Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 1317


Thái Sơn, Lỗ Châu.

Từ xưa, ngọn núi này đã được gọi là con đường thông thiên, cũng là nơi xuống nhân gian, đế vương thường đến nơi này dâng hương.

Từ Tần Thủy Hoàng tới triều Thanh, có 13 vị đế vương tự mình tới, 24 đế vương phái người tế tự.

Ở Hoa Hạ, chưa bao giờ có ngọn núi khác có đãi ngộ như thế, cũng chính vì như vậy, Thái Sơn còn được coi là đứng đầu Ngũ Nhạc [năm ngọn núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa Trung Quốc: Đông nhạc Thái Sơn, Tây nhạc Hoa Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Bắc nhạc Hằng Sơn và Trung nhạc Tung Sơn]

Ở giữa sườn núi Thái Sơn, nằm ở phía trước Nam Thiên Môn, phía dưới Cựu Đại Môn, Long Tuyệt dẫn theo một đám người tụ tập ở đây.

Đám người này không chỉ có tông môn ẩn thế, Chúc Thiên Cực và Huyết Nô cùng với một số cao thủ Hoa Hạ cũng ở đây.

- Một đám nơi tụ linh, vậy mà vẫn nấp sâu như vậy, nhưng có tác dụng sao?

Long Tuyệt liếc mắt nhìn xung quanh một cái, nói với vẻ khinh thường.

- Ở trong này, đây là giữa sườn núi, tôi đã tới…

Bên cạnh Long Tuyệt, một kiếm sĩ tóc bạc nhíu mày nói, đây không phải là lần đầu tiên ông ta gợi sự chú ý, ông ta biết chỗ này lâu rồi, chỉ là thứ nhất không biết vị trí của Phong Thiên Chi Địa, thứ hai là không có chìa khóa tiến vào trong, cho nên cho tới nay, Phong Thiên Chi Địa là một truyền thuyết đối với ông ta, Thái Sơn gần như bị ông ta lục tung mấy lần, cũng không tìm được.

Nam Thiên Môn này, ông ta càng tới mấy trăm lần, linh khí dao động ở nơi này kém hơn những nơi khác nhiều, sao có thể là Phong Thiên Chi Địa.

Hơn nữa nơi này ngoại trừ mặt hướng lên trên ra, những nơi khác đều là một vùng biển mây, càng không thể là Phong Thiên Chi Địa.

- Ha ha, có lẽ nơi này là cảnh khu, có rất nhiều người tới nơi này, nhưng có ai từng phát hiện ra Phong Thiên Chi Địa chưa?

Long Tuyệt cười hỏi.

Vẻ mặt kiếm sĩ tóc bạc và những người khác thay đổi, vội vàng nhìn xung quanh.

- Đừng tìm nữa, mấy ông đã thấy được Thái Sơn, nhưng đây chỉ là một ngọn núi mà thôi, Thái Sơn chân chính nằm trong biển mây, Phong Thiên Chi Địa cũng ở đây.

Long Tuyệt dời mắt nhìn biển mây bên tay trái.

- Cái gì?

Vẻ mặt mọi người khiếp sợ, vô cùng kinh ngạc.

Bọn họ vẫn luôn cho rằng đó là Thái Sơn, vậy mà không phải Thái Sơn chân chính?

“Ha ha.” Long Tuyệt cười khinh thường, một tay duỗi về phía biển mây không xa.

Loại vân trung tàng sơn này, là thủ đoạn rất bình thường ở Tu Chân giới.

Dù sao ngoại trừ một số người thích khoe ra, phần lớn tu sĩ đều hi vọng chỗ mình tu luyện bị chỉ nhiễm.

Nhưng mà có thể lừa được những người khác, lừa được anh ta sao?

Trong mắt anh ta chớp lóe tinh quang, âm thanh “ù ù” vang lên trong biển mây.

Mỗi tiến “Rầm rầm…” vang lên, xung quanh sẽ lay động một phen, giống như khi động đất có thứ gì muốn chui từ trong núi ra.- Còn không ra cho tôi.

Chấn động liên tục chín lần, Long Tuyệt lạnh giọng quát.

Giọng nói vừa vang lên, bỗng nhiên biển mây nồng đậm lùi ra, khe núi sâu không thấy đáy xuất hiện, tận cùng khe núi đột nhiên xuất hiện một ngọn núi cao hơn Thái Sơn gấp bội lần.

Sơn thể xanh biếc, ở đỉnh là một vùng tuyết trắng.

Dưới chân núi có từng bậc thang, nối thẳng tới đỉnh tuyết trắng.

Sơn thể to lớn khiến Thái Sơn ban đầu nhỏ bé hơn nhiều.

Trên đỉnh núi, từ xa nhìn lại, bốn phía là pho tượng Thanh Long, bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ vĩ đại, ngạo thị tứ phương, ở giữa còn có một tế đàn rất to.

Một màn hào quang vĩ đại bao cả ngọn núi này ở bên trong.

Nhìn thấy ngọn núi này, vẻ mặt không ít người chấn động.

- Đây mới là Thái Sơn chân chính, Phong Thiên Chi Địa trong truyền thuyết sao?

Một người đàn ông mặc đạo bào nói với vẻ thán phục.

Tuy những người khác không mở miệng, nhưng biểu cảm tương tự.

- Phải làm thế nào mới đi vào được?

Trước khi chết Lâm Thiên Nam từng nói, muốn mở Phong Thiên Chi Địa cần huyết mạch Lâm gia và chìa khóa.

Trái lại có huyết mạch Lâm gia, nhưng chìa khóa đã biến mất theo Mạc Phàm rồi.

Tuy bọn họ thấy được ngọn núi này, nhưng muốn đi vào thì chỉ sợ hơi khó một chút.

Long Tuyệt nhìn Thái Sơn ở phía xa, khóe miệng hơi nhếch lên cười nhạt.

Ban đầu người bố trí Phong Thiên Đại Trận có thực lực rất cao, nhưng thực lực của người phong thiên cuối cùng chỉ là Nguyên Anh kỳ, mở một nơi như vậy rất khó đối với người khác, đối với anh ta thì chỉ như ăn một bữa sáng.

Hơn nữa…

- Lâm Hải, để tay ông lên tảng đá kia.

Long Tuyệt chỉ một tảng đá bên cạnh Nam Thiên Môn, nói.

- Dạ, Long thiếu.

Trong đám người, vẻ mặt Lâm Hải cung kính, một tay cẩn thận đặt lên tảng đá kia.

Một tay Long Tuyệt vươn ra, một vũ khí tương tự như kim giản, nhưng giống chìa khóa xuất hiện trong tay anh ta.

