Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 690



Thị trường ở Bắc Mỹ không ngừng được mở rộng, thị trường ở Châu Âu cũng nhanh chóng phát triển thêm, cộng thêm một ít lượng tiêu thụ ở thị trường Đông Á nên mới tạo thành kết quả thế này chỉ trong ba tháng. Lượng tiêu thụ của tiêm làm đẹp đã xông thẳng lên tầng cao mới.

Hôm nay Triệu Uyển Thanh tan làm rất sớm, sau khi về đến nhà cô lập tức liên hệ với Bành Tư- người bạn cô tìm được để phát triển thị trường tiêm thẩm mỹ giúp cô bên Mỹ.

Trong điện thoại, hai người trao đổi về quan điểm của nhau, cả hai đều cho rằng sở dĩ có được lượng tiêu thụ có thể bùng nổ như vậy là vì họ đã khuếch trương tiêm làm đẹp ra toàn thế giới.

"Sau này đợi đến khi thị trường ổn định trở lại, lượng tiêu thụ của chúng ta cũng sẽ chậm lại." Quan điểm của Triệu Uyển Thanh rất lý trí.

Ở thời đại này, dù sao tiêm làm đẹp vẫn là loại hàng có mức tiêu phí cao.

DTV

Người có thể sử dụng được loại hàng đắt đỏ thế này là người chịu được phí tổn để giữ gìn làn da mình, những người này thường không phú thì quý.

Chờ đến ngày kỹ thuật y tế tiến bộ vượt bậc thì có lẽ tiêm làm đẹp mới có thể dần bước xuống khỏi thần đàn chuyên dùng cho người có tiền, từ đó trở thành sản phẩm bảo dưỡng sắc đẹp mà hầu hết mọi người đều có thể tiêu tiền được.

Trong điện thoại Bành Tư lại nói đến việc có một vài cơ sở ở nước mỹ khiến khách hàng sử dụng dịch vụ tiêm làm đẹp xảy ra sự cố.

"Có một nơi là do nhân viên không được đào tạo bài bản... Còn có một người là tự mình tiêm mà không dựa theo sự giám sát của bác sĩ khiến bị nhiễm trùng thứ phát..."

Tiêm làm đẹp đã phát sốt ở toàn nước Mỹ nhưng đồng thời cũng xuất hiện những sự cố.

Thế nhưng những việc này đều rất khó tránh khỏi, cho dù ở mấy chục năm sau, thị trường làm đẹp của trên một số quốc gia vẫn hỗn loạn như thế.

Về việc này, thái độ của Triệu Uyển Thanh chính là – Có thể tránh thì phải cố gắng tránh.

"Trực tiếp thu hồi tư cách sử dụng tiêm làm đẹp của bệnh viện đã thuê nhân viên chưa đủ điều kiện vào làm việc, nhân tiện cũng đăng báo, bày tỏ thái độ của chúng ta."

"Đúng rồi, hãy dùng thân phận của bên dự án đăng một bài lên báo giới thiệu về tiêm làm đẹp, trong nội dung ngoại trừ những thứ cơ bản về tiêm làm đẹp, còn có chú ý chăm sóc sau khi tiêm, và cả làm sao để phân biệt được tiêm làm đẹp thật hay giả."

Những vấn đề này đều quan trọng nhất, có thể công khai để nhiều người có được kiến thức căn bản ở phương diện này, có thể sẽ có tác dụng tránh được vài vấn đề.

Là bên dự án, những người như Triệu Uyển Thanh cũng chỉ có thể làm những thứ này.

Ngày hôm sau, sau khi tan làm, Triệu Uyển Thanh đến ngân hàng một chuyến, sau khi xác nhận được tài khoản của mình đúng là có số tiền nhiều như thế, Triệu Uyển Thanh vui mừng phấn khởi trở về nhà.

Lần phân chia lợi nhuận đầu tiên, cô nhận được hơn một triệu, lần thứ hai hơn ba triệu, cộng thêm một số tiền tiết kiệm trước đó của cô, bây giờ con số trong tài khoản của cô đã đột phá trên bốn triệu rưỡi.

"Tương đương khoảng... Một triệu rưỡi đô la Mỹ."

Đến tháng mười một, không khí ở thủ đô càng lạnh hơn, nhà hàng lẩu Khả Lạt lại bắt đầu chào đón mùa thịnh vượng nhất trong năm.

Ngày này, Triệu Uyển Thanh đã có hẹn với Phạm Hòa Bình tụ tập ở nhà hàng lẩu.

Vì Phạm Hòa Bình mới cưới nên đã xin nghỉ phép một thời gian ở công ty, ở lại thủ đô với Đường Tiến một thời gian, cũng xem như tuần trăng mật.

Bởi vì công tác của cả hai, một người ở lại Dương Thành rất lâu, một người nghiên cứu sinh ở Bắc Kinh nên tạm thời hai vợ chồng phải sống ở hai nơi xa cách.

Mỗi tháng Phạm Hòa Bình đều từ Dương Thành trở về Bắc Kinh ở lại mấy ngày, chờ sau này Đường Tiến tốt nghiệp rồi, hai người dự định sẽ cùng nhau sống ở Dương Thành.

Lần tụ tập này cũng nhờ Phạm Hòa Bình trở lại thủ đô, dành được chút thời gian rảnh rỗi mới có được.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 691



"Ôi, rất lâu rồi chưa ăn lẩu Khả Lạt. Uyển Thanh, bao giờ nhà hàng của cậu mới mở thêm cơ sở ở Dương Thành?" Phạm Hòa Bình mới ngồi xuống đã vội vàng pha một chén nước chấm và bắt đầu ăn.

Triệu Uyển Thanh nhìn cô ấy ăn như hổ đói, cô cũng vội vàng gọi người thêm một bàn thịt.

Triệu Uyển Thanh không nói chuyện, trái lại là Chương Tư Mẫn: "Dương Thành? Chẳng phải nơi đó có thói quen ăn nhạt sao? Mở nhà hàng lẩu được không?"

Lưu Lan cũng cười: "Đúng vậy. Hòa Bình, cậu đừng nghĩ cách hố Uyển Thanh! Nếu mở nhà hàng ở Dương Thành mà lỗ vốn, cậu có chịu trách nhiệm không?"

Hai người kẻ xướng người họa, giống như đang hát hí khúc, khiến bầu không khí trên bàn lẩu vui vẻ hơn rất nhiều.

Bốn người cười nói qua lại, Triệu Uyển Thanh lại hỏi: "Sao không dẫn Đường Tiến nhà cậu đến đây? Thế nào? Mới kết hôn đã cảm thấy bám quá chặt sao?"

Trước kia, mỗi khi mọi người liên hoan, Đường Tiến cũng sẽ đến.

