Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 180: Chương 180



Anh Cả Lưu nói: “Có phải nhiều quá rồi hay không, người ta cũng không để ý đến chúng ta?”

Mẹ Lưu lại lạnh lùng nói: “Nhiều, nhiều chỗ nào? Con gái mẹ đã ba lần đến Quỷ Môn Quan không nhiều sao? Hơn nữa chúng ta nói muốn tám trăm đồng họ sẽ cho à?”

“Mã Ái Vân ở giữa, chúng ta còn không được trả giá với bà ta hay sao? Mẹ muốn nói cho họ biết muốn ly hôn cũng được nhưng không có dễ như vậy đâu!”

Mọi người nghe thấy bà nói thế dường như cũng cảm thấy có lý, lại nghĩ đến Tưởng Chính Hoa làm quân nhân lâu rồi, nghe nói bây giờ đã được lên chức trung đoàn, vậy chắc chắn tiền lương mỗi tháng rất nhiều, đến lúc đó họ cũng sẽ không đứa tám trăm đồng ngay, khẳng định sẽ giảm xuống năm trăm hay ba băm gì đó, cho nên giá này cũng không hề đắt.

“Được, vậy cứ tám trăm đi, đến lúc đó xem họ phản ứng thế nào.”

“Nếu họ phàn nàn nhiều thì đến lúc ấy chúng ta lấy ít hơn chút, sáu trăm đi.”

“Thật sự không được đâu, ba bốn trăm là được rồi.”

Vẻ mặt Lưu Thải Nga hờ hững nghe người một nhà nói những lời này mà không có ai hỏi ý kiến của cô ta, như thể chuyện này không liên quan đến cô ta vậy, thậm chí ba con gái của cô ta cũng trở thành một món đồ mua bán ở trong mắt họ.

Cô ta nhếch môi, đang muốn nói thì bỗng nhiên dừng lại, chắn chắn nhà họ Tưởng sẽ không đưa tám trăm đồng, sáu trăm bốn trăm cũng không chắc sẽ đưa, đến lúc đó nếu họ không đưa được nhiều tiền như vậy thì cuộc hôn này không phải ly hôn không thành hay sao?

Nghĩ đến đây, cô ta thản nhiên nói: “Nói sáu trăm trước đi, cao quá Mã Ái Vân sẽ đuổi thẳng chúng ta ra ngoài đấy, nếu bà ta không đưa thì con không ly hôn, xem họ làm thế nào.”

Mấy người không biết tính toán trong lòng mẹ Lưu, cho nên thấy Lưu Thải Nga nghĩ thông suốt như vậy thì cũng không nói nữa, bảo cô ta ăn cơm rồi đi tắm, ngày mai đến nhà họ Tưởng đừng dọa đến đứa nhỏ,

Một năm rồi Lưu Thải Nga chưa gặp con, trong lòng cô ta rất nhớ chúng, cô ta không biết Tưởng Chính Quang có nói xấu cô ta trước mặt con hay không, có dẫn người phụ nữ khác đến trước mặt con hay không, cho nên cả đêm này cô ta rất lo lắng, trằn trọc đến rạng sáng mới ngủ.

Ngày hôm sau trời vẫn chưa sáng Lưu Thải Nga đã dậy rồi, cô ta thay quần áo và ăn sáng xong rồi mang theo quà cho đứa nhỏ đi đến nhà họ Tưởng với mẹ và các anh của cô ta, bởi vì dậy quá sớm nên trên đường không gặp ai, lúc đến nhà họ Tưởng trời mới vừa sáng.

Mặc dù Lưu Thải Nga không muốn nói chuyện ly hôn sớm như vậy, nhưng cô ta biết nếu không đến, Tưởng Chính Quang biết cô ta đã ra ngoài rồi thì sau này cũng sẽ trực tiếp đi tìm cô ta, cho nên cô ta muốn giành thế chủ động.

Lúc này mặc dù trời lạnh nhưng cổng nhà họ Tưởng đã mở rồi, mấy đứa nhỏ đang chơi ở trong sân, Lưu Thải Nga liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai con gái của mình đang ở trong đó, nhưng cô ta không nhìn thấy Nha Nha, đoán chắc là ở trong nhà.

Một năm rồi không gặp con, nhìn thấy hai đứa nhỏ đã cao hơn rất nhiều, quần áo mặc rất mới và sạch sẽ, thấy chúng không có chịu khổ, trong lòng Lưu Thải Nga xúc động liền trực tiếp đi vào, nhìn hai đứa nhỏ rồi gọi: “Nữu Nữu, Ny Ny.”

Hai đứa nhỏ đang chơi vui vẻ, đột nhiên nghe thấy có ai gọi mình liền giương mắt nhìn, hóa ra là bà ngoại và cậu đến, quan hệ giữa hai đứa nhỏ và họ cũng không thân lắm, nên sau khi gọi chúng cũng không chạy đến, lại tự mình chơi.

Hai đứa nhỏ này cũng không để ý đến Lưu Thải Nga, vẻ mặt Lưu Thải Nga co rút lại, nghĩ thầm hai đứa nhỏ không thấy cô ta hay không quen cô ta?

Nghĩ như vậy, cô ta lập tức đi lên rồi kéo hai đứa nhỏ hỏi: “Nữu Nữu, Ny Ny, các con không nhận ra mẹ sao? Nha Nha đâu?”

Năm nay Nữu Nữu đã bảy tuổi rồi, nhìn thấy dì kéo mình thì cảm thấy dì rất quen, nhưng cũng không nhớ được là ai: “Nha Nha vẫn còn đang ngủ ạ.”

Lúc này Nữu Nữu hỏi: “Dì là ai?”

Giọng nói ngây thơ trong trẻo của đứa nhỏ khiến Lưu Thải Nga kinh ngạc ngay tại chỗ, mới một năm mà thôi, không phải chúng không thấy cô ta mà vốn dĩ không nhớ cô ta!

Tưởng Chính Quang đáng ghét, thế mà lại để đứa nhỏ quên cô ta.

Cô ta buồn đến mức suýt thì khóc, vội vàng nói: “Mẹ là mẹ của con, các con nhìn xem, mẹ là mẹ của các con đây!”

Cô ta vừa dứt lời mấy đứa nhỏ ở trong sân đều sửng sốt, trong ấn tượng của chúng, Lưu Thải Nga có mái tóc dài, mặt hơi tròn và trắng, chứ không gầy thế này, quần áo mặc thì luôn đẹp, nào giống dì này có mái tóc ngắn, mặt gầy lại còn đen nữa, ăn mặc cũng không đẹp như vậy.

Ny Ny nhìn dì ở trước mặt, giọng nói non nớt và nghi ngờ: “Nhưng sao dì không giống trước đây?”

Lưu Thải Nga đau như bị kim đ.â.m vào lòng vậy, lao động cải tạo ở trong đó thì phải làm việc và làm những việc vất vả nhất, cơm ăn cũng ít nhất, cô ta còn có thể như lúc trước ở nhà sao?

Nếu không phải đấu tranh để giảm án, cô ta đâu phải liều mạng như vậy, sao bây giờ điều đổi lấy lại là thái độ hiện tại của đứa nhỏ chứ, suy nghĩ đếm mức nghẹt thở.

Dù sao Ny Ny cũng là đứa con lớn, mọi người đều nói riêng với cô bé rằng mẹ cô bé đã xảy ra chuyện, sau đó còn có một số người chạy đến hỏi mẹ cô bé đã xảy ra chuyện gì, cô bé hỏi cha thì cha cũng không trả lời, cho nên cô bé im lặng một hồi rồi hỏi: “Một năm nay mẹ đã đi đâu? Có chuyện gì xảy ra với mẹ vậy?”

Lưu Thải Nga nghe vậy liền dừng suy nghĩ, lập tức nói: “Mẹ đâu có chuyện gì đâu, mẹ đi kiếm tiền, hôm nay mẹ còn mang quà cho các con đấy!”

Cô ta nói xong, lập tức xách cái túi ở trong tay đưa cho hai đứa nhỏ rồi mỉm cười nói: “Các con xem, có đồ chơi, kẹo và bánh quẩy này!”

Cuối cùng Ny Ny cũng phản ứng lại, lập tức vươn tay ôm lấy cô ta: “Mẹ, con rất nhớ mẹ, sao giờ mẹ mới về thăm chúng con vậy.”

Lưu Thải Nga ôm Ny Ny, lúc này trong lòng cô ta càng hối hận, cô ta không nên bảo anh trai và mẹ đến đây, đây là nhà của cô ta, cô ta vẫn chưa ly hôn với Tưởng Chính Quang, cô ta còn muốn ở lại với đứa nhỏ thêm một lúc.

Nghĩ như vậy, cô ta quay đầu nhìn mẹ: “Mẹ, nếu không hai ngày sau rồi hãy nói đến việc này đi? Con muốn ở lại với chúng thêm mấy ngày.”

Mọi người đều ở đây rồi, bây giờ nói thì có gì khác với hai ngày sau nói chứ? Sắp đến Tết rồi, mẹ Lưu không muốn chạy qua chạy lại vì chuyện này: “Còn muốn lảm nhảm gì nữa? Con cảm thấy nhà họ Tưởng sẽ cho con ở lại đây sao?”

Trái tim Lưu Thải Nga nghẹn lại, đúng vậy, cho dù cô ta nhớ con, Tưởng Chính Quang cũng sẽ không cho cô ta ở lại đây, càng không đầu gối má kề với cô ta, cho nên đấu tranh có ý nghĩa gì chứ?

Lúc này, mấy đứa nhỏ của Tống Xuân Ninh lập tức hét vào trong nhà, sau đó vừa chạy vào nhà vừa gọi thím về rồi khiến mấy người đang nói chuyện với Mã Ái Vân ở trong nhà bỗng giật mình, vừa hỏi thì mới biết nhà họ Lưu đến, Lưu Thải Nga cũng ở đây rồi.

Mã Ái Vân từng nghĩ hôm nay họ có thể đến, nhưng không ngờ họ lại đến sớm như vậy, trời bên ngoài vẫn còn lạnh nên bà không muốn ra ngoài, cũng không định ra ngoài, chỉ nhìn Tưởng Chính Dương rồi nói: “Con đi mời Chi Thư đến đây.”

Tưởng Chính Dương đứng dậy rồi ra ngoài, lúc ra ngoài anh ta nhìn thấy nhóm người nhà họ Lưu cũng không hé răng, chỉ gật đầu rồi đi ra ngoài.

Mẹ Lưu nhìn anh ta như vậy liền tức giận, nhà họ Tưởng thật tuyệt tình, hiện tại Tưởng Chính Quang còn chưa ly hôn với con gái bà ta, người nhà họ Tưởng đã không thèm đếm xỉa đến họ, quả thực không coi trọng họ mà!
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 181: Chương 181



Nghĩ đến đây, bà lập tức kéo Lưu Thải Nga: “Còn làm gì ở đây nữa, mau vào nhà nói việc chính đi.”

Ny Ny nhìn bà ta hỏi: “Mọi người muốn nói việc chính gì vậy ạ?”

Mẹ Lưu mỉm cười nói: “Chuyện của người lớn, con nít các con đừng hỏi, mau ăn kẹo đi.”

Mặc dù Lưu Thải Nga cũng muốn ở lại với mấy đứa nhỏ thêm lúc nữa, nhưng chuyện này chắc chắn phải nói, cho nên cô ta buông Ny Ny ra, dặn hai đứa nhỏ: “Các con ra ngoài chơi trước đi, nếu lát nữa cảm thấy lạnh thì vào nhà nhé, mẹ đi tìm cha các con.”

Hai đứa nhỏ đã lâu không gặp mẹ, lúc này mẹ đến nên cũng không muốn chơi, muốn vào nhà với Lưu Thải Nga, nhưng Lưu Thải Nga không muốn để đứa nhỏ thấy cảnh họ cãi nhau vì chuyện ly hôn, nên cô ta dỗ dành một lúc chúng mới không ồn ào nữa.

Mấy người vào nhà, Lưu Thải Nga liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tưởng Chính Quang đang ôm Nha Nha buộc tóc cho bé, chắc hẳn bé vừa mới tỉnh dậy với khuôn mặt đỏ ửng, im lặng ngồi trong lòng anh ta rất ngoan.

Lưu Thải Nga lập tức muốn tiến lên ôm bé, nhưng Nha Nha lại giật mình, ôm chặt Tưởng Chính Quang không cho cô ta chạm vào, còn quay mặt đi không nhìn cô ta.

Lưu Thải Nga vô cùng tức giận, chỉ mới một năm mà ba đứa nhỏ đều lạnh nhạt với cô ta, thậm chí Nha Nha cũng không muốn ôm cô ta, cô ta nhìn Tưởng Chính Quang lập tức khó chịu nói: “Tưởng Chính Quang, rốt cuộc anh nói gì với mấy đứa nhỏ, tại sao chúng xa lánh tôi như vậy?”