Anh ta cầm vũ khí này, chậm rãi đi về phía con đường núi thông tới Thái Sơn.

“Keng” một tiếng, vũ khí này được xuyên xuống dưới nền đất, một vùng ấn ký lập tức tản từ xung quanh vũ khí này ra, hình thành một đồ án nổi hình trận pháp.

- Mở cửa cho tôi.

Anh ta xoay tròn vũ khí dị thường kia, dùng lực di chuyển.

Trận pháp lập thể xung quanh vũ khí chuyển động như máy móc, hào quang lập tức sáng lên trên bàn tay đặt lên tảng đá của Lâm Hải.

Trong lòng bàn tay Lâm Hải đau xót, một ấn ký xuất hiện trên mu bàn tay anh ta.

Sau đó giọng nói trầm thấp vang lên.

- Hậu bối của Lâm gia có thể qua cửa.

Ngay sau đó đối diện Long Tuyệt, bên cạnh vách núi trống không, một đồ án trận pháp tương tự xung quanh vũ khí xuất hiện, nhưng to hơn nhiều.

Trận pháp này phát ra âm thanh ken két, chuyển động vài cái.

“Bùm!” một tiếng cách hơn mười dặm đều có thể nghe thấy tiếng nổ vang lên.

Trong không gian, một đại môn bằng đá cao trăm mét theo phong cách cổ xưa mở ra.

Linh khí nồng đậm như nước phả vào mặt, lúc này đã là mùa đông, bách thảo đều khô, nhưng linh khí này vừa mới xuất hiện, trong trăm dặm xung quanh là một vùng xuân ý dào dạt, giống như mùa xuân.

Bên trong đại môn bằng tảng đá, từng khối tảng đá dâng lên trong vực sâu không thấy đáy, hình thành một… bậc thang hơn mười người có thể đi qua.

Bậc thang này lan tới dưới chân Thái Sơn, hợp lại với bậc thang lên đ ỉnh Thái Sơn.

Một con đường xuất hiện trước mặt mọi người.

- Phong Thiên Chi Địa đúng là Phong Thiên Chi Địa, linh khí thật nồng đậm.

Trong mắt kiếm sĩ tóc bạc kia lóe sáng tinh quang, cảm thán nói.

Thục Sơn vốn là nơi kiếm tiên thường lui tới, linh khí trong Kiếm Cung mà ông ta bế quan là nồng đậm nhất ở Thục Sơn, nhưng so với nơi này thì kém quá nhiều.

Quả nhiên một bước này của ông ta không sai, có linh khí ở đây, ông ta không có vấn đề đột phá một cửa cuối cùng rồi.

- Chúc mừng Long thiếu đã tìm được Phong Thiên Chi Địa, cách kết anh gần hơn một bước.

Kiếm sĩ tóc bạc chớp mắt, bái lạy Long Tuyệt nói.

Những người khác thấy tình cảnh này thì vội vàng chúc mừng Long Tuyệt.

Long Tuyệt hơi nhếch miệng, tuy mở nơi này không tính là gì đối với anh ta, nhưng nhìn thấy nhiều người dễ bảo như vậy, trong mắt anh ta hiện lên vẻ đắc ý.

- Chỉ là một nơi tụ tập linh mạch mà thôi, chỉ cần mấy ông tận tâm làm việc cho tôi, sẽ còn nhiều thứ tốt hơn nữa.

Long Tuyệt thản nhiên nói.

- Vậy có phải chúng tôi có thể đi vào hay không?

Một đạo sĩ hơi khẩn trương nói.

- Không sốt ruột, các vị bên trong, các vị không định đi ra à?

Long Tuyệt nhìn thoáng qua cự môn ở phía đối diện, hỏi.

Vẻ mặt không ít người ở đây lập tức sửng sốt.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1318


Kiếm sĩ tóc bạc và đạo sĩ kia ngoại phóng thần thức, lúc này mới phát hiện khác thường ở trong đại môn bằng tảng đá.

- Mấy tiểu bối còn không ra, muốn kiếm của tôi tìm mấy người ra à?

Kiếm sĩ tóc bạc lạnh lùng nói.

Chỉ trong phút chốc, lúc này mới có bảy người đi từ trong đại môn ra.

Bảy người này không phải là ai khác, đúng là Giang Thành và Long Nhược Tuyết dẫn tiểu đội Thanh Long.

Bảy người vừa đi ra, Chúc Thiên Cực ở phía sau Long Tuyệt lập tức nhận ra.

- Là mấy người sao, mấy người trốn ở đây là muốn làm gì?

Chúc Thiên Cực lạnh giọng quát to.

Long Tổ xem như là thế lực trong tông môn ẩn thế, anh ta ở trong tông môn ẩn thế mấy tháng, đã nhận ra được gần hết.

- Còn nữa, sao mấy người tiến vào được Phong Thiên Chi Địa?

Chúc Thiên Cực lạnh giọng hỏi.

Anh ta thân là Thần Sứ, đều phải dựa vào Long Tuyệt mới có thể mở được đại môn của Phong Thiên Chi Địa.

Mấy người này sớm đã dự mưu, chắc chắn không chỉ ở bên trong một hai ngày rồi.

Thân là người của tông môn ẩn thế, vậy mà gạt anh ta nhiều chuyện như vậy, đúng là buồn cười.

- Thả người Mạc gia, mấy người có thể tiến vào Phong Thiên Chi Địa, nếu không sau này không còn Phong Thiên Chi Địa nữa.

Giang Thành trầm giọng nói.

Lâm gia là gia tộc phong thiên cuối cùng, trước đó có không ít người tiến hành phong thiên, mỗi gia tộc phong thiên sẽ để lại thông đạo đặc biệt, để tộc nhân của mình ra vào.

Bọn họ đã đi vào thông qua những thông đạo này, hơn nữa bên trong bố trí rất nhiều pháp bảo, bọn họ định đợi đám Long Tuyệt đi vào, kích nổ pháp bảo bên trong, ai biết Long Tuyệt cường đại như vậy, chưa đi vào đã phát hiện ra bọn họ.

Long Tuyệt đứng khoanh tay, nhìn chằm chằm Long Nhược Tuyết và Thỏ Tử không nói lời nào với vẻ đầy hứng thú.

Trái lại đám người đứng sau anh ta đều cười khinh thường.

- Lại có một đám tự tìm đường chết tới, các người muốn theo gót Tần Vô Nhai và Ngao Thiên à?

Chúc Thiên Cực cười khinh thường nói.

Hoa Hạ là của Long gia, chuyện này đã không còn gì phải bàn cãi.

Nhưng vẫn thường xuyên có người tới khiêu chiến uy nghiêm của Long Tuyệt, đây chẳng khác nào như thiêu thân lao đầu vào lửa?

