Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 50


Tuy nhiên, cậu vẫn yên tâm hơi sớm…

Mẹ cậu thì không đến thật, nhưng hai "người nhỏ" từng tham gia chương trình giải trí kia thì lại có mặt!

Sau khi học sinh tiểu học đến, sự xuất hiện của Thẩm Dật và Tề Nguyên An lập tức làm dấy lên một làn sóng bàn tán rì rào như tiếng dế kêu… Ồ, bạn nói bạn chưa xem chương trình giải trí hot rần rần mùa hè vừa rồi à?

Nhân vật chính đang ở đây nè, để tôi phổ cập kiến thức cho bạn!

"Có ảnh là có sự thật"!

Hơn nữa, Thẩm Sơ còn để ý thấy, sau khi Tề Nguyên An đến, nhân viên đi cùng Chung Uyển – mẹ hắn ta – dường như còn livestream nữa… Dù có thể mẫu giáo đã dặn dò trước nên camera không chiếu vào những người không liên quan, nhưng cũng không phải ai cũng bận tâm đến chuyện đó, đặc biệt là các bạn nhỏ, thậm chí còn háo hức “chạy đến góp vui”.

Cả sân trở nên náo nhiệt, lớp Hoa Hướng Dương 2 trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Tề Nguyên Tư còn liên tục liếc sang bên này, sau khi chạm mắt với Thẩm Sơ thì ưỡn ngực tỏ vẻ đắc ý.

“……”

Cậu nhóc mũm mĩm chép miệng, cái gì vậy, biểu cảm kênh kiệu thấy ghét.

Lũ nhóc lớp Hoa Hướng Dương 1 cũng muốn đi xem ngôi sao!

Phải nói, sức hấp dẫn của ngôi sao đúng là lớn thật, có vài đứa còn ngọ nguậy không yên, cứ ngó nghiêng nhìn sang lớp bên, bảo sao Tề Nguyên Tư không đắc ý cho được. Nếu có đuôi chắc nó đã vểnh tít lên trời rồi.

Anh trai cậu ta, mẹ cậu ta, đều là ngôi sao nổi tiếng!

Tề Nguyên An cố tỏ ra chín chắn, nhưng bị bao ánh mắt vây quanh nhìn ngắm thì cũng không tránh khỏi lâng lâng, dù gì cũng còn nhỏ, đột nhiên trở thành “tiêu điểm”, được chào đón thế này, ai mà không có chút xao động?

“Anh của cậu là ‘ngôi sao’, anh của Thẩm Sơ cũng là, tớ biết anh cậu ấy, tớ từng thấy trên tivi rồi! Ủa? Không đúng, anh Thẩm Sơ đang ở kia kìa! Anh ấy cũng từ tivi bước ra rồi!”

Một đứa chỉ tay về phía bên kia – nơi Thẩm Dật đang cùng Thẩm Tùy thái rau cắt thịt, cũng có vài đứa nhỏ vây quanh.

Chỉ là không đông lắm, mà không hiểu sao, biểu cảm của Thẩm Dật trông cứ như đang không vui.

Bên này thì đang bàn tán rôm rả —

“Sao anh của Thẩm Sơ lại để tóc dài vậy? Không phải chỉ con gái mới để tóc dài sao?”

“Con trai sao lại để tóc dài?”

“Anh của Thẩm Sơ lạ thật đó, con trai sao lại để tóc dài?”

……

Một chủ đề mới mẻ vừa được nhen nhóm, lập tức lan rộng —

Mà trẻ con thì khó kiểm soát âm lượng…

Không chỉ Thẩm Sơ nghe thấy, cả phòng livestream của Chung Uyển cũng nghe thấy.

Vô tình, Chung Uyển liếc mắt ra hiệu với nhân viên cầm điện thoại livestream bên cạnh, người kia hiểu ý, vừa giới thiệu việc Chung Uyển đang giúp con làm việc, vừa kín đáo dẫn dắt chủ đề sang cuộc trò chuyện của bọn trẻ —

Thế là khán giả livestream cũng bắt đầu bàn luận chuyện Thẩm Dật để tóc dài.

Thật ra, ngay từ khi chương trình phát sóng, chủ đề này đã gây tranh cãi không ngớt.

Nhưng Tô Lạc Duyệt chưa từng lên tiếng trả lời, Thẩm Dật đương nhiên cũng không. Hồi đó, khi Tô Lạc Duyệt tái xuất, fan của bà nhiệt huyết hơn bao giờ hết, cực kỳ mạnh mẽ. Thêm vào đó, chủ đề “thiếu gia thật – giả nhà họ Thẩm” lại càng lấn át tất cả, nên chuyện Thẩm Dật để tóc dài vừa ló đầu ra đã bị đè bẹp ngay, chẳng ai nhắc nữa.

Nhưng giờ đây, rõ ràng là “tro tàn lại cháy”, độ thảo luận lại tăng vọt.

Thẩm Sơ vừa nghe, vừa nheo mắt.

Sau đó cậu đảo mắt trái phải, rồi chìa tay túm lấy một bím tóc của bé gái bên cạnh.

Cô bé hét “Á” một tiếng, quay đầu trừng Thẩm Sơ, phụng phịu nói: “Thẩm Sơ cậu thật đáng ghét!”

Tạ Thời Minh cũng ngẩng lên nhìn Thẩm Sơ, động tác trong tay chậm lại.

Cô bé này tên là Thư Đồng Đồng, cũng học lớp Hoa Hướng Dương 1, tóc tết thành hai bím to, bình thường rất quý mái tóc của mình, nghe nói đó là tóc mẹ cô bé nuôi từ khi cô bé còn trong bụng mẹ!

Cho nên giờ bị Thẩm Sơ giật tóc, cô bé tức lắm, bĩu môi không vui.

Dù Thẩm Sơ có đáng yêu như hải ly hồng Loopy mà cô bé thích cũng không được!

May mà Thẩm Sơ không biết trong mắt Thư Đồng Đồng, cậu trông giống con hải ly mập màu hồng kia, không thì chắc cậu đã không thể nói nổi… Nhưng mà giống thật, nhìn cái vẻ cười toe toét khoe hàm răng trắng tinh kìa.

Nhóc mập bị mắng mà vẫn cười hì hì, rồi thò đầu lại gần: “Đồng Đồng à, cậu quý mái tóc của mình lắm đúng không? Bím tóc dài ghê, cắt đi thì tiếc lắm nhỉ?”

“Tất nhiên rồi!”

Thư Đồng Đồng như một con báo tuyết con đầy cảnh giác, ôm lấy tóc mình, trừng mắt với Thẩm Sơ, tự hào nói: “Cậu biết không, tóc tớ dài được như vậy là rất khó đấy! Từ trong bụng mẹ là đã bắt đầu nuôi rồi!”

Nên sao có thể cắt được! Rụng một sợi thôi cũng xót cả nửa ngày!

“Ồ, ra vậy à…”

Thẩm Sơ làm vẻ mặt như đã hiểu, rồi nghiêng đầu nói: “Nhưng có người để tóc dài là để cắt đi đấy.”

Cái gì? Có chuyện thế sao?!

Không chỉ Thư Đồng Đồng trợn tròn mắt, mấy đứa xung quanh cũng đổ dồn ánh mắt nhìn sang —

Thời buổi này, con gái cắt tóc thì khóc, con trai mà phải cắt tóc cũng khóc, giờ lại nghe nói có người để tóc dài là để cắt, khiến nhiều đứa cảm thấy mới lạ, khó hiểu!

Trời ơi, kể nghe thử coi nào, là chuyện gì vậy!

Tạ Thời Minh ở bên cạnh thở dài, nghĩ bụng: mỗi lần tới mấy vụ như thế này, hắn lại có ảo giác, giống như khi còn nhỏ cùng ba đi qua cầu vượt nhìn thấy mấy người cầm tờ rơi gào thét tuyên truyền…

Đến cả Thẩm Tùng Quốc cũng xoa cằm, nhìn thấy đám trẻ con tự nhiên tụ tập quanh Thẩm Sơ, vừa “ồ” vừa “à”, nghĩ thầm thằng bé này được đấy, sau này có khi vào được bộ phận tuyên truyền của tập đoàn Thẩm thị?

Xem cái năng lực “kích động” này mà coi, đỉnh thật.

Phía bên kia.

Thẩm Tùy từ nãy giờ nghe Thẩm Dật lẩm bẩm lải nhải, rốt cuộc không chịu nổi nữa, đập một phát vào đầu anh ta: “Anh có thể yên lặng chút được không? Làm việc mà cái miệng cũng không ngừng…”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 51


“Anh, không, vui, chút nào!”

Thẩm Tùy ngửa đầu nhìn trời: “Ý em là, cái điều khiến anh không vui——”

Còn chưa nói xong thì đã nghe thấy Thẩm Sơ hét to một tiếng——“Anh hai!”

Hai người cùng nhau quay đầu, chỉ thấy Thẩm Sơ đang ra sức vẫy tay, chủ yếu là vẫy với Thẩm Dật, gọi Thẩm Dật qua. Thẩm Tùy liền đẩy Thẩm Dật một cái, ra hiệu——đừng lải nhải với em nữa, mau đi đi.

Thẩm Dật hừ một tiếng, không vui đi qua.

Gọi anh ta làm gì?

Vừa qua, đã nghe nhóc mập mở miệng——

“Anh hai, mấy bạn này đều muốn làm quen với anh! Còn muốn nhìn tóc của anh nữa…”

Vừa nghe xong, sắc mặt Thẩm Dật liền trầm xuống.

Anh ta nghiến răng bóp má phúng phính của Thẩm Sơ, hạ giọng nói: “Em cũng muốn giống đứa bên cạnh, lấy anh làm công cụ để thỏa mãn lòng hư vinh của em sao? Đúng là ngu ngốc! Em học gì không học, lại học cái trò này?!”

“Ái da!”

Thẩm Sơ hất tay Thẩm Dật đang bóp má mình ra, chống nạnh ra vẻ mất kiên nhẫn——

“Anh hai đừng nói chuyện vô nghĩa nữa!”

“Em đây là đang tạo cơ hội cho anh thể hiện đó! Anh xuất sắc như vậy, làm sao có thể không ai chú ý được!”

Thẩm Sơ vừa nói vừa đẩy Thẩm Dật vào đám trẻ con: “Mau lên, em cho anh cơ hội thể hiện đó, nói chuyện cho đàng hoàng, đừng làm mất mặt em đó!”

Nói rồi, Thẩm Sơ kéo Tạ Thời Minh chạy qua chỗ Thẩm Tùy, cùng nhau cắt rau cắt thịt.

