Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 50: 50: Bán Gà Vịt



Từ này về sau, thanh danh Triệu Uyển Thanh ở trong thôn tựa hồ thật sự tốt lên một ít, trước kia toàn bị mấy người túm lại nói xấu, mười câu chuyện thì trong đó sẽ có một câu chuyện về cô, nhưng hiện tại mọi người đều thức thời không dám nhắc tới cô.

Thậm chí còn có người phụ nữ đi giặt quần áo rồi cùng Triệu Uyển Thanh tán gẫu, người đi ở trên đường gặp cô cũng sẽ chào hỏi.

Triệu Uyển Thanh nhìn thấy có sự thay đổi, sau đó hoàn toàn bị sức chiến đấu của bà Lâm thuyết phục.

Khi cùng mẹ Lâm nói chuyện trong bữa cơm chiều, mẹ Lâm một bên đang may áo len bông cho cháu trai/cháu gái chưa chào đời của bà, một bên đồng thời cùng Triệu Uyển Thanh nói chuyện: “Con đừng xem thường bà nội của con, bà nội con năm đó chính là thôn Thủy Truân đệ nhất…… Người đàn bà đanh đá”Hai chữ cuối cùng được mẹ Lâm nói đặc biệt nhỏ giọng, trên mặt còn mang theo vẻ lén lút.

“Lời nói của bà ấy không có ai dám cãi lại……”Triệu Uyển Thanh trừng lớn đôi mắt, thì ra là như thế này!Mặc dù đệ nhất đanh đá của thôn Thủy Truân đã nghỉ hưu, nhưng uy tín của bà vẫn còn……Lứa vịt đầu tiên còn chưa được thu thì Lâm Thiếu Hoa đã trở về trong kì nghỉ đông.

Năm nay anh đã lên cao nhị rồi, còn một năm cuối cùng của cấp ba thì đến tháng sáu năm sau anh sẽ tốt nghiệp.

Có anh trở về, không khí năm mới lại càng thêm nồng đậm.

Đầu tiên là đội sản xuất tổ chức phân chia thịt heo cuối năm, tam phòng nhà họ Lâm chỉ có một sức lao động chính là mẹ Lâm, dù thêm cả tiểu Lâm thỉnh thoảng đi cắt cỏ heo, nhặt phân, tổng điểm so với nhà người khác vẫn thấp tới đáng thương.

Mẹ Lâm thở dài cầm một miếng thịt nhỏ trở về, Triệu Uyển Thanh an ủi: "Chúng ta muốn ăn thịt thì có thể vào thành phố mua, chỉ dựa vào số thịt do đội sản xuất phân phát cũng không đủ nhét kẽ răng.

”Ngày hôm sau, Triệu Uyển Thanh rời giường sớm, Lâm Thiệu Hoa nhìn cô đeo giỏ, cũng đứng lên thay quần áo, "Tôi đi cùng cô vào huyện.

”Triệu Uyển Thanh liên tục cự tuyệt, "Không cần đâu, một mình tôi đi cũng được, anh đừng đi theo tôi.

”Lâm Thiệu Hoa còn muốn nói tiếp, đã thấy Triệu Uyển Thanh bước nhanh ra khỏi nhà.

Triệu Uyển Thanh dọc theo đường đi vẫn để cho hệ thống chú ý, xác định Lâm Thiệu Hoa không có theo sau, lúc này mới yên tâm.

Cô muốn đi bán đồ, sao có thể để anh đi theo?Vào thành, Triệu Uyển Thanh đi tới tòa nhà dân cư trước.

“Cháu tới rồi " Bà cụ mở cửa thấy Triệu Uyển Thanh, không khỏi thở dài một hơi.

Không chịu nổi lời mời thịnh tình của bà ấy, Triệu Uyển Thanh liền theo bà ấy đi vào phòng.

Hiện tại diện tích nhà ở cũng chỉ có bốn đến năm mươi mét vuông, có một số nhà diện tích nhỏ hơn ngay cả phòng bếp cũng là bếp công cộng.

"Dì họ Trần, cháu cứ gọi là dì Trần là được" Bà cụ lấy cho cô một cái ghế để ngồi, sau đó rót cho cô chén nước.

Triệu Uyển nghỉ ngơi một lát, móc ra một con gà từ trong giỏ, "Con lớn nhất này cháu đặc biệt để dành cho dì.

”Bà cụ Trần nhìn con gà mập kia, mặt mày hớn hở nhận lấy.

Triệu Uyển Thanh đánh giá điều kiện nhà bọn có vẻ cũng không tệ lắm, liền thử giới thiệu vịt của cô, "Chỗ cháu có một lô vịt mới lớn, chất lượng cũng rất tốt, dì có muốn xem không?".
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 51: Chương 51



Ở thời đại này, vịt không phổ biến như gà, nhất là ở khu vực cô đang sống.

"Vậy để dì xem thử..." Bà cụ Trần quả nhiên là không thiếu tiền, lập tức đồng ý.

Triệu Uyển Thanh từ trong giỏ lấy ra một con vịt, lần này cô cố ý dặn dò hệ thống, tất cả những con vịt được thu được đều còn sống.

"Con vịt này có thể lấy m.á.u làm miến tiết vịt, cái này cổ vịt, đầu vịt, lòng bàn chân vịt, xương đòn vịt cũng có thể ướp để ăn, thịt vịt nướng hay hầm gì cũng được!"

Bà cụ Trần nghe xong ngay lập tức quyết định mua một con.

Trước khi rời đi, Triệu Uyển Thanh còn bắt gặp con trai của bà Trần vừa đi làm về, nghe Trần lão thái giới thiệu là đầu bếp trưởng của một nhà hàng do chính phủ điều hành. Hai người chào hỏi qua loa xong, Triệu Uyển Thanh liền rời đi.

Sau khi đóng cửa lại, con trai của bà cụ Trần hỏi: "Đó là người buôn gà kia sao?"

Bà cụ Trần cười híp mắt giơ con vịt trong tay,"Hiện tại không chỉ là buôn gà, người ta còn buôn cả vịt!"

Con trai sáng mắt lên, xoa xoa tay nói: "Vậy con phải tận dụng thật tốt, hiếm khi mới có được một con vịt!"

Bởi vì lần này bán thêm cả vịt, lượng công việc của Triệu Uyển Thanh đột nhiên tăng lên nhiều, bán đến tận giữa chiều mới bán hết.

Nhưng đếm số tiền nhận được, mọi nét mệt mỏi trên gương mặt cô liền tan biến.

Kiếm tiền luôn khiến người ta vui vẻ như vậy!

Gần đến Tết Nguyên đán, cô đi một vòng quanh cung tiêu xã thì thấy không có gì để mua.

Sữa trứng thịt, trong không gian của cô có rất nhiều. Bánh bích quy, kẹo, cô cũng có, còn ngon hơn nhiều so với cung tiêu xã.

Cầm khoản tiền lớn trong tay, Triệu Uyển Thanh chán nản trở về nhà.

