Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 110: Thân phận thần bí của Vân Nguyệt


Nhưng chính là vị nam tử vốn được tôn như thần linh ấy, giờ đây lại nhắm chặt hai mắt, hôn mê bất tỉnh. Dù Bạch Cẩn Sơn có gọi bao nhiêu lần, hắn cũng không mở mắt ra.

Hắn dò mạch đập Xích Diễm, lại đặt tay lên vị trí trái tim, xác định mạch vẫn ổn định, không có trở ngại gì mới yên tâm phần nào, song vẫn cau mày hỏi:

“Vân cô nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chủ thượng lại thành ra thế này? Hai người đã gặp phải ai?”

Vân Nguyệt lúc này cũng đang chìm trong lo lắng khôn cùng. Nàng giỏi giải độc, luyện đan, tăng tiến công lực… thế nhưng với tình huống hôn mê do tổn hại nghiêm trọng đến chân khí như thế này, nàng lại hoàn toàn không có nghiên cứu.

“Hắn… tình trạng hắn thế nào? Có nghiêm trọng không? Có nguy hiểm đến tính mạng không?” Nàng không trả lời ngay câu hỏi của Bạch Cẩn Sơn, mà ngược lại lo lắng hỏi dồn.

Thấy nàng như thế, Bạch Cẩn Sơn nhẹ giọng đáp:

“Thuộc hạ vừa kiểm tra qua mệnh môn của chủ thượng, hẳn là không có gì nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng vì sao chủ thượng lại hôn mê? Vân cô nương, phiền cô nói rõ những gì đã xảy ra, thuộc hạ mới có thể phán đoán kỹ hơn.”

Từ khi Xích Diễm xem Vân Nguyệt là người sẽ cùng hắn kết tóc trăm năm, Bạch Cẩn Sơn cũng tự nhiên coi nàng là phu nhân tương lai, vì thế sớm đã xưng mình là “thuộc hạ” trước mặt nàng.

Nghe thế, Vân Nguyệt không giấu diếm nữa, liền đưa tào hộ vệ và con linh điểu đã chết ra khỏi không gian.

Sau đó, nàng kể lại toàn bộ mọi chuyện: từ khi bị tào hộ vệ ám sát trọng thương, đến lúc Xích Diễm truyền chân khí chữa thương cho nàng, rồi bản thân nàng trong vô thức thi triển hấp thu thuật, hút đi hơn một canh giờ chân khí của hắn, khiến hắn rơi vào trạng thái hôn mê.

Bạch Cẩn Sơn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt thoáng hiện vẻ chấn động. Lời nàng nói khiến hắn kinh ngạc đến mức trong phút chốc không thốt nên lời.

Bởi vì người trong Huyễn Ảnh đại lục, tất cả đều tu luyện huyền lực, trong khi nàng – vị tiểu thư Lăng phủ này – lại rõ ràng đang tu luyện thuần chính tiên pháp.

Thuật hấp thu mà nàng nhắc tới, chính là một trong những thần thuật thượng cổ được ghi chép trong quyển trấn viện chi bảo đã thất truyền từ lâu của Càn Khôn Học Viện – 《Càn Khôn Bí Lục》.

Đây là loại thuật pháp cao cấp có thể hấp thu nội lực người khác, nhanh chóng làm đầy bản thân – cực kỳ huyền diệu và thần bí.

Các loại đan dược thất truyền như tục cốt đan, trú nhan đan, thất diệp đan… đều là từ thuật luyện đan trong 《Càn Khôn Bí Lục》 mà ra.

Năm xưa, từng có vô số cao thủ vì tranh đoạt quyển sách ấy mà đại khai sát giới, khiến giang hồ chìm trong tinh phong huyết vũ. Mãi đến khi không ai đoạt được, cùng thời thế đổi thay, người biết đến quyển bí tịch này cũng ngày một ít đi – không ngờ đến hôm nay, hắn lại tận mắt nhìn thấy dấu hiệu rõ ràng của nó nơi nàng.

Gần như có thể khẳng định trăm phần trăm – nàng đang tu luyện, chính là quyển 《Càn Khôn Bí Lục》 đã thất truyền suốt ba ngàn năm!

Trước kia, chủ thượng từng nói với hắn: nữ tử này rất có thể là người mà ba ngàn năm trước hắn từng yêu sâu sắc, chỉ là do một nguyên nhân nào đó mà cả hai quên mất nhau. Vì thế, kiếp này tái ngộ, hắn nhất định không buông tay.

Khi ấy hắn còn cho rằng đó chỉ là lời nói vu vơ, còn đùa với Vân Nguyệt rằng chủ thượng bị điên rồi.

Nhưng hiện tại, xem ra… tuổi tác của bọn họ, e rằng không chỉ là ba ngàn tuổi đơn thuần như thế.

《Càn Khôn Bí Lục》 thất truyền đúng vào ba ngàn năm trước. Chủ thượng cùng hắn cũng sinh ra vào thời điểm đó. Vân Nguyệt đang tu luyện bí tịch ấy. Chủ thượng trong lần thoáng nhìn thần thức còn thấy rõ – nàng chính là người mà ba ngàn năm trước hắn từng yêu…

Vậy thì, ba ngàn năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vân Nguyệt… rốt cuộc là ai? Tại sao nàng lại có vật thuộc về Càn Khôn Học Viện? Nàng và viện trưởng năm xưa của Càn Khôn Học Viện – cũng chính là đương kim Thánh chủ Thánh cung – lại có quan hệ gì?
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 111: Dùng sinh mệnh để chứng minh lời nói vui đùa


Những nghi vấn liên tiếp lướt qua đầu óc Bạch Cẩn Sơn, như một dòng nước chảy xuyên thành mạch, nhưng nhất thời lại rối rắm đến mức chẳng thể gom lại được.

“Bạch Cẩn Sơn, ngươi ngây ra làm gì? Hắn rốt cuộc làm sao rồi? Mau trả lời ta!”

Giọng nói đầy gấp gáp của Vân Nguyệt kéo hắn về từ cõi mê mang.

Nhìn Xích Diễm vẫn hôn mê không tỉnh, Bạch Cẩn Sơn thở dài một hơi, dịu giọng trấn an:

“Vân cô nương, nếu theo lời cô nói, chỉ cần một chén trà thời gian là có thể hút cạn nội lực một người thâm hậu, thì hơn một canh giờ… ngươi đã hút đi của chủ thượng gần ngàn năm công lực rồi.”