Còn lại Thẩm Dật đứng im tại chỗ, khoanh tay nhìn một vòng mấy đứa nhóc chỉ cao tới vai anh ta.

Tâm trạng, không được vui cho lắm!

Còn chưa kịp mở miệng thì đã có đứa giơ tay muốn chạm vào tóc anh ta!

Thẩm Dật vừa định cau mày——

“Anh ơi, anh là thiên thần sao?”

“Gì cơ?”

Thẩm Dật ngẩn người, còn tưởng mình nghe nhầm.

Anh ta nhìn về phía cô bé vừa lên tiếng, gương mặt tròn tròn, đôi mắt to tròn đang ngẩng đầu nhìn anh ta, phía trước còn có hai bím tóc dài buông xuống. Ánh mắt nhìn anh ta cực kỳ ngưỡng mộ, như thể đang nhìn một nhân vật khó lường vậy.

“Anh để tóc dài là để cắt hiến tặng cho các bạn nhỏ bị ung thư à?”

“Thẩm Sơ nói rồi, các bạn nhỏ bị ung thư sau khi hóa trị sẽ bị rụng hết tóc, nên anh để tóc dài là để cắt làm tóc giả tặng họ. Thẩm Sơ bảo anh là thiên thần đó.”

“Giống như những người nhận nuôi chó hoang mèo hoang vậy, họ cũng là thiên thần.”

“Đúng vậy, anh giỏi thật đó.”

“Anh ơi chúng ta có thể làm bạn không? Anh đẹp trai quá trời luôn.”

Lũ trẻ ríu rít, Thẩm Dật há miệng mà không nói được lời nào.

Anh ta bất giác quay đầu nhìn nhóc mập phía bên kia – người luôn muốn cầm dao, nhưng bị Thẩm Tùy cản lại, đang phụng phịu bĩu môi không vui, còn muốn sai Tạ Thời Minh đánh lạc hướng nhưng tiếc là Tạ Thời Minh cũng giúp Thẩm Tùy cản cậu lại…

Sao nhóc mập đó biết được?

Hình như anh ta còn chưa từng nói chuyện này với ai…

Nhóc mập đó nói anh ta là thiên thần sao?

Thẩm Dật lại chớp chớp mắt, thấy sống mũi cay cay, mắt cũng cay cay, rồi tóc bị những đứa trẻ xung quanh nhẹ nhàng sờ vào, như thể rất quý giá, khiến anh ta càng không biết nên làm gì mới phải.

Một bên, Thẩm Tùng Quốc nghe từ đầu tới cuối, cũng không biết lúc này trong lòng có cảm giác gì.

Ông không khỏi nghi ngờ chính mình – phương thức giáo dục trước kia liệu có phải đã sai? Lúc Thẩm Dật bắt đầu để tóc dài không chịu cắt, ông thậm chí còn chưa hỏi lý do đã mắng cho một trận…

Nếu không phải Thẩm Dật kiên trì, e là đã bị ông ép cắt từ lâu rồi.

Thẩm Tùng Quốc liếc nhìn cậu nhóc mũm mĩm bên kia, không khỏi để tay lên ngực tự hỏi, ông vậy mà lại không tri kỷ cẩn thận bằng một cục bột tròn tròn, không biết cậu đã nghe từ đâu mà biết được lý do Thẩm Dật để tóc dài.

Thẩm- tự mang bàn tay vàng- Sơ lúc này đang làm loạn lên – cậu chỉ muốn cắt cà rốt thôi mà! Dao nhựa mẫu giáo cho đâu có sắc, lại còn rất dễ cầm với trẻ con, cậu lớn như vậy, chẳng lẽ còn có thể cắt vào tay chắc?!

Nhóc mập vừa muốn cầm dao bên này thì bị Thẩm Tùy giữ tay lại, bên kia cũng vậy.

Thẩm Tùy giữ chặt hai bàn tay mũm mĩm của Thẩm Sơ, như thể muốn cố định cậu luôn trên mặt đất, không cho nhóc mập nhúc nhích, thấy cậu phụng phịu bĩu môi thì liền chuyển hướng: “Em đã làm gì vậy?”

Nói xong, khẽ hất cằm về phía Thẩm Dật——

“Vậy mà có kiên nhẫn đứng đó, tâm trạng còn có vẻ khá tốt.”

“Đương nhiên rồi.”

Thẩm Sơ ưỡn b* ng*c nhỏ, mặt đầy vẻ “em là ai cơ chứ”——

“Hai hôm nay anh hai không phải không vui sao, vừa rồi vẫn luôn có người nói tóc anh ấy dài này nọ, em liền dùng chút mưu mẹo, giúp anh ấy giải quyết vấn đề phiền não này thôi, dễ ợt à.”

Nói rồi, Thẩm Sơ lại có biểu cảm “mau khen em đi, mau khen em đi”.

Tạ Thời Minh ở bên xoa đầu Thẩm Sơ, thấy cậu hưởng thụ nheo mắt lại, không khỏi xoa thêm mấy cái nữa.

Còn Thẩm Tùy thì nghiêng đầu——

“Anh ấy buồn vì bị người ta để ý việc để tóc dài à?”

“Hả? Không phải sao?”

Thẩm Sơ cũng nghiêng đầu theo.

Từ lúc đi câu về vẫn luôn không vui, còn không chịu thừa nhận, nhưng thực tế là đã buồn suốt hai ngày rồi.

“Buồn thì đúng là có buồn, một phần cũng là do có người khác vẫn luôn nói về việc anh ấy để tóc dài, nhưng mà…”

Thẩm Sơ: “Nhưng cái gì?”

Thẩm Tùy nhìn cậu: “Nhưng điều anh ấy thật sự không vui, là vì mọi người chỉ chú ý tới tóc anh ấy, không chú ý đến bản thân anh ấy, dùng lời anh hai vẫn luôn lẩm bẩm thì là——”

“Anh ấy đẹp trai như vậy, vậy mà người ta chỉ bàn tán chuyện anh ấy để tóc dài.”

Tạ Thời Minh: “…”

Cho nên trọng điểm là đây sao?!

Đừng nói Tạ Thời Minh nghe xong cũng phải cạn lời, Thẩm Sơ thì đơ toàn tập luôn——cho nên anh hai cậu! Suốt hai ngày nay cứ lầm lầm lì lì, cảm xúc không tốt, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm không cho ai nghe thấy, hóa ra là vì chuyện này!
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 52


——Thì ra chỉ vì người ta chú ý đến việc anh ấy để tóc dài chứ không phải vì anh ấy đẹp trai?!!

Trời ơi ông trời ơi, đây là tên tự luyến từ đâu rơi xuống thế này, mau thu hồi lại đi!!

Thấy nhóc mập vẻ mặt khó tin nhìn mình, Thẩm Tùy không khỏi thở dài. Thế nên tại sao anh lại muốn đuổi Thẩm Dật đi chứ? Bởi vì tên kia không muốn người khác nghe thấy mấy lời lẩm bẩm của mình, nên cứ kè kè bên tai anh than thở suốt.

Anh đâu phải thùng rác!

Cái gì mà “Anh đẹp trai thế này, chẳng lẽ người ta không nên vì anh đẹp trai hơn họ mà không chơi với anh?”

“Đúng là một lũ thiếu hiểu biết, tóc đen thì có gì để nói, anh đẹp rạng rỡ thế này, sao không chói mù mắt họ chứ, họ không thấy anh đẹp thế này sao?!”

“Anh rõ ràng là người giống mẹ nhất, sao chẳng ai chú ý đến chuyện này, đúng là sai trọng tâm quá rồi!”

“Anh đẹp như vậy, anh đẹp như vậy…”

Thẩm Tùy muốn phát điên luôn!

Lớp bên cạnh, Tề Nguyên An và Tề Nguyên Tư cũng nghe được chuyện bên này, bao gồm cả lý do tại sao Thẩm Dật lại để tóc dài…

Trẻ con mà, không kiểm soát được âm lượng, cứ như có loa phóng thanh vậy, truyền miệng một hồi, rất nhiều người đều nhìn về phía Thẩm Dật. Bên phía livestream của Chung Uyển vốn đã âm thầm theo dõi, giờ thì hay rồi, âm thanh cũng bị thu hết vào.

Thế là, lời khen dành cho Thẩm Dật không ngớt, ngay cả Chung Uyển cũng phải gượng cười khen vài câu, sau đó vội vàng chuyển góc máy.

So với được khen về vẻ đẹp nội tâm, rõ ràng Thẩm Dật thích được khen ngoại hình hơn, ở bên kia cười ha ha cực kỳ vui vẻ, thu về một đám fan nhí chính hiệu, sau đó còn hăng hái đi rửa sạch hết chỗ rau củ quả còn lại.

Thẩm Sơ sau khi hoàn hồn thì chỉ biết gật gù, trong lòng nghĩ: sau này muốn nhờ anh hai làm gì, chỉ cần khen anh ấy đẹp là được.

Dễ như ăn kẹo…

Thức ăn chuẩn bị cho chó mèo hoang rất đơn giản, chỉ cần rửa sạch, băm nhỏ, không cần chiên xào nấu nướng gì. Có loại nghiền nhuyễn, có loại để nguyên, sau khi xử lý xong là hoàn thành nhiệm vụ!

Dù đơn giản như vậy, lũ trẻ vẫn thấy rất vui.

Không xa Nam Hoành có một “Ngôi nhà lang thang”, chuyên thu nhận chó mèo hoang. Chỗ thức ăn làm xong sẽ được mang đến đó, mẫu giáo còn bố trí xe đưa đón, để đám nhỏ đích thân giao tận nơi.

Nghe nói còn muốn giúp dọn phân cho chó mèo nữa, đúng là một trải nghiệm trọn vẹn.

Trước khi xuất phát, Thẩm Sóc mới xuất hiện, chỉ là giữa hai hàng lông mày hơi nhíu lại, sắc mặt không tốt, anh ấy kéo Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh lại, cúi đầu dặn nhỏ: “Hai đứa đến đó rồi, không được chạy lung tung, biết không.”

Học sinh tiểu học thì không cần đi, giúp xong liền phải rời đi.

Thẩm Dật và Thẩm Tùy vốn cũng định đi theo những người khác, nhưng nghe thấy lời dặn của Thẩm Sóc thì dừng bước.

“Anh cả, có chuyện gì vậy?”

Thẩm Sóc trông có vẻ hơi do dự.

