Nghỉ hè mà, chớp mắt cái đã gần hết 3 tháng hè.
Từ cái buổi sáng đi nộp hồ sơ hôm ấy đến nay, nắng đã bắt đầu gay gắt hơn, lẫn vào đó là những cơn mưa nhẹ miên man đầu tháng Bảy.
Trên các hội nhóm trường, học sinh bắt đầu nhàn nhã đếm ngược từng ngày đến năm học mới.Linh Nhi cũng chẳng ngờ thời gian lại trôi nhanh đến vậy.Hết lịch học thêm, rồi đi chơi với tụi bạn, rồi dọn dẹp lại góc học tập mới,...
Mọi thứ trôi qua cứ như một cuộn phim bị tua nhanh, chưa kịp lưu lại rõ nét đoạn nào.Buổi tối hôm nay, cô và nhỏ Vy đang ngồi uống nước ở một quán gần nhà.
Quạt quay vù vù, vài bài nhạc cũ vang nhẹ qua loa.Linh Nhi hút một ngụm nước."
Trời ơi, mát ghê."
"Sảng khoái nha."
Thảo Vy bật cười, mái tóc hơi ướt mồ hôi dính vào má.Hai đứa ngồi một lúc, lặng lẽ nhìn dòng người qua lại.Một lúc sau, Vy đặt ly nước xuống bàn, xoay xoay ống hút."
Ê, tao hỏi thiệt nè."
"Hả?
Nói đi."
"Mày còn có tình cảm với Khánh Duy không?"
"..."
Linh Nhi sững sờ, suýt nghẹn nước.Cô nhìn bạn mình, ánh mắt nửa muốn cười, nửa muốn né tránh."
Đã nhiều năm rồi.
Đoạn thước phim tình cảm của tao với cậu ấy cũng đã dừng lại ở đó và phai mờ theo từng ngày rồi."
Linh Nhi cười nhạt, ánh nhìn chậm rại.Thảo Vy không nói gì thêm.
Cô cũng không muốn lôi lại chuyện cũ, sợ gợi lại những điều bạn mình đã cố gắng đặt xuống.
Vy gật đầu rồi thôi.
Tiếng nhạc dịu nhẹ, êm tai như đang cố ý làm mềm lại bầu không khí.Linh Nhi ngồi lặng, bất chợt nghiêng đầu tựa vào vai Vy."
Mày còn giữ không?
Mấy bức hình hồi lớp 5, 6 tao gửi mày xem đó."
"Còn chứ.
Hôm qua tao còn coi lại.
Công nhận khi để tóc dài buộc hai bên, mày nhìn đáng yêu lắm."
Vy cười."
Hồi đó tao ngố nghỉnh ghê.
Cứ đi qua đi lại rồi giả vờ vô tình, chứng kiến người ta mà hẹn những lời không dám nói."
"Mà tao nghi nha.
Lúc nhỏ mày nhắc về Duy nhiều lắm.
Nhắc khéo, nhắc thật, rồi đổ thừa như không quan tâm."
Vy chống cằm.Linh Nhi chỉ nhún vai.
Những điều đó giờ nghĩ lại vẫn ngọt, nhưng đã không còn cần phải có một đích đến nào để đặt tên.
Những điều đó, bây giờ nó vẫn in sâu đậm trong tâm trí của cô, nhưng tất cả đã qua, đã là quá khứ.Tuổi thơ vẫn là thứ gìn giữ nhiều nhất, ngay cả khi nó đã qua rồi.-------Tối đó, Linh Nhi nằm dài trên giường, ôm chiếc gối bông mềm như ôm cả khoảng trời bình yên của riêng mình.
Cửa sổ phòng hé mở, gió đêm lùa vào mát dịu, mang nhẹ hương hoa dạ lan vờn nhẹ nơi gối đầu.
Ánh trăng len qua tán lá, in những vệt sáng mờ nhòe trên tường.Lâu lắm rồi, Linh Nhi mới ngủ sâu như thế.
Và cũng lâu lắm rồi, Khánh Duy mới bước vào giấc mơ cô một cách tự nhiên đến vậy.Trong giấc mơ, Linh Nhi lại trở về năm 7 tuổi.
Hôm ấy, trời rất đẹp, trong veo, có gió nhẹ và nắng dịu đổ xuống làn tóc tết đuôi sam của cô bé nhỏ nhắn đứng trước cổng trước tiểu học năm nào.
Đám học sinh nhốn nhào ra về, mà cô vẫn đứng đợi một ai đó.Rồi cậu ấy đến, vẫn là khuôn mặt điển trai, sáng sủa hơn những bạn học cùng lứa."
Cho cậu nè.
Vị chanh cậu thích."
Khánh Duy đưa cho cô viên kẹo mà cô yêu thích.Linh Nhi bé con lấy viên kẹo, cười khúc khích như lấy được báu vật.
Trong mơ, cô thấy rõ đôi mắt cậu bé ấy, trong veo mà ấm áp đến lạ.
Trong mơ, Linh Nhi cứ thế đứng ngẩn ngơ, viên kẹo nhỏ trên tay lại hóa thành cả một bầu trời tuổi thơ.
Cô bé ngồi xuống bậc thềm, vừa bóc kẹo vừa ngẩng đầu nhìn lên những tán cây xanh mướt, nơi ánh nắng rọi xuyên qua tạo thành những mảng sáng lung linh.
