Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 80


Đúng vậy, nhân vật chính của câu chuyện chính là Hằng Nga và hai chú thỏ con.

Hậu Nghệ không có, trẻ con không chơi trò đó!

Coi như có ba vai chính, trong đó vai Hằng Nga được săn đón vô cùng nồng nhiệt, chủ yếu là vì mấy bé gái trong lớp Hoa Hướng Dương 1 rất muốn đóng vai này. Trừ vai này ra, việc đóng vai hai chú thỏ con đáng yêu cũng là điều có thể chấp nhận được.

Những vai còn lại là các nhân vật “khách mời”, hoặc hóa trang thành hoa cỏ bên đường, v.v…

Lần này, Thẩm Sơ chắc chắn sẽ không muốn "tranh giành" gì nữa, cậu chỉ muốn làm một nhánh cỏ thôi. Nếu lại một lần nữa có váy gửi về nhà, cậu không chịu nổi đâu! A, không muốn!

Nhưng ba vai chính lại cạnh tranh quá kịch liệt, nhất là vai Hằng Nga.

Vài bé gái suýt nữa thì đánh nhau…

Cuối cùng, Thư Đồng Đồng vung tay nói: “Thế này đi, hay là tụi mình đừng ai đóng hết!”

“Như vậy đối với mọi người đều công bằng !”

Lúc ấy, Thẩm Sơ đang kéo Tạ Thời Minh đứng cách đó không xa, vừa xem mấy bé gái tranh cãi mà cảm thấy buồn cười, nhưng vừa nghe Thư Đồng Đồng nói xong, lập tức có linh cảm xấu…

“Bọn con gái tụi mình không đóng, để cho mấy bạn trai đóng!”

“Sau đó tụi mình sẽ chọn ai đóng Hằng Nga và thỏ con, được không?”

Không được tí nào!

Liên quan gì đến con trai bọn họ chứ?!

Thẩm Sơ định kéo Tạ Thời Minh quay người bỏ chạy, nhưng mà… kéo không nổi?

Tạ Thời Minh thậm chí còn tiến lên một bước, miệng còn lẩm bẩm: “Không biết có được đề cử người khác không…”

Nhóc mập: “?”

Anh rốt cuộc có chấp niệm gì vậy?!

---

Tất cả cũng tại lớp Hoa Hướng Dương 1 quá ít học sinh, lựa chọn cũng quá ít!

Một lớp chưa tới 10 người, tổng cộng chỉ có 9 đứa trẻ, 4 bé gái và 5 bé trai, trong đó ba bé trai lúc nào cũng tụ tập chơi với nhau, Thẩm Sơ thì luôn chơi với Tạ Thời Minh.

9 đứa trẻ, chia thành ba nhóm nhỏ.

Và điều này dẫn đến một hậu quả rất nghiêm trọng —

Một khi gặp phải chuyện cần lựa chọn, thì cậu và Tạ Thời Minh là yếu thế nhất!

Mà Tạ Thời Minh tên này, lại còn có xu hướng “đầu hàng” phe bên kia!

Thẩm Sơ cố thuyết phục mấy bé gái đổi ý, trong bốn người chọn ra một người, trang điểm thật xinh đẹp, chẳng phải rất tốt sao, việc gì phải hóa trang cho người khác, cuối cùng người đẹp lại không phải mình, như thế chẳng phải quá thiệt sao?

Kết quả vừa dứt lời, ánh mắt của bốn bé gái trước mặt nháy mắt càng sáng hơn.

Thư Đồng Đồng ôm mặt: “Vậy chẳng phải có thể trang điểm cho người thật sao? Tuyệt quá!”

“Đúng á, búp bê ở nhà mình đều trang điểm hết rồi, còn chưa kịp mua con mới, hiện tại đúng lúc…”

“Oa! Vậy chúng ta phải chọn một người lớn lên đẹp mới được!”

“Còn phải cho cậu ấy mặc váy đẹp, trang điểm thật xinh, rồi tết tóc nhỏ nữa…”



Thẩm Sơ: “…”

Lẽ ra cậu không nên mở miệng!

Nhưng mà… chọn người lớn lên đẹp?

Năm chọn một, cũng chưa chắc là cậu, dù cậu đáng yêu thật, nhưng nếu Tạ Thời Minh không có nghĩa khí, thì đừng trách cậu vô tình! Với gương mặt đẹp như thế, không mặc váy một lần thì tiếc quá, ha ha!

Thẩm Sơ xoa xoa tay nhỏ, quay đầu lại thì phát hiện Tạ Thời Minh không biết từ lúc nào đã lẻn vào vòng tròn của mấy bé gái!

A! Không được!

“Anh ơi!”

Cậu nhóc mũm mĩm cuống lên, lập tức chạy tới ôm chặt lấy cánh tay của Tạ Thời Minh, sợ bọn họ đã đạt được "thỏa thuận”.

“Anh ơi, em có chuyện muốn nói với anh, lại đây nào.”

Vừa nói vừa kéo Tạ Thời Minh qua bên khác, giọng nhỏ ngọt xớt, nghe mà tai Tạ Thời Minh đỏ bừng.

“Chuyện gì vậy?”

Hai người trốn qua một bên, Thẩm Sơ nhìn về phía Thư Đồng Đồng, phát hiện mấy bé gái đang nắm tay nhau đi về phía ba bé trai khác đang chơi đào đất, rõ ràng là muốn nói chuyện gì đó!

Nhóc mập càng cảm thấy nguy hiểm, liền ghé sát vào Tạ Thời Minh—

“Anh ơi, lần này anh có muốn mặc váy không?”

Tạ Thời Minh rất dứt khoát lắc đầu.

“Vậy em cũng không muốn đâu.”

Nhóc mập bĩu môi: “Lần trước mặc đã đủ rồi, chẳng lẽ lại bắt em mặc thêm lần nữa?”

Tạ Thời Minh chớp mắt: “Thật ra…”

“Mua!”

Còn chưa kịp nói hết câu, má đột nhiên cảm thấy ấm ấm ướt ướt.

Tạ Thời Minh lập tức dừng lại, chỉ nghe thấy giọng nói ngọt ngào bên tai tiếp tục vang lên: “Phòng ngừa thôi, lỡ như Thư Đồng Đồng chọn em, anh có thể giúp em không?”

Tạ Thời Minh mím môi: “Giúp như thế nào?”

“Thì anh đóng giúp em á.”

Nhóc mập hơi kiễng chân, tay đặt lên vai Tạ Thời Minh, vẻ mặt trịnh trọng—

“Lỡ, em nói là lỡ thôi nhé, lỡ em bị chọn trúng, thì anh giúp em nhé. Đây không phải là cố tình để anh mặc váy đâu, mà là vì tình nghĩa cách mạng của tụi mình đó! Là vĩ đại, là hành động mang tính lịch sử cảm động trời đất, khiến người người rơi lệ!”

“Với lại chuyện mặc váy này, mỗi người một lần mới công bằng, anh thấy có đúng không?”

“Em biết anh không muốn mặc, nhưng không phải vì muốn mặc mà mặc, mà là vì tình cảm cách mạng vĩ đại của chúng ta!”

Thẩm Sơ nắm lấy một tay Tạ Thời Minh, quyết tâm—

“Anh ơi, em vẫn là bé cưng của anh chứ?”

“Anh có giúp em không?”

“Khụ.”

Tạ Thời Minh khẽ ho, tay kia sờ lên bên má bị “cưỡng hôn”—

“Cũng không phải là không được…”

Nhóc mập chớp chớp mắt—

Ồ…

Cậu đặt tay lên vai Tạ Thời Minh, lại thầm nghĩ, bằng bất cứ giá nào!

Chiếm chút tiện nghi của Tạ Thời Minh còn hơn là xác xuất mặc váy năm chọn một! Thế là lại “mua” thêm cái nữa.

Lần này còn vang to, cực kỳ rõ ràng.

Làm Tạ Thời Minh bị “mua” tới mức lảo đảo.

Hôn xong, nhóc mập nheo mắt: “Thế là anh đồng ý rồi nhé, không được đổi ý đâu đó!”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 81


“Ừm, không đổi ý.”

Tạ Thời Minh lắc đầu, mỉm cười với Thẩm Sơ.

Nụ cười có chút ngượng ngùng, nhưng lại mang theo một ý vị khác lạ.

Thẩm Sơ lập tức cảm thấy có gì đó không đúng…

Gì thế này?

Còn chưa nghĩ ra đầu đuôi thế nào, đã nghe Tạ Thời Minh tiếp tục nói: “Vậy hai chúng ta cùng đóng vai thỏ nhé.”

Câu này nói ra như thể họ muốn đóng là đóng vậy, chẳng phải quyền quyết định vẫn nằm ở chỗ Thư Đồng Đồng bọn họ sao——

Ơ? Khoan đã... hình như có gì đó sai sai?!

“...Vậy quyết định rồi nhé, cậu đóng vai Hằng Nga!”

“Nếu cậu đồng ý, còn phải nghe lời bọn tớ nữa, như vậy sau này tớ sẽ chơi trò gia đình với cậu!”

Cùng lúc đó, giọng nói lanh lảnh của Thư Đồng Đồng truyền đến, Thẩm Sơ dần trợn tròn mắt... rồi nhìn thấy Tạ Thời Minh lại khẽ ho một tiếng, ánh mắt lảng tránh, từ từ quay đi chỗ khác.

“Con thỏ là Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đóng, hai người đó đóng rất đẹp, mà còn rất hợp nữa!”

“Tạ Thời Minh nói, chọn người quá đáng yêu lại đẹp làm Hằng Nga thì chẳng còn cảm giác thành tựu gì nữa, nên bọn tớ mới tìm đến cậu đó, yên tâm đi, bọn tớ sẽ trang điểm cho cậu thật xinh đẹp, như tái sinh luôn!”

“……”

……

“Vậy là...”

Thẩm Sơ hít sâu một hơi: “Vậy là trước khi em kéo anh đi, Thư Đồng Đồng bọn họ đã quyết định chọn người khác đóng Hằng Nga rồi?”

“Là anh đề xuất hả?”

“Anh vừa rồi đã nói với họ mấy lời đó đúng không?”

Tạ Thì Minh quay lại nhìn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Họ muốn cùng nhau trang điểm cho Hằng Nga... không ổn lắm.”

Vừa hay trong nhóm ba người kia có một bạn rất muốn chơi trò gia đình với Thư Đồng Đồng, nếu chọn bạn đó rồi để Thư Đồng Đồng đưa ra điều kiện này, thì đúng là một công đôi việc, thành công mười phần chắc chín.