Phạm Hòa Bình nhỏ giọng, vẻ mặt giống như đương nhiên, nói: "Tôi không cho anh ấy đến vì muốn tốt cho chúng ta, nếu để anh ấy đến, làm sao có thể nói xấu anh ấy với các cậu?"

Mọi người nghe xong đều cảm thấy có chuyện để hóng hớt.

"Cậu mau nói xem!" Ba người cùng thốt lên.

Phạm Hòa Bình đúng là lập tức há mồm nói: “Lúc còn là người yêu, tôi còn chưa biết rõ, bây giờ kết hôn rồi mới phát hiện, Đường Tiến thật sự quá dính người.”

“Làm chuyện gì cũng muốn đi theo tôi... Suốt ngày không cho phép tôi ăn cái này, không được ăn cái kia.”

"Buổi tối còn..." Đột nhiên Phạm Hòa Bình ngậm miệng lại.

DTV

"Ừ, không có nhiều như vậy." Cô ấy há miệng cắn một miếng thịt dê béo ngậy, cúi đầu thấp xuống.

Ba người còn lại liếc nhìn nhau, sau đó: "Ha ha ha ha."

Đang nói đến chỗ mấu chốt, vì sao lại dừng?

Không thể không nói, không có đàn ông, bầu không khí của nhóm chị em đúng là càng thoải mái, chủ đề trò chuyện cũng rộng rãi hơn.

Sau khi tàn cuộc ra về, Triệu Uyển Thanh cũng không lập tức rời khỏi Khả Lạt.

Hiện nay cô phải đi làm, thường ngày không có nhiều thời gian quản lý công ty dưới tay mình, hôm nay cũng đã có mặt ở Khả Lạt, thuận tiện có thể xem xét tình hình kinh doanh.

Từ khi Khả Lạt bắt đầu khuếch trương, nghiệp vụ cũng dần nhiều hơn.

Một gian phòng nhỏ ở phía sau đã không đủ làm một văn phòng chèo chống cho nhà hàng, sau khi đầu bếp Phòng, đầu bếp Chu và Triệu Uyển Thanh thương lượng một phen, họ quyết định xuất tiền mua lại gian phòng phía sau nhà hàng.

Có thể làm thông phía sau của nhà hàng và gian phòng sát vách kia để tạo thành văn phòng làm việc cho nhà hàng Khả Lạt.

Đổng Hiểu Phương cũng bị Triệu Uyển Thanh điều đến bên này, đảm nhiệm chức vụ quản lý tài vụ cho công ty Khả Lạt, chủ yếu phụ trách kiểm tra, đối chiếu sổ sách của từng cơ sở của công ty, cũng như kiểm soát tổng nợ của công ty.

Vì thế Đổng Hiểu Phương đã cố ý đăng ký lớp học vào buổi tối, mượn tài liệu và sách chuyên ngành của chị họ Đổng Hiểu Hà, ban ngày làm việc, buổi tối học hành.

"Giám đốc Triệu." Nhìn thấy Triệu Uyển Thanh đến, Đổng Hiểu Phương bỏ việc trong tay xuống.

Triệu Uyển Thanh gật đầu: "Gọi giám đốc Triệu cái gì? Gọi chị Thanh là được rồi."

Đổng Hiểu Phương lại không muốn như vậy: "Ở đây là công ty, em vẫn nên gọi chị là giám đốc Triệu."

Triệu Uyển Thanh nhìn ánh mắt nghiêm túc của cô ấy, cười nói: "Được rồi, tùy ý em."

Đổng Hiểu Phương nghe cô nói như vậy, trên mặt lộ nụ cười.

Cô ấy là một người không có bằng cấp, có thể làm quản lý tài vụ của Khả Lạt đủ để khiến những nhân viên tốt nghiệp trung học làm cấp dưới của mình cảm thấy không phục.

Đổng Hiểu Phương không được đến trường là do điều kiện không cho phép nhưng điều này không có nghĩa năng lực của cô ấy kém cỏi hơn người khác.

Đổng Hiểu Phương có tính cách mạnh mẽ, người khác càng không phục, cô ấy sẽ càng cố gắng, tạo ra thành tích chứng minh cho người ta thấy.

Phải để mọi người biết được Triệu Uyển Thanh để cô ấy làm quản lý tài vụ là một lựa chọn không sai lầm.

Đổng Hiểu Phương vừa có năng lực vừa thông minh, chẳng qua bao lâu cô ấy đã có thể đứng vững chân trong Khả Lạt, khiến các nhân viên cấp dưới đều phục tùng.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 692



Trong vấn đề công tác, Đổng Hiểu Phương càng là cẩn thận, cấp trên cũng không thể tìm được một lỗi sai.

"Báo cáo tình hình gần dây của công ty cho chị nghe." Triệu Uyển Thanh ngồi xuống, Đổng Hiểu Phương lập tức hành động.

Cô ấy gom sổ sách gần đây của công ty mang đến, tiện thể cầm thêm một bảng báo cáo do chính mình tự phân tích.

Triệu Uyển Thanh xem sơ lược một lượt, về tổng thể thì cô đã hài lòng.

Trên danh nghĩa hiện nay, tổng giám đốc của Khả Lạt là đầu bếp Phòng, phó tổng giám đốc là đầu bếp Chu, hai người này vẫn thường xuyên quản lý công việc của công ty, Triệu Uyển Thanh cũng không nhúng tay vào.

Nhưng Triệu Uyển Thanh là cổ đông đứng đầu trong ba cổ đông lớn nên có quyền quyết định rất lớn về vấn đề phát triển của công ty.

"Trong sổ sách còn không ít tiền..." Triệu Uyển Thanh nhìn chăm chú vào dòng tiền của công ty hiện tại.

Khả Lạt trải qua vòng khuếch trương thứ hai cho cửa hàng trà sữa, lợi nhuận đã tăng cao hơn.

Hiện tại vẫn chưa hết một năm, mười mấy cửa hàng trà sữa trên toàn quốc của Khả Lạt đã thu về lợi nhuận hơn một nửa tổng lợi nhuận của Khả Lạt.

Cửa hàng trà sữa lót vốn ít nhưng thu hồi vốn rất nhanh, lợi nhuận cao. Có thể thấy trước đây cô đã không quyết định sai.

Người trong nghề nghe đường lối, người ngoài nghè nghe náo nhiệt.

Nếu những người khác nghe Triệu Uyển Thanh nói công ty mình nhiều tiền, có thể họ sẽ cho rằng cô đang khoe khoang.

Mà Đổng Hiểu Phương là quản lý tài vụ, cô ấy lập tức đánh hơi được sắp có kế hoạch lớn...

Hai mắt Đổng Hiểu Phương sáng lên: "Giám đốc Triệu, công ty của chúng ta dự định khuếch trương vòng tiếp theo sao?"

