Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 680



Một tuần sau!

Sau khi ba mẹ con Triệu Uyển Thanh đi thăm Lâm Thiệu Hoa trở về, cô lại xách hành lý tới nước Mỹ xa xôi để thực hiện lý tưởng tích lũy kiến thức y học của mình. Nên không biết chuyện ở nhà của Màn Thầu.

Việc thi tuyển phi công là yêu cầu bắt buộc của các trường cấp ba, căn bản là không cho học sinh có sự lựa chọn tham gia hay không tham gia, trong đó có cả trường học của Lâm Khải.

Lâm Khải vốn tưởng rằng này ngàn dặm mới tìm được một việc mà mình sẽ không vượt qua được kỳ thi, kết quả nam sinh toàn trường thì không chọn, cố tình lại để cậu trúng tuyển.

Hiện tại cậu cũng có chút buồn rầu.

Dù sao, dưới ảnh hưởng của mẹ mình thì cậu đã lập chí là muốn thi đỗ trường Bắc Đại.

Lâm Khải đã từ chối cơ hội trở thành phi công ở Bắc Kinh khiến Lưu Cương - người quản lý chuyện chọn 'hạt giống' phi công năm nay ngơ ngác.

Bởi vì Lâm Khải muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh Bắc Đại nên mới từ chối việc học ở trường quân đội để trở thành phi công...

Lý do này thật sự chưa từng được nghe thấy.

Lưu Cương: "Cậu ấy có thể chắc chắn mình thi đậu vào Bắc Đại sao?"

Ông ta cảm thấy cậu bé này hơi tự phụ quá.

Nhân viên xem xét tư liệu về Lâm Khải, đáp lại một cách thận trọng: "Có khả năng rất cao, trong quá khứ cậu ấy luôn đứng đầu trong học tập, hơn nữa còn học vượt cấp 3."

Tuổi còn trẻ, thành tích xuất sắc, những từ quan trọng này ở cạnh nhau chính là để mô tả về 'thiên tài'.

Nếu không học trường quân đội để trở thành phi công thì khả năng đậu vào Bắc Đại cũng rất cao.

Lưu Cương: "..."

"Thôi thì không cần nữa." Ông ta lẩm bẩm.

Mặc dù học phi công rất thú vị, nhưng cũng cần tôn trọng ý kiến của người học.

Người ta không nghĩ tới, họ cũng không thể ép buộc người vào quân giáo, vì hiện tại là xã hội pháp trị.

Tuy nhiên, trong lòng Lưu Cương vẫn cảm thấy tiếc nuối.

Công tác chiêu sinh phi công cho quân đội vẫn còn tiếp tục, lại kiểm tra sức khỏe của các nam sinh một lần nữa, cuối cùng cũng chốt được danh sách.

DTV

Kế tiếp, các tân sinh dự bị chỉ cần thi đại học đạt mức điểm yêu cầu liền có thể được trường Không quân Quân đội phê duyệt trúng tuyển, chính thức trở thành tân sinh viên Không quân.

Sau khi công tác chiêu sinh phi công quân đội kết thúc, Lưu Cương cùng cấp dưới của mình chuẩn bị trở lại quân đội. Hôm nay, ông ta cuối cùng vẫn không nhịn được mà đi trường học tìm Lâm Khải.

Lâm Khải được thầy cô gọi ra, tại văn phòng gặp gỡ Lưu Cương.

"Thật sự không muốn trở thành phi công sao? Có lẽ cháu cũng không quá hiểu rõ về tài năng của chính mình." Lưu Cương trực tiếp đặt vấn đề.

Lâm Khải suy nghĩ một lúc, lắc đầu: "Không phải cháu hoàn toàn không nghĩ tới, chỉ là hiện tại cháu muốn học đại học."

Được bay trên bầu trời xanh luôn có lực hấp dẫn với phần lớn nam sinh, Lâm Khải cũng không ngoại lệ.

Nhưng sự hấp dẫn này tạm thời vẫn chưa thể thắng thế được lý tưởng đỗ vào Bắc Đại của cậu ấy.

Lưu Cương bất lực, may mắn trước khi đến ông ta đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nên cũng không bất ngờ, ngay lập tức rút lui một bước: "Cháu mới 12 tuổi, đợi cháu tốt nghiệp đại học cũng mới 16 tuổi, lúc đó cháu vẫn có cơ hội đăng ký làm phi công."

Trong vài năm qua, trừ những học sinh trung học được tuyển chọn thì còn có những sinh viên tham gia xét tuyển nữa.

Lưu Cương nhìn vẻ trầm tư của Lâm Khải thì trong lòng tỏ ra vui mừng.

Một lát, Lâm Khải ngẩng đầu lên: "Không thành vấn đề."

Không học Bắc Đại thì cuộc đời cậu sẽ có sự hối tiếc.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 681



Nhưng làm phi công cũng rất hấp dẫn đối với cậu, nên cậu muốn thử.

Như vậy, học Bắc Đại trước, sau khi tốt nghiệp sẽ học phi công, đó thực sự là lựa chọn đẹp cả đôi đường.

Trên mặt Lưu Cương hiện lên nụ cười, ông ta đi tới vỗ vai Lâm Khải: "Khá lắm thằng nhóc này, đến lúc đó tôi sẽ chờ cháu đến!"

Khi vỗ xong, ông ta mới nhìn thân hình của cậu bé trước mắt, đã đứng ngang vai ông ta thì khuôn mặt của ông ta nhăn lại ngay lập tức.

"Cháu mới 12 tuổi mà cao như vậy à?"

"Cả ba mẹ cháu đều rất cao à?"

Lâm Khải bối rối,"Ba cháu cao 1m85, còn mẹ cháu... Gần 1m7."

Khuôn mặt của Lưu Cương hoàn toàn trở nên suy sụp.

Xong con bê, đứa nhỏ này chắc chắn là sẽ thừa hưởng gen từ ba mẹ rồi!

Có thể con trai có chiều cao sẽ là điểm ưu thế... Tuy nhiên, đây lại là điều hạn chế với việc tuyển dụng phi công!

Phi công không thể quá cao!!

Thân cao trên 1m85 sẽ không thể trở thành phi công, còn từ 1m80 đến 1m85 cũng sẽ bị hạn chế về loại máy bay có thể lái.

Trước khi đi, Lưu Cương không thể không nhắc nhở: "Bổ sung dinh dưỡng ít đi một chút, đừng để mình lớn lên quá cao."

Cuối cùng ở nước Mỹ, Triệu Uyển Thanh cũng biết chuyện con trai được tuyển làm phi công sau đó bị cậu cự tuyệt.

DTV

Ba mẹ đều không ở bên cạnh, Lâm Khải vẫn thường xuyên bảo trì liên hệ cùng cha mẹ như cũ.

Triệu Uyển Thanh ở trong điện thoại, chỉ nói tôn trọng ý kiến của cậu, cậu muốn sao thì làm vậy.

