Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 60: Chương 60



Ngày trở về trường học, cô làm bánh thịt và bánh bột ngô để anh mang đi, khi Lâm Thiệu Hoa đứng ở xa xa vẫy tay với ba người trước cửa nhà, anh có thể cảm nhận được tình yêu ấm áp trong lồng ngực.

Trong nhà thiếu một người, trên bàn liền thiếu một đôi đũa, một nửa cái giường cũng trở nên trống rỗng.

Triệu Uyển Thanh một mình ngồi ở trước bàn, cầm lấy tài liệu Lâm Thiệu Hoa để lại cho cô, chậm rãi xem...

Đem đám gà vịt đã lớn đều bán đi, số dư hệ thống tăng lên không ít, những tờ đại đoàn kết trong ví cũng nhiều thêm vài tờ.

Triệu Uyển Thanh đếm tiền và điểm tích lũy của mình, cảm giác cuộc sống càng ngày càng tốt.

Chỉ là mỗi lần xuống sông giặt quần áo, lại cảm thấy cuộc sống này vẫn còn vài chỗ cần cải thiện!

Mới giặt được mấy bộ quần áo ở bờ sông, chợt nghe thấy có người gọi cô.

Triệu Uyển Thanh quay đầu nhìn, đây không phải là cô bé đào đất Quan Âm lần trước sao?

Bây giờ vẫn đang là trời đông giá rét, bước chân của mùa xuân còn chưa tới, nhưng cô gái nhỏ vẫn ăn mặc rất mỏng manh, thân hình cũng rất gầy gò...

"Gọi chị sao?"Triệu Uyển Thanh hỏi.

Đổng Hiểu Phương do dự một chút, tiến lên cầm quần áo trong tay cô, tỉ mỉ giặt qua, sau đó vắt khô.

Cô bé cầm quần áo sạch sẽ đưa cho Triệu Uyển Thanh xem,"Chị, em có thể giặt quần áo cho chị không? Chị chỉ cần cho em một cái bánh bao đen là được..."

"Em ra ngoài giặt quần áo như vậy, người nhà em biết không?"Triệu Uyển Thanh nhìn cô bé.

"Em... gia đình em ngoài em trai em thì không còn ai..."

Triệu Uyển Thanh sửng sốt,"Em tên là gì?

"Em tên là Đổng Hiểu Phương, em trai em tên là Đổng Hiểu Binh."

Đổng Hiểu Phương... cái tên nghe hơi quen tai.

"Được rồi, nhưng em giặt cho chị một giỏ quần áo lớn như vậy, chị không thể chỉ cho em một cái bánh bao đen, chị sẽ cho em hai cái bánh bột ngô, cứ quyết định như vậy đi."

Đổng Hiểu Phương nhìn giỏ quần áo kia, kích động gật đầu.

Triệu Uyển Thanh đứng sang một bên, bảo cô bé cầm gậy giặt quần áo, trong lòng không khỏi chua xót.

"Chị là Triệu Uyển Thanh, là con dâu lớn của tam phòng nhà họ Lâm, em gọi chị là chị Thanh là được."

Đổng Hiểu Phương lập tức miệng ngọt gọi một tiếng chị Thanh.

"Em bao nhiêu tuổi rồi?"

"Chị Thanh, em 14 tuổi rồi, em đã có thể làm được rất nhiều việc."

Triệu Uyển Thanh nhìn thân thể gầy yếu của cô bé, không nói gì.

Cùng tuổi với Lâm lục muội, nhưng hai cô bé lại có số phận hoàn toàn khác nhau...

Lâm Lục muội vẫn là một cô gái đáng yêu có cái miệng háu ăn, mà Đổng Hiểu Phương đã phải bôn ba vì cuộc sống gian khổ.

DTV

Nghe cô bé nói trong nhà không còn ai, Triệu Uyển Thanh cũng không lắm miệng hỏi lại.

Đổng Hiểu Phương có động tác lưu loát, nhanh chóng giặt sạch quần áo bẩn và chăn trong rổ.

Cô bé vẫn còn nhỏ tuổi, suy dinh dưỡng lâu năm, cơ thể cũng chưa phát triển, Triệu Uyển Thanh liền giúp cô bé một tay, cùng nhau vắt khô quần áo và chăn.

Triệu Uyển Thanh mang theo cô bé trở về nhà, lấy ra hai cái bánh bột ngô còn ấm từ trong nồi đưa cho cô bé,"Hiểu Phương, lần sau chị giặt quần áo có thể gọi em không?"

Đổng Hiểu Phương lập tức cười nói: "Được được, chị Thanh, chị đến chỗ lần trước gọi em một tiếng, em lập tức tới ngay."

Cô bé cầm hai cái bánh bột ngô, đang chuẩn bị đi thì lại bị Triệu Uyển Thanh gọi lại.

"Trong nhà còn thừa chút củ cải thái sợi, nếu em không chê cũng lấy luôn đi, ăn kèm với bánh bột ngô."

Triệu Uyển Thanh đưa cho cô bé một cái bát nhỏ, bên trong là củ cải sợi cay còn dư lại giữa trưa.

Đổng Hiểu Phương còn đang do dự, Triệu Uyển Thanh liền trực tiếp dúi vào tay cô nhóc,"Cầm đi."

Buổi tối mẹ Lâm trở về, Triệu Uyển Thanh hỏi bà về chuyện của nhà Đổng Hiểu Phương.

Mẹ Lâm thở dài, nói: "Con bé là một đứa trẻ đáng thương, cha con bé mất sớm, mẹ con bé tái hôn, bỏ rơi con bé và em trai lại trong thôn, khiến hai chị em họ sống như người ăn xin..."

Triệu Uyển Thanh lại hỏi: "Không có họ hàng tiếp tế sao?"
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 61: Chương 61



Trưởng thôn của chúng ta Đổng Phong Niên chính là họ hàng của con bé, chẳng qua, nhà bọn họ và nhà họ Đổng trong thôn đều là họ hàng xa, tiếp tế một hai bữa không nói, cũng không thể tiếp tế quanh năm suốt tháng được..."

Nghe bà nói như vậy, Triệu Uyển Thanh đột nhiên nghĩ tới một người quen.

Đổng Hiểu Hà.

Đổng Hiểu Hà cũng là người của thôn Thủy Truân, khi còn học trung học cô ấy nổi tiếng là đại biểu tiên tiến, là một người giỏi giang cũng có tư tưởng rất tiến bộ, nhưng mà... quan hệ của nguyên chủ và cô ấy không tốt.

Triệu Uyển Thanh bất đắc dĩ nhìn trời, vật họp theo loài.

Nguyên chủ là một người có thể làm bạn thân của Vu Tĩnh, vậy quan hệ giữa cô và Đổng Hiểu Hà không thân quen cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Đổng Hiểu Hà, Đổng Hiểu Phương... vừa nghe đã biết là họ hàng rồi.

