Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 90


Chỉ là, có một chuyện khá khó xử.

Chính là mẹ con Chúc Phương Trân bên nhà phụ.

Hai mẹ con họ chắc chắn không thể cùng chuyển về nhà cũ, nhưng cũng không thể cứ thế mà đuổi đi được.

Hơn nữa, các phòng ở nhà chính vẫn cần được dọn dẹp thường xuyên, cũng không thể dọn hết mọi thứ trong một sớm một chiều. Vì vậy, không chỉ có mẹ con Chúc Phương Trân, vẫn còn một số ít người khác sẽ ở lại để làm việc. Trước mắt chỉ có thể xử lý như vậy.

Lúc này, quản gia Chu dẫn mấy đứa trẻ vào trong nhà.

Nhưng Thẩm Dật vừa vào phòng chưa được bao lâu thì đã tức giận lao ra ngoài.

“Ai động vào cây đàn guitar của cháu?! Dây đàn bị đứt rồi!”

Đó là món quà sinh nhật mà Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh cùng nhau tặng anh ta hôm qua, đã được đưa về từ sớm. Nhưng hôm nay Thẩm Dật về nhà xem thì phát hiện dây đàn đã bị đứt, rõ ràng hôm qua anh ta chơi thử thấy vẫn tốt mà!

“Sớm biết sẽ chuyển về nhà cũ, hôm qua đã không bảo người đưa về rồi.”

Thẩm Dật vừa bực mình vừa tức giận.

Ai mà không tức cho được, khi vừa mới nhận được món quà yêu thích mà đã bị hỏng? Huống chi cây guitar gỗ này anh ta cực kỳ thích, lại rất có ý nghĩa, nên vừa thấy đã nổi giận lôi đình.

Không nhịn được, anh ta bảo quản gia Chu đi hỏi người hôm qua đã chuyển quà về.

Quản gia Chu hỏi xong thì trở về mở miệng nói: “Thiếu gia Tiểu Dật, hôm qua tiệc sinh nhật thiếu người, nên bên kia chỉ đặt đồ trong phòng khách, đợi người khác đem lên phòng cho cậu. Nhưng hầu hết người nhà chính hôm qua đều qua nhà cũ giúp đỡ, cho nên...”

Nói đến đây, quản gia Chu ngập ngừng một chút, không nhịn được liếc nhìn Tạ Thời Minh.

"Quản gia Chu, sao vậy ạ?" Thẩm Sơ chủ động hỏi.

Lúc này quản gia Chu mới tiếp tục nói: “Người phụ trách thu xếp quà sinh nhật cho hai thiếu gia hôm qua là người bên nhà phụ… Tôi có hỏi thêm vài người khác, cô Chúc Phương Trân hôm qua cũng đưa con trai đến giúp một tay.”

“Người đưa quà lên phòng cho hai thiếu gia, chính là cô Chúc Phương Trân.”



Cuối cùng vẫn phải gọi người liên quan đến làm rõ.

Tạ Tuấn Trạch cũng theo đến.

Nghe quản gia Chu nói xong, lại nhìn cây đàn gỗ được đặt trên bàn trà — chạm khắc tinh xảo, khắc hoạ từng chi tiết, nhưng dây đàn đã bị đứt — sắc mặt Chúc Phương Trân thoáng chốc trầm xuống.

Bởi bà ta biết rõ hơn ai hết, cây đàn đó đã từng bị con trai bà ta cầm chơi qua, cũng chính con bà ta là người mang lên phòng.

Lúc đó bà ta không đi cùng, nên không biết rõ…

Rõ ràng, người làm đứt dây đàn ngoài con bà ta ra thì chẳng còn ai khác.

Thế nhưng Chúc Phương Trân luôn nuông chiều con, lúc này lại không muốn thừa nhận.

Hơn nữa, chẳng phải chỉ là đứt một sợi dây thôi sao?

Thay dây mới là xong, nhà họ Thẩm giàu như vậy, sao cứ phải làm lớn chuyện này?

Càng nghĩ bà ta càng thấy bất mãn.

Huống chi hôm nay còn nhận được thông báo, dù có được ở lại làm, nhưng lương sau này sẽ bị giảm một nửa.

Vì công việc ở đây sẽ ít hơn.

Nhưng con bà ta còn phải đi học! Rất tốn tiền!

Người khác có thể chấp nhận giảm lương để ở lại, nhưng bà ta thì sao?

Tại sao lại đối xử với mẹ con bà ta như vậy? Có phải cố tình ép họ rời đi không?!

Chúc Phương Trân đã có nhiều bất mãn từ trước, lần này bị gọi đến chất vấn, lại càng nảy sinh nhiều suy nghĩ chống đối, khiến bà ta giờ không muốn chủ động mở miệng nói gì.

Bà ta không muốn cứ như vậy cúi đầu thừa nhận.

Nhưng không nhận thì cũng không có nghĩa là có thể qua mặt được.

“Thưa cô, không nói đến chuyện khác, để cô làm việc ở đây là do phu nhân và thiếu gia nhân từ. Nhưng công việc là công việc, trong giờ làm việc, cô có thể đưa con theo, vì cô là mẹ đơn thân, điều đó chúng tôi hiểu.”

“Nhưng dù sao thì cũng phải làm việc cho tốt, cô nói có đúng không?”

So với Tô Lạc Duyệt hay Thẩm Minh Châu, quản gia Chu muốn nói cái gì càng dễ dàng hơn.

Hơn nữa, khi hỏi những người khác, quản gia Chu đã nghe không ít bất mãn về Chúc Phương Trân —

Dù đã chuyển đến nhà phụ, Chúc Phương Trân vẫn luôn ám chỉ mối quan hệ giữa mình và Tạ Thời Minh, vô hình tỏ vẻ kiêu căng, ra vẻ trên cơ người khác.

Ngày thường làm việc thì chểnh mảng, không nghiêm túc hay gian dối, không trách được nhiều người bất mãn.

Nên khi quản gia Chu đi điều tra, gần như ai cũng tranh thủ "trút giận", không ai đứng ra nói đỡ một câu.

Đó cũng là lý do vì sao quản gia Chu nhất định phải gọi người đến — cần phải "răn đe" một chút.



Những lời này vừa nói xong, sắc mặt Chúc Phương Trân liền lúc xanh lúc trắng.

Quan trọng là không thể phản bác được.

Hơn nữa muốn dựa vào mối quan hệ với Tạ Thời Minh để "chống đỡ" trước mặt quản gia Chu thì e là cũng không được — dù gì người trước mặt không phải Tô Lạc Duyệt hay Thẩm Minh Châu, Chúc Phương Trân không dám chắc.

Nên dù bà ta có giả vờ im lặng thì đối phương vẫn luôn có cách để trị bà ta.

“Có gì mà không dám thừa nhận?”

Lúc này Thẩm Dật cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng, còn liếc nhìn Tạ Tuấn Trạch một cái: “Nếu không phải cố tình làm hỏng, thì nói xin lỗi là được rồi? Chạm vào đồ của người khác, chẳng lẽ không nên nói một câu à?!”

“Tôi không chạm vào!”

Tạ Tuấn Trạch đỏ bừng mặt phản bác: “Tôi không làm hỏng đồ của các người! Các người bắt nạt người khác!”

“Các người bắt nạt tôi và mẹ tôi! Các người là một đám người xấu!”

“Tiểu Trạch!”

Chúc Phương Trân vội vàng ôm lấy Tạ Tuấn Trạch, như thể vừa tìm được điểm có thể dựa vào, tỏ ra đầy ấm ức.

“Tiểu Trạch đừng nói nữa, xin lỗi thiếu gia đi con, ngoan, nghe lời mẹ.”

Dù sao bà ta cũng không tận mắt nhìn thấy, biết đâu thật sự không phải con bà ta làm hỏng?

Hắn chỉ chơi một chút, có thể làm gì?

“Thiếu gia Tiểu Dật, Tiểu Trạch nhà tôi không có khả năng tùy tiện động vào đồ của người khác, nó chỉ muốn giúp tôi thôi. Bình thường việc tôi phải làm quá nhiều, nó thương mẹ, chứ không phải cố ý gây rối …"
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 91


"Tôi không quan tâm mấy chuyện đó, tôi chỉ muốn biết dây đàn guitar của tôi vì sao lại bị đứt thôi.”

Thẩm Đật có chút bực bội, từ tiệc sinh nhật hôm qua tâm trạng đã không tốt rồi.

Hôm nay lại gặp chuyện như vậy, lại đúng là món quà mà nhóc mập cùng A Minh tặng bị hỏng, khiến anh ta càng khó kiềm chế được cảm xúc. Anh ta chỉ muốn làm rõ mọi chuyện, rõ ràng quản gia Chu đã điều tra rõ ràng rồi, vậy mà hai người này còn muốn chối?

Điều này khiến Thẩm Dật cảm thấy có chút không hiểu được.

Anh ta chỉ muốn sau khi làm rõ mọi chuyện, người kia thành thật xin lỗi anh ta một tiếng là được rồi, tại sao cứ phải quanh co mãi vậy?

“Thiếu gia Tiểu Dật, cậu định ép con trai tôi phải nhận tội sao?”

“Tôi đã bảo nó xin lỗi cậu rồi mà.”

Đối mặt với vẻ mặt đầy tủi thân “như bị ức h**p” của Chúc Phương Trân, Thẩm Dật không nhịn được mà trợn tròn mắt.

“Tôi…”

“Oa, đây là đang tra án sao?”

Lúc này Thẩm Sơ vỗ tay, bò xuống ghế sofa đi qua bên cạnh Thẩm Dật, còn chen chen vào người anh mình, ngẩng cái đầu nhỏ lên hỏi: “Anh hai, tra án không phải là chuyện của cảnh sát sao?”

“Em biết cách tra án đó nha!”

Nhóc mập giơ tay nhỏ lên: “Cảnh sát sẽ kiểm tra dấu vân tay, vân tay của mỗi người đều không giống nhau!”

“Còn nữa còn nữa, cảnh sát sẽ tra khảo, đưa từng người chúng ta đi thẩm vấn, ai nói dối sẽ bị bắt lại đúng không?”

“Vậy em có bị đưa đi thẩm vấn không? Nhưng em có bằng chứng ngoại phạm nha!”

Thẩm Dật ôm trán: “Em còn biết cả ‘bằng chứng ngoại phạm’ nữa à?”

“Biết chứ biết chứ! Em biết nhiều lắm!”

