Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 700



Đêm hôm đó cả nhà đoàn tụ, ba đứa trẻ đã lâu rồi không nhìn thấy chú nhỏ, đều vui vẻ đi tới vây quanh cậu.

Lâm Thiệu Tư bị thương nên phải xuất ngũ, nhưng cậu lại không đồng ý nhận lời điều chuyển công tác của quân đội mà chỉ lấy đủ tiền tiền bồi thường tương ứng.

Trước mặt tất cả mọi người trong gia đình, cậu thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của bản thân: "Em muốn ôn thi đại học, học về ngành ẩm thực."

Mọi người có mặt ai nấy đều ngạc nhiên, nhưng điều nằm ngoài dự đoán của Lâm Thiệu Tư chính là, khi cậu đưa ra quyết định này thì mọi người trong nhà không có ai ngăn cản cậu lại.

Cậu cứ tưởng rằng người nhà sẽ không đồng ý cho mình làm chuyện này đấy, từ lâu trong lòng đã nghĩ sẵn phải thuyết phục mọi người như thế nào rồi, kết quả... thật sự khác xa so với những gì cậu đã dự đoán.

Sau khi ăn xong, Lâm Khải rất có nghĩa khí gọi chú út vào phòng của mình, đem tất cả sách cấp hai và cấp ba của bản thân cho đưa cho chú út.

"Chú út, sang năm chú nhất định có thể thi đậu". Lâm Khải nói với tất cả sự ngưỡng mộ dành cho chú mình.

Lúc trước chú cậu có thể kiên quyết lựa chọn nhập ngũ, phần dũng khí này từ lâu đã in đậm trong ký ức của Lâm Khải.

Lâm Thiệu Tư nhận được sách vở từ Lâm Khải, ý chí trong lòng càng thêm vững tin hơn.

"Yên tâm, mấy năm nay chú ở bộ đội cũng không lúc nào ngơi nghỉ việc học tập, cho dù năm nay thi không đậu, thì sang năm đậu cũng không khác là bao."- tâm trạng của Lâm Thiệu Tư cực kì tốt.

Hai chú cháu từ nhỏ vốn đã chơi cùng nhau, bây giờ đã mấy năm không gặp lại nhưng tình cảm cũng chẳng hề đổi thay, đêm đó hai người cùng nhau ngủ trên một chiếc giường cho có chú có cháu.

Nhưng lẩu cay khai trương được một tuần , ba vị cổ đông liền được xem bảng báo cáo tài chính mà Đổng Hiểu Phương đưa tới.

Mọi chuyện đúng là giống lời Triệu Uyển Thanh đã nói lúc đầu, Ma Lạt Thang nằm ở thị trường trung cấp và bình dân, dựa vào lợi nhuận nhỏ nhưng nguồn tiêu thụ mạnh, ngay cả một nhà hàng nho nhỏ cũng có thể kiếm lấy không ít lợi nhuận.

Điều quan trọng là, việc nhân rộng cửa hàng Ma Lạt Thang này có thể gặp ít khó khăn hơn nhiều so với nhà hàng lẩu cay.

Không yêu cầu mặt tiền cửa hàng lớn, như vậy cũng không cần nhiều người phục vụ và không tốn nhiều tiền cho việc trang trí cho mặt tiền cửa hàng.

Ngay khi ba cổ đông đưa ra quyết định, lập tức liền bắt tay vào mở rộng đợt thứ ba.

Tháng 12, thủ đô hoàn toàn trở lạnh hẳn, thậm chí còn có vài đợt tuyết rơi.

DTV

Mỗi ngày, Triệu Uyển Thanh đều đi làm bình thường thỉnh thoảng sẽ đến thăm cửa hàng vào những lúc được nghỉ.

Từ khi Lâm Thiếu Hoa được điều về Hải Thị thì hình như càng trở nên dính người hơn so với lúc Viễn Nam .

Trước kia là mỗi tuần gọi điện cho cô một lần, hiện tại, ít nhất cách hai ngày liền phải gọi điện cho nhau.

Triệu Uyển Thanh cùng anh thường xuyên liên hệ, biết anh là viên chức mới của nhiệm kỳ này, có rất nhiều nhiệm vụ đều chưa thể khai triển tốt. Tình hình công tác phía trên cô không thể đưa ra kế sách hay cho anh mà chỉ có thể dặn dò anh nhớ chăm sóc bản thân mình.

Thời điểm cuối tháng 12, Phạm Hòa Bình từ Dương Thành mang về một tin tức quan trọng.

"Năm nay trang phục 'Ưu Mỹ' muốn tài trợ cho chương trình Xuân Vãn, có lẽ hơn một nửa hướng về phía chúng ta mà tới!" Phạm Hòa Bình trở lại thủ đô, không về nhà ngay mà mang theo cái vali tới tìm Triệu Uyển Thanh trước.

Triệu Uyển Thanh nhướn mày: "Trang phục Ưu Mỹ?"

Cái tên này. Hình như cô đã từng nghe ở đâu đó.

Đúng vậy, tháng trước Triệu Nhị gọi điện thoại cho cô, lúc đó đã nói tới nhà thời trang Ưu Mỹ này rồi.

Ngành sản xuất quần áo từ trước đến nay cạnh tranh kịch liệt, trong đó, phân khúc cạnh tranh gay gắt nhất đang thuộc về quần áo nữ.

Amanda từ lúc thành lập đến bây giờ, ở trong nghề chưa bao giờ thiếu đối thủ cạnh tranh. Ngành sản xuất quần áo nữ thay đổi cũng rất nhanh chóng, muôn hình muôn vẻ các nhà sản xuất với đủ loại nhãn hiệu.

Đối với những người không thể cạnh tranh, đã làm theo Amanda và nhận được kết quả ngược lại, tự họ đã phá sản.

Mà với những người có chút bản lĩnh cao cũng chỉ có thể cạnh tranh với Amanda trong vài quý.

Tuy nhiên, những nhà sản xuất và nhãn hiệu này như mây khói thoáng qua, mau xuất hiện nhưng cũng mau biến mất.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 701



Chỉ có trang phục Ưu Mỹ này, năm nay bỗng vượt lên hẳn, vừa đẩy sản phẩm mới ra đã thực hiện theo hàng loạt các chiến lược marketing và chiếm được một phần thị trường.

Vừa nhìn là biết nó có một chỗ dựa lớn.

Amanda lúc trước cũng đã cạnh tranh với thương hiệu này nhiều lần, không biết là thắng hay thua nhưng trước mắt còn chưa phân được thắng bại.

Tuy nhiên, trang phục Ưu Mỹ có thể cạnh tranh cùng Amanda thì không phải chỉ dựa vào khả năng tài chính mạnh mẽ mà thiết kế của công ty cũng rất đặc biệt.

Mà Amanda bên này, sau khi tốt nghiệp, Phạm Hòa Bình đảm nhận phần thiết kế, cô cũng không hề giậm chân tại chỗ và tin tưởng quá mù quáng vào gu thẩm mĩ của chính mình.

Cô dựa vào mối quan hệ của bản thân, cũng thu hút không ít nhà thiết kế tài năng trong giới, đồng thời còn chiêu mộ được không ít nhà thiết kế mới có sáng kiến xuất chúng và cảm hứng vượt trội.

