Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 40: 40: Làm Áo Bông



Đem gà bán còn dư nhét lại vào trong không gian, Triệu Uyển Thanh lại thay phiên đến vài cửa nhà tìm người mua, đến tận trưa mới đem năm con gà bán xong hết.Kiếm tiền thì khổ cực như thế, nhưng tiêu tiền thì cũng rất vui vẻTriệu Thanh Uyển gỡ bỏ lớp ngụy trang trên mặt, cô đi thẳng đến xưởng bông.Cô muốn mua bông.Lần trước chỉ có thể mua được vải, bây giờ chỉ cần có được bông rồi nhét bông vào vải là có thể làm được áo bông rồi.Xưởng dệt tất nhiên sẽ không chịu bán bông cho cô, nhưng lần trước khi ở chợ đen có gặp được một thương lái bán bông đầu cơ trục lợi, người đó nói nếu muốn mua thêm bông thì cứ tìm anh ta ở cuối dãy phố cũ sau xưởng dệt vải.Triệu Uyển Thanh lúc đó đi ngang có nghe trộm được, cũng nhẩm ghi nhớ trong lòng.Đằng sau xưởng dệt vải quả nhiên là có một dãy phố cũ, cô đi đến cuối phố mới thấy được một căn nhà cửa chính nhỏ tới mức có thể gọi là hẹp, ở trước cửa có cái rổ, trong rổ có mấy nhúm bông trắng xóaCô đi đến cửa nhỏ, từ trong liền có một bác gái đi ra, không phải là người đàn ông đầu cơ trục lợi mà cô gặp lần trước.“ Cô muốn mua bông vải?” Triệu Uyển Thanh gật đầu, người phụ nữ trở về phòng lấy ra một túi cho cô xem chất lượng, “Muốn nhiều hay ít?” “Năm cân đi.” Kỳ thật cô cũng không biết để làm một bộ quần áo cần phải dùng bao nhiêu, trước cô cứ mua một ít, nếu không đủ thì lại đến mua sau vậy.

Người phụ nữ tìm cho cô một cái túi to rồi nhét đầy năm cân bông và giúp cô nén chặt lại, còn tặng cô một thước vải mịn.

Triệu Uyển Thanh thanh toán tiền xong liền kéo túi da rắn đi qua con phố, mãi cho đến nơi không có ai mới bỏ vào trong không gian.

Cõng sọt không, cô nghênh ngang trở về nhà, lúc sắp về đến nhà thì lại lấy đồ ra.

Mẹ Lâm đang ở nhà rửa chén, thấy cô trở về liền chạy nhanh ra tiếp.

“Sao con lại mua nhiều như vậy? Con cứ như vậy mà kéo trở về sao? Nặng như vậy.” Mẹ Lâm tiếp đỡ sọt của cô, lại giúp cô kéo cái túi vào trong sân.

“Ăn cơm chưa?” Mẹ Lâm hỏi.

Triệu Uyển Thanh lắc lắc đầu, cô cố đi bán đồ, bán xong lại vội vàng đi mua đồ, trên đường đi chỉ ăn một cái bánh bao lót bụng.

Mẹ Lâm quay trở lại phòng bếp hâm cơm nóng cho cô, tới khi cơm nước xong xuôi thì hai người mới bắt đầu kiểm tra đồ.

“Sao con mua nhiều bông như vậy? Uyển Thanh, con muốn làm quần áo à?” Triệu Uyển Thanh gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, nói: “Đúng vậy, nhưng con không biết làm.” Mẹ Lâm : “Mẹ làm cho con.” “Cái này…… Thật ngại quá……” Cô ngượng ngùng lên.

Có chỗ nào mà mẹ chồng may quần áo cho con dâu không? Tin này truyền ra thì thanh danh của cô còn muốn nữa hay không? Triệu Uyển Thanh vuốt bông, lại hỏi: “Mẹ, thân hình con như vậy, làm một nửa cái áo bông dài thì cần bao nhiêu bông ?” Mẹ Lâm kéo nàng lên, nhìn quanh cô một lúc, “ Con gầy như vậy thì chỉ cần ba cân rưỡi là đủ rồi.” “ Được, vậy làm rắn chắc một chút, cho con làm bốn cân, còn thừa thì tất cả làm áo bông cho em trai, ở đây con còn có vải dệt.”.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 41: 41: Khung Cảnh Ấm Áp



Đến lượt mẹ Lâm ngại ngùng nói, “Cái này…… Không tốt lắm……”Chị dâu bỏ tiền ra làm áo bông cho em chồng? Nói ra thì bà cảm giác là chính gia đình mình đang chiếm lợi của con dâu.

Triệu Uyển Thanh vừa thấy liền biết bà ấy nghĩ gì.

Cô dứt khoát nói : “Mẹ, con quyết định vậy rồi, con đi tìm người khác làm quần áo cho cũng phải trả tiền công, mẹ, coi như là con đây trả tiền công cho mẹ.

”Mẹ Lâm bị cô thuyết phục, hai người liền quyết định vậy đi.

Chạng vạng em trai Lâm đi cắt cỏ heo trở về, nghe mẹ Lâm nói sẽ làm áo bông cho cậu thì cậu vui vẻ vây quanh Triệu Uyển Thanh xoay vòng vòng.

“Chị dâu, nhưng vì sao mà không làm áo bông cho anh trai mà lại làm áo bông cho em?” Em trai Lâm cười hì hì hỏi.

Triệu Uyển Thanh bị lời nói của trẻ con làm cho sửng sốt.

“Bởi vì em so với anh trai em đáng yêu hơn!”Cô duỗi tay véo lấy má mềm mại trên gương mặt của Tiểu Lâm, hai người cười một tràng.

Mẹ Lâm ngồi ở một bên nhìn, trong mắt cũng tràn đầy ý cười dịu dàng.

