cuối năm còn được tặng thêm dầu cùng gạo???

Tôn Thục Mẫn biến sắc, Giang Nguyệt Vi quả nhiên là loại người âm hiểm giả dối, không ngờ cô lại làm như vậy?

Giá sủi cảo của họ đã rất rẻ rồi, cho nên nếu lại giống như Giang Nguyệt Vi tặng đồ như vậy nhất định là lỗ vốn, cho nên cô ta không định làm như vậy. Nếu giá cả ngang tay, vậy một cái chủ yếu là mì, một cái là sủi cảo, ảnh hưởng cũng sẽ không quá lớn.

Vì vậy, Tôn Thục Mẫn nhanh chóng mở cửa tiệm, nghĩ hôm qua nhiều người ăn sủi cảo như vậy, vậy hôm nay thế nào cũng phải có một số người đến ăn, cô ta chuẩn bị xong tất cả, ngoài cửa cũng có mấy người đang bồi hồi muốn đi vào, kết quả cô ta đột nhiên lại nghe thấy bên ngoài có tiếng loa rao hàng.

Tôn Thục Mẫn lập tức nhìn thoáng qua, không ngờ lại là Giang Nguyệt Hà.

Giang Nguyệt Hà cũng không biết từ nơi nào lấy được loa, đang nói với mọi người về nội dung hoạt động hôm nay của Phúc Tâm đ**m, thanh âm rất vang dội.

Tiếng hô của Giang Nguyệt Hà, tất cả mọi người đều nghe được, lần này liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người, ngay cả người vốn đang bồi hồi ở cửa tiệm bọn họ cũng bị gọi đi qua, trong lúc nhất thời cửa Phúc Tâm tất cả đều xếp đầy người!

Tôn Thục Mẫn tức muốn chết, cô ta vốn không cẩn thận thức dậy muộn, mất thời cơ, bây giờ Phúc Tâm còn làm như vậy, sáng sớm trong tiệm căn bản không có mấy người đến ăn sủi cảo.

Mặc dù buổi chiều cũng lục tục có một số người đến ăn sủi cảo, nhưng mà, hoàn toàn không giống với dự đoán lúc trước của bản thân, cứ tiếp tục như vậy, không biết khi nào cô ta mới có thể hồi vốn?

Cửa hàng của cô ta không phải là không có khách, chỉ là phải tốn công sức chạy đi gọi, mà cửa hàng đối diện không phải làm như cô ta mà vẫn có một đám người đến ăn, Tôn Thục Mẫn bắt đầu lo âu, bởi vì phần trang hoàng cộng thêm ba ngày ăn thử miễn phí trước đó đã tiêu không ít tiền của cô ta.

Thậm chí, Tôn Thục Mẫn còn trông cậy vào trước khi khai giảng có thể kiếm một khoản tiền để điền vào đống sổ sách này, nhưng ai có thể nghĩ đến, ngày đầu tiên khai trương sau buổi ăn thử đã dáng cho cô ta một đòn cảnh cáo!

Tôn Thục Mẫn tức giận đứng trong phòng bếp dọn dẹp mọi thứ, vốn định chiêu dụ Hứa Văn Thiến trong đầu lập tức liền đè xuống, nếu đều là tình huống này, vậy cô ta còn chiêu cái rắm.

Lúc này công nhân ngẩng đầu nhìn thấy cô ta phiền não như vậy, vội nói: "Cháu đừng nóng vội, cửa hàng đối diện với chúng ta trước cũng đã mở rồi, với lại hôm nay cũng không phải ngày đầu tiên, nhiều người tới ăn dĩ nhiên là rất bình thường, hôm nay chúng ta lại là ngày đầu tiên khai trương, mặc dù trước ngày hôm qua nhiều người, nhưng khẳng định còn có rất nhiều người vẫn không biết đến nơi này, cho nên làm ăn kém một chút cũng rất bình thường, chúng ta chờ mấy ngày nữa lại xem đi?"

