Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 100


Không biết bên trong là ai, xe thì đúng là đã lái tới và dừng lại, nhưng người bên trong lại không chịu xuống xe.

Hết cách, Hạng Tinh Hà đành tự mình mở cửa xe.

Hắn ta muốn xem thử, rốt cuộc là ai đang bám theo họ.

Ồ hô hô!

Thẩm Sơ cũng nắm chặt tay Tạ Thời Minh.

Căng thẳng quá!

Rốt cuộc là ai vậy—

“Cạch.”

Cửa xe mở ra, khi nhìn rõ người bên trong, Hạng Tinh Hà lập tức sững người.

“Sao lại là cậu?!”

Nói xong, lông mày hắn ta lập tức nhíu chặt lại, lửa giận còn bốc lên dữ dội hơn…

Hạng Tinh Hà vươn tay, lôi người trong xe xuống.

“Giản Hành! Cậu điên rồi sao?!”

“Gì cơ?”

Cậu nhóc mũm mĩm phía sau há miệng, liếc mắt nhìn Tạ Thời Minh: “Là anh Giản Hành sao?!”

Hóa ra từ đầu đến giờ, người lái xe "đuổi theo" họ lại là anh Giản Hành?

“Hạng Tinh Hà, anh định đi đâu vậy?”

Thấy sắc mặt Hạng Tinh Hà còn khó coi hơn lúc nãy, Giản Hành hơi rụt vai lại, nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng chất vấn—

“Anh đang tránh mặt tôi đúng không?! Hay là… anh lại định rời đi?!”

Hạng Tinh Hà mặt lạnh tanh: “Liên quan gì đến cậu?”

Nghe câu này, sắc mặt Giản Hành lập tức trắng bệch.

“Mau về đi.”

Giản Hành không nói gì, mặt trắng bệch nhưng vẫn không chịu nhúc nhích.

“Vậy thì tùy cậu.”

“Hạng Tinh Hà!”

Hạng Tinh Hà xoay người định rời đi—

“Giờ tôi không rời đi, nhưng tôi muốn đến thăm mộ chị tôi và ba mẹ tôi, cậu cũng muốn đi theo sao?”

Nghe được câu đầu, mặt Giản Hành vừa mới lộ ra chút vui mừng, nhưng khi nghe đến câu sau, sắc mặt càng trở nên trắng bệch hơn.

Còn chưa kịp nói gì thì lại nghe thấy tiếng vịt con kêu quạc quạc hai tiếng, rồi giọng trẻ con vang lên—

“Nhưng mà cậu ơi, không phải cậu bảo là sẽ đi chơi trước sao? Cháu nghĩ xong sẽ đi đâu chơi trước rồi đó.”

Không biết Thẩm Sơ đã đến gần từ lúc nào, trong tay còn cầm một con vịt màu vàng nhỏ, bóp một cái là lại kêu “quạc quạc” hai lần: “Cậu ơi, cậu đang nói dối hả? Hay cậu gạt cháu? Cậu nói đi cậu!”

“Quạc quạc! Quạc——”

Hạng Tinh Hà: “……”

Đúng là cái đứa phá bĩnh…

Giản Hành nhìn Hạng Tinh Hà, rồi cúi xuống trước mặt Thẩm Sơ.

“Nhóc mập——”

“Không, khụ, ý anh là: em bé vừa đáng yêu vừa lương thiện, người gặp người thích hoa hoa gặp hoa nở— các em và cậu sắp đi chơi hả? Không phải sắp rời đi sao? Không phải đang trên đường ra sân bay à?”

“Hả? Sân bay?” Thẩm Sơ nghiêng đầu khó hiểu.

Chỉ thấy Giản Hành chỉ vào biển chỉ đường không xa—

“Đây là đường ra sân bay đó.”

Cậu nhóc mũm mĩm lập tức nhìn sang Hạng Tinh Hà, sau đó lấy tay che miệng cười khúc khích.

Hiểu lầm lớn rồi.

Hạng Tinh Hà: “……”

“Vậy ra vì tôi lái trên đường đến sân bay nên cậu mới cứ bám theo không rời?”

Giản Hành nhỏ giọng nói thầm: “Lúc ở đoàn phim anh cứ tránh mặt tôi, rồi lại bất ngờ rời đi không nói một lời…”

“Nếu tôi muốn đi thì cậu muốn cũng không ngăn được.”

Hạng Tinh Hà lạnh nhạt nói: “Hơn nữa sớm muộn gì cũng phải rời đi, không phải sao.”

……

Cuối cùng, Giản Hành vẫn rời đi.

Đến nhanh, đi cũng nhanh.

Giống như bị câu nói cuối cùng của Hạng Tinh Hà chọc trúng chỗ đau.

Sau đó, Hạng Tinh Hà có vẻ hơi trầm mặc.

Mà chuyện xen ngang này, không ảnh hưởng gì đến Thẩm Sơ, chỉ là cuộc đối thoại giữa hai người lớn khiến cậu bất chợt nhận ra—— cậu của cậu rốt cuộc đã trải qua những gì? Có phải có liên quan đến ông bà ngoại mà cậu chưa từng gặp không?

Trước giờ cậu chưa từng nghĩ đến những chuyện đó, là vì chưa từng tiếp xúc.

Nhưng chuyến đi này, liệu cậu có thể biết được điều gì không?

….

Thành phố C, giáp ranh với thành phố B.

Nhà của Tạ Văn Sơn ở đây, nhà của Hạng Tinh Hà cũng ở đây.

Nhưng Hạng Tinh Hà định dẫn hai đứa nhỏ đi chơi hai ngày trước, rồi mới tới thăm chỗ khác.

Điểm đến đầu tiên của họ là sở thú——

Thật ra nói là sở thú cũng không hẳn chính xác, vì nơi này còn có dịch vụ lưu trú, có khu vui chơi giải trí, thậm chí còn có đồi núi để leo, phong cảnh rất đẹp, là kiểu khu du lịch kết hợp giữa nhân tạo và tự nhiên.

Lúc này người không đông, không chen chúc, cảm giác vô cùng dễ chịu.

Trước đó Thẩm Sơ đã ôm điện thoại của Hạng Tinh Hà tra thông tin, nghe nói ở đây có nuôi thả gấu trúc đỏ, có thể tình cờ gặp được!

“Cháu muốn ngủ ở đây một đêm, ngủ cùng gấu trúc đỏ.”

“Vậy thì cháu phải tìm thấy chúng mới được.”

Hạng Tinh Hà xoa đầu Thẩm Sơ: “Còn phải để chúng chủ động đi theo cháu nữa.”

“Cậu ơi, trước đây cậu đã từng gặp gấu trúc đỏ chưa?”

Hạng Tinh Hà khựng lại: “Gặp một lần rồi.”

“Là lúc ở trong nước.”

Cậu nhóc -thám tử- mũm mĩm nheo mắt: “Cậu từng tới chỗ này rồi phải không?”

Lúc nãy lái xe đến, hầu như không cần dùng đến định vị.

Hạng Tinh Hà bất đắc dĩ, cúi xuống nhéo má Thẩm Sơ: “Cháu hỏi nhiều thế làm gì?”

Thẩm Sơ chống nạnh: “Cậu phải nói là ‘sao cháu thông minh thế’ mới đúng!”

“Ha, cháu đoán đúng rồi hả?”

Hạng Tinh Hà nhét cái tay mũm mĩm của Thẩm Sơ vào tay Tạ Thời Minh: “Trông chừng thằng nhóc lanh lợi này giúp chú.”

“Cậu lại lảng sang chuyện khác rồi!”

“Hay là lấy sợi dây buộc cháu lại nhé? Ở đây có khá nhiều người.”

“Cậu đang hỏi một đằng trả lời một nẻo!”

“Cái bụng nhỏ mũm mĩm của cháu chắc buộc không vừa đâu, vẫn là buộc vào cổ tay cháu, đầu dây bên kia buộc vào cổ tay A Minh.”

Thẩm Sơ: “……”

Cậu cúi đầu nhìn cái bụng nhỏ của mình, ra sức hít vào.

Rõ ràng không to tí nào mà!

Đây là bụng bia nhỏ đặc trưng của trẻ con thôi!

“Phụt.”

Hạng Tinh Hà nhịn cười bước lên phía trước.

Tạ Thời Minh đung đưa tay Thẩm Sơ: “Bé cưng, sao em cứ để bị dắt mũi mãi thế?”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 101


“Á!”

“Cậu chạy mất rồi! Mau đuổi theo—”



Để chuộc lỗi với nhóc mập, Hạng Tinh Hà đã mua hai cái đuôi gấu trúc đỏ nhỏ xíu làm đồ trang trí, buộc sau lưng hai đứa nhỏ. Màu nâu đỏ, mập mạp và dài, phía trên còn có chín đoạn vòng tròn, lúc đi lắc lư rất dễ thương.

Thẩm Sơ nắm tay Tạ Thời Minh, trong lòng cứ nhắc mãi phải đi tìm gấu trúc đỏ. Dù có nhân viên chỉ đường, nhưng khu vực hoạt động của gấu trúc đỏ quá rộng, nên một lúc lâu vẫn chưa gặp được.

Tạ Thời Minh cứ vậy đi theo Thẩm Sơ.

Thẩm Sơ đi đâu, hắn liền theo đó, đồng thời lắng nghe Thẩm Sơ nói về các loài động thực vật ở đây.

“Bé cưng.”

Tạ Thời Minh đột nhiên hỏi: “Có phải em rất thích mấy thứ này không?”

“Hử?”

Thẩm Sơ chớp mắt: “Sao anh lại hỏi vậy?”

“Cảm giác em rất thích.”

Nên nói là, từ sau khi Hạng Tinh Hà kể cho họ nghe những câu chuyện đó, hắn mới phát hiện Thẩm Sơ đặc biệt quan tâm đến mấy thứ này.

Trước kia thì lười chẳng muốn làm gì, cứ như con chuột lang nước béo nằm một chỗ. Bây giờ thì thường xuyên tìm hiểu cái này cái kia, hóa ra không phải lười mà là trước kia không có thứ gì khiến cậu thấy hứng thú.

Hoặc có thể nói, trước đây Thẩm Sơ chưa phát hiện ra bản thân thích những thứ này?

Nghĩ đến đây, Tạ Thời Minh không khỏi cúi mắt.

Hắn từng hỏi riêng Hạng Tinh Hà, hỏi hắn ta có thật sự định ra nước ngoài không, và liệu có thể đừng đi không.

