Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 120: Thân phận thần bí của Xích Diễm


“Vì để phòng bất trắc, ta từng tìm đến một vực sâu vạn trượng để ẩn thân, tránh bị kẻ khác ám toán. Không ngờ thân phận ta vẫn bị quốc sư Bắc Tường Quốc phát hiện.”

Xích Diễm chậm rãi kể, giọng nói bình thản nhưng đáy mắt lại phảng phất ẩn giấu mảng ký ức u ám. “Hắn chính là Thánh cung thanh bào trưởng lão, khi đó còn tự tin cho rằng mình có thể g**t ch*t ta nên chưa hề báo lại với bất kỳ giáo chúng nào.”

“Khi ấy, ma lực trong người ta tạm thời biến mất, chẳng khác gì phế nhân. Bị hắn đánh lén, ta trọng thương nghiêm trọng, ngay cả ma đan cũng bị tổn hại nặng. Tới nay vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.”

“Ma đan bị tổn thương… đối với ngươi có ảnh hưởng lớn sao?” – Vân Nguyệt chau mày, giọng nói mang theo lo lắng.

“Ngươi cũng biết, ta chỉ là tạm thời ký túc trong huyền thể, mà ma đan – đối với ta chẳng khác nào trái tim. Nếu tâm mạch bị tổn hại không thể chữa lành, nhẹ thì tổn thương khó hồi phục, nặng thì…”

“Đừng nói nữa!” – Vân Nguyệt ôm chặt lấy hắn, không để hắn nói ra hai chữ mà nàng sợ nhất – “chết”.

Xích Diễm dịu dàng vỗ lưng nàng, cười khẽ: “Được rồi, không nói nữa. Ta chẳng phải đang kể việc tốt sao?”

“Ngươi còn nói! Toàn nói chuyện tốt, giấu sạch chuyện xấu! Chúng ta quen biết bao lâu rồi? Mà ngươi bị thương nghiêm trọng vậy, ta lại không hay biết chút nào! Hiện tại mới chịu nói ra!”

Thấy nàng tức giận, Xích Diễm không chỉ không hoảng loạn, ngược lại trong lòng trào dâng một trận ấm áp. Hắn cười, ôm nàng chặt hơn, nịnh nọt nói: “Nguyệt Nhi, đừng giận nữa. Ta hứa, từ nay về sau, bất kể chuyện tốt hay xấu, chỉ cần là chuyện liên quan đến ta, người đầu tiên ta sẽ nói chính là ngươi.”

Thấy hắn cúi đầu lại gần, khuôn mặt Vân Nguyệt liền lập tức ửng hồng.

“Thôi bỏ đi, không giận nữa. Nhưng nói xem, vì sao rõ ràng ta đã hấp thụ chân khí của ngươi, thế mà ngươi không những không bị tổn hao gì, thậm chí còn khôi phục vết thương cũ, nội lực lại còn tăng lên?”

Xích Diễm nhíu mày, nói: “Ta cũng thấy rất kỳ lạ. Ít nhất trong suốt ba ngàn năm qua, chưa từng gặp chuyện tốt đến mức ấy. Nhưng mà đã là chuyện tốt, thì cứ nhận thôi, nghĩ nhiều làm gì? Có những việc, trong minh minh chi trung đã có thiên ý. Giống như chúng ta dù xa cách ba ngàn năm, cuối cùng vẫn có thể giữa biển người mênh mông tìm lại nhau.”

Ngồi trên chân hắn, Vân Nguyệt đưa tay ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng thì thầm: “Ngươi phải nhớ kỹ lời đã hứa với ta, bất kể lúc nào, cũng không được để bản thân rơi vào nguy hiểm.”

“Ta hứa. Một khi đã tìm thấy người quan trọng nhất đời mình, ta nhất định sẽ sống thật tốt – vì ngươi.”

Bên tai truyền đến thanh âm dịu dàng của Xích Diễm, khóe môi Vân Nguyệt liền cong lên, nở nụ cười hạnh phúc ngọt ngào.