Đổng Hiểu Phương học hành mấy năm gần đây cũng không phải học vô ích, hiện tại cho dù nguồn gốc của Khả Lạt hay tài vụ, cô ấy vẫn hiểu rất rõ.

Ban đầu công ty Khả Lạt chỉ có một nhà hàng ở Bắc Kinh, đến bây giờ trên cả nước gần như đã có nhà hàng, trong đó đã trải qua hai vòng khuếch trương.

Trong giai đoạn này, cho dù ban đầu khi công ty còn chưa được thành lập nhưng hai nhà hàng đã tích lũy đủ số vốn.

Vòng khuếch trương tiếp theo có quy mô và có tổ chức hơn nhiều.

Thành lập công ty Khả Lạt, phối hợp các cơ sở hiện có của công ty, bắt đầu mở rộng cửa hàng trà sữa đến các tỉnh trên cả nước.

Giai đoạn này phải mất gần hai năm, khiến Khả Lạt tích lũy đủ vốn và bước lên giai đoạn trương đối thịnh vượng.

Bây giờ Khả Lạt đã được trải rộng khắp quốc gia, nói họ là một công ty nhỏ, người ta sẽ không tin.

Suy nghĩ trong đầu Đổng Hiểu Phương quay đi quay lại trăm ngàn lần, cuối cùng cô ấy cương quyết nhìn người trước mặt mình.

DTV

Từ khi cô ấy còn bé, chính chị Thanh đã kéo cô ấy và em trai mình ra khỏi đầm lầy, dạy cô ấy học, dạy cô ấy tìm ra hướng đi cuộc đời.

Cho nên trong lòng mình, Đổng Hiểu Phương vô cùng sùng bái và cực kỳ tin tưởng Triệu Uyển Thanh.

Chỉ cần là Triệu Uyển Thanh nói, cô ấy đều không hề do dự mà đứng về phía Triệu Uyển Thanh, làm trợ thủ đắc lực cho Triệu Uyển Thanh.

Triệu Uyển Thanh giương mắt, trùng hợp đôi mắt bừng bừng dã tâm của Đổng Hiểu Phương cũng vừa nhìn thẳng vào mắt cô.

Cô cười, trong lòng cảm thấy rất vui: "Đúng vậy. Tiền chồng chất ở công ty sẽ không thể sinh thêm tiền, ít nhất phải phóng một nửa ra ngoài."

"Nhiều như vậy sao?" Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Đổng Hiểu Phương vẫn cực kỳ bất ngờ.

Mấy năm gần đây, tuy công ty vẫn một mực khuếch trương, lợi nhuận vẫn một mực chảy vào nhưng ba vị cổ công lại chưa từng chia hoa hồng.

Hàng năm chỉ trích ra một vạn đồng tượng trưng chia cho cả ba, cầm một ít cũng được rồi.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 693



Triệu Uyển Thanh thì không cần nói, cô căn bản là không thiếu tiền nên hoàn toàn không vội vàng muốn phân hoa hồng. Tuy đầu bếp Phòng và đầu bếp Chu không giàu có như Triệu Uyển Thanh nhưng từ sau khi họ theo Triệu Uyển Thanh lập nghiệp đến nay, điều kiện cuộc sống trong nhà đã tăng cao.

Trong lòng mọi người đều kìm nén sức mạnh, một sức mạnh muốn công ty càng lớn mạnh hơn nữa.

Cho nên ba vị cổ đông mới không có ý định muốn phân hoa hồng, mà giữ tiền lại để đầu tư cho công ty lớn mạnh hơn.

Chính vì điều này đã khiến dòng tiền nằm trên sổ sách của công ty đã dồn hơn mấy chục vạn, còn chưa bao gồm tài sản các nơi của công ty.

Nếu tính luôn cả cửa hàng và tương lai phát triển của công ty, Khả Lạt trước mắt có thể được định giá vượt qua hai trăm vạn.

Hiện tại, Triệu Uyển Thanh đang tính toán thử tiêu xài mấy chục vạn thì phải tiêu xài thế nào.

Lẽ nào phải mở nhà hàng lẩu ở khắp cả nước?

Đổng Hiểu Phương cũng đang tự hỏi, chỉ nghe thấy Triệu Uyển Thanh ở đối diện nói: "Chị dự định sẽ mở một nhãn hiệu mới tên Ma Lạt Thang dưới tên lẩu Khả Lạt."

DTV

Đổng Hiểu Phương nhíu mày: "Ma... Ma Lạt Thang?"

Điều này hoàn toàn nằm trong điểm mù kiến thức của cô ấy nên Đổng Hiểu Phương không hiểu cũng rất bình thường.

Triệu Uyển Thanh giải thích nói: "Đúng vậy. Chính là Ma Lạt Thang. Đây cũng là một món ăn Tứ Xuyên, gần như giống lẩu. Chỉ là cách làm ra và định vị vị trí hơi khác với lẩu."

"Nhà hàng lẩu của chúng ta hiện nay vẫn ở phân khúc tầm trung đến cao, chị đã cho rằng vì thị trường còn quá nhỏ nên trong thời gian ngắn mới khó đột phá. Nhưng Ma Lạt Thang thì không giống vậy, nó sẽ được định vị ở phân khúc tầm thấp, thị trường tiêu thụ sẽ rộng hơn, bất kỳ khách hàng nào cũng có thể thưởng thức nó, nếu người ta chỉ đủ tiền mua một bát Ma Lạt Thang, chẳng phải thực tế hơn lẩu sao?"

Cũng không phải nói lẩu không thực tế, ở mấy chục năm sau này, điều kiện vật chất của người dân tăng lên mấy cấp bậc thì nồi lẩu cũng trở nên thực tế rồi.

Nhưng với thời đại bây giờ mà nói, chi mấy đồng ăn một nồi lẩu đúng là không phải chuyện nhiều người làm được.

Có thể lấy ví dụ như trong thủ đô này, các khách quen thường đến Khả Lạt ăn lẩu đều là những lãnh đạo hoặc giai cấp công nhân có thu nhập cao, gia đình phổ thông đến ăn cũng chỉ đến một lần một tháng, hoặc nhờ liên hoan được mời đến.

Trái lại với nồi lẩu, một bát lớn Ma Lạt Thang với giá rẻ hơn rõ ràng sẽ càng thực tế hơn, được người dân khắp nơi ủng hộ hơn.

Ý nghĩ mở cửa hàng Ma Lạt Thang là khi Triệu Uyển Thanh đến nước Mỹ du học.

Lúc đó cô tận mắt nhìn thấy cửa hàng Ma Lạt Thang của chú Phương ở nước Mỹ đã cải tử hồi sinh như thế nào, càng về sau lại càng náo nhiệt.

Khi đó cô đã nghĩ rằng, Ma Lạt Thang đã có thể bùng nổ trên đất Mỹ như thế, không có đạo lý nào nó lại không thể bùng nổ ở Trung Quốc.

