Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 760



Sau khi đưa tin, bức ảnh bốn vận động viên nữ thi đấu bộ môn bơi tiếp sức nữ được đưa lên đầu trang báo, người khiến cho toàn dân Hoa Quốc ấn tượng nhất chính là đứa nhỏ Lâm An kia, dù chịu uất ức nhưng không hề khóc, vô cùng quật cường hứng chịu tranh chấp của dư luận.

Có nhiều bài báo đưa tin giới thiệu về Lâm An, và điều đó cũng đã giúp mọi người hiểu thêm về cô gái nhỏ này.

Đang ở độ tuổi mười hai, mười ba, chỉ là một đứa nhỏ đang học sơ trung sinh ra trong một gia đình bình thường, nhưng hiện giờ vì biểu hiện quá xuất sắc mà Lâm An đang hứng chịu sự phê phán cùng nhục nhã của cả thế giới.

DTV

Ai nhìn thấy mà có thể không đau lòng?

Sau khi kết quả kiểm tra nước tiểu của Lâm An được đưa ra, tất cả mọi người đều thay cô bé thở phào một hơi nhẹ nhõm. .

Rốt cuộc thì nỗi oan của đứa nhỏ đã được rửa sạch!

Tuy nhiên, đương sự thì không hề nghĩ như vậy...

Trên chuyến bay từ Los Angeles về Bắc Kinh, tổng huấn luyện viên đã đem giấy chứng nhận thành tích cùng với huy chương bạc giao cho mấy cô gái nhỏ.

Ba người vận động viên sau khi nhìn thấy huy chương bạc thì vô cùng vui mừng bật khóc, chỉ có Lâm An là vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.

Cô trầm mặc đóng hộp huy chương lại, rồi đem nó cất vào nơi sâu cùng của cặp sách, như là không hề muốn nhìn thêm một lần nào nữa.

Triệu Uyển Thanh nhìn thấy toàn bộ một màn này, sau đó yên lặng đưa mắt nhìn huấn luyện viên một cái.

Từ sau ngày thi đấu đó kết thúc, Lâm An so với trước kia thì an tĩnh hơn rất nhiều.

An tĩnh đến có chút đáng sợ.

Triệu Uyển Thanh có vài lần có ý muốn khuyên cô bé, nhưng dường như hiệu quả đạt được đều vô cùng ít.

Báo chí nói Lâm An là một cô bé kiên cường, bị uất ức lớn như vậy nhưng ở sân đấu cũng không hề rơi một giọt nước mắt nào.

Nhưng duy chỉ có Triệu Uyển Thanh biết, trong lòng con gái của mình đang cực kỳ khó chịu.

Chỉ là cô bé không muốn bị yếu thế ở trên sân đấu, không muốn bị đối thủ của mình chế giễu nên mới cố gắng kiềm chế như vậy.

Giống như là một con sò, vỏ ngoài cứng rắn khó nhìn ra được là bên trong lại bao lấy một mảng mềm mại như vậy, bao nhiêu thống khổ khó chịu chỉ có thể tự mình từ từ tiêu hóa hết...

Xuống máy bay, mọi người chia tay ở sân bay, tổng huấn luyện viên nói riêng với Triệu Uyển Thanh mấy câu.

"Trở về cô phải cố gắng khai sáng cho Lâm An giúp tôi, tôi thấy con bé đang nghẹn trong lòng rất nhiều chuyện..."

"Chờ con bé nghỉ ngơi tốt, tôi sẽ để nó quay lại đội huấn luyện, đến lúc đó tôi cũng mong bên đội cũng giúp con bé khai thông tâm lý..."

Lần này kết thúc chuyến hành trình đến Los Angeles thì mọi người ai nấy đều vô cùng mệt mỏi.

Có thu hoạch lớn nhưng lại biến đổi bất ngờ, sau đó vận đen đủi không ngừng tới theo.

Đến cuối cùng vẫn có được vinh dự, chỉ là vinh dự này lại bị che đi bởi một tầng mây, khiến cho người ta bị vướng phải một bóng ma tâm lý, vừa nghĩ đến lại cảm thấy chua xót...

Một năm kia, Lâm An viết ở trong sổ nhật ký của mình một câu như này...

"Bầu trời ở Los Angeles vô cùng xanh, phong cảnh cũng rất đẹp, nhưng bể bơi của nó lại vô cùng vẩn đục, dơ bẩn."

Bể bơi lớn như vậy, nhưng lại không thể chứa được sự công bằng của cuộc thi.

Vinh dự tới muộn thì có thể tính là vinh dự sao?

Hôm nay Triệu Uyển Thanh tan làm, cô cũng không về nhà ngay lập tức, mà cô lái xe đến bể bơi trước.

Từ sau khi từ Los Angeles trở về không bao lâu thì cũng đến thời gian khai giảng.

Trước kia Thang Viên chỉ đi huấn luyện vào cuối tuần, nhưng từ sau khi học kỳ này bắt đầu cô bé và giáo viên trong trường đã thương lượng là mỗi buổi chiều cô bé sẽ bớt một tiết học và sau đó sẽ đi học ở đội tuyển bơi lội.

Trường học vẫn luôn dành nhiều sự ưu tiên đối với cô bé, nên sau khi nghe thì cũng liền đồng ý.

Triệu Uyển Thanh biết được chuyện này cũng là do nghe từ miệng Đoàn Tử ra.

Khi cô đến hồ bơi thì rất nhiều người tập luyện ban ngày đã lần lượt rời đi, vậy nên rất nhanh Triệu Uyển Thanh đã tìm được con gái mình ở trong một bể bơi.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 761



Cô nhìn con gái bơi đi bơi lại hết vòng này đến vòng khác, tập trung đến mức hoàn toàn không nhìn thấy mẹ đến.

Tập luyện thêm mấy lần nữa, cuối cùng Thang Viên đã tự mình dừng lại, sau đó đến bể bơi bên cạnh, ghé vào vách đường biên ngồi xuống, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.

Lúc này Triệu Uyển Thanh mới đi qua,"Thang Viên"

Một tiếng này cô vừa nói ra thì Thang Viên vội quay lại, sau đó Triệu Uyển Thanh liền nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của con gái nhà mình... Cùng với chất lỏng trên mặt kia không biết là nước mắt hay là nước ở hồ bơi.

Thang Viên nhanh chóng lau mặt, rồi bò từ dưới bể bơi lên,"Mẹ, mẹ đến đón con về nhà sao?"

Triệu Uyển Thanh nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng nhưng cố tỏ ra ý cười của cô bé thì trái tim nhẹ co rút đau đớn.

Đứa nhỏ quá hiểu chuyện thật sự sẽ làm người lớn đau lòng.

Hơn nữa còn phải lén lút khóc thút thít ở dưới bể bơi không để cho ai thấy...

Đôi tay Triệu Uyển Thanh đỡ lấy mặt cô bé, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* đôi mắt đỏ ửng trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, giọng nói ôn nhu: "Thang Viên, khóc ở trước mặt mẹ mình không hề mất mặt."

"Muốn khóc thì khóc đi, đứa nhỏ ngốc này..."

Khuôn mặt non nớt của cô bé banh ra một chút, sau đó lập tức ô ô khóc lớn lên.

"Mẹ..."