Sau một thời gian hành động, Phạm Hòa Bình đã xây dựng được đội ngũ thiết kế của Amanda.

Đây chính là lý do vì sao Amanda có thể đối đầu với rất nhiều nhà sản xuất và thương hiệu mà vẫn chưa thua trong một cuộc cạnh tranh nào.

Hiện tại gặp phải trang phục Ưu Mỹ này khiến bọn họ rất có cảm giác lực lượng có chút ngang nhau.

"Bên phía bọn họ sao lại như thế? Một chút ý đồ hợp tác cũng không có sao?" Triệu Uyển Thanh không hiểu.

Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, tất nhiên lợi ích phải đưa lên trước.

Mặc dù đều tồn tại trong cùng một thị trường, nhưng cũng không phải không có khả năng hợp tác.

Cũng giống như Coca Cola cùng Pepsi, cả hai nhà này đều hai gã khổng lồ trong giới Coca, mặt ngoài là đấu đá nhau nhưng sau lưng chẳng phải họ vẫn bắt tay hợp tác vì lợi ích chung và đôi bên cùng có lợi hay sao?

Nếu có thể hợp tác, hai bên hoàn toàn có thể làm cho thị trường mở rộng hơn nữa, thậm chí hai nhà bắt tay nhau độc chiếm thị trường cũng đều có khả năng xảy ra.

Nhưng nhà trang phục Ưu Mỹ này phảng phất như có mối thù truyền kiếp với Amanda, từ khi thành lập liền tạo ra các loại sản phẩm nhằm vào Amanda.

Điều này làm cho Triệu Uyển Thanh hoàn toàn không thể hiểu được.

Phạm Hòa Bình: "Hợp tác? Hoàn toàn không có khả năng, cậu không ở Dương Thành bên kia, căn bản không biết bọn họ điên cuồng biết bao nhiêu để chèn ép chúng ta..."

Gần đây, Phạm Hòa Bình hiển nhiên đã bị những việc này làm cho vô cùng bực bội, hôm nay cô ấy gặp lại Triệu Uyển Thanh đúng là đã gặp được người phù hợp mà tuôn ra hết những điều đang bị kìm nén ở trong lòng.

DTV

Chờ cho đến khi cô ấy phát tiết hết ra rồi thì Triệu Uyển Thanh mới đưa cho cô ấy chén nước.

"Cảm ơn nôn nôn - nôn..." Mới uống một ngụm, Phạm Hòa Bình liền bắt đầu cảm thấy buồn nôn.

Triệu Uyển Thanh mở to đôi mắt, nhìn lại nước, lại nhìn Phạm Hòa Bình - Bụng.

Phạm Hòa Bình che miệng,"Xin lỗi, gần đây tôi hay bị buồn nôn, chẳng muốn ăn món gì, ăn cái gì cũng muốn nôn ra, ai, lát nữa vẫn là nên đi ăn lẩu, cho miệng phải ăn cay mới nghiền..."

Triệu Uyển Thanh: "Cậu chắc không - chỉ là do ăn uống không tốt thôi sao?"

Phạm Hòa Bình đơn giản gật đầu: "Đúng vậy, tôi chính là không muốn ăn, tôi nôn nôn nôn..."

Nói xong, cô ấy lại nôn khan lên.

Triệu Uyển Thanh chạy nhanh đến vỗ vỗ lương cho cô ấy, sau đó liền chớp mắt nhìn cô ấy nói: "Đồ ngốc này, chính cậu có cũng không biết"

"Có cái gì?"- Phạm Hòa Bình nhìn cô.

Triệu Uyển Thanh hoàn toàn không biết nói gì thêm nữa.

Vừa định nói rõ ràng, đầu óc uể oải của Phạm Hòa Bình chợt bừng sáng.

Cô ấy sợ hãi tới mức lập tức đứng thẳng lên, đôi tay che ở trên bụng, gương mặt ngập tràn hoảng sợ.

"Này... này, ở đây có em bé sao?". Mặt cô ấy đỏ tới mức có thể đốt cháy, biểu cảm cũng thật kỳ quái, nhìn không ra là vui hay buồn.

Triệu Uyển Thanh thấy thế nhưng cảm thấy cô ấy có chút... tức giận?

Có thể là cô nhìn lầm rồi.

Hôm nay, khi Phạm Hòa Bình về nhà liền ghé mua một cái chổi mới.

Đường Tiến bước vào cửa, vừa buông cặp tài liệu xuống liền chuẩn bị ôm vợ,"Hòa Bình, anh đã trở về rồi, có nhớ anh không -"

Anh ấy còn chưa nói xong thì một cái chổi liền bay tới.

Dáng người của Đường Tiến vô cùng nhanh nhẹn mà tránh được, còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền nhìn thấy vợ mình ôm nắm đ.ấ.m lao tới, trong miêng thở phì phì kêu-

"Đường Tiến, anh là đồ khốn nạn! Sao anh dám đục lỗ trên xxx! Anh là đồ khốn nạn! đê tiện! Vô sỉ! Hạ lưu!"

"Mấy năm nay em đều nói với anh là muốn gây dựng sự nghiệp! Anh là kẻ lừa đảo! Em phải về nhà cáo trạng anh ô ô ô"

" Đâm thủng một lỗ còn chưa đủ! Còn đ.â.m thủng nhiều như vậy."
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 702



Lúc ấy ở nhà Triệu Uyển Thanh, Phạm Hòa Bình đã tính toán sơ bộ thời gian chu kì kinh nguyệt của chính mình, liền chắc rằng 8 phần là mang thai.

Gần đây cô ấy bận đến điên rồi, vậy nên đã quên rằng kì kinh của mình tới hay chưa.

Khi cô trở về nhà, càng nghĩ càng không thấy hợp lý, vì thế đem đồ dùng tránh thai ra kiểm tra.

Mấy thứ này từ trước đến nay đều là Đường Tiến cất giữ, cô ấy vốn chưa bao giờ quan tâm đến chúng.

Sau khi kiểm tra, Phạm Hòa Bình liền cảm thấy tức giận đến mức điên đảo.

Ở mặt trên mỗi cái đều có - thật nhiều lỗ.

Vì thế, tiếp theo là thảm kịch đập chổi...

"Sau đó thì sao?" - Triệu Uyển Thanh hỏi Phạm Hòa Bình.

Phạm Hòa Bình từ nồi lẩu vớt ra một miếng thịt cuốn, chấm đầy tương ớt, sau đó mới nhét vào trong miệng.

Cô ấy lẩm bẩm nói: "Như vậy còn có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là tôi đã tha thứ cho anh ấy"

Nói đến đoạn này, mặt Phạm Hòa Bình lại có chút đỏ, không biết là do ăn lẩu cay hay bởi vì còn nguyên nhân khác.

Ngày hôm qua Đường Tiến bị cô ấy đánh tơi bời một trận, sau đó liền bắt đầu ôm cô ấy dỗ dành.

