Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 150: Chương 150



Lý Mỹ Ngọc sao có thể nhìn không ra sự khác lạ của Triệu Phượng Tiên , chỉ cảm thấy cơn giận hơn một năm nay cũng đã tiêu tán hơn phân nửa vào giây phút này: "Bà không tin thì thôi, tôi coi như bà là người điên mất trí đi, Hiểu Oánh, mau mau đưa mẹ cô đến bệnh viện khám một chút đi."

Bà ta nói xong, cũng mặc kệ sắc mặt của Triệu Phượng Tiên bây giờ đang xanh trắng xen kẽ như thế nào, chỉ xách túi đồ của mình hăm hở rời đi bên cạnh hai người kia.

Dọc đường về nhà, dường như đã đoán trước được dáng vẻ của mình khi vào thành, tâm trạng của Lý Mỹ Ngọc cũng cảm thấy tốt theo, loại tâm trạng tốt này kéo dài cho đến hai ngày sau bọn họ lên xe lửa.

Trong huyện là trạm dừng, thời gian đỗ xe ngắn, sau khi hai người vội vàng lên xe thì mới phát hiện, trên xe tất cả đều là người !!!

Có người ngồi trên mặt đất, có người ngồi trên túi hành lý của chính mình, còn có hai chỗ ngồi chen chúc thành ba chỗ ngồi, trên cơ bản đều là anh chen tôi, tôi chen anh la liệt ngồi cạnh nhau trên đất, tất cả đứng đầy ở lối đi, ngay cả đi vào cũng còn thấy khó khăn!

Trần Hồng Yến dẫn theo Lý Mỹ Ngọc, rất khó khăn mới tìm được vị trí của nhân viên xe hoa, kết quả lại phát hiện chỗ ngồi của các cô còn trống đã bị người ta chiếm mất rồi.

Trần Hồng Yến đầu tiên cùng người khác lý luận một phen, kết quả người ta lề mề nửa ngày, sau đó mới nhường ra một chỗ ngồi, Lý Mỹ Ngọc cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, trực tiếp ở trên xe cãi nhau một trận với người ta, thế nhưng đối phương cũng là người da mặt dày, trực tiếp giả vờ ngủ thiếp đi không để ý tới bà ta, tức giận Lý Mỹ Ngọc trực tiếp mắng má nó, cuối cùng nhân viên xe lửa ra tay mới khiến sự việc ổn định lại.

Sau khi gây sức ép một phen, hai người cuối cùng cũng có thể ngồi xuống, thế nhưng bây giờ là trời nóng, trên xe mùi gì cũng có, đặc biệt là người đàn ông ngồi bên cạnh bọn họ..

Tuy rằng nhà họ Giang nghèo, vậy nhưng Lý Mỹ Ngọc tự nhận rằng bản thân rất yêu sạch sẽ, lúc này nhìn thấy người đàn ông nhấc chân bắt chéo, cái chân kia đặt trên đầu gối hắn, đối diện với bà ta, thối đến mức có thể khiến cho bà ta choáng váng mắc ói.

Lý Mỹ Ngọc chịu không nổi: "Đồng chí, có thể hạ chân anh xuống được không?"

Người đàn ông kia quay đầu: "Sao nào, chân tôi tê dần còn không thể nhấc lên một chút được à? Bây giờ tôi đâu có chạm vào bà?"

Lý Mỹ Ngọc cắn răng nói: "Chân anh hướng về phía tôi, thối!"

Người đàn ông lạnh lùng liếc bà ta một cái: "Ghét bỏ à? Nếu ghét bỏ thì các ngươi đổi toa xe giường cứng đi, nơi đó còn có thể một người một giường đấy! Chen chúc ghế ngồi cứng với chúng tôi làm gì?"

Lý Mỹ Ngọc bị lời nói của người đàn ông làm cho nghẹn lại, rõ ràng là vấn đề của hắn, nhưng hắn đã vậy lại còn hùng hồn bảo bọn họ đổi toa xe, thật sự là mặt dày vô liêm sỉ.

Lúc này Trần Hồng Yến kéo bà ta một cái, khẽ nói: "Mẹ, mẹ chịu đựng đi, trên xe đều là mùi này, không có cách nào hết cả."

Lý Mỹ Ngọc tức giận quanh quẩn trong lòng, nhìn người đàn ông này cũng cao to lực lưỡng nên bà ta cũng không dám cãi nhau với hắn, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

Xe lửa màu xanh lá lái rất chậm, từ trong huyện đến thành phố phải mất mười mấy tiếng đồng hồ, xe đi rồi lại dừng, càng ngày càng có nhiều người lên xe, trong xe so với trước càng chen chúc hơn, ngay cả đi vệ sinh cũng thấy khó khăn, thật vất vả mới vượt qua được ban ngày, đến tối, kết quả bà ta càng cảm thấy khổ cực!

Bị chen ngồi cả một ngày, bà ta chỉ cử động thôi cũng cảm thấy thắt lưng đau mỏi, m.ô.n.g cũng tê, nhưng mà đây chỉ là ghế cứng .

Căn bản là không thể ngủ, không dễ gì mới ngủ được, kết quả vẫn là một số người bên cạnh nói chuyện, ngáy khò khò, không một khắc nào dừng lại, khó chịu đến mức khiến cho người ta muốn ngất xỉu.

Tất cả tâm trạng tốt của Lý Mỹ Ngọc đều bị phá hủy vào ngày hôm nay, chỉ có thể cố gắng chống đỡ, cả đêm bà ta cũng không ngủ được, cuối cùng thức được đến hừng đông, xe chậm rãi đi vào thành phố lớn, người trên xe cũng càng ngày càng ít, nhìn những tòa nhà cao tầng ở bên ngoài cửa sổ, lúc này bà ta mới cảm thấy bản thân như sống lại.

Rất nhanh, xe đến trạm, mọi người xách hành lý vội vàng xếp hàng xuống xe, Lý Mỹ Ngọc và Trần Hồng Yến cũng xách đồ đi theo phía sau mọi người xuống xe, ra đến bên ngoài, bọn họ không vội đi ra ngoài ngay, vội vàng tìm một người hỏi đường đi xuống đại học Nhân Hoa đi như thế nào, cũng may trường đại học này thật sự nổi tiếng, ở trung tâm chỉ cần chuyển một chuyến xe buýt là đến thẳng được rồi.

Trần Hồng Yến dựa theo lời người nọ nói, tìm nửa ngày mới tìm được trạm xe buýt, đồ ăn mang theo cũng đã ăn hết, nếu như không gặp được Giang Nguyệt Vi, đến lúc đó lại phải tốn thêm một khoản tiền, cho nên lúc này các cô cũng không kịp thưởng thức vẻ phồn hoa của thành phố lớn chỉ muốn nhanh chóng lên xe mua vé.

Sau khi mua vé xong, Trần Hồng Yến cảm thấy trong túi dường như thiếu một thứ gì đó, nhưng mà lúc này nhân viên bán vé thúc giục họ đi vào trong xe, cô ta cũng không nhớ ra thiếu cái gì.

Sau khi lên xe lại có một đám người chen chúc cùng một chỗ, so với lúc ở trên xe lửa còn muốn chật ních hơn, Lý Mỹ Ngọc cũng cảm giác mình sắp bị chen đến chết, thế nhưng lúc này cô ta không có cách nào khác, chỉ có thể nhịn, thời gian trôi đến gần mười hai giờ, hai người bọn họ cuối cùng cũng đến đại học Nhân Hoa.

Đợi đến khi nhìn thấy cổng trường đại học Nhân Hoa cao lớn sừng sững kia, hai người nhất thời trợn tròn mắt, bọn họ chỉ biết Giang Nguyệt Vi ở đại học Nhân Hoa, những tin tức khác vẫn không hay biết gì, một trường học lớn như vậy, bọn họ phải tìm người như thế nào đây?

Bộ dáng hiện tại của bọn họ không giống phụ huynh càng không giống học sinh, cho nên cũng không dám tiến lên hỏi bảo vệ mặc đồ đồng phục, vì thế hai người thương lượng một phen, chỉ có thể tiến lên hỏi thăm học sinh đang lui tới.

Mà lúc này, Giang Nguyệt Vi không nghĩ tới Lý Mỹ Ngọc ở đại đội Tùng Dương xa xôi lại tìm đến được nội thành, lúc trước Tưởng Chính Hoa đã nói tìm một bảo mẫu, thế nhưng một bảo mẫu tốt cũng không dễ tìm như vậy, đã tìm vài ngày, cũng có xem một vài người nhưng Giang Nguyệt Vi vẫn cảm thấy một lời khó nói hết.

Hiện tại, ngồi ở trước mặt cô một người phụ nữ tương đối trẻ tuổi, tên là Vạn Tú Trân, còn chưa tới ba mươi tuổi, ngoại hình cũng được, để đầu Hồ Lan, ăn mặc cũng sạch sẽ, nhà ở cũng không xa, ở gần đây, tổng thể cũng không tệ lắm.

Giang Nguyệt Vi lại để cho cô ta thử nấu cơm mang theo trẻ con, đều làm rất có khuôn mẫu, vừa nhìn đã biết là bộ dáng quanh năm ở nhà thường xuyên làm việc, thứ duy nhất không tốt chính là cảm giác người có chút sợ hãi rụt rè, nhát gan.

Khuyết điểm này cũng không phải là vấn đề lớn gì, hiện tại vội vàng tìm người, Giang Nguyệt Vi cùng chồng thương lượng một chút, sau đó quyết định để cho cô ta thử xem, vì thế nói: "Ngày mai em đi làm, trước tiên làm một tháng xem sao, nếu như thích hợp, sau này con tôi sẽ làm phiền em rồi."

Vạn Tú Trân nhìn Giang Nguyệt Vi do dự lâu như vậy, còn tưởng rằng bản thân không được nhận, bây giờ nghe cô nói như vậy bèn vui vẻ nói cảm ơn: "Vâng, vậy ngày mai em đến làm việc!"
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 151: Chương 151



Chuyện bảo mẫu mấy ngày liên tiếp tạm thời cũng đã xong, Tưởng Chính Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao kỳ nghỉ của anh đã sắp kết thúc, sau này thời gian ở nhà cũng sẽ rất ít, thời gian có thể nhìn thấy con nhỏ cũng có hạn, nghĩ đến đây, ngay lập tức anh quay đầu đến nhìn hai đứa nhỏ.

Bọn chúng giờ đây đã được hơn nửa tháng, đường nét càng ngày càng rõ ràng, ngũ quan trên mặt cũng có thể nhìn ra được bóng dáng của Giang Nguyệt Vi và anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không còn đỏ như trước, bắt đầu phát triển theo hướng trắng hồng, trên người thơm ngát, còn mềm nhũn, cả ngày anh đều hận không thể ẵm đến đêm.

Anh đưa tay ẵm bé gái lên, hôn lên khuôn mặt nhỏ bé kia một cái, cảm thấy hài lòng nói: "Chờ các con lớn hơn một chút, anh sẽ dẫn bọn chúng đến đơn vị, để cho bọn chúng xem anh huấn luyện như thế nào, không có việc gì thì cũng học hai chiêu, giúp cơ thể khỏe mạnh."

Giang Nguyệt Vi nghe xong lời này, nhịn không được bật cười nói: "Anh đứa anh trai là được rồi, em gái không cần đi, tránh cho tính cách giống như con trai."

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: "Da giống nam sinh cũng không sao, như vậy mới không ai dám ức h.i.ế.p con nó."

Đứa nhỏ mới nửa tháng tuổi mà anh đã bắt đầu lo lắng vấn đề này, Giang Nguyệt Vi có chút muốn cười: "Có anh ở đây rồi, ai dám ức h.i.ế.p con cơ chứ?"

Tưởng Chính Hoa ngẫm lại cũng đúng, con của anh ai dám ức h.i.ế.p đây, không muốn sống nữa sao? Nhưng mà đứa nhỏ dù sao cũng phải lớn lên, anh cũng không có khả năng lúc nào cũng bảo vệ được cho nó, cho nên cảm thấy hai người bọn chúng vẫn phải luyện hai chiêu để bảo vệ bản thân mới được.

Hai người đang nói chuyện, Giang Nguyệt Hà bỗng nhiên quay lại, thở hồng hộc giống như là đã chạy nhanh.

Giang Nguyệt Vi có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng trong cửa hàng lại xảy ra chuyện gì, đang muốn hỏi thì cô bé đã mở miệng trước: "Chị, bà ta tới rồi, bà ấy đến trường học tìm chị."

Giang Nguyệt Vi nghe Giang Nguyệt Hà nói "bà ta" này nhất thời còn chưa kịp phản ứng: "Em nói ai tới tìm chị cơ?"

Giang Nguyệt Hà vừa rồi chạy quá nhanh, lúc này thở hổn hển vài hơi, bình tĩnh trở lại, đang muốn nói, Tưởng Chính Hoa đã nói: "Lý Mỹ Ngọc tới rồi?"

Giang Nguyệt Hà gật gật đầu: "Đúng, chính là bà ta, bà ta hẳn là đến cùng Trần Hồng Yến."