Quả nhiên, mọi việc đúng như Tạ Thời Minh dự tính.

Chỉ là hắn còn chưa kịp nói với Thẩm Sơ thì đã bị cậu kéo đi.

Không thể trách hắn được…

“Ừm... không trách —— cái đầu anh ấy!!”

Thẩm Sơ tức đến nỗi ấn vai Tạ Thời Minh lắc mạnh: “Vậy sao anh không nói sớm! Vừa nãy anh còn——”

A a a!

Lỗ to rồi!

“Anh học hư rồi!”

Tạ Thời Minh mỉm cười, đưa tay xoa xoa khuôn mặt tròn trịa, phúng phính đang tức giận của Thẩm Sơ.

“Anh thích nghe em gọi anh là anh.”

“Đừng có nói mấy lời đó! Không thèm nghe!”

Thẩm Sơ ôm lấy đôi má mũm mĩm của mình không cho xoa nữa, vẫn cảm thấy mình thiệt thòi quá lớn!

“Sau này anh vẫn sẽ bảo vệ em như vậy, được không?”

Tạ Thời Minh kéo tay Thẩm Sơ xuống, nghiêm túc nói: “Sau này chuyện gì em không muốn làm, anh sẽ chắn giúp em.”

Nhóc mập chớp chớp mắt, ánh nhìn bắt đầu lảng tránh.

“Ừm…”

“Dù sao mẹ và anh Giản Hành cũng mua nhiều lắm, có thể mặc ở nhà.”

Tạ Thời Minh thì thầm.

Thẩm Sơ: “……”

Đừng tưởng cậu không nghe thấy nhé!

Bàn tính đều gảy bên tai cậu rồi!

Thẩm Sơ lập tức rút tay về, tức đến mức đấm liên tục vào người Tạ Thời Minh.

Nhưng dù sao đi nữa, kết quả vẫn khiến cậu rất hài lòng.

….

Chỉ là... bộ đồ thỏ con này…

Trang phục biểu diễn là do mẫu giáo thống nhất chuẩn bị, hai bộ đồ thỏ một lớn một nhỏ, chất liệu lông mềm mịn, là loại liền thân, phía sau còn có cái đuôi, cả móng vuốt cũng rất giống thật.

Nhưng mà... sao mà bó vậy!

Không góc chết 360 độ ôm sát cơ thể, làm nổi bật hết vóc dáng của cậu!

Lần đầu tiên Thẩm Sơ mang bộ đồ còn thỏ liền thân mà mẫu giáo phát về nhà, định nhờ Tô Lạc Duyệt tìm người sửa lại cho cậu.

Tối hôm đó gọi video trò chuyện, Tô Lạc Duyệt ở đầu bên kia bảo phải xem mặc lên trông như thế nào, rồi mới quyết định sửa ra sao. Thế là dỗ Thẩm Sơ mặc thử bộ đồ con thỏ, rồi xoay một vòng 360 độ, quay trái quay phải cho bà xem.

Thẩm Sơ mặc vào rồi, cũng xoay rồi.

Xoay đến mức Thẩm Minh Châu ngồi trên sofa cầm tạp chí tài chính giả vờ đọc, Thẩm Sóc cầm máy tính bảng giả vờ xem hoạt hình, Thẩm Dật và Thẩm Tùy cũng không cãi nhau nữa, một người thì che miệng cười trộm, một người thì dán mắt nhìn cái đuôi ngắn phía sau cậu…

Thẩm Sơ không nhịn được đưa tay kéo kéo, rồi chậm rãi quay đầu lại nhìn mấy người kia.

Lập tức một loạt tiếng ho vang lên.

Sao nào, mọi người đều bị cảm à?!

Sao không nhìn Tạ Thời Minh mặc đồ con thỏ?!

Thẩm Sơ đương nhiên không ngốc đến mức một mình mặc đồ con thỏ, chắc chắn phải bắt Tạ Thời Minh mặc cùng, chỉ là Tạ Thời Minh tay dài chân dài, mặc vào chẳng có gì đặc biệt, còn cậu thì tay ngắn chân ngắn, bụng lại tròn vo…

Cậu phải giảm cân!

Nhóc mập chu môi, không muốn xoay nữa.

“Mẹ gạt con.”

Chỉ dỗ con chơi thôi!

Tô Lạc Duyệt ở đầu bên kia che miệng cười không ngừng.

“Bé cưng, nhìn rất đẹp mà, không cần sửa gì hết, vừa khít luôn.”

“Không vừa đâu.”

Thẩm Sơ ngập ngừng, nhỏ giọng nói: “Bó mông.”

“Phụt——”

“Khụ khụ!”

“Ha ha umm…”

Phía sau vang lên một trận âm thanh hỗn loạn.

Thẩm Sơ: “……”

Ánh mắt chết lặng, không muốn quan tâm, cũng không muốn nhìn bọn họ nữa!

Tô Lạc Duyệt: “Bé cưng, hay là con quay lại, để mẹ xem cái mông nhỏ của—— khụ, ý mẹ là xem bị bó ở chỗ nào.”

“……”

Mẹ à, cúp máy đi! Con không muốn bị lừa nữa!

“Ai da, sửa lại nhìn không đẹp.”

Tô Lạc Duyệt vội vàng dịu giọng dỗ dành: “Chờ đến Tết Trung Thu, mẹ cũng sẽ về, đến lúc đó sẽ xem con cùng Minh Minh biểu diễn. Hơn nữa mẹ đã nói với đạo diễn Hứa rồi, khi nào đến sinh nhật của Tiểu Dật và Tiểu Tùy, mẹ cũng sẽ nghỉ phép để về với các con.”

“Đúng rồi, đến lúc đó sẽ mời cả đạo diễn Hứa đến dự tiệc sinh nhật nữa.”

“Vì vậy, các con phải ngoan nhé, khi nào về mẹ sẽ làm bánh trung thu cho các con ăn.”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 82


Thẩm Minh Châu cũng cười đi tới dỗ dành, bế Thẩm Sơ lên: “Bé cưng à, cũng chẳng có con thỏ nào mà lỏng lẻo đâu, đúng không?”

Nhóc mập chu môi: “Nhưng con nhiều thịt mà…”

Thẩm Dật ở một bên gật đầu: “Ừ, là thỏ thịt.”

Hầy da hê!

Nhóc mập lập tức biểu diễn ngay một màn “thỏ thịt nóng nảy cũng sẽ cắn người".

Thẩm Dật cười né tránh: “Thỏ thịt nhỏ này, đến lúc đó tiểu học và trung học đều được nghỉ, anh cả và bọn anh cũng sẽ tới xem đó, em phải biểu diễn thật tốt nhé. À đúng rồi, quà của anh cùng Tiểu Tùy, nhớ chuẩn bị kỹ đó!”

Hừ.

Thẩm Sơ nghiêng đầu, quà gì thì em đã sớm nghĩ xong rồi, không cần anh phải nhắc!

Nhưng mấy ngày nay, cho tới trước buổi tiệc sinh nhật, cậu và Tạ Thời Minh đều về nhà muộn.

Việc chuẩn bị quà cho Thẩm Dật và Thẩm Tùy, đúng là Thẩm Sơ đã suy nghĩ rất nghiêm túc và cố gắng.

Chủ yếu là vì cả cậu và Tạ Thời Minh đều còn nhỏ, muốn mua đồ vật thì lại không có bao nhiêu tiền, muốn tự làm thì cũng không đủ điều kiện để đạt tới tiêu chuẩn gì. Tính tới tính lui, cái nào cũng có vẻ gượng ép.

Sau cùng, Thẩm Sơ tính toán, hay là cậu và Tạ Thời Minh góp tiền lại, rồi tìm một chỗ làm đồ thủ công, nhờ người ta làm giùm. Theo ý tưởng của hai người, làm một cây đàn guitar gỗ và một tòa cung điện có cấu trúc mộng lỗ.

Bọn họ mỗi ngày sau khi tan học sẽ đến phụ giúp.

Đến khi tặng quà sẽ ghi: “Thẩm Sơ cùng Tạ Thời Minh tặng”.

Ha! Cậu đúng là một thiên tài nhỏ!

Chỉ là, thời gian đúng là có hơi chật, mà bọn họ còn phải tập luyện.

Haizz, chật chội y như bộ đồ con thỏ của cậu vậy đó…



Nhưng dù gấp rút, thời gian lại trôi qua rất nhanh—

“Trông mong mãi, trông mong mãi, tết Trung thu cuối cùng cũng đến rồi!”

“Trong khoảnh khắc đoàn viên tươi đẹp này, trường mẫu giáo Nam Hoành xin gửi đến quý vị phần ‘quà tặng’ từ các bé! Những tiết mục dễ thương và đặc sắc sắp bắt đầu… Các bậc phụ huynh của Nam Hoành, đã sẵn sàng chưa nào?”

“Xin hãy lấy điện thoại, máy ảnh hay bất kỳ máy gì ra, đừng ngại mà chụp ảnh nhé!”

Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh, hai chú thỏ nhỏ đứng ở vị trí của lớp Hoa Hướng Dương 1, nghe giọng cô giáo Tiểu Hoa mà thầm nghĩ phong cách dẫn chương trình của cô thật sôi nổi và hưng phấn, nhưng cái câu “bất kỳ máy gì” là sao chứ, rốt cuộc ai viết lời dẫn này vậy?!

Tài năng thật đấy…

Đang nghĩ ngợi linh tinh thì bất chợt cảm giác có một ánh mắt đang dõi theo—

Thẩm Sơ theo phản xạ nhìn sang.

Rồi cậu chạm ngay ánh mắt của Tạ Tuấn Trạch.

Tạ Tuấn Trạch như là hoảng sợ, thấy Thẩm Sơ nhìn lại liền vội vàng dời tầm mắt.

“Sao vậy?”

Thấy Thẩm Sơ nhìn về một phía, Tạ Thời Minh cũng không kìm được mà nhìn theo.

Tạ Tuấn Trạch không chỉ quay đi mà còn cố tình bước sang bên cạnh vài bước, như muốn tránh né, không muốn cùng bọn họ “giao thoa” cái gì. Nhưng ánh mắt vừa rồi của Tạ Tuấn Trạch, vẫn bị Thẩm Sơ bắt được.

Ánh mắt đó…

Thật không thân thiện chút nào.

Nói thật thì dạo này cũng chẳng tiếp xúc với Tạ Tuấn Trạch nhiều.

