Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 590: Chương 590



Sở Thấm đi xe đạp tới, tất nhiên là phải đi xe đạp về, Kỷ Cánh Diêu đạp xe cùng cô.

Cảm nhận được việc đạp xe trong tuyết có hơi khó khăn, Kỷ Cánh Diêu hối hận, anh nói: “Nếu biết trước thế này thì hôm nay tôi đã tới đón cô rồi, không ngờ tuyết dày vậy.”

Sở Thấm trợn trắng mắt đáp: “Đúng vậy, sáng nay tôi đi được nửa đường rồi suýt quay đầu về nhà đấy.”

Ngày nào cũng có xe chạy trên đường lớn tới xưởng máy móc, Kỷ Cánh Diêu đi đứng thuận tiện hơn rất nhiều nếu anh đi từ Lạc Thuỷ tới xưởng máy móc bằng đường chính, chỉ có một đoạn đường nhỏ xe không đi qua được, nhưng vẫn thường có người và xe lừa xe ngựa đi qua.

Mà đường đi tới thôn Cao Thụ thì sao?

Nó nhỏ đến mức chỉ có xe đạp mới đi qua được, vị trí lại hẻo lánh, ít có người đi lại nên đường khó đi hơn rất nhiều.

Kỷ Cánh Diêu áy náy: “Xin lỗi cô.”

Sở Thấm vừa đạp xe vừa đáp: “Không sao, đồ ăn nhà anh rất ngon, ăn xong bữa cơm tôi mới thấy mình không hối hận khi đến.”

Nói đến đây, Sở Thấm cảm thấy kỳ lạ, đúng lúc này có cơn gió thổi qua, cô nheo mắt, lớn tiếng hỏi: “Mà anh học nấu ăn ở đâu vậy? Đồ ăn anh nấu rất ngon, có thể sánh ngang với dì cả của tôi.”

Kỷ Cánh Diêu cười đáp: “Cảm ơn cô đã khen, có thể được sánh với dì cả của cô thì chắc trình độ của tôi cũng không tồi. Năm đó, tôi đã học được từ mấy người trong bếp lúc đi bộ đội, tôi học qua một ít về các món ăn. Thật ra tôi chỉ vừa đủ biết chứ không giỏi, vẫn còn kém xa người ta.”

Sở Thấm líu lưỡi: “Xa gì chứ, tôi nghiên cứu công thức nấu ăn mấy năm mà vẫn không tiến bộ lên chút nào đây.”

Kỷ Cánh Diêu phát hiện Sở Thấm rất hứng thú với đồ ăn, vậy nên anh bắt đầu tập trung trò chuyện với cô về chủ đề này.

Kỷ Cánh Diêu kể về khoảng thời gian anh đi bộ đội, rồi lại nói thỉnh thoảng mình cũng lên núi săn thú rừng về làm đồ ăn.

Anh nói về việc nên ăn gì vào các mùa, thậm chí là dạy cô kỹ năng làm thịt xông khói và cách ướp thịt vào mùa đông.

Sở Thấm càng nghe càng hăng say.

Thú thật là cô chẳng có kỹ năng gì về làm thịt xông khói và ướp thịt, nói chung là không khác mấy người trong thôn là mấy.

Nhưng thật ra có rất nhiều cách để thực hiện, bao gồm việc lựa chọn phần thịt, lựa chọn gia vị hương liệu và các loại gỗ củi tương ứng với các loại thịt khác nhau…

Tóm lại, Kỷ Cánh Diêu nói tất cả những bí quyết anh có, đến tận lúc tới thôn Cao Thụ rồi anh vẫn chưa nói xong, chỉ mới đến phân đoạn các loại gia vị hương liệu cần thiết để làm lạp xưởng.

Sở Thấm nghe mà thấy thỏa mãn, chỉ hận không thể đi sấy đồ ăn ngay lập tức.

Tự nhiên Sở Thấm cảm thấy hơn nửa năm qua cô ăn thịt quá độc ác với mình, suýt nữa ăn hết thịt trong không gian ba lô, phải có cơ hội lấy được thịt mới bàn được chuyện này.

Kỷ Cánh Diêu đưa cô về nhà xong cũng không ở lại quá lâu, anh đưa mấy cái bánh bao đúc trong lồng n.g.ự.c cho cô.

Kỷ Cánh Diêu nói: “Tôi thấy cô có vẻ thích ăn, cô có thể để dành chúng làm bữa tối, khỏi phải nhóm lửa nấu cơm nữa.”

Thật ra Sở Thấm đã nhìn thấy nó từ lâu.

Nếu anh đã có lòng cho thì tất nhiên cô cũng có lòng nhận, chỉ tầm trên dưới chục cái bánh bao, cô tìm cơ hội nào đó trả lại anh là được.

Mà Kỷ Cánh Diêu thấy cô chịu cầm cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Vậy cô về trước đi, tôi đi trước.”

Sở Thấm khẽ gật đầu, đợi đến lúc cô tới cửa nhà, Kỷ Cánh Diêu vẫy tay về phía đồi núi, sau đó đổi hướng, rời đi.

Nhưng mới đi được nửa đoạn đường về nhà, Kỷ Cánh Diêu bỗng phanh xe lại.

Khoan đã, trước đó anh nói muốn tìm Sở Thấm để đổi thêm ít đồ ăn.

Gió lạnh thổi từng cơn, trái tim Kỷ Cánh Diêu đập thình thịch, lòng lo lắng vô cùng.

——

Sở Thấm về đến nhà, buổi tối cô nấu canh trứng vào cái chảo sắt nhỏ đặt trên bếp lò, sau đó lấy năm sái cái bánh bao đem hâm nóng, chuẩn bị dùng bánh bao và canh trứng làm cơm tối.

Sáng ngày hôm sau, mọi việc vẫn như thường lệ.

Mấy ngày tiếp theo không có việc gì làm, Sở Thấm quét tuyết mỗi ngày, nhàm chán đến nỗi rảnh ra là dọn vệ sinh rồi đọc đi đọc lại tờ báo cũ.

Tuyết càng lúc càng dày đặc, đường trong thôn vô cùng khó đi.

Sở Thấm vốn tưởng tuyết chỉ có thể dày đến mức đó thôi, ai ngờ đêm giao thừa ngày ấy tuyết lớn đến kinh người. Buổi tối đó, Sở Thấm bị đánh thức bởi âm thanh tuyết đập vào cửa kính!

“Trời ơi ——”

Sở Thấm kéo tấm rèm, bật đèn pin chiếu ra ngoài cửa kính.

Cô hít hà một hơi, thấy tuyết ngoài nhà đã ngang bậc cầu thang, mà trước khi ngủ cô vừa mới quét rồi!

Sở Thấm lẩm bẩm: “Sắp có bão tuyết ư?”

Cũng may là sau mùa mưa năm nay, dù khó khăn nhưng vẫn trông được lương thực, nếu không đặt nặng việc trồng lại, không cố gắng cày cấy thì mùa đông năm nay khổ sở hơn nhiều.

Với lượng tuyết lớn như vậy, con người rất khó ra khỏi cửa tìm thức ăn, thậm chí còn phải đề phòng xem có động vật từ trên núi xuống không.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 591: Chương 591



Thật ra Trương Phi Yến không nhắc tới thì chắc là không có, hoặc có thể là vẫn có, nhưng không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng, chưa đủ để Trương Phi Yến nhớ kỹ.

Chỉ là quỹ đạo vận mệnh đã thay đổi ở phân đoạn nào đó một cách khó hiểu từ sau khi cô gia nhập, cô có thể nhận ra điều này khi nhìn ánh mắt vừa phức tạp vừa vui mừng, hoặc thậm chí là sợ hãi khủng hoảng của Trương Phi Yến khi nhìn cô.

Bởi vậy nên Sở Thấm không biết chắc có động vật nào xuống núi hay không.

Nếu đổi lại là kiếp trước, vào thời tiết này, thứ Sở Thấm muốn phòng bị nhất không phải là người mà là động vật hoang dã.

Sáng sớm, hôm nay là giao thừa.

Sở Thấm ngủ cũng không yên giấc, âm thanh ồn ào của trận tuyết khiến cô lo âu, cô sợ nóc nhà sẽ không chịu nổi sức nặng của lượng tuyết lớn rồi sụp xuống, chôn vùi cô bên trong.

Vậy nên hôm nay Sở Thấm dậy từ sớm, vội vã dọn sạch tuyết trên mái nhà.

Khoảnh khắc mở cửa nhà chính, mắt Sở Thấm trợn tròn, không dám tin.

“Đúng là bão tuyết!” Cô nói.

Tuyết dày đến mức nào? Dày đến nỗi Sở Thấm muốn ra sân phải nhấc chân lên một chút mới đi được.