Giọng nói của cô ta rất nóng nảy khiến Nha Nha càng sợ hãi, không ngừng chui vào trong lòng cha, Tưởng Chính Quang vỗ vào lưng đứa nhỏ, chỉ thản nhiên nói: “Anh không nói gì cả, là nó đã quá lâu không gặp em mà thôi.”

Mã Ái Vân nhìn thấy Nha Nha sợ hãi, trong lòng cũng không vui liền oán giận rồi quay lại nói: “Mới sáng ra đã như gọi hồn rồi, không thấy dọa đứa nhỏ sợ rồi sao?”

Tống Xuân Ninh nhìn Lưu Thải Nga một cái, hiện tại cô ta đã khác trước rất nhiều, cho nên cũng không thể trách đứa nhỏ không nhận ra cô ta được: “Thải Nga, hiện tại cô như vậy, nếu tôi gặp cô ở trên đường, đoán chắc tôi cũng phải nhìn hai lần mới nhận ra.”

Hiện tại mẹ Lưu đang vội vàng muốn thương lượng, cho nên cũng không muốn nói kéo câu chuyện quá nhiều lên người đứa nhỏ, vội vàng kéo Lưu Thải Nga nói: “Nha Nha còn nhỏ, không nhớ con là chuyện bình thường.”

Mã Ái Vân cũng không muốn lãng phí thời gian với họ, nên hỏi thẳng: “Vừa sáng ra gia đình các người đã đến chỗ chúng tôi là muốn làm gì?”

Trong lòng mẹ Lưu haha mấy tiếng: “Không phải các người gọi chúng tôi đến sao? con gái chúng tôi còn chưa ra tù các người đã vội vàng muốn ly hôn, bây giờ chúng tôi đến rồi, bà còn giả vờ không biết?”

Mã Ái Vân ồ một tiếng, ai mà biết được cả nhà bọn họ đến đây để nói chuyện ly hôn chứ, làm như nhà họ Tưởng ức h.i.ế.p người vậy, nhưng hiện tại những chuyện này cũng không quan trọng, bà đi thẳng vào vấn đề: “Chúng tôi không nhắc đến những chuyện trước đây nữa, các người cũng biết tại sao Tưởng Chính Quang muốn ly hôn, hiện tại chúng ta cứ nói về việc ly hôn đi.”

Mẹ Lưu cũng chỉ muốn nói về việc ly hôn: “Vậy được, nếu các người đã nói như vậy thì tôi cũng không vòng vo nữa, Thải Nga gả vào nhà các người cũng được bảy năm rồi và sinh ba đứa con, mặc dù làm sai nhưng cũng đã chịu phạt, chúng ta ai cũng không nợ ai, cho nên không thể ly hôn vô ích được, các người phải đưa tiền cho chúng tôi!”

Tưởng Chính Quang ừ một tiếng, sau đó lấy một quyển sổ ra đưa cho Lưu Thải Nga: “Trước đây chúng ta chỉ có hơn ba mươi đồng gửi tiết kiệm, đây là số tiền năm ngoái tôi làm việc kiếm được, lại thêm tiền trợ cấp của cha và mẹ, bây giờ cộng lại có một trăm đồng, nếu em muốn thì cứ lấy hết đi, nhưng đứa nhỏ phải ở lại nhà họ Tưởng.”

Lưu Thải Nga còn chưa nhận quyển sổ, mẹ Lưu đã trừng mắt nhìn, lúc này con ngươi như muốn rơi ra vậy: “Cái gì? Chỉ một trăm đồng thôi sao?”

Mã Ái Vân nghe giọng điệu này của bà ta là biết bà ta cảm thấy một trăm đồng vẫn ít? Bà ta có biết một năm người nông thôn kiếm được một trăm đồng khó khăn thế nào không? “Sao vậy, chê ít à?”

Mẹ Lưu tức giận nở nụ cười: “Không ít sao? Bà cho ăn mày à? Chỉ có một trăm đồng? Thải Nga nhà chúng tôi sinh ba đứa cháu cho nhà họ Tưởng! Bảy năm thanh xuân của nó đều ở nhà họ Tưởng các người, các người lại chỉ đưa cho nó có một trăm đồng, thật không ngờ đấy.”

Bây giờ Tưởng Chính Hoa không có ở đây, hai anh em nhà họ Lưu cũng không sợ, vì vậy anh Cả Lưu nói: “Đúng, các người không thể ức h.i.ế.p em gái tôi như vậy, nó làm sai cũng đã chịu phạt rồi, hiện tại muốn ly hôn các người còn ức h.i.ế.p nó như thế, thật không phải là người mà.”

Anh Hai Lưu cũng yếu ớt nói: “Đúng vậy, nhà họ Tưởng các người ức h.i.ế.p người quá rồi, nhà họ Lưu chúng tôi cũng không phải là không có ai, sao có thể để các người ức h.i.ế.p như vậy được?”

Ánh mắt Mã Ái Vân lạnh lùng: “Vậy được, các người nói đi, các người muốn bao nhiêu? Chỉ cần là con số hợp lý thì chúng tôi sẽ nghĩ cách lấy ra.”

Ba mẹ con nhà họ Lưu nhìn nhau, lại nhìn Lưu Thải Nga một cái, hôm qua họ đều đồng ý là nói sáu trăm trước, nếu nhà họ Tưởng không đưa thì đứa nhỏ một đứa họ cũng đừng mong có được, tóm lại nhà họ Tưởng chắc chắn sẽ cúi đầu để ly hôn và có đứa nhỏ.

Cho nên mẹ Lưu rất cứng rắn nói: “Sáu trăm đồng, nếu không có sáu trăm đồng thì đứa nhỏ dù một đứa các người cũng đừng mong có được.”

Mã Ái Vân nghe những lời này liền bật cười, nghe xem đây là những lời gì chứ, sáu trăm đồng? Của cải nhà họ Lưu đều tùy tiện nhặt từ trên trời rơi xuống sao?

Bà lạnh lùng nói: “Bà xem chúng tôi là mở hợp tác xã tín dụng à? Lấy ở đâu ra để đưa cho các người sáu trăm đồng?”

Tưởng Phúc Dân cũng tức đến mức sặc lên, đầu ông ấy đầy hắc tuyến, nhà họ Lưu này đâu phải là muốn ly hôn, rõ ràng là không muốn ly hôn, nếu không sao có thể nói ra muốn sáu trăm đồng? “Các người đây là ăn cướp à!”

Tống Xuân Ninh luôn im lặng giờ cũng không nhịn được mà nói: “Thím, thím đang nói gì vậy, có phải thím nói sai hay không?”

Dù sao cũng không làm thông gia nữa, mẹ Lưu cũng không khách khí: “Tôi không nói sai, người muốn ly hôn là các người, muốn đứa nhỏ cũng là các người, các người tự nghĩ cách đi, nếu không thì đi mượn, chắc chắn các người có thể mượn được mà?”

Tưởng Chính Quang chỉ thản nhiên nhìn Lưu Thải Nga: “Em cũng nghĩ như vậy à? Nếu không đưa sáu trăm đồng thì đứa nhỏ một đứa cũng không giao cho anh?”

Lưu Thải Nga nhìn ánh mắt xa lánh của anh ta, nhưng tất cả những gì nói ra cô ta cũng chỉ có thể cắn răng nói: “Đúng vậy, hoặc là chúng ta không ly hôn, hoặc là ly hôn, con cái và tiền, anh chỉ có thể chọn một.”

Trong lòng Tưởng Chính Quang lạnh lùng cười một tiếng, quả nhiên là như vậy, lúc trước bị nhốt cô ta vẫn luôn kéo dài thời gian, biết bọn họ đang lo lắng cho bọn trẻ, hiện tại lại lấy đứa nhỏ làm lợi thế, quay đi quay lại không phải là muốn uy h.i.ế.p nhà họ Tưởng hay sao?

Anh ta thở dài: “Anh không có nhiều tiền như vậy, nhiều nhất cũng chỉ có thể mượn được thêm một trăm đồng.”

Mẹ Lưu nhìn Lưu Thải Nga một cái, lại tranh nói: “Hai trăm cũng không được, phải sáu trăm! Ba đứa nhỏ cũng không phải là ba món đồ.”

Mã Ái Vân nghĩ thầm, bây giờ không phải bà ta coi đứa nhỏ như món đồ để trả giá với họ sao? Còn mặt mũi nói những lời này? Trong lòng bà nhổ thật mạnh vào nhóm người nhà họ Lưu, giọng nói lạnh lùng cứng rắn: “Không có sáu trăm, nhiều nhất là hai trăm, chúng tôi cũng không có tiền.”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 182: Chương 182



Lúc này anh Cả Lưu mới nói: “Các người không có tiền, ai tin chứ? Tiền lương mỗi tháng của con trai thứ hai nhà các người cũng hơn trăm rồi, mượn họ đi.”

Anh Hai Lưu cũng thản nhiên nói: “Trừ phi các người không muốn đứa nhỏ, cho nên mới cảm thấy sáu trăm là đắt, uổng công tôi cho rằng các người sẽ đối xử tốt với chúng.”

Anh ta nói xong những lời này, nhóm người nhà họ Tưởng lập tức nổi nóng, thì ra nhà họ Lưu bọn họ vẫn luôn để ý đến tiền lương của Tưởng Chính Hoa, nhưng Tưởng Chính Hoa có tiền thì liên quan gì đến nhà họ Lưu, lại còn muốn tham tiền của họ, tiền của Tưởng Chính Hoa liên quan quái gì đến họ!

Mã Ái Vân tức đến mức muốn hộc máu, Tưởng Phúc Dân cũng nổi giận!

Tống Xuân Ninh cũng tức đến mức nghiến răng, cô ta cảm thấy nhà họ Lưu thật không phải là người mà, nhưng cô ta đã ngăn Mã Ái Vân lại, tức giận vì loại người này vốn dĩ không đáng.

Mắt Tưởng Chính Quang đỏ ngàu, sau khi hít một hơi anh ta mới nói: “Chỉ có hai trăm, nếu các người không đồng ý vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa án.”

Mẹ Lưu nghe thấy những lời này thì lại càng cứng rắn hơn: “Các người thật sự tưởng chúng tôi không biết gì sao? Chúng tôi đã hỏi rồi, trường hợp này của Thải Nga quả thực là bên yếu, nhưng dù các người kiện thì tòa án cũng sẽ phán một đứa nhỏ giao cho chúng tôi, nếu cậu chắc chắn như thế, vậy chúng tôi cũng vui vẻ đi cùng!”

Bà ta nói xong lại vội vàng mở lời: “Đương nhiên chúng tôi cũng không muốn náo loạn quá mức, nếu các người cảm thấy sáu trăm là quá nhiều, vậy thì bốn trăm đi, bốn trăm cũng có thể, dù sao vợ chồng chúng cũng còn có đứa nhỏ, nể tình đứa nhỏ, bốn trăm không thể thiếu nữa.”

Nếu lúc trước mẹ Lưu nói ra những lời thế này, Tưởng Chính Quang còn có thể chấp nhận, nhưng họ thế mà lại luôn để ý vào tiền lương của Tưởng Chính Hoa nên anh ta không thể nhịn được nữa!

Bốn trăm đồng khẳng định anh ta không thể mượn được, nếu mượn không được thì anh ta có thể vay ngân hàng, nhưng nếu sau khi đưa cho họ, Lưu Thải Nga có làm loạn nữa không?

Sẽ không, loại người như cô ta chỉ ngày càng thậm tệ hơn thôi, nhà họ Lưu cũng vậy, bọn họ không muốn đứa nhỏ, cũng sẽ không để Lưu Thải Nga dẫn đứa nhỏ sống ở nhà họ Lưu, bọn họ chỉ muốn lấy đứa nhỏ để đến gây khó dễ với nhà họ Tưởng mà thôi!

Cho nên nói nếu hôm nay không dạy cho họ một bài học thì sau này họ còn có thể lấy đứa nhỏ để gây khó dễ với nhà họ Tưởng, họ đã dự tính được chuyện này, nên hôm qua họ đã thương lượng và nghĩ ra một cách, mặc dù như vậy có thể sẽ chịu chút dày vò, nhưng kết quả chắc chắn là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

Tưởng Chính Quang nhìn Lưu Thải Nga, giọng nói lạnh như băng: “Nếu đã như vậy em dẫn ba đứa nhỏ đi đi, nếu sau này ba đứa nhỏ thiếu một sợi tóc, thì đừng trách tôi cầm d.a.o đi tìm các người tính sổ!”

Mẹ Lưu lập tức ngây ngẩn cả người, lời này là ý gì? Hiện tại họ cần tiền, không cần đứa nhỏ?

Hai anh em nhà họ Lưu cũng bần thần, tuy trong lòng họ thương em gái, nhưng cũng không thể để em gái đưa ba đứa nhỏ về ở nhà mẹ đẻ được.

Trong lòng hai anh em nghĩ, nếu như em gái giống với lúc trước ở lại một hai ngày thì coi như không có gì, nhưng lần này bọn họ căn bản là không biết là cô ta sẽ ở lại bao lâu, huống hồ cô ta còn mang theo ba đứa con chắc chắn là không dễ gả cho người khác, đợi đến khi cô ta có thể gả đi không biết phải bao lâu nữa.

