Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 670



Tuy nhiên, cô chỉ chọn những điều tốt lành để kể, còn những khó khăn mà cô gặp phải thì không cần phải nói.

Trước đây cô không hiểu tại sao trong gia đình luôn thích thông báo những điều tốt mà không thông báo những điều khó khăn, nhưng sau đó cô đã hiểu.

Vì hầu hết thời gian, ngay cả khi bạn chia sẻ những phiền muộn với người thân thì họ cũng không thể giải quyết giúp bạn, thậm chí còn làm tăng thêm lo lắng cho họ.

Nhưng may mắn thay, cô có Lâm Thiệu Hoa.

Mọi điều khó khăn đều có thể kể cho anh.

Lâm Thiệu Hoa nhìn nụ cười vui vẻ của vợ mình khi cô kể về cuộc sống sinh viên ở Mỹ thì chỉ cụp mắt không nói nói gì.

Ngày đầu tiên trở về, Triệu Uyển Thanh không có kế hoạch gì khác, chỉ đơn giản là ở nhà bên cạnh gia đình.

Ngày nghỉ đông đã đến, cả ba đứa trẻ cũng nghỉ học, thậm chí cả Lâm Thiệu Hoa cũng được nghỉ sớm do chuẩn bị chuyển công tác sau năm mới.

Cả gia đình đã chơi cùng nhau ngoài sân, xây tạo người tuyết và chơi ném tuyết. Hai người lớn ngồi bên cửa sổ nhìn ngắm, nụ cười từ góc miệng lan lên khóe mắt.

Chơi tuyết xong, họ trở vào trong nhà, cùng nhau ngồi nướng khoai lang và hạt dẻ.

Ngày hôm đó, miễn bàn có bao nhiêu thích ý.

DTV

Tất cả nỗi lo đều có thể quên đi.

Ngày thứ hai sau khi trở về, Triệu Uyển Thanh mang theo quà từ nước ngoài đến cửa hàng Trần Ký.

Hôm qua, cô đã nghe từ miệng của mẹ Triệu về việc chị cả Triệu đang mang thai, và mặc dù đang mang thai nhưng công việc tại cửa hàng Trần Ký chị cũng không bỏ.

May mắn là những người học việc mà chị cả Triệu tuyển đã trở nên thành thạo, giúp chị ấy giảm bớt gánh nặng của việc làm bánh.

Khi Triệu Uyển Thanh đến cửa hàng Trần Ký, thì đó là lúc cửa hàng bận rộn nhất vào buổi sáng, nhân viên phục vụ ở phía trước cửa hàng đang bận rộn, họ không thấy cô đi thẳng ra phía hậu viện.

"Chị cả, em đã trở về!" Triệu Uyển Thanh chạy về phía chị cả Triệu, khi đến gần chị cả Triệu thì bất thình lình "phanh xe" lại.

Cô nâng tay lên và chạm vào cái bụng chưa to của chị cả Triệu, cười đùa: "Ồ, xém chút nữa em đã hù đứa cháu ngoại bé nhỏ này rồi đấy."

Triệu Uyển Nguyệt khi thấy em gái mình trở về, vừa mừng vừa sợ.

Lần đầu tiên làm mẹ, trên khuôn mặt chị ấy thêm vài phần điềm tĩnh, tâm trạng cũng bình thản hơn so với trước,"Không sao đâu, chị đã tròn ba tháng, thai nhi đã được ổn định từ lâu."

Đứa trẻ này rất nghe lời, không có dấu hiệu thai nghén nào cả, ngược lại ăn ngủ tốt, tình trạng cơ thể còn tốt hơn cả trước khi mang thai.

"Ba tháng rồi à? Vậy tức là sau khi kết hôn không lâu là chị đã mang thai à?!" Triệu Uyển Thanh đùa cợt với chị gái mình với nụ cười hì hì, khiến Triệu Uyển Nguyệt đỏ mặt.

"Đúng... đúng là mang thai hơi nhanh." Chị ấy ngập ngừng.

Ban đầu không lâu sau khi kết hôn, Phạm Vệ Thành đã được điều đi làm nhiệm vụ. Tuy nhiên, ngay khi nghe tin chị ấy mang thai, anh ấy đã nhanh chóng xin đơn vị để trở về.

Khi nghe chị cả Triệu kể những điều này, khóe mắt đuôi mày của chị ấy chứa đựng niềm hạnh phúc không thể che giấu.

Có thể thấy cuộc sống sau hôn nhân của chị ấy rất tốt, người anh rể này thực sự là một người chồng thương vợ!

"Những sản phẩm chăm sóc da này là em mang từ nước ngoài về, chỉ là một bộ cơ bản của nước hoa hồng và kem dưỡng, mỗi ngày sáng tối rửa mặt rồi thoa một chút,"

Triệu Uyển Thanh đưa túi tới tặng cho chị ấy, nhìn vào cái bụng nhô lên một chút của chị, lại nói: "Nhưng tốt hơn là chờ sau khi chị sinh xong rồi mới dùng."

Mặc dù thành phần của các sản phẩm chăm sóc da hiện nay rất đơn giản và cơ bản, nhưng cô cũng không dám khẳng định chúng có thể gây ảnh hưởng không tốt đến bà bầu hay không.

Chị cả Triệu nhìn vào sản phẩm chăm sóc da có thiết kế đẹp mắt, cẩn trọng nói: "Những sản phẩm này không đắt đâu phải không? Nếu đắt thì chị sẽ trả tiền cho em, không thể nhận đồ của em mà không trả tiền."

Nhưng còn chưa nói hết câu thì đã bị Triệu Uyển Thanh nạt lại, thế là cô ấy đành phải nhận hết mấy món đồ này. Tuy bị mắng nhưng trên môi vẫn luôn nở nụ cười tươi, cô ấy biết người em gái này luôn quan tâm và suy nghĩ cho cô ấy. Sau đó hai chị em liền tâm sự tỉ tê suốt buổi sáng mới thôi.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 671



Mấy ngày sau khi quay về, Triệu Uyển Thanh đã đi xem qua tất cả các cửa hàng do mình đứng tên một lượt, đảm bảo không có vấn đề gì lớn.

Đơn đăng ký công ty của Trần Ký cũng đã được nộp, tổng giám đốc là Triệu Uyển Nguyệt, cổ đông lớn chính là Triệu Uyển Thanh.

Hiện tại chức vụ của Triệu Uyển Nguyệt tạm thời định ra, đợi sau khi cô ấy ở cữ xong thì sẽ nhậm chức.

Lúc này cũng gần đến Tết Nguyên Đán, nhiều trường đại học cũng lần lượt được nghỉ lễ.

Triệu Uyển Thanh vốn định hẹn Phạm Hoà Bình ra ngoài chơi, nhưng đợi đến khi cô đến nhà Phạm Hoà Bình mới biết cô ấy đã đi Dương Thành.

Mặc dù Phạm Hoà Bình cùng Triệu Uyển Thanh là bạn học cùng khoá, nhưng cô ấy cũng không học vượt, từng bước hoàn thành bốn năm đại học, năm nay đúng lúc là năm cuối.

Sau khi đi thực tập năm cuối, người khác đều mong muốn nhà trườn sắp xếp cho đơn vị công tác, ví dụ như Đổng Hiểu Hà.