Khoảng sân nhỏ của ba người tràn ngập hơi thở hạnh phúc.

Triệu Uyển Thanh tìm thấy hai khối vải mà cô đã mua lần trước, màu xanh lục quân đội là làm cho cô , màu xanh đậm thì làm cho em trai Lâm.

Hai người đứng gọn thành một hàng, ngoan ngoãn làm mẫu cho mẹ Lâm đo kích cỡ.

Sau khi cắt xong vải dệt, hai người ngồi xuống một trái một phải, nhìn chăm chú mẹ Lâm làm quần áo.

Mẹ Lâm cảm thấy buồn cười, đuổi bọn họ đi, “Ngồi xa chút, cẩn thận kim khâu của mẹ khéo không chọc đến mắt mấy đứa bây giờ!”Em trai Lâm sợ đến mức chủ động chạy xê dịch ra, Triệu Uyển Thanh cười cười, về phòng cầm khối bông rồi vải mịn.

“Mẹ dạy con làm quần áo đi, chờ em bé được sinh ra đời thì lúc đó sẽ phải làm không ít quần áo để mặc.

”Cô xin học làm quần áo cùng mẹ chồng với một thái độ chân thành, mẹ Lâm cũng không keo kiệt, hai người cùng bắt đầu làm quần áo.

Bởi vì là mới học qua, Triệu Uyển Thanh cũng không yêu cầu cao với bản thân nên cô chỉ lấy tấm vải mịn làm một chiếc quần nhỏ.

Khi làm ra thành phẩm là sản phẩm nhỏ như vậy cũng hao phí của cô không ít công sức.

Gần nửa tháng sau, Lâm Thiệu Hoa lại lần nữa trở về nhà.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, anh tạm biệt với bạn học rồi tiếp tục đi bộ về nhà mình.

Khi tới gần con mương, anh theo bản năng qua đó nhìn thoáng qua.

Chỉ thấy một bóng người mảnh khảnh ngồi xổm bên bờ giặt quần áo……Triệu Uyển Thanh múa may chày gỗ, từng cái đập vào quần áo.

Đầu mùa đông nước sông thực sự rất lạnh, đông lạnh đến nỗi cả tay cô đều ửng đỏ.

Trong khoảng thời gian này, xã không biết lại làm cái dự án gì, chọn trời lạnh này mà bắt đầu làm công trình!Người trong thôn không chỉ đi làm nông bình thường mà còn đi làm thuê, lúc rảnh rỗi thì bị điều ra làm công trình!Bây giờ mẹ Lâm rất bận rộn, trước kia bà thừa dịp thời gian nhàn hạ còn có thể về ở nhà trồng rau ăn rồi giặt quần áo, hiện tại bây giờ phải toàn giao đến Triệu Uyển Thanh tự lực cánh sinh.

Một trận gió lạnh thổi qua, Triệu Uyển Thanh rụt rụt hai tay, lại buộc phải vung chày gỗ giặt đồ.

Lần này, chiếc chày vung xuống nhưng đột nhiên ———— một bàn tay ấm áp bao lấy cổ tay của cô rồi nắm lấy.

Triệu Uyển Thanh sửng sốt, không kịp quay người xem là ai, liền nghe thấy được một âm thanh quen thuộc, “Là tôi”.

.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 42: 42: Cô Thật Sự Đã Thay Đổi Sao



Lâm Thiệu Hoa buông cặp sách, không màng đến ánh mắt khiếp sợ của cô lại cầm lấy chày gỗ từ tay cô và quần áo.

Triệu Uyển Thanh không có ý định đoạt lại từ anh, cô đứng dậy khởi động tay chân vài cái, sau đó chờ anh đem số quần áo còn lại giặt xong.

Động tác của Lâm Thiệu Hoa vô cùng nhanh nhẹn, một chốc thì tất cả quần áo đều được giặt xong, vắt sạch nước bỏ vào giỏ.

Anh xách giỏ quần áo đi về nhà, Triệu Uyển Thanh theo anh đi phía sau.

Vừa vào phòng, em trai Lâm đang rửa rau thì chạy vụt ra “Anh trai!”Lâm Thiệu Hoa đem quần áo đi phơi, tiểu Lâm cũng đi quanh Lâm Thiệu Hoa , “Anh trai, anh xem này, xem áo mới của em này!”Hai mắt của Tiểu Lâm sáng ngời, ngón tay thật cẩn thận chỉ vào áo bông màu xanh đậm đang mặc trên người, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.

Lâm Thiệu Hoa dừng một chút, khen nói: “Đẹp.

”“Hì hì hì, chị dâu làm cho em! Chị dâu nói em đáng yêu mới làm quần áo cho em……” Nhóc con nhịn không được khoe khoang.

Lâm Thiệu Hoa quay đầu nhìn về phía Triệu Uyển Thanh.

Triệu Uyển Thanh sửng sốt, “Không phải tôi làm, là mẹ làm, tôi chỉ mua một chút nguyên liệu cùng bông.

”Công lao không phải của cô nên cô không nhận.

Giải thích xong, cô liền chui vào phòng bếp bắt đầu làm cơm trưa.

Trong sân tràn ngập lời nói tiếng cười của tiểu Lâm, Lâm Thiệu Hoa thỉnh thoảng trả lời lại cậu vài câu.

Khi mẹ Lâm trở về nhà, Triệu Uyển Thanh đã nấu cơm xong rồi.

Trong nhà nhiều người nên hôm nay cô có làm thêm đồ ăn có thịt.

Một đĩa gà cay, một bát canh thịt, một đĩa cải trắng xào, một đĩa củ cải thái lát cay, một đĩa bánh bao ngô, một bàn ăn phong phú được dọn ra.

Cơm nước xong, Triệu Uyển Thanh xoa xoa cánh tay bị đau trở về phòng.