Về đến nhà Lâm Uyển Thanh kể lại chuyện mình hôm nay nhờ Đổng Hiểu Hà giặt đồ trả công bằng bánh bột ngô, mẹ Lâm vừa nghe vừa tự trách bản thân,"Nếu mẹ không phải bận việc đồng áng thì tốt biết mấy, con đang mang thai đứa đầu tiên, đi lại còn khó khăn, đáng lẽ không nên đi tới gần sông giặt đồ, lỡ đâu xui xẻo trượt chân ngã một cái thì mẹ biết làm sao mà sống..."

Tự nhẩm một hồi, mẹ Lâm nói tiếp: "về sau con cứ nhờ Hiểu Phương giặt đồ cho, con bé vừa được mấy cái bánh để ăn, con cũng không cần phải bầu bí mà làm việc tới mệt mỏi, vẹn cả đôi đường"

Từ trên trời rơi xuống cái bánh tốt như vậy, Triệu Uyển thanh đương nhiên là đồng ý rồi.

Sau khi ăn xong cơm chiều, Triệu Uyển Thanh mở sách ra học.

Nội dung dạy học của hai thời đại giáo dục vẫn có một số sự khác biệt rõ ràng, kiến thức lúc trước cô học cũng không có đất dùng trong những năm thập niên này.

Nhưng dù sao cô cũng là một trong những học sinh đứng top đầu, vượt qua kì thi tuyển mà đậu vào top trường 985, tất nhiên chỉ số thông minh với năng lực tiếp thu nhanh hơn người khác.

Mỗi tối học thêm một ít, chờ đến năm 77, là cô đủ năng lực có thể vượt qua được kì thi đại học.

Nghĩ đến cuộc sống sinh viên đại học trước kia, Lâm Uyển Thanh có chút nhớ mong, bây giờ cô có nên thi vào trường đại học cũ như kiếp trước hay không

Hay là nói, cô có nên chọn một mục tiêu cao hơn không?

"Thôi bây giờ học đến nơi đến chốn đã, đi bước nào hay bước đó..." cô lắc đầu dẹp bỏ suy nghĩ trong đầu mình, tiếp tục chìm đắm trong biển tri thức toán học.

Ngày hôm sau, em trai Đổng Hiểu Phương là Đổng Hiểu Binh mang một bình củ cải muối cay đến, còn đem cho cô một bó củi khô.

Triệu Uyển Thanh vươn tay sờ nắn khuôn mặt nhỏ gầy nhom của nhóc, móc ra một viên kẹo sữa đại bạch thỏ cho cậu.

Đổng Hiểu Binh vặn vẹo người muốn thoát ra, nhất quyết không chịu nhận kẹo: "Chị của em đã dặn là em không được nhận đồ của chị cho nữa".

Triệu Uyển Thanh chỉ vào đống củi nằm ngổn ngang, nói: "Được, vậy em mang bó củi này về đi, nhà chị cũng không thể tự nhiên mà nhận củi của nhà người khác được."

Đổng Hiểu Binh đơ người ngay lập tức.

"Cầm đi, về sau mang cho chị thêm một ít củi, chị trả công bằng kẹo."

Đổng Hiểu Binh có chút do dự mà cầm kẹo, cậu bóc giấy gói kẹo cẩn thận từng li từng tí rồi đưa lưỡi ra l.i.ế.m một cái, khoang miệng phút chốc tràn đầy vị ngọt.

DTV

Cậu từ bé tới lớn chưa từng được ăn thử đồ có vị ngon như vậy.

Cậu chỉ dám l.i.ế.m một ít liền gói lại ngay, không dám ăn nhiều, mà muốn mang về cho chị ăn thử.

Hôm sau khi Triệu Uyển Thanh cần phải giặt quần áo, không chần chờ liền trực tiếp đi tìm Đồng Hiểu Phương.

Đổng Hiểu Phương là một cô bé vừa nhanh nhẹn vừa tỉ mỉ cẩn thận. Lúc cô bé mang một rổ quần áo về nhà còn giúp cô phơi chúng lên.

"Nhà chị hôm nay không hấp bánh bao, nên chị lấy cho em một bát sủi cảo vậy".
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 62: Chương 62



Sủi cảo làm từ buổi trưa để dành cho bữa tối ăn nên Triệu Uyển Thanh làm rất nhiều, mang cho Đổng Hiểu Phương một chén, phần còn lại vừa đủ để cả nhà ăn.

Đổng Hiểu Phương nhìn chén sủi cảo trắng đang tỏa mùi thơm, theo bản nặng nuốt một ngụm nước miếng, nhưng vẫn xua tay từ chối: "Chị Thanh, hôm nào chị làm bánh bao thì mang tới cho em sau cũng được, mấy cái sủi cảo này quý giá quá, chị để lại cho nhà chị ăn đi..."

Ở trong tâm trí của cô bé, chỉ có mấy ngày lễ tết đi đến nhà chị họ mới được ăn mấy miếng sủi cảo, với lại nhân bánh chỉ là nhân chay bình thường, vỏ bánh thì chỉ được làm bằng bột bắp, bột sắn, bọn họ làm sao dám cho các cô ăn miếng sủi cảo nhân thịt trắng tinh như thế này được.

Lâm Uyển Thanh không cùng Đổng Hiểu Phương tiếp tục nói nhảm, trực tiếp nhét chén sủi cảo vào trong cô bé,"Ăn xong thì mang chén sang trả chị".

DTV

Đổng Hiểu Phương mang theo chén sủi cảo về tới nhà, em trai nhỏ Đồng Hiểu Binh vừa nhìn thấy đồ ăn ngon thì hai mắt liền sáng như sao.

Chị em hai người ăn hết chén sủi cảo nhân thịt heo với bắp cải, lúc nằm trên giường gần ngủ vẫn nghĩ tới hương vị của nó một lúc lâu...

Hôm sau Triệu Uyển Thanh không thể nghĩ đến người đến trả chén lại là Đổng Hiểu Hà.

Triệu Uyển Thanh nhận lấy chén, thấy cô vẫn đứng ngây như ngỗng ở cửa nhà thì hỏi: "có chuyện gì sao?"

Cô nhớ quan hệ trước kia của cô với Đồng Hiểu Hà không thân thiết gì, thậm chí còn cảm thấy đối phương rất ngứa mắt.

Đổng Hiểu Hà ngứa mắt cô vì nguyên chủ không chịu tiến bộ, còn Nguyên chủ thì không nhìn được cái gọi là tiến bộ của Đồng Hiểu Hà.

Đổng Hiểu Hà bị cô nhìn chằm chằm một hồi tì da mặt mỏng bắt đầu đỏ lên, nhịn không được tiến lên một bước nghiêm túc nói: "Triệu Uyển Thanh, chuyện cô giúp đỡ cho hai chị em Đồng Hiểu Phương tôi đã biết hết rồi, chuyện ở trường học lúc trước là tôi suy bụng ta ra bụng người, đổ oan cho cô, thật ra cô là một thanh niên ba tốt, chuyên giúp đỡ mọi người"

Triệu Uyển Thanh: "..."