Công nhân là bà Vương thân thích nhà mình, có lời gì đều nói thẳng. Tôn Thục Mẫn cũng không cảm thấy bà ta đang chèn ép mình: "Nhưng hoạt động của mấy người đó vẫn làm đến lễ mừng năm mới, nói cách khác trong vòng ba tháng giá cả của bên đó cũng không khác chúng ta là mấy."

Cùng một giá cả, cửa hàng đối diện mở sớm hơn cửa hàng cô ta, mùi vị cũng tốt hơn bên cô ta, vậy cửa hàng cô ta dĩ nhiên sẽ rất khó cướp được việc làm ăn của phía đối diện.

Bà Vương cười cười: "Vậy phải xem ai kiên nhẫn hơn rồi, mấy người đó không có khả năng vẫn hoạt động liên tục chứ? Đến lúc hoạt động kết thúc thì giá cả của cửa hàng bọn họ sẽ tăng trở lại sao? Đến lúc đó chúng ta sẽ có ưu thế về giá cả."

Tôn Thục Mẫn dường như đã nghĩ thông suốt rồi, đúng vậy, bây giờ mới khai trương được ngày đầu tiên, cô ta gấp cái gì chứ, dù sao nếu làm ăn vẫn nhàn nhạt như vậy cũng không tính là lỗ vốn, chờ hoạt động của Giang Nguyệt Vi kết thúc là tốt rồi, vì thế cô ta nhanh chóng bình phục tâm tình của mình, thu dọn đồ đạc đóng cửa tiệm về nhà.

Rút ra bài học ngày hôm qua, cho nên sáng hôm sau cô ta liền đến cửa hàng thật sớm, nhưng Phúc Tâm bên kia vẫn mở cửa sớm hơn cửa hàng nhà cô ta, nhưng nghĩ lại, Phúc Tâm cũng đang bán bữa sáng, dậy sớm cũng bình thường, cái này cô ta không so được. Chỉ là, khi Tôn Thục Mẫn nhìn thấy một đám người xếp hàng trước mặt Phúc Tâm, trong lòng liền cảm thấy hoảng hốt!

Cô ta cũng lập tức mở cửa, sau đó nhanh chóng lấy pháo trong nhà hôm qua ra đốt, làm cho vang lên bùm bùm, cũng không biết có phải vì nguyên nhân pháo này hay không, quả nhiên mở cửa không bao lâu đã có khách.

Sau đó, lại lần lượt vẫn có kha khá khách đến, tuy rằng còn xa mới bằng suy nghĩ của mình, nhưng làm ăn tốt hơn hôm qua một chút, trong lòng Tôn Thục Mẫn cuối cùng cũng khá hơn một chút.

Lúc rảnh rỗi, cô ta lại đi ra ngoài nhìn thoáng qua tình hình phía đối diện, quán mì Phúc Tâm vẫn đông khách hơn của chỗ cô ta, mặc dù trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhưng hôm nay bán đã tốt hơn hôm qua nên Tôn Thục Mẫn cảm thấy mình vẫn có thể nhịn xuống.

Liên tiếp mấy ngày, việc làm ăn trong tiệm đều như vậy, khách mặc dù không có nhiều, nhưng cũng không ít như ngày đầu tiên, tóm lại là vẫn có thu nhập, nhưng chính là không thể sánh bằng cửa hàng đối diện.

Cô ta liên tục nhìn mọi thứ ở tiệm mì Phúc Tâm, người đối diện đương nhiên cũng chú ý tới tình huống này, Giang Nguyệt Vi không nói gì, nhưng Hứa Văn Thiến lập tức cảnh giác, nói với Giang Nguyệt Vi: "Tôn Thục Mẫn ngày nào cũng theo dõi chúng ta, có phải lại muốn giở trò với chúng ta không?"
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 168: Chương 168



Giang Nguyệt Vi không hiểu Tôn Thục Mẫn, không biết cô ta có làm chuyện gì giống như Bạch Linh hay không, nhưng trước mắt người ta không làm gì cả, cô cảm thấy mình không nên nghi ngờ vớ vẩn rồi đổ oan cho người khác, chỉ có thể chú ý nhiều hơn, liền dặn dò hai người kia: "Vậy chúng ta lưu ý nhiều một chút, miễn cho giống như lần trước có người cố ý phá hư."

