Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 667


“Cộp!”

Âm thanh dừng lại, hai bóng người cao lớn uy nghiêm đi từ sau đài đến trên bục đấu giá.

- Tiểu Lưu, tôi uống đan dược của Mạc tiên sinh gần một năm, tóc đều biến thành đen, cậu còn muốn thí nghiệm không?

Giọng nói này mới vang lên, cả sảnh bán đấu giá lập tức khiếp sợ.

Những người cười đùa nhìn thấy hai lão giả trên đài, tươi cười lập tức cứng đờ.

- Tần, Tần lão gia tử và Lạc lão gia tử?

- Chuyện này…

Trên mặt không ít người như bị đánh, khóe miệng giật giật, nhưng không phát ra tiếng.

Tuy Tần lão gia tử và Lạc lão gia tử đã về hưu, thế lực Tần gia và Lạc gia hoàn toàn không cùng cấp bậc với Lâm gia.

Nhưng bọn họ là tướng quân khai quốc, chỉ cần còn một hơi thở, đều không thể khinh thường.

Thân phận của hai bọn họ, vậy mà hạ thấp giá trị con người quảng cáo cho Mạc gia.

- Chuyện này…

Lưu Văn Thiên từ thủ đô tới nhìn thấy hai người, lập tức đứng dậy, nhanh chóng đi lên đài.

- Bác Tần, chú Lạc, hai người đây là?

Lưu Văn Thiên khẩn trương nói.

- Tới nói thật, thuận tiện đấu giá linh dược của Mạc tiên sinh, thế nào, ngay cả lời lão tử nói cũng không tin?

Lạc Phi tức giận nói với Lưu Văn Thiên.

- Cháu tin, cháu tin.

Lưu Văn Thiên vội vàng nói.

Nếu Giang Nam này có người khiến Lưu Văn Thiên ông ta sợ hãi, chắc chắn Tần lão và Lạc lão nằm trong đó.

Nhất là Lạc Phi, trước đây ông ta được đưa tới làm thuộc hạ của Lạc Phi, bị Lạc lão đánh không ít lần.

Hai lão gia tử đều tự mình đến, chắc chắn thuốc này là thật.

- Còn ai không tin không, không tin cũng không sao, dù sao các người chỉ có thể nhìn.

Lạc Phi liếc mắt nhìn người dưới dài một cái, không khách sáo nói.

Hai lão gia tử cùng đi xuống với đám Lưu Văn Thiên, ngồi bên cạnh Mạc Phàm.

Dưới đài, sắc mặt Lâm Khuynh Thiên khẽ đổi, nhưng nhanh chóng khôi phục lại.

Hai lão gia tử ủng hộ Mạc Phàm, anh ta đã sớm dự liệu.

Nhưng hai bọn họ đến có thể giúp Mạc gia lật bàn, nghĩ đơn giản quá nhỉ.

Tần lão và Lạc lão mới ngồi xuống, một giọng nói chói tai vang lên.

- Người Hoa Hạ các ông xem trọng chứng cứ nhất, cho dù hai lão gia tử nói vậy, cũng không thể chứng minh thuốc này có tác dụng?

Không ít người nhìn người vừa nói, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông Châu Âu đấu giá Thiên Ngọc Tủy.

Người khác sợ tướng quân khai quốc Hoa Hạ, anh ta thân là người của Hắc Ám Giáo Đình, không có gì phải sợ.

- Vị tiên sinh này nói không sai, thuốc quan trọng như thế, không thể vì một câu của lão gia tử mà tin là thật được?

Những người khác không dám nói to, nói thầm nho nhỏ.

- Các người lặp lại lần nữa xem?

Lưu Văn Thiên đứng dậy, mắt hổ như đuốc nhìn xung quanh.

Tần, Lạc lão gia tử đều là trưởng bối của ông ta, tất nhiên ông ta không cho phép người khác bất kính với bọn họ.

Xung quanh, hô hấp của không ít người bị kiềm hãm.

Lưu gia thủ đô, không phải người bình thường có thể chọc được.

Lưu lão gia tử Lưu gia là người khai quốc có công lớn không nói, Lưu Văn Thiên thế hệ sau của Lưu gia cũng giữ chức vị quan trọng, có thể nói xưng bá một phương ở thủ đô.

- Lưu tiên sinh, tôi nhớ nơi này là Giang Nam đúng không?

Lâm Khuynh Thiên cười khinh thường, đứng dậy nói.

Một câu đơn giản, không nóng không lạnh, nhưng nói cho Lưu Văn Thiên biết nơi này là địa bàn của Lâm gia, người thủ đô muốn giương oai ở đây phải hỏi anh ta trước.

- Cậu…

Lưu Văn Thiên nhíu mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Khuynh Thiên.

Lưu gia chỉ lợi hại ở thủ đô, cường long không áp địa đầu xà, đắc tội Lâm gia ở đây, sẽ không có trái cây ngon để ăn, ví dụ như vậy không phải chưa từng có.

Lúc trước có thái tử gia ở thủ đô đến Giang Nam, kết quả bị đại tiểu thư Tống gia đuổi đi vô cùng chật vật.

Đại sảnh bán đấu giá tràn đầy mùi thuốc súng.

- Tiểu Lưu, ngồi xuống đi, bọn họ nói không sai, lời tôi nói không hẳn là đúng, nhưng để bọn họ biết mình sai là được.

Bộ dạng Tần lão gia tử tràn đầy tự tin, cười hiền hậu nói.

Ông ta tự mình uống thuốc của Mạc Phàm, tất nhiên biết tác dụng.

Một đám ngốc mà thôi, không cần so đo với bọn họ.

Lưu Văn Thiên liếc mắt nhìn Lâm Khuynh Thiên một cái, ngồi xuống.

Khóe miệng Lâm Khuynh Thiên hơi nhếch lên, nhìn thoáng qua Mạc Phàm, cười đắc ý.

Mạc gia mời hai vị lão gia tử tới chỉ khiến cục diện hơi rung chuyển, mượn sức đám Lưu Văn Thiên, căn bản không có tác dụng gì.

Nơi này là Giang Nam, không có đường sống để người khác giương oai.

- Mạc tiên sinh, cậu muốn tiếp tục đấu giá đồ của Mạc gia hay không đây, nếu các cậu không đưa ra được chứng cứ hữu lực, tôi cảm thấy đừng làm chậm trễ thời gian của mọi người thì hơn.

Lâm Khuynh Thiên cười nói.

Vẻ mặt Mạc Phàm không vui không buồn, liếc mắt nhìn Lâm Khuynh Thiên một cái.

- Lúc trước tôi nói, nếu cậu muốn thua thì cứ vào, bây giờ những lời này sẽ có tác dụng.

Hắn nói xong liếc mắt ra hiệu với Mộc Phong Nhạc.