Sao có cảm giác hơi thở 'trẻ trâu' phả vào mặt là thế nào nhỉ?

Thanh niên tri thức thời đại này ai nói chuyện cũng như vậy sao?

"À, Được." Triệu Uyển Thanh cầm chặt cái chén, có chút xấu hổ gật đầu.

Đổng Hiểu Hà thấy cô đồng ý bỏ qua không chấp nhặt với mình, nghĩ thầm Triệu Uyển Thanh thực sự đã thay đổi rất nhiều.

Nghiêng đầu nhìn vào trong thì thấy một cuốn sách giáo khoa đang để trên ghế, Đổng Hiểu Hà có chút bất ngờ: "Cô còn tự học sao?"

Cô ấy cầm quyển sách giáo khoa lên xem thử, là một quyển sách giáo khoa toán học, thứ này, ánh mắt cô ấy nhìn Triệu Uyển Thanh càng trở lên phức tạp.

Rõ ràng hồi còn học trung học Triệu Uyển Thanh không có thích học tập cho lắm, mỗi ngày đều không cố gắng phấn đấu vươn lên, thế mà bây giờ gả chồng xong còn tự mình ôn tập kiến thức toán học!

Triệu Uyển Thanh lấy quyển sách ra khỏi tay cô ấy, đóng quyển sách lại rồi ném nó sang một bên,"Tôi chỉ tùy tiện lật ra xem thôi"

"Hiện tại, cô thật sự đã rất cố gắng..." Đổng Hiểu Hà cảm thán nói, đôi mắt lấp lánh nhìn cô chằm chằm.

Sau khi trả xong cái chén, theo lý mà nói là hết chuyện, ai nên về nhà nấy.

Đổng Hiểu Hà bước tới cửa, xong lại vòng trở về, lấy hết can đảm nói: "Triệu Uyển Thanh, tôi cũng muốn học tập, cô có thể mang theo tôi cùng học tập được không?"

Nhà của Đổng Hiểu Hà cho cô ấy học cấp hai, nhưng lại không cho cô ấy học tiếp lên cấp ba.

Cho dù Đổng Hiểu Hà ở trường học có cố gắng học tập như thế nào, chăm chỉ vươn lên như thế nào đi nữa thì người trong nhà đều không cho cô cơ hội học tiếp.

Đổng Hiểu Hà luôn khao khát được đến trường đọc sách, giờ nghỉ rảnh rỗi sẽ lấy sách vở ra đọc tới đọc lui, hồi ức kết thúc, ánh mắt của cô ấy vừa chân thành lại vừa khát vọng, Triệu Uyển Thanh bị ánh mắt đó làm cho có chút xúc động.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 63: Chương 63



Cô nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Nếu cô có thời gian thì cô cứ đến đây tìm tôi, chúng ta có thể cùng nhau học bài."

Mẹ Lâm bận suốt, Lâm tiểu đệ cũng bận rộn, bình thường cô ở nhà một mình cũng rất buồn chán, nếu có thể tìm được người cùng cô đọc sách, cùng nhau học tập... hình như cũng không phải chuyện xấu cho lắm?

"Được, vậy chúng mình hứa rồi, nếu tớ rảnh sẽ đi tìm cậu!" Đổng Hiểu Hà hưng phấn nói.

Hai người ước định xong, Đổng Hiểu Hà mang theo tâm trạng vui vẻ phấn khởi rời khỏi nhà họ Lâm.

DTV

Trên đường về nhà, Đổng Hiểu Hà bị Vu Tĩnh chặn đường.

Hôm nay Vu Tĩnh nhìn thấy cô đi vào nhà Triệu Uyển Thanh, ở rất lâu mới trở ra khiến trong lòng Vu Tĩnh tràn đầy nghi ngờ.

Bây giờ Triệu Uyển Thanh giống như bị trúng tà, đầu tiên là tuyệt giao với cô ta, bây giờ thế mà lại cùng Đổng Hiểu Hà nói chuyện như người thân quen?!

Phải biết rằng, các cô trước kia ghét nhất là loại học sinh giỏi mẫu mực giống như Đổng Hiểu Hà! Các cô đã từng lén làm không ít chuyện xấu với Đổng Hiểu Hà!

"Cô vào nhà Triệu Uyển Thanh làm gì?" Vu Tĩnh duỗi tay ngăn cảm Đổng Hiểu Hà trở về nhà, nhất quyết hỏi cho ra lẽ.

Đổng Hiểu Hà liếc mắt nhìn cô ta một cái, lạnh lùng nói: "Chuyện này có liên quan gì tới cô, tránh ra!"

Tính tình Đổng Hiểu Hà nổi nóng không dễ chọc, hơn nữa còn thường xuyên ra ngoài đồng làm việc, sức lực của cô ấy cực kì lớn, đẩy một cái khiến Vu Tĩnh bị lùi sau mấy mét.

Vu Tĩnh là người chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, bị Đổng Hiểu Hà đẩy, trong lòng tất tức giận lại không dám làm gì. Thế, càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng cảm thấy tất cả là tại Triệu Uyển Thanh, trong lòng càng thêm ghi hận Triệu Uyển Thanh.

Vào buổi tối hôm nay, sau khi học xong hết nội dung của một ngày, Triệu Uyển Thanh nằm nghiêng trên giường mở giao diện cửa hàng trong hệ thống lên.

Thuận lợi bán được bốn, năm con gà con vịt, điểm thưởng bây giờ của cô cũng dư được chút đỉnh, sắp đột phá bốn chữ số rồi...

Một khi con người ta có tiền thì liền muốn tiêu xài.

Mặc dù Triệu Uyển Thanh cũng muốn được tiêu tiền thoải mái như vậy, mơ thì đẹp nhưng điểm của cô vẫn còn quá ít, để mà so sánh được với những bảo vật ở trong cửa hàng của hệ thống thì không còn gì phải nghi ngờ, ít đến đáng thương, giống như muốn bỏ biển.

Gần đây nhất, cô đã chú ý đến một gian hàng bán đồ của thế giới tu tiên, khi có vật phẩm quý mới được đưa lên kệ thì hệ thống sẽ phát ra thông báo, Lâm Uyển Thanh ấn vào màn tin nhắn nhắc nhở.

"A! mình nhất định phải mua bằng được cái này!" Cô phấn khích đạp vào chăn.