Anh cả Lưu lập tức đáp: “Được thôi, thì ra mấy người không muốn nuôi dù chỉ là một đứa nhỏ, sớm đã đặt ra kế hoạch cho chuyện này rồi đúng không?”

Anh ba Lưu cùng chung mối thù với anh cả nói: “Mấy người chính là không muốn đưa tiền mà thôi!”

Sắc mặt mẹ Lưu hơi trắng nhợt, lập tức hỏi Tưởng Chính Quang: “Lời này của anh là nghiêm túc sao? Một đứa cũng không cần?”

Mã Ái Vân lạnh lùng cười nói: “Thật là nực cười, những yêu cầu này không phải là do mấy người đưa ra hay sao? Gì mà không ly hôn, gì mà rồi con cháu và tiền chúng tôi chỉ được chọn một, chúng tôi không cần cháu thì có vấn đề gì sao?”

Tưởng Chính Quang cũng lạnh lùng nói: “Đúng, một đứa cũng không cần, tôi thừa nhận Lưu Thải Nga sinh con rất cực khổ, lẽ nào tôi không cực khổ sao?”

Ông nói xong thì đảo mắt, nhìn chằm chằm Lưu Thải Nga: “Lúc trước tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô, lúc cô mang thai bảo tôi đi hướng đông tôi không dám đi hướng tây, cô không vui thì mắng tôi, tôi cũng chịu đựng, sau khi cô sinh Nha Nha thì tâm trạng không tốt, phần lớn đều là tôi chăm sóc con, đến bây giờ cô còn muốn mang con ra đe dọa tôi?”

Lưu Thải Nga đột nhiên trừng lớn mắt, miệng phát run, linh cảm rằng người đàn ông trước mặt tiếp theo có thể muốn nói gì đó, trong lòng cô ta hoảng sợ, không biết phải làm thế nào mới tốt.

Tưởng Chính Quang tiếp tục nói: “Nếu cô đã cảm thấy bản thân có thể nuôi tốt ba đứa con, vậy được thôi, đợi ly hôn rồi con và một trăm đồng tôi đều sẽ đưa cho cô, cô mang đi hết đi.”

Trong lòng Mã Ái Vân cũng đang khó chịu, nhưng nếu không đi đến bước này, người nhà họ Lưu vẫn sẽ tưởng bọn họ luôn dễ nắm bắt, sau này cũng sẽ nhìn phân lượng của bọn nhỏ mà không ngừng quấy rối bọn họ: “Cứ làm như vậy đi, đều theo ý của mấy người, cũng tránh cho sau này mấy người mỗi ngày đến tìm phiền phức cho nhà chúng tôi.”

Tưởng Phúc Dân cũng nói: “Chút nữa bí thư đến thì chúng ta nói rõ trước mặt bí thư, mấy người mau mang bọn nhỏ đi đi.”

Anh cả Lưu vừa thấy tình thế ngày càng không đúng, lập tức ồn ào: “Không được! Cho dù chúng tôi giữ bọn nhỏ thì mấy người cũng phải đưa tiền.”

Anh hai Lưu cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, mấy người phải đưa ra phí gì đó, mỗi tháng một đứa mười đồng, tổng cộng ba mươi đồng một tháng!”

Lại là tiền! Ngoại trừ tiền vẫn là tiền! Nhưng Tưởng Chính Quang sẽ không thuận theo tính cách của bọn họ muốn bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu: “Chuyện này tôi sẽ đi hỏi tòa án, đến lúc đó mỗi tháng nên đưa bao nhiêu thì tôi sẽ đưa bấy nhiêu, không phải mấy người muốn bao nhiêu là đưa bao nhiêu!”

Mấy người nhà họ Lưu trực tiếp nghẹn rồi, chỉ nhìn Lưu Thải Nga, liều mạng nháy mắt với cô ta: “Thải Nga, con tự mình nói đi, cảm thấy như thế nào?”

Lưu Thải Nga cuối cùng cũng phản ứng lại, nhưng trong ấn tượng của cô ta Tưởng Chính Quang không phải là người như vậy, trước đây anh đối xử với vô cùng tốt, sẽ không không cần con đâu nhỉ? Sao lại đột nhiên không cần con nữa vậy?

Hơn nữa bốn trăm đồng đối với bọn họ mà nói có lẽ không khó, tùy tiện mượn Tưởng Chính Hoa cũng có rồi, sao lại đột nhiên trở mặt như vậy?

Là cố ý ép cô ta từ bỏ con sao?

Nghĩ đến đây, Lưu Thải Nga dự định cược một trận cuối cùng, cô ta thở ra một hơi, cắn răng lạnh lùng cười nói: “Được, tôi sẽ mang con về nhà họ Lưu trước, đợi anh hỏi tòa án xong thì chúng ta nói tiếp.”

Sắc mặt mẹ Lưu chuyển xanh, đứa nhỏ này sao vậy, lúc này nên ép giá đến cùng chứ, sao còn muốn mang con quay về?

Hai anh lớn của nhà họ Lưu đã gấp gáp, hôm qua bọn họ không có thương lượng như vậy, sao em gái lại trở quẻ rồi?

Hai người đều muốn nói, Mã Ái Vân đã đứng dậy: “Vậy tôi đi thu dọn quần áo của bọn nhỏ.”

Lúc này, Tưởng Chính Dương trực tiếp mang bí thư và trưởng ban Phụ nữ đến, mọi người đều không nói chuyện, Tưởng Chính Dương vội vàng hỏi Tống Xuân Ninh mới biết chuyện lúc nãy.

Trưởng ban Phụ nữ nghe vài lời từ Tống Xuân Ninh, vậy mà nhất thời không biết nói gì với Lưu Thải Nga, một người phụ nữ mang theo ba đứa con thì làm sao mà tái giá được? Ở đâu đây?
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 183: Chương 183



Nhưng khi nãy trên đường đến, Tưởng Chính Hoa nhờ bọn họ nói chuyện giúp nhà họ Tưởng cho nên bà ta vội vàng nhìn Lưu Thải Nga nói: “Vậy cũng không sao, con gái theo mẹ ruột dù sao cũng tốt hơn, nhưng như vậy cô sẽ không dễ để tái giá, chỉ cần anh em cô giúp đỡ cô, chúng tôi cũng sẽ không nói gì.”

Bí thư cũng nói: “Dù sao Chính Quang cũng sẽ chi tiền cho bọn trẻ mỗi tháng, đến lúc đó mọi người bàn luận xem phí mỗi tháng đưa bao nhiêu rồi tôi sẽ làm chứng minh cho mọi người, bảo đảm sẽ không để người nhà họ Tưởng ức h.i.ế.p cô!”

Mẹ Lưu thật sự đã rất gấp gáp, trực tiếp đá Lưu Thải Nga một cái, cắn răng hung hăng nói: “Con suy nghĩ cho kĩ, một người phụ nữ như con mang theo ba đứa con sao?”

Lưu Thải Nga biết người nhà họ Lưu chỉ muốn tiền, cũng cảm thấy Tưởng Chính Quang sẽ không tuyệt tình như vậy, chỉ cần anh ta không gặp con vài ngày, chắc chắn sẽ cúi đầu: “Đúng, con nghĩ kĩ rồi, con muốn cả ba đứa, trừ khi Tưởng Chính Quang đưa chúng ta sáu trăm đồng!”

Mấy người nhà họ Lưu tức muốn c.h.ế.t rồi, rõ ràng đã nói là phải ép giá xuống, nhưng Lưu Thải Nga lại trở mặt, lúc này bọn họ lại không thể ở trước mặt bí thư và trưởng ban Phụ nữ nói bàn lại điều kiện một lần nữa, nếu không sau này nhà họ Tưởng sẽ coi thường bọn họ đến chết.

Tống Xuân Ninh thấy tình cảnh này than thở, cô ta thật sự không biết nói gì đối với Lưu Thải Nga nữa, chỉ có thể ủy khuất mấy đứa nhỏ vài ngày trước thôi.

Mã Ái Vân rất nhanh đã thu dọn xong quần áo của bọn nhỏ, ngay cả Nữu Nữu và Ny Ny cũng dắt tới, bà nhìn Lưu Thải Nga nói: “Mang hai bộ đi trước đi, đến lúc đó bọn tôi thu dọn xong hết rồi, mấy người lại qua đây lấy.”

Lúc này Ny Ny vô cùng hưng phấn, đã rất lâu rồi cô bé chưa gặp mẹ, lúc nãy bà nội nói chơi đùa với bọn họ, bảo bọn họ về nhà bà ngoại ở một thời gian, đợi Tết rồi bà nội sẽ qua đó đón bọn họ về, đến lúc đó quay về còn có quà, cho nên cô bé vô cùng mong chờ.

Nữu Nữu lớn hơn một chút, cô bé có thể cảm nhận được một vài chuyện gì đó, nhưng bà nội nói qua Tết chắc chắn sẽ đến đón bọn họ về, cộng thêm lúc trước cũng đã từng đến nhà bà ngoại, cho nên tâm trạng cô bé bây giờ cũng rất thoải mái.

Lưu Thải Nga nhìn Nha Nha trong vòng tay của Tưởng Chính Quang, đưa tay qua bế, đứa trẻ không bằng lòng, sống c.h.ế.t ôm tay anh ta không buông, sắc mặt cô ta ít nhiều có hơi khó chịu.

Tưởng Chính Quang nhìn con, dỗ dành rất lâu đứa nhỏ mới không chống cự nữa, sau đó anh ta đưa đứa nhỏ qua cho Lưu Thải Nga: “Nha Nha rất nhút nhát, cô đừng như trước đây trút tức giận lên con bé.”

Lưu Thải Nga nghe anh ta giọng nói lo lắng này của anh ta, càng chắc chắn người đàn ông này sẽ cúi đầu, cho nên tâm trạng hơi nguôi, cũng dỗ Nha Nha, bế bé qua.

Cả nhóm người nhà họ Lưu cứ như vậy mang ba đứa nhỏ đi, bí thư và trưởng ban cũng đi rồi, trong nhà chốc lát đã yên tĩnh lại, trong lòng Tưởng Chính Quang vô cùng sốt ruột, Tưởng Chính Dương ở bên cạnh an ủi anh ta.

Tống Xuân Ninh cũng hơi lo lắng: “Mẹ, nếu Nha Nha gây ầm ĩ, cô ta sẽ lại tức giận với con bé hay không?”

Mã Ái Vân cũng luyến tiếc cháu, nhưng không còn cách nào khác: “Không sao, chịu đựng trước mười ngày tám ngày, lúc nãy mẹ đã bảo bí thư chào hỏi với bên đại đội bộ rồi, gần đây để ý đến nhà họ Lưu nhiều một chút, nếu thực sự không được chúng ta đến đón bọn nhỏ về.”

Bà thấy dáng vẻ đám người nhà họ Lưu lúc nãy, rõ ràng là trong lòng không đồng nhất với Lưu Thải Nga, cho nên bà cảm thấy Lưu Thải Nga mang ba đứa nhỏ quay về, chắc chắn sẽ chịu ủy khuất, đến lúc đó cô ta sẽ biết chữ khổ viết như thế nào!

Nếu cô ta thực sự muốn tốt cho bọn nhỏ sẽ mang bọn nhỏ quay về.

Lưu Thải Nga cảm thấy bản thân mang theo ba đứa con trở về nhà mẹ chống đỡ mấy ngày thì Tưởng Chính Quang sẽ cúi đầu đến tìm cô ta, nhưng mọi thứ đều không tốt đẹp như cô ta tưởng tượng.

Khi cô ta dắt theo bọn trẻ bước ra khỏi nhà họ Tưởng, mẹ cô ta và anh trai đã mắng cô ta tại sao lại muốn con trước mặt ba đứa nhỏ, lời mắng chửi rất khó nghe, chuyện này coi như bỏ qua đi, suy cho cùng thì tối hôm qua bọn họ thương lượng là muốn tiền không muốn con, là do cô ta lâm thời trở mặt, cho nên cô ta nhịn.

Nhưng mọi thứ tệ hại chỉ mới bắt đầu.

Bọn họ không dễ dàng gì bắt xe về đến nhà, trên đường đụng phải người nhà họ Lưu bên này, đều hỏi cô ta nửa năm nay đã đi đâu, lại hỏi cô ta tại sao lại cùng lúc mang ba đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ, lời trong lời ngoài đều giống như muốn dò hỏi xem cô ta có phải sắp ly hôn rồi không.

Lúc này mẹ cô ta cũng không vui vẻ, lại ở trước mặt ba đứa nhỏ nói cô ta “cải tạo lao động” cả năm thật xấu hổ, ngay cả hai đứa con gái đều hỏi cô ta “cải tạo lao động” là ý gì.

Lúc ở nhà họ Tưởng, Lưu Thải Nga có thể xác định người nhà họ Tưởng không hề nói việc cô ta đi “cải tạo lao động” cho hai đứa nhỏ biết, cho nên chuyện cô ta giấu cả năm nay xém chút nữa đã bị chính mẹ ruột mình phá vỡ, cô ta không còn cách nào, cũng chỉ có thể nói dối cho qua.