Lớp Hoa Hướng Dương 1 và lớp Hoa Hướng Dương 2 lại đang hoạt động chung dưới sự phối hợp của hai giáo viên chủ nhiệm. Tề Nguyên Tư đôi khi vẫn đến chơi với bọn họ, nhưng ít khi thấy bóng dáng của Tạ Tuấn Trạch.

Mặc dù Thẩm Sơ không hỏi, nhưng sau sự việc giải cứu “Cẩu Nha” trước đó, đúng là cậu không còn thấy Tề Nguyên Tư chơi với Tạ Tuấn Trạch nữa. Không phải cố tình cô lập, mà là sau một thời gian, nhận ra hai người không hợp nhau, trẻ con mà, không hợp thì không chơi.

Vậy nên giờ Tạ Tuấn Trạch như thế nào, Thẩm Sơ cũng không rõ lắm.

Cậu khẽ kéo tay Tạ Thời Minh: “Chúc Phương Trân dạo này thế nào, anh có để ý không?”

Có lẽ vẫn an phận đi?

Nhưng Thẩm Sơ lại sực nhớ ra, tình cảnh của mẹ con Chúc Phương Trân hiện giờ đã không còn giống như trước kia nữa.

Nhất là trước đó Chúc Phương Trân đã bị đẩy sang nhà phụ, e là giờ ngay cả việc thỉnh thoảng nương nhờ danh nghĩa của Tạ Thời Minh để tranh thủ tí lợi cũng không làm được nữa? Thêm nữa là chi phí học hành của Tạ Tuấn Trạch hiện tại, với Chúc Phương Trân mà nói, chắc chắn là một gánh nặng không nhỏ. Điều này hoàn toàn khác với kết quả mà bà ta từng mong muốn, liệu Chúc Phương Trân có thể kiên trì mãi không?

“Đừng nghĩ nhiều nữa.”

Tai thỏ bị kéo nhẹ, Tạ Thời Minh lên tiếng: “Lát nữa là tới lượt tụi mình diễn rồi.”

“Ừ…”

Nhóc mập nheo mắt.

Anh ấy đang đánh trống lảng sao?

Hừ.

Nhưng đúng là cũng sắp đến lượt họ lên sân khấu—

“Tiếp theo chẳng phải là tiết mục của bé cưng và Minh Minh sao?”

Tô Lạc Duyệt cầm bảng chương trình, đếm lại lần nữa: “Đúng rồi, tiếp theo là tiết mục của lớp Hoa Hướng Dương 1!”

“Hai chú thỏ con đáng yêu của chúng ta sắp lên sân khấu rồi.”

Thẩm Minh Châu cũng không kìm được sự hưng phấn. Trời mới biết mấy ngày qua hai đứa nhỏ này về nhà còn muộn hơn cả ông, mỗi ngày sau khi tan học đều bảo tài xế đưa tới chỗ khác, còn không cho người khác đi theo.

Biết thì biết là chúng đi chuẩn bị quà cho cặp song sinh, chứ không biết thì lại tưởng hai đứa nó nắm tay nhau… “vượt rào” đi đâu mất.

Ôi, tự nhiên có cảm giác con lớn rồi không giữ được.

Bên cạnh hai người là Thẩm Tùng Quốc, cả nhà đều có mặt, quản gia Chu còn chuẩn bị cả máy ảnh cơ để chụp ảnh, thiết bị có thể nói là rất đầy đủ. Thẩm Sóc cùng Thẩm Dật và Thẩm Tùy cũng đều đã giơ điện thoại lên—

Hai đứa nhỏ sắp có “lịch sử đen tối” hiếm thấy, không lưu lại thì sao được.

Cuối cùng, trong sự “mong chờ của vạn người”, tiết mục bắt đầu—

Khi Thẩm Sơ bước lên sân khấu, những ánh mắt nóng bỏng ấy như muốn thiêu cháy cậu… Ái chà, được yêu thích quá cũng thật là khổ não mà, trong khoảnh khắc cảm nhận được “vạn người chú ý” ấy, khiến Thẩm Sơ cũng thấy hơi ngượng ngùng.

Xấu hổ quá đi, còn phải hát bài “Thỏ con ngoan ngoãn” nữa chứ…
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 83


Câu chuyện là thế này — ở cung trăng có hai chú thỏ nhỏ, chiếm mất hai cung điện duy nhất ở đó. Hằng Nga từ hạ giới bay lên muốn tìm chỗ ở, bèn gõ cửa cung điện của hai chú thỏ nhỏ —

Hằng Nga đến chỗ Tạ Thời Minh trước, Hằng Nga hát vang bài đồng dao lệch tông đầy tình cảm, ngay cả Thư Đồng Đồng đang cosplay làm bông hoa đứng bên cạnh cũng phải bịt tai lại, cái đầu hoa trông như sắp héo rũ.

Sau đó, Tạ Thời Minh — vẫn giữ nguyên giọng đều đều không chút cảm xúc — hát đáp lại bài đồng dao…

Cái cảm giác đó, như thể bên ngoài là một kẻ xấu không rõ lai lịch, còn bên trong thì lại là một tên sát nhân máu lạnh không có tình cảm gì vậy… Tóm lại, chẳng ai là quả hồng mềm dễ bóp cả.

Thẩm Sơ mệt mỏi thở dài, chẳng trách cô viên Tiểu Hoa cuối cùng lại đăng ký làm MC dẫn chương trình…

Tạ Thời Minh hát xong bài đồng dao mà vẫn không chịu mở cửa, thế là Hằng Nga chuyển sang gõ cửa cung điện của cậu —

“Thỏ con ngoan ngoãn, mở cửa ra nào~ Mở cửa nhanh nào, chị muốn vào~”

“Không mở không mở, không mở đâu~ Không quen biết gì, ai đến cũng không mở~”

Thẩm Sơ nhảy nhót phía sau cánh cửa giấy, chỉ nghe dưới sân khấu tiếng máy ảnh vang lên liên hồi lách tách lách tách…

Chậc chậc.

Nghe thấy không? Vẫn là cậu đỉnh nhất!

Hằng Nga đâu thể cứ mãi bị nhốt ngoài cửa, đến lần hát thứ hai thì Thẩm Sơ lẽ ra phải mở cửa rồi.

Nhưng không biết có phải do nghe thấy động tĩnh phía dưới mà bắt đầu căng thẳng hay không — đứa trẻ đóng vai Hằng Nga bỗng líu lưỡi, hát nhầm câu “chị muốn vào” thành “anh muốn vào”.

Thực ra cũng chẳng phải là chuyện gì lớn, vẫn có thể mở cửa diễn tiếp như bình thường.

Nhưng… Thẩm Sơ vừa định đưa tay ra mở, thì khóe mắt liếc thấy Tạ- Thỏ con-Thời Minh — người lẽ ra đang ở phía sau cánh cửa giấy chờ Hằng Nga gõ cửa lần nữa — đột nhiên đã tiến đến bên cạnh cậu, đưa tay ra chặn cửa lại.

Thẩm Sơ: “?”

Hằng Nga bị chặn ngoài cửa: “??”

“Ể? Diễn như vậy thật à?”

Thẩm Minh Châu thò đầu ra nhìn hai chú thỏ nhỏ sau cánh cửa, cười nói: “Sao lại có cảm giác bé cưng muốn đuổi Minh Minh ra vậy? Cái mông nhỏ cứ chen tới chen lui, đúng là thấy Minh Minh dễ bắt nạt mà.”

Thẩm Sơ thật oan ức!

Ai mà ngờ được Tạ Thời Minh không hề diễn theo kịch bản chứ!

Người ta chỉ lỡ miệng tự xưng “anh” một câu, vậy mà hắn liền không cho người ta vào…

Hằng Nga ở ngoài cung Quảng Hàn sắp khóc rồi đó!

Cuối cùng, Thư Đồng Đồng nhìn không được, bốn bông hoa nhỏ như thành tinh, kéo Hằng Nga vào cửa còn lại, rồi đến phần Hằng Nga phát bánh trung thu, đứa nhỏ kia cũng bung xõa luôn, đem bánh định chia cho thỏ con chia hết cho bốn bông hoa nhỏ.

Thư Đồng Đồng còn được nhiều hơn hẳn…

Còn có hai người giả làm cây nguyệt quế, nhìn bánh trung thu thèm chảy dãi, cũng nhổ rễ chạy đến xin bánh ăn… Hoàn toàn hỗn loạn, ai cũng tự “biên đạo” theo ý mình… Thẩm Sơ thậm chí còn thấy cô giáo Tiểu Hoa dưới sân khấu ôm đầu bất lực.

Tạ Thời Minh liếc nhìn Thẩm Sơ — thỏ con bị cô lập rồi.

Thẩm Sơ trợn mắt nhìn lại — còn không phải tại anh sao!

Vậy nên… mau đi cướp bánh trung thu thôi!

Thế là một chú thỏ mập kéo theo một chú thỏ khác bắt đầu chạy loạn trên sân khấu, đuổi theo Hằng Nga đến mức Hằng Nga bối rối tột độ, cuối cùng cướp được ba cái bánh trung thu, Tạ Thời Minh một cái, Thẩm Sơ cầm một cái, rồi còn ném một cái xuống sân khấu.

Thẩm Minh Châu nhảy lên bắt được, khiến Thẩm Sơ vỗ tay đôm đốp bằng bàn tay mũm mĩm, ba ơi, ngầu quá!

Đáng tiếc cuối cùng bánh trung thu vẫn bị Thẩm Tùng Quốc tịch thu mất.



Vì bầu không khí bất ngờ “sôi động” hơn dự kiến, nên dẫn đến mấy tiết mục sau cũng kỳ tích mà xảy ra “sự cố liên tiếp”, đúng là rất buồn cười, nhưng thời lượng lại bị kéo dài quá mức.

Kết thúc xong, Thẩm Sơ còn không kịp thay bộ đồ con thỏ, đã lập tức kéo Tạ Thời Minh chạy khỏi mẫu giáo—

Cậu vốn định thay bộ đồ con thỏ ngay sau khi tiết mục lớp Hoa Hướng Dương 1 kết thúc, nhưng hậu trường cứ liên tục có “hội các bà mẹ” xông vào, còn cứ đòi nắm tai thỏ và đuôi thỏ chụp ảnh, thật sự là nhiệt tình quá mức không thể từ chối nổi…

Thành ra đến cuối cùng vẫn chưa kịp thay bộ đồ con thỏ bó sát người này.

Bực mình thật!