Anh ấy nói rằng anh yêu cô biết bao nhiêu cho nên mới làm như thế, anh cũng muốn có một, hai đứa nhỏ của riêng bọn họ, thậm chí còn hứa hẹn về sau đứa con sinh ra sẽ do anh chăm sóc, tuyệt đối không để ảnh hưởng chậm trễ đến sự nghiệp của cô ấy.

Ánh mắt của anh ấy rất chân thành, lời nói cũng đầy hứa hẹn nên Phạm Hòa Bình do dự một chút liền đồng ý.

Không đồng ý cũng không có biện pháp gì, bây giờ cũng không thể vứt bỏ đứa con này đi chứ?

Chính cô ấy cũng là nguyên nhân gây nên chuyện này - dù sao cũng là con của cô và Đường Tiến, nên cô ấy không hề muốn vứt bỏ nó.

Triệu Uyển Thanh xem cô ấy mỗi lần ăn liền phải chấm tương ớt, nói: "Ăn nhiều cay như vậy sao chịu được? Ăn thêm chút gì khác đi."

Đây là ớt cay, quả thực là cô ấy đã ăn rất nhiều!

Phạm Hòa Bình ngượng ngùng cười nói,"Chịu được, bây giờ tôi rất thích ăn cay."

Cô ấy sờ nhẹ bụng mình,"Mẹ và mẹ chồng tôi đều nói, chắc chắn hơn nửa rằng thai này là con gái, con gái thích cay mà."

"Ha ha, tôi và Đường Tiến đều thích con gái, nếu có thể sinh được một đứa con gái sinh đẹp như Thanh Viên nhà cậu thì tốt quá."

Triệu Uyển Thanh nhìn mặt cô ấy, lại nghĩ tới gương mặt tuấn tú không kém của anh chàng Đường Tiến kia, khẳng định nói: "Yên tâm đi, con của hai người đảm bảo sẽ rất đẹp!"

DTV

Phạm Hòa Bình lần đầu làm mẹ, tất nhiên có nhiều vấn đề tò mò muốn tìm hiểu. Triệu Uyển Thanh là người từng trải, biết điều gì đều chia sẻ hết cho cô ấy nghe.

Hai người lại ăn một hồi lâu, lúc này mới bắt tay vào công việc chính.

Phạm Hòa Bình nhăn mày lại: "Lần này tôi trở lại Bắc Kinh, vốn dĩ là gánh vác nhiệm vụ cạnh tranh với trang phục Ưu Mỹ, nhưng bây giờ thì xong rồi, có thai khiến cơ thể phản ứng nhiều như thế, nhiệm vụ này tôi không thể hoàn thành..."

Cô ấy lại thở dài, quay đầu hỏi ý kiến của Triệu Uyển Thanh: "Nếu không thì bây giờ tôi gọi điện thoại cho em của cậu, bảo cậu ấy và anh Đại Đầu đến đây thì có ổn không nhỉ?"

Triệu Uyển Thanh chỉ chỉ chính mình,"Vậy tôi thì sao? Cậu quên rằng tôi cũng là một trong bốn cổ đông lớn của công ty à? Việc này giao cho tôi không được sao?"

Ánh mắt của Phạm Hòa Bình sáng rực lên một chút, nhưng lại lắc đầu từ chối đề nghị: "Không được, Uyển Thanh, tôi không phủ nhận năng lực của cậu, chỉ là không phải hiện tại cậu phải đi làm hay sao không phải muốn đi làm sao. Chuyện này, Ưu Mỹ có chút khó đối phó, sợ là một mình cậu không làm được..."

Triệu Uyển Thanh: "Vậy cậu nói tình hình trước đi, tôi xem rốt cuộc tôi có thể làm được không."

Phạm Hòa Bình do dự một chút, cuối cùng vẫn là lựa chọn nói cho Uyển Thanh kế hoạch mà bọn họ đã thảo luận trước đó.

"Là kiểu như thế này, trang phục Ưu Mỹ không phải muốn tài trợ cho chương trình Xuân Vãn năm nay sao? Bạn tôi ở đài truyền hình bên kia đã tiết lộ, bọn họ dự định tài trợ cho toàn bộ nghệ sĩ biểu diễn trên sân khấu".

Triệu Uyển Thanh nhíu mày: "Bọn họ chơi lớn như vậy?"
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 703



Nếu muốn tài trợ cho toàn bộ nghệ sĩ, chi phí bỏ ra quả thực không nhỏ.

Thậm chí rất có khả năng không thu được hiệu quả truyền thông tương xứng với số tiền đã bỏ ra, điều này tương đương với việc mất tiền.

Đôi mắt đen của Phạm Hòa Bình trừng trừng, tức giận nói: "Chính là như thế, bọn họ làm như vậy chính là cố ý!"

Tình nguyện bỏ tiền ra, để ép đối thủ vào cạnh tranh của mình.

Chỉ vì hại người mà chẳng ích ta.

"Vậy các cậu dự định làm như thế nào? Cũng tài trợ cho toàn bộ nghệ sĩ?"

Phạm Hòa Bình: "Tôi thật ra cũng nghĩ như vậy, nhưng công ty chúng ta không có nhiều tiền đến thế, mà dù có nhiều tiền thì cũng sẽ không lý do mà tiêu tiền theo cách đó?"

"Bọn tôi đã thảo luận ở Dương Thành, kết quả là, cố gắng hết sức tài trợ cho nghệ sĩ trên sân khấu, giành lấy một số xuất quần áo từ trang phục Ưu Mỹ, tuyệt đối không để Ưu Mỹ thống trị chương trình Xuân Vãn được".

Triệu Uyển Thanh suy nghĩ một lúc,"Được, chuyện này hãy giao cho tôi làm đi."

Nói là làm ngay, ngày hôm sau, Triệu Uyển Thanh xin bệnh viện nghỉ một ngày, mang quần áo cùng bản vẽ thiết kế Phạm Hòa Bình đã lấy về từ Dương Thành, đến thẳng nơi đài truyền hình đang diễn tập cho chương trình Xuân Vãn.

Cùng Triệu Uyển Thanh đến đó còn có một trợ lý tên Tiểu Chu, người này là trợ lý của Phạm Hòa Bình ở Dương Thành, lần này cô ấy đã dẫn Tiểu Chu trở lại thủ đô công tác.

"Chốc lát, khi chúng ta đi vào, cô đi trước cùng các nghệ sĩ của chương trình bàn về chuyện quần áo, tôi muốn đi tìm một người trước."

Tiểu Chu gật đầu, dáng vẻ đã sẵn sàng "Đã hiểu, Triệu tổng"

Hai người đi tới, đài truyền hình đang diễn tập ở hậu trường, liền theo kế hoạch mà tách ra hành động.

Triệu Uyển Thanh đi xuyên qua nơi nghỉ ngơi ở đằng sau hậu trường, mau chóng tìm người ở trong một gian phòng độc lập.

"Em trai, diễn tập xong rồi sao?" Triệu Uyển Thanh ôm quần áo đi vào.

Giờ phút này, tiểu Triệu đang cầm lời bài hát để luyện tập, bên cạnh là chuyên viên trang điểm đang tạo hình cho cậu ấy. Vừa nghe thấy âm thanh của Triệu Uyển Thanh thì cậu ấy lập tức liền đứng dậy.