Nhưng Hạng Tinh Hà chỉ xoa đầu hắn, thở dài bất lực—

Ngoài Thẩm Sơ ra, trong nước chẳng còn điều gì khiến hắn ta lưu luyến.

Vậy nên, quyền quyết định luôn nằm trong tay Thẩm Sơ.

Không phải hắn ta ra nước ngoài, Thẩm Sơ phải đi theo, mà là hắn ta ra nước ngoài, Thẩm Sơ có muốn đi theo hay không.

Muốn hay không, còn tùy vào quyết định của Thẩm Sơ.

Hạng Tinh Hà có lý tưởng mà mình muốn theo đuổi, hắn ta cũng dạy Thẩm Sơ như vậy — phải xác định rõ bản thân muốn gì, rồi mới làm. Có thể sẽ gặp rất nhiều khó khăn và lựa chọn, nhưng đường là mình chọn, chỉ cần không khiến bản thân hối hận là được.

“Vì thấy rất thú vị.”

Thẩm Sơ suy nghĩ rồi gật đầu, lại xác nhận một lần nữa: “Thật sự rất thú vị, em rất thích.”

Trước đây cậu là “mọt sách” chỉ biết học, rất ít tiếp xúc với những thứ ngoài chuyện học hành, bởi chỉ riêng chuyện học thôi đã chiếm hết sức lực, làm gì còn dư thời gian hay tinh thần để quan tâm cái khác.

Huống chi trước kia cậu cũng không tiếp xúc gần với Hạng Tinh Hà như bây giờ, cũng chưa từng nghe Hạng Tin Hà kể những câu chuyện đó.

Thích không?

Giờ nghĩ lại, đúng là thích.

Vì hứng thú nên cậu sẵn sàng làm điều gì đó.

Chứ không phải như trước kia, ép bản thân làm những việc mình không thích.

Hơn nữa, khi quay lại thời thơ ấu, có rất nhiều thứ cậu đã từng học, từng biết rồi.

Thẩm Sơ tuy không phải thiên tài, nhưng cũng không ngốc, lại từng rất chăm chỉ, nên nhiều thứ bây giờ đối với cậu mà nói là đã biết rồi, có phần nhàm chán.

Nhưng những điều Hạng Tinh Hà kể, cậu chưa từng nghe, chưa từng tiếp xúc, nên dĩ nhiên là thấy mới lạ và hấp dẫn — vì đó là lĩnh vực tri thức mà cậu chưa từng chạm đến.

Đang nói chuyện, đột nhiên cảm thấy có gì đó sượt qua mặt mình.

Rồi thấy Tạ Thời Minh đơ người ra, mắt nhìn chằm chằm phía sau cậu.

“Gì thế?”

Thẩm Sơ nhỏ giọng hỏi, rồi cảm thấy có thứ gì đó áp sát sau lưng, cậu liền quay đầu lại theo phản xạ—

Phía sau là hàng rào gỗ thấp, chỉ để trang trí.

Vậy nên khi cậu quay đầu lại, liền đụng mặt một con gấu trúc đỏ—

Lưng và đầu màu nâu đỏ, bốn chân màu đen, chỉ có tai, lông mày, má và vùng quanh miệng là màu trắng. Cái đuôi nâu đỏ còn có vòng đen, cả người tròn trịa mập mạp.

Con gấu trúc đỏ chạm mắt với Thẩm Sơ, rồi nhảy xuống khỏi hàng rào, đi một vòng quanh cậu.

Cuối cùng còn dùng đuôi mình khều nhẹ cái đuôi giả sau lưng Thẩm Sơ, rồi ngồi bệt xuống trước mặt cậu.

Oa wow…

Thẩm Sơ cũng ngồi xổm xuống, đưa tay thử sờ vào con gấu trúc đỏ.

Sau đó, mắt cậu sáng rực lên, quay sang nhìn Tạ Thời Minh—

“Mềm lắm!”

Cả khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ “thích quá đi mất”.

Có lẽ là vì giống nhau ở điểm nào đó, lại thêm cái đuôi béo phía sau, chẳng mấy chốc, lại có thêm hai con gấu trúc đỏ xuất hiện, ngồi thành hàng vây quanh Thẩm Sơ, ngửa cái đầu tròn nhỏ nhìn cậu.

Thẩm Sơ đứng dậy đi về phía trước, đằng sau lập tức có một hàng gấu trúc đỏ đi theo.

Tất cả đều vung vẩy cái đuôi dài tròn trịa, vừa mập vừa lùn.

“Chắc chúng nó tưởng cháu là đồng loại đấy, bé cưng.”

Hạng Tinh Hà thực sự cảm thấy buồn cười, dù rõ ràng là không giống, nhưng sao nhìn đâu cũng thấy giống vậy.

“Cháu nhìn xem, chúng chẳng đi theo A Minh, bé cưng, cháu nên tự hỏi xem tại sao đi.”

Thẩm Sơ: “…

Đừng tưởng cậu không nghe ra Hạng Tinh Hà đang ám chỉ điều gì!

Hừ, cậu không thèm trả lời đâu.

Nhưng được chơi cùng gấu trúc đỏ, Thẩm Sơ vẫn rất vui.

Sau đó còn xin nhân viên mấy miếng táo cắt nhỏ, lần lượt cho mấy chú gấu trúc đỏ đi theo cậu ăn.

Ngay cả Tạ Thời Minh cũng chơi đùa với gấu trúc đỏ suốt.

Tới chiều muộn, Hạng Tinh Hà đưa hai đứa trẻ ngồi xe điện về chỗ nghỉ, cũng nằm trong khuôn viên sở thú. Ở đó có một ban công rất lớn, vì ở trên cao nên tầm nhìn rất đẹp, mà trên ban công lại còn có lều trại.

Dù thời tiết đã se lạnh, nhưng vì hai bên có chắn gió, nên vẫn có thể ngủ ngoài trời.

Trên đỉnh lều hướng ra ngoài còn có một vùng trong suốt, có thể nằm trong lều ngắm sao đêm.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 102


Về chuyện này, Thẩm Sơ thích vô cùng, nói gì cũng muốn ở trong lều.

Cậu bé trực tiếp nắm lấy tay Hạng Tinh Hà, mông nhỏ ngồi phệt xuống đất không chịu đi: “Không sao đâu cậu, thật sự không lạnh mà!”

“Ở lều vui mà, cháu chưa được trải nghiệm, cháu muốn ở lều, muốn ở, muốn ở, nhất định phải ở!”

Hạng Tinh Hà bất lực, buột miệng nói: “Sao cháu lại giống với——”

“Hửm?”

Nhóc mập ngẩng đầu lên: “Giống ai cơ?”

“Không có gì.”

Hạng Tinh Hà thở phào một hơi:

“Thôi được rồi, nếu cháu thích thì cứ ở đi, để cậu sắp xếp lại bên trong cho ấm một chút.”

“Ừm...”

Trong lúc Hạng Tinh Hà đi sắp xếp, Thẩm Sơ xoa cằm thịt của mình, trầm ngâm suy nghĩ.

Không nghi ngờ gì——

Cậu của cậu chắc chắn đã từng đến đây.

Nhưng đến cùng ai chứ?

Cảm giác như trên người cậu có rất nhiều bí mật.

Có lẽ cậu đã phải một mình gánh vác rất nhiều chuyện, lại không muốn nói ra.

Hừm.

Thẩm Sơ vừa định quay sang nói gì đó với Tạ Thời Minh, thì phát hiện Tạ Thời Minh đang ngẩn người, không biết nghĩ gì.

Từ lúc trước đã như vậy rồi.

Lúc chơi thì không sao, nhưng hễ yên tĩnh là lại như có tâm sự.

Thẩm Sơ đưa đầu sát lại, thò trước mặt Tạ Thời Minh——

“Làm gì thế?”

Tạ Thời Minh hồi thần, nhìn cậu.

“Hử?”

Nhóc mập nghiêng đầu: “Nhìn em như vậy làm gì?”

“Bé cưng.”

“Hả?”

Thẩm Sơ đưa tay gãi gãi má, thật là, mỗi lần Tạ Thời Minh gọi vậy, cậu vẫn chưa quen được.

Cứ thấy ngượng ngượng, ha ha.

“Anh cũng có những điều mình thích và muốn làm...”

Thẩm Sơ: “?”

Tạ Thời Minh tiếp tục nói khẽ: “Nhưng anh không thể ép người khác làm theo ý mình được.”

Vậy nên?

Thẩm Sơ có chút chưa hiểu.

Chỉ thấy Tạ Thời Minh đưa tay lên, xoa xoa đầu cậu.

“Vậy nên em muốn làm gì thì cứ làm đi, chỉ cần em vui là được.”

Tạ Thời Minh nghiêm túc nói: “Anh cảm thấy, để em làm những điều khiến em vui, thì anh cũng sẽ rất vui.”

Thẩm Sơ…

Cậu ngẩn người một lúc lâu.

Dù không nói rõ, nhưng Thẩm Sơ đại khái hiểu được ý của Tạ Thời Minh——

Trước đây cậu chưa từng nói với Tạ Thời Minh chuyện mình sẽ rời đi, vậy mà hóa ra Tạ Thời Minh vẫn luôn nghĩ đến chuyện đó.

Không những nghĩ đến, mà còn nhìn ra được suy nghĩ của cậu sao?

Thẩm Sơ há miệng, nhưng không biết phải nói gì.

Cậu thế mà lại có lúc cứng họng như vậy.



Tối đến, ba người cùng nằm trong lều.

Thẩm Sơ nằm ở giữa, Tạ Thời Minh và Hạng Tinh Hà nằm hai bên, phía trên đầu là một lớp màn trong suốt, có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài. Hôm nay thật may mắn, ban ngày trời đẹp nên ban đêm có thể nhìn thấy sao.

Ngoài ra, có một chú gấu trúc đỏ cũng ở trong lều với họ.

Là con lúc đầu dùng đuôi cọ lên mặt Thẩm Sơ, không ngờ đến tối lại tìm đến, giờ thì cuộn tròn ở bên chân Thẩm Sơ.

“Cậu ơi, trước đây cậu cũng ngắm sao như vậy à? Cũng từng ngủ lều ạ?”

Thẩm Sơ đặt tay nhỏ lên bụng tròn, bất chợt hỏi.