“Chủ thượng đổ máu là vì chân khí bị rút đi quá nhanh, quá nghiêm trọng, thân thể hiện tại không còn chịu nổi nên mới dẫn đến như thế.”

“Nhưng xin cô yên tâm. Nội lực của chủ thượng vốn đã thâm hậu khác thường, cho dù mất đi gần một ngàn năm công lực, cũng sẽ không tạo thành thương tổn quá lớn.”

“Hơn nữa, nếu lúc ấy chủ thượng thực sự muốn đẩy cô ra, thì đó chẳng qua là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng hắn không làm như vậy, chứng tỏ đó là do hắn cam tâm tình nguyện.”

“Nếu thuộc hạ đoán không sai, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian, chủ thượng nhất định sẽ tỉnh lại.”

Lời nói của Bạch Cẩn Sơn khiến tim Vân Nguyệt như bị bóp nghẹt. Nhưng biết được chỉ cần nghỉ ngơi là Xích Diễm sẽ tỉnh lại, trái tim nàng đang cuồng loạn mới từ từ trở về vị trí cũ.

Nhìn Xích Diễm đang hôn mê, Bạch Cẩn Sơn thầm lắc đầu phía sau.

Chủ thượng đã vượt khỏi phạm trù nhân loại từ lâu, là tiên thể, vốn không cần ăn uống, cũng không cần ngủ nghỉ. Mà nay lại hôn mê bất tỉnh, hiển nhiên lần này hao tổn chân khí đã vượt quá sức chịu đựng.

Bình thường, chủ thượng thanh tâm quả dục, lãnh đạm với thế nhân, đến mức khiến mấy người họ là thuộc hạ cũng âm thầm lo lắng.

Thế nhưng từ khi gặp Vân Nguyệt, tất cả đã thay đổi. Trên mặt hắn bắt đầu xuất hiện nụ cười, dù chỉ nhàn nhạt thoáng qua, cũng khiến người bên cạnh cảm nhận được hắn đang sống như một con người thực thụ.

Điều đó vốn là điều tốt, nhưng trong lòng hắn lại dâng lên một nỗi lo sợ mơ hồ.

Giọng nói nhẹ đến mức như thì thầm:

“Vân cô nương, thuộc hạ ra ngoài trước để xử lý thi thể người kia. Nếu cô có việc gì, xin cứ phân phó.”

Chờ Bạch Cẩn Sơn rời đi, Vân Nguyệt nhẹ nhàng tháo chiếc mặt nạ trên gương mặt Xích Diễm xuống. Chiếc mặt nạ ấy luôn khiến người ta cảm thấy khó chịu, như ngăn cách hắn với cả thế giới.

Nhìn gương mặt đang hôn mê say ngủ của hắn, Vân Nguyệt một lần nữa rơi vào mê mang.

Hắn vì sao lại tốt với nàng đến thế? Vì sao tốt đến mức cam lòng để nàng hút cạn chân khí?

Tên ngốc này, chẳng lẽ hắn không biết nếu thời gian kéo dài thêm một chút, nếu không phải do nàng cảm thấy đau đớn nơi thai ký mà bừng tỉnh, thì hắn chắc chắn đã chết vì bị hút cạn rồi sao?

Vì sao hắn tình nguyện chết dưới tay nàng, chứ không dùng một chưởng đẩy nàng ra để bảo vệ sinh mệnh bản thân?

Nàng nhớ rõ, khi nàng tỉnh lại, bản thân vẫn đang nằm trong lòng hắn. Một tay hắn bị nàng hút đến gắn chặt sau lưng, còn tay kia lại vòng ôm lấy nàng, siết chặt.

Rất rõ ràng, tên đại ngốc này – để thỏa mãn lòng tham của nàng – đã tình nguyện bị nàng hút sống…

Nàng nhẹ tay v**t v* gương mặt yên tĩnh của hắn. Trên khuôn mặt ấy, ngoài sự thỏa mãn, còn hiện ra một nụ cười mơ hồ – hoàn toàn không thấy chút lo sợ nào.

Hắn sẽ không thật sự cảm thấy… được chết trong tay nàng, cũng là một loại hạnh phúc đấy chứ?

Nghĩ đến câu hắn từng nói:

“Ta có giác quan thứ sáu mách bảo, ngươi chính là thê tử tương lai của ta. Mà đối tốt với thê tử, là trách nhiệm cơ bản nhất của một trượng phu.”

Mỗi lần hắn nói những lời đó…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 112: Hình ảnh đau đến điên cuồng


Trước đây, mỗi lần hắn thốt lên những lời ấy, nàng đều cho rằng hắn là tên điên, hoặc ít nhất cũng là kẻ đang cố tình lừa gạt tình cảm của một cô nương đơn thuần, thiện lương như nàng.

Thế nhưng lần này… hắn đã dùng hành động, dùng chính sinh mệnh của mình để chứng minh cho câu nói ấy.

Một câu tưởng như trò đùa, khi được đặt giữa ranh giới sinh tử, lại mang một trọng lượng khiến người ta nghẹn lời.

Vân Nguyệt khẽ đặt tay lên ngực mình – nơi trái tim vừa hồi phục, lại bắt đầu nhói đau. Thật ra, ngay khoảnh khắc nàng thấy được chân diện mục của hắn, nàng đã có cảm giác như từng quen biết từ rất lâu.

Không hiểu vì sao, chỉ cần nhìn thấy hắn, nơi đáy lòng nàng liền trào dâng một nỗi xót xa mơ hồ.

Trước kia, nàng cố tình bỏ qua cảm giác ấy. Nhưng lúc vừa tỉnh lại, phát hiện hắn nhắm nghiền mắt, gọi thế nào cũng không tỉnh, thì hình ảnh quen thuộc kia bất ngờ tràn về đầu nàng.

Trong ký ức ấy, vẫn là hắn – cũng nằm trong lòng nàng, cũng nhắm chặt hai mắt như vậy. Chỉ cần nhìn hắn như thế, nàng có cảm giác tim mình như vỡ thành từng mảnh bụi vụn.

Một loại đau lòng đến mức điên cuồng, dù biết rõ giữa họ chưa từng xảy ra chuyện đó, nhưng cảm giác ấy lại chân thật đến không thể phủ nhận, khiến nàng sợ hãi đến nghẹt thở.

Đó cũng là lý do khiến nàng khiếp sợ tột độ khi thấy hắn không tỉnh lại, bên môi còn vương vết máu.