Giang Nguyệt Vi nghe vậy đồng tử đột nhiên co rụt lại, ngày sinh con xong, Mã Ái Vân gọi điện thoại về nhà họ Tưởng, trong nháy mắt cô đã lo lắng Lý Mỹ Ngọc sau khi biết chuyện sẽ tới, chỉ là lúc ấy cô cảm thấy Lý Mỹ Ngọc không thể tới, nhưng mà giờ đây, lo lắng trong nháy mắt trước đó của cô vậy mà lại trở thành sự thật!

Cô không nghĩ tới Lý Mỹ Ngọc vì tìm cô hòa hảo lại cố chấp như vậy, thậm chí có chút không thể tin được: "Bà ta thật sự tới đây? Đến từ khi nào?"

Giang Nguyệt Hà gật gật đầu: "Đúng, buổi sáng bọn họ đến, bởi vì không biết chị là khoa nào, bây ở ở cổng trường kéo người khắp nơi để hỏi có biết chị hay không, không nghĩ tới được bọn họ lại hỏi tới Hoàng Tú Anh."

Lý Mỹ Ngọc tự báo gia môn nói là mẹ ruột của Giang Nguyệt Vi, lúc Hoàng Tú Anh bị lôi kéo hỏi, thiếu chút nữa liền nói, thế nhưng lại cảm thấy nếu Lý Mỹ Ngọc thật sự có quan hệ với Giang Nguyệt Vi, không có khả năng không biết hiện tại cô không đi học ở trường, cho nên vội vàng chạy tới quán mì tìm Giang Nguyệt Hà.

Giang Nguyệt Hà lúc ấy cũng hoảng sợ, tuy rằng không biết bọn họ ở bên kia đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng theo tính tình của Lý Mỹ Ngọc, mục đích đến nơi này khẳng định không tốt hơn chỗ nào, cho nên Mã Ái Vân bảo cô bé nhanh chóng chạy về tìm Giang Nguyệt Vi thương lượng.

"Chị, bây giờ phải làm sao đây?"

Cô bé hỏi Giang Nguyệt Vi, Lý Mỹ Ngọc có thể tìm được Hoàng Tú Anh khẳng định cũng có thể tìm được người khác, những người khác phỏng chừng không thông minh như Hoàng Tú Anh, đến lúc đó nếu như nói địa chỉ của quán mì thì sau này cuộc sống của các cô lại lại mệt mỏi rồi.

Giang Nguyệt Vi nhìn Tưởng Chính Hoa, nháy mắt một cái: "Tìm công an?"

Nếu hai người bọn họ đã liên tục kéo người hỏi này hỏi kia ở trường học, vậy để cho công an lấy lý do nghi ngờ bọn họ là phần tử bất hợp pháp dẫn người từ trường học đi trước đã, khi cần thiết thì Giang Nguyệt Vi mới ra mặt.

Tưởng Chính Hoa rất nhanh gật đầu: "Được, anh đi tìm người."

Tưởng Chính Hoa biết Lý Mỹ Ngọc khó chơi đến mức nào, cho nên lập tức gọi điện thoại cho cục công an tìm người quen, công an hành động rất nhanh, tìm hai người đi thẳng qua đại học xem xét tình hình.

Bên này, Lý Mỹ Ngọc và Trần Hồng Yến ở cửa lôi kéo người lui tới hỏi gần một tiếng đồng hồ thế nhưng vẫn không có ai biết Giang Nguyệt Vi, mọi người cũng không ai gặp qua bọn họ, càng sẽ không có người biết quan hệ giữa bọn họ với Giang Nguyệt Vi xấu bao nhiêu cho nên Lý Mỹ Ngọc tin tưởng những nguời kia sẽ không gạt người.

Những người này có thể thật sự không biết Giang Nguyệt Vi!

Bận rộn lâu như vậy còn chưa có kết quả, là người cũng phải nghỉ ngơi, huống chi hai người các nàng ngày hôm qua ở trên tàu một đêm cũng không ngủ ngon, Lý Mỹ Ngọc liền cùng Trần Hồng Yến thương lượng trước tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút, chờ nghỉ ngơi xong lại tiếp tục hỏi.

Trần Hồng Yến đã sớm muốn nghỉ ngơi, cho nên một hơi liền đồng ý, hai người hỏi người qua đường nhà khách ở gần đó, đang muốn đi, kết quả vừa quay đầu liền nhìn thấy hai người mặc đồng phục công an trực tiếp đi về phía bọn họ.

Có lẽ là lúc trước vào đồn cảnh sát vài lần, Lý Mỹ Ngọc hiện tại nhìn thấy đồng phục của công an liền bắt đầu cảm thấy chân tay mềm nhũn, sau đó theo bản năng lùi về phía sau hai bước, Trần Hồng Yến lập tức đỡ lấy bà ta, nhẹ giọng nói: "Mẹ, mẹ sợ cái gì, chúng ta là quang minh chính đại vào thành mà."

Lý Mỹ Ngọc lúc này mới phục hồi tinh thần, thẳng lưng ưỡn eo, đúng vậy, bọn họ có chứng minh thư, sợ cái gì cơ chứ?

Hai công an kia nhanh chóng đi tới trước mặt bọn họ, trầm giọng hỏi: "Hai người các bà ở chỗ này lén lén lút lút, hỏi tới hỏi lui rốt cuộc muốn hỏi thăm bí mật gì?"

Lý Mỹ Ngọc vội vàng giải thích: "Không phải, đồng chí, tôi vào thành tìm con gái tôi, con bé tên là Giang Nguyệt Vi, ở chỗ này học đại học, chủ yếu là tôi quên mất con bé ở ký túc xá lớp nào, cho nên..."

Công an kia khẽ nhíu mày: "Trước khi vào thành bà không nói với con gái bà à? Còn muốn để các người ở đây hỏi thăm khắp nơi sao?"

Lý Mỹ Ngọc bị hỏi ngay lập tức khững lại.

Thấy bà ta sững sờ, Trần Hồng Yến lập tức nói: "Lúc trước đã nói rồi thế nhưng chúng tôi đến sớm, cho nên cô ấy không biết."

Công an kia cẩn thận quan sát hai người một cái: "Hộ khẩu bạc và chứng minh thư đâu, lấy ra để xem thử!"

“Cái này chúng ta có!” Lý Mỹ Ngọc vội vàng lập tức gật đầu đồng ý, sau đó quay đầu đẩy Trần Hồng Yến một chút, vội vàng nói: "Con nhanh chóng lấy đồ ra cho đồng chí công an xem đi."

Hai công an này trầm mặt, vừa nhìn là coi bọn họ thành dân lưu lạc, dân lưu lạc bị bắt, vậy khẳng định phải bị nhốt lại, cho nên Trần Hồng Yến cũng không dám trì hoãn thời gian, rất nhanh mở túi muốn lấy hộ khẩu bạc và chứng minh thư ra, chỉ có điều lật tới lật lui, hai thứ này vậy mà lại không cánh mà bay!

Sắc mặt cô ta trắng bệch, lại cẩn thận tìm kiếm, thiếu chút nữa là đổ hết đồ trong túi ra, vậy nhưng cũng không nhìn thấy hai thứ này, thậm chí ngay cả hai tờ nhân dân tệ cùng đặt chung cũng không thấy!
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 152: Chương 152



Đầu óc cô ta đột nhiên trống rỗng, một hồi lâu mới nhớ ra, vừa rồi ở trên xe cô ta cảm giác thiếu đồ vật là cái gì, thì ra là hai thứ này!!!

Vậy nhưng lúc cô ta lên tàu rõ ràng kiểm tra qua mới đi lên, sao lại bị mất?

Nhìn cô ta nửa ngày không tìm ra, công an lại nhìn chằm chằm bọn họ, Lý Mỹ Ngọc liền thúc giục: "Con mau lấy đồ ra đi."

Sắc mặt Trần Hồng Yến trắng bệch, ngẩng đầu nhìn Lý Mỹ Ngọc, cơ thể run rẩy giống như cầy sấy: "Không, không tìm thấy..."

Nghe vậy, Lý Mỹ Ngọc trừng mắt: "Cái gì? Con không tìm thấy nó sao?"

Trần Hồng Yến khẳng định nhớ rõ bản thân đã cất hai thứ này mới đi thế nhưng lúc này bọn họ lại không tìm được, vậy thì chỉ có thể là bị người ta trộm lúc trên xe lửa, bởi vì cô ta để chúng chung một chỗ với nhân dân tệ!

Lòng cô ta nóng như lửa đốt: "Con, con rõ ràng mang theo, nhưng mà bây giờ lại tìm không thấy, nhất định là bị người ta trộm ở trên xe lửa rồi!"

Nói xong, cô nhìn hai công an, mở miệng run rẩy: "Đồng chí công an, hộ khẩu và giấy chứng minh của chúng tôi còn có tiền bây giờ đều bị trộm, các người có thể hòa giải một chút được không?"

Hai công an kia cũng không dễ lừa gạt như vậy, hai người liếc nhau một cái, sau đó nhìn Trần Hồng Yến, thái độ thoáng cái liền hoàn toàn lạnh xuống: "Nếu đã chứng minh thư cũng không có, vậy lập tức cùng chúng ta trở về tiếp nhận điều tra."

Lý Mỹ Ngọc thế nào cũng không nghĩ tới bọn họ lại đi đến tình trạng này, chứng minh thư mất thì không nói, kết quả còn đụng phải công an! Nếu đổi lại là bình thường, bà ta không thể đồng ý để công an điều tra, dù sao vào cục công an cũng không phải là chuyện vinh quang gì cả, vậy nhưng bây giờ bọn họ ở thành phố lớn, nơi này sinh ra không quen thuộc, hơn nữa trên thắt lưng công an còn có cái gì đó khác, cũng không biết có phải là s.ú.n.g hay không?

Nghĩ đến đây, bà ta nhanh chóng nín thở và đi theo hai công an.

Cục công an ở đây hoàn toàn không giống với đồn công an trong xã, văn phòng làm việc lớn, còn khắp nơi đều là công an, ai nấy nhìn trông cũng không dễ nói chuyện, Lý Mỹ Ngọc run rẩy, cũng không dám la lối om sòm tí nào, công an hỏi cái gì thì bà ta nói cái đó.

Nhưng mà hỏi tới hỏi lui, họ cũng không lấy được thư chứng minh và hộ khẩu bạc, công an cuối cùng chỉ có thể hỏi: "Vậy số của đại đội các nười là bao nhiêu, chúng tôi gọi điện về để xác minh."

Hỏi như vậy, lại hỏi Lý Mỹ Ngọc và Trần Hồng Yến, bình thường bọn họ cơ bản cũng không gọi điện thoại, nào nhớ số điện thoại của đại đội đây, huống chi lần này bọn họ mang theo thư chứng minh đến, căn bản không nghĩ tới phải ghi số gì đó, vì thế lại bị kẹt chết.

Lý Mỹ Ngọc vội vàng nói: "Chúng tôi tuy rằng không nhớ được số điện thoại, thế nhưng bí thư chi bộ của chúng tôi tên là Triệu Đông Sơn, con dâu ông ấy tên là Trần Ái Hoa."

Công an hiện tại căn bản không muốn biết tên bí thư chi đội hay con dâu của ông ta tên gì, thấy bọn họ cái gì cũng không nói rõ ràng, lúc này không còn kiên nhẫn, gõ lên mặt bàn phát ra tiếng "cộc cộc", lại lạnh lùng nói: "Các người một là không lấy ra được chứng minh thư, hai là lấy không ra số của đại đội, ba cũng không biết con gái bà ở đâu, hiện tại hãy thành thật nói cho tôi biết hai nguời đến trường học để làm gì? Bà muốn tìm hiểu điều gì ở bên trong?"

Nhìn thấy bọn họ sắp tức giận, Trần Hồng Yến cũng sợ hãi muốn chết: "Đồng chí công an, chúng tôi chỉ là muốn hỏi thăm Giang Nguyệt Vi mà thôi, chúng tôi thật sự không phải phần tử bất hợp pháp, chúng tôi là bần nông trung nông, trung thực, cho tới bây giờ chưa từng phạm phải chuyện gì cả."

Công an lại nói: "Chứng minh gì đó cũng không lấy ra được, cô bảo chúng tôi phải tin như thế nào đây?"

Lý Mỹ Ngọc cũng gấp đến mức chẳng khác kiến bò trên chảo nóng là bao: "Thật sự, con gái của tôi đang học đại học, các anh có thể đi hỏi lãnh đạo trường, còn nữa, con rể tôi là lính trong quân đội, tên là Tưởng Chính Hoa, ở ngay trong đơn vị, những thứ này mọi người đều có thể đi điều tra!"

Công an mỗi ngày đều rất bận rộn, không có lập tức giúp bọn họ đi điều tra những thứ chứng minh kia: "Điều tra chứng minh cũng phải có thời gian, hai người yên lặng ở chỗ này suy nghĩ lại, chờ chúng tôi điều tra được khi nào thì khi đó thả hai người trở về!"

