Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 110


Nói là mập thì cũng không mập, nhưng chắc chắn không phải là gầy đến mức lộ xương, cơ bắp thì không có, nhưng lại có không ít thịt mềm.

Nhìn vậy thôi cũng đoán được, cảm giác khi chạm vào chắc chắn rất mềm mại.

Mà khi đứng lên vali, tầm nhìn cũng trở nên thoáng hơn —

“Được nha, haha!”

“Mình thông minh thật đấy.”

Người nọ chống nạnh, bỗng nhìn thấy gì đó, "Ồ?" một tiếng, rồi ngó đầu về phía ấy —

“Wow chà! Lại vào rổ nữa rồi! Lại vào rồi! Người kia là ai vậy, tấn công ghê gớm thế?!”

“Người đó mà cậu không biết sao? Không phải học sinh lên thẳng từ cấp hai Nam Hoành à? Thi từ trường ngoài vào sao?”

“Ừ đúng rồi, mình thi từ trường cấp hai bên ngoài vào Nam Hoành, năm nay mới lên lớp 10.”

“Ồ, vậy thì không lạ rồi, bởi vì Tạ Thần ở Nam Hoành nổi tiếng lắm! Không chỉ học giỏi nhất trường mà còn là hậu vệ xuất sắc nhất của đội bóng rổ! À, cậu ấy còn đứng đầu bảng xếp hạng nhan sắc của trường nữa, siêu đẹp trai luôn!”

“Haha, đúng thế, đến cả hot boy của Du Bắc cũng không sánh bằng. Nghe nói cậu ta từ nhỏ đã nhảy lớp, là một siêu học bá, nhưng dù là ngoại hình hay học lực đều thua Tạ Thần một chút.”

“Cậu hot boy nhảy lớp của Du Bắc hình như tên là Giản Ngôn đúng không? Nghe nói còn nhỏ tuổi, vẫn chưa dậy thì xong.”

“Ây da, đừng nhắc đến Giản Ngôn nữa, nhà cậu ta bảo vệ ghê lắm, nghe nói sinh khi lớn tuổi, được cưng chiều hết mực, không chịu nổi những lời khó nghe đâu. Còn Tạ Thần của chúng ta, tuy cũng là con út, nhưng khác biệt lớn lắm.”

….

Lại thêm một cú vào rổ, Tạ Thời Minh ra hiệu xin nghỉ giữa trận.

Tuy không phải đội trưởng, nhưng hắn lại có uy tín cao nhất trong đội.

Đến đội trưởng cũng phải nghe lời hắn.

Tề Nguyên Tư ôm bóng chạy lại, giọng đầy vẻ bất mãn: “Này lão Tạ, mới đánh có chút xíu mà? Chúng ta vừa xin phép cô Hoa Hoa một tiết cơ, chơi tiếp đi! Tôi là đội trưởng còn chưa kêu nghỉ đâu.”

“Với lại, mới khai giảng thôi mà, cậu vẫn chưa vào guồng sao?”

“Sao tôi cảm giác cậu vừa chơi vừa suy nghĩ cái gì nhỉ?... Ê, cậu có đang nghe tôi nói không đấy?”

Tề Nguyên Tư vừa nói vừa tiến lại gần, nhìn theo hướng mà Tạ Thời Minh đang nhìn —

“Chỗ đó có gì hay đâu mà xem, lúc nào chẳng đông người.”

“Ồ, học kỳ này có nhiều em lớp 10 mới lên, cậu đang tìm xem có ai đẹp không hả?”

“Có người nào đẹp không? Chỉ cho tôi xem với?”

“Tôi thích những em gái đẹp — Ê???”

Tề Nguyên Tư còn chưa dứt lời, đã thấy Tạ Thời Minh đột nhiên đi về một hướng.

“Này, cậu chỉ cho tôi là được rồi, sao phải tự đi luôn vậy?!”

Tề Nguyên Tư vừa nói vừa nhanh chóng chạy theo sau.

“A a a! Cậu ấy có phải đang đi về phía này không?!”

“Tạ Thần đi về hướng này làm gì? Trời ơi, cậu ấy đang tìm ai sao?!”

“Cả Tề Nguyên Tư cũng đi theo nữa kìa!”



Vì hành động này của Tạ Thời Minh mà đám đông lại càng xôn xao hơn.

Không biết có phải do khí thế của Tạ Thời Minh quá mạnh mẽ hay không —

Mới học lớp 12 mà đã cao gần 1m90, vai rộng chân dài, giữa đám người cao lớn của đội bóng rổ, hắn vẫn cực kỳ nổi bật. Giờ phút này, khi hắn đi về phía đám đông, dù có không ít người muốn tiến lên bắt chuyện, nhưng khi đối diện với gương mặt điển trai, lạnh lùng của Tạ Thời Minh, chút dũng khí vừa mới nhen nhóm liền tan biến, chỉ có thể tròn mắt nhìn theo xem hắn muốn tìm ai —

Thế là đám đông như "Moses rẽ biển" tách ra hai bên.

Cho đến khi… lộ ra người đang đứng trên chiếc vali phía sau —

Mọi người: “???”

Vali ở đâu ra vậy?

Thao tác này là sao đây?

Với cả, người đó là ai?

Tạ Thời Minh đi đến trước mặt người nọ rồi dừng lại.

Nhìn lên trên, đối phương có đôi mắt hạnh to tròn, tóc ngắn đen nhánh, trông rất gọn gàng, làn da trắng mịn như phát sáng, nhưng không phải kiểu trắng lạnh, mà là kiểu trắng mịn mềm mại — giống như bánh mochi vừa mới làm xong, mềm dẻo và mịn màng.

Một bộ đồ màu sáng thoải mái, nhìn vào không khỏi khiến người ta khó mà rời mắt.

Tạ Thời Minh ngẩng đầu lên.

Thẩm Sơ thì cúi đầu xuống —

Mặc dù ra nước ngoài đã nhiều năm, nhưng cậu chưa từng cắt đứt liên lạc với nhà họ Thẩm.

Thực tế, họ vẫn thường xuyên giữ liên lạc, đôi khi còn gọi video cho nhau, thậm chí nếu có thời gian, hai bên vẫn gặp nhau ở nước ngoài hoặc về nước đoàn tụ. Nhưng những năm gần đây, vì ai cũng bận rộn, nên số lần gặp nhau ít đi.

Dù vậy, tình cảm vẫn không hề thay đổi.

Dù liên lạc không gián đoạn, nhưng…

So với lần trở về này, Thẩm Sơ thực sự đã rất lâu rồi chưa gặp mặt Tạ Thời Minh.

Trước kia, mỗi lần gặp cũng chỉ vội vàng rồi lại xa nhau, hơn nữa cả hai đều đang tuổi dậy thì, lớn nhanh như thổi. Thế nên lần này trở về, cậu chưa kịp thông báo với ai, bất ngờ gặp Tạ Thời Minh ở sân bóng, đúng vào năm cuối cấp — giống hệt như trước khi cậu trở về thời thơ ấu, hình ảnh cuối cùng cậu còn nhớ được cũng là Tạ Thời Minh năm lớp 12…

Khoảnh khắc này, đối với Thẩm Sơ, như đông cứng lại, ký ức chợt ùa về, khiến cậu ngẩn ngơ…

Vẫn là năm lớp 12, vẫn là độ tuổi ấy, vẫn là địa điểm ấy, vẫn là gương mặt ấy, và cũng... vẫn là con người ấy…

Ký ức ngày xưa dẫu đã phai mờ, nhưng cảm giác bị Tạ Thời Minh chọc tức dường như vẫn còn in đậm.

Thế là —

Thẩm Sơ khẽ mỉm cười với Tạ Thời Minh, rồi khi Tạ Thời Minh vừa định mở lời, cậu bất ngờ đưa tay ra —

“Bốp!”

Một cái vỗ vào trán Tạ Thời Minh.

Hừ hừ.

Bên cạnh, Tề Nguyên Tư lập tức hít hà một hơi!

“Này, cậu là ai thế?! Sao tự nhiên lại đánh lão Tạ nhà chúng tôi?!”

Không chỉ Tề Nguyên Tư, mà xung quanh cũng có rất nhiều tiếng hít hà kinh ngạc.

Dù sao hành động này, ai mà ngờ được chứ.

Dám đánh Tạ Thời Minh?
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 111


Điên rồi sao?

Giờ chỉ còn chờ xem phản ứng của Tạ Thời Minh như thế nào —

Sẽ nổi giận cảnh cáo, hay là đánh lại?

“Lão Tạ nhà chúng tôi?”

Tề Nguyên Tư cũng đang nhìn, nghe thấy câu hỏi thì theo phản xạ đáp lại: "Ừ đúng rồi", sau đó liền bị Tạ Thời Minh lườm một cái.

Hả? Cậu lườm tôi làm gì?

Lườm nhầm người rồi, anh bạn!

Rồi tiếp theo, chỉ thấy Tạ Thời Minh quay đầu lại, giơ cánh tay lên —

Đúng đúng, mau dạy dỗ tên nhóc này một chút!

Sao có thể vừa gặp đã đánh người như vậy chứ!

Thế rồi chỉ thấy Tạ Thời Minh giơ tay, bước lên một bước, dùng một tay ôm lấy người đang đứng trên chiếc vali, nhấc xuống.

Ôm… ôm xuống??!

Tề Nguyên Tư sững sờ, há hốc mồm —

“Ai da, làm gì vậy!”

Kết quả là người bị ôm xuống còn tỏ ra không hài lòng.

Sau khi Tạ Thời Minh đặt cậu xuống, còn dựng lại chiếc vali, vô cùng chu đáo và tận tình.

“Đứng trên đó nguy hiểm.”

“Nguy hiểm cái gì chứ, có cao đâu!”

“Thế cũng không được.”

Tạ Thời Minh giúp người đứng vững lại, nhìn kỹ đối phương: “Sao lại về nước sớm vậy?”

“Vừa nãy anh còn tưởng mình nhìn nhầm người.”

Thẩm Sơ nhìn sang phản ứng của Tề Nguyên Tư bên cạnh, đôi mắt hạnh cong lên, cười rạng rỡ: “Em nhớ anh nên về thôi.”

“Anh có nhớ em không? Trán có đau không? Vừa nãy em vỗ trán anh đó, anh có ý kiến gì không? Hay là em cho anh vỗ lại nhé, em sẽ đứng đây, không nhúc nhích để anh vỗ. Ai bảo em ưm—”

Tạ Thời Minh bóp nhẹ miệng Thẩm Sơ thành hình mỏ vịt, sau đó quay sang nhìn Tề Nguyên Tư.