Phải, đây mới là mùi vị của tình yêu. Trước đây cái gọi là vị hôn phu Mộ Vân Địch kia, so với cảm giác này, thật chỉ như một con số vô nghĩa trong hàng dài thiên can địa chi.

“Nguyệt Nhi, cũng giống như ta yêu cầu ngươi, ngươi cũng phải đáp ứng ta. Ta không thể lúc nào cũng ở bên cạnh ngươi. Khi không có ta ở đó, ngươi tuyệt đối không được để mình rơi vào nguy hiểm, được không?”

“Ừ.” – nàng gật đầu.

“Vậy… hôm nay vì sao ngươi muốn giết tên tào hộ vệ đó?”

Câu hỏi của Xích Diễm khiến Vân Nguyệt khựng lại, ánh mắt lập tức híp lại, nhìn hắn đầy nghi hoặc: “Ngươi vẫn chưa nói rõ thân phận thật của ngươi, vậy mà lại tỏ ra rất quen thuộc với tên hộ vệ kia. Nghe ngươi nói, không chỉ biết hắn, mà còn rất rõ thân phận của hắn… Ngươi sẽ không thật là thái tử bị phế kia đấy chứ?”

Lời của nàng khiến Xích Diễm bật cười.

“Ta ngược lại cũng muốn làm thái tử một lần, chỉ tiếc… không có số đó.”

“Vậy tại sao ngươi lại quen thân với cận vệ của thái tử?”

“Chuyện này… để hai ngày nữa ta sẽ nói cho ngươi biết.” – Hắn lại né tránh.

Vân Nguyệt chu môi, rõ ràng là không vừa lòng.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 121: Ngươi sẽ không là hoàng đế đấy chứ?


“Ngươi cứ giữ bí mật đi cho ta nhờ!” – Vân Nguyệt lườm hắn một cái đầy bất mãn.

Nhìn dáng vẻ của nàng, Xích Diễm lần nữa bật cười thành tiếng.

“Hôm qua ta tình cờ nghe được người trong phủ nửa đêm lén lút tới gặp phụ thân ta, liền âm thầm đi nghe lén.”

Nói rồi, Vân Nguyệt đem toàn bộ chuyện về thái tử tư túi ngân lượng xây kênh đào, việc triều đình cứu nạn thiên tai, cùng việc Lăng Trọng Khanh cấu kết dẫn tới vụ án muối – tất cả đều kể lại rõ ràng cho Xích Diễm.

“Tiêu Dao Vương lập tức sẽ đến đốc tra vụ án kênh đào. Ta lo nếu tra đến vụ án muối, thái tử sẽ cắn ngược lại Lăng gia, đem cả nhà diệt khẩu. Đến lúc đó, chẳng phải ta cũng phải cùng thái t* c*ng phụng sao?

Hay như nếu án bị truy xét tới cùng, mà ta cùng ca ca chưa kịp thoát ly Lăng gia, chỉ e cả nhà bị khép tội tru di – vậy chẳng phải quá oan uổng sao?

Nên số tiền kia, dứt khoát cứ coi như là phụ thân đền bù cho mẫu thân, là tiền nuôi dưỡng của ta và ca ca. Ta sẽ dùng nó thật tốt.”

Lời nói này khiến Xích Diễm lại lần nữa cười lớn.

Hắn đưa tay xoa mái tóc mềm mại của nàng, cười cưng chiều: “Yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, tuyệt đối không để ngươi gặp nguy hiểm gì.”

Thấy nàng ánh mắt đầy hoài nghi nhìn mình, Xích Diễm khẽ nhíu mày: “Làm sao vậy?”

Vân Nguyệt chu môi, lộ ra vẻ tò mò đầy hứng thú: “Ngươi chắc sẽ không phải là… hoàng đế đi?”

“Ha ha ha ha…” – Lại một trận cười vang lên, hắn hoàn toàn không kìm được.

Nguyệt Nhi của hắn… thật sự quá đáng yêu!

********************* Bắc Tường Quốc *********************

Lúc Xích Diễm đưa Vân Nguyệt lặng lẽ trở về phòng, vừa hay nha hoàn đến gõ cửa gọi nàng dậy.

