Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 687


- Tôi…

Chu Khoát Hải dùng tay chỉ về phía mình, trên mặt không còn chút huyết sắc.

- Ở đây ngoại trừ ông ra, không còn ai tên là Chu Khoát Hải đi?

Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.

- Mạc tiên sinh, tôi bị ép đứng về bên Lâm gia, tôi tặng tất cả tài sản cho cậu, tôi có thể rời đi không?

Chu Khoát Hải không thèm quan tâm sắc mặt Lâm Thiên Phong, vội vàng cầu xin.

Ông ta không ngốc như Dư Danh, rõ ràng là Mạc Phàm đến báo thù, nếu bọn họ thua, chắc chắn phải chết.

Cho dù bọn họ thắng, đợi Mạc Phàm nghe tin người Mạc gia bị diệt, Mạc Phàm sẽ tha cho bọn họ sao?

Vẫn nên nhanh rời đi tốt hơn.

- Ông có gia sản ngàn triệu không?Mạc Phàm hỏi.

- Ngàn triệu?

Đám Mộc Hồng Viễn sửng sốt.

Gia sản ngàn triệu, cả thế giới có tổng cộng gần 100, ở đây chỉ có Lâm gia có tài sản ngàn triệu.

- Tôi có trên trăm triệu, có thể đưa hết cho Mạc đại sư, Chu gia chúng tôi sắp làm tài chính, có thể xử lý tài vụ giúp Mạc gia cậu, chắc chắn kiếm 1000 triệu không có vấn đề.

Chu Khoát Hải nói.

- Không có, vậy ông đừng rời đi.

Mạc Phàm lạnh như băng nói.

Ra tay với Mạc gia, không có 1000 triệu tạ lỗi còn muốn đi?

Còn bản lĩnh kiếm tiền, Chu gia có thể kiếm được 1000 triệu trong một đêm như hắn không?

Hắn mới nói xong, trong mắt Mạc Tiểu Hàn chớp lóe lam quang, nhìn thoáng qua Chu Khoát Hải.

“Răng rắc…” Âm thanh khiến da đầu người ta run lên vang lên.

Chu Khoát Hải chưa kịp nói một câu, liền như Dư Danh.

- Mộc Hồng Viễn, ông thử một chút không, để tất cả gia sản Mộc gia ra?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Mộc Hồng Viễn một cái, lạnh nhạt hỏi.

Sắc mặt Mộc Hồng Viễn khó coi tới cực hạn, ông ta cố nặn ra nụ cười vui vẻ.

- Mạc đại sư, tôi chủ động nhường vị trí gia chủ, chỉ cần một câu của cậu, tặng cho Lưu Nguyệt Như hay Mộc Phong Nhạc đều được, cậu xem có thể nể mặt Lưu Nguyệt Như và Mộc Phong Nhạc, tha cho tôi không?

Vị trí gia chủ của ông ta thì khó nói, giữ mạng trước rồi nói sau, Mạc Phàm muốn để hai người quản lý Mộc gia cũng không dễ dàng như thế.

Mạc Phàm nheo mắt lại, nhìn về phía Mộc Hồng Viễn.

Mộc Hồng Viễn vốn có quan hệ hợp tác với Mạc gia, một câu của Lâm gia, Mộc gia không chỉ hủy hợp đồng với Mạc gia, còn dốc sức chèn ép Lan Quý Phi của Mộc Phong Nhạc, vậy mà còn dám bảo hắn nể mặt Lưu Nguyệt Như và Mộc Phong Nhạc.

Lưu Nguyệt Như và Mộc Phong Nhạc ước gì có thể giết Mộc Hồng Viễn mới đúng?

- Trong số sát thủ đuổi giết người Mạc gia tôi, Lưu Nguyệt Như và Mộc Phong Nhạc, hẳn là có Mộc gia ông?

Mạc Phàm hỏi.

- Chuyện này…

Sắc mặt Mộc Hồng Viễn lập tức khó coi, không còn lời nào để nói.

Quả thật trong số những sát thủ đó có ông ta phái đi.

- Tôi sẽ lấy vị trí gia chủ Mộc gia của ông, ông không có tư cách bàn điều kiện với tôi, đánh cược một lần hoặc chết.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Ông đánh cược hay chết?

Trong đôi mắt Mạc Tiểu Hàn chớp lóe lam quang, nhìn về phía Mộc Hồng Viễn.

Mộc Hồng Viễn thấy Mạc Tiểu Hàn muốn ra tay, sắc mặt khó coi, mắt đảo liên tục, do dự bất định.

Một lát sau ông ta nhíu mày, lúc này mới hạ quyết tâm.

- Tôi cá!

Không cả chỉ có đường chết, vậy thì đánh cược một lần.

Cao thủ Mạc gia chỉ có Mạc Phàm, Mạc Phàm có thể giết đám Quỷ Lão, những người khác sẽ không may mắn như vậy, khả năng bị gi ết chết rất cao.

Nhỡ đâu Mạc Phàm giữ lời, nói không chừng ông ta có thể sống sót.

- Nghe điện thoại đi, Lâm Thiên Phong.

Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi nói với Lâm Thiên Phong.

Sắc mặt Lâm Thiên Phong như giấy vàng, một tay run rẩy vươn về phía di động đang kêu liên tục.

Ngoại trừ Mạc Phàm và Mạc Tiểu Hàn ra, sắc mặt mọi người đều kỳ lạ, trong mắt tràn đầy chờ mong nhìn di động trong tay Lâm Thiên Phong.

Bọn họ có giữ được mạng hay không, đều nhờ cuộc điện thoại này.

Trong lúc này, cả căn phòng yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ.

Lâm Thiên Phong ấn lên di động vài cái, lúc này mới nghe máy, một giọng nữ thanh thúy luống cuống truyền trong di động ra.

- Lâm tổng, việc lớn không hay rồi.

Những lời này vang lên, ngoại trừ Mộc Hồng Viễn ra, mọi người như nhìn đồng bọn bị phán tử hình.

Mộc Hồng Viễn ngồi phịch xuống đất, mặt như người chết.

Ông ta vốn ôm chút may mắn, nhưng những lời này như phán tử hình ông ta.

- Làm sao vậy?

Lâm Thiên Phong liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, vô lực hỏi, giống như già đi rất nhiều, giọng nói không còn to như trước.

- Người chúng ta phái đi đều bị giết sạch, một người Mạc gia cũng không bị giết, chỉ bị thương vài người.

Giọng nói trong điện thoại vang lên.

Người của bọn họ vừa ra tay, liền xuất hiện mấy cao thủ.

Sát thủ bọn họ mời đến đều là sát thủ tinh anh, cơ bản đều là cao thủ cấp bậc Nội Kình.

Nhưng ở trước mặt những người này, thì không phải như vậy, căn bản không là đối thủ của đối phương.

