Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 110: Chương 110



Nếu cô ta ăn bát canh này, tiêu chảy vài lần thì nửa cái mạng của cô ta sẽ đi tong, cô ta đâu có ngu.

Tuy trong lòng sợ hãi nhưng ngoài mặt cô ta lại ra vẻ giận dữ: “Chú Hai, bằng chứng đâu mà chú lại nghi ngờ tôi? Vì sao lại bắt tôi phải làm theo ý chú?”

Tưởng Chính Hoa không muốn lằng nhằng với cô ta: “Chỉ bằng hành vi lén lút đổ thêm thứ gì đó vào bát canh của cô. Nếu đúng là cô đổ vào bát canh của mình thì bây giờ cô ăn luôn đi.”

Nói rồi anh quay lại nhìn Giang Nguyệt Vi: “Em đi gọi mẹ đến phòng cô ta kiểm tra đi, xem có gói nhỏ màu trắng nào đựng thuốc bột không, xem rốt cuộc bên trong là cái gì?”

Lưu Thải Nga nghe vậy thì sợ tái mặt, bộ não như thể bị ngừng hoạt động, không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì nữa. Cô ta đành giận dữ quát lên: “Tưởng Chính Hoa, chú đừng quá đáng, lát nữa tôi sẽ ăn hết bát canh này, nhưng vì cớ gì mà chú đòi lục soát phòng tôi? Chú là công an à?”

Tưởng Chính Hoa nhìn thái độ của cô ta, lạnh lùng nói: “Vậy bây giờ cô ăn luôn đi, ăn xong tôi sẽ tin thứ vừa được đổ vào là thuốc bổ của cô. Nếu không, tôi có lý do nghi ngờ cô đầu độc Nguyệt Vi và các con của chúng tôi!”

Lưu Thải Nga nghe vậy thì cả người cứng đờ, không ngờ Tưởng Chính Hoa lại nhạy bén như vậy, thoắt cái đã nghĩ đến chuyện đó, thậm chí còn nói trắng ra: “Chú bị điên à, sao tôi có thể làm vậy chứ?”

Bây giờ Giang Nguyệt Vi đang mang thai nên suy nghĩ hơi chậm, vừa nghe thấy Tưởng Chính Hoa nói như vậy, cô lập tức nhớ ra. Ban nãy ở nhà chính, Lưu Thải Nga có những biểu hiện bất thường, tâm trạng cô ta có vẻ không tốt lắm nhưng lúc Mã Ái Vân bảo cô ta bưng canh lên thì bỗng nhiên lại cười tươi như hoa, làm người khác cảm thấy hết sức kỳ quái.

Càng nghĩ, trái tim Giang Nguyệt Vi càng sợ hãi, nhìn chằm chằm Lưu Thải Nga bằng ánh mắt lạnh tanh: “Chị Thải Nga, chắc không phải chị thật sự đổ thuốc độc vào trong bát canh nên không dám ăn đâu nhỉ?”

Dứt lời, cô nhìn Tưởng Chính Hoa: “Chi bằng bỏ đi, chúng ta đưa bát canh này cho công an kiểm tra, đỡ mất công chúng ta đổ oan cho chị ấy.”

Lưu Thải Nga nghe xong thì suýt nghẹt thở, nếu để bọn họ đưa bát canh này cho công an thì chắc chắn công an sẽ điều tra ra trong này là thuốc xổ. Cô ta duỗi tay về phía Tưởng Chính Hoa, nghiến răng: “Được, tôi ăn.”

Đôi mắt đen láy của Tưởng Chính Hoa ánh lên sự lạnh lẽo, không đưa ngay bát canh cho Lưu Thải Nga mà đổ một ít canh ra bát khác để giữ lại, sau đó mới đưa bát canh cho cô ta.

Lưu Thải Nga nhìn động tác của Tưởng Chính Hoa, cảm giác lạnh lẽo từ chân xông thẳng l*n đ*nh đầu. Cô ta nhận lấy bát canh, bây giờ không thể giả vờ làm đổ bát canh, đành phải ăn hết nó trước mặt hai người.

Sau đó, cô ta đặt cái bát lên kệ bếp, tức giận đến suýt bật khóc: “Tưởng Chính Hoa, tôi ăn xong rồi, tôi không chết, trong đó không có độc, chú hài lòng chưa?”

Tưởng Chính Hoa quan sát cô ta một lúc lâu, tạm thời cô ta vẫn khỏe mạnh như cũ. Anh dửng dưng lên tiếng: “Ăn rồi thì lát nữa đừng nôn ra, lãng phí thức ăn là không tốt.”

Vốn dĩ Lưu Thải Nga định chờ bọn họ rời đi, cô ta sẽ móc họng để nôn hết ra. Khốn nỗi Tưởng Chính Hoa như thể nhìn thấu kế hoạch của cô ta. Cô ta mím môi, giọng điệu càng giận dữ hơn: “Chú còn muốn như nào nữa?”

Việc đã đến nước này, Tưởng Chính Hoa cũng không muốn cô ta làm gì nữa: “Lát nữa tôi sẽ giải thích rõ ràng với Chính Quang.”

Nghe vậy, Lưu Thải Nga càng run sợ hơn, chỉ hận không thể quay ngược thời gian về trước khi cô ta đổ thuốc vào bát. Tên Tưởng Chính Hoa này khốn nạn quá, cô ta đã ăn hết bát canh rồi mà tên này còn muốn kể mọi chuyện cho Tưởng Chính Quang.

Cô ta lập tức nói: “Không cần phải làm vậy đâu, chút chuyện cỏn con này nói với anh ấy làm gì. Đừng làm mất hòa khí giữa hai anh em chú, tôi không truy cứu sự việc ngày hôm nay nữa.”

Cô ta vừa nói xong thì nghe thấy giọng của Mã Ái Vân vọng lại từ ngoài sân: “Vợ thằng Ba đâu, múc mỗi bát canh thôi mà sao lâu như vậy? Có cần mẹ giúp không?”

Nghe vậy, Tưởng Chính Hoa liếc xéo Lưu Thải Nga rồi dửng dưng nói: “Cô bưng canh lên trước đi, mấy đứa nhỏ muốn ăn canh rồi.”

Nếu cứ đà này thì ngay cả Mã Ái Vân cũng sẽ biết chuyện, Lưu Thải Nga không còn cách nào khác, đành gồng mình bưng khay ra ngoài.

Đợi cô ta đi rồi, Giang Nguyệt Vi chẳng còn lòng dạ nào ăn canh. Cô và chồng chầm chậm rời khỏi phòng bếp, nhớ lại động tác ăn canh dứt khoát vừa rồi của Lưu Thải Nga, giọng cô hơi run: “Có khi nào chúng ta hiểu làm chị ấy không? Ngộ nhỡ thứ chị ấy đổ vào thật sự là thuốc bổ?”