Nhóc mập chống nạnh, chỉ vào cây đàn guitar gỗ trên bàn trà: “Ai từng chạm vào cây đàn đó, chú cảnh sát đều có thể điều tra ra, ai nói dối cũng sẽ bị phát hiện—”

Chưa dứt lời, sắc mặt của Tạ Tuấn Trạch đã tái nhợt trông thấy.

Do còn nhỏ nên không chịu được dọa dẫm, chỉ mấy giây sau đã quay người ôm chặt chân mẹ mình mà khóc òa lên, la hét đừng để cảnh sát bắt cậu ta đi. Dù không nói gì thêm, nhưng ai làm đứt dây đàn thì đã quá rõ ràng rồi.

Sắc mặt của Chúc Phương Trân cũng đầy xấu hổ và khó coi.

Sau đó bà ta đột nhiên túm Tạ Tuấn Trạch lên, làm trò trước mặt mọi người bắt đầu đánh cậu ta—

“Mẹ đã bảo con đừng nói dối! Con còn dám nói dối nữa à!”

“Mau xin lỗi mấy vị thiếu gia đi!”

“Dù con sợ bị mắng cũng không được nói dối! Mấy vị thiếu gia đâu phải người xấu, sẽ không truy cứu … Mau! Nhanh xin lỗi đi, có nghe thấy không?!”

Vừa đánh vừa nói, cũng không biết là đang nói cho ai nghe.

Quản gia Chu thật sự cạn lời, làm như bọn họ là người xấu không bằng.

Làm hỏng đồ của người khác không những không chủ động xin lỗi mà còn định che giấu, dối trá lừa qua chuyện. Giờ che giấu không nổi thì Chúc Phương Trân lại ở đó làm bộ làm tịch, kẻ xướng người hoạ, thật sự khiến người ta ghê tởm.

Hơn nữa… cuối cùng Tạ Tuấn Trạch đúng là đã xin lỗi, nhưng ánh mắt đỏ hoe nhìn bọn họ—

Dù bên trong Thẩm Sơ là một người trưởng thành, nhưng bị nhìn như vậy cũng thấy rợn người… Đó là ánh mắt đầy ghen tị và thù hận, đặc biệt là đối với cậu và Tạ Thời Minh.

Trước kia Tạ Tuấn Trạch cũng như vậy sao?

Hồi trước còn làm “bạn” với cậu lâu như thế.

Thật không ngờ…

“Thà đừng gọi họ đến hỏi chuyện thì hơn.”

Sau khi họ đi rồi, Thẩm Dật không nhịn được mà bĩu môi, ban nãy anh ta vẫn nhịn không lên tiếng bảo dừng lại, đã làm bộ cho anh ta xem, thì cũng nên xem đến cuối cùng chứ, vậy mà giờ lại thấy thật vô nghĩa.

Anh ta chỉ muốn một lời xin lỗi, mà sao lại thành ra thế này.

Thẩm Sơ giơ cánh tay nhỏ lên xoa xoa đầu Thẩm Dật, làm tóc anh ta rối tung như tổ quạ, an ủi người theo phong cách cực kỳ hoang dã, khiến Thẩm Dật phải nhéo thịt bụng cậu mới hả giận.

“Anh hai, trong mắt họ, chúng ta đang là ‘lấy thế ép người’, chính là đang ức h**p người khác.”

Tâm lý như vậy, Thẩm Sơ hiểu rất rõ.

Dù không thể đánh đồng, nhưng lấy tâm thái trước kia của cậu mà nói, ở trong hoàn cảnh gia đình như vậy, đứng trước mặt người nhà họ Thẩm—đặc biệt là Thẩm Sóc, Thẩm Dật, Thẩm Tùy và Tạ Thời Minh—những người gần như sinh ra đã xuất sắc, thực sự rất khó giữ được hòa khí, khó giữ được tâm thế bình thường. Trừ khi bản thân đã buông bỏ, đã nghĩ thông, thì mới có thể thản nhiên đối mặt.

Nếu không, thì sự “đối lập” ấy sẽ để lại dấu vết trong lòng.

Tự nhiên mà thế, trước những người như vậy, đôi khi rất khó để cúi đầu.

Người bẩm sinh đã ưu tú, rất khó để hiểu được những người “ở dưới”.

Nhưng họ cũng chẳng có lý do gì phải hiểu.

Yêu cầu như vậy, vốn đã là vô lý.

Nên giờ Thẩm Sơ đã học được cách hòa giải với chính mình.

Mà cậu cũng khá may mắn, dù trước kia luôn muốn so kè hơn thua, tâm lý cậu cũng chưa từng lệch lạc, dù không cam lòng muốn đuổi theo, nhưng vẫn biết nên nỗ lực đúng hướng, không đi chệch đường.

Mong rằng Tạ Tuấn Trạch cũng sẽ nghĩ thông, đừng để xảy ra chuyện như vậy nữa.

Nếu không thì người chịu khổ cuối cùng vẫn là chính mình.



Đây được xem như một đoạn sóng gió nhỏ khi quay về. Thẩm Dật gọi người đi mua dây đàn guitar về, chuẩn bị tự mình sửa, coi như cho qua, coi như mình xui xẻo, vì với tình hình vừa rồi, anh ta cũng chẳng tiện “truy cứu” thêm.

Sau đó từng người tự về phòng mình thu dọn đồ đạc.

Quản gia Chu cũng đi các nơi khác xem còn gì cần dặn dò không.

Nhưng vừa mới quay người đi đã bị ai đó giữ lại.

Ông quay đầu lại, hơi ngạc nhiên: “Thiếu gia A Minh?”

Tạ Thời Minh đứng sau lưng ông, ngẩng đầu lên: “Ông có thể giúp cháu một việc được không?”



Thẩm Sơ đang ở trong phòng tự dọn đồ, quần áo nhỏ quần áo lót cuộn thành cục ném vào vali, động tác trông thì gọn gàng dứt khoát, nhưng nhìn bên trong vali thì thật sự không dám khen…

Nghe tiếng cửa phòng mở ra, cậu chổng mông lên, đầu cũng không thèm quay lại nói: “Anh ơi, anh đi đâu thế?”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 92


Tạ Thời Minh bước lại gần, tự nhiên nhận “công việc” trên tay nhóc mập, chủ động giúp cậu nhóc sắp xếp lại quần áo.

“Nói với quản gia Chu một vài chuyện.”

“Hử? Nói gì vậy?”

Tạ Thời Minh hơi do dự.

Hơn nữa có chút không biết nên mở miệng như thế nào.

Thẩm Sơ cảm nhận được điều đó, liền quay đầu lại dùng ánh mắt “ép hỏi” —

Nói đi nói đi! Có chuyện gì mà không thể nói chứ!

“Nếu tất cả chúng ta đều chuyển về nhà cũ sống, thì nhà phụ sẽ để trống. Những người còn lại bên này chắc cũng sẽ dọn vào nhà chính.”

“Ừ đúng rồi, thì sao?”

“Hy vọng là không có chuyện gì xảy ra.”

Nhất là sau khi hắn thấy ánh mắt của Tạ Tuấn Trạch.

Còn Chúc Phương Trân… Trước đây Tạ Văn Dũng đối xử với hắn và Tạ Văn Sơn như thế nào, phần lớn đều không thể thiếu sự xúi giục và thúc ép của bà ta.

Thậm chí, rất nhiều lúc Chúc Phương Trân là “chủ mưu”.

Còn một vài chuyện, hắn không tiện nói thẳng ra, chỉ có thể phòng ngừa từ trước.

Thẩm Sơ chờ mãi, thấy Tạ Thời Minh vẫn không nói gì thêm.

Cậu nghiêng đầu nhỏ: “Hả?”

“Ừ.”

“Ừ?”

“Hả.”

Tạ Thời Minh còn gật gật đầu.

Thẩm Sơ: “……”

“Vậy là hết rồi hả?!”

Tạ Thời Minh đưa tay xoa đầu nhỏ của Thẩm Sơ: “Chúng ta thu dọn đồ đi.”

“Trước tiên lấy hết mấy cục “c*t dê con" trong vali của em ra, gấp lại từ đầu—”

Thẩm Sơ còn định truy hỏi tiếp, nhưng vừa nghe tới đây thì lập tức thẹn quá hóa giận, tức đến mức nhào tới bóp cổ Tạ Thời Minh —

“Đó không phải là c*t dê con!”

“Anh mới là c*t dê con! C*t, c*t, c*t thúi!”

---

Sau khi chuyển về nhà cũ, cuộc sống vẫn như thường lệ.

Hơn nữa vào cuối mùa thu thời tiết mát mẻ, là thời điểm thích hợp nhất để ngắm hoa cúc, ngắm lá phong, ngắm lá rụng~~

Thế nên sau Tết Trung Thu, trường mẫu giáo Nam Hoành lại bắt đầu tổ chức du thu, dự định đưa các bé đến Công viên Lá Phong dạo chơi.

Núi ở đó không cao, được trồng rất nhiều cây phong. Mỗi khi thu về, lá phong đỏ, cam, vàng trải đầy lối đi, màu sắc chuyển dần một cách rực rỡ. Những nơi thấp hơn còn có cả hoa cúc và các loài cây theo mùa khác.

Nói chung, cứ đến mùa thu là Công viên Lá Phong lại trở thành điểm du lịch nổi tiếng của thành phố B, rất đáng để ghé thăm.

Vì thế, nhà trường còn phát đồng phục thu cho các bé.

Bộ đồng phục màu cam, kèm chiếc mũ vịt con màu vàng. Khi Thẩm Sơ mặc vào, trông chẳng khác nào một trái quýt to hình bầu dục.

Tất nhiên, bản thân cậu thấy mình cùng lắm cũng chỉ là một trái quýt bẹp nhỏ thôi.

Không đến mức tròn vo như vậy đâu.

Do ngọn núi trong công viên Lá Phong không cao, nên sau khi xe đưa các bé “vịt con màu cam” đến cổng, thầy cô mỗi lớp liền cầm cờ nhỏ, dẫn các bé xếp hàng vào trong.

Dạo gần đây, chỉ cần có thời gian rảnh, Hạng Tinh Hà đều kiên trì đưa đón Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đi học, đôi khi còn đến nhà cũ chơi với Thẩm Sơ. Nhờ vậy mà quan hệ giữa Thẩm Sơ và Hạng Tinh Hà trở nên thân thiết một cách nhanh chóng.