Giang Nguyệt Hà nhíu mày: "Chị, em cảm thấy cô ta hình như vẫn luôn rình chúng ta thì phải, chính là muốn học chúng ta một số thứ, bên đó chắc không biết làm nên mỗi ngày chỉ biết học bên này đó!"

Hứa Văn Thiến trừng mắt: "Không thể nào, cô ta sao lại muốn học? Cô ta làm như vậy, gần đây việc làm ăn của chúng ta đều kém đi không ít."

Giang Nguyệt Vi nhìn hai đứa nhỏ mặt ủ mày chau, liền không nhịn được mà cười nói: "Đừng thở dài, đây là hình ảnh thường thấy của những người bán hàng mà, chưa kể, thấy cái hay, cái có lợi cho mình thì có ai lại không muốn học theo chứ, chúng ta cứ làm tốt công việc của chính mình là được, đừng quan tâm đến vấn đề khác làm gì, có thời gian thì nghĩ thêm cũng được."

Bởi vì đối diện mở cửa hàng, mặc kệ các cô lại làm hoạt động gì, thu nhập trong cửa hàng vẫn sẽ bị ảnh hưởng, mấy ngày nay việc làm ăn của Phúc Tâm cũng không tốt như trước, nhưng cũng may nhà ở trường học bên kia đã sửa sang lại nơi thông gió, cô có thể lập tức mở cửa hàng mới ở đó rồi.

Buổi tối trở về, Giang Nguyệt Vi nói với chồng mình có thể gọi mấy người của anh tới không, lại không ngờ, vợ chồng cô hình như thần giao cách cảm thì phải, anh đã sớm gọi vợ chồng kia tới, hai người đó vẫn luôn chen chúc ở nhà họ hàng chờ cô gọi bọn họ tới.

Vì thế ngày hôm sau, Giang Nguyệt Vi gặp được bọn họ trong cửa hàng, người đàn ông kia tên là Tống Hồng Tinh, mày rậm mắt to, một chân không còn, ống quần trống rỗng, một tay chống gậy, tay kia dễ dàng xách hai cái túi lớn, có thể bởi vì từng đi lính, người nhìn rất rắn chắc.

Nói chúng là: vẫn mang đậm khí thế của một người đàn ông trưởng thành.

Mà người phụ nữ bên cạnh anh ta tên là Trương Lệ Mai, khuôn mặt hiền lành, tóc buộc chặt, một thân quần áo màu trắng, chỉnh tề, nhìn qua chính là người thích sạch sẽ.

Giang Nguyệt Vi tương đối hài lòng, lộ ra vẻ mặt vui vẻ nói với bọn họ: "Mấy ngày nay hai người cứ học ở đây đi, chờ cửa hàng bên kia mở, về sau bên này sẽ vất vả cho hai người."

Dù sao cũng là người mình mang đến, Tưởng Chính Hoa cảm thấy mình không nên im lặng, nên anh cũng nói một câu: "Từ hôm nay trở đi hai người làm việc ở đây, buổi tối liền ở tầng hai, ban ngày phần lớn thời gian chỉ có hai người các người bận rộn, khẳng định cũng sẽ mệt một chút, nếu có vấn đề gì liền kịp thời nói với chúng ta."

Tống Hồng Tinh bây giờ không có một chân, tuy rằng cầm tiền xuất ngũ, nhưng trở lại nông thôn, làm đội trưởng cũng rất nhiều người không phục anh ta, cho nên làm không bao lâu liền từ bỏ, không làm được nữa, trong nhà còn có mấy đứa nhỏ phải nuôi, cuộc sống trôi qua rất khó khăn, hiện tại, tiểu đoàn trưởng trước kia của bọn họ cho hai vợ chồng bọn họ công việc này, có ăn có ở lại còn trả tiền, cảm tạ còn không kịp làm sao có thể có vấn đề!

"Cám ơn tiểu đoàn trưởng, cứ giao cho vợ chồng chúng tôi, không thành vấn đề, nhất định sẽ làm thật tốt!"

