Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 70


Tối qua Tề Nguyên Tư ngủ cùng mẹ, đến muộn hơn bọn Thẩm Sơ khá nhiều, hơn nữa trông vẫn không vui chút nào — có lẽ là vì trong số này, cậu ta là một trong hai người phải mặc đồ con gái, nên chẳng cười nổi.

Thẩm Sơ thì đỡ hơn một chút, dù sao thì bên trong cậu cũng là một linh hồn trưởng thành…

Nam tử hán đại trượng phu, co được giãn được.

Đúng vậy, cậu chỉ có thể tự an ủi mình như thế thôi… đặc biệt là sau khi nhìn thấy Tề Nguyên Tư bị Chung Uyển nắm tay kéo đi, không chịu vào phòng hóa trang, kết quả bị Chung Uyển tét mông mấy cái ngay trước mặt bao người, Thẩm Sơ cảm thấy mình nên biết thời biết thế thì tốt hơn.

Không thì, to đầu như vậy rồi, còn bị bế lên vỗ mông trước bàn dân thiên hạ, đúng là mất hết mặt mũi.

Nhưng mà… có cần nhiều người vây xem vậy không?

Cậu nhóc mũm mĩm liếc mắt sang Thẩm Minh Châu vẫn chưa chịu đi, nghĩ bụng, lần trước mình bỏ qua không bắt ba mặc đồ con gái, liệu có phải đã quá nhân từ rồi không? Kết quả giờ phong thủy luân chuyển…

Việc mặc váy con gái này, cuối cùng lại rơi vào đầu mình!

“Thẩm Sơ, cậu biết là cậu phải mặc váy không đó?”

Tề Nguyên Tư dù bị đánh vẫn cố kéo đồng minh —

“Cậu là con trai mà!"

Nếu Thẩm Sơ cũng giống cậu ta, bị anh trai nhét vào đây, thì hai người có thể kết thành đồng minh, tuy rằng chắc chắn là không đánh lại mấy ông anh của Thẩm Sơ… nhưng ít ra họ cũng có thể cùng nhau phản đối!

“Con trai mặc váy làm sao mà đẹp được chứ, sẽ bị người ta chê cười chết! Tôi không muốn mặc váy đâu, hu hu…”

Người ta nói “con trai có lệ không dễ rơi”, nhưng đó là khi chưa thật sự đau lòng…

Hiện tại chính là như vậy —

Tề Nguyên Tư bặm môi, đến lúc phải thay đồ thì sống chết không chịu mặc váy, rất “có nguyên tắc”.

Vừa nói, vừa lôi kéo Thẩm Sơ.

Nghĩ bụng, Thẩm Sơ từng cứu chú chó nhỏ nhà cậu ta, chắc lần này cũng sẽ đứng về phía cậu ta đúng không?

Dù sao thì cậu ta cũng thấy Thẩm Sơ là người tốt —

Kết quả là, cậu nhóc mũm mĩm kia ngẩng cao đầu đi tới, mặt mày đầy vẻ “chuyện nhỏ như con thỏ”, thậm chí còn lè lưỡi trêu cậu ta, sau đó tiếp tục ngẩng đầu hiên ngang đi vào phòng hóa trang.

Tề Nguyên Tư: “……”

Ngay khoảnh khắc ấy, cậu ta cảm thấy mình bị phản bội! Bị tổn thương!

Rơi vào tình trạng cô đơn không ai cứu vớt… Tề Nguyên Tư lại bặm môi, buồn bã nghĩ, cậu ta sẽ không thèm nói chuyện với Thẩm Sơ cả ngày hôm nay, cậu ta cảm thấy mình bị khinh thường…

Do phòng hóa trang có hạn, lại thêm Tạ Thời Minh và vài người khác cũng phải hoá trang, còn Tề Nguyên Tư thì vẫn đang giãy nảy chưa chịu vào, hơn nữa có thể vì Thẩm Sơ phải hóa trang thành bé gái, nên cậu được sắp vào phòng hóa trang khác, chỉ có Tô Lạc Duyệt vào theo, còn Thẩm Minh Châu thì không.

Mấy người Thẩm Sóc thì đã vào phòng khác để hóa trang từ sớm.

Vì không phải nhân vật chính xuất hiện nhiều trên màn ảnh, nên bước hóa trang của họ rất đơn giản, rất nhanh là xong.

Ngược lại, Tạ Thời Minh thì hơi lâu.

Phải một lúc sau mới xong, đội bộ tóc giả nhỏ, mặc áo bào học sinh màu xám trắng, đầu còn đội khăn thư sinh, nhìn rất ra dáng, môi hồng răng trắng, gương mặt đoan chính. Do còn nhỏ tuổi, nên trông có phong thái rất giống Tô Lạc Duyệt lúc giả nam.

Các chuyên viên hóa trang và trợ lý vừa hóa trang cho Tạ Thời Minh tấm tắc khen ngợi, đặc biệt là sau khi hoá trang xong, thấy thành quả, lại càng không nhịn được mà cảm thán, bảo sao đạo diễn Hứa đích thân đi tìm người.

Đúng là, vừa nhìn đã thấy đây chính là dáng vẻ Tô Lạc Duyệt lúc nhỏ.

Chắc chắn khi phim được chiếu sẽ khiến khán giả dễ dàng nhập tâm, không hề cảm thấy gượng gạo.

Nói một hồi, rồi lại không nhịn được mà nhắc đến Thẩm Sơ.

Dù sao ba nhân vật chính, chỉ có Thẩm Sơ là không liên quan gì đến Giản Hành, hoá trang xong, liệu có giống Giản Hành không?

Tạ Thời Minh nghe suốt, bắt đầu sốt ruột.

Không biết là sốt ruột cái gì.

Cuối cùng cũng hóa trang xong, hắn trượt khỏi ghế, đẩy cửa phòng hóa trang chạy ra ngoài —

“Ê?”

Sau lưng có tiếng gọi, Tạ Thời Minh tưởng có chuyện gì chưa xong, nhưng hắn không muốn ở lại nữa, theo bản năng liền xoay người, định chạy qua phía bên kia.

Kết quả vừa xoay người thì đâm ngay vào một người.

Chính xác thì —

Giống như đâm phải một cục bánh nếp.

Chỉ nghe thấy đối phương “á ui” một tiếng, ngồi phịch xuống đất, váy xòe tung ra, từ ngực trở xuống là chiếc váy đỏ, còn có hai bím tóc đen buông trước ngực, trên tóc còn buộc lục lạc vàng nhỏ.

Tạ Thời Minh cúi đầu nhìn thì thấy Thẩm Sơ đang ngẩng mặt nhìn lên.

Trên đầu đúng là có hai búi tóc nhỏ, buộc dây đỏ cùng màu với váy, khiến khuôn mặt tròn trĩnh trắng trẻo càng thêm mũm mĩm.

Thẩm Sơ bĩu môi, không hài lòng: “Anh chạy nhanh vậy làm gì?”

Cậu vừa xoa mông, vừa nhìn Tạ Thời Minh: “Còn không mau kéo em dậy?”

Tạ Thời Minh lúc này mới sực tỉnh: “Ờ, được…”

Còn chưa nói xong, đã thấy một cái bóng nhỏ khác đột nhiên xuất hiện bên cạnh họ —

Tề Nguyên Tư mặt đỏ bừng, cúi đầu nhìn Thẩm Sơ, còn đưa tay ra: “Cái đó… để tôi kéo cậu dậy nhé?”

Cậu nhóc mũm mĩm chớp chớp mắt.

“Hả?”

Đây đúng là cuộc gặp gỡ định mệnh —

Đầu ngón tay Tô Lạc Duyệt còn dính một bông hoa chu sa đỏ, định điểm lên trán cho “con gái cưng” mới ra lò của mình, ai ngờ cậu nhóc mũm mĩm lại lắc đầu nguầy nguậy, đẩy tay bà ra rồi chạy biến như lửa bén vào mông.

Ai ngờ vừa ra đến cửa đã đâm vào một cậu thư sinh nhỏ tuấn tú.

Tuy không có những động tác kinh điển như đỡ eo, cúi người... nhưng Tô Lạc Duyệt vẫn dựa vào khung cửa, ôm ngực mà nhìn —

Thẩm Minh Châu bất đắc dĩ liếc vợ một cái, rồi vội vàng dời mắt nhìn sang nhóc mập, a, con gái cưng của ông! Không trách vợ ông lại có vẻ mặt đó, ông cũng muốn ôm ngực!
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 71


Không hiểu sao, đột nhiên lại thấy Minh Minh hơi chướng mắt?

Tất nhiên, người càng chướng mắt hơn chính là thằng nhóc nhà họ Tề vừa mới đột nhiên tiến lên! Nhóc muốn làm gì?!

Thẩm Sóc và Thẩm Minh Châu đồng loạt nheo mắt lại, đều như hổ rình mồi.

Chỉ có Thẩm Dật là đột nhiên thở dài.

Thẩm Tùy nghiêng đầu nhìn qua: “?”

Thẩm Dật: “Nó trang điểm như vậy, anh không thể gọi nó là nhóc mập được nữa.”

Thẩm Tùy: “Vậy anh gọi nó là gì?”

Thẩm Dật nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Gọi là nhóc mập lém lỉnh đi.”

Thẩm Tùy: “......”

Ống kính quay trở lại với những người trong cuộc——

Lúc này, trước mặt Thẩm Sơ có hai sự lựa chọn.

Một là Tề Nguyên Tư đột nhiên xuất hiện, đang chìa tay ra với cậu, một là Tạ Thời Minh đứng nguyên tại chỗ, khom người định kéo cậu dậy.

Theo lý thì thời gian qua, việc Tạ Thời Minh kéo cậu dậy vốn đã thành chuyện rất bình thường.

Còn Tề Nguyên Tư thì không bình thường chút nào. Đột nhiên xuất hiện lại còn đỏ cả mặt khi nhìn cậu?

Hơn nữa trước khi vào phòng hóa trang, cậu còn cố ý chọc giận Tề Nguyên Tư cơ mà. Với tính cách ương bướng đó, lẽ ra cậu ta phải không để ý đến cậu mới đúng. Sao giờ lại còn chủ động tới kéo cậu dậy?

Thẩm Sơ nheo mắt nhìn Tề Nguyên Tư.

Thực ra cậu nên nắm lấy tay Tề Nguyên Tư đứng dậy, sau đó nhân lúc cậu ta chưa kịp phản ứng, lật váy nhỏ của mình lên để chế nhạo cậu ta một trận, cho cậu ta thấy rõ dưới váy cậu là quần!