Trò hay mới bắt đầu, đâu có đạo lý kết thúc?

“Bốp bốp!” Mộc Phong Nhạc vỗ tay.

Một bác sĩ mặc áo dài trắng đẩy một cái lồng sắt đi lên đài.

Trong lồng, một con khỉ da bọc xương, làn da đều đã dán vào xương, hai mắt vô thần, lông trên người đều trắng, cuộn người nằm trong một góc, cái bụng nhanh chóng lên xuống, rõ ràng là hô hấp khó khăn.

Cho dù là ai cũng có thể nhìn ra được, con khỉ này đến tuổi chết rồi.

Con khỉ này vừa được đẩy lên, không ít người lắc đầu cười.

Nhất là Lâm Khuynh Thiên, lại càng cười khinh thường.

Có thể gia tăng tuổi thọ chưa bao giờ uống vào là có tác dụng ngay, cho dù là Thiên Ngọc Tủy của Lâm gia cũng phải ba ngày mới thấy tác dụng.

Lúc này Mạc gia đẩy một con khỉ già ra, chẳng lẽ muốn bọn họ đợi ở đây ba ngày?

Nói đùa.

- Tôi cảm thấy con khỉ già này uống thuốc kia sẽ sinh ra một con khỉ con.

Có người cười nói.

- Sinh khỉ con ông đừng có nghĩ, tôi dám cược con khỉ này sống không quá ba phút.

- Đừng nói nữa, coi như xem chuyện cười đi, cẩn thận Mạc đại sư để ông lăn ra đó.

Không ít người cười đùa, nhìn cái lồng trên đài.

Bác sĩ kia nhận một viên Thiên Thọ Đan trong tay nhân viên nữ, đưa cho con khỉ.

Con khỉ tưởng là thức ăn, hữu khí vô lực nhận đan dược, nhìn cũng không nhìn nhét vào miệng, nhắm mắt ngủ tiếp.

Một phút, con khỉ chậm rãi nhắm hai mắt.

Không ít người lắc đầu.

2 phút, vẫn vậy.

Rất nhiều người nở nụ cười.

3 phút, con khỉ không có một chút phản ứng, trái lại hô hấp chậm hơn.

- Tôi nói rồi mà, nó sống không quá 3 phút, con khỉ này xong rồi.

ổ ắLão tổng kia nhẹ nhàng thở ra, đắc ý nói.

Xung quanh lại tràn đầy tiếng cười, Mạc gia nói đan dược có thể gia tăng 10 năm tuổi thọ, vậy mà độc chết con khỉ, nếu tin tức này lan ra, chắc chắn ngày mai sẽ lên đầu đề báo Giang Nam.

Đám Lâm Khuynh Thiên nhếch miệng, lắc đầu cười.

- Xem lần này Mạc gia có biến mất không?

Đúng lúc này, “xoẹt” một tiếng.

Con khỉ mở to mắt, trong mắt nó nở rộ tinh quang, xoay người nhảy lên, lồng sắt chấn động.

Chỉ thấy lông trắng trên người nó nhanh chóng rụng xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy được, thay vào đó là một tầng lông đen, làn da dán vào xương như bơm đầy, bắp thịt lồi ra từng khối.

“Rống!” Con khỉ gào rú hưng phấn, dùng lực đập vào lồng sắt, một tay vươn về phía bác sĩ, giống như nếm được ngon ngọt của viên đan dược, muốn thêm viên nữa.

Chỉ chưa tới 3 phút, một con khỉ vừa già vừa gầy không còn bộ dạng nửa sống nửa chết lúc trước, như quay về thời trung niên, thậm chí còn hơn.

Ở đây, trên thì đám Lâm Khuynh Thiên, dưới thì bán đấu giá sư và nhân viên nữ đều khiếp sợ,

- Đây, đây là cải lão hoàn đồng sao?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 668


- Tôi không nhìn lầm đấy chứ?

Mắt rất nhiều người mở to, mắt đảo liên tục, tràn đầy vẻ khó mà tin.

Một con khỉ sắp chết ngay cả bộ lông cũng biến thành màu đen, như phục dùng tiên đan trên TV, lúc trước còn tóc trắng xóa, hơi thở như con ba ba già, sau đó lập tức biến thành thiếu niên tóc đen.

Tuy xảy ra trên người một con khỉ, nhưng ở trong mắt bọn họ không khác gì xảy ra trên người con người.

Dù sao ghen của khỉ không khác người mấy, con khỉ uống thuốc của Mạc Phàm có tác dụng lớn như thế, chắc chắn người ăn cũng có tác dụng tương tự.

Sắc mặt Lâm Khuynh Thiên, Tống Chung, Liễu Như Phong khó coi, cuối cùng không cười nổi.

Rất rõ ràng, quả thật Thiên Thọ Đan của Mạc Phàm có tác dụng, hơn nữa hiệu quả rất tốt, còn tốt hơn Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Tủy của Lâm gia.

Thiên Ngọc Tủy phải ba ngày mới có tác dụng, đan dược của Mạc Phàm chỉ cần 3 phút, cuối cùng cũng thấy loại thuốc tốt hơn.

Lúc trước bọn họ cảm thấy nắm chắc thắng lợi trong tay, hiện giờ không đơn giản như thế.

- Chuyện này…

Đại sảnh bán đấu giá lặng ngắt như tờ, tất cả bị màn thần kỳ này làm sợ ngây người.

Rất lâu sau, bán đấu giá sư ngơ ngẩn hỏi:

- Bác sĩ, con khỉ này trẻ bao nhiêu tuổi?

Lúc này bác sĩ thú y mới lấy lại tinh thần, vội vàng kiểm tra tình hình thân thể con khỉ này.

- Con khỉ này trẻ 12 tuổi.

- Cái gì?

Đại sảnh vừa náo nhiệt lại giống như chết lặng.

Phải biết rằng Thiên Ngọc Tủy của Lâm gia chỉ có tác dụng gần 3 năm, con khỉ gần chết uống đan dược của Mạc Phàm, lập tức trẻ 12 tuổi, tác dụng gấp 4 lần Thiên Ngọc Tủy.

Tuy đan dược này chỉ có thể phục dùng 3 viên, nhưng tự nhiên được thêm 30 năm tuổi thọ, Thiên Ngọc Tủy và Trường Sinh Quả dùng tiếp được hay không còn không biết.

Chỉ trong chớp mắt, không ít người hối hận đến mức ruột sắp đứt rồi.

Thiên Thọ Đan cực phẩm như thế, giá không khác Thiên Ngọc Tủy mấy, tác dụng lại gấp 4 lần Thiên Ngọc Tủy, cứ bị bọn họ bỏ lỡ như thế.

