Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Thanh Xuân Chờ Em Trở Lại

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
411,559
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
401252230-256-k303582.jpg

Thanh Xuân Chờ Em Trở Lại
Tác giả: namphuong01a
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Quãng thời gian học cấp ba với nhiều người là khoảnh khắc đáng nhớ, tuyệt vời và nhiều kỷ niệm hạnh phúc nhất đời.

Tuy nhiên với Nhật Dương lại là đoạn đường khắc nghiệt và trắc trở nhất.

Ngày ấy, cô vừa bị người chị họ bắt nạt ngầm vừa phải chịu công kích từ học sinh trong trường.

Tất cả đều nhờ phúc phần mang tên bạn cùng bàn của Phạm Nguyễn Gia Nguyên.

Người bác sĩ nội trú 27 tuổi trong thân xác cô học sinh 17 tuổi với hàng loạt tình huống dở khóc dở cười.

Nhật Dương không biết liệu lần trở lại này là phúc hay họa.

Dù là gì đi chăng nữa, cô quyết sống trọn từng ngày tuổi trẻ, như một cách cứu rỗi đứa trẻ bên trong mang đầy vết thương tâm lý chằng chịt.

 
Thanh Xuân Chờ Em Trở Lại
Chương 1: Đêm trực kinh hoàng


Nhật Dương gỡ mắt kính đầy mệt mỏi, vội vàng mở laptop ghi chép bệnh nhân mới được đưa lên từ cấp cứu.

Đêm nay đúng bất ổn mà.

Không biết vía ai đen còn hơn chó mực!

Má nó chứ, tận hai nhà chuyển lên từ cấp cứu, ba bệnh nhân diễn biến: một ca suy tim doạ đẻ non, một ca tiền sản giật, một ca cấp cứu chửa ngoài tử cung.Nhật Dương di chuyển thoăn thoắt mười ngón tay trên bàn phím.

Phòng giao ban chỉ còn tiếng gõ phím vang lên lạch cạch hoà cùng tiếng quạt trần ù ù.

Đồng hồ hiển thị 4 giờ sáng, bệnh nhân khoa bên cạnh lục tục thức dậy tập thể dục.

Đúng là khi con người trải qua vài lần bạo bệnh, người ta càng biết quý mến hơn từng giây phút được sống vui sống khỏe.

"Trời ơi chết mất!"

Cô bé sinh viên nằm bẹp dí trên bàn, thầm ai oán đêm trực vất vả.

Nhật Dương chỉ biết thở dài, thương cho đám nhóc đã thức trắng cả đêm, đã thế sáng mai không được nghỉ lâm sàng.

Cô đang nghĩ chút nữa có nên xin trưởng khoa châm chước cho bọn nhỏ không, dù gì chiều chúng nó còn phải học lý thuyết tại giảng đường.

Nếu sáng mai phải ở lại, e là chiều đám nhỏ không còn sức nghe giảng mất.

Nhật Dương hớp ngụm cà phê đen, vắt óc suy nghĩ về ca lâm sàng.

Nguy cơ cao cô phải nhận nó rồi, linh tính trong người cô mách bảo như vậy và chưa lần nào sai cả.

Tuy mới về khoa chưa được bao lâu nhưng gần như những ca bệnh kết hợp đều rơi vào tay cô.

Mỗi lần nhìn thấy bệnh nhân cô muốn đau tim theo, toàn ca khó!

Cô thầm than vãn, ôi cái số độc đắc gì thế không biết.

Từ những ngày đầu bập bẹ học và thi lâm sàng, chưa bao giờ cô bốc trúng bệnh nhân dễ.

Toàn các bệnh đa chuyên khoa, phối hợp đủ thứ với nhau.

Không hồi sức cấp cứu, không tai biến thì cũng là bệnh nhân có nhiều bệnh nền phối hợp.

Dường như vũ trụ vô cùng ưu ái cô, quyết tâm đẩy cô vào ải tôi luyện khổ cực nhất, hòng rèn nên một bác sĩ Nhật Dương đụng đâu cũng chữa đó, gặp ca nào chữa ngon lành ca đó.