Dù biết hắn chưa chết, dù thấy hơi thở hắn vẫn ổn định, nàng vẫn không thể khống chế được nỗi bất an ngập lòng.

Chẳng lẽ nàng thật sự như trong truyền thuyết Phật giáo – số mệnh thông, có thể thấy trước tương lai?

Ý nghĩ ấy khiến Vân Nguyệt toàn thân rùng mình.

Nếu thật như thế, chẳng phải đồng nghĩa với việc… một ngày nào đó, Xích Diễm sẽ lại nhắm mắt, ngã vào lòng nàng như thế?

Không! Nàng tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra!

Nhìn Xích Diễm vẫn đang hôn mê, nàng âm thầm hạ quyết tâm: Nam nhân này, đã là người của nàng, nàng nhất định phải bảo vệ hắn thật tốt. Bất luận là ai, cũng không được phép tổn thương hay cướp đoạt hắn khỏi tay nàng!

Khi ánh bình minh nhạt nhòa vẽ nên một vệt sáng nơi chân trời, dưới ánh sáng đó, Xích Diễm yếu ớt khẽ mở mắt.

Thấy người đầu tiên ở bên cạnh mình lại là Vân Nguyệt, hắn liền nở nụ cười nhẹ – nụ cười ấy, yêu mị đến mức khiến tim nàng như ngừng đập.

“Nguyệt Nhi, ngươi không sao chứ?”

Hắn gắng sức chống người ngồi dậy, ánh mắt đầy quan tâm dõi theo nàng. Tay hắn nhẹ kéo tay nàng lại, dò xét mạch đập của nàng.

Một dòng chân khí ấm áp lập tức thấm vào kinh mạch, len lỏi khắp toàn thân khiến nàng như được bao bọc trong một dòng suối xuân.

Vân Nguyệt ngồi ở mép giường, lặng lẽ nhìn hắn – kẻ vừa tỉnh lại liền không hỏi về bản thân, không đếm xỉa đến việc mình còn lại bao nhiêu chân khí, mà chỉ lo lắng cho nàng.

Điều ấy khiến lòng nàng nghẹn ngào.

Cảm nhận được mạch đập của nàng đã ổn định, nội lực dưới sự dẫn dắt của chân khí hắn còn tăng trưởng mạnh mẽ, Xích Diễm cuối cùng cũng yên lòng.

Hắn vừa định mở lời, thì bất ngờ bị Vân Nguyệt nhào vào lòng ôm chặt – khiến hắn nhất thời ngẩn ngơ, sau đó là một trận cuồng hỉ.

Nguyệt Nhi của hắn… nàng đang ôm hắn!

Đây là cái ôm đầu tiên nàng dành cho hắn! Hắn nhất định phải hưởng thụ thật tốt, không thể để nàng rời khỏi vòng tay quá sớm.

Hắn lập tức ôm chặt nàng vào lòng, tay siết chặt đến mức không để lại một khe hở nào.

Nguyên bản Vân Nguyệt chỉ định ôm hắn một chút rồi rời ra, cùng hắn trò chuyện vài câu. Nhưng không ngờ hắn lại ôm nàng quá chặt, không hề có ý muốn buông tay…

Cũng được thôi – như vậy cũng không ảnh hưởng đến việc nói chuyện.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 113: Bí mật của 《Càn Khôn Bí Lục》


“Đồ ngốc, ngươi có biết đêm nay nguy hiểm đến mức nào không? Ngươi thiếu chút nữa đã bị ta hút chết rồi!”

Cảm nhận được sự khiếp sợ và lo lắng trong lòng Vân Nguyệt, Xích Diễm chỉ mỉm cười khẽ khàng, dịu giọng đáp:

“Ngươi chưa từng nghe câu đó sao? Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu…”

“Phi phi phi!” Hình ảnh hắn nhắm mắt bất động nằm trong lòng nàng lại chợt ùa về, Vân Nguyệt lập tức ngắt lời hắn:

“Ngươi đúng là quạ đen! Không được nói bậy! Ngươi phải hiểu rõ, nếu ngươi thật sự chết rồi, đóa hoa này của ta sẽ bị người khác hái mất, đến lúc đó, ngươi cái gì cũng không có!”

“Ai dám! Ngươi là thê tử tương lai của ta, ai cũng không cướp đi được! Muốn giành lấy ngươi, thì phải bước qua thi thể của ta trước!”

“Phi phi phi! Ngươi đêm nay vẫn chưa hết điên à? Cảnh cáo ngươi, còn nói thêm một chữ ‘chết’ nữa, ta lập tức rời đi!”

“Được rồi được rồi, không nói nữa!” Xích Diễm vui mừng ôm chặt nàng. Nếu sớm biết chỉ cần như vậy là có thể khiến nàng chủ động rúc vào lòng hắn, hắn đã làm từ lâu rồi.

“Ngốc à, sao ngươi không đẩy ta ra? Đêm nay thật sự quá nguy hiểm…”

Thật ra, có những điều không cần lời đáp. Việc hắn không đẩy nàng ra vào giây phút mấu chốt, chỉ là bản năng sâu trong tâm khảm. Bản năng ấy mách bảo hắn – bằng mọi giá phải bảo vệ nàng thật tốt.

“Tiểu nha đầu, ngươi có biết hấp thu thuật không?” Xích Diễm hỏi, giọng mang chút trầm ngâm.

“Ừ.” Vân Nguyệt gật đầu.

“Ngươi… ngươi có 《Càn Khôn Bí Lục》?”

Đây là câu hỏi hắn muốn hỏi từ lâu. Chỉ là khi ấy còn chưa chắc chắn. Nhưng khi thấy nàng tu luyện tiên pháp, lại sử dụng được hấp thu thuật, hắn đã hoàn toàn xác định.

“Ừ.” Vân Nguyệt tiếp tục gật đầu. Đối với người nam nhân sẵn sàng vì nàng mà dâng cả sinh mệnh, nàng đã không còn điều gì cần giấu giếm. Nếu hắn muốn lấy – thì cứ lấy đi.

Quả nhiên!

Xích Diễm kéo nàng rời khỏi lòng mình, nhíu mày nhìn nàng chăm chú:

“Tiểu nha đầu, ta mặc kệ ngươi có được nó bằng cách nào. Nhưng ta muốn ngươi hứa với ta một việc.”

Thấy nàng ngoan ngoãn gật đầu, Xích Diễm tiếp lời:

“《Càn Khôn Bí Lục》 là trấn viện chi bảo của Càn Khôn Học Viện, tương truyền do vị viện trưởng đầu tiên đích thân biên soạn. Nhưng từ ba ngàn năm trước đã thất lạc. Vì quyển bí lục này, giang hồ đã từng trải qua nhiều tai kiếp.