Sau khi về đến nhà họ Lưu, hai người chị dâu vừa nhìn thấy cô ta mang ba đứa nhỏ về, sắc mặt trở nên hơi khó coi, khi biết bọn họ có thể vẫn luôn chờ ở đây rất lâu thì sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.

Nhưng suy cho cùng thì đây là ngày đầu tiên bọn họ về nhà mẹ đẻ, cho nên hai người chị dâu cũng không nổi giận, chỉ ngoài cười trong không cười nói: “Vậy được rồi, cứ ở lại đây trước đi, đến lúc đó lại nói chuyện tiếp với nhà họ Tưởng.”

Đến buổi tối, lúc bốn mẹ con chen chúc nhau trong một căn phòng, Nha Nha bắt đầu ầm ĩ lên, bắt đầu muốn tìm cha, cả đêm đều khóc, có dỗ như thế nào cũng không được, Lưu Thải Nga tức đến mức muốn bịt miệng bé lại.

Cuối cùng vẫn là hai đứa Nữu Nữu và Ny Ny dỗ bé nín, nhưng, nhưng là do không quen giường, nên nửa đêm Nha Nha lại thức dậy, lại khóc ầm ĩ một trận, làm cho cả nhà không ai ngủ được, hai người chị dâu gõ đập cửa ngay tại chỗ.

Lưu Thải Nga biết lúc này chỉ cần mẹ cô ta không đuổi cô ta đi thì cô ta chắc chắn sẽ không đi, cho nên cô ta cũng chỉ có thể nhịn, nhưng sự nhẫn nhịn của cô ta không hề mang lại kết quả tốt gì.

Mấy ngày liền Tưởng Chính Quang không đến tìm cô ta, thậm chí ngay cả một cuộc gọi hỏi thăm con cũng không có, cũng không tìm cô ta nói về chuyện tiền bạc, giống như là đã quên mất cô ta vậy.

Lại cộng thêm Nha Nha không thân thiết với cô ta, buổi tối luôn ồn ào, ầm ĩ mấy ngày liền không giảm, thái độ của anh trai và chị dâu càng ngày càng không tốt, thậm chí cháu trai cháu gái trong nhà cũng cãi nhau với Nữu Nữu và Ny Ny, khiến Nữu Nữu và Ny Ny tức đến bật khóc đòi về nhà.

Càng quá đáng hơn là, nửa hộp sữa bột mang từ nhà họ Tưởng qua đây, ngay cả Nữu Nữu và Ny Ny đều không nỡ uống một ngụm, kết quả, mấy đứa cháu trai cháu gái trong nhà canh lúc cô ta không có ở nhà, vậy mà trộm uống hết không còn một giọt, mà mẹ cô ta chỉ quở trách hai câu, còn nói với cô ta: “Uống một ít sữa bột mà thôi, con mang theo mấy đứa nhỏ không biết sẽ ở lại nhà mẹ bao lâu, chị dâu con không nói gì thì nhịn trước đi.”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 184: Chương 184



Lưu Thải Nga oan ức muốn chết, những thứ này coi như bỏ đi, vậy mà chỉ mới khi nãy cô ta lại nghe được hai người chị dâu lén lút thương lượng với nhau, muốn nghĩ cách đuổi cô ta và con ra khỏi nhà, thậm chí ngay cả lời muốn cô ta gả cho người góa vợ năm mươi tuổi cũng nói ra.

Lúc này, cuối cùng cô ta cũng không nhịn được nữa, kể ra, cô ta ở nhà mẹ cũng chỉ mới tám ngày mà thôi, mà sao bọn họ có thể đối xử với cô ta như vậy chứ?

Giờ phút này, Lưu Thải Nga đang ngồi một mình trong phòng, tinh thần đờ đẫn, cô ta đã nhìn rõ nhà mẹ rồi, cô ta luôn tưởng rằng bọn họ thực sự ra sức giúp đỡ cô ta, thì ra vốn không phải như vậy, mẹ cô ta quan tâm đến anh trai và con của bọn họ hơn cô ta và con của cô ta, cho nên mới bảo cô ta ở trong nhà nhường nhịn một chút.

Lúc bắt đầu anh trai có thể thực sự là có lòng tốt, nhưng khi thực sự ảnh hưởng đến bọn họ thì cũng đã thay mặt, bây giờ cô ta đã hiểu triệt để rồi, cái nhà này không chứa được cô ta và con của cô ta nữa.

Nhà mẹ đã như vậy rồi, nếu như cô ta mang theo ba đứa nhỏ này tái giá, vậy thì người nhà đàn trai bên đó sẽ chấp nhận được sao?

Chắc chắn là sẽ không, cho dù là có, ngày tháng lâu dài chắc chắn cũng sẽ thay đổi!

Lúc này đột nhiên Lưu Thải Nga nghĩ rằng tại sao cô ta phải lấy cứng chọi cứng với Tưởng Chính Quang chứ? Tại sao cô ta phải tự mình chịu khổ mang theo ba đứa con chứ? Nếu ba đứa nhỏ đi theo cô ta, vậy Tưởng Chính Quang không phải sẽ rất tiêu sái sao?

Lúc này khuôn mặt Nữu Nữu ngấn lệ dắt theo Nha Nha và Ny Ny từ bên ngoài đi vào, ba đứa nhỏ lúc bên nhà họ Tưởng thì sạch sẽ, nhưng bây giờ lại bẩn như con mèo bị bỏ rơi, vô cùng đáng thương.

Mặc dù Nữu Nữu rất muốn về nhà, nhưng cô bé nhớ lời hứa của mình với bà nội, cho nên cố nhịn không khóc, khiếu nại với Lưu Thải Nga: “Mẹ, Lưu Gia Đông lại ức h.i.ế.p bọn con, mẹ mau trả thù giúp bọn con đi, lúc trước ai bắt nạt chúng ta, cha đều sẽ giúp chúng ta báo thù.”

Lưu Thải Nga vội vàng nhìn ba người: “Bị thương ở đâu?”

Ny Ny chỉ đầu Nữu Nữu nói: “Anh ta đánh đầu chị! Còn đánh tận hai cái.”

Tim và não Lưu Thải Nga ngưng lại, vội vàng đứng dậy ra ngoài, thì nhìn thấy chị dâu cả đang dạy bảo cháu trai cả, giống như gãi ngứa vậy, thấy cô ta đi ra, chị cả còn cười nói: “Chuyện khi nãy chị đã nói với Gia Đông rồi, bọn nhỏ ầm ĩ với nhau một chút, cũng không phải chuyện gì lớn, bảo nó xin lỗi Nữu Nữu một câu là được rồi.”

Nữu Nữu cắn răng nói: “Cháu không cần xin lỗi, lúc trước anh ta xin lỗi xong vẫn tiếp tục bắt nạt cháu, lần này cháu cũng muốn đánh anh ta!”

Chị dâu cả Lưu không vui, mấy đứa con nít chơi với nhau, đụng chạm đánh nhau là chuyện bình thường, nhỏ nhóc này sau còn muốn đánh lại vậy: “Đã nói là anh không cố ý rồi mà, cháu đây là thật tâm muốn cãi lại bác gái sao?”

Cô ta lại nhìn Lưu Thải Nga: “Thải Nga, chuyện này để Gia Đông xin lỗi là được rồi chứ?”

Mấy ngày này Lưu Thải Nga sớm đã chịu đủ rồi, cô ta thở ra một hơi, không nói lời nào, trực tiếp đi lên trước, kéo tay của Lưu Gia Đông mạnh mẽ đánh hai cái, Lưu Gia Đông ngay lập tức bật khóc “oa oa”.

Chị dâu cả Lưu vừa thấy con trai của mình vậy mà bị Lưu Thải Nga đánh, lập tức nổi giận lên, thiếu chút nữa đánh nhau với cô ta, trực tiếp chỉ mũi cô ta mắng, bảo bốn mẹ con cô ta cút khỏi nhà.

Lưu Thải Nga không nói gì cả, chỉ mang theo mấy đứa nhỏ trở về phòng, ngay cả quần áo cũng không thu dọn, trực tiếp cầm tiền dắt bọn nhỏ rời khởi nhà họ Lưu.

Lúc này sắp đến giao thừa rồi, cho nên người công xã và xe đi đi lại lại rất nhiều .

Bọn họ cũng rất may mắn, cho nên đến đường lớn không lâu thì có hai chiếc xe bò, bốn người dồn vào xe bò của người ta, “lộc cộc” đi đến nhà họ Tưởng.

Trên xe, ba đứa nhỏ biết sắp về nhà họ Tưởng thì vô cùng vui vẻ, hai đứa lớn đều đang suy nghĩ nên đòi quà gì và bao nhiêu tiền mừng tuổi từ bà nội.

Mặc dù trong lòng Lưu Thải Nga bây giờ không chịu được cứ như vậy ly hôn với Tưởng Chính Quang, nhưng cô ta bây giờ không thể không làm như vậy, nếu không sau này các con chắc chắn sẽ hận cô ta.

Xe bò hơi chậm, một giờ chiều mới đến nhà họ Tưởng, ba đứa nhỏ đói đến kêu “oa oa”, cho nên khi vừa đến nhà họ Tưởng, Nữu Nữu và Ny Ny vui vẻ chạy vào sân nhà, lớn tiếng gọi ---

“Bà nội, bọn cháu về rồi đây!”

“Cha ơi, bọn con về rồi đây!”

Nha Nha cũng giãy giụa muốn từ trong tay cô ta xuống, chạy bước nhỏ vào trong sân nhà: “Chị đợi đợi em!”

Sắp đến Tết rồi, gần đây cả đám người nhà họ Tưởng đều ở trong sân quét dọn vệ sinh thì thấy Lưu Thải Nga mang theo ba đứa nhở trực tiếp trở về, đều sững sờ.

Mã Ái Vân vốn còn nghĩ, nếu qua một ngày nữa mà Lưu Thải Nga vẫn không mang bọn trẻ đưa về thì bọn họ sẽ nghĩ cách đi đón.

Nhưng lần này, bọn họ cược đúng rồi, mấy người nhà họ Lưu đó nhỏ mọn như vậy, khi biết tình hình Lưu Thải Nga ly hôn muốn chọn giữ con, sao có thể để cô ta mang theo ba đứa nhỏ về nhà mẹ ở được?

Lưu Thải Nga thấy ánh mắt kinh ngạc của mấy người nhà họ Tưởng, cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào, suy cho cùng thì ban đầu là do cô ta hùng hồn nói ra, bây giờ lại tự mình vả mặt, thật sự rất đau.

Nhưng so với những oan ức mà cô ta cùng các con chịu đựng ở nhà họ Lưu mấy ngày nay thì cô ta cảm thấy những ánh mắt kinh ngạc này không đáng là gì.

Cô ta đi vào trong sân, nhìn Tưởng Chính Quang trong tay cầm giẻ lau, sắc mặt nhợt nhạt nói: “Ly hôn đi, tôi giao con cho anh.”

Lời nói này vô cùng thẳng thắn dứt khoát, Tưởng Chính Hoa chưa phản ứng kịp, trong lòng nghĩ rằng cô ta đang nói gì vậy?

Mà ba đứa nhỏ vì được trở về nhà nên vô cùng vui vẻ, cho nên cũng không nghe thấy mẹ ruột mình rốt cuộc đang nói cái gì, chỉ một mực kéo Mã Ái Vân nói muốn ăn đồ muốn quà.

Mã Ái Vân nhìn ba đứa cháu của mình vốn dĩ sạch sẽ thơm tho bây giờ lại bẩn như những con mèo lăn lộn bên ngoài, sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng khi nghe thấy Lưu Thải Nga nói đồng ý ly hôn và giao con cho bọn họ, sắc mặt lại tốt hơn một chút.

Cho dù bây giờ người phụ nữ đó nói cái gì đi nữa, bây giờ ba đứa cháu gái của bà phải ăn cái gì đó trước, thế là sau khi bà nói với mọi người một tiếng rồi trực tiếp dẫn ba đứa cháu vào nhà.

Lưu Thải Nga sau khi thấy bọn họ đi vào nói chuyện cũng không còn kiêng nể gì nữa, trực tiếp lặp lại lời nói khi nãy một lần nữa.

Lúc trước khi đàm phán thái độ của cô ta rất cứng rắn nói không có sáu trăm đồng tuyệt đối sẽ không giao con cho nhà họ Tưởng, cho nên bây giờ cô ta dứt khoát lưu loát như vậy, Tưởng Chính Quang vô cùng kinh ngạc, ném khăn trong tay xuống, thản nhiên nhìn cô ta: “Vậy cô còn có điều kiện gì không?”

Xác thực là Lưu Thải Nga có điều kiện, cô ta nghĩ rằng điều kiện này đều tốt đối với năm người bọn họ: “Đương nhiên là có điều kiện, anh xác thực muốn nói ở ngoài sân sao?”