Tề Nguyên Tư: “?”

Tạ Thời Minh: “Sau này mà còn nói ‘lão Tạ nhà chúng tôi’ nữa, tôi sẽ lấy ảnh cậu mặc váy hồi nhỏ ra đấy.”

Tề Nguyên Tư: “…” Tôi (⁠ノ⁠`⁠Д⁠´⁠)⁠ノ⁠彡⁠┻⁠━⁠┻!

Chuyện gì đang xảy ra vậy?!

….

Có lẽ vì quá "đắm chìm" trong cảm giác ngỡ ngàng khi gặp lại Tạ Thời Minh ở tuổi này này, Thẩm Sơ sau một lúc mới ý thức được xung quanh có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về đây, cùng với những lời bàn tán tò mò không thể ngăn lại được…

A a a!

Cảm giác "chết ngượng tại chỗ" bỗng dưng trào lên mãnh liệt!



Ục ục.

Tạ Thời Minh một tay kéo vali, một tay dắt Thẩm Sơ, dẫn cậu đi về phía văn phòng hiệu trưởng.

Thẩm Sơ cúi gằm mặt xuống, trông chẳng khác nào một cây cải thảo héo rũ, cũng không biết làm sao mà bị Tạ Thời Minh kéo ra khỏi sân bóng… Đây mới là ngày đầu tiên cậu chuyển trường sau khi về nước thôi mà!

Biết vậy đã không nổi hứng đi dạo quanh sân bóng cho vui rồi…

“Đều tại anh hết.”

Thẩm Sơ bực bội nhéo tay Tạ Thời Minh một cái: “Rõ ràng em đang xem bóng rổ rất vui vẻ, anh tự dưng qua đó làm gì chứ.”

Tạ Thời Minh không thèm quay đầu lại: “Không phải em đang nhìn anh sao?”

Thẩm Sơ: “…”

“Tự luyến! Ai thèm nhìn anh chứ!”

“Được thôi, Sơ Sơ không nhìn anh.”

“Này——”

Thẩm Sơ kéo dài giọng, tỏ vẻ cực kỳ khó chịu.

Giọng điệu dỗ dành trẻ con này là sao chứ!

Cậu định nói thêm gì đó thì Tạ Thời Minh đã dừng bước, suýt chút nữa Thẩm Sơ đã không kịp thắng lại mà đâm sầm vào người hắn.

Sau đó, cậu theo phản xạ so sánh chiều cao của mình và Tạ Thời Minh…

Cuối cùng, Thẩm Sơ bĩu môi, trong lòng nghĩ rằng ở nước ngoài mình đã uống sữa điên cuồng, còn cố ý đến trang trại vắt sữa bò, vậy mà chiều cao vẫn không đuổi kịp Tạ Thời Minh, khoảng cách chẳng khác gì so với trước kia.

“Hồi trước mẹ có nói với anh là hai tháng nữa em mới về nước, sao giờ lại về sớm thế? Lần này không đi nữa đúng không?”

Tạ Thời Minh đưa tay ra: “Giấy tờ chuyển trường đâu? Đưa anh, anh giúp em đi làm.”

Thẩm Sơ đeo một chiếc ba lô nhỏ, nghe Tạ Thời Minh nói vậy, cậu theo phản xạ kéo ba lô ra trước, vừa lục lọi vừa lẩm bẩm: “Em tự làm cũng được mà.”

Tạ Thời Minh không đáp, chỉ tiếp tục nói: “Em vào lớp anh, ngồi cạnh anh.”

“Anh à, anh định lo hết mọi chuyện cho em hả?”

Thẩm Sơ vừa hỏi vừa lục tìm, mãi không thấy, liền ném luôn chiếc ba lô vào lòng Tạ Thời Minh, rồi nghiêng đầu cười tươi: “Nhưng vào lớp nào, ngồi ở đâu, chẳng phải còn tùy nhà trường sắp xếp sao?”

“Nhà họ Thẩm có cổ phần ở Nam Hoành, chút quyền lợi này vẫn có.”

Tạ Thời Minh nhìn Thẩm Sơ, đột nhiên đưa tay búng nhẹ lên trán cậu: “Em ngồi cạnh anh, anh mới chăm sóc được em.”



Làm thủ tục xong, Thẩm Sơ lại đi theo sau Tạ Thời Minh về lớp học.

Tính ra, nếu không tính liên lạc qua mạng, thì đã hơn hai năm kể từ lần gặp mặt trước đó rồi nhỉ?

Thời gian nói dài thì cũng không quá dài, nhưng cảm giác thay đổi cũng không ít…

Sau khi cảm xúc ngỡ ngàng lúc gặp lại Tạ Thời Minh lắng xuống, giờ đi bên cạnh hắn, nhìn dáng vẻ đã trưởng thành hơn của Tạ Thời Minh, Thẩm Sơ lại có chút ngại ngùng.

Dù cậu cũng chẳng rõ là tại sao nữa.

Có lẽ là nhất thời chưa quen được…

Dù gì cũng đã lớn lại một lần, rồi gặp lại Tạ Thời Minh thời cấp ba, khó tránh khỏi có cảm giác lẫn lộn với kiếp trước, khiến Thẩm Sơ đôi lúc cảm thấy có chút phức tạp.

Nhưng cuối cùng thì mọi thứ cũng đã khác nhiều rồi.

“Đúng rồi, anh bây giờ không có bạn cùng bàn sao?”

Hồi nãy còn nói muốn ngồi cùng cậu.

Còn muốn chăm sóc cậu, chậc, sợ cậu gặp rắc rối sao?

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến cửa lớp.

Thẩm Sơ có thể cảm nhận rõ ràng không khí trong lớp im bặt —

“…”

Tốt thôi, thêm vài lần nữa chắc cậu sẽ "miễn dịch" được.

Tạ Thời Minh cao ráo, chỗ ngồi của hắn ở cuối lớp. Thẩm Sơ nhìn qua, quả thật ghế bên cạnh vẫn còn trống, hơn nữa khi bước đến gần, cậu cúi đầu nhìn xuống… Chiếc ghế trống bên này rõ ràng cao hơn ghế của Tạ Thời Minh một chút.

Tạ Thời Minh: “Thế này thì nhìn bảng đen rõ hơn.”

Thẩm Sơ: “…”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 112


Em cảm ơn anh.

Anh thật chu đáo…

“Ê, lão Tạ, đây là người nhà cậu à?”

Sau khi Tạ Thời Minh dẫn Thẩm Sơ rời đi, Tề Nguyên Tư cũng không chơi bóng nữa, sớm đã quay về lớp, ngồi đợi sẵn. Thấy Tạ Thời Minh cuối cùng cũng đưa người trở về lớp học, cậu ta lập tức quay đầu lại hóng hớt.

Hơn nữa, cậu ta nhìn Thẩm Sơ, cứ có cảm giác quen quen…

Nhưng chưa kịp nghĩ tiếp, Thẩm Sơ đã vẫy tay về phía cậu ta ——

“Chào, vạn niên lão nhị.”

“Phụt! Khụ khụ!”

Ký ức xa xưa bỗng chốc đập thẳng vào đầu Tề Nguyên Tư, cậu ta trừng mắt chỉ vào Thẩm Sơ: “Cậu cậu cậu cậu…”

“Tôi tôi tôi tôi?”

Tề Nguyên Tư há hốc mồm: “Thẩm… Thẩm Sơ?!”

Thẩm Sơ gật đầu: “Cậu vẫn còn nhớ tôi à ——”

“Cậu lớn rồi không béo nữa à?”

Thẩm Sơ: “…”

Tề Nguyên Tư sờ cằm, còn tiếp tục lẩm bẩm: “Nhưng cũng không gầy đi nhiều ——”

“Đúng rồi, sau khi tôi đi, cậu thi được hạng nhất mấy lần rồi?”

Tề Nguyên Tư: “…”

Cũng không nhất thiết phải làm tổn thương nhau như vậy.

---

Lần này về nước, Thẩm Sơ nhìn đâu cũng thấy lạ lẫm.

Chủ yếu là vì cậu đã ở nước ngoài quá lâu, lại thường xuyên cùng cậu đi khắp nơi, nhiều khi chẳng ở yên một chỗ. Mặc dù những chuyến đi đó rất vui, nhưng ở trong nước vẫn mang đến cảm giác thân thuộc hơn.

Thẩm Sơ lần này về nước sớm hơn hai tháng, hơn nữa là bị “đá” về đột ngột, không ai hay biết.

Thủ tục chuyển trường đã làm xong từ trước, thế nên sáng sớm cậu về nước, buổi sáng đã đến trường học, hiệu suất cao thật.

Mà trong vali hành lý của cậu, ngoài quần áo và vài món linh tinh, chẳng còn gì khác.

Sách giáo khoa cần dùng cho buổi học phải lên phòng giáo vụ lấy, nhưng chưa kịp lấy, thế nên cậu đành phải dùng chung với Tạ Thời Minh.

Buổi học đầu tiên của cậu khi về nước, chính là tiết học của cô Hoa Hoa - giáo viên chủ nhiệm.

——Từ khi còn là giáo viên mẫu giáo đến giờ là giáo viên cấp ba, từ "cô Tiểu Hoa" thành "cô Hoa Hoa", thời gian trôi qua nhanh thật.

Thẩm Sơ chống cằm, nhìn trái nhìn phải, chỗ nào cũng thấy hứng thú ——

Trước đó, cậu vừa đến lớp không lâu thì vào tiết học, thế nên còn chưa kịp quan sát kỹ toàn bộ lớp học.

Ngoài Tề Nguyên Tư, không biết còn có ai là "bạn nhỏ" quen biết từ trước hay không.

Cảm giác này thật kỳ lạ ——

Cô giáo vẫn là cô giáo cũ, Tề Nguyên Tư vẫn ở đây, hơn nữa còn có vài gương mặt quen thuộc, cảm giác như trở về, ngoài việc mọi người lớn hơn vài vòng, thì dường như chẳng thay đổi gì nhiều, khiến cậu cảm thấy rất thân quen.

“Này, Thẩm Sơ, lần này cậu về còn đi nữa không?”

Trong giờ học, Tề Nguyên Tư ngả người ra sau, miệng mấp máy, nhỏ giọng hỏi ——

“Về vào thời điểm này, chẳng lẽ cậu định thi đại học ở trong nước à?”

“Tôi nói này, cậu cần gì phải khổ thế, ở nước ngoài thoải mái tự do bao nhiêu.”