Lúc này Thẩm Tùng Quốc cũng không nói gì khi thấy Thẩm Sóc xuất hiện, ngược lại còn mở miệng hỏi đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại dặn dò hai đứa nhỏ kỹ thế?

Có ông nội lên tiếng, Thẩm Sóc cuối cùng cũng nói ra: “Hôm nay anh nghe có người nói, trên đường cậu ta đi học, phát hiện có một con vật nhỏ… bị ngược đãi đến chết.”

“Không rõ ai làm, bị vứt vào thùng rác bên đường. Sáng nay người thu gom rác phát hiện, thu hút rất đông người vây xem, cậu ta đi qua xem thử, nghe thấy người ta nói ‘Ngôi nhà lang thang’ vừa mới bị mất một chú mèo con mới nhặt về, vì mèo còn nhỏ, mấy hôm trước còn đi tìm nữa.”

Nói một hơi dài như thế, Thẩm Sóc dừng lại một chút, rồi mới tiếp tục: “Cậu ta cũng hỏi những người bên ‘Ngôi nhà lang thang’. Mấy con mới nhặt về, nếu chưa quen sống trong nhà, có thể sẽ bỏ trốn. Nếu chúng có thể tự sống ở bên ngoài, lại không bị bệnh hay thương tích gì, thì họ sẽ không bắt về nữa, chỉ cho ăn định kỳ ở vài nơi thôi.”

“Thế nên người bên đó cũng không chắc con mèo mới mất là tự chạy hay bị ai dụ hoặc bắt đi. Nhưng nghĩ kỹ lại thì phát hiện cũng có không ít chó mèo từng bỏ đi nhưng không thấy đâu nữa, bình thường đến chỗ cho ăn cũng không gặp lại nữa.”

Nghĩa là… gần “Ngôi nhà lang thang” có kẻ b**n th** chuyên hành hạ chó mèo?!!

Gì thế này! Ghê tởm thật!

Bảo sao sắc mặt Thẩm Sóc khi đến đây lại nghiêm trọng như vậy, thì ra là vì nơi đó xảy ra chuyện như thế.

Nhưng chẳng lẽ lại không đi…

Thẩm Sơ gật đầu, ôm lấy Tạ Thời Minh bên cạnh: “Em sẽ bảo vệ anh trai và ông nội!”

“Còn cả quản gia Chu nữa!”

Quản gia Chu cảm động ôm miệng: Tiểu thiếu gia!

Thẩm Tùng Quốc bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng khóe miệng lại không kìm được mà cong lên—lại là một trải nghiệm mới mẻ…

“Em mạnh miệng cái gì vậy.”

Thẩm Dật không nhịn được mà cà khịa, nhưng cà khịa thì cà khịa, lúc này tấm lòng của người anh trai đang dâng trào, nhìn cục bột tròn lại thấy dễ thương, chân cũng bước không nổi, hay là anh ta cũng len lén theo sau nhỉ?

Giờ ông nội hình như cũng dễ nói chuyện hơn rồi, mà anh ta thì cũng có thêm can đảm để chống lại “thế lực ác” rồi!

Thẩm Tùy lắc đầu, túm cổ áo Thẩm Dật—mấy trò “trốn học” thế này, sao lại làm lộ liễu thế được… với lại, bọn họ theo cũng chẳng có ích gì, chẳng lẽ đi làm vệ sĩ hai bên cho hai đứa nhỏ?

Thế thì ông nội còn phải tìm thêm người để trông chừng cả bọn họ nữa…

Cuối cùng, Thẩm Dật bị Thẩm Tùy túm cổ áo, lưu luyến rời đi. Thẩm Sóc cũng phải về lớp, chỉ còn lại đám nhóc mẫu giáo, dưới sự dẫn dắt của các cô giáo và phụ huynh, cùng lên đường đến “Ngôi nhà lang thang”.

Cơm trưa cũng sẽ ăn ở đó, xem như là một trải nghiệm mới.

Nói đến “Ngôi nhà lang thang”, ở thành phố B cũng được xem là một tổ chức dạng “chuỗi”, chuyên cứu trợ chó mèo ở các khu phố trong thành phố. Ngoài chó mèo ra, những loài động vật nhỏ khác, từ bay trên trời, bơi dưới nước, hay lưỡng cư—chỉ cần phát hiện, đều sẽ được cứu giúp và chăm sóc chuyên nghiệp.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 53


Quy mô của nơi này cũng khá lớn, thường ngày cũng hay có các hoạt động thiện nguyện phối hợp.

Ngay cổng vào của "Ngôi nhà lang thang" có treo rất nhiều khẩu hiệu tuyên truyền, chẳng hạn như: “Vạn vật có linh, nuôi thú phải cân nhắc kỹ, xin hãy nhận nuôi chứ đừng bỏ rơi, tôn trọng mạng sống, không có mua bán thì sẽ không có tổn thương”, v.v…

Trong khi lắng nghe “lời dạy bảo ân cần” của giáo viên, Thẩm Sơ lại có phần lơ đãng.

Vừa nãy nghe Thẩm Sóc nhắc đến, cậu quả thật nhớ ra trước kia khi còn nhỏ từng xảy ra chuyện như vậy.

Nhưng nhớ thì có nhớ, mà nhiều chi tiết cụ thể thì cậu lại quên sạch gần hết, dù sao cũng là chuyện của hơn mười năm trước, quá lâu rồi, nên giờ ký ức rất mơ hồ, chẳng thể nhớ nổi những tình tiết cụ thể.

Cậu thực sự rất muốn nhớ ra kẻ b**n th** đã ngược đãi chó mèo đó là ai, ở đâu, làm sao tìm được…

Nhưng mà nhớ không ra, thật sự không nhớ ra được!

Tạ Thời Minh đang đi thì thấy nhóc mập bên cạnh bỗng dưng bắt đầu ra sức kéo tóc, đầu tóc rối tung cả lên, trông chẳng khác nào một chú mèo béo vừa bị “đánh sập ổ”, vừa nhảy nhót vừa vung móng như muốn phát điên.

“Sao thế?”

Thẩm Sơ buông tay xuống, nét mặt có chút u oán.

Chuyện này biết giải thích sao đây.

Cái cảm giác rõ ràng có thể nhanh chóng tóm được tên b**n th** kia, nhưng vì không nhớ ra, nên chỉ đành mở to mắt nhìn hắn tiếp tục làm hại mấy bé chó mèo, khiến người ta vô cùng bất lực, bứt rứt đến phát điên, biết giải thích thế nào đây.

Không thể nói rõ, mà cũng chẳng thể bịa ra lý do nào hợp lý.

Haiz, không thể kể với ai, đành phải tự mình kìm nén.

Tiếp tục cố nhớ thôi!

Vì sao Thẩm Sơ lại để tâm đến vậy?

Ngoài việc không thể trơ mắt nhìn chuyện như vậy tiếp tục diễn ra, còn vì cậu nhớ mang máng là thú cưng của một đứa trẻ ở lớp nào đó khi ấy cũng từng bị hại, sau chuyện đó, trường mẫu giáo suýt nữa phải đóng cửa, đâu phải chuyện nhỏ.

Vậy nên tất nhiên là phải giải quyết càng sớm càng tốt.

Nhưng dù trong đầu vẫn đang lo nghĩ, việc cần làm thì cậu cũng không lơ là.

Vừa bước vào “Ngôi nhà lang thang”, Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh không ngờ lại gặp được người quen — chính là thầy dạy nhạc của hai người, Nhan Dương và Sư Bá Hoa, hai sư huynh đệ cũng đang ở đây!

Nhan Dương vốn đã rất thích trẻ con, không chỉ vậy, anh còn đặc biệt yêu động vật nhỏ, nên thường kéo sư huynh đến đây l*m t*nh nguyện, giúp chăm sóc chó mèo, có khi còn nhờ sư huynh thổi một khúc nhạc cho các bé động vật nghe nữa.

Anh cũng muốn tự mình thổi một khúc —

Nhưng mỗi lần thổi, là chó mèo lại đồng loạt nhảy dựng lên, cùng nhau kêu loạn cả lên…

Khi đó “Ngôi nhà lang thang” không còn là nơi yên tĩnh nữa mà biến thành “La La Land” phiên bản nhiễu âm cực đại.

Thế nên dù có tài, Nhan Dương cũng đành bó tay chẳng thể phát huy.

Hai người vốn định rời đi, kết quả lại thấy Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh, còn có Thẩm Tùng Quốc và quản gia Chu. Gặp được người quen, lại còn là bậc trưởng bối, tất nhiên phải đến chào hỏi, thế là Nhan Dương và Sư Bá Hoa bước lại gần.

Rõ ràng vụ ngược đãi mèo sáng nay đã lan truyền.

Ở đây cả buổi sáng, Nhan Dương và Sư Bá Hoa cũng đã nghe nói.

“ 'Ngôi nhà lang thang' đã báo công an rồi, cũng đã ghi lời khai. Buổi sáng có cảnh sát đến hiện trường điều tra, nhưng không tìm thấy manh mối gì. Camera cũng không quay được, rõ ràng kẻ đó rất cảnh giác, lại còn ngông cuồng, chắc chắn là có sự chuẩn bị trước khi ra tay."

Sau khi Sư Bá Hoa trò chuyện xong với Thẩm Tùng Quốc, Nhan Dương thở dài.

Anh từng nghe người ta miêu tả chú mèo nhỏ ấy thảm thế nào, nghĩ đến vẫn thấy giận, rồi ngồi xuống, xoa đầu Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh: “Dạo này khu này e là không an toàn, cảnh sát cũng nói, không loại trừ khả năng tên đó sẽ chuyển mục tiêu từ chó mèo sang người, nhất là trẻ nhỏ.”

“Vì vậy, hai đứa tuyệt đối không được chạy lung tung đâu nhé.”

Thẩm Sơ cũng thở dài kiểu người lớn, thì thào: “Không biết đến bao giờ mới bắt được hắn…”

“Haiz, mà bắt được thì có thể như thế nào? Trong nước ta hiện chưa có luật cụ thể về hành vi ngược đãi động vật – không có quy định rõ sẽ bị xử thế nào, bị phạt bao nhiêu, nên nhiều người cứ thế mà lộng hành. Nếu không nhờ mạng xã hội phát triển, sợ bị đăng bài bêu riếu, rồi bị cư dân mạng ‘chửi cho sấp mặt’, thì e là có người còn chẳng buồn che giấu.”

“ 'Ngôi nhà lang thang' này nhận nuôi đủ loại động vật nhỏ, thật ra rất nhiều trong số đó là bị người ta vứt bỏ.”