Đến nỗi lúc đang đi dạo công viên thế này, Thẩm Sơ vẫn còn “buôn điện thoại” với hắn ta—

Cậu bé giơ chiếc đồng hồ thông minh lên, dùng camera có độ phân giải thấp ấy để cho Hạng Tinh Hà ngắm phong cảnh, thậm chí thấy con kiến bò qua cũng phải chun mông đuổi theo, cho hắn ta xem con kiến có mấy cái đầu mấy cái chân…

“Cậu ơi, kiến đang khiêng đồ ăn, hình như là vụn bánh quy!”

“Báo cáo! Ở đây có một con mèo con, vừa chạy qua, cháu thấy đó là một con mèo mập màu cam.”

“Cậu ơi, lá phong ở đây đẹp lắm, cái này màu cam, cái kia màu đỏ, đỏ ơi là đỏ, cháu phải tìm thêm một chiếc màu vàng nữa, rồi nhét hết vào ba lô nhỏ của anh trai.”

“Cậu đoán xem cái này là gì?”

“Hahaha, là lỗ mũi của anh trai đó!”



Thẩm Sơ líu lo suốt đường đi, còn ồn hơn cả chim trên cây.

Hạng Tinh Hà lại rất kiên nhẫn nghe, thậm chí còn đáp lại vài câu, chẳng hề tỏ ra khó chịu.

Thỉnh thoảng, hắn ta còn kể cho Thẩm Sơ nghe về công việc của mình, những nơi từng đi qua, đặc điểm phong tục tập quán, văn hóa con người, địa lý vật chất… cùng những loài động vật hiếm gặp.

Không chỉ Thẩm Sơ, mà cả Tạ Thời Minh cũng chăm chú lắng nghe.

Giờ đây, hai đứa nhỏ thích nhất là chờ Hạng Tinh Hà có thời gian đến nhà cũ, để kể chuyện cho chúng nghe.

Chỉ riêng những trải nghiệm của Hạng Tinh Hà trong suốt những năm qua cũng đủ khiến chúng chăm chú lắng nghe, tròn mắt kinh ngạc không thôi —

Như lần truy tìm thằn lằn đá trong vùng hoang mạc hoang vu, hay sinh tồn khắc nghiệt cùng loài rồng Úc ( thằn lằn râu). Trên tuyết nguyên thì sống cùng một gia đình gấu Bắc Cực để quan sát quá trình trưởng thành của gấu con.

Còn trong rừng nhiệt đới thì có những sinh vật lạ lùng và nhỏ bé, hay đàn voi cái già trên thảo nguyên đang truyền lại tri thức sinh thái cho thế hệ sau, trở thành những người giữ gìn kiến thức thiên nhiên, đầy huyền bí và vẫn còn nhiều điều chưa thể khám phá…

Mỗi lần nghe xong, Thẩm Sơ lại không khỏi nghĩ, thì ra thế giới bên ngoài lại phong phú đến vậy.

Cậu bé luôn cảm thấy cảnh tượng mà cậu mình đã nhìn thấy, có lẽ còn nhiều hơn cả số đoạn đường mà bản thân từng đi qua.

Trước đây, cậu chỉ biết quẩn quanh trong “mảnh đất nhỏ bé” của mình, nhưng khi mở rộng tầm nhìn, bước ra khỏi thế giới đó, mới hiểu được bên ngoài rộng lớn nhường nào, còn tư duy khi xưa của mình thì hạn hẹp biết bao.

Thế nên mấy ngày nay, Thẩm Sơ đầy ắp khát khao khám phá.

Thấy gì cũng muốn tìm hiểu, rồi chia sẻ với những người bên cạnh.

Lúc này, nhóm nhỏ lớp Hoa Hướng Dương 1 đã leo lên tới lưng chừng núi, cũng không tiếp tục leo lên nữa. Cô giáo Tiểu Hoa liền thông báo giải tán tại chỗ, cho các bé tự do hoạt động trong phạm vi nhất định, nhưng không được chạy quá xa.

Thẩm Sơ thấy hơi khát, lúc đến nước trong bình nước đã uống hết sạch.

Cậu định đi lấy nước, nhưng đang nói chuyện với Hạng Tinh Hà rất hăng say nên lại có chút do dự.

“Em ở đây đợi, anh đi lấy nước.”

Tạ Thời Minh chủ động nhận nhiệm vụ này.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 93


Nhóc mập ngoan ngoãn gật đầu “ừ ừ”, vẫy tay nhỏ tiễn Tạ Thời Minh đi lấy nước, rồi tiếp tục ngồi chơi với mấy chú chim nhỏ dưới đất. Ở đây có rất nhiều chim không sợ người, dù khoảng cách rất gần nhưng chúng vẫn không bay đi.

Chúng chỉ nhảy nhót tưng tưng qua lại trên con đường phủ đầy lá phong, chẳng rõ đang mổ thứ gì.

“Cậu ơi, tối nay cậu có về không?”

“Chiều nay bọn cháu hoạt động xong rồi, có thể về nhà luôn. Cậu có tới đón cháu và anh không?”

Giọng Hạng Tinh Hà truyền từ đồng hồ thông minh ra có hơi méo mó, nhưng vẫn nghe rõ. Hắn ta có phần áy náy, nói rằng hiện tại vẫn còn bận, có lẽ không thể đến đón hai anh em, nhưng nếu xong việc sớm thì hắn ta sẽ đến nhà cũ chơi với cậu bé.

“Ồ, vậy cũng được ạ, cháu sẽ đợi cậu.”

Thẩm Sơ vừa nói vừa rượt theo một chú chim nhỏ.

Thật ra cậu không bắt buộc cậu mình phải ở lại nhà cũ. Dù như thế sẽ tiện hơn một chút, nhưng suy cho cùng, giữa Hạng Tinh Hà và nhà họ Thẩm cũng chẳng có quan hệ gì, thậm chí còn ở vị trí đối lập trong việc giành quyền nuôi dưỡng, cho nên cậu không muốn làm Hạng Tinh Hà khó xử.

Dù Thẩm Sơ đã sớm quyết định xong lựa chọn của mình, nhưng trong lòng vẫn có quá nhiều luyến tiếc và nỗi buồn, vì thế cậu vẫn chưa nói ra.

Cậu luôn nghĩ, hay chờ thêm chút nữa, chờ đến lúc cuối cùng rồi hãy nói.

Chứ bây giờ để cậu nói ra, thật sự là không thể nào mở miệng nổi.

Vả lại, cậu còn có nhiều chuyện phải lo nghĩ…

“Wow, cái cậu đang cầm là gì vậy? Là rubik à?”

“Còn có loại rubik như thế này sao?”

“Cho tớ xem thử được không!”

“Tớ cũng muốn chơi…”

“Đều là gỗ nè…”



Thẩm Sơ thề là cậu chỉ vô thức liếc mắt sang một cái, thì thấy trong tay Tạ Tuấn Trạch là một khối rubik—

Nhìn quen cực kỳ, chính là khối rubik mà lần trước khi thu dọn đồ đạc Tạ Thời Minh không tìm được!

Cũng chính là khối rubik mà Tạ Thời Minh đã tự tay ghép tại tiệm.

— Được làm từ phần gỗ chủ tiệm làm xong còn thừa, hơn nữa vì để có thể xoay chơi được, nên sáu mặt còn được chạm khắc hoa văn và kiểu dáng khác nhau. Có thể nói là độc nhất vô nhị, không hề có cái thứ hai.

Khối rubik trong tay Tạ Tuấn Trạch lúc này, rõ ràng là khối rubik mà lúc trước Tạ Thời Minh không tìm được…

Hoa văn và kiểu dáng hoàn toàn trùng khớp.

Thẩm Sơ chỉ cần liếc qua là đã có thể chắc chắn và xác định.

Đúng là giỏi thật đấy…

Hóa ra lần trước Tạ Tuấn Trạch không chỉ làm đứt dây đàn guitar của Thẩm Dật, mà còn lấy cả khối rubik bằng gỗ của Tạ Thời Minh?

Vậy thì những lúc bọn họ không để ý, liệu cậu ta còn lén làm ra những chuyện gì nữa?!

Trong khoảnh khắc ấy, lửa giận của Thẩm Sơ bùng lên dữ dội.

Lần trước Chúc Phương Trân diễn trò, ra tay đánh Tạ Tuấn Trạch rất mạnh, cộng thêm việc Tạ Tuấn Trạch bị cậu hù dọa đến mức khóc lóc thảm thiết, thôi thì cũng cho qua. Nhưng lần này thì sao? Đồ cậu ta cầm là của ai? Vậy mà còn có mặt mũi nói là của mình?!

Thẩm Sơ không kịp nói chuyện với Hạng Tinh Hà, nổi giận đùng đùng chạy tới.

Sau đó, cậu giật phắt khối rubik trong tay Tạ Tuấn Trạch—

“Tạ Tuấn Trạch, cậu lấy đồ của người khác thì ít nhất cũng phải nói một tiếng chứ!”

“Đạo lý đó cậu không hiểu sao?!”

Biến cố này khiến Tạ Tuấn Trạch và mấy đứa trẻ xung quanh đều sững lại, sau đó mới phản ứng kịp, trên mặt mỗi người hiện ra một biểu cảm khác nhau. Đặc biệt là Tạ Tuấn Trạch, từ khi Thẩm Sơ xuất hiện, biểu cảm trên mặt cậu ta hoàn toàn không thể gọi là dễ coi.

Là cái kiểu bối rối và ngượng ngùng khi bị phát hiện.

Nhưng nhiều hơn lại là phẫn nộ và xấu hổ…

Vì Thẩm Sơ đột nhiên xông đến, lại còn nói mấy câu đó, khiến đám trẻ xung quanh nhìn cậu ta bằng ánh mắt nghi ngờ và dò xét.

Điều này khiến Tạ Tuấn Trạch hoàn toàn không thể chịu đựng nổi.

Cậu ta theo bản năng lên tiếng phủ nhận—

“Cậu có bằng chứng gì mà nói rằng tôi lấy đồ của người khác? Cậu có thể chứng minh cái này không phải của tôi sao?”

Thẩm Sơ suýt nữa tức đến bật cười.

Gì cơ, lần trước dạy dỗ còn chưa đủ à?

Xem ra dù muốn giữ thể diện cho loại người này, cũng thật sự uổng phí! Không cần khách sáo thêm với Tạ Tuấn Trạch nữa—

“Cho dù tôi không có bằng chứng gì, nhưng đồ này là của anh tôi, là của Tạ Thời Minh. Cậu và mẹ cậu ăn của chúng tôi, ở nhà chúng tôi, làm việc trong nhà chúng tôi. Cậu biết khối rubik bằng gỗ này đáng giá bao nhiêu tiền không?”