Hệ thống: 【... 】

【 Thuốc thuận lợi sinh sản, bất kì sinh vật đang mang thai nào ăn vào đều có thể sinh nở dễ dàng không có một tí đau đớn nào, đảm bảo sẽ thuận lợi sinh nở mẹ tròn con vuông, nếu có một tí đau đớn nào, hệ thống sẽ bồi thường gấp mười lần 】

Lâm Uyển Thanh kinh ngạc: "Còn có thứ đồ tốt như vậy sao? Ta còn đang lo chuyện sinh con thời đại này có khả năng cao sẽ gặp nguy hiểm! Có cái này thì ta không cần phải lo sợ nữa rồi!"

【 Gía niêm yết: Mười ngàn điểm thưởng/ 1 viên 】

Triệu Uyển Thanh: "..."

Giá thật sự quá cao!

Trong thời gian này cô cố gắng vất vả bán gà bán vịt như vậy, cũng chỉ mới kiếm được chưa tới một ngàn điểm tích lũy.

Triệu Uyển Thanh bấm mở phần nhắn tin riêng cho người bán hàng thế giới tu tiên, gửi một tin nhắn cho đối phương — 【 có thể chia ra trả góp từng kì được không?】

Người bên kia rất nhanh liền trả lời — 【 không cho trả góp từng kì, chỉ chấp nhận đặt cọc trước nếu muốn mua 】

Đặt cọc tiền trước?
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 64: Chương 64



Triệu Uyển Thanh mở giao diện giới thiệu thông tin sản phẩm rồi đọc kĩ lại một lần nữa, viên thuốc thuận lợi sinh đẻ này có giá mười ngàn điểm, tiền đặt cọc là tám trăm điểm, tiếp theo yêu cầu trong vòng một năm phải trả hết tiền nợ, nếu không tiền đặt cọc sẽ biến thành tiền bồi thường cho hành vi vi phạm hợp đồng, để bồi thường cho người bán.

Bây giờ cô có gần một ngàn điểm thưởng, nếu bán hết số gà cô cũng chỉ kiếm được khoảng một ngàn hoặc hơn một tí. Trừ đi số tiền đặt cọc, cô chỉ còn lại chưa đến hai trăm điểm để chăn nuôi gà.

DTV

Sau khi mở khóa được gian hàng vịt, cô liền phát huy năng lực toán học siêu phàm của mình để phân tính số liệu, so sánh giữa khi nuôi gà và nuôi vịt cái nào mang lại lợi nhuận tốt nhất: một con gà thời gian nuôi hết mười ngày, thu được 3 điểm thưởng, con vịt thời gian nuôi tổng 15 ngày mới lớn cũng chỉ kiếm được bốn điểm.

Rất rõ ràng nuôi gà có lời hơn so với nuôi vịt.

Còn khoảng bảy tháng nữa cô sẽ sinh, dựa vào tiền mỗi lần bán hết toàn bộ số gà trong ngần ấy thời gian, tích đủ mười ngàn điểm thưởng không phải là chuyện gì khó.

Sau khi tính toán xong xuôi mọi việc, Triệu Uyển Thanh liền trả tiền đặt cọc, số tiền còn lại toàn bộ để dành cho việc nuôi gà, một nữa số tiền để mua gà con, một nửa để mua đồ ăn chăn nuôi.

Khi chuẩn bị thoát khỏi gian hàng hệ thông, cô lại đến màn hình hệ thống bên đó xem hết một lượt, thấy vẫn không có gì đáng để mua.

Ôi, xem ra có vẻ giấc mơ giàu sang sau một đêm của cô rất khó thành sự thật...

Có khoản nợ khổng lồ đè nặng lên vai, Triệu Uyển Thanh cảm thấy tâm trạng cực kì nghiêm trọng, giống với lúc mỗi sáng thức dậy vừa mới mở mắt đã bị đập vào mặt tiền nợ mua nhà.

Cô xoa xoa cái bụng, lẩm bẩm nói: "Tất cả đều là vì con nha..."

Tâm trạng càng không được tốt, cuộc sống càng cần có nhiều màu sắc đẹp đa dạng hơn.

Giữa trưa, Triệu Uyển Thanh cắt hai miếng sườn từ trong không gian, tính định làm sườn chiên tỏi cho buổi trưa.

Thật ra dựa vào khẩu vị của cô thì cô thích món sườn xào chua ngọt hơn, nhưng trong gia đình toàn người phương Bắc nên ăn không quen đồ mặn mang vị ngọt... cô đành phải hi sinh sở thích cá nhân của mình vì lợi ích chung của cả nhà.

Trải qua nhiều ngày liền cứ ăn rồi ăn, 12 miếng thịt heo ban đầu của cô đã hết hơn phân nửa, đây là đã cố ăn dè hà tiện.

Xem ra sau khi mua xong thuốc sinh dễ dàng, cô càng phải cố gắng đi kiếm tiền hơn mới được, điểm trước kia vẫn là quá nhỏ bé.

Tỏi trong nhà có sẵn, đập nhẹ cho tỏi bong vỏ rồi băm thật nhuyễn, cho tỏi vào phi cùng với thịt đã được làm sạch vào đảo với nhau một hồi, bắt đầu nêm nếm đến khi vừa ăn.

Mọi người của nhà họ Lâm, hoặc là dùng ánh mắt cực kì ngưỡng mộ hoặc là dùng ánh mắt cực kì ghen tị ghé mắt vào nhìn, bác cả Lâm cùng bác hai Lâm nhìn nhau, mỗi người đều lau nước miếng, dẫn theo người trong nhà trở về nhà mình.

Tiểu Lâm ăn liền mấy miếng sườn không cả ngẩng đầu lên, hai bên hàm má bắt đầu căng phòng lên hết cỡ, chợt nhớ ra cái gì đó, cậu nói: "Chị dâu, không mang xương sườn cho nhà ông nội sao?"

Triệu Uyển Thanh giật mình, cô thế mà lại quên bén đi mất, nhìn đến bàn ăn, một đĩa xương sườn đã ăn hết được một nửa rồi.

Mẹ Lâm nhét bánh ngô vào trong miệng con trai,"Chị dâu con thường xuyên mang đồ ăn ngon đến cho nhà ông bà nội rồi, cũng không kém một lần này."

Triệu Uyển Thanh nghe mẹ chồng nói như thế cũng không băn khoăn về việc này nữa.

Lon gạo ân, gánh gạo thù, đạo lí đơn giản này cô biết.

Cho đi một hai lần là người ta sẽ cảm thấy biết ơn, nhưng nếu làm điều đó thường xuyên, người khác sẽ xem đó là điều hiển nhiên, là điều bạn nên làm, nếu không bạn không cho họ một lần, họ sẽ cảm thấy bạn có lỗi với họ rồi sinh ra oán giận.

