Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 30: 30: Được Mọi Người Yêu Quý



Sau khi vào không gian, trước tiên cô nhìn vào điểm tích lũy của mình, chi phí trước khi nuôi lứa gà linh đầu tiên là 13 điểm tích lũy - chín con gà con và bốn túi thức ăn.

Bán đi bốn con, thu nhập là 20 điểm tích lũy, hiện tại cô còn có 107 điểm tích lũy.Nhìn thấy lợi ích từ chợ đen, Triệu Uyển Thanh không có ý định từ bỏ nữa.

Cô phất tay mà mua thêm 20 con gà con và 10 túi thức ăn, vẫn theo hình thức cũ, gà nuôi bằng thức ăn chăn nuôi rồi mang đi bán trong thương thành để kiếm điểm tích lũy, còn gà nuôi bằng lương thực sẽ mang đến chợ đen để kiếm chút tiền trinh.Hiện tại, Triệu Uyển Thanh vẫn chỉ là một người nghèo với 107 điểm tích lũy và hơn 70 đồng, cô quyết tâm tiếp tục cố gắng để tạo nên sự nghiệp vĩ đại!Sau khi hoàn thành giai đoạn nuôi lớp gà Linh tiếp theo, Triệu Uyển Thanh ra khỏi không gian rồi ra khỏi phòng.Vào buổi chiều, hiếm thấy mẹ Lâm vẫn còn đang ở nhà: "Thiệu Hoa giúp mẹ đi làm việc rồi."Mẹ Lâm lấy một cái ghế, gọi Triệu Uyển Thanh đến ngồi rồi hai người bắt đầu trò chuyện."Tiền mua đồ buổi sáng đủ không? Đừng tự tiêu tiền, khi có con rồi thì con cũng nên tiết kiệm một ít cho gia đình nhỏ của mình..."Triệu Uyển Thanh thấy mẹ chồng vô cùng am hiểu lòng người, trong lòng không thể không tặng mẹ Lâm mười nghìn lời khen.Kịch bản cuộc đời của chủ nhân thân thể này thật tuyệt vời, cho đến giờ vẫn chưa có nhân vật phản diện nào!Ví dụ như mẹ Lâm có chút tính tình người già, nhưng đều là những chuyện nhỏ nhặt, chẳng đáng nói...Vào buổi tối, đại đội trưởng đánh chuông báo kết thúc ca làm việc, mọi người mới ngừng lại công việc trên đồng, lần lượt về nhà.

Trong số đó có nhóm người của gia đình nhà họ Lâm, bác cả Lâm và bác hai Lâm một trái một phải vây lấy Lâm Thiệu Hoa, hỏi về việc học của anh, bác dâu cả thỉnh thoảng kể chuyện gia đình, tạo nên khung cảnh cả gia đình hòa thuận vô cùng.Tuy là cháu út nhưng Lâm Thiệu Hoa là người lớn nhất trong số các cháu trai của gia đình nhà họ Lâm.

Lâm Thiệu Tùng con bác cả và Lâm Thiệu Bách con bác hai đều rất ngưỡng mộ Lâm Thiệu Hoa.Cả hai đều không thích đọc sách, nhưng lại rất tò mò về chuyện trong thành, mỗi khi Lâm Thiệu Hoa trở về đều hỏi rất nhiều câu hỏi về cuộc sống ở đó.

Mối quan hệ giữa Thiệu Hoa với hai người họ rất tốt, nên họ hỏi cái gì thì anh đáp nấy.Triệu Uyển Thanh đứng ở cửa nhà, nhìn thấy Lâm Thiệu Hoa đang vác cuốc trở về, vác cuốc thôi mà trông cũng đẹp trai tới phát sáng như vậy.Hừ, được mọi người yêu quý sao?Tại sao nữ chủ như cô lại không được như vậy chứ?Triệu Uyển Thanh rảnh rỗi ở trong lòng chửi thầm một hồi, sau đó bước vào nhà để tiếp tục nấu cơm.

Bữa tối là một nửa con gà Linh nấu nấm, sau đó lại cán bột làm canh mì gà.Phòng bếp ở đối diện sân nhà, Triệu Uyển Thanh đang định đứng lên nhấc nồi canh gà ra thì vô tình nhìn sang sân thấy Lâm Thiệu Hoa đang sắn tay áo rửa mặt...Là một người đàn ông đọc sách hòa hoa phong nhã như vậy nhưng trên tay vẫn có những đường nét cơ bắp mạnh mẽ....
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 31: 31: Hiếu Kính Ông Bà Nội



Áp xuống những suy nghĩ miên man trong lòng, Triệu Uyển Thanh hướng về phía cửa hô lên:"Em trai, đến đây đưa bát canh cho ông bà!"Làm một bát canh lớn như vậy cũng là để biếu ông bà nội Lâm, canh và nấm khá nhiều, thịt thì không nhiều lắm, chính là muốn thể hiện một chút lòng hiếu thảo đối với người lớn trong nhà.

Phù hợp với hình tượng cháu dâu hay ăn lười làm của cô.

Triệu Uyển Thanh không nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đang lại gần nên khi cô vừa ngửa đầu lên thì đã thấy Lâm Thiệu Hoa đứng trước mặt cô rồi.

Áo sơ mi trắng của anh được mở hai nút trên, lộ ra yếu hầu gợi cảm, cánh tay được xắn tay áo lên một nửa làm lộ ra đường cong săn chắc, bàn tay thon thả có khớp xương rõ ràng bưng bát lên.

"Để tôi làm cho.

"Cô nghe thấy lời anh nói.

Liền cảm thấy trái tim mình hẫng một nhịp, đuôi mày không kìm được lén liếc nhìn người bên cạnh! Anh thật sự rất cao, Triệu Uyển Thanh cảm thấy anh ít nhất cũng phải cao 1m85.