- Ông chắc chắn ông không lầm, ông nhìn cho kỹ, nếu sai, cẩn thận sẽ thảm lắm đó.

Dư Danh gia chủ Dư gia nói.

Trong giọng nói đều có ý uy h**p.

Nếu đan dược của Mạc Phàm có tác dụng như vậy, không phải không có khả năng lật bàn, đây là chuyện bọn họ không mong muốn nhất.

- Quả thật trẻ 12 tuổi, chỉ nhiều chứ không ít.

Bác sĩ thú y kia do dự một lát, nói chắc chắn.

Ông ta làm bác sĩ thú y mấy chục năm rồi, kinh nghiệm vô cùng phong phú, cơ bản sẽ không sai.

- Ông muốn…

Sắc mặt Dư Danh khó coi, giận dữ hét.

Ông ta còn chưa nói xong, Mạc Phàm nhíu mày, liếc mắt nhìn Dư Danh một cái.

- Muốn cái gì?

Dư Danh bị Mạc Phàm nhìn chăm chú như thế, vẻ mặt lập tức như bị cự long viễn cổ đến gần, miệng há to, chữ “chết” không nói ra được.

- Không, không có gì.

Dư Danh vội vàng ôm đầu nói, không dám nhìn Mạc Phàm.

Chuyện của Mạc đại sư, ông ta biết một chút.

Trương gia, Vương gia Đông Hải, Hoàng gia thủ đô, đều là vết xe đổ, ông ta làm càn trước mặt Mạc Phàm là muốn chết.

- Nếu như ông ta có chuyện, tôi giết ông.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Rõ ràng là giết người, lại không khác gì nói muốn làm thịt gà.

Dư Danh như bị người ta tát mấy cái, trong đôi mắt tràn ngập lửa giận, không dám phát ti3t.

Sắc mặt Lâm Khuynh Thiên nham hiểm, không nói gì, nhưng sắc mặt kém hơn nhiều.

Bên phía Mạc gia, Lưu Văn Thiên vô cùng kích động.

May mà ông ta không ngồi bên phía Lâm gia, nếu không hối hận cũng không kịp.

Thuốc cực phẩm như thế, hai thứ của Lâm gia khó mà so sánh được.

- Mạc đại sư, có phải có thể đấu giá Thiên Thọ Đan rồi không?

- Đừng sốt ruột.

Mạc Phàm lạnh nhạt vẫy tay với bán đấu giá sư.

Vừa bắt đầu bán đấu giá mà thôi, thứ tốt còn ở phía sau.

Bán đấu giá sư đạt được cho phép, lấy tấm thẻ còn lại.

- Vật phẩm bán đấu giá thứ hai có tên là Khuynh Thành, sử dụng một lần có thể khiến dung nhan không già 10 năm, có thể sử dụng vô kỳ hạn, giá quy định là 1 triệu.

Vải đỏ được vén lên, Khuynh Thành xuất hiện trước mặt mọi người, Thiên Ngọc Tủy tựa như hơi sữa trên người tiểu cô nương, Khuynh Thành tựa như mùi thơm xử nữ trên người thiếu nữ 18.

- Cái gì?

Lần này không như quả bom nổ mạnh rơi vào trong nước, cuối cùng đại sảnh bán đấu giá sôi trào hừng hực.

Thiên Ngọc Tủy chỉ khiến dung nhan người ta không già từ 2 đến 3 năm, vậy mà Khuynh Thành này có thể duy trì 10 năm, căn bản không cùng cấp bậc.

Tuy chưa làm thí nghiệm, nhưng vừa rồi có thí nghiệm Thiên Thọ Đan, không ít người tin 7, 8 phần.

- Lần này thiệt lớn rồi.

Có người khóc không ra nước mắt.

Thiên Thọ Đan cộng thêm Khuynh Thành, đó là trường sinh, bất lão.

Chỉ cần lúc trước bọn họ đứng về phía Mạc gia, có khả năng đấu giá được, hiện giờ hoàn toàn không có cơ hội.

Nhất là những người sau đó mới đến bên Lâm gia, trong chớp mắt mặt tái đi rồi.

Bọn họ thuận theo gió, nhưng xem như không chiếm được thứ tốt gì.

Sắc mặt đám Lâm Khuynh Thiên lại khó coi hơn.

Chuyện này còn chưa xong.

- Ngoại trừ hai thứ này ra, còn có thứ khác nữa, thứ này tên là Tạo Hóa Dịch, có thể khiến người bình thường thành võ giả, pháp sư.

Bán đấu giá sư nói tiếp.

Khi nói chuyện, không chỉ giọng nói ông ta run rẩy, tay cũng lắc lư liên tục, giống như thẻ giới thiệu vật phẩm bán đấu giá ông ta cầm trong tay rất nặng, không cầm được bằng một tay.

Ông ta bán đấu giá vài chục năm, pháp khí võ giả, pháp sư sử dụng, đan dược ông ta cũng từng bán rồi, những thứ này không hề hiếm lạ.

Nhưng chưa có thứ nào khiến người bình thường thành võ giả.

Bởi vì muốn trở thành võ giả, pháp sư, nhất định phải khổ tu mới được.

Rất nhiều người khổ tu cả đời, đều bị ngăn bên ngoài cánh cửa võ giả, pháp sư.

Một lọ nước thuốc có thể trở thành võ giả, ông ta không chỉ cảm thấy mình sắp điên rồi, thế giới này cũng điên rồi.

Bán đấu giá sư vừa nói xong, Tần lão, Lạc lão, Lưu Văn Thiên và rất nhiều người đứng bật dậy, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

Khiến người bình thường biến thành võ giả, tuy chỉ có mấy chữ, nhưng chỉ cần biết tồn tại của võ giả, pháp sư, sẽ biết phân lượng mấy chữ này.

Mỗi một chữ, tuyệt đối không nhẹ hơn ngọn núi to.

Những lời này truyền tới thủ đô, cũng có thể khiến thủ đô lung lay mấy cái, run rẩy ba lần.

Phải biết rằng muốn thành võ giả, pháp sư thật sự rất khó khăn, trong 10 vạn người thì chỉ có một người.

ế ố ể ế ốNếu nước thuốc của Mạc Phàm có thể khiến người bình thường thành võ giả, nói cách khác, người nào đạt được nước thuốc này sẽ tạo ra đại quân tu sĩ như mưa bom bão đạn.

- Mạc tiên sinh, đây là thật sao?

Tần lão gia tử hỏi.

Ông ta chỉ biết hai loại trước là gì, ông ta không rõ loại thứ ba lắm.

Nhưng tuyệt đối không ngờ tới, thứ này lại kinh hãi thế tục đến vậy.

Ngay cả Lâm Khuynh Thiên, Tống Chung, Liễu Như Phong cũng đứng ngồi không yên, sắc mặt rất khó coi, gần như có thể vặn ra nước.