Lý Mỹ Ngọc nghe lời này, thiếu chút nữa liền hai mắt nhắm nghiền ngất đi, bà ta không muốn bị nhốt ở chỗ này đâu, từ khi đến cho tới giờ cũng chưa từng nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy, đều trách Trần Hồng Yến, còn không biết xấu hổ mắng Tinh quốc là phế vật, kết quả cô ta ngay cả chứng minh thư cũng thu không tốt, còn để cho người ta trộm hai mươi đồng cuối cùng đi, đó là mạng của bà ta đấy!

Hiện tại bà ta cũng hối hận vì c.h.ế.t mất, lúc trước bà ta nên tự mình cầm tiền, vậy nhưng hiện tại những thứ này bà ta cũng không kịp để suy nghĩ: "Đồng chí công an kia, anh nhất định phải nhanh chóng điều tra, chúng tôi còn phải đi ra ngoài nữa."

Vừa rồi Tưởng Chính Hoa trực tiếp nói không biết bọn họ, cũng không muốn ra chứng minh, cho nên công an cũng không có cách nào hết, chỉ có thể nghiêm khắc chỉ trích giáo dục bọn họ một trận, sau đó nhốt người lại, chờ liên hệ với đại đội trước tiên xác minh thân phận rồi nói sau.

Sau khi xác định hai người đã bị nhốt, Tưởng Chính Hoa trở về nhà kể tình hình cho Giang Nguyệt Vi, lại nói: "Vừa rồi anh gọi điện thoại hỏi, nhà họ Giang không xảy ra chuyện gấp nào, muốn gặp em hẳn là biết chúng ta có con cho nên mới tới."

Giang Nguyệt Vi quá hiểu Lý Mỹ Ngọc, bà ta nhát gan, lần này nếu như không có Trần Hồng Yến, phỏng chừng là không dám đến nội thành, việc này hơn phân nửa là có liên quan đến Trần Hồng Yến, chị dâu này vẫn giống như đời trước, khắp nơi giật giây Lý Mỹ Ngọc muốn tìm cô để đòi tiền.

Giang Nguyệt Vi trực tiếp lạnh lùng nói: "Bọn họ chỉ cần tiền mà thôi, sao có thể thăm cháu gì chứ?"

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: "Bọn họ mang theo lương khô cùng số tiền không ít, rõ ràng là đã chuẩn bị mới đến, nếu không phải đồ đạc bị trộm, nhất định sẽ không để yên."

Giang Nguyệt Vi đại khái có thể đoán được thủ đoạn lần này của Lý Mỹ Ngọc và Trần Hồng Yến, nếu như cô vẫn không xuất hiện, bọn họ sẽ liên tục hỏi thăm người ở trường học, đến lúc đó khẳng định sẽ khiến cho lãnh đạo chú ý, nếu như cô vẫn không gặp, nói không chừng hai người kia thật sự liền "cá c.h.ế.t lưới rách", khiến cô không thể ở trường được.

Chỉ tiếc, tính toán của bọn họ đã tính sai, lúc trước Giang Nguyệt Vi mang theo những ánh mắt nhạo báng ly hôn cùng lời đồn đãi từng bước đi đến hôm nay, cũng đã không sợ nhà họ Giang có thể làm ra trò trống gì, cho dù Lý Mỹ Ngọc muốn ở trước mặt cô nói muốn c.h.ế.t thì tâm trạng Giang Nguyệt Vi cũng sẽ không có bất kỳ gợn sóng gì, thậm chí có thể đưa d.a.o cho bà ta, cho dù Lý Mỹ Ngọc ầm ĩ đến toàn trường mọi người đều biết, cô cũng sẽ không thỏa hiệp.

Giang Nguyệt Vi cười cười: "Em biết, còn không phải là chiêu "một khóc hai nháo muốn treo cổ", nếu đã như vậy, vậy để cho bọn họ bị nhốt đi, dù sao em cũng sẽ không đi giúp bọn họ chứng minh thân phận đâu."

Hiện tại trị an rất nghiêm, phàm là thân phận không rõ cùng tụ tập gây sự, tất cả đều bị bắt theo tội gây rối trật tự nơi công cộng.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 153: Chương 153



Hơn nữa nơi này cũng không phải công xã, không giống với đồn công an ở đó, nơi này chỉ có nghiêm khắc hơn, hiện tại bọn họ không có chứng minh thư cùng hộ khẩu bạc chứng minh thân phận của bản thân, như thế nào cũng phải bị nhốt hai ba ngày chờ công an xác minh tình hình mới có thể được thả ra.

Tưởng Chính Hoa từ trước đến nay luôn nghe cô: "Nghe theo em, chúng ta không đi chứng minh, đến lúc đó công an sẽ trực tiếp đuổi bọn họ trở về."

Giang Nguyệt Vi hừ một tiếng: "Nếu sau này hai người bọn họ còn muốn đến gây sự, em cũng dám báo cáo bọn họ,, quan hệ cũng đã đến nước này rồi, không nghĩ tới hai người đấy còn không biết xấu hổ như vậy."

Tưởng Chính Hoa nghe giọng điệu khó chịu của cô, vội vàng cười nói: "Vì bọn họ tức giận làm gì? Cẩn thận sữa về đến lúc đó con lại không có gì để uống."

Giang Nguyệt Vi ngẫm lại tức giận quả thật không đáng, chủ yếu là cô quá kinh ngạc, cảm thấy không kiên nhẫn, cho nên nhất thời khí huyết dâng trào..

Đợi đảo mắt, cô nhìn thấy ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm n.g.ự.c mình, lập tức ôm ngực: "Anh muốn làm gì? Đây là của con, không phải của anh."

Tưởng Chính Hoa thở dài một tiếng, vẻ mặt u buồn: "Địa vị trong gia đình của anh thật sự là thấp mà, lúc mang thai em cũng mặc kệ anh, từ sau khi sinh con, trong mắt em cũng chỉ có đứa bé, anh ngay cả liếc mắt một cái em cũng nói anh, anh thật đáng thương!"

Giang Nguyệt Vi "phì" một tiếng cười rộ lên: "Em nào biết anh chỉ là nhìn một chút, hay là muốn chút cái khác?"

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: "Vậy em thật sự sai rồi, anh chỉ muốn đơn thuần nhìn một chút mà thôi, nhiều nhất là muốn hôn."

Giang Nguyệt Vi sắc mặt nóng lên, hung hăng trừng anh: "Vậy anh còn nói không phải là muốn cái gì khác à???"

Tưởng Chính Hoa cười cười: "Em nghĩ đi đâu vậy? Anh nói là muốn hôn môi mà thôi, cũng không muốn hôn nơi đó đâu, trừ phi ngươi muốn thế."

Giang Nguyệt Vi nghe vậy trực vơ gối đầu ném qua: "Em không muốn đâu!"

Tưởng Chính Hoa một tay nhận lấy gối đầu, đôi mắt đen nhánh chớp một cái, cười hỏi: "Vậy rốt cuộc em có hôn môi hay không?"

Giang Nguyệt Vi cảm thấy suy nghĩ này của anh rất ấu trĩ, đang muốn từ chối, nhưng lại liếc mắt nhìn hai đứa nhỏ đang ngủ an ổn trên giường...

Quên đi, hôn thì cứ hôn một cái đi.

Cô dựa vào, sau đó đè người nhanh chóng chạm nhẹ lên môi người đàn ông, muốn đứng dậy, người đàn ông lại ôm eo vây cô.

"Còn chưa đủ..." Tưởng Chính Hoa nói xong lại hôn cô, người phụ nữ được anh ôm vào trong lòng, trên người cũng mang theo một mùi sữa, giống như hạn hán lâu ngày gặp mưa, khiến cho người ta cảm thấy hưng phấn, đợi đến khi anh muốn cạy môi cô ra làm thêm động tác, đứa nhỏ đang ngủ say ở một bên bỗng nhiên bật khóc.

Hai người nhất thời sững sờ, hai hai người nhìn nhau một hồi, Giang Nguyệt Vi rất nhanh tỉnh táo lại, hung hăng đẩy chồng mình ra: "Đừng hôn nữa, con cũng khóc rồi!"

Tưởng Chính Hoa nghiêng đầu nhìn trên giường, hai đứa nhóc kia, em gái đang ngủ ngon, đứa khóc chính là anh trai! !

"Đứa nhỏ này sao so với con gái còn biết khóc hơn thế?" Anh đỡ trán, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Mỗi lần đều là nó khóc vô cùng gắt,, giống hệt một bé gái."

Giang Nguyệt Vi trừng mắt nhìn chồng: "Con mới bao nhiêu tuổi, không thoải mái chắc chắn muốn khóc, anh mau nhìn xem có phải con đại tiện hay không."

Đứa nhỏ kia bắp chân đạp rất lợi hại, khuôn mặt nhỏ nhắn kia nhăn đến đỏ ừng, tuyệt đối không đáng yêu, Tưởng Chính Hoa cũng không dám khinh thường, vội vàng tiến lên ôm đứa bé sang một bên, tránh cho em gái bị ảnh hưởng một lát sau cũng khóc theo.

Trong tháng này, toàn bộ hành trình anh đều đi theo chăm sóc đứa nhỏ, tất nhiên biết làm thế nào để trông con, c** q**n thằng nhóc kia ra, nhấc hai cái chân nhỏ lên, tã lấy một cái, lộ ra m.ô.n.g thối của nhóc con, kết quả sạch sẽ sáng bóng, không có bất kỳ vật bẩn nào, ngay cả tã cũng chỉ ướt một chút.

Anh nhướng mày, nghe tiếng khóc của thằng nhóc chậm rãi nhỏ xuống thành tiếng cười cười, sau đó giương mắt nhìn Giang Nguyệt Vi ở phía đối diện: "Không đại tiện, cái gì cũng không có hết."

Nói xong, anh lập tức cúi đầu, sau đó nhẹ nhàng chọc cái m.ô.n.g nhỏ của đứa trẻ kia: "Có phải con có ý kiến đối với cha con hay không, cha muốn hôn mẹ con một cái cũng không cho sao?"

Vừa dứt lời, một luồng nhiệt đột nhiên vọt lên mặt anh...

Tưởng Chính Hoa theo bản năng thẳng người lui về phía sau, nhưng đứa nhỏ kia tiểu quá bất thình lình, kết quả vẫn là b.ắ.n vào mặt anh.

Trong lòng anh khiếp sợ đến nói không nên lời, lập tức lắc đầu mở mắt, trừng mắt nhìn đứa bé, tức giận cắn răng: "Tưởng Thanh Ngạn, con tè cha sap???"

Đứa bé như nghe hiểu anh đang nói cái gì, hai bàn tay nắm lại rồi mở ra rồi lại nắm lại, bắp chân lại đạp một cái, sau đó thỏa mãn ngáp một cái.

Giang Nguyệt Vi cũng kinh hãi, nhìn cằm chồng mình còn ch** n**c tiểu, trong nháy mắt liền phản ứng lại, nhưng mà cô không nhịn được, trực tiếp ôm bụng cười to: "Con trai anh quá lợi hại, ha ha ha!"

Tưởng Chính Hoa tức c.h.ế.t mất, đứa trẻ này chính là đang nhằm vào anh: "Giang Nguyệt Vi, làm người phải chú ý lương tâm, con trai em bắt nạt anh em còn cười?"

Giang Nguyệt Vi vẫn đang cười, lại vội vàng ném một miếng vải qua: "Mau lau đi, không tè vào miệng anh là may mắn rồi."

Tưởng Chính Hoa sau khi nhận lấy đồ, không chút suy nghĩ liền lau mặt mình, lau một chút liền cảm thấy mùi vị có chút không thích hợp, vội vàng cầm xuống nhìn, vậy mà lại là một khối tã, mắt nhìn Giang Nguyệt Vi trừng lên: "Em lại dùng tã lau mặt cho anh?"

Giang Nguyệt Vi nhìn anh trừng mặt tức giận, hừ một tiếng: "Sao lại nhỏ mọn thế, anh còn ghét bỏ nó là một miếng tã nha? Em vẫn chưa ghét khuôn mặt của anh làm bẩn tã của con đâu, tã này em không có ý định sử dụng, để lại cho anh lau mồ hôi đấy."

Tưởng Chính Hoa:...

Quả nhiên, địa vị trong gia đình của anh đã giảm xuống, nói cái gì cũng bị ghét bỏ.

Anh lau mặt xong, nhéo mũi một cái, cúi đầu nhìn đứa nhỏ lại ngủ say, buông lời tàn nhẫn: "Tiểu tử thối! Chờ cho đến khi con lớn hơn một chút để xem làm thế nào cha xử lý con đây!"

Lời nói tàn nhẫn vừa buông xong, thì nghe thấy sau lưng truyền đến thanh âm: "Anh phải chỉnh đốn con như thế nào?"

Chỉnh đốn như thế nào?