Phải nhanh chân chạy đi, không thì bị tóm lại là hết đường rút lui a a a!

Chú thỏ mập điên cuồng chạy trốn, chẳng còn để tâm đến cảm giác xấu hổ khi mặc bộ đồ con thỏ nữa, chủ yếu là cậu và Tạ Thời Minh đã hẹn với chủ tiệm nhà người ta mỗi ngày một giờ cố định để cùng làm mộc, không thể đến muộn quá nhiều.

Đến cả thời gian tạm biệt gia đình cũng phải tranh thủ! Cậu bận lắm đấy!

Ban đầu, tiệm mà Thẩm Sơ tìm được chỉ là một xưởng nhỏ, nhưng tay nghề của chủ tiệm rất tốt, mỗi ngày làm đồ đăng video lên mạng đều có hơn một triệu lượt xem, là một blogger có rất nhiều fan.

Ngoài ra, tiệm còn cho phép tự tay làm các món đồ, chỉ là thường ngày có ít người đến.

Trước kia, mỗi lần Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đến thì hầu như chẳng thấy ai, nhưng lần này lại phát hiện đã có một người đang làm đồ thủ công bên trong —

Người kia ngồi trên một cái ghế thấp, thời tiết đã bắt đầu se lạnh, vậy mà hắn ta vẫn mặc một chiếc áo thun màu đen tay ngắn, để lộ cánh tay cơ bắp rắn chắc, đội mũ trên đầu, đang cúi đầu gọt một khúc gỗ.

Kích cỡ miếng gỗ đó không nhỏ, cũng không biết là định làm gì.

Thẩm Sơ tò mò nhón chân nhìn, trước giờ chưa từng gặp qua, cảm giác thân hình cao to thật đấy, nhìn từ sườn phía sau, vóc dáng cũng rất đẹp, đặc biệt là đôi chân dài miên man kia, khiến cậu ghen tị không thôi.

Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của cậu, người đàn ông đó đột ngột quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt của Thẩm Sơ.

Thẩm Sơ: Oa, râu rậm kìa!

Chú thỏ nhỏ giật mình nhảy dựng lên.

Không chỉ có râu rậm, còn có đôi mắt đỏ, trông rất tiều tụy.

Rốt cuộc là hắn ta là thỏ, hay cậu mới là thỏ?

Người đó cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cậu và Tạ Thời Minh— khuôn mặt Thẩm Sơ bị ép tròn trịa trong đầu con thỏ, do chạy gấp nên cậu còn quên không gỡ xuống, ngoài đôi tai thỏ dài ngoằng thì chỗ nào cũng tròn trịa mũm mĩm.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 84


Lúc này, người đàn ông và Thẩm Sơ chạm mắt nhau, hắn ta phủi vụn gỗ trên đùi rồi mới lên tiếng hỏi: “Nhìn cái gì vậy, thỏ con?”

“Nhà cháu để hai anh em* cháu tự do chạy lung tung thế à?”

(*Em ở đây chỉ em gái)

Anh... anh em?!

Ai là anh, ai là em chứ?!

Chú thỏ mập hừ một tiếng, nếu không phải bên trong cậu không mặc gì, chắc chắn đã tụt quần cho người này xem rồi!

Làm mặt xấu với người đàn ông, Thẩm Sơ kéo Tạ Thời Minh xoay người rời đi.

Thôi thì mau đi làm việc của họ còn hơn.

Nhưng Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh nhiều lắm cũng chỉ làm trợ lý, giúp đưa dụng cụ, hoặc tìm vài linh kiện gì đó, còn lại là ngồi trên ghế nhỏ quan sát, thỉnh thoảng lại tán gẫu với chủ tiệm.

Tất nhiên đa phần đều là Thẩm Sơ nói chuyện, Tạ Thời Minh không nói nhiều nhưng lại xem rất chăm chú.

Hôm nay ngồi không được thoải mái lắm.

Thẩm Sơ kéo cái đuôi ngắn phía sau mông, bên tai vang lên tiếng đục gỗ còn to hơn cả chỗ này, không kiềm được tò mò, cậu đưa tay che miệng khẽ hỏi chủ tiệm người nọ là ai.

Trông giống như một con chó sói lớn đi lạc đã lâu, không tìm được đường về nhà.

Chủ tiệm liếc qua một cái, cũng đưa tay che nửa miệng, nhỏ giọng trả lời: “Chú cũng không biết, hôm nay mới đến, nói là muốn tự làm cái gì đó, ở đây được nửa ngày rồi.”

Thẩm Sơ há miệng thành hình chữ "O", bảo sao trước giờ chưa từng thấy, thì ra hôm nay mới đến.

Người đến tiệm này, ngoài việc đặt làm đồ gỗ, còn có thể dùng gỗ và dụng cụ tiệm cung cấp để tự làm món mình muốn.

Người đàn ông kia rõ ràng là loại sau, nhìn tay nghề cũng khá thành thạo.

Chỉ là không biết đang làm gì, đến cả chủ tiệm cũng không biết.

“Chú có hỏi anh ta có cần giúp không, anh ta bảo không, muốn tự làm từ đầu đến cuối. Có lẽ là làm để tặng người rất quan trọng, vì gỗ anh ta chọn cũng là loại rất chắc chắn, xem ra rất để tâm.”

Thẩm Sơ chống cằm, gật gật đầu nhỏ, đôi tai thỏ cũng lắc lư theo.

Lúc này cậu vẫn chưa gỡ đầu thỏ xuống.

Đừng hỏi, hỏi thì là gỡ ra sẽ lộ kiểu tóc xấu không dám gặp ai!

Chú thỏ mập cũng muốn giữ hình tượng chứ bộ.

Cậu không muốn lộ cái đầu tròn xoe, ép sát da đầu như quả trứng gà đâu, mất mặt lắm, thà làm thỏ tiếp còn hơn.

Haizz, đúng là đau đầu, hôm nay cậu đã hy sinh lớn rồi.

…..

Tết Trung thu, trong tiệm rất vắng, Thẩm Sơ còn tưởng ngoài cậu và Tạ Thời Minh ra thì sẽ không có ai đến, dù sao sinh nhật của Thẩm Dật và Thẩm Tùy cũng sắp đến rồi, thời gian khá gấp.

Không ngờ hôm nay lại có người vẫn luôn ở đây.

Đến lúc Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh chuẩn bị rời đi, người đàn ông kia vẫn chưa đi.

Chủ tiệm sống ngay trên lầu, lại thích làm thủ công, nên thường ngồi dưới xưởng làm việc, cửa tiệm đóng cũng khá muộn. Nhưng hôm nay là tết Trung thu mà, ngay cả Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh cũng không nán lại lâu, mà người này vẫn ở đó.

Hơn nữa còn không có ý định rời đi sớm.

Tạ Thời Minh đã tặng bánh trung thu của mình cho chủ tiệm.

Vì lúc nãy hắn thử lắp một khối rubik bằng gỗ, chủ tiệm có giúp một chút.

Trong túi nhỏ của Thẩm Sơ vẫn còn cái bánh trung thu lúc trước cậu giành được, cậu lấy ra ngắm nghía, nghĩ bụng tối về mẹ cũng sẽ làm bánh trung thu cho bọn họ ăn, hay là…

Người đàn ông vẫn đang làm mộc, miếng gỗ lớn trong tay đã bắt đầu có hình dạng, trông giống như một chiếc ghế nhỏ có bề mặt cong cong, nhưng cũng không hẳn là ghế nhỏ, cụ thể là cái gì thì vẫn chưa rõ.

Đang cúi đầu chăm chú làm thì cảm thấy lưng bị ai đó chọc chọc.

Khi người đàn ông quay đầu lại, Thẩm Sơ đã đưa chiếc bánh trung thu ra trước mặt hắn ta——

“Cho chú đó.”

Người đàn ông hơi ngạc nhiên nhướng mày.

“Tết Trung thu vui vẻ!”

Nói xong, cũng không đợi người đàn ông phản ứng, cậu nhét thẳng bánh trung thu vào lòng đối phương, rồi tiếp tục nói——

“Chú ơi.”

Cậu bé mập ưỡn cái bụng nhỏ, giọng lanh lảnh: “Thật ra cháu có “tiểu kê” đấy!”

“Khụ!”

“Lêu lêu!”

Thẩm Sơ lại làm mặt xấu lần nữa, rồi kéo Tạ Thời Minh chạy đi.

Chạy lẹ thôi, về nhà nào!



Đợi hai đứa trẻ chạy mất dạng rồi, Hạng Tinh Hà mới lấy lại tinh thần.

Cái bánh trung thu đó vẫn còn trong lòng hắn ta, còn mang theo nhiệt độ cơ thể của đứa bé đó, có vẻ là loại dành riêng cho trẻ con, bao bì có dán hình phim hoạt hình, ngay cả bánh trung thu cũng làm theo hình gấu nhỏ, rất dễ thương.

Nghĩ đến câu nói vừa rồi của đứa bé kia, Hạng Tinh Hà không nhịn được bật cười.

Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn ta cười kể từ khi về nước một tuần trước.

Nhưng rồi nghĩ đến điều gì đó, nụ cười nơi khóe môi Hạng Tinh Hà lại dần phai nhạt.

Năm đó bị cha mẹ đánh gãy chân, hạn chế tự do cá nhân, lại đoạn tuyệt quan hệ, rồi còn xảy ra một ít chuyện, cuối cùng buộc phải rời khỏi đất nước ra nước ngoài. Bao năm qua, hắn ta từng hận, từng đau khổ, từng bất lực, cũng từng nhớ nhung, nhưng vẫn luôn nghĩ rằng gia đình ở quê hương chắc vẫn sống tốt, dù sao năm đó họ cầm nhiều tiền như vậy…

Không ngờ lần nữa trở về nước, lại như sét đánh ngang tai với hắn ta.

Hạng Tinh Hà chưa từng nghĩ gia đình mình lại xảy ra chuyện như vậy.

Từ “cửa nát nhà tan” lại xảy ra trên người hắn ta.

Mà hắn ta lại hoàn toàn không hay biết gì, vẫn sống ở nước ngoài suốt bao năm như hồn ma vất vưởng.

Nghĩ đến những chuyện đã hỏi thăm được, Hạng Tinh Hà cũng không biết mấy ngày nay mình đã trôi qua, chịu đựng như thế nào.

Nếu không nhờ Hứa Vinh Hoa gọi điện cho hắn ta, có lẽ hắn ta vẫn còn chìm trong nỗi đau to lớn, ngày ngày sống như kẻ mất hồn, quên mất rằng còn có một đứa cháu ngoại đang chờ hắn ta, đó là người thân duy nhất còn lại của hắn ta.