Nhưng mà…

Nhóc mập hất bay tay Tề Nguyên Tư——

Tránh ra, cậu không thèm chơi cái trò đó!

Hất xong, Thẩm Sơ liền nắm lấy tay Tạ Thời Minh đứng dậy.

Hai bím tóc nhỏ trước ngược đung đưa theo động tác, lục lạc cũng vang lên leng keng. Tạ Thời Minh liếc nhìn Tề Nguyên Tư, rồi đưa tay chỉnh lại hai bím tóc cho Thẩm Sơ.

Thẩm Sơ chớp chớp mắt, cảm thấy hình như Tạ Thời Minh đang... rất vui? Đôi mắt cứ như phát sáng vậy.

Không biết đang vui cái gì.

“Thẩm... Thẩm Sơ.”

Bên cạnh, Tề Nguyên Tư đỏ bừng mặt, vẫn cứ nhìn chằm chằm Thẩm Sơ.

Nhóc mập do dự hai giây, lưỡng lự giữa việc có nên lật váy lên không... nhưng còn chưa kịp hành động, đã thấy một bóng người nhỏ chắn ngay trước mặt——

“Tôi phải đi hóa trang rồi.”

Tề Nguyên Tư đỏ mặt gãi đầu, còn kiễng chân, rướn cổ nhìn Thẩm Sơ một cái.

“Sau khi tôi hóa trang xong... tụi mình có thể ngồi cùng nhau không?”

Tạ Thời Minh quay đầu nhìn Tô Lạc Duyệt.

“Ôi chao!”

Tô Lạc Duyệt đập tay một cái, rồi cho Tạ Thời Minh ánh mắt kiểu "mẹ cũng thương nhưng không giúp được gì"——

“Đi học thì hai 'cô bé' phải ngồi cùng nhau.”

Thẩm Sơ hếch cằm nhỏ, tựa cằm lên vai Tạ Thời Minh, hai tay thả lỏng hai bên người, cứ thế nhìn Tạ Thời Minh. Sau khi nghe Tô Lạc Duyệt nói xong, khóe miệng lập tức mím chặt lại.

Ngay lúc đầu óc Tạ Thời Minh còn chưa kịp phản ứng, thì Tề Nguyên Tư đã quay người chạy đi tìm mẹ mình——

“Đi thôi, mẹ ơi.”

Chung Uyển: “Hả?”

“Nhanh lên, đi hoá trang!”

Chung Uyển: “…À, được rồi.”

……

May mà việc hóa trang đều suôn sẻ, hơn nữa khiến đạo diễn Hứa ngạc nhiên là, biểu hiện của Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đều rất tốt.

Tề Nguyên Tư cũng không tệ, cái vẻ tiểu thư đỏng đảnh và kênh kiệu đó, quả thực như không cần diễn vậy. Chỉ là khi phải đỏng đảnh, kênh kiệu với Thẩm Sơ thì lại có chút khó khăn, còn lại đều khiến đạo diễn Hứa khá hài lòng.

Chuyện nhỏ này cũng chẳng làm khó được đạo diễn Hứa.

Những lúc cần Tề Nguyên Tư tỏ ra đỏng đảnh, ông liền để Tạ Thời Minh - vốn không phải lên hình - đứng trước mặt Tề Nguyên Tư. Khi ống kính cần quay sang Thẩm Sơ, thì lập tức thay thế bằng Thẩm Sơ, chuyển cảnh cực kỳ mượt mà.

Sự thay đổi cảm xúc cũng mượt mà y như việc chuyển ống kính vậy.

Ngoài ra phải nói, Triệu Đức Sinh quả không hổ danh là người đắm mình trong quốc học mấy chục năm. Khoác lên người bộ đồ tiên sinh, chỉ đứng đó thôi đã khiến người ta có cảm giác như lạc vào một thời kỳ hiên ngang, không chịu khuất phục.

Thêm vào đó, cảnh trí đạo diễn Hứa dựng theo phong cách nhập vai, rất dễ khiến mấy đứa nhỏ nhập tâm vào cảm xúc.

Ngoài ra, đạo diễn Hứa rất có tài trong việc chỉ đạo diễn xuất và chọn góc quay cho cả nhân vật lẫn toàn cảnh.

Tiến độ quay chụp vô cùng suôn sẻ.

Chỉ trừ một chuyện…

Vì mấy đứa trẻ ở đây, nên Tô Lạc Duyệt cũng không rời đi.

Thẩm Minh Châu thì có công việc, sau khi Thẩm Sơ hóa trang xong, ông ôm vợ, ôm “con gái nhỏ” một cái, rồi lưu luyến từng bước rời đi. Sau khi Thẩm Minh Châu đi rồi, Tô Minh Kiệt đã vài lần muốn lân la lại gần Tô Lạc Duyệt, đến mức Chung Uyển cũng nhận ra.

Lúc trước, vì vai diễn của họ không quay cùng nhau, lại thêm vai diễn của Tô Minh Kiệt chẳng mấy quan trọng, chỉ làm thư đồng bên cạnh Triệu Đức Sinh, giống như phông nền.

Có lẽ chỉ có một hai câu thoại, số lần lên hình cũng đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng dù vậy, trong bộ phim điện ảnh lớn này, vai diễn đó cũng cực kỳ quý giá.

Có điều, thứ mà Tô Minh Kiệt muốn e rằng không chỉ dừng lại ở đó.

Giờ cuối cùng cũng đã gặp được Tô Lạc Duyệt, rõ ràng là không muốn bỏ lỡ cơ hội quý giá này.

Vì vậy trong lúc nghỉ giữa các cảnh quay, Tô Minh Kiệt liên tục tìm cớ bắt chuyện với Tô Lạc Duyệt, hoàn toàn không che giấu ý đồ của mình, khiến không ít người trong đoàn phim cũng nhìn về phía họ với ánh mắt tò mò, dò xét.

Nhưng ngay cả khi đối diện với ánh mắt của cả đoàn phim, Tô Lạc Duyệt cũng chẳng thèm giả vờ khách sáo lấy một lần——

Thái độ lạnh nhạt và từ chối rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn.

Trong mắt nhiều người, cách cư xử như vậy có vẻ khá lạnh lùng và vô tình.

Thế nên sau một thời gian ngắn, tiếng xì xào bàn tán cũng nổi lên không ít.

Đặc biệt là mỗi lần Tô Minh Kiệt lộ ra vẻ mặt bị tổn thương…

Không chỉ vậy, hắn ta còn tìm cách tiếp cận cả Tạ Thời Minh và Thẩm Sóc bọn họ, chẳng khác nào muốn viết to dòng chữ “Tôi có quan hệ với nhà họ Thẩm” lên mặt.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 72


Hắn ta có vẻ rất kiên nhẫn, tiến lui có chừng mực, nhưng lại toát ra vẻ "chỉ vì cái trước mắt"…

Thẩm Sơ tay chống cằm lên bàn, hai chân đong đưa, cảm thấy có chút không nói nên lời. Hơn nữa, đối phương còn xem nhẹ cậu — thế nên khi Tô Minh Kiệt lại một lần nữa lân la đến gần, Thẩm Sơ như bất mãn vì bị bỏ qua lớn tiếng hỏi: “Chú rất thích các anh của cháu phải không?”

Tô Minh Kiệt rõ ràng khựng lại, quay đầu nhìn Thẩm Sơ.

Sau đó phản ứng kịp, có vẻ cảm thấy câu hỏi này trúng ngay tâm tư mình, bèn khẽ ho một tiếng, như thể khó mở lời, nhưng đối diện với sự tò mò ngây thơ của một đứa trẻ, lại không tiện giấu diếm, đành nói: “Chuyện này... Vì các anh cháu là... con của chị... chị Duyệt...”

“Nhưng cháu cũng là con của mẹ mà, sao chú không thèm để ý đến cháu?”

Thẩm Sơ nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ vô tội, nhưng câu hỏi lại đánh trúng ngay điểm yếu.

Bên cạnh, Giản Hành đang uống cà phê nghe vậy liền bật cười thành tiếng.

Chuyện nhà họ Thẩm ai mà không biết.

Trong số mấy đứa trẻ ở đây, chỉ có Thẩm Sơ không phải con ruột của Tô Lạc Duyệt — chuyện đó gần như chẳng ai là không rõ.

Vậy mà Tô Minh Kiệt lại ngu ngốc hoặc chỉ vì cái trước mắt, mà chỉ mải lo lôi kéo mấy đứa con ruột của Tô Lạc Duyệt, duy chỉ có Thẩm Sơ là lơ là.

Trong khi ai cũng nhìn ra được Tô Lạc Duyệt thương yêu Thẩm Sơ chẳng kém gì con ruột.

Nói là vì quý mến chị Duyệt nên mới thân thiện với mấy đứa trẻ nhà họ Thẩm, nhưng lại vô thức phân biệt đối xử, nếu nói không có ý đồ gì thì đúng là quá ngu ngốc, không nhìn ra được chị Duyệt đối xử công bằng với bọn trẻ.

“Chuyện này... chú...”

Tô Minh Kiệt sắc mặt biến đổi, như thể vừa chợt nhận ra điều gì, nhưng nhất thời á khẩu.

Ngay lúc đó, Thẩm Sơ lại hỏi tiếp: “Chú cũng họ Tô, mẹ cháu cũng họ Tô, chú lại thích các anh cháu như vậy, chẳng lẽ chú với mẹ cháu là họ hàng sao?”

Tô Minh Kiệt lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Hắn ta nghĩ đứa bé này tuy nói năng có phần bộc trực, nhưng về cơ bản vẫn thuận theo ý hắn.

Chắc lúc nãy chỉ là vô tình lỡ lời thôi.

Không trách nó nhạy cảm như vậy.

Tô Minh Kiệt vừa nghĩ, vừa gượng cười với Thẩm Sơ, nụ cười có phần chua chát, như thể khó nói nên lời. Lúc này ánh mắt mấy anh em nhà họ Thẩm cũng đồng loạt nhìn về phía hắn ta, khiến Tô Minh Kiệt càng thêm lúng túng. Trước khi Tô Lạc Duyệt kịp mở miệng, hắn ta đã ủ rũ, khó xử nói: “Chị Duyệt không chịu nhận chú...”

“Chắc là chú đã làm chuyện gì có lỗi với mẹ cháu rồi!”

Giọng thằng bé vang to, thanh thúy, trong trẻo, khiến mọi người xung quanh nghe thấy rõ mồn một.

Tô Minh Kiệt: “...”

Giản Hành vội vàng quay mặt đi, cố nén cười mà hút lấy hút để một ngụm cà phê!