“Là mẹ cậu mua cho cậu à? Hay là cậu tự bỏ tiền ra mua? Mua ở đâu? Cậu nói thử xem?!”

“Lần trước cậu lén làm đứt dây đàn guitar của anh hai tôi, bọn tôi cũng không truy cứu nhiều. Vậy mà cậu không nghĩ đến việc lén lút trả lại rubik, lại còn ngang nhiên mang ra khoe khoang với người khác?!”

“Tạ Tuấn Trạch, cậu lấy đồ của người khác mà lại nhận là của mình, thật là không biết xấu hổ!”

Một tràng dài dồn dập này khiến Tạ Tuấn Trạch á khẩu, không nói nên lời, sắc mặt cũng ngày càng khó coi.

Cậu ta đỏ mặt đứng tại chỗ, mấy đứa trẻ xung quanh nhìn nhau rồi lại nhìn cậu ta, ai nấy đều lảng đi ngay.

Rõ ràng là không muốn chơi cùng cậu ta nữa.

Dù sao bọn họ cũng bị hấp dẫn bởi khối rubik kia, kết quả là khối rubik đó lại không phải của cậu ta.

Hơn nữa, từ đầu tới cuối cậu ta không hề thừa nhận.

Bọn trẻ đâu có ngốc, chẳng ai muốn chơi cùng với loại người như vậy.

Sau khi những đứa trẻ khác rời đi, thấy Tạ Tuấn Trạch như vậy, Thẩm Sơ hừ một tiếng, cũng chẳng muốn nói thêm gì nữa, liền xoay người bỏ đi. Ai ngờ lại nghe Tạ Tuấn Trạch nghiến răng nói—

“Thẩm Sơ, cậu chẳng phải cũng vậy sao? Cậu cũng là kẻ ăn nhờ ở đậu, dựa vào đâu mà nói tôi?!”

Thẩm Sơ cảm thấy thật nực cười: “Đây là chuyện cần ‘dựa vào đâu’ à?!”

“Là do cậu làm chuyện như thế mà còn không chịu thừa nhận, không tự kiểm điểm bản thân, lại còn quay sang đổ lỗi cho tôi?!”

“Hai chuyện này có liên quan gì sao? Ít nhất tôi không lấy đồ của người khác rồi không chịu thừa nhận nhé? Nếu vừa rồi cậu chịu xin lỗi, thì coi như xong. Vậy mà cậu còn dám mở miệng nói dối, xin hỏi tôi còn lý do gì để dung túng cho cậu?!”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 94


“Tạ Tuấn Trạch, chẳng lẽ cậu tưởng chuyện lần trước không ai làm gì được cậu thật à?

“Cậu không nhận ra mình sai ở đâu sao?”

Lại một lần nữa, Tạ Tuấn Trạch cảm nhận được sự nhục nhã không chốn dung thân từ Thẩm Sơ.

Đồng thời, cậu ta càng thêm thẹn quá hoá giận, ghen ghét trào dâng trong lòng.

Dựa vào cái gì Thẩm Sơ cũng không phải là con ruột của nhà họ Thẩm, mà lại có thể sống kiêu ngạo, tùy ý như vậy?!

Tạ Tuấn Trạch nhận ra, so với Tạ Thời Minh, cậu ta dần dần càng ghét Thẩm Sơ hơn, thậm chí còn không thể chịu nổi việc Thẩm Sơ sống cuộc sống như hiện tại. Rõ ràng hoàn cảnh của hai người họ có nhiều chỗ giống nhau, vậy tại sao Thẩm Sơ lại sống tốt hơn cậu ta?!

Dựa vào cái gì chứ?!

Thẩm Sơ đối mắt với Tạ Tuấn Trạch, liền biết cậu ta không nghe lọt tai.

Sao trước kia cậu không biết Tạ Tuấn Trạch lại là người như thế này?!

Chẳng lẽ từ nhỏ Tạ Tuấn Trạch đã lệch lạc từ gốc rễ rồi?

Nếu vậy thì thật chẳng còn gì để nói nữa.

Thẩm Sơ nghĩ có nói tiếp cũng chỉ vô ích, nên quay người muốn rời đi.

Nhưng vừa đi được vài bước, cậu liền cảm thấy sau lưng có động tĩnh.

Chưa kịp quay đầu lại nhìn, liền có người từ bên cạnh bất ngờ lao đến kéo cậu một cái——

Ngay sau đó là tiếng hét thảm đột ngột vang lên của Tạ Tuấn Trạch trong mấy giây hỗn loạn…

Lúc Thẩm Sơ đi đến là đang đứng ở rìa một con dốc nhỏ, và khi cậu quay đầu theo tiếng hét, thì Tạ Tuấn Trạch đã lăn xuống dốc, ôm tay mình gào khóc không ngừng vì đau đớn.

Tạ Thời Minh đứng bên cạnh cậu, từ lúc lao đến đã luôn nhìn chằm chằm xuống dưới con dốc, khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ.

Thẩm Sơ cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Tạ Thời Minh vẫn đang nắm chặt tay cậu.

Vậy nên vừa nãy... là có người định đẩy cậu sao?

---

“Í... o... í... o…"

Xe cứu thương đến, Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh cùng nhau đến bệnh viện.

Khi họ đến nơi, quản gia Chu và Chúc Phương Trân cũng đã có mặt. Họ là những người đến sớm nhất.

Tạ Tuấn Trạch bị ngã từ dốc xuống, cánh tay gãy xương, còn có thêm vài chỗ bị trầy xước, trông thật sự rất thảm.

Vì vậy, ngay khi đến bệnh viện, sắc mặt của Chúc Phương Trân lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Bà ta thương con mình nhất, thậm chí gần như là nuông chiều, làm sao có thể chịu đựng được việc con mình bị tổn thương dù chỉ là một chút. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, thì Tạ Thời Minh đã lên tiếng——

“Là cậu ta định đẩy bé cưng từ phía sau trước.”

Tạ Thời Minh mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào Chúc Phương Trân: “Không chỉ tôi thấy, còn có rất nhiều người cũng nhìn thấy.”

“Nếu bà không tin, có thể gọi người khác đến hỏi thử.”

“Còn nữa, cậu ta lấy trộm khối rubik của tôi, nên bé cưng mới qua đó nói chuyện phải trái.”

Trong mắt Tạ Thời Minh là một loại cảm xúc không thể diễn tả được bằng lời, khiến sắc mặt của Chúc Phương Trân lúc đỏ lúc trắng, mọi lời định nói đều nghẹn lại trong cổ, không thốt ra được lấy một câu.

Quản gia Chu sa sầm nét mặt, đẩy hai đứa nhỏ ra sau lưng mình.

“Cô Chúc Phương Trân, có vẻ sau chuyện lần trước, cô về nhà cũng chẳng dạy dỗ lại con mình đàng hoàng nhỉ?”

“Nếu chỉ định làm màu trước mặt chúng tôi, thì thực sự không cần thiết.”

“Còn nữa, nhà họ Thẩm tuy giàu có, nhưng đồ đạc trong nhà chủ nhân, cũng không phải để người ta tự tiện lấy dùng, cô nói có đúng không?”

Những lời này rất không khách khí, gần như là đang chỉ thẳng vào mặt nói hai mẹ con họ có phẩm hạnh tồi tệ, đứa hạnh có vấn đề.

Chúc Phương Trân mặt mày khó coi, há miệng: “Chuyện này… nhưng mà…”

“Nhưng mà hiện giờ người bị thương là con tôi, cũng không thể đẩy con tôi đến mức này được ——”

“Không phải tôi đẩy.”

Tạ Thời Minh lạnh mặt: “Muốn trách thì chỉ có thể trách cậu ta tự mình gây họa.”

Lời này khiến Chúc Phương Trân trợn tròn mắt.

Bà ta nhìn chằm chằm Tạ Thời Minh, nghiến răng nghiến lợi, một cơn hận ý bốc lên trong lòng!

Tên tiểu quỷ này, từ đầu đã không ưa gì bà ta! Giờ thì càng quá đáng —— tưởng rằng mình trở thành con nhà giàu thì có thể giẫm bà ta dưới chân sao?! Dựa vào cái gì mà nó dám nói thế!

Nhưng chưa đợi bà ta lên tiếng, quản gia Chu đã lạnh lùng tiếp lời——

“Tiền viện phí của con cô, nhà họ Thẩm sẽ thanh toán giúp, nhưng những chuyện khác, e là nhà họ Thẩm không thể nuôi nổi hai vị ‘đại phật’ nữa.”

“Cái… cái gì?”

Chúc Phương Trân có dự cảm xấu: “Ý ông là… là sao?”

“Ý là, nhà họ Thẩm đối với hai người, đã là tận tình tận nghĩa rồi.”



Quản gia Chu không để Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh ở lại lâu, nói xong liền dẫn hai đứa nhỏ rời đi.

Sau khi họ rời đi, Chúc Phương Trân càng nghĩ càng bất an.

Chắc chắn là đợi mẹ con bà ta trở về, họ sẽ xử lý mẹ con bà ta! Có khi còn bị đuổi ra khỏi nhà cũng nên?!

Lúc này, Tạ Tuấn Trạch đã được băng bó xong, đang nằm trong phòng bệnh.

Chúc Phương Trân hấp tấp chạy vào, nắm chặt tay con hỏi nhỏ——

“Tiểu Trạch, nói thật với mẹ đi, vừa nãy còn có phải muốn đẩy Thẩm Sơ không? Có phải Tạ Thời Minh không hề đẩy con không? Vậy con ngã xuống dốc như thế nào? Con thực sự là người có lỗi sao?!”

Tạ Tuấn Trạch khẽ co người lại: “Mẹ… đau quá…”

“Con nói cho mẹ biết trước đi! Nói thật với mẹ nào!”

Nhưng thực ra, chỉ cần nhìn phản ứng của Tạ Tuấn Trạch, Chúc Phương Trân đã hiểu rõ.

Bà ta còn không hiểu con mình sao? Phản ứng như vậy chính là đang lảng tránh, đang chột dạ!

Vậy tức là…

Những gì Tạ Thời Minh nói đều là sự thật!

“Sao con lại thiếu kiên nhẫn như vậy hả!”

Xong rồi, lần này xong rồi.

