Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 60


Thẩm Dật cười khẩy: “Cho dù ông nội không thấy thì vẫn còn quản gia Chu.”

Thẩm Tùy: “Không có bằng lái mà dám lái xe trượt, nếu không nhờ A Minh ngồi sau cao hơn chút, gặp người nào đi đường không cúi đầu là đâm phải rồi.”

Thẩm Sơ tức muốn chết, môi bĩu dài ra —

Lại công kích chiều cao của cậu! Ghét chết đi được!

Nếu không phải bản thân cũng thấy mình hơi sai, cậu đã chống nạnh làm loạn lên rồi! Ai bảo cậu là một em bé biết lý lẽ cơ chứ.

Rõ ràng việc cứu chú chó nhỏ là chuyện tốt, hơn nữa—

“… Bảo vệ động vật nhỏ là trách nhiệm của tất cả mọi người! Hơn nữa Cẩu Nha là do em nuôi, sao em có thể thấy chết mà không cứu! Lỡ như trong lúc chờ đợi, Cẩu Nha bị làm hại thì sao?! Em không chịu được—”

“Bốp!”

Một cái tát vào sau đầu.

Thẩm Sơ suýt méo mặt, thầm nghĩ may mà mấy lời phản bác đó mình chỉ nghĩ trong đầu, chưa kịp nói ra.

Mà bên cạnh, Tề Nguyên Tư bị anh cậu ta tát vào đầu lại còn kiên cường không khóc.”

"Vậy em biết đeo thiết bị định vị cho Cẩu Nha, sao không nói với tài xế, để tài xế cùng em đi tìm nó?”

Thẩm Sơ trong lòng gật đầu như giã tỏi.

Ừ ừ đúng thế.

Dám một mình chạy đi, lúc nghe xong, cậu cũng muốn đánh tên nhóc nghịch ngợm này.

“Em nói rồi mà! Nhưng tài xế bảo phải đưa em về nhà trước!”

Chuyện này khiến Tề Nguyên Tư thật sự ấm ức. Cậu ta quả thật đã nói với tài xế, rằng mình đã đeo thiết bị định vị cho Cẩu Nha, có thể đi theo chỉ dẫn để tìm được nó. Khi đó còn có cả Tạ Tuấn Trạch và mẹ hắn ta ở đó, cậu ta còn định nhờ họ tìm giúp.

Dù sao thì đông người cũng mạnh hơn.

Nhưng mẹ của Tạ Tuấn Trạch lại nói họ không thể về muộn, còn khuyên tài xế đưa cậu ta về nhà trước rồi mới đi tìm Cẩu Nha.

Sợ dẫn cậu ta theo đi tìm chó thì bất tiện.

Tề Nguyên Tư thấy không vui, định rủ Tạ Tuấn Trạch cùng chiến tuyến với mình, dù gì hôm nay cậu ta đưa Cẩu Nha tới trường mẫu giáo cũng là vì trước đó Tạ Tuấn Trạch nói muốn xem, nên cậu ta mới vất vả “nhập cư trái phép” mang theo chú chó nhỏ mình nuôi đến.

Hơn nữa Tạ Tuấn Trạch chẳng phải cũng tỏ ra rất thích Cẩu Nha sao, tại sao lại không chịu đi tìm cùng cậu ta!

Hơn nữa rõ ràng cậu ta đã nhờ Tạ Tuấn Trạch giúp bỏ Cẩu Nha vào cặp sách của mình, vậy mà mới quay đi một lúc, Cẩu Nha đã thoát khỏi tay Tạ Tuấn Trạch rồi chạy mất, thế mà hắn ta lại không chịu tìm giúp!

Vì thế Tề Nguyên Tư càng nghĩ càng tức, cuối cùng liền bỏ đi một mình.

Người khác không giúp thì cậu ta tự mình đi tìm, Cẩu Nha là do cậu ta nuôi, cậu ta phải có trách nhiệm!

Nhưng điều mà Tề Nguyên Tư hoàn toàn không ngờ tới, thậm chí khiến cậu ta rất khó tin — là lúc cậu ta đang trốn một mình trong bụi cỏ ở công viên, sợ hãi không biết làm gì thì lại gặp Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh, chính là hai người họ đã cùng nhau đến tìm cậu ta…

Dù bây giờ nghĩ lại, tâm trạng của Tề Nguyên Tư vẫn rất phức tạp.

Đang nghĩ ngợi, cậu ta bỗng bị cái gì đó l**m một cái lên mặt.

Tề Nguyên Tư hoàn hồn, cúi đầu nhìn chú chó nhỏ đang ôm trong lòng — là Cẩu Nha của cậu ta, cuối cùng cũng an toàn quay trở về bên cậu ta. Nếu không nhờ Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh dẫn người đến tìm, có lẽ cậu ta đã không bao giờ gặp lại Cẩu Nha nữa.

Nghĩ vậy, Tề Nguyên Tư bỗng ôm chú cún chạy tới—

“Chú ơi, chú đừng trách hai bạn ấy nữa, nếu phải trách thì trách cháu đi, tất cả là lỗi của cháu…”

Thẩm Sơ chớp chớp mắt, lại nhìn Tạ Thời Minh một cái.

Woaaa, đây chính là “quả ngọt” của việc làm việc nghĩa à?!

Người cứu viện tới rồi kìa!

Cậu nhóc mũm mĩm dần dần đứng thẳng người lên, cái bụng tròn nhô ra!

Thẩm Minh Châu gãi cằm, cũng không biết nói gì với Tề Nguyên Tư.

Nghe Tề Nguyên Tư chạy tới nói mấy lời này, ông cũng càng thêm thẳng sống lưng, nhìn xem, con nhà mình tuy gan to làm liều, nhưng lại thông minh lanh lợi, cái sự lanh lẹ này, đúng là giống hệt ông!

“Đứa nhỏ này không tồi, còn biết nói lời cảm ơn.”

Bên cạnh, Tô Lạc Duyệt vuốt mái tóc dài, không biết là đang chỉ ai.

Chung Uyển cũng để tóc dài, ngũ quan dù không rực rỡ như Tô Lạc Duyệt nhưng cũng xinh đẹp sắc sảo, còn có một đôi mắt hồ ly, lúc này nghe vậy liền nheo mắt mỉm cười: “Cũng là do gia giáo tốt thôi.”

“Ồ, chắc là do ba cậu bé dạy tốt.”

Tô Lạc Duyệt cũng cười rạng rỡ: “Nhà chúng tôi thì khác, mấy đứa nhỏ đều giống tôi.”

Thẩm Minh Châu: “…”

Liếc sang vợ mình một cái, thôi vậy, không dám nói gì, giống ai thì giống đi.

Cũng không thể tiếp tục răn dạy hai đứa nhỏ nữa, vì khói thuốc súng ở đây đã nồng đến độ không chịu nổi rồi… Một đám giới tính nam đứng đây cũng chỉ biết làm con chim cút mà thôi.

“À đúng rồi, sau này còn nhiều thời gian để cảm ơn chị Duyệt đó, bộ phim của đạo diễn Hứa lần này tôi cũng sẽ tham gia.”

“Thế à? Không tồi.”

Tô Lạc Duyệt mỉm cười với Chung Uyển, ra vẻ hào phóng gợi ý—

“Vậy thì cô phải tranh thủ đọc kỹ kịch bản nha, dù gì nhận vai cũng hơi muộn.”

“Ngẫm lại thì đạo diễn Hứa lâu như vậy mới quyết định chọn cô, cũng thật không dễ dàng, nhưng tính ra thì cũng gần đến ngày khai máy rồi, nếu không tìm được diễn viên thì cũng không khởi quay được.”

Thẩm Sơ đứng nghe: “…”

Thật không thể không cảm thán sức mạnh của ngôn từ…



Cảm nhận được bầu không khí căng như dây đàn, sắp đánh nhau đến nơi, Thẩm Minh Châu vội đổi chủ đề, sợ hai “tổ tông” này mà cãi nhau giữa chốn đông người thì… nhà họ thật sự không thể nổi tiếng thêm!

Khó khăn lắm trời tối mới về được đến nhà, ai ngờ Thẩm Tùng Quốc lại phá lệ xuất hiện trong phòng khách cùng quản gia Chu!

Lại thêm một trận giáo huấn ra trò.

Con trai mắng mấy đứa nhỏ, ông mắng con trai.

Lôi luôn mấy đứa nhỏ vào mắng chung.

Cuối cùng thì chẳng ai trong nhà thoát được…

“Ngày nào cũng thế, cuối cùng lại để người ngoài chê cười!”

Thẩm Tùng Quốc hừ lạnh một tiếng, nhìn sang Tô Lạc Duyệt. Trước đó khi Tạ Văn Sơn dẫn theo Tạ Thời Minh đến nhận thân, chuyện gần như đã lan truyền khắp nơi, dù có thể thông cảm được, nhưng ông vẫn không thích mấy chuyện như vậy.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 61


Trời mới biết được tâm trạng của Thẩm Tùng Quốc khi đang ngồi yên trong nhà, mà bạn bè bốn phương cứ gọi điện tới liên tục... Có người còn chuyển tiếp cả video, cái xe nhỏ kia "vù" một cái lao qua —— ngay khoảnh khắc đó, ông suýt nữa nghi ngờ mắt mình.

Nhưng cái tiếng “bíp——” vang lên sau đó thì ông quen lắm, muốn tự lừa mình cũng không được…

Và không chỉ là một tiếng “bíp”, mà là từng tràng dài tiếng “bíp”, liên tục oanh tạc vào màng nhĩ của ông…

Sau đó là gọi quản gia Chu lên mạng xem thử. Tuy rằng bình luận lần này có chút ngoài dự đoán, nhưng vì liên quan đến hai đứa nhỏ, độ hot lại cao kinh khủng, Thẩm Tùng Quốc lập tức sai người đè chuyện xuống rồi vội vàng chạy tới.

“Con là người của công chúng, chuyện kiểu này đáng lẽ nên phải chuẩn bị từ trước, đừng để hai đứa nhỏ tiếp tục bị lộ mặt nữa!”

“Ba, chuyện này là do có người livestream mà, hơn nữa sự việc phát tán quá nhanh…”

Thẩm Minh Châu cảm thấy cha mình lại bắt đầu không nói lý. Lúc phát hiện có livestream, họ đã cho người đè chuyện xuống rồi, nhưng có lúc đâu phải muốn đè là đè được.

Đặc biệt là sự việc hôm nay, quá kỳ lạ, cứ liên tục leo lên hot search, liên tục đứng đầu…

May là cuối cùng cũng đè xuống được, nhưng chắc trong âm thầm vẫn còn không ít người bàn tán.