Nhưng đến lượt Phạm đại tiểu thư, thì lại trở thành một người có đạo đức tốt nhường vị trí công tác cho các bạn học cần, còn bản thân thì kiên quyết sách hành lý đi tới công ty của mình.

Khi mẹ Phạm biết được chuyện này thì bà ấy tức giận đến mức suýt nữa đánh con mình.

Phạm Hòa Bình: "..." Mẹ cô ấy đã 20 năm không đánh cô ấy rồi!

Ngược lại thì Phạm Vệ Cương lại đứng về phía con gái, ủng hộ quyết định của cô ấy.

DTV

Theo quan điểm của ông ấy, việc tự mình thành lập công ty là một công việc mang tính đào tạo rất cao.

Để con gái đi làm ngành này, đảm bảo sẽ bị xã hội hiểm ác dạy cho một bài học, sau đó có thể ngã một lần khôn hơn một chút!

Phạm Hoà Bình không biết suy nghĩ này có ông ấy, cho nên trước lúc bước lên xe lửa đến Dương Thành còn đỏ hoe mắt ôm lấy cha già của mình.

Phạm Hòa Bình: Vẫn là cha hiểu cô ấy!

Phạm Vệ Cương: "..."

Triệu Uyển Thanh nghe được toàn bộ câu chuyện do mẹ Phạm kể lại: "..."

Hoà Bình vẫn là đứa trẻ ngốc nghếch ngày nào!

Triệu Uyển Thanh: "Dì à, đúng lúc con cũng muốn đi đến Dương Thành, đến lúc đó con nhất định sẽ giúp dì dẫn Hoà Bình về nhà ăn Tết."

Vẻ mặt của mẹ Phạm hiền từ nhìn Triệu Uyển Thanh, mở miệng lại nói: "Được, tốt quá, Uyển Thanh, con thật là một đứa bé ngoan!"

Trong lòng của mẹ Phạm, Triệu Uyển Thanh luôn là hình mẫu của người con lý tưởng, bất kể là cách xử sự hay tính cách cùng năng lực, đều như được khắc ra từ khuôn mẫu của 'đứa con gái hoàn hảo' trong lòng mẹ Phạm.

Ai mà không thích có một đứa con gái như vậy chứ? Ai cưỡng lại được chứ?'

Triệu Uyển Thanh: "..." Có phải cô hơi hiền quá rồi không...

Sau khi từ nhà họ Phạm trở về, Triệu Uyển Thanh nói với Lâm Thiệu Hoa về kế hoạch đi đến Dương Thành của mình.

Lâm Thiệu Hoa cũng không phản đối, nói: "Nhưng mà, trước khi em đi Dương Thành, em cùng anh tham gia buổi họp mặt cựu sinh viên nhé."

Vừa nói, anh ấy vừa đưa một lá thư mời đơn giản cho cô xem.

Triệu Uyển Thanh vừa nhìn thấy huy hiệu Đại học Thanh Hoa bắt mắt trên thư mời, lập tức giơ tay từ chối.

"Người của Bắc Đại tuyệt đối sẽ không tham gia buổi họp mặt cựu học sinh của Thanh Đại!"

Lâm Thiệu Hoa: "..."

Anh ấy có chút đáng thương nhìn về phía Triệu Uyển Thanh nói: "Thật sự không đi sao?"

Triệu Uyển Thanh kiên định nói: "Chắc chắn không đi."

Sống làm người của Bắc Đại, c.h.ế.t làm ma của Bắc Đại!

Nếu như để cựu sinh viên trường cô biết cô tham gia họp cựu sinh viên đại học Thanh Hoa, Triệu Uyển Thanh cô nhất định sẽ bị đóng đinh trên cột sỉ nhục!

Sau khi trải qua tâm lý đấu tranh ngớ ngẩn, Triệu Uyển Thanh nghiêm túc nói: "Hôm nay em còn phải tổ chức đại hội cổ đông, thật sự không có thời gian đi cùng với anh."

Đại hội cổ đông năm nay của Kela vẫn chưa được tổ chức, chủ yếu là do ba cổ đông lớn của công ty thiếu người. Đầu bếp Chu vẫn đang ở Thượng Hải.

Cô vừa liếc qua thấy được ngày tổ chức họp cựu sinh viên trùng hợp là ngày mà đầu bếp Chu trở về từ Thượng Hải.

Họ đã hẹn trước là hôm đó sẽ đến Kela để tổ chức cuộc họp cổ đông, quyết toán số sách năm nay, sau đó lên kế hoạch phát triển công ty cho năm tới.

Vì vậy, vào ngày họp cựu sinh viên, hai vợ chồng từng người thay quần áo trang điểm sau đó ra cổng, ai đi việc người nấy.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 672



Lúc Triệu Uyển Thanh đến Kela, suýt chút nữa bị đám đông đến mua trà sữa đẩy ra ngoài.

May mà đầu bếp Phòng kịp thời đi ra, dẫn cô đến văn phòng ở sân sau bằng một con đường khác.

Văn phòng Kela ở Bắc Kinh này là sau này mới xây dựng, lúc đăng ký công ty đã để địa chỉ văn phòng ở đây.

"Sao việc kinh doanh trà sữa lại hot như vậy?" Triệu Uyển Thanh hỏi đầu bếp Phòng.

Đầu bếp Phòng cười nói: "Mùa đông là như vậy đấy, người đến mua trà sữa đều đông như vậy!"

Cửa hàng trà sữa Kela là cửa hàng duy nhất ở Bắc Kinh, độ nổi tiếng của nó ở đây cực kỳ cao. Mặc dù sau này cũng có một số người bắt chước, nhưng không ai trong số đó có thể pha chế được trà sữa thơm ngon, nhiều loại như ở Kela.

Khi những cửa hàng bắt chước khai trương, cũng khiến người dân Bắc Kinh càng thêm yêu thích trà sữa ở Kela.

Hai người ngồi trong văn phòng nói chuyện về việc kinh doanh năm nay của Kela, rất nhanh đầu bếp Chu cũng đến.

Khi ông ấy nghe tin Triệu Uyển Thanh đã về nước, liền vội vàng từ bên Thượng Hải quay về.

Khi ba cổ đông lớn gặp mặt, đại hội cổ đông năm nay cũng chính thức bắt đầu.

"Cửa hàng này ở Thượng Hải được khai trương vào tháng 10, bởi vì chúng ta đã quảng cáo rất nhiều trước khi khai trương cho nên nhận được hưởng ứng cực kỳ tốt, vào ngày khai trương, chỗ ngồi trong cửa hàng đều chật kín, lúc đó chú sợ đến mức nhanh chóng để người kê thêm mấy cái bàn..." Đầu bếp Chu nói cực kỳ vui vẻ, không nhịn được vỗ đùi đôm đốp.

"Từ tháng 10 đến tháng 12, trong vòng chưa đầy ba tháng, doanh thu của cửa hàng lẩu Kela ở Thượng Hải đã bắt kịp cửa hàng tổng ở Bắc Kinh, chú cho rằng sau Tết Nguyên Đán có thể vượt mốc doanh thu mới!"

Đầu bếp Chu đưa sổ cái ông ấy đã mang từ Kela ở Thượng Hải cho hai vị cổ đông xem, trên mặt toát ra vẻ tự hào.

Chi nhánh ở Thượng Hải là do một tay ông ấy đốc xúc, cảm giác đó giống như đang nuôi một đứa con vậy.