Lỗi là do họ, giờ lại không thể lấp l**m, nếu đối phương muốn như thế nào thì chẳng phải bọn họ không thể từ chối sao?!

Chúc Phương Trân vừa giận vừa lo, lại không nỡ trách mắng Tạ Tuấn Trạch, trong lòng đột nhiên cảm thấy hối hận. Lúc trước chạy đến nhà họ Thẩm, lấy Tạ Thời Minh làm cái cớ, chi bằng khi đó cứ yêu cầu một khoản tiền lớn rồi rời đi, việc gì phải ở lại để chịu khổ như bây giờ!
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 95


Giờ thì hay rồi, đợi khi bị đuổi đi thì chẳng còn vớt vát được gì nữa!

Người ta bây giờ có lý do chính đáng để đuổi bọn họ rồi.

Lại nghĩ đến quãng thời gian sống ở nhà họ Thẩm, từ lúc bị bắt dọn sang nhà phụ, Chúc Phương Trân đã cảm thấy không thoải mái. Rồi đến lúc bị ông quản gia kia cảnh cáo, cùng với những lời ông ta nói trước khi rời đi lúc nãy, bà ta càng nghĩ càng hối hận, càng thấy không cam lòng cùng oán khí. Càng nghĩ càng thấy không thể cứ ngồi chờ chết như thế này được —

Ít nhất, cho dù cuối cùng thật sự bị ép phải rời đi, thì bà ta cũng phải lấy được một khoản tiền rồi mới đi!

Không biết nghĩ đến điều gì, theo bản năng, ánh mắt Chúc Phương Trân dời về phía con trai mình, nhìn cánh tay bị bó bột, còn có khuôn mặt nhỏ bị trầy xước nhiều chỗ của Tạ Tuấn Trạch…

---

Trên một nền tảng video ngắn có lượng truy cập cao nhất, một đoạn video kèm hình ảnh nhanh chóng trở nên viral —

Trong phần mô tả không nêu rõ họ tên, nhưng lại chỉ ra rõ ràng rằng đó là một đứa trẻ từng bị ôm nhầm, được nhà bọn họ nhận nuôi, sau đó đã được gia đình giàu có đón về, còn mẹ con họ tìm đến nương nhờ thì chỉ có thể ở đó làm người giúp việc cho người ta. Không chỉ vậy, con trai của bà ta còn bị bắt nạt.

Hôm nay còn bị ngã từ sườn dốc.... Cánh tay bị gãy xương, trên người thì đầy vết thương.

Hiện tại trong bệnh viện chỉ có hai mẹ con họ.

Bà ta không đòi bồi thường gì, chỉ cảm thấy trước kia nuôi đứa bé kia thật uổng công, thật khiến người ta thất vọng và đau buồn…

---

Bị ôm nhầm, gia đình giàu có, trên tờ đơn khám và chữa bệnh có thể nhìn rõ họ của đứa trẻ bị thương - họ “Tạ”…

Liên tưởng đến bản tin từng được đưa trước đây — vào thời điểm Tô Lạc Duyệt vừa tái xuất, sau khi đứa trẻ bị ôm nhầm nhận tổ quy tông, đúng là có chuyện "người thân" trước kia đến tìm, lúc đó cũng được đưa tin.

Vậy nên đứa trẻ bị thương lần này, chính là cặp mẹ con lúc trước cùng đường tìm đến nhà họ đúng không?

Hoá ra lại sống khổ như vậy?

[ Trước kia đứa nhỏ đó bị mắng là đồ vong ân bội nghĩa, người nói câu đó còn bị ‘ném đá’, bây giờ nhìn lại, chẳng phải đúng là đồ vong ân bội nghĩa sao!]

[ Bản thân mình nhận tổ quy tông rồi thì không quan tâm đến ‘gia đình’ từng nuôi mình trước kia nữa, không chỉ là vong ân, mà còn không có lương tâm, loại trẻ con như vậy thật sự rất đáng sợ, giờ lại còn bắt nạt bạn nhỏ cùng tuổi tới mức này?! ]

[ Mấy người kích động quá rồi đó? Không sợ bị vả mặt à? ]

[ Đúng đó, đứa bé Tạ Thời Minh ấy, có gì xấu đâu? Đừng nói là mọi người quên mất trong vụ hành hạ mèo trước kia, chính hai đứa nhỏ đó giúp bắt thủ phạm nhé?]

[ Heh, không chừng là màn kịch nhà giàu tự biên tự diễn ấy chứ ]

[ Nói được mấy câu này, đầu óc phải ‘sáng tạo’ đến mức nào vậy. ]

[ Tôi chỉ thấy là đứa trẻ kia đang nằm trên giường bệnh! Nó bị người ta đẩy xuống sườn dốc, thế mà vẫn có người bênh vực đứa bé Tạ Thời Minh đó?! Nếu thật sự là một đứa có tình có nghĩa, sao lại đối xử với mẹ con người ta như vậy?!]

…..

Chỉ trong thời gian ngắn, đoạn video kèm ảnh này đã leo lên top đầu của nền tảng.

Đồng thời cũng thu hút sự chú ý và bàn luận rộng rãi với tốc độ chóng mặt, mà dư luận đa phần là chỉ trích, bởi đại chúng vốn dễ cảm thông với bên yếu thế, và nội dung trong video này thì rõ ràng cho thấy ai là bên yếu thế.

Đối với kết quả này, Chúc Phương Trân cực kỳ hài lòng.

Bà ta muốn nhân lúc này tạo áp lực cho Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu.

Chỉ cần hai người họ còn để tâm đến thằng nhóc Tạ Thời Minh kia, thì sẽ không thể không cúi đầu trước bà ta! Dù sao thì, họ chẳng lẽ còn bịt được miệng bà ta? Hay là dám phạm pháp? Cùng lắm thì bà ta và con trai cứ nằm lì trong bệnh viện, không đi đâu hết!

Dù cho sự việc có ầm ĩ đến đâu, truyền đến tai người người nhà nhà, thì cũng là có lợi cho bà ta.

Nhìn hướng dư luận hiện giờ, Chúc Phương Trân vô cùng hài lòng, thậm chí còn có chút đắc ý.

Bà ta đang đợi Tô Lạc Duyệt hoặc Thẩm Minh Châu đến tìm bà ta hòa giải, đến lúc đó bà ta cũng không đòi hỏi nhiều, chỉ cần đủ tiền cho bà ta và con trai sống cả đời là được. Dù sao thì nhà họ Thẩm nhiều tiền, bỏ tiền ra để được yên thân, khiến bà ta im miệng cả đời, chẳng phải rất đáng sao?

Giống như lần trước bà ta tìm đến nhà họ Thẩm, đã nếm được vị ngọt từ việc lợi dụng dư luận, thì lần này chắc chắn càng không có vấn đề gì.

Dù sao thì con bà ta thật sự bị thương.

Chúc Phương Trân vừa nghĩ, vừa lướt đọc những bình luận bênh vực mình, ủng hộ mình — chỉ riêng bài đăng này của bà ta, đã có gần chục triệu lượt xem, hàng trăm ngàn bình luận.

Chính điều đó đã khiến dư luận lần này trở nên vô cùng rầm rộ.

Bà ta không tin rằng, trong tình thế dư luận như thế này, nhà họ Thẩm lại không cảm thấy áp lực.

Nhưng khi Chúc Phương Trân đang lướt xem thì đột nhiên phát hiện dưới bài viết của mình, có một bình luận mới bất ngờ leo lên top với tốc độ cực nhanh, mà nội dung lại khác hoàn toàn những bình luận trước đó —

[ Đẩy người không thành, ngược lại bản thân đụng trúng người ta rồi tự mình lăn xuống, ha ha, tôi chỉ muốn nói một câu: Đáng đời.]

Thấy rõ bình luận đó, trong lòng Chúc Phương Trân lập tức trầm xuống.

Chuyện gì thế này?

Bà ta vội vàng kéo xuống xem bình luận mới nhất —

[ Gợi ý mọi người xem video do @Ngân Hà Lấp Lánh đăng, dù hơi mờ nhưng tua chậm lại thì rất rõ.

Đứa bé này rõ ràng có hành động định đẩy người từ phía sau, có lẽ là định đẩy đứa bé khác, nhưng lại được Tạ Thời Minh kéo lại, không rõ được quay từ góc nào, nhưng góc quay vừa vặn có thể thấy đứa bé này đụng trúng tay Tạ Thời Minh rồi mới tự mình lăn xuống sườn dốc. Cuối cùng tôi chỉ muốn nói: Đúng là đáng đời.]

[ Từ đáng sợ nên được nói về đứa bé này thì đúng hơn, cái biểu cảm ấy… Lớn lên đừng thành tội phạm nhé.]

[ Tôi đã nói là đừng vội kết luận mà, cú twist đến rồi….]

[ Tuy đứa bé này là người chủ động đẩy người trước, nhưng phải có lý do chứ? Tôi hiểu cảm giác đó, ăn nhờ ở đậu, nếu bị ức h**p thì không dễ nói ra, không tử vong trong im lặng thì sẽ bùng nổ trong im lặng…]

[Thôi đi ông, bùng nổ trong im lặng cái gì, tôi được mở mang tầm mắt rồi đấy. Bị bắt nạt mà ngày nào cũng lén lút chui vào phòng người ta chơi à? Mẹ nó, tôi ghét nhất là mấy đứa con nít phá hoại đồ người khác! Nhất là mấy đứa nhóc hỗn láo!]
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 96


[ Lại có chuyện gì mới nữa à?! Mau! Xem ở đâu vậy?!]

……

Chúc Phương Trân gần như mặt mày tái mét, tay run rẩy bấm vào xem —

Không ngờ lúc con trai bà ta đẩy người lại có video?! Mặc dù góc quay khá kỳ lạ, nhưng đúng là đã ghi lại được... Vì Tạ Thời Minh dùng một tay kéo người, tay kia đưa lên, đúng lúc con trai bà ta đâm sầm vào, thế là ngã lăn xuống dốc núi.

Dù chỉ lướt qua trong chớp mắt, nhưng nếu chiếu chậm lại thì cũng đủ rõ ràng.

Muốn chối cũng không chối nổi…

Chúc Phương Trân mặt càng thêm tái mét, bấm vào xem một cái khác.

Đến khi thấy rõ đó là gì, mặt mũi bà ta như tối sầm lại —

Cái này là?!!!

Chỉ thấy trong video xuất hiện bóng dáng con trai bà ta —

Âm thầm đẩy cửa phòng, bước vào rồi đóng lại.