Gần cuối năm, nhà nào trong thôn cũng đều bắt đầu tỏa ra mùi thơm. Những người đã làm việc chăm chỉ trong một năm cuối cùng cũng được thư giãn, mọi người tất bật đi mua đồ tết khiến không khí trong thôn cũng trở nên náo nhiệt hơn hẳn.

Triệu Uyển Thanh và mẹ Lâm ở nhà cũng vội vàng mua đồ mừng năm mới, cô lấy ra năm cân thịt heo miếng lớn miếng nhỏ đan xen làm thành thịt xông khói treo ở trên xà nhà, tiểu Lâm mỗi ngày đi ngang qua đều nhìn tới ch** n**c miếng.

Hạt dưa và đậu phộng ở nhà được cô xào bằng nguyên liệu đã sơ chế rồi đóng vào những túi nhỏ, cột chặt. Triệu Uyển Thanh còn cố ý làm mấy loại bánh ngọt, để người trong nhà lấy làm đồ ăn vặt trong tết.

Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Tết đến.

Buổi sáng ngày ba mươi tết, cả nhà ăn trứng gà đường đỏ và bánh bao nhân thịt, sau đó cầm nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị sẵn cùng nhau đến nhà cũ.

Hai ông bà nội Lâm vẫn còn, cho nên Tết Nguyên Đán con cháu đều phải tụ họp lại một chỗ.

Lúc bọn họ tới nơi, cả nhà anh hai Lâm đã ở đó trước, anh hai Lâm và Lâm tam đệ đang ngồi ở nhà chính nói chuyện cùng ông nội Lâm và những người khác.

"Thiệu Hoa, lại đây."Ông cụ vẫy tay với Lâm Thiệu Hoa.

Lâm Thiệu Hoa mang theo tiểu Lâm đến nhà chính nói chuyện cùng ông nội Lâm và các bác, mẹ Lâm và Triệu Uyển Thanh thì mang đồ đến phòng bếp.

So ra, phòng bếp chính là thế giới của phụ nữ.

Hai người vừa tiến vào, bác dâu hai nhà họ Lâm liền châm chọc khiêu khích nói: "Nhà tam phòng sống thật thoải mái, mang nhiều thịt như vậy tới."

Mẹ Lâm kéo Triệu Uyển Thanh, nói: "Là Uyển Thanh hiếu thuận, nói mang đến cho ông bà nội ăn."

Triệu Uyển Thanh thầm nghĩ, cô đâu có nói lời này, mẹ chồng thật biết dát vàng lên mặt cô.

Bác dâu hai nhà họ Lâm á khẩu, không nói thêm lời nào nữa.

Nhà bà chỉ mang theo một khối thịt nạc tới, so ra thì thua thịt xông khói của nhà bác cả Lâm, càng không so được với giò heo lớn cùng con gà Triệu Uyển Thanh mang tới. Làm như nhà bọn họ không đủ hiếu thuận vậy? Bác dâu hai nhà họ Lâm âm thầm cắn răng.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 52: Chương 52



Trong phòng bếp phụ nữ nhiều, nấu ăn cũng nhanh, vừa đến giữa trưa, cơm tất niên đã được bày biện gọn gàng trên bàn.

Nhà tổ Lâm gia có một cái bàn tròn lớn, người của ba nhà ngồi vào tuy rằng hơi chật một chút, nhưng cũng có thể miễn cưỡng ngồi được.

Triệu Uyển Thanh ngồi cạnh mẹ Lâm và tiểu Lâm, Lâm Thiệu Hoa ngồi cạnh ông nội Lâm. Ông nội Lâm vừa di chuyển đôi đũa của mình, những người khác lập tức giành thức ăn.

Sau đợt đầu tiên, gà rán Triệu Uyển Thanh làm đều bị cướp hết.

Mấy đứa nhóc này vừa rồi lúc người lớn đang nấu cơm ở phòng bếp đã ngửi được mùi thơm của gà rán, lúc gà được bày lên bàn liền nhìn không rời mắt, đợi lúc ăn cơm sẽ gắp một miếng.

"Thơm quá!" Lâm tứ muội nói với Lâm nhị đệ.

Lâm nhị đệ ăn như hổ đói, căn bản không có thời gian để ý đến cô nhóc.

"Ăn ngon quá..." Lâm ngũ muội ăn xong một miếng, còn muốn ăn thêm lại phát hiện đĩa gà rán trên bàn đã trống không.

Bác dâu hai nhà họ Lâm chậm rãi nói: "Vừa được bọc bột mì vừa thêm trứng gà... có thể không ngon sao?"

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người cúi đầu gặm gà rán, trên bàn cơm yên tĩnh một lúc, sau đó lại bắt đầu đại chiến cướp thức ăn.

Bữa cơm tất niên này trôi qua, không có lấy một món ăn thừa.

Sau khi tam phòng nhà họ Lâm rời đi, ông nội Lâm còn ngồi ở trên kháng nhớ lại,"Tôi trước kia thích ăn thịt khô nhất, hôm nay ăn giò heo kho tàu vợ Thiệu Hoa làm, lại cảm thấy thịt khô có chút vô vị..."

Đ ĩa móng heo vừa rồi, là món ăn thứ hai bị cướp sạch sau gà rán.

Thật ra người thời đại này thích ăn thịt mỡ nhất, người hiện đại lại thích ăn móng heo, chân vịt, cổ vịt, chân gà...

DTV

Nhưng tay nghề của Triệu Uyển Thanh rất tốt, người Lâm gia rất tin tưởng khả năng nấu nướng của cô, cho nên ngay cả móng heo bình thường không thích ăn cũng cướp sạch, gắp ăn thử, há, đúng là rất ngon!

Ăn xong cơm tất niên, Lâm Thiệu Hoa liền đem câu đối xuân đã viết xong trước đó lấy ra dán, tiểu Lâm ở một bên bưng hồ dán hỗ trợ.

Thôn Thủy Truân có phong tục, chỉ có đàn ông được dán câu đối, phụ nữ không được đụng tay vào.

Triệu Uyển Thanh trước kia mỗi khi đến năm mới thường tự mình dán câu đối, tuy rằng không đồng ý với loại phong tục này, nhưng cũng không có ý định thách thức nó.

Cô liền chống nạnh đứng một bên quan sát cùng mẹ Lâm, thỉnh thoảng chỉ dẫn một chút.

Chữ của Lâm Thiệu Hoa thật sự rất đẹp, chữ được viết trên giấy câu đối màu đỏ, tựa như một tác phẩm nghệ thuật. Triệu Uyển Thanh nhìn chúng nó được dán ở trên cửa, cảm giác đẳng cấp cả nhà được nâng lên rất nhiều.

Tối nay không cần phải đến nhà chính nên Triệu Thanh Uyển đặc biệt xuống bếp làm sủi cảo với hai loại nhân, một nhân thịt heo cùng bắp cải, một nhân khác là thịt heo kết hợp với nấm hương, cả gia đình ngồi quây quần bên bàn sủi cảo ăn đến no nê.