Khụ khụ khụ.

“Không phải như vậy đâu, chú...”

“Vậy là thế nào?”

Thẩm Sơ lại nghiêng đầu về phía khác, ngắt lời hắn ta: “Mẹ cháu rất thấu tình đạt lý, mẹ cháu còn tình nguyện giúp đỡ những"họ hàng" trước kia của anh trai. Chú là người thân của mẹ cháu, sao mẹ lại không thèm để ý đến chú?”

Đúng vậy, ai cũng biết Tô Lạc Duyệt từng thu nhận “mợ” và “anh họ” không mấy thân thiết của Tạ Thời Minh, vậy thì sao lại thờ ơ với người được cho là "người thân" như Tô Minh Kiệt? Trong chuyện này, chắc chắn phải có nguyên nhân sâu xa.

Huống chi Tô Lạc Duyệt vừa tái xuất đã nổi tiếng trở lại, mà giờ Tô Minh Kiệt lại vội vàng bám vào, thật khó tránh người ta nghĩ nhiều…

Giới giải trí vốn quen với việc suy diễn, lòng vòng.

Giờ lại có vài câu "nhắc nhở" của Thẩm Sơ, càng không khỏi ngẫm nghĩ sâu xa…. Vì thế, khi ánh mắt họ đổ dồn về phía Tô Minh Kiệt lần nữa, đã mang theo chút dò xét và ngờ vực.

Lần đầu tiên, Tô Minh Kiệt sinh ra cảm giác hối hận vì đã quá vội vàng.

Ánh mắt hắn ta nhìn về phía Thẩm Sơ cũng trở nên nặng nề.

Nhưng ngay sau đó, lại chạm phải ánh mắt của Tạ Thời Minh.

Tô Minh Kiệt không khỏi khựng lại —

Ánh mắt ấy chẳng hề thân thiện.

“Tô Minh Kiệt.”

"Tôi không muốn nói lời khó nghe.”

Cuối cùng, Tô Lạc Duyệt cũng mở miệng: “Chú chỉ là em trai cùng cha khác mẹ với tôi. Hơn nữa, tôi và Tô Khang Bình đã sớm đoạn tuyệt quan hệ cha con. Năm xưa xảy ra chuyện đó, chú cũng ở đó.”

“Tôi không hiểu, sao bây giờ chú có thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra?”

“Nếu chú muốn từ tôi lấy được thứ gì đó, thì xin lỗi, tôi không muốn dính dáng gì đến chú.”

“Trừ việc cùng họ 'Tô', giờ tôi với chú còn có quan hệ gì nữa sao?”

Tin giựt gân!

Cả Giản Hành và Chung Uyển cũng không nhịn được mà nhìn về phía Tô Lạc Duyệt.

Ngay trước mặt bao nhiêu người mà thẳng thừng nói ra những lời này…

Trước đây chưa từng nghe nói gì về gia đình của Tô Lạc Duyệt, cũng không có tin đồn nào tương tự —

Kể từ khi bà bước chân vào showbiz, trừ công việc, mọi chuyện khác liên quan đến bà đều chỉ xoay quanh việc gả vào hào môn, mang thai, sinh con, lui về ở ẩn suốt năm năm, và chuyện bế nhầm con.

Còn chuyện gia đình của Tô Lạc Duyệt thì gần như bị phong kín, chẳng ai moi được gì.

Giống như có người cố tình che giấu vậy.

Vậy nên giờ Tô Lạc Duyệt tự mình lên tiếng, chẳng khác nào dâng tận tay cho giới truyền thông tin nóng hổi!

Chuyện này không phải ai cũng tự nguyện bảo mật.

Nhất là đối với tin tức chưa bao giờ nghe qua, về một ảnh hậu sau khi tái xuất nhiệt độ vẫn không hề suy giảm…

Tô Minh Kiệt vốn ỷ vào điểm này mà tự tin —

Hắn ta không sợ Tô Lạc Duyệt sẽ nói gì đó trước mặt công chúng, cùng lắm chỉ là thái độ lạnh nhạt, không thèm để ý mà thôi. Nhưng hiện tại, bà lại trực tiếp nói toạc ra?!

Bà ta không sợ quá khứ bị đào bới, trở thành đề tài giải trí sau bữa ăn của mọi người sao?!

Dường như đoán được suy nghĩ của hắn ta, ánh mắt Tô Lạc Duyệt lộ ra tia châm biếm, lạnh nhạt nói: “Tôi chưa bao giờ sợ quá khứ của mình bị lộ ra. Huống chi, tôi có gì phải xấu hổ? Người nên mất mặt, không phải tôi, mà là các người!”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 73


“Chú không nên cố gắng tiếp cận hay muốn lợi dụng các con trai của tôi.”

“Tôi không có...”

“Chú có hay không thì trong lòng tự biết rõ.”

Tô Lạc Duyệt cắt ngang lời biện bạch của Tô Minh Kiệt: “Nếu không có, thì từ nay về sau nhớ tránh xa bọn trẻ một chút.”

Lúc này, sắc mặt Tô Minh Kiệt đã khó coi đến mức không thể che giấu nổi nữa.



Chiều muộn hôm đó, sau khi bọn trẻ quay phim xong, Triệu Đức Sinh mở một buổi học nhỏ, nhưng Tô Minh Kiệt không xuất hiện.

Tuy vậy, mấy đứa nhỏ vẫn tỏ ra không tập trung…

Triệu Đức Sinh nhìn một lúc, rồi ho nhẹ một tiếng: “Nếu tụi cháu thật sự không ngồi yên được, thì chi bằng đi leo núi đi.”

Thẩm Sơ chớp mắt: “Leo núi ạ?”

“Đỉnh núi cũng không cao, tranh thủ trời chưa tối hẳn, lên tới nơi còn kịp ngắm hoàng hôn.”

“Muộn hơn chút nữa, biết đâu còn thấy đom đóm.”

Giọng Triệu Đức Sinh chậm rãi, từ tốn —

“Ông thấy mấy đứa quay xong là phải đi rồi, lịch cũng khá gấp, cũng cần có chút thời gian thư giãn.”

Thẩm Sơ theo phản xạ nhìn sang Triệu Hân Du — thầm nghĩ anh ở bên ông nội lúc nào cũng rụt rè như chim cút, còn tưởng ông nội anh nghiêm khắc lắm, ai ngờ lại là người rất tâm lý, rất hiền hòa.

Triệu Hân Du giật giật khóe miệng, ra hiệu cho Thẩm Sơ — em nghĩ quá đơn giản rồi!

Đúng lúc ấy lại nghe Triệu Đức Sinh nói tiếp: “Vừa nãy ông có giảng sơ qua vài điều, lúc tụi cháu quay phim ông cũng có nói rải rác về chuyện làm thơ, làm câu đối. Giờ đi ngắm cảnh thì cứ thoải mái thể hiện cảm xúc, viết lại cảm nghĩ, mang về nộp cho ông, nghe rõ chưa? Không thể để mấy đứa uổng phí hai ngày ở đây được.”

Thẩm Sơ: “...”

Thật đúng là bắt lừa xay bột, bắt heo trèo cây mà…

Rõ ràng biết họ chẳng nghe vào đầu được bao nhiêu, vậy mà vẫn giao bài tập thế này, chẳng khác nào đang cố ý "trừng phạt" cả.

Đúng là muốn khóc cũng không được, mà không đi cũng không xong.



“Giờ thì hay rồi, thà ở nhà còn hơn, kết quả lại phải leo lên núi để bị muỗi đốt.”

Triệu Hân Du thở dài liên tục, lắc đầu: “Ông nội anh nhỏ mọn lắm, lại còn thích chơi xỏ nữa.”

“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bọn em tự leo là được rồi, anh Giản việc gì phải đi theo?”

Giản Hành ngáp một cái, bĩu môi: “Giảm cân.”

“Hả? Anh còn phải giảm cân nữa hả?”

“Nam giả nữ thì phải gầy.”

Vừa nói, Giản Hành vừa liếc sang cậu nhóc mũm mĩm đang bị Tạ Thời Minh kéo đi —

“Hồi nhỏ thì không sao, chứ lớn lên rồi đâu thể vừa thô vừa to được.”

Thẩm Sơ: “...”

Đang nói bóng gió ai vậy!

Thẩm Sơ kéo lấy Tề Nguyên Tư bên cạnh: “Cậu nói xem, tôi mặc váy đẹp hơn hay anh ấy mặc váy đẹp hơn?!”

Tề Nguyên Tư nhìn Thẩm Sơ một cái, bỗng nhăn mặt nhíu mày.

“Nhưng bây giờ cậu đâu có mặc...”

Trông còn có vẻ uất ức, lưỡng lự.

Thẩm Sơ: “...Thế nếu tôi mặc thì sao?”

Tề Nguyên Tư nghiêng đầu tưởng tượng: “Cậu đẹp hơn.”

Thẩm Sơ…

Tuy là được khen, nhưng lại không thấy vui chút nào.

Cậu đúng là phân biệt rõ ràng quá đấy!

Đang âm thầm lẩm bẩm thì bất ngờ lòng bàn tay bị ai đó nhéo một cái.

Thẩm Sơ quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Tạ Thời Minh.

Sao thế?

Chỉ thấy Tạ Thời Minh ghé lại gần, thấp giọng nghiêm túc nói: “Em mặc gì cũng đẹp, bây giờ là đẹp nhất.”

Cậu nhóc mũm mĩm chớp mắt, rồi đột nhiên quay đầu sang hướng khác.

Ui cha, Tạ Thời Minh sao tự nhiên biết nói lời ngọt ngào thế này!

Thấy hơi kỳ kỳ nha.



Trong cả đoàn phim, chỉ có nhóm nhỏ học đường không làm việc đàng hoàng, mà đỉnh núi thì hầu như chẳng ai tới, khiến người ta có cảm giác như bị “lưu đày”… Thẩm Sơ có lý do để nghi ngờ, chắc là vì Triệu Đức Sinh không muốn thấy họ nên mới đuổi đi cho khuất mắt.

Nhưng cũng không thể trách họ được.

Ai nghe được lời Tô Lạc Duyệt nói mà không sốc chứ, huống hồ bà lại là mẹ của họ…

Nếu không phải bây giờ quay phim theo kiểu đóng kín, hơi có chuyện gì là dễ bị phát hiện, không dám manh động, thì có khi giai đoạn quay vừa kết thúc, trên mạng đã râm ran lời đồn rồi.

Mà những lời Tô Lạc Duyệt nói, họ cũng rất khó bỏ ngoài tai.

Chỉ là không tiện đi hỏi thôi.