Ngày thường, cho dù nàng ngủ đến nắng lên ba sào, cũng không ai dám gọi. Nhưng hôm nay lại là Lăng Trọng Khanh đích thân hạ lệnh: tất cả phải đến phòng ăn tập hợp.

Vân Nguyệt chậm rì rì thay bộ y phục sạch sẽ, dưới sự dìu đỡ của hai nha hoàn Tố Văn và Hạ Diễm, ngông nghênh đến phòng ăn.

Khi nàng đến nơi, tất cả mọi người đều đã yên vị.

Bên bàn ăn, hai bên Lăng Trọng Khanh đều trống chỗ – các vị di nương biết thân biết phận không dám ngồi. Bên trái là Lăng Tích Nghiệp, còn bên phải được nàng thản nhiên ngồi xuống sau khi chào hỏi.

Trên bàn, mọi món ăn nàng thích đều được bày ngay trước mặt – hiển nhiên là có người dặn dò kỹ càng.

“Nguyệt Nhi, mấy hôm nay con nghỉ ngơi ổn chứ?” – Lăng Trọng Khanh mở lời đầy quan tâm.

“Đa tạ phụ thân đã hỏi thăm, Nguyệt Nhi nghỉ ngơi rất tốt. Không biết thân thể phụ thân đã đỡ hơn chưa?”

“Ừm, khá hơn rồi.” – Hắn tận lực tỏ ra ôn hòa.

Sau vài câu xã giao, hắn lập tức vào đề: “Chuyện con bị tập kích, vi phụ nhất định sẽ tra rõ. Chỉ cần tìm được chứng cứ, kẻ nào tổn thương con, bất kể là ai, vi phụ cũng sẽ không tha. Con cứ yên tâm.”

“Đa tạ phụ thân đã vì Nguyệt Nhi làm chủ.”

“Lần này con đại nạn không chết, hẳn là được thần linh phù hộ. Hôm nay trời đẹp, ăn sáng xong, con hãy theo ca ca đến Phổ Độ Tự thắp hương tạ lễ, cầu cho tai ương tiêu tán.”

Vân Nguyệt hơi nhíu mày. Này lại là màn gì đây?

“Phụ thân, chỉ có con và ca ca đi sao?”

“Ban đầu tính cho con đi một mình, nhưng Tích Nghiệp võ công cao cường, có thể bảo vệ con. Sau khi thương lượng, nó đồng ý đi cùng.”

Sự sắp đặt này… càng khiến nàng cảm thấy có gì đó bất thường.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 122: Quét xui xẻo là đi?


“Hàn di nương, đại tỷ tỷ cùng tam muội muội không đi sao?”

“Các nàng đi làm gì?”

“Phật môn thánh địa chẳng phải có thể tẩy rửa lòng người sao? Tâm các nàng đã đen đến mức cần dùng xà phòng rửa tội chuyên dụng của Phật môn mới mong gột sạch được. Các nàng đều không đi, ta đi có ích gì? Bảy ngày sau quay về, chẳng phải vẫn phải đối mặt với sát khí từ các nàng sao?

Cho nên phụ thân, Nguyệt Nhi thấy rằng, ngài nên để Hàn di nương và các nàng đi thì hơn. Nguyệt Nhi nguyện ở lại phủ, không rời nửa bước.”

Mạc danh kỳ diệu bắt nàng đến Phổ Độ Tự để quét xui xẻo, đúng là chuyện lừa quỷ! Huống hồ giờ đây, ai trên người có vận xui hay không cũng chưa thể đoán định.

Hiện tại bọn họ như thế, rõ ràng là muốn đem nàng và Lăng Tích Nghiệp đuổi đi, không rõ nhóm người này lại đang âm mưu chuyện gì.

Nhìn Lăng Trọng Khanh sắc mặt rõ ràng đã nổi giận, nhưng lại bất tiện biểu lộ ra ngoài, Vân Nguyệt trong lòng hừ lạnh.