Thẩm Tùng Quốc hừ lạnh một tiếng, lại nhìn về phía hai đứa nhỏ.

Tạ Thời Minh lập tức kéo Thẩm Sơ ra sau lưng mình, tỏ vẻ tất cả đều là chủ ý của hắn.

Thẩm Sơ kiễng chân ở phía sau, còn chưa đợi Thẩm Tùng Quốc lên tiếng đã vội nói: “Ông ơi, ông cụ nhà họ Tề không tới cảm ơn ông sao?”

“Gì cơ?”

“Đúng mà…”

Nhóc mập kéo dài giọng vừa nói vừa múa tay: “Hôm nay cháu và anh trai đã cứu cháu trai và chú chó nhỏ mà cháu trai đó nuôi đấy, cháu trai nhà họ Tề đã cảm ơn tụi cháu rồi, thế mà ông cụ nhà họ Tề lại không cảm ơn ông à?”

“Vậy thì ông cụ đó có chút không biết lễ nghĩa nha, ông phải gọi điện nói chuyện với ông ấy mới được!”

Thẩm Tùng Quốc bị mấy tiếng “ông ơi ông ơi” của cậu bé làm cho rối cả đầu, nhưng cuối cùng cũng hiểu được ý của Thẩm Sơ, liền nhướng mày.

Thẩm Minh Châu thấy vậy liền vội vàng nói theo: “Đúng đó ba, nếu không có Sơ Sơ với Minh Minh đi tìm thằng bé nhà họ Tề, rồi cùng nhau cứu chó, ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?”

“Sao ông cụ nhà họ Tề không gọi điện tới? Hay là vẫn chưa biết chuyện này?”

“Hay là do lần trước đi câu cá thua mình, nên ông ấy vẫn còn giận?”

Thẩm Tùng Quốc hừ một tiếng: “Ông ta có mặt mũi gì mà giận chứ!”

Vừa nói vừa trông như không thể ngồi yên nữa, ánh mắt không nhịn được liếc sang quản gia Chu.

Quản gia Chu lập tức hiểu ý —

“Lão gia, tuy hai vị thiếu gia hành động có hơi liều lĩnh, nhưng cũng coi như làm được việc lớn. Có lẽ ông Tề vẫn còn chưa biết chuyện này, nếu biết rồi thì chắc chắn đã gọi điện cảm ơn ngài rồi.”

“Để tránh ông Tề bị con cháu không cho biết, hay là ta chủ động liên hệ trước?”

Quản gia Chu khẽ ho một tiếng: “Cũng không phải muốn nói gì, chỉ là ông Tề nên có quyền được biết.”

“Đỡ để lần sau lại xảy ra chuyện.”

“Đúng vậy, phải để ông già đó dạy dỗ lại mấy đứa nhỏ nhà ông ta, đừng để lần sau lại liên lụy đến hai cháu nội tôi!”

Thẩm Tùng Quốc vừa nói vừa đứng dậy, dáng vẻ nóng lòng muốn gọi điện ngay lập tức, bộ dạng chính nghĩa lẫm liệt, lưng thẳng tắp, đi đường như mang theo gió, đúng là nhanh nhẹn!

Quản gia Chu nháy mắt với mấy đứa nhỏ, rồi vội vàng quay người rời đi.

……

Đợi hai người kia đi rồi, Tô Lạc Duyệt mới thở phào nhẹ nhõm.

Không nhịn được kéo Thẩm Sơ lại, dốc hết sức vò má nhóc mập một trận: “Con đúng là một đứa bé lanh lợi!”

“Ư ư ư!”

Thẩm Sơ bị vò tới nghiêng ngả, ra sức trợn mắt ra hiệu với Tạ Thời Minh ——

Mau tới cứu em!

Tạ Thời Minh có chút do dự…

Nhưng chưa đợi hắn suy nghĩ xong, hắn cũng bị Tô Lạc Duyệt kéo qua vò má mấy cái, cuối cùng còn được tặng thêm một cái thơm rõ to!

Tạ Thời Minh ngây người luôn…

“Haiz, thật muốn được ở nhà tiếp.”

Tô Lạc Duyệt ôm lấy hai đứa nhỏ, không nhịn được thở dài.

Thẩm Sơ cũng không lo xoa má nữa, bàn tay mũm mĩm ôm lấy đầu gối bà, ngẩng đầu lên hỏi:

“Mẹ ơi, sao vậy, mẹ sắp đi làm rồi hả?”

“Ừ, phim sắp bấm máy rồi, mẹ phải vào đoàn sớm, mà đoàn lại quay tận trong núi sâu cơ.”

Nhóc mập “a” lên một tiếng: “Vậy chắc lâu lắm nhỉ?”

Cậu tưởng còn nhiều thời gian ở cùng ba mẹ cơ, tính ra, cậu của cậu chắc cũng sắp về tìm cậu rồi, đến lúc đó cậu khẳng định muốn đi theo, vậy thời gian được ở bên Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu cũng chẳng còn nhiều…

Nhưng giờ thì cậu không thể nói ra, cũng không thể ngăn mẹ đi làm…

Nhưng Tô Lạc Duyệt mà vào đoàn quay phim, ai biết sẽ quay trong bao lâu?

Thấy Thẩm Sơ bĩu môi có chút không vui, bên cạnh Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy ba đứa tuy rằng nhìn qua biểu cảm vẫn không có gì thay đổi, nhưng hình như tâm trạng cũng không được tốt, khiến Tô Lạc Duyệt có chút lo lắng cùng không yên tâm.

Không nói đến Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh.

Bà nhớ lại lúc mình sinh Thẩm Sóc, rồi đến Thẩm Dật và Thẩm Tùy, cả hai lần đều vẫn quyết tâm đi làm, không chịu buông lơi dù chỉ một chút, đến mức người trong giới vẫn gọi bà là “bà mẹ liều mạng”.

Nhưng sau này, sự nghiệp ổn định, thành tựu cũng đã đạt được rồi, ngoảnh lại nhìn, bà đã bỏ lỡ quá nhiều quá nhiều trong quá trình trưởng thành của ba đứa trẻ… Vậy mà lần này, bà lại muốn đi làm.

Ở ngay lúc cả gia đình “đoàn tụ”.

Tô Lạc Duyệt cúi đầu xuống, thực ra rất nhiều lần bà đã nghĩ —

Hay là thôi vậy… từ bỏ sự nghiệp, từ bỏ ước mơ, quay về với gia đình, chồng yêu thương, con cái đáng yêu, còn cầu gì hơn nữa?
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 62


Nhưng khi nhớ lại quá khứ, bà lại không cam lòng từ bỏ con đường mà mình đã khó khăn lắm mới tìm được.

Hơn nữa, với tính cách luôn kiên cường, bảo Tô Lạc Duyệt toàn tâm toàn ý ở nhà làm bà nội trợ toàn thời gian thì đúng là chuyện không thể.

Bà và Thẩm Minh Châu, một người dốc sức cho tập đoàn Thẩm thị, một người miệt mài đấu tranh trong giới giải trí—nếu không thể đồng hành cùng tiến, vậy sau này lỡ có chuyện gì, làm sao có thể cùng nhau đối mặt?

Có quá nhiều lý do khiến Tô Lạc Duyệt phải chùn bước.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy các con, bà lại không ngừng do dự, thực sự không thể dứt bỏ được…

Thẩm Sơ nhìn Tô Lạc Duyệt, bàn tay mũm mĩm nắm lấy tóc bà, lí nhí thì thầm: “Giá mà con có thể theo mẹ đi làm thì tốt quá, bé cưng không muốn xa mẹ.”

Nếu sau này phải rời đi cùng cậu, khả năng sẽ đi ra nước ngoài?

Đến khi đó, không biết phải mất bao lâu mới gặp lại ba mẹ, cậu luyến tiếc bọn họ.

Nghĩ đến đây, Thẩm Sơ liền thấy buồn, lặng lẽ úp mặt lên đùi Tô Lạc Duyệt, còn thở dài một tiếng.

Y như một cục bánh gạo dẻo tan chảy.

Tô Lạc Duyệt lại không hiểu rõ vì sao Thẩm Sơ lại buồn, chỉ nghĩ là cậu bé luyến tiếc mình, nên bà cố gắng lên tinh thần, còn búng nhẹ trán vào cậu, mỉm cười nói: "Không được đâu, đừng quên lời ông nội mới nói.”

“Nơi mẹ làm việc đều là trước ống kính đấy.”

Không chỉ Thẩm Tùng Quốc để ý chuyện đó, Tô Lạc Duyệt cũng vậy.

Bà thực sự không muốn mấy đứa nhỏ lại bị lộ mặt thêm lần nào nữa trong thời gian ngắn.

Thế nhưng mỗi lần Tô Lạc Duyệt nghĩ mọi thứ đã ổn thỏa thì vào thời khắc quan trọng thì lại không đúng như vậy!

——Đạo diễn Hứa là người cực kỳ cầu toàn.

Mà phải gọi là… cầu toàn đến mức khó chiều!

Mấy diễn viên chính trong phim sẽ có các phân cảnh thời thơ ấu, nhưng những diễn viên nhí mà đoàn phim tuyển được lại không giống chút nào với phiên bản trưởng thành, đạo diễn Hứa càng nhìn càng không hài lòng, cảm thấy không thể ăn khớp được.

Đặc biệt là nhân vật của Tô Lạc Duyệt, ngũ quan của bà riêng biệt, sắc sảo, những đứa trẻ được chọn lại đều không hợp chút nào!

Nếu không còn lựa chọn nào khác thì miễn cưỡng dùng tạm cũng được.

Nhưng vấn đề là——đạo diễn Hứa đã xem livestream kia!

Chẳng phải có đứa nhỏ giống Tô Lạc Duyệt sao? Độ tuổi cũng hoàn toàn phù hợp!

Hơn nữa, mặc dù phân cảnh thời thơ ấu của các nhân vật không nhiều, nhưng lại rất quan trọng, là trọng tâm của mạch phim, nên lần này đạo diễn Hứa nhất quyết muốn Tô Lạc Duyệt đưa con mình đến đóng phim, chỉ vài ngày thôi, quay xong là được.

Không ngờ lại vướng ngay ở chỗ Tô Lạc Duyệt——

Nói gì bà ấy cũng không chịu đồng ý!

Nếu không được thì bà ấy thậm chí còn nói… bà ấy sẽ từ bỏ vai diễn!

Điều này khiến đạo diễn Hứa tức giận, đập kịch bản xuống đất, giận dữ tuyên bố nghỉ quay một ngày, rồi…i

Rồi hắn âm thầm tự mình tìm tới…

Khi Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh bị chặn ở cổng trường mẫu giáo, còn tưởng gặp phải kẻ buôn người chuyên dụ dỗ trẻ con.