Nể cô ta chủ động đưa con trở về, Tưởng Chính Quang cũng không dự định làm khó cô ta, thế là trực tiếp quay người đi vào nhà chính.

Lưu Thải Nga nhìn một vòng sân lớn, đều đã được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, riềm giấy và câu đối cũng đã được dán lên rồi, khắp nơi đều là màu đỏ, không khác gì mấy so với lúc cô ta ở đây.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 185: Chương 185



Nhìn tới đây, cô ta đột nhiên hơi ưu thương, ngôi nhà này có cô ta hay không đã không còn quan trọng nữa, không có cô ta ở đây, bọn họ vẫn sẽ sống tốt như trước kia.

Cô thở ra một hơi, đè nén luồng đau thương đột nhiên dâng lên đó, cũng rất nhanh đã đến nhà chính rồi.

Trên bàn vẫn còn cơm trưa bọn họ mới ăn ban nãy, mặc dù đã nguội rồi, nhưng bên cạnh có nồi có than lửa, cho nên Mã Ái Vân đang hâm đồ ăn cho ba đứa nhỏ ăn, ba đứa ngồi trên bàn vừa ăn vừa tố cáo nhà họ Lưu với Mã Ái Vân, còn nói sau này sẽ không đến nhà bà ngoại nữa.

Tưởng Chính Quang nhìn Lưu Thải Nga, cũng không dự định nói liền bây giờ, chỉ đợi cô ta cùng mấy đứa nhỏ ăn xong, đợi mẹ anh ta đưa con ra ngoài rồi mới nhìn cô ta hỏi: “Cô có điều kiện gì?”

Lưu Thải Nga nhìn anh ta: “Anh trả lời một câu hỏi của em trước.”

Thần sắc Tưởng Chính Quang thản nhiên: “Nói.”

Lưu Thải Nga thở ra một hơi, ánh mắt nhìn thẳng vào anh: “Bây giờ có phải anh có người phụ nữ khác rồi không?”

Tưởng Chính Quang còn tưởng rằng cô ta sẽ nói đến chuyện tiền bạc, nhưng không nghĩ đến cô ta vậy mà lại hỏi vấn đề này, theo bản năng trả lời: “Chuyện của tôi liên quan gì đến cô?”

“Đương nhiên là có liên quan.” Lưu Thải Nga cắn răng nhìn chằm chằm anh ta: “Nếu anh tái giá sẽ liên quan đến ba đứa nhỏ, tôi là mẹ ruột của bọn nhỏ, anh nói xem có liên quan đến tôi hay không?”

Tưởng Chính Quang cảm thấy bị xúc phạm đối với câu hỏi của cô ta, rõ ràng hai người đã chung sống với nhau bảy năm, nhưng cô ta một chút cũng không hề hiểu anh ta, nhưng lúc này cũng không cần phải tranh chấp nhiều nữa: “Không có, cho nên cô yên tâm, con cũng là con của tôi, tôi sẽ không tùy tiện như vậy.”

Lưu Thải Nga biết người như Tưởng Chính Quang cơ bản sẽ không nói dối, cho nên nghe thấy câu trả lời của anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì được, ba đứa đều còn nhỏ, hiện tại Nha Nha chỉ mới hai tuổi, sau khi chúng ta ly hôn tôi không hy vọng anh sẽ không nhanh như vậy tìm mẹ kế cho bọn nhỏ.”

Bây giờ Tưởng Chính Quang chỉ muốn ly hôn, cho nên cô ta nói chuyện gì cũng được: “Được.”

Lưu Thải Nga: “Vậy chút nữa khi chúng ta đi tìm bí thư ký tên anh phải viết thư chứng minh cho tôi, đảm bảo trong vòng mười năm không được tái giá.”

Tưởng Chính Quang nghe xong lời này thì nổi giận lên tại chỗ, anh ta vốn tưởng rằng cô ta đã suy nghĩ thông suốt rồi, nhưng bây giờ anh ta mới hiểu, thì ra cô ta chỉ là thay đổi cách giày vò mà thôi, sự kiên nhẫn của anh ta đã cạn kiệt rồi, anh ta có thể vì các con suy nghĩ sẽ không tái giá nhanh như vậy, nhưng cô ta dựa vào cái gì yêu cầu anh ta như vậy, huống chi sau khi ly hôn, hai người đường ai nấy đi, cô ta dựa vào cái gì mà giới hạn anh ta?

Anh ta lập tức đứng dậy khỏi vị trí của mình, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ trước mặt này: “Lưu Thải Nga, tôi vẫn luôn nhịn cô là vì cô là mẹ của ba đứa nhỏ, nhưng cô đừng được đằng chân lên đằng đầu nữa, thư kiện tôi đã nhờ người giúp tôi sắp đặt xong hết rồi, nếu như hôm nay cô không mang con đến, năm sau tôi sẽ giao lên, cho nên đừng hết lần này đến lần khác chọc giận tôi!”

Lưu Thải Nga cũng đứng lên theo: “Anh lớn tiếng như vậy làm gì, tôi cũng là đang thương lượng với anh.”

Tưởng Chính Quang chỉ nhìn chằm chằm cô ta: “Tôi không muốn thương lượng với cô, nếu hôm nay cô không ly hôn vậy thì cút!”

Anh ta trừng mắt lạnh lùng nhìn cô ta, vẫn lớn tiếng mắng, làm cho Lưu Thải Nga bị giật mình, nhất thời sững sờ, cũng không biết phải nói gì.

Tống Xuân Ninh lúc nãy vẫn luôn dọn dẹp ở ngoài nhà chính, lúc này nghe thấy bọn họ nói chuyện, cuối cùng cũng nhịn không được nữa, trực tiếp đi vào nhà nhìn Lưu Thải Nga: “Thải Nga, cô đừng gây chuyện nữa được không?

Cô nhìn thử ba đứa nhỏ để cô dẫn về nhà họ Lưu mới mấy ngày đã thành bộ dạng như thế nào đi? Bọn nhỏ ở nhà họ Tưởng đã bao giờ phải chịu khổ như vậy chưa?”

“Nếu cô đã nghĩ thông suốt muốn ly hôn rồi, vậy thì đừng giày vò thêm nữa, Chính Quang là ba của tụi nhỏ, chú ấy càng yêu thương tụi nhỏ hơn cô, biết như thế nào sẽ tốt cho tụi nhỏ hơn cô, cho nên cô lại tiếp tục giày vò chỉ có thể làm cho tụi nhỏ tệ hơn, chẳng lẽ cô muốn tụi nhỏ hận cô sao?”

Cô ta nói xong, Lưu Thải Nga trực tiếp ngồi xuống, những chuyện này sao cô ta có thể không hiểu, chỉ là có chút không cam lòng mà thôi, làm gì có ai sau khi ly hôn mười năm không tái giá chứ, huống chi người đàn ông này cũng không tệ.

Tưởng Chính Quang lười để ý đến cô ta, dù sao thì thư kiện cũng đã chuẩn bị xong rồi, anh ta không sao cả, đứng dậy đi ra khỏi nhà chính.

Chưa đi được hai bước thì sau lưng truyền đến giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Lưu Thải Nga: “Được, tôi ly hôn! Bây giờ ly hôn! Bây giờ đi tìm bí thư.”

Lưu Thải Nga cũng cảm thấy, bây giờ trong lòng người đàn ông này đã không còn cô ta nữa rồi, tiếp tục giày vò nhau cũng không còn ý nghĩa gì nữa, người nhà mẹ đẻ cũng sẽ không giúp cô ta, nếu đến lúc đó ngay cả bọn nhỏ cũng hận cô ta, vậy thì cô ta sẽ không còn gì nữa, cho nên, ly hôn thôi!

Đồ của Lưu Thải Nga cơ bản đều ở nhà họ Tưởng, mấy người nhà họ Tưởng cầm lấy giấy chứng nhận kết hôn của hai người, sau đó đi tìm bí thư khai chứng nhận.

Lúc trước bí thư cũng đã biết những chuyện đó của Lưu Thải Nga rồi, cho nên hai người ly hôn cũng không hỏi gì đã khai chứng nhận, sau đó lại bảo Tưởng Chính Quang đưa chút tiền cho Lưu Thải Nga.

Nhà họ Tưởng có tiền, nhưng ba anh em bọn họ sớm đã tách nhau ra ở riêng rồi, cho nên trong túi của Tưởng Chính Quang chỉ có một trăm đồng giống như lúc trước anh ta nói, có ba đứa con ở đây, Lưu Thải Nga cũng không đòi nhiều, chỉ cầm theo ba mươi đồng mang theo tùy thân.

Sau khi cầm tiền, hai người đến ỦY ban Cách mạng, lúc này vẫn chưa đến Tết, phòng làm việc hôn nhân vẫn chưa nghỉ phép, hai người đã lãnh giấy chứng nhận ly hôn trong ngày hôm đó, vì thế chuyện ly hôn ồn ào kéo dài cả năm cuối cùng cũng dừng lại.

Sau khi cầm giấy ly hôn hai người cùng lúc về nhà họ Tưởng, Lưu Thải Nga đến nói lời tạm biệt với bọn nhỏ, cũng không nói gì khác, chỉ nói với bọn nhỏ muốn về nhà mẹ đẻ, sau đó qua Tết phải ra ngoài kiếm tiền, mấy đứa nhỏ vừa mới từ bên nhà ngoại trở về, bây giờ nghe cô ta nói muốn về nhà ngoại, như thế nào cũng không nguyện ý cùng cô ta quay về nhà ngoại nữa, cho nên Lưu Thải Nga trực tiếp trở về nhà họ Lưu.

Cô ta vừa đi, Mã Ái Vân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thậm chí có hơi muốn khóc, nhà họ Tưởng bọn họ, năm nay có thể yên tâm đón Tết rồi, mặc dù ba đứa cháu không có mẹ ruột ở bên cạnh, nhưng cũng vui mừng vì ba đứa sẽ không bị mẹ ruột mang đi.

Cùng Lưu Thải Nga làm chị em dâu với nhau bảy năm, ban đầu Tống Xuân Ninh cảm thấy cô ta không phải người như vậy, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cô ta lại thay đổi hoàn toàn như vậy, hoặc có lẽ là bắt đầu khi biết Giang Nguyệt Vi không thể sinh được.

Nhắc đến Giang Nguyệt Vi, Tống Xuân Ninh lại đột nhiên nhớ đến một chuyện, cô ta lập tức nhìn Mã Ái Vân nói: “Mẹ, mẹ có muốn nói với Nguyệt Vi không, bảo em ấy mở thêm một tiệm ở chỗ chúng ta, chúng ta làm công nhân cho em ấy.”

Đội sản xuất Trường Hồng cũng sớm đã bắt đầu thực hiện “Chế độ trách nhiệm sản xuất gia đình” rồi , cho nên sau này bọn họ không cần phải giống như trước kia mỗi ngày đều làm việc, lại cải cách cởi mở hơn nữa .
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 186: Chương 186



Rất nhiều người đều ra ngoài Dương Thành làm công, nhưng con cái của bọn họ lại không được ra ngoài, cho nên cô ta nghĩ rằng bây giờ người của công xã chưa mở tiệm cơm, không bằng chúng ta cũng mở một cái.

Ý tưởng thì hay đó, nhưng bọn họ không có vốn, nhưng Giang Nguyệt Vi có, nếu Giang Nguyệt Vi mở tiệm, bọn họ làm công cho cô, vậy thì cũng không cần ra ngoài cùng với mọi người rồi.

Mã Ái Vân cảm thấy ý tưởng này của cô ta rất tốt, bình thường lưu lượng khách của công xã cũng được, qua Tết lại càng thịnh vượng hơn, cho nên nếu thật sự ở đây mở một tiệm, tiền lớn không chắc chắn kiếm được, nhưng tiền nhỏ chắc chắn sẽ kiếm được ổn thỏa!

Bây giờ thằng ba một mình nuôi ba đứa con cũng rất khó khăn, nếu mở tiệm do thằng hai bỏ vốn, thằng cả và thằng ba ở bên này ra sức, như vậy cũng có thể chăm sóc được trong nhà một chút, cho nên bà lập tức gọi điện cho Giang Nguyệt Vi.

Ban đầu Mã Ái Vân không trực tiếp nói là muốn mở tiệm, chỉ là nhắc đến chuyện Lưu Thải Nga và thằng ba ly hôn với nhau rồi, Giang Nguyệt Vi nghe nói Lưu Thải Nga nhanh như vậy đã đồng ý ly hôn thì cũng hơi kinh ngạc, nhưng chuyện của người phụ nữ này cô không muốn quan tâm, cho nên cũng không hỏi gì nhiều, chỉ nói: “Ly hôn rồi thì tốt.”

Phí điện thoại rất đắt, Mã Ái Vân trực tiếp vào chủ đề, nói chuyện mở tiệm ra, Giang Nguyệt Vi nghe bà nói xong, trầm mặc một lúc, Mã Ái Vân tưởng rằng cô không đồng ý, liền nói: “Nếu như con do dự thì cũng không sao, mẹ chỉ cảm thấy bình thường người của công xã cũng khá nhiều, bây giờ cũng chỉ còn có một tiệm cơm nhỏ, chúng ta không làm, đến lúc đó cũng sẽ có người khác làm.”