- Không biết Mạc Phàm cho mấy người thứ gì, mà khiến mấy người liều mạng như vậy.

Có người nói với vẻ khinh thường.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, người nhà của Mạc Phàm đã chết, có gì phải bảo vệ.

Nếu bọn họ là bạn của Mạc Phàm, nếu giết người nhà Mạc Phàm có thể đạt được lợi ích không nhỏ, bọn họ sẽ không do dự giết người nhà Mạc Phàm.

Đám người ngu ngốc này, chỉ từng làm thủ trưởng và thuộc hạ của Mạc Phàm, vậy mà vì Mạc Phàm tới uy h**p Long Tuyệt.

Dạo này thứ không đáng tiền nhất là nghĩa khí.

Vẻ mặt đám Giang Thành không đổi, đều nhìn về phía Long Tuyệt.

- Long thiếu, mấy anh vào trước đi, bọn họ là phản đồ của tông môn ẩn thế chúng tôi, để tôi đối phó bọn họ cho.

Chúc Thiên Cực lạnh lùng liếc đám Giang Thành một cái, chủ động xin đi giết giặc.Người khác không biết Long Tuyệt, nhưng anh ta đến từ Tu Chân giới nên biết rất rõ.

Tuy Long Tuyệt và tôi tớ của Long Ngạo Thiên, nhưng cũng là đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông, thân phận cao hơn anh ta rất nhiều.

Nếu có thể bám vào Long Tuyệt, đừng nói là giết đám Giang Thành, cho dù diệt cả tông môn ẩn thế, anh ta cũng không do dự chút nào.

- Không cần, nếu bọn họ tới tìm tôi, vậy để tôi tới.

Long Tuyệt lắc đầu cười, dời mắt nhìn đám Long Nhược Tuyết.

- Mấy người tìm tôi báo thù liên tục, tôi đã có chút nhớ nhung tiểu tử chỉ biết tên là Mạc Phàm này, rốt cuộc cậu ta có chỗ nào mê người.

Long Tuyệt rất hiếu kỳ nói.

Người thích Mạc Phàm, phải giúp Mạc gia anh ta còn hiểu.

Người Mạc Phàm ban ơn cũng tìm anh ta tính sổ, cũng không sao.

Người trước đây có thù oán với Mạc Phàm, chỉ dựa vào một câu, dám liều mạng ra tay với anh ta.

Những người này đều bị anh ta xử lý xong, đám người này chỉ từng sát cánh bên cạnh Mạc Phàm, vậy mà liều chết tiến đến.

Là không sợ chết, hay trên người Mạc Phàm có quá nhiều mị lực?

- Cậu ấy mê người chỗ nào, anh không thể lý giải được đâu, cũng không có khả năng được như cậu ấy.

Long Nhược Tuyết lạnh lùng nói.

Lúc cô mới quen Mạc Phàm, quả thật rất chán ghét hắn.

Nhưng tiếp xúc vài lần, đã bị Mạc Phàm hấp dẫn rất sâu, trên người Mạc Phàm có khí tức mà cô không thể nói rõ được, sau khi người ta tiếp xúc lâu sẽ bị hấp dẫn thật sâu.

Trừ chuyện đó ra, nếu không có Mạc Phàm, bọn họ đã chết rồi.

Tuy cô cũng có chút sợ chết, nhưng cô không thể nhìn người nhà Mạc Phàm sống cuộc sống muốn sống cũng không được muốn chết cũng chẳng xong.

- Tiện nhân, dám nói như vậy với Long thiếu, muốn chết à?

Kiếm sĩ tóc bạc kia lạnh lùng nói.

Giọng nói của ông ta mới vang lên, trường kiếm trong tay đã phát ra kiếm thanh bay lên.

Phong Thiên Chi Địa ở phía trước, nếu vì người phụ nữ này mà khiến Long Tuyệt không vui, có khả năng khiến bọn họ mất đi cơ hội tiến vào Phong Thiên Chi Địa.

Kiếm sĩ tóc bạc còn chưa ra tay, đã bị Long Tuyệt ngăn cản.

- Đợi đã, không phải mấy người muốn cứu người Mạc gia sao, tôi cho mấy người cơ hội, mấy người cùng tiến lên, nếu mấy người đụng được tôi một lần, sau này tôi sẽ không gây khó dễ cho người Mạc gia nữa, nhưng nếu mấy người không làm được gì, tôi cũng không giết mấy người, mấy người sẽ trở thành nô bộc của tôi, thế nào?

Long Tuyệt cười nói.

Anh ta đã giết nhiều người trên Địa Cầu rồi, đã không còn hứng thú giết người nữa.

So với giết người, anh ta cảm thấy đùa giỡn những người này càng thú vị hơn.

- Trở thành nô bộc của anh sao, anh vẫn nên giết chúng tôi thì hơn.

Long Nhược Tuyết lạnh lùng nói.

- Hửm?

Long Tuyệt nhíu mày, trong mắt hiện lên sắc lạnh.

Hắn có ý đùa giỡn đám Long Nhược Tuyết, nhưng mà cô nàng này không nể mặt anh ta chút nào.

- Mấy người mới nói gì, nếu tôi không tha cho người nhà Mạc Phàm, các người sẽ khiến Phong Thiên Chi Địa không còn tồn tại sao?

Long Tuyệt hỏi.

- Phải thì thế nào?

Giang Thành trầm giọng nói.

- Mấy người tu luyện công pháp Tinh Tú Cung đúng không?

Sắc mặt đám Giang Thành thay đổi, bỗng nhiên trong lòng xuất hiện dự cảm xấu.

Công pháp bọn họ tu luyện đến từ Mạc Phàm, quả thật là công pháp Tinh Tú Cung.

Nhưng sao Long Tuyệt này lại biết?

- Mấy người đặt Tinh la Kỳ Bàn trên mỗi chỗ then chốt trong trận pháp ở Phong Thiên Chi Địa đúng không?

Long Tuyệt thấy mấy người không trả lời, nói tiếp.

Sắc mặt đám Giang Thành lại càng khó coi hơn, đúng là bọn họ dùng thứ này.

Thứ này là thứ am hiểu phá hủy trận pháp nhất ghi trên công pháp, cho dù không giết được Long Tuyệt, cũng khiến Long Tuyệt không thể có được linh khí trong Phong Thiên Chi Địa.

Nhưng mà…

- Đáng tiếc, thời gian mấy người tu luyện công pháp Tinh Tú Cung quá ngắn, mấy người thử xem có thể kích nổ thứ này hay không, nếu có thể, bản thiếu sẽ từ bỏ nơi này, mấy người cũng có thể còn sống rời đi.