Mạc Phàm như sớm đã dự đoán được, tiếp tục dùng trà.

- Cái gì?

Vẻ mặt Lâm Thiên Phong và những người còn lại ngẩn ra, không khác gì Mộc Hồng Viễn.

Thực lực của Mạc Phàm vượt qua tưởng tượng của bọn họ, không thể giết còn chưa tính, người Mạc gia cũng không sao, sao lại có chuyện này?

Trong số những người bọn họ phái đi, không chỉ tỉnh Giang Nam, những tỉnh khác như Đông Hải, Nam Sơn,… đều phái người đi.

Cho dù Mạc Phàm giỏi đến mấy, cũng không có khả năng bảo vệ được mọi người.

Chỉ cần bọn họ bắt được một người, còn cò kè mặc cả đường sống được.

Ai ngờ bọn họ hao phí sức lực như thế, không chỉ chọc giận Mạc Phàm, còn công dã tràng.

- Chuyện này…

Lần này bọn họ ai cũng đừng nghĩ rời đi.

Một đám người nhìn điện thoại, lại nhìn Mạc Phàm từ đầu đến cuối không ngẩng đầu lên, không nói nên lời.

Lúc trước Mạc Phàm không là gì trước mặt Lâm gia, thậm chí còn không bằng Mộc gia, Chu gia.

Nếu Lâm gia là lão hổ, bọn họ là lang, vậy thì Mạc gia là con cừu nhỏ.

Có ai ngờ muốn ra tay với Mạc gia, ngay cả lão hổ như Lâm gia cũng không phải đối thủ.

- Rốt cuộc cậu là ai, vậy mà mời được nhiều người như thế.

Lâm Thiên Phong nắm chặt tay, không cam lòng nói.

Chắc chắn Mạc Phàm không chỉ là Mạc đại sư Đông Hải đơn giản như vậy, nếu không sao thắng được nhiều người của bọn họ như thế.

- Tôi là thư ký của ông mà.

Trong điện thoại, thư ký mỹ nữ khó hiểu nói.

- Đúng rồi, Lâm tổng, hình như những người bảo vệ người Mạc gia là Long Tổ.

Thư ký mỹ nữ nói thêm một câu.

Long Tổ? Tâm tình đám Lâm Thiên Phong rơi xuống đáy cốc hoàn toàn.

Long Tổ chỉ là truyền thuyết với những người bình thường, căn bản không là bí mật với những nhà giàu có bọn họ.

Hậu cần, nhân viên tình báo kém nhất trong Long Tổ cũng có cấp bậc Nội Kình, tiểu đội chiến đấu toàn là cấp bậc Tiên Thiên.

Nếu Long Tổ ra tay, quả thật người bọn họ phái đi không phải đối thủ.

- Cậu là Long Vương?

Vẻ mặt Lâm Thiên Phong khó coi nói.

Mạc Phàm có thể điều động Long Tổ chắc chắn không phải người bình thường, vị trí trống trong Long Tổ chỉ có Long Vương.

- Cũng được, cho các ông chết một cách rõ ràng, tôi là Mạc Phàm, chỉ là một sinh viên đại học.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Khóe miệng đám Lâm Thiên Phong giật giật, sinh viên đại học có chút sở trường muốn làm việc cho bọn họ, bọn họ chưa chắc đã cần, nhưng có thể diệt Lâm gia, đã tát mạnh bọn họ liên tục trong vô hình.

- Tôi còn là thần y Đông Hải, Mạc đại sư, tôi cũng là Long Vương của tiểu đội Thanh Long Long Tổ.

Mạc Phàm dừng một lát nói.

Sắc mặt đám Lâm Thiên Phong hung ác nham hiểm đến mức tận cùng.

- Đúng rồi, trừ chuyện đó ra, tôi còn có một tên khác là y tiên bất tử, hẳn là tiên nhân mà các ông hay nói.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói, giọng điệu như kể chuyện xưa.

Nhưng đám Lâm Thiên Phong nghe xong, lại như có trái bom nổ mạnh.- Tiên nhân?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 688


Cơ thể đám Lâm Thiên Phong run rẩy không thôi, giống như motor hình người run rẩy kịch liệt, biểu cảm đều giống như nhau, hoàn toàn là sợ ngây người.

Nhất là Lâm Thiên Phong, ông ta biết nhiều hơn, biểu cảm cũng khoa trương nhất.

Mắt ông ta mở to, miệng há lớn, âm thanh kinh ngạc liên tục phát ra từ miệng ông ta.

“A…”

- Tiên nhân, Mạc Phàm thực sự là tiên nhân sao?

Từ xưa Hoa Hạ có rất nhiều ghi chép về tiên nhân, Tượng Lão Tử, Trương Đạo Lăng, Lã Động Tân, vân vân, người nào cũng là thượng thiên nhập địa, không gì không làm được cuối cùng vũ hóa đăng tiên.

Cho dù hiện giờ có một số thầy bói, đạo môn nhân sĩ được gọi là tiên nhân, nhưng đều là danh xưng, bọn họ cách tiên nhân xa.

Trong ghi chép của Lâm gia, tuy linh khí trên Địa Cầu khô kiệt, gần trăm năm qua chưa từng xuất hiện tiên nhân, nhưng tiên nhân có tồn tại.

Lâm Thiên Nam Lâm gia bọn họ và Vạn Thiên Tuyệt Thanh Bang, chỉ cần tiến thêm một bước, cũng coi như tiến vào hàng ngũ tiên nhân.

Mạc Phàm thực sự là tiên nhân sao?

- Chuyện này…

Chẳng trách Lâm gia bọn họ thua thảm như thế, dưới tiên nhân đều là con kiến, người đấu với tiên, không khác gì con kiến đấu với người.

Lâm Thiên Phong lập tức như cà nhiễm sương.

Trong mắt những người khác là khó mà tin, nhìn vị tiên nhân là Mạc Phàm.

- Mạc tiên nhân, Lâm gia chúng tôi thua, là Lâm gia chúng tôi có mắt như mù, mong cậu nể mặt chúng tôi là phàm nhân, tha cho những con kiến như chúng tôi một đường sống.

Dù sao Lâm Thiên Phong cũng là gia chủ Lâm gia, nhanh chóng phản ứng kịp.

Mạc Phàm lắc đầu cười, ở trong mắt hắn Lâm gia như con kiến, hắn căn bản không thèm ngó tới.

Nếu là lúc hắn vừa đến Giang Nam, hắn vốn không cần để ý Lâm gia.

Nhưng mà hiện giờ, Lâm Thiên Phong tự hạ thấp thân phận xưng là con kiến, ý đồ nhận được thương hại của hắn, còn có tác dụng sao?

Nếu hắn không phải tiên nhân, Mạc gia đã bị diệt rồi.