Tưởng Chính Hoa vui vẻ, anh là quân nhân, đứa con trai kia tất nhiên cũng phải quân sự hóa huấn luyện, sau này anh phải dẫn tiểu tử thối này chạy bộ buổi sáng, luyện đứng tấn, đánh quyền xà kép vân vân, … Cách thức dạy dỗ đã nhiều hơn rồi!

Anh quay đầu lại, đang muốn nói, kết quả vừa nhìn thấy là mẹ ruột của mình vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm, sau đó nhất thời sửa lại: "Có thể chỉnh đốn như thế nào chứ? Trẻ con chắc chắn phải lấy giáo dục làm chính, phạm sai lầm thì viết, viết kiểm điểm gì đó là được."

Mã Ái Vân trừng mắt nhìn anh: "Bọn chúng bây giờ còn chưa tới một tháng, con đã muốn dạy dỗ người ta, thật không biết con làm cha như thế nào, nhẫn tâm như vậy!"

Tưởng Chính Hoa nhìn bà, thầm nghĩ, lúc con còn nhỏ không phải mẹ cũng không ít lần dạy dỗ con đánh tôi sao, sao lại đến lượt con thì lại là nhẫn tâm?

Giang Nguyệt Vi nhìn vẻ mặt oan ức của chồng mình, nhịn không được mà mỉm cười: "Nghe thấy chưa, mẹ nói anh nhẫn tâm kìa, sau này anh phải làm người cha hiền lành đấy."

Nhìn hai người phụ nữ vì tiểu tử thúi nói, Tưởng Chính Hoa còn có thể nói cái gì, chỉ nghĩ thầm, người cha hiền từ thất bại bao nhiêu, anh sẽ không nuông chiều tiểu tử thối, chỉ phê bình thì vô dụng, nên đánh nhất định vẫn phải đánh .

…….
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 154: Chương 154



Mã Ái Vân không biết suy nghĩ trong lòng của Tưởng Chính Hoa, chỉ nhìn Giang Nguyệt Vi hỏi: “Mẹ con đi chưa?"

Giang Nguyệt Thanh nói việc Lý Mỹ Ngọc bị nhốt ra, Mã Ái Vân cũng thở phào nhẹ nhõm, khi nãy lúc gọi Hoàng Tú Anh qua đây nói chuyện với bọn họ, bà cũng bị dọa, những ngày tháng bây giờ rất tốt, bà không muốn Lý Mỹ Ngọc đến làm phiền: “Vậy thì nhốt đó đi! Tốt nhất là nhốt vài tháng.”

Tưởng Chính Hoa nói: “Có thể không lâu như vậy, cũng chỉ ba bốn ngày thôi.”

Giang Nguyệt Vi cũng cảm thấy không nhốt lâu như vậy, nhiều nhất chỉ nhốt vài ngày, suy cho cùng thì chỉ cần xác nhận được thân phận của bà ta, công an bên đó cũng không có lý do gì để nhốt bọn họ nữa, nhưng nếu sau này bọn họ vẫn còn đến tìm cô, không chừng có lẽ sẽ suy xét thêm vài phần.

Mã Ái Vân cảm thấy thật đáng tiếc, nếu nhốt Lý Mỹ Ngọc luôn, vậy thì thế giới này sẽ yên bình hơn rồi.

Sự thật như Tưởng Chính Hoa nói, Lý Mỹ Ngọc và Trần Hồng Yến sau ba ngày tiếp nhận điều tra, công an không phát hiện ra chứng cứ bất hợp pháp của bọn họ, thế là giáo dục hai người một trận rồi dự định thả bọn họ về.

Nhưng bây giờ tiền của Lý Mỹ Ngọc và Trần Hồng Yến bị trộm mất rồi, ngay cả vé về cũng không có tiền mua, cho nên Lý Mỹ Ngọc bắt đầu phát huy đầy đủ bản lĩnh “gây sự” của mình, mấy người công an không còn cách nào khác, vì thế góp tiền cho hai người mua vé, mở chứng minh xong thì trực tiếp đuổi bọn họ đi.

Hai người từ trong đồn công an ra, nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài, hít không khí tươi mới, Lý Mỹ Ngọc xém chút nữa bật khóc, trời mới biết bà ta ở trong đây ba ngày trong lòng cuối cùng đã trải qua những gì, mặc dù công an không làm gì với bà ta, nhưng nó giống như một cái xiềng xích, đã trực tiếp làm bà ta kinh hãi.

Trần Hồng Yến nhìn bà ta hỏi: “Mẹ, chúng ta còn đến trường tìm Nguyệt Vi không?”

Lý Mỹ Ngọc nghe xong ngay lập tức đáp lại: “Đi cái rắm, mẹ coi như nó đã c.h.ế.t rồi!”

Bà ta hận Giang Nguyệt Vi muốn chết, cô là một người không có lương tâm, bọn họ khó khăn lắm mới ngồi xe đến được đây, kết quả bị công an bắt mà cô ngay cả mặt cũng không lộ, hại bọn họ bị bắt ở lại đây ba ngày, bây giờ ngay cả tiền quay về cũng là người khác góp cho!

Cho dù thật sự tìm được cô, kết quả như nào thì Lý Mỹ Ngọc cũng nhìn ra được, cô sẽ không cho bọn họ một đồng nào, loại vong ơn phụ nghĩa đáng chịu ngàn đao này, không đáng làm con gái của bà ta, nuôi cô không bằng nuôi chó, Lý Mỹ Ngọc không cần nữa.

Nghĩ đến đây, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ mẹ muốn cắt đứt quan hệ với Giang Nguyệt Vi, nếu sau này mẹ còn tìm nó nữa, sẽ bị thiên lôi đánh, c.h.ế.t không được tử tế!”

Giọng điệu vô cùng hống hách, giống như hận không thể bóp c.h.ế.t Giang Nguyệt Vi vậy, Trần Hồng Yến nhíu mày: “Vậy chúng ta không phải là đi một chuyến tay không sao?”

Giọng điệu Lý Mỹ Ngọc không được tốt nói: “Nếu không thì làm sao? Mày không nghe thấy công an nói chúng ta mau chóng về đi, đừng dừng lại ở khắp nơi sao?”

Khi nãy công an đã nói rồi, cầm thì rồi thì bọn họ mau quay về đi, nếu không ngày tháng trên chứng minh thư qua rồi, công an sẽ bắt bọn họ đi tra hỏi tiếp nữa!

Trần Hồng Yến không cam lòng, bọn họ cũng đã đến đây rồi nhưng lại không lấy được gì, còn trắng tay bị nhốt ba ngày, không tìm thấy Giang Nguyệt Vi cô ta không nuốt trôi cục tức này.

Cô ta lớn tiếng, nhìn Lý Mỹ Ngọc: “Vậy chúng ta không phải ngồi không trong đồn cảnh sát rồi sao? Bây giờ đã ra ngoài rồi, chứng minh công an cũng mở rồi, đến trường chắc chắn cũng sẽ không có người kiểm tra chúng ta đâu.”

Trần Hồng Yến đã làm mất hai mươi đồng cuối cùng trong nhà rồi, Lý Mỹ Ngọc cũng hận cô ta muốn chết, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, giọng nói sắc bén đáp: “Mày không nhìn thấy ngày tháng trên chứng minh thư sao?

“Nói chúng ta trễ nhất là sáng ngày mai phải rời đi, tối nay tìm không thấy Giang Nguyệt Vi thì chúng ta ngủ ở đâu? Mày tưởng rằng trong túi chúng ta còn hai mươi đồng sao?”

Nói xong thì trực tiếp giựt lấy túi trong tay cô ta: “Đưa túi cho tao, tránh cho số tiền cuối cùng ít ỏi này mày cũng có thể làm mất, chuyện gì cũng làm không xong, còn đưa ra lung tung ý kiến!”

Trần Hồng Yến nghe xong thì giận run cả người, Lý Mỹ Ngọc hận cô ta lắm rồi à, cô ta cũng không muốn đồ bị trộm mất, nhưng cô ta làm sao biết được ở thành phố lớn như này lại nhiều trộm như vậy chứ, sao có thể trách cô ta chứ?

Thấy cô ta vẫn dửng dưng, Lý Mỹ Ngọc lại lạnh lùng nói: “Mày còn không đi nữa à? Có phải tối nay định ngủ trên đường mày mới vui không?”

Mặc dù Trần Hồng Yến vô cùng khó chịu khi Lý Mỹ Ngọc nói mình như vậy, nhưng bây giờ chỉ có thể nhịn, ai bảo cô làm mất đồ làm chi, vì thế không cam lòng thì cũng phải bà ta đi mua đồ sau đó đến nhà ga.

Nhưng bọn họ đến muộn rồi, lúc này vé xe đi trong huyện ở nhà ga đã bán hết rồi, nếu bọn họ không mua vé không chỗ ngồi thì chỉ có thể ngủ ở nhà ga đợi tới chiều ngày mai mới có vé.

Hai người do dự một lúc, người bán vé liền nói: “Hai người có thể mua vé không chỗ ngồi trước, đến lúc đó có người xuống xe rồi hai người có thể đến toa xe lửa gặp nhân viên đoàn tàu mua vé ngồi một lần nữa là được rồi.”

Hai người tính toán một lúc, cảm thấy cách này cũng được, sau đó mua hai vé không ghế, xách túi lên xe.

Vé không ghế rẻ hơn so với ghế cứng, với cách này, số tiền bọn họ tiết kiệm được cũng có thể mua được vé xe từ huyện đến công xã, mặc dù rẻ, nhưng Lý Mỹ Ngọc đã lớn tuổi rồi, lại lặn lộn mấy ngày nay, nào còn nghĩ đến vé không ghế tốt hơn nữa, chỉ một lòng nhìn xem ai đến trạm xuống xe, sau đó thúc giục Trần Hồng Yến đi mua vé.

Nhưng người của toa xe một rất nhiều, người khác cũng đều nhìn chằm chằm các vị trí, bọn họ cũng là lần đầu gặp phải loại tình cảnh này, tốc độ của người khác nhanh hơn so với bọn họ, kết quả là các vị trí đã bị người khác tranh trước rồi.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại vài lần vẫn chưa mua được vé, Trần Hồng Yến không chịu đựng nữa, liền nói với Lý Mỹ Ngọc: “Mẹ, mua không được, chúng ta cứ đứng đi, nếu mẹ mệt rồi thì ngồi ở lối đi nhỏ này đi, dù sao thì người ta cũng đều ngồi như vậy.”

Lý Mỹ Ngọc nghe cô ta nói xong thì cả người đều cảm thấy không ổn rồi, bây giờ mới là buổi tối thôi, bọn họ sáng mai tám giờ hơn mới đến bên đó, nếu không mưa được phiếu vậy thì đêm nay bà ta sẽ không có cách nào ngủ ngon giấc, việc này đối với một người già sáu mươi tuổi mà nói là đả kích trí mạng.

Lúc trước có Giang Nguyệt Vi khiến bà ta bị khinh bỉ, thế nhưng bây giờ Trần Hồng Yến còn có thể nói như vậy, Lý Mỹ Ngọc cũng chịu không nổi rồi, trực tiếp trút giận lên người cô ta: “Trần Hồng Yến mày có ý gì? Không mua vé là muốn tao c.h.ế.t trên xe sao?”

Giọng bà ta sắc bén, toa xe lại nhỏ, một tiếng la này khiến cho ánh mắt của mọi người xung quanh đều nhìn bên này.

Trần Hồng Yến bị ánh mắt quái dị của mọi người nhìn chằm chằm, cũng có hơi ngơ ra, đợi sau khi phản ứng lại cũng vô cùng tức giận.

Bà già c.h.ế.t tiệt này sao nhiều chuyện như vậy, bản thân không có việc gì còn không biết xấu hổ gào thét lung tung với cô ta, thực sự coi cô ta là người dễ bắt nạt sao?

Ngay lập tức cô ta lạnh mặt nói: “Không phải con không mua mà là người đông quá mua không được, nếu mẹ cảm thấy con không được, vậy thì mẹ tự mình đi mua đi!”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 155: Chương 155



Nói xong cô ta trực tiếp nhét tiền cho Lý Mỹ Ngọc, trực tiếp đặt m.ô.n.g ngồi xuống trên mặt đất, sao đó dựa vào toa xe nhắm mắt ngủ.

Thích làm gì thì làm, bà đây mặc kệ!

Lúc trước không phải là Lý Mỹ Ngọc chưa từng gây chuyện mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu với Trần Hồng Yến qua, nhưng bà ta là mẹ chồng, bình thường Trần Hồng Yến không dám như vậy, kết quả là hôm nay cô ta ăn phải gan hùm mật gấu hay sao? Vậy mà lại làm bà ta xấu hổ trước mặt mọi người?

Nếu không phải bản thân cô ta không giữ túi cho kĩ, làm mất tiền và chứng minh, bọn họ phải thảm hại đến mức như vậy sao? Đến bây giờ, cô ta một chút cũng không hề cảm thấy áy náy mà còn cãi lại, thật sự là muốn lật trời rồi.