Bởi vì biểu cảm của đạo diễn Hứa lúc nhìn thấy hai đứa, đúng là kiểu "thèm thuồng nhỏ dãi" khiến người ta sởn da gà…

Hiện tại đã một tuần kể từ ngày Tô Lạc Duyệt lên đường đi làm, trong thời gian đó chỉ có một tối là bà về nhà.

Ngay cả video call mỗi ngày đều phải canh giờ, khiến Thẩm Sơ rất nhớ bà.

Vì vậy sau khi nghe xong ý định của đạo diễn, Thẩm Sơ đảo đôi mắt tròn.

——Chỉ trách Tô Lạc Duyệt quá cố chấp, nói gì cũng không chịu, lại không chịu nói rõ lý do.

“Chú ơi, mẹ cháu không nói với chú là ông nội cháu không cho anh cháu lên TV nữa sao?”

Cậu nhóc mũm mĩm ôm chặt lấy Tạ Thời Minh, giống như gà mẹ bảo vệ gà con: “Bọn cháu đều là những đứa trẻ ngoan nghe lời ông nội. Ông nội không đồng ý, mẹ cháu không đồng ý, chú tìm anh cháu nói chuyện cũng vô ích thôi.”

“Chú đây là đang dụ dỗ trẻ con đấy!”

Đạo diễn Hứa: “...Vậy nếu ông nội các cháu đồng ý thì sao?”

Vừa nói, hắn vừa không kìm được mà đánh giá cậu bé tròn trịa trước mặt.

Mục tiêu chính lần này của hắn là đứa nhóc bên cạnh——vì rất giống Tô Lạc Duyệt, tuổi lại hợp vai. Nhưng nhìn cái cục bánh bao nhỏ này, hình như cũng rất hợp với một vai khác? Dù không giống diễn viên chính lắm, nhưng tính cách này… đúng kiểu đạo diễn Hứa thích!

Đúng người! Đúng vai!

Nếu có thể mời được cả hai, ông cũng khỏi phải tốn công đi tìm thêm diễn viên nhí khác.

Đạo diễn Hứa càng nhìn càng hài lòng, cảm thấy chuyến đi này thật không uổng công!

Nhưng vẫn phải đi nói chuyện với phụ huynh cái đã. Ông nội, đúng không? Nghe nói là người rất khó thuyết phục?

Đạo diễn Hứa âm thầm tặc lưỡi, thầm nghĩ nếu thật sự không được, thì hắn gọi người ta là “ông nội” luôn cũng được!

Thế là đạo diễn Hứa đặt tay lên vai hai đứa nhỏ——

“Đi, hai đứa dẫn chú đến gặp ông nội chúng ta đi!”

Tạ Thời Minh: “…”

Thẩm Sơ: “…”

Ai là “chúng ta” với chú hả?!

---

Bầu không khí trở nên nặng nề.

Cảm giác như hai đội quân đang giằng co, ai lùi trước là thua!

Hiện tại hai bên đều trong trạng thái căng thẳng, không ai chịu nhường, đấu trí đấu dũng, mỉm cười mà như cầm dao đâm nhau…

“Chắc hẳn cậu cũng biết chuyện hai đứa nhỏ bị lan truyền trên mạng, trong tình huống như vậy, tôi tuyệt đối không thể để chúng đi quay phim. Mẹ bọn trẻ không phải cũng không đồng ý sao?”

“Chủ yếu là con dâu ngài vẫn là khá nghe lời ngài, mà chuyện nhà thì ngài lại là người quyết định.”

Thẩm Tùng Quốc kéo dài tiếng “Ừm” một tiếng, biểu cảm thoải mái, nghĩ rằng đã như vậy rồi thì còn gì để bàn nữa. Nhưng lời còn chưa dứt, đã nghe đối phương bất ngờ đổi giọng——

“Nhưng mà ông nội à, quay phim với chuyện bị đồn đại trên mạng là hai việc khác nhau mà.”

Đạo diễn Hứa gọi “ông nội” đầy chân tình, sau đó bắt đầu phân tích điểm khác nhau, lợi và hại——

Nói đóng phim là đóng phim, máy quay là chính quy và chuyên nghiệp, hơn nữa có lịch quay cố định, thời gian ở giữa rất dài…
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 63


Ngoài ra, còn có hợp đồng bảo mật — trước khi phim công chiếu, tuyệt đối sẽ không để lộ chút tin tức nào về hai đứa nhỏ.

Cho nên về cơ bản, việc "lộ diện" chỉ tồn tại trong phim, hơn nữa khác hoàn toàn với việc bị lộ trên mạng.

Hơn nữa, hiện giờ quay phim xong thì đến lúc hai đứa trẻ “lộ mặt” trên phim cũng đã cách một khoảng thời gian, khi đó sự chú ý và thảo luận trên mạng về hai đứa có lẽ cũng đã nguội lạnh từ lâu.

Mà sau khi phim công chiếu, bọn họ cũng sẽ kiểm soát dư luận, trọng tâm tuyên truyền tuyệt đối không đặt lên người hai đứa nhỏ, càng không dùng chúng như chiêu trò thu hút sự chú ý. Cảnh quay của hai đứa cũng rất ít, chỉ xin nghỉ vài ba ngày là xong…

Nói tóm lại, tóm lại mà nói, hai đứa nhỏ đi quay phim bây giờ thật sự sẽ không bị lộ mặt chút nào đâu!

Ông ơi! Xin hãy tin cháu đi!

Khóe miệng của Thẩm Tùng Quốc giật giật liên hồi, rất muốn người đối diện ngậm miệng lại.

Người này bị gì vậy?!

Cứ “ông ơi” miết không ngừng, vừa mở miệng là “ông ơi”!

Ông đây có cháu trai to đầu như vậy hồi nào chứ!

Nghĩ thế rồi, ông lại không nhịn được mà trừng mắt nhìn thằng bé mập mạp bên chân mình một cái.

Cái thằng nhỏ này chỉ toàn đem về cho ông mấy chuyện kỳ kỳ quái quái! Giờ còn dẫn về thêm một người kỳ kỳ quái quái nữa!

Dường như cảm nhận được có người trừng mình, cái đầu tròn quay bên chân ông khẽ động đậy, sắp quay đầu sang nhìn—

Thẩm Tùng Quốc lập tức thu mắt về, ngồi nghiêm chỉnh.

Thẩm Sơ quay đầu lại, chớp chớp mắt, còn đưa tay sờ sờ đầu mình, kỳ lạ ghê…

Bên kia, Thẩm Minh Châu cũng đang giật giật khóe môi.

Vô nghĩa… nếu ba ông đột nhiên có thêm một đứa cháu trai lớn thế này, thì chẳng phải tương đương với việc ông có thêm một đứa con trai lớn rồi sao?!

Không dám nhận, thật sự không dám nhận …!!

Không chỉ có Thẩm Minh Châu đến, mà Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy cũng đều có mặt. Dù sao hai đứa nhỏ bị một người đàn ông lạ mặt chặn lại trước cổng trường mẫu giáo, còn nói muốn đến nhà cũ tìm Thẩm Tùng Quốc, làm sao bọn họ có thể không đi theo xem tình hình.

Thẩm Dật vừa đi vừa thì thầm với Thẩm Tùy với vẻ mặt đầy phức tạp: “Người này… thật sự là đạo diễn nổi tiếng quốc tế à…?”

Anh ta không thể hiểu nổi, thật sự không tin nổi!

Không lẽ mấy người làm nghệ thuật đều có chút gì đó không bình thường?

Vậy thì sau này anh ta cũng có thể bị gì đó sao? A cứu mạng!

Thẩm Tùy: “Không sao đâu, con đường sau này anh đi khác với chú ấy mà.”

Thẩm Dật nhướng mày: “Đúng thế, anh đây là sống nhờ gương mặt!”

Thẩm Tùy: “…”

Ừ, anh vui là được.

Hai người họ thật ra cũng không phản đối việc Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đi quay phim, Thẩm Minh Châu cũng thế, còn đang tính xem có thể tranh thủ đi thăm đoàn phim một chút không. Ngược lại, Thẩm Sóc và Thẩm Tùng Quốc thì nhíu mày giống nhau như đúc, không mấy bằng lòng.

“Xin nghỉ học cũng tốn thời gian.”

Thẩm Sóc nhìn hai đứa nhỏ một cái, Tạ Thời Minh thì không có biểu cảm gì, nhưng Thẩm Sơ ấy à, cậu nhóc mập đó tuy bề ngoài có vẻ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng ánh mắt thì sáng rực, nhìn là biết đang háo hức mong chờ.

Thật ra thì chuyện xin nghỉ học hay đi quay phim không phải vấn đề, vấn đề là…

Vấn đề là sẽ nảy sinh chuyện!

Nhớ lại một loạt sự việc dạo gần đây, Thẩm Sóc liền rất muốn đỡ trán.

Đây không phải chuyện đặt cốc nước trước mặt mèo, vừa vô ý một tí là bị móng vuốt béo đẩy xuống, mà là dù có không đặt cốc nước trước mặt nó, cái đầu mèo đó cũng sẽ quay tứ phía kiếm cốc nước để đẩy cho bằng được…

Không có điều kiện thì tự tạo điều kiện gây chuyện.

Thật sự là phòng không xuể.

Thẩm Sóc nghĩ, thật ra anh ấy và ông nội không giống nhau.

Ông nội là đang từ chối, còn anh ấy là đang cứu người.

Tiếc là đạo diễn này có vẻ không hiểu được điều đó…

Và sự thật chứng minh đúng là như vậy —

Đạo diễn Hứa đúng là ví dụ điển hình cho câu càng thất bại càng quyết tâm.

Người ta càng từ chối, hắn càng hăng hái, thao thao bất tuyệt đến mức còn hơn cả thằng nhóc mập nhà họ —

“Thật sự không mất thời gian đâu, thật đấy, mấy cảnh của mấy diễn viên chính lúc nhỏ chủ yếu là cảnh ở học đường.”

Đạo diễn Hứa vỗ ngực bảo đảm: “Hơn nữa để đảm bảo tính chân thực và bầu không khí, thầy dạy trong cảnh học đường là một bậc đại nho quốc học do tôi đích thân mời đến, họ Triệu, chắc là ông nội đã từng nghe qua tên ông ấy.”

“Hai đứa nhỏ được ở cạnh ông ấy, cũng có thể hun đúc thêm về mặt quốc học.”

“Hơn nữa trẻ con mà, tiếp xúc thêm với nhiều thứ cũng không phải là chuyện xấu, còn có thể mở mang tầm mắt.”

Những lời này lại khiến Thẩm Tùng Quốc hơi bất ngờ.