Sau đó là cảnh tay chân lục lọi, sờ mó đồ đạc…

Và không chỉ vào một căn phòng, rõ ràng là đã vào rất nhiều phòng khác nhau.

Đây là hình ảnh từ camera giám sát…

Thậm chí trong đó còn có cả hình ảnh bà ta?!

Nhìn đến đây, Chúc Phương Trân gần như nghẹt thở, đầu óc trống rỗng hồi lâu, chẳng nghĩ được gì, cũng không biết phải phản ứng ra sao —

Sao có thể như vậy... Sao trong phòng nhà họ Thẩm lại có camera?!

Bà ta đâu có thấy gì đâu!!

Chuyện... chuyện này rốt cuộc là sao vậy…

Chúc Phương Trân gần như không dám xem tiếp.

Dù sao thì bà ta còn biết rõ hơn ai hết bản thân và con trai đã làm gì trong các căn phòng đó.

Đó không phải là phòng của họ…

Ban đầu Chúc Phương Trân không khóa tin nhắn riêng, thậm chí còn trả lời vài cư dân mạng, nhưng bây giờ, cảm nhận được điện thoại rung liên tục, tin nhắn rõ ràng bị đơ, bà ta gần như không dám xem người ta gửi gì…

Thậm chí như trốn tránh, bà ta định thoát ra khỏi trang.

Nhưng tay run lên, lại bấm thành làm mới, và đoạn video hiện ra vẫn liên quan đến họ —

Chúc Phương Trân theo phản xạ nhìn vào, lại càng thêm sợ hãi, hoang mang.

— Là lần trước khi dây đàn guitar bị đứt.

Cũng có người lén quay lại video sao! Và bây giờ nhân lúc sự việc đang hot, nên đăng lên luôn…

[ Nói gì thì nói, nhà họ Thẩm đã đối xử với hai mẹ con này quá tốt rồi, cái cậu thiếu gia Tạ Thời Minh mà mấy người nhắc tới đó, thực ra chẳng làm gì họ cả, thậm chí bình thường còn chẳng mấy tiếp xúc! Ngược lại là bà Chúc Phương Trân này, thường xuyên ra lệnh, hống hách, mà con trai bà ta làm đứt dây đàn guitar của nhị thiếu gia nhà họ Thẩm, còn nói dối không chịu nhận!]

[ Đã vào bao nhiêu phòng vậy trời, đứa nhỏ đó cứ lục lọi, sờ mó bao nhiêu đồ, đúng là khiến người ta nổi da gà, mà bà mẹ nhìn qua cũng chẳng phải người tốt lành gì, đi làm thuê cho nhà người ta mà còn dám lấy đồ của chủ nhà?!]

[ Nếu đi làm thuê mà được tự do lấy đồ của chủ như vậy, tôi cũng muốn đăng ký đi làm!]

[ Tin mới nhất— lý do đứa bé này đẩy người là vì lấy trộm khối rubik của Tạ Thời Minh, bị “loa nhỏ” bắt gặp, đi tới đòi lại, kết quả đứa bé này thẹn quá hóa giận, nên mới đẩy người! À đúng rồi, ban đầu còn không chịu thừa nhận khối rubik là lấy trộm nữa kìa, còn nhỏ đã học cãi chày cãi cối rồi.]

[ “Loa nhỏ”? Là cậu bé thổi nhạc âm phủ lần trước á? Haha, nhờ cậu bé mà thời gian đó tôi cũng mê kèn xô na lắm luôn!]

[ Mấy người trước đó bảo người ta vong ân bội nghĩa đâu rồi? Với đức hạnh của hai mẹ con này thì có thể tưởng tượng được đứa nhỏ đó lúc chưa được nhận về chắc sống cũng chẳng tốt đẹp gì, chưa kể có khi còn bị bắt nạt.]

[ Nói thật nhé, các người biết Tạ Văn Sơn không? Người này mới là người thực sự nuôi dưỡng đứa nhỏ đó! Khi dẫn đứa nhỏ đến nhà họ Thẩm thì ông ấy đang ở giai đoạn cuối của bệnh ung thư, nhà họ Thẩm không chỉ chi trả toàn bộ viện phí mà còn mời cả chuyên gia nước ngoài về điều trị! Hơn nữa có một sự thật rất rõ ràng — không ai phát hiện đứa nhỏ đó đến giờ vẫn chưa đổi họ sao?!]

[ Tôi nói thật, nhà họ Thẩm và hai mẹ con này chẳng có quan hệ gì hết, vì nể mặt đứa nhỏ nên cho họ ở lại làm giúp việc là đã tốt lắm rồi, mà nghe nói con trai của người phụ nữ này học ở Nam Hoành?”

[ Trời ơi, Nam Hoành á! Muốn vào đó ít nhất phải là nhà giàu đó! Làm giúp việc mà có nhiều tiền vậy sao?]

[ Thế nên giờ coi như sự thật đã rõ ràng rồi nhỉ? Người phụ nữ này giỏi thật, biết tránh nặng tìm nhẹ, lừa gạt công chúng, bái phục, hừ.]

[ Mẹ kiếp, buồn nôn chết đi được.]

……

Lạch cạch—

Chúc Phương Trân tay run đánh rơi điện thoại xuống đất, trước mắt như tối sầm lại, choáng váng.

Nhìn cánh cửa phòng bệnh vẫn chưa đóng, bất kỳ ai đi ngang qua dường như đều đang liếc vào trong, những ánh mắt đó... khiến Chúc Phương Trân chỉ muốn chui xuống đất cho rồi…

Và mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Bà ta quả thật đã chờ được Tô Lạc Duyệt ở bệnh viện.

Nhưng là chờ được Tô Lạc Duyệt mang theo hành lý đến.

Bà không hề che giấu gì, bước thẳng vào, không đóng cửa phòng bệnh, đặt hành lý ngay trước mặt bà ta, rồi ngồi đối diện, mà Chúc Phương Trân gần như không dám đối diện với ánh mắt của Tô Lạc Duyệt…

“Muốn dùng lại chiêu cũ thêm lần nữa sao?”

Khi Tô Lạc Duyệt xuất hiện, đến kính râm cũng không đeo, trang điểm cũng không, để mặt mộc, nhưng khí thế lại không hề yếu.

Bà cứ thế đường hoàng bước vào, chỉ mang theo hai trợ lý, không quan tâm đến những ánh mắt tò mò bên ngoài phòng bệnh, xoay lưng lại với cửa, ngồi xuống ghế, nhìn thẳng vào mắt Chúc Phương Trân.

“Cô sẽ không cho rằng tôi hoàn toàn không nhận ra mánh khóe mà cô dùng lần trước đấy chứ?”

“Lần đầu tôi không truy cứu là vì Minh Minh khi đó đã chịu quá nhiều áp lực dư luận, tôi không muốn con mình bị tổn thương, nên mới chọn nhẫn nhịn. Nhưng cô không nên một lần nữa quá đáng hơn mà tiếp tục tổn thương con tôi!”

Tô Lạc Duyệt hít sâu một hơi.

Khi vừa thấy dư luận trên mạng, bà tức đến mức tay run lẩy bẩy.

Những chuyện khác bà có thể không quan tâm, nhưng sao Chúc Phương Trân lại dám lấn tới, lợi dụng dư luận để bôi nhọ, tổn thương con bà một lần nữa?! Mà con bà ta, lại còn định đẩy bé cưng…
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 97


Tô Lạc Duyệt thậm chí không dám tưởng tượng, nếu khi đó người ngã xuống sườn dốc là Sơ Sơ thì tâm trạng của bà sẽ ra sao.

Chỉ với hai chuyện này thôi, bà đã muốn xé xác Chúc Phương Trân rồi!

Tô Lạc Duyệt liếc nhìn Chúc Phương Trân, sau đó lại đưa mắt nhìn đứa trẻ đang nằm trên giường bệnh.

Tạ Tuấn Trạch mặt trắng bệch, chạm mắt với Tô Lạc Duyệt một cái liền lập tức tránh đi, cậu ta căn bản không dám nhìn bà thêm lần nữa.

“Dù tôi không nên nói gì với một đứa trẻ, nhưng hôm nay tôi vẫn muốn hỏi — nếu cháu cho rằng con trai tôi là sao chổi, là tai họa, thì cháu nghĩ bản thân mình là gì? Là một kẻ nói dối? Hay… là một tên trộm?”

“Phu nhân!” Chúc Phương Trân không nhịn được liền hét lên một tiếng.

Tô Lạc Duyệt lạnh lùng liếc sang: “Sao? Cô được phép đau lòng cho con mình, mắng mỏ, vu khống con tôi, còn tôi lại không được đau lòng cho con mình sao? Hay cô nghĩ tôi nói sai câu nào?”

“Tôi…”

“Dạy không nghiêm là lỗi của mẹ, cô thật sự thấy con mình như vậy là không có vấn đề gì sao?”

Bà ta có thể mặt dày mà nói là không có vấn đề sao?

Tất nhiên là không thể.

Cho nên lúc này Chúc Phương Trân mặt đỏ bừng, vô cùng lúng túng, không nói được một lời nào.

Đặc biệt khi nghĩ đến dư luận trên mạng đang đảo chiều, bà ta càng hoảng loạn. Bao nhiêu đắc ý trước đó bây giờ chẳng còn lại gì, thậm chí còn muốn quay ngược thời gian để tát cho mình một cái — bây giờ thì thật sự không thể vãn hồi được nữa rồi!

“Phu nhân, tôi… xin cô——”

Trong tình huống này, Chúc Phương Trân chỉ còn biết cầu xin.

Dù sao bà ta cũng không dám tưởng tượng mình sắp phải đối mặt với điều gì, nên chỉ có thể cúi đầu.

Nhưng vừa mở miệng đã bị Tô Lạc Duyệt cắt ngang——

“Tuy tùy tiện đụng vào đồ người khác là không đúng, nhưng cô chắc cũng hiểu tại sao tôi lại bảo người thu dọn hành lý cho cô và con trai cô nhỉ?”

Tiếng nói còn lại của Chúc Phương Trân lập tức nghẹn lại ở cổ họng.

“Đồ là của hai mẹ con cô, tôi không đụng vào một món nào. Còn những thứ không phải của hai người…”

Tô Lạc Duyệt nhếch môi: “Tất nhiên là không thể để hai người mang đi rồi.”

“Cô nói đúng không, cô Chúc?”