Dù sao cũng sắp khai giảng rồi, trước đó bọn họ chọn hai ngày khai giảng là khai trương cửa hàng mới, thứ nhất là bởi vì lưu lượng người nhiều, thứ hai ngày đó quả thật là ngày lành, hiện tại thời gian không nhiều lắm, cho nên Giang Nguyệt Vi cũng không khách khí với bọn họ, người đến thì phải làm việc.

Hai vợ chồng Tống Hồng Tinh làm liên tiếp ba ngày, Mã Ái Vân là người hài lòng nhất, rốt cuộc vẫn là người đàn ông khí lực lớn, bình thường bà nhào bột mệt muốn rã rời hai cánh tay, thật vất vả mới làm xong.

Nhưng Tống Hồng Tinh có khí lực thì khác, nhào bột mì so với bà còn lợi hại hơn nhiều, hiệu quả cũng tăng lên, mà phía bên kia, làm thịt và nhân vốn cũng không khó, chỉ cần nguyên liệu đủ là được, cho nên Trương Lệ Mai cũng học rất nhanh.

Ngày thứ hai chính là ngày khai giảng, Giang Nguyệt Vi cũng chuẩn bị khua chiêng gõ trống bắt đầu chuẩn bị cửa hàng mới của cô, giống như trước đây, ngày hôm trước sau khi các cô đi mua pháo liền xách đến cửa hàng, lúc xế chiều, tất cả mọi người đều chuẩn bị nguyên liệu cho ngày hôm sau, làm sủi cảo, mì sợi, mì sợi, sau đó lại chuẩn bị tốt số lượng đặt trước.

Bởi vì Giang Nguyệt Vi còn phải mang theo đứa nhỏ, cho nên buổi tối hôm đó không đi cùng ba người Mã Ái Vân, hai đứa bé hình như biết mẹ ngày mai sẽ bận rộn, cho nên tuyệt không náo loạn, đứa lớn lại càng ngoan đến kỳ lạ.

Sáng sớm hôm sau Giang Nguyệt Vi thức dậy, cô vốn muốn đưa con ra ngoài, nhưng cô còn phải đến trường báo danh, cũng không biết bé con lớn nhà mình có yên tĩnh được như tối ngày hôm qua hay không, cho nên cuối cùng lúc ra ngoài, cô liền từ bỏ ý nghĩ này.

Tưởng Chính Hoa lái xe đưa cô đến cửa hàng cũ kiểm tra trước rồi mới đến trường học, cửa hàng mới bên này đã mở cửa từ lâu, ngay cả pháo cũng đã đốt xong, lúc này ở cửa hàng có một số người đang đứng quanh quẩn, bên trong cũng có mấy người đang ăn mì, tạm thời không cần cô hỗ trợ gì nhiều.

Cho nên cô liền chuyển đến trường báo cáo. Sau khi xong việc, nghĩ đến ước định lúc trước với mấy người Triệu Tiểu Phương, cô lập tức đi vào ký túc xá, không ngờ còn chưa vào cửa đã nhìn thấy Bạch Linh xách đồ từ bên trong đi ra, xem ra là thật sự chuyển ký túc xá.

Mọi người vốn có quan hệ không tốt với cô, quan hệ này cũng không dễ xoay chuyển, hiện tại trong nhà cô ta xảy ra chuyện bị mọi người biết, với tính tình này của cô ta, dọn đi mới là biện pháp giải quyết tốt nhất.

Quan hệ của hai người cũng đã sớm tan vỡ, cho nên Giang Nguyệt Vi chỉ nhìn cô ta một cái liền nhường đường, Bạch Linh lạnh mặt đi qua bên cạnh cô.

Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, cô vốn tưởng rằng ký túc xá không có ai, nhưng không nghĩ tới bọn Triệu Tiểu Phương cùng đến năm người, Giang Nguyệt Vi trực tiếp gọi người đi ra ngoài ăn mì.