- Đúng rồi, còn một việc tôi muốn nói cho ông, kiếp trước Mạc gia tôi bị Lâm gia các ông diệt, một đời này Lâm gia các ông lại định ra tay với Mạc gia tôi, nếu ông là tôi ông sẽ bỏ qua cho Lâm gia không?

Mạc Phàm uống trà cười nói.

- Cái gì?

Tuy Lâm Thiên Phong nghe có chút mơ hồ, nhưng không cần nghe hiểu quá nhiều là được, chỉ cần biết một phần trong đó.

Mạc Phàm là trích tiên tới báo thù.

Mồ hôi như hạt đậu chảy từ trán ông ta xuống, trong chớp mắt một chút tơ máu cuối cùng biến mất.

Kiếp trước Lâm gia diệt Mạc gia, nếu ông ta là Mạc Phàm, ông ta sẽ diệt Lâm gia trước tiên, căn bản không đợi Lâm gia ra tay.

Nhưng nếu bây giờ ông ta nói vậy, đồng nghĩa với việc muốn chết.

- Nếu tôi là Mạc tiên nhân, tôi sẽ khiến Lâm gia thành nô lệ của Mạc gia, nô dịch ngàn năm.

Lâm Thiên Phong vụng trộm liếc nhìn Mạc Phàm nói.

Ổn định Mạc Phàm trước, Mạc Phàm có thể giết Quỷ Lão, nhưng sau lưng Lâm gia bọn họ còn quân bài chưa lật, Lâm Thiên Nam vô địch thiên hạ.

Chỉ cần giữ được tính mạng, Lâm gia bọn họ còn cơ hội xoay người.

Mạc Phàm chỉ là trích tiên, không phải là tiên nhân thật sự có bản lĩnh khai thiên tích địa, chắc chắn Mạc Phàm hiện giờ không phải đối thủ của Lâm Thiên Nam.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Lâm Thiên Phong một cái, giống như nhìn thấu mục đích của Lâm Thiên Phong.

- Quả nhiên ông không phải y tiên bất tử tôi.

Lâm gia muốn trở thành nô lệ của hắn, nô lệ của y tiên bất tử hắn có cấp bậc thấp như vậy sao?

- Chuyện này…

Lâm Thiên Phong nhướn mày, ánh mắt phát lạnh.

Ông ta chậm rãi đứng dậy, chỉnh sửa quần áo.

- Mạc tiên nhân, rốt cuộc cậu muốn thế nào, cậu đừng quên sau lưng Lâm gia chúng tôi còn có Lâm Thiên Nam, cậu giết Dư tổng Chu tổng tôi không so đo với cậu, nhưng cậu dám ra tay nữa, Lâm Thiên Nam sẽ diệt Mạc gia cậu, cho dù cậu là tiên nhân cũng không làm gì được, cậu suy nghĩ kỹ chưa.

Dù sao đã đến nước này, ông ta dứt khoát bình nứt không sợ bể, ông ta không tin ngay cả Lâm Thiên Nam mà Mạc Phàm cũng không sợ.

Lâm Thiên Phong vừa nói xong, trước mắt đám Mộc Hồng Viễn sáng lên, trên mặt là cười khẽ.

Theo như lời đồn, Lâm Thiên Nam có quan hệ với Lâm gia.

Lam gia đứng ra bác bỏ tin tức này nhiều lần, giải thích chuyện này, không ngờ Lâm Thiên Nam thật sự là chỗ dựa vững chắc của Lâm gia.

Lâm Thiên Nam đứng đầu thiên hạ, không phải người Quỷ Lão có thể so sánh.

- Lần này được cứu rồi!

Mạc Phàm cười khẽ, liếc mắt nhìn Mạc Tiểu Hàn một cái.

- Bọn họ thua hết rồi, giết hết đi.

- Cái gì?

Mộc Hồng Viễn còn cười chưa quá một giây, sắc mặt lập tức khó coi.

- Không…

Tiếng kêu hoảng loạn vang lên, đám Mộc Hồng Viễn có người nhảy cửa sổ, có người lấy lão tổng khác chắn trước người, phòng ngừa Bạch Tiểu Hàn nhìn trúng.

Nhưng mà âm thanh “răng rắc” vang lên trừ Lâm Thiên Phong ra.

Một đám người tư thế khác nhau, miệng đều há to, vẫn duy trì biểu cảm trước khi bị đông lạnh.

Một khắc trước Mộc Hồng Viễn, Phương Thần Vũ và gia chủ nhà giàu có Giang Nam còn sống, trong chớp mắt chết hết.

- Cậu…

Lâm Thiên Phong nhíu mày, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ hung dữ, nghiến răng nghiến lợi.

Trong mắt Mạc Phàm không có một chút dao động, căn bản không để Lâm Thiên Nam vào mắt.

Lâm Thiên Phong lấy Lâm Thiên Nam uy h**p hắn, đúng là muốn chết.

Nếu hắn dám diệt Lâm gia, đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với Lâm Thiên Nam.

- Tôi biết Lâm gia ông có ân với Lâm Thiên Nam, nhưng Lâm Thiên Nam dám động vào người Mạc gia tôi, Lâm Thiên Nam cũng phải chết.

Mạc Phàm tự tin nói, trong mắt chớp lóe sắc bén.

Một đời này, người nào dám động vào người nhà hắn người đó chết, Lâm gia như vậy, Lâm Thiên Nam cũng như thế, Quân Khương Lâm cũng không ngoại lệ.

- Cho nên ông cũng chết đi.

Mạc Phàm nói tiếp.

Lâm Thiên Phong lùi về sau mấy bước, trên mặt là hung dữ.

- Cậu, tôi thành quỷ cũng không tha cho cậu, nếu có kiếp sau tôi nhất định phải diệt Mạc gia cậu.

- Ông không có cơ hội.

Hắn khẽ búng ngón tay, như thử đàn tranh, một đạo bạch quang biến mất vào trong cơ thể Lâm Thiên Nam.

Lâm Thiên Phong nhìn về phía tay ông ta, trên mặt hiện lên vẻ kỳ lạ.

Cơ thể ông ta lập tức như cát điêu khắc, cơn gió bên ngoài cửa sổ thổi vào, nhanh chóng biến thành hạt cát rơi xuống đất.

“A…” Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

- Muốn có đời sau, phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không.

Mạc Phàm uống một hơi cạn sạch chén trà nói.

Ý niệm hắn vừa động, một đám phù văn bay từ người hắn ra, bay vào trong mi tâm những mỹ nữ mặc sườn xám mặt không còn chút máu, xóa sạch trí nhớ bọn họ, đứng dậy rời đi.

Kế tiếp là Lâm Khuynh Thiên.

Để lại thư ký mỹ nữ của Lâm Thiên Phong nói chuyện một mình trong điện thoại.

Tỉnh Giang Nam, tháp Đông Phương, đây là kiến trúc cao nhất tỉnh Giang Nam.