Lý Mỹ Ngọc tức đến không chịu được: “Nếu không phải mày làm mất tiền chúng ta có thể thê thảm đến mức này sao? Nếu sớm biết ngay cả việc nhỏ như vậy mày cũng trông không xong, thì tao đã tự mình cầm rồi, còn không thì tao đã đi với Tinh Quốc rồi!”

Cãi nhau trên xe khiến Trần Hồng Yến nhấc mặt lên không được, chỉ có thể cắn răng, xem như không nghe thấy lời của bà ta!

Thấy Trần Hồng Yến không quan tâm đến mình, Lý Mỹ Ngọc lại càng tức hơn, nhưng khi ngước mắt lên thấy mọi người xung quanh đang nhìn chằm chằm bà ta, lời đến miệng lại thu về, chỉ có thể hung hăng ngồi xuống trên mặt đất.

Cả ngày hôm nay đều là chuyện xui rủi!

Đêm nay bọn họ không mua được vé, giày vò mấy ngày liền, đã khiến Lý Mỹ Ngọc mệt đến muốn sống muốn chết, điều thảm hại nhất là bây giờ ngay cả ngồi trên mặt đất cũng đều chen chúc với nhau, bà ta cảm thấy bản thân mình bị sốt rồi, thân thể cũng sắp không thẳng nổi nữa, may là sau một đêm thức trắng, cuối cùng xe lửa cũng đã đến huyện.

Sau khi xếp hàng xuống xe lửa, Lý Mỹ Ngọc nôn đến say sẩm mặt mày ngay tại chỗ, Trần Hồng Yến trên xe có chút mâu thuẫn với bà ta, cũng không muốn để ý đến cô ta, càng sẽ không hỏi bà ta có muốn đến bệnh viện hay không, đợi bà ta nôn xong thì trực tiếp mua vé đến trạm xe hơi.

Sau khi Lý Mỹ Ngọc nôn xong mới cảm thấy đỡ hơn một chút, vì thế cũng đi theo, hai người lăn qua lăn lại hai ngày trời, cuối cùng về đến đội sản xuất, trên đường về nhà, lại đụng phải bí thư Triệu Đông Sơn.

Triệu Đông Sơn nhìn thấy bọn họ trở về nhanh như vậy, có hơi kinh ngạc: “Hai người nhanh như vậy đã trở về rồi sao?”

Nói dối một câu thì phải nói dối vô số câu để vòng trở về, lúc này Lý Mỹ Ngọc chỉ có thể cười nói: “Đúng vậy, chúng tôi bên này rất bận rộn, nào có thời gian nén lại ở bên kia.”

Trần Hồng Yến nghe vậy thì lạnh lùng hừ một tiếng, ngay cả mặt của Giang Nguyệt Vi cũng không thấy, cũng không biết xấu hổ mà nói câu này với người ta sao?

Triệu Đông Sơn cười cười: “Làm hòa rồi thì tốt, Nguyệt Vi là một đứa trẻ ngoan, sau này chắc chắn sẽ chăm sóc mọi người nhiều hơn.”

Vừa nghe thấy ba chữ Giang Nguyệt Vi, Lý Mỹ Ngọc chỉ cảm thấy mình lại tức đến muốn nôn rồi, nhưng bây giờ đang đứng trước mặt Triệu Đông Sơn bà ta không thể phát cáu, chỉ có thể tùy ý trả lời hai câu rồi vội vàng mượn cớ rời đi.

Hai người vừa về đến nhà, Lý Mỹ Ngọc trực tiếp nằm lên giường, bà ta cảm thấy choáng váng đầu, cả người mềm nhũn, đôi chân sắp không còn thuộc về mình nữa rồi, chỗ nào cũng đều cảm thấy không thoải mái.

Giang Hướng Quân về đến nhà nhìn thấy bà ta sống dở c.h.ế.t dở nằm đó thì hỏi: “Gặp được Nguyệt Vi rồi sao?”

Lý Mỹ Ngọc muốn từ trên giường đứng lên mà đứng không nổi, chỉ cầm cái gối lót người mình: “Gặp cái rắm ấy! Không chỉ không gặp mà chúng tôi còn bị nhốt ba ngày!”

Giang Hướng Quân khẽ cau mày, bọn họ đi một tuần rồi, đi lâu như vậy làm ông tưởng chắc chắn là gặp được rồi, không ngờ đến bậy mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Lý Mỹ Ngọc liền trực tiếp kể cho chồng nghe chuyện xảy ra ở đó, cuối cùng còn cảm thấy chưa hết giận, quay về phía cửa mắng Trần Hồng Yến: “Nếu không phải nó tự mình ngu ngốc, ngay cả cầm đồ cũng để bị người ta trộm mất, chúng ta có thể thảm hại đến vậy sao?”

Trần Hồng Yến giống Lý Mỹ Ngọc, mấy ngày nay mệt đến muốn ngất đi, lúc trên xe lửa đã bị bà ta mắng một trận rồi, bây giờ về nhà vẫn còn bị mắng, tức đến mức con cũng không thèm ôm, trực tiếp xông đến cửa: “Lý Mỹ Ngọc, mẹ nó bà đủ rồi đó!”

“Nếu không phải do nhà họ Giang nghèo đến mức thấy đáy thì chúng ta phải đến mức đi tìm Giang Nguyệt Vi sao?”

“Nếu bà cảm thấy Trần Hồng Yến tôi làm không tốt khiến bà không hài lòng, có thể kêu con trai bà ly hôn với tôi! Ai hiếm lạ gì nhà họ Giang rách nát này!”

“Mày!” Lý Mỹ Ngọc nghe xong thì tức đến đầu choáng váng, trên trán cũng đang nhảy thình thịch, người đàn bà c.h.ế.t tiệt này lại lấy chuyện ly hôn ra nói, nhưng bà ta cũng không dám phản bác lại, bởi vì biết Trần Hồng Yến thật sự có thể làm ra được chuyện ly hôn này.

Mắt thấy bầu không khí sắp nổ rồi, Giang Hướng Quân nhìn Trần Hồng Yến vội nói: “Đừng nói những lời này, mẹ con cũng chỉ là đau lòng số tiền đó thôi, qua đêm nay là không sao rồi.”

Nói xong, ngay lập tức nhìn Lý Mỹ Ngọc, lườm bà ta: “Bà cũng thật là, Hồng Yến lại không phải cố ý, tiền mất rồi con nó cũng đau lòng vậy, bà mắng nó làm gì?”

Lúc này, Giang Tinh Quốc cũng từ cách vách khập khễnh chạy qua đây, vội vàng dỗ dành Trần Hồng Yến.

Sau khi Giang Hướng Quân nhìn hai người rời đi, vội nhìn Lý Mỹ Ngọc nói: “Vì con trai, mấy ngày này bà đừng cãi nhau với nó nữa, cho qua trước đi.”

Vì con trai, bây giờ Lý Mỹ Ngọc có tức giận thế nào thì cũng phải chịu đựng, nỗi tức giận này đeo bám trong lòng bà ta không tan, vì thế đêm đó bà ta lên cơn sốt cao, lại nôn thốc nôn tháo.

Lúc đầu Giang Hướng Quân cũng không để ý, suy cho cùng thì lên cơn sốt và nôn mửa là điều rất bình thường ở nông thôn, đa số nôn xong ngủ một giấc dậy là khỏe rồi, nên nửa đêm ông ngủ rất ngon, không hề để ý đến sự dị thường của Lý Mỹ Ngọc, kết quả hôm sau thức dậy thấy bà ta ngủ trên giường, toàn thân nóng như lửa vậy, cả người không động đậy, giống như là c.h.ế.t rồi vậy đó.

Giang Hướng Quân bị dọa cho há hốc mồm tại chỗ, vội vàng gọi Giang Tinh Quốc đi tìm xe bò, sau đó cả nhóm người hấp tấp đưa Lý Mỹ Ngọc đến bệnh viện công xã.

Đến bệnh viện, bác sĩ đo nhiệt độ, không ổn rồi, ba mươi chín độ năm, người cũng sắp nóng đến hỏng rồi, trực tiếp treo nước biển trước.

Giang Hướng Quân gấp gáp hỏi bác sĩ đây là bệnh gì, bác sĩ cũng cần hỏi mới biết cách kê đơn thuốc như thế nào, cho nên lại hỏi gần đây Lý Mỹ Ngọc đi đâu, ăn cái gì, xảy ra chuyện gì.

Lúc này Trần Hồng Yến biết là hông thể giấu được nữa, chỉ có thể nói cho bác sĩ nghe tình huống mấy ngày gần đây.

Bí thư đại đội Triệu Đông Sơn nghe Trần Hồng Yến nói xong, khóe miệng co rút, thì ra bọn họ đi tìm Giang Nguyệt Vi lại xảy ra những chuyện đó, lúc trước đại đội còn tưởng bọn họ đã làm hòa với Giang Nguyệt Vi rồi, thì ra đều là giả, còn lăn qua lộn lại đến bản thân bị bệnh luôn, cần gì phải như vậy?

Bác sĩ nghe Trần Hồng Yến nói xong, cũng khẽ cau mày, lại kết hợp với phiếu xét nghiệm, đưa ra chuẩn đoán bị viêm màng não cấp tính.

Tốt xấu gì cũng nằm viện điều trị một ngày một đêm, cuối cùng Lý Mỹ Ngọc cũng mở mắt ra, người thì tỉnh rồi, nhưng ý thức vẫn mơ hồ, lại tiêm thêm vài mũi, cuối cùng bà ta trở lại bình thường rồi.

Bà ta cảm thấy bản thân mình đã đi một vòng ở cửa Diêm Vương rồi, trong đầu là một đống chuyện và người lộn xộn .
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 156: Chương 156



Nhưng sau khi tỉnh lại, chuyện gì bà ta cũng không nhớ ra, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó chính là, sau này có c.h.ế.t cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì với Giang Nguyệt Vi!

Giang Nguyệt Vi không biết Lý Mỹ Ngọc vì chuyến hành trình nội thành mà quyết định cắt đứt quan hệ với cô, từ lúc Lý Mỹ Ngọc bị nhốt thì ngày hôm sau Vạn Tú Trân đã đi làm lại rồi, vốn dĩ Giang Nguyệt Vi nghĩ rằng để Vạn Tú Trân và Mã Ái Vân ở cùng phòng với nhau hai ngày trước, ai ngờ Giang Nguyệt Hà lại trực tiếp nhường phòng của mình, bản thân thì đến tiệm ngủ với Hứa Văn Thiến.

Giang Nguyệt Vi vẫn hi vọng Nguyệt Hà ở với mình, nhưng nghĩ kĩ thì hai đứa con nít mà ở chung với thì khá ồn ào, Nguyệt Hà và Hứa Văn Thiến lại cùng tuổi nhau, ngủ ở đó cũng tiện trông tiệm còn khá tự do, cho nên cuối cùng cũng đồng ý.

Sau đó, cô quan sát mấy ngày, Vạn Tú Trân làm việc cũng không tệ, là người yêu thích sạch sẽ, biết nấu ăn, cũng rất biết dỗ trẻ con, chỉ duy nhất là không thích nói chuyện, có hơi nhút nhát, có khi chỉ một chút chuyện nhỏ cũng giật mình.

Giang Nguyệt Vi cũng không biết đây là tốt hay không tốt, nhưng cô ấy làm việc khá tốt, cho nên vẫn quyết định giữ cô ấy ở lại, có cô ấy ở đây, Tưởng Chính Hoa cũng yên tâm về nơi đóng quân, Mã Ái Vân cũng có thời gian để thường đến xem tình hình của tiệm.

Trong tháng ở cữ có nhiều hơn một người đến chăm sóc, việc sinh hoạt và con cái mỗi ngày đều không cần Giang Nguyệt Vi lo lắng, cô chỉ cần ăn no uống tốt làm một con bò sữa, lại xem sách chuẩn bị thi, thỉnh thoảng lại bế con một chút xem như là vừa làm vừa kết hợp nghỉ ngơi.

Đương nhiên rồi, điều khiến người ta thấy phiền chán nhất là lúc ở cữ uống các loại sữa rồi canh, uống nhiều rồi, sữa vô cùng đầy đủ, miệng hai đứa trẻ thì nhỏ, căn bản là uống không hết.

Giang Nguyệt Vi lo buồn muốn chết, mỗi ngày đều phải vắt ra, không vắt thì đau đến khó chịu, cô liền nói với Mã Ái Vân sau này không uống canh nữa, nếu không thì rất lãng phí.

Mã Ái Vân chỉ muốn cho Giang Nguyệt Vi ăn ngon một chút, nhưng cũng ngờ đến sẽ thành như vậy, cho nên cũng đồng ý ngưng uống canh mấy ngày nay trước.

Tưởng Chính Hoa im lặng nghe mấy người này nói xong, sau khi về phòng, anh thấy Giang Nguyệt Vi đang cho con bú, lực chú ý liền chuyển sang n.g.ự.c của vợ mình, không biết có phải là do mấy hôm nay uống nhiều canh hay không, vòng một của cô vốn đã rất lớn rồi, nay lại càng lớn hơn.