Sở Thấm từng trải qua trận tuyết còn dày nặng hơn thế này rất nhiều, vậy nên cô chỉ tặc lưỡi rồi thầm mắng ông trời còn định làm trò quỷ gì nữa.

Mà mấy người trong thôn lại sợ hãi vô cùng, họ cảm thấy khoảng thời gian này đi ngủ cũng phải mắt nhắm mắt mở, đồng thời đặt cảnh giác lên mức cao nhất, sợ chỉ cần lơ là một chút sẽ bị nóc nhà đè chết.

Hoặc là bị đóng băng đến chết, hay bị nhốt đến đói chết.

Hôm nay đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn vẫn đi tuần tra, họ đến từng nhà thông báo mọi người nhớ chú ý giữ an toàn.

Khi thông báo đến nhà Sở Thấm, cô đã dọn sạch tuyết trên mái nhà, thậm chí còn quét sạch tuyết trong sân.

Đội trưởng Hàn cảm thán: “Sở Thấm à, cô bớt lo lắng đi.”

Sở Thấm trả lời thành thật: “Hết cách rồi, tôi sợ chết!”

Cô may mắn có được mạng sống này, vậy nên cô rất trân trọng nó, không phải cô chỉ đang nói mồm, cô sợ c.h.ế.t thật.

Đội trưởng Hàn cứng miệng: “Ừm, đôi khi sợ c.h.ế.t cũng có những ý nghĩa khác, nó có thể khiến con người ta cẩn thận hơn, nhưng trong thôn chúng ta có rất nhiều người không sợ chết, lá gan còn to hơn cô.”

Sở Thấm nghiêm túc từ chối: “Đội trưởng, ông đừng so sánh tôi với đám người chú Hoàng làm gì, tôi cảm thấy ông đang sỉ nhục tôi.”

Đem so cô với cái kẻ lười như heo, cô không vui chút nào.

Đội trưởng Hàn nhận ra bây giờ Sở Thấm thật sự có sức mạnh bóp cổ người không cần đền mạng, chỉ biết bất lực: “Được rồi, trong thôn này chẳng ai chăm chỉ bằng cô đâu.”

Sở Thấm thẳng thắn gật đầu, cô đồng ý với điều này.

Đội trưởng Hàn cảm thấy ê răng, không muốn ở lại lâu nữa, trước khi đi còn nói: “Chú thím cô nhờ tôi chuyển lời, bảo khoảng thời gian này cô hãy ngoan ngoãn ở yên trong nhà, chú ý động tĩnh sau núi, sửa lại những cái bẫy cô đã đào.”

Dứt lời, đội trưởng Hàn rời đi.

Sở Thấm cau mày, mãi sau cô mới hiểu.

Thím Sở sợ có động vật hoang dã xuống núi.

Nếu động vật hoang dã trong khu vực này xuống núi thì nhà cô sẽ trở thành mục tiêu đầu tiên.

Sau đó mới tới nhà họ Hoàng, nhà họ Hoàng gặp tai ương thứ hai.

Dù sao cũng cách một dòng sông, cô ở sông bên này, những người khác ở sông bên kia.

Nguyên nhân khiến mọi người trong thôn chuyển nhà với quy mô lớn là vì sợ mùa đông động vật hoang dã xuống nùi đả thương người, mà bây giờ chỉ có mình Sở Thấm ở đây, tất nhiên phải lo lắng.

Nhưng Sở Thấm lại không lo lắng như vậy.

Dù sao thì cô cũng đặt bẫy xung quanh nhà rồi, chỉ cần dám đặt chân lên địa bàn của cô, chúng sẽ trở thành đồ ăn của cô.

Vì tuyết rơi dày đặc, nhiều gia đình có ít lương thực, vậy nên giao thừa năm nay mọi người không có tâm trạng làm ăn.

Nhưng Sở Thấm thì không.

Nhà cô có nhiều lương thực, không khí trong nhà ấm như mùa xuân, cô còn cảm thấy nhàm chán, chỉ ăn và ăn.

Hôm kia xay đậu phụ.

Hôm trước nấu món ngỗng hun khói.

Hôm qua thì làm bánh dày.

Cách đây một thời gian, Sở Thấm từng làm một ít thịt viên, vài cái bánh bao sủi cảo và các loại bánh rau dưa.

Dù sao thì cô làm suốt ngày, Tiểu Bạch rất thích dính cô, ngay cả lúc ngủ cũng phải kéo cái ổ chó tới mép giường ngủ gần cô.

Vì thế cơm tất niên năm nay Sở Thấm không làm lẩu, cô nấu sáu món, bày lên bàn cúng bài rồi mới bắt đầu ăn.

Bây giờ cũng không ai tới, Sở Thấm không chỉ khấn cha mẹ nguyên chủ, cô cũng bái lạy dập đầu với nguyên chủ.

Bái xong, Sở Thấm bắt đầu ăn cơm tất niên.

Đậu phụ hầm cá, ngỗng cay hun khói, mì thịt, giá đỗ xào, rau xào, chân vịt và cả canh thịt dê củ cải.

Đây là bữa cơm tất niên thứ năm từ lúc cô xuyên không.

Qua đêm nay là bước vào năm 1961.

Thời gian như dây cót, giống dòng nước chảy không ngừng dưới lớp băng giá rét của trời đông trong con sông nhỏ kia.

Cuối cùng một năm khó khăn cũng trôi qua.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 592: Chương 592



Tháng giêng không có chuyện gì xảy ra, vì trận tuyết quá lớn mà đến cả Sở Thấm – một người từng sống trong bão tuyết ở kiếp trước cũng không muốn ra khỏi cửa.

Ngọn đồi trước cửa nhà cô phủ tuyết trắng xoá, thậm chí Sở Thấm có thể trượt thẳng dọc theo sườn tuyết từ đỉnh đồi đến chân đồi.

Thật ra thì trận tuyết lớn vừa rồi không ảnh hưởng gì tới Sở Thấm cả, cô không ra ngoài cũng không sao.

Chỉ có một điều: Đó là ảnh hưởng tới đàn gà của cô.

Cô không thể nuôi gà theo cách thả chúng đi tự do sau núi, trước khi trận tuyết lớn tìm đến, cô đã nhốt tất cả gà vào phòng chứa đồ linh tinh.

Nhưng cách đây không lâu, Sở Thấm lại phát hiện phòng chứa đồ có dấu hiệu sắp sụp, cô giật nảy mình, vội chuyển hết đống gà tới nhà chính.

Cô cũng dời bó củi bên trong đi nơi khác, tạm thời là để ở phòng bếp.

Quả nhiên!

Đêm hôm đó, khi Sở Thấm đã chuyển tất cả đồ đi, căn phòng chứa đồ thật sự sụp đổ dưới áp lực của tuyết.

“Rầm ——”

“Tiếng gì vậy?”

Sở Thấm bừng tỉnh giữa cơn mơ, khoảnh khắc ấy, cô vội lăn từ trên giường xuống, ôm đầu trốn vào gầm giường.

Đến cả Tiểu Bạch cũng chui vào gầm giường.

Sở Thấm sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, nhưng đến khi bình tĩnh lại, cô nhận ra nhà mình không có vấn đề gì, là phòng chứa đồ đổ.

Sở Thấm thở phào nhẹ nhõm.

Sở Thấm chui từ dưới gầm giường ra, mồ hôi nhễ nhại, cô không còn tâm trạng để tâm tới những tiếng sủa “gâu gâu” của Tiểu Bạch, bật đèn pin mở cửa đi vào sân.

Phòng chứa đồ không quá lớn, được xây dựng bằng những thanh gỗ, vậy nên lúc sập chỉ còn một đống củi tốt có xấu có.

Có vài cây cột trong đó vẫn dùng được, nhưng những tấm ván gỗ bên cạnh đã bị mưa gió ăn mòn, cũng có vài cây củi bị mối ăn, ngày qua ngày, tuyết đọng vào trong, bảo sao không sụp cho được?

Sở Thấm im lặng, lúc cô xoay người chuẩn bị về phòng ngủ thì dưới đồi núi truyền đến tiếng la.

“Sở Thấm, nhà cháu xảy ra chuyện gì à?”

Là tiếng của thím Hoàng.

Xem ra lực đổ của căn phòng chứa đồ này cũng khá mạnh, đến cả thím Hoàng cũng bị ảnh hưởng.

Sở Thấm vội đáp: “Không có việc gì đâu! Phòng chứa đồ trong nhà cháu bị sập, không có vấn đề gì lớn cả.”

“Vậy thì tốt, tiếng động vừa nãy làm thím suýt lên cơn đau tim đấy. Thím đã nói rồi mà, cháu nên dỡ bỏ căn phòng chứa đồ đó, vậy mà cháu không nghe…” Thím Hoàng giơ tay ôm ngực, miệng liên tục lẩm nhẩm.