Giang Nguyệt Vi nói: “Làm chứ, đương nhiên phải làm, nhưng mọi người tự mình có làm được không?”

Mã Ái Vân lập tức cười nói: “Con yên tâm, mẹ cùng con mở qua hai tiệm rồi, sao có thể không biết giám sát bọn họ, đảm bảo làm không thua kém gì tiệm bên đó của chúng ta, sẽ không tự làm hư bảng hiệu của chúng ta đâu.”

Giang Nguyệt Vi nghĩ nghĩ xác thực là như vậy, mở tiệm mới cô chỉ cần ra tiền là được, những việc sửa sang gì đó có thể do hai anh em nhà họ Tưởng phụ trách, hai anh em bọn họ nhiều năm làm việc ở nhà, cũng từng giúp người khác xây nhà, từng làm sửa chữa, chuyện này bọn họ hoàn toàn có thể đảm nhiệm được, hơn nữa ở công xã mở tiệm thuê nhà cũng không đắt, bây giờ Mã Ái Vân lại ở nhà, có thể dạy Tống Xuân Ninh như thế nào để làm ra hương vị giống bên này!

Thế là, sau khi do dự chỉ một lúc cô đồng ý ngay: “Được, vậy mẹ bảo anh cả bọn họ lập một kế hoạch trước xem cần bao nhiêu tiền, đến lúc đó con lại thương lượng với Chính Hoa.”

Cho nên, chuyện mở thêm tiệm thứ ba cứ tạm thời định trước như vậy, Mã Ái Vân lại hỏi tình hình của hai đứa nhỏ, sau đó vui vẻ trở về nhà, về đến nhà lại hung hăng khen Giang Nguyệt Vi một trận.

Tống Xuân Ninh không nghĩ đến Giang Nguyệt Vi sẽ giúp đỡ bọn họ như vậy, trong lòng cũng rất cảm động, cũng là do Lưu Thải Nga tự mình làm, nếu không bây giờ cuộc sống sẽ trôi qua vô cùng tốt đẹp, sao có thể chịu khổ nhiều như vậy chứ.

Đã xác định được công việc rồi thì phải bắt tay vào làm việc, Tưởng Chính Dương không đọc qua nhiều sách, cho nên kế hoạch sửa sang sẽ do Tưởng Chính Quang một mình làm, sau đó hai ngày, Mã Ái Vân kéo chồng mình đi công xã tìm nhà.

Nhà họ Tưởng bên này vui vẻ đợi đón năm mới, nhưng Lưu Thải Nga sau khi ly hôn trở về nhà mẹ đẻ, nhưng như thế nào cũng không thể vui vẻ nổi!

Bởi vì người nhà họ Lưu biết cô ta không lấy được một phân tiền nào đã thẳng thắn ly hôn với Tưởng Chính Quang rồi, đều tức đến phát nổ, cô ta cũng sống không ổn.

Mẹ Lưu tức đến muốn ngất đi, như thế nào cũng không ngờ đến con gái ruột của mình vậy mà lại phản bội bọn họ cứ như vậy ly hôn rồi, vẫn luôn mắng cô ta: “Ly hôn mà một đồng con cũng không lấy được, sau này mẹ biết giấu mặt mũi đi đâu đây, lại lấy gì mua của hồi môn cho con?”

Anh cả Lưu và anh hai Lưu cũng vô cùng khó hiểu, suy cho cùng thì lúc trước bọn họ đều đã nói xong hết rồi là phải lấy bốn trăm đồng, như vậy sau này cô ta tái giá cũng không sợ bị chịu thiệt, kết quả một đồng cũng không có, cũng phiền muộn nói: “Thải Nga, em bị làm sao vậy? Em luôn phải giữ chút tiền để phòng thân mới tốt chứ, nếu không em tái giá qua ở bên đàn trai bên đó sẽ không đủ sức mạnh.”

Ngược lại hai người chị dâu nhà họ Lưu không cảm thấy gì, bởi gì cho dù không lấy được tiền, chí ít Thải Nga không có muốn nuôi con, trông dáng vẻ cô ta như này, mặc dù đã sinh ba đứa con, nhưng chắc chắn là người mẹ tốt, cho nên cũng giúp Lưu Thải Nga nói chuyện: “Dù sao cũng ly hôn rồi, chuyện lúc trước chúng ta cũng đừng nói đến nữa, tìm được người tốt hơn để gả mới đúng.”

Lưu Thải Nga mấy ngày nay đã nghe lời này của bọn họ quá nhiều rồi, trong lòng cũng buồn bực, cô ta chỉ mới ly hôn mà bọn họ đã đợi không được muốn vội vàng gả cô ta đi rồi sao?

Cô ta chưa từng nghĩ muốn tái giá, cô ta còn có ba đứa con, cô ta cũng không muốn làm mẹ kế của người khác, cho nên nói với bọn họ: “Con sẽ không gả cho ai hết, mọi người không cần mua của hồi gì cho con cả, đợi đón năm mới xong, con sẽ ra ngoài làm việc, sau này sẽ không ở nhà mẹ lâu đâu.”

Hai người chị dâu nhà họ Lưu đương nhiên vui vẻ rồi, rốt cuộc thì cô út cuối cùng cũng không cần luôn ở nhà mẹ rồi, vợ không có ý kiến, hai người anh trai đương nhiên cũng không có ý kiến gì, chỉ là mẹ Lưu vẫn còn hơi tức giận, mắng mỏ tận hai ngày mới nuốt trôi cơn giận này.

Lưu Thải Nga vốn tưởng rằng bịt miệng của bọn họ lại là được, nhưng ai biết vừa ra cửa, vậy mà lại nghe thấy tiếng của nhóm người trong đội sản xuất lén lút thảo luận về cô ta---

“Cô ta đã ly hôn rồi, nếu không sẽ không về nhà mẹ đẻ, mấy ngày trước còn nghe mẹ cô ta nói cô ta đi ‘cải tạo lao động’ rất mất mặt, mấy người có ai biết cô ta sao lại ‘cải tạo lao động’ không?”

“Chuyện này có thật không vậy? Cô đừng có nói lung đó, lại nói, cô ta cũng không phải là độc ác đến mức thành như vậy chứ?”

“Đảm bảo là thật, chính là cái người thi lên đại học của nhà họ Tưởng, Lưu Thải Nga bỏ thuốc cô ấy, đương nhiên là chuyện không thành, nếu không cô tưởng rằng cô ta chỉ bị nhốt một năm hay sao?”

“Vậy nếu cô ta lại gả cho người khác không phải là rất nguy hiểm sao?”

“Tôi không quản được người khác, dù sao tôi sẽ không để người nhà tôi lấy một người phụ nữ như vậy về nhà, nếu lỡ như quan hệ với cô ta không được tốt, cô ta sẽ bỏ một bao thuốc chuột muốn mạng của tôi!”

Nghe thấy những lời này, sắc mặt Lưu Thải Nga phờ phạc, không ngờ đến trong mắt mọi người bản thân đã trở thành người phụ nữ ác độc, khó trách mấy ngày trong nhà lúc trước ánh mắt mọi người nhìn cô ta đều kì lạ, cô ta vốn tưởng rằng chỉ là chuyện ly hôn, không nghĩ đến chuyện cô ta bỏ thuốc Giang Nguyệt Vi cũng truyền ra ngoài rồi.

Mấy người đó vẫn đang tiếp tục nói cô ta, nhưng cô ta đã không còn tâm tư để nghe tiếp nữa, chỉ hoang mang rối loạn chạy về nhà nhốt bản thân mình lại.

Lưu Thải Nga ngồi trên giường, tinh thần sững sờ, nếu như từ khi bắt đầu, nếu cô ta không nổi lên lòng tham, không có dự tính đem Nha Nha cho Giang Nguyệt Vi làm con thừa tự, nếu không bỏ thuốc xổ Giang Nguyệt Vi, có lẽ mọi thứ bây giờ sẽ không xảy ra.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 187: Chương 187



Hai ngày hôm nay cô ta cũng đã nghe nói, nhà họ Tưởng muốn mở một tiệm mì ở công xã, không cần nghĩ cũng biết đây là tiền của Tưởng Chính Hoa và Giang Nguyệt Vi đưa, sau này tiệm này cũng sẽ do Tưởng Chính Dương và Chính Quang quản lý mọi việc, lợi nhuận của tiệm tự nhiên cũng không cần nói tới nữa, hơn phân nửa là nhà họ Tưởng muốn chia năm năm với Giang Nguyệt Vi.

Nếu như không có chuyện của lúc trước, tiệm đó cũng sẽ có phần của Chính Quang, cũng chắc chắn có phần của cô ta, cả nhà bọn họ sống sẽ càng ngày càng tốt.

Mà bây giờ, cô ta không còn chồng, không còn con, cũng chẳng còn tiền nữa, ở nhà mẹ ruột, ngay cả người nói câu an ủi cô ta cũng không có, tất cả mọi người đều coi thường cô ta.

Nghĩ đến đây, cuối cùng cô ta không nhịn được nữa, hai tay che mặt, bật khóc thật lớn!

Nhưng lúc cô ta khóc không thành tiếng thì người nhà họ Tưởng không hề hay biết gì, lúc này sắp đón năm mới rồi, người trong công xã người đến người đi mua sắm đồ Tết, trên đường lớn người chen chúc rất đông, cả ngày Mã Ái Vân đều chạy đi tìm nhà hỏi nhà, đến buổi chiều, cuối cùng hỏi được một căn nhà ở gần bệnh viện.

Căn nhà không tính là lớn, cũng khá cũ, nhưng mở tiệm rồi sửa sang lại tuyệt đối là rất tốt, mà tiền thuê lại rất rẻ, chỉ có sáu đồng một tháng, mặc dù lưu lượng khách của công xã chắc chắn không bằng trong thành phố lớn, nhưng vốn bọn họ ít, chắc chắn có thể kiếm được tiền.

Vợ chồng hai người ngay lập tức quyết định thuê nhà này, dự định quay về bảo Tưởng Chính Quang đưa tiền này vào trong dự thảo, không nghĩ đến gần Cung Tiêu Xã thì nhìn thấy hai người Lý Mỹ Ngọc và Trần Hồng Yến đang lôi lôi kéo kéo nhau, bên cạnh còn có một đám người quay quanh xem.

Chính xác mà nói, nên là Lý Mỹ Ngọc đang kéo tóc Trần Hồng Yến, bà ta vừa lôi miệng vừa mắng: “Con tiện nhân nhà cô, đồ không biết xấu hổ, vậy mà lại lén lút với đàn ông khác, quan hệ nam nữ lung tung, hôm nay tôi phải đưa cô đến đồn công an, để công an b.ắ.n cô!”

Cái bà già c.h.ế.t tiệt này dùng lực rất mạnh, Trần Hồng Yến đau đến chảy cả nước mắt, cô ta bị lôi đi về phía trước, trong lòng cũng rất gấp gáp, lập tức cầm cái túi trong tay mình đánh bà ta, khó khăn lắm mới đánh trúng người, cô ta vùng vẫy thoát khỏi tay bà ta, kết quả là loạng choạng lui về sau, xém chút nữa là đã ngã.

Trần Hồng Yến đứng vững rồi, tức giận hổn hển chỉ Lý Mỹ Ngọc, không quan tâm gì cả mắng chửi lên: “Cái bà già c.h.ế.t tiệt nhà bà, tôi muốn ly hôn mà mấy người không đồng ý thì bà liền vu oan bôi nhọ tôi, con trai bà là một tên vô dụng, mấy người muốn trói buộc tôi phục vụ cho mấy người cả đời sao, tôi nói cho bà biết, đừng có mơ!”

“Trừ phi đứa con trai vô dụng đó của bà ly hôn với tôi, nếu không thì bà đừng mong tôi quay về, hai đứa con gái ruột của bà đều bị là làm tức đến chạy mất rồi, bà còn muốn quản tôi sao!”

Nhắc đến Giang Nguyệt Vi, Lý Mỹ Ngọc sững sờ lại một chút, nhưng một giây sau, bà ta lại gào khóc lên: “Bà con ơi, người phụ nữ này, lúc đầu nó biết chân con trai tôi bị què vẫn bằng lòng gả, nhưng muốn hai trăm đồng tiền sính lễ của nhà chúng tôi, gả cho nhà tôi chỉ mới ba năm, bây giờ ngay cả con mình cũng không lo, chạy đi lén lút với người khác, còn muốn ly hôn với con trai tôi!”

“Mọi người nói xem người phụ nữ không biết xấu hổ như này, có phải đáng bị đánh hay không, có phải nên bị b.ắ.n c.h.ế.t hay không!” dù sao bây giờ Trần Hồng Yến cũng đã một lòng muốn ly hôn, cho nên Lý Mỹ Ngọc cũng không sợ mất mặt, cái gì cũng nói ra.