“Hơn nữa, cậu ở nước ngoài lâu như vậy, có chắc có thể vượt qua được những học sinh trong nước không?”

Thẩm Sơ: “…”

Cậu nghĩ bụng, thay đổi cũng nhiều đấy chứ.

Ít nhất là cái miệng của Tề Nguyên Tư đã lắm lời hơn hẳn…

Hơn nữa, cậu còn nhớ trước kia Tề Nguyên Tư chỉ cao hơn cậu một chút, kết quả giờ lại cao vọt lên đủ để chơi bóng rổ… Diện mạo cũng từ khuôn mặt baby ngày xưa thành gương mặt khôi ngô, đẹp trai, là nhờ chơi bóng rổ sao?

Thẩm Sơ cũng không nhịn được mà đưa tay sờ lên mặt mình.

“Qua được hay không, tôi bây giờ không quan tâm, chí hướng của tôi không ở đây.”

Thẩm Sơ đối phó với Tề Nguyên Tư xong, lại quay sang nhìn Tạ Thời Minh, nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ em tham gia đội bóng rổ được không?”

“Hả? Cậu muốn tham gia đội bóng rổ?”

Tề Nguyên Tư quay đầu lại, nhìn từ trên xuống dưới Thẩm Sơ một lượt: “Không phải chứ, cậu định đi làm cổ động viên à?”

Thẩm Sơ: “…”

Không muốn nói chuyện với cậu nữa!

Tạ Thời Minh đưa tay qua, vặn đầu Tề Nguyên Tư lại chỗ cũ.

“Ê ê, khoan đã, tôi là đội trưởng đội bóng rổ đấy!”

Tề Nguyên Tư không phục, lại muốn quay đầu lại, nhưng lần này Tạ Thời Minh và Thẩm Sơ đều không cản.

Hai người cứ thế nhìn cậu ta.

Tề Nguyên Tư: “?”

“Đội trưởng đội bóng rổ cơ đấy, chức to quá nhỉ, hay là tiết này để cậu giảng? Giảng cho cả lớp nghe bóng rổ làm sao vào được rổ đi?”

Cô Hoa Hoa đứng cạnh, cười lạnh nhìn cậu ta.

Tề Nguyên Tư: “…”

Cậu ta tự mình xoay cái đầu về chỗ cũ.

Cho đến khi hết tiết học, Tề Nguyên Tư mới quay đầu lại, ánh mắt oán trách nhìn hai người.

“Tôi nói này lão Tạ, Thẩm Sơ người nhà của cậu về rồi, liền vứt tôi sang một bên đúng không?”

"Buổi sáng còn chưa trôi qua đâu, cậu đã như vậy rồi!”

Tề Nguyên Tư nói một hồi, bỗng khựng lại, như thể nhớ ra điều gì ——

“Ê? Tạ Thời Minh, cậu từng nói, hai tháng nữa sẽ đấu bóng rổ với Du Bắc, cậu không chắc mình có lên sân được không, vì có chuyện quan trọng. Khi nãy ở sân bóng, cậu còn hỏi Thẩm Sơ sao lại về sớm…”

Tề Nguyên Tư lại ngừng một chút: “Chẳng lẽ… chuyện quan trọng mà cậu nói, chính là thời điểm Thẩm Sơ về nước?”

Thẩm Sơ chớp chớp mắt, cũng quay đầu nhìn Tạ Thời Minh.

Biểu cảm của Tạ Thời Minh không có gì thay đổi, chỉ ừ một tiếng: “Là chuyện này, sao vậy?”

“Sao à? Cậu còn hỏi tôi sao à!”

Tề Nguyên Tư gần như không thể tin nổi: “Cậu còn chưa chắc chắn Thẩm Sơ có về đúng ngày đó không, mà đã nói có thể sẽ không tham gia trận đấu?! Cậu đúng là thấy sắc quên nghĩa—— không đúng, thấy em quên bạn thì có!”

Tạ Thời Minh: “Tôi chỉ nói là ‘không chắc’.”

“Không chắc là vì lỡ có trùng ngày thì cậu chọn đi đón Thẩm Sơ chứ gì!”

Tạ Thời Minh: “Cậu cũng nói rồi, em ấy là em tôi.”

Tề Nguyên Tư: “Không phải, anh trai tôi còn chưa từng làm thế với tôi.”

“Đó là anh trai cậu, tôi đâu phải anh trai cậu.”

“…”

Mẹ nó, ai đó đến xem cái bộ dạng này của Tạ Thời Minh đi! Như thế mà có thể đứng đầu bảng xếp hạng nam thần của Nam Hoành sao?!
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 113


Tức chết đi được!

Thẩm Sơ nghe hết câu chuyện, không ngờ còn có chuyện như vậy.

Cậu theo bản năng xoa xoa mặt: “Vậy bây giờ, trận đấu bóng rổ hai tháng sau, anh chắc chắn có thể ra sân rồi nhỉ?”

“Chậc, đó là vì cậu về sớm đấy.”

Tề Nguyên Tư nhìn Thẩm Sơ, lại nhìn sang Tạ Thời Minh, đột nhiên cảm thán: “Tôi nhớ hai người hồi nhỏ đã rất thân thiết, xa nhau bao nhiêu năm mà vẫn tốt như vậy, chẳng khác gì anh em ruột.”

Thẩm Sơ lẩm bẩm: “Thật ra cũng gần giống thế mà.”

Tạ Thời Minh khựng lại, liếc nhìn Thẩm Sơ một cái.

Thẩm Sơ: “Sao thế?”

Tạ Thời Minh lắc đầu: “Không có gì.”

“À đúng rồi, mẹ nói em về rồi, hai chúng ta vẫn sẽ ở chung một phòng.”

Thẩm Sơ ngẩn người: “Hả?”

“Em nhớ anh hai và anh ba sớm đã không ở chung một phòng rồi, hai chúng ta?”

“Ông nội nói những phòng khác ở nhà cũ không được tốt lắm.”

“Hơn nữa em vừa mới về nước, lại thi đại học ở trong nước, nói là để em ở chung với anh có thể tiện bề học bù trước. Mẹ thì cảm thấy sắp xếp như vậy, giống y như hồi nhỏ khi anh mới về nhà họ Thẩm ——”

Nói đến đây, hai người nhìn nhau, bất giác nhớ lại hồi nhỏ.

Cả hai luôn ở chung một phòng, sau này bảo là sẽ tách ra, nhưng cuối cùng cũng không tách, mãi cho đến khi Thẩm Sơ theo Hạng Tinh Hà ra nước ngoài, đến giờ, Tạ Thời Minh vẫn ở căn phòng đó, chính là căn phòng Thẩm Sơ từng ở.

Vòng đi vòng lại, không ngờ bây giờ lại vẫn ở chung một phòng.

Thẩm Sơ chống cằm cười một tiếng: “Giúp em học bù à?”

Nói xong, cậu ghé sát lại: “Vậy thì làm phiền anh rồi?”

Đúng lúc Tạ Thời Minh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hắn ngồi gần cửa sổ, còn Thẩm Sơ thì ngồi đối diện với ánh nắng ngoài kia.

Lúc này, ánh mặt trời chiếu rọi vào, phủ lên mặt cậu một lớp ánh vàng nhạt, đến cả lớp lông tơ mỏng cũng có thể thấy rõ, đôi mắt tròn xoe cong lên, đen láy trong veo, khiến Tạ Thời Minh bỗng dưng không rời mắt được.

…….

"Bé cưng à, về nước sớm sao không nói với mẹ một tiếng, để mẹ ra đón con.”

Tại nhà cũ, khi Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu về thấy Thẩm Sơ, tất nhiên là vô cùng vui mừng.

Hai người, ai nấy đều ôm chầm lấy Thẩm Sơ mà x** n*n đủ kiểu.

Làm Thẩm Sơ chỉ biết kêu gào, cậu lớn thế này rồi mà…

“Dù lớn thế nào thì vẫn là bé cưng của mẹ.”

Tô Lạc Duyệt xoa đầu Thẩm Sơ: “Về sớm như thế này là không đi nữa đúng không?”

“Không đi nữa.”

Thẩm Sơ ôm lấy cánh tay của Tô Lạc Duyệt.

Bao nhiêu năm trôi qua, Tô Lạc Duyệt trông vẫn trẻ hơn so với tuổi thật rất nhiều. Mặc dù năm tháng cũng để lại vài dấu vết trên khuôn mặt bà, nhưng điều đó chỉ làm tăng thêm nét đẹp mặn mà, trưởng thành của bà.

Hiện tại, không chỉ Tô Lạc Duyệt hay Thẩm Minh Châu, mà ngay cả mấy người anh trong nhà cũng đều ngày càng thành công trong sự nghiệp của mình.

Thẩm Dật theo chân Tô Lạc Duyệt, bước chân vào giờ giải trí, hiện giờ cũng đã rất có tiếng tăm.

Thẩm Sóc thì gia nhập Thẩm thị, bắt đầu hỗ trợ Thẩm Minh Châu, còn Thẩm Tùng Quốc thì đã hoàn toàn nghỉ hưu từ nhiều năm trước.

Thẩm Tùy thì vẫn làm những việc mình thích, giống hệt như kiếp trước, khi còn chưa tốt nghiệp đại học, đã sớm bộc lộ tài năng trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo.

Bọn họ vẫn như xưa, đi trên con đường mà họ đã chọn.

Và vẫn xuất sắc như trước, thậm chí xuất sắc đến mức khiến người ta ngưỡng mộ.

Kể cả Tạ Thời Minh, vẫn là dáng vẻ trong ký ức của Thẩm Sơ.

Nhưng lần này, Thẩm Sơ chỉ cảm thấy vui vẻ, không còn bất kỳ cảm xúc nào khác ——

Cậu sớm đã học cách hòa giải với chính mình, bao nhiêu năm qua cũng đã tìm thấy con đường mà mình muốn đi.

Lần này trở về, không chỉ vì Hạng Tinh Hà và Giản Hành có ý định về nước, mà chủ yếu cũng là vì nhu cầu của chính cậu.

—— Mấy năm qua Thẩm Sơ đã theo chân cậu đi qua rất nhiều nơi, cũng học được rất nhiều điều.

Cậu thích khám phá những điều chưa biết, cũng thích từng chút một ghi lại hình ảnh những con người, sự vật, sự việc mà mọi người biết hoặc chưa biết đến. Cảm giác khám phá bí ẩn và theo đuổi tự nhiên cùng tri thức thật sự khiến cậu cảm thấy vô cùng thoả mãn.