Sở Thấm nhủ thầm: Nghe cái gì!

Thím bảo cháu dỡ cái phòng chứa đồ đó không phải vì sợ cháu gặp nguy hiểm, mà là muốn cháu đưa cái đống củi của phòng chứa đồ cho thím thì có.

Mặc dù đã bị mài mòn bởi mưa gió hay thậm chí là kiến ăn chăng nữa, chúng vẫn đốt được.

Sở Thấm hất tóc, sau đó quay về phòng ngủ nướng.

Ngày hôm sau, Sở Thấm dành nửa buổi sáng để dọn dẹp lại vết tích của căn phòng chứa đồ.

Nó cũng giống như các thiết bị bị nổ trong game, mấy thanh gỗ tốt này có thể giữ lại để sử dụng cho việc xây nhà sau này.

Nếu mấy nữa không đủ củi gỗ dùng, Sở Thấm sẽ dùng d.a.o chẻ nhỏ chúng ra rồi chuyển vào phòng bếp.

Xong xuôi, một mảnh đất mới được tái sinh.

Trong suốt hai ngày qua, Sở Thấm chỉ mải mê quan sát bãi đất trống có diện tích khoảng mười lăm mét vuông kia, liên tục suy ngẫm xem nên xây dựng thứ gì trên đó.

Nhà Sở Thấm quá nhỏ, chỉ có một phòng ngủ, phòng khách và phòng bếp, hoàn toàn không đủ để cô sử dụng.

“Nên giữ lại để xây cùng lúc hay xây luôn?”

Sở Thấm ngồi lẩm bẩm trước bãi đất trống.

Cô cảm thấy hợp tác với xưởng máy móc cũng không tệ, trở thành hậu cần cung ứng cho xưởng máy móc, nếu không có bất ngờ gì thì sớm muộn cũng trở thành người giàu có trong thôn.

Vậy nên từ khoảng ba đến bốn năm tới chắc chắn sẽ là thời kỳ đỉnh cao cho việc xây nhà, hay nói cách khác, Sở Thấm đoán nếu mua lưng buộc bụng hai, ba năm là có thể xây một căn nhà trong mơ.

Sở Thấm rên một tiếng, cô dịch mông, quyết định tạm thời bỏ qua bãi đất trống này trước.

Nhưng không phải là không để tâm tới, cô vẫn muốn xây một cái nhà kho bằng gỗ, để cái gì đây?

Để vật liệu xây dựng.

Khủng hoảng lương thực đã qua, tạm thời Sở Thấm có thể bớt nghĩ đến chuyện “ăn uống”, nhưng chuyện “ở” thì vẫn cần chuẩn bị.

Thứ quan trọng nhất là gạch.

Nhưng việc rút gạch từ hệ thống là rất khó khăn, vậy nên Sở Thấm chỉ đành từ từ nghĩ cách mua.

Thật ra tốt nhất vẫn là tự nung gạch.

Nếu mấy năm nay trong thôn có nhiều nhà được xây dựng, vậy nếu các nhà trong thôn thống nhất cùng nung gạch thì lời rồi.

Được rồi, cứ chờ thêm một thời gian nữa.

Sở Thấm tự tin khoảng năm mươi phần trăm là có thể thuyết phục đội trưởng Hàn xây dựng cái lò gạch nhỏ.

Suy cho cùng, nếu có thể tiết kiệm được tiền thì tại sao phải lãng phí?

Tháng giêng dần trôi qua, tuyết vẫn rơi không ngừng.

Vì nhiệt độ chưa hề tăng lên nên tuyết chưa tan, điều này gây bất tiện cực lớn cho việc đi lại của thôn dân.

Quan trọng nhất chính là đến thời gian chuẩn bị gieo trồng vào mùa xuân rồi.

Đồng ruộng vẫn trắng xoá, làm gì có cách để đào đất đâu.

Đội trưởng Hàn lại bắt đầu rầu rĩ.

Những thôn dân khác cũng ủ rũ không thôi.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 593: Chương 593



Không có thuốc lạ, họ nhai mấy thứ cỏ dại không biết tên để thay cho thuốc lá, ngồi trên sân đập lúa nhìn ra đồng ruộng, ai nấy cũng thở dài.

Thật ra có thể coi đây là một cảnh tượng hiếm có.

Hiếm đến nỗi Sở Thấm không nhịn được phải ra cửa xem.

Vì mùa màng không tốt nên tất cả mấy kẻ nghiện thuốc trong thôn không có cây t.h.u.ố.c lá để nhai, điều này gần như lấy mạng của mấy kẻ nghiện thuốc!

Có lần, chú Sở chạy tới tìm Sở Thấm trong tình trạng thở hổn hển, hỏi cô có cách nào lấy được lá cây t.h.u.ố.c lá không.

Trong mắt những người khác, giờ Sở Thấm như người có thần thông quảng đại, bởi vì cô có thể lái xe.

Đúng vậy, biết lái xe đã giúp uy tín của Sở Thấm tăng thêm vài cấp bậc trong thôn. Sở Thấm cũng mới ý thức được việc này, ở thời đại bây giờ, tài xế được coi là nhân tài kỹ thuật cao.

Có thể lái xe thể thao, còn có mối quan hệ với cục quản lý lương thực, giờ Sở Thấm được xem như người trẻ có tiền đồ nhất trong thôn.

Thậm chí Sở Thấm còn đánh bại mấy người cùng thế hệ trong các thôn trang gần đây, dù là nam hay nữ cũng bị ánh sáng của cô làm lu mờ. Khi mấy người hàng xóm tán gẫu rằng cô cậu nào có triển vọng nhất, người được nhắc tới nhiều chính là Sở Thấm.

Điều quan trọng là cô luôn tự làm bằng chính sức mình.

Sở Thấm không cha không mẹ nhưng vẫn giỏi trồng trọt hoa màu, lại còn biết lái xe, không đói gầy, và thậm chí là có thể đánh người…

Mẹ ơi, thử hỏi xem còn ai qua được cô nữa?

Bây giờ, những lão già thông thái rởm, cổ hủ đó thấy Sở Thấm sẽ không xì xào bàn tán rằng lại sao con gái lại còn hung dữ hơn cả đàn ông, thay vào đó họ cười tủm tỉm nói cô sống không đoạ uy danh của tổ tiên.

Tổ tiên, chẳng phải ông bà nội của nguyên chủ đã chạy thoát từ nạn đói ư? Tổ tiên nào làm bọn họ hiểu được rằng mình có làm vấy bẩn thanh danh hay không.

Nhưng Sở Thấm cũng không ngờ danh tiếng của mình lại đi xa tới vậy, hơn nữa, nó khác với cái danh lệch lạc trước đây, lần này là tiếng tốt.

Như kiểu cô bị người ta lên án quá đà, kết quả vừa tung ra chiêu lái xe, các anti-fan lập tức biến thành fans, thậm chí còn thầm khen ngợi cô.

Mọi người cứ anh một lời tôi một ngữ, tâng bốc như thể Sở Thấm có phép thần thông quảng đại, là anh em với cục quản lý lương thực. Ngay cả chú Sở cũng phải lẩm bẩm vài câu là lúc nào tới hỏi xem cô có thể lấy được cây t.h.u.ố.c lá hay không.

Chơi thôi.

Dù có lấy được Sở Thấm cũng không cho.

Khó khăn lắm mới cai được t.h.u.ố.c lá và rượu, tại sao cô lại đưa cơn nghiện đó quay lại?

Thím Sở sẽ chửi c.h.ế.t cô mất.

Cuối cùng Sở Thấm đã kể chuyện này cho thím Sở, cùng ngày hôm đó, thím Sở vơ vét hết số tiền riêng của chú Sở.

Càng ngày chú Sở càng không có khả năng đấu lại thím Sở, lúc còn trẻ hai người vẫn cãi nhau, thậm chí nặng hơn là đánh nhau.

Đa số trong thôn chỉ toàn đàn ông đánh phụ nữ, nhưng chú Sở và thím Sở thì khác, thím Sở sẽ liều c.h.ế.t đánh lại. Cha mẹ thím Sở vẫn còn trên đời kia mà, nhà thím Sở nhiều anh chị em như vậy, rất nhiều lúc chú Sở không dám gây chiến quá đà với thím Sở.

Bây giờ lại càng không dám.

Bởi vì chú Sở cảm nhận được rằng Sở Thấm thân thiết với thím Sở hơn, mà hai đứa trẻ cũng thân với thím Sở.

Chú Sở túng quẫn, ông ấy cảm thấy dù có cãi cọ đánh nhau thì mình vẫn là người cô đơn.