Lâm Khuynh Thiên cho một tay vào túi, một tay cầm rượu vang, đứng trên sàn thủy tinh nói.

Dưới chân là độ cao 400 mét, chỉ cần thủy tinh tầng này vỡ, sẽ trực tiếp rơi xuống, rất nhiều người sợ độ cao đứng ở đây chân như nhũn ra, có một số người còn nằm sấp trên kính, không dám cử động.

Phía sau Lâm Khuynh Thiên, đám Phạm Nhất Trần, Phương Tử Nhạc cười như không cười, cũng đứng trên sàn thủy tinh.

- Nhất Trần, cậu biết cảm giác rơi từ trên cao xuống thế nào không?

Lâm Khuynh Thiên uống một ngụm rượu, lùi trở về hỏi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 689


- Trái tim của em không tốt không thích hợp với hoạt động mạnh như nhảy Bungee, nhưng sẽ vô cùng k1ch thích.Phạm Nhất Trần cười nói.

- Trái lại em từng thử rồi, như anh ăn dưa hấu, nhưng không có dao, sau đó ném mạnh nó xuống đất, vô cùng đã nghiền.

Phương Tử Nhạc cười quỷ dị nói.

Anh ta từng thôi miên một tình địch, tình địch này ngã từ tầng cao xuống, anh ta đi quan sát toàn bộ quá trình, rất k1ch thích.

- Phương thiếu, nhất định là anh chưa từng thấy Tiên Thiên Tông Sư nhảy từ nhà cao tầng xuống.

Dư Bân ra hiệu bằng tay rơi xuống, cười âm hiểm nói.

- Vậy sẽ vô cùng k1ch thích.

- K1ch thích hay không, anh sẽ thấy cảnh tượng có người nhảy xuống nhanh thôi.

Lâm Khuynh Thiên cười nói.

Anh ta nói với Quỷ Lão rồi, bọn họ sẽ để Mạc Phàm còn một hơi cuối cùng, để Mạc Phàm và những người Mạc gia khác còn sống nhảy từ tháp Đông Phương xuống.

Để cho cả Giang Nam biết, đắc tội Lâm gia bọn họ sẽ có kết cục gì, cũng vì trút giận cho anh ta.

Vậy mà một tên tiểu tử thắng anh ta ba lần, tuyệt đối không thể thắng lần thứ 4.

- Vậy em chúc mừng Lâm thiếu.

Phạm Nhất Trần cười nói.

Khóe miệng đám Phương Tử Phong, Phương Tử Nhạc và Dư Bân nhếch lên, đều cười.

Bọn họ đều ăn khổ chỗ Mạc Phàm, cuối cùng cũng đến lúc báo thù.

- Lâm thiếu, khi nào tiểu tử kia được đưa tới?

Phương Tử Phong hỏi.

- Chờ một lát, sẽ nhanh thôi.

Lâm Khuynh Thiên tự tin nói.

Lúc này, chắc là Mạc Phàm chỉ còn lại chút sức lực.

- Nếu còn thời gian, chúng ta gọi mấy mỹ nữ trợ hứng trước, chuyện tốt như thế nếu không có mỹ nữ vây xem, chẳng phải không thú vị sao?

Phương Tử Phong cười nói.

Nếu muốn báo thù, tất nhiên phải báo cho Mạc Phàm hoài nghi nhân sinh, thiên sinh vạn thế không dám đắc tội bọn họ.

- Có thể.

Lâm Khuynh Thiên hơi nhếch miệng.

Phương Tử Phong cười khẽ, chỉ trong chốc lát, một đám mỹ nữ mặc lễ phục trễ ngực trang điểm đậm, oanh oanh yến yến đi đến.

Bọn họ vừa thấy Lâm Khuynh Thiên, mắt lập tức sáng lên.

Bọn họ đến đây đều là dụ dỗ con rùa vàng, Lâm Khuynh Thiên là con rùa vàng lớn nhất trong tứ thiếu Giang Nam.

Không chỉ có Lâm Khuynh Thiên ở đây, những người khác cũng là quý công tử nổi tiếng ở Giang Nam.

Một đám mỹ nữ không do dự, lập tức nhào tới.

- Lâm thiếu, có trò hay gì thế, mà gọi chúng em đến đây?

Một mỹ nữ tóc ngắn màu đỏ tựa vào người Lâm Khuynh Thiên, như làm nũng hỏi.

- Có người đánh cược với Lâm thiếu, thua phải nhảy xuống tháp Đông Phương, hôm nay là ngày cuối cùng.

Phạm Nhất Trần giải thích.

- Đánh cược với Lâm thiếu, người nào lớn mật như vậy, không phải chắc chắn sẽ thua sao.

Mỹ nữ tóc đỏ cười nói.

- Các em nghe nói đến Mạc đại sư Đông Hải chưa.

Lâm Khuynh Thiên cười khẽ hỏi.

- Là người Đông Hải chạy khắp nơi trêu chọc phiền phức, chạy đến Giang Nam gây chuyện sao?

Một mỹ nữ bên cạnh Phương Tử Phong hỏi.

Thiên Thành Diệt tuyên bố muốn Đông Hải, rất nhiều phú hào thành phố Đông Hải chạy đến Giang Nam tị nạn.

Khi bọn họ bồi những phú hào đó, nghe được từ miệng những phú hào đó.

- Chính là cậu ta.

Phương Tử Phong nâng cằm mỹ nữ kia lên nói.

- Vậy hôm nay có trò hay để xem rồi.

Một đám mỹ nữ cười đùa nói.

Lâm thiếu đánh cược với Mạc đại sư, người nào thua người đó nhảy tháp Đông Phương, chuyện lớn như thế, chắc chắn ngày mai sẽ lên đầu đề báo Giang Nam.

- Sao Mạc đại sư kia còn chưa tới, không phải là không dám tới đấy chứ?

Mỹ nữ tóc đỏ cười nói.

- Tôi cũng thấy vậy, dù sao cũng là đánh cược với Lâm thiếu chúng ta.

- Không sai!

Một đám mỹ nữ vỗ mông ngựa Lâm Khuynh Thiên.

Đây là Lâm thiếu, một Mạc đại sư, sao có thể thắng.

Lâm Khuynh Thiên hơi nhếch miệng, trong mắt hiện lên đắc ý, cười hài lòng.

- Hô hô, đợi xem.

Anh ta vừa nói xong, giọng nói của Mạc Phàm truyền từ bên cạnh đến.

- Không cần đợi, tôi đến rồi, các người có thể nhảy từ đây xuống.

Giọng nói này vang lên, mọi người chỉ cảm thấy chớp lóe bạch quang, mọi người nhìn nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy Mạc Phàm thản nhiên đứng trên sàn thủy tinh.

Ngón trỏ Mạc Phàm chớp lóe bạch quang, lướt qua không trung, một lỗ hổng to xuất hiện, gió thổi vù vù vào trong.