Nhưng Thẩm Sơ cũng muốn thử sức chính mình.

Cậu muốn xem mình có thể đi được bao xa bằng chính năng lực của bản thân, chứ không phải dựa vào bối cảnh và năng lực của cậu.

Huống hồ, năm đó cậu cậu ra nước ngoài cũng là bất đắc dĩ.

Mà bây giờ bao nhiêu năm đã trôi qua, Giản Hành cũng đã sớm rời khỏi nhà họ Giản —— lúc trước cũng đã trải qua rất nhiều khó khăn. Sau khi họ đi ra nước ngoài, nhà họ Giản vẫn không yên ổn.

Dù sao thì kết quả cuối cùng là nhà họ Giản hoàn toàn từ bỏ Giản Hành.

Thật ra sớm đã có bất mãn, dù sao Giản Hành nhất quyết muốn bước chân vào giới giải trí, và sự việc năm đó chẳng qua chỉ là ngòi nổ.

—— Ngòi nổ để nhà họ Giản có lý do đưa đứa con riêng về.

Sau khi đứa con riêng đó được đón về, mẹ của Giản Hành đổ hết mọi tội lỗi lên đầu anh ta, sau đó dùng chút thủ đoạn, lại mang thai thêm lần nữa. Dù đã có tuổi, nhưng bà ta vẫn muốn sinh thêm.…

Mãi đến khi em trai của Giản Hành chào đời, xác nhận mẹ không sao, Giản Hành mới dám đi ra nước ngoài.

Dù sao, nếu Giản Hành không đi, thì nhà họ Giản cũng chẳng còn chỗ cho anh ta dung thân…

Năm đó có thể nói —— Giản Hành đã liều lĩnh một phen để ra nước ngoài tìm Hạng Tinh Hà.

Thậm chí còn sẵn sàng tạm gác lại sự nghiệp trong nước.

May mắn thay, họ vẫn đợi được nhau.

Vậy nên mới có cảnh Thẩm Sơ bị "đá" về nước sớm như bây giờ…

---

“Vậy đợi khi cậu con về nước, con cũng ở đây luôn nhé, bé cưng.”

Tô Lạc Duyệt xoa xoa mặt Thẩm Sơ, cảm thán rằng cảm giác vẫn y như hồi nhỏ, vừa xoa vừa nói tiếp: “Giản Hành lúc đó cũng sẽ về cùng đúng không? Khi đó con cũng không thể tiếp tục làm phiền họ, làm cái bóng đèn nhỏ được."
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 114


Thẩm Sơ: “...”

Cậu nghi ngờ một cách có căn cứ rằng mẹ mình đã biết được tin tức nội bộ nào đó!

“Dù sao thì trước khi con và Minh Minh tốt nghiệp đại học, không được rời khỏi mẹ nữa.”

“Con đã ở bên cạnh cậu suốt bao nhiêu năm, cũng nên dành thời gian ở bên mẹ rồi.”

Nói đến đây, mắt Tô Lạc Duyệt đã bắt đầu đỏ hoe.

Thẩm Sơ giật mình, vội vàng ôm lấy vai bà an ủi ——

“Được rồi, con sẽ nghe lời mẹ hết!”

“Cậu cũng đã nói là, nếu con chọn về nước để thi đại học thì ở nhà là tiện nhất.”

Chủ yếu là bên họ còn bận nhiều việc, chưa biết bao giờ mới có thể hoàn toàn về nước.

“Thế thì tốt.”

Tô Lạc Duyệt chớp mắt một cái, đôi mắt đỏ hoe lập tức biến mất.

Thẩm Sơ: “...”

Bên cạnh, Thẩm Minh Châu khẽ ho một tiếng, nói nhỏ: “Con không thấy mấy năm nay mẹ con đã nhận được bao nhiêu giải thưởng rồi à? Con tin lời mẹ con sao?”

... Thôi được rồi.

“Phải rồi, mấy anh đâu rồi mẹ?”

Theo lý mà nói, lúc Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh tan học về cũng không phải quá sớm, vậy mà ngoài Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu, những người khác vẫn chưa thấy đâu —— ông nội thì cậu biết rồi, lúc về có hỏi qua, nghe nói là đi du lịch với mấy người bạn.

Không biết có phải là càng lớn tuổi càng muốn đi đây đi đó hay không.

Theo những gì Thẩm Sơ biết, những năm gần đây, Thẩm Tùng Quốc thường xuyên đi khắp nơi để ngắm cảnh.

Nhưng ông cụ vẫn rất khỏe mạnh, hơn nữa bên cạnh không chỉ có bạn bè mà còn có vệ sĩ đi theo, đi đây đi đó cũng là điều tốt.

Tinh thần thoải mái, vui vẻ thì ở đâu cũng được.

Còn Thẩm Sóc bọn họ, Thẩm Sơ lại không hỏi, mà Tạ Thời Minh cũng không nói.

Cậu cứ nghĩ là muộn một chút họ sẽ về, ai ngờ đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng ai.

“Con còn nói nữa.”

Tô Lạc Duyệt chọc nhẹ vào trán Thẩm Sơ: “Trước đó không phải con nói là hai tháng sau mới về nước sao? Lúc đó Tiểu Dật đang theo một đoàn làm phim, nghe tin này liền bảo đạo diễn sắp xếp lịch quay của mình lên sớm hơn, bây giờ đến thời gian để về nhà cũng không có.”

“Hả?”

Thẩm Minh Châu cũng nhìn qua: “Anh cả con đi công tác rồi, vốn là tháng sau mới đi, nhưng giờ đi sớm hơn.”

“Tiểu Tùy thì không sắp xếp chuyện gì trước, nhưng hai ngày nay nó đang theo đuổi một dự án ở trường, bình thường cũng không có thời gian về nhà.”

“Còn ông nội của con, cùng với ông Triệu đi chơi, vốn cũng định là tháng sau, nhưng cũng dời lên sớm luôn.”

Thẩm Minh Châu chậc chậc hai tiếng, ánh mắt nhìn Thẩm Sơ đầy ẩn ý.

Thẩm Sơ: “...”

Không hiểu sao lại thấy có lỗi quá.

Cậu quay người lại, túm lấy cổ áo của Tạ Thời Minh mà lắc: “Những chuyện này sao anh không nói với em!”

Tạ Thời Minh: “Quên mất.”

"A, anh nghĩ gì mà quên được chứ?" Thẩm Sơ đầy khó hiểu.

Tạ Thời Minh khựng lại, vô thức liếc nhìn Thẩm Sơ một cái.

Thẩm Sơ: “?”

“Nhìn em làm gì?”

“... Không có gì.”

“...”

Kỳ quặc thật, hừm.

“Hay là bây giờ mẹ lên nhóm gia đình thông báo một tiếng nhé?”

Tô Lạc Duyệt vừa nói vừa định lấy điện thoại ra ——

“Khoan đã, mẹ ơi.”

Thẩm Sơ suy nghĩ một chút: “Hay là, đừng thông báo vội.”

“Anh cả và mọi người đều bận cả, bây giờ nếu nói con về nước sớm, lỡ làm ảnh hưởng đến họ thì cũng không tốt.”

Hơn nữa, lịch trình đã bị dồn lại như vậy, nếu vì cậu mà phân tâm thì Thẩm Sơ sẽ cảm thấy áy náy lắm.

Huống hồ cũng không cần thiết lắm, dù sao Thẩm Sóc đi công tác cũng chỉ khoảng một tuần là về, còn cậu thì vẫn có thể đi thăm đoàn phim của Thẩm Dật, hoặc lên đại học tìm Thẩm Tùy, ông nội cũng chỉ đi chơi hai ba ngày là về rồi.

“Đến lúc gặp, con còn có thể tạo bất ngờ cho họ.”

Thẩm Sơ nghĩ nghĩ, đột nhiên quay sang nhìn Tạ Thời Minh: “Đúng rồi, lúc tan học, Tề Nguyên Tư không phải nói là đại hội thể thao của Nam Hoành và Du Bắc, cùng với giải đấu bóng rổ, trước khi chính thức bắt đầu sẽ có một trận giao hữu sao?”

Tạ Thời Minh gật đầu: “Đúng vậy, có một trận giao hữu, là hai ngày nữa, tại sân vận động của Đại học Hoành Đại.”

Tô Lạc Duyệt: “Vậy chẳng phải là trường đại học của Tiểu Tùy sao? Sao trận bóng rổ lại được tổ chức ở đó?”

“Vợ à, em quên rồi sao? Nam Hoành ban đầu chính là một tổ chức sáng lập đại học, sau này mới phát triển thêm các cấp học từ mầm non đến trung học. Chỉ là tính chất thi đại học khác với các kỳ thi lên lớp trước đây, nên họ cố tình tránh liên kết quá nhiều với nhau.”

Thẩm Minh Châu nói xong, lại nhìn qua Tạ Thời Minh: “Nhưng lần này không chỉ trận giao hữu được tổ chức ở sân vận động Hoành Đại, mà đại hội thể thao của hai trường cũng như giải bóng rổ chính thức cũng đều được tổ chức ở đó đúng không?”

Tạ Thời Minh gật đầu một cái, lại nghe Thẩm Minh Châu nói tiếp ——

“Thế thì đúng rồi, ba nghe nói Nam Hoành đang bàn chuyện hợp nhất với Du Bắc.”

“Lần này tổ chức đại hội thể thao ở sân vận động Hoành Đại, chắc chắn là do Nam Hoành làm cầu nối, muốn mở rộng quy mô của đại hội, dù sao thì sân vận động Hoành Đại là lớn nhất, đủ sức chứa nhiều người.”

“Chắc là họ muốn hai trường có cơ hội giao lưu thân thiết hơn.”

“Dù sao sau này cũng là trường anh em rồi.”

Thẩm Sơ "à" một tiếng.

Trong đầu nghĩ, liệu có thân thiết được hay không thì cậu không biết, nhưng trận giao hữu được tổ chức ở sân vận động Hoành Đại, chẳng phải cậu có thể tìm anh ba sao?

Haha!

Đến lúc đó dọa cho anh ba của cậu hết hồn!

---

Sau khi trò chuyện xong với Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu, Thẩm Sơ định về phòng nghỉ ngơi.

Dù sao cậu cũng xuống máy bay từ sáng sớm, sau đó lại chạy ngay đến trường học, rồi còn học cả một ngày, cho dù là người sắt thì cũng phải nghỉ ngơi.

“Em đi tắm trước.”