Thật ra nếu Sở Thấm muốn làm thì chắc chắn sẽ làm được, mùa màng này, không có lương thực không đổi được đồ.

Ngoài chú Sở ra thì cũng có mấy người trong thôn tới hỏi, nhưng Sở Thấm đều đuổi đi. Rồi đến một ngày đội trưởng Hàn tới tìm, Sở Thấm tưởng ông ấy tới để hỏi lá cây thuốc lá, nhưng dù sao đội trưởng Hàn cũng là đội trưởng, người ta còn chuyện lớn hơn cần lo, ông ấy hỏi về giá cả rau dưa, thịt heo và các loại thịt trong thôn.

Đội trưởng Hàn sờ sờ tẩu thuốc không có lá cây thuốc lá, hỏi: “Cô có thời gian không?”

Sở Thấm rất thận trọng: “Nếu tôi có thời gian thì ông muốn tôi làm gì sao?”

“Rốt cuộc là có hay không?”

Sở Thấm đáp: “Có hay không còn phải xem ông nói gì đã.”

Nếu chuyện này khiến cô gặp phiền toái, vậy cô sẽ không có thời gian.

Dù sao thì bây giờ cô đã trở nên thông minh hơn rồi, cô nhất quyết không chịu làm không công.

Đội trưởng Hàn suýt tắt thở trước câu nói của cô, chỉ biết bất lực: “Nếu cô có thời gian thì hãy đưa tôi tới xưởng máy móc.”

Sở Thấm bày trận địa sẵn sàng đón quân địch: “Tôi không có thời gian.”

Đội trưởng Hàn: “Không, cô có thời gian.”

Sở Thấm kêu khổ: “Tôi không có thật mà.”

Sở Thấm chỉ vào bãi đất trống trong sân: “Ông nhìn mà xem, đây là bãi đất sau khi tôi thu dọn vết tích của phòng chứa đổ, tôi muốn dành khoảng thời gian này để xây một nhà kho bằng gỗ.”
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 594: Chương 594



Đội trưởng Hàn lại nói: “Bỏ đi, xây một cái nhà kho bằng gỗ tốn bao nhiêu thời gian chứ? Với lại… Chẳng phải cô luôn muốn xây một ngôi nhà mới à?”

Sở Thấm đáp: “Chuyện tôi xây nhà mới với xây nhà kho không liên quan tới nhau, thứ này có thể gỡ bỏ bất cứ lúc nào.”

“Vậy thì tôi có thể xây cho cô trong thời gian nửa buổi sáng.” Đội trưởng Hàn nói tiếp: “Cô không biết chứ, xưởng máy móc làm gạch sẽ thuận tiện hơn. Nếu cô không có quan hệ, tự mình đứng đợi ở lò gạch thì không biết bao lâu mới có thể lấy sợi, đến lúc đó chẳng bằng nhờ xưởng máy móc giúp đỡ, đây cũng là chuyện bình thường thôi.”

Sở Thấm lại liếc ông ta: “Ông lải nhải cằn nhằn lâu vậy làm gì, ông chưa nói lý do muốn tôi tới xưởng máy móc đâu.”

Đội trưởng Hàn dừng vài giây, sau đó nói: “Đi bàn chuyện làm ăn.”

Sở Thấm trợn trắng mắt: “Ai u, ông xem trọng tôi quá rồi, tôi làm gì có khả năng này.”

Sở Thấm nghi ngờ đội trưởng Hàn tới tìm cô để đi chấn bãi, đến lúc không đạt được thỏa thuận sẽ dùng đến cô.

Đội trưởng Hàn khen ngợi: “Miệng của cô rất hữu ích trong một số thời điểm mấu chốt, quan trọng là não cô hoạt động nhanh hơn người bình thường chúng tôi. Cô không cần lên tiếng, nhưng cô biết bên trong có bẫy không đúng không?”

Vừa nghe đối phương nói không cần lên tiếng, Sở Thấm không còn chống cự mãnh liệt vậy nữa.

Sở Thấm ngẫm nghĩ, nói: “Vậy được, khi nào đi gọi tôi.”

Đội trưởng Hàn nở nụ cười hài lòng: “Một tuần sau, có lẽ một tuần sau tuyết dải trên đường cũng tan bớt rồi.”

Sở Thấm nghĩ thầm, chưa chắc.

Còn lạnh mà!

Đội trưởng Hàn hiểu rất rõ về Sở Thấm, cô không thích cãi cọ hay nói những lời vô nghĩa với người khác, nhưng đầu óc cô rất hữu ích.

Trước khi đội trưởng Hàn rời đi, Sở Thấm bỗng nói: “Đội trưởng, tôi nghĩ ông cần thương lượng với mấy đội sản xuất khác trước khi đến xưởng máy móc, giá cả chắc chắn sẽ không giống hệt nhau, dù sao thì chuyện này liên quan đến chất lượng, nhưng phải thống nhất xem phạm vi ở mức nào. Nếu chúng ta ra giá quá thấp, các thôn khác không hài lòng sẽ quay ra trách ngược chúng ta.”

Suy nghĩ rất chu đáo!

“Cô nói không sai, nên như vậy.”

Đội trưởng Hàn khen được hai câu xong lại vội chạy ra khỏi cửa.

Sở Thấm nhìn sân nhà lại trở nên yên tĩnh một lần nữa, cô thở phào một hơi, vừa ngâm nga khúc hát vừa làm nhà kho bằng gỗ.

Thật là tốt, đợi đội trưởng Hàn thống nhất ý kiến những việc này chắc cũng phải đến nửa tháng sau.

——

Chắc mấy chốc mà nhà kho gỗ đã được hoàn thành, nó được xây dựng dựa trên chính những bó củi mà Sở Thấm tích cóp mấy năm nay.

Mấy năm nay Sở Thấm thường lên núi tìm gỗ.

Tất nhiên, dùng gỗ tốt sẽ rất tiếc, dù sao thì nhà kho gỗ cũng chỉ là nhà kho gỗ mà thôi, dùng một hai năm sẽ tháo dỡ.

Gỗ tốt nên để dành xây nhà thì hơn.

Có điều…

Sở Thấm xây nhà bằng gạch ngói, vậy có dùng đến gỗ được không? Dù gì cô cũng là người có thép.

Ai nha! Sở Thấm chưa từng sử dụng thứ tốt như vậy, cô không biết nên dùng thanh thép xây nhà kiểu gì, cũng rất khó để tưởng tượng ra căn nhà sẽ trông như thế nào.

Sở Thấm quyết định bắt đầu vẽ bản thảo từ năm nay, tránh để đến lúc đó lại xây chẳng ra hình ra dạng gì.

Bước tiếp theo là học cách xây nhà bằng gạch ngói.

Vấn đề là cô phải học ở đâu? Sở Thấm ngẫm nghĩ, sau đó cô nhìn về phương xa, phía xưởng máy móc.

Sở Thấm choáng váng, chẳng phải xưởng máy móc luôn xây dựng không ngừng ư?

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Đúng như Sở Thấm nghĩ, nhiệt độ tăng rất chậm, mấy bông tuyết đọng rất khó tan.

Sở Thấm không lo lắng việc cày bừa vụ xuân có bị chậm trễ hay không, kho lúa nhà Sở Thấm đã đầy ắp. Mà rau dưa trong chuồng heo vẫn xanh mướt, tóm lại là cô không thiếu rau dưa ăn.

Lại nói, cách thức trồng rau trong chuồng heo của cô thành công ngoài mong đợi, rau chân vịt ăn không hết, rau hẹ cứ cắt lại mọc, sinh sôi phát triển không ngừng.

Ngoài ra còn có những cây hành mạnh mẽ trên nền tuyết trắng xoá, ngoài ra còn có cây tể thái vừa mọc lên do nhiệt độ tăng nhẹ.

Không những không thiếu đồ ăn, Sở Thấm còn có thể đưa đồ ăn cho thím Sở, cậu út và dì cả.

Thím Sở nói sẽ tự đến hái.

Sở Thấm đích thân đưa đồ tới cho cậu út Dương, giờ nhà cậu út khá khó khăn, lần trước còn tới tìm Sở Thấm để vay ít gạo.

Sở Thấm không thiếu nên đã cho ông ấy vay mười mấy cân, thậm chí còn cho vay nửa cân gạo kê vàng.

Thật ra nhà cậu út Dương không thiếu lương thực, mà chủ yếu là thiếu tinh bột, bột mì, bởi vì năm ngoái chỉ có một mình cậu út Dương ra đồng nên cuối năm không thu hoạch được nhiều lương thực lắm, bột mì lại càng ít ỏi hơn nên phải tới vay của Sở Thấm.