Long Tuyệt cười nhạt nói.

Long Nhược Tuyết nhíu chặt mày, thử dẫn động một tinh bàn, sắc mặt cô lập tức khó coi.

Cô nghiến chặt răng, tiếp tục dẫn động tinh bàn khác, nhưng cũng y như vậy.

Biểu cảm tương tự cũng xuất hiện trên mặt đám Giang Thành.

- Vừa rồi anh muốn kéo dài thời gian đúng không?

Lúc này Long Nhược Tuyết mới phản ứng kịp, lạnh lùng nói.

- Bây giờ mới biết, quá muộn rồi, mấy người có thể đi…

Long Tuyệt hơi nhếch miệng, lộ ra tươi cười nham hiểm.

Một tay anh ta duỗi về phía đám Giang Thành, cơ thể mấy người run lên, không có một chút lực phản kháng, âm thanh như đậu đang rang vang lên trong cơ thể bọn họ.

- Chết!

Chữ này vừa vang lên, tay anh ta nắm chặt lại. Không gian xung quanh đám Giang Thành, Long Nhược Tuyết như tờ giấy bị vo tròn nắm chặt, co rút thành một cục.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1319


Tay Long Tuyệt mở ra, đám Long Nhược Tuyết biến mất không thấy.

- Mấy tên không biết sống chết này, dám chắn đường của Long thiếu, quả thực là châu chấu đá xe.

Chúc Thiên Cực cười nói.

- Ai nói không phải chứ, Long Tổ ở trong mắt người thường còn có địa vị, ở đây thì không là gì.

Những người khác cũng phụ họa theo.

Long Tổ vốn không phải là thế lực đứng đầu, không cần Long Tuyệt ra tay, một tu sĩ bất kỳ trong số bọn họ ra tay, đều có thể tiêu diệt đám Giang Thành.

- Long thiếu, chúng ta vào đi thôi?

Có người nói.

- Đừng sốt ruột, mấy người này hơi kỳ lạ.

Long Tuyệt nhìn tay anh ta tò mò nói.

Liệt Sơn Thủ của anh ta cho dù là ngọn núi cũng bị anh ta bóp nát, tuy thực lực của đám Giang Thành, Long Nhược Tuyết không cao, nhưng vừa rồi anh ta như nắm vào không khí.

Cho dù bóp nát một người bình thường, cũng sẽ có chút cảm giác.

- Làm sao vậy, Long thiếu?

Tươi cười trên mặt Chúc Thiên Cực cứng đờ, tò mò hỏi.

- Đám người kia không chết, kẻ nào, nếu đã tới đây rồi thì đừng trốn tránh nữa, còn không đi ra cho bản thiếu!

Năm ngón tay Long Tuyệt nắm chặt, anh ta rùng mình một cái, bỗng nhiên cao giọng kêu lên.

Âm thanh vang dội truyền khắp trong sơn cốc, còn truyền ra xa trăm dặm.

Âm thanh này tới chỗ nào, chim thú trên núi nhao nhao trốn đi.

Vẻ mặt những người khác cũng thay đổi theo, cảnh giác nhìn bốn phía.

Tuy một chiêu của Long Tuyệt không dùng toàn lực, nhưng không g iết chết được đối phương, chuyện này không bình thường lắm.

Phải biết rằng trong số bọn họ, cho dù kiếm sĩ Thục Sơn tóc bạc có thực lực mạnh và đạo sĩ được đào từ trong núi ra, cũng không địch được Liệt Sơn Thủ của Long Tuyệt.

Long Tuyệt dứt lời rất lâu, không biết người nào kêu lên.

- Nhìn phía Đông.

Mọi người lập tức nhìn về phía Đông nơi mặt trời chậm rãi lên cao, chỉ thấy trên bầu trời có sáu người đang lững thững chậm rãi đi về phía bên này, càng ngày càng gần.

Rõ ràng sáu người này đi trong không trung, nhưng giống như đi trên đất bằng.

Mỗi khi bọn họ đi một bước, dưới chân sẽ tự động xuất hiện một đoạn đường ngũ sắc, giống như đi từ trong mặt trời tới, mặt trời lót đường cho bọn họ.

Nhìn thấy sáu người này, sắc mặt không ít người ở đây thay đổi, đôi mắt đảo liên tục.

- Đó là?

- Đó là Mạc Phàm, không phải cậu ta đã chết sao?

Có người kêu lên một cách khó khăn, trên mặt lộ ra vẻ bối rối khó có thể che giấu.

Chúc Thiên Cực, Huyết Nô hơi híp mắt, kinh ngạc xuất hiện trong mắt bọn họ.- Mạc Phàm?

Long Tuyệt nhíu mày nhìn thoáng qua Mạc Phàm cách trăm mét, vẻ mặt lập tức khôi phục như thường, trong mắt anh ta hiện lên vẻ hứng thú. Anh ta tưởng rằng trên tinh cầu này đã không còn thứ k1ch thích hứng thú của anh ta, Phong Thiên Chi Địa là nơi phong thiên, anh ta chỉ muốn mở ra mà thôi, giống như gặp được xử nữ xinh đẹp, cho dù không thích cũng muốn phá cô ta.

Không ngờ Mạc Phàm còn chưa chết.

- Thú vị.

Chỉ trong phút chốc Mạc Phàm ôm Tiểu Vũ, đám Chu Hiệt, Tần Kiệt, Tiểu Ngọc và Khương Nguyệt theo sau hắn, tất cả mọi người đi từ trong không trung tới, đứng cách đám người kia mười thước.

Theo Mạc Phàm rơi xuống đất, đại môn bằng tảng đá chớp lóe ánh sáng ngũ sắc, đám Giang Thành và Long Nhược Tuyết xuất hiện ở bên trong.

Đám Giang Thành nhìn cơ thể mình không tổn hao gì, lại nhìn đám Mạc Phàm, trước mắt lập tức sáng lên.

Cho dù là Giang Thành, hay là đám Long Nhược Tuyết, trên mặt bọn họ đều là không thể tin được, trong mắt Long Nhược Tuyết còn đỏ lên.

- Đội trưởng, cậu không chết à?

Hồ ly kích động nói.

- Còn mắt Tiểu Vũ nữa, sao mắt em được chữa khỏi rồi?

Trước khi bọn họ tới Phong Thiên Chi Địa chuẩn bị kế hoạch này, có tới Mạc gia một chuyến, lúc ấy mắt Tiểu Vũ còn chảy máu, thuốc bọn họ mang tới đều không có tác dụng.

Bởi vì mắt Tiểu Vũ bị khoét ra, cho dù có mắt thích hợp cũng khó mà cấy ghép thành công.