Cô hiện giờ mang thai đã được ba tháng, hơn nữa hằng ngày đều làm một ít việc nên càng dễ dàng buồn ngủ.

Vào mùa đông rồi, cô cũng muốn thử cảm giác làm con mèo ngủ trưa.

Mẹ Lâm cũng ở bên ngoài làm việc mệt mỏi, cơm nước xong liền lôi kéo tiểu Lâm về phòng nghỉ ngơi.

Lâm Thiệu Hoa một mình thu dọn phòng bếp, lại đến phòng trước phòng sau làm hết việc nhà, lúc này mới về phòng.

Trên giường như cũ còn có hai tấm chăn, tấm chăn bên kia tường phồng lên, trong chăn là cô gái ngủ đến gương mặt ửng hồng, mái tóc đen mềm mại cũng hơi xõa ra, từng sợi tóc dán lên gò má trắng nõn của cô……Trong đầu Lâm Thiệu Hoa quanh quẩn nghĩ tới lúc vừa rồi, cô ở bờ sông cố hết sức giặt quần áo, ở phòng bếp thì cúi đầu bận rộn, gắp đồ ăn cho em trai khi ăn cơm……Những bóng ảnh chăm chỉ xâu thành chuỗi, cùng người ngủ ngon lành trước mắt xếp thành một người.

Lần trước anh trở về, nhìn thấy cô chợt thay đổi, anh chỉ thấy cô giả bộ tốt hơn.

Rốt cuộc, không phải cô ấy chưa từng làm chuyện như thế này trước đây ! Ở trước mặt anh làm bộ hiền thê lương mẫu, sau lưng lại ức h**p tra tấn mẹ anh cùng em trai.

Cô thật sự đã thay đổi sao?Tầm mắt người đàn ông di chuyển xuống mu bàn tay ửng đỏ của cô thì dừng lại, đôi lông mày tuấn tú của anh nhíu lại.

Anh xoay người đi tìm trong tủ của cô dầu xoa mà cô thường ngày hay sử dụng, Lâm Thiệu Hoa ngồi vào mép giường, lấy ra một chút rồi bôi vào mu bàn tay của cô mà xoa.

Đôi bàn tay xương khớp rắn chắc bao lấy bàn tay của cô, tinh tế nhẹ nhàng mà thoa cho cô.

Thôi , cô hẳn là thật sự thay đổi rồi……Ngủ mơ, Triệu Uyển Thanh mơ thấy mình bị một cái bếp lò đuổi theo, cô chạy thiệt chạy, cái bếp lò kia lại đuổi, lại đuổi.

Cuối cùng bếp lò vẫn đuổi kịp theo cô, nhảy đến trên tay cô rồi sưởi ấm tay cô …….
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 43: 43: Tôi Đánh Cô Đó



Sau khi tỉnh giấc ngủ trưa, Triệu Uyển Thanh nhìn vào bàn tay của mình, lại ngửi thấy mùi hương của dầu sò.

Lạ quá! Cô không bôi dầu sò mà.

Gần đây, tay cô thường ngâm trong nước lạnh nên đã có dấu hiệu bị thấp khớp, vì vậy cô đã vào thương thành trong không gian để mua kem dưỡng da tay.

Còn hộp dầu sò trong tủ của nguyên chủ trước đây? Cô không cần đến.

Lâm Thiệu Hoa mỗi khi ở nhà sẽ giúp mẹ xuống đồng làm việc, hôm nay cũng vậy.

Buổi chiều, chỉ có mẹ Lâm, tiểu Lâm và cô ở nhà, cả ba người ngồi xung quanh chậu than ở nhà chính để trò chuyện.

Triệu Uyển Thanh không ngồi yên, cô đang may quần áo cho đứa bé chưa chào đời, mẹ Lâm thỉnh thoảng quanh sang chỉ cô thêu một chút.

Tiểu Lâm thì ôm lấy phần hạt dưa ngũ vị mà Triệu Uyển Thanh đã làm cho, cẩn thận nhấm nháp từng hạt.

Khi tới giờ nấu cơm tối, Triệu Uyển Thanh đặt kim chỉ xuống rồi đi vào nhà bếp, trước tiên cô trộn bột bắp và bột mì trắng lại với nhau rồi để bột nghỉ.

Sau đó, cô bắt đầu làm nhân thịt.

Khi một nồi bánh nhân thịt thơm phức đã được làm xong khiến Tiểu Lâm không khỏi ch** n**c dãi ròng ròng.

Cả gia đình đợi Lâm Thiệu Hoa tan làm trở về để ăn cơm tối, nhưng chưa đợi được Lâm Thiệu Hoa về thì lại thấy Vu Tĩnh tới.

Cô ta vào trong rồi tự nhiên ngồi xuống ngay tại nhà chính, khuôn mặt Triệu Uyển Thanh ngay lập tức trở nên u ám.

Người phụ nữ này bị gì vậy? Không hiểu tiếng người à?"Cô đến đây làm gì?" Cô lạnh lùng nói.

Vu Tĩnh nhìn cô một cái rồi nói: "Nghe cô nói kìa, đây có phải nhà của một mình cô không? Tôi là tới tìm Thiệu Hoa chơi.

"Nói rồi, cô ta đưa tay đến đĩa bánh nhân thịt thơm phức trên bàn.

"Ba!""Ui da! Tại sao cô lại đánh tôi?!"Triệu Uyển Thanh cầm đũa, ánh mắt lạnh lẽo như băng nhìn cô ta: "Ừ, tôi đánh cô đó.

""Nhà chúng tôi không chào đón cô, xin cô đi ra ngoài.

"Vu Tĩnh nhìn vào lối ra mà Triệu Uyển Thanh đang chỉ, tức giận đến nghiến răng, nhưng khi nhìn thấy mẹ Lâm đang ngồi bên cạnh, cô ta nhanh chóng cầu cứu: "Dì ơi, dì xem cô ấy quá thẳng tính đi, cháu đến nhà dì mà cũng không được!"Mẹ Lâm từ khi cô ta vào cửa đã giả vờ không thấy, khi Triệu Uyển Thanh đánh cô ta, mẹ Lâm còn kéo Tiểu Lâm sang bên cạnh, mặc kệ không hỏi.