“Còn nữa, tiện thể nhắc cô một câu, lúc người của tôi thu dọn đồ đạc, tôi cũng đã bảo họ quay lại làm bằng chứng rồi. Sau này nếu cô và con trai có phát hiện thiếu gì, cứ đến tìm tôi.”

“Dù sao ở chỗ tôi… bằng chứng đầy đủ cả.”

Nói xong, Tô Lạc Duyệt đứng dậy.

“Tôi đã hỏi qua, viện phí đã được ứng trước. Nếu vậy, sau khi xuất viện, hai người tự lo liệu đi.”

“Nhớ lấy, đừng để tôi gặp lại hai người nữa.”

Dứt lời, bà quay người bước đi.

Ngay sau đó, phía sau vang lên giọng của Tạ Tuấn Trạch——

“Mẹ ơi, chúng ta không được ở nhà to nữa sao? Chúng ta không thể quay lại sao?”

Dường như nhận được câu trả lời, Tạ Tuấn Trạch bỗng bật khóc nức nở——

“Con không muốn đâu! Chúng ta đi đâu bây giờ?! Con muốn về nhà to! Con muốn về nhà to! Hu hu…”

Cậu ta không phải không biết đó vốn dĩ không phải là nhà của mình.

Nhưng mãi đến lúc này, Tạ Tuấn Trạch mới thật sự hiểu ra: so với ăn nhờ ở đậu thì bị đuổi ra ngoài càng khiến cậu ta khó chấp nhận hơn.

Nhưng đã quá muộn rồi.

Tô Lạc Duyệt lắc đầu.

Không hề ngoảnh lại nhìn, bà tiếp tục quay lưng rời đi.

Bà còn phải về nhà cũ một chuyến.

---

Bên kia.

Thẩm Sơ đã sớm trở về nhà cũ và đang “thẩm vấn” Tạ Thời Minh.

Cậu đã thấy video lật ngược tình thế trên mạng rồi— là do cậu cậu gửi đến trước khi về đến nơi.

Tuy giờ cậu mới biết hóa ra cậu mình lại là “fan cuồng” của mình, mỗi lần gọi video với cậu đều lén quay lại… nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là Tạ Thời Minh bên này!

“Mấy cái camera trong phòng từng người, là anh âm thầm nhờ người lắp đặt đúng không?”

“Ừ, là anh nhờ quản gia Chu.”

Tạ Thời Minh hơi do dự: “Dù sao chúng ta cũng không còn ở đó nữa, chắc sẽ không sao đâu.”

“Đây là trọng điểm à?”

Thẩm Sơ ngửa mặt lên trời, giơ tay vỗ nhẹ một cái vào trán Tạ Thời Minh.

-Bốp!-

“Trọng điểm là! Sao anh không nói gì hết?”

Thẩm Sơ chu môi, lẩm bẩm: “Ngay cả quản gia Chu cũng biết mà lại không nói với em, trước đó còn đánh trống lảng…”

“Không phải như vậy đâu.”

Tạ Thời Minh vội giải thích: “Anh chỉ là… bởi vì trước đây anh nói…”

“Nói gì?”

Thẩm Sơ chủ động nắm lấy tay Tạ Thời Minh.

Tạ Thời Minh mím môi, sau khi nghĩ kỹ rồi mới nói tiếp——

“Trước đây khi anh và ba sống ở nhà cũ, mỗi lần họ đến, trong nhà lại bị mất đồ, cả những món đồ chơi mà ba làm cho anh cũng hay biến mất, sau này anh mới phát hiện là do họ — Chúc Phương Trân và Tạ Tuấn Trạch…”

“Nhưng ba nói với họ thì họ không chịu nhận.”

“Chúc Phương Trân không những không thừa nhận, mà còn đi khắp nơi bịa chuyện nói xấu anh và ba, người ngoài đều tin lời bà ta, không tin ba và anh——”

“Nhưng em sẽ tin anh mà.”

Thẩm Sơ lắc lắc tay Tạ Thời Minh: “Em biết là anh không có bằng chứng, cũng không muốn nói sau lưng người khác, nhưng anh không cần nói với người khác, anh có thể nói nhỏ với em, em tin anh mà.”

“Anh sợ em ghét anh sao? Anh ơi?”

Thẩm Sơ rướn người tới gần, chăm chú nhìn Tạ Thời Minh.

Thấy hắn mím môi, cậu biết ngay mình đoán trúng rồi.

Không có đâu.

Dù là cậu trước kia cũng chưa từng ghét Tạ Thời Minh.

Giờ lại càng không.

Mà nói đi cũng phải nói lại…

Tên nhóc này có phải đang giả bộ đáng thương không?

Rõ ràng biết mẹ con nhà kia tay chân không sạch sẽ, vậy mà không bảo quản gia Chu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lại chọn cách lắp camera? Quả là không chừa đường lui cho hai mẹ con kia chút nào.

Chậc chậc, đúng là có điều kiện thì việc mà Tạ Thời Minh 15 tuổi làm được thì Tạ Thời Minh 5 tuổi cũng làm được y như thế!
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 98


—— Đây chẳng phải là thiên phú sao?

Trước bao nhiêu năm đã đuổi được hai mẹ con nhà kia đi, thật sự rất giỏi, đúng là thiên tài.

Thẩm Sơ chìa bàn tay mũm mĩm ra vỗ nhẹ lên đầu Tạ Thời Minh: “Anh ơi, thật ra bé cưng không thông minh đâu.”

“Hửm?”

“Anh phải đối xử tốt với em đó.”

Tạ Thời Minh lập tức nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ của Thẩm Sơ, nghiêm túc gật đầu: “Ừ.”

“Chỉ em được bắt nạt anh, anh không được bắt nạt em.”

“Ừ.”

“Hửm?”

Cậu nhóc mũm mĩm chớp mắt: “Cái này cũng đồng ý à?”

Tạ Thời Minh lại gật đầu: “Đồng ý.”

“Anh không bắt nạt em, mà sẽ đối xử tốt với em, rất rất tốt.”

Thẩm Sơ nhìn Tạ Thời Minh, sau đó cười tươi rạng rỡ: “Tạ Thời Minh, thì ra anh cũng không thông minh lắm nha.”

Tạ Thời Minh hơi nhíu mày, đưa tay ra nhẹ nhàng véo má phúng phính của Thẩm Sơ: “Bé cưng, phải gọi là 'anh trai'.”

Nhóc mập lắc đầu, lè lưỡi với Tạ Thời Minh.

“Anh trai, em thấy anh nên chuẩn bị đi là vừa, mẹ nói mẹ sắp về rồi đó.”



Tô Lạc Duyệt đúng là có chuyện muốn nói với Tạ Thời Minh.

Hơn nữa đã xảy ra chuyện lớn lớn như vậy , không chỉ Hạng Tinh Hà và Tô Lạc Duyệt gấp rút trở về, mà cả Thẩm Minh Châu, Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy cũng từ trường học vội vàng trở về, cộng thêm Thẩm Tùng Quốc ở nhà trấn giữ…

Thẩm Sơ rúc chân nhỏ vào ghế sofa, dù là kiểu ngồi chân chạm chân, nhưng vì chân quá béo nên không thể xếp bằng được…

“Được rồi, chúng ta hãy nói về chuyện này một chút.”

Tô Lạc Duyệt hít sâu một hơi, trước tiên nhìn về phía Tạ Thời Minh.

“Minh Minh, mẹ không muốn tạo áp lực cho con, nhưng… con vẫn chưa tin tưởng chúng ta đúng không?”

Đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo.

Nghe đến đây, Tạ Thời Minh có phần lúng túng.

“Con...”

“Bởi vì con vẫn chưa đủ tin tưởng chúng ta, nên con mới không nghĩ đến việc nói với chúng ta phải không?”

Tạ Thời Minh cúi thấp mắt xuống, một lúc sau mới mở miệng: “Trước đây chính là vì con…”

Hắn rất rõ, chính là vì mình, nên mới không thể không để Chúc Phương Trân và con trai bà ta ở lại.

Ít nhất, hắn cần phải tìm ra hoặc chờ có được "bằng chứng", để họ không thể chối cãi, không thể mượn danh nghĩa của hắn để làm điều gì nữa, mới có thể chắc chắn hoặc có căn cứ để nói rõ mọi chuyện.

Nhưng hắn lại không nhận ra một điều—

Đây là mẹ hắn, là cha hắn, sau khi cha nuôi mất đi, hắn lại tìm được những người thật lòng yêu thương hắn.

Vậy mà hắn lại làm tổn thương họ…

“Con xin lỗi.”

Tô Lạc Duyệt thở dài, liếc nhìn Thẩm Minh Châu.

Lúc này họ mới nhận ra, thì ra cậu con trai nhỏ vẫn còn "vướng bận", là do họ quá thiếu tinh tế…

“Minh Minh, mẹ chưa bao giờ trách con.”

Tô Lạc Duyệt bước đến ngồi xổm trước mặt Tạ Thời Minh, ngẩng đầu nhìn hắn, nắm lấy tay hắn: “Mẹ chỉ luôn muốn bảo vệ con, ba cũng vậy, chúng ta không muốn con phải chịu bất kỳ tổn thương nào.”

“Con nên tin tưởng ba mẹ nhiều hơn, cả ông nội, ba anh trai và Sơ Sơ nữa.”

“Chúng ta đều là người nhà của con.”

Tô Lạc Duyệt xoa đầu Tạ Thời Minh: “Ba mẹ đau lòng cho con, con biết không.”

“Những đứa trẻ khác đều có thể thoải mái nói chuyện với ba mẹ, con cũng có thể như vậy.”

“Trước đây con đã từng che chắn cả một thế giới nhỏ cho Tạ tiên sinh, thì bây giờ hãy để ba mẹ giúp con chống đỡ một thế giới lớn hơn, được không? Ở trong ngôi nhà này, tất cả chúng ta đều có thể là ô dù của con, con có thể quậy phá hơn một chút.”

Khoé mắt Tạ Thời Minh đã đỏ từ lâu.

Hắn mím chặt môi, gật đầu thật mạnh, sau đó mở rộng hai tay về phía Tô Lạc Duyệt——

“Mẹ ơi.”

Tô Lạc Duyệt cũng lập tức đỏ hoe mắt.

“Ừ, mẹ ở đây.”

Bên kia Thẩm Minh Châu hít sâu một hơi, cũng lập tức dang tay ôm tới.