Chờ cô quay về, nhất định phải sắp xếp đưa cửa hàng Ma Lạt Thang lên thị trường.

Bây giờ cô đang rất rảnh tay nên mới nhắc đến chuyện mở cửa hàng Ma Lạt Thang.

Cổ đông lớn làm việc lớn, quản lý tài vụ Đổng Hiểu Phương không dám chuyên quyền, dưới chỉ thị của Triệu Uyển Thanh, cô ấy lập tức thông báo cho hai vị cổ đông còn lại.

Đầu bếp Phòng vẫn luôn có mặt ở thủ đô nên rất nhanh sau đó ông ấy đã có mặt.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 694



May mắn chính là thời gian này đầu bếp Chu cũng đang ở Bắc Kinh nghỉ ngơi, ông ấy vừa nghe Triệu Uyển Thanh nói muốn mở cuộc họp cổ đông thì ngựa không dừng vó, lập tức đến ngay.

Hai người đến nơi, nghe hết ý kiến của Triệu Uyển Thanh, vẻ mặt của hai người khác nhau.

Trước khi đầu bếp Chu đã từng nghi ngờ Triệu Uyển Thanh nhưng đó đã bị hiện thực vả mặt nên bây giờ ông ấy bắt đầu tin tưởng Triệu Uyển Thanh vô điều kiện.

Chỉ cần là Triệu Uyển Thanh đưa ý kiến, ông ấy sẽ giơ hai tay lên tán thành.

"Cửa hàng Ma Lạt Thang này rất tốt, tuy lãi ít nhưng tiêu thụ mạnh, mà thị trường cũng rộng hơn, nhất định sẽ là một ổ bánh kem không nhỏ." Đầu bếp Chu tán thán nói.

Trái lại người luôn ủng hộ Triệu Uyển Thanh là đầu bếp Phòng, lúc này ông ấy hơi rụt rè.

"Phải chi số tiền nhiều như vậy cùng một lúc không phải quá mạo hiểm sao? Còn nữa... Lợi nhuận của Ma Lạt Thang lại thấp hơn nồi lẩu rất nhiều, nếu bán không tốt..." Đầu bếp Phòng lo lắng.

Triệu Uyển Thanh nhìn về phía đầu bếp Phòng, cô thấy ông ấy hơi ngại.

Ông ấy biết hiện tại mình đã có chút của cải, có thể yên ổn rồi.

Tù khi Khả Lạt bước vào vòng khuếch trương thứ hai, sau khi nhận được nhiều lợi nhuận hơn trước, trong lòng đầu bếp Phòng cũng đã thỏa mãn.

Cũng không thể nói rằng ông ấy đã không còn sức để liều mạng nữa mà chính là, nếu phải so sánh với tương lai chưa biết rõ, ông ấy muốn giữ vững thành tựu hiện có hơn.

Triệu Uyển Thanh có thể hiểu được sự do dự của đầu bếp Phòng.

Cô lật một bản tài liệu trước mặt mình cho đầu bếp Phòng xem: "Ngài xem cái này thử đi! Trong thời gian một năm gần nhất, doanh thu của nhà hàng đang chậm rãi giảm dần."

Đầu bếp Phòng mở ra, ông ấy nhìn qua một lượt thì thở dài.

Chuyện này cũng không cần tài vụ phải báo cáo, họ đi trên đường cái cũng có thể nhìn thấy.

Đầu bếp Chu cũng buồn rầu: "Năm nay ở Bắc Kinh đã xuất hiện thêm hai nhà hàng lẩu, mà đều là nồi lẩu theo vị của Xuyên Du, rõ ràng họ đang đoạt lấy thị trường của chúng ta."

Đầu bếp Phòng thở dài: "Nhờ nhà hàng chúng ta vẫn duy trì chất lượng thực phẩm, cộng thêm trà sữa, nếu không chỉ sợ sẽ không gánh nổi thị phần trên thị trường hiện nay.

Đổng Hiểu Phương ngồi một bên cũng gật đầu. Là người quản lý tài vụ, cô ấy là người nhạy cảm nhất về vấn đề thị phần trên thị trường giảm xuống, vì vậy cô ấy còn thường xuyên làm một việc không nằm trong trách nhiệm của mình chính là khảo sát khách hàng.

Kết quả khảo sát cho thấy hầu hết những khách hàng đến với Khả Lạt đều xem trọng hai điều là thực phẩm chất lượng cao và trà sữa của nhà hàng.

Trên thị trường hiện nay không phải không có ai mở cửa hàng bán trà sữa theo phong trào mà chỉ vì họ bị cửa hàng trà sữa của Khả Lạt quay đến chóng mặt.

Sản phẩm mới ra đều đặc biệt, không có vị nào mà không ngon!

DTV

Đến khách hàng còn cảm thán cửa hàng trà sữa của Khả Lạt quả thực muốn móc sạch ví tiền của họ.

Có cửa hàng trà sữa thúc đẩy tiêu thụ mạnh thế này, nhà hàng lẩu Khả Lạt mới duy trì tôn nghiêm của một vị anh cả đi đầu như hiện nay.

Triệu Uyển Thanh gõ ngón tay lên mặt bàn, mở miệng nói: "Khó tránh khỏi chuyện phải cạnh tranh với đối phương, trước kia chúng ta là duy nhất nhưng chắc chắn cục diện sau này sẽ không như thế nữa, nếu đã không thể thay đổi thị trường, chúng ta phải mau chóng thích ứng."

"Hoàn cảnh bên ngoài đang thay đổi, nếu chúng ta không thay đổi, không chủ động để thích ứng, chỉ sợ rằng người bị đào thải sẽ là chúng ta."
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 695



"Chính vì phân khúc hiện nay của nhà hàng lẩu đã xác định được vấn đề trong thời điểm hiện tại của nó, với sự gia nhập của các đối thủ cạnh tranh, nhất định thị trường của chúng ta sẽ bị cướp mất một phần. Còn về phần lợi nhuận bị mất này, ở thị trường của Ma Lạt Thang, nó có thể bù đắp vào, mà thậm chí còn có thể kiếm được nhiều hơn nữa."

Lời Triệu Uyển Thanh nói cũng rất dễ hiểu, công ty có thể lợi dụng nguồn tiền nhiều như vậy, muốn khuếch trương có thể đi theo ba hướng: Nồi lẩu, trà sữa, Ma Lạt Thang.

Nhìn vào tình hình hiện nay có thể thấy được thị trường nồi lẩu hiện nay đã bắt đầu bày ra cục diện cạnh tranh, nếu bây giờ họ cắm đầu vào đầu tư cho nồi lẩu thêm nữa cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, cách tốt nhất chính là làm tốt nhà hàng hiện tại, duy trì tốt chất lượng cao của nồi lẩu Khả Lạt.