Vừa vào phòng, Thẩm Sơ đã ngáp dài một cái.

Cậu thật sự mệt rồi, chỉ muốn đi ngủ sớm.

“Muốn ngâm mình không? Ngủ sẽ thoải mái hơn đấy.”

Tạ Thời Minh lên tiếng: “Em ngồi nghỉ một chút đi, anh đi chuẩn bị nước tắm cho em?”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 115


“Được, em muốn ngâm mình một chút.”

Thẩm Sơ vẫy tay với Tạ Thời Minh: “Anh vất vả rồi~~”

Đợi Tạ Thời Minh vào phòng tắm, cậu bắt đầu tìm đồ ngủ cho mình.

Trước đó lúc tan học về, Tạ Thời Minh đã giúp cậu xách hành lý lên phòng. Thẩm Sơ không quá xa lạ với phòng của Tạ Thời Minh, không chỉ vì hồi nhỏ cậu từng ở đây, mà còn do mỗi lần gọi video với Tạ Thời Minh, hầu như cũng đều ở trong căn phòng này.

Hơn nữa, căn phòng này chẳng thay đổi gì ——

Thậm chí còn giống hệt như trong trí nhớ của cậu.

Xem ra bao năm qua, Tạ Thời Minh đã giữ gìn rất tốt.

Thẩm Sơ vừa nghĩ, vừa cởi đôi tất dưới chân ra, bàn chân trắng nõn đặt lên thảm, ngón chân vô thức cọ cọ vào lớp lông mềm trên thảm. Cảm giác mềm mại dễ chịu khiến cậu không vội mang dép vào.

Sau đó, theo thói quen, cậu định cởi áo ra ——

Nhưng vừa kéo vạt áo lên, cậu mới chợt nhớ ra đây không phải phòng mình, và cũng không chỉ có mỗi cậu ở đây…

Chiếc bụng nhỏ lộ ra, cậu theo phản xạ ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt của Tạ Thời Minh.

Không biết hắn đã đứng ở cửa phòng tắm từ bao giờ.

….

“Hello anh!”

“Sao anh không lên tiếng gì hết vậy?”

Thẩm Sơ hạ vạt áo xuống, vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình.

Ở nước ngoài, cậu đối với cậu rất tốt, chỉ là lúc nào cũng canh chừng bắt cậu ăn uống, như thể sợ cậu bị đói vậy…

Thế nên dù Thẩm Sơ có cao lên, nhưng cái bụng nhỏ vẫn mềm mềm như cũ, cơ bụng mà cậu muốn mãi vẫn chưa thấy đâu! Thậm chí, chỉ cần ăn nhiều một chút, bụng lại phồng lên như cục bột... Thật sự chẳng có chút nam tính nào!

Cậu liếc nhìn Tạ Thời Minh ——

Lúc này, hắn đang đứng tựa vào khung cửa phòng tắm, hai tay khoanh lại, vì động tác đó mà cơ bắp ở bắp tay nổi rõ những đường nét săn chắc.

Thêm cả bờ vai rộng, đôi chân dài, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, cân đối đến mức tuyệt vời.

Thẩm Sơ nhìn mà vừa ngưỡng mộ, vừa có chút ghen tị, giọng điệu thoáng có chút chua chua ——

“Tạ Thời Minh, anh đẹp trai mà dáng người cũng chuẩn ghê.”

“…..”

Tạ Thời Minh đi tới, bất đắc dĩ véo má Thẩm Sơ một cái: “Lại không gọi anh rồi.”

“Bây giờ không vui, không gọi.”

Thẩm Sơ lắc mặt: “Hơn nữa, anh cũng chỉ lớn hơn em có nửa tiếng thôi!”

“Thế hồi nhỏ ai là người cứ chạy theo gọi anh suốt hả?”

Thẩm Sơ trợn tròn mắt: “Không có chạy theo gọi anh suốt đâu!”

“Ồ....”

Thẩm Sơ: “…..”

Anh kéo dài giọng làm gì chứ!

Đi đây, đi tắm đây!

Thẩm Sơ ôm bộ đồ ngủ, quay người đi vào phòng tắm.

“Đừng ngâm lâu quá.”

“Biết rồi!”

Cánh cửa phòng tắm đóng lại, không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa.

Nhưng nếu lắng nghe kỹ, vẫn có thể nghe thấy chút âm thanh sột soạt.

Giống như có con thú nhỏ nào đó đang làm ổ vậy.

Không biết Thẩm Sơ đang bày trò gì trong đó, một chút cũng không chịu yên.

Cuối cùng, tiếng nước chảy ào ào cũng vang lên.

Tạ Thời Minh ngồi xuống mép giường, bất giác mỉm cười.

Trước đó, hắn đã tìm lại đám vịt vàng nhỏ mà Thẩm Sơ từng chơi hồi bé, không biết cậu có nhìn thấy không.

Không biết liệu cậu có vừa ngâm mình vừa nghịch đám vịt nhỏ đó không?

Hoặc vừa nghịch vừa lẩm bẩm nói xấu hắn?

Hắn còn nhớ, Thẩm Sơ rất thích mấy con vịt đó.

Nhưng hồi ấy cậu không mang đi theo, nói là để lại, để mỗi lần hắn tắm có cái bầu bạn.

Thế là Tạ Thời Minh giữ lại đến tận bây giờ.

Mỗi lần tắm nhìn thấy đám vịt nhỏ đó, hắn lại nhớ đến họ lúc nhỏ.

Nhớ lại những lần họ cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm…

“Khụ.”

Không biết là nhớ tới điều gì, Tạ Thời Minh bỗng dưng hơi mất tự nhiên.

Khác với trước đây, lần này Thẩm Sơ về, sẽ không đi nữa.

Nên cảm giác của Tạ Thời Minh cũng có chút khác biệt.

Nhưng lại không nói rõ được là khác ở chỗ nào.

Chỉ biết rằng hắn cứ phải nhìn Thẩm Sơ suốt, như sợ cậu sẽ đột nhiên biến mất vậy.

…..

“Cạch.”

Cửa phòng tắm mở ra, Thẩm Sơ vừa lau tóc vừa bước ra ngoài.

“Em tắm xong rồi, anh vào đi.”

Tạ Thời Minh ngẩng đầu lên, cau mày: “Sao không sấy khô tóc rồi mới ra?”

Thẩm Sơ ngáp dài: “Buồn ngủ quá, lười sấy.”

“Bây giờ em chỉ muốn đi ngủ thôi.”

Vừa nói, cậu vừa vòng qua Tạ Thời Minh, tiến về phía giường, khăn lau tóc cũng tiện tay vứt lên tủ cạnh giường.

Nhưng ngay khi vừa định nằm xuống giường thì bị Tạ Thời Minh nắm lấy cổ tay.

“Đợi đã.”

“Hả?”

Tạ Thời Minh đứng dậy: “Em nằm sấp xuống đi, anh lấy máy sấy qua đây.”

“Anh sấy cho em, nằm xuống đi.”

Nói xong, hắn xoay người bước vào phòng tắm.

Vừa cầm lấy máy sấy, vừa xoay người, hắn bỗng khựng lại.

Trên mép bồn tắm, một hàng vịt vàng xếp ngay ngắn, đầu hướng vào trong, gọn gàng chỉnh tề.

Tạ Thời Minh không nhịn được bật cười.

Khi quay lại phòng, hắn thấy Thẩm Sơ đang nằm sấp trên giường, ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn ——

“Thấy chưa? Lát nữa vịt vàng sẽ bầu bạn với anh đó!”

“Thấy rồi ——”

“Không cần khách sáo.”

Tạ Thời Minh: “...”

Tiếng máy sấy vang lên, Thẩm Sơ nằm sấp trên giường, mơ màng buồn ngủ.

Cậu có thể cảm nhận được rõ ngón tay của Tạ Thời Minh luồn qua mái tóc mình, động tác nhẹ nhàng, còn cẩn thận không để gió thổi vào tai cậu.

Chuyện như vậy trước kia hoàn toàn không thể xảy ra.

Bây giờ lại xảy ra…

Càng nghĩ, cậu càng cảm thấy khó tin, thậm chí còn có chút không thể tưởng tượng được.

Thẩm Sơ bất giác mở mắt.

“Sao vậy?”

Vừa mở mắt đã bị phát hiện.

Thẩm Sơ nằm trên giường, ngước mắt nhìn Tạ Thời Minh. Lúc tiếng máy sấy tri kỷ dừng lại, cậu không kìm được mà lẩm bẩm hỏi: “Nếu ai tốt với anh, anh cũng sẽ dịu dàng với người đó như thế này sao?”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 116


“Với anh...”

Câu nói này thật dễ gây hiểu lầm, Tạ Thời Minh không khỏi ngẩn người.

Dù hắn biết chắc chắn Thẩm Sơ không có ý gì khác, nhưng…

Nửa câu nói này nghe qua, thật sự khiến người ta cảm thấy có chút vi diệu.

Tạ Thời Minh hoàn hồn, định mở miệng nói tiếp, nhưng cúi đầu nhìn xuống, phát hiện Thẩm Sơ đã ngủ mất rồi…

Má phúng phính áp lên giường, khiến cho đôi môi hơi chu lên một chút. Có lẽ do vừa mới tắm xong, làn da còn ửng lên sắc hồng ẩm mịn, hàng mi dài, dưới ánh đèn vàng ấm áp bên cạnh giường, còn đổ bóng xuống gương mặt cậu.

Tạ Thời Minh ngắm một lúc mới nhận ra mình đang nhìn chăm chú quá mức.

Hắn vội thu dọn máy sấy tóc rồi đứng dậy.

Nhưng lại phát hiện chăn của Thẩm Sơ vẫn chưa đắp kín, một đoạn eo trắng mịn lộ ra ngoài, vạt áo ngủ quá rộng, bị cuộn lên.

“...”

Hắn lặng lẽ thở dài một tiếng, vội vàng kéo chăn lên đắp cẩn thận.

Mãi đến khi hắn nhẹ nhàng thu xếp xong, thời gian cũng đã trôi qua hơn một tiếng…

Tạ Thời Minh bật đèn ngủ, nằm xuống giường, bất giác thở phào nhẹ nhõm.

—— Đột nhiên cảm thấy người nằm cạnh này vừa phiền phức vừa mệt mỏi, nhưng lại cảm thấy... cũng không tệ lắm.

Đang nghĩ ngợi, người bên cạnh bỗng lật người lại, quay mặt về phía hắn.

Tạ Thời Minh cũng xoay đầu, dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, nhìn người đang nằm cạnh mình.