Nhưng hiện giờ…

Tuy Long Nhược Tuyết không nói gì thêm, nhưng trong mắt đều là phức tạp.

Mạc Phàm bĩu môi, không quan tâm lắm tới chuyện này, nhưng vẫn đáp lại một câu.

- Nếu tốc độ tu luyện của tôi chậm như các cô, tôi đã chết lâu rồi.

Tinh Tú Cung là một trong mười cung ở Tu Chân giới, linh khí nồng đậm hay không đều không liên quan tới bọn họ.

Bọn họ chỉ cần ở núi cao càng gần ngôi sao để tu luyện, là có thể làm ít công to, nhưng thực lực của mấy người này kém muốn chết.

- Đội trưởng, cậu có thể đừng đả kích người ta như vậy được không, nếu chúng tôi tu luyện với tốc độ như cậu, đã không cần liều mạng với bọn họ rồi.

Hồ ly nói với vẻ bất mãn.

Mạc Phàm cười khẽ thả Tiểu Vũ xuống.

- Các em đến chỗ Phong Thiên Chi Địa chơi đi.

Đám Tiểu Vũ và Tần Kiệt liếc mắt nhìn Long Tuyệt với vẻ e sợ, ngày đó phần lớn người Mạc gia bị Long Tuyệt giế t chết.

Nhưng đám Tiểu Vũ chỉ do dự một lát, vẫn đi về phía đại môn.

Bọn họ mới tới gần Long Tuyệt, trong đôi mắt một tu sĩ trên mặt đầy Ma Văn quỷ đạo tràn đầy dữ dằn, khóe miệng nhếch lên nụ cười âm hiểm.

- Tự dâng tới cửa, vậy chúng tôi không khách sáo nữa.

Một tay anh ta vươn ra, một móng vuốt to lớn lập tức xuất hiện trước người đám Tiểu Vũ, giống như tay câu hồn đoạt phách vươn từ trong ngục ra.

Mạc Phàm bảo đám nhãi ranh bị phế tu vi đi qua bọn họ, coi bọn họ không tồn tại à?

Mạc Phàm thấy một màn như vậy cũng không nhúc nhích.

Tu sĩ đầy Ma Văn kia thấy Mạc Phàm thờ ơ, thì ra tay ngoan độc hơn.

Nhưng khi quỷ trảo của anh ta chộp về phía người đám Tiểu Vũ, giống như chộp vào không khí, không chỉ không bắt được đám Tiểu Vũ, cơ thể anh ta cũng căng chặt ra.

“Bùm” một tiếng, huyết dịch và nội tạng b ắn ra, quỷ trảo nổ tung tu sĩ mặt quỷ kia.

Tu sĩ mặt quỷ kia vừa chết, những người khác muốn ra tay với đám Tiểu Vũ nuốt nước bọt, không còn ai dám ra tay nữa, Tiểu Vũ bình yên đi tới trước người đám Giang Thành.

- Người không ra tay với người Mạc gia tôi có thể rời đi, lần này tôi chỉ cho một cơ hội.

Mạc Phàm không thèm nhìn Long Tuyệt, liếc mắt nhìn những người xung quanh nói.

Kiếp trước hắn từng gặp Long Tuyệt nhiều lần, chỉ là một tôi tớ mà thôi.

Trước người Long Tuyệt, vẻ mặt không ít người thay đổi, hữu ý vô ý nhìn Long Tuyệt một chút.

Nếu những người khác nói những lời này, bọn họ chỉ coi là truyện cười.

Nếu người nói những lời này là Mạc Phàm, bọn họ không thể không suy xét.

Vừa rồi rõ ràng Mạc Phàm ở cách cây số, vậy mà có thể cứu người dưới tay Long Tuyệt, chuyện này nói lên thực lực của cậu ta không chỉ không giảm xuống, trái lại không kém Long Tuyệt.

Nhưng đứng sau Long Tuyệt là đại tông phái ở Tu Chân giới, đắc tội thế lực như vậy, sẽ giống Mạc gia ba tháng trước, lập tức từ gia tộc cấp bậc thế giới, lưu lạc ở huyện thành, còn bị một đám du côn bắt nạt.

Một lát sau, không ai ở bên cạnh Long Tuyệt rời đi.

Mạc Phàm giống như đã dự liệu được sẽ như vậy, vẻ mặt hắn vô cùng lạnh nhạt, lúc này mới dời mắt nhìn Long Tuyệt, sắc bén xuất hiện trong mắt hắn.

- Tư Đồ Thanh, gan chó của anh lớn nhỉ, dám ra tay với người của Mạc gia tôi, là Long Vô Thần cho anh dũng khí này sao?

Mạc Phàm trầm giọng hỏi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1320


Mọi người ở đây hơi sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.

- Tư Đồ Thanh là ai?

- Long Vô Thần là ai?

Chỉ có vẻ mặt Long Tuyệt sững sờ, tươi cười luôn xuất hiện trên mặt lập tức cứng đờ.

Những người khác không biết người mà Mạc Phàm nói, nhưng anh ta biết rất rõ.

Tư Đồ Thanh vốn là tên của anh ta, anh ta không phải người Long gia ở Ngạo Nhật Sơn Tông, mà là người Tư Đồ gia một tiểu gia tộc, sau khi được Long Ngạo Thiên thu làm tôi tớ, lúc này mới được ban thưởng tên là Long Tuyệt.

Còn Long Vô Thần là cha của Long Ngạo Thiên, một trong số những trưởng lão của Ngạo Nhật Sơn Tông.

Tên của anh ta là Long Vô Thần ban cho.

Tuy những chuyện này không phải là bí mật, nhưng một người ở Địa Cầu như Mạc Phàm mới gặp anh ta lần đầu sao lại biết.

- Cậu là ai?

Long Tuyệt trầm giọng hỏi.

Người hiểu biết anh ta như vậy, tuyệt đối không đơn giản chỉ là một người ở Địa Cầu như vậy.

- Tôi là ai sao?

Mạc Phàm cười lạnh lùng.

- Anh không có tư cách khiến tôi phải trả lời, Long Vô Thần cũng không có, có lẽ tông chủ của Ngạo Nhật Sơn Tông anh có, nhưng mà tôi không trả lời, ông ta cũng không thể làm gì tôi.

Kiếp trước tuy thực lực của hắn rất yếu, nhưng được đề cử làm người kế nhiệm vị trí môn chủ kế tiếp của Thần Nông Tông.

Sư phụ hắn từng bảo hắn đảm nhiệm vị trí tông chủ của Thần Nông Tông mấy lần đều bị hắn từ chối, thân phận của hắn không kém tông chủ của Ngạo Nhật Sơn Tông.

Long Tuyệt nhíu mày, giữa trán lập tức ngưng tụ thành một chữ “hỏa”.