Dù là lựa chọn làm phi công hay vẫn là muốn như bình thường sống cuộc sống đại học, cô đều tôn trọng quyết định của con mình.

Tuy nhiên, sau khi gọi điện thoại được mấy ngày, Triệu Uyển Thanh lại nhận được điện thoại của con trai lớn.

"Tốt nghiệp đại học xong lại đi làm phi công?" Giọng nói của Triệu Uyển Thanh đầy kinh sợ vang lên qua điện thoại.

Làm như vậy cũng được nữa hả?

Cô cầm điện thoại, môi mấp máy, nói không nên lời.

Nghĩ lại thì con trai mình tính là đại học tốt nghiệp xong cũng còn rất nhỏ, đến lúc đó lại đi đăng kí làm phi công. Làm sao mà không được?

Hai mẹ con ở trong điện thoại lại nói thêm mấy chuyện, sau đó Triệu Uyển Thanh mới cúp điện thoại.

Từ lúc trở lại Mỹ sau kỳ nghỉ, nhiệm vụ học tập của Triệu Uyển Thanh càng thêm bận rộn.

Đây là năm du học cuối cùng của cô, lúc này cũng đang là giai đoạn mấu chốt.

Tháng sáu, thông qua kì thi, hoàn thành luận văn tốt nghiệp cùng bảo vệ đồ án tốt nghiệp thì quá trình du học của cô sẽ chính thức hoàn thành.

Học kì cuối cùng này, trường học sắp xếp chương trình học không nhiều nên Triệu Uyển Thanh muốn qua môn cũng không quá khó.

Nhưng cô có yêu cầu với chính mình, mỗi môn đều phải đạt A hoặc A+ vì vậy nên việc học trở nên khó khăn hơn nhiều.

Bận rộn ôn tập cùng thực tập, Triệu Uyển Thanh còn tận dụng mọi thứ để hoàn thành luận văn tiến sĩ.

Nhưng sinh viên khác làm xong luận văn tốt nghiệp đã bị gầy mất ba cân, nghe tiếng thôi là đã sợ vỡ mật, nhưng đối với Triệu Uyển Thanh lại mười phần nhẹ nhàng.

"Thôi thì viết về ca phẫu thuật cho Khải Lợi lần trước đi..." Triệu Uyển Thanh đã sớm ấp ủ trong lòng.

Trong bụng đã tích được một số kinh nghiệm nên khi cô bắt đầu viết luận quả thật giống như có thần trợ công vậy.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 682



Hôm nay là hoàn thành luận văn, Triệu Uyển Thanh mang theo luận văn tiến sĩ mới tinh đi tìm giáo sư Albert- người thầy hướng dẫn của cô để ông ấy giúp cô chỉnh sửa.

Dựa theo quy định bên này, tổ bảo vệ đồ án sẽ là các giáo sư chuyên ngành, mà giáo sư phụ trách chính là giáo sư hướng dẫn của sinh viên đó.

Khi Triệu Uyển Thanh nhìn thấy giáo sư Albert, giáo sư Albert đang cầm một phần văn kiện đọc chăm chú, thậm chí có chút mê mẩn cho nên chưa phát hiện ra Triệu Uyển Thanh đang gõ cửa.

"Em viết xong luận văn rồi." Triệu Uyển Thanh đem luận văn còn nóng hổi đưa qua cho giáo sư Albert.

Giáo sư Albert không nhìn luận văn, mà là ngẩng đầu nhìn nhìn Triệu Uyển Thanh, sau đó mới cầm lấy luận văn lên bắt đầu đọc...

Cả đời này ông ấy đọc luận văn so với người bình thường ăn muối còn nhiều hơn, bởi vậy tốc độ đọc luận văn cũng là thần tốc. Đại khái quét mắt một cái qua mục lục, sau đó nhìn kỹ mấy chỗ chính văn cùng kết luận là có thể phán đoán luận văn đạt tiêu chuẩn ra sao.

Giáo sư Albert đọc một lần, sau đó nhận xét: "Hôm bảo vệ đồ án dùng cái này đi, không cần phải sửa lại."

DTV

Triệu Uyển Thanh nghe được lời này, trên mặt không khỏi hiện ra nét vui mừng.

Phiền phức lớn nhất khi sắp tốt nghiệp là cái gì? Chính là phải sửa đi sửa lại luận văn!

Cho dù là Triệu Uyển Thanh ở kiếp trước, cũng không tránh được vận mệnh bị giáo sư bắt sửa luận văn hết lần này tới lần khác.

Không nghĩ tới lần này có thể thuận lợi như vậy, một lần liền thành!

Tin tức này quả thật khiến Triệu Uyển Thanh vô cùng vui sướng như chìm vào trong hũ mật vậy, ngọt ngào vô cùng. Cuối cùng cô cũng sắp bảo vệ xong luận án Tiến sĩ của mình rồi!

Tới giữa hè, bên trong vườn trường là những dãy tòa nhà lâu đời san sát. Camera "răng rắc" một tiếng, chụp lại khoảnh khắc tốt nghiệp của học viên. Mọi người đều được ghi lại tại thời khắc này.

Đại học Pennsylvania có hàng trăm năm lịch sử này đã giáo dưỡng ra biết bao thanh niên, lại tiễn đi vô số anh tài. Bánh xe lịch sử cuồn cuộn lăn về phía trước, không vì ai mà dừng lại.

Triệu Uyển Thanh tốt nghiệp xong bằng tiến sĩ liền mua vé máy bay trở về Hoa Quốc. Lúc cô đáp xuống sân bay trong nước là vào giữa đêm, cô liền tìm một nhà nghỉ phụ cận nghỉ ngơi, sáng hôm sau mới bắt xe trở về tứ hợp viện.

Về đến nhà, Triệu Uyển Thanh không có thời gian để hưởng thụ sự ôn tồn trò chuyện nhiều khi gặp lại người thân, bởi vì lúc này, cả nhà đã tiến vào trạng thái chuẩn bị- Màn Thầu phải thi đại học.

Nhìn tình trạng căng thẳng của cả gia đình, bản thân Màn Thầu cho rằng điều này không cần thiết.

Cậu ấy rất rõ ràng về trình độ của mình, nên tất nhiên tự tin khi đối mặt với kỳ thi đại học sắp tới.

Trong hai ngày thi, toàn bộ hành trình đều do Triệu Uyển Thanh phụ trách việc đưa đón, mẹ Lâm là người nấu cơm thi đại học cho Màn Thầu.

Sau hai ngày căng thẳng, kỳ thi đại học năm nay cuối cùng cũng kết thúc.

Triệu Uyển Thanh đứng ở cổng trường thi đợi Màn Thầu ra, rất nhanh đã nhìn thấy Màn Thầu cao lớn nhà cô nổi bật giữa đám đông. Còn cả Ôn Vãn, cô gái cực kỳ xinh đẹp bên cạnh thằng bé.

Trong mấy năm học cấp ba, khiến tiểu mỹ nhân Ôn Vãn lột xác trở thành một đại mỹ nhân, đứng bên cạnh Lâm Khải quả thật chính là xứng đôi vừa lứa.