Nhìn đứa con của mình dần dần trưởng thành, người làm cha như ông ấy sao có thể không thấy vui mừng cho được?

Triệu Uyển Thanh cẩn thận lật sổ cái, nghĩ đến chuyện Thượng Hải sẽ trở thành trung tâm kinh tế của Trung Quốc trong tương lai, cô cũng đã xác định không gian phát triển của chi nhánh Thượng Hải sẽ cao hơn trụ sở chính ở Bắc Kinh.

Thật đúng là thành phố kinh tế tương lai, sức tiêu thụ này thực sự rất mạnh!

Sau khi ba người họ trao đổi xong tình hình cửa hàng, lúc này mới tính toán lợi nhuận và cổ tức của công ty năm nay...

Trước khi Lâm Thiệu Hoa đến buổi họp mặt cựu học sinh, đã quay về trường thăm thầy cô của mình trước.

Sau đó mới cùng các bạn học cùng lớp ở Đại học Thanh Hoa đến nơi tổ chức bữa tiệc.

Bản thân anh ấy đã tốt nghiệp trước thời hạn một năm, nhưng các bạn học cùng khóa với anh ấy vẫn đang học năm cuối.

Sang năm mọi người sẽ tốt nghiệp đại học, sẽ được phân công đến các đơn vị khác nhau. Mà Lâm Thiệu Hoa cũng sắp trở thành huyện trưởng của một huyện nghèo khó ở phía Nam.

Sau lần tụ hội này, núi cao đường xa, sau này cũng khó có thể tụ họp lại với nhau được như hôm nay.

DTV

Vì vậy, trong buổi họp mặt hôm nay, tất cả sinh viên cùng khóa đều có mặt đông đủ.

Đợi Lâm Thiệu Hoa đi theo các bạn học đến nơi mở tiệc, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy biển hiệu ghi năm chữ nổi bật của 'Nhà hàng lẩu Kela'.

Lâm Thiệu Hoa: "..."

Đây chắc chắn là duyên phận.

Lâm Thiệu Hoa: "Là ở đây à?"

Bạn học nói: "Đúng vậy, cửa hàng này rất nổi tiếng đấy, mọi người đều nhất trí chọn nơi này! Sao vậy, Thiệu Hoa, cậu không thích ăn lẩu à?"

Lâm Thiệu Hoa nhìn quán lẩu đông đúc khách trước mặt, khóe môi khẽ cong lên nói: "Không, tôi rất thích."

"Thích là được rồi, đi thôi, chúng ta đi lên đi, lớp trưởng đã đặt trước phòng riêng lớn nhất rồi."

Lâm Thiệu Hoa cùng các bạn học đi vào trong cửa hàng, khi mở cửa phòng riêng lớn trên tầng hai, bên trong đã có người đến rồi.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 673



"Mấy người còn mời cả người của khóa trước à?" Lâm Thiệu Hoa nhìn mấy người đã đến, cau mày hỏi.

"À, là do lớp trưởng mời, càng đông càng vui mà." Một bạn học giải thích nói.

Mặc dù tất cả đều là sinh viên Khoa chính trị của Đại học Thanh Hoa nhưng số lượng sinh viên của khóa Lâm Thiệu Hoa và khóa trên chênh lệch khá lớn.

Sinh viên các khóa trước đều dựa vào việc tuyển sinh dựa vào danh ngạch công nông binh để nhập học, mà sinh viên khóa 1977 của Lâm Thiệu Hoa là bằng chính năng lực của bản thân để thi vào đại học.

Nếu xét về năng lực cá nhân, thì cộng tất cả các sinh viên khóa trên lại cũng không đánh bại được sinh viên thuộc khóa năm 1977.

Nhưng nếu như xét về bối cảnh gia đình thì các sinh viên thuộc khóa năm 1977 đều là người có xuất thân nghèo khó, mà các sinh viên khóa trước ít nhiều cũng là người có bối cảnh và quan hệ, nếu không sao có thể tranh được danh ngạch của đại học công nông binh chứ?

Có hai khoảng cách giữa năng lực cá nhân và bối cảnh gia đình chắn ngang bọn họ, khiến cho quan hệ giữa sinh viên thuộc khóa năm 1977 và sinh viên các khóa trước không được hòa hợp cho lắm.

Sau khi vào trong phòng, mọi người lên tiếng chào hỏi nhau, người phục vụ bắt đầu bưng thức ăn vào.

Không may là bàn của Lâm Thiệu Hoa đang ngồi này có mấy đàn anh đàn chị thuộc khóa trước, còn chưa ăn cơm, một đàn chị đã lên tiếng khen ngợi nói: "Nghe nói năm nay sau khi ăn Tết xong thì Thiệu Hoa sẽ được điều nhiệm? Vậy thì cậu ấy chính là người có tiền đồ nhất trong số chúng ta rồi."

"Đúng vậy, không phải tiền đồ đầy hứa hẹn sao? Từ một thư ký nhỏ ở văn phòng thị chính thành phố, lập tức được thăng chức thành huyện trưởng của huyện!" Một vị đàn anh khác cũng lên tiếng phụ họa.

Có bọn họ mở đầu, những người khác cũng bắt đầu lên tiếng khen ngợi Lâm Thiệu Hoa.

Chỉ là trong số những lời khen tặng này có người là chân thành khâm phục, có người lại giấu không được sự ghen ghét.

Kể từ lúc có người lên tiếng khen ngợi, cả người Lâm Thiệu Hoa đều dựa lưng vào ghế, dáng vẻ ung dung như đang xem một buổi biểu diễn vậy.

Đợi khi thấy mọi người đều diễn xong rồi, trên mặt anh ấy mới nở một nụ cười nhẹ.

Nhưng nụ cười này chỉ dừng ở đây, vẫn chưa chạm đến đáy mắt.

Anh ấy nâng ly rượu lên nói: "Các vị quá khen rồi, năng lực của Lâm mỗ có hạn, lần này có thể thuận lợi điều nhiệm chỉ là nhờ may mắn thôi."

Đầu tiên anh ấy khiêm tốn nói một câu, sau đó chuyển chủ đề, quét mặt nhìn về phía mọi người ngồi bàn này, nói: "Nhưng mà, nếu mọi người đã đặt nhiều kỳ vọng vào tôi như vậy, thì đợi tôi đến huyện Viễn Nam, nhất định sẽ cố gắng lập được thành tích tốt. Như vậy mới xứng đáng với kỳ vọng của mọi người và sự bồi dưỡng của nhà trường."

Nói xong, anh ấy nâng chén rượu lên, uống cạn.

Sắc mặt của những kẻ đang ghen tị với sự xuất sắc của anh lập tức cứng đờ.

Chính là bởi vì anh quá ưu tú cho nên chúng tôi mới thấy ghen ghét, vậy mà anh còn nói sau này sẽ càng ưu tú hơn nữa, lập được nhiều thành tích hơn?!

Lâm Thiệu Hoa, cái đồ âm dương quái khí này! Là đang muốn chọc bọn họ tức c.h.ế.t tại đây đúng không?

Nhưng mặc kệ trong lòng bọn họ có tức giận đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể kìm nén trong lòng. Suy cho cùng Lâm Thiệu Hoa tỏ ra rất rộng lượng khiêm tốn, nếu như bọn họ cứ cố chấp giữ lấy vấn đề này không bỏ, thì có chút không biết điều.