Cái tên kia thì tất nhiên ông đã từng nghe qua, chỉ là có chút không tin, nhưng mà…

Vị đạo diễn họ Hứa này, có khi thật sự cũng có chút bản lĩnh, có thể mời được người kia đến thật. Nghe đâu ông lão họ Triệu đó đúng là có một đứa cháu họ Hứa, mỗi lần nhắc tới là lại nhăn mày nhăn mặt, tỏ ra đau đầu…

Tuy chưa từng gặp đối phương, nhưng lúc này đây, Thẩm Tùng Quốc bỗng có chút cảm giác “đồng bệnh tương liên”.

“Hơn nữa đây là phim cổ trang, hai đứa nhỏ sẽ được hóa trang kỹ càng, hình tượng sẽ có chút khác biệt.”

Đạo diễn Hứa càng nói càng nhỏ giọng, ho nhẹ một tiếng, hiếm khi tỏ ra có chút chột dạ.

Nhưng trẻ con mà, lúc còn nhỏ mặc đồ khác giới cũng không có gì to tát.

Ừ, đúng vậy đó.

Một bên, Thẩm Sơ nhịn cười không nổi, huých huých Tạ Thời Minh, nhe răng cười toe toét, nhìn chẳng khác gì đang ủ mưu. Dù sao thì người sẽ đóng vai thời nhỏ của Tô Lạc Duyệt chính là Tạ Thời Minh.

Haha, vậy chẳng phải hắn sẽ phải hóa trang thành con gái sao?

Còn cậu thì sao, trên đường đi Thẩm Sơ đã lén hỏi rồi, người sẽ đóng vai “phiên bản lớn” của cậu là một nam diễn viên đấy.

Thế nên Thẩm Sơ đối với chuyện quay phim lần này cực kỳ mong chờ!

Ha, ha!

Cậu muốn xem Tạ Thời Minh mặc đồ con gái! Sau này lớn lên tha hồ lấy chuyện này ra chọc ghẹo hắn!



Nãy giờ nói một đống câu vô nghĩa, cuối cùng thì chỉ có đoạn sau mới khiến Thẩm Tùng Quốc cảm thấy hứng thú— quả thật có chút động lòng.

Chủ yếu là hai đứa nhỏ này thật sự cần được “hun đúc” thêm, đặc biệt là đứa nhỏ nhất! Dựa vào chân ông cũng không yên, lúc thì moi moi đầu gối ông, lúc thì lại vắt tay qua, cứ nhúc nhích hoài, cử động không ngừng.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 64


Nếu có thể nhân cơ hội này học hỏi chút lễ nghi, rèn giũa tính cách một chút thì nghĩ kỹ cũng thấy không tệ.

Nhưng mà cứ thế đồng ý ngay thì…

Thẩm Tùng Quốc nhướng mày: “Nghe nói thời gian quay có thể điều chỉnh?”

“Nếu cần thì có thể…”

Đạo diễn Hứa không nhịn được xoa tay, cảm thấy có hy vọng rồi, hề hề.

“Ngài có yêu cầu gì không? Nếu đáp ứng được thì tôi nhất định sẽ cố hết sức, mấy chuyện nhỏ thôi mà!”

“Ừ, yêu cầu của tôi cũng chẳng có gì to tát.”

Ánh mắt Thẩm Tùng Quốc lần lượt lướt qua mấy đứa trẻ: “Chính là ngoài hai đứa nhỏ này, tôi còn có ba đứa cháu nữa, tụi nó cũng còn nhỏ, mà cũng sắp tới cuối tuần rồi, chi bằng cho tụi nó đi nghe giảng cùng luôn cho tiện.”

Mua hai tặng ba, lời quá còn gì.

Đã mất công đưa hai đứa đi, thì đưa năm đứa cũng vậy thôi. Cơ hội hiếm có, cho tụi nhỏ đi nghe giảng, bồi dưỡng một chút cũng tốt.

Đạo diễn Hứa: “…”

Ông à, cái bàn tính này ông gảy, có điếc cũng nghe rõ lắm luôn.

Nhưng mà tính toán thì ai cũng có, có qua có lại mới toại lòng nhau.

Huống hồ người giảng dạy cũng đâu phải hắn… Ừm, nghĩ kỹ thì vụ này cũng đáng, thế là đạo diễn Hứa gật đầu cái rụp, như sợ Thẩm Tùng Quốc đổi ý, đồng ý rất sảng khoái.

Thẩm Dật và Thẩm Tùy nhìn nhau, không ngờ sự việc lại tiến triển như vậy… Tan học rồi mà còn phải học thêm, ông nội, ông đúng là ông nội tốt của tụi cháu!

Còn Thẩm Sóc…

Thẩm Sóc muốn nói lại thôi, luôn có dự cảm xấu, nhưng nhìn cậu nhóc mũm mĩm đang nằm trên đầu gối ông nội, vui đến mức một chân còn nhón lên, ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không nói gì.

Thôi kệ, dù sao anh ấy cũng đi theo, chắc là… không có chuyện gì đâu ha.



Chuyện coi như đã định.

Vậy là chiều thứ Sáu, vừa tan học xong là Thẩm Minh Châu đến đón người liền —

Không chậm trễ chút nào, cứ như sợ không được làm tài xế, không thể đi theo “góp vui” vậy. Vì thế đã sớm bảo người ở nhà thu dọn hành lý, chuẩn bị kỹ càng, tranh thủ chở mấy đứa nhỏ nhanh chóng đến chỗ vợ mình.

Dĩ nhiên, mục đích chính vẫn là… tự đưa mình qua đó. Dù chỉ có thể ở lại một đêm rồi phải quay về, cũng không sao.

“Nghe nói đứa nhỏ nhà họ Tề cũng sẽ qua đó, dù sao Chung Uyển cũng là một trong những nhân vật chính.”

Thẩm Sơ vừa nghe vừa cười hì hì, liếc nhìn Tạ Thời Minh, lại nói: “Vậy Tề Nguyên Tư cũng phải mặc váy nhỏ à?”

“ ‘Cũng phải’ mặc váy nhỏ?”

Thẩm Sơ tưởng Thẩm Minh Châu chưa hiểu, liền “vui sướng khi người khác gặp hoạ” giải thích —

“Ba không biết à? Anh với Tề Nguyên Tư đều phải đóng vai mẹ và mẹ của cậu ta hồi nhỏ, chắc chắn là phải mặc đồ con gái rồi! Kiểu như áo váy ngày xưa ấy, cũng là váy nhỏ mà ha ha. Nghe nói còn tết tóc nữa, không chừng còn phải thoa son phấn đó.”

Càng nghĩ càng buồn cười, nếu không sợ gây thù chuốc oán, Thẩm Sơ đã muốn bụm miệng cười lăn lộn rồi.

“Cái đó, bé cưng à…”

“Dạ?”

Thẩm Sơ đáp lại ngọt xớt: “Gì vậy, ba?”

“Cái đó, đúng là đứa nhỏ nhà họ Tề phải mặc váy nhỏ thật, vì mẹ nó trong phim hồi nhỏ là bé gái. Nhưng… không có nghĩa là mẹ con hồi nhỏ cũng mặc đồ con gái…”

“Dĩ nhiên cái đó cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là —”

“Điều đó cũng không có nghĩa là nam chính hồi nhỏ nhất định mặc đồ con trai đâu…”

“Con hiểu ý ba không, bé cưng?”

Thẩm Sơ…

Nhóc mập bỗng chốc im bặt, một lúc sau liền với tay mở cửa xe —

Không! Con không hiểu gì hết!

Thả con xuống xe a a a!!

---

Thẩm Sơ thế nào cũng không ngờ, mọi chuyện lại thành ra như vậy…

Thẩm Minh Châu còn thắc mắc, sao mà bé cưng nhà ông vừa nhắc tới chuyện “Tề Nguyên Tư cũng phải mặc váy nhỏ” là đã cười như nắc nẻ, thì ra không biết người phải mặc đồ nữ là cậu…

Tất nhiên chuyện xuống xe là không có khả năng.

Cậu nhóc mũm mĩm muốn trốn cũng không được.

Chủ yếu là vì vừa nghe tới đoạn cậu phải mặc đồ con gái, Thẩm Dật đã nhào tới đè cậu nhóc lại, cười hả hê, còn châm chọc cậu “chơi không nổi”, nói Tạ Thời Minh trước đó đều im lặng chấp nhận, sao tới lượt Thẩm Sơ lại làm ầm lên?

Thẩm Sơ tức đến mức ngồi phịch xuống ghế, quay đầu véo Tạ Thời Minh một cái.

Tạ Thời Minh: “…”

Cậu nhóc mũm mĩm cái gì cũng chịu được, chỉ không chịu nổi bị khiêu khích.

Mặc đồ con gái thì sao chứ! Cậu chịu được!

Chỉ là cảm thấy mình thiệt quá, vẫn chưa nguôi giận. Nếu không bị vây trong ghế trẻ em, cậu đã lăn đến bên người Tạ Thời Minh, tranh thủ “bắt nạt” chút đỉnh. Vừa rồi dù loạn cả lên, nhưng người giữ tay cậu không phải chỉ một người!

Thẩm Sơ có lý do để nghi ngờ, chắc chắn trong đó có Tạ Thời Minh, hừ.



Trước đó Tô Lạc Duyệt đã nói, đoàn phim quay ở nơi heo hút, tuy có hơi phóng đại nhưng cũng không sai. Dù vẫn thuộc phạm vi phim trường, nhưng thực sự là vùng khá xa và vắng.

Thêm nữa, vì yêu cầu bảo mật khi quay phim, xung quanh gần như không có người qua lại.

Ngoài ra, đạo diễn Hứa quả thật đã đầu tư rất lớn, từng bông hoa ngọn cỏ ở đây đều do con người trồng và dựng sẵn, đúng nghĩa là đại chế tác, mức đầu tư tính bằng hàng trăm triệu tệ.

Khi Thẩm Minh Châu lái xe đưa mấy đứa trẻ đến nơi thì trời cũng đã gần tối. Nhưng dưới ánh đèn, nhìn cảnh vật và cách sắp đặt trong phim trường, ông vẫn không nhịn được mà cảm thán.

Có khi sau khi quay xong, nơi này còn có thể trở thành điểm du lịch cũng nên.

Quay thực cảnh, dựng bối cảnh thực tế, mới quay được chút mà đã như vậy, chẳng trách là nói phim đang nhắm đến giải thưởng, cũng không khó hiểu khi đạo diễn Hứa nhất quyết muốn hai đứa nhỏ đi đóng phim.

Cầu toàn đến mức tỉ mỉ cực độ, không chấp nhận bất cứ sự thay thế nào.