Triệu Uyển Thanh từ xa nhìn thấy, cũng không chút nào để ý đến khuôn mặt của cô đã lộ ra nụ cười bát quái.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 683



Hai người đứng ở cổng trường nói mấy câu, sau đó mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt, lúc này Màn Thầu mới đi về phía của Triệu Uyển Thanh.

"Mẹ đang nhìn gì vậy?" Màn Thầu đã sớm chú ý đến dáng vẻ thăm dò kia của mẹ mình rồi.

Triệu Uyển Thanh nghiêm túc nói: "Không có gì, mẹ chẳng nhìn gì cả."

DTV

Vẻ mặt Màn Thầu tràn đầy không tin, hai mẹ con đi được một đoạn đường, Triệu Uyển Thanh lại nhìn trước nhìn sau.

Lúc này cô thấy được người đến đón Ôn Vãn — là một nam một nữ.

Người phụ nữ còn rất trẻ, ăn mặc sang trọng, trang điểm tinh xảo, mỉm cười dịu dàng với Ôn Uyển. Khí thế của người đàn ông rất uy nghiêm, có uy áp của một nhà lãnh đạo, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.

Đây... Chắc là cha và mẹ kế của Ôn Vãn nhỉ?

Cô cũng biết đại khái chuyện của Mễ Khả, tất cả đều là do Mễ Khả đã lỡ miệng để lộ khi hai người trò chuyện với nhau.

Câu chuyện đại khái chính là về một người đàn ông vì một nhân tình xinh đẹp mà ly hôn với vợ mình, Mễ Khả chính là người vợ trong câu chuyện đó.

Triệu Uyển Thanh lại nhìn về phía Ôn Vãn, giờ phút này, trên mặt của cô gái nhỏ mặc dù đang cười, nhưng nụ cười lại cực kỳ gượng gạo.

"Haiz, mỗi nhà đều có chuyện khó nói của riêng mình." Triệu Uyển Thanh thở dài.

Thi đại học vào tháng 7, điểm thi sẽ được công bố vào tháng 8.

Tất cả học sinh đều đã điền xong nguyện vọng trước khi bắt đầu thi đại học rồi, Màn Thầu tất nhiên nguyện vọng là Đại học Bắc Kinh.

Bây giờ chỉ cần ngồi đợi kết quả rồi nhận thư thông báo.

Vài ngày sau kỳ thi đại học, Triệu Uyển Thanh dẫn theo ba đứa trẻ cùng mẹ Lâm đi chơi vòng quanh Bắc Kinh, cũng coi như dùng thời gian này để ở bên làm bạn gia đình mình.

Giữa tháng 7, công việc của Triệu Uyển Thanh cuối cùng cũng được sắp xếp xong.

Lúc trước cô dựa vào chỉ tiêu du học do chính phủ tài trợ, nếu là dùng học bổng do chính phủ tài trợ thì đất nước khẳng định không cho phép cô đi học miễn phí rồi, đợi sau khi bạn quay về thì nhà nước sẽ bố trí công việc cho cô.

Sau khi Triệu Uyển Thanh trở về đã nộp hồ sơ của mình cho nhà trường, chuyện sau đó sẽ do nhà trường sắp xếp.

Lá thư đề cử của Albert kia cũng được nộp kèm theo với hồ sơ.

Có lẽ là do lý lịch cá nhân của cô quá mức ưu tú, cũng có lẽ là do lá thư đề cử kia của Albert quá mức chói mắt, cuối cùng cô được nhà nước sắp xếp cho mấy đơn vị.

Những đơn vị này đều thuộc khoa phẫu thuật chỉnh hình của các bệnh viện lớn ở Bắc Kinh, trong đó ngoài bệnh viện trực thuộc Đại học Bắc Kinh mà Triệu Uyển Thanh quen thuộc ra thì còn có Bệnh viện Phẫu thuật Thẩm mỹ, Bệnh viện Phẫu thuật Thẩm mỹ Badachu có khoa chỉnh hình nối tiếng trên cả đất nước.

Sau một chút phân vân giữa chọn bệnh viện trực thuộc của trường cũ và Bệnh viện Phẫu thuật Thẩm mỹ Badachu, cuối cùng Triệu Uyển Thanh chọn Bệnh viện Phẫu thuật Thẩm mỹ Badachu.

Bệnh viện Phẫu thuật Thẩm mỹ Badachu là bệnh viện chỉnh hình tốt nhất ở Trung Quốc, Badachu quy tụ nhiều nhân tài từ các trường đại học khác nhau trên cả nước.

Vào ngày nhậm chức chính thức, Triệu Uyển Thanh đúng giờ đến Badachu bắt đầu làm việc.

Làm việc ở bệnh viện một tháng, Triệu Uyển Thanh tìm tới viện trưởng của bệnh viện để đề nghị hợp tác hạng mục tiêm thẩm mỹ. Tiêm thẩm mỹ này chính là tiêm tinh chất vào da làm tái tạo cấu trúc tế bào giúp da luôn căng mọc, trẻ mịn, được Triệu Uyển Thanh nghiên cứu ra khi còn du học bên nước ngoài.

Viện trưởng biết Triệu Uyển Thanh là người sáng lập ra hạng mục này thì kinh ngạc há hốc mồm. Ông ấy cảm thấy có một nhân tài thế này ở bệnh viện của mình thì còn sợ gì sau khi ông ấy từ chức không có người kế nhiệm.

Đây là một hạng mục có triển vọng tốt nên ông ấy đồng ý cả hai tay.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 684



Đầu tháng 8, kết quả thi đại học đã có.

Lâm Khải như ý nguyện mà thi đỗ vào đại Học Bắc Đại.

Cả nhà đều vui mừng cho cậu.

Sau khi khôi phục thi đại học được vài năm, thư thông báo hiện nay cũng không còn đơn sơ và tùy tiện như lần thứ nhất thi đại học của Triệu Uyển Thanh nhận được nữa.

Thư thông báo giờ đều được thay bằng giấy cứng, bên cạnh còn in hoa văn độc đáo của Đại học Bắc Kinh.

'Bạn học Lâm Khải... Đã chính thức trúng tuyển Học viện Quan hệ Quốc tế-Chuyên ngành chính trị quốc tế của trường chúng tôi... Xin vui lòng đi cùng với xxx đến trường... '

"Con trai mẹ giỏi giang như vậy, vậy thì nhất định phải tổ chức tiệc tốt nghiệp mới được!" Triệu Uyển Thanh cười ôm lấy con trai mình.

Lúc này cô mới phát hiện ra rằng trong lúc vô tình con trai cô đã cao bằng cô rồi.

Đoàn Tử và Thang Viên đứng bên cạnh ngẩng đầu nhìn cảnh mẹ khen ngợi anh trai, trong lòng cũng cảm thấy tự hào.

Anh trai của chúng giỏi giang như vậy đó!