Cô bé đem mặt nhỏ vùi vào lòng n.g.ự.c ấm áp của mẹ mình, sau đó không nhịn được cọ một chút, nước mắt cũng từng giọt từ từ rơi xuống...

Triệu Uyển Thanh thấy vậy thì chỉ lẳng lặng ôm lấy cô bé, để cô bé tự ở trong n.g.ự.c mình phát tiết hết những áp lực cùng ủy khuất, một hồi lâu sau, tiếng khóc trong n.g.ự.c mới dần dừng lại.

"Lâm An, việc này con không hề làm sai."

"Con biết...", Từ trong n.g.ự.c phát ra một tiếng trả lời nho nhỏ.

Bởi vì quốc gia của bạn không đủ mạnh, cho nên bọn họ muốn bắt nạt bạn thì bắt nạt.

Đạo lý này Lâm An hiểu được.

Nhưng cho dù là hiểu được thì cũng không có nghĩa là cô bé phải tiếp thu cái đạo lý c.h.ế.t tiệt này!

Nếu quốc gia của cô bé chưa đủ cường đại thì bản thân cô bé sẽ phải ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.

"Mẹ, con sẽ nỗ lực hơn nữa, một ngày nào đó con sẽ cho bọn họ biết, ngay cả một ngón chân của con thì bọn họ cũng đuổi không kịp được!" Giọng nói non nớt của cô gái nhỏ vang lên, âm thanh đầy kiên định.

Lần này bọn họ dám công khai hất cho cô bé bát nước bẩn như vậy, chỉ đơn giản là vì thấy cô bé còn nhỏ tuổi, thực lực chưa đủ.

Đợi bốn năm nữa, cô đủ 16 tuổi rồi.

Đến lúc đó, cô bé chắc chắn sẽ dùng sức mạnh của mình đè ép lại những lời bình phẩm xấu xa kia về mình!

Triệu Uyển Thanh nghe thấy câu nói này, trong lòng cũng không biết nên vui vẻ hay buồn bã nữa.

Vui vẻ vì đứa nhỏ nhà mình sẽ càng ngày càng mạnh mẽ hơn sao?

Nhưng con đường để đi đến đỉnh cao đó nhất định sẽ vô cùng nhiều chông gai, phận làm cha mẹ, ai lại nỡ lòng đứng nhìn như vậy?

Cuối cùng cô cũng chỉ có thể nói trong nước mắt,"Mẹ tin tưởng con."

Lúc trước Triệu Uyển Thanh vẫn luôn cảm thấy, trong ba đứa nhỏ, chỉ có Màn Thầu sinh ra trước là trưởng thành hơn, sau khi đến tuổi dậy thì thì lại càng mạnh mẽ cùng chín chắn hơn.

Vốn tưởng rằng con gái Thang Viên sẽ là người cuối cùng trưởng thành, nhưng không ngờ tới cô bé so với anh trai song sinh còn trưởng thành sớm hơn một bước.

Đứa nhỏ muốn trưởng thành, cha mẹ cũng phải học cách buông tay.

Sau đó hai mẹ con trò chuyện thêm vài câu, khiến gánh nặng trong lòng Thang Viên buông đi rất nhiều, từ đây cô bé sẽ lại cố gắng chuẩn bị một lần nữa, bắt đầu một hành trình hoàn toàn mới...

Một ngày cuối tháng chín, chị cả Triệu đột nhiên tới tìm Triệu Uyển Thanh.

DTV

"Uyển Thanh, chị có một ý tưởng." Trong lòng chị cả Triệu tràn đầy chờ mong nói.

Triệu Uyển Thanh: "Ý tưởng gì vậy?"

Nghĩ đến mấy năm nay chị cả Triệu làm ở Trần Ký thì Triệu Uyển Thanh liền suy đoán chuyện này hẳn là có liên quan đến Trần Ký.

"Chị cảm thấy đã đến lúc Trần Ký mở một xưởng sản xuất thực phẩm rồi."

Ý tưởng này của chị cả Triệu không phải là ngẫu nhiên nghĩ ra.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 762



Mà từ sau khi chị ấy nhận quyền quản lý Trần Ký thì chị ấy không chỉ nguyên quản lý cửa hàng mà còn hiểu biết hơn rất nhiều về ngành sản xuất cùng với thị trường thực phẩm.

Đặc biệt là nửa năm nay, chị cả Triệu đều ở bên ngoài nghiên cứu thị trường, sau đó chị ấy phát hiện ra có rất nhiều xí nghiệp thực phẩm được xây dựng.

Những xí nghiệp thực phẩm đó sản xuất ra được đa dạng nhiều loại thực phẩm, hạn sử dụng cũng khá dài, lại tiện bảo quản hơn, bởi vậy nhanh chóng đã nắm giữ một vị trí lớn trong thị trường thực phẩm, hơn nữa ngành nghề này dường như đang không ngừng phát triển mạnh hơn nữa.

Muốn nói cửa hàng điểm tâm truyền thống có ưu thế hơn thì đó là đương nhiên... Làm trong một ngày dùng một ngày, đương nhiên hương vị sẽ ngon hơn.

Nhưng nhược điểm của nó cũng rất rõ ràng, thứ nhất, diện tích đáp ứng nhu cầu của nó là rất nhỏ, và bị giới hạn.

Nếu có một nhà máy sản xuất bánh quy thì nó sẽ có thể vận chuyển bánh đến khắp nơi trên đất nước, nhưng nếu chỉ là một cửa hàng điểm tâm thì nhiều nhất cũng chỉ có thể hấp dẫn người ở trong thành phố của cửa hàng đó đến mua mà thôi.

Thứ hai, làm thủ công cũng có nhược điểm, đó là... Hạn sử dụng ngắn.

Điểm tâm trong cửa hàng hiện giờ về cơ bản đều không hề bỏ thêm thành phất chất bảo quản nào, bởi vậy nhiều nhất cũng chỉ có thể để trong vòng tuần, hơn nữa tuần này còn phải là tuần mùa đông thì mới giữ được.

Mà điểm tâm ở nhà xưởng thực phẩm làm ra tuy rằng vị không thể so được với những lò thực phẩm nóng hổi, nhưng người ta có thể giữ bánh trong vòng vài tháng, vì vậy cũng có thể đẩy mạnh tiêu thụ đến những nơi xa xôi hơn.

Đặc biệt là mấy năm nay quốc gia đang dần mở cửa, rất nhiều xí nghiệp vừa và nhỏ lợi dụng thời cơ này mà phát triển kinh doanh.

Vậy nên hiện giờ các loại điểm tâm, đồ ăn vặt của các nhà máy thực phẩm đã ngập tràn trên siêu thị cùng với những quầy bán đồ ăn vặt, điều này khiến cho những tiệm điểm tâm truyền thống bị ảnh hưởng khá lớn đến doanh thu.

Chị cả Triệu nắm bắt được điểm này, nên mới bắt đầu có ý định để nhà mình mở một xưởng sản xuất thực phẩm mang tên Trần Ký.

Triệu Uyển Thanh nghe xong lời chị cả Triệu nói thì dùng sức dụi mắt.

Chị cả Triệu: "Em làm gì vậy?"

Triệu Uyển Thanh cười: "Kẻ sĩ không gặp ba ngày, đúng là phải nhìn bằng con mắt khác!"

Chị cả Triệu nhéo mặt cô cười, sau đó hỏi: "Nói nhanh đi, em cảm thấy ý tưởng này của chị có được không?"