Có lẽ tên là Thẩm Sơ, sinh cùng với con trai út nhà họ Thẩm, năm đó bị chị gái hắn ta không cẩn thận ôm nhầm.

Chỉ là muốn tìm thêm thông tin trên mạng, lại phát hiện phần lớn sớm đã bị xóa sạch, nhất là ảnh và video liên quan đến hai đứa trẻ kia, đều đã được xử lý, hoàn toàn không tra được gì nữa.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 85


Như vậy cũng tốt — dù Hạng Tinh Hà không thể sớm nhìn thấy cháu trai của mình, nhưng ít nhất qua việc xử lý thông tin trên mạng có thể thấy nhà họ Thẩm làm không tệ. Dù sao giảm thiểu sự lộ diện của trẻ con trên mạng cũng là một cách để bảo vệ chúng.

Hắn ta chỉ hy vọng điều đó đúng như mình nghĩ — là vì muốn bảo vệ đứa trẻ, chứ không phải vì lý do nào khác.

Nghĩ đến đây, Hạng Tinh Hà không khỏi khẽ thở ra một hơi.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên, người gọi đến là “Hứa Vinh Hoa”.

Hạng Tinh Hà đứng dậy bắt máy.

Giọng lớn của Hứa Vinh Hoa nhanh chóng vọng ra từ đầu dây bên kia —

“Alô, giờ chắc chú đến thành phố B rồi chứ?”

“Ừ, đến rồi.”

Hạng Tinh Hà đẩy cửa tiệm bước ra ngoài, tìm một gốc cây để dựa vào. Lúc này trời đã chuyển tối, đèn đường cũng vừa được bật lên.

Hắn ta lau mặt một cái, chợt nhận ra mình đã mấy ngày rồi chưa cạo râu.

“Hôm nay vừa đến, vẫn chưa kịp liên lạc với anh.”

“Ôi dào, khách sáo gì, anh cũng không ngờ giữa chú và nhà họ Thẩm lại còn có mối quan hệ này… Chẳng qua là lo cho chú thôi. Dù sao thì cũng khó khăn lắm mới mời được chú từ nước ngoài về. Chuyện hợp tác làm phim có thể gác lại trước, điều quan trọng là chú có thể ổn định lại tinh thần.”

“Ừ, giờ ổn rồi.”

Hạng Tinh Hà ngập ngừng một chút rồi nói tiếp —

“Tiệc sinh nhật của nhà họ Thẩm mà anh nói, anh có thể đưa tôi đi không?"

Lần này trở về nước cũng là một cơ hội. Vì phim của đạo diễn Hứa đã khai máy, nhiều cảnh quay cần sử dụng địa điểm thực tế với yêu cầu hoành tráng. Nhưng quay đi quay lại vẫn không đạt được hiệu quả như mong muốn, thế là tìm đến hắn ta.

Hai người quen nhau tại một liên hoan phim quốc tế ở nước ngoài. Tuy làm việc ở hai lĩnh vực khác nhau, nhưng đều là người Hoa, lại vô tình kết giao, phát hiện tính cách hợp nhau nên giữ liên lạc.

Hứa Vinh Hoa là bậc tiền bối của hắn ta, lần này lại chân thành mời, Hạng Tinh Hà cũng không tiện từ chối.

Đúng lúc công việc trong tay cũng vừa kết thúc, hắn ta liền trở về nước.

Chỉ là khi về nước, hắn ta nói muốn “về nhà” một chuyến trước.

Thật ra hắn ta đã dự đoán trước nhiều khả năng, chỉ duy nhất không ngờ lại là kết cục này…

Hạng Tinh Hà lại đưa tay lau mặt, khẽ thở dài.

“Hôm đó anh gọi cho tôi, tôi đã kể hết rồi, anh cũng biết mà…”

“Ừ, biết chứ.”

Giọng điệu của Hứa Vinh Hoa cũng mang theo vài phần cảm thán: “Yên tâm đi, hôm đó anh sẽ đưa chú đến.”

“Nhưng mà… chú định làm gì?”

“Tôi cũng không biết nữa.”

Ánh mắt Hạng Tinh Hà nhìn vào bên trong tiệm, qua lớp cửa kính vẫn còn có thể lờ mờ thấy miếng gỗ mình vừa bào.

“Tôi chỉ là… muốn gặp thằng bé trước, muốn tận mắt nhìn thấy nó.”

Tiện thể nói với nó rằng — cháu vẫn còn một người cậu, cháu vẫn còn người thân…



Tiệc sinh nhật của Thẩm Dật và Thẩm Tùy, Tô Lạc Duyệt dự định sẽ tổ chức thật long trọng.

Bởi đây là sinh nhật đầu tiên của hai đứa trẻ sau khi trở về nhà, đối với bà mà nói có ý nghĩa vô cùng lớn.

Đạo diễn Hứa cũng rất tâm lý, chỉ mới cách Tết Trung thu vài ngày lại cho bà nghỉ thêm. Không mời khách thì thật không hợp lý.

Tiệc tổ chức ở nhà cũ, đúng dịp nghỉ lễ Trung thu, bọn trẻ cũng đều về nhà cũ ở, cho đến ngày sinh nhật của Thẩm Dật và Thẩm Tùy vẫn chưa về nhà mình. Dù sao Thẩm Tùng Quốc cũng ngày càng “dễ dãi” với bọn nhỏ, bọn họ ở lại cũng rất thoải mái.

Ngay cả những buổi học phụ đạo của Triệu Đức Sinh cũng được tổ chức tại nhà cũ.

Gảng một lúc, giao bài tập, rồi đi chơi cờ với Thẩm Tùng Quốc, rất nhàn nhã.

Triệu Hân Du cũng thường xuyên đến chơi với bọn họ, khiến cho nhà cũ càng thêm gà bay chó sủa, mỗi ngày đều náo loạn.

Cuối cùng cũng đến sinh nhật của cặp song sinh, không chỉ Thẩm Dật và Thẩm Tùy bị Tô Lạc Duyệt lôi đi trang điểm, mà ngay cả Thẩm Sóc và hai đứa nhỏ cũng không thoát được. Từng đứa mặc vest bảnh bao, nhìn chẳng khác gì những chàng hoàng tử nhỏ.

Quà tặng của người trong nhà đều được đưa trước, cũng được bóc ra trước bữa tiệc.

Thấy Thẩm Sơ thực sự viết tên mình và Tạ Thời Minh trên thiệp, Thẩm Minh Châu cúi người cười không ngừng, còn hỏi Thẩm Sơ có biết ý nghĩa của việc viết như vậy không. Thẩm Sơ không thèm để ý, biết hay không thì đã sao, trẻ con thì chú trọng gì, hừ.

Nhưng rõ ràng Thẩm Dật và Thẩm Tùy rất thích món quà họ tặng —

“Bảo người mang về nhà trước giúp con, con muốn đặt trong phòng mình.”

Trong phòng Thẩm Dật có rất nhiều đàn guitar và bass, còn có một kệ trưng bày thật lớn. Cũng may phòng của anh ta và Thẩm Tùy rộng, nếu không thật sự không để nổi. Hai người mỗi bên một cái, đều để những thứ mình thích và hứng thú.

Thẩm Tùy: “Con cũng muốn mang về, đặt lên kệ trưng bày của con.”

Thấy vậy, Thẩm Sơ nháy mắt với Tạ Thời Minh, rồi tự hào ưỡn cái bụng tròn tròn của mình ra: “Vậy đến sinh nhật của em và anh trai, các anh cũng phải chuẩn bị quà thật chú đáo nha~ Cũng phải dụng tâm giống tụi em á~~~”

Âm cuối kéo dài…

Thẩm Dật trợn mắt, nhưng vẫn không nhịn được bật cười: “Được rồi, có thể đáp ứng yêu cầu này của em.”

Thẩm Tùy cũng mỉm cười gật đầu.

Chỉ là, chuyện sau đó… không ai có thể ngờ, biến cố lại đến nhanh như vậy.

Sau khi tiệc sinh nhật bắt đầu, Tô Lạc Duyệt nhận được một cuộc điện thoại.

Sau đó, bà kéo Thẩm Minh Châu ra ngoài, không biết hai người nói gì.

Thẩm Sơ vừa nhìn thấy hai người rời đi, liền bị ai đó búng nhẹ lên trán.

“Ái da!”

Cậu nhóc mũm mĩm ôm trán, quay đầu trừng người vừa búng mình.

Giản Hành mỉm cười ngồi xổm xuống, theo thói quen véo má cậu một cái: “Nhóc mập, có nhớ anh không?”

Nhóc mập nghiêng đầu: “Anh là ai?”

Giản Hành lập tức nheo mắt, rồi hà hơi vào lòng bàn tay, túm lấy Thẩm Sơ và bắt đầu cù lét.

“Nói mau! Có nhớ anh không?!”

“Một gương mặt đẹp trai thế này mà dám quên à?!”

Thẩm Sơ cười khanh khách vừa trốn ra sau lưng Tạ Thời Minh vừa lè lưỡi với Giản Hành: “Sao anh tự luyến giống anh hai em quá vậy!”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 86


Thẩm Dật: “……”

Liên quan gì đến anh ta chứ! Đúng là nằm không cũng trúng đạn... Hừ.

Thẩm Dật cũng đi theo Giản Hành bắt người, Tạ Thời Minh vốn đã khó khăn lắm mới chắn được nhóc mập, giờ càng trở tay không kịp, đành phải kéo Thẩm Sơ chạy về phía Thẩm Sóc, kéo theo một chuỗi cái đuôi, cười đùa rôm rả suốt đường đi.

Lúc Hạng Tinh Hà bước vào, nhìn thấy chính là cảnh tượng đó.

Hắn ta gần như khựng lại một nhịp không thể nhận ra, sau đó chậm rãi dời ánh mắt về phía bọn trẻ.

Có hai đứa khoảng mười tuổi, còn lại là hai đứa nhỏ hơn, trong đó một đứa đang bám chặt lấy chân một thiếu niên lớn hơn, khuôn mặt tròn trĩnh vì cười mà rung lên, đứa nhỏ còn lại thì đi theo bên cạnh bảo vệ, đứng cạnh thiếu niên kia.

Ánh mắt của Hạng Tinh Hà theo bản năng dừng lại trên đứa bé mũm mĩm ấy.