Sau đó không kìm được, hắn đưa tay ra, chọc nhẹ vào má Thẩm Sơ.

Cuối cùng em cũng trở về rồi, bé cưng.



Những ngày ở trong nước của Thẩm Sơ xem như đã ổn định.

Cậu hoàn toàn không cần thời gian thích nghi, khiến Hạng Tinh Hà gọi điện đến, giọng đầy chua chát bảo rằng nếu biết vậy thì về nước muộn hơn một chút cũng được.

Chậc, đúng là cậu đá cậu về sớm quá mà.

Thế nhưng không có chút cảm giác lạ lẫm nào, cũng nhờ trong nước có quá nhiều người quen thuộc.

Không chỉ là người nhà họ Thẩm, mà trong lớp cũng có mấy người quen từ nhỏ ——

Ví dụ như Thư Đồng Đồng, bây giờ đã là lớp trưởng.

Hơn nữa, cô ấy còn là quản lý đội bóng rổ.

Ngày đầu tiên Thẩm Sơ đi học, trước khi tan học, Thư Đồng Đồng đã tìm đến.

Tất nhiên là không phải đùa giỡn bắt cậu vào đội cổ vũ như Tề Nguyên Tư, mà là muốn nhờ cậu giúp một việc.

“Tôi không quản nổi Tạ Thời Minh nhà cậu, trước đó cậu ta nói hai tháng sau không chắc có thể tham gia trận đấu bóng rổ với Du Bắc, làm mọi người sợ chết khiếp. Nói sao cũng không nghe, tuy là thông báo trước để mọi người chuẩn bị tinh thần, nhưng thiếu cậu ta thì không được!”

Nói đến chuyện này, Thư Đồng Đồng liền tức giận.

Trước mặt Tạ Thời Minh, cô nàng không ngừng cằn nhằn với Thẩm Sơ.

“Thế nên cậu vào đội bóng rổ đi, tôi không tin cậu cũng ở trong đội mà cậu ta còn dám như thế!”

“.….”

Vì vậy, mấy ngày nay Thẩm Sơ cứ theo chân Tạ Thời Minh ra sân bóng rổ.

Nhiệm vụ chính của cậu là trông chừng Tạ Thời Minh, còn nhiệm vụ phụ là... nhặt bóng.

Tề Nguyên Tư còn dám trêu chọc cậu, bảo cậu là "cái đuôi nhỏ".

...Cẩn thận cái "đuôi nhỏ" này kéo luôn chủ lực của đội các cậu đi đấy.

Cậu chính là mang trọng trách lớn lao, không đùa đâu!

Sau đó, cậu quay đầu nói với Thư Đồng Đồng, cô nàng liền mắng Tề Nguyên Tư một trận.

“Được rồi, ngày mai là thứ Bảy, phải sang bên Hoành Đại đánh trận giao hữu. Thẩm Sơ, cậu phải trông chừng Tạ Thời Minh cho tốt, thua là tính vào cậu ta đấy!”

Chưa đợi Thẩm Sơ nói gì, Tề Nguyên Tư đã lên tiếng: “Dù sao cậu cũng chính là 'linh vật bóng rổ' độc nhất vô nhị của cậu ấy. Nếu lão Tạ mà thua trận, thì thật sự không thể chấp nhận nổi.”

Thẩm Sơ: “...”

Linh vật bóng rổ cái gì chứ?!

Có tin tôi đánh cậu không?!

Thẩm Sơ tức đến mức xắn tay áo lên, Tề Nguyên Tư lập tức quay người bỏ chạy.

Rồi bị Tạ Thời Minh bắt được, đánh cho một trận…

“Ê, nhưng mà nói thật, trận này không dễ đâu.”

Tề Nguyên Tư tặc lưỡi: “Còn nữa, Thẩm Sơ, tôi có phải quên nói với cậu không, trong đội bóng rổ của Du Bắc có Tạ Tuấn Trạch đấy.”

“Cậu còn nhớ người này không? Hồi bé cậu ta từng ở nhà cậu mà. Chuyện xảy ra lúc đó, tôi vẫn còn nhớ rõ đấy.”

Nhắc đến thì cũng phải cảm thán.

Hồi nhỏ, cậu ta và Tạ Tuấn Trạch còn chơi với nhau một thời gian.

Nhưng sau chuyện “Cẩu Nha” bị lạc, Tề Nguyên Tư cũng dần dần xa cách Tạ Tuấn Trạch, rồi sau chuyện năm đó, cậu ta hoàn toàn không thấy Tạ Tuấn Trạch ở trường mẫu giáo nữa. Mãi đến khi thi đấu với Du Bắc, mới phát hiện Tạ Tuấn Trạch học ở trường cấp ba Du Bắc.

“Tạ Tuấn Trạch còn dễ nói, vấn đề là Giản Tử Trạc. Tên đó dưỡng thương xong rồi, lần này chắc chắn sẽ ra sân.”

“Giản Tử Trạc? Họ Giản à?”

Thẩm Sơ chú ý đến cái tên phía sau hơn, nghe cũng hơi quen tai.

Còn về Tạ Tuấn Trạch…

Lúc đầu nghe Tề Nguyên Tư nhắc đến, cậu quả thật hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không quá quan tâm.

Bây giờ Tạ Tuấn Trạch thế nào, không liên quan đến cậu.

Dù sao chuyện năm đó cũng đã qua lâu rồi, coi như người xa lạ là được.

Hơn nữa, Tạ Thời Minh cũng không nhắc đến người này, chắc là không để ý lắm.

“Đúng vậy, thật ra cũng không cần để ý quá, dù sao nếu không có Giản Tử Trạc chống lưng, cậu ta sống ở Du Bắc cũng chẳng dễ dàng đâu.”

Tề Nguyên Tư tặc lưỡi: “Còn Giản Tử Trạc mà cậu hỏi, cậu ta là một trong những đứa con ngoài giá thú của nhà họ Giản. Hồi nhỏ đã cùng anh trai trở về nhà họ Giản, đứng thứ ba. Nhà họ Giản còn có một cậu con út tên là Giản Ngôn, thiên tài nhảy lớp nổi tiếng, là con của người vợ chính thức sinh sau này.”

Nói cách khác, người phụ nữ mà mẹ của Giản Hành căm ghét năm đó, lại sinh thêm một đứa con trai nữa.

Thế nên cũng không lạ khi mẹ của Giản Hành luôn phản đối anh ta và cậu của Thẩm Sơ. Dù sao, người phụ nữ đó quá mạnh mẽ, hơn nữa đứa con thứ hai tính ra cũng trạc tuổi với Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh. Nếu mẹ Giản Hành không cảm thấy nguy cơ thì mới là lạ.

Nhưng dù là vì cảm thấy nguy cơ hay tính hơn thua gì thì việc muốn sinh thêm một đứa con…

Chẳng lẽ ý nghĩa của đứa trẻ, chỉ là để tranh giành tình cảm và củng cố địa vị thôi sao…
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 117


Em trai của anh Giản Hành…

“Giản Ngôn à...”

Thẩm Sơ thở dài một tiếng trong lòng, chống cằm nói: “Hai người bọn họ, ý tôi là Giản Tử Trạc và Giản Ngôn, quan hệ của họ có tốt không?”

Hai người này chắc tuổi không chênh nhau là mấy.

Năm đó, vì sợ đứa con ngoài giá thú nhỏ hơn Giản Hành vài tuổi được đón vào nhà, mẹ của Giản Hành nhất quyết không đồng ý chuyện giữa anh ta và cậu của Thẩm Sơ, còn giăng bẫy để hai người hiểu lầm nhau nhiều năm... Sau đó, bởi vì Giản Hành không chịu đi theo con đường mà bà ta đã sắp đặt trước, cộng thêm việc người phụ nữ kia lại sinh thêm một đứa con, dưới nhiều áp lực khác nhau, bà ta liền tìm mọi cách để mang thai đứa con út Giản Ngôn…

Thật sự không biết phải nói gì hơn.

Ai đúng ai sai, quả thật là một mớ bòng bong rối rắm.

Chuyện nhà Giản Hành, chắc chắn Hạng Tinh Hà biết nhiều hơn, nhưng cậu cũng không tiện hỏi quá nhiều, bởi vậy những gì cậu biết được cũng rất ít.

Nhưng Thẩm Sơ lại biết Giản Ngôn ——

Dù sao cũng là em ruột của Giản Hành, trước đây Giản Hành thường xuyên về nước thăm mẹ và em trai.

Cậu của Thẩm Sơ đôi khi cũng đi cùng anh ta.

Chỉ là, theo những gì Thẩm Sơ biết, mẹ của Giản Hành vẫn không chịu tha thứ cho anh ta, cũng không chịu chấp nhận cậu của cậu, nên mỗi lần từ trong nước trở về, Giản Hành đều không mấy vui vẻ.

Về sau, sự nghiệp của Giản Hành ở nước ngoài ngày càng phát triển, công việc ngày càng bận rộn, điều kiện không cho phép nên số lần về nước cũng ít đi nhiều, bởi vậy Thẩm Sơ càng biết ít hơn về chuyện nhà họ Giản.

Lúc này nghe Tề Nguyên Tư nhắc tới, cậu liền tiện thể hỏi một chút.

Tính ra, Giản Ngôn bây giờ mới 12 tuổi chứ mấy?

“Giản Ngôn và Giản Tử Trạc thì làm sao mà tốt được, cậu nghe tên hai người này là biết, như Giản Tử Trạc và người anh cũng là con ngoài giá thú của hắn ta, đều bị xếp vào giữa, 'lạc lõng' hẳn ra.”

Tề Nguyên Tư đưa một ngón tay lên lắc lắc: “Hơn nữa tôi nghe nói hai người đó sau giờ học cũng không đi chung xe về nhà.”

“Ồ thế à, vậy—”

Thẩm Sơ vừa định hỏi thêm thì bên cạnh, Tạ Thời Minh đột nhiên lên tiếng: “Cậu nghe mấy chuyện này từ đâu vậy?”

“Chuyện này còn cần đi đâu để nghe sao, chỉ cần hỏi thăm một chút là biết.”

Tề Nguyên Tư hừ một tiếng: “Này lão Tạ, sao đột nhiên cậu lại quan tâm đến chuyện này vậy? Trước giờ cậu có bao giờ hứng thú đâu?”

Tạ Thời Minh ừ một tiếng: “Bây giờ thì có hứng thú rồi.”

“Hả? Tại sao?”

“Nghe cậu nói nhiều quá, phiền.”