Có trò khôi hài trước bữa ăn, nên khi buổi tiệc bắt đầu, nhưng người này cũng thành thật hơn rất nhiều.

DTV

Trong bữa ăn, Lâm Thiệu Hoa chủ yếu trò chuyện với các bạn học cùng khóa của mình.

Mọi người cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm thực tập của mình, thảo luận về việc lựa chọn đề tài cho luận văn tốt nghiệp, sau đó sung sướng nói về các chính sách gần đây của đất nước.

Thư sinh khí phách, phóng khoáng tự do.

Những sinh viên tài giỏi chưa chính thức bước vào xã hội này đều mang trong mình khát vọng xây dựng quê hương ngày càng tốt đẹp, vững mạnh hơn.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 674



Tiệc qua được một nửa thì cửa phòng đột nhiên mở ra.

Một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp bước vào nói: "Xin lỗi, tôi đến muộn."

Tưởng Tuyết mặc một bộ quần áo bó sát người, trên tay cầm một chiếc túi da, chân đi giày cao gót bước vào.

Không khí trong phòng đột nhiên im lặng, mọi người đều nhìn về phía cô ta.

Tưởng Tuyết khẽ nâng khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của mình lên, ánh mắt quét qua toàn bộ phòng, khẽ dừng lại một giây khi nhìn đến bàn nào đó, sau đó khóe môi khẽ cong lên...

Trong văn phòng, ba người đang làm tổng kết cuối cùng về quyết toán năm nay của công ty, lợi nhuận cực kỳ khả quan.

Chỉ tính riêng lợi nhuận hàng năm của tổng cửa hàng Kela Bắc Kinh đã là hơn 4 vạn 6 nghìn đồng rồi, mà chi nhánh ở Thượng Hải mặc dù mới khai trương được một quý nhưng lợi nhuận cũng đã lên tới hơn 1 vạn 3 nghìn đồng rồi.

Khoản lợi nhuận này đều bao gồm cả việc bán trà sữa, cho nên chỉ tính riêng năm nay, lợi nhuận của cửa hàng lẩu Kela đã lên đến 5 vạn 9 nghìn đồng.

DTV

"Sau khi trừ đi 2 vạn 7 nghìn đồng cho khoản chi mua cửa hàng ở Thượng Hải cùng với 2 nghìn đồng cho việc trang hoàng, lợi nhuận còn lại của năm nay là 3 vạn đồng, hiện tại tổng lợi nhuận của công ty đang có là gần 4 vạn đồng." Triệu Uyển Thanh nói.

Khi nghe thấy con số này, cả đầu bếp Chu và đầu bếp Phòng đều cười tít cả mắt.

Đầu năm khi bọn họ hạch toán lần đầu tiên, ba người đã nhịn không lấy tiền hoa hồng mà giữ lại toàn bộ số tiền trong tài khoản để tiếp tục mở rộng cửa hàng.

Chỉ trong một năm thời gian, lợi nhuận của cửa hàng đã tăng gấp đôi, hơn nữa, công ty hiện tại đã có cửa hàng bất động sản của riêng mình ở Thượng Hải.

Hai người đồng loạt dùng ánh mắt tràn đầy nể phục nhìn về phía Triệu Uyển Thanh.

Trước kia hai người họ nghe giám đốc Triệu nói không chia cổ phần, mà tiếp tục thực hiện mở rộng quả thực là đúng đắn!

Đầu bếp Chu là người đầu tiên không giữ được bình tĩnh, ông ấy kích động đứng dậy nói: "Giám đốc Triệu, cháu nói đi, năm sau chúng ta định làm gì, số tiền này nhất định phải dùng để mở rộng cửa hàng lẩu!"

Đầu bếp Phòng cũng cùng ý kiến gật đầu, hiển nhiên cũng cảm thấy cửa hàng lẩu nên tiếp tục mở rộng.

Triệu Uyển Thanh đặt tay trên đầu gối, ngẩng đầu nhìn hai đối tác của mình nói: "Hai người có thể không cần chia lợi nhuận, giữ lại để tiếp tục mở rộng công ty. Nhưng tiếp tục mở thêm cửa hàng lẩu... Cháu không nghĩ đây là sự lựa chọn tốt nhất."

Hai vị đối tác lập tức há hốc mồm hỏi: "Cái gì? Điều này là sao?"

Triệu Uyển Thanh đứng dậy, đi đến chiếc bảng đen lớn trước phòng họp, lấy một viên phấn bắt đầu viết vẽ, nói: "Hai người xem một chút, đây là đường biểu đồ lợi nhuận hàng tháng của cửa hàng lẩu Kela ở Bắc Kinh kể từ khi khai trương đến nay, từ lúc đầu còn thấp, dần dần cao lên, ở giữa là thời gian nghỉ hàng ế hàng, lợi nhuận giảm xuống, sau đó lại tiếp tục đường biểu đồ tiếp tục thong thả tăng dần lên cho đến tháng 11, khi đường biểu đồ dần dần thẳng tắp.

Cô vẽ ra một đường tiếp tuyến trên đường biểu đồ thẳng, đường tiếp tuyến đó cũng bằng phẳng như vậy.

"Chỗ này, lợi nhuận của cửa hàng bằng 0. Nếu như chúng ta tiếp tục mở rộng, cụ thể hơn là tiếp tục mở rộng ở Bắc Kinh, như vậy thì tổng lợi nhuận của chúng ta sẽ bị giảm xuống."

Biểu đồ mà Triệu Uyển Thanh đang sử dụng là mô hình kinh tế tương đối phổ biến, cái gọi là giới hạn của lợi nhuận chính là độ dốc của đường tiếp tuyến mà cô vừa vẽ.

Khi tiếp tuyến nằm ngang bằng thì tỷ suất lợi nhuận sẽ bằng 0.

Điều này cũng có nghĩa là lợi nhuận trên mỗi đơn vị thu được khi tiếp tục mở rộng sẽ bị giảm đi.

Đầu bếp Phòng cau mày nhìn mô hình mà cô vẽ trên bảng, trầm ngâm suy nghĩ. Đầu bếp Chu là dân quê, nhìn những ký hiệu trên bảng đen, ký ức về việc đi học nghe không hiểu giáo viên đang giảng gì lại lần nữa tấn công ông ấy, khiến ông ấy không nhịn được lạnh cả sống lưng.

"Chú... chú vẫn không hiểu lắm..." Đầu bếp Chu có chút xấu hổ nhìn về phía Triệu Uyển Thanh.

Triệu Uyển Thanh xoa cằm nói: "Nói một cách đơn giản chính là từ mô hình này chúng ta đưa ra kết luận – Việc kinh doanh của cửa hàng lẩu ở Bắc Kinh đang có xu thế bão hòa, nếu chúng ta lại mở rộng cửa hàng lẩu ở đây, tổng doanh thu có thể sẽ không cao được như doanh thu của cửa hàng hiện tại."
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 675



Sau khi Triệu Uyển Thanh phân tích một hồi thì đầu bếp Chu và đầu bếp Phòng mới hiểu rõ ràng.

Hiện tại chỉ có hai nơi là Thượng Hải và Bắc Kinh là có tiềm năng kinh tế lớn thì đã được mở cửa hàng lẩu. Nếu mở cửa hàng lẩu ở những thành phố khác với tiềm lực kinh tế bây giờ thì tổng lợi nhuận họ thu được sẽ bị giảm đi.