Lâm gia tích lũy ngàn năm, cũng chỉ có Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Tủy, một tên tiểu tử như Mạc Phàm giơ tay là lấy ra đồ tốt hơn bọn họ, đã nằm ngoài dự kiến của anh ta.

Ai biết Mạc Phàm còn có Tạo Hóa Dịch này.

- Rốt cuộc tiểu tử này là ai?

Nếu Tạo Hóa Dịch lan truyền ra, Lâm gia, Liễu gia, thậm chí cả Thanh Bang nước ngoài đều không có cơ hội lấy được.

Trong mắt đám Lâm Khuynh Thiên hiện lên lạnh lẽo.

- Mạc Phàm, tôi rất kinh ngạc với những thứ cậu lấy ra, tối nay vẫn là tôi thắng, bởi vì chỉ dựa vào những người bên phía cậu, không có khả năng lấy được 200 triệu.

Lâm Khuynh Thiên đứng dậy, cười âm hiểm nói.

Thực lực của Lưu gia và mấy gia tộc đứng sau Mạc Phàm không kém, nhưng không có một nhà giàu có, cho dù Lưu Văn Thiên đồng ý ra giá cao, muốn lấy được 200 triệu căn bản là si tâm vọng tưởng.

Không kiếm được số tiền này, Mạc gia không trả nợ nổi, người thắng là anh ta, Mạc gia đợi biến mất đi.

Sắc mặt đám người đứng sau Lâm Khuynh Thiên khá hơn chút, đều cười.

Cho dù là đồ tốt, nhưng đáng tiếc lấy ra muộn rồi.

Sắc mặt Tần, Lạc lão gia tử, Lưu Văn Thiên khó coi, Lâm Khuynh Thiên nói không sai, quả thực bọn họ không lấy được nhiều tiền như thế.

Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh thường.

- Cậu cảm thấy Mạc đại sư tôi quật khởi một năm, chỉ có chút nhân mạch đó sao?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 669


Hơn 90% thế lực tỉnh Giang Nam đã đứng về phía Lâm gia, nếu đặt lên người người khác, căn bản khó có khả năng thắng.

Nhưng cả Hoa Hạ không chỉ có một tỉnh Giang Nam, y tiên bất tử hắn chỉ có chút bản lĩnh, nhân mạch đó sao?

- Cái gì?

Lâm Khuynh Thiên nhíu mày, ánh mắt âm tình bất định.

Chẳng lẽ tiểu tử này còn người ở tỉnh khác, có quân bài chưa lật?

- Vào đi.

Mạc Phàm thản nhiên nói, tất nhiên giọng nói truyền đi rất xa.

“Rầm!” Một cánh cửa sảnh bán đấu giá mở ra, một giọng nói cao vút vang lên.

- Lỗ Lão Hổ ông chủ Lỗ Tấn Châu đến.

Lỗ Lão Hổ?

Nghe thấy tên này, bao gồm cả Lâm Khuynh Thiên, vẻ mặt không ít người thay đổi.

Bọn họ có thể không để ý tới Lưu Văn Thiên, Lưu Văn Thiên vừa không thuộc tỉnh Giang Nam cũng thua kém trong thương trường, nhưng bọn họ không có khả năng không biết Lỗ Lão Hổ Tấn Châu.

Lỗ Lão Hổ nắm vô số khoáng sản, nhất là khoáng sản hiếm có chất lượng tốt.

Ngoại trừ khoáng sản ra, ông ta còn mở mấy công ty khoa học kỹ thuật, chuyên nghiên cứu chế tạo một số nguyên liệu mũi nhọn, tên lửa và một số linh kiện ở Hoa Hạ đều do Lỗ gia sản xuất.

Nói Lỗ Lão Hổ phú khả địch quốc cũng không đủ, mình ông ta lấy ra 200 triệu không thành vấn đề.

- Vậy mà Lỗ Lão Hổ đến đây, chuyện này…

- Mạc tiên sinh, trên đường có chút chuyện, đã tới muộn.

Lỗ Lão Hổ nhìn Mạc Phàm, nhanh chóng đi tới, cười tít mắt nói.

Đường đường là Lỗ Lão Hổ Tấn Châu lúc này đâu còn là lão hổ, như một con mèo trước mặt Mạc Phàm.

- Ngồi đi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Lỗ Lão Hổ tìm vị trí gần đầu, mỉm cười với vài người gần đó, ngồi xuống.

Lỗ Lão Hổ mới ngồi xuống.

- Khương gia Tấn Châu đến!

Một người trẻ tuổi béo trước ngực thêu chữ “Y” đi tới.

Khương gia, là y dược thế gia bị Hoàng gia nô dịch ngàn năm sao?

Sau khi Hoàng gia bị diệt, tất cả tài sản đều quay về tay Khương gia, tài phú không thể đo lường được.

- Gia Cát tiểu thư Gia Cát gia Bắc Xuyên đến.

Lâm Khuynh Thiên nhíu chặt mày, Gia Cát gia là hậu nhân của Gia Cát Vũ Hầu, ít ai ở Hoa Hạ không biết.

Giọng nói vừa vang lên, Gia Cát Nguyệt vén tóc, mặc lễ phục trễ ngực màu rượu vang đi vào.

Gương mặt hỗn huyết tuyệt mỹ, dáng người khiến máu người ta sục sôi, lập tức tóm không ít ánh mắt lão tổng.

- Nam Cung Thiên Nam Cung gia Giang Nam đến…

- Tôn Huyền Cơ Tôn gia…

- Võ gia…



Ngay sau Nam Cung, Tôn Huyền Cơ dẫn theo sáu đệ tử gia tộc cổ xưa vào.

Những gia tộc này không được xưng là nhà giàu có, nhưng là thế gia xưng bá một phương ở Hoa Hạ, khẽ dịch chân khiến một phương động đất.

Gia tộc như vậy tới ủng hộ Mạc gia, Mạc gia có mặt mũi lớn vậy sao?

Giọng nói ở cửa vừa dừng lại, lại vang lên.

- Lam Điệp sứ giả Hắc Thị đến.

Lam Điệp mặc trang phục mốt thoải mái khác hẳn bình thường, cười quyến rũ với Mạc Phàm, ngồi với Gia Cát Nguyệt ở phía sau Mạc Phàm.

Hai người một gợi cảm nóng bỏng, một thanh nhã quyến rũ, giống như hai đóa hoa xinh đẹp nở rộ, phong cảnh như họa, khiến không ít người hâm mộ ghen tị.

- Hắc Thị cũng đến đây.

Hắc Thị không thích tranh chấp bất luận thứ gì, vậy mà lần này cũng tới tham gia bán đấu giá của Mạc gia.

- Lần này xảy ra chuyện gì thế?