Mẹ Lâm gắp thêm một cái sủi cảo nhân nấm, vừa ăn vừa cảm thán: "mấy năm trước mẹ không biết là bắp cải cũng có thể lấy làm nhân bánh, thế mà còn thơm ngon hơn tưởng tượng của mẹ nhiều..."

"Ăn ngon!" Tiểu Lâm lên tiếng hùa theo, cái miệng nhỏ nhét đầy sủi cảo, hai má bánh bao căng phồng hết sức đáng yêu.

Lâm Thiệu Hoa vừa ăn sủi cảo vừa hướng ánh mắt nhìn về phía Triệu Uyển Thanh, trong đôi mắt hiện lên mấy phần dịu dàng khiến trái tim Triệu Uyển Thanh giống như bị khều, đập nhanh bất thường.

Triệu Uyển Thanh từ trước đến bây giờ không phải cao thủ trong việc gác đêm giao thừa, những năm trước chờ được một nửa thì đều ngủ quên mất, năm nay cũng không khác cho lắm, có lẽ vì đang mang thai mà cô còn cảm thấy mệt hơn trước

Vừa ăn cơm tối xong xuôi, ngồi chưa được nửa tiếng thì Lâm Thiệu Hoa thấy bóng dáng Triệu Uyển Tha ngồi đối diện bắt đầu có triệu chứng ngủ gật, đầu gật gù giống với gà đang mổ thóc.

Mẹ Lâm đang nói chuyện với Lâm Thiệu Hoa cũng quay đầu nhìn sang, không nhìn đến thì thôi vừa thấy liền buồn cười: "Chắc Uyển Thanh mệt rồi, con bế con bé vào phòng cho nó ngủ đi"
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 53: Chương 53



Lâm Thiệu Hoa gật đầu, đi tới chỗ cô đang ngồi nhẹ nhàng bế cô lên tay, trước khi bước vào trong phòng thì bị mẹ Lâm giữ tay lại, móc một bao lì xì đỏ thẫm nhét vào túi áo Triệu Uyển Thanh.

"Cho vợ con một chút tiền mừng tuổi".

Tiểu Lâm vốn đang gật gù sắp ngủ quên, nhưng vừa nghe thấy được lì xì liền thức, hai mắt mở ta mơ màng hỏi mẹ Lâm: "Mẹ, tiền lì xì năm mới đâu?"

"Ha ha ha ha..." mẹ Lâm quay mặt đi, lén cười khúc khích.

Lâm Thiệu Hoa cũng đưa mắt liếc về phía em trai nở một nụ cười, rồi tiếp tục bế Triệu Uyển Thanh vào trong phòng ngủ, em trai bé nhỏ cũng thành công lấy được một bao lì xì đỏ, chớp mắt tiếng cười tươi hạnh phúc tràn đầy toàn bộ căn nhà.

Cho dù là phụ nữ đang mai thai nhưng cân nặng của cô đối với Lâm Thiệu hoa vẫn rất nhẹ, giống như không bế gì trong tay, anh cẩn thận bế cô đặt lên giường, rồi lại tỉ mỉ kéo chăn lên đắp cho cô như sợ cô tỉnh giấc.

Trong bóng đêm yên tĩnh, người đàn ông đứng im như tượng nhìn cô gái đang ngủ say trên giường, một lúc lâu sau mới chịu rời đi.

Lúc quay lại phòng khách, tiểu Lâm cũng không còn ở đó, mẹ Lâm cũng mừng cho Lâm Thiệu Hoa một bao lì xì rồi bảo anh vào phòng mình ngủ sớm.

Mẹ con hai người ngồi trước chậu than hơ tay, bên ngoài thỉnh thoảng phát ra tiếng pháo nổ inh ỏi, trong đêm tối tĩnh lặng tiếng pháo nghe cực kì rõ ràng.

"Năm sau tốt nghiệp con dự định làm gì?" mẹ Lâm mở lời trước.

Năm sau Lâm Thiệu Hoa sẽ tốt nghiệp trung học phổ thông, theo lý mà nói thì có thể dễ dàng tìm được một chỗ công tác trên thành phố.

Nhưng mấu chốt quan trọng là phải có quan hệ.

Nhà họ Lâm không phải một gia tộc lớn, tất nhiên không có cái thứ gọi là quan hệ kia.

Không có quan hệ, thì ngay cả tốt nghiệp trung học phổ thông cũng chỉ có thể suốt ngày quanh quẩn trong nhà làm ruộng.

Lâm Thiệu Hoa nhìn những tia lửa bùng lên từ chậu than, âm thanh có chút nặng nề: "Trong tiểu đội còn thiếu một chân kế toán, nếu không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, tốt nghiệp xong con sẽ đi làm"

DTV

Anh đang nói tới một trong ba tiểu đội trong thôn Thủy Truân, đội trưởng một tiểu đội trong đó chính là bác cả Lâm.

Nhưng chân kế toán trong tiểu đội cũng không phải đi cửa sau mà có, nói tới thực lực, đưa mắt nhìn hết cả đội, chỉ có một mình anh là học sinh đã tốt nghiệp trung học phổ thông, nếu anh không đủ tư cách làm kế toán thì còn ai đủ năng lực làm".

Xuyên qua ánh lửa của chậu than, mẹ Lâm nhìn con trai đang khẽ nhíu mày: "Đây là chuyện tốt, nếu ba con còn sống nhất định cũng thấy mãn nguyện..."

Bà làm một người mẹ, đối với đứa con trai lớn này thật ra bà cũng không đủ hiểu anh, cũng không thể biết được kế hoạch và những mong muốn to lớn trong lòng anh. Nhưng bà có thể lờ mờ cảm nhận được khát vọng của con trai trên con đường học vấn...

Anh giống với cha của anh, không phải người cam chịu ở mãi trong cái ao tù, ngày ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời mà sống.

Hai mẹ con nói chuyện đến thời điểm giao thừa mới xong, bên ngoài âm thanh pháo nổ từng hồi liên tiếp nhau, đón xong giao thừa, Lâm Thiệu Hoa trở vào trong phòng ngủ tối đen như mực, tiếng thở đều đều của người trên giường chạm đến tai anh.

Anh vừa c** q**n áo ngoài vừa bước tới bên giường đất, nhẹ nhàng vén chăn chui vào trong, sau khi vào được chỗ nằm lại giúp cô đắp chăn thật cẩn thận.

Triệu Thanh Uyển đón tết năm 70 trong giấc ngủ mơ ngon lành...

"A? Sao lại có hai bao lì xì vậy nhỉ?"

Vừa sáng sớm, Triệu Uyển Thanh nhìn thấy trong túi áo vốn trống rỗng của mình xuất hiện hai bao lì xì, vẻ mặt đầy ngơ ngác.