Đến Thẩm Sơ cũng không tiện giả ngốc mà dò la điều gì.

Để về hỏi Thẩm Minh Châu?

Chắc gì Thẩm Minh Châu đã chịu nói…

Nếu muốn nói thì đã nói từ lâu rồi.

Điều khiến Thẩm Sơ bận tâm nhất là —

Chuyện giữa Tô Lạc Duyệt và Tô Minh Kiệt, có liên quan gì đến việc bộ phim bị hủy không?

Nếu có, thì sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì?

Vả lại sự xuất hiện lần này của họ là “ngoài dự kiến”, có khi nào sẽ gây ra hiệu ứng cánh bướm không?

Tóm lại, chẳng ai nói trước được gì, khiến người ta thấy thật phiền lòng.

“Haiz.”

Vốn dĩ leo núi đã mệt, giờ lại mệt tâm nữa.

“Nhỏ xíu vậy mà sao đã có lắm chuyện phải lo thế?”

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên đầu bị búng một cái.

Thẩm Sơ chu môi ngẩng đầu lên, thấy trước mặt là một cổ tay trắng, đeo chiếc vòng bạc, nhìn khá thô, bên dưới sợi dây nhỏ còn có một thẻ bài nhỏ, hình như khắc chữ gì đó.

Nhưng chưa kịp nhìn rõ thì cổ tay ấy đã rụt về mất.

Thẩm Sơ vội đưa tay chụp lấy nhưng không kịp.

Ngẩng đầu lên thì thấy Giản Hành còn lè lưỡi trêu cậu.

Đúng là tức chết người ta!

Tuy rất không muốn thừa nhận —

Nhưng có phải đạo diễn Hứa nhất quyết lôi cậu đi đóng phim là vì thấy trên người cậu có khí chất giống hệt Giản Hành đi?

Đụng phải đối thủ rồi đây này!

Càng nghĩ càng bực, cậu nhóc mũm mĩm liền nổi máu liều, "vèo" một cái lao lên bám chặt lấy chân Giản Hành, nhất quyết phải làm gánh nặng, tay chân cùng lúc, kéo thế nào cũng không rời ra nổi.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 74


Như thể có một quả tạ treo trên chân, Giản Hành: “……”

Đang ầm ĩ thì Thẩm Sóc đột nhiên “suỵt” một tiếng, rồi kéo mọi người nép vào vách núi.

Thẩm Sơ trên đầu hiện nguyên dấu chấm hỏi.

Tạ Thời Minh vỗ đầu Thẩm Sơ, đè dấu chấm hỏi đó xuống, chỉ về phía đỉnh núi — bọn họ hiện đang ở đoạn quanh của đường núi, chếch lên là có thể nhìn được đỉnh núi.

Thẩm Sơ nhìn theo tay của Tạ Thời Minh——

Cậu không nhìn thấy gì cả…!

“Quả tạ nhỏ” nặng thì nặng thật, nhưng chiều cao lại không đủ!

Giản Hành tặc lưỡi, cúi đầu nhỏ giọng: “Là Tô Minh Kiệt.”

Triệu Hân Du: “Hình như hắn ta vẫn đang đi lên... Ủa? Lại bắt đầu đi xuống rồi, sắp không nhìn thấy nữa.”

“Đi xuống? Xuống núi à?”

Thẩm Dật kiễng chân nhìn thử: “Hắn ta xuống núi làm gì? Chẳng phải đó là hướng ra sau núi sao?”

Thẩm Tùy: “Em nhớ sau núi là chỗ thôn kia mà?”

Mấy người nhìn nhau — vậy là…

Tô Minh Kiệt đến thôn đó làm gì?

Thẩm Sóc nhíu mày: “Chúng ta——”

“Chúng ta đi theo dõi hắn ta đi!”

Thẩm Sóc cúi đầu nhìn Thẩm Sơ.

Thẩm Sơ chớp mắt vô tội.

“Tìm người lớn——”

“Đi theo dõi——”

Chưa dứt lời, đầu đã bị vỗ một cái.

Thẩm Sóc cau mày: “Lần trước bị dạy cho một bài học chưa đủ sao?”

Giọng anh ấy nghiêm khắc đến nỗi Tề Nguyên Tư bên cạnh cũng vô thức rụt cổ lại, cố gắng giảm bớt sự tồn tại…

Nhưng cậu nhóc mũm mĩm lại chẳng sợ, còn hừ một tiếng: “Lần này đông người!”

Triệu Hân Du đếm đếm: “Chỉ có một người lớn.”

Lại còn nhỏ giọng nói thêm: “Mà còn khá vô dụng.”

Giản Hành: “……”

Anh nghe thấy hết đấy!

“Chúng ta chỉ theo dõi thôi mà, đâu phải đi đánh nhau!”

Thẩm Sơ đảo mắt, nhìn Thẩm Sóc: “Hơn nữa có thể liên quan đến mẹ đó.”

“Nếu không sao hắn ta lại lén lút một mình như thế?”

Thẩm Tùy gật gù: “Đúng là lén lút thật.”

Thẩm Dật cũng quay đầu nhìn Thẩm Sóc, trông còn có vẻ rất háo hức.

Thẩm Sóc: “… Mấy người kia cứ chiều chiều là lại rời đi——”

“Vậy thì càng đáng nghi!”

Thẩm Sóc không kìm được, nhéo má Thẩm Sơ một cái: “Người đông thì theo dõi có ích gì?”

Thẩm Sơ bày ra vẻ mặt “anh thật ngốc” ——

“Không phải mọi người đều có điện thoại sao!”

“Hơn nữa nếu không được…”

Cậu nhóc mũm mĩm xắn tay áo: “Em còn có đồng hồ thông minh!”

Đây là thứ mà Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt đặc biệt mua cho cậu và Tạ Thời Minh sau vụ kẻ b**n th** lần trước.

— không chỉ có định vị, mà còn có chức năng gọi video.

Quan trọng nhất là còn có thể chụp ảnh, quay phim, đúng là vật dụng thiết yếu khi đi xa.

Thẩm Sóc: “……”

Được rồi, cho dù anh ấy không đi, nhìn dáng vẻ này thì thế nào thằng nhóc này cũng sẽ tự đi.

Anh ấy biết mà, dự cảm xấu trước khi đến đây quả nhiên là linh nghiệm!

Nếu Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu biết, họ mua đồng hồ thông minh cho nhóc mập là để đảm bảo an toàn, mà giờ lại trở thành công cụ “tiếp sức gây chuyện”, chắc chắn sẽ hối hận đến mức ruột gan xanh lè mất.

---

Phía sau núi giáp với thôn Phú Dụ.

Nhưng cái tên “Phú Dụ” không phản ánh đúng tình trạng thật sự, mà đơn giản là bởi người trong thôn họ Phú.

Tuy xét tổng thể thì không gọi là giàu có, nhưng xét riêng từng cá nhân thì cũng gọi là “khá giả”, đặc biệt là con trai của người từng sở hữu cả một “núi rác” tư nhân —Phú Thái Ninh.

Nói đến Phú Thái Ninh, cũng đã đứng tuổi.

Trước đây từng kinh doanh nhỏ, là một cá thể kinh doanh, trong phạm vi mười dặm tám thôn cũng được coi là phú hộ.

Nhưng con người một khi có tiền thì sẽ sinh ra lười biếng.

Huống hồ sau khi có tiền, tiếp xúc với đủ thứ, trò chơi cũng phong phú hơn.

Mà thời đại thì đâu có đứng yên, chỉ cần không theo kịp là sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.

Trước kia Phú Thái Ninh không thiếu tiền, nhưng giờ thì… gần như là miệng ăn núi lở, đứng chôn chỗ sụt.

Rõ ràng là từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo thì khó.

Phú Thái Ninh không muốn quay lại cuộc sống nghèo nàn trước kia.

Nhưng đã lớn tuổi, không còn quyết đoán và liều lĩnh như trước, giờ chỉ muốn tìm con đường kiếm tiền nhanh.

Mà đúng lúc này lại có cơ hội như thế.

Thậm chí hắn không ngờ trong đoàn phim lại có người quen, còn chủ động liên hệ với hắn… Nếu giờ không chớp lấy “tiện nghi” này thì hắn đúng là kẻ ngốc.

Chỉ có điều…

Phú Thái Ninh ngậm điếu thuốc, nhìn người đàn ông đang đi về phía mình, không kiên nhẫn mà tặc lưỡi, giọng điệu cũng không hay ho gì: “Em trai, anh đây đã cho cậu đủ mặt mũ rồi đúng không?”

“Trước đó cậu nói có cách giúp tôi giải quyết chuyện này, bảo tôi chờ thêm, nhưng cậu tính xem, tới nay là mấy ngày rồi?”

“Người trong đoàn phim của các cậu chắc cũng không phải ăn không ngồi rồi, cứ kéo dài thế này, tôi còn có thể đòi lại ngọn núi đó nữa không?”

“Đừng trách anh nói lời khó nghe, Tô Minh Kiệt, cậu có phải đang giúp mấy người trong đoàn phim câu giờ không?”

“Đương nhiên không phải, anh Thái.”

Tô Minh Kiệt lập tức lắc đầu, nhưng trong lòng lại có chút chột dạ ——

Vì lúc đầu hắn ta thật sự nghĩ như vậy…

Bao năm nay lăn lộn trong giới, Tô Minh Kiệt chẳng có chút khởi sắc nào, gần như đã muốn từ bỏ, thì đúng lúc này Tô Lạc Duyệt lại rầm rộ tái xuất, vẫn nổi tiếng như xưa, làm sao hắn ta có thể không ghen tỵ?

Hắn ta cũng từng kiêu ngạo, nhưng trước thực tế thì đành cúi đầu.

Tô Lạc Duyệt đã cắt đứt quan hệ với bọn họ là thật.

Chuyện năm xưa, cả với Tô Lạc Duyệt lẫn bọn họ, đều không muốn để lộ ra ngoài.

Cộng thêm mấy năm nay không liên lạc, Tô Minh Kiệt cũng không dễ gì tiếp cận, cũng chẳng tìm được cách, dù trong lòng rục rịch muốn tận dụng mối quan hệ này…
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 75


Nhưng từ phương diện khác mà nói, trong lòng Tô Minh Kiệt lại thấy không dễ chịu.

Dù sao thì chuyện lần này hắn ta không thể không cúi đầu, vậy mà vẫn phải chủ động đi bám víu vào các mối quan hệ của Tô Lạc Duyệt…

Cho nên trong lòng Tô Minh Kiệt vừa mâu thuẫn, lại vừa nôn nóng.