Bà ta nói đến điên cuồng, còn có cả mũi và có mắt, nhóm người xung quanh nghe đến đồng cảm không thôi, thậm chí còn vô cùng đồng tình với Lý Mỹ Ngọc, cảm thấy ngày tháng bà ta trôi qua cũng quá đáng thương rồi, cũng cảm thấy Trần Hồng Yến không phải là người, trước khi gả cho người ta đã biết người ta khuyết tật rồi, bây giờ lấy sính lễ nhà người ta nhiều như vậy, cũng đã sinh con rồi, bây giờ vậy mà lại không quan tâm gì nữa, chạy đi vụng trộm với người khác sao?

Thế là, ánh mắt khinh thường của mọi người đều rơi trên người Trần Hồng Yến, Trần Hồng Yến bị ánh mắt sáng rực của mọi người nhìn chằm chằm, nhất thời cũng cảm thấy xấu hổ, cô ta lúc này đầu tóc bù xù, cũng hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng của mình nữa, lập tức xông lên đánh nhau với Lý Mỹ Ngọc.

“Tôi cho bà bôi nhọ tôi, tôi cho bà mắng tôi!”

“Hôn nhân này tôi nhất định phải ly!”

Mã Ái Vân nhìn hai người đánh nhau thành một đoàn, trực tiếp bị dọa sợ, lúc trước bà tưởng chuyện nhà họ Giang chỉ là âm thầm ầm ĩ mà thôi, không ngờ đã không kiêng nể gì gây chuyện trước mặt mọi người rồi, thậm chí lời trong miệng còn bẩn thỉu như vậy, một chút cũng không quan tâm đến còn có mấy đứa nhỏ.

Sợ tai họa đến với mình, Mã Ái Vân vội vàng kéo chồng mình đi, chuyện nhà họ Giang bây giờ Giang Nguyệt Vi đã không còn dính dáng gì đến nữa, cho nên bà cũng không dự định nói chuyện này cho Giang Nguyệt Vi biết, sau khi về đến nhà, đợi sau khi Tưởng Chính Quang tính xong hết các khoản phí cần dùng rồi, bà mới gọi điện qua bên đó.

Trước kia đón năm mới, nhà họ Tưởng đều giống với mọi người, không phải đi chúc Tết người thân thì là ra ngoài chơi, nhưng năm nay bởi vì có nhiệm vụ rồi, cho nên Tưởng Chính Dương và Tưởng Chính Quang đón năm mới xong thì bắt đầu đến công xã làm việc rồi, mà lúc này trên cơ bản không có việc cày cấy gì, cho nên những người khác trong nhà cùng nhau giúp đỡ.

Căn nhà có hơi cũ, thực sự cũng chỉ có ba người sửa sang, cho nên hành động cũng không nhanh lắm, Mã Ái Vân đoán chừng đợi bọn họ tu sửa xong cũng phải hơn nửa tháng sau, bây giờ Giang Nguyệt Vi cũng vẫn chưa khai giảng, cho nên bà nói với Giang Nguyệt Vi không cần gấp gáp trở về, đợi dạy Tống Xuân Ninh tốt nghiệp xong thì hãy quay về.

Giang Nguyệt Vi không có ý kiến gì, bởi vì đón năm mới bên này cũng rất chán, giao thừa Tưởng Chính Hoa mới được nghỉ, kết quả mùng ba đã phải trở về quân đội rồi, cũng không biết bận cái gì, nói với cô mấy ngày này không về nhà, bây giờ trong nhà chỉ có cô, Nguyệt Hà và Hứa Văn Thiến, ngoài ra còn có hai đứa nhỏ.

Bây giờ hai đứa nhỏ đã hơn chín tháng rồi, từ lức biết bò đến giờ, hai đứa thường xuyên bò qua bò lại bên ngoài, miệng thì nói một loạt từ “nha nha nha” mà bọn họ không thể hiểu được, thậm chí anh trai bây giờ đã lờ mờ bắt đầu học đi rồi, cho nên hai ngày nay vô cùng ồn ào.

Bây giờ Vạn Tú Trân không có đi làm, Giang Nguyệt Vi trông hai đứa nhỏ có hơi vất vả, may mắn là Nguyệt Hà và Hứa Văn Thiến không thường xuyên ra ngoài chơi, cũng ở trong nhà giúp đỡ cô trông con.

Cho nên Tết năm nay cứ như vậy trôi qua, đến mùng mười, bởi vì trường học vẫn chưa khai giảng, lưu lượng khách bên tiệm mới cũng không nhiều, cho nên Giang Nguyệt Vi không có dự định mở cửa sớm như vậy, nhưng tiệm mì bên đại viện quân khu đã mở cửa trước rồi, hai vợ chồng Tống Hồng Tinh cũng quay trở lại làm việc rồi.

Sau đó, Vạn Tú Trân cũng đã quay lại, cô ấy vừa quay về dáng vẻ vui mừng nói với Giang Nguyệt Vi: “Cuối cùng tôi cũng đã ly hôn rồi! Mùng sáu đã nhận được giấy chứng nhận ly hôn.”

Giang Nguyệt Vi tính toán, chuyện ly hôn của cô ấy đã kéo dài sắp nửa năm rồi mới lấy được giấy chứng nhận: “Cô không bị chịu thiệt chứ?”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 188: Chương 188



Tên đàn ông đó là tên khốn nạn, dù sao tòa án vĩnh viễn cũng không tìm được anh ta, Vạn Tú Trân biết anh ta muốn tiền, cho nên cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tiêu tiền để ly hôn, nhưng chuyện này cô ấy không tiện nói cho Giang Nguyệt Vi biết, cho nên liền nói: “Không có, rất thuận lợi.”

Vạn Tú Trân làm bảo mẫu ở nhà bọn họ, nếu không cắt đứt được việc riêng, vậy thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến công việc, nếu chuyện của cô ấy đã giải quyết xong, vậy thì Giang Nguyệt Vi cũng không hỏi nhiều thêm nữa, chỉ vội vàng mang con giao cho cô ấy, thừa lúc vẫn chưa khai giảng, cô cũng cho bản thân nghỉ ngơi hai ngày.

Mấy ngày sau đó, mỗi ngày cô đều đến tiệm mì xem một chút, có thể là vừa mới qua Tết nên việc làm ăn không được như trước Tết, Tống Hồng Tinh nói với cô: “Gần đây khách không nhiều lắm, nhưng mấy ngày này có hai người đàn ông đến tiệm mì, ăn xong mì cũng không đi, cứ quanh quẩn một chỗ ở bên ngoài, ngừng lại nửa ngày, cũng không biết là làm gì.”

Anh ta nói xong lại lập tức nói tiếp: “Nhưng mà cô yên tâm, mặc dù tôi mất một chân, nhưng nếu bọn chúng muốn gây chuyện, tôi tuyệt đối có thể giải quyết được.”

Giang Nguyệt Vi đương nhiên là tin tưởng sức mạnh vũ lực của Tống Hồng Tinh, nhưng tiệm của cô đã tham gia bình chọn rồi, nếu lại có người cố ý đến phá hoại, vậy cô không thể làm được, thế là ngày hôm sau, cô trực tiếp đến đây làm việc ngồi không xem tình hình.

Ngày hôm sau Giang Nguyệt Vi đến tiệm, hơn nửa tháng cô không đến, nơi này so với lúc trước vẫn không có gì khác, thông khí thoáng mát, đồ vật sắp xếp ngăn nắp gọn gàng, mặt đất cũng được lau rất sạch sẽ.

Từ lần trước sau khi quán sủi cảo An Tâm xảy ra chuyện, Giang Nguyệt Vi đặc biệt chú ý đến vấn đề vệ sinh, phải biết rằng, một khi xảy ra một sự cố thì rất dễ hủy đi bảng hiệu, trong tiệm đều là người của mình, cho nên phương diện này đều làm rất tốt.

Người trong tiệm không nhiều, cho nên Tống Xuân Ninh và Trương Lệ Mai cũng không bận, sau khi Giang Nguyệt Vi vào sau bếp thì hỏi: “Hai người đó đến chưa?”

Giang Nguyệt Vi đến rất sớm, bình thường hai người đó cơ bản đều là buổi trưa mới đến, Tống Hồng Tinh nói: “Vẫn chưa, có lẽ phải đợi thêm nửa tiếng.”

Giang Nguyệt Vi cũng không gấp, ở trong tiệm xem sổ sách mấy ngày nay, sau đó lại nói chuyện với vợ chồng Tống Hồng Tinh một lúc, rất nhanh đã đến buổi trưa, trong tiệm có hơi bận bịu, Giang Nguyệt Vi cũng giúp đỡ công việc, sau khi đã bận xong khoảng thời gian buổi trưa, Tống Hồng Tinh nói hai người đó vẫn chưa đến.

Cô không gặp được người thì cũng không yên tâm, cho nên hai ngày liên tiếp đều đến tiệm xem tình hình, nhưng đều không gặp hai người đó.

Kết quả bình chọn không biết khi nào mới có, Giang Nguyệt Vi cũng không biết bản thân có phải đã nghi ngờ quá nghiêm trọng rồi không, có lẽ người ta căn bản chỉ là mỗi ngày ăn mì tùy tiện nhìn một chút mà thôi, sắp khai giảng rồi, tiệm bên đó cũng sắp khai trương, cho nên cô tạm thời ném chuyện này ra sau đầu.

Rất nhanh, đã tới tháng ba, Tưởng Chính Hoa từ quân đội trở về, cũng mang theo Trương Đại Bằng người đồng đội mà lúc trước anh có nhắc đến, cô nhìn thân hình Trương Đại Bằng xác thực là tốt hơn so với Tống Hồng Tinh, bên cạnh cậu ấy còn có một người phụ nữ, vừa nhìn đã biết là vợ chồng.

Tưởng Chính Hoa ho nhẹ một tiếng, kéo người phụ nữ của mình qua một bên: “Anh bảo cậu ấy mang theo vợ đến, như vậy sau này ở trong tiệm cũng tiện hơn một chút, quên nói cho em biết chuyện này, em không tức giận chứ?”

Vốn dĩ Giang Nguyệt Vi chỉ muốn tuyển một người là đủ rồi, nhưng nghĩ rằng người ta làm việc vậy thì chắc chắn phải ở trong tiệm rồi, nhưng bên đó đã có Nguyệt Hà và Hứa Văn Thiến ở, nếu chỉ có một người đàn ông đến thì không thể ở trong tiệm, cho nên đến cả một đôi vợ chồng thì cũng không tệ, đến lúc đó lầu một để cho bọn họ ở.

Giang Nguyệt Vi mỉm cười: “Không sao, chuyện này em không tức giận, nhưng mà, nếu đơn xin điện thoại của anh còn chưa được duyệt em sẽ tức giận đó.”

Từ sau khi mở tiệm, mỗi ngày đều có chuyện muốn nói, bây giờ công xã bên đó cũng mở thêm tiệm, mỗi lần liên hệ đều vô cùng không tiện, cho nên trước khi đón năm mới Tưởng Chính Hoa đã xin trang bị điện thoại, nhưng đã hơn nửa tháng trôi qua vẫn chưa đưa trang bị.

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Anh đã hỏi qua rồi, chắc là trong hai ngày này là có.”

Buổi tối, vợ chồng hai người Trần Đại Bằng ở trong tiệm mì bên này trước, ngày hôm sau khai giảng, Giang Nguyệt Vi trực tiếp mang theo bọn họ qua bên đó, lưu lượng khai giảng lớn, việc làm ăn của tiệm mới rất tốt, bây giờ trong tiệm nhiều hơn hai người, mặc dù bọn họ vẫn chưa bắt đầu làm việc, nhưng chỗ này không cần đến sự hỗ trợ của Giang Nguyệt Vi nữa, cô liền đến trường báo danh.

Sau khi báo danh, cô trực tiếp về nhà, không nghĩ đến về đến nhà thì thấy có người tới trang bị điện thoại rồi, sau khi trang bị xong, cô lập tức gọi điện thoại cho đội sản xuất Trường Hồng, kết quả bên đó không có ai bắt máy, thấy dáng vẻ là đang bận chuyện sửa sang tiệm bên đó, sau cùng cô để lại số điện thoại đưa bí thư.

Buổi tối hôm đó, Tưởng Chính Hoa trở về, còn mang theo hai chiếc xe tập đi quay về, xe tập đi rất đơn giản, làm bằng gỗ, làm rất tỉ mỉ, bên dưới còn có bánh xe, rất thuận tiện để hoạt động, Giang Nguyệt Vi hỏi: “Anh mua ở đâu vậy?”

Tưởng Chính Hoa nhướng nhướng mày: “Cửa hàng vật dụng, có mấy kiểu lận, nhưng cái này đẹp nhất.”

Anh nói xong, quay đầu muốn bế hai anh em trên sô pha qua ngồi vào xe tập đi chơi, nhưng một giây sau thì sững sờ.