Vào thời điểm tới gần hơn, cô thấy rõ được gò má anh vẫn còn đọng lại những giọt nước do vừa rửa mặt xong, tóc trên trán của anh cũng bị ướt một ít.

Điều này khiến người đàn ông này nhìn trẻ ra vài phần, không giống như trước đây tỏ ra là một người đàn ông thành thục trầm ổn.

"Ừ" Triệu Uyển Thanh nghe thấy vậy liền thuận miệng đáp.

Lâm Thiệu Hoa bưng bát canh gà đi, làn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua gương mặt Triệu Uyển Thanh, xua đi cảm giác nóng ran bên tai.

Bên nhà của ông bà nội Lâm vừa ăn xong cơm tối, Lâm Thiệu Hoa đặt bát canh gà xuống, nói chuyện với ông bà chút rồi mới rời đi.

Canh gà lần này không ít, ông nội Lâm nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của hai cháu, quyết định chia cho hai người mỗi người gần nửa bát canh.

Bác cả Lâm uống một ngụm, khà một cái, "Ngon! So với món vợ nấu thì ngon hơn nhiều!"Sau đó ông liền nhận được cái trừng mắt từ vị trí của bác dâu cả nhà họ Lâm.

Lâm Nhị một hơi uống hết bát canh của mình, như Trư Bát Giới ăn trường sinh quả, chưa kịp biết mùi vị gì, chỉ biết rằng nó rất ngon!Lâm Tứ thì ngược lại thưởng thức bát canh một cách sâu sắc, trong đôi mắt tràn đầy sự ngạc nhiên.

Ở nhà cô lo việc bếp núc nên hiểu để nấu ăn ngon thật sự rất khó.

Bên ngoài người ta đồn chị dâu nhà mình là người lười biếng, Lâm Tứ cảm thấy hơi sai, người lười biếng làm thế nào có thể có kĩ năng nấu ăn xuất sắc như vậy?Ông nội Lâm uống bát canh rất từ tốn, trong lòng chỉ cảm thấy thoải mái, cháu trai lớn của mình về sau đúng là có phúc!Ông nội Lâm yên tĩnh từ từ uống xong phần canh rồi ăn tới phần thịt, không bỏ sót giọt nào.

Sau bữa tối, mẹ Lâm dẫn cậu Tiểu Lâm đi rửa mặt rồi đi ngủ, Lâm Thiệu Hoa rửa xong chén đĩa, quay lại phòng thì thấy Triệu Uyển Thanh đã ngủ rồi.

Anh đọc một lúc sách rồi ra ngoài rửa mặt, quay lại phòng định đi ngủ thì mới phát hiện trên giường có hai cái chăn.

Chủ nhân thân thể trước đây vì luôn muốn tranh thủ thêm ít thời gian thân mật cùng chồng nên vẫn luôn dùng một chăn cho hai người.

Nhưng khi Triệu Uyển Thanh đến đây, cô liền lấy từ trong tủ ra tấm chăn cô mang theo khi cưới, mỗi người một cái chăn.

Lâm Thiệu Hoa thổi tắt đèn rồi nằm ở phía bên ngoài giường.

.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 32: 32: Để Xem Giả Vờ Được Bao Nhiêu



Trong đêm yên lặng, nghe tiếng thở nhẹ nhàng truyền đến từ bên cạnh, người đàn ông nghiêng đầu nhìn sang - một khối nho nhỏ phồng lên.

Từ trước đến nay cô vẫn luôn có thân hình gầy gò.

Hạ tầm mắt, tập trung vào một nơi nào đó ! ở đó, có con của họ rồi phải không?Tay anh vô thức duỗi ra, ngón tay nhẹ chạm vào mặt chăn mềm mại, dưới tấm chăn là bụng nhỏ của người phụ nữ.

Trong một khoảnh khắc, Lâm Thiệu Hoa rút tay lại.

Cô lúc trước một hai tính kế để kết hôn với anh, có phải là mong đợi cuộc sống sinh hoạt như thế này?Nghĩ đến hôm nay trở về thấy cô thay đổi rất nhiều, người đàn ông khẽ thở dài.

Để xem cô giả vờ được bao lâu.

“Cái người lấy sai kịch bản cuộc đời kia thế nào rồi?" Bạch Vô Thường hỏi.

Người quản lý sổ sách thởi dài nói: "Không tốt lắm! ""Đại nhân đã nói rồi, nếu ngươi không thể xoay chuyển kịch bản này trở lại như ban đầu thì ngươi sẽ không qua được kì thực tập.

" Hắc Vô Thường nhắc nhở.

Người quản lý sổ sách lại cảm thấy đau đầu.

Bảo nữ phụ xoay chuyển cuộc đời của mình, điều này nói dễ hơn làm.

Mặc dù hiện tại người phụ nữ kia đã nỗ lực sử dụng "bàn tay vàng" của mình, nhưng tiến độ giữa cô và nam chính vẫn làm người ta lo lắng!"Cô ấy và nam chính hiện tại tiến triển như thế nào?" Bạch Vô Thường hỏi tiếp.

Người quản lý sổ sách đáp với giọng sống không còn gì luyến tiếc: "Đang thăm dò lẫn nhau! "Bạch Vô Thường: "Hả! Cái này! "! Sáng sớm hôm sau, Triệu Uyển Thanh vừa mở mắt liền nhìn sang bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng thở phào.

Lâm Thiệu Hoa đã dậy rồi.

Cô nằm trên giường rồi sờ vào bụng nhỏ, vặn trái, vặn phải, lăn qua lăn lại trên giường một lúc mới ngồi dậy.