Con bé này không phải là người tốt, từ trước khi con dâu gặp cô ta thì mẹ Lâm đã không thích cô ta rồi.

Nên giờ phút này khi Vu Tĩnh xin giúp đỡ, đương nhiên bà giả vờ như không thấy.

Tiểu Lâm đảo mắt vòng quanh, cũng không nói gì.

Vu Tĩnh ngồi trên ghế tức giận đến run lên, nhưng Triệu Uyển Thanh không định để cô ta tiếp tục tác oai tác quái, cô trực tiếp kéo cô ta đến cửa chính.

Một bên kéo một bên nói thầm trong lòng, "Nữ phụ phản diện này thực là khó chơi!"Xem ra, việc làm nữ chính cũng không hề dễ dàng.

Triệu Uyển Thanh kéo Vu Tĩnh đến cửa, mắt thấy Triệu Uyển Thanh sắp đóng cửa, Vu Tĩnh đột nhiên quay đầu thấy Lâm Thiệu Hoa đã làm xong việc đồng án đang trở về.

"Anh Thiệu Hoa, anh coi Triệu Uyển Thanh nhà anh này, cô ấy thực sự là một người đàn bà chanh chua, em mới vào nhà anh mà cô ấy đã đánh em, sau đó còn đuổi em đi!".
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 44: 44: Bánh Nhân Thịt



Vu Tĩnh bước nhanh đến bên cạnh Lâm Thiệu Hoa, Lâm Thiệu Hoa lùi một bước, giữ khoảng cách với Vu Tĩnh.

"Anh Thiệu Hoa, em! "Lâm Thiệu Hoa không hề nhìn cô ta, nói một cách lạnh lùng: "Đừng bao giờ quay lại nhà tôi nữa.

"Vu Tĩnh: ????Cô ta vẫn chưa hồi thần thì Lâm Thiệu Hoa đã trực tiếp bước vào nhà, đóng cửa thay cho Triệu Uyển Thanh, tiếng khóa cửa lạo xạo cũng vang lên từ bên trong.

Vu Tĩnh hoàn toàn ngơ ra luôn.

Sau cánh cửa, Triệu Uyển Thanh vuốt bụng, lẩm bẩm: “Đen đủi! "Lâm Thiệu Hoa nhìn khuôn mặt cô tràn đầy sự chán ghét thì trong lòng anh cảm thấy rất thắc mắc.

"Làm sao vậy?"Triệu Uyển Thanh nhìn anh, nhạt nhẽo nói: "Không có gì, chỉ là giải quyết một người bạn plastic mà thôi.

"Lâm Thiệu Hoa nhíu mày, chỉ nói: "Vào nhà ăn cơm đi.

"Bữa tối là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của gia đình, mỗi người cầm một cái bánh nhân thịt, ăn đến mức dầu mỡ dính đầy miệng.

Tiểu Lâm ăn hai cái bánh đã no, nắm tay Lâm Thiệu Hoa rồi bắt đầu tố cáo: "Anh hai, cái chị vừa nãy nói đến tìm anh chơi, là thật vậy chăng?"Lâm Thiệu Hoa uống một ngụm cháo, đáp bằng giọng nhàn nhạt: "Anh không thân với cô ta, đừng nghe cô ta nói linh tinh.

" Nói xong, anh như có như không đảo mắt nhìn qua Triệu Uyển Thanh.

Triệu Uyển Thanh đang nghĩ về việc cải tiến bánh thịt của mình nên không nhìn thấy ánh mắt của anh.

"Em biết mà! Chị gái kia chắc chắn muốn đến để ăn bánh thịt của nhà mình!" Tiểu Lâm nói một cách khẳng định.

Người lớn trên bàn nghe cậu nói vậy thì đều cười phá lên, Lâm Thiệu Hoa nhìn về phía Triệu Uyển Thanh ở phía đối diện, cô đang nhìn Tiểu Lâm, ánh mắt dịu dàng như dòng nước suối trong vắt.

Do ngủ trưa quá lâu nên đến tối Triệu Uyển Thanh không ngủ được chút nào.

Cô xoay đầu nhìn người bên cạnh, Lâm Thiệu Hoa cũng xoay đầu nhìn lại.

Hai con người nhìn nhau giữa bóng tối, sau đó mỗi người lại quay đi.

Không khí im lặng một lúc lâu, cuối cùng Lâm Thiệu Hoa là người mở lời trước: "Tiền trong tay còn đủ tiêu không?"Lần trước anh để lại 10 đồng, đủ để ba người bọn họ ăn uống thoải mái hơn mười ngày, nhưng nếu phải thêm việc may quần áo thì có vẻ hơi khó khăn.

"Đủ," Anh nghe cô trả lời nhẹ nhàng.

"Đứa nhỏ thế nào?"Triệu Uyển Thanh vuốt nhẹ bụng, nói: "Vẫn tốt.

""Ôi, buồn ngủ quá, tôi đi ngủ trước đây.

" Cô quay người, lưng hướng về phía Lâm Thiệu Hoa.

Người đàn ông nhìn hình dáng nhỏ bé yếu đuối của cô, cũng từ từ nhắm mắt lại.

Nếu nói ngày hôm nay vừa mới về nhà anh còn có một chút nghi ngờ, thì khi nhìn thấy cô và Vu Tĩnh cắt đứt quan hệ bạn bè như thế, anh đã sẵn lòng tin rằng cô đã thật sự thay đổi.

Về sau, họ liền sống với nhau thật tốt.