Trong niềm vui hạnh phúc này, cặp song sinh cũng bị thành tích này của anh trai lây nhiễm rồi.

Thang Viên im lặng nói: "Sau này em muốn thi vào Đại học Bắc Kinh!"

Đoàn Tử nghiêng đầu nhìn con bé nói: "Vậy thì anh sẽ thi vào Đại học Thanh Hoa."

"Hừ, anh hai, anh cố ý đúng không!" Thang Viên trừng mắt nói.

Đoàn Tử làm mặt xấu trêu con bé nói: "Lêu lêu lêu, anh chính là không muốn thi vào cùng một trường đại học với em đấy."

Thang Viên ngẩng đầu nói: "Hừ, ai thèm chứ!"

Triệu Uyển Thanh và Màn Thầu nhìn cặp song sinh đang đấu khẩu, không những không tiến lên hòa giải, mà sau khi nhìn thấy còn lớn tiếng cười ha ha.

Hai đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn chính là thích ồn ào nhốn nháo như vậy.

Cứ đợi xem, chưa được nửa ngày sẽ lại hòa hảo trở lại ngay!

Quả nhiên, khi ăn cơm, Đoàn Tử gặp một cái đùi gà cho Thang Viên, cho nên Thang Viên cũng miễn cưỡng tha thứ cho anh hai của mình.

Tiệc tốt nghiệp của Lâm Khải tổ chức rất náo nhiệt, người thân bạn bè đều đến tham dự đông đủ.

Điều tiếc nuối duy nhất chính là cha ruột của nó Lâm Thiệu Hoa không kịp trở về.

Trong điện thoại, anh chỉ nói bản thân có việc phải làm, cũng không giải thích quá nhiều.

Triệu Uyển Thanh và Lâm Khải đều cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng mà Lâm Thiệu Hoa lại không muốn nói, cho nên cho dù hai mẹ con họ hỏi bao nhiêu lần cũng không biết được.

Nhớ đến tính đặc thù công việc của anh, Triệu Uyển Thanh cũng không hỏi nữa, chỉ dặn dò anh ấy đừng quên tặng quà mừng đỗ đại học cho con trai.

"Thi đỗ đại học cũng đồng nghĩa với việc trở thành người lớn, mặc dù tuổi của Màn Thầu của chúng ta vẫn còn nhỏ, nhưng đó vẫn là dấu hiệu thể hiện con đường độc lập của thằng bé. Người làm cha làm mẹ như chúng ta không thể không tỏ vẻ gì cả, phải cho thằng bé có cảm giác nghi thức, để lại cho thằng bé có thể một kỷ niệm khó quên trong tương lai..."

Lâm Thiệu Hoa cũng ghi nhớ kỹ những lời răn dạy tha thiết của Triệu Uyển Thanh.

Sau khi cúp điện thoại, anh lặng lẽ hút một điếu thuốc lá.

Vết thương trên vai cũng dần dần lành lại, anh ấy đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ngắm nhìn những ngọn núi nhấp nhô ở đằng xa của huyện Viễn An.

Thời tiết của khu vực Viễn An này, cũng đến lúc phải thay đổi rồi...

Giữa tháng 8, Triệu Uyển Thanh đột nhiên nhận được một lá thư.

Ai gửi thư cho cô?

Đợi đến lúc nhìn thấy tên người gửi trên bức thư, Triệu Uyển Thanh lập tức nở nụ cười.

"Hóa ra là lợi tức của tiêm thẩm mỹ!"

DTV

Cô hưng phấn xoa xoa tay, nóng lòng muốn mở phong bì vào văn phòng.

"Máy móc thẩm mỹ tốn mất hơn 2 vạn, vậy chắc chỗ này cũng phải được hơn 10 vạn nhỉ?" Cô nhỏ giọng nói.

Sau khi xác định hợp tác với bệnh viện xong, hai bên đều nhanh chóng huy động lực lượng.

Bệnh viện đã bỏ ra một số tiền mua mấy thiết bị y học thẩm mỹ từ nhà máy chế tạo máy móc Thẩm thị ở Hồng Kông, sau đó lại dựa theo sự giới thiệu của Triệu Uyển Thanh mua một lô thuốc tiêm thẩm mỹ từ Tập đoàn Dược phẩm Thượng Hải.

Sau khi trang bị đã chuẩn bị sẵn sàng, Triệu Uyển Thanh bắt đầu tiến hành đào tạo các nhân viên trong bệnh viện.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 685



Cũng trong khoảng thời gian này, Thẩm thị cử người mang lợi nhuận từ thiết bị thẩm mỹ y học đến cho cô.

Tiền không quá nhiều, cũng không quá ít, hơn 20 nghìn đồng.

Số tiền này cũng không nhất thiết Thẩm thị phải cử người trực tiếp mang đến cho Triệu Uyển Thanh.

Hóa ra cùng với chia lợi tức, còn có tin tức Thẩm thị đã phân phối lại cổ phần chia lợi tức cho Triệu Uyển Thanh.

"Hội đồng quản trị đã thảo luận và đưa ra quyết định sẽ tăng cổ phần cho ngài tăng lên 15%, có nghĩa là ngài sẽ có 7, 5% cổ phần, tăng cao gấp ba lần so với trước đây!" Người đại diện của công ty chế tạo máy móc Thẩm thị nhiệt tình giải thích cho Triệu Uyển Thanh nghe.

Trong mắt Triệu Uyển Thanh khẽ hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng nhanh chóng trở lại bình tĩnh, nhẹ nhàng gật đầu: "Được, tôi biết rồi."

Người đại diện không ngờ sau khi nghe xong tin tức này, cô Triệu lại vẫn tỏ ra bình tĩnh như vậy.

Phải biết rằng, khi báo cáo tài chính hàng quý của công ty được công bố, toàn bộ ban lãnh đạo cao cấp của công ty đều vui mừng muốn điên rồi!

Trong toàn bộ quý tiêu thụ, có hơn 200 thiết bị thẩm mỹ y học đã được bán ra, chỉ tính riêng doanh thu bán thiết bị thẩm mỹ y học cũng được khoảng hơn 500 vạn rồi!

Đó chính là hơn 500 vạn đấy!

Hơn nữa là đây mới là thời kỳ đầu của thuốc tiêm thẩm mỹ mới được tung ra thị trường, đợi sau khi thị trường này được mở rộng ra, vậy thì khoản doanh thi đó sẽ lớn đến mức nào?

DTV

Sự thành công của tiêm thuốc thẩm mỹ y học đã khiến những nhà kinh doanh có con mắt tinh tường đều nhìn thấy tiềm năng thị trường của ngành công nghiệp thẩm mỹ y học mới nổi này to lớn như thế nào.

Đối với hai nhà sáng lập sở hữu bằng sáng chế nghiên cứu và phát triển duy nhất trên thế giới về thiết bị thẩm mỹ y học này, sao công ty có thể không muốn lôi kéo hai người họ chứ?