Đương nhiệm viện trưởng Càn Khôn Học Viện, đồng thời là Thánh chủ Thánh cung, vẫn luôn tìm kiếm nó. Ngươi hứa với ta, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không được tùy tiện sử dụng các thuật pháp trong bí lục, như hấp thu thuật, luyện đan thuật, hay bất kỳ loại pháp thuật nào.”

“Được, ta hứa với ngươi.”

Hắn là kẻ bị Thánh cung truy sát gắt gao nhất, mà nàng lại sở hữu bí lục đã mất tích suốt ba ngàn năm – thứ mà Vân gia truyền thừa suốt mấy đời.

Mà nàng… lại xuyên không đến thế giới này.

Tất cả mọi thứ giống như được một bàn tay vô hình dẫn dắt, định sẵn từng bước chân nàng trên quỹ đạo đã được vẽ ra.

Nàng chán ghét cảm giác bị người khác thao túng, lại càng ghét cảm giác số mệnh đã định sẵn.

Vì sự an toàn của Xích Diễm, nàng nhất định sẽ thu liễm bản thân, ít nhất là trong võ học – tuyệt đối không để lộ bất kỳ thuật pháp nào quá mức đặc biệt của bí lục.

“Ta đã đồng ý yêu cầu của ngươi, ngươi cũng phải hứa với ta một việc.”

“Chỉ cần là yêu cầu của Nguyệt Nhi nhà ta, ta đều đồng ý!” Xích Diễm lại trở về vẻ lưu manh quen thuộc.

“Về sau, ngươi không được để bản thân rơi vào tình cảnh nguy hiểm như đêm nay nữa. Dù là vì bất kỳ lý do gì – cũng không được phép.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 114: Chỉ cần có ngươi là đủ


Xích Diễm nhìn Vân Nguyệt, thật lâu vẫn chưa đáp lời.

“Đáp ứng ta!” Vân Nguyệt bá đạo ra lệnh.

Xích Diễm khẽ cười – một nụ cười ẩn nhẫn, xuất phát từ nội tâm cuồng hỉ không thể che giấu.

“Nguyệt Nhi, ngươi… có phải đã yêu ta rồi không?” Xích Diễm táo bạo đoán ra điều vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Nhìn ánh mắt ngập tràn mong đợi kia, Vân Nguyệt không nghĩ giấu giếm thêm.

“Lời thừa! Ta nếu không yêu ngươi, vậy vì sao lại vì ngươi mà lo đến mức phát cuồng như thế?”

Lần này đến lượt Xích Diễm ngẩn người.

Thừa nhận dễ dàng như vậy? Còn thừa nhận đầy hào sảng đến thế? Không phải là đang đùa giỡn hắn đó chứ?

Hắn khẽ híp mắt, thu lại nụ cười, nghiêm mặt giữ lấy vai nàng, chăm chú nhìn vào mắt nàng:

“Không được lừa ta! Nếu ngươi chỉ vì ta cứu ngươi mà cảm động, thì ta không chấp nhận lời yêu ấy. Ta có thể chờ – chờ đến khi ngươi thật sự yêu ta. Nhưng một khi ngươi đã nói yêu ta, thì từ đời này đến đời sau, vĩnh sinh vĩnh thế, ngươi đều phải bên ta. Không được yêu kẻ khác.”

“Ngươi dám phát thệ không?”

Nhìn thẳng vào ánh mắt Xích Diễm, Vân Nguyệt cảm thấy trong lòng có chút xót xa.

Giá như nàng có thể gặp hắn sớm hơn, từ ba ngàn năm trước thì tốt biết bao. Như thế, hắn đã không phải cô độc suốt thời gian dài đến vậy.

Nhưng… sau này họ vẫn còn rất nhiều thời gian, bởi vì hắn không thể chết – còn nàng, nàng tin rằng dù có chuyển thế bao lần, hắn vẫn sẽ tìm thấy nàng.

Vân Nguyệt khẽ mỉm cười:

“Ngươi đặt điều kiện cho ta, thì ta cũng đặt điều kiện cho ngươi. Thêm nữa, tên yêu nghiệt ngươi, không được phép đi trêu hoa ghẹo nguyệt, không được để nơi nơi mọc lên cả đống tiểu tam! Ngươi biết, ta ghét nhất là tiểu tam!”

Lời nàng khiến Xích Diễm như muốn bay lên vì vui sướng.

Hắn vốn nghĩ, sẽ phải mất rất lâu mới có thể khiến cô gái ngạo nghễ và bướng bỉnh này yêu hắn. Không ngờ, chỉ trong vòng một tháng, hắn đã giành được người mà hắn xem là quan trọng nhất đời.

Ôm chặt Vân Nguyệt vào lòng, Xích Diễm trịnh trọng hứa:

“Thế gian vạn vật đối với ta đều không quan trọng – chỉ cần có ngươi là đủ.”

Chỉ cần có ngươi là đủ!

Đó không chỉ là lời hứa của Xích Diễm với Vân Nguyệt, mà còn là cảm tình chân thật nhất mà nàng dành cho hắn.

“Ngươi có thể nói cho ta biết, câu ‘giác quan thứ sáu’ trước kia ngươi nói là chuyện gì không?”

“Ta có thể nói, nhưng ngươi không được giận. Vì đó là chuyện từ rất lâu rồi.”

“Được.”

Khi Vân Nguyệt gật đầu, Xích Diễm mới chậm rãi kể lại chuyện năm xưa – về một đoạn ký ức ngắn lướt qua trong đầu hắn, về hình ảnh nàng khóc, về nỗi đau mà hắn cảm thấy khi nhìn thấy giọt nước mắt ấy.

“Ta không biết mình đã làm gì khiến ngươi đau lòng như thế… Nhưng ta thề, từ nay về sau, sẽ không bao giờ để ngươi chịu tổn thương như thế nữa.”

“Ba ngàn năm trước, chúng ta chẳng hiểu vì sao phải chia xa. Rồi cả hai mất đi ký ức, trốn vào luân hồi. Nhưng kiếp này đã gặp lại, vậy thì… đừng rời xa nhau nữa, được không?”

Lời hắn khiến một giọt lệ trào ra nơi khóe mắt Vân Nguyệt.