Cậu tưởng Hạng Tinh Hà sẽ không trả lời, hoặc lại đánh trống lảng như mọi khi, không ngờ lần này sau khi im lặng hai giây, hắn ta lại đáp——

“Có ngủ lều rồi, nhưng hôm đó trời âm u, ban đêm còn mưa nữa, tuy là mùa hè nhưng lạnh hơn bây giờ nhiều.”

“Ủa? Vậy thì không thấy sao à?”

Không biết Hạng Tinh Hà đang nghĩ đến gì, khẽ mỉm cười: “Cũng không sao.”

“Sao mà không sao được chứ?”

Hạng Tinh Hà chẳng buồn quay đầu lại, đưa tay ấn đầu Thẩm Sơ:

“Chuyện đó không phải thứ con nít như cháu nên hỏi.”

“Cháu nói nhiều quá rồi, yên tĩnh đi nào, bé cưng.”

Thẩm Sơ: “...”

Một lúc sau, nhóc mập lẩm bẩm: “Không phải là ngắm cùng anh Giản Hành đấy chứ?”

“Khụ khụ——”

Hạng Tinh Hà bị sặc nước miếng…

Kết quả là Tạ Thời Minh còn hùa theo: “Vậy nên đúng là cùng anh Giản Hành ạ?”

Hạng Tinh Hà: “...”

“Cậu ơi, sao cậu lại ra nước ngoài? Còn nữa, cậu với anh Giản Hành quen nhau từ trước, mà giờ sao lại như cãi nhau vậy? Hai người có xích mích gì hả? Có muốn kể với cháu không?”

Nhóc mập vỗ vỗ ngực: “Cháu là áo bông nhỏ chu đáo đó.”

“Cậu kể cho cháu nghe đi——”

“Kể cho cháu nghe thì sao nào?”

Thẩm Sơ dõng dạc đáp: “Tất nhiên là để thỏa mãn tính tò mò của cháu rồi!”

Hạng Tinh Hà: “...”

“He he.”

Chọc ghẹo Hạng Tinh Hà xong, Thẩm Sơ lại bỗng nghiêm túc nói: “Thật ra cháu chỉ muốn hiểu thêm về cậu thôi.”

Hạng Tinh Hà sững người.

“Cậu là người nhà của cháu, cũng là người thân của cháu, có chuyện gì, cậu có thể nói với cháu mà.”

Một lúc lâu sau, Hạng Tinh Hà không nói gì.

Mãi đến khi Thẩm Sơ mơ mơ màng màng buồn ngủ, một bàn tay đưa qua kéo chăn cho cậu và Tạ Thời Minh, nhẹ nhàng vỗ vai cậu, dỗ cậu đi vào giấc ngủ, bên tai lờ mờ vang lên một tiếng thở dài thật sâu——

“Không phải không muốn nói với cháu, mà là cậu cũng không biết mở lời thế nào.”

Ừm.

Thẩm Sơ cử động, bàn tay nhỏ nắm lấy ngón tay của Hạng Tinh Hà.

Ánh mắt Hạng Tinh Hà lập tức dịu lại, ánh mắt nhìn Thẩm Sơ không khỏi mềm mại.

Thế nhưng, nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt hắn ta lại dần tối xuống——Nếu đứa cháu nhỏ của hắn ta biết chuyện trong quá khứ, biết... hắn ta thích con trai, liệu còn muốn nhận hắn ta là cậu không?

Có lẽ đến lúc đó chỉ mong hắn ta nhanh chóng ra nước ngoài hơn?

Đàn ông với đàn ông... e rằng trong mắt bất cứ ai cũng đều là không bình thường.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 103


Ngày hôm sau, ba người lại chơi thêm nửa buổi, đến chiều thì Hạng Tinh Hà dẫn hai đứa trẻ rời đi.

Trước đó khi mới trở về nước, hắn ta từng quay lại một lần, biết chuyện xảy ra trong nhà, cũng biết chị gái mình mang thai rồi rời đi, cuối cùng qua đời. Nhưng hắn ta lại không biết chị mình được chôn ở đâu, vì khi đó là Tạ Văn Sơn giúp lo hậu sự cho Hạng Tinh Nguyệt.

Sau này khi tìm được Thẩm Sơ, hắn ta mới hỏi rõ ngọn ngành.

Lần này trở về, hắn ta muốn đưa Thẩm Sơ đến thăm mộ Hạng Tinh Nguyệt, cũng như đến thắp hương cho Tạ Văn Sơn.

Cả hai được chôn cùng một nơi.

Tuy Tạ Văn Sơn mất ở thành phố B, nhưng lá rụng về cội, ông vẫn muốn được trở về quê nhà.

Ngay cả mộ phần của Hạng Tinh Nguyệt, trước đây nhà họ Thẩm cũng đã đưa đến cùng một nơi với Tạ Văn Sơn.

Phải nói rằng, nhà họ Thẩm thật sự rất tốt với Thẩm Sơ, cũng rất coi trọng cậu, nếu không thì đã chẳng làm đến mức này.

Hạng Tinh Hà thật sự rất cảm kích, thậm chí từng nghĩ hay là cứ rời đi cho rồi, để mọi người không khó xử.

Nhưng hắn ta thật sự luyến tiếc Thẩm Sơ.

Càng ở chung, lại càng luyến tiếc.

Trên bia mộ, chỉ có một tấm ảnh trắng đen của Hạng Tinh Nguyệt.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Sơ thấy Hạng Tinh Nguyệt – dù nhìn ra được là chụp lúc sức khỏe bà không tốt, nhưng người trong ảnh vẫn rất đẹp.

Hạng Tinh Hà đưa tay lau bức ảnh trên bia mộ: “Bé cưng, mẹ cháu có phải rất đẹp không?”

Thẩm Sơ gật đầu, ừ một tiếng.

“Đẹp.”

“Cháu rất giống chị ấy.”

Nói rồi, Hạng Tinh Hà quay sang nhìn Thẩm Sơ: “Mặt mày giống, miệng cũng giống.”

Nhóc mập sờ sờ vào mũi mình: “Thế còn chỗ này? Không giống à, cậu?”

“Cái này…”

Hạng Tinh Hà đưa tay bẹo má cậu nhóc một cái, không nói gì.

Đến giờ hắn ta vẫn không biết chị mình mang thai con của ai, nếu lúc trước hắn ta không rời đi thì tốt rồi, có lẽ đã không đến nỗi chẳng hay biết gì. Nhưng tiếc là trên đời không có chữ “nếu”, dù sao mọi chuyện cũng đã thành ra thế này.

Làm sao hắn ta có thể không hận…

Nhưng người hắn ta hận nhất, vẫn là chính mình.

Nếu sớm biết mọi chuyện sẽ như thế này…

Hạng Tinh Hà nghĩ ngợi gì đó, rồi lắc đầu – sớm biết thì sao? Liệu hắn ta có ngăn được chính mình không?

Nói nhiều, nghĩ nhiều, đều đã quá muộn rồi.

“Cậu ơi, mẹ còn ảnh nào khác không? Cháu muốn xem.”

Sau khi được gặp Hạng Tinh Nguyệt, Thẩm Sơ bắt đầu có nhiều cảm xúc chân thật hơn.

Cậu cũng không kiềm được mà muốn hiểu rõ hơn về mẹ ruột của mình.

Cậu biết vừa rồi vì sao Hạng Tinh Hà lại im lặng.

Nhưng so với người cha ruột mà cả đời chưa từng gặp mặt, Thẩm Sơ thật ra không để tâm lắm.

Dù gì thì đến tận năm 18 tuổi, cậu cũng chưa từng nghe bất kỳ tin tức gì về người đó.

Nên là cũng chẳng sao.

Nhưng Hạng Tinh Nguyệt thì khác, cậu biết mẹ ruột mình từng rất lo cho mình, đến tận khi mất vẫn còn nhớ đến cậu. Giờ được cùng Hạng Tinh Hà đến đây, dĩ nhiên cậu muốn biết thêm nhiều điều về mẹ mình.

“Có chứ, nhưng ở nhà cũ của chúng ta. Cháu muốn đến xem không?”

“Chắc vẫn còn đó…”

Lần trước về, Hạng Tinh Hà không bước vào nhà, chỉ nghe ngóng thông tin từ người khác.

Sau đó không dám đối mặt, sợ nhìn cảnh cũ mà đau lòng.

Nhưng giờ có Thẩm Sơ đi cùng, tâm trạng cũng đã tốt hơn, đương nhiên dù thế nào cũng phải quay lại một lần.

— Căn nhà mà từ khi chủ động bước ra, hắn ta chưa từng quay lại nữa…



Trước khi đi, họ còn đến thăm mộ Tạ Văn Sơn.

Người đàn ông trong ảnh dù trông có vẻ trầm lặng ít nói, nhưng mặt mũi đoan chính, ánh mắt dịu dàng, khóe mắt như mang theo nụ cười, khiến ai nhìn vào cũng thấy có cảm tình – là gương mặt của một người tốt.

Đứng trước mộ ông, Tạ Thời Minh không khỏi có chút trầm lặng hơn.

Đến tận bây giờ, khi nhắc đến ông, Tạ Thời Minh vẫn quen miệng gọi là “ba”, đủ để thấy tình cảm giữa hai cha con họ sâu đậm thế nào – dù gì họ cũng đã nương tựa vào nhau mà sống suốt bao năm.

Thẩm Sơ và Hạng Tinh Hà cũng rất nghiêm túc thắp hương.

Bởi vì những ngày tháng cuối cùng của Hạng Tinh Nguyệt, nếu không phải có Tạ Văn Sơn, thì có lẽ bà còn thê thảm hơn nhiều.

Họ đều nên cảm ơn người đàn ông này.

Thẩm Sơ nắm tay Tạ Thời Minh: “Anh thấy chưa.”

“Hửm?”

“Vì có anh, nên lúc mẹ và chú ấy ra đi, chắc đều cảm thấy an lòng.”

Thẩm Sơ mỉm cười với Tạ Thời Minh: “Có một người con trai như anh, chú ấy nhất định rất vui, cũng rất tự hào. Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã thay em ở bên mẹ.”

“Anh rất tuyệt vời, nếu không, chú ấy đã chẳng nghĩ cho anh đến thế, liều mạng cũng phải giúp anh tìm được người thân.”

“Có thể giúp anh tìm được gia đình trước khi ra đi, chú ấy nhất định rất vui và mãn nguyện.”

Tạ Thời Minh ngẩn ngơ nhìn Thẩm Sơ, rồi siết chặt tay cậu, mắt đỏ hoe, gật đầu mạnh: “Ừ.”