Mắt đám Lâm Khuynh Thiên mở to, tựa như gặp quỷ, sắc mặt khó coi.

Đám Quỷ Lão còn chưa tới, vậy mà Mạc Phàm tự mình đến đây, còn không bị thương chút nào.

Trong chớp mắt, sắc mặt đám Lâm Khuynh Thiên khó coi, không nói nên lời, bầu không khí vô cùng quỷ dị.

- Anh là Mạc đại sư Đông Hải sao, nếu đã đến đây, còn không mau nhảy xuống.

Mỹ nữ tóc đỏ không rõ tình huống cười nói.

Mỹ nữ tóc đỏ này mới nói xong, trán đám Lâm Khuynh Thiên đầy mồ hôi.

- Quỷ Lão đâu?

Lâm Khuynh Thiên trầm giọng hỏi.

- Tôi đến đây, cậu cảm thấy thế nào?

Mạc Phàm cười khẽ, hỏi ngược lại.

Sắc mặt đám Lâm Khuynh Thiên khó coi đến mức tận cùng, không dám thở mạnh.

Quỷ Lão chưa tới, vậy có nghĩa là bọn họ thua.

- Làm sao có thể?

- Các người đều đã ở đây, vậy thì nhảy xuống hết đi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Những người này đều tụ tập ở đây, giảm bớt thời gian hắn đi tìm từng người.

- Cái gì?

Mặt đám Phạm Nhất Trần không còn chút máu.

Bọn họ còn mời mấy mỹ nữ đến đây, ai biết không nhìn thấy Mạc Phàm xấu mặt, trái lại là bọn họ nâng cục đá đập vào chân mình.

- Lâm thiếu!

Bọn họ đều ăn khổ chỗ Mạc Phàm, biết tình tình của Mạc Phàm rồi, tất nhiên không dám động vào Mạc Phàm, tất cả đều nhìn về phía Lâm Khuynh Thiên, trên mặt không còn kiêu ngạo như trước.

Nếu Lâm Khuynh Thiên không cứu bọn họ, hôm nay bọn họ xong rồi.

Đám mỹ nữ vừa rồi còn cười, lập tức không cười được nữa.

Ngực bọn họ không nhỏ, nhưng không ngu dốt.

Chỉ sợ Lâm Khuynh Thiên này đánh cược, không thắng chỉ có thua.

Ánh mắt một đám mỹ nữ nhìn Mạc Phàm khác thường hơn nhiều, không ít người vội vàng rời khỏi người đám Lâm Khuynh Thiên.

Sắc mặt Lâm Khuynh Thiên khó coi, hai mắt gần như phun lửa, quả đấm không tự chủ nắm chặt lại.

Anh ta xem thường Mạc Phàm rồi, vậy mà đám Quỷ Lão không phải đối thủ của Mạc Phàm, anh ta lại thua rồi, thua bốn lần trên tay một người.

- Mạc Phàm, tôi thua, cậu chắc chắn muốn tôi nhảy xuống à, tôi mà nhảy xuống, Mạc gia các cậu sẽ là kẻ thù không đội trời chung với Lâm gia.

- Kẻ thù không đội trời chung sao?

Mạc Phàm lắc đầu cười.

ấ ế ấ ế ể ồ- Lâm gia cậu ra tay với Mạc gia, cậu cảm thấy chúng ta không phải kẻ thù không đội trời chung à? Nếu cậu cảm thấy như vậy chưa tính, trước khi tới nơi này, tôi đã giết đám Lâm Thiên Phong ở quán trà, bây giờ các cậu có thể nhảy rồi.

- Cái gì?

Lỗ chân lông trên người đám Lâm Khuynh Thiên lập tức nổ tung.

Bọn họ biết đám Lâm Thiên Phong đợi tin ở quán trà, Mạc Phàm biết, chắc chắn lời cậu ta nói là thật.

Mạc Phàm dám giết Lâm Thiên Phong, vì sao không dám giết bọn họ.

Mắt Lâm Khuynh Thiên khẽ đảo, bắt lấy mỹ nữ bên cạnh còn chưa rời đi.

- Mạc Phàm, cậu để chúng tôi nhảy cũng được, tôi sẽ mang cô bé này đi cùng.

Anh ta không tin Mạc Phàm sẽ mặc kệ sống chết của người bình thường.

- Lâm thiếu, đừng mà!

Sắc mặt mỹ nữ tóc đỏ tái nhợt, hoảng sợ kêu lên.

Nhảy từ tháp Đông Phương xuống, chắc chắn sẽ bị nát bét.

Những người khác cũng bắt chước theo, bắt mỹ nữ bên cạnh làm lá chắn.

- Các người cảm thấy có tác dụng sao?

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên hồng quang, hai mắt lập tức như trăng máu, từng đạo huyết quang bay từ trong mắt hắn ra, bắn về mắt mấy người.

Đám Phạm Nhất Trần lập tức như tượng gỗ buông những mỹ nữ đó ra, đi về phía lỗ hổng, một đám người biến mất trong tháp Đông Phương.

Nhưng Lâm Khuynh Thiên không chỉ không nhúc nhích, khí tức quỷ dị trên người lan tràn ra, giống như một trái bom sắp nổ mạnh.

Mạc Phàm nhíu mày lại.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 690


- Thần Giám?

Trong mắt Mạc Phàm hiện lên lam quang, nhìn về phía Lâm Khuynh Thiên, lông mày lập tức nhíu lại.

- Phương pháp ký gửi hồn sao?

Mạc Phàm nhìn Lâm Khuynh Thiên dị biến, lẩm bẩm.

Hồn lực này mạnh không kém cường giả Tiên Thiên đỉnh phong, hồn lực của Quỷ Lão, Băng Ma bị giết, ở trước mặt hồn lực này căn bản không chịu nổi.

Đây còn chưa phát động hoàn toàn, nếu phát động hoàn toàn, không biết mạnh cỡ nào.

Nhưng có một việc hắn chắc chắn, hồn lực này không phải là Lâm Khuynh Thiên.

- Lâm Thiên Nam sao?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nói.

Hắn không ngăn cản Lâm Khuynh Thiên, trái lại vẫy tay với những mỹ nữ kia.

- Nơi này không còn việc của các cô, các cô có thể đi rồi.

Vừa rồi những mỹ nữ này bị đám Lâm Khuynh Thiên lấy làm lá chắn, gần như bị dọa u mê, nghe thấy giọng Mạc Phàm, nói cảm ơn Mạc Phàm, lại nhìn về phía Lâm Khuynh Thiên, nhanh chóng rời đi.

Mạc Phàm ngồi trên ghế sô pha, thản nhiên nhìn Lâm Khuynh Thiên.