"Chị hai, sao chị tới đây, mau ngồi." Nhìn thấy chị hai của mình, trên khuôn mặt của tiểu Triệu liền nở một nụ cười.

Mấy năm nay học đại học, cậu vẫn luôn đi theo Đường Lị học tập, với tài năng xuất chúng cùng nỗ lực chăm chỉ học tập, hiện giờ tiểu Triệu đã trở thành học trò đáng tự hào nhất của Đường Lị.

Trong tay của Đường Lị có rất nhiều tài nguyên, dẫn đến tiểu Triệu đều được hưởng rất nhiều, từ đại học năm nhất tham gia chương trình Xuân Vãn trở đi thì chưa năm nào là cậu không được tham gia.

Hai năm đầu, cậu vẫn xuất hiện trên sân khấu dưới hình thức hợp xướng hoặc vai trò là diễn viên quần chúng, nhưng mấy năm tiếp theo, thực lực và độ nổi tiếng của cậu cũng tăng lên, năm nay đài trực tiếp cho cậu đảm nhiệm một tiết mục riêng biệt.

Cơ hội này có được không phải dễ nên tiểu Triệu phải biểu hiện thật tốt mới được, bởi vậy mỗi lần diễn tập cậu đều cố gắng hết khả năng.

Từ trước đến nay quan hệ của hai chị em không tồi, Triệu Uyển Thanh cũng không vòng vo với cậu mà lựa chọn nói thẳng.

"Em nhìn xem bộ quần áo chị mang đến cho em thế nào? Rất thích hợp biểu diễn trên sân khấu, vừa không màu mè nhưng cũng không đơn điệu". Triệu Uyển Thanh từ trong túi móc ra trang phục đưa cho tiểu Triệu.

Tiểu Triệu nhận lấy, lật mác ra, không ngoài dự kiến, quả nhiên là Amanda.

Triệu Uyển Thanh chọn cho cậu ấy bộ này là bộ âu phục bằng nhung, làm bằng thủ công tinh xảo, vừa nhìn là biết được nhà máy đặt làm kiểu dáng riêng.

Tiểu Triệu cởi áo khoác rồi trực tiếp bắt đầu thử bộ tây trang, vừa mặc vừa hỏi: "Chị hai, năm nay các chị cũng muốn tài trợ quần áo à?"

Triệu Uyển Thanh nhướn mày: "Đương nhiên".

DTV

Tiểu Triệu mặc trang phục xong thì Triệu Uyển Thanh xoay đi xoay lại cậu ấy để ngắm nghía, giơ ngón tay cái lên: "Đẹp! Em trai của chị đẹp trai đến ngây người!"
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 704



"Làm sao? Năm nay tụi chị tài trợ quần áo cho tụi em trình diễn được không?" Triệu Uyển Thanh cười hỏi cậu.

Tiểu Triệu sờ sờ quần áo,"Em thế nào cũng được."

Tựa như nghĩ tới điều gì, tiểu Triệu liếc nhìn Triệu Uyển Thanh, có chút muốn nói lại thôi.

Triệu Uyển Thanh nghi hoặc: "Em có chuyện gì muốn nói sao?"

Tiểu Triệu nhấp môi, im lặng một lúc lâu mới nói: "Chị hai, em nhớ hình như lúc trước gia đình anh rể có đứa em họ bỏ nhà ra đi..."

Sợ Triệu Uyển Thanh không nhớ ra, cậu lại nhắc nhở nói: "Là Lâm Ngũ muội, các chị thường gọi là em năm đó..."

Triệu Uyển Thanh càng thêm hoang mang,"Đúng vậy, em ấy bỏ nhà ra đi, nhưng làm sao vậy, có chuyện gì sao?"

Tiểu Triệu rối rắm nói: "Nhiều năm như vậy... Tụi chị còn giữ liên lạc với cô ấy không?"

"Sao phải liên lạc? Cũng không biết cô ta đi đâu, sao mà biết làm thế nào để liên lạc được? Làm sao vậy, em gặp cô ta sao?"

DTV

Đối với câu hỏi này, quả thật là tiểu Triệu gật gật đầu.

Ngay lập tức Triệu Uyển Thanh mở to mắt, tiến lên một bước nắm chặt cánh tay tiểu Triệu, vội vàng hỏi: "Ở đâu? Em gặp cô ta khi nào?"

Tuy lúc trước ở trong thôn, quan hệ của cô và Lâm Ngũ muội khá bình thường, nhưng dù sao cũng là người sống sờ sờ lại bỏ nhà ra đi, nhiều năm như vậy nhiều ít gì người trong nhà cũng nhờ người đi tìm vài lần, nhưng chưa có tin tức gì cả.

Tiểu Triều nâng ngón tay, chỉ chỉ dưới chân,"Nhìn thấy ở chỗ này, hiện tại cô ấy đang ở đài truyền hình."

"Nếu em không nhìn lầm, thì ngày hôm đó em có thấy Lâm Gia Mỹ là Lâm Ngũ muội bên nhà anh rể."

"Bây giờ cô ấy không những sửa lại tên, mà còn tham gia xuất đạo ở Hồng Kông, có bài hát đầu năm nay rất nổi tiếng, cho nên hiện tại cũng được mời lên Xuân Vãn."

Triệu Uyển Thanh giật mình,"Cô ta cũng tới Hồng Kông sao..."

Con nhóc này, năm đó trộm tiền trong nhà nói muốn đi ra ngoài lang bạt, không ngờ rằng cô ta không chỉ bỏ trốn, còn dám bỏ đi xa như vậy, thậm chí còn làm nên sự nghiệp danh tiếng lớn.

Vậy sao cô ta không về nhà?

Triệu Uyển Thanh nhấp miệng,"Đi, đưa chị tới gặp cô ta."

Khi hai người tìm được Lâm Ngũ muội, cô ta đang chỉ đạo chuyên viên trang điểm sửa sang cho, mà vừa lúc ấy trợ lý Tiểu Chu đang ở bên cạnh, trên tay còn cầm một bộ quần áo nói với cô ta điều gì đó.

"Chị hai, đó là -" tiểu Triệu đi qua bên đó.

Triệu Uyển Thanh ngăn cậu, không lên tiếng, đến gần lại vài bước, mới nghe rõ mấy người kia nói chuyện...

Tiểu Chu lấy quần áo từ trong túi ra, cười lấy lòng: "Lâm đồng chí, đây là nhà thiết kế của Amanda chúng tôi tự mình thiết kế cho ngài bộ trang phục đặc biệt trong BST mùa xuân, nó được làm bằng tơ lụa, mặc vào người vô cùng thoải mái, nhà thiết kế tạo hình đã kết hợp nghệ thuật hiện đại cùng cổ điển, thực sự rất thích hợp cho ngài biểu diễn trên sân khấu..."

Tiểu Chu là trợ lý số một của Phạm Hòa Bình, năng lực chuyên nghiệp tất nhiên không thể nghi ngờ, nếu không thì cô ấy đâu chỉ mang mỗi người trợ lý này đi công tác.