Chị ấy nghĩ ý tưởng của mình khá tốt, nhưng dù sao đại cổ đông của công ty cũng là em gái nên việc hỏi ý kiến của cổ đông là chuyện nhất định phải làm. .

Triệu Uyển Thanh gật đầu,"Em cảm thấy rất hay, chị cả có thể thoát ra khỏi tư duy truyền thống, đem công ty phát triển tiến lên cùng thị trường, điểm này rất đáng khen ngợi!"

Sau đó cô còn dựng ngón tay cái với chị gái mình.

Một doanh nghiệp bất kỳ muốn tồn tại được thì đều phải bắt kịp với thời đại, bằng không nhẹ thì sẽ bị chùn chân bó gối, nặng thì bị thị trường đào thải.

Kiếp trước Triệu Uyển Thanh gặp qua rất nhiều nhãn hiệu có tuổi đời hàng thế kỷ, trong đó cũng không hề ít nhãn hiệu lớn trong ngành thực phẩm.

Những nhãn hiệu đó sở dĩ có thể tồn tại vài thập niên không phải chỉ vì có thể bảo vệ được địa bàn của mình, mà còn phải bắt kịp với thời địa, thành lập những xí nghiệp gia công thực phẩm, mở những kênh bán hàng mới, bọn họ phải mở ra những con đường mới để đẩy mạnh tiêu thụ cho sản phẩm của công ty mình...

DTV

"Đã quyết định làm xưởng sản xuất ở đâu chưa?" Triệu Uyển Thanh hỏi.

Câu này đúng là làm cho chị cả Triệu hơi khựng lại.

"Chị có nghĩ đến vài nơi, nhưng đều cảm thấy có mặt lợi mặt xấu..."

Chị cả Triệu đem những nơi mình nghĩ đến ban đầu nói cho Triệu Uyển Thanh nghe, Triệu Uyển Thanh nghe xong cũng lắc đầu.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 763



Trước mắt Hoa Quốc có mấy thành phố cũng khá phát triển, dễ đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm, nhưng chi phí sản xuất theo đó cũng rất cao.

Không nói đến chuyện thuê nhà mình, ngay cả chi phí nhân công cũng đang là cao nhất cả nước rồi.

Hơn nữa cho dù là làm ở khu thành phố phát triển thì sản phẩm cũng sẽ không chỉ bán ở một thành phố đó, mà còn muốn đẩy mạnh tiêu thụ đưa đến những vùng khác nhau nữa trên đất nước.

Làm như vậy thì cho dù tiết kiệm được chút chi phí vận chuyển thì cũng bù lại những khoản cũng coi như là không tiết kiệm được gì.

Triệu Uyển Thanh nghĩ một lát rồi nói: "Không bằng chúng ta làm ở quê đi."

Trần Ký đã phát triển ở tỉnh Lũng Tây, mức độ nổi tiếng của Trần Ký ở Lũng Tây cũng cao hơn những khu vực khác rất nhiều.

Ở nơi này mở xưởng sản xuất thì trước mắt cũng không cần lo lắng về chuyện tiêu thụ sản phẩm.

Thứ hai là về chi phí, chi phí ở trong nội địa chắc chắn sẽ thấp hơn những thành phố ở vùng duyên hải, hơn nữa thấp hơn cũng không hề ít.

Còn về phần chi phí vận chuyển không thể tránh khỏi... Triệu Uyển Thanh nghĩ ngay đến một người bạn tốt có thể giúp đỡ việc này.

Ánh mắt chị cả Triệu sáng lên,"Nếu có thể mở ở quê của chúng ta thì đương nhiên rất tốt!"

Mọi người đều đi lên từ vùng lên, không thể không nói, trong lòng họ ai cũng đều có mong muốn là quên hương mình phát triển hơn.

Nhưng làm buôn bán thì dù sao cũng là làm buôn bán, chắc chắn là phải ưu tiên lợi ích.

Lựa chọn tỉnh Lũng Tây thì chắc chắn là do nó thích hợp, tiếp đó cũng do có một phần tình cảm bổ sung thêm.

Hai người tính toán rồi đem bước đầu của việc mở xưởng sản xuất thực phẩm này định ra.

Tiễn chị cả Triệu về, Triệu Uyển Thanh lập tức gọi điện thoại cho Bạch Nguyệt.

"Trần Ký của cô muốn mở xưởng thực phẩm sao?" Bạch Nguyệt cảm thấy vô cùng có hứng thú.

Cô ấy biết Triệu Uyển Thanh ngoại trừ công việc ở bệnh viện ra thì còn có mấy công ty đang kinh doanh trên danh nghĩa nữa.

Cô ấy cũng là người làm kinh doanh, người làm ăn thì vẫn luôn có nhiều tiếng nói chung.

Cho nên vừa nghe thấy Triệu Uyển Thanh nói Trần Ký sắp mở xưởng thì Bạch Nguyệt liền khẳng định,"Đúng là nên mở, năm nay tôi mới mở công ty hậu cần, sau đó cũng nhận được không ít đơn của các nhà máy thực phẩm..."

Mùa xuân của cải cách mở ra, rất nhiều xí nghiệp vừa và nhỏ bất ngờ mọc lên như măng mọc sau cơn mưa vậy, nhanh chóng sinh trưởng phát triển khỏe mạnh.

May mắn là thời điểm các cô chọn vẫn không tính là muộn, nếu không thể cùng nhóm xí nghiệp này phát triển ngang bằng nhau thì về sau làm gì còn chỗ đứng nào dành cho các cô nữa?

Nhà xưởng chưa mở, nhưng phương pháp vận chuyển Triệu Uyển Thanh cũng đã lo liệu xong.

Không phải vô duyên vô cớ mà một mình Bạch Nguyệt có thể làm cho việc kinh doanh phát đạt như vậy.

Cô ấy là người chính trực nhưng cũng không phải người ngu ngốc, lấy giao tình của cô ấy và Triệu Uyển Thanh, sau khi quyết định thì liền đem đơn giá vận chuyển giảm cho cô 20%.

"Vô cùng cảm ơn cô! Đợi khi điểm tâm Trần ký của chúng tôi làm ra sản phẩm thì đầu tiên tôi sẽ cho người đưa đến nhà cô hai thùng!"

Bạch Nguyệt ở đầu điện thoại bên kia lập tức từ chối: "Ngàn vạn lần không được! Vất vả lắm tôi mới gầy đi được một chút, cô đừng hại tôi!"

Nói xong, thì ngay lập tức cúp máy điện thoại.

DTV

Bỏ lại Triệu Uyển Thanh ở bên này dở khóc dở cười.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 764



Triệu Uyển Thanh nói làm Đoàn Tử lặng thinh, phải sau một lúc lâu thì cậu ấy mới nói: "Con xin lỗi mẹ, con không nên nói dối mẹ."

Triệu Uyển Thanh vỗ vỗ vị trí bên người, giọng nói trở lên ôn hòa,"Ngồi xuống, mẹ con mình tâm sự."

Đoàn Tử lại trở lên vui vẻ, ngồi xuống cạnh Triệu Uyển Thanh, còn muốn dựa đầu vào cánh tay của Triệu Uyển Thanh nhưng lại bị mẹ ruột đẩy ra một cách vô tình "Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn giả vờ là trẻ con sao?"