“Dù ngoài kia có nhiều khẩu hiệu tuyên truyền như vậy, cũng chẳng mấy ai để tâm.”

Nói xong, Nhan Dương lại xoa đầu Thẩm Sơ, rồi đứng dậy.

Anh và Sư Bá Hoa còn có việc phải làm, nên sau khi chào hỏi xong, liền tạm biệt Thẩm Tùng Quốc.

Cho hai người rời đi, Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh tiếp tục công việc còn đang dang dở — dọn phân cho chó mèo.

Đúng là “nhiệm vụ gian nan”, nếu không nhờ được "gieo mầm sứ mệnh", không biết bao nhiêu đứa nhỏ đã bỏ cuộc rồi, nhưng dù vậy, vẫn có không ít đứa cố kéo cha mẹ làm thay.

Tất nhiên Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh không để Thẩm Tùng Quốc động tay, ngay cả quản gia Chu cũng chỉ đứng bên cạnh. Hai người nhìn hai đứa nhỏ tất bật như những chú bọ hung đang lăn phân, nét mặt không hẹn mà giống hệt nhau — đầy vẻ tự hào.

— Nhìn xem hai đứa nhỏ nhà chúng ta kìa!

Chăm chỉ biết bao!

Thẩm Sơ thì không biết.

Nếu cậu biết hôm nay mình vừa là “hải ly Loopy màu hồng”, vừa là “bọ hung lăn phân”, chắc cậu phát điên mất!

Nhưng có một người lại khiến Thẩm Sơ rất bất ngờ, dọn phân cực kỳ trơn tru mượt mà.

Thẩm Sơ không nhịn được quay sang nhìn người đó.

Tề Nguyên Tư à… thật không ngờ đấy.

Khom lưng, ưỡn mông, tay cầm xẻng nhỏ quét nhẹ một phát, cả quá trình diễn ra cực kỳ mượt ~~~

Nếu nhìn kỹ hơn thì — từ dáng khom lưng ưỡn mông, đến góc nghiêng khi lia xẻng, đúng là nhắm trúng từng cục một cách chính xác tuyệt đối, cực kỳ thành thục!

Ước chừng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như thế, nếu xếp đống phân đã hốt được thành chồng, chắc cũng cao đến nửa người của Tề Nguyên Tư rồi ấy chứ.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 54


Thẩm Sơ nhìn một lúc, đột nhiên đưa bàn tay mũm mĩm lên gãi cằm.

Sao nhìn kiểu gì, cậu cũng thấy trong nhà Tề Nguyên Tư giống như có nuôi chó vậy?

Nhà cậu ta nuôi chó sao?

Chứ nếu không thì sao lại thành thạo đến thế…

Đang nghĩ ngợi, thì thấy Tề Nguyên Tư quay đầu lại, cùng cậu đối mắt.

Tên nhóc đó lập tức nheo mắt, hất cằm lên —

Vẻ mặt kiểu “nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy ai xúc phân giỏi thế này à” — ánh mắt nhìn tới đầy vẻ khinh thường, kiểu như đang ganh đua đến mức ngay cả xúc phân cũng không buông tha…

Thẩm Sơ cạn lời, vừa định đáp lại ánh mắt ấy, thì đột nhiên một bóng người che trước mặt cậu.

Tạ Thời Minh đứng chắn trước mặt cậu, nhận lấy chiếc xẻng nhỏ trên tay cậu: “Em mệt rồi à? Hay là nghỉ một lát đi.”

“Hử?”

Thẩm Sơ nghiêng đầu khó hiểu.

Tạ Thời Minh: “Anh có thể dùng hai tay xúc cùng một lúc.”

“…”

Không phải Thẩm Sơ muốn nghỉ, chủ yếu là cậu muốn xem thử Tạ Thời Minh hai tay xúc phân cùng một lúc như thế nào… rồi cứ nhìn, lại phát hiện các bạn nhỏ khác như được tiêm máu gà, tốc độ xúc phân ngày càng nhanh…

Nhìn sang bên cạnh, vẻ mặt kiêu ngạo của Tề Nguyên Tư đã biến mất, vừa nhìn Tạ Thời Minh, vừa tăng tốc độ xúc phân.

Soạt soạt soạt, xúc xúc xúc…

Miệng mím chặt, mặt căng như sắp ra trận.

Trời ơi, đây là chuyện cần thi đấu sao?!

Thẩm Sơ trợn mắt há hốc mồm nhìn, trong lòng nghĩ — xúc phân mà cũng có thể khai phá ra nhiều tư thế đến vậy, tiềm năng của loài người đúng là vô hạn.

Tính hiếu thắng mà cũng có thể thể hiện ở những chuyện như thế này, ganh đua đến mức này, đúng là mở mang tầm mắt…

Trong “Ngôi nhà lang thang”, có rất nhiều chó mèo.

Vì các bé mẫu giáo tới đây, nên những con to được nhốt trong chuồng riêng, còn mấy con nhỏ thì được thả ra sân sau, tự do chạy nhảy trên bãi cỏ.

Một đám lông xù xù, chạy nhảy tưng bừng, chẳng mấy chốc đã lon ton đuổi theo vài đứa trẻ.

Nhờ vào làn gió "so bì nội bộ" đột nhiên nổi lên một cách kỳ quái, tốc độ xúc phân được đẩy lên cực nhanh, chẳng mấy chốc đã không còn gì để xúc.

Tề Nguyên Tư bực bội dùng xẻng nhỏ chọc chọc mặt đất, bĩu môi không vui.

Khi Thẩm Sơ đuổi theo một chú mèo con lạch bạch chạy ngang qua trước mặt cậu ta, sau lưng là Tạ Thời Minh, hai người chẳng thèm liếc cậu ta một cái, cứ như thể hoàn toàn không để "kẻ bại trận" này vào mắt, khiến cậu ta càng không vui.

Tại sao xúc phân mà cũng thua Tạ Thời Minh chứ!

Rõ ràng cậu ta thành thạo thế cơ mà, thậm chí ngay cả anh trai cậu ta cũng luôn thua, mỗi lần đều khen cậu ta xúc phân giỏi, còn nói sau này để cậu ta làm hết.

Tề Nguyên Tư cực kỳ không phục —

Ngay cả anh trai còn thua cậu ta, sao lại không bằng Tạ Thời Minh chứ?!

Cậu ta cứ tưởng là chẳng ai xúc phân giỏi như mình…

“Trong nhà trước đây của Tạ Thời Minh có nuôi một con chó đấy.”

Tề Nguyên Tư quay sang nhìn Tạ Tuấn Trạch: “Trong nhà trước đây của cậu ấy? Là nhà bác cậu hả?”

“Con chó đó thế nào —”

“Đúng rồi, hồi nhỏ cậu ta sống với bác tôi ở dưới quê, trong nhà có nuôi một con chó già, màu vàng.”

Tạ Tuấn Trạch bĩu môi, giọng nói không kiềm được có chút ghét bỏ: “Cậu ta giỏi xúc phân thế là do hồi đó hay làm thôi, tôi nhớ lúc con chó đó chết, còn tè dầm ỉa bậy nữa, đều do Tạ Thời Minh dọn dẹp, cũng không sợ bẩn.”

Tề Nguyên Tư khựng lại, liếc nhìn Tạ Tuấn Trạch, rồi mím môi.

Cậu ta đột nhiên nhớ lại, trước đây anh trai có từng hỏi cậu ta sao lại chơi với Tạ Tuấn Trạch, còn hỏi thêm vài câu lạ lùng mà cậu ta không hiểu, nhưng cảm thấy không thoải mái.

Cuối cùng khi cậu ta bắt đầu thấy phiền, anh cậu ta mới nói thẳng — hy vọng cậu ta cẩn thận khi kết bạn.

Tề Nguyên Tư không hiểu, kết bạn thì có gì phải cẩn thận?

Tại sao anh cậu ta lại không thích Tạ Tuấn Trạch? Cậu ta cảm thấy khá tốt mà, ngày đó Tạ Tuấn Trạch còn chủ động bắt chuyện làm quen, lại còn đứng về phía cậu ta, có gì không ổn chứ? Sao anh cậu ta lại có ý kiến với Tạ Tuấn Trạch?

Lúc đó, Tề Nguyên Tư có chút không vui.

Nhưng khi nghe Tạ Tuấn Trạch nói những lời này, cậu ta cũng có chút không thoải mái.

“Chó thì tất nhiên phải già đi, đã mang về nuôi thì đương nhiên phải chăm sóc nó đến cùng chứ.”

Tề Nguyên Tư lầm bầm, càng thêm bực bội.

Đúng lúc đó, Thẩm Sơ lại đuổi theo một chú chó con chạy ngang qua trước mặt cậu ta, phía sau là Tạ Thời Minh, cậu ta buột miệng gọi một tiếng “này”, cũng không rõ vì sao lại gọi, nhưng đã gọi thì mở miệng nói luôn —

“Thẩm Sơ, sao hai người không chơi với Tạ Tuấn Trạch? Sao lại cô lập cậu ấy?”

“Cậu ấy chẳng phải đang sống trong nhà các cậu à?”

“Sao các cậu lại như vậy!”

Thẩm Sơ dừng bước, hơi ngơ ngác, liếc nhìn Tạ Thời Minh cũng vừa dừng lại, rồi quay sang nhìn Tề Nguyên Tư, sau đó nhìn sang Tạ Tuấn Trạch đang đứng bên cạnh cậu ta, cuối cùng chống nạnh, rất dõng dạc —

“Tôi đâu có quen cậu ta!”

Sau đó kéo tay Tạ Thời Minh lại, giơ bàn tay mũm mĩm ra làm dấu "OK" nhỏ: “Hơn nữa bọn tôi có ba anh trai cơ mà, tôi thì có bốn anh trai, anh trai thì còn có một em trai, chính là tôi, bọn tôi tự chơi với nhau còn chưa đủ, sao phải chơi với người khác?”

"Một mình tôi chia tay chia chân ra mới vừa đủ chơi, anh trai cũng vậy, không dư dả gì!”

“Hơn nữa tôi được chào đón như vậy, chẳng lẽ ai muốn chơi với tôi là tôi đều phải chơi cùng à? Cậu có hiểu cái gì gọi là ‘vật hiếm thì quý’, ‘hàng hiếm thì đáng giá’ không? Mặc dù tôi không phải là đồ vật ——”

Cậu nhóc mũm mĩm khựng lại, chớp mắt mấy cái, rồi “phì phì” hai tiếng, sau đó lại bắt đầu lải nhải tiếp ——

“Tôi nói là, tóm lại tôi siêu được chào đón, không phải ai muốn chơi cùng là tôi sẽ chơi cùng đâu, phải xếp hàng trước!”