Nói thật ra, vẻ ngoài như này thì ai nhìn thấy mắt cũng đều sẽ bốc hỏa, huống chi là người đầu ấp tay gối như anh, nhẹ nhàng đến gần cô, lại ăn chay lâu như vậy, cho nên trong lòng anh cũng rộn ràng.

Ánh mắt của anh quá thẳng thắng, Giang Nguyệt Vi đang chuyên tâm cho con b.ú rất nhanh cũng cảm nhận được, chỉ vờ như không biết gì, đợi cho con b.ú xong, anh cũng rất nhanh xung phong tình nguyện đi qua nói muốn giúp cô giải quyết vấn đề.

Giang Nguyệt Vi cảm thấy anh lại muốn mượn cơ hội làm chuyện không suy nghĩ, nào có đồng ý, chỉ đè thấp giọng nói: “Em vẫn chưa ở cữ xong, người sắp thối muốn c.h.ế.t rồi.”

Tưởng Chính Hoa dáng vẻ đoan trang giải thích: “Thấy em khó chịu trong lòng anh cũng khó chịu, cho nên anh muốn giúp em.”

Giang Nguyệt Vi nghe xong lời này thì sắp c.h.ế.t cười rồi: “Em không thèm tin anh đâu.”

Tưởng Chính Hoa cảm thấy thật vô tội: “Thật mà, bây giờ em vẫn đang ở cữ, anh không làm đâu.”

Giang Nguyệt Vi bấm tay tính toán, mấy ngày nữa cũng sắp hết ở cữ rồi, nghe anh vẫn còn biết mình đang trong thời gian ở cữ, tạm thời tin anh vậy, tiện nghi cho anh rồi~

Sự thật chứng minh, người đàn ông này vẫn còn lương tâm, mỗi ngày sau khi con uống xong, anh bắt đầu dốc sức giúp cô giải quyết vấn đề, không làm chuyện gì khác, vấn đề lúc trước mỗi ngày đều khiến Giang Nguyệt Vi phiền muộn cuối cùng cũng tạm thời được giải quyết.

Sau khi hết ở cữ, bởi vì mang thai hai đứa nên cơ thể sẽ yếu hơn so với một đứa, cho nên Giang Nguyệt Vi thương lượng với Tưởng Chính Hoa, sẽ không tổ chức tiệc đầy tháng, đợi con lớn một chút rồi mới tính tiếp.

Mà hai đứa nhỏ Tưởng Thanh Ngạn và Tưởng Thanh Viện giống như bị lột một lớp da, dáng vẻ ngày càng rõ ràng, khuôn mặt cũng ngày càng xinh đẹp, đầu tóc đen thui lại dài ra một chút, đôi mắt dưới hàng lông mi dài cũng đã có thể thường xuyên mở ra, đôi mắt to tròn, long lanh tựa vì sao, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đỏ bây giờ đã trắng ửng hồng, vô cùng đẹp trai, thừa hưởng hoàn toàn gien tốt của cha mẹ.

Tưởng Chính Hoa yêu muốn c.h.ế.t rồi, hận không thể nhét hai đứa nhóc này vào túi mang đến nơi đóng quân, lúc anh đi làm, sợ mọi người không biết mình đã làm cha, thường xuyên đi từng văn phòng giới thiệu hai đứa nhỏ với mọi người, mỗi ngày đều như vậy.

Sau ở cữ mấy ngày, thì đã đến tháng bảy, thời tiết nóng đến mức khiến người ta thở không ra hơi, tuần thi cử của trường cũng đến rồi, Giang Nguyệt Vi vui vẻ tắm qua một lần, sau đó ra ngoài cắt tóc, cả người tràn đầy tinh thần quay về trường học.

Cô định quay về ký túc xá trước, không nghĩ đến trên đường lại đụng phải Hoàng Tú Anh, nghĩ đến Lý Mỹ Ngọc, cô vô cùng vui vẻ nói cảm ơn với Hoàng Tú Anh, nếu không phải lúc đó cô ấy phản ứng kịp thời, có lẽ Lý Mỹ Ngọc đã tìm thấy được tiệm, ngày tháng của bọn họ lại là một mớ lộn xộn rồi.

Hoàng Tú Anh hơi tò mò mối quan hệ của Giang Nguyệt Vi và người đàn bà đó, Giang Nguyệt Vi cũng không giấu gì cô ấy, tiết lộ một chút tình cảnh của mình, Hoàng Tú Anh nghe xong thì khó tin được Lý Mỹ Ngọc vậy mà lại là một người mẹ như vậy.

Giang Nguyệt Vi biết người như Lý Mỹ Ngọc ở dưới quê rất nhiều, đã quen quá hóa thường rồi, chẳng hạn như Hứa Văn Thiến ở bên cạnh cô bây giờ, bác trai và bác gái của cô bé cũng rơi vào trong biển tiền, hai người muốn nhận tiền cứu trợ lại muốn Hứa Văn Thiến quay về gả chồng, bây giờ vẫn chưa thực hiện chỉ là bởi vì bọn họ chưa tìm được Hứa Văn Thiến mà thôi.

Những chuyện này cũng không phải việc gì tốt, cho nên Hoàng Tú Anh cũng rất biết phải trái không nhắc đến Lý Mỹ Ngọc với Giang Nguyệt Vi nữa, hai người rất nhanh đã đến ký túc xá nữ, lúc lên lầu vừa lúc đụng phải Bạch Linh đang cầm đồ từ trên lầu đi xuống.

Giang Nguyệt Vi đã không gặp Bạch Linh gần một học kì rồi, đột nhiên bây giờ gặp cô ta khác biệt quá nhiều so với nửa năm trước nên hơi kinh ngạc.

Bạch Linh cũng nhìn thấy Giang Nguyệt Vi, lửa giận bốc lên từ tận đáy lòng.

Kể từ sau khi cha bị tố cáo, gia đình bọn họ đã tan tành rồi, nhà bị tịch thu, mẹ cô ta đề nghị ly hôn với cha, không ít tài sản trong nhà đều bị tịch thu rồi, bây giờ cô ta đang ở với mẹ trong nhà ngang, cuộc sống bắt đầu trở nên dầu sôi lửa bỏng.

Nếu chỉ như vậy thì coi như bỏ đi, có một lần, cô ta từ bên ngoài trở về, đã tận tai nghe thấy những người ở ký túc xá đang lén lút nghị luận tình huống trong nhà của cô ta thảm hại như thế nào, từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ đụng phải loại tình huống như thế này, lúc đó đứng ngay trước cửa, trong lòng chỉ có tức giận và nhục nhã, hận không thể xông lên lý luận với bọn họ tại chỗ.

Nhưng mà, lúc nghe thấy bọn họ nói chuyện này vẫn chưa bị chuyền hết toàn trường, cô ta lại buộc phải đè nén cơn giận xuống, bây giờ toàn ký túc xá đều biết chuyện nhà của cô ta, cho dù là tức giận cô ta cũng không dám nổi giận, nếu không lại gây tranh cãi với bọn họ, những người này chắc chắn sẽ truyền chuyện trong nhà cô ta ra ngoài.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 157: Chương 157



Cuộc sống từ thiên đàng xuống địa ngục, ngã đến thịt nát xương tan, bây giờ cô ta chỉ có thể nuốt cơn giận này, cặp đuôi lại mà làm người, cũng không thể nói năng thoải mái như lúc trước được nữa.

Cuộc sống bây giờ của cô ta đều do Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa ban tặng, cho nên gặp lại Giang Nguyệt Vi, Bạch Linh không kìm lòng được mà nổi giận, nhưng cô ta đã không còn là tư bản nữa, cho nên chỉ lạnh lùng liếc Giang Nguyệt Vi một cái rồi vòng qua bên cạnh cô mà đi.

Hoàng Tú Anh nhìn thấy Bạch Linh lại là một bộ mặt thối, lập tức an ủi Giang Nguyệt Vi: “Cậu đừng để ý đến cô ta, nhà cô ta xảy ra chuyện, cha cô ta vào tù rồi, cả tháng nay đều là dáng vẻ như vậy, nhìn ai cũng khó chịu.”

Giang Nguyệt Vi nghe cô ấy nói như vậy, giả vờ tỏ vẻ kinh ngạc: “Nhà cô ta xảy ta chuyện rồi sao?”

Hoàng Tú Anh gật đầu, tưởng rằng Giang Nguyệt Vi không biết chuyện nhà Bạch Linh, thế là kể cô nghe từ đầu đến cuối: “Diệp Lâm ở rất gần nhà bọn họ, chuyện xảy ra chưa được hai ngày thì cô ấy đã kể cho bọn tôi nghe rồi, nếu không phải nể tình mọi người đều là bạn học, chúng tôi sẽ không giúp cô ta giữ bí mật chuyện này.”

Nói xong, lại lập tức nói tiếp: “Tôi nghe người khác nói có thể học kì sau cô ta sẽ đổi ký túc xá, không biết có phải là thật không, nếu là thật thì quá tốt rồi, chúng tôi không muốn mỗi ngày đều nhìn cô ta bày ra vẻ mặt đó.”

Trong lòng Giang Nguyệt Vi nghĩ, quan hệ của Bạch Linh với mọi người chẳng ra làm sao, bây giờ trong nhà xảy ra chuyện lại bị mọi người biết được, theo tính cách của cô ta, có lẽ trong lòng sẽ không chịu được, đổi ký túc xá tuyệt đối là có khả năng.

Hai người đến ký túc xá, Giang Nguyệt Vi thu dọn đồ đạc.

Diệp Lâm tò mò hỏi: “Học kì sau cậu không ở trường nữa hả?”

“Đúng vậy.” Giang Nguyệt Vi gật đầu, bây giờ cô đã có con rồi, phần lớn thời gian đều là ở nhà, cho nên không cần thiết phải chiếm một vị trí trong ký túc xá của trường nữa: “Nhưng mà sau này tôi vẫn sẽ thường xuyên đến đây, đến lúc đó mọi người đừng có chê tôi phiền nha.”

Trong lòng Triệu Tiểu Phương có chút luyến tiếc Giang Nguyệt Vi, nhưng tình cảnh của cô cũng thật sự không thể chiếm vị trí của ký túc xá: “Này thì chắc chắn sẽ không rồi, chúng tôi còn đang muốn sang tiệm cậu ăn mì giảm giá đây này.”

Nói đến mì thì Diệp Lâm mới nhớ ra một chuyện: “Tôi đã giúp cậu để ý rồi, mảnh đất gần trường chúng ta hình như đang có nhà cho thuê, nhưng tôi chưa tìm được chủ nhà, hay là cậu nhờ bạn trai cậu hỏi thử đi?”

Lúc đầu cũng chỉ là nói một câu khách sáo với bọn họ mà thôi, Giang Nguyệt Vi không nghĩ đến bọn họ lại thực sự giúp đỡ cô để ý, sau khi nói cảm ơn với Diệp Lâm, lại cùng bọn họ đến phòng học thi.

Sau khi thi xong môn đầu tiên, bây giờ Giang Nguyệt Vi không gấp chuyện nhà, chỉ đợi thi xong rồi tính tiếp, thi liên tiếp hai tuần, sau khi thi xong thì trường trực tiếp cho nghỉ hè, mọi người cũng rất nhanh đã rời trường.

Cuộc sống năm nhất của Giang Nguyệt Vi cứ như vậy mà kết thúc, lần thi này của cô cũng không thấp, bởi vì mang thai chiếm giữ hết phần lớn tinh lực, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lí cho việc phụ đạo.

Trước khi trở về nhà, cô lại đến chỗ đó xem nhà, nhưng cửa vẫn còn khóa, cô chỉ có thể về nhà trước, đợi buổi tối lúc đi ngủ, cô mới nói chuyện nhà cho chồng nghe.

Thời tiết nóng nực, hai đứa nhỏ không ngủ được, Tưởng Chính Hoa đang c** tr*n cánh tay chơi với bọn nhỏ, nghe Giang Nguyệt Vi nói muốn thuê nhà mở tiệm chứ hai thì sững sờ một chút: “Em thật sự muốn mở sao?”

“Đương nhiên là thật rồi.” Giang Nguyệt Vi nói, bây giờ tiệm đầu tiên đã có lợi nhuận yên ổn vững vàng rồi, chắc chắn phải chuẩn bị tiệm thứ hai thôi: “Em qua đó xem nhà, cũng khá lớn, vị trí bên đó cũng tốt, em cảm thấy cho dù mình thuê thì chúng ta cũng không lỗ.”

Tưởng Chính Hoa đang định nói chuyện thì thấy Tưởng Thanh Ngạn lại muốn khóc, chỉ có thể bế cậu bé lên nằm sắp trên bụng mình, qua một lúc mới nói: “Đừng thuê nhà nữa, chúng ta mua nhà nhé?”

Giang Nguyệt Vi nghe xong thì khẽ trừng mắt: “Mua?”

Tưởng Chính Hoa gật đầu: “Đúng vậy, dù sao thì bây giờ chúng ta vẫn chưa có nhà của mình, chi bằng mua đi, nhà ở gần Nhân Hoa, có lẽ chúng ta mua nổi, nếu như không đủ tiền, anh sẽ đi vay.”