Tề Nguyên Tư: “?”

Đây là cái kiểu logic gì vậy?!



Tan học xong cũng không trò chuyện nhiều, dù sao trước đó đã đánh bóng rổ cả buổi, đánh xong ai cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi một lúc rồi ai về nhà nấy.

Sáng sớm hôm sau, thứ Bảy, trong nhóm lớp đã bắt đầu gọi nhau tập hợp, bảo là mau đến sân vận động của Hoành Đại để chiếm chỗ đẹp, đừng để người của Du Bắc chiếm hết. Dù sao lần này số người đến chắc chắn rất đông.

Sự thật đúng là như vậy——

Khi Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đến sân vận động của Hoành Đại, hơn một nửa chỗ ngồi đã được lấp kín.

Không chỉ học sinh cấp ba của Nam Hoành và Du Bắc, mà còn có cả học sinh cấp hai, thậm chí người từ trường khác cũng đến góp vui…

Tất nhiên, không loại trừ cả những sinh viên ưu tú của Hoành Đại cũng có mặt xem náo nhiệt.

Tóm lại là, rất đông người…

Thẩm Sơ vốn định đi tìm Thẩm Tùy, nhưng đến nơi đã bị kéo đến sân bóng rổ, bảo rằng nếu không chiếm chỗ sớm thì sẽ không còn chỗ ngồi!

“Dù Nam Hoành và Du Bắc có chỗ ngồi riêng, nhưng xung quanh đều chật kín người rồi, tôi sợ cậu không chen vào được.”

Thư Đồng Đồng kéo Thẩm Sơ đi đến khu vực của đội bóng rổ Nam Hoành, đó là hàng ghế đầu của khán đài, vừa đi vừa giới thiệu. Không biết cô nàng đã đến đây từ lúc nào, cứ như đã sắp xếp sẵn mọi thứ vậy.

Ngay bên cạnh Nam Hoành là chỗ ngồi của Du Bắc, Thẩm Sơ liếc mắt nhìn qua, quả nhiên hai khu này là đông người nhất.

Tạ Thời Minh đến nơi thì đi vào hậu trường thay đồ, còn phải bàn bạc với đội nên tạm thời họ chia ra. Thư Đồng Đồng dẫn cậu đến chỗ ngồi xong cũng đi vào bên trong, dù sao cô ấy cũng là quản lý của đội bóng rổ, có nhiều việc phải lo liệu.

Ban đầu, cô ấy cũng định kéo Thẩm Sơ đi cùng, nhưng Thẩm Sơ sợ làm phiền nên không đi.

Huống chi, ngay cả Tạ Thời Minh hỏi, cậu cũng không định đi theo.

Dù sao ngoài việc nhặt bóng, cậu ở đội bóng rổ thật sự chỉ là một "linh vật" mà thôi…

Cái danh "linh vật bóng rổ" mà Tề Nguyên Tư nói, cậu nhất quyết không thừa nhận!

Còn "linh vật độc nhất vô nhị của Tạ Thời Minh"…

Chỉ nghĩ thôi mà Thẩm Sơ đã muốn xoa mặt, nói gì không biết.

Đang nghĩ ngợi, trước mắt bỗng xuất hiện một bóng râm nhỏ.

Hửm?

Thẩm Sơ ngẩng đầu lên, trước mặt là một cậu nhóc.

Trông có vẻ còn nhỏ tuổi, mặt mày vẫn còn nét trẻ con, nhưng chiều cao đã khá nổi bật, gương mặt trắng trẻo, đôi mắt đào hoa, chỉ là vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, trông không có sức sống.

“Anh là Thẩm Sơ?”

Thẩm Sơ sờ sờ mặt mình, thầm nghĩ chẳng phải cậu mới về nước thôi sao, danh tiếng đã lan ra nhanh vậy à?

Ồ ồ…

“Cho hỏi em là?”

Nghe cậu hỏi vậy, cậu nhóc trước mặt khẽ nhíu mày ——

“Anh không nhận ra tôi?”

“Hả? Tôi nên nhận ra em sao?”

Thẩm Sơ nghĩ ngợi một lúc, chắc chắn cậu chưa từng gặp cậu nhóc này.

“Này, em nói tên ra đi, biết đâu tôi lại nhớ ra.”

Cậu nhóc nhướng mày: “Anh muốn biết tôi là ai à?”

Thẩm Sơ: “...”

Không phải em là người bắt chuyện trước sao?

“Muốn... cũng được, mà không muốn cũng được.”

Thẩm Sơ cười hì hì: “Nếu em không nói thì thôi vậy.”

“Tôi cũng không quá muốn biết, dù sao người biết tôi thì nhiều, người tôi không biết cũng nhiều, thêm em cũng chẳng sao, bớt em cũng không thành vấn đề.”

“...”

Cuối cùng, cậu nhóc nhìn cậu một cái, sau đó quay người bỏ đi.

Có lẽ là bị chọc giận.

Thế thì Thẩm Sơ cũng yên tâm.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 118


Không biết đứa nhóc đó từ đâu chạy đến.

Chuyện này qua đi, Thẩm Sơ cũng không để tâm lắm.

Mặc dù cậu cảm giác mơ hồ rằng cậu nhóc đó dường như có chút địch ý với mình? Nhưng cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Cậu trước giờ vốn không bao giờ để ý đến những người không liên quan.

Việc gì phải tự làm mình mệt mỏi chứ.

Thế nhưng, còn lâu lắm mới đến giờ bắt đầu trận giao hữu bóng rổ giữa Nam Hoành và Du Bắc, Tạ Thời Minh thì vẫn đang ở hậu trường chuẩn bị, Thẩm Sơ ngồi chờ mãi cũng thấy buồn chán —— dù sao nhiều năm nay, cậu thường xuyên theo cậu mình chạy nhảy khắp nơi, vốn không phải là kiểu người có thể ngồi yên một chỗ.

Vậy nên chỉ một lúc sau, Thẩm Sơ đã đứng dậy muốn đi dạo xung quanh.

Bên phía đội bóng rổ Nam Hoành người đã đến đông đủ, chỗ ngồi cũng không cần cậu phải giữ, thế là Thẩm Sơ chào hỏi qua loa rồi lẻn đi mất.

Nhưng cậu vẫn chưa ra khỏi khu vực sân bóng rổ.

Không có gì lạ khi trận giao hữu giữa hai trường cấp ba lại chọn sân bóng của Hoành Đại. Chỉ riêng sân bóng này thôi đã đủ rộng lớn, nghe nói đây là sân bóng rổ lớn nhất thành phố B, lại còn được trang trí xa hoa. Mỗi khi có sự kiện gì, nơi này đều là lựa chọn hàng đầu.

Thẩm Sơ bước xuống khỏi khán đài, rồi chui qua cánh cửa nhỏ dưới khán đài.

Nếu cậu nhớ không lầm, đi từ cửa này ra ngoài sẽ gần hơn một chút.

Nhưng không biết có phải do cậu đã đi quá nhiều nơi rộng lớn rồi hay không, mà khi rơi vào chỗ nào có mái che, nhiều hành lang chồng chéo, lại không quen thuộc, cậu rất dễ bị lạc đường.

Chẳng hạn như bây giờ, vốn định đi ra ngoài, thế mà đi một hồi lại chẳng biết mình đang ở đâu…

Thật kỳ lạ, rõ ràng lúc Tạ Thời Minh dẫn cậu đi, chỉ là một đường thẳng cơ mà.

Đây là đâu vậy?

Đến cả người để hỏi đường cũng không có!

Thẩm Sơ vừa định xoay người đổi hướng sang hành lang khác để đi thử, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động ——

Hình như có ai đó khẽ rên lên?

Ở đây có người sao?

Hành lang hẹp hai bên quả thật có vài cánh cửa, nhưng hầu hết đều đóng kín. Lúc Thẩm Sơ đi qua, cậu cũng không chắc bên trong có ai không, mà cũng chẳng nghe thấy động tĩnh gì. Thế nhưng bây giờ…

Cậu men theo âm thanh vừa nghe thấy, đi thêm vài bước nữa.

Cuối cùng phát hiện phía trước có một cánh cửa đang mở, dù chỉ là một khe hở nhỏ.

Vậy nên chắc chắn là có người.

Cậu lập tức định gõ cửa, nhưng chưa kịp làm gì thì bên trong đã vang lên tiếng nói ——

“Cậu bảo tôi đừng làm ở đây, vậy thì ngoan ngoãn mà ngậm đi.”

“Quỳ xuống cho đàng hoàng, như vậy chẳng phải ai cũng thoải mái hơn sao?”

Bước chân của Thẩm Sơ lập tức khựng lại.

Đây là…

Cậu đâu phải kẻ ngốc.

Khi còn ở nước ngoài cũng không phải chưa từng thấy người ta yêu đương…

Nhưng tình cảnh này…

Xin lỗi, làm phiền rồi.

Thẩm Sơ vừa định quay đi, nhưng ——

“Anh Giản, trận đấu bóng rổ sắp bắt đầu rồi, có thể đừng...”

“Bây giờ còn giả vờ cái gì nữa? Lúc trước chẳng phải chính cậu là người tìm đến tôi trước sao?”

Hả, còn là hai người đàn ông?

Và... anh Giản?

Chỉ trong một giây do dự, Thẩm Sơ lại nghe thấy giọng nói của người bên trong vang lên ——

“Tạ Tuấn Trạch, là cậu chủ động quyến rũ tôi trước, cậu quên rồi sao? Chó không nghe lời, tôi không nuôi, hiểu không?”

Tạ...?!

Thẩm Sơ lập tức mở to mắt, còn tưởng mình nghe lầm.

Tạ gì cơ?!

Nghĩ đến những gì Tề Nguyên Tư nói lúc trước, vậy anh Giản này là Giản Tử Trạc?!

Trời ạ... đây là vận khí gì thế này?

Không chỉ vô tình đụng phải loại chuyện như vậy, mà nhân vật chính còn là——

“Anh trai gọi điện! Anh trai gọi điện! Anh trai gọi tút tút...”

Thẩm Sơ lúng túng đến mức tay chân luống cuống, mãi mới móc được điện thoại ra, sau đó lập tức ấn tắt cuộc gọi!

Nhưng!

Hiển nhiên là đã quá muộn!!

“....”

Bên trong lập tức trở nên im lặng, rồi có tiếng bước chân tiến về phía cửa.

Cậu muốn chạy cũng không kịp…

Hu hu, đúng là muốn khóc mà không khóc được.