Nhưng cũng với chi phí bỏ ra để mở thêm một cửa hàng lẩu thì có thể mở ra mười tiệm trà sữa. Vậy tại sao lại không đầu tư vào hệ thống trà sữa để thu được lợi nhuận cao hơn.

Nghe xong thì đâu bếp Phòng vô cùng kích động, thấy Triệu Uyển Thanh phân tích rất đúng. Với chi phí thấp nên bọn họ có thể mở tiệm trà sữa ở khắp các tỉnh thành, mở ra một thị trường rộng lớn cho riêng mình rồi.

Ba vị cổ đông cứ như vậy mà ở trong văn phòng vạch ra chiến lược phát triển công ty cho năm tới. Cũng tính toán cho việc phát triển hệ thống trà sữa trên toàn quốc.

Cuối cùng, 4 vạn khối tiền lợi nhuận kia vẫn được ba vị cổ đông giữ nguyên để mở rộng kinh doanh.

Một tháng sau.

Huyện Viễn Nam, Trung Quốc.

Tại phòng họp hội nghị, tất cả mọi người đang ngồi yên lặng chờ tin tức, mỗi người đều có thần sắc khác nhau.

Chỉ có người đàn ông đang ngồi trên chỗ chủ tọa nhắm mắt nghỉ ngơi, ngón tay thỉnh thoảng gõ lên bàn, phát ra âm thanh trong trẻo, làm tăng thêm phần bí ẩn cho bầu không khí kì lạ đang diễn ra.

Bất ngờ, một người đàn ông mặc đồng phục bước vào và tiến lại phía người đàn ông trên chỗ chủ tọa: "Lãnh đạo, tất cả những kẻ buôn đã bị bắt giữ và đưa ra xét xử, chỉ có ông trùm Kim nghe tin đã bỏ chạy."

Người đàn ông trên chỗ chủ tọa đột ngột mở mắt, trong đôi mắt là một mảng yên tĩnh, không ai có thể biết được anh đang nghĩ gì vào thời điểm này.

"Đã biết." Lâm Thiệu Hoa quét ánh mắt qua toàn bộ hội trường, thần sắc của mọi người đều được hiện rõ trong đôi mắt của anh.

Anh gõ bàn, từ từ phát ra âm thanh: "Có mật báo."

Khi điều này được nói ra, tất cả mọi người đang có mặt lại thay đổi sắc mặt một lần nữa.

Ánh mắt của Lâm Thiệu Hoa tập trung vào hai người đứng đầu Cục Cảnh sát hình sự, sau đó dời đi, thản nhiên nói: "Thông báo xuống, diệt trừ các đầu đội gây hại bên trong đội ngũ cán bộ. Tất cả những người gần đây có dấu vết đáng ngờ, tất cả đều phải tra rõ!"

"Vâng!" Thư ký vội vàng trả lời.

Khi Lâm Thiệu Hoa cùng với Thư ký rời đi, phòng họp bỗng nhiên trở nên náo loạn.

Mọi người nói chuyện riêng, thảo luận về sự việc vừa đột nhiên xảy ra.

Kể từ khi vị quan chức cấp cao từ Bắc Kinh này đến huyện, tất cả mọi người dưới trướng đã trở nên khẩn trương hơn, tất cả đều nghĩ rằng người lãnh đạo mới này sẽ sửa trị tốt huyện Viễn Nam.

Nhưng họ chờ đã lâu, nhưng vẫn không thấy sự thay đổi nào từ người đứng đầu trẻ tuổi này.

Mọi người lúc này mới thực sự thả lỏng, họ nhận thấy người lãnh đạo mới này chắc cũng chỉ là con hổ giấy, sợ rằng người đó chỉ dám chuyện nói trên giấy mực chứ không dám trực tiếp hành động.

DTV

Nhưng hôm nay, họ được thông báo đến họp gấp. Dù nói là họp nhưng Lâm Thiệu Hoa cũng không nói gì, để cho mọi người tự nhận ra có điều gì đó không ổn.

Vậy... đó có phải là khúc nhạc dạo của việc thanh trừ không?

Thật vậy, Lâm Thiệu Hoa đang mở Hồng Môn Yến!

Cục trưởng Cục cảnh sát thở dài, nói: "Huyện trưởng Lâm thậm chí đã bỏ qua Cục cảnh sát huyện của chúng tôi, trực tiếp đề nghị bộ đội cấp bốn của chúng tôi thực hiện nhiệm vụ truy bắt buôn lậu. Có vẻ như anh ấy không tin tưởng chúng tôi..."

Người của Cục trưởng Cục Lâm nghiệp bĩu môi, nhưng không nói gì.

Cục cảnh sát của mấy người nếu sạch sẽ thì huyện trưởng Lâm sao lại không dùng các người đi chấp hành nhiệm vụ?

Huyện Viễn Nam của họ có an ninh tệ như vậy, ngoài vị trí không thuận lợi, còn có một lý do nữa mà họ không thể né tránh, đó chính là - buôn lậu.

Theo lí thuyết, càng là biên giới thì hoạt động buôn lậu quấy rối càng mạnh mẽ, biện pháp trấn áp phải càng khắc nghiệt mới phải. Nhưng huyện Viễn Nam lại ngược lại, mỗi năm đều báo cáo về thành tích gặt hái, nhưng mỗi năm đều phát hiện được chất cấm từ huyện Viễn Nam tuồn vào.

Ngay sau thông báo về sự việc tên trùm buôn Kim bỏ trốn, chính là tên trùm buôn m* t** lớn nhất vùng!

Không ngờ Lâm Thiệu Hoa đã sử dụng lính của quân đội mà vẫn để tên lão đại Kim này trốn thoát! Điều này cho thấy trong số họ thực sự có kẻ gián điệp!

Phó Cục trưởng Cục cảnh sát khẽ lau mồ hôi: "Cục trưởng, tôi đi nhà vệ sinh một chút."

Phó Cục trưởng Cục cảnh sát rời khỏi phòng họp, rẽ khá nhiều góc, quẹo vào một góc hoang vắng.

Hắn ta rút ra một tờ giấy và đưa qua, tiếng nói mang sự sốt ruột và lo lắng: "Nói với lãnh đạo rằng, huyện Viễn Nam sẽ thay đổi!"
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 676



Ở bên ngoài, trong ô tô.

Lâm Thiệu Hoa rít điếu thuốc, thở ra một hơi khói trắng,"Có ai nữa."

Thư ký thì thầm: "Huyện trưởng, sau khi chúng ta rời đi, tổng cộng có hai người ra ngoài, một người là Phó cục trưởng Cục Nông nghiệp, hắn có vẻ như là người nghiện thuốc lá, đã đi ra ngoài cửa, nhưng chỉ hút một điếu rồi quay lại."

Thư ký dừng lại, nhìn điếu thuốc trên tay Huyện trưởng, thật muốn cắn đứt lưỡi của mình.

Lâm Thiệu Hoa nhìn anh ta một cái, giơ tay ném điếu thuốc đi, không so đo lời nói của Thư ký, tiếp tục: "Tiếp tục nói."