Khí tức trên người Lâm Khuynh Thiên nổ tung một tầng lại một tầng, giống như đóa hoa nở, mỗi lần nở một tầng, khí tức sẽ cường đại hơn chút.

Nhiệt độ tầng này cũng thấp hơn nhiều, may mà tầng này được Lâm Khuynh Thiên bao hết, nếu không có không ít người té xỉu.

Chỉ trong phút chốc, “bùm” một tiếng, khí tức trên người Lâm Khuynh Thiên phóng ra toàn bộ, hồn lực như long quay quanh Lâm Khuynh Thiên, kình phong tự động nhấc lên, làm tóc và quần áo Lâm Khuynh Thiên bay phấp phới.

Lâm Khuynh Thiên như thay đổi thành một người khác, cằm khẽ nâng lên, vẻ mặt lãnh khốc, hai mắt như đuốc, cả người giống như bảo đao thoát khỏi vỏ!

Khí tức sắc bén, làm cho người ta có cảm giác như núi cự đao treo trên đỉnh đầu.

Mạc Phàm làm như không có chuyện gì, giơ tay rót cho mình một ly Laffey.

- Cậu là người muốn giết Lâm Khuynh Thiên?

Lâm Khuynh Thiên liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, nhíu mày hỏi.

Giọng nói trầm thấp mà tràn đầy từ tính, còn mang theo cảm giác như bề trên.

- Hẳn là ở đây không có người khác.

Mạc Phàm mỉm cười nói.

- Nếu là cậu, tôi khuyên cậu một câu, tha cho đứa bé này, xin lỗi đứa nhỏ này, gia tộc các cậu còn mạng để sống.

Lâm Khuynh Thiên gần như ra lệnh nói.

Mạc Phàm nhướn mày, cười khinh thường.

Quả thật hắn không ngờ, vậy mà trên người Lâm Khuynh Thiên ẩn chứa hồn lực cường đại như thế.

Nhưng chỉ là hồn lực đã muốn hắn tha cho Lâm Khuynh Thiên, còn nói xin lỗi với Lâm Khuynh Thiên nữa, Lâm Thiên Nam nghĩ mình là ai?

Võ Đế Quân Khương Lâm không được, Lâm Thiên Nam hiện giờ càng không được, Lâm Thiên Nam chân chính cũng không có khả năng.

- Cho anh một phút đồng hồ nói cho tôi biết lý do không giết Lâm Khuynh Thiên, nói xong anh có thể cút.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Tiểu tử, cậu biết tôi là ai không?

Mắt Lâm Khuynh Thiên mở to, hai đạo hàn quang như đao bắn về phía Mạc Phàm.

Rõ ràng chỉ có một người nói chuyện, nhưng giống như có rất nhiều người lớn tiếng chất vấn quanh Mạc Phàm, những giọng nói đều có nam nữ già trẻ, mãi mà không dừng lại, làm da đầu người ta run lên.

Mạc Phàm không thèm nhìn hai đạo bạch quang, ngón tay khẽ búng, hai đạo bạch quang lập tức biến mất.

Làm xong những chuyện này, lúc này hắn mới thản nhiên nói:

- Một đám người chết, anh còn 50 giây.

Hắn tưởng rằng là một chút hồn phách của Lâm Thiên Nam, Lâm Thiên Nam có thể trở thành cao thủ số một Hoa Hạ, hẳn là có hồn lực cỡ này.

Nhưng hiện giờ xem ra hồn lực này không phải của Lâm Thiên Nam, mà là hồn lực của một đám người hợp lại, nhân số không dưới trăm người, hẳn là rót toàn bộ tu vi khi còn sống vào trong thứ chứa nào đó.

Lâm Khuynh Thiên nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, lập tức thay vào đó là lửa giận.

- Tiểu tử, cậu nhất định phải tự tìm đường chết sao, chỉ cần cậu dám giết tiểu tử này, đợi Thủ Hộ Nhất Tộc chúng tôi đuổi giết đi.

- Thủ Hộ Nhất Tộc?

Mạc Phàm nhướn mày.

Mấy chữ này không hề xa lạ với hắn, Thủ Hộ Nhất Tộc tên cũng như nghĩa tồn tại vì bảo vệ.

Có thể bảo vệ một gia tộc, cũng có thể bảo vệ một thứ hay tín ngưỡng nào đó.

Có thể là một người, cũng có thể là một tộc.

Kiếp trước vì hắn đạt được Luân Hồi Chi Lô, bên cạnh có Thủ Hộ Nhất Tộc.

Thật không ngờ, vậy mà trên người Lâm Khuynh Thiên cũng có Thủ Hộ Nhất Tộc.

- Thú vị, tôi xem các người bảo vệ thứ gì?

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe tinh quang, hai đạo kim sắc nở rộ trong mắt hắn, bắn về phía người Lâm Khuynh Thiên.

Nếu là bảo vệ gia tộc Lâm gia, khi gi ết chết Lâm Thiên Phong, không có khả năng Thủ Hộ Nhất Tộc không xuất hiện, vậy thì chắc chắn là bảo vệ một thứ nào đó.

Kim quang đến chỗ nào, thân thể Lâm Khuynh Thiên lập tức biến thành trong suốt, lấy mắt thường nhìn thấy tâm can tỳ vị,... của Lâm Khuynh Thiên.

Chỉ trong phút chốc, ánh mắt hắn nhìn về phía mi tâm Lâm Khuynh Thiên, lông mày nhíu lại.

Chỗ mi tâm Lâm Khuynh Thiên, có một chiếc chìa khóa cổ trôi nổi ở đó.

Chiếc chìa khóa này có màu đen, giống như có chút tuổi đời, đã không thấy rõ phù văn ở bên trên, nhưng linh lực ở bên trong lộ ra không yếu chút nào, mạnh hơn Bạch Ngọc Kiếm pháp bảo trên tay hắn, hồn lực trên người Lâm Khuynh Thiên cũng xuất phát từ trong pháp bảo này.

- Pháp bảo, còn không phải pháp bảo bình thường, các anh vì bảo vệ thứ này mà tồn tại sao?

Mạc Phàm cười hỏi.

Tuy hắn không biết pháp bảo này có tác dụng gì, nhưng không phải đồ tầm thường, nếu không đã không có người bảo vệ.

Thứ này như hoa dại ven đường và tiên thảo có thể khiến người ta cải tử hoàn sinh, cái trước không ai quan tâm, cái sau nếu không phải yêu thú trông coi thì có trận pháp bảo vệ.

- Tiểu tử, cậu muốn làm gì?

Lâm Khuynh Thiên thấy Mạc Phàm phát hiện ra chiếc chìa khóa này, sắc mặt thay đổi, giống như bị giẫm phải đuôi, cảnh giác nhìn chằm chằm Mạc Phàm nói.

Vậy mà Mạc Phàm có thể nhìn Thức Hải của người khác, điều này làm anh ta khó tưởng tượng nổi.