"Chị Dương.

Chị không thấy mệt à?"

Thằng bé theo cô đi buồng thốt lên cảm thán.

Hiếm khi nó thấy chị bác sĩ ruột biết mệt mỏi.

Cô cứ như cỗ máy làm việc không ngừng nghỉ, tốc độ xử lý cùng ngưỡng chịu đựng cao kinh khủng.

Trong ấn tượng của nó, chị Dương là thần thánh phương nào chứ không phải người.

Nếu ông trời cho chị đôi chân dài, thì đây là phiên bản nữ thần trong truyện bước ra.

"Chị quen rồi.

Ai bảo đời suốt ngày tát chị mày đôm đốp."

Nhật Dương mỉm cười bất lực.

Ừ, cái số cô làm sao ấy.

Suốt thời gian đại học cô luôn được phân đi theo bác sĩ khó, làm tại phòng bệnh khó và bệnh án lúc nào cũng khoai nhất.

Thời thế xô đẩy, cô dần biến thành con mọt sách bám bệnh viện nhiều nhất tổ.

Chính vì vậy cô được mệnh danh sinh viên siêng năng chăm học hỏi.

Thực lòng ai muốn vậy đâu, chỉ là không học sẽ tạch môn, sẽ khó kiếm việc làm lắm đó."

Ơ Dương, dậy sớm thế.

Đi hội chẩn nào bạn yêu."

Không cần quay lưng cô cũng biết cô hồn nào đến kiếm, chất giọng đặc trưng không lẫn vào đâu được thằng âm binh nhà cô.

Còn ai khác ngoài Khánh Đăng - bác sĩ nội trú ngoại cùng khoá, hiện đang làm tại khoa ngoại chấn thương chỉnh hình."

Duy Anh in chỉ định lấy máu xét nghiệm cho nhà mới vào giúp chị nhé."

"Ô xê chị ơi."

Duy Anh ra dấu, nhanh nhảu hoàn tất y lệnh.

Nhật Dương uể oải với lấy điện thoại, lững thững bước đi chẳng khác nào thây ma.

Ước gì ngày làm việc hôm nay nhanh kết thúc, cô nhớ chiếc giường thân yêu đến cùng cực lắm rồi.

Thang máy đóng lại, Nhật Dương tựa người vào thành thang máy khẽ chợp mắt.

Chỉ khi ở cạnh người tin tưởng cô mới dám để lộ sự yếu đuối.

Khánh Đăng khẽ nhăn mặt, anh có thể cảm nhận được mùi cà phê nồng nặc từ hơi thở Nhật Dương.

"Uống cà phê ít thôi.

Muốn cắt dạ dày à?"

Nhật Dương bỏ lời Khánh Đăng ngoài tai.

Cô biết cậu ta đang lo lắng cho mình nhưng biết làm sao được, cô cần cà phê để tỉnh táo cho những đêm trực như này.

Chơi với nhau mấy năm, chuyện cô uống cà phê nhiều hơn nước chẳng phải chuyện kỳ lạ gì."

Uống trà đi."

- Khánh Đăng đề xuất."

Đắng."

- Nhật Dương đáp cụt lủn."

Cà phê không đắng?"

- Anh lập tức nâng giọng hỏi vặn, nhất quyết muốn làm cô bạn đuối lý.

Tất nhiên, chưa bao giờ anh thành công.

"Không.

Cà phê sữa ngọt mà."

"Con điên!

Mày uống lắm bệnh ra đó lại báo tao."

Nhật Dương làm như chưa nghe thấy gì, thẳng tiến vào khoa cấp cứu, bỏ mặc Khánh Đăng tức tối phía sau.

Bệnh viện bật chế độ cảnh báo toàn viện, tuyến đường cao tốc gần đây vừa xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng.

Tài xế xe container ngủ gật, đâm thanh chắn làn đường làm lật chắn ngang đường.