Hoạt động khai trương cũng giống như cửa hàng trước, cũng là ăn thử miễn phí, hôm nay khai giảng, phụ huynh học sinh đều có, người lui tới rất nhiều, mà phụ cận trước mắt cũng chỉ có một cửa hàng của các cô, cho nên hiện tại người xếp hàng càng ngày càng nhiều, Giang Nguyệt Vi để cho Triệu Tiểu Phương các cô tùy ý, tự mình đi vào hỗ trợ.

Mì trong tiệm miễn phí cũng là số lượng có hạn, cũng chỉ có sáu mươi phần, buổi chiều chưa đến hai giờ đã ăn hết sáu mươi phần, rất nhiều người không cướp được, lại không đợi được ngày hôm sau lại đến, nhìn đồ trong tiệm cũng không đắt, cho nên dứt khoát liền trực tiếp mua.

Người ta nói muốn mua, Giang Nguyệt Vi đương nhiên cũng muốn bán, vì thế ngày hôm sau chuẩn bị bán hết số lượng miễn phí, đến buổi tối, tất cả đều được bán sạch, làm ăn tốt hơn nhiều so với lúc trước.

Buổi tối lúc kiểm kê thu nhập, trong lòng Giang Nguyệt Vi vui mừng, mà Mã Ái Vân cũng vui mừng muốn chết, cửa hàng bên kia buôn bán bây giờ nhạt đi rất nhiều, bên này buôn bán tốt, cũng có thể an ủi tâm tình gần đây của bà.

Liên tiếp mấy ngày, cửa hàng mới làm ăn cũng không tệ, so với dự đoán của các cô còn tốt hơn, Giang Nguyệt Vi cũng yên tâm giao cửa hàng mới cho Giang Nguyệt Hà và Hứa Văn Thiến, an tâm đi học.

Vui buồn của con người cũng không tương thông, các cô bên này vô cùng vui vẻ, Tôn Thục Mẫn lại tức giận.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 169: Chương 169



Chuyện Giang Nguyệt Vi mở cửa hàng mới cũng được thông báo trong cửa hàng cũ của chỗ cô ta, cô ta không muốn biết cũng khó, mà cô ta cũng đã qua bên kia xem qua, cửa hàng mới của Giang Nguyệt Vi làm ăn rất tốt, so với bên này còn tốt hơn, như vậy về sau càng có vốn để đánh giá giá cả với cô ta.

Lúc này, cô ta liền đặc biệt hối hận, lúc trước sao cô ta không nghĩ tới mở cửa hàng ở đại học bên kia nhất định phải giành mở ở bên này chứ?

Nhưng có hối hận cũng vô ích, hiện tại cửa hàng đã mở, gần đây làm ăn cũng bình thường, mở cửa hàng gần một tháng, trừ bỏ phí tổn, lợi nhuận ngay cả tiền trang hoàng trước đó của cô ta cũng không lấp đầy được, nếu cứ tiếp tục như vậy, ba tháng sau, căn bản không làm gì được Giang Nguyệt Vi.

Bởi vì chuyện này khiến cho mấy ngày nay cô ta vẫn không ngủ được, trong đầu đều nghĩ phải làm thế nào mới có thể nâng cao lợi nhuận và lượng khách, thậm chí chuyện tìm người qua bên kia phá hoại cô ta cũng đã nghĩ, chỉ tiếc cô ta cũng chỉ dám nghĩ mà thôi, chồng kiêm bảo vệ của Giang Nguyệt Vi lại là quân nhân, cô ta cảm thấy không mình thể trêu vào.

Bà Vương cũng nhìn ra được tình huống hiện tại, việc này bà không giúp được gì, chỉ an ủi Tôn Thục Mẫn: "Thật ra chúng ta như vậy cũng tốt, làm ăn tuy không phát đạt như bọn họ, nhưng ít ra vẫn kiếm được tiền, chúng ta cứ từ từ làm, đợi qua mấy tháng nữa chắc chắn sẽ có lợi nhuận."