Có rất nhiều cửa hàng đã tồn tại cả trăm năm chỉ nhờ vào chất lượng của món ăn.

Mà ở vòng thứ hai khuếch trương, cửa hàng trà sữa đã đạt được điểm giới hạn cao nhất, nếu tiếp tục khuếch trương, lợi tức đầu tư sẽ quay vòng và giảm xuống, đó hoàn toàn không phải một bước đi tốt.

Chỉ có Ma Lạt Thang mới là thị trường đại dương xanh*.

*Đại dương xanh được hiểu là một chiến lược phát triển và mở rộng thị trường mà trong đó không có hoặc có ít đối thủ cạnh tranh.

Thị trường này còn chưa có bất kỳ ai tìm đến, chỉ cần họ là người tiên phong, chắc chắn sẽ kiếm được lời.

Đầu bếp Phòng nghe Triệu Uyển Thanh phân tích như vậy, sự do dự cũng giảm đi không ít.

Cho dù ở trong lòng ông ấy vẫn còn do dự nhưng lúc này lại nghe Triệu Uyển Thanh nói: "Chúng ta có thể mở một cửa hàng Ma Lạt Thang ở thủ đô thử nghiệm, nếu ở nơi phát đạt nhất cả nước mà cửa hàng Ma Lạt Thang còn không có lợi nhuận tốt, vậy ở những nơi khác càng không cần phải nói đến.

"Nếu lợi luận không đạt đến mức dự trù... Chúng ta cũng không lỗ, có thể lập tức thay đổi thành cửa hàng trà sữa Khả Lạt, xem như thêm một cửa hàng trà sữa ở thủ đô."

Đầu bếp Chu đứng dậy đập tay, dáng vẻ hớn hở: "Rất tốt! Trước đây tôi và lão Phòng còn dự định mở thêm một cửa hàng ở thủ đô nữa, bây giờ chỉ một cửa hàng như thế cũng quá bận rộn, mỗi ngày đều xếp hàng dài."

Đã nói đến đây rồi, đầu bếp Phòng cũng không do dự nữa.

Ba người quyết định mở cửa hàng Ma Lạt Thang.

DTV

Nguyên tháng mười một, mỗi khi có thời gian rảnh rỗi Triệu Uyển Thanh đến xem tiến trình mở cửa hàng Ma Lạt Thang thế nào.

Với thân phận là đại cổ đông như hiện nay, thật ra cô cũng không cần tự mình đi xem xét, chỉ cần dặn dò một tiếng, nhân viên bên dưới sẽ chạy giúp là được.

Nhưng dù sao đây cũng là cửa hàng Ma Lạt thang đầu tiên, cộng thêm cô rất có tự tin nên cô muốn chuẩn bị tất cả ngay từ ban đầu.

Thế là từ tuyển chọn vị trí cửa hàng cho đến sửa sang, bố trí trong cửa hàng, thiết kế món ăn, Triệu Uyển Thanh đều tự mình tham gia vào mỗi một khâu. Vi là người từng có kinh nghiệm và có tầm nhìn, cô có thể đưa ra nhiều đề nghị quý giá.

Nếu nói đến điều quan trọng nhất của Ma Lạt Thang, đương nhiên chính là nước hầm.

Đều nói Ma Lạt Thang và lẩu giống nhau, thật ra đúng là hoàn toàn giống nhau, bởi vì nước hầm của Ma Lạt Thang cũng chính là nước hầm của nồi lẩu cộng thêm sữa bò.

Triệu Uyển Thanh và hai vị đầu bếp nghiên cứu, nấu thử trong vài ngày, cuối cùng ba người mới quyết định nước hầm.

Mọi việc đã sẵn sàng, chỉ còn chờ khai trương.

Một ngày trước khai trương, một trận tuyết lớn đã rơi xuống Bắc Kinh.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 696



Một chiếc xe quân đội chuyên dụng chạy băng băng trên đường, mở ra một con đường tuyết trong màn đêm, một lúc lâu mới tới nơi cần tới.

"Các đồng chí xuống vào trong khu vực tỉnh thành rồi, đêm nay mọi người ở tạm trong khách sạn một đêm, ngày mai đăng kí một lúc là mọi người có thể chính thức trở về nhà."

Một sĩ quan bước xuống xe, mở ra lan sau của xe tải, một đám người ăn mặc chỉnh tề ngay ngắn, trước n.g.ự.c treo huy hiệu của quân nhân cùng nhau bước xuống xe theo sĩ quan dẫn đầu.

Sĩ qua lấy danh sách ra bắt đầu điểm danh,"Trần Nhị Cường"

"Có!"

"La Tam Thuận"

"Có!"...

"Lâm Thiệu Tư"

"Có!"

Điểm danh hết tên trong danh sách, sĩ quan nghiêm trang chào theo nghi thức quân đội lần cuối cùng với đám thanh niên,"Các đồng chí, hẹn sau này gặp lại!"

Lời này vừa dứt, đã có người không nhịn được bắt đầu đỏ mắt.

Nhìn theo bóng dáng xe tải rời đi, mọi người đứng c.h.ế.t lặng mất một lúc lâu cũng chưa hồi phục được tinh thần.

Một lúc lâu sau, mọi người mới vực dậy tinh thần cùng nhau từ từ đi vào trong khách sạn.

Sáng sớm ngày hôm sau, sĩ quan phụ trách đã tới trước cửa khách sạn, rồi bắt đầu phê chuẩn cho từng người quân nhân bắt đầu hành trình về nhà.

Lâm Thiệu Tư lưng cõng túi vây đi ở trên đường cái, hấp dẫn ánh mắt của không ít người qua đường.

Cậu dừng bước chân, nhìn nhóm người đi đi lại lại trên đường, hơi điều chỉnh lại cách đi, không còn đi nề nếp giống như lúc trong quân đội.

Ngày hôm qua đổ một trận tuyết lớn, làm thời tiết hôm nay cực kì lạnh lẽo. Gió lạnh thổi vào mặt, làm Lâm Thiệu Tư cảm thấy lạnh người.

Cậu xuất ngũ rồi.

Thật ra lần xuất ngũ này là ngoài ý muốn, nếu không phải lúc đang chấp hành nhiệm vụ thì bị hương, cậu sẽ không bị bắt xuất ngũ sớm như vậy.

Nhưng đời người có nhiều chuyện ngoài ý muốn, cũng giống như lúc trước khi thi đại học thì cậu lại đột nhiên gia nhập quân ngũ.

Lâm Thiệu Tư lau sạch nước tuyết tan dính trên mặt, tâm trạng còn đang nặng nệ cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Cậu không hối hận vì lúc trước nhập ngũ, bây giờ xuất ngũ, cũng chỉ có thể coi như là chuyện bình thường của đời người.

Thật ra dựa vào quê quán của cậu, lúc xuất ngũ cậu phải được đưa trở về tỉnh Lũng Tây.