Trong nhà chỉ còn có một mình Tiểu Lâm, đang cầm một cái rổ nhỏ chuẩn bị đi cắt cỏ heo.

"Chị dâu, mẹ để cho chị dâu một cái bánh bột ngô ở trong nồi đấy.

" Tiểu Lâm thấy cô ra khỏi phòng, liền chạy đến nói với cô.

Triệu Uyển Thanh sờ đầu cậu, "Ăn chưa?""Em ăn rồi, em, mẹ và anh đều đã ăn xong rồi!" Tiểu Lâm vui vẻ nói.

Tiểu Lâm giống hệt Lâm Thiệu Hoa, đều có khuôn mặt rất tuấn tú.

Chỉ có điều, Lâm Thiệu Hoa đã phải gánh vác trọng trách gia đình từ khi còn trẻ nên anh như ông cụ non, toát ra khí chất lạnh lùng; trong khi Tiểu Lâm lại lớn lên dưới sự yêu thương của mẹ và anh trai, tính cách vẫn còn giữ lại nét ấm áp và mềm mại.

Gần đây, sau khi càng ngày càng thân thiết với Triệu Uyển Thanh, cậu nhóc càng lộ ra sự ấm áp của mình.

"Trưa nay em muốn ăn món gì?"Nhóc con dễ thương này, ai mà không yêu cho được?Triệu Uyển Thanh, một bà dì với tâm hồn 30+ cũng rất yêu quý cậu.

Nghe được có thể chọn món, Tiểu Lâm ngay lập tức nói: "Chị dâu, em muốn ăn mì tương của chị dâu!""Được, trưa nay chị sẽ làm.

"Xác định đã có món mì tương để ăn trưa, Tiểu Lâm vừa nhảy chân sáo vừa vác cái rổ chạy ra ngoài sân.

Buổi sáng trôi qua nhẹ nhàng, Triệu Uyển Thanh trước tiên đi kiểm tra bầy gà con trong không gian, chúng đang phát triển rất tốt, con nào cũng lông vàng óng, đang chạy lon ton trên đồng cỏ.

.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 33: 33: Rời Đi



Sau đó cô lại mở giao diện thương thành trong hệ thống tìm kiếm các đơn hàng phù hợp với điều kiện của mình, kết quả vẫn khiến cô thất vọng rồi.

Tuy nhiên, may mắn thay, Triệu Uyển Thanh đã có một hướng đi lâu dài để kiếm điểm thưởng.

Cô xem việc thực hiện các đơn hàng như một cách kiếm thêm thu nhập phụ, nếu có thì tốt, còn không thì cũng không quá đau lòng.

Trưa nay, cô nấu mì tương, cả gia đình đều thưởng thức rất thỏa mãn.

Nếu Lâm Thiệu Hoa có thể không nhìn chằm chằm vào cô khi ăn cơm thì tốt hơn nữa! Như thể sợ cái gì thì đến cái đó, sau bữa trưa, Lâm Thiệu Hoa liền đến tìm cô.

Anh không phải ngốc, anh hiểu rõ tình hình trong nhà hơn bất kỳ ai, hai ngày liền cơm cứ ngon như vậy thì không đáng ngờ mới lạ.

Đầu tiên, anh hỏi mẹ Lâm, biết rằng tiền do Triệu Uyển Thanh bỏ ra mua, mẹ Lâm cũng đóng góp một phần.

"Sau này, không cần tiếp tục dùng tiền của cô để trợ cấp cho gia đình nữa”, anh nói.

Triệu Uyển Thanh nhìn anh, "Trợ cấp cho gia đình cái gì?"Lâm Thiệu Hoa nghiêm túc nói: "Tiền của cô thì cô tự giữ đi, nhà của chúng ta không phải cái loại thích đi đào rỗng của cải của con dâu.

"Triệu Uyển Thanh chớp chớp đôi mắt, trong lòng cô thầm nghĩ, muốn đào rỗng của cải của cô sao? Nếu có thật thì cũng phải đào mất mấy năm mới đào hết được vật tư trong không gian! Trước mắt, cô phải giải thích rõ nguồn gốc của vật tư và tiền bạc mình lấy ra mới được.

Nếu không, cứ quanh năm suốt tháng cứ ăn dùng như vậy, người trong nhà nhất định sẽ nghi ngờ ! Triệu Uyển Thanh quyết tâm nói: "Anh đừng có nghĩ nhiều, tôi không có ý định trợ cấp cho gia đình, không phải tôi đang mang thai sao? Muốn bắt bà bầu phải theo gia đình nhà các người ăn dưa muối, uống cháo loãng hả? Của hồi môn của tôi thì tôi muốn dùng sao thì tôi dùng!"Đúng, cô cắn chết liền nói đó là của hồi môn của cô!Dù sao, người trong gia đình nhà họ Lâm cũng không biết gia đình nhà mẹ đẻ đã cho cô bao nhiêu tiền của hồi môn!Lâm Thiệu Hoa lẳng lặng nhìn cô, cũng không nói thêm gì nữa.

Hai người cứ như vậy ngồi im lặng ở trong phòng một lúc lâu, cuối cùng Lâm Thiệu Hoa là người lên tiếng phá vỡ trầm mặc này, "Cô chăm sóc tốt cho đứa bé, điều kiện gia đình có hạn, tôi sẽ cố gắng nghĩ cách.

"Tầm mắt của người đàn ông dừng lại ở bụng của cô một lúc lâu rồi mới rời đi.

Triệu Uyển Thanh nhướn mày, anh nghĩ cách?Tiền đi học của anh cũng còn phải nhờ vào ông nội, anh có thể nghĩ ra cách kiếm tiền gì?Cuộc trò chuyện giữa hai người tan rã trong không vui.