Bao lì xì thời đại này vốn không thể so sánh được với bao lì tinh xảo của thời đại của cô, bây giờ bao lì xì chỉ được gấp bằng giấy đỏ là thành bao lì xì, ngoài ra không còn họa tiết nào khác.

Nhìn bên ngoài cực kì đơn giản.

Triệu Uyển Thanh mở hai bao giấy đỏ ra, một bao nhét một khối tiền, cái còn lại thì nhét hai khối.

Là của mẹ Lâm với chồng của cô cho đi? Chứ không thể nào... không thể nào là Tiểu Lâm lì xì cho cô được đúng không?

Cho cô tiền thì cô liền nhận, Triệu Uyển Thanh thành thạo đút tiền vào trong không gian, không có một chút trở ngại tâm lí nào.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 54: Chương 54



Mới sáng tinh mơ Lâm Thiệu Hoa đã dẫn theo Tiểu lâm ra ngoài chúc tết, còn Lâm Uyển Thanh với mẹ Lâm ở nhà để tiếp khách.

Ngày tết không có gì làm, cắn hạt dưa buôn chuyện là hết một ngày.

Ngày mùng 2 của năm mới sẽ đi thăm nhà mẹ để, Lâm Thiệu Hoa cùng Triệu Uyển Thanh mang theo rất nhiều đồ đi tới làng Hoàng Thổ bên cạnh.

Trên đường đi, Triệu Uyển Thanh hỏi anh: "Mẹ anh không đi nhà mẹ đẻ để chúc tết hả?"

DTV

Lâm Thiệu Hoa trả lời hời hợt: "Mẹ cùng gia đình bên kia đã chặt đứt qua hệ từ lâu, mấy năm qua cũng không có đi lại".

Thấy thế Triệu Uyển Thanh cũng không hỏi nhiều, hai người một đường đi thẳng đến thôn Hoàng Thổ, trên đường đi gặp được không ít người quen cũ, ai cũng nhiệt tình hỏi thăm Lâm Thiệu Hoa

Lâm Thiệu Hoa cư xử rất tự nhiên mà trả lời, Triệu Uyển Thanh mấy lần không nhịn được nhìn anh thêm vài cái.

Trước kia cô tưởng Lâm Thiệu Hoa chỉ là một mọt sách, không ngờ được thì ra anh còn có một mặt khác là rất giỏi giao tiếp, EQ cũng không thấp cho lắm...

Khi vừa bước tới cổng nhà họ Triệu, Triệu Thanh Uyển từ xa đã nhìn thấy tiểu Triệu đang ngồi bên cửa ngóng trông ra ngoài.

"Chị hai về, ba, mẹ, chị của con với anh rể về rồi!" Tiểu Triệu chạy như điên vào nhà la lớn thông báo.

Chỉ một lúc sau, cha Triệu mẹ Triệu tính luôn cả ba người con đều chạy ra ngoài cửa đón.

"Trời đất, sao hai đứa lại mang theo nhiều đồ đến đây thế, đến chúc tết tay không là được rồi!" Mẹ Triệu vừa nhíu mày trách mắng Triệu Uyển Thanh, vừa đưa mắt nhìn trộm phản ứng của con rể.

Thấy sắc mặt con rể không có gì khác thường, lúc này mới chịu yên lòng.

Vào trong nhà, mẹ Triệu, ba Triệu thấy Lâm Thiệu Hoa đỡ con gái nhà mình ngồi lên trên giường đất xong xuôi sau đó mới chịu ngồi, vốn trong lòng họ đang rối như tơ liền cảm thấy an tâm.

Người con rể này, đúng là càng xem càng thấy vừa mắt!

Sau đó tiếp tục cùng Lâm Thiệu Hoa nói chuyện, càng nói thì ba Triệu mẹ Triệu càng thêm hài lòng với người con rể này.

Nhìn cái phong thái tràn đầy tự tin này đi, nhìn cách nói chuyện khôn khéo tri thức hơn người này xem! Thật may mắn khi con gái mình cưới được người đàn ông như vậy.

Nhìn lại mấy đứa con trai nhà mình...

Đứa lớn ngồi xổm đơ như khúc gỗ bên cạnh con gái nhỏ, đây cũng coi như thôi đi.

Con trai thứ hai thì đảo mắt liên hồi, bên dưới m.ô.n.g giống như bị kim châm, không chịu ngồi yên cứ lộn xà lộn xộn!

Đứa thứ ba ăn kẹo dừa mà con gái ông mang đến, híp mắt cười đến mức không nhìn thấy được mặt trời... ôi, Vẫn là con gái tốt nhất.

Nói chuyện được một lúc, mẹ Triệu liền dẫn một mình Triệu Uyển Thanh vào trong phòng nói chuyện riêng.

Vừa vào câu đầu tiên liền hỏi: "Mẹ chồng con, bà ấy đối xử với con có tốt không?"

Triệu Uyển Thanh trợn tròn mắt,"Mẹ Lâm đối xử với con rất tốt, mẹ không biết thôi, mẹ chồng của con là người quan tâm con nhất!"

Mẹ Triệu lại hỏi: "Thế còn con rể thì sao? Con với con rể, mẹ nhìn vào thấy hai đứa có vẻ... tốt hơn trước?"

Triêụ Thanh Uyển nhìn mặt mẹ của mình đang hóng chuyện, không nhịn được lại muốn trợn mắt, tự nhiên trả lời cho có lệ: "Vâng... vâng... tốt hơn... Tốt hơn. ."

"haizz, con bên đó sống tốt, mẹ với cha con cũng được an tâm... mà này, mì lần trước con cho mẹ là mì gì? Mì đó ăn rất ngon, ba con khen không dứt!"

Tiểu Triệu đang ăn thêm một viên kẹo dừa ngào đường, nghe thấy mẹ cùng chị hai nói về chuyện mì, cậu nhanh nhẩu nói: "Ăn ngon lắm! Mì của chị cực kì ngon luôn!"

"Con nhờ người trong thành phố mua... gọi là mì ăn liền, chỉ cần đổ nước nóng thẳng vào đợi vài phút cho chín là có thể ăn, có đồ nấu cùng còn ngon hơn"

"Bảo sao, đồ trong thành phố chính là tốt nhất ...".

Giữa trưa bị ba Triệu, mẹ Triệu giữ vợ chồng cô lại ăn một bữa cơm trưa, buổi chiều Lâm Thiệu Hoa với Triệu Uyển Thanh mới được thả về. Lúc gần đi, mẹ Triệu lạo cho hai vợ chồng một rổ trứng gà.

Trên đường về nhà, Triệu Uyển Thanh như người mất hồn, Lâm Thiệu Hoa dừng lại hỏi cô: "Làm sao vậy? Cơ thể có chỗ nào cảm thấy không khoẻ sao?'

Triệu Uyển Thanh nhìn anh một cái, lắc đầu nói mình không có việc gì.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 55: Chương 55



Hai người lại sóng vai đi được một đoạn, Triệu Uyển Thanh nhịn không được nói: "Hôm nay chị của tôi không trở về nhà ..."