- Tôi muốn thứ này rồi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Nếu là pháp bảo, sao có thể bỏ qua?

Một tay hắn vươn ra, tìm kiếm trên người Lâm Khuynh Thiên cách không, một đạo bạch khí lập tức bay về phía Lâm Khuynh Thiên.

Sắc mặt Lâm Khuynh Thiên thay đổi, tay anh ta khẽ cử động, một khí binh lập tức thành hình, kình phong cuồn cuộn nổi lên, chém về phía Mạc Phàm.

- Tiểu tử, cậu không phải huyết mạch của Lâm gia, đạt được pháp bảo này cũng vô dụng, cậu lập tức dừng tay tôi sẽ tha cho cậu không bị đuổi giết, chỉ cần cậu lấy pháp bảo này, tôi đảm bảo cậu sẽ bị cả giới võ đạo và pháp đạo Hoa Hạ đuổi giết, Lâm Thiên Nam cũng thành kẻ thù không đội trời chung với cậu.

Lâm Khuynh Thiên nói, cánh tay hạ xuống, đao khí tung hoành chém về phía đỉnh đầu Mạc Phàm.

Dụng cụ pha trà, chén trà ở xung quanh bị thổi rơi xuống đất, âm thanh bị vỡ vang lên liên tục, bầu không khí căng thẳng.- Hửm?

Mạc Phàm nhướn mày, liếc mắt nhìn Lâm Khuynh Thiên, không sợ chút nào.

Tựa như tiền tài, mỹ nữ, mỗi thứ đều là kiếm 2 lưỡi, lợi và hại nửa này nửa nọ, nhưng ai có thể chùn bước trước núi vàng, nhìn thấy mỹ nữ dáng người nóng bỏng, dung mạo khuynh thành sẽ buông tay?

Pháp bảo cường đại đối với Tu Tiên Giả, như tiền tài và phụ nữ đối với người bình thường, nhìn thấy có thể không lấy?

Thủ Hộ Nhất Tộc thì sao, Lâm Thiên Nam thì thế nào?

Hắn cười khẽ, hai ngón tay vươn ra, kẹp lấy một cách dễ dàng, ngón tay chụm lại, đao khí cường đại lập tức vỡ nát như đồ sứ.

Hồn lực cường đại thì cường đại, nhưng vì là hồn lực của nhiều người, tựa như năm bè bảy mảng, gió thổi qua là tán, mưa đánh sẽ sập, căn bản không là gì trước mặt hắn.

- Đã hết một phút, có thể đi chết đi.

Tròng mắt Mạc Phàm lập tức biến thành màu bạc.

Lâm Khuynh Thiên đang khiếp sợ thực lực không hợp tuổi tác của Mạc Phàm, vẻ mặt lập tức ngây ra như phỗng, ngây ngốc tại chỗ.

Tay kia của Mạc Phàm vươn vào trong mi tâm Lâm Khuynh Thiên, lấy chìa khóa kia ra.

Chìa khóa được lấy ra, Lâm Khuynh Thiên như tượng gỗ nhảy xuống theo đám Phạm Nhất Trần.

Tiếng nguyền rủa vang lên, bóng dáng anh tuấn biến mất trong mây mù.

Lâm Khuynh Thiên chết!
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 691


Lâm Khuynh Thiên nhảy từ tháp Đông Phương xuống, cả tỉnh Giang Nam nổ tung.

Phương gia, Phạm gia và mấy thiếu gia khác nhảy lầu, vậy mà đại thiếu Lâm gia một trong tứ thiếu cũng nhảy lầu.

Đối với những người có hiểu biết ở Giang Nam, cho đến bây giờ đều là đại thiếu Lâm gia và những thiếu gia gia tộc khác khiến người khác nhảy lầu, chưa từng có chuyện bọn họ nhảy lầu.

Tin tức Lâm Khuynh Thiên nhảy lầu truyền ra không lâu, tin đám Lâm Thiên Phong bị giết cũng truyền ra.

Cả Giang Nam lập tức như núi lửa bùng nổ, run rẩy từng đợt.

Trên giường to trong một căn biệt thự, một người đàn ông phúc hậu để trần, tay không thành thật ôm một mỹ nữ diêm dúa lòe loẹt, nghe điện thoại.

- Ông chủ, Lâm gia bị Mạc gia diệt rồi.

Trong di động, một thư ký kích động nói.

- Cái gì?

Lực chú ý của người đàn ông còn đang đặt trên người mỹ nữ diêm dúa lòe loẹt, qua vài giây lúc này mới phản ứng kịp.

- Đợi một chút, cô không lầm chứ?

- Hiện giờ TV đều đã đưa tin, không sai được.

Thư ký giải thích.

- Nói như vậy, Mạc gia thắng sao?

Vẻ mặt người đàn ông sửng sốt, nói.

Lâm gia đấu với Mạc gia không ai không biết, ông ta đã chuẩn bị làm xong với tình nhân, sẽ đến Lâm gia chúc mừng, ông ta đã chuẩn bị lễ rồi.

- Chuyện này…

- Thân ái, làm sao bây giờ?

Mỹ nữ diêm dúa lòe loẹt cảm thấy người đàn ông dừng lại, bất mãn hỏi.

- Lâm gia và gia chủ, thiếu gia mấy gia tộc đứng về phía Lâm gia bị giết rồi.

Vẻ mặt người đàn ông khó coi nói.

Lâm gia vừa nói, bọn họ gần như đứng bên Lâm gia trước tiên, ai biết Lâm gia bị Mạc gia diệt.

- Cái gì?

Khuôn mặt mỹ nữ diêm dúa lòe loẹt vốn như cây đào mật chín mộng, nghe câu này trên mặt lập tức tái mét.

- Sao lại có chuyện này!

- Anh cũng thấy không có khả năng, ai biết Mạc đại sư Đông Hải đáng sợ như vậy.

- Vậy chẳng phải anh cũng nguy hiểm rồi sao?

- Ai nói không phải chứ?

- Vậy chúng ta làm sao giờ, nếu không thì?

Đôi mắt của thiếu phụ xinh đẹp khẽ đảo, nói.

- Cũng chỉ có thể như vậy.

… T

rong lúc này, phàm là những người đứng bên Lâm gia đều cảm thấy bất an, sợ sau Chu gia, Phương gia, Dư gia, người kế tiếp bị diệt là bọn họ.

Chuyện như vậy cũng xảy ra ở biệt thự La gia.

- Cái gì, Lâm gia thua?

Mắt La Yên mở to, khó có thể tin nói.

Nhiều người ra tay như thế, Lâm gia, Thanh Bang, Liễu gia, còn có Hắc Ám Giáo Đình, vậy mà không làm gì được Mạc Phàm?

- Con xem TV thì biết.

La Phi tức giận nói.