Hắn vẫn nhớ rõ hình ảnh lúc ba qua đời, ông nói ông không còn gì nuối tiếc.

Là vui, là yên tâm. Hắn đã thấy được nụ cười trên gương mặt ba.

Đến lúc này, cuối cùng Tạ Thời Minh cũng có thể hoàn toàn buông bỏ.



Sau khi nói lời tạm biệt với Hạng Tinh Nguyệt và Tạ Văn Sơn, Hạng Tinh Hà tiếp tục đưa Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh về nhà cũ của mình.

— Từ lúc Hạng Tinh Nguyệt rời đi, rồi đến khi lo hậu sự cho cha mẹ, sau đó bệnh nặng rồi qua đời, cũng không quay lại mấy. Ngôi nhà ấy, chẳng biết đã phủ bao nhiêu lớp bụi, bụi bám thành đất luôn rồi.

Vì thế sau khi gọi người mở khóa, họ phải dọn dẹp lại nội thất bên trong.

Nhưng có lẽ vì trước đó Hạng Tinh Nguyệt đã bán bớt đồ đạc, nên bên trong cũng không còn nhiều.

Hạng Tinh Hà vốn định thuê người đến giúp, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy tò mò và hứng thú của Thẩm Sơ, hắn ta lại thôi, bèn mua khẩu trang, mũ, và đồ dọn dẹp nhỏ, rồi bắt đầu cùng hai đứa trẻ tất bật dọn dẹp.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 104


Vừa dọn dẹp, họ vừa xem lại những đồ đạc đã từng được lưu giữ trước đây.

Nhưng cũng dọn ra không ít rác rưởi, đồ đạc linh tinh.

Phải đi đổ rác, nếu không căn nhà này sẽ chẳng còn chỗ để đặt chân.

Hạng Tinh Hà xách theo một túi lớn, Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh mỗi người cầm một túi nhỏ, ba người cùng nhau đi về phía thùng rác ở cổng khu chung cư.

Đây là khu chung cư cũ, không phải chỗ gần trường học, nên người trẻ tuổi đã chuyển đi khá nhiều, còn lại chủ yếu là người già. Giờ vẫn còn sớm, trong khu vẫn có vài cụ già dắt chó đi dạo.

Sau khi vứt rác xong, Hạng Tinh Hà liền dẫn đầu quay về.

Lúc này, họ vừa đi đến cửa chung cư thì thấy một ông lão tóc đã bạc phơ bước ra. Khi nhìn thấy Hạng Tinh Hà, ông lão lập tức khựng lại, rồi giơ tay chỉ vào Hạng Tinh Hà:

“Cậu… Ê, cậu không phải là cái đứa đó sao?!”

“Cái đứa thích đàn ông, cái thằng biến…”

Ông lão đột nhiên dừng lại, sau đó tiếp tục chỉ vào Hạng Tinh Hà, nói: “Không phải, sao cậu lại quay về rồi?”

Giọng điệu có chút ghét bỏ, như thể mong Hạng Tinh Hà biến đi ngay lập tức.

“Ba mẹ cậu mất lâu rồi, nghe nói chị cậu chưa kết hôn mà đã có thai, sau đó cũng bỏ nhà đi, chẳng phải đã chết ở ngoài rồi sao? Giờ cậu quay lại làm gì? Nhà các cậu còn có thể ở được à—”

“Ông nên cẩn trọng lời nói.”

Hạng Tinh Hà lạnh lùng: “Nhà của tôi có ở được hay không, đó là chuyện của tôi.”

“Tôi quay về lúc nào, cũng là chuyện của tôi.”

“Và chị tôi ra sao, cũng không cần ông ở đây khua môi múa mép.”

“Lớn tuổi rồi, nên tích chút khẩu đức thì hơn.”

Ông lão lập tức tức đến đỏ bừng mặt, “phì” một tiếng về phía Hạng Tinh Hà: “Cậu đang nói cái gì vậy?! Loại không tôn trọng người lớn như cậu, ngày đó bị đánh gãy chân là đáng đời!”

“Đồ bê đê b**n th**, vô liêm sỉ, giờ lại còn dám vác mặt về đây!”

Lời vừa dứt, sắc mặt Hạng Tinh Hà liền tối sầm lại.

Chưa kịp nói gì, bỗng có một dáng người nhỏ bé bước lên, chắn ngay trước mặt hắn ta—

“Vậy loại người già mà không biết tự trọng như ông thì phải làm sao?!”

Thấy đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ, ông lão cũng giật mình.

Rồi phát hiện không chỉ có một đứa, mà còn có một đứa cao hơn chút, cũng bước lên, chắn trước đứa nhỏ hơn, cả hai cùng ngẩng đầu nhìn ông, ánh mắt trong veo nhưng tràn đầy tức giận.

Bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, sắc mặt ông lão càng thêm khó coi, vừa tức vừa xấu hổ.

“Nhóc… nhóc là con nhà ai thế hả?”

Ông lão tức giận hỏi: “Mẹ nhóc không dạy nhóc cách nói chuyện với người lớn à?!”

“Ông vừa nói mẹ cháu chết ở ngoài rồi, thì làm sao mà dạy cháu được?”

“À… cái này…”

Ông lão trừng mắt, nhất thời không nói nên lời.

“Còn nữa, cậu cháu gây trở ngại gì cho ông sao?!”

Thẩm Sơ chống nạnh, giọng lanh lảnh vang lên—

“Cậu ấy đâu có thèm để ý đến ông đâu!”

…Một khoảng lặng kéo dài.

“Phụt.”

Hạng Tinh Hà ho nhẹ một tiếng, cố nén cười rồi lên tiếng: “Cũng đúng.”

Lời này vừa dứt, sắc mặt ông lão lại càng thêm xấu hổ và khó coi—

“Cậu… các cậu—”

“Này, lão Lý! Ông làm cái gì vậy? Có phải đang bắt nạt trẻ con không!”

Bên cạnh vang lên một tiếng hét lớn, một bà cụ khoảng năm sáu mươi tuổi, trên tay đeo băng đô đỏ bước tới.

Hạng Tinh Hà liền lên tiếng chào một tiếng "Dì Từ", bà là người mà lần trước hắn ta về gặp được, cũng chính bà đã kể cho hắn ta nghe chuyện của gia đình và chị gái. Trước đây, dì Từ cũng từng giúp đỡ hắn ta, không ngờ lần trước trở về, hắn ta lại gặp được bà.

Thẩm Sơ thấy thái độ của Hạng Tinh Hà, liền nghĩ: Ôi chao, đây chẳng phải là cứu tinh sao!

Thế là cậu nhóc mũm mĩm lập tức đặt tay lên bụng, còn lễ phép cúi chào—

“Cháu chào bà ạ.”

Giọng nói ngọt ngào đến lạ.

Ông Lý: “…”

Ông Lý cảm xúc phức tạp, nhưng bà Từ thì lại vô cùng thích thú, nhất là khi thấy hai đứa nhỏ quá đỗi dễ thương, bà liền "Ừ" một tiếng thật vui vẻ, còn cúi xuống xoa xoa gương mặt tròn trịa của hai đứa.

“Bà ơi, bà là cán bộ ưu tú phải không ạ?”

Có lẽ người lớn tuổi đều thích trẻ con mũm mĩm dễ thương, dù sao thì bà Từ càng nhìn càng thấy Thẩm Sơ đáng yêu, thậm chí còn muốn nhận làm cháu ôm về nuôi. Nghe Thẩm Sơ hỏi như vậy, bà cười dịu dàng đáp: “Bé con à, sao cháu biết vậy?”

“Cái này màu đỏ mà!”

Thật ra thì, cậu biết chữ.

Nhưng mà, đôi khi không nên quá thật thà, cần phải biết cách diễn đạt khác đi—

“Ở lớp cháu, bạn nào ngoan đều sẽ được tặng hoa hồng đỏ, hơn nữa ba anh trai của cháu, ở tiểu học và trung học đều là cán bộ lớp, họ cũng có băng đô đỏ như vậy! Cháu nghĩ cái này cũng giống thế ạ.”

Thẩm Sơ mỉm cười tươi rói với bà Từ: “Bà ơi, có phải vậy không ạ?”

“Đúng rồi, cháu đúng là một đứa trẻ thông minh.”

Bà Từ thích thú không thôi, khi thấy Thẩm Sơ giơ tay nhỏ lên méc rằng ông Lý bắt nạt cậu của mình, bà lập tức bừng bừng khí thế, vô cùng mạnh mẽ, sức mạnh bao che cho con kia, hoàn toàn không thể ngăn cản nổi!

Một lớn một nhỏ kết hợp, đúng là vô cùng ăn ý…

Cuối cùng, ông Lý mặt đỏ tía tai, giận đùng đùng bỏ đi, không dám đối đầu!

“Hừ.”

Bà Từ bĩu môi, quay lại cúi xuống xoa đầu Thẩm Sơ: “Bé con, đừng chấp ông già đó, ông ta miệng thối, chúng ta đừng để lời ông ta nói làm ảnh hưởng đến tâm trạng, biết chưa.”

Thẩm Sơ gật gù: “Đó gọi là không chấp nhặt với người khác, chúng ta phải rộng lượng, đúng không ạ!”

"Đúng đúng, cháu nói quá đúng, haha." Bà Từ cười sảng khoái.

Sau đó, bà đứng dậy, nhìn Hạng Tinh Hà, trong giọng nói không giấu được sự cảm thán: “Đứa trẻ này được nuôi dạy tốt quá.”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 105


Hạng Tinh Hà nhìn Thẩm Sơ, không khỏi suy nghĩ.

Đúng vậy, nhà họ Thẩm nuôi Thẩm Sơ lớn như vậy, thật sự đã nuôi dạy cậu rất tốt, là một đứa trẻ khiến người ta không thể không yêu thích.

Vậy nên... nếu Thẩm Sơ đi theo hắn ta, nếu hắn ta nuôi nấng, liệu hắn ta có thể nuôi tốt hơn không? Hay là... hắn ta có thể nuôi được như bây giờ không... Lúc này đây, Hạng Tinh Hà lại không dám khẳng định.

“Đúng rồi, cậu dẫn theo hai đứa nhỏ...”