- Ngô tiểu thư đến…

- Tống tiên sinh đến…

- Kiều tiểu thư đến…

Sau Lam Điệp, liên tục có người đi vào.

Những người này không có gia thế cao, thì nằm tỏng giới phú quý Giang Nam.

Nhưng bất luận người nào trên mặt đều có vài phần kiêu ngạo, không để đám người Lâm Khuynh Thiên ở đối diện vào mắt, chỉ nhìn vẻ mặt là biết không phải người bình thường.

- Hình như Ngô tiểu thư kia là người đại diện của Lưu tiểu thư đại tỷ giới giải trí, không phải bọn họ đến vì Khuynh Thành đấy chứ?

Có người nói.

- Hình như Tống tiên sinh kia là phát ngôn viên của Angelina Jolie ngôi sao điện ảnh quốc tế ở Hoa Hạ, nghe nói Angelina Jolie là bạn thân của Tô Nhã Hân.

- Kiều tiểu thư kia là…

Không lâu sau, chỗ trống phía sau Mạc Phàm có mấy chục người.

Những người trước đó không đủ 200 triệu, những người hiện giờ lấy 2000 triệu cũng không có vấn đề.

- Được lắm, được lắm!

Lâm Khuynh Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói.

Giọng nói giống như xuất hiện trong vết nứt vạn năm, khiến không ít người run rẩy.

Mỗi một người tới đây, tựa như một cước giẫm lên mặt anh ta, một cước một dấu chân.

Nhiều người tới ủng hộ Mạc Phàm như thế, cho dù Mạc Phàm từ chối người bên Lâm gia bọn họ đấu giá, tối nay Mạc Phàm vẫn thắng.

Thiên Thọ Đan, Khuynh Thành, Tạo Hóa Dịch, bất luận là phẩm chất hay cấp độ đều trên Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Tủy.

Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Tủy đều lấy được 200 triệu, đồ của Mạc Phàm càng không có vấn đề.

Anh ta thua, thua hoàn toàn.

Sau khi thua Mạc Phàm hai lần, lần thứ ba vẫn thua.

Lúc này, nếu lửa giận trong lòng có thể giết người, Mạc Phàm và đám người sau lưng hắn đã biến thành bột phấn rồi.

Lúc Lâm Khuynh Thiên đang tức giận, lại có giọng nói vang lên.- Giang tư lệnh Vân Châu tới.

Chỉ thấy Giang Thành mặc quân trang, theo sau là Long Nhược Tuyết và Thỏ Tử mặc trang phục ngụy trang.

Hai bọn họ mỗi người cầm một cái rương, không biết bên trong có gì.

Ba người có mặt, sảnh đấu giá vốn sôi trào đến mức tận cùng, lại giống như có kinh lôi trên bình địa, nổ bùm bùm.

- Ông trời của tôi, Giang tư lệnh đang tại chức cũng đến đây, còn mặc quân trang?

Có người ôm đầu khó mà tin nói.

Những người khác đột nhiên tới, đã khiến người ta khó tin rồi, vậy mà hội đấu giá còn có tư lệnh đang tại chức.

Ngay cả đám cha Mạc Phàm, Lưu Nguyệt Như cũng vừa mừng vừa sợ.

- Sao Giang tư lệnh lại tới đây, lần này hay rồi.

“Bộp!” Thẻ trong tay bán đấu giá sư rơi xuống đất, ông ta vẫn nhìn chằm chằm đám Giang Thành ngơ ngẩn, giống như không cảm nhận được.

Hai mắt Tống Chung nheo lại, con ngươi chuyển động trái phải, sắc bén lóe lên.

Mạc đại sư Đông Hải khiến Thanh Bang bọn họ thất bại liên tục, quả nhiên không dễ đối phó như thế.

Trong chớp mắt sắc mặt Liễu Như Phong trắng bệch, ông ta tưởng rằng nhân cơ hội này tiêu diệt Mạc gia.

Ông ta không ngờ tới Mạc gia không chỉ sắp lật bàn, còn khiến bọn họ thua vốn gốc bằng 0.

- Giang tư lệnh đều tới ủng hộ Mạc Phàm, lần này xong rồi.

Lâm Khuynh Thiên nắm chặt tay, khuôn mặt xanh mét.

Giang Thành có quan hệ với Lâm gia bọn họ, xem như là nửa người Lâm gia, vậy mà tới ủng hổ Mạc Phàm, ghế ngồi bị tay anh ta nắm mà kêu kẽo kẹt.

- Đáng chết!

- Mạc tiên sinh, không quấy nhiễu hội đấu giá của cậu chứ?

Giang Thành lập tức đi đến trước người Mạc Phàm, khách sáo nói.

Mạc Phàm nhướn mày, thoải mái hơn.

Giang Thành không nằm trong phạm vi mời của hắn, xem ra trong tiểu đội Thanh Long có người nào đó phục dùng Tạo Hóa Dịch, còn khiến Giang Thành thấy được tác dụng của Tạo Hóa Dịch, như vậy cũng được.

- Không có, ngồi đi.

Mạc Phàm lắc đầu, lạnh nhạt nói.

Lưu Nguyệt Như, Mộc Phong Nhạc và Tô Nhã Hân nhường vị trí, để đám Giang Thành ngồi xuống.

Giang Thành ngồi xuống, Mạc Phàm không có ý định bảo bán đấu giá sư bắt đầu bán đấu giá, trái lại nhìn về phía Lâm Khuynh Thiên.

- Lâm Khuynh Thiên, hiện giờ cậu vẫn cảm thấy Lâm gia cậu thắng sao?

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Đại sảnh bán đấu giá lập tức lặng ngắt như tờ.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 670


Không ít người nhướn mày, sắc mặt khó coi, nhìn về phía Lâm Khuynh Thiên.

Lúc trước bên phía Mạc gia muốn gom đủ 200 triệu, khó như lên trời.

Hiện giờ chỉ cần Mạc Phàm nguyện ý, 200 triệu thêm 2 số 0 cũng được.

Không cần tiến hành hội đấu giá nữa, Lâm Khuynh Thiên thua rồi.

Mặt Liễu Như Phong xám như tro tàn, trong đôi mắt đều là lo lắng.

Lâm Khuynh Thiên nhíu mày, nghiến răng nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

Nếu là những người khác, một câu của anh ta đã khiến Mạc Phàm đầu thân hai nơi.

Nhưng đối diện anh ta lại là Mạc đại sư Đông Hải.

- Tôi, tôi…

Không đợi anh ta trả lời, một giọng nói truyền đến.

- Mạc tiên sinh, không thể không nói cậu rất lợi hại, vài chục năm qua Lâm gia chúng tôi chưa từng gặp đối thủ như vậy, nhưng tôi có đề nghị, hi vọng Mạc tiên sinh có thể suy xét.