Tôn Thục Mẫn đương nhiên biết điều này, nhưng một tháng một bên kiếm được ba bốn trăm phần lợi nhuận và một tháng của bên kia chỉ kiếm được mấy chục, một trăm và một chục thì với cô ta, phần lợi nhuận hai người họ kiếm được hoàn toàn không giống nhau, người khác bày hàng vỉa hè cũng có thể kiếm được mấy trăm một tháng, sao đến chỗ cô ta lợi nhuận lại không thu được?

Cô ta cảm thấy bực mình, trong lòng cũng có không cam lòng, nhưng trước mắt cũng không nghĩ ra biện pháp gì, cho nên chỉ có thể mỗi ngày nhìn người ở cửa hàng đối diện lo âu.

Bà Vương nhìn cô ta cứ lo âu như vậy, nghĩ thầm nếu như việc làm ăn cứ tiếp tục như vậy, Tôn Thục Mẫn rất có thể sẽ trừ tiền lương của bà ta, cho nên liền đưa ra chủ ý: "Hay là chúng ta cũng ép giá thêm một chút?"

"Vậy sao được." Tôn Thục Mẫn lập tức nói: "Người ta bây giờ mở cửa hàng mới, sức mạnh mười phần, không dựa vào một cửa hàng này ăn cơm, chúng ta lại áp đến lúc đó cô ấy cũng áp thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó chúng ta căn bản là đánh không lại bên đó đâu."

Bà Vương ngẫm lại cũng đúng, cái này đúng là ngươi đè ta cũng đè ngươi, căn bản sẽ không có điểm cuối, người ta còn có cửa hàng khác nâng đỡ, vì thế lại nghĩ nghĩ: "Vậy chỉ có thể giảm bớt chút phí tổn, bằng không sủi cảo chúng ta làm nhỏ một chút, như vậy phí tổn cũng có thể ít một chút?"

Tôn Thục Mẫn hơi nhíu mày, có thể giảm bớt chi phí, nhưng thay đổi một chút kích cỡ của sủi cảo thì có tác dụng gì, hơn nữa nếu thật sự làm sủi cảo nhỏ đi, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được, làm như vậy quá ngu xuẩn: "Chúng ta nếu làm như vậy còn không bằng giảm giá xuống."

Bà Vương cảm thấy cái này cũng không được cái kia cũng không được, trong lòng cũng không có cách nào, một lát sau, bà ta bỗng nhiên lại nói: "Vậy nếu không, hay là chúng ta mua thịt qua đêm?"

Tôn Thục Mẫn nhíu mày: "Thịt qua đêm?"

Bà Vương gật đầu nói: "Đúng vậy, chỗ bán thực phẩm kia không phải thường xuyên có thịt để qua đêm sao, mà xương qua đêm đều có, có đôi khi còn có rất nhiều, ngày hôm sau liền bán rất rẻ, cho nên rất nhiều lúc một chút liền bán hết."

Tôn Thục Mẫn đương nhiên biết đến nó chứ, chỉ là lúc trước cô ta vẫn không nghĩ tới phương diện này, bây giờ nghe bà Vương nói như vậy, đột nhiên nhớ tới có loại thịt này.

Nếu như mua những thịt này về làm nhân, vậy giá thành sủi cảo thịt tươi đương nhiên cũng giảm xuống, Giang Nguyệt Vi ăn mì tặng đồ, vậy cô ta lại giảm giá, đến lúc đó còn sợ không hấp dẫn được khách sao?

Tâm tình cô ta đột nhiên hưng phấn lạ thường: "Thịt kia có vị gì hay không, có làm hỏng món ăn không thế?"

Bà Vương do dự một hồi rồi nói: "Có lẽ là không có, nhưng gần đây thời tiết vẫn nóng, thịt để cả ngày ít nhiều gì cũng có mùi, nhưng ảnh hưởng không lớn, cháu đến mua thịt đó về, bà lại lấy giấm đi khử mùi rồi chế biến một chút thì không phải là được rồi sao?"

Tôn Thục Mẫn vẫn có chút do dự, dù sao nếu thật sự để người ta biết, cửa hàng của cô ta nhất định cũng sẽ bị ảnh hưởng, nhưng nghĩ đến mấy tháng sau phải cạnh tranh với đối phương, cuối cùng cô ta chiến thắng lý trí, cắn răng đáp: "Được, ngày mai cháu dậy sớm một chút đi xem."