Bây giờ hai đứa nhỏ này rất nhanh đã sắp đầy mười tháng rồi, thường xuyên bò qua bò lại, cọ cọ ở chỗ này cọ cọ ở chỗ kia, cho nên thường xuyên cọ rớt cả giày vải và vớ, sô pha đã sửa thêm rào chắn, bây giờ hai đứa nhỏ đang ngồi bên trong, em gái đang nằm sấp trên sô pha, trừng đôi mắt đen láy, nhìn anh trai mang vớ.

Đúng vậy, anh trai vậy mà lại đang tự mình mang vớ! Tưởng Chính Hoa lần đầu tiên nhìn thấy, Giang Nguyệt Vi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy!

Trong tay cậu đang cầm một chiếc vớ, khom lưng, duỗi tay, ý đồ muốn mang chiếc vớ vào bàn chân nhỏ.

Nhưng mà, rốt cuộc thì vẫn chỉ là con nít, bởi vì không làm được, vớ cũng không có mở ra, cậu thử rất nhiều lần, không ngừng lặp đi lặp lại động tác này, nhưng mà, như thế nào cũng không mang vào được.

Cậu rất sốt ruột, rất tức giận đối với bàn chân nho nhỏ kêu “ê a ê a”, cậu cảm thấy vớ và bàn chân một chút cũng không nghe lời cậu, nên đánh.

Thế là, cậu tức giận ném vớ trong tay đi, sau đó, duỗi tay kéo chân lên, cúi đầu hung hăng cắn một cái.

Có thể là do bản thân tự mình cắn quá mạnh, lại còn mọc răng, cái cắn này, đau đến mức cậu trực tiếp “oa” một tiếng bật khóc.

Đây vẫn chưa tính là gì, em gái thấy bàn chân nhỏ không nghe lời anh trai, lại thấy anh trai cắn, cô bé cũng cúi đầu, cũng cắn một cái vào chân của cậu, lần này, anh trai càng khóc thảm thương hơn nữa.

Giang Nguyệt Vi ở bên cạnh nhìn đến sắp cười ra nước mắt rồi, Tưởng Chính Hoa cũng nhịn không được bật cười lớn tiếng, lúc này em gái ngẩng đầu, cũng nhìn bọn họ bật cười, giống như anh trai bật khóc, cô bé vô cùng vui sướng.

Vạn Tú Trân nghe thấy tiếng khóc tưởng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng từ nhà bếp chạy ra, kết quả vừa thấy mới phát hiện, không có chuyện gì cả, ba mẹ ruột người ta còn ở bên cạnh nhìn, cũng không dỗ người ta, thế là nói bọn họ hai câu.

Tưởng Chính Hoa lúc này mới đi tới, nhìn thằng nhóc vẫn còn đang khóc: “Khóc cái gì, con là một đứa con trai! Chút chuyện nhỏ cũng khóc nhè hả?”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 189: Chương 189



Giang Nguyệt Vi thấy bàn chân nhỏ của cậu nhóc có mấy cái dấu răng nho nhỏ, xem dáng vẻ có lẽ cắn đau thật, lúc này mới bế cậu qua dỗ dành, lại không hài lòng nhìn người đàn ông của mình một cái: “Người ta vẫn còn là con nít mà, bị đau tất nhiên là sẽ bật khóc rồi, anh đừng có dọa nạt người ta.”

Tưởng Chính Hoa vươn tay lau nước mắt cho đứa nhỏ: “Đừng khóc nữa, con còn biết tự mình mang vớ, đợi sau này ba dạy con mang như thế nào nhé.”

Tưởng Thanh Ngạn đương nhiên không biết ba mẹ đang nói cái gì, chân nhỏ của cậu còn đang đau, bây giờ trên mặt vẫn còn rưng rưng, oan ức nằm trong lòng mẹ khóc.

Giang Nguyệt Vi dỗ dành một lúc, sau đó mang lại giày cho cậu sau khi để cậu ngồi vào xe tập đi, lúc này mới không khóc nữa.

Ngày hôm sau, điện thoại mới được trang bị trong nhà đã reo, Giang Nguyệt Vi tưởng rằng là nhà họ Tưởng gọi đến, nhưng không ngờ đến lại là Tống Hồng Tinh, Tống Hồng Tinh trong điện thoại nói hai người đàn ông đó lại đến rồi.

Hôm nay là ngày khai giảng thứ hai, hôm qua Giang Nguyệt Vi đã đến báo danh rồi cho nên không đến trường, cô lập tức mang giày vào ra cửa, đến tiệm, cô trực tiếp đi vào phòng bếp, Tống Hồng Tinh lặng lẽ chỉ vào hai người đàn ông ngồi bên cạnh tủ lạnh nói với cô: “Là hai người bọn họ, một bát mì ăn gần một tiếng đồng hồ rồi.”

Trương Lệ Mai cũng đè thấp giọng nói: “Hôm nay tôi hình như nghe bọn họ đang thảo luận làm ăn gì đó, cụ thể như nào thì không nghe rõ, có khi nào bọn họ là người cùng nghề không nhỉ?”

Vợ chồng hai người làm việc ở đây được nửa năm rồi, đương nhiên cũng biết có người của Phúc Tâm từng gây chuyện, thêm việc trải qua chuyện tiệm mì An Tâm, cho nên có hơi căng thẳng.

Vẻ mặt Giang Nguyệt Vi bình tĩnh nhìn hai người một cái, hai người đàn ông bình thường, mặc đồ cũng không có gì đặc biệt, vừa ăn mì vừa trò chuyện, cô tỉ mỉ nghe một lúc, bọn họ đang thảo luận một số chuyện tình hình làm ăn, cụ thể thì không nghe rõ.

Giang Nguyệt Vi cũng cảm thấy hai người này là người làm ăn, đương nhiên rồi, cải cách cởi mở đã được hơn một năm rồi, người kinh doanh bây giờ bên ngoài rất nhiều, nếu đã là người cùng nghề, vậy thì có lẽ có liên quan đến đợt bình chọn lần này, nói không chừng người ta đến thăm dò tình hình thực tế.

Bây giờ trong tiệm có Tống Hồng Tinh, chỉ cần không phải tới gây chuyện, Giang Nguyệt Vi không cần lo lắng nữa, còn chuyện bình chọn, cô thuận theo tự nhiên thôi.

Thế là cô nhìn Tống Hồng Tinh nói: “Người cùng nghề cũng không sao, chỉ cần không đến gây chuyện là được, mấy ngày này mọi người để ý nhiều một chút nhé.”

Tống Hồng Tinh gật gật đầu, Giang Nguyệt Vi thấy không có tình huống gì khác, lại dặn dò vợ chồng hai người họ mấy câu rồi ra về.

Đúng như Giang Nguyệt Vi nghĩ, hai người đàn ông này xác thực là đến tiệm thăm dò tình hình, bọn họ đã thăm dò hết điều kiện bình chọn lần này rồi, biết được điều kiện quan trọng nhất đó là ai kiếm được nhiều tiền nhất thì người đó có thể lấy được thứ hạng, những điều kiện khác chỉ là điều kiện phụ để bình chọn, mặc dù toàn thành phố có ba thứ hạng, nhưng trong ba thứ hạng này, chỉ có hạng một mới có thể nhận được phỏng vấn tivi và được đăng báo, hai thứ hạng sau chỉ có thể đăng báo.

Ban đầu bọn họ dự định đến xem tình hình, nhưng sau khi biết chuyện này mới bắt đầu để ý, suy cho cùng cơ hội tốt như vậy ai lại không lấy chứ?

Từ thông tin nội bộ biết được, có khoảng ba mươi tiệm cá nhân, cũng có năm sáu tiệm có tư cách cạnh tranh nhất, đương nhiên cũng bao gồm tiệm mì Phúc Tâm, mà trong năm sáu tiệm này, có thể cạnh tranh hạng một với bọn họ nhất chính là tiệm mì này, bởi vì bọn họ mở tiệm mì thứ hai.

Cho nên bọn họ mới đến xem tình hình, lúc trước khi đến, có thể là do mới qua Tết nên tiệm không có nhiều người, đương nhiên cũng không có tính tham khảo, mà tiệm đại học bên này, ngay cả cửa tiệm thậm chí còn không mở, thế là bọn họ vẫn luôn đợi đến bây giờ.

Việc làm ăn hôm nay của tiệm này xác thực tốt hơn so với khi bọn họ đến vào mấy ngày trước, tiệm mới bên đại học cũng không tệ, nhưng bọn họ cảm thấy đương nhiên hoàn toàn không thể so với nhà tự mình bán sỉ, cộng thêm với việc bọn họ có người trong nội bộ, cho nên bọn họ cảm thấy hạng nhất lần này cơ bản có thể rơi vào nhà bọn họ rồi.

Ban đầu hai người đàn ông đó không để ý đến Giang Nguyệt Vi đến từ khi nào, nhưng sau khi nhìn thấy cô từ phòng bếp đi ra mới phản ứng lại, vội vàng ngẩng đầu hỏi Tống Hồng Tinh: “Đó là chủ của mấy người sao?”

Tống Hồng Tinh gật đầu: “Đúng, là chủ của chúng tôi.”

Hai người đàn ông đó sững sờ một lúc, bọn họ biết chủ của tiệm mì Phúc Tâm là một người phụ nữ, nhưng không ngờ đến chủ tiệm này vậy mà lại trẻ như vậy, còn xinh đẹp như vậy nữa? “Thật hay giả vậy?”

Tống Hồng Tinh khẽ nhướng mày: “Đương nhiên là thật, tôi gạt mấy người làm gì?”

Hai người đàn ông đó vội vàng nói: “Anh đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ có hơi kinh ngạc thôi.”

Tống Hồng Tinh cười nói: “Vậy, hôm nay hai vị có phải ăn xong mì còn phải ở bên ngoài dạo dạo không?”

Hai người đàn ông vừa nghe, dường như đã hiểu đối phương có lẽ đã nhìn ra được mục đích bọn họ đến là gì, vội vàng nói: “Không có, chúng tôi ăn xong rồi, bây giờ về liền.”

Nói xong, hai người lập tức đứng dậy.

Thực ra hai người bọn họ không ngờ đến Giang Nguyệt Vi lại xinh đẹp và trẻ như vậy, người phụ nữ xinh đẹp như vậy không ở nhà cho con uống sữa nấu cơm, chạy ra đây mở tiệm làm gì, bởi vì có xinh đẹp đi nữa thì cũng vô dụng thôi, làm ăn kinh doanh phải dựa vào cái đầu, lại không phải dựa vào nhan sắc.

Hơn nữa, tiệm mì này của cô cũng chỉ có như vậy, kinh doanh như vậy, so với người khác thì cũng được, nhưng so với bọn họ thì còn thua kém, lỡ như không được chọn có phải cô sẽ khóc nhè không?

Mặc dù trong nhà có rất nhiều suy nghĩ, nhưng bọn họ vẫn có tính cảnh giác, suy cho cùng thì Phúc Tâm đã mở hai tiệm rồi, cho nên bọn họ nhất trí quyết định, sau khi trở về lập tức chào hỏi với người trong nội bộ rồi gửi quà, như vậy mới có thể chắc chắn nắm được hạng nhất.

Lúc này, Giang Nguyệt Vi đang trên đường về nhà cũng mạnh mẽ hắt xì vài cái, bây giờ cô sẽ không đoán rằng là do Tưởng Chính Hoa nhớ cô nên mới hắt hơi đâu, tám phần là hai người đàn ông khi nãy đang mắng cô, nhưng còn mắng cái gì thì cô đoán không ra, nhưng chắc chắn là không phải chuyện gì tốt.

Mặc dù đợt bình chọn lúc trước không có xác định thời gian có kết quả, nhưng Tưởng Chính Hoa đã giúp cô điều tra qua, có lẽ là tháng tư sẽ có kết quả, bây giờ cũng sắp đến tháng tư rồi, cho nên cô cũng không nóng vội, bởi vì có vội cũng vô dụng thôi.

Về đến nhà, còn chưa vào cửa Giang Nguyệt Vi đã thấy tiếng khóc của con, cô vội vàng vào nhà xem tình hình, trong phòng ăn, Vạn Tú Trân đang dỗ hai đứa nhỏ, cô vội vàng hỏi: “Đây là sao vậy?”

Vạn Tú Trân liền nói: “Đều trách tôi, hồi nãy mang hai đứa nhỏ qua kế bên chơi, vừa lúc bọn họ đang mở ti vi, hai đứa nhỏ nhìn thấy ti vi thì không chịu đi nữa, tôi vừa mang về nhà thì anh trai đã bật khóc rồi, thấy anh trai khóc, em gái cũng khóc theo.”

Nhà kế bên trước khi đón năm mới đã mua một chiếc ti vi, lúc trước Vạn Tú Trân mang bọn nhỏ qua đó ba bốn lần rồi, hai đứa nhỏ đều rất thích, nhưng Giang Nguyệt Vi cũng không thường xuyên cho bọn nhỏ qua đó, chủ yếu là sợ làm phiền người ta, không ngờ hai đứa nhỏ này bây giờ lại vì ti vi mà khóc nhè.
 
Back
Top Bottom