Cũng may làm sao, từ lúc bắt đầu cô đã kiểm soát được chuyện này, một tuần mang đồ sang một vài lần, thỉnh thoảng sẽ không mang sang cho, chỉ cần biểu hiện ra lòng hiếu thảo là đủ rồi, cái chính vẫn là cần phải quan tâm người trong nhà.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 65: Chương 65



Nhà lớn bên này, cả gia đình nhà bác Cả Lâm ngồi quanh bàn nhìn mâm cơm đạm bạc, cũng không cảm thấy bất mãn gì, ai cũng cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Gia đình nhà bác hai Lâm bên này mỗi người lại mang một suy nghĩ khác nhau.

Vợ bác hai Lâm không thấy Triệu Uyển Thanh đưa đồ ăn tới, muốn mở miệng chửi vài câu cho bõ tức, nhưng lại không dám ho he, sợ bác hai Lâm mắng bà ta.

Lâm Ngũ Muội thì mặc kệ mẹ mình, cúi đầu xuống bàn ăn cơm.

Lâm Lục Muội cùng Lâm Tam đệ tuy rằng có chút buồn bã thất vọng chút xíu, nhưng rất nhanh liền cho ra sau đầu, bắt đầu vui vẻ ăn cơm trưa.

Buổi chiều khi đi làm, bác dâu hai nhà họ Lâm Nhị lén lút chạy tới bên cạnh bác dâu cả nhà họ Lâm hỏi,"Chị dâu, buổi sáng vợ thằng ba có mang cho ba mẹ đồ ăn gì ngon hay không?"

Bác dâu cả nhà họ Lâm nói: "Không có đưa gì cả".

Bác dâu hai nhà họ Lâm liền hiểu rõ trong lòng, Triệu Uyển Thanh đây là không mang đồ cho nhà ai hết!

Cái đồ lòng dạ độc ác này! Còn làm bà ta tưởng rằng Triệu Uyển Thanh chỉ mang đồ cho nhà chính, không mang cho nhà bà ta!

Tâm trạng bây giờ của bác dâu hai nhà họ Lâm không biết là đang vui vẻ hay là đang uất ức chiếm phần lớn hơn nữa.

DTV

Bác dâu cả nhà họ Lâm nhìn em dâu hai nhà mình mấy lần, cũng không thèm để ý đến bà ta tự lẩm bà lẩm bẩm.

Đã nhiều năm như vậy rồi mà tính tình của người em dâu này vẫn như thế... không một chút thay đổi nào.

Bây giờ cũng sắp lên làm mẹ chồng người ta, thế mà bụng dạ vẫn so đo tính trước tính sau từng tí như thế này!

Lúc trước khi bà ấy được gả đến đây, đứa con đầu lòng của bà ấy lại là con trai trưởng, được bà cụ Lâm thiên vị mà càng yêu thương hơn so với hai em dâu còn lại. Vì chuyện này, người em dâu hai này liền thấy bà ấy liền không vừa mắt, đối với bà ấy ghi hận đã nhiều năm.

Hiện tại còn muốn chuyển sự ganh tị oán hận này của lên người cháu dâu... thật là hết nói nổi mà!

Đổng Hiểu Hà nói sẽ quay lại tìm Triệu Uyển Thanh học tập, thế mà lại thật sự tới.

Tối hôm nay vừa làm hết công việc, cô ấy ăn cơm xong ở nhà liền mang theo giấy bút tới tìm Triệu Uyển Thanh.

Triệu Uyển Thanh đang đọc sách ở phòng ngủ, mẹ Lâm đón tiếp dẫn Đổng Hiểu Hà vào nhà, trên mặt nở nụ cười tươi, còn giúp hai cô rót nước.

Con dâu đúng là càng ngày càng tốt, thế mà bây giờ Đồng Hiểu Hà còn tới học tập cùng con bé.

Triệu Uyển Thanh khó hiểu không biết vì sao mẹ chồng lại vui vẻ như vậy, quay đầu lại đối diện với cặp mắt chờ mong của Đổng Hiểu Hà,"Qua đây đi, cùng nhau đọc."

Đổng Hiểu Hà mở vở ra đặt lên bàn, ngồi cùng một hàng ghế dài với Triệu Uyển Thanh, hai người bắt đầu cùng học toán trung học cấp ba.

Triệu Uyển Thanh có nền tảng là sinh viên thuộc top trường trong danh sách 985, mặc dù nhiều năm liền không đụng tới sách giáo khoa, nhưng có rất nhiều định nghĩa, công thức vừa xem qua một lần thì cô đã có thể sắp xếp chúng lại với nhau, làm bài cứ học một suy ra ba.

Không lâu sau, Đổng Hiểu Hà liền phát hiện ra ra tốc độ đọc sách của Triệu Uyển Thanh rất nhanh.

Cô ấy duỗi tay giữ c.h.ặ.t t.a.y đang muốn lật sang trang mới của Triệu Uyển Thanh, nghiêm túc nói: "Uyển Thanh, học tập cốt yếu quan trọng là phải vững, học phải tới nơi tới chốn, không được chỉ học cho có lệ!"

Triệu Uyển Thanh ngây người, nhẹ giọng giải oan cho mình: "Tớ không học cho có có lệ mà..."

Đổng Hiểu Hà không tin cô, lục tìm mấy trang đề viết ra cho Triệu Uyển Thanh làm, chờ tới khi chính mắt nhìn thấy Triệu Uyển Thanh làm xong trong phút mốt, lại tỉ mỉ kiểm tra, thế mà lại đều đúng hết khiến cô ấy có chút sửng sốt.

"Thì ra cậu lại giỏi tới như vậy... Vậy điểm kiểm tra xếp từ dưới đếm lên của cậu lúc còn đi học đều là giả bộ hết sao?" Đổng Hiểu Hà kinh ngạc hỏi.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 66: Chương 66



Trong lòng Triệu Uyển Thanh cảm thấy có lỗi, nhưng trên mặt vẫn giả bộ điềm đạm cười, im lặng không nói gì.

Đổng Hiểu Hà thấy bộ dạng thản nhiên này của cô, thế mà lại ngoài ý muốn làm cho người ta cảm thấy cô rất bí ẩn.

Đổng Hiểu Hà đột nhiên nhớ tới, cái này, trong sách có nói đây đại khái gọi là giả ngu đúng không?"

Triệu Uyển Thanh vì cái gì lại phải giả ngu đây? chẳng lẽ là vì không nghĩ tới sẽ học cao hơn?

Đổng Hiểu Hà lập tức cảm thấy mình đoán đúng rồi!

Triệu Uyển Thanh cúi đầu tiếp tục học tập, hoàn toàn không biết người ngồi bên cạnh đang suy nghĩ viễn vong đặt lên người cô vô số hào quang sáng chói...

Từ đó về sau mỗi tối sau khi tan việc, Đổng Hiểu Hà đều đến nhà họ Lâm để cùng Triệu Uyển Thanh học tập.

DTV

Càng ở chung với nhau, Đổng Hiểu Hà càng ngưỡng mộ Triệu Uyển Thanh từ tận đáy lòng.