Anh nói xong, vỗ vỗ m.ô.n.g nhóc con trong lòng, chuyển mắt thấy em gái trên giường cũng sắp nhăn mặt nhếch mép khóc, thế là lại ôm cô bé lên, mỗi bên một đứa ôm trong lòng, tình cảnh vô cùng ấp áp thoải mái.

Giang Nguyệt Vi hơi kích động, cách Nhân Hoa không xa là khu dân cư, hơn nữa cách tòa nhà bách hóa cũng gần hơn, cô tính tiền ngân hàng trong tay mình, khoảng hơn hai nghìn đồng, nếu như thực sự mua cũng không thiếu bao nhiêu tiền!

“Em nghĩ đã!” mặc dù cô xao động, nhưng bây giờ bọn họ có thêm hai đứa nhỏ, nếu như dùng hết toàn bộ số tiền này trong lòng cô có hơi không an tâm.

Tưởng Chính Hoa biết cô đang lo lắng đến việc gì: “Còn nghĩ gì nữa? Tiền là để tiêu, dùng rồi mới có động lực kiếm, em nói làm ăn phải kịp thời, vậy thì mua nhà không phải cũng giống vậy sao?”

Giang Nguyệt Vi do dự một lúc mới quyết định nói: “Được, vậy anh hỏi trước đi, nếu thực sự phù hợp thì mua.”

Tưởng Chính Hoa đáp một tiếng, đột nhiên cảm thấy trước n.g.ự.c truyền đến cảm giác lạ lạ, anh cuối đầu nhìn, chỉ thấy anh trai đang nằm trước n.g.ự.c xem anh thành mẹ, đang cố gắng ngoạm anh....

“Tưởng Thanh Ngạn, con đang làm gì đó?” đôi mắt bỗng nhiên co rút lại, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Giang Nguyệt Vi: “Mau, mai bế con qua bển đi! Con đói rồi!”

Giang Nguyệt Vi lúc đầu không để ý đến đứa nhỏ đang làm cái gì, lúc này nhìn thấy hành động của con, trực tiếp khiến cô cười muốn c.h.ế.t rồi.

Người anh trai này, cũng biết giày vò quá rồi!

Ha ha ha!

Hình như cậu nhóc đã rất đói rồi, đang ra sức gặm, Tưởng Chính Hoa sắp chịu không nổi rồi, sợ cậu bé khóc lại không dám kéo cậu ra, chỉ có thể đỏ mặt nhìn người phụ nữ của mình đang cười đến đầu vai run bần bật: “Con đang gặm đầu n.g.ự.c anh, em còn cười sao?”

Thấy mặt người đàn ông của mình đã căng đỏ, Giang Nguyệt Vi sắp cười c.h.ế.t rồi, có lẽ là thật sự đói rồi, lúc này anh trai đã rất cố gắng gặm, nhưng có lẽ là không uống được sữa nên miệng nhỏ của cậu nhếch lên, sắp bật khóc đến nơi rồi.

Giang Nguyệt Vi vội vàng bế con trai từ trong tay anh qua đút sữa cho cậu, trừng anh: “Anh thật nhỏ mọn, gặm một chút cũng không cho sao?”

Tưởng Chính Hoa che trước n.g.ự.c mình, mặc dù cắn không đau, nhưng ngứa mà, đứa nhóc thối tha này, rõ ràng không có ý định ở cùng anh, vẫn là con gái tốt hơn, ôm trong tay ngoan biết bao nhiêu.

Anh nhìn Giang Nguyệt Vi, khóe môi khẽ cong lên: “Phải ích kỉ rồi, thứ này của anh chỉ có thể cho em cắn, người khác đừng hòng nghĩ đến chiếm tiện nghi của anh.”

Mặt Giang Nguyệt Vi nóng lên: “Con trai cũng xem là người ngoài sao?”

Tưởng Chính Hoa: “Đương nhiên rồi, anh là của em mà.”

Giang Nguyệt Vi hừ nói: “Khó trách con trai luôn gây chuyện với anh, thì ra là có lý do, cùng xua đuổi người đồng giới, anh còn ghét bỏ con.”

Tưởng Chính Hoa bây giờ cũng cảm thấy cha con hai người cũng có chút giống xua đuổi người đồng giới, nhưng anh không hề ghét bỏ nhóc con thối tha này, là thằng nhóc thối này bài xích anh!

Hai nhóc con cũng sắp hai tháng rồi, tính cách của anh trai thì sôi nổi hoạt bát, lúc trong tay anh không ngừng giẫm đạp, tính cách của em gái thì dịu dàng hơn chút, không khóc, đói rồi thì chu miệng, ngủ cũng rất ngoan, có thể là do sinh ra gầy hơn anh trai, cho nên uống sữa cũng ít hơn anh trai.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 158: Chương 158



Giống như bây giờ, anh trai đang nằm trong tay Giang Nguyệt Vi liều mạng uống sữa, em gái lại yên lặng ngủ bên này.

Tưởng Chính Hoa vô cùng cẩn thận ôm cô bé, nhẹ nhàng hôn hôn, đúng là con gái ruột, áo bông nhỏ của cha.

Sau khi hai vợ chồng quyết định mua nhà, Giang Nguyệt Vi liền mang chuyện nhà nói với Mã Ái Vân, tất nhiên Mã Ái Vân không có ý kiến gì, sau khi Giang Nguyệt Vi tốt nghiệp chắc chắn phải ở nhà làm việc, thằng ba ở đây không có nhà, đương nhiên phải mua!

Sau đó, Giang Nguyệt Vi thúc giục chồng mình đi tìm nhà, mà cô cũng đi kiểm tra tiền gửi ngân hàng của hai người, tiền gửi ngân hàng ít hơn so với dự liệu của cô một chút, chỉ miễn cưỡng gom đủ hai nghìn đồng.

Nhưng mua nhà không đơn giản như thuê nhà, cần phải có thời gian xem xét kĩ càng, không thể nhanh như vậy mà quyết định được, lại cộng thêm thu nhập của tiệm cũng có, cho nên đến lúc đó nếu thực sự có quyết định muốn mua nhà, có lẽ cũng đủ tiền rồi, không cần người đàn ông của mình phải đi vay.

Bây giờ trong nhà nhiều thêm một Vạn Tú Trân, với năng lực làm việc của cô ta, Giang Nguyệt Vi cảm thấy tất cả mọi chuyện dường như trở nên rất nhẹ nhàng, kì nghỉ hề ngoại trừ trông con, cô lại phải bù lại một số tiết, thời gian rảnh lại kinh doanh một ít cháo, sau khi đem cháo để vào tủ lạnh làm lạnh một chút thời gian, rồi để Giang Nguyệt Hà đem đi bán.

Lượng cháo bọn họ làm không nhiều, mặn ngọt đều có, có lẽ ngày hè nóng nực, những thú mát mát lạnh lạnh rất được mọi người yêu thích, cho nên mỗi ngày vừa mang ra trong nháy mắt đã bán hết sạch.

Ngày tháng hết thẩy mọi thứ mọi thứ đều trôi qua rất tốt, rất nhanh đã đến tháng tám, ngày hè nắng nóng càng thêm khắc nghiệt, mọi người đều hận không thể cởi hết quần áo mới cảm thấy mát mẻ, chỉ mỗi Vạn Tú Trân thường xuyên mặc áo tay dài, điều này làm Giang Nguyệt Vi hơi kinh ngạc, liền hỏi: “Cô mặc như vậy không thấy nóng sao?”

Vạn Tú Trân khẽ kéo áo tay dài của mình, nhếch miệng cười: “Không nóng, tôi quen mặc áo dài tay rồi, trong nhà nhiều áo dài tay hơn.”

Lúc đầu Giang Nguyệt Vi nghi ngờ Vạn Tú Trân có phải có bệnh gì mà giấu mình không, nhưng lúc trước cô cũng từng thấy qua dáng vẻ Vạn Tú Trân mặc áo tay ngắn, trông cánh tay cũng có không có khuyết điểm gì, bây giờ tự do mặc đồ, cô cũng không thể nói gì, lại quan sát thêm vài ngày, cũng không phát hiện ra Vạn Tú Trân có vấn đề gì lớn, vì thế quyết định không để ý cô ta nữa.

Buổi tối Tưởng Chính Hoa trở về, nói với Giang Nguyệt Vi đã xem qua ba căn nhà ở, đều gần sát đường phố, nhưng xem trọng nhất là căn nhà nằm một mình đối diện nghiêng cổng lớn Nhân Hoa, cách trường học không xa, còn khá lớn, nhưng cũng rất mắc, giá khoảng hai nghìn ba, còn hai cái khác nằm ở vị trí kém hơn một chút nhưng rẻ hơn, chỉ cần khoảng một nghìn năm trăm đồng.

Ngày hôm sau, Giang Nguyệt Vi ra ngoài với người đàn ông của mình, trước khi đi xem phòng bọn họ gặp một người trước, không nghĩ đến lại là Điền Á Đông, Giang Nguyệt Vi chào hỏi anh ta, sau đó Điền Á Đông dắt bọn họ đi xem nhà.

Trước tiên là đi xem hai căn nhà khá rẻ kia, Giang Nguyệt Vi cảm thấy không tốt lắm, mặc dù đều là một căn lầu nhỏ, nhưng có hơi cũ nát, vừa nhìn là biết căn nhà đã lâu đời, mà vị trí cũng không đủ tốt, nằm bên trong ngõ hơi nhỏ.

Giang Nguyệt Vi muốn mua nhà sẵn tiện kinh doanh, cho nên hai căn này cô đều không thích lắm, vì thế bọn họ lại ngồi xe đi xem căn ở trường học, nhà bên đây tốt hơn đấy nhiều, có chút ý vị cổ phong, cửa lớn là kiểu Trung Quốc, có thể nhìn ra được cuộc sống của hộ gia đình này không tồi.

Bước vào cửa là sân nhà, có trồng một ít rau, trồng rất thưa thớt, vừa nhìn là biết không có người xử lý, có thể là do thời tiết .

Những lá rau nhìn rất chán nản, hai bên đường giữa lót đá phiến bày ra không ý đồ gia dụng, từng cái từng cái một.

Giang Nguyệt Vi tỉ mỉ xem xét sân nhà, trồng rau cũng không tệ, nhưng nơi này đối diện đường cái, cô không thể trồng rau, cô có thể sửa thành tiệm mì hai cửa ra vào, quả thật là hoàn mỹ!

Bọn họ bước vào nhà, là một người đàn ông dáng vẻ lưu manh tiếp đãi bọn họ, vừa mở miệng đã là hai nghìn ba, không có giá thứ hai.

Điền Á Đông hỏi anh ta có thể bớt chút không, người đàn ông đó không đồng ý: “Chỗ này của tôi lớn như vậy, còn có cả sân nhà, vị trí cũng tốt, phía trước không xa là trường học, cô cậu đi đâu cũng không tìm được nhà tốt như của tôi đâu!”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Nhà của anh rao bán được bao lâu rồi?”

Người đàn ông đó sững sờ: “Anh đừng quan tâm tôi rao bán bao lâu, dù sao thì cũng là hai nghìn ba, ít hơn không bán.”

Tưởng Chính Hoa nhìn Giang Nguyệt Vi: “Em cảm thấy như nào?”

Giang Nguyệt Vi thật sự khá thích căn nhà này, nhưng mà hai nghìn ba cũng thật sự rất đắt, suy cho cùng thì bây giờ mọi người đều ở nhà đơn vị quốc gia cấp cho, bình thường cũng không ai tốn nhiều tiền như vậy để mua nhà, cái giá hai nghìn ba này, theo như thu nhập của người bình thường mà nói, trong vòng mười năm chưa chắc đã kiếm được nhiêu đây.

Đối với Giang Nguyệt Vi mà nói, nếu như không có thu nhập của tiệm, chỉ dựa vào tiền lương hằng tháng của một mình Tưởng Chính Hoa mà tính, không ăn không uống không tiêu một đồng nào cũng phải hai năm mới mua được, cho nên thực sự rất đắt!

Nhưng tốt ở chỗ là căn nhà nằm một mình, còn có sân nhà, cô muốn trang trí nội thất như thế nào cũng được, hơn nữa vị trí cũng tốt, cho nên mắc cũng có lý do của mắc.

Cô lên tiếng, nhìn người đàn ông đó nói: “Căn nhà không tệ, nhưng xác thực là hai nghìn ba rất đắt, nếu như anh không hài lòng với hai nghìn đồng, vậy thì chúng tôi lại suy nghĩ thêm.”

Người đàn ông đó nghe thấy Giang Nguyệt Vi trả giá một lần bớt ba trăm đồng, tức đến muốn ói máu, nói thật thì, nếu không phải anh ta thiếu tiền, căn nhà này có ba nghìn anh ta cũng sẽ không bán, cho nên cũng dứt khoát nói: “Vậy thì hai người về suy nghĩ thêm đi, nghĩ xong rồi thì đến tìm tôi.”