Bà Từ nhìn hai đứa nhỏ bên cạnh, cả hai đều rất ngoan và dễ thương. Vừa rồi, đứa thấp hơn gọi Hạng Tinh Hà là cậu, vậy không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là con của Hạng Tinh Nguyệt. Nên giờ Hạng Tinh Hà đưa đứa nhỏ trở về…

“Tôi dẫn chúng về thăm một chút.”

Hạng Tinh Hà không nói rõ, nhưng đã đến đây rồi, bà Từ cũng đoán được là vì cái gì.

“Về thăm là tốt, về thăm là tốt...”

Bà Từ vừa nói vừa gật đầu, bỗng nhiên "Ôi chao” một tiếng, vỗ trán như nhớ ra điều gì—

“Đúng rồi, lần trước tôi quên nói với cậu, trước khi cậu về đây, có người đã hỏi thăm về chị cậu.”

“Hỏi thăm về chị tôi?”

Hạng Tinh Hà nhíu mày: “Dì có biết đó là ai không?”

Bà Từ lắc đầu: “Ôi, tôi cũng muốn hỏi thăm xem là ai, nhưng lại không gặp được. Sau này, khi trò chuyện, có người nói lại với tôi. Cậu cũng biết chuyện nhà cậu... Mọi người đều rõ cả, nên chuyện chị cậu đã mất chắc lúc đó cũng đã nói với người kia rồi, có lẽ sau khi biết tin thì họ đã rời đi.”

“Tinh Hà này, nếu cậu muốn biết, để dì tìm hiểu thêm giúp cậu nhé?”

Hạng Tinh Hà do dự một lúc, theo phản xạ cúi đầu nhìn Thẩm Sơ.

Đúng lúc ấy, Thẩm Sơ cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn ta—

Đôi mắt hạnh nhân tròn xoe, trong trẻo như thể cũng đoán được điều gì, nhưng không có phản ứng gì thêm…

Thấy vậy, Hạng Tinh Hà ngẩng đầu lên, lắc nhẹ: “Không cần đâu, cảm ơn dì Từ.”

“Có lẽ là người không quan trọng, không cần bận tâm.”

“Vậy được rồi.”

Bà Từ xoa xoa đầu Thẩm Sơ: “Thôi, mấy đứa mau về dọn dẹp tiếp đi, nhà này lâu lắm rồi không có ai về thăm. Nếu ba mẹ cậu biết có đứa cháu ngoại dễ thương thế này, chắc chắn sẽ vui mừng lắm.”

"Sơ Sơ thật đáng yêu.”

Nhắc đến ba mẹ, nụ cười của Hạng Tinh Hà có chút chua xót, không giống hắn ta…

Nhìn Hạng Tinh Hà như vậy, bà Từ cũng không khỏi thở dài.

“Thật ra sau khi cậu đi rồi, ba mẹ cậu có lẽ cũng hối hận.”

Hạng Tinh Hà cười khổ: “Sao có thể chứ, họ đã vứt hết đồ của tôi ra ngoài, chắc chắn là cảm thấy tôi dơ bẩn—”

“Nhưng sau đó họ lại tìm nhặt đồ của cậu về.”

Bà Từ nghi hoặc: “Tinh Hà, cậu không nhìn thấy sao?”

“Gì cơ—”

Hạng Tinh Hà ngẩn người, lắc đầu: “Tôi không nhìn thấy...”

Nói xong, như thể có chút chờ không kịp, Hạng Tinh Hà dẫn Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh vội vàng quay về nhà kiểm tra, cũng không kịp nói lời tạm biệt với bà Từ, lúc trước khi dọn dẹp, hắn ta hoàn toàn không nhận ra điều đó.

“Ôi dào, có gì đâu, mau về nhà đi.”

Đứa trẻ ngày nào giờ đã trưởng thành, còn bà cũng từ “dì” trở thành “bà”, nhiều chuyện, thực ra sớm nên nhìn nhận thoáng hơn, bởi thời gian rất vô tình. Khi quay đầu nhìn lại, luôn có quá nhiều điều để tiếc nuối.

Vì thế, để không hối hận, đến lúc cần buông tay, cũng phải học cách buông tay.



Hạng Tinh Hà dẫn hai đứa nhỏ về nhà, không kịp dọn dẹp, mà bắt đầu tìm đồ của mình.

Hắn ta nhớ lúc bị đuổi ra khỏi nhà, toàn bộ đồ đạc của hắn ta cũng bị vứt ra ngoài... cứ thế rơi vãi khắp nơi, bao gồm cả lòng tự trọng của hắn ta, tất cả đều bị ném đi.

Ngày đó, Hạng Tinh Hà chỉ cầm theo rất ít đồ rồi rời đi.

Hắn ta không biết liệu những món đồ đó có bị người khác nhặt mất hay bị vứt đi như rác không, bởi lúc đó có quá nhiều người đứng xem, hắn ta không thể chú ý đến ai…

Vì ánh mắt đổ dồn về phía hắn ta đã quá nhiều rồi.

Đang mải nghĩ, chợt nghe thấy tiếng Thẩm Sơ—

“Cậu! Ở đây này!”

Cánh cửa một căn phòng được mở ra, Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đứng ở cửa vẫy tay gọi hắn ta.

Hạng Tinh Hà đứng yên một lúc, chưa bước vào.

Bởi vì đó là phòng của hắn ta…

Vậy những món đồ đó, lại được đặt trong phòng hắn ta sao?

Căn phòng đã từng bị đập phá ấy ư?

Vừa nãy, Hạng Tinh Hà vô thức bỏ qua căn phòng mình từng ở, còn bây giờ…

Hắn ta chậm rãi bước vào, thấy bên trong cũng không có nhiều đồ đạc, nhưng rõ ràng có rất nhiều thứ được đặt trên sàn, hơn nữa, so với các chỗ khác, những món đồ trong phòng này đều được phủ một tấm vải chống bụi.

Thẩm Sơ chạy đến trước, kéo tấm vải gần nhất xuống—

“Phù— khụ khụ!”

Khuôn mặt mũm mĩm của cậu bé nhăn lại, vội buông tấm vải xuống, hai bàn tay nhỏ xua xua trong không trung, như muốn hóa thành bạch tuộc quét sạch bụi!

Tạ Thời Minh vội ôm lấy mặt Thẩm Sơ, vùi vào cổ mình, nhưng chính hắn cũng bị bụi tấn công... Cuối cùng, hai đứa nhỏ đều biến thành “người xám”.

Ngay cả cảm xúc của Hạng Tinh Hà cũng suýt bị cơn bụi làm tan biến…

“Sao cháu lại vội thế? Không biết toàn là bụi sao?”

Hạng Tinh Hà bất lực bước tới, gõ nhẹ lên đầu Thẩm Sơ.

Thẩm Sơ chu môi: “Tại cháu muốn cậu vui lên mà.”

Nghe vậy, Hạng Tinh Hà không khỏi thở dài.

Đứa nhỏ này... luôn làm hắn ta cảm thấy ấm lòng.

Nhưng chính vì cậu ngoan như thế, Hạng Tinh Hà lại càng thêm băn khoăn…
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 106


Vấn đề này tạm gác sang một bên, Thẩm Sơ lại bắt đầu hứng thú nói muốn xem những đồ đạc trước đây của hắn ta, khuôn mặt nhỏ lấm lem bụi, trông như một đứa trẻ vừa nhặt ve chai về, còn khiến Tạ Thời Minh cũng lấm lem bụi bặm theo.

Hạng Tinh Hà định lau qua cho hai đứa nhỏ, nhưng cậu nhóc mũm mĩm lại đưa tay quệt mặt, vô cùng phóng khoáng: “Được rồi!”

Nhìn dấu đen càng quệt càng lem luốc trên gương mặt trắng nõn nà, Hạng Tinh Hà: “.…”

Cháu thấy ổn, nhưng là... quá ổn luôn rồi đấy.

Nhưng không chịu nổi Thẩm Sơ cứ bám lấy hắn ta không chịu rời, thế nên Hạng Tinh Hà đành phải cho cậu bé xem những thứ dưới lớp vải phủ bụi —

Có sách vở và giấy khen từ nhỏ đến lớn của hắn ta, còn có rất nhiều đồ chơi, bóng rổ, bóng đá, những món đồ thủ công hắn ta tự làm hồi bé, và… album gia đình chụp cùng người thân —

Cuốn album mà khi rời đi, hắn ta không được phép mang theo.

[ Con mang theo nó làm gì? Mang ra ngoài cho người ta xem à?! Rồi nói với mọi người là chúng ta sinh ra đứa con trai thích đàn ông sao?! Con không thấy mất mặt nhưng chúng ta thì có!]

[…Thà vứt nó vào thùng rác còn hơn để con mang đi]

Đến tận bây giờ, những lời nói đó vẫn còn văng vẳng bên tai hắn ta.

Còn có tiếng khóc và cầu xin của chị gái… Đáng tiếc đều vô ích, không thể át nổi những tiếng chửi rủa liên hồi.

Chân hắn ta cũng từng bị đánh gãy, cũng từng bị giam giữ trong thời gian dài, thậm chí họ còn từng nghĩ đến việc đưa hắn ta vào bệnh viện…

Họ nhận một khoản tiền lớn từ người khác, thậm chí còn giúp hắn ta thôi học.

Hạng Tinh Hà hận, cũng đủ thất vọng, cho nên cuối cùng hắn ta mới có thể ra đi mà không ngoảnh đầu lại.

Nếu họ muốn cắt đứt quan hệ với hắn ta, hắn ta cũng không ngăn cản.

Nhưng bây giờ là sao?

Tại sao sau khi hắn ta rời đi, họ lại tìm nhặt lại những thứ từng vứt bỏ một cách tàn nhẫn đó?!



Thẩm Sơ vẫn đứng bên cạnh quan sát, từ lúc Hạng Tinh Hà giới thiệu những món đồ trước đây của hắn ta, cho đến khi hắn ta lật đến cuốn album rồi trầm mặc không nói gì, cậu không khỏi liếc mắt nhìn Tạ Thời Minh.

Tạ Thời Minh hiểu ý, xoa đầu Thẩm Sơ, sau đó quay người ra ngoài, còn cẩn thận khép cửa lại.

Sau đó, Thẩm Sơ giơ tay ôm lấy Hạng Tinh Hà. Đôi tay ngắn ngủn của cậu vẫn chưa đủ để vòng qua người cậu của mình, nhưng vẫn rất "có lực", mũm mĩm, áp sát vào cổ hắn ta, bàn tay nhỏ còn vỗ vỗ nhẹ.