Thư ký: "Ừ, còn một người khác, là Phó Cục trưởng Cục cảnh sát, theo thông tin đáng tin cậy từ lao công nhà vệ sinh, Phó Cục trưởng Cục cảnh sát đã đi rất xa, đi đến phía sau tòa nhà."

Lâm Thiệu Hoa bóp nhẹ tàn thuốc trong tay, giọng điệu trầm thấp: " Phó Cục trưởng Cục cảnh sát à..."

Lần này tên ông trùm m* t** Kim đã bỏ chạy, không phải là vì thông tin rò rỉ.

Chỉ là năng lực của ông trùm Kim này khá sâu, phát hiện ra không ổn trước khi bị bắt trong những giây phút cuối cùng, chỉ trong khoảnh khắc này, ông ta đã trốn thoát.

Không bắt được ông trùm Kim, Lâm Thiệu Hoa lại tương kế tựu kế, lại giăng một dây câu mới.

Vậy là, người ta đã dễ dàng sa bẫy.

"Kiểm tra."

Thư ký: "Vâng!"

"Lãnh đạo, ngày mai Ngài có cuộc họp ở thành phố, chúng ta nên lái xe qua đó vào buổi chiều."

Huyện Viễn Nam xa xôi, cần vài tiếng để đến thành phố.

"Cứ đưa tôi về trước." Tiếng lệnh của người đàn ông vang lên từ ghế sau.

Thư ký gật đầu, nhanh chóng nhớ lại điều gì đó.

Anh ta thật ngốc, hôm nay lại chính là ngày mà phu nhân của lãnh đạo gọi điện thoại hàng tuần!

Mỗi tuần vào ngày này, tinh thần làm việc của lãnh đạo Lâm Thiệu Hoa đều không cao, một khi làm xong công việc là về nhà, không ở lại thêm một giây nào.

Thư ký khởi động xe, trong lòng không khỏi ghen tị với phu nhân của lãnh đạo, nghe nói cô ấy đang đi du học ở Mỹ.

Lãnh đạo quá tài giỏi, ngay cả việc chọn vợ cũng tài giỏi!

Thật đúng là mây tầng nào gặp gió tầng ấy mà!

Thư ký lái chiếc xe, đưa lãnh đạo trở về nhà, dừng lại mất một lúc thì lãnh đạo mới từ trong nhà đi ra.

Khi ra khỏi nhà, thư ký nhận thấy tâm trạng của lãnh đạo đã tốt hơn rõ rệt.

Ngày thứ hai, tại cuộc họp cấp thành phố.

Khi cuộc họp sắp kết thúc, đột nhiên nhận được thông báo rằng một lãnh đạo từ tỉnh lị đã đến để thực hiện công tác kiểm tra, yêu cầu mọi người sẵn sàng tiếp đón.

Thị trưởng vội vã dẫn theo tất cả những người tham dự cuộc họp đến phía trước tòa nhà chờ đợi.

Không mất nhiều thời gian, một chiếc xe hơi mang biển số đặc thù dừng lại trước cửa lớn. Thư ký ngồi ở hàng ghế phía trước mở cửa xe...

Rất nhiều lãnh đạo ở thành phố đã nhận ra thư ký này ngay lập tức.

Đây chính là người đứng bên cạnh Phó tỉnh trưởng Tưởng, ai mà ngờ lần này đến tham quan là ông Phó tỉnh trưởng chứ?!

Khi nhắc đến ông Phó tỉnh trưởng Tưởng, dù ông có là Phó nhưng thế lực gia đình rất mạnh mẽ, khiến người ta không thể coi thường.

Khi cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên với vẻ ngoại hình lịch lãm và thân thiện bước ra,"Thị trưởng Lý, tôi tự mình ghé thăm."

Ông Phó tỉnh trưởng Tưởng cười mà trò chuyện với thị trưởng.

Thị trưởng vội dùng khuôn mặt tươi cười đón người vào.

Ông Phó tỉnh trưởng Tưởng nói đúng là đến tham quan, trước hết ông ấy hỏi về tình hình công việc gần đây, khi biết rằng có một người mới từ Bắc Kinh được cử đến làm việc tại Viễn Nam, ông ấy cố ý hỏi thêm vài câu.

Lâm Thiệu Hoa đứng lên, để lãnh đạo hỏi về tình hình công việc.

Những người lãnh đạo khác sợ tới mức trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi họng rồi, sợ người mới này sẽ không trả lời được câu hỏi của lãnh đạo rồi liên lụy cả tới họ!

Tuy nhiên, tình hình đáng lo ngại mà họ đang sợ hãi không xảy ra.

Người mới này thực sự xứng đáng là sinh viên xuất sắc của Đại học Thanh Hoa, có thể trả lời được mọi câu hỏi của lãnh đạo, mỗi câu trả lời lại thể hiện khả năng phi thường của người đó.

"Rất tốt, vùng Viễn Nam của chúng ta cần những cán bộ như Lâm Thiệu Hoa, người có khả năng xuất sắc và sẵn sàng chịu khó! Đồng chí trẻ, cố gắng làm việc tốt, tôi kỳ vọng cậu sẽ phát triển tốt ở nơi khó khăn này, và đóng góp tốt cho đất nước!"

Ông Phó tỉnh trưởng Tưởng thể hiện sự đánh giá cao đối với Lâm Thiệu Hoa, những người khác cũng khen ngợi phụ họa.

Mãi cho đến khi ông ấy rời đi, lãnh đạo thành phố vẫn ở lại để tán dương Lâm Thiệu Hoa thêm một lúc rồi mới rời đi.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 677



Còn về phần Triệu Uyển Thanh, khi Lâm Thiệu Hoa đi nhận chức ở Viễn Nam thì cô cũng phải bay về Mỹ để học tiếp chương trình học của mình, tới kỳ nghỉ mới quay trở lại Bắc Kinh.

Ngày hôm sau, khi ba đứa trẻ cùng nhau thức dậy liền nhìn thấy Triệu Uyển Thanh, cả đám đều vui vẻ hét lên, suýt chút nữa hét bay cả nóc nhà.

Vừa về nước được mấy ngày, Triệu Uyển Thanh cũng không đi đâu cả, cũng chẳng muốn làm gì, chỉ ở nhà với gia đình.

Cô tự mình vào bếp nấu đồ ăn ngon cho cả nhà, bồi bổ lại những phần thịt bị mất trên mặt hơi gầy của đám trẻ.

Sau mấy ngày liên tục ăn cơm mẹ nấu, Thang Viên liền ôm bụng từ chối nói: "Con thật sự không thể ăn thêm nữa, ăn thêm nữa đến lúc xuống nước sẽ bị chìm xuống tận đáy mất..."

Là thành viên không chính thức của đội tuyển bơi lội quốc gia, chế độ ăn uống và nghỉ ngơi của tiểu Thang Viên hiện tại đều dựa theo tiêu chuẩn của đội.

Nếu như béo lên, trong buổi huấn luyện tiếp theo chắc chắn sẽ bị huấn luyện viên mắng mất.

Triệu Uyên Thanh ôm lấy thân hình gầy gò của con gái mình, cười nói: "Sao lại chìm xuống đáy chứ? Thang Viên của chúng ta vẫn gầy quá!"

Vua cổ động Đoàn Tử ăn một miếng cơm nói: "Vẫn gầy lắm."

Màn Thầu cũng nhìn về phía em gái nói: "Đúng vậy."