“Nguyệt Nhi, sao vậy? Vì sao lại khóc? Ta thề đấy, sau này tuyệt đối sẽ không để ngươi phải khổ như vậy nữa!”

Nhìn vào ánh mắt lo lắng của Xích Diễm, Vân Nguyệt cuối cùng đã hiểu – những hình ảnh lướt qua đầu nàng không phải là tương lai, mà chính là kiếp trước của họ.

Kiếp trước của nàng… và của Xích Diễm.

Không nói thêm một lời nào, nàng ôm chặt hắn vào lòng.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 115: Đời này, lại cũng sẽ không tách rời!


“Mặc kệ ngươi thấy được điều gì, ta đều sẽ không trách ngươi. Dù có giận, ta cũng rất nhanh sẽ nguôi. Thật ra… ta cũng thấy được chuyện của chúng ta kiếp trước. Chúng ta chia xa, không phải vì ta giận ngươi…”

Lời nói của Vân Nguyệt như một trái bom nổ tung trong lòng Xích Diễm. Hắn bất chợt đẩy nàng ra khỏi lòng mình, không thể tin nổi nhìn nàng, ánh mắt sáng rực lên vì hy vọng:

“Ngươi… ngươi có thể nhớ lại chuyện kiếp trước của chúng ta? Vậy tại sao trước kia không nói cho ta biết?”

“Ta chỉ vừa mới thấy được, là sau khi ngươi hôn mê đêm nay. Hơn nữa cũng giống như ngươi, chỉ là một đoạn rất ngắn, rất nhỏ.”

“Vậy… vì sao chúng ta lại chia xa?” Giọng Xích Diễm run nhẹ, ánh mắt như van nài.

Nhìn nét mặt hắn, nỗi đau đớn trong lòng Vân Nguyệt như bị xé toạc lần nữa.

“Bởi vì… ngươi đã chết. Chết trong lòng ta. Ta thấy được chính mình không ngừng ôm lấy ngươi mà khóc rống… Ngươi có biết ta lúc ấy cảm thấy thế nào không?”

Nói đến đây, nước mắt nàng rơi như mưa, từng giọt lớn đập lên mu bàn tay Xích Diễm, như từng lưỡi dao cắt vào lòng hắn.

Xích Diễm hơi sững người, rồi lập tức siết nàng vào lòng.

“Nguyệt Nhi, yên tâm. Đời này, tuyệt đối sẽ không như thế! Ta sẽ ở bên cạnh ngươi, vĩnh viễn không rời xa!”

Khoảnh khắc ấy, Xích Diễm chợt bừng tỉnh, mới nhận ra những lời nói đùa về cái chết của mình vừa rồi thật quá tàn nhẫn.

Rõ ràng nàng là vì quá lo lắng nên mới bắt hắn hứa không được rơi vào nguy hiểm, còn hắn… lại cứ lấy cái chết ra đùa giỡn.

Hắn có thể cảm nhận được – giữa họ ba ngàn năm trước chắc chắn đã từng có một đoạn tình yêu khắc cốt minh tâm. Khiến nàng phải trơ mắt nhìn hắn chết trước mặt… đó sẽ là nỗi đau thế nào?

“Ngươi phải hứa với ta, không được nói lỡ lời nữa. Nếu không, đến đời sau… ta thề, sẽ không muốn gặp lại ngươi nữa.” Vân Nguyệt vùi mặt trong ngực hắn, lông mày nhíu chặt. Nỗi đau đó… nàng thật không muốn cảm nhận thêm một lần nào nữa.

“Được! Ta thề, từ nay về sau tuyệt đối không!”

Xích Diễm khẽ vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng hứa: “Đợi ngươi báo thù xong, ta sẽ đưa ngươi về gặp mẫu thân ta. Sau đó chúng ta sẽ thành thân, rời khỏi chốn thị phi. Khi mọi người đã quên đi chúng ta, ta sẽ dạy ngươi tu tiên. Nếu ngươi có thể tu thành tiên thể, ta cũng sẽ không cần chuyển thế nữa. Chúng ta sẽ đến một nơi không ai tìm thấy, sống hạnh phúc bên nhau. Được không?”

“Được!” Vân Nguyệt mỉm cười, cao hứng gật đầu.

Bất chợt, nàng nghĩ đến một điều liền hỏi:

“Đến giờ ngươi còn chưa nói cho ta biết thân phận ngươi rốt cuộc là gì. Ta không thể tùy tiện gả cho một người mà thân phận còn chưa rõ ràng đâu!”

Xích Diễm bật cười yêu nghiệt: “Chuyện đó, ngươi sắp biết rồi. Nhưng trước khi nói, ta muốn làm một việc.”

“Gì cơ… ngô…”

Nàng còn chưa kịp hỏi, đã bị hắn phủ môi hôn xuống.

Cái gì mà ‘chuyện muốn làm’! Còn thần bí gì nữa chứ, đến giờ còn giở trò! Vân Nguyệt thầm oán trách trong lòng.

Chẳng lẽ hắn chính là… thái tử bị phế truất kia?

Dù là thật, nàng cũng tuyệt đối không buông tay hắn.

Lúc môi hắn chạm lên môi nàng, cảm giác tê dại như điện giật lập tức lan khắp cơ thể – khiến nàng như lơ lửng giữa mộng tiên.

Thấy Xích Diễm chỉ dừng lại ở một nụ hôn khẽ như chuồn chuồn lướt nước rồi muốn rời đi, Vân Nguyệt không chịu.

Nàng ôm lấy hắn, bắt đầu chủ động đáp lại…

Nàng cảm nhận rõ ràng thân thể Xích Diễm khẽ cứng đờ.

Hắn – người luôn lặng lẽ ẩn mình dõi theo nàng, mỗi đêm đều không dám đến gần – giờ đây cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, để bản thân đắm chìm trong cảm xúc mà chính hắn cũng không biết nên đối mặt thế nào.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 116: Nhiệt tình như hỏa


Đêm ấy, hắn từng bị nàng trêu đến toàn thân như lửa thiêu đốt, đến mức không cách nào tự khống chế. Mỗi khi trời gần sáng, nha hoàn chuẩn bị vào phòng, hắn mới miễn cưỡng rời đi. Dù đã tắm nước lạnh suốt một canh giờ, vẫn không thể làm dịu ngọn lửa trong người.

Cả ngày hôm sau, thân thể hắn dưới h* th*n vẫn sưng tấy đau đớn không thôi.