Mỗi khi cô ấy gặp phải bài toán mà không thể tự mình giải được thì Triệu Uyển Thanh lại luôn có thể giải ra một cách rõ ràng và chi tiết, mỗi khi có những công thức cô ấy không thể ghi nhớ thì Triệu Uyển Thanh đều có thể dùng cách học của mình để chỉ lại cho cô ấy, giúp cô ấy có thể khắc sâu vào trí nhớ...

Ban đầu, hai người cùng đọc sách, nhưng sau đó trở thành cảnh "giáo viên nổi tiếng Hoàng Cương trực tiếp dạy kèm cho học sinh tiểu học".

Bây giờ, khi Đổng Hiểu Hà nhìn Triệu Uyển Thanh, ánh mắt cô ấy toả sáng như những ngôi sao, là kiểu những ngôi sao màu hồng phấn đang bay ngập tràn trong đôi mắt ấy-

Về tới nhà, lúc nói chuyện thì Đổng Hiểu Hà cũng luôn nhắc tới Triệu Uyển Thanh, làm ba mẹ Đổng Hiểu Hà cứ tưởng cô ấy bị ma ám gì đó.

Hôm nay, Đổng Hiểu Hà lại đến và còn mang theo hai quả trứng gà luộc để trong túi.

"Mẹ tôi bảo tôi mang sang cho cô, thường xuyên đến nhà cô để học, sẽ tốn dầu hỏa nhà cô".

Triệu Uyển Thanh không khách sáo, cảm ơn rồi nhận lấy ngay.

Hai người cùng ăn trứng gà sau đó lại thắp đèn để học đêm.

Thấy việc học cũng đã hòm hòm, Triệu Uyển Thanh quay sang hỏi Đổng Hiểu Hà về việc vào đại học thời đại này, nhưng cô không biết câu hỏi này lại mang đến cho cô một cái tai họa ngầm...

"Còn phải kiểm tra à? Có phải là kiểm tra chính trị không?"

Đổng Hiểu Hà gật đầu,"Đúng, là người bên Công xã sẽ phái người tới trong thôn, đến nhà đại đội trưởng trước để điều tra tình huống trong nhà của cô xem có người thân trực hệ nào có hành vi phạm pháp không, sau đó là đến thôn để tìm hiểu về tính cách của cô..."

Triệu Uyển Thanh nghe vậy ngay lập tức đổ mồ hôi lạnh, mặc dù hiện nay vào đại học đều là dựa vào đề cử cho nên việc kiểm tra sẽ tương đối nghiêm ngặt, nhưng vào năm 1977 thì sao? Khi đó có thẩm tra không?

Cô không rõ và cũng không dám đánh cược.

Tin đồn về quá khứ của nguyên chủ rõ ràng là điều rất bất lợi cho cô trong kỳ thi đại học...

Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

"Vậy cô nói xem, nếu tôi được đề cử vào Đại học Công Nông Binh thì có vượt qua được kỳ thẩm tra chính trị không?" Triệu Uyển Thanh ngồi thẳng lưng, nghiêm túc hỏi Đổng Hiểu Hà.

Đổng Hiểu Hà sửng sốt mất một lúc, cô ấy rõ ràng đã bị ý nghĩ về việc vào đại học của Triệu Uyển Thanh làm choáng váng.

Một lát, cô ấy mới ngập ngừng nói: "Tôi đây ăn ngay nói thật, cô đừng giận nhé..."

Triệu Uyển Thanh: "Cô cứ nói đi."

Cô mới là người không muốn nghe lời nói dối, cô còn đang chờ để được nghe những lời thẳng thắn thật lòng đây.

"Cô không đi làm, điều này khi hỏi thăm sẽ rõ ngay, đến lúc đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến kết quả đánh giá của cô..."

Những lời này nằm trong dự liệu của Triệu Uyển Thanh, nghe vậy cô nhẹ nhàng thở ra.

Còn may, vẫn còn cơ hội để bù đắp.

Cô vuốt bụng, chờ đến khi cô sinh con xong, cơ thể hồi phục cô sẽ bắt đầu làm việc.

Đổng Hiểu Hà: "Cô muốn đi làm hả?"

Triệu Uyển Thanh gật đầu.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 67: Chương 67



Đổng Hiểu Hà tiếp tục nói: "Cô muốn tham gia lao động, thi đua để tốt lên, điều này tất nhiên là tốt, nhưng tôi phải nói cho cô biết rõ ràng..."

Đổng Hiểu Hà nhích lại sát bên Triệu Uyển Thanh, lén lút nói: "Trường Đại học Công Nông Binh không phải dễ vào đâu, trước tiên quan trọng nhất là —— phải có mối quan hệ!"

Cô ấy thật sợ Triệu Uyển Thanh cố gắng làm việc với mục đích để vào Trường Công Nông Binh, cuối cùng lại như giỏ tre múc nước, thành công dã tràng.

Triệu Uyển Thanh nhìn vào đôi mắt chân thành của cô gái trước mặt và lời khuyên từ tận đáy lòng của cô ấy thì cô rất hiểu ý tốt đó, chỉ nói: "Tôi làm việc không phải để vào Trường Đại học Công Nông Binh."

Cô nghĩ thầm trong bụng: "Tôi đang cố gắng để vào đại học trong danh sách 985".

Đổng Hiểu Hà nghe vậy, chỉ nghĩ rằng cô thực sự muốn tham gia lao động, trong lòng cô ấy ngày càng chắc chắn mình không nhìn nhầm cô gái này.

Và cô cũng giống cô ấy đang cố gắng để trở thành một thanh niên tốt!

Ngày tháng yên bình chậm rãi trôi qua, bầy gà trong không gian đã có thể bán ra. Triệu Uyển Thanh chỉ để lại năm con, các con còn lại đều được bán ở thương thành, đổi lại được một khoản điểm tích lũy lớn.

【Đinh! Chủ nhân đã đạt được số điểm tích lũy tiêu chuẩn, hệ thống đã thành công nâng cấp lên cấp 3!】

"Ủa? Lần này không mở khóa khu vực chức năng sao?" Triệu Uyển Thanh không cam lòng hỏi.

【Cấp 3 không mở khóa khu vực chức năng】Trong đầu, giọng nói trang nghiêm của hệ thống vang lên.

Triệu Uyển Thanh thất vọng thở dài.

Lát sau khi đã phấn chấn lên, cô chia phần điểm tích lũy mới nhận được thành hai phần, một nửa mua gà, một nửa mua thức ăn, lần này tiền nhiều hơn, số gà nuôi cũng nhiều hơn so với lần trước.

DTV

Triệu Uyển Thanh tính nhẩm trong đầu, xác định có thể kiếm đủ 10. 000 điểm tích lũy trong 7 tháng.