Cái sự mâu thuẫn và nôn nóng đó dần dần chuyển hóa thành sự bất mãn và oán hận đối với Tô Lạc Duyệt.

— Tại sao Tô Lạc Duyệt không chủ động đưa tay giúp hắn ta một phen?

Dù gì bọn họ cũng có quan hệ huyết thống, hơn nữa chuyện năm xưa xảy ra lúc hắn ta còn nhỏ, liên quan gì đến hắn ta chứ?! Vì vậy khi thấy Phú Thái Ninh ở đoàn phim, Tô Minh Kiệt liền không kìm được mà nảy ra một chút suy tính.

— Vì Phú Thái Ninh cũng có liên quan đến chuyện năm đó.

Thật đúng là trùng hợp.

Sự trùng hợp này khiến Tô Minh Kiệt khó mà không động lòng.

Ban đầu, hắn ta cũng không nghĩ gì phức tạp.

Nhưng trong đoàn phim, Tô Lạc Duyệt lại hoàn toàn ngó lơ hắn ta, như thể hắn ta không tồn tại vậy!

Cho nên một mặt Tô Minh Kiệt muốn dùng Phú Thái Ninh để lấy lòng, mặt khác lại ngày càng thấy không cam lòng trước thái độ của Tô Lạc Duyệt, sự bất mãn và ghen ghét trước đó đối với bà ngày càng sâu sắc…

Vì vậy, hắn ta bắt đầu nghĩ, chi bằng chuẩn bị hai phương án.

Nếu Tô Lạc Duyệt không biết điều, vậy thì hắn ta sẽ phá hỏng bộ phim đầu tiên mà bà đóng sau khi tái xuất.

Chắc chắn bộ phim này là sự lựa chọn kỹ lưỡng của Tô Lạc Duyệt khi trở lại màn ảnh, hơn nữa bà còn là một trong những vai chính, đối với bà nhất định rất quan trọng. Nếu vậy thì, nếu Tô Lạc Duyệt thật sự không để hắn ta sống yên ổn, thì hắn ta cũng tuyệt đối sẽ không để bà ta yên ổn, huống hồ... có khi còn có thể dùng Phú Thái Ninh để bóc trần “scandal” của Tô Lạc Duyệt…

Vả lại đến lúc đó, chưa biết chừng hắn ta còn có thể thao túng thêm gì đó.



Thực tế chứng minh, Tô Lạc Duyệt đúng là cho mặt mũi mà không biết điều, vậy thì đừng trách hắn ta không khách khí.

Thu lại cảm xúc, Tô Minh Kiệt đương nhiên phải dỗ ngọt Phú Thái Ninh.

“Ngọn núi này là đạo diễn Hứa bỏ tiền ra mua, bộ phim đang quay cũng là tâm huyết của anh ấy, nếu không phải xảy ra chuyện gì lớn, đạo diễn Hứa chắc chắn sẽ không từ bỏ việc quay phim ở đây đâu.”

Phú Thái Ninh trầm ngâm: “Xảy ra chuyện gì lớn?”

“Chuyện khiến đạo diễn Hứa không lo nổi bản thân ấy...”

Tô Minh Kiệt cười khẽ: “Tôi để anh Thái đợi mấy ngày nay, đương nhiên là có lý do, dù sao tôi cũng không có tiếng nói trong đoàn phim, nên cần thêm chút thời gian để nghĩ cách giúp anh Thái.”

Phú Thái Ninh cười khẩy: “Vậy bây giờ nghĩ xong chưa?”

“À đúng rồi, suýt nữa tôi quên nói, mấy hôm nay tôi có nghe ngóng được, trong số các diễn viên trong đoàn phim, có cả chị của cậu đúng không?”

Phú Thái Ninh vừa nói vừa dí điếu thuốc vào Tô Minh Kiệt.

“Chuyện này sao mày không nói với tao?”

“Thế nào, năm đó không làm được anh rể mày, giờ còn giấu giếm tao?”

Tô Minh Kiệt lập tức cười gượng một tiếng: “Sao có thể thế được, là chị tôi không biết thời thế, nhà tôi vẫn luôn xem anh Thái là ân nhân mà đối đãi. Tôi chỉ thấy Tô Lạc Duyệt không quan trọng, sợ nói ra ảnh hưởng đến tâm trạng của anh Thái nên mới không nói thôi.”

Phú Thái Ninh lại cười khẩy, không nói gì.

Thấy vậy, Tô Minh Kiệt vội lên tiếng: “Thật ra hôm nay tôi đến là vì đã nghĩ ra cách rồi.”

“Có điều…”

Phú Thái Ninh nhíu mày: “Có điều gì?”

Tô Minh Kiệt: “Chỉ là không biết anh Thái có dám làm hay không…”

“Tao thì có gì mà không dám?”

Phú Thái Ninh cười khinh miệt: “Anh mày đây đi Nam về Bắc, gió to sóng lớn nào chưa trải qua, không thì làm sao dám đấu với đạo diễn quốc tế? Nhìn cái gã Hứa gì đó kia, giờ làm được gì tao?”

“Còn không phải vẫn luôn muốn giải quyết êm đẹp sao? Chỉ là ông đây không muốn nể mặt hắn thôi!”

“Phải phải, đương nhiên là anh Thái lợi hại hơn.”

Tô Minh Kiệt vừa cười vừa xoa dịu, rồi ghé sát lại: “Cho nên kế hoạch của tôi là…”

“Sau khi Triệu Đức Sinh đến đây, sáng nào cũng có thói quen leo núi. Người già mà, tuổi cao thì chân cẳng không tốt, nếu bị dọa một chút... Hơn nữa, không chỉ vậy—”

Ánh mắt Tô Minh Kiệt lóe lên sự tàn nhẫn: “Hai hôm nay, con của chị gái tiện nghi của tôi cũng ở đây.”

“Chúng thường cùng leo núi với Triệu Đức Sinh.”

“Anh Thái nếu muốn ‘gặp gỡ ôn chuyện’ với chị tôi thì e hơi khó, nhưng dù sao năm đó suýt thành người một nhà, nếu muốn gặp bọn trẻ thì có khi có thể tranh thủ lúc Triệu Đức Sinh leo núi vào buổi sáng…”

“Đương nhiên, tất cả là tùy vào anh Thái muốn lựa chọn thế nào.”

“Dù sao thì đạo diễn Hứa vẫn chỉ chăm chăm quay phim, sống chết cũng không chịu trả lại ngọn núi, phải cho anh ta một bài học mới được, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, thì bộ phim này có khi cũng không quay nổi nữa đâu.”

Tô Minh Kiệt vừa cười vừa vỗ vai Phú Thái Ninh đang cau mày suy nghĩ—

“Nếu đúng như vậy, thì đến lúc đó, đạo diễn Hứa của chúng ta chẳng phải sẽ lo không nổi cho mình sao…”



Trời đã hoàn toàn sụp tối.

Gần cửa thôn, ở lối ra núi có một khu rừng nhỏ, vị trí không mấy thuận tiện, lại nhiều muỗi, nhưng may là cũng ít người.

Vào lúc then chốt, đây lại là một nơi trú ẩn lý tưởng.

Cũng may Tô Minh Kiệt hoàn toàn không ngờ rằng Triệu Đức Sinh sáng sớm tự mình leo núi, nhưng lại bảo bọn nhỏ leo núi vào buổi tối…

Thẩm Sơ cất chiếc đồng hồ thông minh nhỏ đi, khuôn mặt tròn mũm mĩm tức giận đến sắp phồng lên.

Nhìn sang bên cạnh, Tạ Thời Minh, Thẩm Sóc, còn có Thẩm Dật và Thẩm Tùy, ai nấy sắc mặt đều rất khó coi.

Giản Hành khẽ hừ một tiếng: “Bởi vậy mới nói, nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, nhưng cuộc sống thường khiến người ta không đoán trước được.”

Triệu Hân Du giơ điện thoại lên, rồi nhìn mấy người bên cạnh: “Cũng may chúng ta đều để điện thoại ở chế độ im lặng, không thì e là đã đánh rắn động cỏ, không quay được loạt video chấn động đa góc rồi…”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 76


“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, giờ chúng ta phải làm sao đây?”

“Về báo người lớn à?”

Sắc mặt của Thẩm Sóc là nghiêm trọng nhất, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì cảm thấy ống quần bị kéo nhẹ, cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện Thẩm Sơ không biết từ lúc nào đã đứng cạnh anh ấy, đang ngẩng cái đầu nhỏ nhìn anh ấy——

“Anh cả, nếu chú kia và chú kia là cùng một phe, vậy thì ban ngày chú ấy nói với tụi mình mấy chuyện đó để làm gì? Ý của chú ấy chẳng phải là muốn có mối quan hệ tốt với mẹ sao? Vậy chẳng phải chú ấy đang gạt chú vừa rồi à?”

“Sao chú ấy lại nói trước sau không giống nhau vậy chứ!”

Thẩm Sơ càng nói càng tức, vung tay nhỏ hét lên: “Chú ấy chẳng phải là hai mặt, chân trong chân ngoài, giả dối, không thật lòng, trong ngoài bất nhất, sáng nắng chiều mưa, lời nói và hành động không thống nhất sao!”

Thẩm Sóc đau đầu đến mức phải nhéo cái mỏ vịt của cậu bé: “Được rồi, biết là em biết nhiều thành ngữ rồi.”

“Nhưng mà giờ có thể im lặng được chưa, hiểu không?”

“Ừm ừm.”

Thẩm Sơ giơ tay ra, làm ký hiệu OK nhỏ.

Bên kia, Tề Nguyên Tư vẫn đang tính toán xem nãy giờ cậu nói được bao nhiêu thành ngữ…

Thẩm Dật đá một viên đá nhỏ dưới chân: “Người như vậy thật khiến người ta ghê tởm, đáng giận!”

Thẩm Tùy cũng gật đầu tỏ vẻ khinh bỉ.

Triệu Hân Du cũng lộ ra vẻ mặt vô cùng khó coi——“Đúng là ghê tởm, loại người hai mặt này…”

“Chậc, chẳng lẽ là muốn dựa vào dì Tô không được nên sinh ra oán hận, quay ngoắt thái độ, mới nghĩ ra mấy trò hèn hạ thế này! Hắn còn muốn xúi giục người kia ra tay với ông nội mình nữa!”

“Không chỉ có ông ấy, còn cả trẻ con nữa… Hắn đúng là đủ độc ác.”

Giản Hành lạnh lùng cười khẩy: “Loại người này phải bị đóng đinh lên cột sỉ nhục mới phải!”