Nàng thật sự không hiểu, đều là con cái, vì sao phụ thân này lại có thể tàn nhẫn đến mức ấy. Dù cho là do ông ngoại ép buộc mà thành như vậy, thì cũng là hắn tự chuốc lấy. Trước kia đem hết oán khí trút lên đầu mẫu thân nàng, giờ lại giáng xuống thân họ.

Vị phụ thân này… Nguyên bản nàng còn định nể mặt Lăng Thanh Nguyệt mà dành cho hắn đôi phần nể trọng. Nhưng lúc này, nàng chẳng buồn nữa.

“Nguyệt Nhi, ngươi cũng biết phụ thân ngươi mấy ngày nay thân thể không khỏe, nhưng vì bù đắp cho ngươi, đặc biệt tìm cao tăng của Phổ Độ Tự để cầu phúc. Dù cho ngươi không tin những điều này, cũng nên vì phần tâm ý lao nhọc của phụ thân mà đi một chuyến.”

“Di nương, ngày thường ta thấy người cũng không phải kẻ mau quên người khác, cớ sao trong chuyện xưng hô này lại nhớ không ra? Ta với người vốn chẳng có giao tình gì, từ nay về sau vẫn nên gọi ta là nhị tiểu thư thì hơn.”

Thấy Lăng Trọng Khanh sắc mặt đã hoàn toàn sụp đổ, Vân Nguyệt thản nhiên nói: “Được rồi được rồi, vậy thì xem như vì phụ thân, ta đi một chuyến vậy.

Chỉ là, di nương, ta nói trước. Nếu lần này ngươi còn muốn giở trò quỷ gì, thì không phải chỉ ba trăm ngàn bạc là có thể dàn xếp ổn thỏa đâu.”

Lời của Vân Nguyệt khiến sắc mặt Hàn di nương tối sầm không chỉ một chút.

Con nha đầu chết tiệt này, được lợi còn ra vẻ! Những ngày qua bọn họ đều đã hết mực né tránh nàng, vậy mà nàng lại vẫn liên tục khiêu khích, gây chuyện.

Cứ chờ đó! Rồi sẽ có ngày ngươi biết tay!

Trong mắt Hàn di nương thoáng hiện một tia sắc lạnh, chớp lên rồi tan biến. Trên mặt lại mang ý cười, nói: “Nhị tiểu thư nói phải, trước kia là do di nương không đúng, sau này tuyệt sẽ không để xảy ra những chuyện tương tự nữa.”

Lăng Trọng Khanh có vẻ hài lòng nhìn thái độ của Hàn di nương cùng hai nữ nhi, nói: “Nguyệt Nhi, ngươi cứ yên tâm, chuyện của ngươi, vi phụ nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng. Trước cứ đến Phổ Độ Tự rửa sạch xui xẻo, chờ trở về, phụ thân nhất định sẽ điều tra rõ ràng, trả lại cho ngươi một công đạo.”

“Đã như vậy, Nguyệt Nhi xin cùng ca ca đi chuẩn bị.”

“Được. Xe ngựa đã sớm chuẩn bị xong, các ngươi mau chóng lên đường. Từ đây đến Phổ Độ Tự là một ngày đường, nhất định phải đến nơi trước khi trời tối.”

Đại thiếu gia phủ Lăng dẫn nhị tiểu thư đến Phổ Độ Tự, hai cỗ xe ngựa, hai mươi tên tùy tùng, thêm cả Lăng Trọng Khanh đích thân tiễn đến tận cửa.

Trận thế này khiến dân chúng thành Ký Châu đều đứng dọc hai bên đường xì xào bàn tán: Thì ra, Tri Châu đại nhân đối với nữ nhi trưởng phòng chính thất vẫn còn rất tốt!

Mãi đến khi xe ngựa của Lăng Tích Nghiệp cùng Lăng Thanh Nguyệt rời xa, vượt khỏi thành Ký Châu, Lăng Trọng Khanh mới quay đầu lại, bất mãn nhìn Hàn di nương nói: “Ngươi còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau đi chuẩn bị!”