“Ừm… ít nhất cũng phải xếp hàng tới tận nước Pháp ấy!”

Thẩm Sơ vừa nói vừa vung tay múa chân loạn cả lên, bàn tay mũm mĩm đung đưa trước mặt Tề Nguyên Tư, khiến cậu ta choáng váng, còn đang nghĩ sao lại phải xếp hàng tới tận nước Pháp, đầu óc quay vòng vòng luôn.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 55


Lúc lấy lại tinh thần, nhìn sang thì thấy Thẩm Sơ lại cùng Tạ Thời Minh tiếp tục đi trêu mèo chọc chó.

Bắt được con nào là ôm con đó, chộp con này, bế con kia, ngồi thụp xuống một cái là tròn vo hơn cả mấy con mèo con chó con, đã thế lại còn rất “đa tình”, chẳng giữ kẽ chút nào, bị cái đuôi nào ngoắc qua là lại lon ton chạy theo con khác.

Cậu ta mới không thèm chạy theo chơi đâu, không thì cún con nhà cậu ta lại ghen mất.

Tạ Tuấn Trạch không ngờ nhà Tề Nguyên Tư cũng nuôi chó, mà trông có vẻ rất thích nữa. Nghĩ đến mấy lời mình nói trước đó, cậu ta chợt nhận ra hình như mình đã lỡ lời.

Nhất là khi nãy Tề Nguyên Tư gọi Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh lại, đột nhiên hỏi mấy câu kia…

Khi đó Tạ Tuấn Trạch thấy hơi ngượng ngùng, tim đập loạn lên, còn hơi buồn bực và xấu hổ, cảm thấy mất mặt vô cùng.

Thế nên lúc này nghe Tề Nguyên Tư cứ lải nhải mãi, Tạ Tuấn Trạch bèn bắt đầu khen chó của Tề Nguyên Tư, hỏi có phải rất đáng yêu, rất đẹp không, cậu ta cũng thích chó con lắm, không biết có thể gặp thử chó nhà Tề Nguyên Tư để biết trông như thế nào không.

Tề Nguyên Tư nghe mà vui ra mặt, gật đầu: “Lúc nào có dịp tôi sẽ mang tới cho cậu xem!”



Sân sau của “Ngôi nhà lang thang” khá rộng, xung quanh đều là phố buôn bán nên cũng không lo làm phiền hàng xóm láng giềng.

Thẩm Sơ vừa đuổi theo mấy con chó mèo, vừa ngẩng cái đầu nhỏ lên ngắm nhìn mấy toà nhà xung quanh, trong lòng thầm nghĩ liệu có cảm giác quen thuộc nào không, mong là nhìn thấy gì đó có thể giúp cậu nhớ lại chút gì đó.

Nhưng càng nhìn lại càng thấy mơ hồ, chỗ nào cũng thấy quen quen…

Cũng đúng thôi, trước kia cậu sống ở khu này hơn chục năm, sao lại không quen được chứ.

Chính vì vậy mà trong lòng lại càng rối loạn hơn.

Giờ thân thể c** nh* xíu, không thể chạy lung tung được. Cũng không thể tự cho mình cái quyền muốn đi đâu thì đi, dù bên trong là một người lớn, nhưng vẫn bị giới hạn bởi cái thân thể “bé xíu xiu” này, haizz, thực tế đúng là không cho phép làm gì hơn.

Thẩm Sơ còn đang rối rắm thì bên kia, Tô Lạc Duyệt cũng vừa nhận được cuộc gọi từ quản lý Hà Lâm—

Chuyện là như vầy, tất cả bắt đầu từ buổi livestream của Chung Uyển.

Ban đầu là nhắc tới chuyện nhà họ Thẩm, cụ thể là việc Thẩm Dật để tóc dài, nhưng không ngờ lại bị Thẩm Sơ vô tình giải quyết êm đẹp, thậm chí còn có nhiều lời khen dành cho Thẩm Dật.

Nhưng đồng thời, đoạn Thẩm Sơ gọi Thẩm Dật, rồi nói chuyện với anh ta không hiểu sao cũng bị livestream truyền ra ngoài, cứ như thể có người cố ý thu âm lại vậy… Chưa kể còn có đoạn quay tại “Ngôi nhà lang thang”, trong đó Thẩm Sơ hai tay đút túi, đứng một bên nhìn Tạ Thời Minh cầm hai cái xẻng xúc phân cùng lúc…

Dù hình ảnh hơi lệch góc, âm thanh cũng không rõ lắm, nhưng biểu cảm, động tác cơ thể và giọng nói lờ mờ đó lại đủ để người ta “nhìn hình kể chuyện” rồi bịa ra một tiểu thuyết tám trăm chữ.

Thế là nhà họ Thẩm vừa mới rời khỏi tâm bão dư luận chưa bao lâu, giờ lại một lần nữa leo lên hot search.

Có người thì nói thế này, có người thì nói thế nọ, đúng kiểu "xem trò vui không sợ lớn chuyện"…

Dù gì thì mạng xã hội cũng có thể phóng đại mọi chuyện đến vô hạn, lời hay chẳng mấy, nhưng suy diễn với phỏng đoán thì đầy rẫy. Có người nói Thẩm Sơ nhìn là biết được nuông chiều quá mức, còn nói thằng nhóc béo này trông chẳng thân thiết gì với mấy anh trai.

Thậm chí còn có người nói Thẩm Sơ với Tạ Thời Minh không hợp nhau, nói cậu bắt nạt người ta, bắt người ta hai tay xúc phân.

Rồi “người bị bắt nạt” còn bị nói là “như cái bánh bao nhát cáy”, không biết phản kháng gì hết?

Thật là bực mình muốn chết!

Tóm lại là vì chuyện nhà họ Thẩm mà dân mạng cứ như “lo giùm đến mức tổn thọ”.

Hà Lâm hỏi Tô Lạc Duyệt muốn xử lý thế nào. Ngoài ra việc Chung Uyển livestream ở trường mẫu giáo cũng gây được tiếng vang không nhỏ, không chỉ lôi được Tô Lạc Duyệt vào cuộc mà còn có vẻ đang tạo khí thế, nghe đâu đang nhắm vào một vai còn trống trong dự án phim của Tô Lạc Duyệt..

“Phim này không phải còn có một vai ngang hàng chưa chọn được người sao, tôi thấy Chung Uyển có vẻ là đang nhắm đến vai đó.”

“Việc chọn diễn viên là quyền của đạo diễn, nếu đạo diễn thấy phù hợp thì tôi không ý kiến.”

“Còn mấy chuyện đang ầm ĩ trên mạng…”

Tô Lạc Duyệt nhíu mày: “Chị Lâm, chị cũng biết rồi đấy, tôi không muốn bọn nhỏ bị phơi bày quá nhiều, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng.”

“Vậy là định đè xuống luôn à?”

Hà Lâm lý trí phân tích: “Đè thì cũng được, dù sao mấy chuyện kiểu này mà đi giải thích cũng không tiện, mà em ra mặt nói gì thì lại càng dễ bị bảo là cố tình, có điều nếu cứ thế mà đè xuống…”

“Thì ấn tượng của công chúng về hai đứa nhỏ chắc sẽ dừng ở đây.”

“Không sao cả, cứ đè xuống đi.”

Chuyện này đúng là khó xử lý.

Chẳng lẽ lại nhảy ra nói “con tôi không như vậy đâu, chúng nó thân nhau lắm”, chắc cư dân mạng cũng chẳng tin.

Vậy nên Tô Lạc Duyệt nghĩ một lúc, chỉ có thể chọn cách an toàn nhất: “Chị Lâm, chị liên hệ với bên công ty của Chung Uyển đi, nói nếu họ còn làm gì ảnh hưởng đến con tôi, thì đừng trách tôi không khách sáo.”

“Còn về chuyện của bé cưng và Minh Minh, chỉ cần hai đứa nó không gây ra chuyện gì lớn, đợi sóng gió trên mạng lắng xuống rồi thì cũng ổn thôi. Dù sao tụi nhỏ còn bé, qua một thời gian là mọi người cũng chẳng quan tâm nữa đâu.”

“Được, vậy chị đi xử lý ngay.”

Tô Lạc Duyệt ừ một tiếng, tính thì tính vậy.

Bà nghĩ Thẩm Sơ với Tạ Thời Minh còn nhỏ như vậy, lần này chẳng qua là vì Chung Uyển livestream thôi, chứ hai đứa nó thì có thể làm ra chuyện gì to tát được cơ chứ. Kết quả là nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng giống y như lần Thẩm Sơ đi học mẫu giáo ngày đầu tiên, tưởng tượng thì đẹp đẽ…

Chuyện trên mạng hoàn toàn không ảnh hưởng đến Thẩm Sơ, nhóc mập vẫn ăn ngon ngủ kỹ, thỉnh thoảng còn ngáy khò khè như heo con, cả ngày trôi qua vô cùng phong phú, chẳng có dư tâm trí mà để ý chuyện khác.

Nhưng hôm sau đi học, Thẩm Sơ lại thấy cơm khó nuốt—

Cái tên chết tiệt, kẻ ngược đãi động vật đó! Lại gây án nữa rồi, mà tin tức đã truyền tới cả trường mẫu giáo.

Chắc là do hôm qua vừa mới đến “Ngôi nhà lang thang”, dù nơi đó không phải hiện trường vụ việc nhưng cũng có liên quan ít nhiều, nên chắc là nghe loáng thoáng ở đâu đó, hoặc nghe người lớn bàn tán, rồi hôm nay lại xảy ra chuyện, thế là tin tức lan đến tận đây.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 56


Lũ trẻ tụ tập lại thành mấy nhóm bàn tán rôm rả, càng nói càng thêm phần phóng đại.

Nhóc mập như con chồn hóng chuyện, chạy từ đầu này sang đầu kia để nghe ngóng——

“Anh họ tớ đang học cấp hai nói là hôm nay lại phát hiện một chú cún con đáng thương, thảm lắm luôn, hình như bị vứt xuống bùn dưới chân cầu nhỏ, là do mấy người vớt rác trên sông phát hiện.”

“Không phải đâu, là phát hiện trong lùm cây nhỏ mà, ở ngay công viên gần đây, được phát hiện vào buổi tối cơ!”

“Là rạng sáng thì có, cậu của tớ làm ở đồn cảnh sát nói thế, còn gửi vào nhóm gia đình nữa.”

“Ôi dào, mặc kệ phát hiện ở đâu, nói chung là có người xấu đang hại mấy bé chó mèo! Thật đáng ghét!”