Xe bốn chỗ chạy phía sau không kịp thắng, đâm thẳng vào xe container.

Hiện các nạn nhân đang trên đường được đưa đến đây, trong đó có một thai phụ.Sau khi hội chẩn gấp rút, ban lãnh đạo quyết định phẫu thuật cấp cứu đối với thai phụ.

Cái thai hiện đã 34 tuần, đủ điều kiện để sinh non.

Nếu không khó giữ nổi tính mạng cho hai mẹ con.[Nhóc.

Ngủ chưa?] - Nhật Dương soạn tin nhắn gửi Duy Anh.[Chuẩn bị thôi chị.

Sao vậy ạ?][Mang xuống phòng mổ giúp chị hai lon bò húc.

Gấp nha.

À lấy thêm trong tủ chị hai cái bánh bông lan ruốc mặn nữa.][Mổ cấp cứu hả chị?

Em đi xem với.] Duy Anh xỏ vội đôi crocs.[Mày không đi học chiều mai à?] [Em cúp.] Câu trả lời từ thằng đệ khiến cô tỉnh ngủ trong thoáng chốc.

Cô không chắc liệu mai mốt mình có bị thêm tiếng xấu dụ dỗ các em nghỉ học hay không.

Nhật Dương hết nói nổi, cái thằng bé này làm sao ấy.

Chỉ thích chăm chăm học sản, mấy chuyên ngành khác toàn cúp học.

Cô đã mắng không biết bao lần, Duy Anh chỉ cười hề hề rồi thôi.Khánh Đăng nhìn cô bạn mình với ánh mắt châm chọc: "Ai cầu hôn mày bằng xe bò húc chắc được ha."

Nhật Dương bĩu môi, trên mặt viết rõ hai chữ khinh bỉ to đùng: "Bèo thế!"

Nhật Dương cười nhe nhởn, làm lơ biểu hiện tức tối của ai kia.

Cô luôn có suy nghĩ, đã sống kiếp người, phải có tiền mới sống được, không tiền chỉ có chết.

Khánh Đăng chẳng thể chịu nổi vẻ đáng ghét này, kẹp cổ cô lôi đi xềnh xệch.

"Á, á, thằng quỷ.

Buông bổn cung ra!"

Điều dưỡng thì thầm bàn tán, cả viện này ai mà chẳng đồn ầm lên Khánh Đăng và Nhật Dương thường tán tỉnh nhau kiểu bạo lực.

Đi đâu cũng thấy họ kè kè nhau, dính hơn keo dính chuột, giữa thanh thiên bạch nhật cũng không biết ngại ngùng.Cuối cùng cũng xong.

Nhật Dương nằm vật ra giường trong phòng trực, nhắm mắt nhưng chẳng thể ngủ nổi.

Cô bỗng hối hận lỡ uống thêm một lon bò húc cách đây nửa tiếng.

Trời ạ, hai mắt cô mở thao láo, chẳng thể đi vào giấc ngủ.

Con mẹ nó, bà đây hơi cáu rồi đấy.
 
Thanh Xuân Chờ Em Trở Lại
Chương 2: Quay về


"Dương, dậy đi mày, cô vào lớp rồi."

Nhật Dương khoát tay, mặc kệ người bên cạnh cố gắng lay mình dậy.

Cô chợt nghĩ không biết người chị em nào trong khoa cố tình trêu chọc."

Đừng đùa nhây nữa.

Đêm qua cấp cứu mổ mệt gần chết." – cô dùng giọng uể oải đáp lại, mắt vẫn nhắm nghiền.

Làm ơn cho cô ngủ đi mà.

Trời trời nghĩ sao vậy, cô đã 27 tuổi đâu phải mấy nhóc mới lớn đi học tại trường trung học mà lấy cô giáo thầy giáo ra dọa."

Dương mong được làm bác sĩ quá đến nỗi nói sảng hả em?"

Nhật Dương thoáng giật mình, nhận ra giọng nói quen thuộc.