…Lần này Lâm Thiệu Hoa chỉ ở lại hai ngày, ngày hôm sau khi quay về huyện, bên trong túi không còn mang bánh bột ngô do mẹ Lâm làm cho nữa mà thay vào đó là cái bánh thịt do Triệu Uyển Thanh làm.

"Chị dâu thiên vị anh cả quá! "Tiểu Lâm nhìn chằm chằm vào nửa cái bánh thịt trong nồi, cái miệng nhỏ dẩu lên.

Triệu Uyển Thanh che lại cái trán của mình, cảm thấy đau đầu.

Cô lấy một cái bánh thịt vỏ mỏng nhân nhiều nhất đưa cho Tiểu Lâm, "Chị thiên vị anh cả em sao?"Tiểu Lâm lập tức vui vẻ, cắn một miếng bánh thịt rồi lắc đầu, "Chị dâu thiên vị em!"Nồi bánh thịt này, Triệu Uyển Thanh đã đem một ít đi biếu cả nhà ông bà nội cùng hai bác trai.

.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 45: 45: Cũng Muốn Chọn Con Dâu Nhà Giàu



Vào bữa tối, ông bà nội Lâm đã cùng nhau thưởng thức những chiếc bánh thịt cay nồng, vỏ giòn thịt thơm, khiến người ta ăn mười cái vẫn thèm ăn thêm!Tuy nhiên, Triệu Uyển Thanh chỉ mang đến bốn cái, tự nhiên hai ông bà già mỗi người một cái, hai cái còn lại được bà nội Lâm chia sẻ cho gia đình đứa con trai lớn.

Hai cái bánh thịt này được chia thành từng miếng, gia đình bác cả Lâm gồm bốn người cùng nhau ăn, không ai chê ít.

“Tính tình cháu dâu với Thiệu Hoa giống nhau, có món ngon gì đều nghĩ đến người bác này!” Bác cả Lâm ăn bánh thịt, cười tít cả mắt.

"Mẹ, mai con sẽ đi học cách làm bánh thịt của chị dâu, về rồi mình cũng làm!" Lâm tứ muội nhìn về phía mẹ mình rồi nói.

Bà ấy gật đầu, sau đó lại lắc đầu, “Con học cách làm thì được, nhưng trong nhà cũng không có thịt để con làm bánh thịt đâu.

"Bánh thịt ăn ngon là thật, nhưng chỉ có cháu dâu giống như đại tiểu thư đó giờ sống an nhàn sung sướng mới dám ăn như vậy!Suy tư một lúc, bà lại nói: "Uyển Thanh mang thai rồi, sợ là thích ăn chua, mai con đem đĩa củ cải chua nhà mình làm mang sang cho con bé đi.

"Lâm tứ muội gật đầu, cô ấy thích nhất là đến nhà chơi với chị dâu, so với đi tới nhà bác hai để gặp Lâm ngũ muội thì thoải mái hơn nhiều!Lâm Nhị ngồi bên cạnh, l**m môi còn thơm mùi bánh thịt, trong lòng cậu nghĩ: Tương lai mình cũng phải lấy một người vợ biết nấu ăn giỏi!Cách vách, gia đình bác hai Lâm đang nhìn vào hai cái bánh trên bàn, mấy mặt nhìn nhau.

Gia đình bác hai Lâm không có hai ông bà Lâm nên Triệu Uyển Thanh chỉ cho hai cái, thể hiện hết sức sự keo kiệu của người cháu dâu này.

"Chị dâu cũng không cho nhiều, thật là keo kiệt! " Lâm ngũ muội vừa nói nhỏ vừa nuốt nước miếng thèm thuồng.

Lâm lục muội và Lâm Tam đều không dám nói gì, chỉ nhìn vào chiếc bánh thịt rồi nuốt nước bọt.

Cảm giác như có muốn nuốt hết nước bọt cũng nuốt không hết.

Bác dâu hai nhà Lâm cũng muốn nói vài lời, nhưng lại bị bác hai Lâm nhìn chằm chằm, "Cắt ra mà ăn thôi! Có bánh thịt ăn là tốt rồi, còn cằn nhằn gì nữa?! Cằn nhằn thì thôi đừng ăn!"Vẻ mặt của Lâm ngũ muội ngay lập tức trở lên nhăn nhó, ngượng ngùng.

Cả nhà chia nhau ăn hai cái bánh thịt, thậm chí khi đi ngủ cũng còn nhớ lại hương vị ấy.

Bác dâu hai nhà họ Lâm cứ luôn nhớ lại hương vị đó mà không thể ngủ được.

Bà ta đẩy đẩy bác hai Lâm, "Ông nó, tôi nghĩ sau này Thiệu Bách nhà chúng ta cũng nên cưới một người con dâu có gia đình giàu có! "Triệu Uyển Thanh tuy rằng không tốt, nhưng gia đình cô lại giàu có! Khi cưới cô về, cả nhà lão tam đều được hưởng lợi, ăn ngon!Bác dâu hai nhà họ Lâm cũng muốn mỗi ngày đều được ăn những thứ thơm ngon như vậy!Bác hai Lâm trở mình lại, xem thường nói: "Người có gia cảnh giàu có mà còn để mắt đến chúng ta à? Con gái nhà người ta cành vàng lá ngọc còn phải kén chọn đấy.

"Bác dâu hai nhà họ Lâm liền tức giận, "Nhưng gia đình của lão tam còn kém hơn nhà mình kìa! Nhà họ Triệu cũng chấp nhận đấy thôi!"Bác hai Lâm lại thản nhiên nói: "So với Thiệu Hoa, bà nghĩ con nhà mình giỏi bằng nó? Hay là Thiệu Bách so với Thiệu Hoa thì đẹp trai hơn?"Bác dâu hai nhà họ Lâm lập tức nghẹn họng, cả người xám xịt chui vào trong chăn.