Về phần năm con gà còn lại, tất nhiên sẽ được giữ lại cho mấy khách hàng cũ ở trong thành. Trong kinh doanh, uy tín là yếu tố quan trọng nhất, đã hứa rồi thì phải gửi gà cho người ta đúng hẹn, tuyệt đối không thể thất tín giữa chừng.

Tính ngày tháng, Triệu Uyển Thanh bắt đầu làm thịt băm. Lần trước khi Lâm Thiệu Hoa đi có nói rằng tháng này bọn họ đã dùng ngày nghỉ để đi lao động nên sẽ không về.

Sau khi mẹ Lâm và Triệu Uyển Thanh cùng nhau cân nhắc, họ quyết định chọn một ngày để mang lương thực cho anh.

Đến ngày Triệu Uyển Thanh vào thành, cho dù đã chuẩn bị kĩ càng, cất vào ba lô bánh bột ngô do mẹ Lâm làm cùng với thịt băm do Triệu Uyển Thanh làm nhưng mẹ Lâm vẫn cảm thấy không yên tâm,"Nếu không thì để mẹ đi đưa cho? Con đang mang thai lại phải ra ngoài khiến mẹ thật sự lo lắng..."

Triệu Uyển Thanh nói: "Con sẽ cẩn thận."

Mẹ Lâm vẫn dặn dò cô một lúc nữa rồi mới nhìn theo bóng dáng cô ra khỏi thôn.

Sau khi ra khỏi thôn, Triệu Uyển Thanh ngay lập tức thu tất cả những gì trong ba lô vào không gian, sau đó cô đeo một cái ba lô trống không đi trên đường một cách nhẹ nhàng.

Đầu tiên, cô đến chỗ chợ để bán mấy con gà mà cô đã hẹn với khách. Bà cụ Trần còn hỏi cô có vịt lần trước không, Triệu Uyển Thanh còn tỏ vẻ bí hiểm trả lời: "Gần đây nguồn hàng hơi khan hiếm, tạm thời chưa có vịt, ngay cả con gà này cũng là vì bà là khách quen nên cháu mới phần lại mang tới đây..."

Bà cụ Trần bị cô hù một chút, liền nói: "Được rồi, cháu chú ý an toàn nhé, chúng ta sau này vẫn còn phải làm ăn, đừng tự hại mình!"

Rời khỏi chợ, Triệu Uyển Thanh đi đến nơi không có người, cô liền tiến vào không gian để cởi trang phục và tháo khăn đầu. Trước khi trở ra cô lại nhìn qua gương một chút, đảm bảo mình đã trở về hình dáng ban đầu rồi mới rời đi.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 68: Chương 68



Trường cấp ba Công xã và khu gia hộ dân cư không quá xa nhau, cô chỉ đi qua ba con đường là đã đến.

Lúc này, trường cấp ba lẫn trường cấp hai vẫn chưa có bảo vệ giữ cửa, Triệu Uyển Thanh đeo trên lưng cái sọt đã đi tới sân tập thể dục.

DTV

Trường cấp ba Công xã không lớn, có hai tòa nhà, một tòa là tòa dạy học và ký túc xá, phía trước là tòa dạy học, phía sau là tòa ký túc xá, sau cùng là vườn rau và khu đất lao động của trường.

Triệu Uyển Thanh đi một vòng quanh sân thể dục, quan sát kỹ tòa nhà dạy học đối diện, có một tầng không có học sinh, các tầng còn lại đều có học sinh đi học.

Đi gần hỏi thăm, quả nhiên học sinh lớp 11 đều đang đi lao động.

Người đó chỉ tay về một hướng, chính là khu đất lao động phía sau ký túc xá. Triệu Uyển Thanh đi đến đó, thấy học sinh đang lao động hăng say.

Vào đầu thời tiết mùa xuân, đây vốn là khoảng thời gian tốt nhất để học sinh đọc sách học bài nhưng lại bị kéo đến nơi này làm việc...

Trên đồng rất đông người, cô nhìn khắp nơi xung quanh để tìm thân ảnh của Lâm Thiệu Hoa.

Lúc này, các học sinh trên đồng cũng chú ý tới Triệu Uyển Thanh. Trên thực tế, từ khi Triệu Uyển Thanh vừa xuất hiện, đám học sinh này không nhịn được mà bị thu hút ánh mắt từ cô.

Thử nghĩ mà xem, giữa một cảnh tượng đầy bụi đất, đột nhiên xuất hiện thân hình yểu điệu của một người con gái, khuôn mặt trẻ xinh đẹp, khó mà không chú ý đến cô đúng không?

Cách xa như vậy, mọi người đều có thể nhìn thấy làn da trắng nõn của cô, b.í.m tóc đen nhánh xõa xuống bên hông, vừa đen vừa dài...

Một nam sinh ngắm đến ngây ngốc, nhỏ giọng nói với bạn học bên cạnh: "Đó là em gái của ai ? Trông giống như diễn viên điện ảnh vậy?"

Nam sinh bị đáp lời bằng một cái cuốc đất tàn nhẫn, cục đất đập trúng ống quần của cậu bạn vừa nói chuyện,"Cuốc đất của cậu đi."

Lâm Thiệu Hoa trừng mắt nhìn bạn học, ném cái cuốc xuống rồi chạy qua chỗ Triệu Uyển Thanh.

Triệu Uyển Thanh đang nói chuyện với lão sư bên cạnh, quay đầu một cái liền thấy được trên đồng có một người thiếu niên đẹp trai đang hướng tới chỗ cô mà chạy vội lại.

Đợi đến khi anh đến gần, cô nhìn lên mặt đầy mồ hôi của anh, trên người còn dính bụi đất, cô lấy khăn tay ra,"Lau mặt trước đi".

Hai người đi sang một bên, hơi chắn được tầm mắt thăm dò của các bạn học trên đồng.

Lâm Thiệu Hoa: "Trong nhà vẫn ổn chứ?"

"Vẫn ổn"

" Cô có khỏe không?" Anh nhìn cô, lại hỏi.

Triệu Uyển Thanh đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời có chút chói mắt, cô nghiêng nghiêng đầu,"Tôi vẫn tốt".

Lâm Thiệu Hoa đứng ở bên cạnh người cô, có thể nhìn thấy rõ ràng vành tai trắng nõn có một chút ửng hồng của cô.

Kể từ Tết âm lịch, khoảng cách giữa bọn họ đột nhiên được thu hẹp lại.

"Đây là mẹ nhờ tôi mang đồ tới, anh giữ lấy".

Triệu Uyển Thanh móc túi trong sọt ra, rồi lại lấy ra một cái vại nhỏ,"Còn có cái này, là bánh bột bắp cho anh ăn".

Lâm Thiệu Hoa mở vại nhỏ, một cỗ mùi hương của thịt băm đậm đà tỏa ra.

"Là cô làm?"

Triệu Uyển Thanh thầm nghĩ, biết rõ còn hỏi.