Đúng là “quái gở” luôn rồi.

Lúc này đạo diễn vẫn còn bận quay phim, hơn nữa là cảnh của Tô Lạc Duyệt và Chung Uyển, nên đặc biệt cử trợ lý đến đón bọn họ, dẫn đến chỗ ở trong phim trường để sắp xếp ổn định trước, rồi mới đi tham quan sau.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 65


“Phân cảnh đang gấp rút quay, nếu muốn vào xem thì phải báo trước, giờ thì chưa vào được.”

Trợ lý đạo diễn tỏ ra xin lỗi, chỉ có thể dẫn họ đi dạo nơi khác, đợi khi quay xong mới có thể đi qua tìm người.

Chuyện đó cũng không là gì, dù sao cũng đã đến đây rồi, lát nữa kiểu gì cũng sẽ gặp được.

Giờ thì, điều khiến Thẩm Sơ quan tâm không còn là gặp Tô Lạc Duyệt nữa, mà là cậu càng tò mò hơn về diễn viên mình sẽ đóng vai hồi nhỏ. Nghe nói trong phim nhân vật đó từ bé đến lớn đều phải giả gái, ai lại gan to dám thử thách vai diễn này chứ?

Hơn nữa, trên đường đến đây, Thẩm Minh Châu cũng có kể rằng nam chính duy nhất của bộ phim này là tiểu thiếu gia của công ty đối tác với Thẩm thị, dấn thân vào showbiz, hồi đó còn gây ra một trận ồn ào không nhỏ.

Chậc chậc, nghe thì biết đây là một người cả gan làm loạn.

Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh tay nắm tay đi đầu, Thẩm Minh Châu đi sau cùng trò chuyện với trợ lý, hỏi han tình hình sau khi Tô Lạc Duyệt gia nhập đoàn phim. Thẩm Dật và Thẩm Tùy thì đi ở giữa, vừa đi vừa cãi nhau, còn Thẩm Sóc thì đi chậm hơn một bước, hình như đang cúi đầu nhắn tin.

Cái phim trường này được dựng trong núi, dưới chân núi và lưng chừng đều có kiến trúc xây dựng.

Dưới núi là một ngôi làng nhỏ, còn lưng chừng thì có xây dựng một học đường.

Ở đây còn có một con suối nhỏ tự nhiên, xung quanh trồng đầy hoa cỏ, không xa còn có một cái đình phong cách cổ xưa.

Từ đằng xa, Thẩm Sơ đã thấy trong đình có người mặc váy cổ trang, chắc là diễn viên trong đoàn.

Trong suối có cá, "chị gái” kia hình như đang cho cá ăn.

Thẩm Sơ liền lắc tay Tạ Thời Minh, chớp mắt ra hiệu — đi qua xem không?

Tuy người trong phim trường không nhiều, nhưng phạm vi thì khá rộng, không thể để lũ trẻ tự do chạy nhảy lung tung. Huống chi Thẩm Sơ lại là đối tượng cần quản lý kỹ, đi đâu cũng phải bị nắm tay, sợ nhỡ đâu cậu nhóc lại lặng lẽ gây ra chuyện gì đó.

Thẩm Sơ thì thấy oan ức, cậu có gây chuyện bao giờ đâu!

Cậu ngoan như vậy, toàn là chuyện tự tìm đến cậu!

Cho nên cậu có thể sai cái gì chứ? Chỉ là đáng yêu và có đầu óc thôi.

Cậu là một đứa trẻ biết suy nghĩ!

Nhân lúc mọi người đang bận, Thẩm Sơ không kìm được tò mò, nhất quyết kéo Tạ Thời Minh đi tới hỏi thử "chị gái” kia, có biết nam diễn viên tên là Giản Hành không, anh ta đang ở đâu?

Hình như hai người họ còn phải làm quen trước nữa.

Thế nên Thẩm Sơ tính đi hỏi thăm trước, xem nam chính kia là người như thế nào.

Nếu tính cách không ổn, thì cậu sẽ bỏ vai, không thèm đóng cùng loại người đó!

Phải nói thật, đạo diễn Hứa ngoài mấy chuyện khác thì mắt thẩm mỹ đúng là rất tốt, toàn chọn người đẹp làm diễn viên? Không phải nói nữ chính là Tô Lạc Duyệt và Chung Uyển sao? “Chị gái” này cũng đẹp quá trời!

Mắt hạnh giống cậu, đuôi mắt hơi cong, sống mũi cao, có nét vừa ngây thơ vừa có chút anh khí.

Thấy cậu và Tạ Thời Minh bước đến, đối phương cũng không nói gì, chỉ cười cười vẫy tay, rồi tiếp tục dựa vào cột đình một cách lười biếng, tay vẫn đều đều thả thức ăn cho cá — khí chất rất tốt!

Lúc này mắt Thẩm Sơ lập tức sáng rực lên —

Trừ mẹ cậu đây là “chị gái” hợp mắt nhất cậu, cậu thích kiểu người có nhan sắc và khí chất thế này!

Wow wow~~~

Nhóc mập tiến lại chào hỏi, vừa nói vừa khéo léo hỏi thăm “chị gái” kia có biết nam diễn viên tên là Giản Hành không.

Cậu không nhận ra, khi cậu hỏi đến đó, người đối diện liền ngừng rải thức ăn, quay đầu nheo mắt nhìn cậu.

Tạ Thời Minh thì vẫn luôn im lặng nhìn người kia.

Nhìn một hồi, hắn hơi cau mày, định nói thầm gì đó nên lắc lắc tay Thẩm Sơ, nhưng còn chưa kịp nói thì người kia đã quăng hết thức ăn cá, tiến đến véo má nhóc mập nhà ta một cái —

“Ồ, thì ra em là diễn viên nhí mà Hứa Vinh Hoa tìm cho tôi à, nhưng sao lại là một nhóc béo thế này?”

Một giọng nam trong trẻo vang lên, tay còn rất không khách khí bóp mặt cậu!

Rắc ——

Tựa như nghe thấy tiếng trái tim nhỏ bé của nhóc mập vỡ vụn…

Thẩm Sơ há hốc mồm, thật sự không ngờ luôn, ai hiểu được cảm giác này chứ? Cậu hoàn toàn không nhìn ra đây là con trai!

Hơn nữa, vừa gặp mặt đã công kích cá nhân —

Ai béo?! Ai béo hả?!

Cậu sau này sẽ gầy mà! Nhất định sẽ gầy!

Thẩm Sơ tức muốn chết, giãy nảy đánh rớt tay đối phương: “Em chỉ là hơi béo, hơi tròn thôi!”

"Ô hô, em còn biết thế nào là ‘hơi béo’ à?”

Giản Hành còn vỗ vỗ tay: "Hơi béo cũng là béo mà.”

Thẩm Sơ: “……”

Xong rồi, đụng phải đối thủ rồi…!!

Nhóc mập bĩu môi hừ hừ, lúc này trợ lý đạo diễn cũng dẫn người đi tới, Giản Hành đứng dậy chào hỏi làm quen với Thẩm Minh Châu, rồi hỏi cả nhóm có muốn lên học đường ở lưng núi xem không — kiến trúc cổ phong, vừa hùng vĩ vừa tráng lệ.

Vừa hay ông Triệu cũng đang ở đó, có thể nhân tiện gặp mặt làm quen trước.

“Nơi này trước kia thật ra là một ngọn núi hoang, nổi tiếng là bãi rác, môi trường rất tệ, sau này được đạo diễn Hứa nhìn trúng, quyết định lấy nơi này làm địa điểm quay chụp chính cho bộ phim, mất hơn hai năm rưỡi mới dựng được như giờ.”

“Dưới chân núi còn có khu nhà ở, phong cảnh trên đỉnh núi cũng rất được, có thể đi ngắm bình minh hay hoàng hôn đều rất đẹp.”

Giản Hành vừa đi vừa giới thiệu cho cả nhóm, sau đó lại nhìn Thẩm Sơ, hướng Thẩm Sơ vỗ tay một cái, hỏi: “Ôm cái nha?”

Nhóc mập hừ lạnh một tiếng, mơ đi!

Cậu mới không cần—

Kết quả Giản Hành chỉ hỏi vậy thôi, không chờ cậu đồng ý, đã cúi người bế cậu lên, còn véo má thêm cái nữa.

Thật là đáng ghét!

Nhưng Thẩm Sơ còn chưa kịp giãy để đòi xuống đất, thì Giản Hành đi được hai ba bước đã cúi người thả cậu xuống.

Thẩm Sơ: “?”

Gì vậy?

Giản Hành thở hắt ra: “Nặng quá, đi không nổi.”

Nhóc mập: “……”

Aaaaa!!! Cậu muốn bỏ vai diễn này!!
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 66


…..

Quả nhiên Triệu Đức Sinh đang ở học đường trên sườn núi. Dù nơi này được xây dựng chỉ để quay phim, nhưng phải nói rằng, suốt quãng đường đi lên, thực sự có cảm giác như đã xuyên không về quá khứ —

Cứ như thể đã đặt chân đến thời cổ đại.

Bối cảnh câu chuyện trong bộ phim này diễn ra vào thời chiến loạn, trong phủ Vương gia, để sinh tồn, trưởng tử dòng thứ buộc phải giả gái từ nhỏ; còn cô gái mồ côi ôm mối huyết hải thâm thù cũng phải che giấu thân phận, từ nhỏ đã giả trai mà sống.

Ngoài ra còn có một thiên kim tiểu thư của phủ Tể tướng, ân oán tình thù của ba người dây dưa từ thuở thơ ấu.

Thế nhưng, trong thời loạn thế, chẳng điều gì quý hơn sự yên ổn của thiên hạ, việc lập quốc hưng bang... Từ một góc nhỏ ẩn mình vươn ra thiên hạ, trong hoàn cảnh thân phận hỗn loạn, làm thế nào để vượt qua tầng tầng thử thách... Chuyện quốc gia và tình cảm cá nhân, phải lựa chọn ra sao?

Thẩm Sơ nghe trợ lý giới thiệu sơ qua về bối cảnh câu chuyện mà đã thấy vô cùng mong chờ!

Nhưng khoan đã... bộ phim này cậu đã từng xem qua chưa nhỉ?

Sao hình như không chỉ chưa xem, mà ngay cả nghe qua cũng chưa từng nghe vậy?

Ủa, là sao đây?!

Thẩm Sơ cố gắng lục lọi trí nhớ, nhưng dù có đào bới thế nào cũng không tìm ra được chút ấn tượng nào!

Vậy chẳng lẽ giữa chừng đã xảy ra chuyện gì, khiến bộ phim này bị "chết yểu" từ lúc chưa ra mắt?!