Đoàn Tử cười hì hì: "Tâm sự cái gì ạ?"

"Liền tâm sự trò chơi kia của con đi, con nói cho mẹ biết trò chơi kia chơi vui thế nào." Triệu Uyển Thanh nghiêm trang nói.

Đoàn Tử trừng mắt nhìn mẹ mình trong chốc lát, xác định không phải mẹ đang nói giỡn, lúc này mới buông tay mẹ ra mà ngồi thẳng người: "Mẹ, mẹ muốn biết trò chơi nào? Hiện tại con với bạn con chơi rất nhiều trò chơi ..."

Nói tới trò chơi thì dường như trên người Đoàn Tử được mở chốt khóa mà chia sẻ không ngừng.

DTV

Thời điểm nói đến miệng khô lưỡi khô thì Triệu Uyển Thanh còn rót cho cậu ấy một chén nước.

Nói đến chỗ cảm thấy hứng thú thì Triệu Uyển Thanh cũng sẽ giao lưu cùng cậu những điều tâm đắc.

Triệu Uyển Thanh đột nhiên cười nói,"Nhưng trò chơi trong khu trò chơi đều được thiết kế trên máy tính, chẳng qua là những trò chơi đó không cài đặt trên máy tính, nếu con cài đặt trên máy tính thì có thể chơi."

Đoàn Tử lập tức ngồi dậy, khó có thể tin nói: "Thật sự? Mẹ không gạt con chứ!"

Triệu Uyển Thanh: "Đương nhiên là sự thật".

Hôm nay hai mẹ con nói chuyện rất lâu, cho tới cuối buổi nói chuyện, Triệu Uyển Thanh cũng chỉ đưa ra một yêu cầu với Đoàn Tử.

"Về sau chỉ cho chơi hai ngày nghỉ cuối tuần, thứ hai đến thứ sáu không được đi chơi."

Đoàn Tử nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, lại qua năm mới, Lâm Thiệu Hoa cũng nên trở về Hải Thị.

Buổi tối trước khi đi, Đoàn Tử đột nhiên lại tới phòng tìm ba mẹ mình.

Ba người mặt đối mặt, Đoàn Tử liền mở miệng trước.

"Ba, mẹ, con muốn xuất ngoại."

"Gì?" Triệu Uyển Thanh nhướng mày.

Lâm Thiệu Hoa nhìn cậu, gõ gõ ngón tay lên sô pha, ý bảo cậu tiếp tục nói.

Đôi tay của Đoàn Tử nắm chặt, đem ý tưởng ấp ủ từ lâu của mình lần lượt trình bày ra...

Hóa ra, từ hôm nói chuyện với Triệu Uyển Thanh, Đoàn Tử lại khéo tiếp xúc với sách về phương diện máy tính.

Từ đây, những tri thức mới mẻ này khiến cậu vô cùng say mê, so với trò chơi lúc trước còn trầm mê hơn.

Tri thức về máy tính đã thúc đẩy cậu không ngừng nghiên cứu và tìm hiểu về chúng, trong khoảng thời gian này tới nay, cậu ấy đã lợi dụng hầu hết thời gian của khóa ngoại khóa để đọc tất cả sách về máy tính có trong thư viện.

Từ trước đến giờ, tuy cậu biết mình là một người thông minh nhưng vẫn luôn mơ hồ về hướng đi của mình trong tương lai...

Cậu thấy anh cả hướng tới mục tiêu làm phi công mà nỗ lực, thấy em gái Thang Viên có mục tiêu đạt huy chương vàng Thế vận hội Olympic mà phấn đấu, còn bản thân lại không xác định được mục tiêu của mình.

Nhưng sau khi tiếp xúc được với máy tính, từ tận trong đáy lòng của Đoàn Tử liền cảm thấy đang có một trận gào thét sâu bên trong, đây chính là hướng đi để cậu cố gắng nỗ lực!

Cho nên, cậu kiên định về sau nhất định phải học máy tính.

Có cái này làm mục tiêu, cậu liền bắt đầu tiến thêm một bước vì mục tiêu của chính mình mà làm quy hoạch.

"Nếu con đã kiên định muốn đi du học, phía trước sẽ có rất nhiều gian nan và khó khăn. Lâm Huy, thật sự con đã nghĩ kỹ rồi sao?" Triệu Uyển Thanh nhìn con trai không chớp mắt.

"Con nghĩ kỹ rồi, con muốn chuẩn bị từ bây giờ, chờ tới khi lên cấp ba thì mới xin đi du học."

Triệu Uyển Thanh cùng Lâm Thiệu Hoa đối diện cùng suy nghĩ, cô cười nói: "Được, con muốn làm cái thì thì cha mẹ đều sẽ ủng hộ con."

Khuôn mặt vốn đang căng thẳng của cậu nhóc ở một khắc này liền được thả lỏng, lại khôi phục hình tượng bướng bỉnh hoạt bát ngày xưa.

"Mẹ, mẹ là tốt nhất, con biết là mẹ sẽ đồng ý mà!" Đoàn Tử trực tiếp từ phía đối diện trên sô pha nhảy lại đây, ôm cánh tay của mẹ ruột mà cọ qua cọ lại, tỏ vẻ không muốn xa rời.

Vậy là hướng đi của Đoàn Tử cứ như vậy mà quyết định.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 765



Tiến vào 85 năm, Triệu Uyển Thanh nhập cổ khách sạn Thanh Duyệt khách sạn rốt cuộc đã có tác động lớn ở Hoa Quốc.

Theo khách sạn Thanh Duyệt gia nhập, một vòng cạnh tranh mới lại được kéo ra màn che.

Thời gian luôn là ở trong lúc lơ đãng trôi đi, bạn có thể cảm giác được nó trôi đi, nhưng lại không cách nào ngăn cản nó không chảy về phía trước, cũng không thể quay đầu lại.

Trải qua năm tháng, mọi người được mài giũa tâm trí, cũng làm cuộc đời của mỗi người thêm phong phú.

Một năm về sau, Lâm Huy thành công xin được một xuất học bổng tại một trường đại học chính quy có ngành máy tính nổi tiếng, sau Tết Âm Lịch, cậu liền bước lên hành trình học tập trên đất khách quê người.

DTV

Sau khi Lâm Khải tốt nghiệp đại học, lại lần nữa tham gia vào chương trình tuyển phi cơ, trở thành một thành viên mới trong đội phi hành, hành trình không quân thuộc về cậu mới vừa bắt đầu.

Năm 1988. thế vận hội Olympic được tổ chức ở Seoul, Lâm An lại lần nữa xuất chiến. Lúc này đây, cô gái 15 tuổi không còn là tuyển thủ dự bị nữa, mà cô ấy đã trở thành thành viên chủ lực của quốc gia.

Mùa hè một năm này, Lâm An đại diện Trung Quốc đã xuất sắc chạm được đỉnh cao của vinh quang, trở thành đương kim vô định thế giới môn bơi nội dành cho nữ. Rốt cuộc, cô gái 15 tuổi đã chờ được mùa xuân nở rộ thuộc về mình vào bốn năm sau.

Cùng năm, Lâm Khải lần đầu chấp hành nhiệm vụ phi hành gia, thành tích xuất sắc khiến cậu trực tiếp đi ngày càng nhanh hơn với những đôi viên cùng độ tuổi.