Hàn di nương sững sờ một thoáng, lập tức mừng rỡ, vội vàng cúi đầu: “Dạ. Tiện thiếp xin đi ngay.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 123: Thần bí khó lường Tiêu Dao vương


Đợi Hàn di nương lui xuống, Lăng Trọng Khanh liền hướng về phía Lăng tổng quản mà phân phó:

“Quan phục, đi cửa thành bắc.”

Khi Lăng Trọng Khanh đến cửa thành bắc Ký Châu, các quan viên phía dưới đã mặc chỉnh tề, xếp hàng chờ đợi từ sớm.

Tối qua, tào hộ vệ vừa mới tới báo rằng Tiêu Dao vương gần đây sẽ đến Ký Châu, không ngờ sáng nay vừa tờ mờ sáng đã có thông tri: Tiêu Dao vương hôm nay sẽ đến nơi.

Tiêu Dao vương tuy xuất thân thấp kém, nhưng nhiều năm qua lăn lộn giữa các hoàng tử và hậu cung, cũng đã thành thạo mọi điều trong chốn triều đình.

Hắn đối nhân xử thế ôn hòa, không tranh đoạt quyền lực, lại càng khiến người khác khó mà dò xét được lòng dạ. Cho nên trong khi ba vị hoàng tử khác đấu đá đến mức đầu rơi máu chảy, chỉ riêng hắn vẫn giữ được thân mình an ổn, chẳng bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực.

Lâu dần, người trong triều liền phong cho vị hoàng tử này cái danh hiệu: Tiêu Dao vương.

Lần này, hắn thay mặt thái tử làm một việc lớn — đưa Lăng Thanh Vân vào cung làm trắc phi của thái tử — xem ra không phải chuyện nhỏ.

Mà Tiêu Dao vương lại có quan hệ không tệ với hầu hết các hoàng tử, cho nên cũng không lo việc hắn sẽ đứng nhầm phe, liên lụy đến Lăng gia. Vì vậy, nếu có thể gả Lăng Thanh Vi cho hắn làm trắc phi, e là một mình hắn cũng có thể kết nối được với hai vị hoàng tử.

Đến lúc ấy, để xem tên tả tướng kia còn có thể làm gì được hắn!

Đây cũng là lý do vì sao từ sáng sớm, hắn đã nghĩ cách đuổi Lăng Thanh Nguyệt đi.

So với hai nữ nhi kia, Lăng Thanh Nguyệt quá đỗi xinh đẹp, lại thêm có tả tướng hậu thuẫn. Nếu để Tiêu Dao vương nhìn thấy nàng, hậu quả e rằng không cần nghĩ nhiều: Lăng Thanh Vi chắc chắn không còn cơ hội.

Mà hắn, vốn dĩ đã không muốn để tả tướng đắc thế, nên tuyệt đối sẽ không dốc lòng tìm một mối hôn sự tốt cho Lăng Thanh Nguyệt.

Các quan viên lớn nhỏ dưới tiết trời đại lãnh đứng đợi suốt hai canh giờ, rốt cuộc cũng thấy nơi xa đội ngũ của Tiêu Dao vương cùng tả đô ngự sử và các quan giám sát khác oai phong tiến đến Ký Châu.

Nhìn nam tử dẫn đầu đoàn, cưỡi trên một con tuấn mã đen cao lớn, dáng người cao ngất, khí chất phi phàm, vẻ tuấn mỹ như ngọc quý. Mái tóc đen như hàn băng, lông mày đậm như mực, sống mũi cao thẳng, quả thật xứng đáng với danh xưng đệ nhất mỹ nam tử Bắc Tường quốc.

Lăng Trọng Khanh thấy Tiêu Dao vương giá lâm, lập tức dẫn đầu các quan viên tiến lên nghênh tiếp, chạy chậm về phía trước để thể hiện lòng trung thành của quan lại Ký Châu đối với triều đình.

Khi Tiêu Dao vương cùng đoàn tùy tùng còn chưa đến nơi, Lăng Trọng Khanh đã dẫn các quan viên đến trước, quỳ gối hành lễ.