Cô trợ lý trình bày sinh động một hồi, nhân viên trang điểm ở bên cạnh mắt nhắm mắt mở nhìn toàn bộ sự việc, vẫn một dáng vẻ không d.a.o động gì.

Sau khi Tiểu Chu nói xong, cổ hong đều thấy đau rát, nhưng vẫn là nở nụ cười hỏi: "Lâm đồng chí, không biết ngài có -"

Lâm Gia Mỹ cắt ngang lời của cô ấy, trợn mắt nhìn cô ấy: "Đồng chí? Cách xưng hô quê mùa như vậy? Không phải mấy người làm thời trang đều rất thời thượng sao? Sao có thể dùng loại xưng hô lỗi thời như vậy?"

Xung quanh lập tức truyền đến vài tiếng cười nhạo, Tiểu Chu bị châm chọc cho mặt đỏ hồng.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 705



Cô ấy vội vàng sửa lại,"Lâm -quý cô, vậy ngài gặp vấn đề gì với trang phục bên chúng tôi sao?"

Lâm Gia Mỹ lại lần nữa xen ngang lời cô, lông mày hơi nhăn lại: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú với quần áo bên các cô."

Mấy ngày hôm trước người phụ trách trang phục Ưu Mỹ lại đây, các cô đều đã ký hợp đồng với họ rồi, sao có thể mặc bộ quần áo bên khác được?

Sắc mặt của Tiểu Chu thay đổi, nghĩ đến việc hôm nay bôn ba đi từ nơi này sang nơi khác không ngừng thất bại khiến cô ấy lại có chút nôn nóng.

"Qúy cô Lâm, thật ra ngài có thể xem xét lại một chút, nếu có cái gì -"

Lúc này Lâm Gia Mỹ hoàn toàn không kiên nhẫn, cô ta liếc qua Tiểu Chu đang cầm quần áo run run, trên mặt có chút hài hước: "Amanda? Xin hỏi nhãn hiệu bên các cô là của quốc tế sao?"

Cô ta cố ý nói lớn, chung quanh rất nhiều người nhìn qua.

Tiểu Chu mặt đỏ lên,"Chúng tôi..."

Lâm Gia Mỹ cười nhạo: "Ồ, hóa ra là không phải..."

Giây tiếp theo, cô ta cầm quần áo ném xuống mặt đất,"Cho rằng lấy tên tiếng Anh là có thể biến thành mác quốc tế sao?"

"Lâm Gia Mỹ tôi từ trước đến nay chỉ mặc mỗi hãng quốc tế, đừng lấy mấy đồ vật lung tung không rõ nguồn gốc đem tới trước mặt tôi..."

Tiểu Chu bị cô ta nhục nhã trước mặt mọi người như vậy, trên mặt sớm đã chịu không nổi, nhưng vẫn cố nén nước mắt, ngồi xổm xuống chuẩn bị nhặt quần áo lên.

Một bàn tay khác lại nhặt quần áo nhanh hơn cô ấy.

Tiểu Chu theo phương hướng tay nhìn lại - là Triệu Uyển Thanh.

"Em năm, đã lâu không gặp." Triệu Uyển Thanh nhặt quần áo trên mặt đất, vỗ vỗ bụi bẩn dính phía trên.

Từ thời khắc Lâm Gia Mỹ nghe được tên này, cả người đột nhiên cứng đờ.

Tên này giống như trong một con quỷ bị phong ấn trong cơ thể vậy, một khi nhắc tới, liền xé đi mặt nạ ngụy trang của cô ta, khiến thể diện cùng dáng vẻ xinh đẹp của cô ta biến mất không sót lại một mảnh...

Cô ta cứng người ngồi trên ghế, một lúc lâu sau đều không nhúc nhích, nhưng trái tim trong lồng n.g.ự.c lại điên cuồng run rẩy.

Triệu Uyển Thanh duỗi tay đặt lên vai cô ta,"Em năm? Em không nhớ chị sao?"

Mọi người xung quanh còn đang nhìn, Lâm Ngũ muội đành nhắm mắt thỏa hiệp.

Cô ta không thể bị xấu mặt, không thể làm những người khác chê cười được... Cô ta vất vả lắm mới lên được đỉnh cao rực rỡ như ngày hôm nay, không thể bị phá hủy được...

Triệu Uyển Thanh là người mà Thẩm Gia Ngọc thích, cô ta lại đang dựa vào thế lực của Thẩm Gia Ngọc, vì vậy... Cô ta không thể làm ấn tượng xấu trong lòng Triệu Uyển Thanh được.

DTV

Khi đứng lên, Lâm Ngũ muội đã điều chỉnh lại tâm trạng, trên mặt mang vẻ tươi cười niềm nở.

"Chị dâu, là chị à? Thật không ngờ rằng ở đây có thể nhìn thấy chị, chị cùng anh cả và mọi người khỏe không?" Nụ cười cô ta mang vài phần kinh hỉ, và mang cả vài phần thân thuộc.

Ai nhìn vào đều sẽ cho rằng, cô ta và Triệu Uyển Thanh phảng phất như là người thân lâu ngày gặp lại, là một niềm vui mừng lớn.

Triệu Uyển Thanh bất động, thái độ không nhẹ không nặng: "Đúng vậy, mọi người đều rất tốt, nhưng lại không biết em sống như thế nào."

Lâm Ngũ muội cười híp mắt, nắm lấy tay Triệu Uyển Thanh, thân mật tiếp chuyện: "Rất tốt, em sống rất khá, chị xem em bây giờ đều được biểu diễn ở đài truyền hình..."

Cô ta lôi kéo Triệu Uyển Thanh, thân thiết đem sự việc phấn đấu của bản thân mấy năm nay kể cho Triệu Uyển Thanh, nói đến khúc cảm động, còn rưng rưng rơi nước mắt.

Triệu Uyển Thanh lạnh nhạt thờ ơ, không an ủi, cũng không có châm chọc cô ta, chỉ lặng lẽ thu hồi tay lại.

Xã hội quả thật khiến con người ta mau trưởng thành, Lâm ngũ muội chính là ví dụ tốt nhất.

Biểu hiện của cô ta bây giờ, có thể xem như là người khéo léo đưa đẩy nhất trong đám chị em của Lâm gia ...

"Em nghĩ rằng sau khi em nở mày nở mặt, em sẽ về nhận lỗi với ông bà ba mẹ..." Lâm Ngũ muội tỏ vẻ đầy hổ thẹn, duỗi tay lau nước mắt ngay khóe mắt , khẽ liếc Triệu Uyển Thanh.

Triệu Uyển Thanh nghe cô ta nói nhiều như vậy, chỉ đơn giản nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 706



"Chị dâu, qua khoảng thời gian bận bịu này rồi em sẽ về nhà thăm mọi người." Lâm ngũ muội nói.

Lúc gần đi Triệu Uyển Thanh cầm quần áo trong lồng n.g.ự.c run run nói " Đúng rồi chị quên nói với em, nhãn hiệu Amanda là do chị cùng vài người bạn sáng lập ra chứ không phải nhãn hiệu quốc tế gì đó."