Thì ra, đã sớm gặp được…

“Là đứa bé đó, đúng không?” Hạng Tinh Hà thấp giọng nói, ánh mắt vẫn không rời đi.

Tô Lạc Duyệt nhìn theo rồi khẽ “ừ” một tiếng.

“Bây giờ cậu có muốn qua đó xem thử không?”

“Ừm.”

Hạng Tinh Hà sải bước đi về phía đó.

Tô Lạc Duyệt mím môi, liếc nhìn Thẩm Minh Châu một cái rồi cũng theo sau Hạng Tinh Hà. Hứa Vinh Hoa gãi gãi sau gáy, tuy cũng rất tò mò, nhưng lúc này vẫn không nên lại gần.

Lúc trước gọi điện cho Tô Lạc Duyệt, hắn đã cảm nhận được tâm trạng phức tạp của bà.

Giờ chắc cũng khó mà giữ được bình tĩnh.

Dù gì cũng là đứa trẻ bà vất vả nuôi lớn, giờ có người thân đến tìm, cũng không biết sau này sẽ ra sao.

Hứa Vinh Hoa không khỏi thở dài, xoay người đi về hướng khác.

Ở phía bên kia.

Thẩm Sơ còn đang đùa giỡn với Giản Hành và Thẩm Dật, Thẩm Tùy thì ở bên cạnh làm đồng loã, bày mưu tính kế.

Cuối cùng nhóc mập vẫn bị Giản Hành bắt được, ôm chặt trong lòng, như một con cá béo bị đặt trên thớt, bị Thẩm Dật và Thẩm Tùy cù đến nhảy dựng lên, chỉ còn biết rúc vào lòng Giản Hành trốn tránh.

Ban đầu Giản Hành ngồi xổm ôm lấy nhóc mập nên cậu chẳng chạy đi đâu được, kết quả đột nhiên— Thẩm Sơ bỗng cảm thấy cơ thể Giản Hành cứng đờ, rồi bất ngờ ngồi phịch xuống đất.

Ngôi sao lớn ngả người về phía sau, tư thế ngã vô cùng xấu hổ, còn kéo Thẩm Sơ ngã theo.

Nhóc mập đè lên người Giản Hành khiến anh ta khẽ rên một tiếng.

Thẩm Sơ chu môi, bé con đâu có nặng đến vậy chứ.

Nhưng lạ là Giản Hành lại không tranh thủ cơ hội mà trêu chọc cậu.

Nhóc mập ngẩng đầu nhìn, phát hiện Giản Hành cứ như bị ngốc vậy, ngẩn ngơ nhìn về phía trước —

Hửm?

Có ai đến sao?

Thẩm Sơ vừa định bò dậy thì cảm thấy có một đôi tay lớn nhấc bổng cậu lên.

“Ơ?”

Cậu không biết đôi tay này.

Cúi đầu nhìn, rồi lại cố ngoái cổ nhìn ra sau.

“Là ai vậy…”

Khi nhìn rõ người phía sau, giọng nói của Thẩm Sơ lập tức nghẹn lại, mắt dần mở to…

Người đàn ông mặc bộ vest thẳng tươm, dáng người cao lớn, ngũ quan tuấn tú sắc sảo, nét mặt rõ ràng — là kiểu người có thể nổi bật giữa đám đông chỉ với một ánh nhìn. Gương mặt ấy, khi đến gần và phóng đại lên, lập tức tạo ra cú chấn động trong lòng Thẩm Sơ, khiến những ký ức mơ hồ bấy lâu nay bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết…

“Thỏ mập nhỏ, còn nhận ra chú không?”

Hạng Tinh Hà đặt đứa bé xuống đất, khi đứa trẻ quay người lại, hắn ta cũng vừa vặn quỳ một gối trước mặt Thẩm Sơ —

“Chúng ta vừa gặp nhau mấy hôm trước đấy.”

Thẩm Sơ chớp mắt, đôi mắt tròn xoe đen láy dần mở lớn hơn.

Ông chú mắt đỏ râu rậm… thì ra là cậu sao?

Cậu…

Gặp được Hạng Tinh Hà vào thời điểm này, ở nơi này, vốn là điều Thẩm Sơ chưa từng nghĩ tới. Ngay cả lần gặp trước đó, cậu cũng hoàn toàn không nhận ra…

Chủ yếu là trong ấn tượng của cậu, cậu không nên xuất hiện vào lúc này.

Thời gian đã thay đổi sao?

Nhưng… giờ phút này được gặp lại Hạng Tinh Hà, còn nhận ra đối phương, khiến Thẩm Sơ vừa bối rối vừa vui mừng.

Không, là rất vui.

Đây là cậu của cậu mà.

Trước kia cậu không chọn rời đi cùng cậu, thậm chí còn vì sợ hãi và kháng cự mơ hồ mà chỉ gặp được mấy lần… Giờ thì, cuối cùng cũng gặp lại đối phương.

Nhưng bỗng dưng chẳng biết phải nói gì.

Thẩm Sơ có chút thẹn thùng ôm lấy chân Thẩm Sóc bên cạnh, khuôn mặt mũm mĩm phồng lên, mím môi nhìn Hạng Tinh Hà.

Một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Nhận ra…”

“Bánh trung thu ngon không?”

“Ngon.”

Hạng Tinh Hà chớp mắt, đôi mắt hơi ươn ướt.

Hắn ta cảm thấy thật may mắn vì hôm ấy đã gặp được “chú thỏ mập” này, khiến Trung thu năm nay không còn cô đơn nữa.

“Chú…”

Giọng nói Hạng Tinh Hà nghẹn lại, hắn ta không biết nên nói gì thêm.

Cũng không biết phải giới thiệu bản thân thế nào…

“Bé cưng.”

Lúc này, Tô Lạc Duyệt cũng ngồi xuống, xoa đầu Thẩm Sơ, hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói —

“Bé cưng, đây là cậu của con.”

“Là cậu ruột của con.”

“Cậu ấy tên là Hạng Tinh Hà, đến đây tìm con.”



Cuối cùng Thẩm Sơ cũng hiểu vì sao cậu lại xuất hiện sớm như vậy, thì ra là do đạo diễn Hứa đưa đến.

Đây là hiệu ứng cánh bướm sao?

Bởi vì bộ phim của đạo diễn Hứa không gặp sự cố, nên mới có cơ hội mời được cậu, khiến cậu trở về nước sớm hơn?

Nhóc mập tò mò len lén nhìn, thấy Hạng Tinh Hà đang cùng Tô Lạc Duyệt, Thẩm Minh Châu và Hứa Vinh Hoa nói chuyện riêng, Thẩm Tùng Quốc cũng có mặt, không biết họ đang bàn gì.

Lúc nãy Tô Lạc Duyệt nói xong, cậu cũng không dám gọi hai chữ “cậu ơi”.

Không hiểu vì cái gì, có chút không mở nổi miệng.

Không biết phải nói gì.

Nhưng Hạng Tinh Hà cũng không ép cậu, không chờ Thẩm Sơ điều chỉnh lại tâm trạng, đã vỗ nhẹ lên đầu cậu, rồi nói với Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu muốn đi sang chỗ khác nói chuyện một lát. Thẩm Sơ chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạng Tinh Hà rời đi.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 87


Chắc cũng là không muốn gây áp lực quá lớn cho cậu.

À mà thật ra cậu cũng chẳng chịu nhiều áp lực gì, chỉ là đột nhiên gặp mặt, nên càng khó mở lời hơn mà thôi.

Nhưng nhìn thấy Hứa Vinh Hoa có vẻ khá thân thiết với cậu của cậu, điều đó khiến Thẩm Sơ có chút bất ngờ.

Thì ra cậu trở về nước sớm là vì có công việc trong nước à.

Đang nhìn về phía đó thì bỗng có người ghé sát lại, còn nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu.

Thẩm Sơ quay đầu nhìn lại, là Tạ Thời Minh.

“Sao vậy?”

Tạ Thời Minh lắc đầu, không nói gì.

Nhưng vẻ mặt thì có chút muốn nói nhưng lại thôi.

Thật ra không chỉ có Tạ Thời Minh, mà cả Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy, sau khi nghe được Hạng Tinh Hà là cậu của cậu, sắc mặt đều có chút thay đổi, và giờ ai cũng có vẻ như đang giấu điều gì đó trong lòng.

Thẩm Sóc lớn hơn một chút, lặng lẽ đến gần nghe ngóng một hồi rồi lại quay trở lại.

“Anh cả, họ đang nói gì vậy?”

Thật bất ngờ, người hỏi lại là Tạ Thời Minh.

“Không có gì.”

Thẩm Sóc lắc đầu, liếc nhìn Thẩm Sơ rồi mới nói tiếp: “Dù có gì đi nữa, cũng sẽ đợi đến khi tiệc sinh nhật kết thúc mới nói.”

Mấy người họ trong lòng đều có suy nghĩ riêng, nhưng không ai nói gì trước mặt Thẩm Sơ.

Thẩm Sơ cũng có suy nghĩ của riêng mình, một mặt là vui vì được gặp lại cậu vào lúc này, nhưng mặt khác, điều đó cũng có nghĩa là... sắp phải chia xa rồi sao? Cậu vẫn còn nhớ rất rõ một điều—

Cậu sẽ không ở lại trong nước.

Trước kia cũng vậy, sau khi Hạng Tinh Hà tìm được cậu, đã hỏi một câu: “Có muốn cùng cậu ra nước ngoài sống không?”

Lúc đó Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu chắc là đã nói gì đó, nhưng Hạng Tinh Hà chỉ lắc đầu, rồi chờ câu trả lời từ cậu.

Khi ấy Thẩm Sơ còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, chỉ biết rằng không muốn rời xa Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu, cũng không muốn đi theo người cậu xa lạ, nên đã là từ chối.

Mặc dù ký ức lúc ấy đã mờ nhạt, đến mức không còn nhớ rõ mặt cậu, nhưng ánh mắt chùng xuống của Hạng Tinh Hà khi nghe câu trả lời của cậu vẫn khiến cậu nhớ mãi, và cứ lớn lên trong nỗi day dứt và áy náy.

Mỗi lần nhớ lại là một lần cảm thấy hối hận và buồn bã.

Cậu thậm chí không dám nghĩ lúc ấy Hạng Tinh Hà đã đi ra nước ngoài với tâm trạng như thế nào.

Nhất là sau này cậu mới biết, khi đó Hạng Tinh Hà chỉ vừa mới biết tin người thân đều đã qua đời không lâu.