Cảm giác ấm áp ấy thật rõ ràng.

Cơ thể Hạng Tinh Hà không khỏi khẽ run lên.

“Sơ Sơ…”

“Lúc nãy ông lão đó nói, cháu nghe hiểu phải không?”

“Cháu biết cậu là — ”

“Cậu à, có phải vì chuyện này mà cậu rời khỏi nhà không?”

Thẩm Sơ ngẩng đầu, hơi kéo giãn khoảng cách.

Hạng Tinh Hà khẽ nhếch môi, giọng khàn đặc: “Phải, họ không cần cậu nữa.”

“Vậy Sơ Sơ cần cậu được không?”

Cậu nhóc mũm mĩm vỗ vỗ vào ngực mình, rất nghiêm túc nói: “Mẹ nhất định cũng cần cậu, nhưng mẹ không còn ở đây nữa, nên để Sơ Sơ chăm sóc cậu. Cậu đâu có làm sai điều gì, sao lại không cần cậu được chứ? Cậu tốt như vậy mà — ”

Nói đến đây, Thẩm Sơ còn đặc biệt giang rộng hai tay, đôi tay nhỏ ngắn ngủn cố gắng vươn dài hết mức có thể.

Hạng Tinh Hà không nhịn được cười: “Cậu tốt như vậy sao?”

Thẩm Sơ dùng sức gật đầu: “Phải!”

“Nhưng Sơ Sơ còn tốt hơn.”

“Cậu tốt hơn.”

“Sơ Sơ tốt hơn.”

Thẩm Sơ ậm ừ một tiếng, gật gù: “Được thôi, cháu chắc chắn tốt hơn, không cần phải khiêm tốn.”

Lúc này, Hạng Tinh Hà bật cười.

Không kìm được mà ôm chặt đứa trẻ trước mặt vào lòng.

“Bé cưng, cháu nói xem họ không cần cậu, vậy tại sao không phải vẫn luôn như vậy đi, còn đi nhặt lại đồ của cậu — ”

Giọng của Hạng Tinh Hà không kiềm chế được nghẹn lại.

“Nếu như họ cứ mãi mãi như vậy, bây giờ cậu cũng sẽ không…”

Ít nhất, hắn ta sẽ không đau khổ như bây giờ.

Ít nhất, hắn ta vẫn có thể tìm được vài lý do cho chính mình.

Không thể nói tiếp, chỉ còn bờ vai không ngừng run rẩy.

Thẩm Sơ không biết phải nói gì, chỉ có thể vỗ nhẹ lên vai cậu mình.

Thật ra, ngay từ đầu khi nghe thấy, cậu cũng rất ngạc nhiên.

Nhưng có lẽ từ lâu đã cảm nhận được sự khác thường giữa cậu mình và anh Giản Hành, nên sau khi ngạc nhiên qua đi, cậu cũng không quá bất ngờ, mà thay vào đó là hiểu được lý do vì sao cậu mình những năm qua luôn ở nước ngoài…

Không khó để liên kết những điều đó lại với nhau.

Nghĩ đến đây, Thẩm Sơ càng thêm xót xa.

Và càng thêm hối hận vì sao trước kia cậu không cùng cậu mình rời đi.

Khi ấy, cậu của cậu rốt cuộc đã phải cô độc và đau đớn đến nhường nào…

Vậy nên, một lúc sau, khi Hạng Tinh Hà bình tĩnh lại, Thẩm Sơ giơ bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ lên đầu hắn ta—

“Cậu à, cậu phải hiểu thêm về sở thích của Sơ Sơ chứ.”

“Hửm?”

Hạng Tinh Hà không khỏi ngẩng đầu nhìn Thẩm Sơ, không hiểu sao câu chuyện lại đột nhiên chuyển sang đề tài này?

“Thật ra cháu rất dễ nuôi, cậu chỉ cần biết cháu thích ăn gì, thích chơi gì là được.”

“À đúng rồi, còn một điều nữa—”

Cậu nhóc mũm mĩm nhón chân, vỗ nhẹ vào vai Hạng Tinh Hà: “Còn nữa, cậu phải kiếm thật nhiều tiền, nhiều thật nhiều, nuôi con nít tốn tiền lắm, dù cháu rất ngoan, nhưng lúc không ngoan cháu sẽ khóc cho cậu xem đó!”

“Bé cưng, cháu…”

Hạng Tinh Hà mở miệng, có chút không dám tin.

Chỉ thấy cậu nhóc mũm mũm nhìn hắn ta cười tươi rói —

“Cậu à, cháu chưa từng nói với cậu sao?”

“Từ trước đến giờ, cháu vẫn luôn muốn đi cùng cậu mà.”

…..

Chuyện Thẩm Sơ muốn rời đi cùng Hạng Tinh Hà, Tạ Thời Minh đã đoán được, cũng đã sớm chuẩn bị.

Hạng Tinh Hà biết, Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, Thẩm Tùng Quốc và Thẩm Sóc không có biểu hiện gì đặc biệt, Thẩm Tùy cũng khá bình tĩnh, nhưng Thẩm Dật thì như nổ tung, cảm xúc sôi trào, bùng nổ không ngừng—
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 107


“Thằng nhóc mập này! Ra ngoài với cậu một chuyến thôi mà đã bị dụ đi mất rồi!”

Thẩm Dật vừa nói vừa đưa ngón tay chọc vào trán Thẩm Sơ.

“Lại còn ra nước ngoài nữa, em không sợ gầy đi à?!”

Thẩm Sơ dùng bàn tay mũm mĩm ôm lấy đầu, lẩm bẩm: “Nếu gầy đi, chẳng phải là chuyện tốt sao.”

“Tốt cái gì mà tốt!”

Thẩm Dật tức giận véo hai má phúng phính của Thẩm Sơ.

“Á... Đau quá —”

“Anh hai đáng ghét!”

“Được rồi, Tiểu Dật.”

Tô Lạc Duyệt kéo Thẩm Dật lại, bảo anh ta đừng "ăn h**p" Thẩm Sơ nữa.

Thẩm Dật hừ một tiếng, gương mặt vẫn còn có chút khó coi.

Vì Thẩm Sơ đã nói ra quyết định của mình, nên chắc chắn phải thông báo với gia đình một tiếng. Sau chuyến đi vừa rồi, đợi Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu về nhà, Hạng Tinh Hà đã nói về chuyện này.

Tất nhiên, chuyện đi chắc chắn không phải bây giờ.

“Chắc khoảng cuối năm.”

Dù sao, việc hợp tác với đạo diễn Hứa vẫn chưa chắc chắn khi nào kết thúc, nên Hạng Tinh Hà chỉ có thể đưa ra khoảng thời gian ước tính.

“Cuối năm sao…”

Thẩm Minh Châu tính toán một chút, liếc nhìn hai đứa trẻ: “Chắc là kịp sinh nhật của hai đứa nhỏ.”

Tô Lạc Duyệt: “…Nếu trước Tết có thể cùng nhau đón sinh nhật thì cũng tốt.”

Nói xong, Tô Lạc Duyệt không kìm được mà ôm chặt lấy Thẩm Sơ vào lòng.

"Bé cưng, thật sự muốn ra nước ngoài cùng cậu sao?”

Vừa dứt lời, mắt Tô Lạc Duyệt đã đỏ hoe.

Thật sự đến lúc này rồi, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng vẫn không thể không luyến tiếc.

Lần này đi, bao nhiêu năm nữa mới gặp lại?

Dù rằng sau này họ có thể thường xuyên gọi điện, gọi video, thậm chí có thể bay sang thăm Thẩm Sơ, nhưng dù sao cũng cách nhau giữa trong nước và nước ngoài. Hơn nữa, không phải lúc nào cũng có thể gặp, ai cũng bận rộn với công việc và cuộc sống của riêng mình, đến lúc đó…

Thẩm Sơ cũng không nỡ, mắt cậu cũng đỏ lên, xoay người ôm chặt lấy Tô Lạc Duyệt.

“Mẹ ơi…”

Nhưng cậu đã từng "đánh mất" cậu của mình một lần rồi, lần này sao có thể bỏ cậu thêm một lần nữa?

“Mẹ, con muốn theo cậu ra ngoài nhìn ngắm thế giới, đi khắp nơi. Những thứ cậu kể, con đều chưa từng thấy, con rất thích và rất tò mò. Sau này con sẽ tự chụp hình gửi cho mẹ xem, được không?”

Tô Lạc Duyệt hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc: “Được chứ, con chụp cho mẹ xem, còn phải kể cho mẹ nghe nữa nhé.”

“Vâng vâng, con sẽ kể thật nhiều!”



Có lẽ vì xác định Thẩm Sơ sẽ rời đi, nên không khí trong nhà rõ ràng có chút trầm lắng.

Thẩm Sơ có thể cảm nhận được, nhất là khi biết cậu sắp ra nước ngoài, rất nhiều việc phải chuẩn bị và hoàn thành trước. Thế nên, bầu không khí ở nhà cũ luôn bao trùm một sự buồn bã khó tả…

Đến cả Triệu Hân Du và Tề Nguyên Tư cũng đã biết chuyện cậu sắp ra nước ngoài.

“Hả? Vậy bao giờ cậu quay về vậy?”

“Còn tùy thuộc vào công việc của cậu mình.”

Thẩm Sơ chống cằm, vừa trả lời câu hỏi của Tề Nguyên Tư, vừa đếm số bạn nhỏ trong lớp Hoa Hướng Dương 2, phát hiện Tạ Tuấn Trạch vẫn chưa đến lớp. Nghe theo tin tức vỉa hè, dường như Chúc Phương Trân định làm thủ tục thôi học cho Tạ Tuấn Trạch.

Điều này cũng không có gì lạ, dù sao Chúc Phương Trân cũng đã rời khỏi nhà họ Thẩm.

Trong tình hình chưa tìm được việc làm, hoặc không thể tìm được công việc có mức lương cao như ở nhà họ Thẩm, thì thật sự không đủ khả năng chi trả học phí tại trường mẫu giáo Nam Hoành cho Tạ Tuấn Trạch.

Hơn nữa, trước đây Chúc Phương Trân gây ra chuyện ầm ĩ như vậy, cuối cùng không chỉ bà ta “nổi tiếng” mà con trai bà ta cũng “nổi tiếng”. Trong hoàn cảnh đó, Tạ Tuấn Trạch còn có thể bình thản đến trường sao?

E là dù có khỏi bệnh, cậu ta cũng thà ở nhà còn hơn.