Mặc dù trước đó hai bên đã ký kết thỏa thuận hợp tác, nhưng giấy thỏa thuận này chỉ khi nào có ích mới gọi là thỏa thuận, lúc vô ích thì chỉ là một mớ giấy vụn.

Thuốc tiêm thẩm mỹ được ưa chuộng như vậy, khó có thể đảm bảo phía đối lập sẽ không trả giá cao để khiến hai nhà sáng lập bội ước, sau đó cướp đi đơn đặt hàng từ trong tay của nhà họ Thẩm.

Vì lý do này, ban hội đồng quản trị công ty đã tổ chức một cuộc họp khẩn cấp ngay trong đêm, chỉ vì để thảo luận một vấn đề: Dùng sự chân thành lớn nhất để giữ lại Triệu Uyển Thanh!

Sự chân thành thể hiện ở đâu? Tất nhiên là việc chia lợi tức rồi.

Mà tăng thêm lần này trực tiếp tăng liền một lúc gấp 3 lần!

Đừng thấy 15% không nhiều, nhưng đối với ngành sản xuất máy móc này thì tỉ lệ này đã là rất cao rồi.

Nhìn lại toàn bộ ngành sản xuất này, ước tính cũng không có công ty nào sẽ bỏ ra mức giá như này.

Triệu Uyển Thanh rất hài lòng với điều này.

Vừa rồi cô nghĩ một chút đã hiểu được ý của tập đoàn sản xuất máy móc Thẩm thị, không gì khác chính là muốn duy trì hợp tác lâu dài.

Chỉ cần đưa đủ tiền, thì mọi chuyện đều có thể thương lượng được.

Trở lại hiện thực, Triệu Uyển Thanh ôm ấp hy vọng cán mốc 10 vạn đồng, có chút hồi hộp mở phong bì thư ra.

Bên trong có hai tờ giấy.

Mở tờ giấy đầu tiên ra, là một lá thư báo cáo do người đại diện pháp luật của Tập đoàn dược phẩm Thượng Hải viết cho cô, Triệu Uyển Thanh nhanh chóng đọc lướt qua, bên trong đó viết đại khái về doanh số bán kim tiêm thẩm mỹ trong ba tháng này.

Một người tham tiền như cô ấy hiện giờ không còn tâm trạng nào để nghiên cứu số liệu nữa, lập tức mở ra tờ giấy thứ hai.

Quả nhiên tờ thứ hai chính là phiếu chuyển tiền.

'Người gửi tiền: Tập đoàn dược phẩm Thượng Hải'

'Người nhận tiền: Triệu Uyển Thanh'

Triệu Uyển Thanh hít sâu một hơi.

'Lợi tức cấp phép bằng sáng chế: Một trăm linh sáu vạn tám ngàn nhân dân tệ (RMB)'

Triệu Uyển Thanh xoa xoa đôi mắt, lại nhìn lại một lần nữa.

Hàng chục triệu hàng chục nghìn.

Trăm vạn!

106 vạn 8 ngàn nhân dân tệ!!

Triệu Uyển Thanh trực tiếp thả người ngồi phịch xuống ghế, tờ giấy chuyển tiền khẽ úp lên mặt cô, che đi nụ cười thả cửa trên khuôn mặt của vị phú bà mới của Trung Quốc này.

"Chủ nhiệm Triệu, các bác sĩ đã học xong các bước vận hành cơ bản của máy rồi, ngài có muốn đến kiểm tra một chút không?" Một bác sĩ thực tập bước vào gọi cô.

Mặc dù Triệu Uyển Thanh là phó chủ nhiệm trưởng, nhưng bây giờ mọi người trong khoa đều gọi cô là chủ nhiệm.

Đây là một lời khen, cũng là sự công nhận năng lực của cô.

Triệu Uyển Thanh thu lại nụ cười trên mặt, cẩn thận gấp biên lại bỏ vào trong túi, đứng dậy dẫn bác sĩ thực tập kia ra ngoài.

Đi được nửa đường, cô đột nhiên quay đầu nói với cậu thực tập sinh kia: "Sau này đừng gọi tôi là chủ nhiệm nữa, hãy gọi tôi là — Phú bà!"

Ha ha ha ha ha ha! Vui mừng muốn c.h.ế.t rồi!

Bác sĩ thực tập: "Hả?"

Triệu Uyển Thanh nghiêm trang: "Tôi nói đùa thôi."

Bác sĩ thực tập: "Dạ..."

Cô ấy đã nói mà, sao chủ nhiệm Triệu đột nhiên lại trở nên kỳ lạ như vậy, hóa ra là đang nói đùa với cô ấy!

Nhưng mà, lời nói đùa này cũng không buồn cười chút nào cả.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 686



Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng cái là tới ngày Phạm Hòa Bình kết hôn.

Ngày mùng một tháng mười năm 1982. Triệu Uyển Thanh thức dậy rất sớm, cô đã hẹn với Phạm Hòa Bình, hôm nay sẽ đến hỗ trợ cô ấy.

Hôm nay cô đi trước, Lâm Thiệu Hoa và mấy đứa bé sẽ đến sau.

Hôn lễ của Phạm Hòa Bình và Đường Tiến được tổ chức trong một khách sạn ở Bắc Kinh, trang trí bên trong rất đẹp và khá kín đáo, đây là nơi rất thích hợp cho các nhà có chức quyền tổ chức tiệc rượu.

Lúc Triệu Uyển Thanh đến nhà họ Phàm, Phạm Hòa Bình đã ngồi trước gương để các chuyên gia trang điểm cho.

Thấy cô đến, theo bản năng Phạm Hòa Bình đã lập tức đứng lên: "Uyển Thanh..."

Không thể tránh khỏi, đường kẻ mắt đang ở trên mí mắt đã bị kéo ra...

Phạm Hòa Bình nhìn chính mình trong gương, lúc này đường kẻ mắt của cô ấy đã bị kéo dài ra: "Hu hu, lại phải vẽ lại, hu hu..."

Vừa rồi ăn thứ gì đó nên mới bị bẩn, vì vậy đã phải kẻ lại một lần.

Bây giờ là lần thứ hai.

Bà Phạm đứng cạnh cười nói: "Hôm nay là lễ kết hôn của con, con muốn tròng mắt sưng lên luôn sao?"

Phạm Hòa Bình lập tức ngừng khóc.

Triệu Uyển Thanh vỗ vai cô ấy an ủi: "Không sao cả, để tôi giúp cậu."

Cô và chuyên gia trang điểm nhìn nhau, hai người bắt đầu giúp Phạm Hòa Bình trang điểm lần thứ ba.

Qua chín giờ sáng, xe của Đường Tiến đã đậu vững vàng trước nhà họ Phạm, chờ đón cô dâu.

"Sao lại đến sớm như thế?" Phạm Hòa Bình ở trong phòng mình, cô ấy nghe nói Đường Tiến đã đến thì trách.

Cô ấy dự định một hồi nữa sẽ lén lút ăn gì đó nhưng bây giờ xem ra không được rồi.