Trời ạ, đừng đùa chứ...

Bên này Thẩm Sơ đang nhíu chặt đôi mày nhỏ suy nghĩ, bên kia Triệu Đức Sinh còn chưa tới, lại có người khác bước đến trước, rồi ngồi xổm xuống chọc chọc mông Thẩm Sơ —

"Thẩm Sóc, đây chính là anh hùng nhỏ thổi kèn âm phủ, sau đó dũng cảm bắt tên b**n th** kia à? Đây là em trai của cậu?"

Cậu nhóc mũm mĩm bụm mông, nheo mắt nhìn sang, thấy sau lưng có một người cỡ tuổi anh trai mình.

Dáng vẻ anh trời sinh đã có đôi mắt cười, diện mạo sáng sủa, tuấn tú, môi cũng là loại tự nhiên mang theo nét cười, toàn thân toát lên sự thân thiện dễ mến, vừa nhìn đã khiến người ta có thiện cảm.

Thẩm Sóc giới thiệu, nói anh là Triệu Hân Du.

Hôm trước trong buổi hoạt động công ích ở mẫu giáo, người nhắc nhở anh ấy chuyện kia chính là Triệu Hân Du.

Triệu Hân Du cũng là cháu trai của Triệu Đức Sinh, cuối tuần nào cũng theo ông nội tu tâm dưỡng tính — đương nhiên, theo lời anh thì là vậy, còn theo ông nội anh thì là "tìm cách trói chặt con khỉ nhỏ này lại"!

Bằng không, đúng kiểu nơi nào có náo nhiệt là có anh, từng vài lần vì tò mò mà bị đưa vào đồn cảnh sát...

Thực ra, đến tận bây giờ, anh còn được xem như "nhân viên ngoài biên chế" của đồn.

Từ hóng chuyện mà nhảy vào giúp đỡ bà vợ bị chồng ngoại tình bạo hành.

Đến chuyện gặp chuyện bất bình là ra tay, lén bám theo kẻ tình nghi là bọn buôn người, suýt chút nữa bị đưa sang tỉnh khác bằng tàu lửa, nhưng cuối cùng lại hỗ trợ cảnh sát phá được một vụ án bắt cóc trẻ em... còn có rất nhiều chiến tích khác.

Nhưng gần đây nhất, anh còn chưa kịp làm gì thì tên b**n th** kia đã bị bắt.

Mà chủ lực lại là... hai đứa trẻ!

Thế nên Triệu Hân Du cực kỳ tò mò về hai đứa em trai của Thẩm Sóc, đặc biệt là đứa "thổi kèn âm phủ" kia, thích lắm luôn.

"Ê, anh hùng nhỏ, lần này lại giải nguy giúp đạo diễn Hứa à?"

Thẩm Sơ trong lòng nghĩ thầm, đừng nhắc nữa, nếu biết phải mặc đồ nữ, cậu đã không tới! Nhưng mấy lời này nghe cũng mát lòng ghê, haha, anh hùng cái gì chứ, thôi vẫn là khiêm tốn, điệu thấp một chút.

Tạ Thời Minh đứng bên cạnh, nhìn Thẩm Sơ vui vẻ lắc lư, bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt nhìn tới.

Hắn nghi ngờ quay đầu nhìn, thì thấy phía sau Triệu Đức Sinh có một người đàn ông tầm hai mươi mấy tuổi. Người đàn ông này cũng rất khôi ngô, ánh mắt lúc nãy vừa lướt qua người hắn, rồi lần lượt lướt qua Thẩm Dật, Thẩm Tùy và Thẩm Sóc.

Có chút kỳ quái, sao lại nhìn bọn họ?

Cùng lúc đó, Tạ Thời Minh chú ý thấy vẻ mặt Thẩm Minh Châu hình như không được vui?

Người đàn ông kia là ai?

Tạ Thời Minh còn đang suy nghĩ thì đạo diễn Hứa Vinh Hoa đã dẫn Tô Lạc Duyệt và Chung Uyển đi tới. Bên cạnh Chung Uyển còn có Tề Nguyên Tư, chắc là vừa đón tới, tay còn xách một cái ba lô nhỏ, miệng thì bĩu môi không vui.

Lúc này, người đông lên hẳn.

Tạ Thời Minh thấy người đàn ông kia khẽ lùi về sau, nhưng lại liếc nhìn Tô Lạc Duyệt, ánh mắt có chút phức tạp.

Sau đó đạo diễn Hứa đứng ra làm trung gian giới thiệu mọi người với nhau, Tạ Thời Minh lúc này mới biết thân phận của người đàn ông kia — là trợ lý được sắp xếp bên cạnh Triệu Đức Sinh. Cũng không có gì đặc biệt, nhưng bất ngờ là người này cũng họ Tô.

Tên là Tô Minh Kiệt.

Hình như trong phim cũng sẽ đóng một vai nhỏ, mà trong đoàn phim, lại sẵn sàng đi theo bên cạnh Triệu Đức Sinh làm việc.

Khi Thẩm Sơ nghe cái tên này, cũng nghiêng đầu nhỏ, cảm thấy... hơi quen quen? Nhưng chưa kịp nghĩ kỹ, đã nghe đạo diễn Hứa bàn bạc với Tô Lạc Duyệt, nói liệu có thể cho cậu với Giản Hành ở chung một chút, tốt nhất là ở chung một đêm?

"Dù cùng diễn một vai lớn và nhỏ, cùng một nhân vật, về lý thuyết thì chẳng có tương tác hay cảnh chung gì, nhưng cho cậu bé làm quen sớm cũng tốt."

"Sau này Giản Hành còn có thể chỉ dẫn thêm cho cậu bé cách diễn sao cho phù hợp."

Nghe vậy, Thẩm Sơ bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ ai mà muốn ngủ chung với cái người vừa mới gặp đã chê cậu béo chứ! Lại còn không bế nổi cậu!

Tô Lạc Duyệt cũng hết sức bất đắc dĩ, bà thật sự không ngờ đạo diễn Hứa lại đích thân mời hai đứa nhỏ tới.

Mà còn thuyết phục được Thẩm Tùng Quốc đồng ý?!

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy người, Tô Lạc Duyệt cũng phải thừa nhận, trong lòng bà ngập tràn niềm vui. Tuy vậy, để đứa nhỏ nhất phải ở bên ngoài ngay đêm đầu tiên thì...

"Hay là cho tụi nhỏ ở chung tại khu ký túc xá của học đường đi?"

Lúc này, Tô Minh Kiệt bất ngờ lên tiếng: "Ở đây cũng có thể ở mà, cho tụi nhỏ trải nghiệm nhập vai sớm, nghe nói thời gian quay rất hạn chế, quen thuộc địa hình trước cũng tốt cho tiến độ quay phim."

Lúc này, không chỉ Tạ Thời Minh chú ý,

Ngay cả Thẩm Sơ cũng nhận ra —

Khi Tô Minh Kiệt mở miệng nói chuyện, sắc mặt của Tô Lạc Duyệt hình như không được tốt lắm…
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 67


Họ Tô, lại khiến sắc mặt của Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu thay đổi…

Thân phận của người này, hình như cũng không quá khó đoán.

Có lẽ là vì bên phía Tô Lạc Duyệt trước giờ chưa từng có họ hàng qua lại, đến mức ngay cả những dịp lễ tết cũng không thấy bóng dáng người thân nào, nên nhất thời Thẩm Sơ cũng không phản ứng kịp.

Tô Minh Kiệt…

Cậu nhớ mang máng rằng Tô Lạc Duyệt từng có một người em trai cùng cha khác mẹ, chẳng lẽ chính là người này?

Nhưng về những chuyện khác, Thẩm Sơ lại không rõ lắm, chủ yếu là vì Tô Lạc Duyệt chưa từng nhắc tới, giống như người thân của bà đều đã biến mất khỏi cuộc đời vậy. Nghĩ lại, đúng là bà chưa từng nói một lần nào.

Ngay cả Thẩm Minh Châu, cũng chưa bao giờ đề cập đến chuyện gia đình của Tô Lạc Duyệt.

Giống như... chưa từng tồn tại cái gọi là "gia đình" vậy.

Thẩm Sơ nghiêng đầu nằm bò trên khung cửa sổ, khuôn mặt nhỏ úp vào cánh tay, bên dưới là một chiếc giường chung lớn. Cậu cứ d*ng ch*n ra như một chú vịt con, nằm bẹt xuống, vừa khéo sát đến khung cửa gỗ trước mặt.

Ánh trăng chiếu xuống, dù trong phòng không thắp đèn cũng đủ sáng.

Đây là khu ký túc xá của học đường nằm lưng chừng núi.

Không biết đạo diễn Hứa nghĩ sao, có lẽ lúc xây dựng nơi này đã tính trước rằng sau khi quay phim xong sẽ mở cửa đón khách du lịch, nên các cơ sở vật chất bên trong khá đầy đủ.

Đúng là có thể ở lại, lại còn là trải nghiệm theo phong cách cổ trang.

Một cảm giác rất khác biệt—

Phía sau là một chiếc giường lớn cho sáu bảy người. Trừ bỏ Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu, thì có Thẩm Sóc, Thẩm Dật, Thẩm Tùy, Triệu Hân Du và Giản Hành, cùng với cậu và Tạ Thời Minh, tổng cộng bảy người, tối nay đều ngủ ở đây.

May mà ngoài Giản Hành là người lớn ra thì còn lại toàn trẻ con, nên dù bảy người ngủ chung cũng vẫn rộng rãi thoải mái.

Từ căn phòng này, tầm nhìn rất đẹp, cửa sổ rất lớn, không chỉ thấy trăng sáng mà còn nhìn thấy ánh đèn lấp lánh dưới chân núi. Thẩm Sơ mới phát hiện, hóa ra ven dòng suối nhỏ dưới chân núi còn có đèn đặt dọc hai bên, khi đêm xuống, thắp lên thì giống như một dải ngân hà.

Có lẽ là vì khung cảnh tối nay thật sự khiến người ta ngây ngất, nên giờ này rồi mà cả đám vẫn chưa buồn ngủ.

Thẩm Sơ ngắm cảnh dưới núi xong thì quay đầu liếc nhìn giường lớn—

Từ phía cậu lần lượt là Tạ Thời Minh, Thẩm Dật, Thẩm Tùy, Giản Hành, Triệu Hân Du, rồi đến Thẩm Sóc.

Thẩm Sóc nằm trong cùng, sát tường.

Ai nấy đều chưa ngủ, mỗi người làm việc riêng của mình.

Cậu nhóc mũm mĩm lật người, cũng không đứng dậy mà bò dọc theo giường đi về phía trước.