"Hả?" Vẻ tươi cười, thùy mị trên mặt đột nhiên cứng đờ, giờ phút này cô ta lộ ra vẻ mặt trông rất buồn cười.

Triệu Uyển Thanh nhếch khóe miệng khẽ cười nói: "Nhưng mà chị thật sự không ngờ ngũ muội của chúng ta lại là người chú ý như vậy, trong mắt chỉ toàn là nhãn hiệu quốc tế hơn nữa không phải là nhãn hiệu quốc tế thì không mặc".

Triệu Uyển Thanh sờ sờ cằm lại giơ tay vỗ vỗ bả vai Lâm ngũ muội, dùng giọng điệu bông đùa nói: "Sính ngoại như vậy không tốt nha!"

Vẻ mặt Lâm muội muội cứng đờ lại, mối quan hệ của cô ta với Triệu Uyển Thanh không dễ dàng gì mới tốt hơn một chút, không nghĩ tới vậy mà lại chọc giận người ta tiếp rồi?!

"Chị dâu, em xin lỗi, em thật sự không biết đây là nhãn hiệu của chị, những lời vừa nãy đều là nói đùa thôi! Em có thể mặc."

Xong đời rồi, lúc này chắc chắn Triệu Uyển Thanh rất chán ghét cô, về sau cô ta làm sao dám làm loạn trước mặt Thẩm Gia Ngọc nữa?

Triệu Uyển Thanh kéo tay cô ta đang cầm lễ phục xuống, lại cầm vài bộ lễ phục cất vào trong túi, nhàn nhạt nói: "Không có gì, chờ sau này Amanda chúng ta trở thành nhãn hiệu quốc tế, đến lúc đó không phải lo không có người mặc".

Tiểu Chu ở bên cạnh hừ một tiếng, đi theo Triệu Tiểu Thanh ra khỏi hậu trường.

Tiểu Triệu còn muốn tiếp tục diễn tập nên không đi cùng hai người.

Trên đường trở về, Triệu Uyển Thanh đưa Tiểu Chu về khách sạn nhân tiện tìm hiểu thêm tình huống đẩy mạnh tiêu thụ hôm nay.

Tiểu Chu buồn rầu lắc đầu: "Triệu tổng, lần này trang phục Ưu Mỹ xuống tay quá ác độc, ký hợp đồng với bọn họ trước một bước, mỗi một nghệ sĩ đồng ý còn được họ cho thù lao xa xỉ, hy vọng lần này của chúng ta quá xa vời rồi."

Trong lòng Triệu Uyển Thanh trầm xuống, đều ký hợp đồng thì chắc chắn tiền vi phạm hợp đồng kia cũng không nhỏ.

Người bình thường sẽ không mạo hiểm đi đổi trang phục biểu diễn.

"Ngày mai lại đi, tranh thủ mấy nghệ sĩ dư lại chưa ký hợp đồng."

DTV

Tiểu Chu thở dài: "Xem ra chỉ có thể như vậy..."

Đưa Tiểu Chu về xong, Triệu Uyển Thanh không về nhà ngay mà lái xe ngang qua một khu nhà cũ.

"Bác gái", tới mở cửa chính là con gái của Lâm tâm đệ - Lâm Yến.

Triệu Uyển Thanh xoa đầu cô bé hỏi "Ba con đâu?"

Lâm Yến vui vẻ nắm tay Triệu Uyển Thanh đi vào bên trong, vừa đi vừa gọi: "Đều ở bên trong! Ba, ông nội bác gái tới!"

Tiếng vang từ trong phòng bếp truyền ra, chắc hẳn đang làm cơm chiều.

Bác hai Lâm cùng Lâm tam thấy cô tới liền mời cô ở lại cùng ăn cơm chiều. Triệu Uyển Thanh nghĩ ngợi, không từ chối.

Chuyện của Lâm ngũ muội cũng là cô ta đơn phương làm ra, muốn nói chuyện này cho bọn họ cũng phải để họ chuẩn bị tâm lý.

Ăn cơm xong, Triệu Uyển Thanh cảm thấy không khí trên bàn ăn bình thường liền chậm rãi nói chuyện gặp Lâm ngũ muội ở đài truyền hình cho bọn họ.

Triệu Uyển Thanh nói với giọng bình thản nhưng vẫn làm bác dâu hai nhà họ Lâm tức giận đến mức từ sô pha đứng lên.

Bác dâu hai nhà họ Lâm nghe nói sự nghiệp hiện tại của Lâm ngũ muội không tồi thì nghiến răng nghiến lợi nói: "Lương tâm của nó đúng là cho chó ăn! Bỏ đi nhiều năm như vậy bây giờ có tiền cũng không quay về!"
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 707



Lâm tam đệ ôm con gái Lâm Yến, sắc mặt nặng nề ngồi trên sô pha, không nói một lời.

Bác dâu hai nhà họ Lâm đến ngồi bên cạnh Triệu Uyển Thanh, tiếp tục hỏi: "Uyển Thanh, nó bây giờ thật sự nổi tiếng rồi sao? Còn được lên chương trình Xuân Vãn để biểu diễn?"

"Là sự thật, ban đầu là em của cháu nhìn thấy cô ta, gần đây hai người họ cùng diễn tập ở đài truyền hình."

Bác dâu hai nhà họ Lâm xác nhận chuyện cô ta thật sự đã đổi đời thì bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.

Mọi người trầm mặc ngồi trong phòng khách, không ai lên tiếng.

Sau một lúc lâu bác dâu hai là người đâu tiên không chịu nổi, đứng dậy đi về phía cửa.

"Không được, tôi không thể để yên như vậy, năm đó nó còn trộm rất nhiều tiền trong nhà..." Bác dâu hai vừa mặc áo, vừa nói thầm trong miệng, nhìn dáng vẻ như là muốn phóng đi tìm Lâm ngũ muội tính sổ ngay bây giờ.

Bác hai Lâm ngồi trên sô pha không nói một lời từ nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng: "Bà đứng lại cho tôi! Sốt ruột đi đâu?"

Bác dâu hai Lâm cẩn thận nhìn vào mắt bác hai Lâm, cố chấp nói: "Tôi phải đi tìm nó! Chẳng lẽ nó dám không cần cha mẹ ruột của mình!"

Bác hai Lâm cười lạnh: "Tìm nó làm cái gì? Tìm nó thì nó đồng ý trở về cùng bà sao?"

Ông cũng xem như nhìn rõ, người con gái này của ông cũng chỉ là một người vô ơn!

Cô ta căn bản không để cha mẹ anh em trong mắt, cho nên mới không trở lại, bận bịu cái gì... chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi.

Bác hai Lâm thở dài, trong lòng lại cảm thấy có chút may mắn.

Ông vốn không trông cậy vào đứa con gái này, hiện tại nó sống tốt cũng không quay về, bọn họ cũng xem như hoàn toàn cắt đứt quan hệ rồi.

Về sau cô ta có sống tốt thế nào cũng không liên quan đến bọn họ. Làm loạn cũng đừng nghĩ tới trở về nhà!

Bác dâu hai nghe bác hai Lâm nói xong thì cứng đờ, bất động đứng ở cửa.