Bà Vương liền nói: "Cháu cũng đừng mua ở đây, đi trạm thực phẩm khác mà mua, như vậy sẽ không dễ dàng bị phát hiện."

Tôn Thục Mẫn đương nhiên biết điều này, trong lòng đã lên kế hoạch, cô ta lập tức có giải pháp, hơn năm giờ ngày hôm sau liền thức dậy, xuất phát từ nhà đi vòng qua trạm thực phẩm khác.

Quả nhiên đã sớm có thịt qua đêm. Hôm qua ở trạm thực phẩm còn lại không ít thịt.

Gần đây có chút nóng, thịt tuy để lại một ngày một đêm đúng có một chút mùi hơi lạ, nhưng chất lượng hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Vì vậy, cô ta mua tất cả đống thịt thừa ngày hôm trước, giá cả so với lúc trước, rẻ hơn phân nửa! Tâm tình cô ta vui vẻ mang thịt về tiệm, lúc này vẫn còn sớm, đối diện cũng vừa mới mở cửa, vì thế cô ta lập tức đánh thức bà Vương, bảo bà mau mau xử lý đống thịt.

Bà Vương cũng là người làm việc nhiều năm, bình thường ở nông thôn bọn họ đều thích mua những thứ rẻ tiền này, cái gì là heo xuống nước bà đều xử lý qua, cho nên đồ tới tay, bà không tốn bao nhiêu thời gian liền xử lý xong, nhìn hay ngửi đều không khác gì thịt tươi.

Cầm thịt làm xong nhân, gói xong sủi cảo, Tôn Thục Mẫn cũng ăn hai cái, mặc dù thịt này mùi vị vẫn có chút khác với thịt tươi, nhưng vẫn rất khó để phân biệt được, cho nên cô ta vẫn yên tâm bán, thậm chí, trực tiếp ép giá một bát sủi cảo xuống ba phần.

Giá cả này vừa đưa ra, quả nhiên chính là chiêu bài lớn nhất, liên tiếp mấy ngày, sinh ý trong tiệm trong nháy mắt liền tăng lên, lượng bán ra nhiều, lợi nhuận mỗi ngày so với trước nhiều hơn một phen, hơn nữa hiện tại sinh ý của bên đối diện, cũng bởi vì cô ta hạ giá mà trở nên mờ nhạt đi không ít. Nhưng bên đó cũng không giảm giá nữa.

Tôn Thục Mẫn mừng rỡ, quả nhiên đi đến bước này coi như là đi đúng, vốn cảm thấy mỗi ngày đều mua thịt thừa còn có chút ngượng ngùng, nhưng hiện tại chuyện gì cũng không có, người khác cũng ăn không ra mùi vị, trong lòng cô ta đã sớm không có gánh nặng, cho nên càng ngày càng lớn mật.

Vốn dĩ cô ta chỉ định mua thịt thừa ngày đầu, nhưng sau đó nhìn thấy một ít thịt chỉ cần bán không hết sẽ biến vị, tất cả đều lấy đi, mà bà Vương cũng là một trong những người lợi hại về vấn đề này, đem thịt quét tới quét lui lại ướp đi ướp lại.

Cuối cùng làm ra cũng không khác gì thịt tươi, dù sao cũng không ai nhìn ra được.

Ngoại trừ như vậy, bột mì cô ta cũng đổi, nhưng cũng không đổi toàn bộ, trộn lẫn dùng, cho nên trong hơn một tháng này, khách hàng trong cửa hàng nhiều hơn không ít, tiền lời cũng hơn, Tôn Thục Mẫn quét sạch lo lắng trước đó, mỗi ngày đều hiện lên vẻ tươi cười tràn đầy khuôn mặt.

Hôm nay, mới ba giờ chiều, sủi cảo trong tiệm đã bán hết, gần đây bận rộn mệt mỏi, cho nên hôm nay cô ta cho mình và bà Vương nghỉ nửa ngày.
 
Back
Top Bottom