Năm 1992. Triệu Uyển Thanh trải qua tầng tầng khảo hạch thì đã được thăng chức, tiếp nhận chức viện trưởng của Tống viện trưởng, trở thàn viện trưởng trẻ tuổi nhất của bệnh viện thẩm mỹ trong toàn ngành.

Cùng năm, Lâm Huy học xong thạc sĩ ở nước Mỹ xong liền quyết định về nước. Cậu cùng với vài người bạn học của mình hợp tác bắt đầu xây dựng sự nghiệp, là thời kỳ đầu của internet, kỳ ngộ và nguy hiểm song tồn tại song song. Ứng dụng mạng xã hội mà bọn họ khai phá ra bị ngả nghiêng mấy lần rồi mới bước được lên con đường phát triển lên.

Vẫn là trong một vài năm này, Lâm Thiệu Hoa đã trải qua vài lần điều nhiệm, rốt cuộc nghênh đón được một lần đột phá lớn.

Thời gian đi vào năm 1995. thế giới đã có sự thay đổi lớn lớn.

"Haz, thật không nghĩ tới lúc này lại có thể khiến mấy người các con tề tựu đông đủ..." Trên chuyến bay đi tới hải đảo, tầm mắt của Triệu Uyển Thanh đảo qua ba đứa con và con dâu cả.

Lần này Triệu Uyển Thanh nghỉ phép, tính toán tới hải đảo để xem nơi làm việc của Lâm Thiệu Hoa.

Cô vừa mới nói kế hoạch này ra thì ba đứa con của cô bình thường tới bóng dáng còn chẳng thấy đâu, nay lại lập tức cùng đi tới đảo với cô.

Tới cả con dâu Ôn Vãn đang làm việc tại bộ ngoại giao cũng cố ý xin nghỉ, nói là muốn đi du lịch hải đảo với cô.

Phản ứng của mấy đứa con làm Triệu Uyển Thanh ngửi được một tia âm mưu.

Chắc chắn bọn họ có điều gì đó giấu cô!

Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Uyển Thanh bị con gái gọi dậy.

Lúc tỉnh lại, ổ chăn bên cạnh đã không còn ai nhưng Triệu Uyển Thanh không quá để ý, chỉ cho rằng Lâm Thiệu Hoa là có việc gấp phải rời đi.

Theo vị trí của Lâm Thiệu Hoa lên càng cao thì công việc càng bận rộn, hận không thể một người chia ra làm hai để sử dụng.

Triệu Uyển Thanh đầu bù tóc rối mở cửa, liền thấy được khuôn mặt khẩn trương của con gái.

"Mẹ! Anh hai xảy ra chuyện rồi!" Lâm An phát huy kỹ thuật diễn lố của mình, nỗ lực điều chỉnh cảm xúc nóng lòng mà kêu lên.

Triệu Uyển Thanh gãi gãi tóc, nhìn vẻ mặt cực kỳ mất tự nhiên này của con gái thì hoài nghi nói: "Con nói cái gì?"

Lâm An hít sâu một hơi, lúc này đã bình thường hơn rất nhiều, mang theo âm giọng khóc nói: "Ô... Đêm qua, anh hai ra ngoài uống rượu với người ta, uống say xong liền đánh nhau, hiện tại người đã ở bệnh viện ô ô..."

Nghe được cụ thể chi tiết, thân là mẹ thì Triệu Uyển Thanh vẫn là không tránh khỏi việc trở lên kích động.

"Thật sự? Người có bị thương nặng lắm không?" Cô vừa nói vừa cuống quít mặc quần áo rồi đi ra ngoài.

Lâm An chạy nhanh đuổi kịp, hai người cùng nhau ra cửa.

Tới khi Triệu Uyển Thanh bị Lâm An kéo qua khách sạn bên bờ biển thì cô lập tức ý thức được mình bị lừa.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 766



"Rốt cuộc là các con muốn làm gì? Lén lút."

Triệu Uyển Thanh còn không kịp oán giận xong thì đã bị Lâm An đưa tới phòng khách sạn.

Trong phòng thì đã có lão nhị Lâm Huy, tuy nhiên người vẫn rất khỏe mạnh, chỗ nào là bộ dáng uống say bị người đánh chứ?

Trừ Lâm Huy ra thì trong phòng còn có rất nhiều người vốn không nên có ở chỗ này... Khi mọi người nhìn thấy cô thì đều lộ ra ý cười.

"Tại sao các người lại tới đây? Đây là muốn tạo bất ngờ gì cho tôi sao? Hôm nay cũng không phải là sinh nhật của tôi".

Triệu Uyển Thanh nhìn mọi người, không hiểu ra sao.

Phạm Hòa Bình và chị cả Triệu cùng bước về phía trước, mỗi người ở một bên mà kéo cô ấn xuống ngồi trước gương.

"Nhanh, trước thay quần áo sau hoá trang!" Hai người nhìn Triệu Uyển Thanh còn đầu bù tóc rối ở trong gương, vẻ mặt tươi cười đang ẩn chứa điều gì đó.

"Đổi quần áo gì, trang điểm cái gì?" Triệu Uyển Thanh muốn đứng lên thì lại bị hai người bốn tay đồng thời đè lại.

Mặt khác, hai cái chị em dâu là Đổng Hiểu Hà cùng Tô Thắng Nam lúc này cũng ôm quần áo lại đây, Triệu Uyển Thanh nhìn thấy váy cưới trắng tinh trong tay của họ thì đầu óc kêu ong lên một chút, cả người đều trở lên ngây ngẩn.

Một lát sau, hốc mắt cô ửng đỏ, ngượng ngùng nói: "Haz, thế mà các người lại giấu tôi làm việc này. Tuy nhiên hôm nay thì không được, gần đây tôi chưa có chăm chỉ bảo dưỡng, không phải trạng thái tốt nhất!"

Nói xong thì cô lại muốn đứng lên, nhưng lại bị bốn người tám tay đồng thời đè lại.

Bốn người nhìn chằm chằm Triệu Uyển Thanh ở trong gương, mệnh lệnh nói: "Không được! Phải là hôm nay!"

Chị cả Triệu lại cúi đầu tiến đến bên tai cô nói: "Thiệu Hoa nhà em vì chuẩn bị buổi hôn lễ này cho em đã tốn rất nhiều tâm tư đó, em cũng không thể chưa lâm trận đã chạy trốn được!"

Phạm Hòa Bình xem náo nhiệt nói: "Đúng vậy, đúng vậy! Uyển Thanh, cậu ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của chúng tớ đi!"

Đổng Hiểu Hà đã duỗi tay bắt đầu c** q**n áo của cô: "Mau thay quần áo, thời gian không còn kịp rồi!"

Tô Thắng Nam cười: "Đúng là phải nhanh lên, bằng không chú rể lại sốt ruột!"

"Ha ha ha ha ha"

Cả phòng cười đùa.

Dưới sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, cuối cùng Triệu Uyển Thanh là khó thoát một kiếp, bị cưỡng chế thay đổi trang phục, sau đó lại trang điểm.

DTV

Thấy trong phòng hết thảy đi vào quỹ đạo, phụ trách giám sát quá trình diễn ra thuận lợi là Lâm An cùng Lâm Huy nhìn nhau cười, đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó từ phòng lui ra.