Nghe vậy, Tưởng Chính Hoa cúi đầu nhìn lướt qua chiếc bát trong tay, bên trong còn một ít canh: “Anh không biết, cứ cẩn thận vẫn hơn. Nếu hết hôm nay mà cô ta vẫn không bị làm sao thì tính sau.”

Chắc hẳn Lưu Thải Nga sẽ không bỏ thuốc độc vào bát, đó là điều quá ngu xuẩn. Hơn nữa nhìn động tác uống canh vừa rồi của cô ta, anh cảm thấy hẳn không phải là thuốc độc, nhưng nếu đúng là thuốc bổ vì việc gì cô ta phải lén lút như vậy?

Bây giờ Giang Nguyệt Vi mang thai, tất nhiên anh phải cẩn thận hơn rất nhiều. Huống chi tâm tư của Lưu Thải Nga không đơn giản, thế nên anh càng thận trọng hơn, nếu bát canh có vấn đề thì lên đồn công an giải quyết, nếu bát canh không có vấn đề, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thì đến lúc đó, chú Ba trách mắng anh như nào anh cũng chịu.

Chẳng mấy chốc đã đến nhà chính, tất cả thức ăn đều đã được bưng lên bàn. Tưởng Chính Hoa lập tức kể lại sự việc xảy ra ở phòng bếp cho mọi người nghe, sau đó nhìn Tưởng Chính Quang và nói: “Nguyệt Vi mang thai nên anh hơi cả nghĩ, nếu có gì làm phật lòng em dâu thì anh xin lỗi trước.”

Ban nãy mọi người trong nhà chính loáng thoáng nghe thấy âm thanh vọng lên từ phòng bếp nhưng không ngờ bọn họ xảy ra xích mích. Mã Ái Vân cảm thấy rất bất thường nhưng không thể nói rõ là bất thường ở chỗ nào. Bà nhìn Lưu Thải Nga và nói: “Con không khỏe à?”

Lưu Thải Nga mới ngồi xuống được hai phút, bây giờ thuốc chưa phát huy tác dụng nên Lưu Thải Nga chưa bị làm sao. Cô ta vắt óc nghĩ cách, tìm cớ đi ra ngoài để móc họng, gật đầu bừa: “Vâng, dạo này con thường mệt mỏi, chóng mặt.”

Tống Xuân Ninh cũng hỏi thăm cô ta: “Sao lúc cô đi khám không rủ tôi đi với. Dạo này tôi cũng cảm thấy chóng mặt, không biết có phải do nghỉ ngơi không đủ không.”

Lưu Thải Nga nheo mắt: “Thuốc này tôi được kê từ lâu rồi, hồi đó tôi chưa uống hết, bây giờ thấy cơ thể khó chịu nên lấy ra uống tiếp.”

Cô ta nói y như thật, mọi người không mảy may nghi ngờ, duy chỉ có Tưởng Chính Quang sa sầm mặt. Bởi vì Tưởng Chính Quang không nhớ là trước kia bác sĩ từng kê thuốc bổ khí cho Lưu Thải Nga. Có điều bây giờ anh ta không thể biểu hiện sự nghi ngờ dành cho vợ của mình trước mặt mọi người, đành sầm mặt nói không sao, thầm nghĩ đợi ăn xong sẽ hỏi lại Lưu Thải Nga.

Bận bịu suốt một buổi sáng, mọi người đều đói bụng, mấy đứa nhỏ đói đến mức hoa mắt, thế nên không một ai nói gì, nhanh chóng xới cơm. Một lát sau, bụng Lưu Thải Nga hơi quặn đau, cô ta nhịn được một lát. Lúc đó cô ta thầm nghĩ mình vẫn may mắn, chẳng qua dè chừng Tưởng Chính Hoa và Giang Nguyệt Vi nên không dám động đậy.

Nhưng một lúc sau, bụng cô ta càng ngày càng đau. Cô ta hết sức lo lắng, không nhịn được nữa buộc lòng phải đứng dậy. Mọi người thấy cô ta đột nhiên đứng lên, đổ dồn ánh mắt thắc mắc về phía cô ta.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 111: Chương 111



Mọi người nhìn cô ta, không cảm thấy có điều gì bất thường, tiếp tục ăn cơm.

Bấy giờ Lưu Thải Nga chẳng thèm nhìn Tưởng Chính Hoa và Giang Nguyệt Vi nữa, nhanh chóng rời khỏi nhà chính, đi ra sân, đoán chừng mọi người không nhìn thấy mình nữa mới phi như bay đến nhà vệ sinh.

Cô ta ngồi xổm trong nhà vệ sinh, không biết là do cô ta đổ nhiều thuốc hay do tác dụng của thuốc quá tốt mà chỉ trong vòng mười phút, cô ta đau đến nỗi trán mướt mồ hôi!

Ngồi xổm một lúc lâu, sau khi đã thải ra hết, cuối cùng bụng Lưu Thải Nga cũng dễ chịu hơn. Cô ta lau mồ hôi trên trán, thò tay vào trong cổ họng. Nhưng hình như ông trời muốn chống lại cô ta, cô ta móc kiểu gì cũng không nôn được!

Nếu không nôn được thì thôi, đỡ mất công đám người kia hỏi cô ta sao đi lâu thế. Cô ta chui ra khỏi nhà vệ sinh, rửa tay quay lại nhà chính, nhưng vừa ngồi xuống chưa được hai phút thì bụng lại quặn đau.

Lần này cơn đau dữ dội hơn lần trước rất nhiều. Cơn đau hành hạ cô ta, quấn lấy cô ta, nó giống như một con d.a.o xẻo từng miếng thịt trong bụng cô ta một cách liên tục, không ngừng nghỉ. Lưu Thải Nga lại đứng bật dậy.

Mọi người thấy cô tại lại đứng bật dậy thì cực kỳ thắc mắc. Mã Ái Vân nhíu mày, lại hỏi: “Con lại làm sao vậy?”

Lưu Thải Nga đau đến mức cắn răng, tốc độ nói chuyện cũng không nhanh như trước: “Không... không sao. Con xuống bếp múc thêm canh.”

Cô ta vừa dứt lời, Tống Xuân Ninh lập tức nói: “Không cần đâu, tôi còn một bát này, tôi chưa ăn chút nào đâu.”

Nói xong, Tống Xuân Ninh nhanh nhẹn đưa bát cho cô ta.

Lưu Thải Nga đau đến nỗi cả người run lẩy bẩy, cô ta cắn răng cố nhịn, cười đáp: “Không cần đâu, tôi tự đi lấy.”

Nói rồi cô ta chạy đi nhanh như một cơn gió, hận không thể chắp cánh bay ra ngoài.