“Giờ mà chỉ đơn giản vạch trần hắn khi hắn chưa làm gì, chậc, vậy chẳng phải quá nhẹ nhàng rồi sao!”

“Cho nên á, mấy lời hắn nói với tụi mình ban ngày mà để chú kia biết được thì tốt rồi.”

Thẩm Sơ lầm bầm, gõ gõ đồng hồ thông minh đeo ở tay: “Không biết lúc đó có bị quay lại không nữa.”

Thẩm Sóc cùng Giản Hành mấy người không khỏi nhìn nhau.

Lúc này, Tạ Thời Minh bỗng nhiên lên tiếng——

“Chắc là có quay lại đó.”

“Có quay lại?!”

Giản Hành kinh ngạc nhìn sang: “Sao em chắc chắn vậy?”

“Có thể là có ai đó lén lấy điện thoại ra quay, nhưng giờ quay lại tìm thì chắc là khó lắm.”

Tạ Thời Minh lắc đầu, rồi lại mím môi.

“Ơ? Sao vậy?”

Thẩm Sơ nhìn thấy vẻ mặt kia thì lập tức cảm thấy có chuyện gì đó, không thì sao lại có vẻ “một miệng khó nói” như thế?

“Cái đó…”

Tạ Thời Minh cúi mắt, rồi giơ cổ tay có đeo đồng hồ thông minh lên——

“Người khác thì anh không biết, nhưng chỗ anh chắc là có ghi lại.”

“Lúc trước ghi lại… chắc là có cả đoạn nói chuyện với bé cưng.”

Thẩm Sơ chớp mắt—— Bé cưng? Là nói cậu sao?

Còn nữa, Tạ Thời Minh quay video làm gì vậy?

Mà cậu lại còn không biết?!

Giản Hành xoa cằm, bất chợt kéo dài giọng: “Ồ——”

Sau đó cười gian: “Lúc đó nhóc béo nhà các em còn mặc váy đúng không?”

Tạ Thời Minh: “……”

Không nói lời nào tức là thừa nhận rồi!

Thẩm Sơ tức giận lao vào bóp cổ Tạ Thời Minh——dám lén quay lại lịch sử đen tối của cậu! Đáng ghét!

Tề Nguyên Tư một bên rối rắm với mấy thành ngữ vừa rồi, một bên thì tiếc nuối vuốt vuốt đồng hồ thông minh của mình, ai da, sao lúc đó cậu ta lại không nghĩ ra chứ…

---

Ngày hôm sau.

Đám trẻ như thường lệ dậy từ rất sớm.

Nhưng hôm nay công việc quay phim không gấp nên không cần chạy tiến độ vào buổi sáng.

Triệu Đức Sinh nói muốn đi tản bộ, còn dẫn đám trẻ đi cùng.

Nhìn dáng vẻ, có vẻ định đi l*n đ*nh núi.

Tô Minh Kiệt thì không dám đến gần, nhưng vẫn luôn âm thầm quan sát, không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi hơn so với tưởng tượng, thậm chí còn không cần hắn ta mở miệng nói cái gì, làm chút gì.

Hắn ta chỉ cần yên lặng chờ đợi kết quả là được……

Nếu thuận lợi, nếu thuận lợi thật!

Tim Tô Minh Kiệt không tránh khỏi đập nhanh hơn. Nếu thuận lợi thật…

Thì bất kể ai xảy ra chuyện, hắn ta cũng sẽ làm ầm lên.

Dù sao thì hắn ta cũng không làm gì, cũng chẳng có bằng chứng. Cho dù Phú Thái Ninh bại lộ, khai ra hắn ta, có người muốn dựa vào bối cảnh làm khó hắn ta, cũng chẳng thể tổn thương được gân cốt.

Huống chi chuyện mà ầm ĩ lên thì hắn ta tự nhiên sẽ có cách thu hút sự chú ý.

Chỉ là cần phải “hiến tế” Tô Lạc Duyệt mà thôi.

Dù gì thì Tô Lạc Duyệt cũng không quan tâm, để hắn ta bám vào hút chút máu thì đã sao?

Dẫu sao hắn ta cũng là em trai của Tô Lạc Duyệt, trước đây còn nhỏ không hiểu chuyện, giờ tất nhiên phải đứng về phía chị mình, người từng có liên quan đến quá khứ của Tô Lạc Duyệt mà gây ra chuyện gì, nếu mọi chuyện bung bét, hắn ta đứng ra nói vài câu thì cũng hợp lý thôi.

Tô Minh Kiệt vừa hồi hộp vừa hưng phấn, vừa kích động lại vừa căng thẳng, không kiềm được l**m môi, bắt đầu tưởng tượng viễn cảnh phát triển của sự việc… Tuy là một canh bạc lớn, nhưng biết đâu hắn ta có thể “danh tiếng lẫn lợi ích đều thu về” thì sao?

Có khi……

Đang nghĩ vậy thì chợt nghe bên ngoài có tiếng xôn xao.

Hình như có người đang chạy lên núi.

Thật sự xảy ra chuyện rồi sao?!

Tô Minh Kiệt nuốt khan một cái, không dám nghĩ nhiều, lập tức bước nhanh ra ngoài, hướng về phía núi mà đi——

Càng lên cao, động tĩnh càng lớn.

Hình như có tiếng gì đó.

Nhưng sao nghe quen quen…

Khi Tô Minh Kiệt nghe ra thì đã gần lên đến đỉnh núi, nhưng không thể nhớ ra là tiếng gì, đến khi thật sự đi đến nơi đám người đang tụ tập, hắn ta chợt khựng lại——sắc mặt đột nhiên biến đổi…

Tiếng đó——

Chính là….. giọng của hắn ta?!
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 77


Chuyện gì thế này——

Lúc này, Tô Minh Kiệt thật sự không còn thời gian để nghĩ nhiều, chỉ thấy phía trước có người phát hiện ra bóng dáng của hắn ta, rồi không chỉ người đó, mà như thể bị lây nhiễm, ánh mắt của những người xung quanh cũng lần lượt quay sang nhìn hắn ta…

Mà ngay phía trước, không chỉ có Phú Thái Ninh và mấy người khác đang bị cảnh sát mặc thường phục áp giải, mà còn dựng mấy cái giá đỡ——

Trên những giá đỡ đó, gắn điện thoại đang phát lại đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa hắn ta và Phú Thái Ninh tối qua, từ mọi góc độ…

Tô Minh Kiệt lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm.

Nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó…

Không biết là bị cái gì kích động, Phú Thái Ninh dù đang bị cảnh sát giữ chặt vẫn cố gắng nhổ nước bọt vào hắn ta, rồi mắng chửi bằng những lời lẽ tục tĩu, nói rằng hắn đã khổ sở như vậy thì Tô Minh Kiệt cũng đừng hòng sống yên ổn——

“Nhà mày ban đầu còn định bán con gái cho tao cơ mà! Giờ lại định bám lấy Tô Lạc Duyệt hả?!”

“Tiếc là người ta chẳng thèm đoái hoài đến mày!”

“Tô Minh Kiệt, cái đồ hèn hạ nhà mày không nhớ à, năm đó ba mày làm ăn thất bại, nợ tao một đống tiền, định mang Tô Lạc Duyệt sang cho tao để gán nợ, mày còn theo ba mày mang người đến đây cơ mà!”

“Không lẽ mày quên hết rồi hả?!”

“Đ*t! Ông đây đúng là mắt mù mới đi tin cái thằng ngu như mày bày kế! Đ*t, đ*t!”

Cuối cùng vì chửi bậy quá nhiều nên Phú Thái Ninh bị cảnh sát “tắt mic” bằng tay.

Cũng coi như bị bắt quả tang, đến cơ hội cãi lại cũng không có.

Sau đó, khi thấy những bằng chứng cho thấy Tô Minh Kiệt hai mặt, Phú Thái Ninh càng thêm tức đến mức phát điên, không buồn biện hộ gì nữa.

Giờ thì lại bị bịt miệng không nói được, hắn đột nhiên cảm thấy hối hận khôn cùng, như thể bản thân bị quỷ ám, chỉ một lòng muốn chiếm ngọn núi đó một cách dễ dàng, tiếp tục sống cuộc sống ngồi mát ăn bát vàng, kết quả lại thành ra như thế này…

Tất cả là lỗi tại cái tên Tô Minh Kiệt chết tiệt kia! Chính hắn ta dụ dỗ, xúi giục hắn!

Phú Thái Ninh nhìn Tô Minh Kiệt với ánh mắt đầy căm hận, như thể muốn cùng hắn ta “cá chết lưới rách”.

Bị ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Phú Thái Ninh nhìn đến, Tô Minh Kiệt lập tức rùng mình, mồ hôi lạnh túa ra khắp người——Người khác có thể không biết, chứ hắn ta thì rõ, Phú Thái Ninh không phải hạng nhân từ nương tay gì!

Trong cơn hoảng loạn, hắn ta vô thức liếc nhìn về phía Tô Lạc Duyệt——

Đúng vậy, Tô Lạc Duyệt cũng có mặt.

Còn có cả đạo diễn Hứa và một số người khác.

Không rõ họ đến từ lúc nào.

Tô Minh Kiệt biết mình tiêu rồi, nhưng giờ điều đó không còn quan trọng nữa, quan trọng là hắn ta không muốn cứ thế đứng im chịu trận, không thể biện minh gì cả. Hắn ta không cam tâm, cũng không chịu từ bỏ, nhất là trong tình cảnh đã chọc giận Phú Thái Ninh mà còn phải vào đồn cảnh sát cùng hắn!

Hắn ta không muốn vào đó, cũng không thể vào đó!

Tô Minh Kiệt định mở miệng cầu xin Tô Lạc Duyệt.

Nhưng vừa mới mở miệng, không biết từ đâu bay tới một cục đá, đập thẳng vào đầu hắn ta——

Tiếng nói của Tô Minh Kiệt lập tức biến thành tiếng rên đau, cơ hội vụt mất.

“Là ai! Là——”

Vừa mở miệng đã bị nghẹn lại.

Lúc này Tô Mình Kiệt mới phát hiện ra, ánh mắt mọi người nhìn hắn ta khiến hắn ta chỉ muốn chui xuống đất trốn.

Phía bên kia, Thẩm Sơ đưa tay giấu ra sau lưng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Thẩm Sóc và mấy người khác đang nhìn cậu, khụ, có rõ ràng đến vậy không? Cậu đã cẩn thận lắm rồi mà…

Vừa nghĩ đến đây, bàn tay đang giấu sau lưng lại bị ai đó nhét vào một vật gì đó.