“Tại sao không có đội đặc vụ chó con để trừng trị kẻ xấu nhỉ?”

“Vì kẻ xấu chính là người bắt chó mà, nên chó con mới phải trốn đi đấy.”

……

Tạ Thời Minh cảm thấy hôm nay Thẩm Sơ hơi trầm lặng.

Không chỉ trầm lặng mà nhóc mập còn có vẻ mất tập trung.

Thỉnh thoảng còn nhíu mày, như đang nghĩ gì đó nhưng lại không nghĩ ra, gương mặt nhỏ cứ như bị táo bón vậy, hồi lâu cũng không nặn ra được thứ gì.

Cứ thế trôi qua cả ngày, đến tận chiều khi tan học.

Tạ Thời Minh nắm tay Thẩm Sơ, cùng cậu ra khỏi trường.

Nhà họ thường cho tài xế đến đón cả hai, hôm nay cũng vậy. Chỉ là vừa định như mọi khi, đẩy mông nhóc mập lên xe, thì bên cạnh chợt vang lên tiếng khóc lóc om sòm.

“Cẩu Nha biến mất rồi! Con muốn đi tìm Cẩu Nha hu hu…”

Giọng nói quen thuộc.

Nhóc mập vốn đang ngó nghiêng khắp nơi lập tức quay đầu nhìn theo tiếng nói——

Chỉ thấy Tề Nguyên Tư xách theo một chiếc cặp nhỏ mở toang, mặt mếu máo, bên cạnh là tài xế nhà cậu ta đang giữ tay cậu ta lại, còn đứng bên kia là Tạ Tuấn Trạch cùng Chúc Phương Trân – người đến đón Tạ Tuấn Trạch.

Dường như Chúc Phương Trân đang cùng tài xế kia khuyên nhủ gì đó, nhưng Tề Nguyên Tư cứ níu tay tài xế, dậm chân xuống đất không chịu đi.

“Mọi người không chịu đi tìm Cẩu Nha thì con tự đi!”

“Nếu Cẩu Nha gặp nguy hiểm thì sao? Gần đây có người xấu đó… Con không đi đâu hết! Con phải đi tìm Cẩu Nha!”

Tề Nguyên Tư vừa nói vừa nhìn Tạ Tuấn Trạch với ánh mắt đầy hy vọng.

Thế nhưng Tạ Tuấn Trạch lại lùi về phía Chúc Phương Trân.

Cùng lúc đó, Chúc Phương Trân nở nụ cười áy náy, cúi đầu nói gì đó với Tề Nguyên Tư, vừa nói vừa kéo tay Tạ Tuấn Trạch, như thể đang định dẫn cậu ta rời đi.

Mà trong khi Chúc Phương Trân đang nói, Tạ Tuấn Trạch ở bên cạnh vẫn luôn im lặng.

Không nói gì, ánh mắt như đang trốn tránh, né tránh ánh nhìn của Tề Nguyên Tư.

Rồi bất ngờ, Tề Nguyên Tư như bùng nổ, không quan tâm gì nữa, bất ngờ ném luôn cặp sách về phía tài xế, rồi quay người bỏ chạy… Thẩm Sơ tận mắt nhìn thấy cậu ta chạy vụt qua trước mặt mình…

A… a!

Thẩm Sơ đưa tay ôm lấy má phúng phính——

Có trẻ con bỏ trốn kìa!

Đúng lúc tan học, bên ngoài đầy xe cộ, Tề Nguyên Tư nhỏ xíu cứ thế mà luồn lách giữa các xe, tài xế nhà cậu ta không đuổi kịp, sốt ruột đến mức không biết phải làm gì.

“Cẩu Nha là ai vậy?”

Thẩm Sơ bỗng nghiêng đầu hỏi Tạ Thời Minh.

Nhưng trong lòng cậu thực ra đã có một dự đoán——dù lớp Hoa Hướng Dương 1 và lớp Hoa Hướng Dương 2 chưa "làm lành" với nhau, nhưng trong buổi hoạt động ngoài trời hôm nay, cậu tình cờ thấy Tề Nguyên Tư luôn đeo chiếc cặp nhỏ đó trên lưng.

Xét về kích cỡ, chiếc cặp đó chắc có thể chứa vừa một chú chó nhỏ…

Cẩu Nha, Cẩu Nha… Cái tên giống đồ ăn vặt!

Lông xoăn, màu nâu cam… Cuối cùng Thẩm Sơ cũng nhớ ra, chú chó nhỏ bị hại ở mẫu giáo có những đặc điểm đó, hình như là một con chó Teddy nhỏ, và tên của nó giống với một loại đồ ăn vặt.

Hóa ra chú chó đó là do Tề Nguyên Tư mang đến!

Vậy giờ Tề Nguyên Tư chạy đi một mình…

Thẩm Sơ há miệng, vội vàng nắm chặt tay Tạ Thời Minh: “Cậu ta có thể đang gặp nguy hiểm!”

Làm sao đây?

Tề Nguyên Tư sẽ chạy đi đâu?

Nếu là đi tìm chó… thì mấy lời đồn đoán hôm nay trong trường, chắc cậu ta cũng nghe thấy rồi? Chẳng lẽ cậu ta định đến lùm cây nhỏ, hoặc gầm cầu?

Nếu sợ chó bị người xấu bắt, thì theo logic thông thường, rất có thể sẽ chạy đến đó!

Phải báo cho tài xế nhà họ mới được——

Nhưng vừa lúc Thẩm Sơ đang cố nhớ lại mọi chuyện, ngẩng đầu lên thì tài xế kia đã biến mất rồi!

Trời ạ, chắc chắn là đi tìm người rồi, nhưng lại không biết chạy về hướng nào, giờ phải làm sao đây?

Đang nghĩ ngợi thì tay cậu đột nhiên bị nắm lấy.

Tạ Thời Minh nhìn cậu: “Muốn đi giúp tìm người không?”

Thẩm Sơ mím môi.

Chú chó đáng thương được phát hiện hôm nay, nếu cậu sớm nhớ ra manh mối nào đó, có lẽ đã ngăn được chuyện này xảy ra, còn Tề Nguyên Tư bỏ chạy cũng không đến mức phải đối mặt với nguy hiểm khó lường.

“Em cảm thấy… đây là trách nhiệm của mình?”

Thẩm Sơ ngẩng đầu nhìn Tạ Thời Minh.

Chỉ thấy Tạ Thời Minh mặt đầy thắc mắc, nhìn cậu một cái, rồi quay sang tài xế bên cạnh nói——

“Chú ơi, làm ơn vừa báo cảnh sát, vừa đi theo bọn cháu.”

Nói xong lại quay sang nhìn Thẩm Sơ——

“Đi không? Anh cùng em đi tìm người.”

“Đừng buồn nữa.”

……

Không biết hai cái chân ngắn của Tề Nguyên Tư chạy kiểu gì mà nhanh vậy!

Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh nắm tay nhau chạy một mạch đến công viên bên cạnh mà không thấy bóng dáng cậu ta đâu cả… một tí bóng dáng cũng không thấy, đến mức Thẩm Sơ bắt đầu nghi ngờ có khi nào Tề Nguyên Tư không chạy về hướng này.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 57


“Chủ yếu là do tốc độ chạy của em… à không, chúng ta chạy cũng không nhanh.”

Tạ Thời Minh kịp thời sửa miệng, nhưng vẫn không nhịn được liếc nhìn đôi chân ngắn của Thẩm Sơ.

Cậu nhóc mũm mĩm nheo mắt lườm hắn một cái.

Đi thêm một đoạn, bất ngờ trông thấy phía trước có hai đứa trẻ đang khóc. Nói chính xác thì, một đứa ngồi bệt dưới đất khóc hu hu, đứa còn lại ngồi trên chiếc xe trượt, vẻ mặt hoang mang.

Thẩm Sơ nghe lỏm được đôi chút, hình như là có một đứa khác giật mất xe trượt của đứa đang ngồi khóc.

Nhóc mập lập tức dừng bước, hỏi hai đứa trẻ kia rằng cái đứa giật xe trượt đó trông thế nào!

Có lẽ giọng của Thẩm Sơ đầy chính khí nên hai đứa trẻ nhìn nhau một cái rồi vội vàng ríu rít miêu tả. Nghe qua thì hình dáng chẳng khác gì Tề Nguyên Tư, chắc chắn là cậu ta rồi.

Bảo sao nãy giờ họ không đuổi kịp Tề Nguyên Tư, thì ra cậu ta cướp xe trượt của người ta!

Phải nói là… Tề Nguyên Tư vẫn có chút thông minh…

Nhưng giờ thì sao đuổi kịp cậu ta đây?

Ánh mắt Thẩm Sơ dừng lại, nhìn chằm chằm sang đứa trẻ đang ngồi trên xe trượt đối diện—

Đứa trẻ đó: “?”

“Chú Lý, chú ở lại đây trông hai đứa bé này nhé, chờ phụ huynh tụi nó tới, tiện thể bồi thường tiền luôn!”

Dứt lời, Thẩm Sơ vẫy tay—

“Đi thôi anh ơi! Em lái xe trượt chở anh!”

Tạ Thời Minh: “……”

Đứa đang ngồi khóc: “Xe trượt của em…!”

Nhìn Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh trượt xa dần, đứa bé khác gào lên: “… Xe trượt của em mà!!”

Chú Lý: “……”

Hai tiểu thiếu gia!!!

Không phải Thẩm Sơ liều lĩnh đâu, mà là khu vực này gần "Ngôi nhà lang thang" – cậu nhớ hình như thầy Nhan Dương đang ở đó, bởi vì thầy Nhan Dương từng nói là có khi tan làm sẽ ghé qua.

Cùng lắm thì nhờ nhân viên ở “Ngôi nhà lang thang” đi cùng cũng được.

Dù sao thì vừa gặp hai đứa nhỏ kia, xung quanh lại chẳng có người lớn nào, nếu cứ bỏ mặc thì cũng không ổn.

Hơn nữa đã "mượn" xe của người ta rồi, thì cũng phải bồi thường chút đỉnh…

Nhưng mà nói thật, bốn bánh chạy nhanh hơn hai chân thiệt!

Chỉ là phải đi kiểu đánh rắn lượn vòng, mệt hết biết luôn…



“Mọi người thấy không, phía trước chính là ‘ngôi nhà lang thang’.”