Mọi người thấy cô ta vội vã chạy đi như vậy thì quay sang nhìn nhau với vẻ thắc mắc. Mã Ái Vân không nhịn được mà hỏi Tưởng Chính Quang: “Vợ con bị sao vậy? Ở đây còn canh gà mà lại muốn múc bát khác?”

Sắc mặt Tưởng Chính Quang căng thẳng, chính anh ta cũng cảm thấy có điều bất thường nhưng không biết rõ, chỉ đành đáp rằng: “Đợi lát nữa cô ấy về, con sẽ hỏi xem sao.”

Trước cuộc đối thoại trong bữa cơm, Tưởng Chính Hoa làm bộ như không nghe thấy, bình tĩnh ăn cơm.

Vài phút sau, sắc mặt Lưu Thải Nga trắng bệnh, bưng một bát canh vào nhà chính. Cô ta ngồi xuống, vừa mới ăn xong bát canh đó, không đợi mọi người hỏi thăm đã đứng dậy, nói thẳng: “Tôi no rồi, mọi người cứ từ từ ăn cơm.”

Dứt lời, cô ta đi ra ngoài sân. Rốt cuộc mọi người cũng cảm thấy bất thường, Mã Ái Vân hỏi Tưởng Chính Quang: “Vợ con làm sao vậy? Con mau đi theo hỏi xem con bé bị làm sao?”

Tưởng Chính Hoa thản nhiên lên tiếng: “Chắc vừa uống thuốc bổ nên bụng dạ khó chịu, không muốn ăn cơm.”

Tưởng Chính Quang nghe anh nói vậy thì căng thẳng, thốt nhiên không biết đáp lại như nào. Sau đó anh ta đứng dậy: “Con ra ngoài xem cô ấy bị làm sao.”

Nói xong anh ta rời khỏi nhà chính. Giang Nguyệt Vi dù có chậm hiểu cũng nhận ra ban nãy không Lưu Thải Nga không bỏ thuốc độc vào bát canh, nhưng chắc hẳn cô ta bỏ thuốc xổ vào!

Cô đang mang thai, bác sĩ cũng dặn cô phải chú ý chế độ dinh dưỡng hàng ngày. Cô bị cảm cũng không dám uống thuốc linh tinh, toàn phải cố chịu đựng đến khi tự khỏi bệnh, cứ nghĩ nếu cô bất cẩn ăn bát canh có thuốc xổ kia thì người liên tục bị đau bụng, tiêu chảy sẽ là cô!

Nghĩ vậy, cô cảm thấy khó chịu, sắc mặt hơi tái, nhìn người đàn ông của mình, tức giận đến nỗi muốn trở mặt ngay lập tức.

Tưởng Chính Hoa nhìn Giang Nguyệt Vi, duỗi tay gắp thịt gà cho cô, trấn an: “Em cứ ăn no đã, chờ cơm nước xong xuôi rồi tính sau.”

Hiện tại anh là người hiểu rõ hơn ai hết Lưu Thải Nga đã làm gì.

Nếu ban nãy họ không bắt gặp, không ngăn cản cô ta thì bây giờ người chịu giày vò chính là Giang Nguyệt Vi!

Một thai phụ uống thuốc xổ, bị tiêu chảy, hậu quả thật không dám tưởng tượng! Huống chi Giang Nguyệt Vi đang mang song thai, sức khỏe vốn yếu hơn những người khác!

Kẻ muốn hại cô và con của cô, bất kể là ai đi chăng nữa, anh đều không buông tha.

Tất nhiên Giang Nguyệt Vi biết người đàn ông đang an ủi mình, thế nhưng cô thật sự tức giận, bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ Lưu Thải Nga sẽ ra tay với đứa con trong bụng mình! Cô ta quá độc ác, độc ác đến mức khiến người ta giận sôi máu!

Có điều bây giờ cô không muốn để cơn giận bùng nổ. Thứ nhất là cảm xúc giận dữ không tốt cho em bé, thứ hai là mọi người đều đang ăn cơm, chung quy cô không thể đập đũa xuống bàn. Vậy nên cô hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh hơn, ban nãy chồng cô đã giữ lại một ít canh, chứng tỏ anh có sự chuẩn bị, anh sẽ không để cô phải chịu ức h**p.

Thế nên Giang Nguyệt Vi nhanh chóng đáp lại: “Em biết rồi.”

Nhìn cử chỉ của hai người, Mã Ái Vân cảm nhận rõ sự bất thường, bèn hỏi hai người: “Hai con làm sao vậy? Có phải liên quan đến vợ thằng Ba không?”

Bà vừa dứt lời, mọi người đồng loạt dừng ăn cơm, ngẩng đầu lên nhìn.

Tưởng Chính Hoa nghe vậy, nhìn thoáng qua mọi người ngồi xung quanh bàn, ngoại trừ người lớn còn có trẻ em. Trẻ con không biết gì, anh cũng không muốn bắt chúng biết mâu thuẫn của người lớn, bèn nói: “Ăn cơm trước đi, ở đây còn có trẻ con, lát nữa ăn xong rồi nói.”

Mã Ái Vân không biết Tưởng Chính Hoa sẽ nói gì nhưng xem tình hình, áng chừng liên quan đến Lưu Thải Nga. Bà nhìn Tống Xuân Ninh rồi nói: “Lát nữa ăn cơm xong, con dẫn mấy đứa nhỏ đến công xã mua kẹo đi.”

Tống Xuân Ninh thấy mọi người đều khác thường nên chỉ gật đầu, đáp vâng.

Còn Lưu Thải Nga vốn dĩ muốn về phòng xử lý gói thuốc kia nhưng dạ dày lại quặn thắt, đau đến nỗi cô ta không chịu nổi, có dấu hiệu muốn đi ngoài. Cô ta không thể không chạy đến nhà vệ sinh.

Hôm nay cô ta bận bịu cả buổi sáng, chưa ăn uống gì mà đã bị tiêu chảy ba lần. Bây giờ bụng trống rỗng, ngồi xổm một lúc lâu, lòng dạ vốn đã hoảng hốt mà Tưởng Chính Quang còn đứng bên ngoài nhà vệ sinh, liên tục hỏi này nọ.

Lưu Thải Nga đau đến nỗi tay chân rụng rời, người đàn ông hỏi nhiều quá khiến cô ta bực bội, mất kiên nhẫn: “Anh đừng làm phiền em nữa, em không sao, chẳng qua đau bụng đi ngoài thôi.”

Ban nãy Tưởng Chính Hoa bình tĩnh thuật lại sự việc Lưu Thải Nga bỏ thuốc vào bát canh, còn nói do lo lắng cho Nguyệt Vi nên bắt Lưu Thải Nga tự chứng minh gói thuốc kia không có vấn đề. Có điều Lưu Thải Nga ăn bát canh đấy xong thì có vấn đề, dù Tưởng Chính Quang có ngốc cũng đoán được bảy tám phần sự thật.