Chưa kể người lớn tuổi nhà bà ngoại Dương cần ăn tinh bột để dưỡng sức, tuy em gái Dương vẫn là trẻ con, nhưng cũng đâu thể ép ăn những lương thực khô mãi được.

Sở Thấm rất thích em gái Dương, đơn giản là vì cô bé có vài nét giống với nguyên chủ.

Ồ, tức là giống khuôn mặt hiện tại của cô.

Nghĩ đến việc nguyên chủ và em gái Dương giống mẹ nguyên chủ, dù sao cũng là cháu gái giống cô thôi mà.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 595: Chương 595



Trên thực tế, gen nhà họ Dương khá trội, Sở Thấm phát hiện Kim Kim và Kim Ngọc đều không giống người nhà họ Kim một chút nào, mà càng lớn càng giống người nhà họ Dương.

Còn về việc đưa rau xanh cho dì cả Dương, Sở Thấm nhờ Kỷ Cánh Diêu chuyển hộ.

Mặc dù bây giờ Kỷ Cánh Diêu sống trong xưởng máy móc, nhưng anh vẫn còn gia đình bên Lạc Thuỷ, thỉnh thoảng anh vẫn phải về một chuyến, nhân tiện chuyển rau xanh giúp Sở Thấm luôn.

Trong khoảng thời gian này, Sở Thấm chắc chắn người này thật sự thích mình.

Sở Thấm buồn bực vô cùng, cô khó chịu vì không hiểu anh thích mình ở điểm nào, dù sao thì con trai trong thôn cứ thấy cô là nơm nớp lo sợ, chỉ Tiểu Đường là có quan hệ tốt với cô hơn chút.

Nhưng Kỷ Cánh Diêu không nói rõ nên Sở Thấm cũng không hỏi gì nhiều, dù sao thì cô cũng đâu thích anh.

Có điều, cô không thể để người ta ôm hy vọng được, Sở Thấm là người rất có đạo đức, vì vậy nên dần dần cô không tới tìm anh nhờ đưa rau xanh nữa.

Nhoáng một cái đã tới tháng ba.

Băng tuyết bắt đầu tan chảy, cuối cùng mặt đất cũng có dấu hiệu xuân về.

Sở Thấm khóc hết nước mắt, giờ nhà chính của cô chỉ toàn mùi gà!

Nếu không phải đàn gà này có thể cung cấp cho cô ít nhất hai mươi quả trứng một ngày thì cô đã g.i.ế.c chúng rồi!

Nhưng đúng lúc này, thôn xảy ra chuyện.

Chuyện gì?

Dường như có gì đó không ổn với đám heo trong chuồng.

Sau khi nghe được tin tức này, Sở Thấm vội chạy tới nhà đội trưởng Hàn, cô hỏi: “Heo làm sao?”

Đội trưởng Hàn cũng sốt ruột: “Nghe nói là sinh bệnh.”

“Bệnh gì chứ? Có thể chữa được không?” Sở Thấm vội hỏi.

Đội trưởng Hàn đáp: “Hình như là cảm lạnh, vẫn chưa xác định được, cô có muốn đi xem cùng tôi không?”

Tất nhiên là phải đi rồi.

Sở Thấm đi cùng đội trưởng Hàn, từ thôn đến chuồng heo còn rất xa.

Cùng đi với bọn họ còn có cả bí thư chi bộ thôn, đi giữa đường gặp Tiểu Đường và Trương Phi Yến, vậy nên năm người đi cùng nhau.

Trương Phi Yến rất thích nắm tay người khác, lúc này cô ấy đang nắm tay Sở Thấm, nắm chặt đến nỗi Sở Thấm cảm thấy không được tự nhiên.

Cô ấy khẽ nói: “Mẹ tôi nói thím Từ chăm heo rất tốt, trông chúng nặng hơn mấy con heo cùng tuổi rất nhiều, đến giữa năm nay là có thể g.i.ế.c mổ. Giờ xảy ra chuyện… Ai nha, cô có nghĩ đây là bệnh heo không?”

Heo bệnh c.h.ế.t chắc chắn sẽ giữ lại để người trong thôn ăn, nhưng kiếp trước Trương Phi Yến đã đọc qua rất nhiều tin tức, đối với loại bệnh heo này, cô ấy cảm thấy đúng là xin miễn thứ cho kẻ bất tài.

Sở Thấm vỗ cô ta: “Cô đừng có nói bậy, để đội trưởng Hàn nghe thấy là ăn chửi đấy.”

Cái miệng này đúng là không biết nhìn hoàn cảnh nói chuyện gì cả.

Trương Phi Yến vội vàng ngậm miệng lại, dù sao cô ấy cũng không biết chuồng heo xảy ra chuyện gì, kiếp trước không có cái chuồng heo này.

Nhưng cô ấy hy vọng chuồng heo vẫn bình an vô sự, dù sao thì năm nay cũng chẳng dễ dàng gì.

Cô ấy thầm thở dài.

Haizzz!

Sở Thấm vào chuồng heo, phát hiện có rất nhiều người tụ tập bên cạnh chuồng heo, có lẽ là tới để xem heo thế nào.

Sao rồi?

Từ lão đồ nói: “Thay đổi thời tiết nên bị cảm, bây giờ không có thuốc nên không biết chúng có thể khỏi được không. Những cái khác thì vẫn tốt, có hai con là bị nặng hơn, tôi đã cách ly rồi, nhìn chung cũng đáng lo ngại đấy.”

Từ lão đồ vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hít hà một hơi.

Đau lòng quá!

Hai con heo lận đấy!

Sở Thấm cau mày, cô đi vào khu cách ly, quan sát thật kỹ hai con heo kia.

Con con heo ủ rũ k** r*n, có thể thấy rõ nước mũi của nó đang chảy.

Trương Phi Yến cũng chạy lại xem thử, cô ấy nói thầm: “Việc này đơn giản thôi, dùng Thanh Ôn Thái Bảo và Đa Duy Thái Bảo là có thể chữa khỏi.”

Sở Thấm: “…”

Cái gì chứ?

Thái Bảo gì cơ?

Sở Thấm chớp mắt nhìn Trương Phi Yến: “Khoan đã, cô nói là chữa trị kiểu gì cơ?”

Trương Phi Yến bỗng im bặt, cô ấy nhìn sang bên cạnh, thấy không có ai mới bịt miệng lắc đầu.

Sở Thấm kéo tay Trương Phi Yến ra: “Đừng có che, tôi biết là cô biết, cô nói cho tôi cách chữa đi.”

Trương Phi Yến khó xử: “Mặc dù cô biết hay là tôi biết cũng không có tác dụng, bởi vì không có loại thuốc này.”

Cô ấy không biết hai loại thuốc này xuất hiện từ khi nào, nhưng chắc chắn không phải thời điểm hiện tại.

Sở Thấm thở dài.

Cô hiểu vấn đề, tức là sau này con heo mới có cơ hội được chữa khỏi.

Vậy là hết cách, sống c.h.ế.t phụ thuộc vào ông trời.

Vì không có chuyện gì làm nên tâm trạng của toàn bộ người trong thôn đã bị hai con heo này làm ảnh hưởng.

Đây là heo đấy, mỗi con ít cũng phải hơn một trăm cân, nếu c.h.ế.t thì tiếc biết bao.

Sở Thấm cũng thấy tiếc, nhưng cô hết cách rồi.

Có điều Sở Thấm không biết rằng sẽ có cách ngay đêm hôm đó.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 596: Chương 596



Ban đêm, sao trời lộng lẫy.

Tắm rửa xong, Sở Thấm tiện tay giặt sạch quần áo, lúc này nước suối trong núi vẫn lạnh thấu xương. Tất nhiên là Sở Thấm sẽ không bạc đãi bản thân, trong nhà có nhiều củi đốt lửa, cô đun một ấm nước ấm, sau đó pha nước để giặt quần áo.

Mùa đông năm nay vốn là vậy, nếu có người ở đây, dù tính tình có tốt đến đâu vẫn sẽ chỉ vào mũi mắng cô là kẻ phá của.

Sở Thấm giặt quần áo xong, cô nhìn bầu trời đầy sao, miệng lẩm bẩm: “Chắc mai là một ngày nắng đẹp.”

Nắng càng ngày càng nhiều, nhưng do tuyết đang dần tan nên nhiệt độ lúc nóng lúc lạnh, hơn nữa độ chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm khá lớn, có lẽ cũng vì vậy mà heo mới sinh bệnh.

Sở Thấm vẩy nước trên tay, cô đem quần áo ra phơi trước sân, thở dài một hơi rồi quay về phòng.

Đêm nay Sở Thấm không có tâm trạng đọc sách, cô cũng không có tâm trạng làm bài.