“Ký Châu Tri Châu Lăng Trọng Khanh, dẫn theo một trăm sáu mươi bảy quan viên Ký Châu, kính cẩn bái kiến Huyền Vương điện hạ.”

Trên lưng tuấn mã cao lớn, Bắc Minh Huyền cúi mắt nhìn Lăng Trọng Khanh đang phủ phục dưới chân ngựa, khóe môi mang theo nụ cười tà mị.

Nhìn hình dáng khúm núm như con chó nhỏ của người đang cúi đầu kia, ai mà ngờ được lại là một nhân vật tâm địa hiểm độc đến vậy?

Ánh mắt Bắc Minh Huyền chợt lóe sáng, trong tròng đen như sao đêm ẩn hiện chút ánh đỏ nhàn nhạt.

“Các vị đại nhân, miễn lễ, bình thân đi.”

“Tạ Huyền Vương điện hạ!”

Mọi người giữa tiết trời giá lạnh, cứng đờ cả người sau hai canh giờ đứng đợi, giờ quỳ xuống bái kiến, đến khi đứng dậy không ít kẻ chân tay cũng bắt đầu không còn linh hoạt.

Đặc biệt là Lăng Trọng Khanh, vốn bệnh nặng mới khỏi, thân thể đã không thích hợp để mệt nhọc như thế. Hôm nay lại phải đứng suốt hai canh giờ, lúc đứng dậy cũng cần có người dìu đỡ.

“Thế nào, Lăng đại nhân thân thể không khỏe sao?” Bắc Minh Huyền rõ ràng biết nhưng vẫn cố tình hỏi.

“Hồi bẩm Huyền Vương điện hạ, vi thần mấy ngày gần đây cũ bệnh tái phát, vốn đang nghỉ ngơi điều dưỡng tại phủ, nhưng nghe tin Huyền Vương điện hạ đại giá quang lâm, liền lập tức đến đây nghênh giá.”

Kỳ thật, trong lòng hắn cũng thấy rất kỳ quái — chẳng phải nói Huyền Vương là đến điều tra ngầm hay sao?
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 124: Nguyên lai là một đường nhân


Sao lại đột nhiên biến thành thẳng thắn như vậy?

Chỉ là, bất luận là điều tra ngầm hay nắm rõ tình hình, việc Lăng Trọng Khanh hắn làm đều kín kẽ, một giọt nước cũng không lọt ra ngoài.

“Thì ra là thế. Lăng đại nhân, ngươi nhất định phải chú ý giữ gìn thân thể a!”

“Đa tạ Huyền Vương điện hạ quan tâm.”

Lăng Trọng Khanh vô cùng hài lòng với thái độ của Huyền Vương đối với mình. Trong vô thức, hắn đã xem Bắc Minh Huyền như con rể tương lai mà đối đãi.

Sau lễ tham kiến Huyền Vương, Lăng Trọng Khanh lại dẫn các quan viên lớn nhỏ ở Ký Châu từng người một ra mắt tả đô ngự sử cùng các vị giám sát đến từ kinh thành. Những người này đều là quan chức có thế lực, tuyệt đối không thể đắc tội.

Sau khi hàn huyên xong xuôi, đoàn quan lại kinh thành và Ký Châu cùng nhau oai phong tiến vào thành.

“Huyền Vương điện hạ, chắc hẳn ngài cùng các vị đại nhân vẫn chưa dùng cơm trưa? Ty chức đã chuẩn bị chút rượu nhạt cùng vài món lót dạ, đã chờ đại giá từ lâu, kính xin Huyền Vương cùng các vị đại nhân nể mặt, tạm thời dừng chân tại Thái Hòa cư.”

Thái Hòa cư là nơi xa hoa nhất Ký Châu, đạt tiêu chuẩn ngự thiện. Nguyên liệu, cách chế biến không hề kém cạnh ngự thiện trong cung. Thường ngày chỉ tiếp đãi những quan lại quyền quý, dân thường dù có tiền cũng không dễ gì được đặt chân vào.

Để tiếp đãi vương tử và ngự sử, quả thực là xứng tầm.