Anh ta đứng ở bên ngoài, tay hơi siết lại thành nắm đấm, nói: “Bây giờ ở ngoài đây chỉ có một mình anh, em trả lời trung thực cho anh, rốt cuộc ban nãy ở phòng bếp đã xảy ra chuyện gì?”

Lưu Thải Nga đau đến mức không muốn trả lời, nhưng câu hỏi của Tưởng Chính Quang đã nhắc nhở cô ta. Cho dù Tưởng Chính Hoa và Giang Nguyệt Vi tin vào lời giải thích của cô ta, nhưng bây giờ cô ta đi vệ sinh những bốn lần, chắc chắn họ sẽ không tin nữa, nếu lát nữa họ truy cứu thì cô ta biết làm sao đây?

Cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Ban nãy cô ta bị đám người kia để mắt tới nên không thể quay về phòng vứt gói thuốc kia đi, lát nữa khi ra ngoài, cô ta phải về vứt nó đi. Nếu trót lọt thì kiếp nạn này sẽ trôi qua nhanh thôi.

Tưởng Chính Quang đứng bên ngoài không nhận được câu trả lời. Anh ta hơi bực bội, hỏi lại lần nữa, bấy giờ Lưu Thải Nga mới cắn răng gằn giọng: “Anh lên cơn điên à?
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 112: Chương 112



Em đã bảo là em ăn linh tinh bị đau bụng chứ có chuyện gì đâu? Bây giờ em đau bụng muốn chết, anh đừng làm phiền nữa, không thể đợi lát nữa em ra ngoài rồi nói chuyện sau được à?”

Tưởng Chính Quang nghe giọng nói mệt lử lả của Lưu Thải Nga, không giống giả vờ nên đành nói: “Được, vậy anh đứng bên ngoài chờ em.”

Tưởng Chính Quang không đi, cứ đứng bên ngoài chờ Lưu Thải Nga. Lưu Thải Nga cũng bó tay, lát sau cô ta đành phải thò mặt ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn vẻ mặt sa sầm của người đàn ông, cô ta lên tiếng bằng giọng lạnh nhạt: “Bụng em khó chịu, bây giờ muốn đi bệnh viện, có chuyện gì thì đợi em về rồi nói sau.”

Lưu Thải Nga nói rồi đi về phòng, Tưởng Chính Quang vừa đuổi theo cô ta vừa nói: “Em trả lời thành thật cho anh, rốt cuộc gói thuốc mà ban nãy em đổ vào bát canh là thuốc bổ gì? Anh nhớ rõ phòng chúng ta không có thuốc bổ, trước kia em cũng chưa từng mua thuốc bổ lần nào.”

Lưu Thải Nga không hiểu tại sao bỗng dưng Tưởng Chính Quang một mực phải hỏi vấn đề này. Bây giờ cô ta đau bụng, chẳng còn hơi sức đâu để ý đến anh ta, lập tức đi về căn phòng của họ. Lúc về đến tận phòng, cô ta vẫn chưa trả lời câu hỏi của Tưởng Chính Quang.

Cô ta càng không trả lời thì Tưởng Chính Quang càng nghi ngờ. Nhìn người phụ nữ ngồi ôm bụng ở bên kia, anh ta hỏi thẳng: “Nói chung bát canh em vừa ăn không phải thuốc bổ đúng không?”

Lưu Thải Nga nghe vậy thì ngẩng phắt đầu lên nhìn anh ta, bắt gặp ánh mắt thất vọng và chất vấn mà người chồng dành cho mình. Ngọn lửa giận dữ trong lòng cô ta thoắt cái bùng cháy: “Tưởng Chính Quang, anh nói vậy là có ý gì? Anh nghi ngờ em à? Chẳng lẽ anh nhớ hết những loại thuốc mà em đã mua à? Những lần em ốm đau, anh nhớ hết không? Em uống thuốc bổ rồi bị tiêu chảy không được à? Em là vợ anh đấy, tại sao anh có thể nghi ngờ em được chứ?”

Hai người bọn họ là vợ chồng, là đồng bạn cùng trên một chiếc thuyền. Dù cô ta thật sự bỏ thuốc vào bát canh của Giang Nguyệt Vi, đầu độc g.i.ế.c c.h.ế.t cô thì Tưởng Chính Quang cũng phải đứng về phía cô ta!

Phản ứng của Lưu Thải Nga khiến Tưởng Chính Quang không thể lừa dối bản thân phải tin tưởng cô ta được nữa. Vẻ mặt anh ta lạnh tanh, hỏi: “Vậy rốt cuộc em đổ thuốc gì vào bát canh?”

Tưởng Chính Quang vừa dứt lời, bên ngoài cửa lập tức vang lên giọng Tưởng Chính Hoa: “Thứ thuốc mà cô ta đổ vào bát chính là thuốc xổ!”

Hai người đứng trong phòng nghe thấy, đồng loạt ngoái đầu lại. Đến khi một đám người xuất hiện ở cửa, gương mặt vốn đã trắng bệch của Lưu Thải Nga giờ càng trắng hơn, cảm giác lạnh lẽo trỗi dậy trong lòng.

Đôi môi mỏng của Tưởng Chính Hoa mím chặt, nhìn chằm chằm Lưu Thải Nga bằng ánh mắt lạnh tanh. Anh gằn từng chữ: “Cô ta bỏ thuốc xổ vào bát canh, tất nhiên không phải để cho cô ta ăn mà là cho Nguyệt Vi ăn. Cô ta muốn khiến Nguyệt Vi sinh non, chẳng qua bị chúng tôi bắt tại trận, tôi bắt cô ta ăn trước.”

Lời Tưởng Chính Hoa nói đã chứng minh những gì Tưởng Chính Quang nghĩ là sự thật, niềm hy vọng cuối cùng trong lòng anh ta vụt tắt. Anh ta thật sự không ngờ người vợ sinh sống bảy năm với mình có thể làm ra loại chuyện này: “Lưu Thải Nga, anh Hai nói có đúng không?”

Lưu Thải Nga không trả lời, chỉ siết chặt hai tay, nhìn chằm chằm những người đứng trước mặt mình bằng ánh mắt lạnh như băng.

Lúc nãy ở nhà chính, ăn cơm xong, Mã Ái Vân đã nghe Tưởng Chính Hoa kể lại sự việc trong phòng bếp thêm lần nữa. Bà không dám tin Lưu Thải Nga có thể làm ra loại chuyện này, bèn hỏi thẳng: “Mẹ Thanh Uyển, những lời Chính Hoa nói có đúng không? Con muốn hại Nguyệt Vi sinh non sao? Nguyệt Vi đang mang song thai, con có biết tiêu chảy có thể cướp đi mạng người không?”