Trong đại đường, hầu hết thân hữu của hai nhà Lâm Triệu đều tới đông đủ.

Giờ phút này, Lâm Khải đang mang theo vợ là Ôn Vãn chiêu đãi các trưởng bối thân hữu từ xa mà tới.

Lâm Khải cùng Ôn Vãn được giao cho phụ trách nhóm người thân này, trước tiên là gọi điện thông báo cho người thân bạn bè, sau đó là đặt vé máy bay hoặc vé xe lửa cho bọn họ.

Vì để giấu Triệu Uyển Thanh nên đã mời bọn họ đến thẳng lễ đường.

Đối với việc Lâm Thiệu Hoa muốn tổ chức bổ sung hôn lễ cho Triệu Uyển Thanh thì họ hàng và bạn bè đều ủng hộ.

Đặc biệt là mẹ Lâm và mẹ Triệu chính là tán thành cả hai tay hai chân.

Lúc trước bởi vì nguyên nhân nào đó mà hai người kết hôn làm tương đối qua loa, hơn nữa ở niên đại kia cũng có sự hạn chế nhất định, muốn làm một hôn lễ long trọng là không có khả năng.

Hiện tại cuộc sống đã tốt lên, có thể nhìn thấy con trai/con gái cử hành một hôn lễ chính thức thì tất nhiên bọn họ sẽ không từ chối.

"Xem lễ phục của tôi có chỉnh tề không? Cà vạt có bị lệch không?" Cha Triệu vừa sửa sang lại quần áo cho vợ mình, cũng vừa để bà ấy xem lại cho mình.

Mẹ Triệu vẫn có lệ như cũ: "Tốt lắm, tốt lắm, mau chỉnh lại lễ phục cho tôi đi!"

Tuy hai ông bà đã lớn tuổi nhưng tinh thần vẫn tốt như cũ, giờ phút này mặc vào tây trang cùng lễ phục khiến tinh thần càng thêm quắc thước.

"Ông ngoại bà ngoại, hai ông bà mặc lễ phục thật đẹp!" Lâm Khải đi

tới chỗ hai người, khuôn mặt uy nghiêm của cậu cũng tan đi vài phần.

Cha Triệu mẹ Triệu được cháu ngoại khen thì cười tới mức không nhìn thấy mắt đâu.

"Trong chốc lát, hai ông bà đứng chờ ở chỗ này, mỗi người nắm một bên, dắt mẹ cháu đi theo âm nhạc tới đầu bên kia, sau đó đặt ta mẹ cháu vào trong tay ba cháu là được". Lâm Khải tinh tế mà hướng dẫn ông bà ngoại một lần quá trình hôn lễ.

Hai ông bà nghe rất nghiêm túc, thậm chí còn lôi kéo Lâm Khải giả là cô dâu mà diễn luyện một hồi.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 767



Sắp xếp xong bên này, Lâm Khải lại đi xem hai hoa đồng.

Lúc này Ôn Vãn đang dạy dỗ hai hoa đồng,"Hiện tại không thể rải, phải chờ tới khi ông bà nội đi lên thì mới có thể rải, rải chậm thôi, phải làm như vậy."

Bé trai tung hoa là con trai của Lâm Khải tên Lâm Kỳ, bé gái tung hoa là cháu gái út của Lâm nhị tên Lâm Vân.

Đồng trang lứa với Lâm Khải đều đã cưới vợ gả chồng, nên lại một lứa con cháu tiếp theo được sinh ra, nhà họ Lâm tổng cộng có ba nhánh, nên số lượng con cháu được sinh ra tiếp theo có không ít.

Nhưng tuổi thích hợp để thả hoa lại có vẻ ngoài vô cùng xuất chúng thì thuộc về hai đứa nhỏ Lâm Kỳ cùng Lâm Vân này.

Lúc trước hai đứa nhỏ biết mình được chọn để tung hoa cưới thì vô cùng vui mừng.

Lâm Kỳ là một đứa nhỏ vô cùng nghiêm túc, nghe mẹ Ôn Uyển nói xong thì lập tức kéo theo em họ Lâm Vân cùng nhau diễn tập một lần.

"Là như thế này sao?" Lâm Kỳ rải vô cùng ra sức.

"Đúng đúng, lát nữa con cứ làm như vậy!"

Lâm Kỳ lại trông mong nói: "Tại sao mãi mà ông bà nội vẫn chưa ra? Con muốn nhìn thấy ông bà nội."

Đang nói, đại sảnh đột nhiên an tĩnh lại.

Hóa ra là Lâm Thiệu Hoa đã tới trước bục, hôm nay anh mặc một bộ âu phục cắt may, cho dù đã ở độ tuổi trung niên nhưng dáng người và dung mạo vẫn được bảo dưỡng tốt như cũ.

Năm tháng đối với anh không phải là d.a.o g.i.ế.c heo, ngược lại càng như là một con d.a.o điêu khắc đem khí chất cùng dung mạo của người đàn ông được đạt tới cảnh giới tối cao.

Bên này, Phạm Hòa Bình cũng nói: "Bắt đầu thôi".

Khách mời cũng đã ngồi xuống, tiếng nhạc ấm áp từ trên đài cũng vang lên.

Người chủ trì lúc đó là Lâm Huy, lúc này cũng đã cầm bản thảo lên đài và bắt đầu hôn lễ dưới sự vỗ tay reo hò của bạn bè người thân.

"Tình yêu từ lúc chúng ta còn trẻ, hiện giờ cũng đã được hai mươi tám năm rồi."

"Nào, chúng ta cùng nổ một tràng vỗ tay chào đón chú rể lên đài nào!" Lâm Huy dẫn đầu vỗ tay, rất nhanh dưới đài những tiếng vỗ tay vang dội cũng dần theo đó vang lên.

Dưới sự chờ mong của mọi người, Lâm Thiệu Hoa vững vàng đi lên đài, phong thái vô cùng nghiêm túc, hiển nhiên là giống như thường ngày, là tư thế của người lãnh đạo lên đài phát biểu.

Lâm Huy nhìn cha mình một cái rồi bắt đầu trêu đùa,"Chú rể hôm nay thật là đẹp trai quá!"

Lâm Thiệu Hoa liếc mắt một cái qua phía cậu, Lâm Huy lập tức không dám cười cợt nữa, chính thức bắt đầu quá trình một cách nghiêm túc.

Sau vài lần giao lưu với người thân và bạn bè, cuối cùng hội trường cũng đã náo nhiệt hơn rất nhiều.

Tiếp đó là cô dâu sẽ lên sân khấu.

Âm nhạc lãng mạn cũng theo đó vang lên, đen đầu bên kia hành lang cũng được bật sáng lên.

Ngay sau đó một người phụ nữ mặc bộ váy cưới ren màu thuần trắng xuất hiện, dưới ánh đèn sáng ngời, lại càng làm nổi bật dung mạo xinh đẹp diễm lệ đến kinh động lòng người của người phụ nữ.

Nếu nói năm tháng đối với Lâm Thiệu Hoa là một con d.a.o khắc họa điêu khắc thì nó đối với Triệu Uyển Thanh lại như là một người mẹ ruột vậy!

Bẩm sinh đã nhận được những gen ưu tú nhất, sau đó cuộc sống hàng ngày lại vô cùng hạnh phúc vui vẻ, thêm nữa cô có phương pháp dưỡng da thích hợp, do đó nhìn gương mặt này của cô người ta chỉ có thể thốt lên, năm tháng thực sự đã bỏ qua cô rồi.