Vừa đưa mắt lên, cô đã trông thấy sự ôn nhu toát ra trong ánh mắt của anh, giọng điệu nói chuyện bắt đầu trở nên nhẹ nhàng một chút,"Ừm"

Cô nhìn anh mang đồ vào phòng để cất, sau đó đi ra tiễn cô.

Hai người cùng nhau sánh vai đi trên sân thể dục, Lâm Thiệu Hoa đi hơi hơi lùi về sau một bước, Triệu Uyển Thanh khó hiểu quay đầu nhìn lại thì vừa thấy cánh tay của anh đang đỡ sau eo cho cô.

Từ sân thể dục đi ra tới cổng chỉ cần đi vài bước chân.

Nhưng Triệu Uyển Thanh cảm thấy mình cùng anh như đang đi qua cả một thế kỉ vậy, một thế kỷ này, lần đầu tiên trong lòng cô nếm được vị mật phảng phất, với một chút ngọt ngào.

Đi đến cổng, hai người chuẩn bị tách ra.

"Tôi trở về nha".
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 69: Chương 69



Triệu Uyển Thanh hơi hơi ngước mắt, khuôn mặt tuấn lãng của anh gần ngay trước mắt, giống như vào đêm Tết, họ sóng vai ngủ cạnh nhau, tay cô bị anh nắm chặt... Chỉ cần cô nghiêng đầu, là có thể thấy hình dáng của anh.

Đối diện, không có tiếng trả lời.

Triệu Uyển Thanh liếc nhìn anh một cái, người đàn ông lúc này tiến lên một bước, đứng một chỗ khoảng cách gần cô hơn .

Gần đến mức cảm thấy cả người cô đều bị hơi thở của anh bao trùm...

Cô thấy người đàn ông nhẹ nhàng vươn tay xoa cái bụng nhỏ hơi nhô ra . Cái chạm nhẹ nhàng dừng lại một chút, sau đó rời đi.

"Hãy tự chăm sóc bản thân" tiếng nói trầm thấp của anh vang lên trên đỉnh đầu cô.

Triệu Uyển Thanh không nhớ rõ mình ra khỏi cổng trường như thế nào, cũng không nhớ rõ mình trả lời anh như thế nào.

Cô, một người phụ nữ mang thai lúc ấy chỉ cảm giác đầu nóng bừng lên, mặt cũng nóng vô cùng, liền vội vội vàng vàng rời đi.

Trên đường trở về, tâm trí cô dần dần bình tĩnh lại, lý trí và sự thông tuệ lại trở lại chiếm lấy vị trí cao trong Triệu Uyển Thanh. Cô tự hỏi chính mình: Mình không phải là thích anh ta rồi đấy chứ?

Hình như... Có một chút.

Huống chi anh còn là nam chính kịch bản của cô...

Vậy cô thật sự, có thể thích anh sao?

Công xã cao trung.

Lâm Thiệu Hoa nhìn theo vợ nhỏ rời đi, thật lâu sau, mới trở lại chỗ lao động.

Lại lần nữa cầm lấy cái cuốc, anh rõ ràng cảm giác được chung quanh ít nhiều có những ánh mắt dò hỏi.

Nam sinh vừa nãy bị anh đập đất lên ống quần liền chạy qua, nhỏ giọng hỏi anh: "Thiệu Hoa, vừa rồi đó là vợ của cậu hả?"

Bọn họ trong lớp đều biết, Lâm Thiệu Hoa đã kết hôn.

Khi anh tới trường, anh lớn hơn bọn họ mấy tuổi, nhưng thành tích đặc biệt tốt, nghe nói bởi vì điểm số này đặc biệt cao, nên anh mới được hiệu trưởng đặc cách thu nhận.

" Ừm, là vợ của tôi".

Bạn học nam nhìn Lâm Thiệu Hoa gật đầu, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ cảm giác hâm mộ.

Cô vợ này, thật xinh đẹp!

"Vợ của cậu tới đưa cái gì? Đưa cái gì, cho tôi xem với!"

Lâm Thiệu Hoa nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu ta, trầm giọng nói: "Làm việc đi".

Bên này, các bạn học nam bắt đầu truyền tin tức, đem tin tức khuếch tán đi ra ngoài. Buổi sáng lao động kết thúc, tất cả học sinh lớp 11 đều biết rằng cô gái vừa rồi là vợ của Lâm Thiệu Hoa.

Đúng là hormone kích động tuổi tác, mặc dù sinh ra ở cái thời đại bảo thủ nghiêm khắc này, nhưng một ít bản năng nhiệt tình và nhiệt huyết không thể thay đổi, mà chỉ có thể che giấu một chút.

Có người che giấu rất tốt, có người lại không thể.

Lao động kết thúc, lớp trưởng Giang Trường Quân cùng uỷ viên học tập Lâm Thiệu Hoa cùng nhau thu dọn cuốc xẻng, kiểm kê xong rồi thu gom đưa về trường học cất giữ.

DTV

Tuy rằng Giang Trường Quân là lớp trưởng, nhưng lại là con gái, vì vậy Lâm Thiệu Hoa, thành viên ủy ban học tập, lại là người làm hầu hết các công việc yêu cầu thể lực thường ngày.

Trong lớp từ lâu đã có người sớm vì Lâm Thiệu Hoa mà bênh vực, nói Lâm Thiệu Hoa vốn nên làm lớp trưởng, nhưng từ năm nhất cấp ba đến năm thứ hai cấp ba, chức vị lớp trưởng vẫn chưa thay đổi người được.

Nghe nói nguyên nhân là Giang Trường Quân muốn tiến cử vào Đại học Công nông binh, cho nên chức vị lớp trưởng nhất định phải giao cho cô ta làm.

Đương nhiên, đây đều là các tin đồn riêng giữa các bạn học...

Giang Trường Quân xách theo mấy cái xẻng, đi theo phía sau Lâm Thiệu Hoa vào phòng nông cụ,"Lâm Thiệu Hoa, cậu chờ tôi một chút..."

Cô ta đột nhiên ngừng lại,"Cái này nặng quá, cậu giúp tôi một chút..."

Lâm Thiệu Hoa xoay người lại, mặt mày lạnh lùng, Giang Trường Quân đột nhiên sững người lại.

Ý đồ nhỏ dưới đáy lòng bị nhìn thấu, mặt Giang Trường Quân đỏ lên.

Cô xách đồ lên , vội vàng đuổi kịp Lâm Thiệu Hoa, khi hai người thu dọn đồ đạc trở về lớp học thì đã có mấy nam sinh vây quanh Lâm Thiếu Hoa.

"Thiệu Hoa, cho chúng tôi nhìn xem chị dâu mang cái gì tới!"

Các nam sinh ồn ào, các nữ sinh tốp năm tốp ba ngồi ở một bên ăn cơm nhưng mà tâm tư cũng đang chú ý qua bên này.
 
Back
Top Bottom