Sở Thấm đặt cuốn sách trên tủ đầu giường, cô có thể cảm nhận được hơi nóng mà lò sưởi treo tường truyền đến, suy nghĩ đến việc rút thăm trúng thưởng cấp tuần tháng này.

Khoảng thời gian trước cô bốc được cái gì?

Vận may của Sở Thấm trong cuộc rút thăm trúng thưởng lần ấy không nhiều, tất cả những gì cô rút được đều là những thứ không có mấy tác dụng trong thời gian này.

Ví dụ như một cái cốc.

Ôi má ơi, cô đâu có thiếu cốc.

Sở Thấm bốc được ba cái cốc tráng men, vậy là gom đủ bộ với số cốc hiện cô đang có.

Cũng đúng thôi, sau này cô sẽ không bao giờ lấy cốc uống nước để đánh răng nữa.

Sau đó là gương.

Tương tự như vậy, Sở Thấm không thiếu gương, cô tiện tay treo chiếc gương lên tường, thầm nghĩ lúc nào đó sẽ tặng nó cho người vừa kết hôn.

Tiếp đến là kem đánh răng và bàn chải đánh răng, điều ngạc nhiên là Sở Thấm còn bốc được hai cục xà phòng và hai cục xà phòng thơm, đây có lẽ là bất ngờ lớn nhất.

Còn lại là những mảnh nhỏ của đồng hồ, còn có giấy bút, rượu, …v…v… Và một ít đồ linh tinh vụn vặt khác.

Sở Thấm xoa tay, muốn rút thăm thử xem.

Hôm nay Sở Thấm có thể rút thăm tháng, rút thăm ngày.

Sở Thấm nhắm mắt lại, chắp hai tay rồi cúi đầu, click mở giao diện hệ thống.

“Khụ khụ.” Cô hắng giọng, ấn nút rút thăm trúng thưởng.

Chiếc hộp mù trong máy bắt đầu lăn đều, lăn mấy cái tạo thành tiếng kêu “lạch cạch”, một thứ gì đó lăn ra khỏi hộp mù.

Đây là hộp mù tuần màu vàng, Sở Thấm ấn mở.

[Chúc mừng người chơi đạt được hai viên Thanh Ôn Thái Bảo và Đa Duy Thái Bảo.]

Sở Thấm: “…”

Cô ngây người.

Hả? Khoan đã.

“Hệ thống! Hệ —— thống ——”

Sở Thấm hạ giọng hét lớn, cô ôm lòng hoài nghi, liệu rằng trí thông minh của hệ thống này đã được cải tiến? Nếu không thì tại sao mới ngày hôm qua heo suýt c.h.ế.t nay lại có thuốc chữa rồi.

Đây là loại thuốc Trương Phi Yến từng nhắc tới!

Sở Thấm hét đến nỗi giọng khản đặc, nhưng hệ thống vẫn im lặng.

Cô bất lực, trợn trắng mắt như cá c.h.ế.t nằm trên giường.

Được rồi, còn làm gì được nữa, có thể cứu được cái mạng nhỏ của hai con heo này rồi.

Nhưng phải làm sao để có cách cứu mạng chúng?

Sở Thấm ăn gì cũng không có hại.

Sở Thấm ngồi bật dậy một lần nữa, suy ngẫm cẩn thận.

Khoan đã, trong không gian ba lô của cô không còn nhiều thịt heo đúng không?

Sở Thấm vội nhắm mắt lại, dùng ý thức quan sát bên trong, sau đó lại lấy cuốn sổ tay ra tra.

Đúng là không còn nhiều.

Sở Thấm khiếp sợ, bây giờ cô bị chiều hư rồi, không thể chịu được nếu một tuần không có thịt!

Vì thế nên Sở Thấm nảy ra một suy nghĩ khiến lòng cô nóng như lửa đốt, không thể bình tĩnh lại được nữa.

Nếu mấy người chú Từ không thể chăm sóc tốt hai con heo này thì cô có thể thử.

Cô đang có thuốc trong tay.

Đợi sau khi chăm xong, có phải cô cũng được ít thịt?

Sở Thấm nhìn chuồng heo bằng ánh mắt chứa nhiều hàm ý sâu xa, cảm thấy chuồng heo này cần được khôi phục lại.

Việc này nên làm càng sớm càng tốt, nếu muộn thì heo sẽ chết, Sở Thấm quyết định ngày mai sẽ đi thương lượng với đội trưởng Hàn.

Lần này cô rất hài lòng với việc rút thăm trúng thưởng tuần, cô xoa tay, cúi đầu chào rồi lại bắt đầu rút.

Lần này là rút thăm tháng.

Lộc cộc lộc cộc ——

Sau một hồi lăn lộn, chiếc hộp mù màu tím rơi xuống.

[Chúc mừng người chơi, bạn đã giành được một phần trống mới trong balo không gian.]

Sở Thấm:!!!

Trời xanh, cuối cùng cô cũng rút được rồi!

Sở Thấm nhanh tay nhanh mắt nhấn mở ba lô, sau đó tiện tay cầm quả táo trên tủ đầu giường bỏ vào.

Ừm ừm, sử dụng thành công.

Ban đầu có bốn cái, giờ cô là người sở hữu năm chiếc ba lô không gian.

Sở Thấm vui đến nỗi lăn lộn trên giường, tiếng cười vang lên đứt quãng vì khi thì cô không kìm nén được, khi thì cố đè nén, khiến Tiểu Bạch sợ tới mức suýt chui vào gầm giường trốn.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 597: Chương 597



Vì có chiếc ba lô này nên một trong những khó khăn trước mắt của Sở Thấm đã được giải quyết một cách dễ dàng.

Giờ trong ba lô cô có: Thịt heo, khoai lang, quả táo và trứng gà.

Nhưng cô vẫn còn củ khoai tây muốn bỏ vào không gian trong ba lô.

Đúng vậy, là khoai tây chứ không phải bánh quy.

Bây giờ Sở Thấm không còn keo kiệt vậy nữa, sau khi lấy được bánh quy, cô ăn ngay tắp lự.

Tích cóp làm cái quái gì, tích cóp rồi thì đến cuối cùng vẫn chui vào bụng cô thôi mà?

Mà khoai tây cô trồng đang phát triển rất tốt, khoảng bốn trăm năm mươi cân, bởi vậy nên có ăn cũng không hết, cũng rất khó bảo quản được lâu.

May là giờ nhiệt độ đang xuống thấp, nếu đổi lại là một ngày hè nóng bức thì củ khoai tây kia sẽ sớm nảy mầm.

Thứ này không giống khoai lang, ăn khoai tây nảy mầm rất độc. Ở kiếp trước, có người hàng xóm ở cách nhà cô mười km đã bị rụng b.í.m tóc chỉ vì ăn khoai tây có độc, cô vẫn nhớ rõ lắm.

Sở Thấm đã từng tính đến chuyện chuẩn bị chế biến khoai tây thành tinh bột, vậy mà không ngờ lại bốc thêm được ba lô không gian.

Sở Thấm mừng ra mặt, vội vàng chạy vào phòng bếp lấy củ khoai tây cất vào trong ba lô không gian rồi mới yên tâm ngủ.

Đêm nay Sở Thấm ngủ sớm hơn bình thường một chút, ngày mai cô còn việc cần làm.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Sở Thấm lội gió lạnh đến chuồng heo, công việc ở chuồng heo thường bắt đầu từ rất sớm. Nghe nói mấy người Từ lão đồ phải làm việc từ năm giờ rưỡi sáng hàng ngày, Sở Thấm nghe mà phát hoảng.

Mấy ai đủ can đảm đi làm lúc năm giờ rưỡi?

Giờ phút này đây, khi Sở Thấm đến nơi, cô đã thấy Từ lão đồ ngồi trên ngưỡng cửa, lông mày cau chặt đến mức có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi.

“Sở Thấm, cô tới đây làm gì?” Nghe thấy tiếng động, Từ lão đồ ngẩng đầu nhìn, khi thấy Sở Thấm, ông ta tỏ ra ngạc nhiên.

Ngạc nhiên gì chứ?

Bình thường nếu không đi làm việc Sở Thấm rất ít ra ngoài, mà nếu có ra cũng phải sau chín giờ sáng.

Nghe nói là cô dậy muộn, người trong thôn thường nói Sở Thấm là người có cuộc sống thoải mái nhất, ngày nào cũng được ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới rời khỏi giường.

Nhưng lúc này đây… Ngẩng đầu lên thấy chỉ mới hơn sáu giờ.

Sở Thấm nói với nét mặt lo lắng: “À, tôi muốn xem hai con heo kia thế nào rồi.”