DTV

Nhưng người nhà của cậu bây giờ đã không còn ở quê, không phải ở trong tỉnh thành thì cũng là trong Bắc Kinh. Thế là cậu liền yêu cầu tới Bắc Kinh.

"Đùng đùng đùng—" ở nơi xa giống như có tiếng trống vang lên.

Lâm Thiệu Tư cẩn thận nhìn sang, rất nhanh ở bên đó lại có tiếng pháo vang lên, đùng đùng, khung cảnh cực kì náo nhiệt.

"Có phải ở đằng kia đang khai trương cửa hàng không? Chúng ta đi xem thử đi!"

"Đó là tiệm lẩu cay cậu không biết sao? Khả Lạt đang khai trương cửa hàng mới! Hình như là cùng một nhà!"

"Là tiệm lẩu kia sao? Đi xem thử đi!"

"Đi đi đi, kẻo tới chậm không chiếm được chỗ".

Đám người chạy qua người Lâm Thiệu Tư, khiến cậu nhìn thấy mà cảm thấy khó hiểu.

"Lẩu cay?" Lâm Thiệu Tư trầm ngâm.

Cái tên món lẩu cay này có hơi quen quen, hình như đã từng nghe một chiến hữu cũ nhắc qua nó.

Lộ ra bản tính đồ tham ăn, Lâm Thiệu Tư nuốt nước miếng xuống, cậu cũng cõng theo ba lô đi về hướng đó, quyết định đi theo mọi người tìm hiểu xem món đó rốt cuộc là gì

Còn chuyện về nhà... ừ, Bây giờ cậu cũng đã xuất ngũ, việc nhìn thấy người nhà cũng chỉ là sớm hay muộn thôi, cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Bộ đội có thể đi nhanh như chạy, nên không mất nhiều thời gian, Lâm Thiệu Tư đã trổ hết tài năng của mình khi còn ở trong quân ngũ, dẫn đầu đội ngũ đi tới nhà hàng lẩu cay.

Mặt tiền của cửa hàng lẩu cay này không lớn cho lắm, nhưng bên trong hay bên ngoài đều được xếp bàn.

Bây giờ ở bên trong đã có người ngồi đông nghịt chờ lên món.

Nhân viên nhà hàng dù nam hay nữ đều có cách ăn mặc rất chỉnh tề, đứng tụm lại gần nhau không biết đang nói cái gì, Lâm Thiệu Tư đi ngang qua họ, trực tiếp bước thẳng vào trong tiệm lẩu.

"Chào Ngài, hoan nghênh ghé thăm, mời Ngài đi đến khu tự chọn đồ ăn ở bên này." Bên cạnh cánh cửa có một em gái phục vụ có ngoại hình xinh xắn đang đứng chào đón khách.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 697



Cô bé mặc đồng phục bộ màu đỏ tươi sáng, ở trên áo có in logo của cửa hàng, nhìn qua cực kỳ bắt mắt.

Lâm Thiệu Tư nhìn xung quanh bên trong quán một lượt, phát hiện của hàng này tuy nhỏ, như cách trang trí thật sự không tệ chút nào, vừa sạch sẽ vừa gọn gàng mang đến cảm giác thoải mái.

Chỗ này không phải sẽ rất đắt đấy chứ?

Đắt hay không đắt, ăn thử một lần không phải là biết rồi sao?

Lâm Triệu Tư quyết đón nhận lấy cái chén nhỏ của cô nhân viên đưa, chọn một nồi lẩu không cay, sau đó mới học theo bộ dáng của khách hàng khác bưng chén đến khu tự chọn đồ ăn.

Chuyện ngoài dự đoán của Lâm Thiệu Tư chính là, cái khu tự chọn nguyên liệu đồ ăn này thế mà lại rất đa dạng, dựa vào món chay và món mặn mà phân thành từng khu.

Bên trên quầy đồ ăn có dán bảng giá niêm yết theo từng món chay mặn khác nhau.

Dựa vào sở thích của mình chọn tới chọn lui được chừng một tô đồ ăn, Lâm Thiệu Tư cầm theo tô đi đến trước quầy cân đồ.

"Xin chào đồng chí, đồ của Ngài tổng cộng hết 9 hào sáu xu."

Trong lòng Lâm Thiệu Tư không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ, cậu lấy nhiều như thế, mà nhưng hết có 9 đồng 6 xu thôi á?

Cậu còn tưởng là lần đi ăn này, chắc chắn là phải hết mấy đồng.

Cậu đưa tiền cho thu ngân trên quầy, tiếp đó thì thấy thu ngân lấy ra một cặp thẻ gỗ, một thẻ kẹp ở trên quầy thu ngân, một tấm thẻ khác thì đưa cho cậu.

"Mời đồng chí nhận lấy, một lát nữa tới bàn này ngồi ăn ạ." Thu ngân vừa cười khanh khách vừa nói, thái độ phục vụ cực kỳ tốt.

Một loạt thao tác này còn rất mới lạ, không chỉ một mình Lâm Thiệu Tư cảm thấy như vậy, ngay cả đám người đang đứng bên cạnh cũng cảm thấy mới lạ, một đám người đồng loạt cầm thẻ bài lên nhìn.

Lâm Thiệu Tư cầm theo thẻ bài của mình đi về phía bàn ăn, trong lòng thử tính toán xem đồ ăn trong tô đắt hay rẻ.

Mặc dù cậu lấy rất nhiều, nhưng đa phần là đồ chay với mấy món chính.

Cho nên nếu tính theo cân nặng, thì giá cũng đắt hơn một chút so với giá bên ngoài.

Đây là đương nhiên, nếu bán không có lời chút ít thì không phải người làm chủ phải khóc thét ra lửa sao?

Đợi chưa đến mấy phút, đã tới thẻ bài của Lâm Thiệu Tư, cậu nghiêm chỉnh đi đến bàn lẩu cay mình đặt.

Chỉ mới trong chốc lát thôi, của tiệm nhỏ đã đông nghịt người, bàn nào cũng có người ngồi, còn khu tự chọn đồ ăn thì giống như vừa mới bị cướp xong: Sạch sẽ không còn cái gì.

Từ sau bếp có một cô nhân viên đi ra, đang gấp gáp cho thêm đồ ăn vào khu tự chọn nguyên liệu.

DTV

Tiếng người ồn ào, pháo hoa nhân gian.

"Chú ơi, chú là bộ đội sao!" Cô gái nhỏ ngồi đối diện với Lâm Thiệu Tư liền cười với nói với cậu.

Lâm Thiệu Tư cười,"Đúng vậy."

Nhìn thấy bé gái nhỏ này, làm cậu tự nhiên lại nhớ tới cháu gái Thanh Viên của mình.

Thật là, đúng là rời nhà lâu lắm rồi, cũng không biết bọn nhóc Thang Viên bây giờ đã lớn thành như thế nào nữa.