Tưởng Phúc Dân cũng cảm thấy sống lưng lạnh toát: “Vợ thằng Ba à, vợ chồng thằng Hai làm gì đắc tội với con mà con lại đối xử với họ như vậy?”

Nghe bọn họ hỏi như vậy, Lưu Thải Nga thầm cười lạnh trong lòng. Quả nhiên hễ liên quan đến chuyện của Giang Nguyệt Vi thì mọi người lập tức lo lắng khôn nguôi, nếu đổi lại là cô ta thì có lẽ chẳng được một người quan tâm!

Thấy Lưu Thải Nga không trả lời, Tưởng Chính Hoa bèn nói thẳng: “Lưu Thải Nga, chuyện này tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô. Tôi đến đây là muốn nói với chú Ba rằng tôi muốn trình báo vụ việc cho công an.”

Lưu Thải Nga nghe vậy thì hoảng hốt, đều là người cùng một nhà, Giang Nguyệt Vi đã không bị làm sao mà Tưởng Chính Hoa còn muốn báo việc này cho công an?

Cô ta hít một hơi, cắn răng: “Tưởng Chính Hoa, người bị tiêu chảy là tôi, Giang Nguyệt Vi không bị hề hấn gì. Tôi tự làm tự chịu, chú...”

Cô ta còn chưa nói xong thì một tiếng “chát” vang lên, Tưởng Chính Quang giáng một cái tát đau điếng vào mặt cô ta.

Theo cách nghĩ của người bình thường, tất nhiên kẻ gây ra chuyện sẽ phải nhận lỗi. Nhưng Tưởng Chính Hoa không ngờ Lưu Thải Nga lại dám mở miệng nói như vậy, thế nên anh không nhịn được: “Cô câm miệng cho tôi.”

Lưu Thải Nga che gò má nóng rát, cảm nhận được mùi m.á.u tươi tràn ngập trong khoang miệng. Cô ta đưa mắt, nhìn chằm chằm Tưởng Chính Quang bằng ánh mắt ngỡ ngàng: “Anh dám đánh em?”

Lưu Thải Nga được gả cho Tưởng Chính Quang bảy năm, hai người từng xích mích nhỏ nhặt, từng cãi vã ầm ĩ, thế nhưng Tưởng Chính Quang chưa từng động tay động chân với cô ta. Hôm nay là lần đầu tiên, chỉ bởi vì Giang Nguyệt Vi.

Cô ta ngây người, bỗng nhiên giơ tay đ.ấ.m Tưởng Chính Quang như điên, vừa đánh vừa gào thét: “Tưởng Chính Quang, vì sao anh dám đánh tôi. Tôi sinh ba đứa con gái cho anh, mang thai nuôi nấng ba người con, tôi chịu biết bao bao khổ cực, vì cớ gì anh dám đánh tôi, anh có tư cách gì đánh tôi?”

Bị Lưu Thải Nga đánh trả, Tưởng Chính Quang nổi giận. Cô ta gây ra chuyện như thế mà còn có mặt mũi nói những lời ấy, anh ta không thể nhịn được nữa, ghì c.h.ặ.t t.a.y cô ta, giận tím mặt: “Cô còn có mặt mũi nói vậy à, tôi đánh cô là còn nhẹ. Tôi thấy cô điên rồi, dám đầu độc người trong nhà, cô làm vậy là muốn ngồi tù đúng không. Nếu chị dâu không may xảy ra chuyện gì thì cô đừng mong sống tiếp.”

Mã Ái Vân tức giận đến nỗi muốn bật khóc: “Vợ thằng Ba à, đứa con trong bụng Nguyệt Vi cũng là cháu trai cháu gái của cô, cô cũng đã làm mẹ, tại sao cô có thể làm như vậy?”

Giang Nguyệt Vi – người im lặng nãy giờ bỗng ngẩng đầu, nhìn Mã Ái Vân: “Bởi vì cô ta cảm thấy nếu con không có con, cô ta có thể đưa con gái của cô ta cho chúng con nuôi dưỡng.”

Lưu Thải Nga nghe vậy, thốt nhiên muốn phản bác. Cô ta vốn tưởng rằng hai vợ chồng Giang Nguyệt Vi không hay biết gì, nhưng bây giờ cô ta mới vỡ lẽ, hóa ra họ biết tất cả nhưng chẳng qua không muốn vạch trần cô ta mà thôi.

Mã Ái Vân nghe mà sững sờ, hóa ra Lưu Thải Nga hãm hại Nguyệt Vi sinh non là vì nung nấu ý đồ này sao? Ấy vậy mà bà không hề nhận ra?

Còn Tưởng Chính Dân vốn là một người thật thà, chất phác, nào hay biết kế hoạch của người con dâu thứ ba này. Tưởng Chính Dương cũng chưa bao giờ để ý đến chuyện của mấy nàng dâu nên càng ngạc nhiên hơn, bỗng chốc trong phòng không có ai lên tiếng.

Nhìn Lưu Thải Nga im lặng, Giang Nguyệt Vi nói tiếp: “Cô tưởng rằng tôi sinh non thì có thể đưa con gái cho chúng tôi nuôi dưỡng ư?”

“Cô sai rồi, kể từ khi kết hôn với Tưởng Chính Hoa, chúng tôi chưa từng nghĩ đến việc nhận con nuôi. Trước đây Chính Hoa đã từng bàn bạc chuyện này với Chính Quang, chắc hẳn chú Ba đã kể lại với cô.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 113: Chương 113



Cứ cho là tôi không thể sinh con thì tôi cũng chưa từng nói với cô là tôi muốn nhận con nuôi. Tại sao cô còn hy vọng hão huyền như vậy?”

Vì sao à? Lưu Thải Nga cũng không biết lý do, từ khi nảy ra ý tưởng đấy, trong đầu cô ta lúc nào cũng là suy nghĩ đó, không thể gạt nó ra khỏi đầu.

Tuy rằng mọi chuyện đã trôi qua nhưng hễ nhớ lại bát canh kia là Giang Nguyệt Vi lại sợ hãi, suýt chút nữa đứa con trong bụng cô đã xảy ra chuyện: “Tôi cũng không định bỏ qua cho cô, Chính Hoa nói như nào thì tôi sẽ nghe theo như vậy.”

Tưởng Chính Hoa nhìn mọi người, cuối cùng tầm mắt dừng ở bóng dáng Tưởng Chính Quang: “Chú Ba, ban nãy anh đã kể hết mọi chuyện cho cha mẹ. Cha mẹ quyết định để cho vợ chồng anh toàn quyền xử lý, vậy nên chúng ta phải công tư phân minh.”