“Lăng đại nhân khách khí rồi. Chúng ta đã dùng bữa trưa từ trước, sẽ không làm phiền Ký Châu các vị đại nhân. Nếu lăng đại nhân tiện, chúng ta muốn lập tức đến phủ nha Ký Châu, mong lăng đại nhân phối hợp cùng tả đô ngự sử đại nhân cung cấp các loại sổ sách và bằng chứng liên quan.”

Lăng Trọng Khanh: “…”

Nụ cười vẫn còn đông cứng trên gương mặt hắn, tựa như bị người khác tạt thẳng vào mặt một cái tát vậy.

Đến Ký Châu ngay buổi trưa, lại nói đã dùng cơm xong, rõ ràng là không muốn thân thiết gì với hắn, chỉ chăm chăm theo lẽ công mà hành xử.

“Thế nào, lăng đại nhân, chẳng lẽ không tiện?”

“Huyền Vương nói quá lời! Tiện! Dĩ nhiên là tiện! Các vị đại nhân muốn lúc nào kiểm tra sổ sách hay bằng chứng đều được, hạ quan đã sắp xếp người chuyên trách, tùy thời chờ lệnh.”

Bắc Minh Huyền liếc nhìn Lăng Trọng Khanh một cái, nhẹ nhàng giục ngựa đến gần hơn, hạ giọng nói:

“Vậy thì tốt. Thái tử điện hạ nghe tin bản vương đến Ký Châu, đã nhiều lần khen ngợi lăng đại nhân trước mặt bản vương. Xem ra lăng đại nhân quả thật là một vị hiếm có.”

“Đa tạ thái tử điện hạ khen ngợi, đa tạ Huyền Vương điện hạ khen ngợi! Hạ quan vì dân phụng sự, chỉ cầu không thẹn với lương tâm.”

Vốn cho rằng Huyền Vương đến đây là để nghiêm chỉnh điều tra, trong lòng vẫn có vài phần lo lắng. Nghe được những lời này, tâm hắn bỗng thấy nhẹ nhõm — Huyền Vương điện hạ là người thông minh, đã biết hắn là người của thái tử, ắt sẽ không làm khó dễ. Lòng liền yên ổn.

Thấy tả đô ngự sử cùng các quan viên khác đang đi phía sau, Lăng Trọng Khanh liền hạ giọng nói với Bắc Minh Huyền:

“Huyền Vương điện hạ, lần này là lần đầu tiên ngài đến Ký Châu, hạ quan biết với thân phận ngài không tiện lui tới chốn dân gian, nhưng nơi đây ngoài phủ nha ra chỉ còn dịch quán, quả thực có phần thiệt thòi cho ngài.

Vì vậy hạ quan cả gan thỉnh cầu, đêm nay mong điện hạ nể mặt, đến hàn xá của hạ quan làm khách, tiện nội sẽ chuẩn bị một bữa gia yến đạm bạc, mong điện hạ cho phép được nghênh đón.”

“Lăng đại nhân đã có thịnh tình như vậy, bản vương nếu không nhận lời, chẳng phải làm mất thể diện của lăng đại nhân sao.”

Lăng Trọng Khanh nghe vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết: “Đa tạ Huyền Vương điện hạ nể mặt, hạ quan vinh hạnh vô cùng.”

Nghĩ lại ngày xưa, hắn chỉ là một thư sinh nghèo khổ, ngay cả một đôi giày tử tế cũng không có để mang. Vậy mà hôm nay, lại có hoàng tử đích thân đến phủ của hắn làm khách! Nhân sinh quả thực như một vở kịch, kịch như nhân sinh a! Lăng Trọng Khanh thầm cảm thán trong lòng.

Hắn tin tưởng rằng, với nỗ lực hiện tại, chẳng mấy chốc nữa thôi, hắn sẽ trở thành… cha vợ của vị hoàng tử này.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 125: Đan tết mộng đẹp


Đến khi đó, để xem tên tả tướng kia còn dám lớn tiếng trước mặt hắn nữa hay không!

Chờ ngày thái tử điện hạ đăng cơ, hắn tiếp nhận vị trí tả tướng, cũng không phải là điều không thể!