Lúc trước xin lỗi Mạc Phàm là giải quyết được mọi chuyện, La Yên không cần đánh cược.

Lần này hay rồi, đợi Mạc Phàm tìm tới cửa đi.

La Yên chưa mở TV, di động đã vang lên, cô ta lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua sắc mặt thay đổi.

Đây là tin tức bạn thân cô ta gửi tới, không chỉ Lâm gia và mấy gia tộc bị diệt, người Mạc gia đều được thả, mấy người trong gia tộc Lâm gia đang bị điều tra, Lâm gia xong đời rồi.

“Cộp cộp!” La Yên lùi về sau mấy bước theo bản năng.

- Vậy làm sao bây giờ?

Đôi mắt La Yên khẽ đảo, không biết làm sao nên hỏi.

- Còn làm sao được nữa, chỉ có thể xin lỗi.

Đám Quỷ Lão không phải đối thủ của Mạc Phàm, La gia bọn họ lợi nhất cũng chỉ đứng thứ 6 Hắc Bảng, ngay cả Quỷ Lão cũng không bằng, càng không phải đối thủ của Mạc Phàm.

Ngoại trừ tự mình tới cửa xin lỗi nhận thua, còn có thể làm gì?

- Xin lỗi, con không đi.

La Yên vội nói.

La Phi nhíu mày, nhìn về phía La Yên, sắc mặt lập tức khó coi.

- Có phải con động tay động chân gì đó sau lưng Mạc gia hay không?

Không ai hiểu con gái bằng cha, La Yên là con gái ruột của ông ta, sao ông ta không biết tính La Yên.

Chỉ cần bị người ta bắt nạt, nếu không xả giận, tuyệt đối không bỏ qua, nhìn biểu cảm của La Yên chắc chắn đã làm chuyện gì rồi.

- Không sai, con đã phái người đuổi giết người Mạc gia, nhưng Mạc Phàm bắt nạt con trước, con phái người thu thập cậu ta là đúng, cùng lắm thì chúng ta về Mạc Bắc, con không tin Mạc Phàm còn có thể tìm đến Mạc Bắc chúng ta.

La Yên không cam lòng nói.

- Cái gì, vậy mà con phái người đuổi giết người nhà Mạc Phàm?

Trước mắt La Phi bỗng tối sầm, thiếu chút nữa xỉu vì tức.

Ông ta đã xem thường La Yên rồi, ông ta cho rằng La Yên chỉ ra tay nhỏ mà thôi, ai biết La Yên cho người đuổi giết người Mạc gia.

- Yên Nhi, đừng trách cha quá tàn nhẫn với con, cha cũng không có biện pháp.

La Phi nắm chặt tay, trầm giọng nói.

Người ra tay với Mạc gia đều bị Mạc Phàm giết gần hết, đây chỉ là bước đầu tiên, chắc chắn Mạc gia sẽ không tha cho những người khác dễ dàng như vậy.

Nếu lúc này không đi xin lỗi Mạc Phàm, đợi Mạc gia tìm tới cửa thì muộn rồi.

- Cha à, đợi đã, cha đừng vội xin lỗi Mạc đại sư kia, thực ra chúng ta hoàn toàn không cần sợ cậu ta.

Sắc mặt La Yên thay đổi, vội vàng nói.

Cô ta không muốn bị đưa đến chỗ Mạc Phàm, chỉ cần nhìn thấy Mạc Phàm, cô ta chỉ có đường chết.

- Hừ, con nói hay quá nhỉ, trái lại con nói cho cha xem vì sao không cần xin lỗi?

La Phi hừ lạnh một tiếng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

- Cha cảm thấy bây giờ có bao nhiêu gia tộc ở Giang Nam sợ Mạc gia như chúng ta?

La Yên suy nghĩ một lát, nói.

- Còn phải hỏi sao, chắc chắn hơn 90%.

Những người đứng bên Lâm gia, hiện giờ đều lo lắng Mạc gia tìm tới cửa.

- Nếu chúng ta nghĩ kế từ trong, dùng bối rối trên hơn 90% người này đối đầu với Mạc Phàm, cha cảm thấy Mạc Phàm chịu đựng được không?Trong mắt La Yên hiện lên cơ trí, nói.

Tuy Lâm gia khiến hơn 90% gia tộc Giang Nam đứng phía mình, nhưng quá tự đại, không dùng lực lượng lớn như vậy, chỉ dùng lực lượng mấy nhà thân với Lâm gia.

Phương pháp này vừa không sáng suốt lại nguy hiểm.

Nếu để cô ta làm chuyện này, chắc chắn cô ta sẽ không tự mình ra tay, cô ta sẽ bảo hơn 90% thế lực này đi làm.

Cho dù thua, Mạc Phàm cũng không dám làm gì.

Mạc Phàm có thể diệt hơn 90% nhà giàu có ở Giang Nam, chuyện nàytuyệt đối không có khả năng.

Cho dù Mạc Phàm dám, sẽ có người ngăn cản.

Nhưng hiện giờ muộn rồi.

Hơn 90% gia tộc này sẽ vì bảo vệ mình, tự nghĩ biện pháp.

Chỉ cần hợp tất cả thế lực vào, hoàn toàn không cần xin lỗi Mạc Phàm.

- Cái gì?

Mắt La Phi mở to, sau đó sắc mặt trắng xanh.

La Yên không đi giải thích, còn muốn tiếp tục ra tay với Mạc Phàm.

Không thể không nói con gái ông ta vô cùng thông minh, quả thật lúc này là cơ hội tốt đối phó Mạc gia.

Nhưng một đám sài lang đối phó một con rồng, sẽ thành công sao?

Mạc gia hiện giờ như một con rồng.

- Con đây là làm liều đó.

La Phi tức giận nói.

- Cha à, vì sao cha phải sợ Mạc Phàm này, người mạnh đến mấy cũng có điểm yếu, cho dù cậu ta lợi hại, cũng lợi hại hơn vũ khí tiên tiến à, chẳng lẽ cha muốn ném con cho Mạc Phàm, đẩy con vào chỗ chết?

La Yên lạnh giọng hỏi.

- Vậy cha không còn lựa chọn, con muốn trách thì trách mình đắc tội Mạc Phàm.

Mặt La Phi khó coi, bất đắc dĩ nói.

- Nếu như vậy, vậy đừng trách con không khách sáo, cha à.

Ánh mắt La Yên phát lạnh, không sợ hãi nói.

Cô ta là đại tiểu thư La gia, không thể để mặc Mạc Phàm xử trí, nếu đắc tội Mạc Phàm phải chơi tới cùng.

- Con muốn làm gì, Yên Yên.

La Phi nhíu mày, khó hiểu nói.

Ông ta có cảm giác chuyện lớn sắp xảy ra.

Lúc này một giọng nói cứng cáp hữu lực vang lên.

- Con bé làm đúng lắm.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back