.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 46: 46: Mở Khóa Vật Nuôi



Trời càng ngày càng lạnh nhưng trong không gian của Triệu Uyển Thanh vẫn rất ấm áp.

Khi lứa gà con thứ ba được thu hoạch, Triệu Uyển Thanh vui sướng phát hiện kinh nghiệm trong khu chăn nuôi đã đầy!Khi thanh kinh nghiệm đạt đến mức tối đa, cô có thể mở khóa một số loại vật nuôi mới.

【Xin chúc mừng chủ nhân đã mở khóa loài vật mới trong khu chăn nuôi - Vịt con, thưởng 2 gói thức ăn】Cô mở màn hình màu xanh của hệ thống lên, trên đó hiển thị phía sau ô gà con có một ô vuông sáng lên với một chú vịt nhỏ dễ thương.

Vịt con, giá bán một điểm tích lũy, thức ăn cần thiết: một gói, thời gian nuôi dưỡng: 15 ngày.

Triệu Uyển Thanh bán một nửa số gà và sau đó mua 10 con vịt con để nuôi thử.

Nửa số gà còn lại cô bán ra thị trấn, sau khi vào thị trấn, đầu tiên Triệu Uyển Thanh ghé qua chợ đen trước để kiểm tra.

Nhưng vẫn không có ai.

Khuôn mặt của cô có chút ủ rũ.

Hình như chỗ này hết hi vọng rồi, về sau cô sẽ không thể đến đây bán gà trong một thời gian dài.

Theo thỏa thuận trước đó, cô liền đến chỗ hẹn lúc trước để tìm bà lão.

Trong khuôn viên, có vài người mang theo rổ, sọt, hẳn là họ cũng đến để bán hàng giống như cô.

Ngay khi Triệu Uyển Thanh đến, một người trong số họ tiến lại gần cô, "Cô là người đã bán gà lần trước phải không?""À? Là tôi! ""Vậy cô đợi chút nhé, bọn họ đang tìm cô đó.

Họ đã đợi cô mấy ngày rồi mà cô không xuất hiện! "Nói xong, người đó liền đi lên lầu.

Triệu Uyển Thanh cảm thấy hoảng loạn, trái tim cô đập bùm bùm rất nhanh! Ở hiện đại, cô luôn là một công dân tuân thủ luật pháp, thậm chí không bao giờ vi phạm đèn đỏ!Nhưng bây giờ, vì để kiếm sống nên cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trái pháp luật.

Xuất phát từ sự thận trọng, Triệu Uyển Thanh lập tức cắp rổ quay lưng chuồn lẹ, bước chân cực kì nhanh chóng.

"Ớ? Sao lại đi rồi?"Người kia đã đuổi kịp cô.

Triệu Uyển Thanh quay đầu, nhìn thấy mấy bà lão đang đi theo sau anh ta! Họ không phải là những bà lão lúc trước đó sao?Nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc, Triệu Uyển Thanh cuối cùng cảm thấy nhẹ nhõm mà dừng lại.

Mấy người tiến lên vây quanh cô, "Sao cháu lại chạy?"Triệu Uyển Thanh cảm thấy ngượng ngùng, cô còn tưởng rằng mình sắp bị bắt! Mấy bà lão đưa cô vào trong sân rồi từ từ giải thích chuyện vừa xảy ra.

Người đàn ông vừa nãy là được mấy bà lão nhờ vả, nói là khi nào thấy Triệu Uyển Thanh thì báo với mấy bà ấy một tiếng, không ngờ lại khiến Triệu Uyển Thanh hiểu lầm.

Hiểu lầm được cởi bỏ, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

"Cháu gái, lần này cháu mang bao nhiêu con gà đến vậy?" Một bà lão không thể chờ đợi hỏi.

"Ôi, thịt gà nhà cháu ngon lắm! Con gà còn to nữa, cháu trai lớn nhà bà ăn một con vẫn không đủ! ""Thịt gà mềm, ngọt thịt, còn thơm nữa! "Triệu Uyển Thanh nhận ra đây đều là khách quen.

Mấy bà cụ, mỗi người mua một con gà rồi mới dần tản đi.

.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 47: 47: Bánh Đậu Đỏ



Bà cụ lần trước đã từng mua của Triệu Uyển Thanh ở lại kéo tay cô, “Về sau cuối tuần cháu cứ giữ cho bà một con gà nhé, con dâu bà mới sinh cháu, đang trong tháng, cần uống canh gà để bồi bổ!”Triệu Uyển Thanh đương nhiên sẽ không từ chối mối hàng lâu dài này, liền đáp ứng ngay.

Lần này, hai người đã xác định thời gian giao gà một cách cụ thể, bà cụ đã cho cô biết cả số nhà của mình, còn sợ cô không tới.

Trước khi rời đi, Triệu Uyển Thanh nghĩ ngợi một lúc, hỏi: "Bà, bà biết chỗ chợ đen của huyện này ở đâu không?"Kể từ khi chợ đen kia bị đóng cửa, cô không còn tìm thấy chợ đen nào nữa.

Nhưng cô biết rằng ở huyện chắc chắn vẫn còn chợ đen! Dù sao, người dân có nhu cầu thì chắc chắn phải có chợ đen!Bà cụ nhỏ giọng nói địa điểm cho cô biết xong thì Triệu Uyển Thanh liền đeo rổ lên lưng rồi đi ngay.

Khi vào chợ đen, việc buôn bán của cô trở nên ổn định hơn, không còn phải chạy khắp nơi tìm kiếm khách hàng như lần trước.

Chỉ trong một buổi sáng cô đã bán hết gà, thu nhập cũng không tệ.

Cô tự tính nhẩm trong lòng, cộng với số tiền của hồi môn của mình thì hiện tại cô đã có gần hai trăm đồng!Vui vẻ trở về nhà, Triêu Uyển Thanh tiến vào không gian tìm kiếm rồi tự thưởng cho mình một túi phô mai lớn, lại thưởng cho mình một đĩa dâu tây đã rửa sạch, ở trong không gian ăn xong, đem miệng lâu khô rồi cô mới ra ngoài.