Vậy mà cậu – người thân duy nhất còn lại – lại không muốn đi theo Hạng Tinh Hà ra nước ngoài, thậm chí còn có phần kháng cự và tránh né.

Chắc chắn khi đó Hạng Tinh Hà đã cảm nhận được điều đó.

Thẩm Sơ không hiểu vì sao cậu lại không muốn ở lại trong nước, nhưng lần này, cậu không muốn để Hạng Tinh Hà rời đi một mình. Cậu cũng không nỡ rời xa Tô Lạc Duyệt, Thẩm Minh Châu và những người khác, nhưng biết làm sao bây giờ?

Thẩm Sơ khẽ thở dài, hai bàn tay mũm mĩm ôm lấy mặt, nghĩ thầm: mình còn nhỏ như thế này, sao lại phải nghĩ nhiều như vậy?

Thật là phiền quá đi.

….

Nhìn về phía đó lần nữa thì phát hiện mọi người không biết đã nói chuyện xong từ lúc nào rồi.

Mà cậu…

Hửm? Cậu đang đi đâu vậy?

Đi cùng còn có…. anh Giản Hành?!

Chuyện gì thế này? Hai người đó cũng quen biết à?

Lại nhớ đến phản ứng lúc nãy của anh Giản Hành... ngay lập tức, tính tò mò của nhóc mập bắt đầu sục sôi!

Giờ cậu cần thay đổi tâm trạng gấp – phải đi theo xem mới được.

Nhưng vừa mới nhúc nhích thì nhận ra Tạ Thời Minh vẫn đang nắm chặt tay cậu, thấy cậu định bước đi còn kéo lại một cái.

“Muốn đi—”

“Suỵt!”

Thẩm Sơ giơ ngón tay mũm mĩm đặt lên môi: “Anh, đừng nói, đi theo em.”

Cậu kéo Tạ Thời Minh bám theo Hạng Tinh Hà và Giản Hành, phát hiện họ đi về phía vườn sau của nhà cũ.

Hơn nữa còn chọn một góc khuất.

Chậc chậc, chuyện không đơn giản nha.

Thẩm Sơ rón rén chui vào bụi hoa, còn cố tình chọn "vị trí quan sát tốt nhất", rồi ngồi xổm xuống. Thấy Tạ Thời Minh vẫn còn đứng, liền đưa tay kéo hắn một cái – mau lên! Hai phóng viên nhí vào vị trí!

Tạ Thời Minh: “…”

Chỉ có thể bất đắc dĩ mà ngồi xuống theo.

Sau đó cùng Thẩm Sơ nhìn về phía trước—

Hôm nay vườn sau nhà cũ được trang hoàng rực rỡ, còn sáng hơn cả thường ngày, có thể nhìn rõ biểu cảm của hai người đối diện, chỉ là không nghe rõ đang nói gì, như thể đang xem kịch câm, vừa xem vừa đoán.

Thẩm Sơ thấy cậu mình châm một điếu thuốc, vẫn luôn không nói gì, đứng đối diện với Giản Hành, vóc dáng cao lớn rất có cảm giác áp bách, cúi mắt xuống, ánh đèn chiếu lên một nửa khuôn mặt sắc nét, tạo thành vùng tối mờ ảo.

Giản Hành thì đứng ở nơi sáng hơn, liên tục nói điều gì đó, cảm xúc dường như ngày càng không thể kiềm chế.

Ủa?

Hai người này có quan hệ gì vậy?

Thẩm Sơ đưa bàn tay mũm mĩm lên xoa cằm, quay đầu nháy mắt với Tạ Thời Minh.

Tạ Thời Minh cũng nháy lại một cái.

Thôi được rồi, mình không hiểu, anh ấy lại càng không hiểu.

Thẩm Sơ lại chống cằm tiếp tục xem, đôi chân ngắn và mông nhỏ bắt đầu tê, bèn dịch sát về phía Tạ Thời Minh một chút.

Quay đầu nhìn lại, cậu của cậu lúc này đã mở miệng, tuy trên mặt nở nụ cười nhưng lại có vẻ như đang giễu cợt điều gì đó, còn phả khói thuốc vào mặt Giản Hành, sau đó tiến sát lại gần, mặt hai người sát nhau…

Ô ô!!

Nhóc mập không kìm được, ôm lấy miệng mình.

Cậu của cậu… xấu tính như vậy sao?!

Anh Giản Hành mắt đỏ hoe rồi kìa!

Sau đó Hạng Tinh Hà lại nói gì đó, khiến sắc mặt Giản Hành càng thêm tái nhợt, như thể chịu đựng không nổi, khi thấy Hạng Tinh Hà thể hiện rõ ý từ chối nói chuyện tiếp, cuối cùng chỉ nhìn hắn ta một cái rồi quay người rời đi.

Sau khi Giản Hành rời đi, Hạng Tinh Hà vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Chỉ là không hút thuốc nữa, mà cứ nhìn chằm chằm điếu thuốc trong tay, vô thức nhíu mày.

Thẩm Sơ ngửi thấy… mùi "drama" nồng nặc rồi.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 88


Chậc, hối hận vì phả khói thuốc vào người ta rồi chứ gì? Biết thế thì đừng có làm!

Chậc chậc chậc.

Người cậu xấu xa.

“Ở đây không có chỗ nào để vứt thuốc à?”

Hạng Tinh Hà vừa vẫy tay xua khói trước mặt, vừa cất giọng khàn khàn hỏi.

Hả?

Nhóc mập chớp chớp mắt.

Còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Hạng Tinh Hà nhìn chuẩn xác về phía chỗ cậu và Tạ Thời Minh đang trốn.

Ô hô…

Bị phát hiện từ bao giờ vậy.

Hạng Tinh Hà ngắt một chiếc lá, dụi tắt điếu thuốc, sau đó kẹp điếu thuốc đã tắt trong tay đi tới, vừa bắt gặp ánh mắt của Thẩm Sơ liền khẽ mỉm cười — đứa nhỏ này ngồi chồm hổm trong bụi hoa, trông cứ như một chú mèo mập bị bắt quả tang, còn hơi ngơ ngác nữa.

“Ra đi nào.”

Hạng Tinh Hà vẫy tay gọi hai đứa: “Không sợ bị muỗi cắn hả?”

Thẩm Sơ vừa chui ra vừa vô thức hỏi: “Cậu ơi, cậu với anh Giản Hành có quan hệ gì vậy?”

Hạng Tinh Hà sững người lại, ngồi xổm xuống, gằn từng chữ một, nói chậm rãi —

“Cháu gọi tôi là gì?”

Thẩm Sơ nhìn Hạng Tinh Hà, chớp mắt một cái, bỗng nhiên cười rộ lên: “Cậu ơi.”

“Cậu không phải là cậu của cháu sao?”

"Cậu ôm một cái đi?”

Nhóc mập dang tay ra, lời vừa dứt thì đã được một vòng tay rộng lớn ôm chặt.

“Ừ, cậu ôm.”

Hai chữ cuối như mang theo tiếng thở dài vô tận.

Tựa như cuối cùng cũng tìm được một sự an ủi nhỏ bé nhưng ấm áp.

Tạ Thời Minh đứng ngay cạnh cũng chỉ lặng lẽ cúi mắt nhìn.

“Đây là anh từng sống với mẹ.”

Thẩm Sơ ra dáng người lớn vỗ vỗ lưng Hạng Tinh Hà, rồi lại kéo tay Tạ Thời Minh.

“Mẹ” mà cậu nói ở đây, đương nhiên là chỉ Hạng Tinh Nguyệt.

Hạng Tinh Hà nhìn Tạ Thời Minh, cũng khẽ cười, xoa đầu hắn: “Cậu biết, lúc chị mất, chắc là cháu đã ở bên chị phải không? Cảm ơn cháu, đã không để chị ấy cô đơn một mình.”

Tạ Thời Minh lắc đầu, nhìn Hạng Tinh Hà, bỗng nói: “Lúc dì mất, dì vẫn còn nhắc đến chú.”

“Ừ, chú biết.”

Hạng Tinh Hà khựng lại một chút, như thể đang cố nuốt xuống nỗi nghẹn ngào, nhưng khóe mắt vẫn đỏ hoe.

“Chị luôn nhớ đến chú—đứa em trai này—là chú không tốt, lại chưa từng trở về…”

“Vậy cậu ơi, sao cậu không về nước?”

Thẩm Sơ lắc lắc tay Hạng Tinh Hà hỏi.

Nhưng Hạng Tinh Hà chỉ nhìn cậu, cười nhạt, nụ cười trên mặt có chút chua xót, cuối cùng cũng không nói gì thêm.



Tiệc sinh nhật kết thúc, mọi người đều đã về, chỉ có Hạng Tinh Hà ở lại.

Cả nhà ngồi trong phòng khách.

Ai nấy đều nhìn Thẩm Sơ.

Nhóc mập nhìn trái nhìn phải, ngoan ngoãn ngồi cạnh Tạ Thời Minh.

Sao có cảm giác giống như sắp bị ba bên thẩm vấn vậy nè…

“Thật ra trước đó cũng đã trò chuyện sơ qua—”

Hạng Tinh Hà ngừng một chút rồi nói tiếp: “Lần này tôi về nước là nhận lời mời của đạo diễn Hứa, khi công việc kết thúc, tôi sẽ không ở lại lâu, dù sao hiện tại công việc của tôi đều ở nước ngoài, hoàn toàn không thể thoát thân được.”

“Đã vậy thì e là cũng không có thời gian chăm sóc trẻ con rồi.”

Tô Lạc Duyệt lên tiếng: “Tôi có tìm hiểu công việc của cậu, phải đi khắp nơi, mà toàn là những nơi hẻo lánh, hơn nữa quay chụp cũng chẳng biết kéo dài bao lâu, lại tiếp xúc toàn những người—”

“Hả? Hẻo lánh?!”

Thẩm Sơ không biết nghĩ gì, nghe đến đây liền buột miệng—

“Cậu làm nghề không tiện gặp người hả?!”

Hạng Tinh Hà: “.…”

Tô Lạc Duyệt cũng: “....”

Đột nhiên chẳng biết phải nói tiếp thế nào.

Hai người đồng loạt nhìn về phía Thẩm Sơ.

Nhóc mập rụt cổ lại.

Ai da, cậu cũng chẳng biết vì sao phản ứng đầu tiên lại nghĩ đến chuyện đó…

Còn buột miệng nói ra nữa…

Đừng trách bé cưng.

Bé cưng chẳng hiểu gì hết.

Bé cưng chẳng biết gì đâu!