Thẩm Sơ cứ thế cầm điện thoại, trơ mắt nhìn cánh cửa trước mặt “cạch” một tiếng mở ra.

Trong cái rủi còn có cái may ——

May mà người bên trong vẫn mặc quần áo chỉnh tề.

Nhưng sắc mặt thì cực kỳ khó coi.

Đặc biệt là người đứng trước mặt ——

Mặc bộ đồng phục bóng rổ đã thay sẵn, trên áo ghi bốn chữ "Trung học Du Bắc", dáng người cao gần bằng Tạ Thời Minh, vai rộng chân dài, ngoại hình cũng không tệ, chỉ là giữa chân mày lại phảng phất sự dữ tợn và ngông cuồng, nhìn là biết không dễ chọc.

“Cậu là ai?”

Đối phương chống tay lên khung cửa, hơi cúi đầu nhìn Thẩm Sơ, tạo áp lực nặng nề.

Thẩm Sơ chớp chớp mắt: “Tôi chỉ là người đi ngang qua, bị lạc đường.”

“Bị lạc đường?”

Người đối diện cười khẩy: “Cậu đoán xem tôi có tin không?”

“Tôi không đoán.”

Thái độ của đối phương khiến Thẩm Sơ cũng chẳng khách sáo, lập tức trợn mắt: “Tôi thực sự bị lạc, tin hay không thì tùy.”

“Tôi còn chưa nói cậu, giữa ban ngày ban mặt, dù không phải nơi công cộng thì cũng phải đóng cửa, còn làm mấy chuyện đó, làm ô nhiễm mắt của một đoá hoa Tổ quốc chưa ra khỏi vườn trường như tôi đây! Tôi có phải không muốn rời đi đâu, chỉ là điện thoại đột nhiên reo lên thôi!”

Giản Tử Trạc: “...”

Hắn ta suýt nữa thì tức cười.

“Thế hóa ra là lỗi của tôi?”

“Được rồi, tôi không cần anh xin lỗi.”

Thẩm Sơ phất tay, xoay người định rời đi.

Kết quả lại bị người ta túm cổ áo kéo lại.

“Ai da ——”

“Thằng nhóc, để lại tên đi.”

“Muốn biết tên người khác thì ít nhất cũng phải tự giới thiệu trước chứ!”

Thẩm Sơ tức đến nỗi muốn đá người.

Ánh mắt thoáng liếc qua, cậu liền đối diện với ánh nhìn của người trong phòng.

Tạ Tuấn Trạch!

Quả nhiên là cậu ta…

Nhưng so với ấn tượng trong trí nhớ, Tạ Tuấn Trạch trước mặt trông có phần u ám hơn nhiều.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 119


“Nhìn cái gì đấy? Còn nói là không lén nhìn?”

Giản Tử Trạc xoay người cậu lại, đối diện với gương mặt của Thẩm Sơ.

Hắn ta nhìn chằm chằm, đưa tay định xoay cằm của Thẩm Sơ lại—

“Này, tôi chưa từng thấy cậu ở Du Bắc, cậu là người ở đâu?”

“Thật không biết tôi là ai sao?”

Thẩm Sơ né tránh, lùi lại một bước đầy cảnh giác nhìn hắn ta—

“...Cậu là tiên nữ chắc? Cũng đâu phải Thần Tài người gặp người thích, ai mà biết cậu là ai!”

Giản Tử Trạc: “…”

“Hơ, miệng cậu cũng khá đấy.”

Vừa nói, hắn ta lại định vươn tay tóm lấy người.

Thẩm Sơ gần như nổi da gà vì ánh mắt khi nói chuyện của Giản Tử Trạc, vừa định xoay người bỏ chạy thì đã bị hắn ta giữ lấy cánh tay—

Nhưng ngay sau đó, trước khi hắn ta kịp làm gì, tay đang nắm tay Thẩm Sơ liền bị người khác đánh bật ra.

Thẩm Sơ ngay lập tức bị kéo vào một vòng tay rộng lớn.

Đồng thời, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đừng chạm vào em ấy!”

“Tạ Thời Minh.”

Giản Tử Trạc sầm mặt, ngẩng cằm chỉ vào Thẩm Sơ: “Cậu ta là người cậu đưa tới?”

“Không liên quan đến cậu.”

Tạ Thời Minh lạnh mặt, liếc nhìn Giản Tử Trạc một cái rồi thu ánh mắt lại, cẩn thận nhìn Thẩm Sơ từ trên xuống dưới.

“Không sao chứ?”

“Sao vừa nãy gọi lại không bắt máy?”

Thẩm Sơ vừa định mở miệng thì Giản Tử Trạc bên cạnh đã kéo dài giọng, cố tình nói đầy ám muội—

“Bởi vì cậu ta đang lén nhìn tôi.”

Thẩm Sơ: “…”

Đổi trắng thay đen là như vậy à?

Cậu trợn mắt một cái rồi gật đầu: “Đúng thế, em đang lén nhìn cậu ta đấy.”

Tạ Thời Minh cau mày theo bản năng, chưa kịp nói gì thì đã bị Thẩm Sơ kéo tay lại, rồi nghe cậu nói tiếp—

“Anh ơi, để em nói anh nghe, "jj" của hắn siêu ngắn, chậc, đúng là ô nhiễm thị giác!”

Tạ Thời Minh: “…”

Giản Tử Trạc: “…”

“Này, cậu—”

“Thẩm Sơ?”

Phía sau vang lên một giọng nói, là Tạ Tuấn Trạch lên tiếng.

Rõ ràng cậu ta đã nghe được cách Thẩm Sơ gọi Tạ Thời Minh.

— Dù sao, người gọi Tạ Thời Minh như vậy cũng chỉ có cậu.

Thẩm Sơ thở dài trong lòng.

Ban đầu cậu chẳng muốn dính líu gì đến Tạ Tuấn Trạch, vậy mà lại quên mất điều này.

Nhìn sang Tạ Tuấn Trạch, cậu ta đã đi đến cạnh Giản Tử Trạc, sắc mặt còn khó coi hơn trước.

Cũng phải thôi, dù gì cũng bị Thẩm Sơ bắt gặp loại chuyện này…

“Thật sự là cậu, Thẩm Sơ.”

Tạ Tuấn Trạch nhìn chằm chằm cậu: “Cậu thật sự đã về nước rồi.”

“Sao? Không sống nổi ở nước ngoài nữa à?”

Thẩm Sơ nghiêng đầu suy nghĩ: “Chắc là vẫn sống tốt hơn cậu ở Du Bắc đấy.”

“Cậu—”

Lời này vừa ra, sắc mặt Tạ Tuấn Trạch càng trở nên khó coi, thậm chí hơi mất mặt.

Nhưng cậu ta còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Giản Tử Trạc thô lỗ ngắt lời.

“Hai người quen nhau? Cậu ta tên là Thẩm Sơ?”

Vừa nói, ánh mắt Giản Tử Trạc không ngừng dán chặt lên người Thẩm Sơ, ánh nhìn có phần vô lễ.

Tạ Thời Minh hoàn toàn sầm mặt: “Em ấy là ai không liên quan đến cậu.”

“Giản Tử Trạc, khuyên cậu vẫn nên lo cho bản thân mình thì hơn, lát nữa trận đấu bóng rổ bắt đầu, đừng lại tự làm tự chịu rồi bị trẹo chân.”

Câu nói cuối khiến Giản Tử Trạc cũng tối sầm mặt lại.

Hắn ta cười khẩy: “Vậy thì cứ chờ xem, lần này trận đấu sẽ ra sao.”

“Cùng một sai lầm, tôi không phạm hai lần.”

“Cậu vẫn nên cẩn thận thì hơn, Tạ Thời Minh.”

---

Thẩm Sơ đi theo Tạ Thời Minh quay về, vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn hắn.

“Tề Nguyên Tư nói hắn từng bị thương, có liên quan đến anh?”

Tạ Thời Minh “ừ” một tiếng, hơi nhíu mày, như đang suy nghĩ điều gì.

“Hắn định hãm hại anh à?”

Tạ Thời Minh khựng bước, quay sang nhìn Thẩm Sơ: “Sao không nghĩ là anh cố ý hại hắn bị thương?”

Thẩm Sơ chớp mắt, đương nhiên đáp: “Anh không phải người như vậy.”

“Em thấy hắn mới giống.”

Ngay tức khắc, đôi mày Ta Thời Minh giãn ra không ít.

“Lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại đụng phải bọn họ?”

Nói đến đây Thẩm Sơ liền chán nản, bĩu môi: “Chẳng phải vì em muốn ra ngoài đi dạo một chút sao, kết quả bị lạc đường, rồi vô tình gặp phải bọn họ. Nhưng thật ra cũng không nhìn thấy gì, em chỉ nghe thấy một chút âm thanh thôi.”

“Sau đó chưa kịp rời đi thì anh gọi điện đến.”

“Tất cả là tại anh, nếu không em đã không bị phát hiện, mất mặt chết đi được, anh không biết em đã nghe thấy gì đâu, Giản Tử Trạc và—”

Nói đến đây, Thẩm Sơ dừng lại: “Thôi bỏ đi, cũng chẳng phải chuyện gì hay ho.”

Tạ Thời Minh khẽ “ừ” một tiếng, nhìn cậu căn dặn: “Sau này tránh xa họ ra.”

“Dĩ nhiên rồi, em có thích họ đâu.”

Tạ Thời Minh: “Vậy em thích ai?”

“Em…”

Thẩm Sơ khựng lại, đối diện với ánh mắt của Tạ Thời Minh, không hiểu sao nhất thời lại nghẹn lời.

Qua hai giây, cậu mới mở miệng: “Anh ơi, anh muốn em bẻ ngón tay đếm cho anh nghe à? Người em thích nhiều lắm đấy.”

---

Cuối cùng, Thẩm Sơ vẫn không thể đi dạo.

Theo lời của Tạ Thời Minh, thì là: chưa kịp đi đâu đã gây chuyện rồi, nếu lại đi tiếp thì ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên cứ ở bên cạnh hắn thì an toàn hơn…

Thẩm Sơ cảm thấy cực kỳ oan uổng.

Đâu phải cậu cố ý gây chuyện chứ.

Mà nói thật, ai lại muốn gặp chuyện như vậy?

Dù không ô nhiễm mắt của cậu, thì cũng là ô nhiễm lỗ tai.

Nhưng thôi, không đi thì không đi, dù gì trận đấu bóng rổ cũng sắp bắt đầu rồi.

Còn phía bên kia…
 
Back
Top Bottom