- Hửm?

Không ít người nhìn về phía người vừa nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía một người.

Mặc kệ là người bên Lâm Khuynh Thiên, hay bên Mạc Phàm, vẻ mặt đều thay đổi.

Lưu Nguyệt Như che môi, vẻ mặt hoảng sợ.

Đám Tôn Huyền Cơ, ánh mắt âm tình bất định.

Liễu Như Phong thì vui vẻ, giống như nhìn thấy cứu tinh.

- Cha, sao cha lại tới đây?

Lâm Khuynh Thiên nhìn thấy người tới, trước mắt sáng lên.

Người tới là người rất có quyền lợi nói chuyện ở Lâm gia, Lâm Thiên Phong gia chủ đương thời của Lâm gia.

Ngoại trừ Lâm Thiên Phong ra, bên cạnh Lâm Thiên Phong còn có một lão giả mặc quần áo trắng và mấy đại hán áo đen.

Trên người những người này mang theo vài phần cảm giác khiến người ta không rét mà run.

Nhất là lão giả áo trắng, hai mắt ông ta như đang ngủ, bộ dạng giống như chưa tỉnh ngủ, nhưng bao gồm cả Giang Thành bên trong, vẻ mặt đều thay đổi.

Thứ năm Hắc Bảng: Quỷ Lão.

Nhìn thấy đám Lâm Thiên Phong, Lâm Khuynh Thiên như nhìn thấy hi vọng.

Chuyện Lâm Khuynh Thiên không làm chủ được, Lâm Thiên Phong có thể, dù sao Lâm Thiên Phong mới là người đại diện cho Lâm gia.

- Lần này có trò hay để xem rồi, tối hôm nay không đơn giản như vậy.

Có người nghĩ thầm.

Vốn Mạc gia thắng, hội đấu giá kết thúc hoàn toàn, nhưng Lâm Thiên Phong có khả năng xoay chuyển.

Lâm Thiên Phong liếc mắt nhìn Lâm Khuynh Thiên một cái, trong mắt lóe lên thất vọng, sau đó ông ta dời mắt nhìn Mạc Phàm.

- Mạc tiên sinh, có hứng thú nghe đề nghị của tôi không?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn lướt qua Lâm Thiên Phong, cười nhạt.

Cuối cùng người có quyền nói chuyện ở Lâm gia đã đến.

- Đề nghị gì?

- Tất cả vật phẩm bán đấu giá của Mạc gia tối nay thuộc về Lâm gia tôi, nợ nần, ân oán giữa Mạc gia và Lâm gia xóa bỏ.

Trong mắt Lâm Thiên Phong lóe lên tinh quang, không nóng không lạnh nói.

Ông ta nghĩ chuyện tối nay sẽ xuôi gió xuôi nước, ai biết Mạc Phàm có bản lĩnh lớn như thế, vậy mà có thể xoay mình.

Nhưng đè được Lâm gia bọn họ sao, nghĩ quá đơn giản về Lâm gia bọn họ rồi.

Lâm Thiên Phong vừa nói xong, không ít người bên phía Lâm gia ngầm khen ngợi.

Đề nghị của Lâm Thiên Phong xem như là Lâm gia cầu hòa với Mạc gia, thực ra là Mạc gia ra giá cao cầu hòa Lâm gia.

Nếu Mạc gia đồng ý với đề nghị của Lâm Thiên Phong, Mạc gia có thể sống an ổn.

Nhưng chắc chắn Lâm gia là người thắng lần này, không chỉ ổn định thanh danh, địa vị của Lâm gia, còn làm lung lay tâm số lớn, lại được ba vật phẩm bán đấu giá của Mạc gia.

Phải biết rằng ba vật phẩm bán đấu giá của Mạc gia trên 200 triệu, nhất là Tạo Hóa Dịch, ngay cả Giang Thành đều đã đến.

Có ba vật phẩm bán đấu giá này, còn nhân cơ hội giáo huấn người đứng sau Mạc gia.

- Một chiêu lấy lùi làm tiến này đúng là lợi hại.

- Gia chủ Lâm gia không hổ là gia chủ Lâm gia.

… S

ắc mặt những người đứng sau Mạc Phàm đều khó coi, nếu Mạc Phàm đồng ý, bọn họ phải đến Lâm gia xin thuốc.

Bọn họ vốn đứng về phía Mạc gia, muốn đến bên Lâm gia khó hơn nhiều.

- Chuyện này…

Lưu Nguyệt Như cũng nhíu mày, do dự bất định.

Chuyện này là cơ hội tốt với Mạc gia, dù sao Lâm gia quá cường đại, nếu có lựa chọn không ai nguyện ý là địch với Lâm gia.

Nhưng có mất, Mạc gia sẽ mất hết lòng người.

- Một chiêu này của Lâm Thiên Phong đúng là độc.

Nếu Mạc gia từ chối, có khả năng gặp phải đả kích nhiều hơn nữa.

Không ít ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm khẽ lắc đầu, cười lạnh lùng.

Trước khi bán đấu giá Lâm gia không đến nghị hòa, phải đợi khi hắn tát vào mặt Lâm gia, Lâm Thiên Phong mới chạy tới nghị hòa.

Chiến là Lâm gia, hòa cũng là Lâm gia, Lâm gia nghĩ mình là hoàng đế sao.Cho dù ở trong mắt người thường Lâm gia là hoàng đế, nhưng ở trong mắt hắn chỉ như phàm nhân.

Một phàm nhân nói muốn ngừng đấu trước mặt y tiên bất tử hắn, có tác dụng sao?

Huống chi Lâm Thiên Phong còn đánh chủ ý lên mấy linh dược kia, đúng là không biết sống chết.

- Cho tôi lý do nhất định phải đồng ý với đề nghị của ông.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Cái gì?

Vẻ mặt không ít người thay đổi.

Mạc Phàm dám đòi Lâm Thiên Phong lý do, đây là muốn từ chối Lâm Thiên Phong sao?

- Chỉ dựa vào bốn chữ “Lâm gia Giang Nam”, còn chưa đủ sao?

Lâm Thiên Phong nhướn mày, trầm giọng hỏi.

- Không đủ.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Chỉ là Lâm gia Giang Nam đã muốn chèn ép hắn, phải hỏi bốn chữ “y tiên bất tử” có đồng ý không.

Hắn vừa nói câu này, đại sảnh bán đấu giá như chết lặng.

Vậy mà Mạc Phàm nói Lâm gia không đủ, khẩu khí quá lớn rồi?

Có thể không để Lâm gia vào mắt, không có mấy người ở Giang Nam, nhưng không bao gồm Mạc gia trong đó.

- Chuyện này…

- Chuyện này ầm ĩ lớn rồi.