Thẩm Sơ lấy ra xem, thì ra là một cục đá còn to hơn cục vừa ném!

Ai đưa cho cậu vậy?

……

Không thể ném tiếp được nữa, nhưng Tô Minh Kiệt cũng đã đủ mất mặt, ê chề rồi.

Chắc chắn hắn ta chưa từng nghĩ rằng mọi chuyện lại đi đến bước đường này, nhưng dù có hối hận như thế nào thì cũng đã quá muộn…

Sau đó, mọi việc được xử lý theo quy trình, có quá nhiều bằng chứng rõ ràng, nên các bước tiến hành cũng thuận lợi và nhanh chóng. Chỉ là đối tượng quay được chứng cứ… ngoài Giản Hành ra, chẳng tìm được người lớn nào cả!

Đặc biệt là trong số đó còn có ba gương mặt rất quen thuộc…

Lần này Tiểu Cánh lại đi theo làm nhiệm vụ, gặp lại Thẩm Sơ, Tạ Thời Minh, và Tề Nguyên Tư, thật sự không biết nên nói gì nữa. Mà lần này không chỉ có bọn họ mà còn xuất hiện thêm bốn đứa trẻ vị thành niên nữa…

Cái gì mà mua một tặng một, lần này còn dư ra một đứa luôn!

Cảnh sát bên cạnh khẽ ho một tiếng, ra hiệu bằng cằm bảo anh ta nhìn về phía Triệu Hân Du, giọng điệu từng trải và như đã quá quen thuộc: “Cũng không dư đâu, bên này vốn có một ‘khách quen’ mà.”

Tiểu Cánh: “……”

Đây là cái nhà gì thế này.

Chơi kiểu “quần chúng nhân dân” mà còn ngày càng quy mô hoá là sao…

……

Không chỉ cảnh sát mai phục không biết nói gì, ngay cả Tô Lạc Duyệt cũng thấy cạn lời.

Bà không hiểu nổi, mới chỉ qua một đêm thôi, mà mấy đứa nhỏ này sáng sớm hôm sau đã làm ra chuyện to thế này! Khi bà bị gọi đến, cậu con trai út của bà đang nắm cổ tay Minh Minh cho ai đó xem cái gì đó.

Xem xong, người kia lập tức sa sầm mặt, nổi trận lôi đình.

Tô Lạc Duyệt cũng ngay lập tức nhận ra Phú Thái Ninh.

Lúc trước bà khó khăn lắm mới trốn thoát được, nếu không phải may mắn gặp được Thẩm Minh Châu, e rằng đã bị bắt lại rồi…

Tô Lạc Duyệt không muốn nhớ về quá khứ, càng không muốn bám víu vào nó.

Nhưng bà cũng không thể phủ nhận——từ nhỏ vì là con gái nên không được coi trọng, bà nội trọng nam khinh nữ, mẹ chịu không nổi nên ly hôn, ba thì tái hôn, sinh được con trai thì càng không thích bà…

Cứ như thể con gái thì vô dụng lắm vậy.

Điều đó khiến Tô Lạc Duyệt từ nhỏ đã hiếu thắng, muốn chứng minh dù là con gái, bà cũng có thể làm rất tốt, dù là học hành hay bất cứ điều gì, bà đều không thua kém ai, cũng muốn tự bảo vệ bản thân.

Nhưng khi chưa đủ tuổi để tự làm chủ, rốt cuộc vẫn không thoát nổi sự “giam cầm” của phụ quyền…

May mà khi đó bà gặp được Thẩm Minh Châu.

Cũng may bà “trốn thoát" được, cắt đứt hoàn toàn với cái gia đình đó!
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 78


Nhưng phải thừa nhận rằng, những tổn thương và nỗi đau âm ỉ trong quá trình trưởng thành ấy vẫn ảnh hưởng đến bà. Vì vậy, sau khi tự mình bước chân vào giới giải trí, Tô Lạc Duyệt đã liều mình cố gắng đứng vững, không muốn tụt lại phía sau, càng không muốn từ bỏ con đường có thể giúp bà “độc lập và tự chủ”.

Cộng thêm những lý do khác tích tụ lại, vì tình yêu mà sinh con, bà lại chẳng thể làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.

Về tất cả những điều ấy, bà không biết phải nói sao cho trọn.

Nhưng cũng chẳng thể lấy đó làm cái cớ để biện hộ.

Thế nhưng giờ đây, quá khứ của bà lại bị phơi bày trước mặt bọn trẻ…

Trong thoáng chốc, Tô Lạc Duyệt thật sự không biết nên đối mặt với bọn trẻ như thế nào.

Có chút hoang mang, bối rối, cũng chẳng biết phải mở lời như thế nào.

Thẩm Sóc bọn họ cũng vậy, họ đều là những đứa trẻ thông minh, dù chỉ nghe được vài câu lẻ tẻ nhưng cũng đã đoán được phần nào.

Có lẽ giữa mẹ con họ vẫn còn tiếc nuối, cũng có điều đáng buồn, nhưng không phải không thể hóa giải.

Chỉ là giờ đây…

Phải chủ động thế nào?

Ai sẽ là người chủ động trước?

“...Xóa nhanh đi!”

“Không được.”

“Nó không còn có tác dụng nữa!”

“Anh thấy hữu dụng.”

“Ai da! Anh thì liên quan gì chứ?!”

Trong bầu không khí im lặng, Thẩm Sơ đuổi theo Tạ Thời Minh, vừa chạy vừa gọi Tô Lạc Duyệt và Thẩm Sóc bọn họ hỗ trợ bắt người. Kết quả, Tô Lạc Duyệt đưa mắt ra hiệu, Thẩm Sóc lập tức tóm gọn Thẩm Sơ.

Bên kia, Tô Lạc Duyệt còn thương lượng với Tạ Thời Minh: “Chuyển cho mẹ một bản.”

Thẩm Dật và Thẩm Tùy cũng đi theo giơ tay: “Con cũng muốn!”

“A a a a!”

Cậu bé mũm mĩm giận đến nỗi vung vẩy tay chân: “Không được lấy!”

“Anh cả mau thả em xuống!”

Thẩm Sóc ôm chặt nhóc mập dưới nách, lắc lắc: “Em là thù lao.”

Nói rồi, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt Tô Lạc Duyệt nhìn qua, giơ tay Tạ Thời Minh lên vẫy vẫy: “Về mẹ sẽ chuyển con một bản!”

Thẩm Sóc nhìn Tô Lạc Duyệt, khẽ gật đầu, mỉm cười—

“Được ạ.”

Tề Nguyên Tư thấy vậy cũng kéo tay Chung Uyển: “Mẹ ơi, xin giúp con một bản nhé?”

Chung Uyển khẽ ho một tiếng, lén ném viên đá trong tay đi, bĩu môi: “Con trai à, hay là về nhà ngủ một giấc đi?”

“Hả?”

“Trong mơ muốn xin mấy trăm bản chắc cũng không thành vấn đề.”

Tề Nguyên Tư: “……”

---

Cuối cùng Thẩm Sơ vẫn không thể xóa đoạn video ấy.

Dù gì thì hình ảnh cậu mặc váy cũng đã được quay thành phim, còn là bản siêu rõ nét, cận mặt, giờ có xoá đoạn khác cũng chẳng được gì.

Sau một trận náo loạn, cũng phải quay lại chuyện chính—

Buổi sáng xảy ra chuyện thế này, nhưng quay phim còn chưa xong…

Đúng là khiến người ta đau khổ, làm xong chuyện còn phải đi làm.

Nhưng chẳng ai dám kêu ca.

Bởi vì chuyện này là do bọn họ gây ra, nhưng phần “dọn dẹp hậu quả” lại là người khác.

Đặc biệt là đạo diễn Hứa, bận rộn vô cùng.

Hình ảnh con quay quay vòng vòng chính là đạo diễn Hứa hiện tại~~

Thẩm Sóc nhìn mà chỉ biết lắc đầu.

Anh ấy đã nói rồi mà, trước đó cứ khăng khăng đòi đem nhóc mập đến đây, tuyệt đối không phải là “chuyện tốt” gì.

Tất nhiên bản thân anh ấy giờ cũng chẳng thể nói ai được, vì dù sao anh ấy cũng là một trong những người “tham gia”…

Vả lại chuyện này cuối cùng cũng không giấu nổi, tin tức vẫn bị lộ ra ngoài.

Ngay khi Tô Minh Kiệt gặp chuyện, cha mẹ hắn ta lập tức kéo đến đây, định chặn đường Tô Lạc Duyệt, nhưng đã bị giữ lại từ ngoài cổng.

Tuy không gặp được Tô Lạc Duyệt, nhưng hai người vẫn bị đám paparazzi đánh hơi được tin chạy đến chụp được.

Thậm chí Tô Khang Bình — người cha mà Tô Lạc Duyệt đã đoạn tuyệt quan hệ — còn chấp nhận trả lời phỏng vấn, mắng bà bất hiếu, muốn lợi dụng điều này để ép bà giúp Tô Minh Kiệt thoát tội. Bao nhiêu năm trôi qua mà ông ta vẫn không hề tỏ ra hối cải.

May mắn là họ đã chuẩn bị sẵn từ trước—

Dù là đạo diễn Hứa hay chính Tô Lạc Duyệt, cả hai đều có kinh nghiệm xử lý truyền thông vô cùng tốt, mà sự việc lần này, bản thân họ là nạn nhân, không hề phải lo lắng dư luận sẽ nghiêng về bên nào.

Vả lại Tô Lạc Duyệt chẳng qua là không muốn nhắc lại chuyện cũ, không muốn dính dáng gì đến quá khứ, chứ không có nghĩa là bà sẽ để mặc Tô Khang Bình dùng tình thân để đe dọa hay trói buộc mình.

Hơn nữa, những lời lẽ của Tô Khang Bình vốn đã vô lý.

Tô Minh Kiệt làm chuyện xấu, phẩm chất tồi tệ, khiến ai cũng căm ghét. Trên mạng đầy rẫy lời mắng chửi, thậm chí còn lấn át cả Phú Thái Ninh. Việc Tô Khang Bình nói ra chỉ như hất thêm một nồi nước sôi vào dầu nóng, càng khiến dư luận bùng nổ.

Sợ chẳng cần Tô Lạc Duyệt ra mặt, hai người họ đến cuối cùng cũng chỉ có thể xám xịt bỏ chạy.

Nhưng so với những phiền phức này, điều khiến người ta đau đầu nhất vẫn là sự “chú ý” mà vụ việc này gây ra.

Đây hoàn toàn không phải là điều đạo diễn Hứa mong muốn.