Khi bò qua Tạ Thời Minh thì chọc chọc hắn, lúc trèo qua Thẩm Dật và Thẩm Tùy thì còn tiện tay giật tóc Thẩm Dật giúp anh ba, nhưng khi bò qua Thẩm Tùy lại ngồi bẹp mông xuống bụng anh khiến Thẩm Tùy tức thì "phụt" một tiếng…

Thẩm Sơ hơi xấu hổ, vội vàng đứng dậy bò tiếp.

Vượt qua Giản Hành, thấy anh ta đã thay sang đồ ngủ nam bằng lụa rất thoải mái, đang đắp mặt nạ. Mái tóc ngắn ngang tai còn cài thêm bờm tóc, vừa mới định giơ đầu gối chắn đường cậu.

Hừ, Thẩm Sơ trực tiếp đè lên bụng anh ta, dùng tay chân cùng lúc mà bò qua.

Không thèm để ý đến người phía sau đang ôm bụng xuýt xoa, cậu bò tới chỗ Triệu Hân Du thì phát hiện anh đang đọc một cuốn sách tên là “Đạo Đức Kinh”... Nhóc mập nghiêng đầu ghé qua xem, rồi nhìn thẳng vào mắt Triệu Hân Du—

Triệu Hân Du cười tít mắt: “Muốn anh giảng cho nghe không?”

Thẩm Sơ lập tức giơ bàn tay nhỏ mũm mĩm ra hiệu từ chối—

Không, cậu sợ sẽ ngủ gật mất!

Rồi vội vàng bò qua Triệu Hân Du, đến chỗ Thẩm Sóc, "bụp" một cái, nằm nghiêng xuống chỗ trống bên cạnh anh ấy.

Thẩm Sóc: “...”

Âm thanh gì vậy trời?

“Em làm sao thế?”

Thẩm Sóc quay đầu nhìn Thẩm Sơ, không hiểu sao cậu lại lặn lội qua tận đây.

Một đường trèo đèo lội suối, không dễ dàng gì…

Thẩm Sơ che miệng, nhỏ giọng hỏi: “Anh cả, anh có biết... người thân của mẹ không? Trước đây đã từng gặp chưa?”

Trong đám anh em họ, Thẩm Sóc là lớn nhất.

Dù sao thì Thẩm Sơ cũng chưa từng gặp. Khi nhỏ thì không, lớn lên rồi lại càng không.

Chỉ nghe kể sơ qua, chứ cũng chẳng biết nhiều.

Nhưng Thẩm Sóc từ nhỏ đã sống với Thẩm Tùng Quốc, những năm ấy Tô Lạc Duyệt lại bận rộn công việc, nên khả năng gặp họ hàng bên ngoại cũng chẳng cao. Thẩm Sơ cũng chẳng biết hỏi ai, nên đành lặn lội qua đây hỏi Thẩm Sóc.

Quả nhiên sau khi nghe hỏi, Thẩm Sóc nhíu mày rồi lắc đầu.

“Em hỏi chuyện này làm gì?”

Cậu nhóc mũm mĩm chà xát đôi chân nhỏ: “Thì... cái đó...”

“Có liên quan đến Tô Minh Kiệt à?”

Ngoài dự đoán, người mở miệng xen vào lại là Giản Hành.

Thẩm Sơ lập tức quay đầu nhìn—và giật nảy mình—chỉ thấy Triệu Hân Du nghiêng người, chống cằm nhìn bọn họ. Giản Hành ngồi ngay sau lưng Triệu Hân Du, còn Thẩm Dật và Thẩm Tùy thì gối cằm lên chân Triệu Hân Du…

Cả Tạ Thời Minh cũng không biết từ khi nào đã mon men lại gần, đang ngồi ngay sau cậu.

Triệu Hân Du không tiện di chuyển vì có hai người gối lên chân, chỉ đành dùng tay chọc chọc vào mông Thẩm Sơ—

“Anh nhỏ của em vẫn luôn đi theo sau em, em không nhận ra à?”

Anh nhỏ gì chứ…

Cậu nhóc mũm mĩm bĩu môi, chìa tay về phía Tạ Thời Minh, được kéo dậy rồi lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Giản Hành—

Lúc này Giản Hành đã gỡ mặt nạ xuống, vừa vỗ vỗ mặt cho thấm dưỡng chất, vừa tiếp tục nói: “Tô Minh Kiệt, trước đây anh từng gặp trong đoàn phim cũ. Lúc đó trong đoàn có tin đồn.”

Giản Hành ngừng lại, nhìn Thẩm Sơ.

Nhóc mập vẫn còn đang đợi, bắt gặp ánh mắt của Giản Hành, chỉ thấy anh ta nhướng mày, vẻ mặt đầy gian trá như thể đang chờ đợi điều gì đó, không nói tiếp nữa.

Thẩm Sơ suýt chút nữa nghẹn chết, lườm một cái, miễn cưỡng mở miệng: “Tin đồn gì vậy...”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 68


Giản Hành bật cười, chống cằm nói: “Ý là, có người đồn rằng anh ta có quan hệ họ hàng với chị Duyệt.”

“Vậy nên hồi ở đoàn phim trước, anh ta khá được ưu ái.”

“À đúng rồi, lúc đó cũng vừa hay là thời điểm chị Duyệt tái xuất.”

Trời ạ!

Nhất định là cố ý tung tin ra ngoài!

Triệu Hân Du xoa cằm: “Vậy Tô Minh Kiệt chưa từng lên tiếng gì sao?”

Giản Hành nhún vai: “Không có, chẳng đính chính hay giải thích gì cả, phủ nhận lại càng không. Vậy nên trong suốt thời gian quay phim, dù anh ta chỉ đóng một vai nhỏ, nhưng mọi người không dám lơ là, đối xử với anh ta khá khách khí.”

“Biết đâu lần này nhận được vai trong đoàn phim này cũng nhờ phúc của tin đồn trước kia.”

Giản Hành gỡ chiếc băng đô xuống, đội lên đầu Thẩm Sơ.

Không biết ai mua cho anh ta cái băng đô này, trên đó còn có hai cái tai tròn màu đen, đội lên đầu Thẩm Sơ, kết hợp với mái tóc đen dày của cậu nhóc, trông như mọc ra từ trong tóc vậy.

Thẩm Dật và Thẩm Tùy thì gối cằm lên chân Triệu Hân Du, cùng quay đầu lại nhìn. Thấy Thẩm Sơ lắc lư cái đầu mà chiếc băng đô cũng không rớt, hai tay nhỏ bị Triệu Hân Du nắm gọn, không nhúc nhích được, trông y hệt một chú mèo mập bị bắt nạt.

“Vậy Tô Minh Kiệt với mẹ các em rốt cuộc có quan hệ gì?”

Trước câu hỏi của Giản Hành, mấy anh em Thẩm Sóc đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng lúc lắc đầu.

Giản Hành tặc lưỡi: “Không phải các em là con của chị Duyệt sao? Sao lại không biết?”

Mấy đứa nhỏ không nói gì.

Thẩm Sơ liếc mắt sang, hừ lạnh một tiếng.

Ngay cả cậu còn chưa rõ, đừng nói đến ba anh em Thẩm Sóc, càng đừng nói đến Tạ Thời Minh.

Dù hiện tại tình cảm mẹ con đã cải thiện nhiều, nhưng đôi lúc vẫn có những vết thương nhạy cảm không thể đụng tới —— ví dụ như việc nhiều năm trước vì công việc, Tô Lạc Duyệt đã hai lần lựa chọn nhượng bộ để bọn họ đến chỗ Thẩm Tùng Quốc sống.

Nếu chỉ có vậy thì cũng đành.

Nhưng cố tính, khi sinh Tạ Thời Minh, Tô Lạc Duyệt lại chọn tạm ngưng sự nghiệp.

Cũng giống như điều mà trước kia Thẩm Sóc từng nghĩ——

Nếu vì con út mà có thể từ bỏ công việc, từ chối Thẩm Tùng Quốc, thì tại sao lúc bọn họ còn nhỏ lại không thể?

Có gì khác biệt sao?

Nói không ấm ức là giả.

Nhưng vì bọn họ đều lớn hơn Tạ Thời Minh nhiều tuổi, cũng có thể cảm nhận được sự đau lòng và áy náy của Tô Lạc Duyệt dành cho mình, nên những nỗi băn khoăn ấy chỉ âm thầm chôn sâu trong lòng, không muốn để nó bùng nổ ra ngoài.

Thế nhưng, đôi lúc, bọn họ vẫn không tránh khỏi cảm giác "xa lạ" với người mẹ này.

Đến hiện tại, vẫn đang trong quá trình từ từ thích nghi.

Có lẽ, ở chung với Thẩm Minh Châu lại dễ dàng hơn chút — dù sao cũng đều là đàn ông với nhau, nói chuyện hay hành động đều thoải mái hơn, cộng thêm tính cách Thẩm Minh Châu vốn cởi mở, nên ở chung cũng tự nhiên hơn.

Nhưng với Tô Lạc Duyệt, không hiểu sao lúc nào cũng có chút gượng gạo.

Nếu không nhờ có "chất bôi trơn" là Thẩm Sơ, có lẽ không dễ dàng được như bây giờ.

Không khí bỗng chốc lặng đi, Giản Hành lúng túng gãi gãi cằm.

Đứa ngốc cũng biết mình lỡ lời…

Không phải là không biết, mà là không biết nhiều, nên cũng không biết phải mở lời thế nào về chuyện này.

Triệu Hân Du nghĩ nghĩ, rồi lên tiếng: “Lúc các em còn chưa đến, anh có trò chuyện với ông, khi ông ấy nhắc tới các em, Tô Minh Kiệt đứng bên cạnh, tỏ ra rất mong chờ được gặp các em, lúc đó anh đã thấy lạ...”

Nói tới đây, anh quay sang nhìn Thẩm Sóc——

“Nên lúc đó tôi mới nhắn tin hỏi cậu, trong đoàn phim có còn người thân nào khác không.”

Thẩm Sóc: “Tôi chưa từng gặp anh ta.”

Thẩm Dật và Thẩm Tùy cũng đồng loạt lắc đầu:

“Chúng em cũng không quen người tên Tô Minh Kiệt đó.”

Giản Hành tặc lưỡi: “Không nói cho rõ ràng, cứ ậm ờ nước đôi, kiểu người như vậy là phiền nhất, không phải có mưu đồ thì cũng là bụng dạ quá nhiều. Nếu thật sự có quan hệ tốt, chắc chắn đã sớm lấy danh nghĩa chị Duyệt để rêu rao rồi.”

Dù sao thì quan hệ chắc chắn là có, chỉ là không rõ trong đó còn có ân oán gì.