Cho đến khi Lâm Thiệu Hoa rời khỏi nhà, Triệu Uyển Thanh không nói một lời nào với anh nữa.

Lâm Thiệu Hoa mang ba lô trên lưng, tay cầm bánh bột ngô mà mẹ Lâm đã làm cho anh, vẫy tay chào tạm biệt với ba người ở cửa.

Con trai cả vừa đi, ngay lập tức mẹ Lâm liền cảm thấy buồn bã.

Trong thời gian này, Triệu Uyển Thanh cũng nhận ra rằng mẹ Lâm thực sự là một người phụ nữ thiếu quyết đoán và rất dựa dẫm.

Trước đây, bà dựa vào chồng, sau khi chồng mất đi bà dựa vào con trai cả.

.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 34: 34: Phản Diện Xuất Hiện



Bây giờ con trai cả không có ở nhà, mọi chuyện bà đều nghe theo ý kiến của Triệu Uyển Thanh.

"Vào nhà nghỉ ngơi đi mẹ", mẹ Lâm nghe con dâu nói với bà.

Bà vô lực gật đầu, kéo theo con trai nhỏ vào trong nhà.

Triêu Uyển Thanh đi vào bếp, dự định thay nước trong lu thành linh tuyền.

Chỉ mới đổi được hai thùng thì cô nghe thấy có người gọi cô ở ngoài cửa, giọng nói ngày càng gần, người này đi thẳng tới phòng bếp.

"Uyển Thanh, cô đang làm gì thế? Gọi cô mà cô cũng không trả lời, tôi còn tưởng cô không có ở nhà!"Là Vu Tĩnh.

Ký ức trong đầu được kích pháp, Vu Tĩnh là bạn học của nguyên chủ kiêm bạn thân.

Vì cả hai đi học đều lười nhác không chịu học tập, chơi hợp nhau nên sau đó trở liền thành một cặp bạn thân ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

Ban đầu, nguyên chủ chính là đến thôn Thủy Truân để tìm Vu Tĩnh chơi, sau đó mới gặp Lâm Thiệu Hoa, vừa gặp liền yêu! Triệu Uyển Thanh nhìn vào dáng người trước mắt, không cao lắm, da màu lúa mạch, mặt tròn mắt to, tầm mắt của cô đảo qua áo khoác hoa hồng nhạt của cô ta, sau đó chậm rãi hạ mắt xuống.

"Tìm tôi có việc gì sao?"Vu Tĩnh nghe ngữ điệu không mặn không nhạt của cô thì cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng thoáng nhìn thấy bánh bột ngô trong nồi, cô ta ngay lập tức bỏ qua sự kỳ lạ này.

"Đang hấp bánh bột ngô à? Tôi giúp cô nếm thử xem thế thế nào nhé?"Vu Tĩnh không hỏi mà tự lấy, mỗi tay cầm một chiếc bánh bột ngô lên nhét vào mồm.

Sau khi nhồm nhoàm ăn xong, cô ta còn làm bộ làm tịch đưa ra lời nhận xét: "Uyển Thanh, bánh này cô làm ăn không ngon gì cả! Tay nghề này của cô không thể so sánh với tôi đâu! "Triệu Uyển Thanh tựa lưng vào thành bếp, yên lặng nhìn cô ta lải nhải.

Bộ dáng liên tiếp nhét bánh bột ngô vào miệng như vậy, thật sự nhìn không ra "khó ăn" ở chỗ nào.

Sau khi Vu Tĩnh ăn một lúc lâu thì cô ta mới nhận ra có điều không đúng.

Cô ta nhét phần bánh bột ngô dư lại vào túi của mình, ra vẻ đùa giỡn nói: "Uyển Thanh, có phải cô không muốn tôi ăn bánh bột ngô nhà cô không? Trước đây cô không như vậy, hiện tiện cô thật nhỏ nhen.

""Vậy sao?" Triệu Uyển Thanh nhếch môi.

Vu Tĩnh nhìn xung quanh, hỏi: "Lâm Thiệu Hoa đâu?""Đi rồi.

"Vu Tĩnh không tin, sau khi tìm kiếm trong sân nửa ngày, cô ta nén giận trách móc Triệu Uyển Thanh: " Lâm Thiệu Hoa trở về mà cô cũng không mời tôi đến chơi, giờ thì người đi mất rồi! "Khi nói chuyện, cô ta tiến tới trước cửa một căn phòng, đó là phòng ngủ của Triệu Uyển Thanh.

Vu Tĩnh đẩy cửa chuẩn bị đi vào, nhưng bị Triệu Uyển Thanh giơ tay ngăn lại.

"Hử?" Vu Tĩnh lại định đẩy tiếp.

Triệu Uyển Thanh lại ngăn cản, tay cô nằm ngang ở cửa không lay chuyển.

"Cô bị sao vậy? Vào phòng mà cũng không được? Uyển Thanh à, không phải tôi nói cô chứ từ sau khi cô kết hôn tôi thấy cô càng ngày càng khiến cho người ta không thích,! Khó trách Lâm Thiệu Hoa không yêu cô! "Vu Tĩnh thấy không thú vị liền khoát khoát tay, trước khi đi còn muốn để cho Triệu Uyển Thanh lấy thêm ít bánh bột ngô.

Triệu Uyển Thanh không thèm để ý tới, đẩy cô ta ra ngoài cửa lớn.

"Vu Tĩnh, từ nay về sau, đừng đến tìm tôi nữa.

""Nghe rõ chưa?"Cô gái trẻ xinh đẹp nửa tựa vào cửa, mỉm cười nhẹ nhàng, chỉ có điều ý cười không chạm đến đáy mắt.

Nhìn Triệu Uyển Thanh như vậy, Vu Tĩnh bỗng thấy sợ hãi.

