Nhật Dương gỡ mắt kính đầy mệt mỏi, vội vàng mở laptop ghi chép bệnh nhân mới được đưa lên từ cấp cứu.
Đêm nay đúng bất ổn mà.
Không biết vía ai đen còn hơn chó mực!
Má nó chứ, tận hai nhà chuyển lên từ cấp cứu, ba bệnh nhân diễn biến: một ca suy tim doạ đẻ non, một ca tiền sản giật, một ca cấp cứu chửa ngoài tử cung.Nhật Dương di chuyển thoăn thoắt mười ngón tay trên bàn phím.
Phòng giao ban chỉ còn tiếng gõ phím vang lên lạch cạch hoà cùng tiếng quạt trần ù ù.
Đồng hồ hiển thị 4 giờ sáng, bệnh nhân khoa bên cạnh lục tục thức dậy tập thể dục.
Đúng là khi con người trải qua vài lần bạo bệnh, người ta càng biết quý mến hơn từng giây phút được sống vui sống khỏe.
"Trời ơi chết mất!"
Cô bé sinh viên nằm bẹp dí trên bàn, thầm ai oán đêm trực vất vả.
Nhật Dương chỉ biết thở dài, thương cho đám nhóc đã thức trắng cả đêm, đã thế sáng mai không được nghỉ lâm sàng.
Cô đang nghĩ chút nữa có nên xin trưởng khoa châm chước cho bọn nhỏ không, dù gì chiều chúng nó còn phải học lý thuyết tại giảng đường.
Nếu sáng mai phải ở lại, e là chiều đám nhỏ không còn sức nghe giảng mất.
Nhật Dương hớp ngụm cà phê đen, vắt óc suy nghĩ về ca lâm sàng.
Nguy cơ cao cô phải nhận nó rồi, linh tính trong người cô mách bảo như vậy và chưa lần nào sai cả.
Tuy mới về khoa chưa được bao lâu nhưng gần như những ca bệnh kết hợp đều rơi vào tay cô.
Mỗi lần nhìn thấy bệnh nhân cô muốn đau tim theo, toàn ca khó!
Cô thầm than vãn, ôi cái số độc đắc gì thế không biết.
Từ những ngày đầu bập bẹ học và thi lâm sàng, chưa bao giờ cô bốc trúng bệnh nhân dễ.
Toàn các bệnh đa chuyên khoa, phối hợp đủ thứ với nhau.
Không hồi sức cấp cứu, không tai biến thì cũng là bệnh nhân có nhiều bệnh nền phối hợp.
Dường như vũ trụ vô cùng ưu ái cô, quyết tâm đẩy cô vào ải tôi luyện khổ cực nhất, hòng rèn nên một bác sĩ Nhật Dương đụng đâu cũng chữa đó, gặp ca nào chữa ngon lành ca đó.
"Chị Dương.
Chị không thấy mệt à?"
Thằng bé theo cô đi buồng thốt lên cảm thán.
Hiếm khi nó thấy chị bác sĩ ruột biết mệt mỏi.
Cô cứ như cỗ máy làm việc không ngừng nghỉ, tốc độ xử lý cùng ngưỡng chịu đựng cao kinh khủng.
Trong ấn tượng của nó, chị Dương là thần thánh phương nào chứ không phải người.
Nếu ông trời cho chị đôi chân dài, thì đây là phiên bản nữ thần trong truyện bước ra.
"Chị quen rồi.
Ai bảo đời suốt ngày tát chị mày đôm đốp."
Nhật Dương mỉm cười bất lực.
Ừ, cái số cô làm sao ấy.
Suốt thời gian đại học cô luôn được phân đi theo bác sĩ khó, làm tại phòng bệnh khó và bệnh án lúc nào cũng khoai nhất.
Thời thế xô đẩy, cô dần biến thành con mọt sách bám bệnh viện nhiều nhất tổ.
Chính vì vậy cô được mệnh danh sinh viên siêng năng chăm học hỏi.
Thực lòng ai muốn vậy đâu, chỉ là không học sẽ tạch môn, sẽ khó kiếm việc làm lắm đó."
Ơ Dương, dậy sớm thế.
Đi hội chẩn nào bạn yêu."
Không cần quay lưng cô cũng biết cô hồn nào đến kiếm, chất giọng đặc trưng không lẫn vào đâu được thằng âm binh nhà cô.
Còn ai khác ngoài Khánh Đăng - bác sĩ nội trú ngoại cùng khoá, hiện đang làm tại khoa ngoại chấn thương chỉnh hình."
Duy Anh in chỉ định lấy máu xét nghiệm cho nhà mới vào giúp chị nhé."
"Ô xê chị ơi."
Duy Anh ra dấu, nhanh nhảu hoàn tất y lệnh.
Nhật Dương uể oải với lấy điện thoại, lững thững bước đi chẳng khác nào thây ma.