Lúc này Lâm tam ngẩng đầu lên hỏi Triệu Uyển Thanh: "Chị dâu, em ấy thật sự nói qua một thời gian nữa sẽ trở về thăm ba mẹ sao?"

Triệu Uyển Thanh gật đầu: "Cô ta nói gần đây phải diễn tập, chắc là diễn tập xong sẽ về nhà..."

Lâm tam gật đầu, không nói gì.

Triệu Uyển Thanh lái xe từ nhà Lâm tam đệ trở về.

Chuyện tìm được Lâm ngũ muội không nhỏ, Lâm Uyển Thanh sẽ không gạt người trong nhà.

Nói chuyện này với mấy người mẹ Lâm cũng náo loạn một phen.

Mẹ Triệu cảm thấy đứa bé này đúng là vô ơn nhưng lại không lắm miệng, dù sao cũng không phải việc nhà mình, tham gia vào thì không tốt lắm.

Mẹ Lâm cảm thấy may mắn,"May mắn là cha mẹ chồng của bà không ở đây, nếu không thì..."

Bà cụ Lâm mà tức giận đảm bảo Lâm ngũ muội sẽ bị đánh đến nằm viện!

Mấy năm trước, bà cụ Lâm cùng ông cụ Lâm lần đầu tiên đến thành phố, ở tứ hợp viện cùng bọn họ một thời gian. Không đến một năm hai ông bà liền làm loạn đòi về quê.

Năm thứ hai khi ăn tết, một nhà bác cả Lâm đành phải lên thành phố, trở về liền đưa hai ông bà về cùng.

"Chị dâu, vừa rồi chị nói chị năm bây giờ gọi là gì?" Tiểu Lâm chú ý đến điểm tương đôi kỳ lạ.

Triệu Uyển Thanh nghĩ ngợi: "Hình như là Lâm Gia Mỹ. Gia trong ngợi khen, mỹ trong mỹ lệ".

Tiểu Lâm vỗ đùi, nói: "Chính là tên này, chị ấy hát , mấy người bạn của em trước kia mỗi ngày đều hát đi hát lại bài này..."

DTV

Triệu Uyển Thanh cũng không hiểu biết lắm về âm nhạc bây giờ, cho nên cũng không biết những ca khúc lưu hành hiện giờ.

Nhưng mà ngẫm lại cũng thấy đúng, nếu Lâm ngũ muội hiện tại không nổi tiếng thì làm sao có thể được mời đến Xuân Vãn biểu diễn?
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 708



Ngày hôm sau là ngày nghỉ của Triệu Uyển Thanh, cô lại cùng với Tiểu Chu đi đến đài truyền hình.

Hai người như cũ chia nhau ra hành động, lần này Triệu Uyển Thanh không đi tìm Triệu tiểu đệ, cũng không đi tìm Lâm Ngũ muội, mà là trực tiếp tìm tới tổ đạo diễn.

"Tài trợ trang phục?" Triệu Uyển Thanh gặp mặt Phó đạo diễn, phụ trách quần áo và phục trang.

Vừa nghe Triệu Uyển Thanh nói tài trợ trang phục, ông ta cũng không vội từ chối.

Xem ra người phụ trách trang phục cũng khá có hứng thú!

Triệu Uyển Thanh lại cảm thấy chắn chắn hơn một chút, lấy cuốn album về lễ phục mà cô đã chuẩn bị sẵn,"Đây là bộ sưu tập lễ phục mùa xuân mà thương hiệu Amanda của chúng tôi đã thiết kế riêng, có rất nhiều kiểu dáng, ông có thể từ từ xem xét."

Phó đạo diễn thực sự đã xem qua cuốn album, sau khi xem kỹ vài trang thì sắc mặt liền trở lên nghiêm túc hơn.

Phải nói rằng trang phục của Amanda rất đẹp, mang nét đặc trưng của Trung Quốc.

Không giống với trang phục mà thương hiệu Ưu Mỹ mang tới lúc trước, tất cả các mẫu váy được đưa đến đều rất khoa trương, hoàn toàn mang phong cách tây hóa.

Để tổ chức được một chương trình Xuân Vãn cho người dân Trung Quốc thì tất nhiên phải có thêm nhiều yếu tố của đất nước Trung Quốc vào trong đó mới được.

Cho nên, lúc phó đạo diễn gặp người phụ trách của trang phục Ưu Mỹ thì không cần báo với tổng đạo diễn đã từ chối chuyện tài trợ trang phục này.

Phó đạo diễn xem xong một nửa cuốn album liền đặt xuống, nóng lòng hỏi: "Trang phục trên này đã làm xong chưa? Không còn nhiều thời gian nữa là tới chương trình Xuân Vãn rồi. Nếu bây giờ mới bắt đầu làm thì sợ là không kịp."

Triệu Uyển Thanh cười,"Đương nhiên là có, ông chờ tôi một lát."

Nói xong, cô lập tức đi ra ngoài tìm Tiểu Chu, hai người mang quần áo tới, phó đạo diễn cũng gọi vài người dẫn chương trình tới, mọi người đều cùng thảo luận một phen, cuối cùng cũng quyết định nên mặc bộ đồ nào.

"Chúng tôi sẽ nhanh chóng chỉnh sửa kích thước cho phù hợp, chắc chắn sẽ không trì hoãn buổi diễn tập tiếp theo của mọi người". Triệu Uyển Thanh nhận được số đo của một số người dẫn chương trình từ phó đạo diễn, khi trở về chỉ cần thay đổi kích thước lại là được.

DTV

Hai bên đàm phán chuyện hợp tác rất thuận lợi, Triệu Uyển Thanh cùng Tiểu Chu trực tiếp rời khỏi đài truyền hình.

Tiểu Chu: " Triệu tổng, chúng ta chỉ tài trợ cho người dẫn chương trình thôi sao? Các nghệ sĩ kia thật sự không tài trợ nữa à?"

Sau khi xác nhận trang phục của người dẫn chương trình vừa rồi, Triệu Uyển Thanh không còn yêu cầu Tiểu Chu đi nhận tài trợ trang phục cho các nghệ sĩ khác nữa.

Triệu Uyển Thanh lắc đầu cười: "Không cần, có người dẫn chương trình là đủ rồi.

"Thời gian nghệ sĩ biểu diễn trên sân khấu rất ngắn, mà người có khả năng đứng trên sân khấu nhiều nhất trong chương trình chính là người dẫn chương trình!"

Tiểu Chu vừa nghe xong, lập tức liền vui mừng.

Để thiết kế ra những bộ trang phục hoàn hảo đều đã hao hết tâm tư, ngàn tính vạn tính, nhưng lại thiếu mất phần tài trợ quan trọng nhất.

Trận chiến quảng cáo này ai thắng ai thua thì khó mà nói.

Mấy ngày sau Tiểu Chu nhờ người sửa trang phục rồi đưa đến đài truyền hình, thì bọn họ rất hài lòng.

Sau khi Triệu Uyển Thanh bận rộn với đống công việc của Amanda, cuối cùng cô cũng có thể trở lại làm việc bình thường.

Gần cuối năm, lượng bệnh nhân đến tiêm thẩm mỹ tăng đột biến.