Khoan, đây chẳng phải giọng cô Ngân dạy Tiếng Anh kiêm chủ nhiệm lớp cấp ba ngày xưa hay sao.

Cô mở mắt, thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm nhìn là họa tiết hoa sen quen thuộc trên chiếc áo dài làm nên thương hiệu của cô Ngân – người phụ nữ chất chơi chuyên sở hữu những mẫu áo dài đẹp – độc – lạ - đắt tiền."

Á!" – Nhật Dương la toáng như gặp ma, bật hẳn người dậy suýt té khỏi ghế.Trời đất ơi, sao cô lại mơ thấy "mẹ hiền hắc ám" vậy nè.Chuông điện thoại trong túi xách cô Ngân reo lên, cô bước lên bàn chủ nhiệm, ra khỏi lớp nhận cuộc gọi.

Nhật Dương nhéo mạnh vào cánh tay mình.

Đau, rõ ràng rất đau, đau đến nỗi muốn chảy nước mắt.Cô nhìn từng người ngồi xung quanh, những gương mặt từng gắn bó và bảo vệ cô trong suốt mấy năm học cấp ba.

Có chút thân quen, có chút lạ lẫm.Khánh An chung bàn sau nhiều năm dấn thân vào nghiệp diễn xuất đã thành cô diễn viên xinh đẹp khả ái, thay vì cô bé ngây ngô buộc tóc đuôi ngựa bên cạnh Nhật Dương lúc này.Viễn Lâm bị nhiều thầy cô nhận xét ngổ ngáo đã làm sĩ quan phòng không không quân.

Chính cái tính lì lợm dám mạo hiểm đã giúp cậu vượt qua nhiều bài kiểm tra đánh giá, tuyển chọn phi công khắc nghiệt.Tuệ Minh chị đại chuyên văng cồn văng lặc lại trở thành thạc sĩ chuyên ngành đông phương học.Còn có Quốc Ân, Nhật Vy, Minh Hà...Một đống câu hỏi chạy loạn trong đầu Nhật Dương.

Chẳng nhẽ mình mệt mỏi đến độ thần trí điên đảo, không phân biệt được quá khứ với thực tại?

Cảm giác đôi chân đau nhức tê rần vì đứng mổ đêm qua vẫn còn.

Cô nhớ phải mất khá lâu mới có thể lịm đi đôi chút vì cơ thể phải lao lực quá sức.Là mơ, là mơ thôi đúng không.

Trên đời làm gì có chuyện xuyên không quay về quá khứ."

Dương ơi, mày có ổn không?" – Khánh An mặt mày lo lắng."

Dương?

Mày sao vậy?

Mày đừng làm tao sợ." – Viễn Lâm chau mình nhìn Nhật Dương chằm chằm."

Ê lùn, mày học nhiều quá bị điên à?" – Tuệ Minh nhai vội miếng bánh tráng chấm muối tắc, miệng vẫn không quên góp vui.Khu vực tổ 2 bỗng ồn ào hẳn lên, chúng bạn nhao nhao hỏi han.

Những bạn khác chỉ im lặng ngoái nhìn xuống với ánh mắt lạ lẫm, phán xét, thậm chí khinh bỉ."

Trật tự!" – Cô Ngân dùng thước gỗ gõ lên mặt bàn.Bầu không khí nhanh chóng trở về yên ắng.

Tiết học trôi qua nhanh chóng, chuông báo hiệu kết thúc buổi học vang lên kéo Nhật Dương thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.

Cô dần chấp nhận hiện thực có thể mình đã quay về chục năm trước.

Nếu là mơ cô không thể cảm nhận chi tiết cái nóng hầm hập vì quạt xuống cấp, cảm giác đau dạ dày âm ỉ bao năm nay cũng không còn.

Đặc biệt, chẳng có giấc mơ nào lại kéo dài tận bốn mươi lăm phút.Cô thầm thở dài, chán thật, thế là cô phải cày cuốc lại từ đầu à.

Cô đã phải cố gắng nhiều bao nhiêu mới đậu trường y, trải qua chuỗi ngày ngụp lặn trong lịch học và thi dày đặc và làm thêm để có tiền tiêu vặt.