Tưởng Chính Quang biết anh Hai tham gia quân đội từ thời trai trẻ. Suốt mấy năm phục vụ trong quân đội, anh đều gửi tiền về nhà, giúp đỡ gia đình. Ngay cả chi phí kết hôn của anh ta và anh Cả cũng do anh Hai hỗ trợ một phần, quan hệ giữa ba anh em họ luôn hòa thuận, chưa từng xảy ra mâu thuẫn.

Bây giờ Tưởng Chính Hoa nói như vậy, Tưởng Chính Quang cũng hiểu ý tứ của anh là gì. Lưu Thải Nga gây ra tội tày đình như thế, ngay cả người làm chồng như anh ta cũng vô cùng giận dữ, anh Hai là người bị hại sao có thể không tức giận được?

Tuy hiện tại chưa gây ra hậu quả gì, nhưng Lưu Thải Nga sai vẫn là sai, hơn nữa còn phạm lỗi hết sức nghiêm trọng!

Một bên là vợ, là mẹ của các con, một bên là anh ruột, là m.á.u mủ ruột rà, bất kể là nghiêng về bên nào, Tưởng Chính Quang đều cực kỳ khó chịu, có điều anh ta không thể dung túng cho vợ mình.

Nghĩ vậy, anh ta hít một hơi, nhìn Tưởng Chính Hoa, gật đầu: “Được, anh báo công an đi.”

Tưởng Chính Quang vừa dứt lời, chân Lưu Thải Nga mềm oặt, lập tức ngã ngồi xuống sàn nhà, trong đầu toàn là những lời mà Tưởng Chính Quang vừa thốt ra. Cô ta không ngờ Tưởng Chính Quang lại đứng về phía Tưởng Chính Hoa, đồng ý cho người ta báo công an, để cô ta bị bắt về đồn. Bọn họ là vợ chồng, cô ta còn sinh cho anh ta ba đứa con, ấy thế mà anh ta nhẫn tâm như vậy?

Tưởng Chính Hoa nhận được câu trả lời, đưa mắt nhìn Mã Ái Vân và cha mình, kéo Giang Nguyệt Vi đi ra ngoài. Đám người Mã Ái Vân cũng đuổi theo.

Bọn họ vừa rời đi, trong phòng chỉ còn Lưu Thải Nga và Tưởng Chính Quang. Trong đầu Lưu Thải Nga trống rỗng một lúc lâu, cô ta chầm chậm ngước mắt nhìn Tưởng Chính Quang, nói bằng giọng ngỡ ngàng: “Anh đồng ý cho anh trai anh bắt tôi? Anh điên rồi hay tôi điên rồi?”

Tưởng Chính Quang không muốn trả lời cô ta, nhìn người phụ nữ ngồi dưới sàn nhà với thái độ hết sức thờ ơ.

Bụng Lưu Thải Nga lại đau âm ỉ, cô ta không cam tâm, nhìn chằm chằm Tưởng Chính Quang, hỏi: “Tôi bị bắt thì ba đứa con gái phải làm sao? Nha Nha phải làm sao? Con bé còn chưa được một tuổi!”

Tưởng Chính Quang nghiến răng, tức giận nhìn chằm chằm cô ta: “Cô còn có mặt mũi nói vậy nữa à? Trước khi cô bỏ thuốc xổ thì không có con gái à? Không thương Nha Nha à? Cô không nghĩ đứa bé trong bụng Nguyệt Vi cũng là con cháu của nhà họ Tưởng chúng ta à? Lưu Thải Nga, cô quá độc ác!”

Bị chính chồng mình mắng độc ác, Lưu Thải Nga ngây dại. Cô ta chỉ muốn con gái mình có một tương lai tươi sáng hơn thôi, ai ngờ dưới cái nhìn của Tưởng Chính Quang, cô chỉ là một mụ đàn bà độc ác!

Tưởng Chính Quang cảm thấy mình bị Lưu Thải Nga chọc giận gần chết. Anh ta ngồi một bên, không tài nào chấp nhận được những chuyện vừa xảy ra.

Anh ta không biết người vợ đầu ấp tay gối với mình sao lại ra nông nỗi này.

Anh ta chỉ biết Lưu Thải Nga đã làm ra chuyện như vậy, chắc chắn sau này bọn họ không thể chung sống tiếp với nhau được nữa, nếu không anh ta không thể đối diện với anh Hai và chị dâu, cũng không thể giao con gái cho cô ta nuôi dạy.

Nghĩ vậy, đầu óc Tưởng Chính Quang như thể tỉnh táo hơn bao giờ hết. Một lát sau, anh ta nhìn người phụ nữ ngồi dưới đất, chầm chậm lên tiếng: “Lưu Thải Nga, chúng ta ly hôn đi.”

Lưu Thải Nga nghe xong thì hoàn hồn, nhìn người đàn ông ngồi ở mép giường, giận dữ đến nỗi òa khóc: “Tưởng Chính Quang, anh là đồ vô lương tâm, anh đồng ý cho anh trai anh bắt tôi, bây giờ còn muốn ly hôn với tôi?”

Tưởng Chính Quang nổi trận lôi đình, quơ lấy đồ vật trên giường ném về phía cô ta: “Cô gây ra loại chuyện này còn có tư cách mắng tôi vô lương tâm à?”

Bỗng nhiên anh ta hít một hơi, nghiến răng: “Lưu Thải Nga, nếu cô còn có lương tâm, còn quan tâm đến cái nhà này, không muốn bị hàng xóm nhìn thấy công an đến bắt cô, không muốn ba con gái của cô bị thiên hạ chỉ trỏ, giễu cợt chúng có một người mẹ đầu độc, g.i.ế.c người suốt đời thì cô xin lỗi chị dâu đi, sau đó lập tức đến đồn công an tự thú, hưởng sự khoan hồng của pháp luật, đừng ở đây cãi chày cãi cối không chịu nhận lỗi!”

Tưởng Chính Quang biết vừa rồi Tưởng Chính Hoa đến đây hỏi anh ta là vì để ý đến thể diện của người nhà họ Tưởng, nếu không với cơn giận ngút trời ấy, anh đã dứt khoát gọi điện cho đồn công an: “Ban nãy anh Hai đã nói thẳng với tôi. Chẳng qua anh Hai nghĩ mọi người là người một nhà, không thì việc gì anh ấy phải chạy đến đây hỏi ý kiến tôi?”

Bị Tưởng Chính Quang quát mắng, Lưu Thải Nga cũng biết sợ. Cô ta ngơ ngác ngồi bệt dưới đất, sau đó tỉnh táo như thể được đả thông tư tưởng. Ban nãy Tưởng Chính Hoa nói muốn báo công an, nếu lát nữa công an đến nhà bắt cô ta đi, vậy chẳng phải ai cũng biết sao?