Dù sao Thẩm Sơ cũng nhớ rõ, lòng tự trọng của Tạ Tuấn Trạch rất cao.

Chậc, vậy thì việc gì phải như thế.

Thẩm Sơ nghiêng đầu nhỏ, không khỏi thở dài.

Rốt cuộc cũng không giống như khoảng thời gian trước kia cậu còn ở nhà họ Thẩm —

Không biết có phải do lần này cậu chủ động thay đổi hay không, hay tâm hồn trong cơ thể này là một người trưởng thành, nên khi trở lại thời thơ ấu, góc nhìn và cách suy nghĩ của cậu cũng thay đổi, dẫn đến hành động cũng theo đó mà khác đi, gián tiếp ảnh hưởng đến sự phát triển của nhiều chuyện khác?

Khi cậu không còn cố chấp “theo đuổi” hay “ganh đua”, hóa ra rất nhiều chuyện trở nên đơn giản hơn nhiều.

Cũng có rất nhiều chuyện, thực tế lại không giống như cậu từng nghĩ.

Thật ra ban đầu, cậu chỉ muốn trước khi mình rời đi, Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu có thể hòa hợp với Thẩm Sóc bọn họ.

Như vậy, khi cậu cùng cậu mình rời đi, cũng có thể yên tâm hơn một chút.

Nhưng dần dần, Thẩm Sơ nhận ra rằng, không chỉ Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu, mà ngay cả mối quan hệ giữa cậu với Thẩm Sóc bọn họ cũng tồn tại nhiều vấn đề, tất nhiên bao gồm cả Tạ Thời Minh —

Từng chút một, cậu phát hiện ra nhiều khía cạnh mà trước đây chưa từng thấy ở họ.

Sự "phát hiện" này khiến Thẩm Sơ vừa mừng lại vừa buồn.

Mừng là vì may mà bây giờ cậu phát hiện ra.

Buồn là vì, tại sao bây giờ mới phát hiện.

— Thì ra bọn họ đều không biết cách hòa hợp với người khác.

Nhưng giờ khi họ đã hòa hợp hơn, thì cậu lại phải rời đi.

Nói không buồn là giả.

Thẩm Sơ đổi tay chống cằm, gương mặt mũm mĩm phồng lên, ngửa mặt 45 độ nhìn lên bầu trời một cách u sầu.

Anh hai vẫn còn giận dỗi, cả ngày nhìn cậu là tức giận, động một chút là véo má cậu. Anh ba thì khá hơn, chỉ là mỗi khi tan học là lại tự nhốt mình trong phòng lâu hơn, có phải cũng giận cậu không?

Anh cả ngày nào cũng bận rộn, giống như mẹ và ba.

Ông nội thì cuối tuần vẫn dẫn họ đi chơi, nhưng Tạ Thời Minh…

Nói đến đây là lại thấy tức, Tạ Thời Minh đột nhiên thích thú với điêu khắc gỗ, mấy ngày liền sau khi tan học đều đến tiệm cũ để làm mộc, chế tác vài món đồ nhỏ, nhưng lại không cho cậu đi cùng!

Tại sao lại không cho đi cùng chứ, cậu có phá phách gì đâu!

Dù Thẩm Sơ có hơi nghi ngờ, liệu có phải Tạ Thời Minh đang lén chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu không?
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 108


Nhưng mỗi lần trở về, hắn đều mang theo những món đồ tự làm trong ngày... Được rồi, là do cậu tự mình đa tình, hừ, vậy thì cậu cũng không thèm chuẩn bị quà sinh nhật cho Tạ Thời Minh, dù sao hai người cũng cùng ngày sinh nhật, cứ coi như triệt tiêu lẫn nhau đi!

Cậu chẳng phải chỉ ra nước ngoài thôi sao, giờ đã phải sống cuộc sống "không có hắn" rồi?!

Thẩm Sơ lại thở dài, gương mặt tròn trịa lăn qua lăn lại trên bàn học trẻ em.

Phiền chết đi được.

Tuy rằng cậu không muốn tỏ ra quá đa cảm, vì quyết định ra nước ngoài là do cậu chọn, nhưng không thể tránh khỏi cảm giác không nỡ và buồn bã.

Cậu còn muốn trước khi đi nước ngoài có thể làm ấm lòng bọn họ một chút, kết quả là từng người một… hừ.



Thời gian cứ thế trôi qua vùn vụt.

Việc chuẩn bị trước khi Thẩm Sơ cùng Hạng Tinh Hà ra nước ngoài cơ bản đã hoàn tất, chỉ còn chờ đến sinh nhật của cậu và Tạ Thời Minh nữa thôi.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hai đứa trẻ cùng nhau đón sinh nhật, thật sự rất ý nghĩa.

Nhưng càng đến gần ngày đó, kế hoạch lại càng không theo kịp biến hóa —

Bên đoàn phim của Hứa Vinh Hoa đột nhiên đẩy nhanh tiến độ, lịch trình quay phim kết thúc sớm hơn dự kiến, trong khoảng thời gian này Tô Lạc Duyệt và Hạng Tinh Hà bận tối mày tối mặt.

Khi mọi chuyện tạm ổn, ban đầu Hạng Tinh Hà dự định ở lại trong nước cho đến sau sinh nhật Thẩm Sơ, nhưng mẹ của Giản Hành lại tìm đến Hạng Tinh Hà…

Vì Tạ Thời Minh bận đi học điêu khắc gỗ, Thẩm Sơ được Hạng Tinh Hà đón đi trước, đến nhà hắn ta để chuẩn bị cùng ăn tối với người cậu độc thân này, sau đó mới quay về nhà cũ.

Nhưng khi Hạng Tinh Hà đang nấu cơm, Thẩm Sơ lại lén lút ôm điện thoại gọi video cho Giản Hành.

Kết quả là đúng lúc này, có một người phụ nữ lạ mặt đến gõ cửa… Nhưng rõ ràng cậu của cậu biết người đó, vừa nhìn thấy bà ta, sắc mặt cậu lập tức sa sầm lại, dĩ nhiên, sắc mặt của người phụ nữ đứng ngoài cửa cũng chẳng khá hơn là bao.

Chưa đợi hai người nói gì nhiều, Thẩm Sơ đã bị Hạng Tinh Hà đuổi vào phòng.

Thẩm Sơ đương nhiên không thể ngoan ngoãn nghe lời, dù có vào phòng, cậu cũng cố nghe lén —

Chủ yếu là vì vừa vào phòng, từ điện thoại đang gọi video, Thẩm Sơ đã nghe thấy tiếng Giản Hành dù cố đè nén nhưng vẫn không che giấu được sự kinh ngạc và bối rối, bởi vì anh ta nhận ra đó là giọng của mẹ mình.

Thế nên Giản Hành bảo Thẩm Sơ cứ mở video, đừng tắt đi.

Sau đó, nội dung cuộc trò chuyện bên ngoài… thật sự có phần ngoài dự đoán của Thẩm Sơ.

Thì ra năm đó cậu của cậu không chỉ bị cha mẹ ngăn cản, bị đuổi ra khỏi nhà, mà còn bị người yêu chia tay?

Hơn nữa, khi ở trong nước vừa đi làm vừa học hành vất vả, tốt nghiệp xong vẫn bị chèn ép không ngừng?!

Thật là khổ quá đi, bảo sao cuối cùng lại phải ra nước ngoài phát triển…

Ban đầu khi nghe, Thẩm Sơ còn có chút giận Giản Hành, nhưng nhìn thấy trong video, Giản Hành cũng ngỡ ngàng khó tin, còn lắc đầu liên tục, môi run rẩy không thốt nên lời, cậu liền cảm thấy có gì đó không đúng.

Sau đó, diễn biến câu chuyện càng làm Thẩm Sơ bất ngờ hơn…

Không biết bị cái gì k*ch th*ch, Giản Hành đột nhiên mất bình tĩnh.

Thế là anh ta không kìm được mà lớn tiếng chất vấn, sau đó nhóc mập bị bại lộ…

Cậu ôm điện thoại, giống như chiến sĩ đánh trận địa đạo bị quân địch phát hiện, suýt chút nữa ngại ngùng đến mức “hy sinh” tại chỗ!

Nhưng ý tứ trong câu nói của anh Giản Hành…

Sao nghe giống như năm đó là cậu của cậu bỏ rơi anh ấy vậy?!

Một người thì nghĩ rằng cầm tiền rồi cắt đứt liên lạc, cho đến khi trở về nước mới gặp lại. Một người thì cho rằng người kia chỉ chơi chơi thôi, là trò chơi của tiểu thiếu gia, kết quả là… hai người này hiểu lầm nhau?

Hơn nữa, đã hiểu lầm nhiều năm như vậy…

Thẩm Sơ lúc đó ôm điện thoại nghĩ thầm—

Quá đỉnh, quá đỉnh rồi, tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy!

Thì ra hai người họ đều đáng thương như nhau.

Nhưng dù sự thật đã được phơi bày, hiểu lầm năm đó đã được hóa giải, giữa hai người vẫn còn có sự ngăn cản từ mẹ của Giản Hành.

Cha của Giản Hành bên ngoài có con riêng, mẹ của Giản Hành chỉ có duy nhất một đứa con trai, bà ta nhất quyết không cho phép con mình ở bên một người đàn ông, thế nên sau hôm đó, mặc dù Giản Hành đã biết sự thật, nhưng mẹ anh ta vẫn cố chấp vô cùng.

Thậm chí bà còn không tiếc lấy thân thể của mình để ép buộc Giản Hành, đương nhiên cũng gián tiếp đe dọa cậu của Thẩm Sơ.

Cuối cùng, để sự việc không tiếp tục leo thang, Hạng Tinh Hà buộc phải rời đi sớm hơn dự định.

Chỉ còn vài ngày nữa là đến sinh nhật, nhưng hắn ta không thể ở lại đây nữa.

Nói không thất vọng thì là giả.

Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến sinh mạng, cho dù nhà họ Thẩm có ra mặt cũng không giải quyết được. Hơn nữa, suy cho cùng, nhà họ Thẩm cũng không có lý do chính đáng để can thiệp vào chuyện này.

Và Hạng Tinh Hà cũng không muốn phiền hà người khác.

Thế là nhóc mập đành phải nói lời tạm biệt sớm hơn.

Ban đầu cậu nghĩ rằng khoảng thời gian vừa qua, Thẩm Sóc bọn họ đã quen với việc cậu sắp rời đi.