Triệu Uyển Thanh cười: "Đến sớm còn không tốt hơn sao?"

Bà Phạm cũng cười, nói: "Đúng vậy. Đến sớm chứng minh người ta xem trọng con, đồ ngốc!"

Lúc đang nói chuyện, Đường Tiến đã gõ cửa.

"Vào đi!"

Cửa mở, Đường Tiến mặc bộ lễ phục được thiết kế riêng, dáng vẻ lúc này có sự khác biệt rất lớn với bình thường.

Bình thường Đường Tiến cũng là một người có vẻ bề ngoài tuấn tú lịch sự, thế nhưng bản thân anh ta là một người đàn ông thuộc phái học thuật tiêu chuẩn nên nhất định sẽ không có nhiều thời gian chăm chú đến cách ăn mặc của mình.

Hôm nay, Đường Tiến không những xem trọng cách ăn mặc mà đến tóc tai cũng trơn bóng, có lẽ đây là công sức được tạo hình từ sáng sớm.

Cô dâu chú rể, một người đứng ở cửa ra vào, một người ngồi trong phòng, bốn mắt nhìn nhau, chớp mắt, mặt của cả hai đều đỏ lên.

Trong thoáng chốc bầu không khí trong phòng trở nên tràn đầy vui vẻ, hạnh phúc, khiến mọi người nhìn thấy cũng không nhịn được phải cong miệng cười.

"Mẹ, xong chưa ạ?" Đường Tiến nhìn chằm chằm vào Phạm Hòa Bình trong chốc lát, sau đó phải lưu luyến không rời dời ánh mắt đi.

Bà Phạm hé miệng cười: "Rồi, rồi, lập tức xuất phát đây."

Đột nhiên Phạm Hòa Bình mở to mắt, trên gương mặt lập tức xuất hiện hai rặng mây đỏ: "Anh gọi tầm bậy gì đó? Chúng ta còn chưa cưới đâu."

Đường Tiến cười, bà Phạm phải đập con gái mình một cái.

Triệu Uyển Thanh nhô đầu ra: "Chưa cưới sao? Vậy vừa rồi ai đã lôi kéo tôi nói rằng hôm qua mới lĩnh chứng?"

"Uyển Thanh!" Phạm Hòa Bình đỏ mặt, bóp mặt Triệu Uyển Thanh một cái.

"Ha ha ha!" Mọi người trong phòng đều không nhịn được cười.

Sau cùng, cô dâu vẫn được chú rể dắt tay, nhét vào xe.

Từng chiếc xe được lái rời khỏi nhà họ Phạm, đến một khách sạn trên núi ở ngoại ô.

Hôm nay là ngày quan trọng như vậy nên lối đi lên xuống của khách sạn đều đã sắp xếp bảo vệ canh chừng, có thể hạn chế xe ra vào.

Lúc Triệu Uyển Thanh theo xe đến khách sạn thì nhìn thấy chị cả Triệu mang thai đang bận rộn trong đại sảnh.

Cô bước đến lên tiếng chào chị cả Triệu, sau đó đi tìm Lâm Thiệu Hoa và ba đứa bé.

Hiện tại chị cả Triệu là thím bên nhà mẹ đẻ của cô dâu, là nữ chủ nhân thứ hai phía sau nhà họ Phạm nên làm những việc thế này cũng rất đương nhiên.

DTV

May mắn là bản thân chị cả Triệu cũng không chịu thua kém, hiện tại chị ấy đã không còn luống cuống khi xử lý những việc thế này, có thể một mình đảm đương một phía.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 687



Hôn lễ được tiến hành ở khách sạn vào buổi trưa, sau đó là tiệc rượu.

Cuộc hôn nhân giữa Phạm Hòa Bình và Đường Tiến không những thu hút thân thích, bạn bè giữa hai nhà, mà còn gây chú ý đến những gia đình quyền thế ở thủ đô.

Rất nhiều nhà đều phái người đến chúc mừng, khó tránh khỏi có khá nhiều người trên bàn rượu phải liên tục đứng lên.

Một điều nữa khiến Triệu Uyển Thanh ngạc nhiên chính là có rất nhiều người đã chủ động đến hỏi thăm Lâm Thiệu Hoa nhà cô, trông anh giống như một cái bánh rất thơm ngon.

Rõ ràng chỗ ngồi của họ cũng không dễ dàng nhìn thấy. Họ chỉ ngồi ở bàn bạn học bình thường.

Thật ra, từ ban đầu Phạm Hòa Bình rất muốn mời cả nhà Triệu Uyển Thanh ngồi vào bàn người thân, điều này vốn rất có lý, vì dù sao hiện nay chị cả Triệu cũng đã là thím của Phạm Hòa Bình.

DTV

Nhưng lần này hôm lễ được tổ chức quá lớn, khách đến tham dự không phú thì quý, mỗi một chiếc ghế đều đã được cân nhắc rất cẩn thận, sơ sót một xíu sẽ đắc tội với người ta ngay, vì vậy Triệu Uyển Thanh xung phong xin đi g.i.ế.c giặc đến bàn bạn học ngồi.

Chỉ là ăn tiệc cưới mà thôi, ngồi đâu không phải là ngồi?

Chỉ cần có thể ăn được uống được, cho dù phải ngồi vào bàn con nít ở đằng kia cũng được.

Triệu Uyển Thanh cảm thấy Lâm Thiệu Hoa chỉ là một huyện trưởng nho nhỏ mà có thể được chú ý ở nơi nhiều long hổ tụ tập thế này. Hơn phân nửa đều có liên quan đến những việc họ và anh đã làm ở huyện Viễn An lần trước.

Tiệc cưới kết thúc, khách khứa giải tán.

Cười cả một ngày, giờ phút này Phạm Hòa Bình đang ngồi trên đùi chồng mình, để anh ta xoa bóp mặt cho cô ấy.

"Ôi, cả ngày hôm nay, mặt em cứng đờ vì cười rồi..." Cuộc sống chẳng dễ dàng gì mà. Phạm Hòa Bình thở dài.

Cô ấy ngồi dậy, khẽ vỗ vào gương mặt anh tuấn của Đường Tiến như có như không, nói: "Cho nên Đường Tiến này, cả đời này chúng ta chỉ cưới một lần thôi nhé, nếu không sau này còn phải chịu tội thêm một lần."

"Nói bậy gì đó?" Đường Tiến nhíu mày, bàn tay đang xoa mặt cô đột nhiên thêm lực, anh ta lại nhéo mạnh vào gương mặt non nớt của vợ mình.

"Á! Em nói loạn cái gì đâu? Em nói đều là sự thật." Phạm Hòa Bình bĩu môi.

Cô ấy là người theo chủ nghĩa duy vật rất kiên định, cô ấy mới không tin mê tín, kiêng kị nói năng này nọ vào ngày tốt thế này.

"Nếu em đã không nghe lời... Vậy anh phải trừng phạt em." Đường Tiến đột nhiên cười xấu xa, hai tay lập tức nâng mặt Phạm Hòa Bình.