Chưa kể đến cảnh ôn thi nội trú đến viêm loét dạ dày tá tràng, suýt phải bỏ thi vì nhập viện.Ông trời ơi, sao ông ác với con thế!Trời bắt đầu mưa rả rích, trên sân trường từng đoàn người vội vã di chuyển.

Vẫn như mọi khi, Nhật Dương đợi mọi người lấy xe gần hết mới bắt đầu thu dọn sách vở chuẩn bị ra về."

Dương."

"Hả?"

Nhật Dương ngẩng đầu lên, nhìn cậu con trai đang đứng nơi đầu đối diện.

Vùng da nơi cổ và sau tai cậu thoáng ửng đỏ, cậu vô thức gãi đầu, tay chân hơi luống cuống."

Chuyện là...

Ừ...

Ờ thì..."

"Chuyện gì vậy Cảnh?"

Đức Cảnh lắp bắp mãi khiến Nhật Dương có chút sốt ruột.

Đồng hồ điểm mười một giờ ba mươi, nếu cô không về trước mười hai giờ sẽ bị ba mẹ mắng cho một trận ra trò."

Chuyện...

Chuyện Dương thích tui...

Tui xin lỗi, tui chỉ xem Dương là bạn.

Tui... tui... xin lỗi vì đã làm Dương hiểu nhầm."

Nói rồi Đức Cảnh chạy biến đi, để lại Nhật Dương ngơ ngác giữa phòng.

Cô bỗng bật cười khanh khách, cười vì hành động vừa rồi của Đức Cảnh có chút đáng yêu.

Hơn nữa cô còn cười bản thân ngày xưa đã ngồi khóc rấm rứt vì bị người mình thích từ chối.Đúng là sự khác biệt giữa người lớn và trẻ mới lớn.

Lần đầu đứt tay tưởng chừng đau nhức mấy ngày mấy đêm, thấy máu chảy liền hoa mắt chóng mặt, sợ hãi sẽ hết máu.

Cho đến khi thương tích đôi lần, dần dần đã quen thì chút đau đớn ấy chẳng là gì.Mười năm qua, số lần cô bị từ chối đã nhiều đến mức không thể kể siết.

Bị bệnh nhân từ chối hợp tác thăm khám khi còn là sinh viên, bị giảng viên từ chối hướng dẫn khóa luận, bị chủ trọ từ chối cho thêm ngày tìm kiếm trọ mới khi họ đột ngột đòi lại phòng với lý do cháu trai sắp về ở...

Từng chuyện từng chuyện xảy ra đã tôi luyện cô bé non nớt thành Nhật Dương dám nghĩ dám làm, dù trời có sập vẫn quyết chống cho bằng được, chống cho đên hơi thở cuối cùng.Buồn cười thật đấy.

Bảo sao người lớn hay tặc lưỡi cho qua khi nghe mấy đứa nhóc vừa khóc lóc vừa kể lể nỗi đau thất tình.

Ha ha, cũng thú vị đấy chứ.Từng giọt mưa thi nhau trút xuống không ngừng, Nhật Dương đoán áo mưa cô đã để trong giỏ xe vì hôm nay sách vở khá nhiều.

Cô đành đánh liều buộc gọn hai tà áo, ôm cặp chạy thật nhanh.Khoảng sân trống chỉ còn trơ trọi chiếc xe đạp điện thời cũ.

Trông nó hơi cùi bắp một chút nhưng được cái bền.

Con chiến mã tuy hay hư hỏng khiến cô bị ba mắng với tội danh phá hoại, ấy vậy lại đồng hành cùng cô được hết thời cấp ba.Nhật Dương mở cặp kiểm tra sách vở, may mắn còn nguyên vẹn.Chợt phía sau vang lên tiếng thằng con trai cô ghét nhất với giọng điệu cợt nhả."

Chà, anh không nghĩ cưng có bộ loa chất lượng đấy."
 
Back
Top Bottom