Cái loại chật vật ấy, hắn thật không muốn trải qua thêm lần nào nữa. Vậy nên hắn hạ quyết tâm – nhất định phải nhanh chóng cưới nàng danh chính ngôn thuận, đưa nàng đường đường chính chính vào cửa.

Xưa nay vẫn nghĩ mình là người thanh tâm quả dục, không ngờ chỉ cần khẽ chạm vào nàng, tất cả tu dưỡng liền tan biến thành tro bụi.

Cho nên, hắn tự nhủ – trước khi thành thân, phải cố gắng giữ mình, ít tiếp xúc thân mật với nàng.

Nhưng lúc này, nụ hôn vốn chỉ định là chuồn chuồn lướt nước của hắn, dưới sự đáp lại nhiệt tình của nàng, liền khiến cả thân thể hắn siết căng như dây đàn. Ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề khó nhịn.

Xích Diễm trong lòng thở dài bất đắc dĩ, chỉ cảm thấy mình lại phải trải qua một đêm đầy nhẫn nhịn.

Cảm nhận đôi môi nàng mềm mại và thơm mát áp lên, nơi nào đó trong cơ thể hắn như một đội binh lính đang chờ lệnh, nhất tề dấy lên cao trào.

Hắn thật sự yêu nàng. Thật sự muốn – muốn có nàng ngay lúc này.

Nhưng… không thể.

Dù hắn từng là một linh hồn không nơi nương tựa, thì hiện tại hắn đã có thân thể, có phụ mẫu. Nàng cũng có gia tộc. Hắn muốn cho nàng một hôn nhân quang minh chính đại, cho nàng danh phận chính thức.

Xích Diễm cứng rắn dằn lòng, định đẩy nàng ra khỏi vòng tay.

Nhưng nàng lại như kẹo dính chặt lên người hắn, hai tay vòng chặt lấy cổ hắn, ngược lại còn tiếp tục hôn sâu hơn.

Cảm giác này – như củi khô gặp lửa mạnh, từng chút từng chút thiêu cháy lý trí hắn.

Ở vào giây phút mê loạn, Xích Diễm cố giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng, rời môi nàng, hai tay ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn, giọng khàn khàn nói:

“Nguyệt Nhi, chờ chúng ta thành thân… được không?”

Nhưng ngay khi hắn còn chưa nói xong, Vân Nguyệt đã không chịu dừng lại.

Nàng kéo tay hắn đặt lên môi mình, rồi từng nụ hôn di chuyển lên cổ hắn, lên xương quai xanh, lên bờ ngực…

Nam nhân này, từ nay về sau chính là của nàng.

Mỗi một chỗ trên thân hắn, nàng đều muốn để lại dấu ấn, đều phải thuộc về nàng. Ai dám chạm vào hắn, nàng tuyệt không tha!

“Nguyệt Nhi, đừng như vậy…”

“Xoẹt!”

Xích Diễm bất đắc dĩ cười khổ – vị tiểu thê tử tương lai này, rõ ràng thật là… hung mãnh! Khẩu vị cũng thật lớn!

Áo hắn vốn đã lỏng, nàng lại dùng cách đơn giản nhất – xé rách.

Giờ hắn phải làm sao? Phía dưới đã căng đến cực hạn, toàn thân nóng như thiêu.

Nếu cứ để nàng tiếp tục như vậy… hắn không dám chắc mình sẽ còn lý trí để giữ lời hứa.

Mà Vân Nguyệt, dọc theo làn môi hắn, tai hắn, cằm hắn mà hôn xuống đến tận hầu kết…

Nhìn bờ ngực lộ ra dưới cổ áo, cơ bắp rắn chắc, xương quai xanh gợi cảm đến mức khiến miệng nàng khô khốc, mũi nóng ran.

Chết tiệt! Vì sao nơi nào trên thân hắn cũng đều mê người đến vậy?

Không được! Sau này nhất định phải che hắn lại thật kín – đề phòng bị người khác dòm ngó.

Nghĩ vậy, lại “xoẹt” thêm một tiếng – tay nàng đã xé luôn vạt áo hắn.

Chưa từng trải qua chuyện nam nữ, đầu óc Vân Nguyệt lúc này đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mơ hồ. Nàng chẳng biết mình đang làm gì – chỉ biết bản năng đang thôi thúc mãnh liệt muốn đem nam nhân trước mặt này… hoàn toàn trở thành của riêng nàng.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 117: Dã thú hung mãnh


Vạt áo bị xé toạc, để lộ phần ngực tỏa ánh sáng ngân nhuận mê người.

Bắp thịt rắn chắc, cơ ngực cường tráng, sáu múi bụng rõ ràng, làn da mang sắc đồng cổ… Không phải thứ tái nhợt yếu đuối, cũng chẳng phải vẻ thô lỗ cố tình phô trương, mà là loại mỹ cảm thiên thành, như tượng ngọc được điêu khắc dưới ánh trăng, oánh nhuận mà cuốn hút, khiến người nhìn hoa mắt thần mê.

Dù đây là lần đầu nàng thấy thân thể hắn, nhưng chẳng hiểu sao – với nàng, dáng hình này lại không hề xa lạ. Thậm chí, nàng như thể dựa vào cảm giác của kiếp trước, dễ dàng tìm ra n** m*n c*m nhất của hắn.

Khi môi nàng khẽ chạm vào điểm đỏ nhạt mềm mại ấy, trong mắt Xích Diễm bùng lên ánh sáng yêu dã – đôi con ngươi đỏ như máu lóe lên tia sáng như ngọc hồng, kế đó lại tối đi, ở trung tâm hình thành một vòng xoáy đen sâu hút.

“Đáng chết…”

Xích Diễm nguyền rủa một tiếng, lập tức xoay người áp nàng dưới thân, hai tay giam giữ hai cổ tay nàng, ngực phập phồng kịch liệt.

Cái nha đầu chết tiệt này! Nàng dám chạm tới nơi nhạy cảm nhất trên toàn thân hắn.

“Tiểu nha đầu, ngươi có biết ngươi đang chơi với lửa không? Ngươi dám nhúc nhích thêm chút nữa, ta thật sự sẽ muốn ngươi ngay tại đây!” – Hắn nghiến răng, trầm giọng cảnh cáo.

Nhưng ngay sau đó, hắn liền nhận ra – trong mắt nàng, lời hắn nói… chưa bao giờ có uy tín.