Có phải là đã quên mất mình luôn không nhỉ?

Mùi vị lẩu cay xộc vào mũi, Lâm Thiệu Tư cầm đũa, quyết định tốc chiến tốc thắng.

Đầu liên nhúng một ít rau xanh, thanh mát ngon miệng, nước lẩu có vị cay cay nhè nhẹ rất cuốn miệng, trong đó xen lẫn vị nước tương vừng lại càng làm cho hương vị của lẩu có linh hồn hơn.

Lâm Thiệu Tư ngạc nhiên mất một lúc, sau đó bắt đầu cúi đầu ăn từng món một.

Gia đình ngồi đối diện nhìn bộ dạng cúi đầu ăn ngấu nghiến của cậu thì đều không nhịn được nuốt nước miếng ừng ực.

Vì sao lẩu cay của nhà họ còn chưa có mang lên chứ?

Mùi thơm của lẩu cay thật sự là thơm muốn chết!

"Mẹ ơi, con muốn ăn ..." Bé gái đã nước miếng chảy thành hàng, ánh mắt trông mong nhìn theo chén của Lâm Thiệu Tư, rồi lại nhìn về chỗ ba mẹ mình.

Cha mẹ bé gái: "..."

"Đợi một chút thôi, đồ ăn của chúng ta sắp có rồi." Hai vợ chồng cũng nuốt nước miếng.

Quả nhiên, vừa nói dứt câu, đã đến lượt thẻ bài của bọn họ.

Hai vợ chồng để đứa bé ngồi lại trên bàn, rồi hai người bưng theo ba chén trở về.

"Nữu Nữu ăn thử đi nào".
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 698



Cả nhà mỗi người cầm một cái chén, già trẻ lớn bé đều vội vàng cầm đũa lên bắt đầu thưởng thức.

Trong lúc nhất thời, trên bàn này cũng chỉ còn tiếng chén đũa va chạm khi ăn, không có ai mở miệng nói chuyện gì hết.

Vẫn ăn mất một hồi lâu, cả nhà đều ăn đến mồ hôi chảy đầy đầu, mới tạm dừng ăn một lúc.

Cô con gái nhỏ uống chén canh cha đưa, rồi khen: "Không hổ là của nhà hàng Khả Lạt, hương vị của nước canh cũng ngon miệng giống như nước lẩu của tiệm vậy'.

Người mẹ nói: "Vẫn không giống nhau, con xem nước canh này có màu trắng ngà, còn của cha mẹ ăn thì lại màu đỏ".

Người cha nói: "Dù sao ăn đều ngon như nhau!"

Người mẹ: "Đúng thế, cái này tính ra còn rẻ hơn so với đi ăn lẩu bình thường luôn!"

Bé gái gắp mì ăn liền được thả trong nồi, cười đến nheo hết cả mắt nói: "Ngay cả trà sữa của tiệm uống cũng ngon!"

Hai vợ chồng nhìn nhau, sau đó chạm nhẹ lên cái mũi nhỏ của con gái.

"Mèo nhỏ ham ăn, lại còn muốn uống thêm trà sữa sao?"

"Ha ha ha ha"

CẢ nhà này vừa nhìn đã biết là fan trung thành của tiệm lẩu cay.

Biết được nhà hàng lẩu cay mở thêm một cửa hàng mới, lớn nhỏ lập tức kéo nhau đến đây ăn thử.

Lâm Thiệu Tư ngồi đối diện im lặng nghe hết cuộc đối thoại của gia đình này, trong lòng càng thêm cảm thấy hứng thú với tiệm lẩu cay này.

Lần này cậu bị thương phải xuất ngũ, dựa vào chiến công lập được thì cậu hoàn toàn có thể được tổ chức sắp xếp một chỗ công tác tốt.

Nhưng khi nghe ngóng được đó là đi công tác bàn giấy thì cậu liền chủ động từ bỏ.

Công việc được tổ chức sắp xếp cho cậu là công việc tốt, nhưng mà cậu lại không cảm thấy có hứng thú.

Thật ra, nếu năm đó cậu không gian nhập quân ngũ, chắc là cũng sẽ thi đại học, cũng sẽ học về ngành ẩm thực.

Có lẽ trong ánh mắt của người đời, học về ngành ẩm thực là loại không có tương lai.

Nhưng Lâm Thiệu Tư lại không có nghĩ như vậy, cậu cho rằng bất cứ công việc nào chỉ cần không trái đạo đức pháp luật thì cũng không biệt giàu nghèo sang hay hèn.

Chỉ cần phù hợp với bản thân, chính mình yêu thích nó thì chính là công việc tốt nhất.

Tự đi trên con đường mình chọn, vì sao cứ phải để ý ánh mắt của người khác?

Đến khi ăn hết cả một nồi lẩu cay, Lâm Thiệu Tư cảm thấy vẫn chưa đã thèm. Nhà đối diện cũng như cậu vẫn chưa đã thèm, liền đứng dậy đi lấy thêm đồ ăn.

Lâm Thiệu Tư sờ túi tiền của mình, cuối cùng vẫn không đi lấy thêm đồ ăn.

Cậu còn phải vội về nhà nữa, chờ lần sau lại đến tiệm lẩy này để ăn thêm một lần cho đã mới được.

Cõng theo ba lô đi ra cửa, Lâm Thiệu Tư đã bị một cái bàn ngăn cản.

Trên bàn có để một bình kẹo, một người phục vụ đang ngồi sau bàn cầm bút viết viết cái gì đó.

"Xin chào đồng chí, xin hỏi hôm nay Ngài ăn cảm thấy hài lòng không? Có kiến nghị gì muốn góp ý cho chúng tôi không?" Người phục vụ ngẩng đầu cười hỏi cậu.

Lâm Thiệu Tư gật đầu nói,"Rất tốt, không có phàn nàn gì."

Nói xong, cậu liền chuẩn bị rời đi.

Người phục vụ kia đuổi theo cậu rồi đưa cậu một viên kẹo, cảm ơn Ngài đã phản hồi.

Lâm Thiệu Tư theo bản năng liền trả lại cho cô ấy,"Không cần đâu."

Ở trong quân đội có quy định, không lấy đồ của người dân dù chỉ là cây kim sợi chỉ.

DTV

Bây giờ mới xuất ngũ, còn một vài thói quen trong quân đội mà nhất thời cậu vẫn chưa thể sửa được.

Hai người ở bên này đưa đi đưa lại một lát, hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác.

Ngay trước khi Lâm Thiệu Tư tính nhận lấy, bên cạnh đột nhiên có một âm thanh quen thuộc vang lên.

"Tiểu Lâm?" Triệu Uyển Thanh bất ngờ hô.