Dù sao họ cũng không có biểu hiện gì quá rõ ràng.

Nhưng vào ngày cuối cùng trước khi cậu đi, Thẩm Sóc đã tặng cho cậu toàn bộ bộ sưu tập mô hình Digimon mà anh ấy đã góp nhặt bao lâu nay.

Thẩm Dật thì cắt phăng mái tóc của mình.

Vì nếu đem đi hiến, tổ chức từ thiện sẽ tặng lại một chiếc bùa bình an với nhiều lời chúc phúc từ các em nhỏ…

Còn Thẩm Tùy, trước đó cậu và Tạ Thời Minh tặng anh một mô hình cung điện kết cấu mộng- lỗ, Thẩm Tùy rất thích nó, nên cũng tự tay làm một chiếc xe mô hình nhỏ để kịp tặng cậu trước khi cậu đi.

Tạ Thời Minh cũng chuẩn bị quà.

— Đó là những động thực vật mà Thẩm Sơ từng nhắc đến, lải nhải mãi không ngừng, những động thực vật mà cậu cảm thấy hứng thú. Hắn đã dùng vụn gỗ để ghép thành, các loại gỗ khác nhau tạo ra sắc màu khác nhau, trong đó còn có một chú gấu trúc đỏ cực kỳ đáng yêu…

Một món quà đầy bất ngờ và sáng tạo, khiến Thẩm Sơ cứ nhìn đi nhìn lại mãi.

Ngay cả cậu cũng không nhớ nổi mình đã lẩm bẩm bao nhiêu thứ, vậy mà Tạ Thời Minh lại nhớ rõ…

“Dạo này anh bận rộn là vì những thứ này à.”

Tạ Thời Minh gật đầu.

“Em còn tưởng…”

Thẩm Sơ mím môi: “Vậy nếu em chưa kịp chuẩn bị quà sinh nhật cho anh thì sao?”

“Không sao.”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 109


Tạ Thời Minh nhẹ nhàng xoa mặt Thẩm Sơ: “Sau này chúng ta vẫn có thể cùng nhau đón sinh nhật.”

“Nhưng nếu em không trở về thì sao?”

“Vậy anh sẽ đi tìm em, được không?”

Thẩm Sơ lại cố ý hỏi: “Nếu em nói không được thì sao?”

"Không thể không được." Tạ Thời Minh nắm chặt tay Thẩm Sơ.

“Tại sao chứ?”

Tạ Thời Minh nhìn Thẩm Sơ, một lúc lâu sau mới khẽ lên tiếng: “Vì em rất quan trọng với anh.”

“Bé cưng, trở về nhé, được không?”

Thẩm Sơ cũng nhìn Tạ Thời Minh, cuối cùng khẽ mỉm cười, bước tới ôm chặt hắn, thì thầm: “Anh à, quà đã chuẩn bị từ lâu rồi, ở dưới đáy tủ quần áo trong phòng chúng ta đó. Đợi em đi rồi anh hãy mở ra xem nhé, được không?”

“Ừm.”



Ngày hôm sau, Thẩm Sơ cuối cùng cũng theo Hạng Tinh Hà ra nước ngoài. Tạ Thời Minh trở về căn phòng hai người từng ở, tìm thấy dưới đáy tủ quần áo một khung ảnh – nhưng bên trong lại là một bức tranh vẽ tay.

Trong tranh có Thẩm Tùng Quốc, Thẩm Minh Châu, Tô Lạc Duyệt, còn có Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy. Hắn và Thẩm Sơ thì nắm tay nhau đứng cạnh nhau, gương mặt ai cũng nở nụ cười rạng rỡ, kể cả hắn cũng thế.

Ở phía trước, có vẽ một chiếc bánh kem lớn, trên đó viết chữ "family".

“Là gia đình.”

Thẩm Sơ đã vẽ cho hắn một gia đình.

Tạ Thời Minh nhìn rất lâu, cuối cùng đưa tay lau đi giọt nước mắt trên mặt, khẽ thì thầm: “Nhất định phải trở về nhé.”

---

Trường trung học Nam Hoành.

Tháng 6, kỳ học mới bắt đầu, toàn bộ trường trung học vẫn còn vương vấn bầu không khí của kỳ nghỉ hè.

Đặc biệt là với các học sinh vừa lên lớp 12, việc bảo họ lập tức tập trung học hành chăm chỉ, chắc chắn là không thể.

Bên cạnh đó, hai tháng nữa không chỉ có Đại hội Thể thao Mùa Thu mà còn có trận đấu bóng rổ với trường trung học Du Bắc. Đội bóng rổ của Nam Hoành hầu hết đều là học sinh lớp 12, và giải đấu mùa thu này chính là trận đấu cuối cùng trong thời trung học của họ.

Vì vậy, ngay từ đầu năm học, các thành viên trong đội bóng rổ chỉ cần có thời gian rảnh là lại hăng hái xuất hiện trên sân bóng.

Việc họ hoạt động nhiều cũng không có gì to tát, dù sao Nam Hoành luôn chú trọng đến “Vừa học vừa chơi”, học là học, chơi là chơi, không thể vì học mà không chơi, cũng không thể vì chơi mà bỏ học.

Nhìn chung, rất ít học sinh phàn nàn về cách quản lý của Nam Hoành.

Nhưng mỗi khi đánh bóng rổ là lại "trêu hoa ghẹo nguyệt" mới là chuyện lớn…

Bởi vì các thành viên trong đội bóng rổ của trường người nào người nấy đều cao ráo, chân dài, vai rộng eo thon, mỗi khi vén áo lên lộ ra cơ bụng, chẳng phải là hình thức điên cuồng toả ra hormone hay sao, thế nên mỗi buổi tập luyện, trong ngoài sân bóng rổ đều vây kín người.

Đặc biệt, đội bóng rổ của trường không chỉ có dáng đẹp mà còn có gương mặt đẹp —

Lý do mà đội bóng rổ của Nam Hoành nổi tiếng hơn Du Bắc một chút chính là trong bảng xếp hạng nhan sắc của hai trường, các thành viên đội bóng rổ của Nam Hoành luôn đứng đầu, không ai vượt qua được.

Vì nhan sắc chính là công lý, nên đôi khi đến cả học sinh trường khác cũng tìm đủ mọi cách để vào xem.

Dĩ nhiên, học sinh trong trường thì chắc chắn là "đầy đủ phúc lợi" rồi.

Chẳng hạn như bây giờ —

“Chú ơi, bây giờ không phải giờ học sao?”

Từ đằng xa, ở cổng trường đã có thể nghe thấy tiếng reo hò ầm ĩ bên trong.

Chú bảo vệ nhìn đồng hồ: “Này cháu, giờ này đi học là trễ quá rồi đấy?”

“Ồ, cháu là học sinh chuyển trường đến báo danh, sáng nay cháu mới xuống máy bay.”

Một đôi tay trắng nõn nâng nhẹ chiếc vali bên chân —

“Chú nhìn đi!”

Chú bảo vệ thò đầu qua ô cửa sổ nhỏ để nhìn, quả thật là lần đầu tiên ông ta thấy có người xách vali đến trường báo danh, mà còn là vừa xuống máy bay đã tới luôn?

“Haiz, hết cách rồi, cháu bị người nhà gấp rút đưa về nước.”

“Sao lại vậy?”

Chú bảo vệ nghĩ thầm, gia đình gì mà thiếu trách nhiệm vậy chứ!

Nhìn đứa nhỏ này trông có vẻ không lớn, lại khiến người ta yêu thích, sao có thể nỡ lòng làm vậy.

“Đúng vậy đúng vậy, cháu chỉ là vô tình thấy họ “vì yêu mà vỗ tay” thôi mà. Trước khi đi cháu chỉ hỏi một câu là không biết cậu cháu có bị dọa cho héo không, liệu có còn 'hoạt động tốt' không, thế là họ lập tức bắt cháu về sớm, quá đáng thật!”

“Bị… bị dọa cái gì…??”

Chú bảo vệ bị dọa đến mức nói lắp, không biết nên đáp lại thế nào.

“Hehe, cháu vào trong đây, tạm biệt chú!”

Chiếc vali kéo lăn theo đôi giày thể thao màu trắng, cổ chân thon dài, bước chân nhẹ nhàng, theo lý thì đáng lẽ phải đi lên phòng hiệu trưởng để báo danh, nhưng đôi chân ấy lại xoay mũi giày, nơi nào náo nhiệt là lập tức tiến về hướng đó không chút do dự.

Sân thể dục của Nam Hoành rất dễ tìm, bên cạnh sân thể dục chính là sân bóng rổ, cũng là nơi thu hút sự chú ý của vô sô người.

Lúc này, trên sân bóng rổ đang diễn ra trận đấu rất sôi nổi —

Hai đội đang thi đấu tập luyện, coi như là buổi khởi động trước giải đấu.

Chỉ vậy thôi mà đã đủ khiến nơi đây trở nên náo nhiệt, dù sao cũng đã có ba lớp người vây kín trong ngoài, hoàn toàn có lý do để nghi ngờ rằng gần như tất cả "người rảnh rỗi" trong trường đều kéo tới đây, thậm chí không chừng còn có học sinh cấp hai lén lút chạy qua…

“Lộc cộc!”

Bước chân dừng lại, chiếc vali cũng dừng lại theo.

Đáng tiếc là đứng ngoài rìa đám đông, không thể chen vào được, người nọ cố kiễng chân, đôi chân dài thon thả căng lên, rồi cố nhón thêm, cổ cũng vươn dài ra —

“Trời ạ, đông người quá!”

“Chẳng nhìn thấy gì bên trong —”

Vừa nói người nọ vừa nhảy lên mấy cái, nhưng vẫn không thấy được.

Cuối cùng, chiếc vali "cạch" một tiếng, người nọ nhấc đôi chân mặc quần bò xanh nhạt bước lên, vì muốn xem náo nhiệt, không ngần ngại đứng lên chính chiếc vali của mình. May mà bên trong nhét đầy đồ, đủ sức chịu được trọng lượng.

Bởi nhìn tổng thể, người nọ cao ráo thanh thoát, nhưng quan sát kỹ thì có thể thấy khung xương nhỏ nhắn, làn da trắng trẻo, đặc biệt một số chỗ lại có phần "mũm mĩm".

Rõ ràng là ở nhà được nuôi nấng rất tốt, ít nhất là chưa từng chịu thiếu thốn.
 
Back
Top Bottom