Mạc Phàm không thèm để ý Lâm Khuynh Thiên cũng không sao, nhưng đối phương là Lâm Thiên Phong.

- Hửm?

Ánh mắt Lâm Thiên Phong phát lạnh, nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

- Vậy nếu cậu không tiếp nhận đề nghị của tôi, Mạc gia sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung với Lâm gia?

Quả thật Mạc gia có chút thực lực, ông ta vốn định ổn định Mạc gia trước, lần sau tìm cơ hội thu thập.

Ai biết Mạc Phàm hung hãn như thế, vậy chỉ có thể trở mặt.

- Kẻ thù không đội trời chung sao?

Mạc Phàm cười nói.

Kiếp trước Lâm gia là kẻ thù không đội trời chung với hắn, hiện giờ Lâm Thiên Phong lại lấy trở thành kẻ thù không đội trời chung với Lâm gia tới uy h**p hắn.

Đúng là buồn cười.

Không nói đến kiếp trước, một tháng này Lâm gia khiến Mạc gia nợ hơn 200 tỷ, chẳng lẽ không muốn đẩy Mạc gia vào chỗ chết?

Nếu hắn không phải y tiên bất tử, chắc chắn Mạc gia sẽ biến mất khỏi Giang Nam.

Chẳng lẽ còn chưa phải kẻ thù không đội trời chung?

- Ông cảm thấy hiện giờ chúng ta chưa phải là kẻ thù không đội trời chung à?

Mạc Phàm cười nói.

Mạc Phàm vừa nói xong, xung quanh lại rộ lên.

Lâm Thiên Phong nhíu mày, sắc mặt khó coi.

- Ý của cậu là từ chối lời đề nghị của tôi sao?

Lâm Thiên Phong nén giận nói.

- Không cần suy nghĩ đề nghị của ông, tôi có thể cho Lâm gia ông đề nghị, lập tức mang tất cả người Lâm gia biến mất khỏi Hoa Hạ, nếu không tôi sẽ khiến Lâm gia chết, không còn kẻ thù không đội trời chung.

Mạc Phàm dừng cười, thản nhiên nói.

Giọng nói như kim thạch rơi xuống đất, leng keng có lực, truyền vào trong lòng mọi người.

Thân phận và nhãn giới của hắn hiện giờ, Lâm gia khổng lồ đến mấy cũng chỉ là con kiến.

Lâm gia không đến trêu chọc hắn, hắn sẽ không để ý Lâm gia.

Nhưng nếu Lâm gia dám ra tay đối phó Mạc gia, đó là tự tìm đường chết.

Mạc Phàm vừa nói những lời này, sảnh đấu giá như có sấm sét nổ tung, thân thể mọi người run lên.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 671


- Lâm gia chết, không có kẻ địch sao?

Bao gồm Lưu Nguyệt Như trong đó, không ít người ngơ ngẩn nhìn về phía Mạc Phàm.

Có người không ngừng nuốt nước bọt.

Có người vẻ mặt mờ mịt, cho rằng mình nghe lầm.

Có người chảy mồ hôi lạnh toàn thân, quần áo dán vào da.

Bọn họ từng thấy không ít người gan lớn, nhưng gan lớn như Mạc Phàm là người đầu tiên.

Mạc Phàm không chỉ từ chối Lâm Thiên Phong, còn đề nghị Lâm gia biến mất khỏi Hoa Hạ, nếu không sẽ diệt Lâm gia.

- Diệt Lâm gia, tiểu tử này không muốn sống nữa à.

Vẻ mặt Lâm Thiên Phong sửng sốt, mắt mở to giống như bị đứa bé tát vào mặt, hồng xanh bất định.

Từ khi ông ta thành gia chủ Lâm gia tới nay, chưa có ai dám nói chuyện với ông ta như thế, vậy thì đợi xem đi.

- Mạc Phàm, tôi lại cho cậu một cơ hội, cậu chắc chắn muốn như vậy sao?

Lâm Thiên Phong xác nhận lại.

- Còn có một việc nữa, thả người Lâm gia ông dùng để nuôi dưỡng Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Tủy ra, nếu không tôi sẽ khiến Lâm gia ông thành chất dinh dưỡng nuôi dưỡng Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Tủy.

Lâm gia lấy Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Tủy ra, sao hắn không biết nguồn gốc?

Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Tủy là quả ở trên cây, Thiên Ngọc Tủy là chất lỏng trong Thiên Ngọc Đằng, có thể khiến người ta trường thọ, không già.

Nhưng cho dù là Trường Sinh Thụ hay Thiên Ngọc Đằng đều gieo hạt giống trong cơ thể người sống, dùng người sống làm nước thuốc dưỡng đặc biệt, khí huyết người sống làm chất dinh dưỡng.

Người bị coi là chất dinh dưỡng gần như sống không bằng chết, cho nên hai thứ này là đồ cấm.

Vậy mà Lâm gia nuôi Trường Sinh Thụ và Thiên Ngọc Đằng, đúng là đáng chết.

Mạc Phàm vừa nói câu này, sắc mặt không ít người khó coi.

Bọn họ không ngu ngốc, tất nhiên biết dưỡng người sống là ý gì, thuốc Lâm gia dùng để trường sinh là dùng người sống gieo trồng, ăn thuốc này không khác ăn…

Mặt người mua được Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Tủy tái mét, có cảm giác muốn nôn.

Người không mua được thì âm tình bất định, cảm thấy may mắn.

Vẻ mặt Lâm Thiên Phong và Lâm Khuynh Thiên ngẩn ra, nhanh chóng phản ứng kịp.

Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Tủy là bí mật lớn nhất của Lâm gia bọn họ, quả thật dùng người sống để dưỡng, ở Lâm gia chỉ có gia chủ mới biết, nhưng sao Mạc Phàm biết?

- Tôi không biết cậu đang nói gì, nhưng ước định một tháng còn hai ngày, vậy chúng ta xem cuối cùng là ai chết?

Lâm Thiên Phong giận dữ nói.

Mạc Phàm vừa nói Lâm gia bọn họ như vậy, đã không còn đường sống.

Vậy mà Mạc Phàm biết Trường Sinh Thụ và Thiên Ngọc Đằng, càng không thể giữ cậu ta lại.

- Chúng ta đi!

Lâm Thiên Phong lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, dứt khoát xoay người, nổi giận rời đi.

- Lần này tôi thua, nhưng chúng ta đợi coi.

Lâm Khuynh Thiên nói xong những lời này, cũng rời đi theo.

Thắng thì sao chứ, cả Mạc gia đợi biến mất khỏi Hoa Hạ đi.

Vẻ mặt đám người phía sau anh ta khác nhau, xoay người muốn rời đi.

Ngọn lửa nồng đậm như ngày tết âm lịch, có ở khắp nơi.