Chị em con gái ngày mùng hai trở về nhà chúc tết, đây là một phong tục tập quán.

Mà hôm nay cả một buổi sáng Lâm Thiệu Hoa cùng Triệu Uyển Thanh ở đó, ngay cả bóng dáng chị cả với anh rể cũng chưa nhìn thấy, kia chẳng phải là không có về?

Lâm Thiệu Hoa nghĩ ngợi, mở miệng an ủi cô: "Có lẽ là có việc đột xuất nên không tới được"

Triệu Uyển Thanh trầm mặc, không có nói gì thêm nữa.

Lại nói đến nhà họ Triệu.

Con gái thứ hai với con rể đi rồi, ba Triệu ngồi ở trên giường đất cảm thán một trận.

DTV

Nhìn thử con trai nhà người ta, rồi nhìn lại con nhà mình, haiz, đúng là không có so sánh không đau thương ...

"Năm sau con rể trở về cũng coi như là kế toán của một tiểu đội, nhà chúng ta thì ... Hừ, một đám chỉ biết ăn không ngồi rồi!" Ba Triệu b.ắ.n một ánh mắt hình viên đạn đảo qua lại trên người ba đứa con.

Anh Cả Triệu uất ức vò đầu, nói: "Ba, con không lười biếng mà..."

"Con không có lười biếng, nhưng con ngốc!" Ba Triệu tức tới chửi thề.

Anh cả Triệu bị nói trúng tim đen không cãi được, tâm trạng trên mặt lộ ra vẻ buồn rầu.

Anh từ nhỏ đã biết được mình phản ứng hơi chậm, chỉ số thông minh không được cao cho lắm, nhưng mà... chuyện này cũng không phải lỗi của anh mà...

"Ba, con không ngốc!" Triệu Nhị đột nhiên cắt lời.

Ngay lập tức Triệu Nhị nhận được một chiếc dép đến từ vị trí của ba Triệu, ông giận dữ nói: "Đồ lười như con! Con còn có mặt mũi mà nói à!"

"Ba ơi, ba đừng giận, con cho ba ăn kẹo..." Tiểu Triệu lấy ra kẹo dừa mà Triệu Uyển Thanh tặng, mở giấy bọc, ngoan ngoãn đưa lên gần miệng ba Triệu.

Ngay lập tức cơn giận dữ trong lòng ba Triệu được giảm đi một nửa.

Đúng là vẫn còn trai út cùng con gái nhỏ quan tâm ông.

Ba Triệu xoa đầu Tiểu Triệu, trong lòng đã đưa ra quyết định sau đó liền nhìn Triệu Nhị nói: "Năm sau, con cũng đi nhập học trường cấp ba công xã cho ba!"

Cậu em trai Triệu Nhị nghe vậy lập tức tru lên, gia đình nhà họ Triệu lại rơi vào tình huống gà bay chó sủa...

Mấy ngày Tết nhanh chóng trôi qua, đảo mắt lại sắp đến tiết Nguyên Tiêu đầu tiên trong 70 năm.

Ở huyện Cao Điền này, phần lớn mọi người thích ăn bánh trôi không có nhân. Triệu Uyển Thanh suy đoán đại khái, chắc hẳn là vì tiếc phần nguyên liệu để làm nhân...

Dẫu sao, đường vẫn là thứ quý hiếm trong thời đại này.

Nhưng đối với Triệu Uyển Thanh mà nói thì đường lại không phải đồ vật quý giá gì, cô lấy từ trong không gian ra một túi đường, cùng với một chai rượu nếp, cô tính làm cả hai loại bánh trôi: một là bánh trôi rượu nếp, một loại khác là bánh trôi nhân mè ngọt.

Bánh vừa chín, cô mang hai bát bánh đến nhà ông bà nội Lâm, một bát thì gửi sang nhà bác hai Lâm.

Hai gia đình nhìn thấy bánh trôi liền tấm tắc khen không ngớt lời, không thể không cảm thán: Con dâu nhà thằng út ăn thật sang!

Bên đây, gia đình nhà họ Lâm cũng đã đóng cửa rồi thưởng thức món bánh trôi.

"Tay nghề của Uyển Thanh nhà ta chắc đủ sức để mở cửa hàng rồi..." Mẹ Lâm ăn một miếng bánh trôi rượu nếp, nhịn không được mà cảm thán.

Bà tự cảm thấy mình không có năng khiếu nấu ăn vậy nên việc có một nàng dâu giỏi như Uyển Thanh làm mẹ Lâm cảm thấy rất vui vẻ.

Chưa kịp thưởng thức hết món ngon ngày Nguyên Tiêu, cửa đã bị đập loạn xạ.

"Thùng thùng đông"

Lúc chạng vạng, tiếng đập cửa này nghe lại càng có chút dọa người.

Lâm Thiệu Hoa đứng dậy, đi đến cửa,"Ai vậy?"

"Anh rể! Là em! Anh mau mở cửa cho em với, em sắp c.h.ế.t cóng rồi!" Ở phía bên kia cánh cửa, tiếng nói của Triệu Nhị vang lên.

Trong nhà mọi người đều nhẹ nhõm thở phào. Lâm Thiệu Hoa nhanh chóng chạy ra mở cửa, chỉ thấy Triệu Nhị ngay cả áo cũng không mặc, co ro đứng trước cửa.

"Mau vào trong đi."

Lúc này, Triệu Uyển Thanh mới nhìn rõ cậu em trai Triệu Nhị, nhăn mặt: "Làm sao vậy? Ngay cả quần áo cũng không mặc lại chạy ra ngoài làm gì?"
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 56: Chương 56



Cô kéo Triệu Nhị lại ngồi gần chậu than còn Lâm Thiệu Hoa thì đi vào phòng bếp lấy một chén bánh trôi rượu nếp lên cho cậu ấy.

Triệu Nhị ngồi ăn ngon lành, ăn xong tặc lưỡi nói: "Chị hai, kỹ năng nấu ăn của chị giờ sao lại tốt thế? Ở nhà trước đây ngay cả màn thầu chị còn không biết làm?"

Triệu Uyển Thanh véo cậu ta một cái từ sau lưng đau điếng, ánh mắt nhìn cậu trừng trừng.

DTV

Cậu em trai Triệu Nhị là người lanh lợi, ngay lập tức hiểu ý của chị hai...

Có lẽ là không muốn cho gia đình chồng biết chuyện cô ở nhà không siêng năng phải không? Được, cậu không nói là được chứ gì.

"Em đến đây làm gì?" Triệu Uyển Thanh tức giận nói.

Triệu Nhị lập tức nghẹn họng, cúi đầu, khua tay.

Lâm Thiệu Hoa vỗ nhẹ vai cậu ta: "Em trai, vào trong nói chuyện với anh."

Triệu Nhị liếc mắt nhìn Triệu Uyển Thanh đang phùng mang trợn má, xong lại nhìn sang mẹ Lâm với Tiểu Lâm đang đứng xem, ngoan ngoãn đi vào buồng trong với anh rể Lâm Thiệu Hoa.