Phim còn chưa quay xong mà đã bị chú ý như vậy, đúng là phiền chết đi được.

Điều này khiến Tô Lạc Duyệt cảm thấy rất áy náy, bà nghĩ chi bằng tạm ngưng phần quay của mình, đợi dư luận lắng xuống rồi tính tiếp.

Nhưng còn chưa kịp quyết định, thì tin tức trên mạng đã nhanh chóng bị dập xuống, sự chú ý cũng rất thuận lợi bị chuyển sang chuyện khác. Nghe nói là do chính Thẩm Tùng Quốc đích thân ra mặt xử lý.

Khi nhắc đến chuyện này qua điện thoại, cả Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu đều thấy khó tin.

Thẩm Minh Châu còn tặc lưỡi một tiếng: “Lần này không ngờ ba lại nhanh như vậy."

Tô Lạc Duyệt mỉm cười: "Khi về phải cảm ơn ba thật tốt mới được.”

Hai người trò chuyện thêm vài câu, tâm trạng đều khá tốt.

Nhưng mà…

Giọng Thẩm Minh Châu bỗng trầm xuống: “Ba còn nói với anh một chuyện nữa.”

“Chuyện gì vậy?”

“Là về người thân của Sơ Sơ…”

Tô Lạc Duyệt bất giác nín thở, giọng trở nên khàn đặc: “Có… có tin gì rồi sao?”

“Ừ, đã tra được một vài manh mối.”

Thẩm Minh Châu hít sâu một hơi, thở dài rồi mới nói tiếp: “Em cũng biết mẹ ruột của Sơ Sơ, Hạ Tinh Nguyệt, còn có một người em trai ruột. Chỉ là người em trai đó lúc trẻ không rõ tung tích, không biết đã đi đâu.”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 79


“Nhưng gần đây có tra ra được, em trai ruột của Hạng Tinh Nguyệt – Hạng Tinh Hà, hình như lúc trước đã ra nước ngoài.”

“Chẳng trách trước đó vẫn không tra ra được tin tức gì, sau này phải bảo người mở rộng phạm vi tìm kiếm hết lần này đến lần khác, mới có thể tra ra được chút manh mối… nhưng khi lần ra được tin Hạng Tinh Hà ra nước ngoài thì lại đứt gánh giữa đường.”

“Nhưng… nghĩ lại thì, tìm được Hạng Tinh Hà chỉ là chuyện sớm muộn.”

Nhắc đến chuyện này, Thẩm Minh Châu cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Thật ra những thông tin kiểu này, chỉ cần lần theo đầu mối thì sớm muộn cũng có thể tìm ra được.

Có thể sẽ tốn chút công sức, nhưng dù đầu mối có bị đứt gãy, cuối cùng cũng sẽ lần ra, không đến nỗi mất quá nhiều thời gian.

Huống chi lần này còn là tìm người cụ thể tên là Hạng Tinh Hà.

Nhưng lần này, tìm kiếm lại cực kỳ vất vả.

Giống như có ai đó cố tình giấu đi đầu mối vậy.

May là cuối cùng cũng tìm ra được tin tức.

Chỉ là tin tức này đối với họ thì cũng không biết nên nói là tốt hay xấu, tóm lại là cảm xúc trong lòng lẫn lộn.

Đặc biệt với Tô Lạc Duyệt, Thẩm Sơ là do chính tay bà chăm sóc suốt thời gian qua, nghĩ đến việc có thể phải chia xa, làm sao mà có thể bình tĩnh và dễ dàng chấp nhận được? Bà thật sự không muốn chấp nhận điều đó.

“Anh nói xem, liệu cậu ruột của bé cưng có để bé cưng ở lại với chúng ta không?”

Tô Lạc Duyệt nghĩ đến là đã thấy hoang mang: “Dù sao đi nữa, chắc chắn bé cưng cũng luyến tiếc chúng ta mà, đúng không?”

“Chỉ cần bé cưng không muốn rời đi, cho dù có tìm được Hạng Tinh Hà thì—

“Nhưng họ mới là người thân có quan hệ huyết thống.”

Thẩm Minh Châu lại thở dài lần nữa: “Dù nói thế nào, chúng ta cũng không có đủ tư cách để ngăn cản...”

“Đừng nghĩ nhiều nữa, cứ chờ tìm được người rồi hãy tính tiếp.”

“Em cũng biết mà, Sơ Sơ là một đứa bé lanh lợi, luôn có suy nghĩ riêng của mình, đến lúc đó cứ xem Sơ Sơ chọn thế nào thôi.”

“Chúng ta chỉ có thể tôn trọng.”

Nói đến mức này, Tô Lạc Duyệt cũng chỉ có thể tự mình trấn tĩnh lại.

Bà sao có thể không hiểu lời Thẩm Minh Châu nói là đúng.

Chỉ là bà cần thời gian để chấp nhận, cũng cần chuẩn bị tâm lý từ sớm.

Tuy trong lòng Tô Lạc Duyệt luôn hy vọng – cả nhà họ sẽ mãi như hiện tại, không có bất cứ thay đổi nào, nhưng bà không thể ngăn cản bé cưng nhận lại người thân ruột thịt của mình, nếu không sau này bà còn mặt mũi nào đối diện với Sơ Sơ?

Vậy nên, chỉ còn biết cầu mong mọi chuyện sẽ thuận theo ý bà.

“Chuyện này, đừng nói cho mấy đứa nhỏ biết vội.” – Tô Lạc Duyệt khẽ nói.

Hiện tại bọn trẻ ở chung với nhau không tệ, bà không muốn làm lộ tin tức này quá sớm. Dù việc chia ly là chuyện sớm muộn, nhưng ít nhất hiện giờ hãy để tụi nhỏ được vô tư vô lo một chút.

“Anh biết rồi, yên tâm đi.”



Cuộc trò chuyện giữa Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu, Thẩm Sơ và Thẩm Sóc bọn họ đều không hề hay biết.

Lợi dụng thời gian nghỉ, mấy đứa nhỏ vừa có cơ hội trải nghiệm đóng phim, lại còn giải quyết được “vấn đề tiềm ẩn” của bộ phim, hai ngày này trôi qua phải nói là “quá đỗi tuyệt vời”, đến nỗi có cảm giác như không phải chỉ là hai ngày – vì mọi thứ diễn ra quá đỗi trọn vẹn.

Nhưng dù có tuyệt vời và trọn vẹn đến đâu, thì rồi cũng phải kết thúc.

Nhất là bọn họ còn phải đi học.

Tuy nhiên, vì lần leo núi trước đó không hoàn thành nhiệm vụ của ông Triệu, nên ông cụ bảo, đợi về rồi sẽ gọi mấy đứa nhóc đến học bù, tiện thể trong thời gian này tranh thủ hoàn thành luôn mấy bài tập đã giao trước đó!

Thật chẳng chừa chút “tình cảm” nào cả.

Hơn nữa ông cụ còn cho thêm cả thông tin liên lạc, nói là để có thể thúc ép họ mọi lúc.

Nhóc mập là người đầu tiên bị “kết bạn”.

Đồng hồ thông minh thì sao? Vẫn kết bạn được như thường!

Không chỉ có Triệu Đức Sinh, mà cả Triệu Hân Du và Giản Hành cũng đều kết bạn với bọn họ.

Dù sao cũng có thể xem là tình cảm “cách mạng”.

“Anh hẹn với chị Duyệt rồi, đợi quay phim xong sẽ đến nhà em chơi.”

Giản Hành vừa nói, vừa nhéo má Thẩm Sơ: “Đến lúc đó anh sẽ mua váy cho em mặc.”

Thẩm Sơ tức đến mức nắm tay Giản Hành định cắn, trong lúc giằng co thì nhóc mập móc ngón tay vào cái vòng tay mảnh kia, làm Giản Hành sợ tới mức vội vàng nhấc cổ tay lên, tay kia còn giữ lấy bàn tay béo múp của Thẩm Sơ nói—

“Đừng có làm hỏng đấy.”

“Cái này là gì thế?”

Thẩm Sơ thò đầu lại gần, vốn dĩ đã tò mò về thẻ bài nhỏ trên sợi dây chuyền đó từ lâu, trên đó còn có chữ nữa.

Giờ mới nhìn rõ, hóa ra chỉ là một chữ X.

Nhóc mập thầm nghĩ: Anh Giản Hành tự luyến ghê.

Xem xong liền đẩy tay ra—

Được rồi, tránh ra đi.

Đúng kiểu “mặc quần vào là đi liền”.

Khiến Giản Hành lại đuổi theo nhéo mặt cậu mấy cái.



Thẩm Sơ và mấy đứa nhỏ khác phải trở về đi học, còn Tô Lạc Duyệt thì phải ở lại để tiếp tục quay phim, nên không thể về cùng.

Nhưng tính toán một chút thì, vài hôm nữa là sinh nhật của Thẩm Dật và Thẩm Tùy, nên bà có thể xin nghỉ hai ngày để về nhà.

Sinh nhật của Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh thực ra chỉ cách sinh nhật của Thẩm Dật và Thẩm Tùy vài tháng, nên sau sinh nhật của Thẩm Dật và Thẩm Tùy, chỉ cần thêm vài tháng nữa là tới lượt họ.

Còn sinh nhật của Thẩm Sóc thì rơi vào mùa đông, cũng chỉ cách nhau vài tháng.

Cho nên nửa cuối năm của nhà họ Thẩm, có thể nói là hết lễ là lại tới sinh nhật, lúc nào cũng náo nhiệt tưng bừng.

Nhưng sinh nhật càng nhiều, thì việc tổ chức, chuẩn bị quà tặng cũng phải suy nghĩ kỹ càng, nhất là sinh nhật của Thẩm Dật và Thẩm Tùy ngay sau Tết Trung thu, không thể để bầu không khí tụt dốc được.

Huống chi, trước Tết Trung thu còn có bao nhiêu việc cần chuẩn bị.

Ví dụ như… mẫu giáo có biểu diễn văn nghệ!

——《 Thỏ ngoan ngoãn, Hằng Nga bay lên cung trăng》

Đây là tiết mục mà lớp Hoa Hướng Dương 1 sẽ biểu diễn. Trước tiên thì đúng là chuyện Hằng Nga bay lên cung trăng có liên quan đến Tết Trung thu, nhưng “thỏ ngoan ngoãn” và “Hằng Nga bay lên cung trăng” thì liên quan gì đến nhau?

Tuy Hằng Nga đúng là có nuôi một chú thỏ, nhưng lớp Hoa Hướng Dương 1 có thể có tận hai con!
 
Back
Top Bottom