Cô ta không muốn ly hôn, cũng không muốn ngồi tù, nhưng cô ta càng không muốn người đời đàm tiếu cô ta và ba đứa con của cô ta. Nghĩ vậy, cô ta nén cơn đau, bỗng nhiên đứng dậy.

Tưởng Chính Quang thấy cô ta đứng dậy, cũng đứng dậy theo: “Cô định đi đâu?”

Lưu Thải Nga biết Tưởng Chính Quang không tin cô ta, nhưng giờ đây cô ta chỉ có thể cắn răng, nhẫn nhịn chịu đựng những ấm ức: “Anh vội cái gì, tôi có trốn mất đâu. Tôi đi xin lỗi Giang Nguyệt Vi cũng không được à?”

Cô ta nói rồi đi luôn ra khỏi phòng. Tưởng Chính Quang thốt nhiên không thể tin được, vội vàng rời khỏi phòng, đi theo cô ta đến nhà chính.

Ở nhà chính, Tưởng Chính Hoa vừa mới bàn bạc với Mã Ái Vân và mọi người xong, chuẩn bị đến đồn công an báo án. Ai ngờ nhác trông thấy Lưu Thải Nga bước vào, anh vô thức che chở Giang Nguyệt Vi ở sau lưng, nhíu mày nhìn Tưởng Chính Quang: “Sao vậy?”

Lưu Thải Nga thấy ánh mắt Tưởng Chính Hoa nhìn mình như thể nhìn phải thứ gì dơ dáy, hơi cắn môi rồi đi về phía bên kia. Cô ta nhìn thoáng qua Giang Nguyệt Vi ở sau lưng Tưởng Chính Hoa, ngẫm lại những lời Tưởng Chính Quang vừa nói, hít một hơi: “Nguyệt Vi, những việc hôm nay tôi làm là sai trái, tôi không nên ôm lòng dạ xấu xa như vậy, tôi không nên đổ thuốc xổ vào bát của cô. Tôi xin lỗi cô.”

Cô ta ngập ngừng chốc lát rồi lại cắn răng nói tiếp: “Lát nữa tôi sẽ đi tự thú, khai nhận với công an về những việc tôi đã làm, hình phạt như nào tôi cũng chịu. Nhưng tôi xin hai người đừng làm ầm ĩ mọi chuyện, đừng kể những chuyện xảy ra trong hôm nay cho tụi nhỏ. Tôi sai, tôi tự mình gánh chịu.”

Cô ta nói xong, cả nhà chính lặng ngắt như tờ.

Giang Nguyệt Vi sợ ngây người, vừa rồi cô ta còn mắng chửi Tưởng Chính Hoa vì anh muốn báo công an, ấy thế mà bây giờ cô ta không chỉ đến xin lỗi, thừa nhận sai lầm mà còn nói rằng sẽ tự thú?
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 114: Chương 114



Thái độ thay đổi 180 độ như vậy là sao? Chẳng lẽ do Tưởng Chính Quang khuyên bảo?

Mã Ái Vân thoáng cái đã hoàn hồn. Ban nãy Lưu Thải Nga một mực không chịu thừa nhận những chuyện mình đã làm, bà cực kỳ tức giận nên không ngăn cản thằng Hai báo công an. Bà cũng đã nghĩ tới hậu quả, cùng lắm là bị mọi người chê cười, nhưng dù không muốn cũng phải chịu.

Có điều bây giờ Lưu Thải Nga bỗng nhiên thay đổi thái độ. Nếu có thể không làm to mọi chuyện, giải quyết trong êm đềm thì thể hiện nhà họ Tưởng sẽ không bị ảnh hưởng, mấy đứa nhỏ cũng không biết mâu thuẫn của người lớn, đây là điều tốt nhất.

Thấy mọi người không lên tiếng, Mã Ái Vân bèn kéo Tưởng Chính Hoa: “Thằng Hai.”

Tưởng Chính Hoa hoàn hồn, nhìn Tưởng Chính Quang: “Chính Quang, cô ta thật sự nghĩ vậy à?”

Tưởng Chính Quang cũng nghệt mặt ra, cho dù bây giờ Lưu Thải Nga nói vậy nhưng lát nữa cô ta không tình nguyện đến đồn công an tự thú thì anh ta cũng sẽ lôi cô ta đi: “Đúng vậy anh Hai, lát nữa em đi với cô ta đến đồn công an.”

Tưởng Chính Hoa trầm ngâm chốc lát, liếc nhìn Lưu Thải Nga, không chắc lời xin lỗi của cô ta có bao nhiêu phần thật lòng. Nhưng nếu cô ta thật sự tình nguyện đi tự thú thì cứ để cô ta đi, vì thể diện của nhà họ Tưởng, anh sẽ không mời công an đến nhà, trực tiếp bắt cô ta đi, không muốn làm ầm ĩ mọi chuyện.

Anh lạnh nhạt nói: “Được, tôi xem cô khai nhận với công an như nào.”

Nghe anh nói xong, Lưu Thải Nga không quay đầu lại mà đi một mạch ra khỏi nhà chính, Tưởng Chính Quang vội vàng đuổi theo.

Tưởng Chính Hoa ngoảnh đầu lại nhìn Giang Nguyệt Vi: “Việc này anh cũng phải đi một chuyến, em ở nhà với mẹ, lát nữa mệt mỏi thì ngủ đi.”

Giang Nguyệt Vi biết có lẽ anh sợ Lưu Thải Nga lật lọng nên gật đầu. Tưởng Chính Hoa thấy cô đồng ý thì đi cùng Tưởng Phúc Dân đến đồn công an.

Mọi ngày Tưởng Chính Quang và Lưu Thải Nga thường xuyên cãi vã nên mấy hàng xóm ở gần thấy bọn họ cùng đi ra ngoài thì không cảm thấy có gì bất thường. Một hồi sóng gió tạm thời được kết thúc bởi một dấu chấm.

Bọn họ vừa bước chân ra khỏi nhà thì Tống Xuân Ninh dẫn mấy đứa nhỏ quay về. Cô ta nhìn chằm chằm về phía họ, đến khi không thấy bóng dáng họ đâu nữa mới quay về. Vừa vào đến cửa, cô ta bảo con trai mình dẫn em gái đi chơi, còn cô ta bế Nha Nha đi tìm Mã Ái Vân hỏi xem tình hình như nào.

Tuy mọi chuyện tạm yên ổn nhưng trong lòng Mã Ái Vân như nổi sóng. Bây giờ Lưu Thải Nga làm ra chuyện như vậy, mai mốt nhà họ có công việc gì đều nhờ Tống Xuân Ninh gánh vác, thế nên Mã Ái Vân thấy cô ta hỏi thì cũng không giấu giếm, kể hết đầu đuôi câu chuyện cho cô ta nghe.