Kiếm sĩ tóc bạc kia thấy vẻ mặt Long Tuyệt giận dữ, tiến lên trước một bước.

- Mạc Phàm đúng không, khẩu khí của cậu lớn thật, Kiếm Tâm Trần tôi bế quan 300 năm, không ngờ tới Địa Cầu lại xuất hiện một nhân vật như cậu, để tôi thử xem thực lực của cậu thế nào.

Kiếm Tâm Trần lạnh lùng nói.

“Keng keng…” Âm thanh trường kiếm rút ra khỏi vỏ vang lên.

Một thanh trường kiếm bay từ sau lưng ông ta ra, thanh trường kiếm này mới bay ra liền biến thành kiếm tia như sợi tóc, vờn xung quanh ông ta, có tổng cộng 99 gốc, tiếng kiếm minh nổ lớn, khí tức sắc bén lan tràn xung quanh.

Sắc mặt không ít người thay đổi, ánh mắt nhìn về phía kiếm sĩ tóc bạc kia nghiêm túc hơn nhiều.

- Kiếm khí hóa tia sao?

Bình thường rất dễ phán đoán độ mạnh yếu của kiếm tu, kiếm tu bình thường chỉ biết một số kiếm kỹ, kiếm khí ngoại phóng đều là cảnh giới Tiên Thiên.

Kiếm tu Thần Cảnh thì có được kiếm vực, nhưng lại có một đặc biệt khác, kiếm khí hóa tia.

Loại kiếm tia này như tơ tằm, nhưng sắc bén hơn laser, có thể chém đôi du thuyền một cách dễ dàng.

Kiếm tu Thần Cảnh bình thường, phần lớn là ngưng tụ một cây kiếm tia đến mức tận cùng, kiếm sĩ tóc bạc có thể ngưng tụ nhiều kiếm tia như vậy, chắc chắn thực lực không tầm thường.

- Ông là kiếm sĩ từ Thục Sơn sao?

Mạc Phàm nhìn lướt qua kiếm sĩ tóc bạc, lạnh nhạt hỏi.

Lúc hắn từ Hoa Sơn trở về, có cảm nhận được khí tức không kém.

Mỗi một kiếm tu kiếm ý vô song, có thể kích phá thương khung, mỗi một pháp sư thì pháp lực thông thiên.

Kiếm tu kia, hẳn là người này rồi.

- Đúng vậy, cậu còn di ngôn gì không?

Kiếm sĩ tóc bạc gật đầu nói.

- Ông không có biện pháp thử xem tôi mạnh tới đâu, nhưng kiếm tia mà ông ngưng tụ không tệ, đồ đệ của tôi cũng là một kiếm tu, kiếm của cô ấy bị người ta làm hỏng, tôi sẽ nhận những kiếm tia này của ông.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Một tay hắn duỗi về phía kiếm sĩ tóc bạc, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một vòng xoáy, kiếm tia xung quanh kiếm sĩ tóc bạc lập tức tụ tập về phía tay hắn.

- Cậu muốn chết à?

Kiếm sĩ tóc bạc không chỉ không lo lắng, trái lại còn hừ lạnh một tiếng.

Cướp đoạt kiếm tia của kiếm tu, giống như nắm đạn mà khẩu súng b ắn ra, vừa nguy hiểm lại không có ý nghĩa gì, người bình thường lúc đánh bại đối phương xong mới có thể làm ra chuyện này.

ế ẩMạc Phàm vừa ra tay đã đòi cướp kiếm tia của ông ta, quá ngu xuẩn.

- Kiếm Bạo!

Hai tay ông ta kết thành kiếm chỉ, chỉ về phía Mạc Phàm ở xa.

Những kiếm tia tụ tập trong tay Mạc Phàm sáng lên, kiếm tia bành trướng ra, kiếm khí kh ủng bố như sắp bùng nổ từ bên trong.

Kiếm Bạo là một trong những tuyệt kỹ của ông ta, tự bạo kiếm tia, tương tự như tu sĩ Kim Đan bạo đan, nhưng uy lực trên bạo đan rất nhiều.

Bởi vì Kim Đan là năng lượng và trung tâm, tương đương với một viên đá năng lượng, tu sĩ cung cấp năng lượng, mà kiếm tia của ông ta là vũ khí dùng để trảm phá toàn bộ.

Một cái là năng lượng, một cái là giết người, hai cái tự bạo cái nào có uy lực mạnh, không cần thử cũng biết.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lập tức khôi phục như thường.

- Có chút bản lĩnh, tôi nói muốn kiếm tia của ông, ông làm thế nào cũng không có tác dụng.

Trong mắt hắn chớp lóe tinh quang, năm ngón tay hơi nắm chặt.

Kiếm tia mới bành trướng thành một quả bóng hơi thì lập tức ngừng lại, nhanh chóng khôi phục thành hình kiếm tia, ngưng tụ thành một tiểu kiếm trong tay hắn.

Mạc Phàm nhìn lướt qua kiếm tia trong tay, nhíu mày.

- Chỉ có như vậy sao?

99 gốc kiếm tia, đối với tu sĩ bình thường sẽ là rất nhiều, nhưng ở trong mắt Mạc Phàm thì quá ít.

Trong số những kiếm tu mà hắn từng gặp, không ai ít như vậy.

Kiếm sĩ tóc bạc nhíu chặt mày, trên mặt là xanh mét.

Những kiếm tia của ông ta không nổ mạnh còn chưa tính, vậy mà ông ta còn mất đi khống chế với tất cả kiếm tia.

Đây là thứ ông ta bế quan 300 năm tu luyện thành công, cứ thế bị Mạc Phàm lấy mất như vậy.

Ông ta vốn tưởng rằng thực lực của Mạc Phàm không kém ông ta nhiều lắm, ai biết Mạc Phàm khủ ng bố như vậy.

- Mạc Phàm, cậu dám lấy kiếm tia của tôi, tôi giết cậu!

“Keng” một tiếng, một thanh trường kiếm khác có lôi quang khác vờn quang xuất hiện trong tay ông ta, một kiếm mang theo lôi âm đâm về phía Mạc Phàm.

- Xem ra chỉ có bằng vậy, vẫn thiếu chút nữa, lấy kiếm và đan của ông bù lại vậy.

Mạc Phàm làm như không nhìn thấy, ngón tay chỉ về phía kiếm sĩ tóc bạc.

Một quang điểm xuất hiện ở ngón tay giữa của hắn, điểm lên trên trường kiếm của kiếm sĩ tóc bạc.

“Răng rắc!” Trường kiếm trong tay kiếm sĩ tóc bạc còn chưa đâm trúng Mạc Phàm, liền biến thành hạt cát, bị màn hào quang trước người Mạc Phàm cản lại.