Bây giờ đã vào tháng 12, vài ngày nữa Lâm Thiệu Hoa sẽ được nghỉ đông về nhà, lại thêm một thời gian nữa là đến Tết.

Ăn Tết nha! Triệu Uyển Thanh đứng ở cửa nhìn xa xăm ra cánh đồng buổi hoàng hôn, tâm trạng dần trở nên phức tạp.

Cuối năm 69 rồi! Tâm trạng của người mang thai thay đổi khá kỳ lạ.

Vừa nãy còn than vãn về cuộc sống, lúc này Triệu Uyển Thanh bỗng nhớ đến bánh đậu đỏ mà ông ngoại từng làm! Muốn ăn thì làm thôi, nhất định không được để chính mình chịu tủi thân!Đậu đỏ đã có sẵn ở nhà, cô lấy thêm một chút bột mì và đường, sau đó sắn tay áo lên sẵn sàng làm việc.

Vào buổi chiều, mẹ Lâm vẫn đang đi làm đồng chưa về, Tiểu Lâm đã mang cỏ lợn về trước.

Ngay khi mở cửa, cậu liền ngửi thấy mùi thơm ngọt! Dù đã 7 tuổi nhưng Tiểu Lâm vẫn chưa từng ăn qua đồ điểm tâm ngọt bao giờ, mà chỉ nghe nói có loại thức ăn như vậy tồn tại.

Vì vậy, khi Triệu Uyển Thanh nhét một miếng bánh đậu đỏ nóng hổi vào miệng cậu thì nhóc con đã ngay lập tức bị hương vị ngọt ngào trong miệng k*ch th*ch.

"Em thích ăn đồ ngọt nhỉ!" Nhìn thái độ ngốc nghếch của cậu thì Triệu Uyển Thanh nhịn không được mà chọc nhẹ vào cái mũi nhỏ của cậu.

"Thích lắm!"Tiểu Lâm lưu luyến mà nuốt phần bánh xuống bụng, “Ăn ngon”Triệu Uyển Thanh lại cho cậu một miếng liền không để ý đến cậu nữa.

Tiểu Lâm ăn xong miếng bánh đậu đỏ thì bên ngoài có người gọi cậu đi cắt cỏ heo, cậu liền mang theo rổ rồi lại chạy ra ngoài.

.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 48: 48: Đánh Nhau



“Sao cậu trở về nhà lâu như vậy?” bạn hỏi cậu.

Em trai Lâm lập tức móc ra bánh đậu đỏ, khoe ra với các bạn của mình: “Chị dâu của tớ làm điểm tâm, tớ về nhà ăn điểm tâm đấy!”Từ khi cái bánh đậu đỏ kia được móc ra thì mấy nhóc con khác đều bị mùi hương kia làm cho thèm thuồng.

“Này…… Đây là cái gì?”Em trai Lâm đệ cắn một ngụm miếng nhỏ, lộ ra nhân đậu đỏ bên trong, “Bánh đậu đỏ! Là chị dâu tớ làm! Các cậu có chị dâu làm cho không?”“Không có ……” Nhóm bạn của Tiểu Lâm cũng có chị dâu thất vọng trả lời.

“Tiểu Tư, chị dâu của cậu thật tốt bụng……” Một cậu bé ch** n**c miếng mãn nhãn hâm mộ.

“Không đúng! Mẹ tôi nói, chị dâu của Lâm Thiệu Tư cậu nổi tiếng là một người lười biếng! Chưa bao giờ xuống đồng làm việc !” Một cậu bé khác đột nhiên hô lên.

Tiểu Lâm lập tức sửng sốt, cậu theo bản năng phản bác nói: “Cậu nói bừa! Chị dâu của tôi không phải thế!”“Chúng tớ chưa từng thấy chị dâu của cậu xuống đồng làm việc như thế nào cả? Cậu nói xem!” Cậu bé kia đúng lý hợp tình chất vấn.

Tiểu Lâm trề môi, cậu nỗ lực hồi tưởng tất cả mọi thứ trong đầu, hình như đúng là chị dâu chưa từng xuống đồng làm việc……Nhưng, chị dâu của cậu không phải người lười!Nhóc con Tiểu Lâm cũng không biết làm như thế nào để phản bác người bạn này, cậu thấy khó chịu liền đẩy cậu bé kia ra một chút.

Cậu bé kia cũng không chịu, lập tức lao vào đánh nhau với cậu.

Trên đường thôn, mấy cậu thanh niên đánh nhau, có người nhìn thấy liền chạy đi mật báo.

Khi phụ huynh của mấy đứa tới thì các cậu bé ngừng đánh nhau, nhưng trên mặt ai nấy đều lấm lem xám xịt.

Những người còn ở lại trong nhà không phải là người trẻ khỏe trong thôn, bà Lâm ngồi ở trên giường đất trong nhà, lập tức liền nghe thấy được tiếng la bên ngoài.

“Bà ơi, cháu trai của nhà bà ở trong thôn cùng người khác đánh nhau, mau tới xem!” Người tới ném xuống những lời này xong liền chạy đi.

Bà Lâm vội đeo dép vào rồi chạy như bay ra khỏi nhà.

Bên kia, trong phòng bếp Triệu Uyển Thanh đang bận việc liền nghe thấy bên ngoài có chút ầm ĩ , sau đó lại không thấy âm thanh gì nữa nên cô tiếp tục làm việc, căn bản không biết rằng tiểu Lâm đang ở bên ngoài đánh nhau.

Khi bà Lâm đi đến hiện trường, mẹ của cậu bé bên kia đã sớm tới rồi, mà còn đang ôm con trai của mình giáo huấn tiểu Lâm.