Tống Xuân Ninh bàng hoàng, cô ta không ngờ Lưu Thải Nga thường thường như bao người khác, ấy thế mà não như thể bị úng nước, định hãm hại Giang Nguyệt Vi sinh non chỉ vì muốn đưa con gái của mình cho bọn họ nhận nuôi?

Cô ta buột miệng thốt lên: “Cô ta bị điên à?”

Mã Ái Vân cũng giận sôi máu: “Mẹ vẫn không hiểu tại sao cô ta nhất quyết muốn đưa con cho vợ chồng Chính Hoa nhận nuôi. Hôm nay Chính Hoa cũng khó xử lắm, sau này một mình thằng Ba nuôi nấng ba đứa con chắc chắn sẽ rất vất vả. Rốt cuộc trong đầu cô ta chứa cái gì vậy?”

Giang Nguyệt Vi thấy bà giận dữ nói đi nói lại, bèn nói thẳng: “Có lẽ cô ta cảm thấy mình chỉ sinh được con gái, sợ mẹ ghét. Nếu có thể gửi một đứa nhỏ cho chúng con nhận nuôi thì họ sẽ dễ dàng sinh thêm đứa nữa.”

Mã Ái Vân nghe vậy thì càng tức giận hơn: “Cho tới bây giờ mẹ chưa từng giục giã họ sinh thêm con, cũng chưa từng ghét cô ta chỉ vì cô ta sinh ba con gái. Mỗi lần cô ta sinh con, mẹ đều phục vụ cô ta trong những ngày cô ta ở cữ.

Hết thời gian ở cữ, mẹ sợ cô ta ngủ không ngon, hầu hết mấy đứa nhỏ đều ngủ với mẹ. Bây giờ quần áo của mấy đứa nhỏ hầu như là do mẹ giặt, nếu con không tin thì cứ hỏi chị dâu Cả mà xem.”

Tống Xuân Ninh nghĩ ngợi một lát, quả đúng như những gì Mã Ái Vân nói. Hồi sinh Nha Nha, Lưu Thải Nga không có sữa, ban đêm Nha Nha quấy khóc quá khiến cô ta bực bội, mắng chửi đứa bé nhiều đến nỗi bọn họ cũng nghe thấy. Mã Ái Vân sợ cô ta không chăm được con nên khi hết thời gian ở cữ, bà thường xuyên bế đứa bé về chỗ mình. Kể cả với hai người con gái còn lại của cô ta cũng vậy, có cái gì tốt bà đều chia cho chúng, nào có ghét bỏ cơ chứ?

Tống Xuân Ninh lập tức nói: “Ghét đâu mà ghét, có cái gì tốt mẹ đều chia đều cho các cháu, có việc thì cũng chia đều cho mấy đứa nhỏ cùng nhau làm. Có chăng là cô ta ghét chính con gái của mình ấy nhỉ?”

Mã Ái Vân sa sầm mặt: “Mọi người đều là phụ nữ, con cái là m.á.u thịt từ chính cơ thể mình, chúng ta không thương con thì ai thương con? Cô ta thì ngược lại, không cần con mình, lại còn muốn đưa cho người khác. Nếu không có các con, mẹ đoán có lẽ cô ta còn định tặng con cho người ngoài.”

Nghe bà nói vậy, Giang Nguyệt Vi bỗng cảm thấy rất có khả năng này. Dù không có cô, có lẽ Lưu Thải Nga vẫn giữ khư khư suy nghĩ đó. Cô không thể hiểu được Lưu Thải Nga, cũng không biết rốt cuộc Lưu Thải Nga yêu thương con hay căm hận con. Nếu Lưu Thải Nga căm hận con gái mình, nào có chuyện cô ta chọn gia đình có điều kiện tốt như gia đình cô để gửi làm con nuôi. Còn nếu bảo cô ta yêu thương con, nhưng cô ta lại làm ra loại hành động quá quắt với con gái. Cô ta đúng là kẻ điên.

Bây giờ Giang Nguyệt Vi không muốn tìm hiểu tâm tư của cô ta, cô ta đã phạm pháp thì hãy gánh chịu hậu quả đi.

Mã Ái Vân và Tống Xuân Ninh vẫn đang giận sôi máu, còn Giang Nguyệt Vi lại mệt rã rời vì một ngày rùm beng. Bây giờ mọi chuyện tạm êm xuôi, cô nói với Mã Ái Vân rằng mình muốn nghỉ ngơi, sau đó cô ngủ suốt buổi trưa. Đợi đến khi cô thức dậy, trời đã tối sầm, người đàn ông ngồi ở mép giường nhìn cô.

Cô vội ngồi dậy, hỏi: “Sao rồi?”

Gương mặt Tưởng Chính Hoa hiện lên vẻ mệt mỏi, anh giơ tay day mi tâm: “Sắp Tết rồi nên đồn công an cũng nghĩ lễ, hiện tại đang đóng cửa. Chờ nghỉ Tết xong, họ mới chính thức xử lý vụ án.”

Ngày mai là ngày cuối cùng của năm cũ, Giang Nguyệt Vi cũng đã nghĩ đến tình huống này: “Cô ta nhận sự nhận lỗi không?”

Tưởng Chính Hoa gật đầu: “Cô ta thừa nhận tất cả. Chung quy là cảm thấy gia cảnh nhà chúng ta tốt, vì tương lai con cái nên mới muốn hãm hại em sinh non rồi gửi con cho chúng ta nhận làm con nuôi. Nói thẳng ra là cô ta tham lam, ích kỷ, chỉ khổ Chính Quang và mấy đứa nhỏ bị cô ta làm liên lụy.”

Giang Nguyệt Vi hơi nhíu mày: “Cô ta bỗng nhiên thay đổi thái độ như vậy thì sẽ bị xử lý như nào? Tạm giam đến hết Tết rồi thả ra hay là...”

Tuy rằng việc báo công an khiến Chính Quang vô cùng khó xử nhưng cứ nghĩ đến thủ đoạn và mục đích của Lưu Thải Nga là lửa giận trong Tưởng Chính Hoa lại bùng nổ. Anh lạnh lùng nói: “Không có chuyện đó đâu. Tuy rằng hiện tại cô ta và Chính Quang chưa ly hôn, lại còn tự thú nữa, nhưng cô ta độc ác như vậy, anh không định tha cho cô ta. Không nhốt cô ta vào tù dăm bữa nửa tháng thì sau này cô ta vẫn sẽ tái phạm.”

Giang Nguyệt Vi nghe xong hơi ngạc nhiên: “Chính Quang muốn ly hôn cô ta sao?”

“Chính Quang đề nghị ly hôn rồi.” Tưởng Chính Hoa nói: “Nhưng bây giờ Lưu Thải Nga bị giam giữ, thủ tục ly hôn không thể hoàn thành ngay được. Nói chung là phải đợi chuyện này được giải quyết xong mới tính tiếp được.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back