Không ngờ mọi người đều để ý, Thẩm Sơ cứ tưởng chỉ mình cậu và Tạ Thời Minh nhận ra.

Xem ra Tô Minh Kiệt đúng là thể hiện quá rõ ràng rồi, vừa nhìn là biết là cố ý.

“Ê, mà nói đi cũng phải nói lại, sao các em còn chưa đi ngủ?”

Giản Hành lập tức đổi chủ đề, nhìn mấy đứa hỏi. Ngoài anh ta ra, ở đây đều là trẻ con.

“Ngày mai các em phải thay trang phục đó, sáng sớm đã phải hóa trang rồi.”

“Cái gì?!”

“Bọn em cũng phải thay đồ à?! Vì sao?!”

Triệu Hân Du thì chẳng bất ngờ gì, vừa ngáp vừa nói: “Không phải tới học đường sao? Đang thiếu mấy diễn viên quần chúng đóng vai học sinh nghe giảng, tiện thể cho các cậu đóng luôn, dù sao cũng không quay cận cảnh.”

“À, tính cả tôi nữa.”

“Cho nên mai phải dậy sớm, rất sớm luôn đó.”

Đám Thẩm Sóc lập tức không biết nói gì…

Chỉ có Thẩm Sơ là vui vẻ, cậu nhóc lấy tay che miệng cười khúc khích.

Nhưng chưa cười được bao lâu, bụng nhỏ đã bị ai đó chọt một cái.

Giản Hành ở bên cạnh buồn bã nói: “Cười cái gì chứ, người ta mặc đồ học sinh, còn nhóc thì mặc váy nhỏ đấy nhé, đội cả tóc giả buộc hai búi nhỏ nữa, còn thả cả hai bím tóc xuống, anh từng thấy rồi, đáng yêu cực kỳ.”

“Vui không, nhóc mập?”

Thẩm Sơ…

Có cần phải miêu tả sinh động thế không, cậu tối nay ngủ thế nào!

Thẩm Sơ tưởng rằng mình sẽ mất ngủ, nhưng thực tế lại ngủ say y như con heo con.

Từ sau khi trở về, mỗi đêm giấc ngủ đều đạt chất lượng “chuẩn khỏi phải chỉnh”.

Trừ đi học, bình thường đều là ăn được ngủ được sướng như tiên. Dù là lúc ở nhà cũ, ngoại trừ mấy ngày đầu mới trở về, thì những ngày còn lại về cơ bản đều là ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 69


Nhưng hôm nay chuông báo thức còn chưa kịp reo, Thẩm Sơ còn chưa mở mắt, cái tai nhỏ đã nghe thấy một trận ồn ào.

Nhóc mập đá chân, xoay người, muốn giấu tai đi, nhăn nhó mày, nhắm chặt mắt, ngọ nguậy lung tung.

Chẳng mấy chốc, có một đôi tay đưa tới, che kín hai tai cậu nhóc lại.

Ngay lập tức, xung quanh yên tĩnh hẳn.

Thẩm Sơ cũng không ngọ nguậy nữa, tiếp tục ngủ khò khò.

Tạ Thời Minh thì không ngủ lại được, vừa che tai Thẩm Sơ, vừa cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thật ra cũng chẳng nhìn thấy gì.

Tuy cửa sổ mở, nhưng có rèm che, chỉ lọt được ánh sáng chứ không nhìn thấy tình hình bên trong hay bên ngoài.

Nhưng nghe âm thanh thì có vẻ như tiếng ồn đó phát ra từ chân núi.

Ngọn núi này thực ra không cao, từ lưng chừng núi là có thể nhìn thấy chân núi, khoảng cách cũng không xa, nên giờ không rõ dưới kia có chuyện gì, mà ở trong khu ký túc xá vẫn nghe rõ tiếng ồn.

“Lại đến nữa rồi.”

Phía sau vang lên một giọng nói khe khẽ.

Tạ Thời Minh quay đầu nhìn lại, thấy người vừa nói là Giản Hành.

Anh ta cũng liếc ra ngoài cửa sổ, rồi tặc lưỡi một tiếng, khẽ nói với Tạ Thời Minh: “Mấy hôm nay cứ ầm ĩ suốt.”

Bên cạnh, Thẩm Dật ngáp một cái, dụi mắt hỏi: “Chuyện gì thế?”

Thẩm Tùy cũng mở mắt: “Họ làm loạn cái gì vậy?”

Nhìn sang bên kia, Triệu Hân Du mắt còn chưa mở hẳn, nhưng Thẩm Sóc thì đã dậy từ sớm, lúc này cũng đang nhìn sang đây.

Giản Hành nhìn nhóc mập vẫn đang ngủ, hạ giọng giải thích: “Ngọn núi này trước đây không phải là bãi rác sao, rác trên núi đều do một thôn sau núi đổ lên, nhưng núi này thực ra là đất tư nhân, chỉ là không quản lý nổi nên mới thành ra như vậy.”

“Trước kia đạo diễn Hứa mua lại ngọn núi này từ chủ cũ, mất hơn hai năm mới xây dựng được như bây giờ, sau khi quay xong phim còn có thể tiếp tục khai thác kiếm tiền. Nhưng con trai của người bán đất không chịu, tìm đến đây nói rằng ngọn núi này không phải do anh ta đồng ý bán, là cha già hồ đồ bị lừa, tóm lại là muốn đòi lại ngọn núi đã bán.”

“Bây giờ vẫn còn đang quay phim, bất kể xét từ phương diện nào thì đạo diễn Hứa đương nhiên không thể đồng ý, kết quả là bên kia cứ kéo người đến gây sự. Ban đầu còn dò xét, giờ thì ngày càng quá đáng, tuy không làm nên chuyện gì nhưng rất phiền, hơn nữa mấy người đó toàn là người trong thôn, gọi cảnh sát đến cũng chẳng có tác dụng.”

“Họ sẽ nói là chỉ đến xem thôi, không làm gì cả, cùng lắm bị cảnh sát cảnh cáo miệng vài câu, chờ cảnh sát đi rồi thì lại kéo đến quấy rầy đoàn phim tiếp, đúng là một lũ lưu manh vô lại.”

Lúc này Triệu Hân Du đã tỉnh táo hẳn.

Anh vừa mới đến hôm qua, lần đầu nghe chuyện này, lập tức tức tối đập mạnh xuống giường ——

“Chẳng phải rõ ràng là muốn chiếm lợi sao!”

“Trước kia không lo nổi dân trong thôn mình, để mặc bãi rác đó, giờ bãi rác được cải tạo, sau này có khi còn thành điểm du lịch kiếm tiền, thế mà lại muốn đổi ý đòi lại à? Mặt dày thật đấy!”

Triệu Hân Du còn định nói nữa thì thấy Giản Hành giơ ngón trỏ lên "suỵt ——" một tiếng.

“À à.”

Triệu Hân Du vừa che miệng, vừa lí nhí hỏi nhỏ: “Hôm qua bọn em đến sao không thấy mấy người đó? Họ chỉ đến làm loạn buổi sáng sao? Sáng sớm như thế này mà cũng...”

Giản Hành kéo dài giọng "Ừm" một tiếng ——

“Đúng là bắt đầu từ sáng, mà càng ngày càng quá đáng, nhưng đến chiều lại rời đi.”

Giản Hành nghiêng đầu, cảm thấy bọn họ đúng là đúng giờ thật.

“Thì cũng phải về nhà ăn cơm chứ?”

Một giọng nói non nớt vang lên.

Giản Hành và mọi người quay đầu nhìn lại, thấy Thẩm Sơ đã tỉnh.

Không biết tỉnh từ lúc nào, cậu nằm trên giường “đảo mắt” nhìn mọi người.

Gọi là “đảo mắt” vì nhóc mập vừa rồi lăn lộn một hồi, đầu gối lên bụng của Tạ Thời Minh, còn cọ cọ nữa, nên giờ là chân hướng ra cửa sổ, đầu hướng về phía bọn họ.

Thấy mọi người đang nhìn mình, Thẩm Sơ lại cố gắng rướn người, hai bàn chân nhỏ đạp một cái, chẳng mấy mượt mà nhưng vẫn bò được tới cạnh chân Tạ Thời Minh, tiếp tục ngửa đầu nhìn mọi người: “Không thể đuổi họ đi hẳn được à?”

Giản Hành cúi người chọc nhẹ vào chóp mũi nhóc mập: “Bé con, em có biết câu 'rồng mạnh không ép được rắn làng' là gì không?”

“Vậy thì đừng cho họ về nhà ăn cơm nữa.”

Thẩm Sơ vỗ bụng mình: “Người ta đói rồi, thì dù có là rắn làng thì cũng phải rũ xuống thôi.”

Giản Hành “phì” một tiếng, lại chọc vào bụng nhỏ của Thẩm Sơ: “Em còn biết ‘rũ xuống’ là gì à?”

Nhóc mập chớp mắt, giơ tay nhỏ ra: “Là vầy nè~~~”

Chỉ thấy cánh tay trắng tròn run run như miếng rong biển, sau đó từ trên xuống dưới, từ từ rũ xuống… thịt trên tay rung rung như đậu hũ non.

Giản Hành hít một hơi thật sâu, vẫn không nhịn được ——

“Đáng yêu quá đi mất! Cho anh cắn một miếng đi...”

Nhóc mập sợ tới mức, vội rụt tay lại, quay đầu vùi mình vào bụng Tạ Thời Minh.

Nhưng lo trước quên sau, bị Giản Hành cấu mấy cái vào mông.

……

Mấy ngày nay chuyện có người gây rối, đoàn làm phim đều biết cả, nhưng đạo diễn Hứa luôn bảo vệ các diễn viên rất tốt, không để họ tiếp xúc, hơn nữa mỗi lần đám người đó tới quấy phá đều có người “mời đi”.

Chỉ là bên này muốn giải quyết, bên kia lại không chịu hợp tác.

Lại còn dựa vào thân phận người địa phương, hành vi vô lại không che giấu chút nào, cứ như thể không trả lại ngọn núi thì đừng hòng yên ổn quay phim ở đây, giống như con ruồi tuy nhỏ nhưng thực sự rất phiền.

Nhưng chuyện này không phải việc mà mấy đứa nhỏ như Thẩm Sơ cần quan tâm, huống chi còn có chuyện quan trọng hơn đang đợi họ ——

Hôm qua đạo diễn Hứa bận như vậy chính là để trống hai ngày cuối tuần, quay cảnh lúc nhỏ của mấy diễn viên chính, nên hôm nay ba diễn viên chính là Tô Lạc Duyệt và hai người kia đều không có cảnh quay, cũng không đi làm việc khác.
 
Back
Top Bottom