Không biết hai người trong phòng đã nói gì với nhau, khoảng mười phút sau, Lâm Thiệu Hoa lại gọi Triệu Uyển Thanh vào.

"Cha mẹ muốn gửi em trai đi học ở trường cấp ba công xã, Triệu Nhị không muốn, mấy hôm Tết đã quậy banh nhà, hôm nay lại làm loạn nên mới chạy tới đây." Lâm Thiệu Hoa giải thích cho cô một cách ngắn gọn, rõ ràng.

Triệu Uyển Thanh không kìm được cảm giác ức chế,"Vậy bây giờ làm sao đây?"

Lâm Thiệu Hoa kéo cô ngồi xuống, hai người một trái một phải ngồi quanh Triệu Nhị, khiến cậu ấy cảm thấy hơi căng thẳng.

"Chị hai... em..." Cậu ấy ấp úng.

"Tại sao em lại không muốn đi học?" Lâm Thiệu Hoa hỏi thẳng.

"À? Học hành có cái gì tốt đâu, nhìn những người trẻ trí thức ở thôn này, đi học cho đã xong cũng làm nông đấy thôi..." Giọng cậu ngày càng nhỏ, càng nói càng không dám nhìn vào Lâm Thiệu Hoa.

Lâm Thiệu Hoa nhìn thẳng vào cậu ấy, nghiêm túc nói: "Em nghĩ học hành không có ích nên em chọn làm nông dân cả đời phải không?"

Triệu Nhị muốn gật đầu, nhưng lại không dám gật đầu, vô cùng khó xử nhìn về phía Triệu Uyển Thanh.

Triệu Uyển Thanh giờ phút này lại đang nhìn Lâm Thiệu Hoa, ánh nhìn đó như muốn xuyên thấu qua vẻ ngoài để nhìn rõ nội tâm của anh...

Linh Thiệu Hoa tiếp tục nói: "Anh đọc sách, trong sách nói rằng các nước láng giềng của chúng ta có công nghiệp nặng rất phát triển, có rất nhiều nhà khoa học tài ba, và cả những nhân tài xuất sắc trong mọi lĩnh vực. Nếu quốc gia của chúng ta muốn phát triển mạnh mẽ, chẳng lẽ không cần đến những người như họ hay sao? Em nhìn các thanh niên trí thức bây giờ đang làm nông, nhưng sau mười hoặc hai mươi năm nữa, lúc đó có thể đã là chuyện hoàn toàn khác."

"Hoa quốc trong hàng ngàn năm qua đã thay đổi biết bao nhiêu chính quyền, triều đại cũng thay phiên nhau tồn tại, nhưng người dân vẫn luôn thờ phụng một câu 'vạn bàn giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao' (Tất cả giai loại đều thấp hèn, chỉ có người đọc sách là cao nhất). Bất kỳ thời đại nào, tri thức đều có thể thay đổi số phận, chỉ là nhìn xem em có thể nắm bắt cơ hội hay không."

Mặc dù Triệu Nhị thông minh, nhưng tầm nhìn của cậu ấy chỉ giới hạn trong cái giếng nông thôn suốt mười mấy năm, cậu ấy chưa hề biết gì về thế giới bên ngoài, về sự phát triển của quốc gia, nhất là tình hình quốc tế gió nổi mây phun như nào cậu lại càng không có nhận thức.

Vì vậy, khi vừa nghe xong lời nói của Lâm Thiệu Hoa, cậu ấy liền chấn động không thôi.

Cậu không biết lời nói của Lâm Thiệu Hoa có thật sự đúng hay không, nhưng cũng không dám phản đối...

Cậu ngơ ngác nhìn về phía người anh rể tuổi trẻ tài cao của mình, đột nhiên có cảm giác sự cơ linh của bản thân biến đâu mất rồi. Lúc này, cậu cảm thấy mình như ếch ngồi đáy giếng mới biết được thế giới bên ngoài thật là rộng lớn...
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 57: Chương 57



Cùng bị chấn động đến ngẩn ngơ như Triệu Nhị còn có Triệu Uyển Thanh.

Tuy nhiên, sự 'ngẩn ngơ' của cô không giống với em trai, Triệu Nhị không biết gì, đột nhiên một ngày được người khác mở ra một cánh cửa thế giới mới! Điều này làm đầu óc cậu như muốn nổ tung.

Còn Triệu Uyển Thanh biết tất cả mọi thứ, vì vậy cô càng cảm thấy thất kinh.

Là người hiện đại, người ta thường có cảm giác ưu việt khi đánh giá, phê phán những diễn biến lịch sử đã qua. Nhưng họ không biết, người ở thời đại đó có thể có tầm nhìn và ý tưởng vượt xa thời đại là người tài giỏi đến bực nào.

Những người có tư tưởng vượt thời đại nhất định đều không phải là người tầm thường.

Cô lặng lẽ nhìn chàng trai anh tuấn nhưng lại mộc mạc trước mặt, ánh mắt kiên định của anh đã thắp lên ngọn lửa trong cô.

Giờ khắc này, Triệu Uyển Thanh chỉ biết đến một điều duy nhất đó là Lâm Thiệu Hoa chính là nam chính của cô.

Bên trong Nhân Sinh Các.

Quản lý sổ sách kích động bay tới bay lui, trong miệng quang quác quang quác không biết đang gọi cái gì.

Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau liếc mắt một cái,"Hắn điên rồi?"

"... Hẳn là như vậy"

Bạch Vô Thường kêu hắn: "Ngươi đừng vui mừng sớm quá, hiện tại chỉ là vai chính hai bên mới xác định, tình cảm còn chưa bắt đầu phát triển đâu!"

Hắc Vô Thường nói thêm: "Đúng vậy, ta đã gặp qua rất nhiều trường hợp trong kịch bản, nam nữ vai chính đôi bên đều xác định, nhưng tình cảm của bọn họ lại gặp nhiều khó khăn, bị cản trở suốt nửa đời người, thậm chí cuối cùng còn không thể thành..."

Quản lý sổ sách đang vui mừng thì lập tức bị dội một gáo nước lạnh, trở lại bình tĩnh như mây rồi tiếp tục giám sát... ...

Buổi tối, Lâm Thiệu Hoa đem Triệu Nhị đưa về thôn Hoàng Thổ.

Ba Triệu mẹ Triệu nhìn thấy Triệu Nhị trở về, lập tức yên lòng, lại muốn túm cái đòn gánh muốn đánh cậu.

Lâm Thiệu Hoa ngăn ba Triệu mẹ Triệu lại,"Em hai đã biết sai rồi, cậu ấy đồng ý đi học cấp ba."

Ba Triệu cười cười với con rể, lại nghiêm mặt hỏi con thứ hai,"Anh rể con nói chính là sự thật sao?!"

Dáng vẻ Triệu Nhị xấu hổ ngượng ngùng gật gật đầu.