Vì bệnh nhân quá đông, lứa bác sĩ được đào tạo để làm việc tại khoa không đủ nên các phó chủ nhiệm và chủ nhiệm cũng phải tự mình ra trận.

Đây chính là nét hấp dẫn của Tết Âm Lịch, ai có thể trốn tránh việc đi thăm người thân, bạn bè trong dịp Tết Âm Lịch chứ? Không ai muốn xuất hiện trước mặt người khác với vẻ ngoài xấu xí, điều này đã dẫn đến làn sóng thay đổi diện mạo trong mấy năm gần đây.

Ngay cả Đường Lị cùng bà Phạm cũng đến tìm Triệu Uyển Tình để tiêm thẩm mỹ.

"Tiểu Ôn phu nhân không đến tiêm nữa sao?" Phạm phu nhân hỏi.

Triệu Uyển Thanh lắc đầu.

Sau chuyện lần trước người phụ nữ kia tới tiêm thẩm mỹ rồi cố tình gây sự trong bệnh viện thì Triệu Uyển Thanh đã thông báo cho các bác sĩ phía dưới, nếu Giang Lăng lại đến, nhất định phải báo cáo kịp thời.

Để tránh việc cô ta lại gây ra những rắc rối khác.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 709



Lần đó trùng hợp là bà Phạm cũng đến tiêm phẩm mỹ nên có chạm mặt nhau, sau khi hỏi thì Triệu Uyển Thanh cũng đã biết rõ vị Tiểu Ôn phu nhân này là ai.

Thì ra chính là kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của Mễ Khả- mẹ của Ôn Vãn!

Khi Mễ Khả và Ôn Quân còn ở bên nhau, các phu nhân trong giới đương nhiên gọi Mễ Khả là Ôn phu nhân, nhưng khi đến lượt Giang Lăng lên làm vợ chính thì mọi người đều gọi cô ta là Tiểu Ôn phu nhân.

Đúng như tên gọi, không thể phủ nhận trong đó mang hàm ý châm chọc.

Nhờ có Màn Thầu và Ôn Vãn nên Triệu Uyển Thanh và Mễ Khả có dịp được gặp nhau nhiều, tính cách bọn họ khá hợp nhau nên dần trở thành bạn tốt của nhau. Nên từ góc độ bạn bè của mình, Triệu Uyển Thanh tự nhiên không có ấn tượng tốt với Giang Lăng.

"Nghe nói hiện tại cô ta muốn đi Hồng Kông để tiêm thẩm mỹ. Lần trước cô ta nói tiêm mỹ phẩm ở Hồng Kông tốt hơn ở Bắc Kinh", Phạm phu nhân che miệng lại nhưng vẫn cười thành tiếng.

Triệu Uyển Thanh và Đường Lị cũng đều nở nụ cười.

Phạm phu nhân " Nói đùa cái gì vậy? Dự án kim tiêm làm đẹp này là của Triệu Uyển Thanh cháu làm. Làm sao chất lượng ở Bắc Kinh lại có thể kém hơn ở Hồng Kông được?"

Triệu Uyển Thanh: "Chúng đều được sản xuất từ công ty y dược Thượng Hải, không có sự khác biệt về chất lượng. Nếu mà nói về thấp thì có lẽ là do giá cả ở Bắc Kinh thấp hơn nhiều so với Hồng Kông."

" Đúng vậy, cô ta dám bịa ra chuyện vớ vẩn như vậy là vì không ai biết đó là dự án của cô, tôi nhìn không ưa bộ dáng đó của cô ta nên đã vạch trần cô ta ngay tại chỗ..."

Công việc trong bệnh viện vừa bận rộn lại không dễ dàng, cho đến khi cuối năm, Triệu Uyển Thanh mới bắt đầu kỳ nghỉ.

Trong nhà mấy đứa trẻ sớm được nghỉ, Lâm Thiệu Hoa cũng từ Hải Thị trở về.

Tết nguyên đán năm nay vẫn là đón Tết ở thủ đô, đại phòng của Lâm gia cũng đã mua vé sớm để đến Bắc Kinh.

DTV

Nhị phòng cùng tam phòng của nhà họ Lâm đã định cư ở thủ đô nên năm nào họ cũng đón tết ở thủ đô.

Mấy năm trước người đại phòng tới thủ đô thì sẽ ở tại tứ hợp viện.

Năm nay không cần, vì Lâm nhị đệ cũng đã mua nhà ở Bắc Kinh.

"Ngôi nhà ở phía nam thành phố, không quá lớn, đủ cho gia đình chúng ta ở." Lâm nhị đệ nhắc đến căn nhà ở thủ đô liền nở nụ cười trên môi.

Kể từ khi anh từ bỏ việc tự buôn bán vào vài năm trước và gia nhập Amanda thì hiện tại sự nghiệp của Lâm nhị đang ở thời kì đỉnh cao.

Công ty của Amanda có triển vọng rất tốt, bằng sự nỗ lực của chính mình, anh đã đạt được vị trí giám đốc điều hành cấp cao, mức lương cố định hàng tháng là vài trăm đồng tiền.

Cùng với khả năng sinh lời của công ty rất tốt, nên tiền thưởng hàng năm là một khoản vô cùng lớn.

Nếu bây giờ anh vẫn tự kinh doanh đơn lẻ, có lẽ anh cũng sẽ kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng chắc chắn sẽ còn mệt mỏi hơn bây giờ.

Hơn nữa cũng có danh tiếng hơn so với tự kinh doanh, nếu làm việc một mình thì dù kiếm được bao nhiêu tiền thì người ta cũng sẽ gọi anh là dân buôn.

Nhưng bây giờ Lâm nhị đệ đi ra ngoài, nhân viên tên dưới đều phải gọi anh một tiếng giám đốc.

Sau vài năm làm ở Amanda, anh cũng đã tự mua được nhà ở thủ đô.

Khi đại phòng của Lâm gia đến, dường như thủ đô náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều.

Trước kia nhà họ Lâm chỉ có hai căn nhà ở thủ đô, hàng ngày cũng chỉ di chuyển trong hai căn nhà này, bây giờ có thêm một gia đình, mọi người lại như là ở Thủy Truân thôn ngày trước.

Cứ như vậy đêm giao thừa vô cùng náo nhiệt.

Đêm giao thừa, đại phòng cùng nhị phòng đều tới tứ hợp viện.

Không còn cách nào khác, trong nhà có quá nhiều người, nhà nào cũng không có chỗ ngồi đón tết, ngoại trừ sân nhà rộng rãi ở tứ hợp viện.

Năm nay Triệu Uyển Thanh đi du học về, Lâm tiểu đệ cũng đã xuất ngũ, Lâm gia cuối cùng cũng được đoàn tụ.

Mọi người tụ tập ở tứ hợp viện, phụ nữ ở trong bếp nấu ăn, nói cười không ngừng nghỉ, đàn ông thì ở trong phòng chính trò chuyện uống trà, còn trẻ con thì chơi trò đốt pháo trong sân.

Cảnh tượng này, nó khiến người ta có cảm giác như được trở lại những ngày tháng bình dị ở Thủy Truân thôn.
 
Back
Top Bottom