Từ lão đồ thở dài một hơi, hàng lông mày càng cau chặt, ông ta chỉ vào chuồng heo rồi nói: “Cô xem đi, tình hình không tốt lắm. Thật ra nếu hôm qua hai con heo này có thể cố gắng vượt qua thì còn đường cứu, nhưng hôm nay chúng như vậy… E là chúng ta chỉ còn cách chuẩn bị rửa thớt rửa nồi để làm thịt nó thôi.”

Ách, nói như vậy là… Việc hai con heo kia c.h.ế.t là chuyện không cần bàn cãi nữa rồi.

Từ lão đồ rầu rĩ kinh khủng, hai con heo lận, giá trị của chúng không hề nhỏ. Nếu kiên trì thêm khoảng ba, bốn tháng khéo có thể kiếm được hai đến ba trăm.

Sở Thấm đi tới xem tình hình, quan sát một lúc, cô phát hiện hai con heo sắp không xong rồi, trông chúng còn tệ hơn ngày hôm qua.

Chúng uể oải, thậm chí còn không thèm động vào đống thức ăn.

Sở Thấm nhìn quanh, cô không biết là hai loại thuốc kia còn cứu được chúng không.

Chắc chắn là có thể, dù gì thì đó cũng là thuốc do hệ thống sản xuất, không thể vô dụng như vậy được.

Vì vậy Sở Thấm đi tới chỗ Từ lão đồ, nói: “Ông Từ, ông đừng nản chí, trước hai con heo nhà tôi cũng từng bị thế này, nhưng cuối cùng chúng vẫn vượt qua đó thôi, hơn nữa còn to béo hơn từng ngày nữa kìa.”

Từ lão đồ ngập ngừng, sau đó nói với giọng nghiêm túc: “Cô nói trước đây hai con heo nhà cô cũng từng bị thế này?”

Sở Thấm đáp: “Đúng vậy, như ông biết đấy, tôi bắt đầu nuôi hai con heo kia từ mùa đông, thời tiết lúc ấy cũng không khác gì bây giờ, cảm lạnh là điều đương nhiên.”

Từ lão đồ ngẫm nghĩ, cảm thấy đúng là như vậy.

Đột nhiên Từ lão đồ nảy ra suy nghĩ, vội nói: “Hai ngày nay cô có bận gì không, cô có kinh nghiệm xử lý heo bệnh, hay là mấy ngày tới cô đến chuồng heo chăm sóc chúng đi?”

Ngừng vài giây, Từ lão đồ lại nói: “Tất nhiên tôi sẽ không bảo cô chăm sóc không công, công điểm của cô sẽ được tích theo ngày.”

Sở Thấm lắc đầu đáp: “Chuyện này rất khó nói, ông và những người khác đều là cao thủ nuôi heo, trong khi tôi mới chỉ nuôi heo được bốn năm. Lần trước tôi chữa khỏi bệnh cho hai con heo kia có lẽ do may mắn, lỡ đâu lần này tôi không trị khỏi được thì sao?”

Từ lão đồ là người phúc hậu, ông ta nói: “Không trị khỏi thì thôi, đằng nào chúng cũng sắp c.h.ế.t rồi, coi như để cô xem thử thôi.”

Sở Thấm nói: “Vẫn không được, ông nghĩ như vậy nhưng người trong thôn lại nghĩ khác, tôi không muốn gánh nguy hiểm.”

Ai nha, nói cũng đúng.

Từ lão đồ nghĩ thầm.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 598: Chương 598



Nhưng chỉ cần có cách, Từ lão đồ không muốn từ bỏ, tận hai con heo lận kia mà.

Ông ta nhìn những con heo đang nằm bẹp nơi đó với hơi thở thoi thóp, xoay người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi sẽ đi nói với đội trưởng và người trong thôn giúp cô. Nếu cô không cứu được cũng không sao, còn nếu cô thật sự cứu được hai con heo này… Thôn sẽ cho cô công điểm, được chứ?”

Sở Thấm tỏ vẻ như bị lay động, sau đó thử nói: “Cứu gì cho gì, có thể cho tôi một ít thịt heo được không?”

Không phải cô đòi lấy hết tất cả số thịt trên người con heo này, cô chỉ muốn lấy một ít phần thịt còn lại.

Từ lão đồ bất lực: “Tôi biết mà, hoá ra đây là suy nghĩ của cô.”

Sở Thấm vội tỏ vẻ: “Nào có, tôi cũng vừa mới nghĩ ra giây trước thôi, dù gì thì tôi cũng đâu thiếu công điểm, tôi thiếu thịt.”

Nghe cũng có lý.

Từ lão đồ suy ngẫm một lát, sau đó quyết định giải quyết vấn đề này trước rồi mới tính tiếp.

Nếu không cứu được heo thì có nói gì cũng vô ích.

Kiểu làm việc vội vàng không phải phong cách làm việc của Từ lão đồ, từ trước đến giờ vẫn vậy. Sau khi thoả hiệp với Sở Thấm xong, ông ta tới tìm đội trưởng Hàn để nói về chuyện này, sau đó lại đến nơi mà người trong thôn thường ra tụ tập nói chuyện để trình bày.

Rất nhiều người trong thôn đã tới thăm hai con heo này, dù sao họ cũng là người dân quê, ai cũng từng nuôi heo, làm sao lại không hiểu được bệnh hai con heo nặng đến mức nào.

Trông hai con heo như sắp c.h.ế.t đến nơi rồi, nếu Sở Thấm có thể chữa khỏi cho chúng thì tốt, còn không cứu được cũng chẳng sao.

Vậy nên Từ lão đồ đã vội vàng chạy về chuồng heo, bảo mấy ngày tới Sở Thấm đến chăm sóc chúng.

Sở Thấm lại nói: “Nhà tôi cũng có chuồng heo, tôi có thể mang hai con heo này về không?”

Từ lão đồ thấy như vậy cũng chẳng có vấn đề gì, dù sao thì nuôi ở đâu mà chẳng được.

Nhưng giây sau, ông ta lại chỉ vào hai con heo rồi hỏi với giọng ngờ vực: “Chúng đã đến mức này, cô có thể nhấc chúng dậy được ư?”

Sở Thấm cứng họng.

Cũng đúng, hai con heo này quá ốm yếu, nhỡ chúng c.h.ế.t giữa đường thì sao?

Thôi được rồi, cứ để chúng ở đây, dù sao thì việc cho chúng uống thuốc cũng rất dễ, không sợ bị người khác phát hiện.

“Nhưng cũng không phải là không thể, trói chúng lại rồi khiêng đi.”

Từ lão đồ nói.

Hai mắt Sở Thấm sáng lên, nếu như có thể đưa chúng về nhà mình thì vẫn tốt hơn nhiều.

Sở Thấm vội nói: “Ông khiêng giúp tôi, tôi quay về sửa sang lại chuồng heo, chuồng heo nhà tôi… Vẫn còn chất đống vài món đồ!”

Dứt lời, Sở Thấm vội quay người chạy đi, không cho Từ lão đồ có cơ hội phản ứng.

“Ai nha!”

Từ lão đồ cũng không gọi Sở Thấm lại, ông ta khẽ thở dài một tiếng, chỉ đành kêu những người khác tới giúp trói heo lại.

Sở Thấm về nhà, nhanh chóng hái hết đồng rau trồng trong chuồng heo rồi bỏ vào phòng bếp, sau đó san bằng đất.

Không sao, dù gì đống rau này cũng đến cuối vụ rồi.

Khi tuyết tan, nhiệt độ từ từ tăng lên, Sở Thấm sẽ không cần trồng rau trong chuồng heo vào những tháng ngày còn lại trong năm nữa.

Mặc dù nhìn vẫn hơi kỳ lạ, nhưng trồng trong mấy mét vuông như vậy cũng không ảnh hưởng gì nhiều tới chuyện của những người khác. Nếu nhóm Từ lão đồ có nhìn thấy chắc cũng coi như không thấy gì, dù sao thì có rất nhiều người đã từng thử trồng rau xanh trong nhà vào những ngày mùa đông giá rét.

Lúc Sở Thấm vừa sửa sang lại cái chuồng heo cũng là lúc Từ lão đồ đi tới, ông ta vác theo hai con heo.

“Đặt chúng vào trong đi.” Sở Thấm vội nói.

Sở Thấm khẽ cười, cuối cùng thì cái chuồng heo này lại nghênh đón heo thêm một lần nữa.

Từ lão đồ không chỉ đưa mỗi heo tới, ông ta còn đem theo thức ăn chăn nuôi, nói là thức ăn chăn nuôi nhưng thực chất là do chuồng heo cung ứng.

Từ lão đồ rời đi với tâm trạng vô cùng lo lắng, mà khi ông ta vừa rời đi chưa được bao lâu, Sở Thấm đã lấy hai viên Thanh Ôn Thái Bảo và Đa Duy Thái Bảo cho hai con heo uống.