“Ba cũng ở đây——”

Kết quả vừa mới ôm được, trong khe giữa vang lên một giọng nói nhỏ đầy nôn nóng và rầu rĩ——

“Á ba ơi! Bé cưng sắp bị đè bẹp rồi!”

Trước đó Thẩm Sớ ngồi xếp bằng trên ghế sofa, kết quả càng ngồi càng bị lún sâu vào trong, cơ thể tròn trịa sắp lọt hẳn vào khe ghế, xong lại bị Thẩm Minh Châu và Tạ Thời Minh kẹp giữa.

Ban đầu Thẩm Sơ còn định nhịn không lên tiếng, nhưng làm con nít khổ quá mà, thật sự không nhịn nổi nữa.

Thẩm Minh Châu áy náy nhấc cậu dậy, xoa rối mái tóc nhỏ của Thẩm Sơ——

“Bé cưng à, ba thật sự không chú ý, ai bảo con ngồi ở đây nhỏ như lỗ mũi Minh Mình, ba thật sự không thấy.”

Nhỏ… nhỏ cái gì mũi cơ?!

Cái gì mà lỗ mũi anh trai chứ?!

Nói con thế mà được à!

Thẩm Sơ tức quá, chụp lấy tay Thẩm Minh Châu, rồi "gặm" một miếng tròn vo.

Thẩm Minh Châu phối hợp kêu "ai da" một tiếng.

“Như là vài hạt gạo bắn vào tay ba vậy đó, bắn đau quá trời!”

Nhóc mập: “...”

Ba đang sỉ nhục hàm răng nhỏ của con đó! Đừng tưởng con nghe không hiểu!

Thật sự tức muốn chết!

“Cốc cốc.”

Lúc này Thẩm Tùng Quốc gõ gậy, mở lời:

“Với tình hình như bây giờ, trước cứ để hai đứa nhỏ nghỉ vài ngày, đừng đến trường, chờ đến khi sóng gió lắng xuống rồi quay lại mẫu giáo cũng không muộn.”

Quả thật bây giờ sự việc ồn ào quá lớn, nếu cho hai đứa nhỏ đi học lúc này, chắc chắn sẽ lại gây sự chú ý.

Lúc đó hai đứa nhỏ e rằng khó được yên ổn.

Thậm chí còn có thể kéo theo nhiều chuyện không hay khác.

Thế nên tốt nhất là cứ "biến mất" vài ngày, đợi mọi chuyện lắng xuống, rồi hãy đi học lại.

“Hay là để tôi đưa hai đứa nhỏ đi chơi vài hôm.”

Người lên tiếng là Hạng Tinh Hà.

“Dù sao tôi cũng định dẫn hai đứa nhỏ đi ra ngoài một chuyến.”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 99


Tô Lạc Duyệt: “Đi thì đi được, nhưng còn công việc của cậu…”

“Chỉ quay vài cảnh tĩnh thôi, vốn dĩ cũng cần ra ngoài tìm cảm hứng, có thể làm trước một số việc, sẽ không ảnh hưởng gì lớn.”

“Vậy thì tốt, hai đứa nhỏ này làm phiền cậu rồi.”

Tô Lạc Duyệt ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà thở dài.

Có phải bà nên chuẩn bị sẵn tâm lý không?

Bà liếc nhìn nhóc mập đang lắc lư đôi chân béo múp vì nghe sắp được đi chơi, đứa nhỏ này bẩm sinh thân thiện, mới vài ngày đã thân thiết với cậu ruột đến mức này, bà nên chuẩn bị sẵn tâm lý rồi…

Dù sau này kết quả như thế nào, chỉ cần bé cưng của bà vui vẻ là được.



Vì đã quyết định đi chơi vài ngày, đương nhiên là đi càng sớm càng tốt.

Hạng Tinh Hà còn dự định tự lái xe đưa hai đứa nhỏ đi, như vậy đi đâu cũng tiện hơn.

Sáng sớm hôm sau.

Thẩm Sơ đã kéo Tạ Thời Minh chuẩn bị xong hành lý, cậu bé vô cùng háo hức với chuyến đi này.

Dù gì thì trước kia cũng hiếm khi đi du lịch…

Ai, bình thường toàn vùi đầu học tập, giờ nghĩ lại mới thấy đúng là quá thiệt rồi.

Thế giới rộng lớn thế kia, sao có thể không đi xem chứ!

Thẩm Sơ hưng phấn xoa xoa tay nhỏ, ngồi trên ghế trẻ em mà còn không ngồi yên—

“Cậu ơi, chúng ta đi đâu trước vậy?”

“Trước tiên đi chơi cái đã.”

“Vậy là đi đâu chơi trước ạ?”

Hạng Tinh Hà: “Hai đứa bàn bạc xem muốn đi đâu, cậu sẽ đưa hai đứa đi đến chỗ đó trước.”

Vừa nói, hắn ta vừa khởi động xe.

Dù sao cũng phải lên đường, cứ lái xe trước đã.

Thẩm Sơ ở phía sau luyên thuyên với Tạ Thời Minh.

Đương nhiên, chỉ có một mình cậu luyên thuyên, Tạ Thời Minh thì thỉnh thoảng gật đầu hưởng ứng.

Hạng Tinh Hà vừa lái xe vừa nghe, không khỏi cảm thấy bất lực.

Đây mà là hai đứa bàn bạc gì chứ, rõ ràng là một đứa nói một đứa nghe, đứa nói thì líu lo không ngừng, đứa nghe thì ừ ừ gật đầu không điều kiện, dù cho nhóc mập này cứ đổi ý liên tục, nhưng đối phương vẫn kiên nhẫn…

Đang thấy buồn cười thì bỗng chú ý đến điều gì đó, sắc mặt Hạng Tinh Hà chợt nghiêm lại.

“...Cậu ơi?”

“Cậu ơi!”

Thẩm Sơ sau khi quyết định được nơi muốn đi thì gọi Hạng Tinh Hà.

Nhưng gọi hai ba lần, Hạng Tinh Hà mới có phản ứng, hơn nữa thanh âm trả lời còn có vẻ không bình thường?

“Cậu làm sao vậy?”

Hạng Tinh Hà do dự một chút rồi trầm giọng nói: “Có người đang bám theo.”

“Cái gì?!”

“Thật hay giả vậy?”

Thẩm Sơ lập tức quay đầu nhỏ nhìn ra cửa sổ phía sau, mặt tròn dí sát vào kính: “Đâu, đâu?!”

Tạ Thời Minh kéo cậu lại, sợ cái mặt tròn ấy làm bể cửa kính.

“Hai đứa ngồi yên, để cậu xem thử có cắt đuôi được chiếc xe kia không.”

Sắc mặt Hạng Tinh Hà trầm xuống. Từ lúc rời khỏi biệt thự nhà họ Thẩm, không bao lâu hắn ta đã phát hiện có xe bám theo phía sau. Hiện tại mọi việc vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, không chừng có kẻ vẫn muốn tìm cơ hội quay chụp gì đó?

Chuyện này tuyệt đối không thể xem nhẹ, Hạng Tinh Hà cũng không muốn để chiếc xe đó ảnh hưởng đến chuyến đi của họ—

Hắn ta tìm thời cơ, quẹo vào một con đường ít xe hơn.

Nhưng chiếc xe phía sau lại càng bám sát hơn.

Hơn nữa thái độ còn ngang ngược, chẳng thèm giấu diếm?!

Hạng Tinh Hà tức đến suýt bật cười.

“Các bé ngoan, có sợ không? Nếu sợ thì—”

“Không sợ!”

Còn chưa nói hết câu thì đã nghe thấy giọng nhỏ của Thẩm Sơ vang lên đầy phấn khích, giọng cao vút.

Hạng Tinh Hà: “…”

Không cần thiết phải hào hứng như vậy đâu.

Nhưng thế cũng tốt.

Với tình huống thế này, đã không cắt đuôi được, thì hắn ta có thể mạnh tay hơn—

Khi đến đoạn đường ít xe, Hạng Tinh Hà nắm bắt cơ hội, với kỹ thuật lái xe siêu đỉnh, trong lúc Thẩm Sơ còn chưa kịp phản ứng, đã ép được chiếc xe phía sau phải dừng lại!

Sau đó, hắn ta đưa xe vào làn dừng xe tạm thời bên cạnh.

Chiếc xe phía sau cũng lề mề lái tới.

Thấy vậy, Hạng Tinh Hà tháo dây an toàn, mở cửa xe rồi bước xuống.

Thẩm Sơ cũng định tháo dây an toàn ở ghế trẻ em, cậu cũng muốn xem!

Trời ơi! Sắp có chuyện gì đó xảy ra sao?! Hồi hộp quá, hồi hộp quá, cậu ơi lát nữa có đánh nhau không?!

Cảnh này cứ như trong phim vậy!

Oa oa oa.

Nhóc mập bò khỏi ghế an toàn, chuẩn bị mở cửa xe, tốc độ cực nhanh.

Đáng tiếc, vừa mở cửa đã bị Hạng Tinh Hà dùng một ngón tay đẩy ngược lại—

“Trông chừng Sơ Sơ, đừng để Sơ Sơ phá phách.”

Ai phá phách chứ!

Còn chưa kịp phản đối, Tạ Thời Minh đã ôm lấy cậu, ôm trọn cái bụng tròn vo, vòng tay siết thật chặt.

“Ái da, em muốn đi xem náo nhiệt… À không, em muốn đi giúp cậu mà!”

Tạ Thời Minh: “Vậy em đánh được mấy người?”

Thẩm Sơ dù lý không vững nhưng vẫn mạnh miệng, mặt dày hất tay chống hông: “Em có thể dễ thương chết họ!”

Tạ Thời Minh: “…”

Cuối cùng ầm ĩ thế nào, cả hai vẫn xuống xe.

Chủ yếu là vì Thẩm Sơ cứ lăn lộn giãy giụa như con cá tròn trịa trơn tuột, Tạ Thời Minh giữ mệt quá, sắp không ôm nổi nữa. Nhưng chuyện này đương nhiên không thể nói với Thẩm Sơ, cứ coi như hắn nương tay đi…

Xuống xe thì xuống xe, nhưng Tạ Thời Minh vẫn nắm tay cậu không cho tiến lại gần.

Chỉ được đứng cạnh xe mà quan sát.

Chuyện này Thẩm Sơ cũng không phản đối.

Dù sao nói miệng là nói cho oai, cậu là một bé cưng hiểu chuyện mà.

Đúng lúc đó, Hạng Tinh Hà đã bước đến cửa xe đối phương—
 
Back
Top Bottom