Bên cạnh, Khánh Duy cũng ngồi xuống, đôi giày học sinh dính chút bụi đất gõ nhịp nhè nhẹ."
Mai cậu có đi học không?"
- cậu bé hỏi, giọng bình thản nhưng ánh mắt thì lấp lánh sự chờ mong.
"Có chứ.
Hôm nào mình chẳng đi."
- Linh Nhi bé con đáp nhanh, rồi lại che miệng cười.Cả hai chẳng nói thêm nhiều.
Chỉ ngồi đó, cùng nhau ăn kẹo, cùng nghe tiếng ve ngân dày đặc trong sân trường.
Giấc mơ khép lại ở khoảnh khắc thật yên bình ấy – nơi mà mọi điều giản dị lại trở thành ký ức khó quên nhất.Khi tỉnh dậy, ánh sáng buổi sớm đã len vào qua khung cửa sổ.
Linh Nhi khẽ chớp mắt, vẫn còn cảm giác ngọt lịm của viên kẹo chanh thoảng đâu đây.
Cô ngồi dậy, khẽ mỉm cười - thầm nghĩ thì ra có những ký ức, đu tưởng đã cất đi thật sâu, vẫn biết cách trở lại đúng lúc, dịu dàng mà rõ ràng đến vậy.Linh Nhi vươn vai, bước xuống giường.
Căn phòng nhỏ quen thuộc sáng bừng trong nắng sớm, mọi vật như cũng trở nên mới mẻ sau một giấc ngủ sâu.
Trên bàn học, tập vở và mấy cây bút mới mua từ hôm đi siêu thị sách vẫn còn xếp gọn gàng trong túi giấy.Cô khẽ chạm vào, bất giác thấy lòng mình nôn nao.
Mùa hè sắp khép lại, chỉ còn ít ngày nữa thôi là cô sẽ chính thức bước vào một chặng đường mới - cấp ba.Trong gương, bóng dáng cô gái với mái tóc đen dài và nụ cười răng khểnh thấp thoáng phản chiếu.
Không còn là cô bé tiểu học ngượng ngùng cầm viên kẹo năm nào nữa, cũng chẳng còn là cô học trò cấp hai hay lúng túng khi nhắc đến tên ai đó.
Linh Nhi bây giờ đã khác: tự tin, bình thản hơn.Cô kéo nhẹ rèm cửa, để mặc nắng ùa vào.
Một buổi sáng mới, và cũng là một khởi đầu mới.Trong lòng, giấc mơ về Khánh Duy vẫn còn lặng lẽ vang vọng.
Nhưng thay vì khiến cô bối rối, nó lại giống như một mảnh ghép dịu dàng của quá khứ - nhắc nhở rằng tuổi thơ của mình từng rực rỡ như thế.
Và rồi cô mỉm cười, hít một hơi thật sâu."
Chào ngày mới."
Sau khi ăn sáng xong, Linh Nhi và Thảo Vy đã hẹn nhau đi Vincom Hà Tĩnh chơi cả ngày.
Hai đứa mang balo nhỏ, bỏ một vài món đồ quan trọng vào đó.Trời buổi sáng nắng trong, những tia nắng chiếu xuống mặt đường loang loáng.
Hai chiếc xe trên con phố quen, gió như hôn nhẹ lên mặt.
Thảo Vy mở lời:
"Mai mốt vô năm học thì chỉ có cắm mặt học, bây giờ phải chơi cho hết nấc."
Linh Nhi cười.Đến Vincom, việc đầu tiên cả hai làm là ghé rạp chiếu phim.
Hôm ấy có suất chiếu buổi sáng một bộ phim tình cảm nhẹ nhàng.
Hai đứa mua bắp rang bơ, ngồi co ro trong rạp điều hòa mát lạnh, cười khúc khích khi gặp mấy cảnh hài hước.Trưa, ra khỏi rạp, cả hai kéo nhau vào khu ẩm thực.
Nào là gà rán, nước ngọt - tất cả đều bày lên bàn, khiến bữa trưa chẳng khác gì tiệc nhỏ.
Vy vừa ăn vừa quay story, còn Linh Nhi ngồi chống cằm cười, thỉnh thoảng chen vào vài câu bình luận.Buổi chiều, hai đứa dạo một vòng nhà sách Fahasa trong Vincom.
Linh Nhi chọn vài quyển sổ bìa pastel, một cây bút mực xanh mới.
Vy thì tha về một vài cuốn truyện tranh.
Cả hai đứng khá lâu ở quầy văn phòng phẩm, ngắm nghía mà chẳng thấy chán."
Ê, bước vào đây là muốn ôm hết về nhà."
- Linh Nhi thì thầm.
Vy gật đầu lia lịa: "Biết ngay mà, tao cũng thế."
Sau đó, hai đứa kéo nhau lên khu trò chơi.
Tiếng nhạc xập xình, tiếng trẻ con reo hò làm không khí sôi động hẳn lên.
Cả hai thử đủ trò: bắn bóng, ném vòng, xe điện đụng, ...
Có lúc Linh Nhi mồ hôi lấm tấm, vừa lau trán vừa thở hổn hển:
"Chắc tao giảm được cả ký mất."
Vy trêu: "Ừ, mai khỏi tập thể dục."