Thật đúng là làm cho người ta khó tránh được mà ghen tị.

Thấy cô xuất hiện, tất cả mọi người đều đứng lên vỗ tay.

Dưới sự sắp xếp của Lâm Huy, cha Triệu, mẹ Triệu cũng từ hai bên sườn đi ra và mỗi người đứng một bên cạnh người Triệu Uyển Thanh, một trong số hai người họ kéo lấy cánh tay cô, rồi theo tiếng nhạc, dẫn con gái mình đi lên giữa khán đài.

DTV

Lúc này, Lâm Thiệu Hoa đang đứng ở giữa khán đài yên lặng chờ đợi.

Anh nhìn vợ của mình đang từ nơi xa đi đến, mỗi lúc một gần anh, trái tim trong lồng n.g.ự.c đã sớm trải qua quan trường mà rèn luyện được sự lạnh nhạt, nhưng vào lúc này đột nhiên lại vô cùng nóng bỏng cùng với nhịp đập lên vô cùng mạnh mẽ.

Dường như là thời gian quay trở về lúc tuổi còn trẻ vậy. Tình yêu của người trẻ tuổi, luôn có sự rung động cùng rộn ràng, cho dù như thế nào thì cũng không thể giấu được.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 768



Không giống như người trung niên, cho dù có yêu sâu đậm đến mức nào thì cũng không thể nào dễ dàng nói ra ba chữ "anh yêu em" ở bên miệng nữa.

Giờ phút này, ngay cả chính anh cũng không hề phát hiện ra, khóe miệng của mình đã nâng lên một nụ cười tươi tắn từ bao giờ rồi.

Ngay khi Triệu Uyển Thanh đi đến trước mặt anh, anh liền nhìn thấy vợ mình còn nhìn chăm chú vào mặt mình rồi lại chậm rãi chớp chớp mắt, như là cô gái nhỏ linh động hoạt bát của năm đó vậy.

Hành động này khiến cho anh nhịn không được mà trực tiếp vươn tay nắm lấy bàn tay cô.

"Ha ha ha ha!"

Khán giả dưới khán đài nhìn thấy hành động vội vàng này của anh thì lập tức bật cười.

"Chú rể vô cùng sốt ruột nha!" Lâm Huy lại bắt đầu trêu đùa.

Chỉ là lúc này, cậu cũng không bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của cha mình nữa - Bởi vì cha cậu hiện giờ căn bản không có thời gian để chú ý đến cậu.

Trao tay con gái vào tay con rể của mình xong, cha mẹ Triệu đều thở ra một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ hạnh phúc.

Sau khi bước xuống dưới đài, mẹ Triệu duỗi tay lau nước mắt sau đó nói: "Ông lão, cho tôi tờ giấy."

Nói xong một hồi, cũng không thấy giấy được đưa qua, mẹ Triệu lập tức nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ ông lão này vậy mà không nghe lời mình, đây là điềm báo của việc muốn tạo phản đây mà!

Ngay khi vừa quay đầu lại, bà liền nhìn thấy ông lão đang giữ góc áo của mình rồi lau ở khóe mắt, vẻ mặt vô cùng đáng thương.

Mẹ Triệu tự mình lấy giấy, đưa cho ông rồi ghét bỏ nói: "Ông còn chút tiền đồ nào không! Cũng không phải là lần đầu tiên gả con gái mà! Khóc cái gì, thật đúng là không có chút mặt mũi nào..."

Cha Triệu nghẹn ngào lau nước mắt: "Đây là tôi vui vẻ! Tôi hạnh phúc!"

Trên đài, hai hoa đồng cũng đi theo ở phía sau, sau đó từng chút từng chút theo đuôi cô dâu chú rể để rải hoa.

Tới rồi tới giữa đài thì dừng lại, hôn lễ cũng được tiếp tục tiến hành theo trình tự.

Nghi thức kết thúc thì cũng đã đến trưa, lúc này yến tiệc được bắt đầu, khách mời cũng vô cùng hân hoan.

Mãi cho đến chiều thì bữa tiệc mới kết thúc, rốt cuộc Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa mới có thể được nghỉ ngơi.

"Chúng ta đi dạo trên bãi biển một chút đi!" Triệu Uyển Thanh tháo đồ trang sức rồi thay một bộ quần áo đơn giản, chờ mong nhìn bầu trời trong xanh cùng bờ cát trắng bên ngoài khách sạn kia.

Lâm Thiệu Hoa không nói hai lời liền nắm tay cô đi ra ngoài.

Buổi chiều trên bờ cát được chiếu sáng bởi ánh mắt trời, Triệu Uyển Thanh đi chân trần trên cát, trong phút chốc bị nắng chiếu cho không chịu nổi.

Lâm Thiệu Hoa đem áo khoác trải xuống gốc cây, hai người ngồi dưới gốc cây nhìn cảnh biển vô tận lại xinh đẹp trước mắt.

Triệu Uyển Thanh bị cảnh đẹp này làm cho say mê, cô dựa đầu vào bả vai Lâm Thiệu Hoa khẽ thở dài: "Thật tốt quá..."

Cứ dựa vào nhau như vậy trong chốc lát, Triệu Uyển Thanh liền đi vào giấc ngủ.

Chờ khi cô tỉnh lại thì cũng vừa lúc nhìn thấy Lâm Thiệu Hoa đang chăm chú nhìn cô không chớp mắt,"Tỉnh rồi, về nhà nghỉ ngơi thôi."

Người đàn ông duỗi tay muốn bế cô lên thì liền bị cô đầy ra.

Lâm Thiệu Hoa nhướng mày nhìn cô.

Triệu Uyển Thanh mơ hồ xoa nhẹ đôi mắt của mình rồi đột nhiên nở một nụ cười: "Lâm Thiệu Hoa, vừa rồi em mơ một giấc mơ, mơ thấy cảnh bản thân mình đã từng đến nơi này..."

Cô mơ mình trở lại nơi cô chuẩn bị được trọng sinh trước kia.

Cô nhìn thấy người quản lý phụ trách sổ sách vô trách nghiệm kia, người đó nói là đã đưa sai kịch bản cho cô.

Mơ thấy nơi này, cô lập tức liền tỉnh lại.

Ồ, sao có thể như vậy được?

DTV

Triệu Uyển Thanh cô sao có thể lấy sai kịch bản được!

"Có phải nghe vô cùng buồn cười không, ha ha ha?" Triệu Uyển Thanh đem việc này nói cho Lâm Thiệu Hoa nghe, sau đó bản thân cô tự mình cười đến ngã nghiêng trái nghiêng phải qua bên khác.

Lâm Thiệu Hoa nhíu mày: "Giấc mơ thì luôn ngược lại với hiện thực."

Triệu Uyển Thanh chắc chắn gật đầu: "Đúng vậy, giấc mộng so với đời thực thì sẽ tương phản với nhau!"

Cô vươn tay ra, người đàn ông lập tức cúi người bế cô lên, rồi cứ như vậy mà ôm cô đi vào trong khách sạn.

Ban đêm, khi Lâm Thiệu Hoa sắp ngủ thì liền cảm giác được bàn tay của mình bị người bên cạnh túm lấy, sau đó... Liền đưa lên miệng cắt một miếng lớn.