Giang Nguyệt Vi cùng chồng đi ra ngoài, bây giờ người mua nhà ít, nếu người đàn ông này không thiếu tiền tiêu, chắc chắn sẽ không bán căn nhà tốt như vậy, hơn nữa đống đồ dùng bên ngoài xem ra là muốn đem đi bán, cho nên cô cảm thấy cái giá này chắc chắn còn có thể giảm.

Đương nhiên cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Nhưng khoảng thời gian này trôi qua thật nhanh, bọn họ còn chưa đi ra khỏi cửa, người đàn ông đã ngay lập tức đi tới nói: “Như vậy đi, tôi và cô mỗi người lùi một bước, hai nghìn hai, không thể ít hơn nữa!”

“Hai nghìn.” Giang Nguyệt Vi nói.

Người đàn ông trừng cô, nhưng nhìn thấy hai người đàn ông bên cạnh cô, lại ngay lập tức thu lại vẻ mặt đó, cắn răng nói: “Hai nghìn mốt, giá này đi, không thể giảm nữa.”

Giang Nguyệt Vi nghe xong thì nhì Tưởng Chính Hoa một cái, anh khẽ nhướng mày, qua một lúc mới nói: “Được, nhưng chúng tôi cần phải đi gom tiền, qua vài ngày nữa mới đến tìm anh.”

Người đàn ông cũng cảm thấy hai nghìn mốt đồng đã vào túi tiền của mình, nên cũng không muốn nhượng bộ, trực tiếp thả bọn họ đi.

Giang Nguyệt Vi cảm thấy cái giá này cũng có thể chấp nhận được, suy cho cùng nếu anh ta không bán, cô cũng cảm thấy rất đáng tiếc.

Chuyện nhà cứ như vậy tạm thời quyết định, trên đường trở về nhà, Điền Á Đông nói lại giúp bọn họ tìm thêm hai căn nhà, nếu như không hài lòng mới quyết định mua căn nhà ở bên đó, Giang Nguyệt Vi cảm thấy Điền Á Đông khá tốt, nếu như thật sự mua được nhà, đến lúc sửa sang lại cũng sẽ tìm anh ta.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 159: Chương 159



Sau đó vài ngày, Giang Nguyệt Vi lại cùng Tưởng Chính Hoa đi xem thêm hai căn nhà mà Điền Á Đông giúp bọn họ tìm thêm, cô cảm thấy mấy căn này đều không tốt bằng căn nhà bên trường học, hai người thương lượng với nhau, vẫn là quyết định tốn hai nghìn mốt mua căn nhà bên đó.

Hai bên xác định ngày đến sở giao dịch quản lý bất động sản, đến ngày này, Giang Nguyệt Vi từ sớm đã cầm tiềm và sổ hộ khẩu cùng Tưởng Chính Hoa đi qua đó, tốn hơn nửa ngày trời, cuối cùng cũng làm xong chuyện căn nhà.

Cả ngày hôm nay đều bận chuyện căn nhà, nóng đến toàn thân Giang Nguyệt Vi toàn mồ hôi, đến tối về nhà cô trực tiếp vào nhà vệ sinh tắm rửa, tắm xong về phòng thì thấy Tưởng Chính Hoa đang kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô: “Con trai em thật đúng là thiên tài đó, nó biết lật người rồi nè!”

Giang Nguyệt Vi bật cười, hai đứa nhóc bây giờ còn thiếu vài ngày nữa mới đầy ba tháng tuổi, mấy ngày gần đây mới có cảm giác muốn ngẩng đầu mà thôi, sao có thể biết lật người chứ: “Nói sai rồi, là biết ngẩng đầu đúng không?”

Tưởng Chính Hoa nói: “Không phải, là lật người!”

Mã Ái Vân cũng nói: “Là thật đó, vừa nãy cũng không biết xảy ra chuyện gì, nó nằm trên giường, tự mình động đậy qua lại, kết quả một lát là lật qua rồi, mẹ cũng bị dọa sợ.”

Giang Nguyệt Vi nhướng mày: “Vậy em gái thì sao?”

Mã Ái Vân cười: “Em gái lại ngoan hơn, anh trai đang lật người, con bé ở một bên đạp chân nhìn.”

Giang Nguyệt Vi cảm thấy đây chỉ là chuyện tình cờ mà thôi, dù sao thì cũng có câu tục ngữ nói trẻ con mới ra đời đều là ba tháng ngẩng đầu, bốn tháng mới lật người mà: “Vậy chắc có thể là không cẩn thận lật qua luôn không?”

Nhưng Tưởng Chính Hoa đối với con trai mình lại vô cùng tự tin: “Không, nó thật sự biết lật rồi.”

Nói xong, bế con trai đến giữa giường, chơi đùa cùng cậu, muốn khiến cậu lật người cho Giang Nguyệt Vi xem.

Thân thể nhỏ nhắn của Tưởng Thanh Ngạn nằm trên giường, dồn hết sức lực, hai chân cọ cọ, rất nhanh thân thể đã nghiêng qua kia, hai bàn tay nhỏ nắm chặt lại, cái miệng nhỏ kêu hừ hừ, dùng hết sức lực uống sữa, khiến cả mặt đều nghẹn đến đỏ bừng.

Giang Nguyệt Vi nhìn chằm chằm cậu, Mã Ái Vân và Tưởng Chính Hoa cũng đều nhìn chằm chằm cậu, ngay cả em gái yên tĩnh cũng kêu ê a ê a, giống như đang cổ vũ cho anh trai.

Nhưng mà suy cho cùng thì Tưởng Thanh Ngạn vẫn chưa đầy ba tháng, người ta cố gắng nửa ngày, chỉ lật được nửa người, bây giờ cố gắng nửa ngày cũng không cách nào lật qua, gấp đến nổi sắp khóc đến nơi rồi.

Giang Nguyệt Vi sợ cậu khó chịu, vội vàng ôm cậu lên: “Vẫn còn nhỏ lắm, đợi ba tháng sau lại thử.”

Tưởng Chính Hoa vẫn nhận định nhóc thối này biết lật người rồi, chỉ là vẫn chưa quen mà thôi: “Ngày mai anh sẽ mang con đi luyện tập, tên nhóc này sau này chắc chắn có triển vọng.”

Giang Nguyệt Vi không nghĩ đến anh lại tin tưởng con trai như vậy, nếu như để cho người khác nghe thấy, không sợ người khác nói mình nghĩ nhiều quá rồi sao? Nhưng làm cha làm mẹ, đều cảm thấy con mình là giỏi nhất.

“Vậy em gái thì sao?” Cô cười hỏi anh: “Anh có muốn dạy không?”

Tưởng Chính Hoa nhìn em gái đang được mẹ anh ôm trong lòng, cô bé rất yên lặng, đôi mắt to tròn lấp lánh nước nhìn qua đây, tim anh sắp tan chảy rồi.

Anh trầm ngâm do dự chốc lát: “Em gái thì nói sau đi, anh mang anh trai đi luyện tập trước.”

Bởi vì lúc trước bác sĩ có nói qua, nếu như trẻ con có ý thức muốn làm một hành động gì đó, vậy thì tập luyện cho nó, cho nên Giang Nguyệt Vi không phản đối.

Vì thế, người đàn ông tin tưởng vững chắc con trai mình là thiên tài này, ngày hôm sau buổi tối bắt đầu mang bạn nhỏ Tưởng Thanh Ngạn chưa đầy ba tháng tuổi ở trên giường luyện tập lật người.

Tưởng Chính Hoa nằm trên giường, tay chân đều dùng làm mẫu cho con trai, miệng thì hô khẩu hiệu: “Một hai một”

Hình như Tưởng Thanh Ngạn cũng rất hưng phấn, tưởng rằng cha đang giỡn với mình, chỉ chớp mắt đưa tay muốn chạm anh, một bên nhếch miệng cười “ha ha”, cậu cười như vậy, em gái cũng cười theo, kết quả anh em hai người đều không nhìn Tưởng Chính Hoa nữa, hai người cùng chơi với nhau.

Tưởng Chính Hoa nằm trên giường tự lật vài vòng, kết quả không có ai quan tâm anh, buồn rầu cả nửa ngày trời, nhìn Giang Nguyệt Vi: “Có thể là hôm nay trạng thái của con không đúng!”

Giang Nguyệt Vi nghe xong thì bật cười: “Thôi bỏ đi, con nó còn nhỏ mà, chỉ biết uống sữa và khóc thôi.”

Tưởng Chính Hoa lại ở trên giường làm mẫu cho hai đứa nhóc nhà mình một lần nữa, kết quả là hai đứa trực tiếp bật khóc!!!

Giang Nguyệt Vi bế con lên, dỗ dành: “Vốn dĩ là vậy mà, em chỉ muốn con bình an lớn lên, không cần cái gì mà thiên tài bảo bối gì đâu, đợi đủ tháng, bọn nó tự nhiên sẽ biết thôi.”

Tưởng Chính Hoa gật đầu, cảm thấy vợ mình nói cũng đúng, thôi như vậy đi~

Mặc dù Tưởng Chính Hoa đối với việc con trai không lật người cảm thấy rất tiếc nuối, như qua vài ngày nữa, hai nhóc này đủ ba tháng rồi, bây giờ ngẩng đầu cũng chắc chắn rồi, trong lòng Tưởng Chính Hoa mới cảm thấy được an ủi.

Con đầy ba tháng rồi, theo quy định phải đi bệnh viện kiểm tra tiêm chủng, đến ngày này, sáng sớm Giang Nguyệt Vi cùng Tưởng Chính Hoa và Mã Ái Vân mang hai đứa nhỏ đến bệnh viện.

Hai đứa kiểm tra mọi thứ đều rất bình thưởng, chiều cao và cân nặng cũng từ từ tăng lên, sau đó bọn trẻ lại tiêm chủng tiếp, đợi sau khi xong hết thì cũng đã đến buổi trưa rồi.

Ba người mang bọn nhỏ về nhà, kết quả xe của Tưởng Chính Hoa còn chưa lái vào sân nhà, Giang Nguyệt Vi đã thấy Vạn Tú Trân và một người đàn ông đang đứng ở chỗ rẻ, giống như là lén lén lút lút, không biết là đang nói cái gì đó.

Trước đây Giang Nguyệt Vi cảm thấy Vạn Tú Trân có một số phương diện hơi kì lạ, cho nên luôn để ý cô ta, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ cô ta và một người đàn ông lén lút với nhau, ngay lập tức gọi Tưởng Chính Hoa dừng xe, chỉ anh nhìn bọn họ: “Sao cô ta lại ở đây?”

Lúc này đã là buổi trưa rồi, phải ở nhà nấu cơm trưa mới đúng chứ, Mã Ái Vân khẽ nhướng mày: “Đàn ông của cô ta tới tìm cô ta không chừng?”

Giang Nguyệt Vi chưa từng gặp qua người đàn ông của cô ta, cô ta cũng hiếm khi nhắc đến, nhưng nhìn người đàn ông này dáng vẻ cũng rất lưu manh, hoàn toàn không phù hợp với cô ta chút nào: “Cái người đó không giống lắm đâu nhỉ?”

Tưởng Chính Hoa nói: “Anh lái qua đó xem chuyện như thế nào.”

Anh nói xong thì khởi động xe, còn chưa đợi bọn họ lái qua đó thì người đàn ông ban nãy vẫn luôn nói chuyện với Vạn Tú Trân đã trực tiếp giơ tay đánh Vạn Tú Trân, đánh xong còn chưa đủ, còn giơ chân hung ác đạp cô ta một cái.

Vạn Tú Trân la lên một tiếng trực tiếp ngã xuống đất, dường như là rất đau, cô ta nằm sấp trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

Người đàn đó ra tay rất đột ngột, Giang Nguyệt Vi cũng hơi sững sờ, Mã Ái Vân ngay lập tức hô lên: “Ôi, đây là ai vậy, còn đánh người nữa, điên rồi hả?”

Giang Nguyệt Vi dường như đã nghĩ ra chuyện gì đó: “Mau lái qua đó đi.”

Tưởng Chính Hoa đạp chân ga, ngay trước khi người đàn ông đó ra tay lần thứ hai thì đã trực tiếp lái đến trước mặt hai người, ngay lập tức bấm kèn xe.

Nhìn thấy chiếc xe jeep lái đến trước mặt mình, hai người đó đều sững sờ, vẻ mặt Vạn Tú Trân hơi vui mừng, giãy giụa muốn từ trên đất bò dậy, nhưng người đàn ông bên cạnh lại trực tiếp đạp cô ta thêm một cái, miệng thì văng tục hướng về bên này tức giận: “Mẹ mày, ấn cái gì mà ấn, có xe thì hay lắm sao!”

Mã Ái Vân nghe thấy lời này thì tức c.h.ế.t đi được, tại sao lại có người xuống tay hung ác như vậy với một người phụ nữ, bây giờ Vạn Tú Trân còn đang nằm trên đất dậy không nổi, bà nhìn Tưởng Chính Hoa hung hăng nói: “Con trai, đi, đánh nó!"
 
Back
Top Bottom