Ước gì ngày làm việc hôm nay nhanh kết thúc, cô nhớ chiếc giường thân yêu đến cùng cực lắm rồi.
Thang máy đóng lại, Nhật Dương tựa người vào thành thang máy khẽ chợp mắt.
Chỉ khi ở cạnh người tin tưởng cô mới dám để lộ sự yếu đuối.
Khánh Đăng khẽ nhăn mặt, anh có thể cảm nhận được mùi cà phê nồng nặc từ hơi thở Nhật Dương.
"Uống cà phê ít thôi.
Muốn cắt dạ dày à?"
Nhật Dương bỏ lời Khánh Đăng ngoài tai.
Cô biết cậu ta đang lo lắng cho mình nhưng biết làm sao được, cô cần cà phê để tỉnh táo cho những đêm trực như này.
Chơi với nhau mấy năm, chuyện cô uống cà phê nhiều hơn nước chẳng phải chuyện kỳ lạ gì."
Uống trà đi."
- Khánh Đăng đề xuất."
Đắng."
- Nhật Dương đáp cụt lủn."
Cà phê không đắng?"
- Anh lập tức nâng giọng hỏi vặn, nhất quyết muốn làm cô bạn đuối lý.
Tất nhiên, chưa bao giờ anh thành công.
"Không.
Cà phê sữa ngọt mà."
"Con điên!
Mày uống lắm bệnh ra đó lại báo tao."
Nhật Dương làm như chưa nghe thấy gì, thẳng tiến vào khoa cấp cứu, bỏ mặc Khánh Đăng tức tối phía sau.
Bệnh viện bật chế độ cảnh báo toàn viện, tuyến đường cao tốc gần đây vừa xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng.
Tài xế xe container ngủ gật, đâm thanh chắn làn đường làm lật chắn ngang đường.
Xe bốn chỗ chạy phía sau không kịp thắng, đâm thẳng vào xe container.
Hiện các nạn nhân đang trên đường được đưa đến đây, trong đó có một thai phụ.Sau khi hội chẩn gấp rút, ban lãnh đạo quyết định phẫu thuật cấp cứu đối với thai phụ.
Cái thai hiện đã 34 tuần, đủ điều kiện để sinh non.
Nếu không khó giữ nổi tính mạng cho hai mẹ con.[Nhóc.
Ngủ chưa?] - Nhật Dương soạn tin nhắn gửi Duy Anh.[Chuẩn bị thôi chị.
Sao vậy ạ?][Mang xuống phòng mổ giúp chị hai lon bò húc.
Gấp nha.
À lấy thêm trong tủ chị hai cái bánh bông lan ruốc mặn nữa.][Mổ cấp cứu hả chị?
Em đi xem với.] Duy Anh xỏ vội đôi crocs.[Mày không đi học chiều mai à?] [Em cúp.] Câu trả lời từ thằng đệ khiến cô tỉnh ngủ trong thoáng chốc.
Cô không chắc liệu mai mốt mình có bị thêm tiếng xấu dụ dỗ các em nghỉ học hay không.
Nhật Dương hết nói nổi, cái thằng bé này làm sao ấy.
Chỉ thích chăm chăm học sản, mấy chuyên ngành khác toàn cúp học.
Cô đã mắng không biết bao lần, Duy Anh chỉ cười hề hề rồi thôi.Khánh Đăng nhìn cô bạn mình với ánh mắt châm chọc: "Ai cầu hôn mày bằng xe bò húc chắc được ha."
Nhật Dương bĩu môi, trên mặt viết rõ hai chữ khinh bỉ to đùng: "Bèo thế!"
Nhật Dương cười nhe nhởn, làm lơ biểu hiện tức tối của ai kia.
Cô luôn có suy nghĩ, đã sống kiếp người, phải có tiền mới sống được, không tiền chỉ có chết.
Khánh Đăng chẳng thể chịu nổi vẻ đáng ghét này, kẹp cổ cô lôi đi xềnh xệch.
"Á, á, thằng quỷ.
Buông bổn cung ra!"
Điều dưỡng thì thầm bàn tán, cả viện này ai mà chẳng đồn ầm lên Khánh Đăng và Nhật Dương thường tán tỉnh nhau kiểu bạo lực.
Đi đâu cũng thấy họ kè kè nhau, dính hơn keo dính chuột, giữa thanh thiên bạch nhật cũng không biết ngại ngùng.Cuối cùng cũng xong.
Nhật Dương nằm vật ra giường trong phòng trực, nhắm mắt nhưng chẳng thể ngủ nổi.
Cô bỗng hối hận lỡ uống thêm một lon bò húc cách đây nửa tiếng.
Trời ạ, hai mắt cô mở thao láo, chẳng thể đi vào giấc ngủ.
Con mẹ nó, bà đây hơi cáu rồi đấy.