“Nghe nói quanh đây có kẻ b**n th** hành hạ chó mèo đến ch*t, tới giờ vẫn chưa bắt được, sáng nay còn phát hiện thêm một chú chó bị hại nữa, gây án trong thời gian ngắn như vậy, tên b**n th** kia đúng là đang cố tình khiêu khích mà…”

“Để coi… hình như con chó đó được phát hiện gần đây…”

Triệu Đại Miêu là một streamer, chuyên theo sát tin thời sự, lại mê động vật nhỏ, chỉ là bị dị ứng với lông nên không nuôi được, ngày thường toàn đi khắp nơi săn lùng chó mèo hoang để ngắm cho đỡ ghiền.

Nghe nói ở bên này gần đây có kẻ b**n th** ngược đãi động vật nên anh ta liền tới đây.

Lúc này đang livestream gần "Ngôi nhà lang thang, hy vọng tìm được manh mối gì đó. Đang nói thì chợt cảm thấy sau lưng “vút” một tiếng, như có gì đó lướt qua, bình luận cũng bắt đầu chạy ào ào.

Triệu Đại Miêu giật mình quay lại, liền phì cười.

Là hai đứa trẻ, đứa phía trước thấp hơn một chút, đang chở đứa cao hơn phía sau.

Hai đứa đang cưỡi xe trượt, lướt nhanh như gió, vội vàng chẳng biết chạy đi đâu.

Triệu Đại Miêu thấy thú vị nên tiếp tục nhìn.

Ngay lúc đó, hai đứa nhỏ trượt tới trước cửa “Ngôi nhà lang thang” thì gặp phải một người, liền dừng lại.

Đứa thấp hơn kêu lên: “Thầy Dương Dương! Mau giúp bọn em tìm người!”

“Có trẻ con đi lạc!”

“Còn có cả một chú chó nhỏ nữa, họ có thể gặp nguy hiểm với tên b**n th** đang trốn gần đây!”

Ốiiiii!

Triệu Đại Miêu đúng là giật nảy người.

Bình luận nhảy lên liên tục, thúc giục anh mau đuổi theo!

Là livestream truy bắt tội phạm đấy!

Hơn nữa hai đứa trẻ đó sao trông quen quá vậy? Cảm giác đã thấy ở đâu rồi thì phải…

Triệu Đại Miêu lấy cái tên này là vì mê chó mèo, mục đích tới đây cũng vì vậy, nay thấy số người xem tăng ầm ầm… còn lý do gì để không đuổi theo?

Cắn răng một cái, vài giây sau anh ta quyết định chạy theo——

Nhưng lúc này Thẩm Sơ đã cùng Tạ Thời Minh và Nhan Dương chạy đi xa, hoàn toàn không biết sau lưng còn có người đang đuổi theo…

Cậu nhóc mũm mĩm vừa vặn chạm mặt Nhan Dương ở cửa “Ngôi nhà lang thang”, thấy trùng hợp quá nên vội vàng gọi lại, nói vắn tắt vài câu trọng điểm rồi vẫy tay ra hiệu bảo Nhan Dương chạy theo.

Nhan Dương lúc nào cũng phải xách theo hộp kèn của mình, giờ thì vừa xách hộp vừa chạy, vừa nhìn Thẩm Sơ vặn vô lăng xe trượt đến mức như phát ra tia lửa điện…

“Bé cưng này, em chắc chứ?”

“À này, hôm nay sư huynh anh không đi cùng, hay anh gọi thêm người hỗ trợ nhé?”

Thẩm Sơ “ây da” một tiếng, giọng có vẻ không kiên nhẫn: “Đừng làm phiền em lái xe!”

“Nếu rảnh tay thì anh cứ gọi điện đi!”

Nhan Dương: “……” Em còn bận hơn cả anh nữa hả.

Mà chiếc xe trượt này đúng là chất lượng cao, chạy nhanh thiệt đó…

Vừa nghĩ tới thì “két——” một tiếng.

Hây, cậu nhóc mũm mĩm phanh bằng chân rồi.

“Nhìn kìa!”

Thẩm Sơ vừa nói vừa giơ tay chỉ về phía trước——

Nhan Dương nhìn theo đầy nghi hoặc.

Nhìn cái gì cơ? Phía trước có gì đâu?

Chẳng qua chỉ là một chiếc xe trượt đơn thôi mà?
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 58


Đang nhìn thì thấy xe Thẩm Sơ và chiếc xe trượt nhỏ kia chạm mặt nhau, Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đã nhảy xuống xe, rồi nhìn về phía cổng công viên phía trước. Hai đứa nhỏ liếc nhau một cái, lập tức gọi Nhan Dương lại gần.

“Chắc chắn Tề Nguyên Tư đã vào trong rồi.”

“Con chó nhỏ phát hiện sáng nay cũng bị tìm thấy ở đây… Mau vào trong tìm cậu ta!”

Bởi vì mấy ngày gần đây xảy ra vụ việc ngược đãi động vật, nên khi trời bắt đầu tối, khu vực này hầu như chẳng có ai. Ngoài việc thấy ghê tởm, mọi người còn sợ chẳng may đụng trúng kẻ b**n th** kia thì biết làm sao, ý thức an toàn cũng rất cao.

Chính vì vậy, một người lớn và hai đứa trẻ vừa bước vào công viên, liền cảm thấy nơi này vắng tanh như chùa bà Đanh.

Đến cả nói chuyện cũng vang vọng như có tiếng dội lại.

Vừa bước vào công viên là đã có ngã rẽ, chia ra hai lối trái phải, cũng không biết Tề Nguyên Tư đã đi lối nào.

Bọn họ chỉ có một người lớn, không thể chia nhau ra được, đúng không?

Đang mắt to trừng mắt nhỏ thì bỗng nghe phía sau vang lên tiếng “á” một cái, ba người quay đầu lại thì phát hiện Tề Nguyên Tư đang đứng trong bụi cỏ ngay gần cổng công viên, đang vung mấy chai nước khoáng bên cạnh, nện vào một người đàn ông.

Nhưng chẳng mấy chốc đã ném hết chỗ chai nước khoáng kia, Tề Nguyên Tư lập tức định chạy—

Thẩm Sơ liền hít sâu một hơi, hét về phía cậu ta: “Vạn Niên! Lão Nhị!!!”



Cách xưng hô nhạy cảm này đã thành công khiến Tề Nguyên Tư dừng bước, mà khi Nhan Dương chuẩn bị xông lên đối phó với người đàn ông kia, đối phương vội vàng tự giới thiệu bản thân, nói rằng lúc vào công viên, ông ta phát hiện trong bụi cỏ có tiếng động, muốn qua xem là gì.

Rồi ông ta thấy Tề Nguyên Tư đang ngồi chồm hổm trong đó.

Kết quả là đứa nhỏ kia chẳng nói chẳng rằng, lập tức nhặt mấy chai nước khoáng gần đó ném tới tấp vào người ông ta.

Thẩm Sơ liền quay đầu nhìn Tề Nguyên Tư.

Tề Nguyên Tư hít hít mũi: “Tôi tưởng ông ấy là người xấu.”

“Thế còn mấy cái chai nước khoáng đó ở đâu ra?”

“Tôi cố tình nhặt đó.”

“Nhặt mấy chai nước khoáng để làm gì?”

Tề Nguyên Tư liếc nhìn Thẩm Sơ, thực sự không ngờ cậu lại tới tìm mình, còn có cả Tạ Thời Minh nữa, thế là liền bước tới, đưa bàn tay nhỏ lên, để Thẩm Sơ nhìn chiếc đồng hồ đang đeo.

“Cẩu Nha ở đây này, tôi thấy nó bị người xấu bắt đi, hức…”

Vừa nói, mắt Tề Nguyên Tư đã đỏ hoe, rốt cuộc không kìm được mà khóc: “Tôi đi theo chỉ dẫn từ GPS tìm tới đây, thì vừa khéo thấy người xấu kia… Nhưng tôi không dám… Tôi sợ, nên không dám đuổi theo nữa, huhu…”

“Là tôi có lỗi với Cẩu Nha, là Cẩu Nha của tôi mà, hu hu…”

Bảo sao lại trốn trong bụi cỏ, còn nhặt lắm chai như thế.

Nhưng Thẩm Sơ nghĩ lại thì thấy có chỗ không đúng—

“Khoan đã, nếu chó nhà cậu có gắn thiết bị định vị, sao cậu không đợi tài xế nhà cậu dẫn người đi tìm?”

Mà chó còn có định vị, sao người lại không? Nếu không thì sao tài xế nhà cậu ta lại cuống cuồng đến vậy?

Vừa hỏi xong, Thẩm Sơ thấy Tề Nguyên Tư chớp mắt—

“Thiết bị định vị trên người Cẩu Nha… là của tôi…”

“Tôi mang nó đến trường, sợ nó chạy lung tung, nên đã đeo lên cho nó.”

Thẩm Sơ: “…”

Mấy người xung quanh: “…”

Nghe xong, Triệu Đại Miêu thậm chí còn trố mắt há hốc mồm, con nhà ai mà trên người lại có thiết bị định vị cơ chứ?!

“Khoan đã, nói vậy thì… tên b**n th** ngược đãi động vật kia, bây giờ cũng đang ở trong công viên này sao?”

Nhan Dương lúc này chợt lên tiếng, mắt dừng lại trên chiếc đồng hồ của Tề Nguyên Tư—

Trên đó vẫn còn bật GPS dẫn đường.

“Nhưng mà tên b**n th** kia chắc chắn có mang theo dụng cụ gây án chứ?”

Triệu Đại Miêu nuốt nước bọt, không ngờ đi theo bọn trẻ mà lại… thật sự… lần ra được dấu vết của tên b**n th**!

Anh ta giờ còn không dám nhìn vào điện thoại—

Chắc giờ livestream đang nổ tung rồi…

“Giờ làm sao đây, có nên đi bắt người kia không? Nếu mà bắt được tại trận thì…”

Nhưng nhìn quanh một vòng, lúc này ngoài anh ta ra thì chỉ có hai người lớn, còn có ba đứa trẻ, lỡ như không trông chừng cẩn thận mà xảy ra chuyện gì, thì không ổn chút nào.

Thật ra ở lại đây chờ người đến ứng cứu mới là cách an toàn nhất.

Nhưng Tề Nguyên Tư khóc đến mức nấc lên, cầu xin họ cứu chó nhỏ.

Nhan Dương đương nhiên cũng muốn cứu Cẩu Nha, nhưng nhìn ba đứa nhỏ bên cạnh, lại do dự không thôi.

Đúng lúc này, một bàn tay mũm mĩm giơ lên.