Giờ phút này, ánh mắt Vân Nguyệt đã hoàn toàn thay đổi. Chính nàng cũng không rõ bản thân là từ ba ngàn năm trước, hay là từ ba ngàn năm sau xuyên đến. Nhưng điều duy nhất nàng biết, chính là – nàng muốn nam nhân này. Muốn người đã khiến nàng chờ đợi quá lâu, quá lâu rồi.

Tay bị hắn kiềm giữ, nàng còn có chân.

Nhẹ nhàng đá rơi giày, Vân Nguyệt nâng chân, trực tiếp đạp nhẹ lên nơi đã sưng căng đến gần như muốn nổ tung của hắn – thô bạo mà khiêu khích.

Ngay giây phút ấy, máu trong người Xích Diễm như sôi lên, huyết khí bốc thẳng đến trán.

Đầu óc nổ vang, chút lý trí cuối cùng còn sót lại cũng bị nàng đá bay sạch.

“Ách…”

Toàn thân run rẩy, Xích Diễm không nhịn được nữa – lập tức ôm nàng từ phía sau, nâng eo nàng lên, chuẩn bị phản kích mãnh liệt.

Cái tiểu yêu tinh này! Nàng thật sự dám trêu chọc hắn như vậy?

Nàng nghĩ hắn là Liễu Hạ Huệ chắc?

Rất tốt! Hôm nay, hắn sẽ cho nàng biết thế nào là dã thú thực thụ.

Ba ngàn năm trước họ đã từng là của nhau, vậy bây giờ còn gì phải xấu hổ?

Chỉ cần yêu nhau – là đủ.

Lý trí hoàn toàn vỡ vụn, Xích Diễm tự tìm cho mình một lý do đường hoàng, trong khoảnh khắc bình minh chưa kịp đến, quyết định mang thân thể này – trao về nơi đã chờ đợi hắn suốt ba ngàn năm.

“Vân cô nương, chủ thượng ngài…”

Ngoài cửa, Bạch Cẩn Sơn vẫn luôn lo lắng cho tình trạng của Xích Diễm, rốt cuộc không nhịn được, đẩy cửa bước vào, vừa mở miệng hỏi.

Thế nhưng…

Vừa bước vào, hắn liền hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường!

Là hộ pháp nhiều năm của Xích Diễm, tại sao lại có thể phạm phải sai lầm sơ đẳng như thế? Hắn thế nhưng lại không gõ cửa!

Chỉ thấy Xích Diễm lúc này mặt mũi hung thần ác sát, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía hắn, áo trước ngực đã bị xé rách tả tơi, khăn choàng rơi rụng, lồng ngực rắn chắc hoàn toàn phơi bày giữa không khí. Nhìn thế nào cũng giống một con dã thú vừa bị khiêu khích đến cực điểm.

Còn Vân Nguyệt…

Ánh mắt nàng mơ màng mê ly…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 118: Thuần lương mèo con


Giống như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, nàng nằm đó, y phục xộc xệch, cả người mang theo khí tức bị “lăng nhục” – càng nhìn càng khiến người ta thấy nàng ngoan hiền vô hại.

Nhưng nếu nhìn kỹ… sẽ thấy manh mối.

Y phục của chủ thượng sao lại bị xé đến thê thảm như vậy? Hơn nữa, trên người hắn rải rác những dấu hồng nhạt kia là gì? Nhìn kỹ hơn…

Muốn chết mất! Đều là dấu môi! Ngay cả tiểu điểm mẫn cảm nhất kia, cũng còn sót lại dấu răng mờ nhạt.

Khiêu khích đến thế, cũng khó trách chủ thượng tức giận nghiến răng!

Tiếp tục nhìn xuống, Bạch Cẩn Sơn chỉ cảm thấy mũi nóng ran, một dòng chất lỏng âm ấm rỉ ra.

Chỉ thấy một bàn chân trắng nõn, như nữ vương cao cao tại thượng, giẫm lên nơi nhạy cảm nhất của nam tử…

A tổ tông của ta ơi!

Lão thiên gia là cố ý muốn cho hắn đau mắt đỏ sao? Hắn rốt cuộc đang thấy cái gì thế này?

Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong! Ai mà nghĩ được, vị Vân cô nương thoạt nhìn thuần khiết, trong sạch như ngọc kia, lại có thể cuồng dã đến thế? Kỹ xảo trên giường như hổ báo! Một chiêu một thức như muốn đoạt mạng người ta!

“Ngươi hắn mẹ nhìn đủ chưa hả?!”

Đúng vào thời khắc mấu chốt, tên đáng chết Bạch Cẩn Sơn này lại xông vào phá hỏng việc lớn của hắn. Không tính truy tội, hắn đã nhịn lắm rồi, thế mà tên kia còn đứng đó… xem say sưa!

Khốn kiếp! Còn dám chảy máu mũi khi nhìn thấy chân trắng của Nguyệt Nhi hắn?!

Thật là không biết xấu hổ! Thấp hèn!

Xích Diễm như bảo vật bị người khác dòm ngó, lập tức đưa tay che lấy chân Vân Nguyệt, gương mặt sa sầm, sát khí bốc lên ngùn ngụt như muốn nuốt sống Bạch Cẩn Sơn.

Nghe tiếng quát, Bạch Cẩn Sơn mới từ cảnh xuân mờ ám kia tỉnh lại. Vội đưa tay lau máu mũi, lắp bắp xin lỗi:

“Chủ thượng… Vân cô nương… thuộc hạ cái gì cũng không nhìn thấy!”

Nói xong lập tức lui ra, nhưng vừa quay người lại liền thấy một màn khiến bản thân muốn hộc máu lần nữa.

Chủ thượng tay che chân Vân Nguyệt, mà vị trí kia… chân lại đang đặt trên chỗ không thể miêu tả của hắn…

Hai chân tách ra…

Đây là đang định làm gì thế này…

Một dòng chất lỏng nóng rực lại từ mũi hắn chảy xuống, Bạch Cẩn Sơn như gió cuốn lao ra ngoài, nhanh chóng đóng cửa.

Lúc này, Vân Nguyệt – vẫn còn giữ nguyên tư thế một chân đạp lên chỗ kia, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần sau khi bị quấy rầy. Khi nhận ra hình ảnh ái muội vừa rồi, mày nàng nhíu chặt, vội vàng thu chân lại.

Xích Diễm đang tìm cách “giải quyết” một cách ôn hòa thì thấy nàng đã đỏ mặt quay đi, bắt đầu mang giày.

Chết tiệt! Hắn toàn thân đã bốc hỏa đến cực hạn, vậy mà cái cô đốt lửa này giờ lại muốn tắt lửa?!