"Cái! Cái gì! "Đôi môi của Triệu Uyển Thanh vẫn giữ nụ cười dịu dàng, "Không có gì, chỉ là tôi không muốn làm bạn với cô nữa.

"Sau khi nói xong, cô nhanh chóng đóng sầm cửa lớn.

Âm thanh “rầm” một cái vang lên làm Vu Tĩnh cũng phải run lên.

.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 35: 35: Tự Tay Bóp Nát



Bên trong, Triệu Uyển Thanh dựa vào ván cửa bất động.

Mặt trời buổi chiều tối chiếu cả sân nhà thành màu cam, nhưng màu sắc ấm áp này làm thế nào cũng không ngăn được bóng tối trong mắt Triệu Uyển Thanh.

Cô lần lượt hồi tưởng lại mấy chuyện cũ trong trí nhớ của nguyên chủ! ! Vu Tĩnh nói bạn tốt thì phải chia sẻ mọi thứ với nhau, cho nên nguyên chủ bị cô ta xúi giục về nhà trộm đồ cho cô ta ăn.

Vu Tĩnh nói ‘Cô mặc đồ màu hồng nhạt nhìn mặt có hơi vàng’, vì thế nguyên chủ đem tấm vải hoa đào lớn màu hồng phấn định làm quần áo đưa cho cô ta.

Vu Tĩnh nói ‘Lâm Thiệu Hoa không thích cô, khả năng là do mẹ chồng cô nói xấu cô’ trước mặt anh ấy, cho nên nguyên chủ liền đem mọi sự phẫn nộ vì Lâm Thiệu Hoa không yêu mình đổ hết lên đầu mẹ Lâm và tiểu Lâm! “Giỏi " Triệu Uyển Thanh nhìn xa xa, hừ lạnh một tiếng, trong lòng không khỏi chế giễu.

Nguyên chủ ơi là nguyên chủ, cô sinh ra có một bộ túi da tốt, nhưng đầu óc lại không được tốt.

Vu Tĩnh người này, không phải là dựa vào PUA nguyên chủ để đạt được mục đích của mình sao?Còn có Vu Tĩnh mỗi khi nói đến Lâm Thiệu Hoa thì trong mắt đều toát ra sự khát khao! ! Ha, lại là một người phụ nữ thích Lâm Thiệu Hoa.

Triệu Uyển Thanh xoa xoa huyệt thái dương, mở mắt ra thì bóng tối đã sớm tiêu tán, thay vào đó là sự kiên định.

Bây giờ, cô đã ở đây, tuyệt đối sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra nữa.

Nhân vật phản diện này, cô sẽ tự tay bóp nát!Ngoài cửa, Vu Tĩnh sửng sốt một lúc, cuối cùng vẫn là chửi bậy xong rồi rời đi.

Trong túi còn có nửa cái bánh bột ngô chưa ăn hết, cô ta thừa dịp còn chưa về nhà liền nhanh chóng lấy ra ăn, một khi về tới nhà mà bị các em trai phát hiện thì không tới lượt cô ta ăn nữa.

Triệu Uyển Thanh hôm nay cũng không biết nổi điên cái gì, lại không nghe lời cô ta?!Còn lạnh lùng nhìn cô ta như vậy! Vu Tĩnh hừ lạnh một tiếng, cuối cùng kết luận là Triệu Uyển Thanh lại bị Lâm Thiệu Hoa lạnh nhạt, cho nên mới trút giận lên người cô ta!Đẹp thì có ích gì? Lâm Thiệu Hoa không phải cũng không thích cô sao?"Tĩnh Tử đi gặp con dâu nhà Lâm lão tam à?" Một người phụ nữ chào hỏi cô ta.

Vu Tĩnh nhét bánh bột ngô vào túi, lập tức nói: "Đừng nói nữa, Triệu Uyển Thanh cũng thật nóng tính, không cho tôi vào nhà uống ngụm nước đã đuổi tôi ra ngoài! "Phụ nữ trong thôn lúc rảnh rỗi đều thích buôn dưa lê, tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội buôn chuyện nào.

“Ôi chao, thật à? "Người phụ nữ tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Vu Tĩnh há miệng liền nói không ngừng, nói bừa một trận bôi nhọ hình tượng của Triệu Uyển Thanh, rồi mới hài lòng rời đi.

Người phụ nữ nghe đủ mấy lời đàm tiếu đó, lại vội vàng đi nói với mấy người chị em lâu năm của mình, một truyền mười mười truyền trăm, chuyện tốt không ra cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm.

.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 36: 36: Đất Quan Âm



Triệu Uyển Thanh còn không biết hình tượng của mình lại bị hủy hoại một lần nữa! Xử lý xong nhân vật phản diện đầu tiên, cuộc sống của Triệu Uyển Thanh lại quay lại những ngày tháng hạnh phúc, mỗi ngày làm đồ ăn ngon nuôi béo cả nhà.

Mẹ Lâm mỗi ngày xuống đồng làm việc kiếm công điểm, tiểu Lâm nhặt phân cắt heo cỏ kiếm công điểm, Triệu Uyển Thanh ở nhà làm tốt công tác hậu cần, nấu cơm, giặt quần áo, đi dạo.

Chỉ là lúc đến rảnh sẽ ra sông giặt quần áo thì luôn cảm giác có người nói xấu sau lưng cô! Triệu Uyển Thanh chỉ cho rằng tiếng xấu của nguyên chủ truyền xa, đến bây giờ vẫn còn có người nghị luận.

Cô bớt chút thời gian đi qua thăm nhà cũ một lần, bà cụ Lâm kéo tay cô hỏi chuyện đứa bé, cười tới híp mắt.