Hiệu quả phát huy ngay tắp lự.

Đêm hôm đó, tình trạng của hai con heo tốt hơn rất nhiều, việc ăn uống của chúng cũng dần trở nên điều độ.

Ban đầu Sở Thấm thật sự sợ chúng sẽ c.h.ế.t trong tay mình, vì vậy nên tối nào cô cũng phải kiểm tra xem chúng có ổn không rồi mới dám yên tâm đi ngủ.

Chớp mắt một cái đã ba ngày trôi qua.

Ba ngày sau, hai con heo nhảy nhót tung tăng.

Trong khoảng thời gian này có thím Sở tới, đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn cũng tới, thậm chí còn có cả Trương Phi Yến.

Thím Sở tới là để khuyên nhủ cô, thím Sở không hiểu tại sao cô lại chấp nhận cầm củ khoai lang nóng phỏng tay này làm gì. Còn đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn sợ cô sẽ khiến con heo bỏ mạng.

Về phần Trương Phi Yến, khi nhìn thấy hai con heo, cô ấy tặc lưỡi làm lạ: “Cô học kỹ năng thú y từ bao giờ vậy?”

Nếu chỉ có kỹ thuật không thì cũng vô dụng, tục ngữ có câu, không bột đố gột nên hồ.

Vậy làm sao Sở Thấm có thể chữa khỏi cho hai con heo sắp c.h.ế.t tới nơi? Trương Phi Yến thật sự ngạc nhiên.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 599: Chương 599



Tất nhiên Sở Thấm không thể nói là cô sử dụng thuốc, chỉ đành căng da đầu khoe thành tích của bản thân: “Thì do tôi đã dành hết tâm huyết vào việc này, tôi chăm sóc hai con heo mọi lúc mọi nơi, còn Từ lão đầu đâu thể chỉ dành thời gian cho hai con heo này, ông ấy phải coi chừng những con heo khác nữa, vậy nên tình hình không mấy khả quan. Mà cũng do vận may của tôi, lợn tôi nuôi luôn nặng hơn lợn người khác.”

Trương Phi Yến không còn gì có thể bắt bẻ.

Nghe rất có lý, nhưng khi suy xét kỹ thì có thể thấy chỉ là lời nói nhảm. Có điều… Ai mà chẳng có bí mật, vậy nên một người ôm bí mật lớn kinh thiên động địa như Trương Phi Yến không tiếp tục truy vấn nữa.

Ngày thứ bảy.

Tình trạng của hai con heo đã chuyển biến tốt lên rất nhiều, trông chúng không còn vẻ uể oải như trước nữa, lượng thức ăn hàng ngày của chúng còn nhiều hơn những con heo khác trong chuồng.

Đồng thời, chúng lớn nhanh như thổi.

E là vì lý do này mà Từ lão đồ với đội trưởng Hàn không giục cô mau đưa heo quay lại chuồng.

Thậm chí bọn họ còn muốn để heo ở lại nhà Sở Thấm.

Vậy là chúng ở nhà Sở Thấm được nửa tháng, chẳng mấy chốc đã đến tuần giữa tháng ba.

Khoảng thời gian này, đội trưởng Hàn đã liên hệ mấy thôn cũng hợp tác với xưởng máy móc, qua nửa tháng điều tra, cuối cùng ông ấy cũng xác định được giá cả.

Sở Thấm cũng không ngờ là lại mất thời gian nửa tháng để bàn bạc chuyện này.

Thôi được rồi, bàn bạc xong rồi thì nên tới xưởng máy móc.

Cũng đã đến lúc chuẩn bị cày bừa vụ xuân.

Mà trong khoảng thời gian này Sở Thấm bận làm trên mảnh đất cô trồng rau, cô luôn có cảm giác rằng năm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó, vậy nên nếu trồng sớm được thì cứ trồng sớm.

Quả nhiên, cảm giác của Sở Thấm không hề sai. Đầu xuân, ông trời mở cửa xả lũ, cơn mưa kéo dài từ ngày này qua ngày khác.

Đặc biệt là thời kỳ kinh trập.

Trận mưa khiến côn trùng thức giấc, hoa cỏ đ.â.m chồi.

Mưa không to lắm, nhưng mưa nhỏ cứ triền miên, thậm chí mưa phùn kéo dài cả ngày.

Sở Thấm đã bắt đầu lo lắng, tự nhiên bước vào mùa mưa dầm thì sẽ xảy ra chuyện gì?

Quần áo của cô ướt sũng hết cả, cho dù có phơi hai ba ngày cũng không thấy khô hẳn, tất nhiên là Sở Thấm không dám mặc vào người.

Rơi vào đường cùng, cô chỉ đành lấy chiếc lồng tre ra lần nữa.

Ầy, chính là cái lồng tre để hong khô quần áo.

Hăng quá thì hoá dở, mà mưa nhiều cũng chẳng lợi lộc gì, việc cày bừa vụ xuân sẽ khó khăn hơn lúc trời nắng mấy lần.

Lấy việc cày ruộng làm ví dụ, bây giờ Sở Thấm phải mặc áo mưa, đội mũ tre ra ngoài ruộng lùa trâu bò. Áo mưa thì nặng, cô có cảm giác ngày nào cũng phải mang vác đồ nặng chạy mấy km, khó chịu gần chết.

Trước đây Sở Thấm không muốn tới xưởng máy móc, nhưng bây giờ ngày nào cô cũng suy ngẫm không biết bao giờ đội trưởng Hàn mới đưa cô tới xưởng máy móc.

Ngày hôm nay, mưa phùn vẫn xuất hiện.

Hoa đào trong thôn đã nở rộ, cánh hoa vừa mới giãn nở đã bị nước mưa làm ướt sũng.

Chỉ là một cơn mưa nhỏ, thỉnh thoảng có trận mưa lớn là lại khiến cánh hoa rơi vương vãi trên nền đất.

Bên cạnh sân nhà Sở Thấm có hai cây đào, là đào dại, quả vừa nhỏ vừa chát, đơn giản là hoa nở ra đẹp nên được đối đãi như cây cảnh.

Sở Thấm ăn cơm xong, đội trưởng Hàn tới cửa tìm gặp.

Sở Thấm xoa miệng, vừa rửa tay vừa hỏi: “Đội trưởng, ông có muốn ăn bánh cuốn không?”

Sở Thấm rút được cái mâm thiếc từ cuộc rút thăm tuần, có thể chưng sữa gạo không cần nước.

Sau khi hấp chín, sữa gạo sẽ có hình dạng giống như bánh cuốn, chỉ cần thêm chút nhân vào rồi cuộn lại là có thể thành hình gỏi cuốn.

Mùi vị cũng không tệ lắm, Sở Thấm ăn mười cái bánh cuốn mà không ngán.

Đội trưởng Hàn biết cô giàu nên cũng chẳng khách sáo lấy lệ làm gì, ông ấy cầm một miếng bánh cuốn, ăn hết một cách ngon lành.

Xong xuôi, đội trưởng Hàn nói: “Sau bữa trưa cô có rảnh không, ăn cơm trưa xong chúng ta cùng đến xưởng máy móc.”

Sở Thấm đáp: “Tất nhiên là tôi rảnh rỗi, ngoài lúc làm việc ra thì tôi không bận gì hết.”

Đội trưởng Hàn gật đầu: “Vậy ăn cơm xong tôi sẽ tới tìm cô.”

Sở Thấm: “Được rồi, à nhân tiện, đội trưởng Hàn này, năm nay thôn chúng ta còn trồng dầu hạt cải không?”

Đội trưởng Hàn đáp: “Tất nhiên phải trồng rồi! Đây là nhiệm vụ quốc gia mà.”

Nhưng đội trưởng Hàn không biết, tất cả những gì cô gái này nghĩ không phải chỉ có trồng dầu hạt cải.

Sở Thấm cũng không thể nói gì hơn, có dùng mắt thường cũng tự nhận thấy được ràng mùa màng năm nay không được tốt, nhưng so với năm ngoái thì ít ra vẫn có nước. Dựa theo tình hình trước mắt, có lẽ vẫn trồng được hoa màu.

Nhưng vẫn là câu nói kia, mùa màng không tốt, việc trồng thêm ít lương thực có thể cứu được mạng.

Vậy nên không phải Sở Thấm không muốn trồng dầu hạt cải, mà là dầu hạt cải chiếm quá nhiều diện tích đất ở thôn Cao Thụ.

Nhưng đây là quyết định của lãnh đạo, người trong thôn đã đồng ý, một mình cô đứng ra phản đối cũng vô dụng.
 
Back
Top Bottom