Dưới sự lừa dối của ba người họ, Thang Viên lại cầm thêm một cái đùi gà nữa lên...

Trở lại Bắc Kinh, công việc kinh doanh còn tồn đọng khá nhiều, cho nên Triệu Uyển Thanh đã quyết định sẽ giải quyết chúng trong vòng mấy ngày gần đây.

Mặc dù nhiều công ty trên danh nghĩa của Triệu Uyển Thanh vẫn đang trong quá trình phát triển, còn rất nhiều việc cần làm, nhưng may mà trước đó Triệu Uyển Thanh đã phân công các chức vụ xử lý rồi.

DTV

Có những trợ thủ đắc lực này, với tư cách là cổ đông lớn của công ty, Triệu Uyển Thanh chỉ cần thỉnh thoảng đi kiểm tra là được, về phần công việc cụ thể thì không cần cô phải tự mình đi làm.

Ở Bắc Kinh gần nửa tháng, Triệu Uyển Thanh đã thu dọn hành lý, dự định sẽ đi về phía Nam.

Lần đi phía Nam này không phải đi Dương Thành, mà là đi huyện Viễn Nam thăm người thân.

Kể từ khi cô trở về, Lâm Thiệu Hoa đã gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại về nhà, lời trong lời ngoài đều bày tỏ, ám chỉ cô đến huyện Viễn Nam thăm anh ấy.

Triệu Uyển Thanh cố ý phớt lờ anh ấy mấy lần, sau đó mới thỏa hiệp.

Đoàn Tử và Thang Viên đang cùng với Triệu Uyển Thanh sắp xếp hành lý của mình, bọn nhỏ cũng muốn đi thăm cha mình!

Về phần Màn Thầu, lễ khai giảng mùa thu năm nay cậu ấy đã học lớp 11. Hiện tại trường cấp 3 còn chưa có lớp 12, cho nên lớp 11 chính là lớp tốt nghiệp của khóa đó, sắp phải tiến vào lễ rửa tội thi tuyển sinh đại học rồi.

Với tư cách là học sinh xuất sắc của trường trung học phổ thông trọng điểm trong thành phố, tất nhiên là Màn Thầu có mặt trong danh sách học thêm ở trường học trong kỳ nghỉ hè.

"Đợi năm sau con thi đại học xong, muốn đi đâu mẹ đều đi cùng con!" Nhìn sự không tha hiện lên trong mắt của con trai lớn, Triệu Uyển Thanh bước đến vỗ vai an ủi thằng bé.

Khóe miệng Màn Thầu khẽ nhếch lên một nụ cười, sau đó nhanh chóng khôi phục vẻ mặt nghiêm túc nói: "Con cũng đâu còn là trẻ con nữa, không cần mẹ phải đi cùng."

Triệu Uyển Thanh hừ hừ mấy tiếng, cũng không để ý đến lời nói không thật lòng của con trai mình.

Đứa con trai lớn này của cô thực sự giống ba nó cực kỳ!

Lúc còn nhỏ, đã bắt đầu bắt chước cha mình nghiêm mặt dọa người rồi!

Bây giờ Màn Thầu càng ngày càng trưởng thành, trên người cũng dần dần có bóng dáng của người đàn ông nào đó...

Sau khi tạm biệt mọi người trong nhà tại nhà ga, Triệu Uyển Thanh dẫn theo cặp sinh đôi bước lên hành trình du lịch đến huyện Viễn Nam.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 678



Sau khi xuống xe lửa, Triệu Uyển Thanh lập tức nhìn thấy chiếc xe đến đón mẹ con họ.

"Chào phu nhân, tôi là thư ký của lãnh đạo, ngài có thể gọi tôi là tiểu Lý." Tiểu Lý giơ tấm bảng lên, cổ đều sắp duỗi dài rồi, cuối cùng cũng đợi được phu nhân huyện trưởng đã chờ đợi từ lâu.

"Xin chào." Triệu Uyển Thanh cười tủm tỉm bước lên chào hỏi.

"Sáng nay lãnh đạo có cuộc họp, tôi đến đón ngài và hai tiểu đồng chí về nhà, buổi trưa lãnh đạo sẽ về sau." Tiểu Lý nhiệt tình giúp đỡ xách hành lý, sau đó muốn tiến lên mở cửa xe cho Triệu Uyển Thanh.

Triệu Uyển Thanh nhìn chiếc xe có biển số đặc biệt trước mặt, lại nhìn thư ký tiểu Lý, mí mắt khẽ giật giật.

Đây... có được tính là 'dùng phương tiện công vào việc tư' mà đời sau thường nhắc đến hay không?

Không phải nhà bọn họ thiếu chút tiền mua xe này, nhưng nếu để cho người ta lợi dụng chuyện này để đăng báo thì sẽ gây ảnh hưởng không tốt.

"Tiểu Lý, nếu cậu có việc thì cứ đi trước đi, ba mẹ con chúng tôi có thể tự mình bắt xe đến đó." Triệu Uyển Thanh nói.

Tiểu Lý sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Phu nhân đừng lo, trước khi tôi đến đây, lãnh đạo cũng đã dặn dò rồi, xe lần này là việc riêng của ngài ấy, ngài ấy đã trả tiền xe rồi."

Về phần bản thân anh ấy... Hôm nay không phải đi làm.

Anh ấy dùng thời gian cá nhân của mình để nịnh bợ, không đúng, là giúp đỡ lãnh đạo một số việc riêng thì sao chứ?

Nghe được những lời này của anh ấy, trái tim đang lơ lửng của Triệu Uyển Thanh mới cảm thấy yên tâm.

Cũng đúng, Lâm Thiệu Hoa là người cẩn thận và nghiêm túc như vậy, sao có thể mắc sai lầm trong những chuyện nhỏ nhặt như vậy chứ?

Xe chạy thẳng một mạch, khung cảnh ngoài cửa sổ ngoài những dãy núi xa xa ra thì chỉ còn lại những căn nhà nhỏ thấp bé.

Cặp song sinh sống ở Bắc Kinh lâu rồi cũng không kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Thang Viên: "Nơi ba làm việc trông gần giống quê của chúng ta."

Đoàn Tử: "Ừm, chỗ này còn nghèo nàn hơn cả quê của chúng ta, kinh tế ở đây chắc chắn không được tốt lắm."

Dù sao hai đứa cũng là người đến từ tỉnh Lũng Tây, cũng không phải là đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở thành phố lớn, vẫn có thể chấp nhận được với sự khác biệt của địa phương nhỏ và lớn như vậy.

Sống trong sự hun đúc của người cha tham gia chính trị như Lâm Thiệu Hoa, hơn nữa có cả Màn Thầu, người anh cả đi theo bước chân của cha dẫn đường, hiện tại Đoàn Tử cũng học được một chút tinh túy của cha anh mình.

Thư ký Lý ngồi ở ghế lái phía trước nghe được thì toát mồ hôi, trong lòng âm thầm cảm thán, quả không hổ danh là con nhà huyện trưởng, lại còn biết phân tích cả vấn đề kinh tế.

Xe dừng lại trước một dãy nhà nhỏ, thư ký Lý dẫn bọn họ đi vòng qua những tòa nhà nhỏ, đi đến khoảng sân nhỏ nơi Lâm Thiệu Hoa ở.