Cô còn tưởng là mình bị mờ mắt chứ, lại bước gần thêm mấy bước, cuối cùng mới dám xác định mình không nhìn nhầm.

Cô kích động vỗ vỗ bả vai Lâm Thiệu Tư: "Đúng là em thật à! Sao em đã trở về rồi?"

Lâm Thiệu Tư nhìn chị dâu vừa xuất hiện trước mắt, trong lòng vừa vui lại vừa khẩn trương.

Chuyện cậu xuất ngũ vẫn chưa nói cho gia đình biết, bây giờ lại đột ngột trở về nhà như vậy, trong nhà chắc chắn là sẽ lo lắng cho cậu lắm.

"Em..." Cậu gãi đầu, không biết nên mở miệng như thế nào.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 699



Triệu Uyển Thanh cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng cậu đi lâu nên mới trở về thăm gia đình, vô cùng vui vẻ kéo theo cậu trở về nhà: "Em trở về sao không nói với gia đình trước một tiếng? Hôm nay cũng vừa đúng lúc, cửa hàng này vừa mới khai trương thì gặp được em."

Lâm Thiệu Tư kinh ngạc: "Chị dâu, cửa hàng này, cửa hàng này là do chị mở sao?"

Triệu Uyển Thanh gật đầu: "Đúng vậy, không chỉ có cửa hàng này, còn mở thêm vài cái cửa hàng khác, hôm nay là ngày khai trương của cửa hàng lẩu cay này."

Lâm Thiệu Tư tự nhiên nhớ tới những lời vừa rồi người khác nói, trong lòng cảm thấy có chút kiêu ngạo.

Khó trách đều được đánh giá tốt, thì ra là do chị dâu của cậu mở.

Tay nghề nấu ăn của chị dâu từ xưa đã rất ngon, chị mở cửa hàng không có chuyện lại không ngon được!

Đến khi hai người bước lên xe, Lâm Thiệu Tư mới biết được thì ra xe này cũng là do chị dâu mua, lập tức biến thành một đứa nhỏ ngốc nghếch hỏi chị dâu mình.

"À đúng rồi, lần này em trở về có thể ở được bao nhiêu ngày?" Triệu Uyển Thanh hỏi cậu.

Lâm Thiệu Tư trầm mặc.

Cậu nhìn thẳng về trước xe, sau một lúc lâu im lặng mới mở miệng nói: "Lần này em xuất ngũ hẳn rồi".

Triệu Uyển Thanh đang lái xe, nghe được những lời này của cậu thì sợ tới mức dẫm mạnh chân phanh xe lại.

Cô bình tĩnh lại, ngạc nhiên nhìn cậu: "Xuất ngũ? Sao em lại xuất ngũ? Là vì em không muốn ở trong quân nữa sao."

Không có khả năng, Phạm Vệ Thành cũng từng nói với cô là sẽ chăm sóc Tiểu Lâm đang ở trong quân mà.

Hơn nữa lúc trước em trai cũng gửi thư báo cho người trong nhà, đều nói người trong bộ đội đối xử với cậu rất tốt.

Triệu Uyển Thanh cảm nhận được chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi, hơn nữa còn là chuyện không được tốt.

Lâm Thiệu Tư theo bản năng giơ tay chạm vào cánh tay, nhỏ giọng thở dài: "Trong lúc đang làm nhiệm vụ ngoài ý muốn bị thương, sau này chắc là không thể tiếp tục ở lại trong quân đội."

Mặc dù chuyện đã qua mấy tháng, nhưng giờ phút này cậu nhắc lại, trong lòng vẫn cảm thấy không thể kìm nén được đau khổ.

Triệu Uyển Thanh im lặng, sau đó nói: "Không có việc gì lớn, em đừng đau khổ, xuất ngũ thì xuất ngũ thôi."

Nghĩ một lúc, cô lại an ủi nói: "Em ở trong quân ngũ chắc cũng đọc báo đúng không? Bây giờ cả nước đang có chính sách mở cửa mới, chỗ nào cũng có đãi ngộ, kể cả là em không ở trong quân đội nữa thì ở bên ngoài cũng có rất nhiều cơ hội tốt."

Lâm Thiệu Tư cảm thấy ấm áp trong lòng, cố gắng đè nén nỗi buồn: "Vâng, em cũng nghĩ như vậy."

Hai người cùng nhau trở về nhà, thế nhưng trong nhà ngay cả một người cũng đều không có.

Thì ra, bọn nhóc con chắc là đều đi học hết, mấy người lớn trong nhà thì cũng ra ngoài chơi.

Triệu Uyển Thanh đi rồi một vòng trong ngõ nhỏ, rất nhanh đã mang được đám người mẹ Lâm theo trở về.

Mẹ Lâm cùng cha mẹ Triệu vốn dĩ đang ở trong ngỏ cùng người khác đánh bài, ba ông bà bây giờ tạo thành một nhóm lão làng, tam kiếm hợp bích, đánh đến mức vô địch trong ngõ nhỏ luôn!

DTV

Lúc đang đánh đến quên trời đất, tự nhiên lại nghe được có người la lên "Tiểu Tư đã trở về rồi"

Mẹ Triệu: "Tiểu Tư là con nhà ai?"

Mẹ Triệu lắng tai nghe: "Giọng nói này sao lại có chút giống như giọng của Uyển Thanh thế nhỉ".

Chỉ có cha Triệu là đầu óc nhanh nhất, vội vàng ném bài sang một bên, đứng lên chạy nhanh về nhà: "Trở về nhanh đi, là con trai út của bà thông gia trở về đó!"

Tay mẹ Lâm run lên, khiến bài rơi đầy đất.

Thời gian đúng là liều thuốc tốt nhất, bà thế mà lại quên mất mặt mũi đứa con trai mình như thế nào!

Mang theo chút áy náy này, khi vừa nhìn thấy Tiểu Lâm, mẹ Lâm liền trực tiếp bổ nhào qua ôm chặt cậu.

"Con của mẹ..."

Lâu ngày không gặp, tất nhiên là không thể thiếu cảnh mẹ con thân thiết.

Đợi đến khi hai người phục hồi lại cảm xúc, Tiểu Lâm mới nói hết đầu đuôi chuyện mình xuất ngũ cho mọi người biết.

Tuy rằng mẹ Lâm rất tiếc hận, nhưng càng để ý thân thể của con trai, một hai đòi Tiểu lâm phải để bà xem miệng vết thương.

Miệng vết thương nằm ở cánh tay, Tiểu Lâm cũng không có ngượng ngùng gì , liền vén tay áo lên cho mọi người nhìn.

Ở một bên nhìn cảnh này Triệu Uyển Thanh tự nhiên lại cảm thấy rất thú vị.

Lâm Thiệu Tư cùng em trai của anh đúng là rất có duyên, ngay cả bị thương cũng phải bị thương ở cùng một vị trí.
 
Back
Top Bottom