Không chỉ trường kiếm của ông ta, cơ thể ông ta cũng như vậy, chỉ trong phút chốc bắt đầu từ tay ông ta đến khắp nơi trên cơ thể cũng biến thành hạt cát, chỉ còn lại một hạt châu màu trắng bay về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm giơ tay ra nhận lấy hạt châu, đặt bàn tay còn lại lên vị trí cán chuôi của tiểu kiếm.

Trên tiểu kiếm sáng lên hào quang, không ngừng run rẩy.

Mạc Phàm nhìn lướt qua tiểu kiếm, tay tạo mấy pháp ấn đánh vào bên trong, trên tiểu kiếm lập tức có thêm đường vân.

Lúc này trong mắt hắn mới lộ ra chút hài lòng.

- Chu Hiệt, đây là kiếm của con, hấp thu năng lượng trên tiểu kiếm này, con sẽ mạnh hơn trước một chút.

Mạc Phàm ném tiểu kiếm về phía tay Chu Hiệt.

- Cảm ơn sư phụ.

Vẻ mặt Chu Hiệt khẽ đổi, nhận tiểu kiếm.

Mạc Phàm khẽ gật đầu, dời mắt nhìn đám người còn lại.

Những người đứng sau Long Tuyệt thấy Mạc Phàm nhìn lại, trên mặt tất cả đều lộ ra vẻ kiêng kỵ, kiếm sĩ tóc bạc là kiếm sĩ vô địch Thục Sơn 300 năm trước, tuy bế quan nhiều năm nhưng dĩ nhiên là có lưu lại truyền thuyết về ông ta.

Cao thủ như vậy, cho dù không bằng Mạc Phàm cũng không nên bị giết như vậy.

Mạc Phàm tránh thoát V* kh* h*t nh*n không phải thực lực nên giảm xuống sao, sao có thể mạnh hơn như vậy?

- Ông là đạo sĩ từ ngọn núi kia ra đúng không?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn một vòng, cuối cùng nhìn về phía lão giả mặc đạo bào.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1321


Trong đám người này, ngoại trừ Long Tuyệt ra, trong số những người sống chỉ có đạo sĩ là không tệ, dùng pháp lực toàn thân của ông ta tới khôi phục thực lực của Tiểu Khương Khuyệt rất được.

Chúc Thiên Cực cũng tạm, nhưng đến bây giờ hắn chưa muốn giết Chúc Thiên Cực.

Vị đạo sĩ kia cảm nhận được ánh mắt của Mạc Phàm thì nhíu mày, trong mắt xuất hiện do dự.

Nếu là trước đây, chắc chắn ông ta sẽ thử thực lực của Mạc Phàm một lần, nhưng hiện giờ ông ta không muốn.

Kiếm sĩ tóc bạc kia ít tuổi hơn ông ta một chút, nhưng thực lực trên ông ta một chút, sức chiến đấu lại càng mạnh hơn ông ta.

Phải biết rằng kiếm tu tồn tại vì chém giết, sức chiến đấu mạnh hơn người khác nhiều.

Cho dù là pháp đạo có tạo nghệ rất cao, cũng chỉ có hai phần nắm chắc thắng kiếm tu này.

Mạc Phàm chỉ khẽ giơ tay đã giết được kiếm sĩ tóc bạc kia, giết ông ta thì càng như thái rau.

Vị đạo sĩ này do dự một lát thì dời mắt nhìn Long Tuyệt, ý không thể rõ ràng hơn.

Long Tuyệt hơi nhếch miệng cười khẽ, vỗ tay đi ra.

- Được rồi, Mạc Phàm, chẳng trách nhiều người ỷ lại vào cậu nhiều như vậy, dựa vào chút thực lực này của cậu là đủ rồi.

Anh ta không biết vì sao Mạc Phàm lại biết nhiều như vậy, việc này cũng không phải bí mật gì, chỉ cần là tu sĩ ở Tu Chân giới, hơi hỏi thăm một chút sẽ biết được.

Tuy Mạc Phàm là người Địa Cầu, nhưng người truyền công pháp cho cậu ta thì chưa hẳn, Mạc Phàm biết cũng không kỳ lạ.

Nhưng Mạc Phàm ra tay đã giết được kiếm tu kia, chắc chắn cậu ta là người có thực lực mạnh nhất trong số người Địa Cầu anh ta từng gặp.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, vẻ mặt tràn đầy khinh thường.

Hắn không thèm nhìn Long Tuyệt, tiến lên trước một bước, lúc chân hạ xuống đã tới trước người vị đạo sĩ kia.

- Ông có phải là vị đạo sĩ kia hay không đã không liên quan gì nữa, tôi nhận tu vi của ông.

Vị đạo sĩ kia thấy Mạc Phàm chộp tới, vẻ mặt ông ta thay đổi.

Dưới chân ông ta vừa động, một đại bát quái lập tức xuất hiện dưới chân ông ta, ông ta vội vàng muốn lui về sau.

Cùng lúc đó Long Tuyệt nhíu mày, sắc mặt khó coi hơn.

Mạc Phàm này quá kiêu ngạo, tuy anh ta là tôi tớ của Long Ngạo Thiên, nhưng cho dù ở Tu Chân giới, cũng có không biết bao nhiêu người cung kính với anh ta, dù sao anh ta là tôi tớ của Ngạo Nhật Sơn Tông, địa vị cao hơn rất nhiều tu sĩ.

Mạc Phàm chỉ là một người Địa Cầu tiếp nhận truyền thừa, vậy mà không để anh ta vào mắt.

Chuyện này giống như một tên hai lúa khinh bỉ quý tộc, quý tộc không thể nhịn được, anh ta càng không thể nhịn.

- Mạc Phàm, cậu muốn chết à?

Thân thể anh ta nhoáng lên một cái, liền đến bên cạnh Mạc Phàm.

Năm ngón tay anh ta nắm chặt, một sơn ảnh vĩ đại xuất hiện trên đỉnh đầu Mạc Phàm, theo một quyền của Mạc Phàm đánh tới, sơn ảnh cũng hạ xuống.

Xung quanh lập tức như trời sập xuống, đè người ta không thở nổi.

Ở đây đều là cao thủ, có thể bị đè không thở nổi, đủ để thấy Long Tuyệt khủ ng bố tới cỡ nào.

Mạc Phàm cũng không thèm nhìn Long Tuyệt, giống như Long Tuyệt không tồn tại, một tay hắn chộp lấy đạo sĩ kia.

Mạc Phàm vừa ra tay, bát quái đồ chuyển động dưới chân ông ta lập tức dừng lại.