"Làm gì vậy?" Người đàn ông xoay người đè lên người phụ nữ đang cắn anh.

"Ai nha, anh cái người này sao lại như vậy, mau đứng lên! Đè c.h.ế.t em rồi!" Triệu Uyển Thanh thở phì phì nói.

Người đàn ông dịch ra một chút, lúc này Triệu Uyển Thanh mới hít một hơi thở hổn hển.

Cô nắm lấy bàn tay có vết cắn kia của người đàn ông, từ từ nói,"Em nhớ lại, lúc đưa em đến nơi trọng sinh thì em có nhìn thấy hai mẹ con, người mẹ kia nhất quyết khẳng định cậu bé đó là con trai của mình, một hai phải lôi cậu cùng đi qua cầu..."

Một vài linh hồn muốn đi đến kéo người mẹ đang gây chuyện này ra, lúc đó em chỉ thấy người mẹ đem cánh tay của người con trai kéo ra rồi chỉ lên một hàng dấu răng trên đó.

"Lúc con tôi chết, tôi đã cắn lên tay nó! Đây chính là con trai tôi!"

Nghe vậy mấy linh hồn lập tức lui ra, để hai người họ cùng nhau đi qua cầu.

Triệu Uyển Thanh nói xong câu chuyện này thì lại cầm bàn tay của người đàn ông lên, cắn thêm một miếng lưu lại ở đó một dấu răng thật sâu.

"Nhớ chưa? Sau này chúng ta cũng sẽ như vậy!"

Lâm Thiệu Hoa, người cả đời đều kiên trì theo chủ nghĩa duy vật trầm mặc một lát, rồi sau đó khẽ ừ một tiếng: "Nhớ kỹ."

Bằng cách này, đến kiếp sau bọn họ vẫn có thể được ở bên nhau.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 769



Diêm Vương điện.

Hình ảnh hiện ra cũng dần biến mất, ba người đứng trước màn hình cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.

Bạch Vô Thường vỗ vai người quản lý thư viện nói: "Tốt rồi, hiện giờ biên chế của ngươi xem như được bảo vệ rồi."

Hắc Vô Thường: "Cốt truyện cuối cùng cũng được ổn".

Người quản lý thư viện ở một bên thấy Triệu Uyển Thanh tự viết lại được vận mệnh của mình thì vô cùng vui vẻ, sau đó trong lòng lại không nhịn được hoài nghi...

Nếu nói nhân sinh trên đời tất cả đều được viết xong từ trước thì người ta sinh trên đời cần gì phải nỗ lực cố gắng, dù sao thì có cố gắng thì cũng được lợi ích gì đâu?

Trước kia, người quản lý thư viện vẫn luôn cho rằng là như vậy.

Anh ta tin rằng cuộc đời mỗi người đều dựa trên một kịch bản đã được viết xong từ trước, cho dù có cố gắng thì cũng không thể sửa đổi được.

Nhưng theo dõi cuộc đời sau này của Triệu Uyển Thanh thì suy nghĩ này của anh ta lập tức bị lật đổ.

Quả nhiên vận mệnh của chúng ta.

Không phải một mình ông trời có thể quyết định được!

Người quản lý thư viện vuốt cằm suy tư: "Nếu vận mệnh đều nắm giữ trong tay của họ thì vận mệnh làm quản lý thư viện của tôi có phải cũng có thể bị sửa lại không?"

Bạch Vô Thường: "Tiểu tử, suy nghĩ của ngươi rất nguy hiểm."

Hắc Vô Thường: "Đừng nghĩ thêm nữa, lão đại chắc chắn không cho phép."

Người quản lý thư viện: "..."

Được rồi, đây cũng chỉ là suy nghĩ của anh ta mà thôi.

Hiện tại công tác này vẫn khá tốt, tạm thời anh ta cũng không tính đổi việc.

Dù sao hiện giờ nền kinh tế của tam giới đều đang vô cùng khủng hoảng, có thể ôm được cắt bát sắt này đã là rất tốt rồi!

"Rốt cuộc có thể nghỉ ngơi được một thời gian rồi..." Người quản lý thư viện duỗi người, đem kịch bản trước mặt sửa lại một chút.

Ba linh hồn thấy vậy cũng liền lui ra, không biết ai đã hỏi một câu: "Thật sự không cho cô ấy biết kịch bản gốc sao?"

"Thôi bỏ đi, nhân sinh đã vất vả rồi, cần gì phải biết rõ ràng như vậy?"

"Tôi tán thành, có khi không biết được thì mới là tốt nhất!"...

"Mẹ!" Lâm Khải từ trên giường bừng tỉnh.

Ôn Vãn đang ngủ say ở bên cạnh cũng bị hoảng sợ tỉnh dậy, đẩy cậu một cái nói,"Màn Thầu, anh làm gì vậy?"

Nói xong cô ấy ngồi dậy bật đèn giường lên, lúc này mới nhìn thấy chiếc trán đầy mồ hôi cùng gương mặt trắng bệch của Lâm Khải...

"Làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?" Ôn Vãn dựa lại gần, vẻ mặt quan tâm hỏi han cậu.

Lâm Khải dựa vào đầu giường thở phì phò, cảm nhận được cơ thể mềm mại của vợ dựa lại gần thì sự kinh hãi trong đầu cậu mới dần tan đi.

Đầu óc cũng dần khôi phục lại như bình thường... Hôm nay là ngày cậu và Ôn Vãn kết hôn, cả ngày đã mệt mỏi, buổi tối sau khi động phòng thì cậu liền nặng nề đi vào giấc ngủ.

Nhưng một giấc ngủ này, lại mơ thấy giấc mộng vừa dài lại vừa vô cùng chân thực.

Chân thật đến mức khiến bây giờ mặc dù cậu đã tỉnh nhưng vẫn có cảm giác sởn tóc gáy như cũ.

"Không sao, em ngủ tiếp đi." Lâm Khải ôm lấy vợ mình hôn một cái, rồi hai người ôm nhau nằm xuống.

Bóng đèn đầu giường lại được tắt, căn phòng lại một lần nữa rơi vào bóng tối.

Trong bóng tối dường như có giấu ma quỷ, lại một lần nữa khiến Lâm Khải rơi vào giấc mộng...

Trong mộng kể lại chuyện xưa từ khi ba của cậu còn nhỏ...

DTV

Thiếu niên nhỏ tuổi đã phải đội tang cha gánh vác gánh nặng của gia đình cùng với bà nội và chú nhỏ, ba người sống chung một nhà nương tựa lẫn nhau.

Bọn họ vẫn ở tại căn nhà cụ của thôn Thủy Truân, Lâm Khải cũng là từ căn nhà nhỏ ấy lớn lên cho nên ấn tượng với nó vô cùng sâu sắc.

Mà lúc mẹ xuất hiện, cũng không phải lãng mạn như cốt truyện trong phim truyền hình cậu từng xem.

Mà là do một kế hoạch - Mẹ tính kế cha, sau đó mới được kết hôn gả về nhà của cha.

Lâm Khải duỗi tay giữ lấy đầu, nhận thức này khiến cho đầu của cậu vô cùng đau đớn, cậu không muốn tin tưởng, nhưng cảnh trong mơ sau đó xảy ra thì lại vô cùng chân thật.
 
Back
Top Bottom