Nhà họ Lâm ngoại trừ bác dâu hai Lâm kỳ quái kia thì Triệu Uyển Thanh có thể cảm nhận được thái độ của những người còn lại đối với cô hoặc nhiều hoặc ít đều có chút thay đổi.

Lâm tứ muội – con gái của bác cả Lâm còn tới tìm cô trao đổi tài nghệ nấu ăn một phen, Lâm lục muội và chị gái là Lâm ngũ muội cũng tới tìm cô một lần.

Lâm lục muội có tính tình hoạt bát, cái miệng nhỏ nhắn nói chuyện cũng rất ngọt ngào, Triệu Uyển Thanh có thể thoải mái trò chuyện với cô ấy, ngược lại là Lâm Ngũ muội! ! Triệu Uyển Thanh có hơi một lời khó nói hết.

Nhưng dù sao những người chị em họ này cũng không ở chung với cô, không cần phải ngày ngày chạm mặt nhau, thân được thì thân, không thân được thì ít gặp là xong, Triệu Uyển Thanh đối với chuyện này cũng không có bao nhiêu phiền não.

Cuộc sống yên tĩnh như nước chảy trôi qua, hôm nay, hệ thống lần nữa sàng lọc đơn đặt hàng, cuối cùng cũng tìm được việc cho Triệu Uyển Thanh làm.

“Đất Quan Âm?”Triệu Uyển Thanh nhìn thôn tin tóm tắt đơn mua hàng, ngơ ngác lắc đầu.

Thứ này cô chưa từng thấy qua, hoàn toàn không biết.

Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô thu thập điểm tích lũy.

Khiêng cái cuốc nhỏ, Triệu Uyển Thanh xuất phát dưới sự chỉ dẫn của hệ thống.

Đi thẳng đến cuối thôn, hệ thống mới bảo cô dừng lại.

Bên sườn núi, hai đứa trẻ đang bới đất ở đó.

Nhìn kỹ thì đất kia màu trắng, rất giống với hình ảnh trên thông tin mua hàng.

“Đây là đất Quan m sao?” Triệu Uyển Thanh thầm hỏi trong lòng.

Nhận được câu trả lời khẳng định của hệ thống, cô liền đi qua.

Hai đứa trẻ một nam một nữ, người con gái lớn hơn một chút, thoạt nhìn mười hai mười ba tuổi, tầm tuổi Lâm lục muội.

Cậu bé thì hẳn là tầm tầm tuổi của tiểu Lâm.

Triệu Uyển Thanh nhíu mày, hai đứa nhỏ này thật sự là! ! quá gầy.

Nhìn như da bọc xương.

Hai đứa nhỏ nhìn thấy cô đi tới, cô bé lớn hơn lôi kéo cậu nhóc tránh đường.

Triệu Uyển Thanh cầm cuốc chuẩn bị đào, lại nghe thấy cô bé nói: "Chị, cái này không đào được, chị phải quét nó.

”“Quét?”Cô nhìn cô bé đưa thứ gì đó nhìn giống như cây chổi tới.

“Cám ơn.

"Triệu Uyển Thanh nhận lấy.

Đất quan âm màu trắng bị quét xuống từng chút một, Triệu Uyển Thanh lấy vải bọc lại, đoán chừng đủ rồi, cô liền dừng tay lại.

Lúc trả lại chổi cho hai đứa nhỏ, cậu bé đột nhiên hỏi: "Chị ơi, nhà chị cũng ăn cái này à?"Triệu Uyển Thanh sửng sốt, "Sao cơ?”Đột nhiên, cô kịp phản ứng, lưng phát lạnh.

.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 37: 37: Không Tin



Trong đầu, hệ thống đã bổ sung cho cô chuyện về đất Quan Âm tại thời đại này! [Đất cao lanh, ở Trung Quốc thường được gọi là đất Quan Âm.

Trong thời kỳ đói kém, nó thường được người đói dùng làm thức ăn để giải tỏa cơn đói tạm thời, nhưng nó không thể được cơ thể con người tiêu hóa và hấp thụ.

Sau khi ăn sẽ bị đầy bụng, đại tiện khó khăn, ăn ít thì không sao, ăn lâu dài sẽ dẫn đến tử vong]Thời điểm gian khổ nhất của thời đại này đã qua, rất nhiều người đều có thể ăn cơm, nhưng vẫn có người phải dựa vào đất Quan âm để sống! Một trận gió lạnh thổi qua trên trán thấm mồ hôi của Triệu Uyển Thanh khiến cô ớn lạnh, cô nói với hai đứa trẻ: "Cố gắng ăn ít nhất có thể, thứ này ăn nhiều không tốt.

"Nói xong, cô khiêng cuốc thất hồn lạc phách rời đi.

Thời đại này, cũng không tốt đẹp giống như trong tiểu thuyết tô điểm.

Triệu Uyển Thanh rời đi không bao lâu, một cô gái khác liền tới.

Đổng Hiểu Hà nhìn thấy hai đứa em họ lại tới đào đất Quan Âm ăn, biểu tình nghiêm túc lên, "Đã nói không có cơm ăn thì đến nhà chị, sao các em lại tới đào cái này!"Đổng Hiểu Phương ôm chặt lấy em trai, liếc người chị họ bà con xa này một cái, thấp giọng nói: "Dù sao cũng không thể lúc nào cũng đến nhà chị ăn! "Cô bé có thể nhìn ra, mỗi lần đến nhà chị họ, sắc mặt thím luôn rất tệ! ! Cô và em trai rất ít khi tới đó.

“Vừa rồi là ai tới? "Đổng Hiểu Hà vươn đầu nhìn bóng lưng yểu điệu kia.