Không chỉ bát quái đồ, pháp lực toàn thân của vị đạo sĩ này cũng không thể nhúc nhích một chút.

Sắc mặt vị đạo sĩ kia lập tức khó coi, trong mắt xuất hiện vẻ tuyệt vọng, kêu lên với Long Tuyệt:

- Long thiếu, cứu tôi.

- Anh ta không cứu được ông, tu vi của ông tôi nhận, người kế tiếp sẽ là anh ta.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Hắn nắm lấy vị đạo sĩ kia, trong lòng bàn tay chớp lóe hào quang, năm ngón tay nắm chặt.

Khí huyết, linh khí, thần hồn trên người đạo sĩ kia đều tụ tập về phía tay hắn, chỉ trong phút chốc liền ngưng tụ thành một viên trân châu.

- Anh, cẩn thận.

Đám Tiểu Vũ ở bên cạnh thấy Mạc Phàm thờ ơ, vội vàng nhắc nhở.

Đúng lúc này, một quyền như núi của Long Tuyệt đánh lên người Mạc Phàm.

“Rầm!” một tiếng thật to, giống như là sơn băng, lực lượng như núi nổ tung trước người Mạc Phàm, kình phong nhấc lên.

Những người ở xung quanh Mạc Phàm bị thổi thất linh bát toái, có một số người bị thổi bay đập mạnh vào vách núi.

Kình phong tán đi, quả đấm rắn chắc của Long Tuyệt đập lên vai Mạc Phàm.

Bả vai Mạc Phàm bị kéo ra, có thể thấy một vùng huyết nhục mơ hồ, nhìn thấy rõ xương cốt vỡ nát ở bên trong, máu tươi thấm ướt tay áo hắn.

- Anh!

Tiểu Vũ thấy Mạc Phàm bị thương thì kêu lên.

Đám Long Nhược Tuyết nắm chặt tay, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Đám Chúc Thiên Cực thì vui vẻ, Mạc Phàm đến đây thì thế nào, không phải vẫn bị một quyền của Long Tuyệt phế cánh tay sao?

ề ề ể ếLong Tuyệt thì nhíu mày, một quyền này của anh ta không sử dụng toàn lực, nhưng một quyền này có thể khiến Thái Sơn đong đưa, vậy mà chỉ làm cánh tay Mạc Phàm bị thương.

- Cơ thể của cậu rất cường đại, có khả năng mạnh hơn Ngạo Nhật Sơn Thể của thiếu gia chúng tôi rồi.

Long Tuyệt nói với vẻ nghiêm túc.

Cái tay không bị thương của Mạc Phàm nắm lấy hạt châu do lực lượng của đạo sĩ ngưng tụ lại, ném cho Tiểu Khương Nguyệt.

- Đây là của con.

- Sư phụ, vai của người?

Tiểu Khương Nguyệt nhìn thoáng qua hạt châu trong tay, ân cần hỏi han.

Mạc Phàm cười khẽ, lúc này mới nhìn thoáng qua vai hắn.

- Ngạo Nhật Sơn Thể kém xa cơ thể tôi.

Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.

Ý niệm của hắn vừa động, Tạo Hóa Bất Diệt Ấn ở trên người sáng lên.

Âm thanh “ken két” vang lên, cánh tay hắn trở về lần nữa, trong chớp mắt huyết nhục mơ hồ cũng khôi phục như thường.

Cánh tay hắn hơi hơi chấn động, Long Tuyệt vội vàng lùi về phía sau, đứng ở nơi cách mười thước.

- Cậu đây là?

Long Tuyệt nheo đôi mắt lại, sắc mặt khó coi.

Cơ thể Mạc Phàm cường đại còn chưa tính, vậy mà còn có sức khôi phục cường đại như vậy.

Phải biết rằng Thần Thể cường đại cũng không dễ tu, tất phải trải qua rất nhiều thể tu, cũng là cửa khó đi qua nhất.

Cho nên phần lớn tu sĩ có được Thần Thể, trên cơ bản đều dừng lại ở cảnh giới này, kể cả Long Ngạo Thiên chủ nhân của anh ta cũng vậy, nếu không có cơ duyên rất khó đột phá.

Mạc Phàm lại đến được cảnh giới thứ hai của Thần Thể, Thần Thể cường đại đồng thời còn có được sức khôi phục đáng sợ.

- Đây là cái gì, một tên tôi tớ như anh không có tư cách biết, nhưng có một chuyện tôi có thể nói cho anh, tu vi hiện giờ của anh cao hơn tôi một chút, có thể làm đến điểm này trên cả Địa Cầu đã không có mấy người rồi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói

Long Tuyệt nắm chặt tay, trong mắt hiện lên sắc bén.

Nếu có chuyện mà anh ta ghét nhất, tuyệt đối là thân phận tôi tớ của anh ta, nhất là khi bị người khác nói sự thực anh ta là tôi tớ.

- Mạc Phàm, cậu muốn chết à, cậu may mắn tránh thoát thiếu gia nhà tôi, vậy tôi sẽ thay thiếu gia nhà tôi giết cậu, trái lại tôi muốn xem sức khôi phục Thần Thể của cậu mạnh hơn, hay quả đấm của tôi lợi hại hơn một chút.

Thân thể Mạc Phàm cường hãn thì thế nào, cũng chỉ là dùng một quyền đánh không chết, có thể đỡ thêm được mấy quyền.

- Còn nữa, không phải cậu muốn khôi phục tu vi của đồ đệ cậu sao, đợi tôi giết cậu xong, tôi sẽ lấy lại tu vi cho đồ đệ cậu, sau đó lại phế bỏ từng người một, còn em gái của cậu nữa, vậy mà mắt cô nhóc này có thể khôi phục, còn là một đôi Hồng Liên Chi Đồng, thiếu gia nhà tôi đã có được Hồng Liên Chi Đồng rồi, đôi này tôi nhận.

Long Tuyệt cười gằn nói tiếp.

Khi nói chuyện, hai tay anh ta hơi chấn động, trường bào trên người đều bị chấn vỡ, lộ ra chiến giáp toàn thân và khí quyền màu vàng.

Long Tuyệt vừa lộ ra hình dáng, thực chất hóa khí tức đáng sợ, sau lưng anh ta ngưng tụ thành một tòa đại sơn.

Hắc vân nhanh chóng ngưng tụ, tất cả Thái Sơn đều tối sầm lại, phong lôi lập tức mãnh liệt.

Năng lượng kh ủng bố dao động, chỉ trong chớp mắt đâu chỉ mạnh gấp trăm lần.

Một bóng dáng lớn hơn hình thể của Long Tuyệt một chút xuất hiện ở phía sau anh ta.

- Nguyên Anh sao?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back