Lâm Thiệu Hoa đi rồi, ba Triệu lại hỏi Triệu Nhị : "Hừ, con như thế nào lại đổi ý rồi? Không phải con vẫn rất ngoan cố sao?!"

Triệu Nhị lẩm nhẩm lầm bầm không biết nói gì, ba Triệu chả buồn nghe. Dù sao trong nhà có đứa con trai đi học cấp ba là được, không thể để cả nhà đều chân lấm tay bùn được.

DTV

Nghĩ, ông sờ sờ đầu Tiểu Triệu,"Tiểu Nhạc về sau cũng sẽ đi học cấp ba "

"Dạ" Tiểu Triệu ngoan ngoãn nói.

Khi Lâm Thiệu Hoa trở lại thôn Thủy Truân thì trời đã chợp tối, từng nhà đều tối đen như mực, chỉ có nhà mình cửa còn có một tia ánh lửa.

Đến gần vừa thấy, là Triệu Uyển Thanh giơ cây đuốc đang đợi anh.

"Mau vào nhà"

Lâm Thiệu Hoa nhẹ đẩy cô vào nhà, lại giơ tay cầm cây đuốc trong tay cô, Triệu Uyển Thanh không phòng bị, tay hai người lập tức liền cùng nhau nắm.

Bày tay có khớp xương rõ ràng của người đàn ông nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại...

Triệu Uyển Thanh sửng sốt, vội buông tay, đem cây đuốc nhường cho anh.

Lâm Thiệu Hoa kề bên cạnh cô, xuyên qua ánh lửa có thể nhìn thấy vành tai cùng gò má ửng hồng của cô... Không biết là ánh lửa hay là...

"Tay lạnh quá, vào nhà sưởi ấm đi".

Vừa rồi anh đã chạm vào, bàn tay cô lạnh như băng vậy.

Hai người một trước một sau đi vào trong phòng, Lâm Thiệu Hoa đóng cửa lại.

"Em của tôi trở về không có chuyện gì chứ?" Triệu Uyển Thanh sốt ruột hỏi anh.

Lâm Thiệu Hoa nhìn cô ngồi ở trên giường đất, đôi mắt sáng ngời xinh đẹp kia đang mong đợi nhìn anh thì trong lòng không khỏi đập liên hồi,"Không có việc gì, ba mẹ nghe tin em hai bằng lòng đi học cấp ba thì yên tâm rồi."

Anh tự giác bỏ qua cảnh ba Triệu cầm đòn gánh, mẹ Triệu lấy giày bản muốn giáo huấn Triệu Nhị ...

Quả nhiên, khuôn mặt xinh đẹp căng thẳng của cô giãn ra,"Vậy là tốt rồi..."
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 58: Chương 58



Rửa mặt một phen, Triệu Uyển Thanh tới nằm trong ổ chăn, bên cạnh ổ chăn vẫn là khoảng trống.

Cô hơi nghiêng đầu, nhìn tới thân ảnh người đàn ông ngồi trước đèn dầu hỏa cầm bút viết chữ.

Không cần phải thi đại học, nỗ lực như vậy làm gì?

Không biết có phải hôm nay nghe xong những lời nói của anh khiến cô bị khiếp sợ rồi hay không mà trong lòng của Triệu Uyển Thanh ẩn chứa ý niệm muốn thân cận anh. Ý niệm ngây thơ này khiến cô khoác xiêm y đứng lên, nhẹ nhàng đi đến phía sau anh.

"Không ngủ được à?"

Người đàn ông mải mê luyện chữ nhập tâm đến mức không nhận ra có người đang đứng phía sau mình

Anh đột nhiên quay đầu lại, b.í.m tóc của thiếu nữ tản ra, vạt áo hơi sưởng, dáng người yểu điệu đứng ở trước ánh đèn, chiếu rọi ra vẻ đẹp mỹ lệ động lòng người.

Cô chậm rãi đến gần chỗ anh, đứng ở bên cạnh anh nhìn cuốn sách,"Hồng Nham?"

Triệu Uyển Thanh nhớ rõ, giống như thời đại này có rất nhiều sách đều là sách cấm...

"Cô đọc qua rồi?" Lâm Thiệu Hoa nhìn cô, đôi mắt phượng hiện lên một tia kinh ngạc.

Triệu Uyển Thanh nhẹ nhàng đảo mắt, duỗi tay chỉ vào bìa sách của anh,"Tôi chưa đọc nó, nhưng tôi biết chữ."

Lâm Thiệu Hoa nhìn đầu ngón tay trắng nõn điểm vào cuốn sách của anh, ma xui quỷ khiến anh hướng băng ghế xê dịch ra một chút, vỗ vỗ vào vị trí trống,"Cùng nhau xem?"

Tuyệt thế đại soái ca mời cô cùng đọc sách đêm khuya?

Ngồi hay là không ngồi?

Thân thể so đại não lại thành thật hơn, khi Triệu Uyển Thanh phản ứng lại thì cô đã ngồi xuống bên cạnh Lâm Thiệu Hoa.

Triệu Uyển Thanh: "..."

Muốn trách chỉ có thể trách người đàn ông lấy sắc dụ người này.

Một quyển sách được đặt ở giữa, Lâm Thiệu Hoa chu đáo lật giở đằng trước, cùng cô từ từ xem sách...

Hơi thở nam tính chỉ thuộc về anh phảng qua bên tai cô, hết đợt này tới đợt khác, mang theo sự nóng rực. Triệu Uyển Thanh nghiêng nghiêng đầu, cảm giác bên tai đang dần bị đốt cháy.

Nhìn trong chốc lát, cô che miệng ngáp một cái,"Tôi mệt rồi ..."

"Ngủ thôi", Lâm Thiệu Hoa đóng lại sách.

Hai người nằm trên giường đất, mỗi người một cái chăn bông.

Người nói buồn ngủ vẫn mở mắt, người nói ngủ đi thì không thật sự đi ngủ.

Trong không gian tối tăm, một bầu không khí kỳ lạ được lan tỏa.

"Cô thích đọc sách sao?" Âm thanh trầm thấp của anh vang lên.

Triệu Uyển Thanh nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, nhẹ giọng nói: "Ừm, thích"

Sau này cô muốn vào học đại học, tất nhiên phải xây dựng hình tượng thích đọc sách đầu tiên.

Sau đó, cô liền nghe thấy anh dùng âm thanh trầm thấp nói: "Về sau khi tôi ở nhà sẽ dẫn cô cùng đọc sách, hử?"

"Được..."

Nói xong, Triệu Uyển Thanh lập tức nhắm mắt lại, nghe tiếng tim đập của mình rồi chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Bên cạnh, người đàn ông hơi hơi nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng chậm rãi gợi lên một đường cong.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Triệu Uyển Thanh nhìn thấy Lâm Thiệu Hoa đang rót nước rửa mặt cho mình, cảm giác mặt lại nóng lên.