"Là con dâu gả đến chi thứ ba Lâm gia kia, chị ấy trông xinh đẹp thật đấy! " Đổng Hiểu Phương si ngốc nói.

Đổng Hiểu Hà: "Cô ấy nói gì với mấy đứa?Triệu Uyển Thanh đúng không? Cô ấy biết, trước đây, người này là người đầu tiên ở trường học hết ăn rồi lại nằm.

"Cô ấy bảo chúng em ít ăn thứ này lại! "Ánh mắt Đổng Hiểu Hà lộ vẻ khó hiểu, lời này! ! người như Triệu Uyển Thanh có thể nói ra?Cô ấy có chút không tin.

Triệu Uyển Thanh mang đất quan âm trở về nhà, cầm nộp lên cho hệ thống đạt được 50 điểm thưởng.

Đây vốn dĩ là một chuyện đáng để vui mừng, nhưng bây giờ tâm trạng của cô lại không thể vui cho nổi.

Tiểu Lâm trước cửa đảo mắt nhìn khắp nơi, trông thấy cô đã quay về, lộc cộc chạy ra phụ cô cầm cuốc, cái đầu nhỏ ngẳng cao hết mức hỏi: "Chị dâu, chị đi đâu vậy, từ lúc em về nhà đến giờ vẫn chưa nhìn thấy chị”Triệu Uyển Thanh cúi đầu nhìn đứa trẻ non nớt bên cạnh, tiện mồm nói dối: "chị đi dạo một chút! "“Vâng ạ”Tiểu Lâm hình như nhận ra tâm trạng cô đang không được tốt, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh, không hỏi không rằng cứ im lặng đi theo cô trở về nhà.

Sau khi về đến nhà, rửa tay chân xong, Tiểu Lâm nhìn thấy trên tay áo của Triệu Uyển Thanh có dính ít đất màu trắng, "Chị dâu, chị đi đào đất quan âm à"Triệu Uyển Thanh nhìn cậu: "Đúng vậy, em cũng biết đất quan âm hả?"Trên mặt Tiểu Lâm hiện ra bộ dạng suy nghĩ xa xôi: "Tất nhiên, lúc trước em cùng mẹ từng ăn thứ này, nhưng mà sau đó ông nội không cho mọi người tiếp tục ăn nó nữa, ông bảo nếu ăn nhiều sẽ gây chết người…".
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 38: 38: Mẹ Nghĩ Nhiều Rồi



"Sau đó thì sao?""Sau đó mỗi tháng, ông nội đều sai bác cả đưa một ít bột thô mang tới, em, mẹ còn cùng với anh cả cũng có cái để ăn, nên về sau cũng không còn phải ăn đất quan âm nữa"Triệu Uyển Thanh nhìn đứa nhỏ còn chưa tròn 8 tuổi trước mặt nghiêm túc nói chuyện khổ cực ngày xưa, lòng cũng từ từ mềm xuống mà ẩn chút xót xa.

Cô vươn tay chạm mặt Tiểu Lâm, dạo này bởi vì cô buôn bán suôn sẻ mà có được không ít tiền nên hai bên má của cậu nhóc đã có chút thịt, không còn chút bóng dáng của cậu nhóc ốm như khỉ trong trí nhớ lần đầu gặp mặt nữa.

'‘Sau này cũng không cần phải ăn lại thứ đất đó nữa’’ Cô quyết tâm nói.

Bởi vì về sau, đất nước của chúng ta sẽ ngày càng phát triển, ngày càng tốt đẹp hơn.

Cuộc sống gian khổ nhất, rất nhanh sẽ qua đi.

Tiểu Lâm phát ra tiếng cười lớn hồn nhiên, ôm một bên cánh tay của cô lắc qua lắc lại một cách vui vẻ.

Đợt gà thứ 2 rất nhanh liền được ra lò, Triệu Uyển Thanh làm gà sạch sẽ rồi giữ lại một con giống như lần trước, bán cho cửa hàng trong hệ thống chín con, mười con còn lại thì để mang đi bán trong chợ đen.

Trước khi đi vào thành, mẹ Lâm lại đưa một xâu đồng tiền vào tay Triệu Uyển Thanh dặn dò: “Không đủ thì về nhà tìm mẹ cho thêm’’Triệu Uyển Thanh nhìn một tờ đại đoàn kết trong lòng bàn tay, nghĩ thầm trong bụng, thật ra Lâm gia cũng không phải quá nghèo như bên ngoài thể hiện ra nha.

Thế mà lại lấy ra được một tờ đại đoàn kết.

Mẹ Lâm thấy khuôn mặt tràn đầy bất ngờ của cô, ghé bên tai nhỏ giọng thì thầm: “Tiền này là do Thiệu Hoa để lại lần trước, dùng để bồi bổ cho con dưỡng thai thật tốtTiền Lâm Thiệu Hoa đưa!.

“Được, vậy con cầm trước”Triệu Uyển Thanh không có một chút khách khí nào, tự nhiên đem tờ đại đoàn kết bỏ vào túi tiền của mình.

Mẹ Lâm thấy bộ dáng thành thạo này của cô thì có chút buồn cười, vừa cười vừa nói : “Thiệu Hoa nhà chúng ta chính là đại biểu cho loại hình ngoài lạnh trong nóng, thật ra là nó rất để tâm tới con, nhưng mà cái miệng nó không chịu nói ra thôi!”Triệu Uyển Thanh giả bộ thẹn thùng, ngượng nghịu cười e thẹn, bộ dạng so với thiếu nữ mới lớn cũng một chín một mười, nhưng trong tâm cô lại trợn mắt khinh thường lời mẹ Lâm nói.

Mẹ chồng à, mẹ vậy là vẫn chưa hiểu rõ con trai của chính mình cho lắm rồi.