- Giang Nam xảy ra chuyện lớn rồi.

Có người nói trong lòng.

Lúc trước chỉ là thương chiến, không biết kế tiếp sẽ là gì?

Với phong cách của Lâm gia, chỉ sợ Lâm gia sẽ…

Cả đại sảnh bán đấu giá lập tức trống một nửa.

Nhìn Lâm Thiên Phong nổi giận đùng đùng rời đi, sắc mặt Giang Thành, Long Nhược Tuyết, Lưu Nguyệt Như đều khó coi.

Những người khiêu chiến với Lâm gia lúc trước, còn chưa đến tình trạng như Mạc Phàm.

Mấy trăm người trong gia tộc, tính cả bạn bè hơn một ngàn người, ngày thứ ba liền biến mất khỏi Giang Nam, giống như chưa từng tồn tại.

Tuy gia tộc kia không có Mạc đại sư, nhưng là gia tộc có thể khiến Lâm gia bị diệt.Nếu chỉ là Lâm gia, với thực lực của Mạc Phàm diệt Lâm gia không có bất luận vấn đề gì.

Nhưng Lâm gia không chỉ có Quỷ Lão, sau lưng còn có Lâm Thiên Nam.

- Lần này phiền phức rồi…

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, lạnh nhạt ngồi trên ghế.

- Tiếp tục đấu giá đi.

Mạc Phàm vẫy tay với bán đấu giá sư, khóe miệng nhếch lên tươi cười như có như không.

Đợi xem, vậy thì đợi xem, xem ai có thể đi đến cuối cùng.

Bán đấu giá sư run run cầm búa, tiếp tục bán đấu giá.

- Bây giờ bắt đầu bán đấu giá…

Lúc này sảnh bán đấu giá mới khôi phục lại chút, tiếng kêu hô giá vang lên.

- Tôi ra…

… B

a thứ này được người ta đấu giá rất nhanh, sau đó đám người rời đi.

Mạc Phàm ra khỏi Lan Quý Phi, vừa định quay về với mọi người, lại bị Giang Thành gọi lại.

- Mạc tiên sinh, đợi một chút.

- Tiểu Phàm, cha đợi con ở trên xe.

Cha Mạc Phàm cười nói.

- Dạ.

Mạc Phàm liếc mắt ra hiệu với A Hào, Liệt Hỏa.

Hai người hiểu ý, bảo vệ đám cha Mạc Phàm rời đi.

Lúc này Mạc Phàm mới nhìn về phía Giang Thành, ánh mắt lạnh lùng.

- Tìm tôi có việc gì?

- Mạc tiên sinh chắc chắn muốn là địch với Lâm gia sao?

Trên mặt Giang Thành hiện lên lo lắng, hỏi.

- Chuyện này không cần hỏi lại nữa đâu nhỉ?

Mạc Phàm cười khẽ, không đáp hỏi ngược lại.

Hắn là địch với Lâm gia, đã là chuyện chắc chắn, căn bản không cần hỏi.

Giang Thành cũng không tức giận, giống như đã dự đoán được.

- Mạc tiên sinh có để ý thấy lão giả phía sau Lâm Thiên Phong không?

- Ông nói Tiên Thiên Tông Sư áo trắng kia sao?

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Khí tức của lão giả Lâm Thiên Phong mang đến trên Liễu Như Phong rất nhiều, tất nhiên hắn chú ý tới.

- Mạc tiên sinh biết ông ta là ai không?

- Có quan hệ gì sao?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nói.

- Ông ta là Quỷ Lão, đứng thứ 5 trên Hắc Bảng.

Giang Thành lạnh nhạt giải thích.

Thứ 5 Hắc Bảng, cũng có ý nghĩa lợi hại nhất như Lâm Thiên Nam, Vạn Thiên Tuyệt, Dạ Vô Nhai và một người khác.

Trừ chuyện đó ra, vị trí từ 6 đến 10 trên Hắc Bảng đều thay đổi hàng năm.

Nhưng top 5 Hắc Bảng, cho dù là Quỷ Lão cũng 10 năm chưa đổi.

Không phải không ai khiêu chiến ông ta, mà tất cả những người khiêu chiến ông ta đều chết, thấy rõ thực lực của Quỷ Lão thứ 5 Hắc Bảng.

Mạc Phàm đối địch với Lâm gia, sẽ gặp phải Quỷ Lão, đến lúc đó chưa hẳn là đối thủ của Quỷ Lão.

- Thứ 5 Hắc Bảng sao?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhanh chóng khôi phục như thường.

- Giang tư lệnh, ông cảm thấy sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ của Long Tổ, tôi đứng thứ bao nhiêu trên Hắc Bảng?

Mạc Phàm cười hỏi.

Hắn có thể đứng thứ 9 Hắc Bảng, hoàn toàn là vì bắt được Moria, nhưng hắn chỉ có chút thực lực đó sao?

- Hẳn là đứng thứ 6, hay thứ 7 trên Hắc Bảng.

Giang Thành suy nghĩ một lát, cẩn thận nói.

Lúc trước Mạc Phàm làm nhiệm vụ trong giáo đường, giết ba đại trưởng lão Thần Điện, thực lực hẳn là dưới thứ 6 Hắc Bảng, cách Quỷ Lão đứng thứ 5 kém xa.

- Vậy ông nhìn bây giờ xem?

Mạc Phàm cười nói.

Linh khí trên người không ẩn giấu, như đê mở cống chảy ra như hồng thủy, sóng dậy không dứt.

Linh khí như long quay quanh Mạc Phàm lúc lớn lúc nhỏ, tụ tán không dứt.

- Linh khí ngoại phóng, cảnh giới Tiên Thiên?

Sắc mặt Giang Thành lập tức thay đổi, mắt đảo liên tục, trên mặt đều là khó mà tin.

Lần trước ông ta gặp Mạc Phàm là hơn hai mươi ngày trước, khi đó Mạc Phàm cách cảnh giới Tiên Thiên rất xa.

Nhưng Mạc Phàm hiện giờ, nếu không phải Mạc Phàm cố ý phóng linh khí ra, ông ta sẽ không phát hiện Mạc Phàm đã đến cảnh giới Tiên Thiên.

Phải biết rằng muốn lên đến Tiên Thiên Tông Sư, có một số người cả đời cũng không làm được, cho dù là thiên tài cũng phải tích lũy vài năm, Mạc Phàm chỉ cần chưa tới 1 tháng.

- Chuyện này…

Mạc Phàm thấy Giang Thành khiếp sợ, cho hai tay vào trong túi, cười khẽ đi về phía xe cha mình.

Thứ 5 Hắc Bảng mà thôi, đúng lúc thử xem sức mạnh cảnh giới Tiên Thiên của hắn thế nào.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back