Nhan Dương cúi đầu nhìn, thì thấy Thẩm Sơ cũng đang nhìn mình, chính xác hơn là đang nhìn cái hộp kèn mà anh xách theo—

“Thầy Nhan Dương, trong này có mang theo kèn của em đúng không?”

Cậu nhóc mũm mĩm vừa nói vừa chìa tay chọc chọc cái hộp kia: “Nếu có mang thì em có cách đó.”

Nói xong lại chọc chọc Tề Nguyên Tư.

“Thôi nào, đừng khóc nữa, tụi mình đi bắt người xấu nè.”

“Thật không?” Tề Nguyên Tư hít mạnh mũi.

Nhan Dương thì đưa tay chọc nhóc mập: “Nói nghe coi, rốt cuộc em có cách gì?”

Thẩm Sơ xoa xoa cằm tròn, đôi mắt tròn xoe nheo lại, cười khúc khích.



Bên cạnh lùm cây là một con sông nhỏ, trên sông có một cây cầu, bên dưới có thể cho thuyền đi qua, 25 tệ một người, 50 tệ hai người, đi được hơn nửa vòng công viên, mất chưa tới 10 phút.

Từ lùm cây đi ra là phải qua sông, vì bên kia lùm cây là tường bao công viên, không thể vượt qua được.

Lúc này trời đã bắt đầu tối, trong lùm cây càng thêm âm u tối tăm.

Có một người đang ôm một chú chó nhỏ, núp bên trong bụi cây gần tường rào, nơi đó vắng vẻ hẻo lánh, bên ngoài tường cũng không một bóng người, mà bên trong tường lại ẩm thấp lạnh lẽo, chẳng ai muốn tới mấy chỗ như vậy.

Chú chó bị bịt miệng, người kia cũng che chắn rất kỹ, mọi thứ đều im ắng.

Càng như vậy lại càng khiến hắn ta phấn khích.

Chỉ thấy hắn ta cố định con chó nhỏ xuống đất, dùng dây trói lại, rồi từ trong chiếc túi mang theo lấy ra một đống dụng cụ, như thể không biết nên chọn cái nào, cứ đưa qua đưa lại so sánh, tay phấn khích đến mức run rẩy.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 59


Cuối cùng cũng chọn được một công cụ, định ra tay với chú chó nhỏ thì——

“Bíp——————”

“Bíp bíp bíp!!!”

“Bíp bíp————!!!”

Trong khoảnh khắc ấy! Như thể chính nghĩa trên trời giáng xuống! Âm thanh như tiếng tụng kinh vang vọng bên tai! Một thứ âm thanh xuyên thấu linh hồn đột ngột vang lên, giống như có một đội nghi lễ đang tiến đến từ xa, khiến kẻ kia lập tức giật mình.

Bởi vì âm thanh truyền từ xa đến, lại không biết có bao nhiêu người đang đến, nên hắn ta sợ quá đến mức đánh rơi cả vật đang cầm trên tay, không kịp nhặt lại, vội vàng bỏ chạy về hướng khác.

Nhưng ngay khi gần thoát khỏi lùm cây, âm thanh đó lại vang lên từ hướng ngược lại!

Cmn! Hôm nay vừa có nhà tổ chức đám ma vừa có nhà tổ chức đám cưới à?!

Âm thanh chấn động cả đầu óc dường như tràn về từ bốn phương tám hướng. Trời cũng sắp tối, một cơn gió nhẹ thổi qua khiến người đàn ông rùng mình một cái, rồi luống cuống chạy lên cầu——

Chỉ thấy hắn vừa chạy đến giữa cầu thì chân như vấp phải gì đó, trong chớp mắt ngã lăn xuống.

Ngã một cú thê thảm từ đỉnh cầu hình vòm, đầu chúi xuống trước, lăn lông lốc một vòng… cuối cùng "BỐP" một tiếng, đầu đập mạnh xuống con đường lát đá dưới chân cầu, ai nhìn thấy cũng phải rùng mình thay.

Ngay sau đó, Triệu Đại Miêu với biểu cảm như thể “linh hồn đã được tẩy rửa”, lao tới, dùng sợi dây nilon xin từ ông lão nhặt ve chai, nhanh chóng trói gọn tên kia lại.

Ở phía bên kia, ông lão nhặt ve chai đang cầm điện thoại anh ta livestream, mặt mày đầy vẻ sững sờ không nói nên lời.

Bình luận trên livestream cũng bùng nổ, chỉ là——

[ Ông ơi! Ông cầm ngược điện thoại rồi aaaaaa!]

[ Má ơi! Âm nhạc âm phủ song tấu gì đây, nghe như đám ma với đám cưới đụng nhau vậy, con cái nhà ai học thứ này thế!]

[ Á á á! Hành hạ động vật! Đánh chết hắn đi!]

Ông lão còn đang đờ người cầm điện thoại, thì cách đó không xa lại xảy ra một trận hỗn loạn——

Giống như trong phim, lực lượng cứu viện luôn đến cuối cùng, lần này cũng không ngoại lệ, người đã bị bắt, livestream cũng đang hot, các bên cuối cùng mới lục đục kéo đến, tụ tập trong công viên nhỏ này…

Lúc Thẩm Sơ thổi đỏ cả mặt, kéo Tạ Thời Minh chui ra khỏi bụi cỏ từ phía bên kia, thì thấy một đám người đang chạy về phía cậu — tài xế nhà cậu, tài xế nhà Tề Nguyên Tư, cô giáo Tiểu Hoa…

Thậm chí cả anh cả, anh hai và anh ba của cậu cũng đến?!

Gì thế này?!

Cậu chỉ thổi kèn xô na một lúc thôi mà, sao tin tức lan nhanh vậy?!

---

[ Phóng viên đài chúng tôi xin gửi đến quý vị bản tin mới nhất——]

[ Tính đến 18:32:15 hôm nay, tại công viên Lâm Tây, đường Bắc, khu Trung Nam đã xảy ra một vụ hăng hái làm việc nghĩa… kẻ gây án là một người chèo thuyền ở góc đông nam công viên Lâm Tây. Do bất mãn với việc ngày càng nhiều người nuôi chó mèo làm ảnh hưởng đến công việc chèo thuyền, tâm lý người này trở nên vặn vẹo và đã trút giận lên các con vật vô tội…]

[ Phóng viên đài chúng tôi xin nhắc nhở: Hãy quan tâm đến sức khỏe tinh thần, chú trọng điều tiết cảm xúc. Nếu không thể giải tỏa cảm xúc tiêu cực và trạng thái tâm lý xấu, xin hãy liên hệ với bệnh viện tâm thần số một thành phố B qua số điện thoại 666xxxxx666…]

Công viên Lâm Tây chưa từng náo nhiệt đến vậy, bên ngoài đông nghịt xe cộ.

Không còn cách nào khác, cảnh sát trực ban phải gọi cả đội cảnh sát giao thông đến giữ trật tự, còn phải dọa mọi người là sắp tối rồi, mau về nhà thu quần áo đi, đêm nay có mưa đấy.

Người dân xem náo nhiệt chỉ "ồ" một tiếng, không ai chịu rời đi.

Dù chỉ có thể rướn cổ lên nhìn cũng được, bên trong có chuyện hấp dẫn mà——

Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt cũng chạy đến.

Nhóc mập bị lôi lên ghế dài trong công viên, đứng đó, khoanh tay chịu phạt, Tạ Thời Minh bị Thẩm Minh Châu liếc một cái cũng tự động trèo lên ghế, đứng cùng tư thế, cả hai cúi đầu nghe mắng.

Bên cạnh, Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy đứng nhìn, thi thoảng còn gật gù tỏ vẻ đồng tình.

Còn Tô Lạc Duyệt thì cùng Hà Lâm và cảnh sát trao đổi, cùng tham gia còn có Chung Uyển vừa kịp chạy đến——

Hai ngôi sao nữ đứng cạnh nhau, liên tục bảo đảm về sau sẽ trông con cẩn thận, tuyệt đối không để xảy ra chuyện tương tự, thái độ nhận lỗi thành khẩn, thái độ bảo đảm kiên quyết khiến cậu cảnh sát trẻ đỏ mặt, không biết phải nói gì.

Cảm giác như không phải anh ta đang giáo dục người ta, mà là được hai vị mỹ nữ dỗ dành vậy…

“Thôi được rồi, tạm thời như vậy đi.”

Cậu cảnh sát trẻ vội ngậm miệng lại, cảm giác nếu nói nữa là sẽ bị hai bà cô này dắt mũi mất.

Bên kia, Nhan Dương và Triệu Đại Miêu đang cùng cảnh sát lấy lời khai.

Tên đàn ông bị ngã từ cầu xuống cũng đã tỉnh lại.

Không biết ai buộc dây giữa cầu, cú ngã đó thực sự không nhẹ, tỉnh lại rồi mà vẫn còn choáng váng la hét, nói hắn ta cùng lắm chỉ bị phê bình giáo dục, còn định kiện bọn họ tội cố ý gây thương tích.

Cậu cảnh sát trẻ “chậc” một tiếng, cũng không xem lại mình đã chọc phải ai, còn đòi kiện người ta?

Nên lo nghĩ xem sau này làm thế nào để sống yên thân đi.

Chỉ e rằng cả thành phố B chưa chờ được đến lúc đó.

Chỉ cần xét tính chất sự việc thì rất đơn giản, chỉ là toàn bộ quá trình và kết quả lại quá "đặc biệt", đến giờ vẫn còn ai đó đang phát đoạn nhạc "tẩy rửa tâm hồn” đó, chẳng rõ truyền từ đâu ra.

Thẩm Minh Châu nghe đến đau cả đầu.

Bởi vì nghe thấy là lại nhớ đến hai thằng nhóc nhà mình, khi đó chỉ cách tên b**n th** kia chưa đến hai mét!

Nếu tên đó không chạy lên cầu thì sao? Nếu hắn tỉnh táo lại và nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì sao? Nếu trước khi chạy lên cầu, hắn đã nhìn thấy hai đứa nhóc đang trốn trong bụi cỏ thì sao?!

Thẩm Minh Châu mắng một trận um sùm, chọc đầu từng đứa mắng.

Thẩm Sơ dùng đôi bàn tay mũm mĩm che lại đầu: “Nhưng mà… không có chuyện gì xảy ra mà, hơn nữa bọn con cũng đã thành công——”

“Còn dám cãi!”

Thẩm Minh Châu tức giận lại chọc một cái lên đầu nhóc mập.

Thẩm Sóc: “Thành công rồi, còn nổi tiếng nữa, em đoán xem khả năng ông nội thấy chuyện này là bao nhiêu?
 
Back
Top Bottom