Bây giờ hai người sinh sống như vợ chồng, lý do lớn nhất là vì con cái, còn muốn nói mấy cái chuyện như là “yêu” hay “quan tâm” gì gì đó, cô dám khẳng định luôn là không bao giờ có chuyện đó.

Mẹ Lâm trông thấy bộ dạng thẹn thùng của cô mà trong lòng vui như nở hoa, xem ra tình cảm của con trai với con dâu đang càng ngày càng tốt hơn!Vác sọt lên lưng, Triệu Thanh Uyển bước trên đường mòn đi vào trong thành phố, quen đường quen nẻo đi vào ngõ nhỏ, khi đến nơi mới phát hiện ra chỗ này vắng vẻ ít người khác thườngNhững lần trước cô đến, nhóm người nhìn như chỉ là khách qua đường đi dạo chơi thật ra đều là người người bán hàng! bây giờ tất cả đều không còn thấy nữa!Sống lưng Triệu Thanh Uyển ngay lập tức lạnh ngắt, khắp người đổ mồ hôi hột, cô nhanh chóng rời khỏi ngõ nhỏXem ra khu chợ đen này chắc đã bị bế đi rồi.

.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 39: 39: Bán Gà



Triệu Thanh Uyển lại lần nữa đeo sọt lên lưng, chuẩn bị đi những chỗ khác xem thử một vòng.

Khi đi ngang qua một bệnh viện tư nhân, cô nhìn thấy một nhóm vài ba người đang ngồi xổm trước cửa bệnh viện, người thì vác theo sọt trên lưng, người thì mang theo rổ bên người! Triệu Thanh Uyển cũng vác sọt qua đó nhanh chóng gia nhập với nhóm ngườiMấy người chiếm một không gian riêng, cũng không ai nói chuyện chỉ lâu lâu làm như ngẫu nhiên đi bộ qua lại.

Triệu Thanh Uyển ngoan ngoãn ngồi xổm một bên, lén lút theo dõi hành động của bọn họ.

Lâm Thanh Uyển cũng không cảm thấy sợ hãi chút nào, dù sao cô cũng có không gian riêng, nếu chẳng may bị phát hiện thì cô trực tiếp chui vào trong không gian trốn là được!Đâu có ai ngờ trước được một kẻ đầu cơ trục lợi lại có không gian riêng cơ chứ?Không ngoài dự đoán, chưa đến nữa tiếng đồng hồ sau, có mấy bà lão từ trong nhà bước ra ngoài.

Triệu Thanh Uyển vội vàng đem gà từ trong không gian thả vào sọt, một bà lão đi về phía cô hỏi, “Có đồ gì tốt không?”“Cháu có gà, bà nhìn xem, cực kì béo tốt”Cô đưa sọt ra cho bà nhìn, bà lão vừa nhìn thấy đầu gà, giá cả cũng không thèm trả mà nhanh chóng mua luôn hai con.

Cực kì hào phóng!“Con còn bao nhiêu con gà? Trong nhà bà còn có mấy chị em cũng muốn mua”, bà lão còn giúp cô tìm luôn đường buôn bán hàng.

Hai mắt Lâm Thanh Uyển sáng rực lên: “Nhà con còn nhiều lắm, tổng cộng tám con, con nào con nấy đều béo ngang như con trên tay bà cầm”Theo cô biết, người thời đại này đều thích béo tốt, ngược lại thì mấy con ốm bé không được ưa chuộng cho lắm.

Đây cũng là một trong những lí do vì sao gà của cô bán chạy nhất“con bây giờ có thể mang tới đây ngay được không?”“tất nhiên là được, vẫn còn ở chỗ người nhà con, con đi gặp bọn họ lấy gà xong là quay lại giao tới cho bà ngay”Hai người hẹn thời gian xong, bà lão quay về gọi chị em tới mua còn Lâm Thanh uyển thì đi ra ngoài tìm “người nhà” lấy gà đi giao.

Triệu Thanh Uyển giả vờ như thật sự đi ra ngoài một chuyến, khi trở về tay còn xách theo cái giỏ có chứa 4 con gà, trong túi cầm tay cũng nhốt bốn con.

Bà lão kêu thêm tới ba chị em, mỗi người bọn họ chọn mua một con, trong khi đang trả tiền có một bà lão tức giận càm ràm nói : “tất cả chỗ gà nhà cô đều đã làm xong hết rồi, tôi làm sao mà biết được thịt có được tươi hay không, cô giảm cho chúng tôi mỗi người một đồng đi,”Triệu Uyển Thanh liền túm tay bà sờ vào gà, “Còn nóng hổi, bà cảm nhận được không? Buổi sáng này tôi mới làm, sao lại không tươi cho được?”Gà là cô lấy ra từ trong không gian, đều được giết rồi làm lông thật sạch sẽ hết cả rồi.

Bà lão bĩu môi, lúc này mới thành thật trả tiền.

Bà lão giới thiệu người mua cho cô cũng có chút ngượng ngùng, trước khi về còn lôi kéo tay Triệu Uyển Thanh nói: “Cháu đừng cùng chị em của bà chấp nhặt làm gì, bà ấy thật ra chỉ là…”“Không phải chuyện gì lớn đâu bà”, Triệu Uyển Thanh rộng lượng nói.

“Phải bao lâu nữa cháu mới tới đây bán một lần nữa, lần sau bà cũng muốn mua gà chỗ cháu”.

Triệu Uyển Thanh tưởng bà lão chỉ nói lời khách sáo, liền nói: “Khoảng chừng nửa tháng sau đi, lần sau vào thành phố cháu còn tới chỗ bà một chuyến! ”Hai người hẹn thời gian với địa điểm mua bán xong, lúc này mới tạm biệt nhau.

.
 
Back
Top Bottom