Phạm Hòa Bình: "A!" Cô ấy phồng hai má lên, môi phải chu ra, nhìn cực kỳ đáng yêu.

Gương mặt người đàn ông chậm rãi đến gần, người phụ nữ ngồi trong lòng anh ta đã nhìn ra ý đồ của anh ta, gương mặt cô lập tức đỏ lên.

Vào lúc hai đôi môi chạm nhau, người phụ nữ chậm rãi đưa tay ôm người đàn ông.

Rất lâu sau đó Đường Tiến buông Phạm Hòa Bình ra: "Anh đi tắm trước."

"Ừm." Phạm Hòa Bình đỏ mặt, không dám nhìn anh ta.

Đường Tiến lại nổi hứng trêu chọc cô ấy, chạm chán mình vào Phạm Hòa Bình: "Hay là... Chúng ta tắm chung nhé!"

Phạm Hòa Bình đập cho anh ta một cái, hai mắt trừng to lên: "Anh nghĩ hay lắm!"

"Ha ha." Đường Tiến đứng dậy, cầm áo ngủ vào phòng tắm.

Trong phòng tắm bắt đầu truyền đến tiếng nước chảy, Phạm Hòa Bình tựa vào đầu giường, giang rộng hai tay hai chân.

Những lời vừa rồi cô ấy nói đều thật lòng cả. Kết hôn rất mệt mỏi.

Phạm Hòa Bình ngáp một cái, nhắm mắt lại chờ Đường Tiến tắm rửa xong, anh ta đi ra sẽ gọi mình, kết quả cô ấy lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Và mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.

Phạm Hòa Bình giống như một người ngoài cuộc, cô ấy đi vào một nơi vừa quen thuộc nhưng vừa lạ lẫm.

"Hòa Bình, đây là Lâm Thiệu Hoa." Trong mơ, Phạm Hòa Bình thấy cha mình giới thiệu Lâm Thiệu Hoa cho "bản thân".

Mà "bản thân" này giống cô ấy như đúc, chỉ là "bản thân" đang ở trong một đám sương mờ màu trắng.

Việc không thích hợp hơn nữa chính là cha của cô ấy Phạm Vệ Cương và Lâm Thiệu Hoa chồng của người bạn thân Triệu Uyển Thanh của cô ấy cũng xuất hiện trong này.

"Thế này là thế nào?" Phạm Hòa Bình nhíu mày, cô quay quanh nhìn những gì xuất hiện trong này.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 688



Cha giới thiệu Lâm Thiệu Hoa cho cô ấy làm gì? Chẳng phải cô ấy cũng quen biết Lâm Thiệu Hoa rồi sao? Không đúng sao?

Ngay khi trên đầu Phạm Hòa Bình hiện đầy hình ảnh anh da đen với dấu chấm hỏi thì toàn bộ cảnh tượng trước mắt đã thay đổi, khiến Phạm Hòa Bình phải hoa mắt.

Từng cảnh hiện lên. Cha cô ấy nhìn trúng tài năng của Lâm Thiệu Hoa.

"Bản thân" và Lâm Thiệu Hoa bắt đầu qua lại với nhau dưới sự kết hợp của cha mẹ.

"Bản thân" và Lâm Thiệu Hoa bước vào lễ đường kết hôn.

Sau khi cưới, Lâm Thiệu Hoa bận rộn cho sự nghiệp, mà "bản thân" cũng trở thành một bác sĩ, vợ chồng thường xuyên sống ở hai nơi, tình cảm không quá nồng nhiệt...

Sau khi cưới nhiều năm,"bản thân" và Lâm Thiệu Hoa mới sinh con.

Cảnh tượng sau cùng chính là khi hai người đều đã già, sống cuộc về già có con cháu quấn quanh gối.

Người người đều nói họ là vợ chồng điển hình, vợ chồng tình thâm khiến người ta hâm mộ.

Hình ảnh hạnh phúc dừng lại trong bức tranh này giống như hoa trong gương, trăng trong nước.

Rầm! Tấm gương nứt ra.

Tất cả hạnh phúc đều tan biến như bọt nước, Phạm Hòa Bình choàng tỉnh lại.

Cô ấy che n.g.ự.c ngồi trên giường, hô hấp từng hơi, rất lâu sau đó mới tỉnh táo lại.

"Giấc mơ lộn xộn gì thế này... Thật sự quá... Đáng sợ!" Phạm Hòa Bình vội uống một miếng nước, tự trấn an mình.

Thật sự quá kỳ quặc!

Thế mà trong giấc mơ vừa rồi, cô ấy lại làm bác sĩ?

Nghĩ đến đây, Phạm Hòa Bình cảm thấy cả người đều run rẩy, chỉ cần nghĩ đến điều này cô ấy đã cảm thấy cả người mình đều không rét mà run.

Sao cô ấy có thể làm bác sĩ? Cô ấy rõ ràng đã thiết kế thời trang một cách nhiệt huyết như thế.

Phạm Hòa Bình không học thiết kế thời trang có còn là Phạm Hòa Bình hoàn chỉnh không?

Không! Tuyệt đối là không!

Chỉ là... Càng kỳ lại hơn chính là trong mơ cô ấy lại kết hôn với Lâm Thiệu Hoa.

"Hôm nay mình uống nhiều quá sao? Không có..." Phạm Hòa Bình đập đầu mình hai lần, cô ấy cố gắng đập cho cái ý nghĩ đáng sợ hơn cả việc bản thân làm bác sĩ ra khỏi đầu mình.

Não mình úng nước sao? Thế mà lại kết hôn với người đàn ông đáng ghét, vô vị như Lâm Thiệu Hoa.

Vừa nghĩ đến Lâm Thiệu Hoa, Phạm Hòa Bình lại tức giận nện xuống giường.

Chính tên đàn ông chó này đã lừa Uyển Thanh mà cô ấy yêu nhất đi rồi...

Đàn ông chó chiếm dụng quá nhiều thời gian của Uyển Thanh, một mực vây lấy Uyển Thanh, làm hại Uyển Thanh không còn thời gian chơi đùa với những người bạn này.

"Kẽo kẹt." Trong miệng Phạm Hòa Bình phát ra tiếng mài răng, trên mặt lộ đầy vẻ tức giận.

Cửa phòng tắm mở ra, Đường Tiến mặc đồ ngủ bước ra: "Anh tắm xong rồi."

Lúc này người đàn ông vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn bước ra khỏi phòng tắm, da thịt hồng hào, từ trên xuống dưới đều mang theo sương. Nhìn mê người hơn trước kia rất nhiều.

Phạm Hòa Bình nhìn thấy mà trợn tròn mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lồng n.g.ự.c người đàn ông rất lâu mà chưa dứt ra được, dường như khóe miệng còn ch** n**c miếng.

Đường Tiến nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì đắc ý nhếch miệng, đưa tay cởi nút thắt trên áo, làm lộ cơ bắp.