Tiểu Lâm bất lực đứng ở nơi đó, hốc mắt rưng rưng nước mắt, muốn khóc lại không dám khóc, nhìn bộ dáng của cậu đáng thương cực kỳ.

“Cháu đánh bạn mà còn có mặt mũi khóc à?!”“Làm gì?” Bà Lâm đẩy người đàn bà kia ra một phen, ôm em trai Lâm bảo vệ ở trong ngực.

Con dâu của Đại Nữu nhìn thấy bà Lâm đi tới, vẻ kiêu ngạo lập tức giảm xuống một chút, nhưng vẫn không cam lòng mà nói: “Dì Lâm tới vừa lúc, là cháu trai nhỏ nhà thím đánh Đại Oa nhà tôi trước! Mọi người phân xử cho tôi xem, hành động này của nó có sai hay không?"Nghe vậy, mấy người mẹ chồng nàng dâu đang xem như có như không mà đều gật đầu.

Bà Lâm nhăn mày lại, lôi kéo tiểu Lâm hỏi: “Cháu nói đi, tại sao cháu lại đi đánh người ta?”Tiểu Lâm thở phì phì chỉ vào Đại Oa, “Cậu ta nói xấu chị dâu!”.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 49: 49: Bà Nội Thật Lợi Hại



Cậu bé kia bị cậu nói đúng, tính tình lại nổi lên, hô lớn: “Chị dâu của cậu chính là người lười! Mẹ tôi nói một chút cũng không sai!”Lời này vừa nói ra, con dâu nhà Đại Ngưu vội vàng che miệng con trai lại , sắc mặt trở lên ngượng ngùng.

Quần chúng vây quanh xem mở to mắt ra nhìn, vở diễn càng ngày càng xuất sắc!Tuy rằng mọi người ít nhiều sẽ nói xấu sau lưng, nhưng sẽ không có người đem chuyện này nói cho đương sự khiến người ta khó chịu.

Nhưng mà con dâu nhà Đại Ngưu cố tình nói ra, nói xong còn bị chính con trai mình truyền lời ra ngoài……Khuôn mặt gìa nua của bà Lâm rũ xuống, môi mím lại gắt gao, “Con dâu nhà Đại Ngưu , cô nói cháu dâu tôi là lười người sao?”“Nào có…… Dì tin lời trẻ con nói sao?” Con dâu Đại Ngưu ngượng ngùng lên tiếng.

“Hừ! Cô đi cùng với tôi!” Bà Lâm ném xuống những lời này, liền lôi kéo tiểu Lâm đi về nhà.

Con dâu nhà Đại Ngưu bị nhóm quần chúng ăn dưa xô đẩy, một đường đi theo bà Lâm.

Một đoàn người miệng rộng rảnh rỗi ở trong thôn đến kết bè kết đội đi tới nhà Triệu Uyển Thanh khiến cô sợ tới mức sửng sốt.

Bà Lâm chỉ vào tạp dề cô đang mặc, kéo cao ống tay áo lộ ra tay Triệu Uyển Thanh đầy bột mì, chất vấn nói: “Các người nói cháu dâu tôi là người lười?”Mọi người đều ngượng ngùng nhìn chằm chằm Triệu Uyển Thanh vài lần, bộ dáng kia thật là…… Nhanh nhẹn lại còn giỏi giang.

Có người phụ nữ cẩn thận hơn, nhìn thấy tay nghề làm vằn thắn của Triệu Uyển Thanh thì trực tiếp há hốc mồm kinh ngạc.

Tuyệt kỹ chỉ cần niết một cái là có thể gói xong viên sủi cảo? Những chiếc sủi cảo được gói đều nhau về kích thước và trông đẹp mắt vô cùng.

Còn có nhân kia…… Dù vẫn còn sống nhưng đã ngửi thấy mùi thơm nức.

“Bà nội, đây là……”Bà Lâm không để ý tới cô, lại lôi kéo này đám người này lên xem bệ bếp, lu nước, sân, sau vườn rau……“Xem bệ bếp này, đều được quét tước rất sạch sẽ……”“Xem giẻ lau này, được chăm chỉ tẩy giặt, một chút cũng không bẩn!”“Xem quần áo phơi đầy trong sân này…… trong lu thì tràn đầy nước……”“Còn trồng rau sau vườn ……”Bà Lâm đưa những người này đi một đường, một đường chất vấn, nói xong lời cuối cùng thì con dâu nhà Đại Ngưu đã cúi đầu tới ngực.

“Hừ! Con dâu thứ ba của tôi không ở nhà, đây phòng trước phòng sau tất cả đều là cháu dâu lớn một mình làm việc! Về sau tôi mà lại nghe thấy ai nói cháu dâu lớn nhà tôi là đồ lười thì xem tôi xé miệng các người ra đi!”Quần chúng ăn dưa ngượng ngùng rời đi, con dâu Đại Ngưu lôi kéo con trai chạy nhanh nhất, sợ lại đến lúc đó bà Lâm phun thêm một tràng.

Triệu Uyển Thanh đứng bên cạnh quan sát xong xuôi sự tình rồi mặt có vẻ sững sờ hỏi: “Đây là có chuyện gì vậy?”Tiểu Lâm kéo cô ra nói hết toàn bộ sự mọi chuyện thì lúc này Triệu Uyển Thanh mới hiểu rõ.

“Về sau cháu đừng sợ, đám phụ nữ này bị bà giáo huấn một trận, sẽ không dám lại nói bậy gây ảnh hưởng đến thanh danh của cháu nữa đâu!”Bà Lâm nói xong câu này, vỗ vỗ ống tay áo rồi nghênh ngang rời đi.

Còn lại hai người là tiểu Lâm cùng Triệu Uyển Thanh ở trong gió lạnh hỗn độn, “Bà nội thật là lợi hại đó……”.
 
Back
Top Bottom