DTV

"Những khu nhà phía sau đều mới được xây dựng cách đây không lâu, ban đầu lãnh đạo được sắp xếp ở bên đó, nhưng lãnh đạo là người tốt, để lại căn nhà đó cho chúng tôi ở, bản thân thì dọn đến khoảng sân nhỏ này." Khi thư ký Lý nhắc đến chuyện này, trong mắt còn tràn đầy sự cảm kích và ngưỡng mộ.

Triệu Uyển Thanh đứng ngoài cổng, ngẩng đầu nhìn những những dãy nhà ngang mới toanh kia, lại nhìn căn nhà nhỏ có hai tầng, hơi đổ nát trước mặt.

"... Ừm."

Lự kính của tiểu Lý dành cho Lâm Thiệu Hoa cũng quá nặng rồi!

Nếu là cô thì cô cũng không chọn sống trong nhà tầng kia, ngôi nhà đơn có hai tầng này còn tuyệt vời hơn!

Không bị chật chội, còn có thể trồng rau!

Nhưng hiển nhiên ý tưởng của người ở thời đại này khác với ý tưởng của cô, so với ngôi nhà thấp bé thì mọi người thường khát khao được sống trong những ngôi nhà cao tầng hơn.

Bởi vì những ngôi nhà cao tầng như vậy chính là biểu tượng của các thành phố lớn.

Sau khi đưa ba người họ đến nơi, Tiểu Lý cũng không ở lại lâu liền đi rồi.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 679



Triệu Uyển Thanh dẫn theo cặp song sinh tùy tiện dọn dẹp một chút, thực ra là đang sắp xếp đồ đạc mà mấy mẹ con họ mang đến, trong nhà rất sạch sẽ, hoàn toàn không cần dọn dẹp.

Triệu Uyển Thanh mang đồ của mình đặt vào phòng ngủ của Lâm Thiệu Hoa, hai đứa trẻ thì mỗi đứa ở trong một căn phòng nhỏ. Lúc này cũng hiện ra ưu điểm của căn nhà nhỏ có hai tầng, nhiều phòng, không gian rộng rãi, cho dù Màn Thầu đi theo cũng có thể ở được.

Buổi trưa, Triệu Uyển Thanh tự mình xuống bếp nấu một bàn đồ ăn, đúng lúc này Lâm Thiệu Hoa cũng vừa về.

"Đoàn Tử, Thang Viên, nhanh đến đây bưng thức ăn." Triệu Uyển Thanh từ trong bếp gọi với ra phòng khách.

Nhưng một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng gì, cô đang định đi ra ngoài xem có chuyện gì thì cả người đột nhiên bị người ôm vào lòng từ phía sau.

"Chỉ lo chăm sóc bọn trẻ, không quan tâm đến cha chúng sao?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô, luồng khí nóng khẽ phả vào tai, khiến cả người Triệu Uyển Thanh cảm thấy tê dại.

Cảm nhận được cái đầu của người đàn ông phía sau lại cọ vào gáy mình, Triệu Uyển Thanh khẽ hít một hơi, sau đó cau mày nói: "Anh hút thuốc?"

Cô cầm xẻng nấu ăn quay đầu lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Hoa.

Hàng lông mày của Lâm Thiệu Hoa khẽ nhếch lên, sờ sờ mũi nói: "... Ừm, có một chút."

Triệu Uyển Thanh vươn tay véo anh ấy một cái, nói: "Anh có biết hút thuốc có hại cho sức khỏe lắm không, hút ít thôi."

Là một bác sĩ, cô biết rất rõ tác hại của việc hút thuốc.

"Ừ." Người đàn ông khẽ đáp lại, sau đó lại ôm lấy cô, nghiêng đầu hôn lên má cô.

"Bởi vì quá nhớ em cho nên mới không nhịn được hút một chút, em vừa đến anh liền cai rồi." Giọng điệu trầm thấp của người đàn ông khẽ nói.

Người phụ nữ trong lòng anh đỏ bừng mặt, khẽ vỗ anh một cái, nhưng mà rõ ràng không dùng chút sức nào.

Đôi vợ chồng son đứng trong phòng bếp ôm nhau đùa giỡn.

Ngoài cửa, hai cái đầu nhỏ một cao một thấp từ từ rụt lại, cặp song sinh khẽ liếc nhìn nhau, rồi nở nụ cười giống như hai con chuột ăn trộm dầu vậy.

Sau khi rời khỏi hiện trường, Đoàn Tử vuốt cằm nói: "Thang Viên à, em đã thấy chưa, lời ngon tiếng ngọt của ba chúng ta nhiều lắm, sau này nếu em gặp phải người đàn ông như vậy thì phải cẩn thận nhé!"

Đối với lời khuyên của anh hai mình, Thang Viên gật đầu có lệ, sau đó lau nước miếng nói: "Nhưng mà ba chúng ta rất đẹp trai."

Nếu có một người vừa đẹp trai, lại còn biết nói lời hay dỗ dành cô bé thì thật sự quá tuyệt vời rồi.

"Sau này, em cũng muốn tìm một người chồng đẹp trai như ba của chúng ta!" Thang Viên kiên định gật đầu.

Đoàn Tử khẽ trợn trắng mắt khi thấy sự giáo dục của mình không thành công, bĩu môi nói: "Được rồi, đến lúc đó anh và anh cả sẽ giúp em thẩm định..."

Có nó và anh cả ở đó, không ai có thể dễ dàng bắt cóc Thang Viên nhà họ đi được.

Cảm giác được tâm tình của anh hai mình không tốt, con ngươi của Thang Viên Nhi xoay tròn, ôm lấy cánh tay của Đoàn Tử nói: "Anh hai, thật ra anh trông cũng... rất đẹp trai! Ừm, còn biết nói ngon nói ngọt làm người vui! Sau này chắc chắn sẽ có nhiều cô gái xinh đẹp thích anh!"

Đoàn Tử có chút xấu hổ khi bị em gái khen như vậy, mím môi, lặng lẽ ưỡn n.g.ự.c nói: "Tất nhiên rồi."

"Không chỉ sau này, hiện tại cũng có rất nhiều cô bé xinh đẹp thích anh đấy!" Đoàn Tử kiêu ngạo giống như một con công nhỏ.

"Ồ, có những ai nào?" Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một giọng nói tò mò hỏi.

Đoàn Tử: "Nhiều lắm, có Trần Nguyệt Nguyệt biết đánh đàn piano trong lớp của anh này, có cô bé lớp trưởng lớp bên cạnh, còn có trong đoàn múa của trường..."

Nhận thấy có điều gì đó không ổn, Đoàn Tử đột nhiên ngậm miệng không nói nữa.

Lại liếc nhìn Thang Viên đứng bên cạnh, sớm đã yên lặng ngoan ngoãn đứng nghiêm, đôi mắt to tròn vô tội chớp chớp 'không liên quan đến em'.

Vừa ngẩng đầu lên, cha mẹ đang dùng ánh mắt trìu mến nhìn về phía cậu.

"Yêu sớm?" Triệu Uyển Thanh mỉm cười.

DTV

"Cha miệng lưỡi dẻo quẹo?" Lâm Thiệu Hoa nheo mắt.

Đoàn Tử hoảng sợ nói: "Không mẹ ơi, con không yêu sớm! Ba, con cũng có nói gì ba đâu, ba nghe nhầm rồi!".
 
Back
Top Bottom