"Em còn chưa tắm." Người đàn ông chậm rãi lau tóc.

Trong chớp mắt Phạm Hòa Bình giống như một chiếc máy mới được ấn vào phím hoạt động, cô ấy nhảy từ trên giường xuống, phóng đến tủ quần áo tìm kiếm áo ngủ, sau đó mau chóng bay vào phòng tắm.

"Em tắm nhanh lắm!" Cô ấy không quên phóng ra một câu như thế từ trong phòng tắm.

Bên ngoài này, Đường Tiến dở khóc dở cười, anh ta do dự một lát mới đưa ra quyết định. Sau đó Đường Tiến ngoan ngoãn nằm dài trên giường làm ấm chăn cho vợ.

Phạm Hòa Bình nói nhanh, thật sự là rất nhanh.

DTV

Đến lúc cô ấy mặc áo ngủ trắng nõn đi ra thì thấy Đường Tiến đã chui vào ổ chăn từ trước, giờ phút này chỉ lộ ra gương mặt tuấn tú đang nhìn chằm chằm vào cô ấy.

"Em... Em cũng tắm rửa sạch sẽ rồi..." Nước đã đến chân, cô ấy cũng không nhịn được đỏ mặt.

Thế nhưng đỏ mặt thì đỏ mặt nhưng cơ thể lại rất thành thật, bước mấy bước đã đến cạnh giường, Phạm Hòa Bình vén chăn, chui vào.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 689



Mùa thu tháng mười, thời tiết rất quang đãng, buổi tối hơi lạnh, hai người đắp một chiếc chăn mỏng.

Dưới chiếc chăn đỏ chót, hai người đang lặng lẽ đến gần nhau, cuối cùng hai bàn tay cũng nắm lấy nhau.

Đường Tiến trở mình, lập tức xoay người vượt lên trên, nhìn xuống gương mặt xinh đẹp dưới người mình, hô hấp không khỏi nặng nề hơn: "Hòa Bình, anh chờ ngày này lâu lắm rồi."

Cả người Phạm Hòa Bình đỏ như tôm: "Em... Em cũng vậy."

Đột nhiên cô ấy cảm thấy có gì đó không đúng, Phạm Hòa Bình đưa tay sờ xuống: "Anh không mặc quần áo!"

"Em nhỏ giọng chút!"

"Làm sao anh ưm..." Lời nói tiếp theo của người phụ nữ đã chìm ngập trong sự nồng nhiệt.

Uyên ương nghịch nước, niềm vui mây mưa.

Lúc ôm chặt lấy nhau, trong đầu Phạm Hòa Bình chợt nghĩ đến giấc mơ vừa rồi.

DTV

Trong mơ, mọi người người đều nói hôn nhân của họ hạnh phúc mỹ mãn.

Nếu có thể được sống lại một đời, chắc chắn cô ấy vẫn sẽ chọn Đường Tiến, chắc chắn vẫn sẽ chọn chuyển ngành.

Đó mới là cuộc sống hoàn mỹ của Phạm Hòa Bình.

Cuối tháng mười, cuối cùng lệnh điều nhiệm Lâm Thiệu Hoa cũng đã xuống.

"Anh phải điều đến thành phố Hải?" Triệu Uyển Thanh bất ngờ.

Thành phố Hải là một thành phố duyên hải ở miền nam Trung Quốc, bây giờ thành phố Hải vẫn không có gì nổi bật nhưng hơn mười năm về sau tốc độ phát triển của thành phố Hải tăng cực kỳ nhanh, và trở thành một trong những thành phố phát đạt nhất của Trung Quốc.

Hiện tại đang là thời kỳ bắt đầu phát triển, phía trên điều Lâm Thiệu Hoa đến đó, có thể thấy được họ rất xem trọng anh.

Lâm Thiệu Hoa gật đầu: "Đúng vậy. Cuối tuần anh phải đến đó nhậm chức."

Triệu Uyển Thanh lại hỏi: "Lần này là chức vị gì? Khu trưởng của thành phố Hải? Bí thư trưởng?"

Lâm Thiệu Hoa bắt lấy tay cô, nhéo một cái: "Thị trưởng."

Triệu Uyển Thanh giật mình, tay khẽ run rẩy: "Cái gì? Anh nói cái gì? Thị trưởng?"

"Ừ."

Triệu Uyển Thanh há to miệng, một hồi lâu sau mới tỉnh táo lại từ cơn chấn động.

Cô vỗ bả vai Lâm Thiệu Hoa, dáng vẻ như đang ủy thác trách nhiệm cho anh: "Như vậy rất tốt! Sau này trở về anh phải nhớ mang theo đặc sản của thành phố Hải về nhé! Cả đặc sản ở phương nam nữa."

Lâm Thiệu Hoa: "..."

Dưới ánh mắt tha thiết của cả nhà, thị trưởng Lâm Thiệu Hoa mới được thăng chức mang theo lời nhắc nhở mua đặc sản của vợ con mình bước chân lên hành trình mới của sự nghiệp.

Lần này vẫn chỉ có một mình anh đi như trước đây.

Mấy đứa bé còn phải học hành, Triệu Uyển Thanh đi làm nên không ai tiễn anh cả.

Lâm Thiệu Hoa vừa đi, Triệu Uyển Thanh suy sụp tinh thần mất hai ngày, sang ngày thứ ba cô đã ném anh ra sau đầu mình.

Bởi vì đã đến kỳ phân chia lợi nhuận lần thứ hai.

Lúc nhận được tin đến kỳ phân chia lợi nhuận lần hai, phản ứng của Triệu Uyển Thanh có vẻ dè dặt hơn lần thứ nhất.

Cô ra vẻ bình tĩnh, mở phong bì, từ từ mở phiếu chuyển tiền ra.

Cùng lúc đó cô thầm nói với chính mình: Chuyện nhỏ mà thôi, chị đây là người từng nhìn thấy một triệu rồi.

Tay hơi run rẩy, hai mắt choáng váng, Triệu Uyển Thanh nhìn thấy con số trên phiếu chuyển tiền, suýt nữa cô đã đã ngồi phịch trên ghế trong văn phòng.

Cô phải tự bóp lấy nhân trung của mình, trừng to hai mắt nhìn chằm chằm vào phiếu chuyển tiền.

Ba triệu.

Ba... Triệu?

Chuyện gì thế này? Lẽ nào trong ba tháng qua mọi người trên toàn thế giới đều bắt đầu tiêm thẩm mỹ rồi sao?

Con số này thật sự không phải bị đánh nhầm chứ?

Triệu Uyển Thanh vội vàng cầm một tờ khác lên, đợi đến khi nhìn rõ tình hình tiêu thụ thực tế của dịch vụ tiêm làm đẹp thì sự nghi ngờ trong lòng cô mới từ từ tan biến.

Không sai, qua ba tháng, phương pháp tiêm làm đẹp của cô đã nóng trên toàn cầu rồi.
 
Back
Top Bottom