Bọn họ chỉ là cùng đọc một quyển sách mà thôi, quan hệ liền thân mật đến mức có thể lấy nước rửa mặt cho nhau sao?

DTV

Trong lòng cô không khỏi nói thầm, nhưng cơ thể cô lại thật thành vắt khăn lông rửa mặt.

Nhiệt độ nước vừa phải, ấm áp nhưng lại không quá nóng.

Rửa mặt, nhưng lại mơ hồ khiến cho lòng người cảm thấy thoải mái.

Trường cấp ba công xã khai giảng vào ngày hai mươi tháng giêng, Lâm Thiệu Hoa còn có thể ở nhà thêm mấy ngày. Có anh là sức lao động trai tráng ở nhà, ngoài nấu cơm ra thì việc nhà trong ngoài đều là anh làm hết.

Mẹ Lâm cùng Triệu Uyển Thanh ngồi nhàn nhã bên chậu than tán gẫu thêu thùa may vá ăn quà vặt, sau một mùa đông, em trai Lâm cũng béo trắng lên một ít, thoạt nhìn càng thêm đáng yêu.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 59: Chương 59



Tay nghề may vá của Triệu Uyển Thanh cũng miễn cưỡng chấp nhận được, hiện tại tự mình làm áo nhỏ, quần nhỏ cũng không có vấn đề gì, nhưng cũng chỉ có thể mặc tạm được thôi, chứ thẩm mỹ cũng chưa được đẹp lắm...

So sánh với mẹ Lâm thì bà ấy làm quần áo rất đẹp, đường may kim chỉ chỉnh tề, tay nghề so với máy khâu đời sau cũng không kém.

Hai người cùng nhau chuẩn bị quần áo cho em bé chưa được sinh ra, từ độ tuổi trăng tròn đến ba tuổi đều có hết.

"Ai nha, con quên mất không chuẩn bị tã cho em bé rồi." Triệu Uyển Thanh vỗ vỗ đầu, đột nhiên cũng nghĩ đến.

Mẹ Lâm bình tĩnh nói: "Không sao hết, mẹ đã chuẩn bị rồi."

Bà trở về phòng, khi trở lại nhà chính thì trên tay còn cầm một cuộn vải xám trắng, đen đều có.

Triệu Uyển Thanh đột nhiên có một loại dự cảm không lành...

Rất nhanh, loại dự cảm này liền biến thành hiện thực.

Mẹ Lâm mở cuộn vải ra, giọng điệu lộ đầy tự hào,"Cái này là của Thiệu Hoa và Thiệu Tư đều dùng khi còn nhỏ, mấy năm nay mẹ bảo quản chúng rất tốt, hiện tại vẫn còn có thể sử dụng!"

Em trai Lâm đang ăn hoàng sinh: "..."

Lâm Thiệu Hoa vừa đốn củi xong mới bước vào nhà chính: "..."

Triệu Uyển Thanh che mặt, mắt không thấy sắc mặt của lớn nhỏ hai vị soái ca...

-

Gà vịt trong không gian đã xuất chuồng, Triệu Uyển Thanh thu chúng vào chuồng của hệ thống, định chờ Lâm Thiệu Hoa đi rồi sẽ mang bán chúng trong chợ đen.

Lần này cô không nuôi quá nhiều gà vịt, nhà nào cũng mua sắm đồ Tết, khoảng thời gian này chính là lúc mọi người có nhiều đồ ăn nhất trong năm, nếu cô nuôi nhiều sẽ khó bán.

Buổi tối rửa mặt xong, Lâm Thiệu Hoa lại ngồi xuống trước bàn, lấy sách ra.

"Lại đây."Anh gọi cô.

Triệu Uyển Thanh suy nghĩ vài giây, rồi ngồi xuống bên cạnh anh, hai người cùng nhau đọc sách nửa giờ.

Lâm Thiệu Hoa nhìn đôi lông mày rũ xuống của cô, hỏi: "Không thích quyển này sao"

Triệu Uyển Thanh gật đầu, thật ra cô rất muốn xem tài liệu giảng dạy hiện tại của bọn họ để sớm làm quen với nội dung thi đại học.

Lâm Thiệu Hoa cất quyển sách trên bàn đi, đưa tay vào trong cặp sách lấy ra một quyển sách khác.

Triệu Uyển Thanh hai mắt chờ mong, sau đó... liền nhìn thấy 《 Thép đã tôi thế đấy》.

"Cuốn sách luyện sắt thép này có gì hay, anh còn cuốn nào khác không?" Cô cố ý hỏi.

Chỉ thấy khóe miệng người đàn ông bởi vì lời nói của cô mà hơi co rút.

Trong lòng Triệu Uyển Thanh nghẹn cười, nhưng cô vẫn cố giữ vẻ mặt nghiêm túc.

"Muộn rồi, ngủ đi."Người đàn ông dường như hoàn toàn từ bỏ.

Hai người nằm trên giường, nghe tiếng hô hấp của đối phương thì đều biết đối phương vẫn chưa ngủ.

"Tay cô có lạnh không?"

DTV

Triệu Uyển Thanh sửng sốt, theo bản năng giơ tay ra khỏi chăn,"Không lạnh!"

Ổ chăn bên cạnh cũng nhúc nhích, bàn tay ấm áp của người đàn ông lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

"Còn nói không lạnh?"

Ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng v**t v* mu bàn tay và lòng bàn tay cô.

Gương mặt đang chôn trong chăn Triệu Uyển Thanh lập tức đỏ bừng!

Đôi tay vừa đẹp mắt vừa mạnh mẽ kia kéo tay cô vào ổ chăn của anh, cảm thụ hơi ấm.

"Tôi... tôi thật sự không lạnh..."Cô nói ngắt quãng.

Nửa đời trước ngoại trừ lúc cô còn đi nhà trẻ có chơi trò chơi nắm tay thì căn bản là cô chưa từng chạm vào tay đàn ông?!

Bất thình lình bị trêu chọc như vậy ai mà chịu nổi...

Bị anh nắm ở trong chăn ủ ấm một hồi lâu, Triệu Uyển Thanh nhẹ nhàng cử động tay, muốn rút tay lại nhưng không được.

"Đừng lộn xộn!"

Da mặt cô càng đỏ hơn.

Cô nhẹ nhàng chui vào trong chăn, Triệu Uyển Thanh từ từ chìm vào giấc ngủ với khuôn mặt đỏ bừng...

Sáng sớm, cô nhìn tay mình còn ở trong chăn của Lâm Thiệu Hoa, trong lòng có một luồng ấm áp khó hiểu chạy qua.

Cả ngày nay, Triệu Uyển Thanh không cách nào tập trung vào công việc của mình, mỗi lần đối diện với ánh mắt Lâm Thiệu Hoa là tim cô lại đập như sấm.

Mãi cho đến buổi tối trước khi Lâm Thiệu Hoa rời đi, hai người vẫn luôn nắm tay đi vào giấc ngủ.
 
Back
Top Bottom