Quá đáng!

Hắn lập tức kéo nàng lại ôm chặt trong lòng, đôi mắt đỏ sẫm híp lại đầy nguy hiểm:

“Xú nha đầu, ngươi phải chịu trách nhiệm dập lửa!”

Vốn đã thẹn đến mức không thể thở, Vân Nguyệt giờ đây má lại càng hồng rực.

Chết tiệt! Nàng vừa rồi đúng là bị ma ám sao? Lại coi hắn như trượng phu xa cách lâu ngày, còn rõ ràng biết từng điểm nhạy cảm trên người hắn mà châm ngòi…

Liếc thấy thân hình hoàn mỹ của Xích Diễm, gợi cảm đến chảy máu mũi, nàng đỏ bừng mặt, quay đầu đi, cố gắng gỡ tay hắn ra khỏi eo mình.

“Không được! Trời sáng rồi, ta phải trở về. Bằng không, phụ thân ta sẽ sinh nghi, ca ca ta cũng sẽ lo lắng.”

Nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, quả thật đã gần sáng. Nếu nàng không về, nhất định sẽ gây nghi ngờ.

Xích Diễm, bị treo lửng ở giữa trời đất, trong lòng khổ không kể xiết…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 119: Kỳ lạ việc tốt


Cuối cùng, Xích Diễm buông tay đang giữ eo nàng ra, nét mặt có phần uể oải, có chút tức tối mà nhìn nàng.

Ý thức được bản thân có phần quá đáng, Vân Nguyệt lập tức chuyển chủ đề: “Ngươi bị ta hút nhiều chân khí như vậy, thân thể bây giờ thế nào? Có thấy không khỏe ở đâu không?”

Trời ạ! Nàng đúng là đi ngược trình tự. Đáng lẽ ngay khi hắn tỉnh lại, điều đầu tiên nàng nên hỏi chính là điều này. Kết quả lại bị chính mình giày vò đến giờ mới nhớ ra.

“Nếu ta nói thân thể hiện tại rất khó chịu, ngươi có chịu giúp ta… giải quyết không?” – Xích Diễm dựa nghiêng vào mép giường, quần áo mở một nửa, ngực trần lộ rõ, cả người mang theo lười nhác yêu nghiệt, ánh mắt lại nóng bỏng nhìn nàng.

Cảm giác được ánh nhìn ấy, cùng với hình ảnh cám dỗ trước mặt, thân thể Vân Nguyệt bỗng nhiên khẽ run. Nàng nhanh chóng áp chế cảm giác xao động, hơi đỏ mặt nói: “Ta nói nghiêm túc! Ngươi nhanh ngồi thiền kiểm tra thân thể đi, bằng không ta sẽ rất lo.”

Nghe nàng quan tâm, Xích Diễm trong lòng thoáng mềm lại, cũng đành tạm gác ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt trong người.

Giờ phút này, hắn và Nguyệt Nhi mới chính thức thừa nhận tình cảm, hắn không thể ép nàng quá gấp. Đã có thể chờ đợi ba ngàn năm, thì thêm vài ngày đâu có là gì.

Hắn chống người ngồi dậy, bắt đầu điều tức.

Quả thật, sau khi tỉnh lại hắn có cảm giác chân khí trong cơ thể không còn sung mãn như xưa. Dựa theo cảm nhận, có lẽ một phần ba chân khí đã bị hút mất.

Xích Diễm dồn khí về đan điền, chậm rãi vận hành nội tức, điều tra tình trạng thân thể.

Đột nhiên, chỗ trái tim chợt sáng lên rực rỡ, ánh hồng lưu chuyển như dòng thủy triều. Xích Diễm lập tức mở mắt, kinh ngạc nhìn về phía Vân Nguyệt.

Vân Nguyệt cũng thấy được ánh sáng hồng vừa lóe qua ngực hắn, chỉ cho rằng thân thể hắn vốn dĩ khác thường, cũng không quá để tâm. Nhưng nhìn hắn bất ngờ mở mắt, nàng vội hỏi:

“Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?”

Xích Diễm nhìn nàng chằm chằm, như chưa thể tin vào điều vừa xảy ra, hồi lâu mới thì thầm ba chữ:

“Thế nào lại…”

“Rốt cuộc làm sao vậy? Nơi nào không ổn sao?” – Vân Nguyệt bắt đầu lo lắng, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Xích Diễm nhìn nàng, thần sắc vừa nghi hoặc vừa hân hoan: “Không những không có không thoải mái, ngược lại, không những không mất đi một ngàn năm chân khí như dự đoán, mà vết thương cũ cũng khỏi hẳn, nội lực thậm chí còn tăng mạnh. Ta cảm thấy… hiện tại có lẽ đã có năm ngàn năm công lực!”

“Cái gì?!”

Lần này đến lượt Vân Nguyệt kinh ngạc không thôi.

“Nguyệt Nhi, lúc ta bất tỉnh, có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?”

“… Ta không biết. Tất cả đều là do tên tào hộ vệ kia kể lại. Hắn nói ta đã hút nội lực của ngươi trong suốt một canh giờ mười lăm phút. Trong thời gian ấy, vì không thể chịu đựng nổi, ngươi hôn mê bất tỉnh, thậm chí còn chảy rất nhiều máu…”

“Nếu là như vậy, rõ ràng ta phải tổn hao một phần lớn chân khí mới đúng… Vậy vì sao ta chẳng những không bị thương, mà còn hồi phục ma đan?”

Nghe hắn nói đến vết thương cũ, Vân Nguyệt thoáng sững người. Xưa nay nhìn hắn mạnh mẽ, thần thái không gì sánh được, ai lại nghĩ hắn mang theo vết thương cũ?

“Vậy… vết thương cũ đó là gì? Ai còn có thể làm ngươi bị thương?”

Xích Diễm trầm giọng: “Ta rất chắc chắn – chẳng những không mất đi chút nào chân khí, mà ngay cả ma đan từng bị tổn thương nặng nề, cũng được chữa lành. Ngươi có nhìn thấy vệt ánh sáng hồng vừa rồi không?”

“Ở đây sao?” – Vân Nguyệt nhẹ nhàng đặt tay lên ngực trái hắn.

“Không sai. Đó là nơi đặt ma đan – thứ duy trì sinh mệnh của ta.”

“Vậy… lúc trung thu cửu tinh liên châu, có phải ma lực của ngươi sẽ tạm thời biến mất không?” – nàng thì thào hỏi.
 
Back
Top Bottom