Bầu không khí đang hơi căng thẳng.

Kết quả bị một câu chen ngang làm tất cả đều trở nên bất đắc dĩ.

Thẩm Sơ co chân nhỏ trên sofa, nở nụ cười lấy lòng: “Vậy cậu làm nghề gì vậy?”

Hạng Tinh Hà cũng mỉm cười đáp lại, trả lời đơn giản: “Cậu làm phim phóng sự.”

Ồ ồ, phim phóng sự!

Nhóc mập chớp chớp mắt, có vẻ rất hứng thú.

Cậu trước kia không biết cậu mình làm cái này.

Làm phim phóng sự ở nước ngoài sao?

Nhưng lúc này cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ đành gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.

Sau đó Hạng Tinh Hà nhìn sang Tô Lạc Duyệt, lại nhìn Thẩm Minh Châu và Thẩm Tùng Quốc, chủ động nói: “Tôi tôn trọng ý muốn của đứa nhỏ, hơn nữa tôi cũng còn ở lại trong nước một thời gian nữa, có thể để Sơ Sơ tự mình suy nghĩ kỹ.”

“Thêm nữa, tôi cũng muốn có thêm thời gian để ở bên Sơ Sơ.”

Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu không khỏi liếc nhau một cái.

Sự thân thiết tự nhiên của Thẩm Sơ với Hạng Tinh Hà—mối quan hệ huyết thống ấy—bọn họ tất nhiên đã nhận ra, chỉ riêng điều này thôi cũng chẳng có lý do gì để phản đối, huống chi Hạng Tinh Hà có thể nói như vậy, còn có phần vượt ngoài dự đoán của họ.

Điều đó cũng cho thấy sự tôn trọng lớn nhất dành cho họ, và cũng là một sự nhượng bộ khó có được.

Xem ra, chuyện liên quan đến đứa trẻ, họ đều đồng lòng.

Tô Lạc Duyệt cũng dịu giọng: “Được thôi, chuyện này tất nhiên không thành vấn đề.”

“Nếu cậu không ngại, có thể ở luôn cùng với bé cưng.”

Hạng Tinh Hà lại lắc đầu: “Không cần đâu, tôi đã có chỗ ở riêng, nhưng… nếu có thể, tôi muốn đưa hai đứa nhỏ đi học và đón về. Ngoài ra... khi rảnh rỗi, tôi muốn dẫn chúng đi một vài nơi.”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 89


Nơi chị gái hắn ta từng sống vào những năm tháng cuối đời.

Và nhất định phải đưa cháu trai đến viếng mộ chị gái một lần.

Những điều này, đương nhiên là Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu đều có thể nghĩ đến, nên cũng không có lý do gì để từ chối.

Thế là mọi chuyện tạm thời được quyết định như vậy.

Trong suốt quá trình đó, Thẩm Tùng Quốc vẫn không lên tiếng. Nhưng lúc này ông lại bất ngờ mở lời: “Sau này đến nhà cũ thăm bọn trẻ đi.”

“Ba?”

“Các con cũng chuyển về ở đi, sống cùng bọn trẻ.”

Thẩm Tùng Quốc thở dài: “Ba già rồi, căn nhà này lớn quá, một mình ở thì thực sự quá lãng phí.”

“Con và… Lạc Duyệt chuyển về đi.”

Thẩm Tùng Quốc nhìn hai vợ chồng, lại nhìn mấy đứa trẻ: “Tất nhiên, vẫn là tùy theo ý các con.”

“Nếu không muốn thì…”

“Được ạ, ba.”

Tô Lạc Duyệt lên tiếng trước cả Thẩm Minh Châu.

“Chúng con đồng ý, sẽ cùng nhau chuyển về.”

Thẩm Minh Châu nhìn Tô Lạc Duyệt một cái, đưa tay nắm lấy tay bà, âm thầm bày tỏ sự biết ơn.

Thật ra, ngay từ lúc Thẩm Tùng Quốc nói mình già rồi, ông đã cảm thấy sống mũi cay cay. Nhưng năm đó họ dọn ra ngoài là vì Thẩm Tùng Quốc không vừa lòng với Tô Lạc Duyệt, nên ông không thể chủ động mở miệng đồng ý ngay.

Nhưng lần này, Thẩm Tùng Quốc chủ động đề nghị như vậy, hẳn là đã hoàn toàn chấp nhận người bạn đời của ông rồi?

“Bốp bốp——”

Tiếng vỗ tay nhỏ đột nhiên vang lên.

Thẩm Sơ vỗ hai bàn tay mũm mĩm: “Hay quá, vậy là cháu có thêm thời gian để luyện nhạc cụ rồi!”

“Nhạc cụ à?”

Hạng Tinh Hà tỏ vẻ hứng thú: “Sơ Sơ đang học nhạc cụ gì thế?”

“Kèn xô na ạ!”

Nhóc mập đầy tự hào: “Cậu ơi, để cháu thổi cho cậu nghe nhé!”

“Đừng——”

“Để hôm khác đi, bé cưng!”

Thẩm Sơ: “…”

Đáng ghét!



Vì đã quyết định chuyển về nhà cũ, nên phải quay về thu xếp thêm hành lý mang theo.

Tuy nhiên, việc này cũng không cần phải vội.

Hôm nay cả nhà vẫn ở lại nhà cũ, vừa hay mai là cuối tuần, có thể cùng nhau quay về.

Hạng Tinh Hà cũng được mời ở lại một đêm, hắn ta cũng luyến tiếc vì chỉ mới ở bên Thẩm Sơ được một lúc nên đã đồng ý. Sau khi trò chuyện xong, hắn ta ôm Thẩm Sơ dạo quanh vườn sau nhà cũ.

Ban đầu Thẩm Sơ định tự đi, nhưng Hạng Tinh Hà không cho.

Chậc, cậu yêu mình quá mà——

“Cháu chân ngắn, đi chậm.”

Thẩm Sơ: “…”

Cậu nói vậy thì cháu không thèm chơi với cậu nữa!

Hạng Tinh Hà không chỉ nói, còn nâng Thẩm Sơ lên ước lượng: “Cũng nặng phết, toàn thịt ha.”

Nhóc mập nheo mắt lại, suy nghĩ một lúc, rồi bất ngờ cười nói: “Đúng rồi cậu ơi, lần trước anh Giản Hành bế cháu đi vài bước đã thở hổn hển rồi, còn không khỏe bằng cậu.”

Vừa nghe đến hai chữ “Giản Hành”, nụ cười trên khóe miệng Hạng Tinh Hà hơi khựng lại, hắn ta bất lực nhìn Thẩm Sơ.

“Cố ý hả?”

Nhóc mập cười tít mắt, cậu đoán xem?

Bé cưng vô tội mà.

“Cậu ơi, cậu với anh Giản Hành quen nhau từ trước hả?”

“Ừ, quen từ hồi cấp ba.”

Thẩm Sơ ồ lên một tiếng, vươn tay nghịch tóc sau tai Hạng Tinh Hà: “Vậy là quen lâu lắm rồi ha.”

“Ừ, lâu lắm rồi.”

Hạng Tinh Hà vừa nói vừa không khỏi có chút buồn bã.

Thẩm Sơ liếc Hạng Tinh Hà một cái: “Nhưng sao vừa nãy cháu thấy cậu với anh Giản Hành như đang cãi nhau vậy?”

“Chẳng lẽ quan hệ của hai người không tốt à?”

Hạng Tinh Hà có chút bất đắc dĩ, búng nhẹ vào trán cậu nhóc.

“Tò mò thế hả?”

“Hì hì.”

Nhóc mập lè lưỡi, cười toe toét nhìn Hạng Tinh Hà, hoàn toàn không có vẻ xa cách với hắn ta.

Ánh mắt Hạng Tinh Hà nhìn cậu bé đầy cảm thán, vừa xúc động, lại vừa có chút phức tạp.

“Hóa ra cái gọi là ‘hào môn’ không phải ai cũng giống ai.”

“Hử? Cậu nói gì vậy?”

Thẩm Sơ không nghe rõ.

“Không có gì.”

Hạng Tinh Hà lắc đầu, xoa xoa đầu nhỏ của Thẩm Sơ: “Cháu được họ nuôi dạy rất tốt, cậu rất biết ơn.”

Cũng vì biết ơn nên càng cảm thấy phức tạp.

Càng thấy Thẩm Sơ được nuôi dưỡng tốt, hắn ta lại càng do dự cùng chần chừ.

Nhưng giờ cũng chưa cần nghĩ nhiều như vậy, ít nhất thì thời gian hắn ta còn ở trong nước, vẫn có thể ở bên cạnh cậu bé.

Dù sau này kết quả có như thế nào đi nữa.

…..

Tô Lạc Duyệt là nữ chính trong bộ phim của Hứa Vinh Hoa, mà Hạng Tinh Hà lại hợp tác với Hứa Vinh Hoa, còn phải hỗ trợ quay chụp nên cả hai đều phải đi làm vào ngày hôm sau, không thể chậm trễ tiến độ của đoàn phim.

Thẩm Minh Châu cũng bận rộn, không phải cuối tuần nào cũng có thời gian rảnh.

Ví dụ như cuối tuần này, ông ấy cũng phải đi làm.

Vì vậy chỉ có mấy đứa trẻ cùng quản gia Chu đi về thu dọn đồ đặc.

Những cũng không phải mang hết mọi thứ về nhà cũ ngay — việc đó không thực tế — nhưng ít nhất cũng cần mang theo những đồ thiết yếu trước. Còn lại sẽ dọn dần dần rồi đưa về sau.

Ngoài ra, những người giúp việc của nhà họ Thẩm cũng sẽ theo về nhà cũ, đâu thể để họ mất việc một cách vô cớ được.

Hơn nữa, nếu mọi người đều chuyển về, nhà cũ chắc chắn cũng thiếu người trông nom.

Tuy nhiên, cũng không phải tất cả đều chuyển đi.

Chẳng hạn như những người ở nhà phụ…

Việc chủ nhà chuyển về nhà cũ đã tạo nên một sự xôn xao không nhỏ.

Chuyển về đó thì tốt đấy, nhưng nếu không được đi theo thì lại không hay chút nào.

Dù nhận được một khoản tiền lớn khi rời đi, nhưng so với một công việc ổn định lâu dài, thì vẫn kém hơn.

Quản gia Chu đi cùng là để xử lý những chuyện này.

Dù sao thì làm quản gia bao năm, thủ đoạn chấn chỉnh người vẫn phải có.
 
Back
Top Bottom