Nghĩ đến hai trăm năm mươi triệu lượng bạc, lòng Lăng Trọng Khanh cũng theo đó mà bay bổng. Một lễ vật lớn như vậy, tin chắc thái tử điện hạ nhất định sẽ vô cùng hài lòng.

*************** Bắc Tường Quốc ***************

Màn đêm buông xuống, cả phủ Lăng sáng rực ánh đèn kết hoa.

Lăng Trọng Khanh cởi bỏ quan phục, khoác lên người thường phục hoa lệ. Tối nay là một bữa gia yến, tuy khách được mời là vương gia, nhưng hắn không muốn khiến người ta có cảm giác khoảng cách hay hình thức.

Mục đích đêm nay, chính là tạo quan hệ thân tình!

Hàn di nương cũng đã trang điểm chỉnh tề, lúc này đang ở khuê phòng của Lăng Thanh Vi giúp đỡ.

Mà Lăng Thanh Vi thì lòng dạ bồn chồn, vừa hưng phấn cực độ, lại vừa khẩn trương cực độ.

Vì quá căng thẳng, nàng đã quát mắng nha hoàn mấy lượt, đến nỗi mặt các nha hoàn bị đánh sưng đỏ, chỉ biết run lẩy bẩy. Một nha hoàn đang giúp nàng thoa son, tay run rẩy khiến son bị lem ra ngoài một chút.

“Tiện nha đầu! Ngươi là cố tình đúng không?”

Ngay sau đó, một cái tát vang dội giáng thẳng lên mặt nha hoàn. Má vốn đã sưng, giờ đến cả tơ máu cũng hiện rõ.

“Tiểu thư bớt giận, tiểu thư bớt giận!”

“Vi nhi, con cứ đánh người mãi như vậy, nha hoàn càng thêm sợ hãi. Nếu con muốn có một dung mạo thật xinh đẹp, thì đừng cứ hở ra là nổi nóng đánh người!” Hàn phu nhân vừa đỡ nha hoàn dậy, vừa khuyên giải Lăng Thanh Vi.

“Nương, Vi nhi là đang hồi hộp mà!” Lăng Thanh Vân đứng một bên giễu cợt.

Hàn di nương nghe vậy, cũng bật cười: “Đúng thế. Vi nhi là đại cô nương, sắp được gả đi rồi mà!”

“Tỷ ——! Nương ——!” Lăng Thanh Vi vừa thẹn vừa ngượng, mặt đỏ như gấc.

“Nương nghe nói, Huyền Vương tuy xuất thân không cao quý, nhưng đúng là mỹ nam tử đệ nhất Bắc Tường Quốc! Vi nhi mà được gả cho ngài ấy làm trắc phi, đó là phúc phần lớn lao.”

“Nương ——!” Lăng Thanh Vi nghe đến đây, mặt càng thêm đỏ bừng. Tuy chưa từng gặp Huyền Vương, nhưng nghe phụ thân và mẫu thân hết lời ngợi khen, nàng đã như thật lòng say mê người kia.

“Nghe phụ thân con nói, Huyền Vương và thái tử quan hệ cũng rất tốt! Trong bốn vị hoàng tử của Bắc Tường Quốc, chỉ có Huyền Vương là có thể hòa thuận với từng người một. Tương lai con thành phi của Huyền Vương, còn tỷ tỷ con là thái tử phi, tỷ muội hai người quan hệ tốt đẹp, chắc hẳn thái tử và Huyền Vương cũng càng thêm thân thiết. Chờ đến khi thái tử đăng cơ xưng đế, Huyền Vương tất sẽ là một vị thân vương có địa vị tôn sùng.”

“Nương, bây giờ muội muội sắp gặp được phu quân, còn nữ nhi thì không biết đến khi nào mới có thể diện kiến thái tử đây!”

Lăng Thanh Vân hơi có phần ghen tị. Nàng làm tỷ tỷ, còn chưa từng gặp thái tử, trong khi muội muội sắp được gặp vương gia. Nếu chẳng may thái tử không ưa nàng, thì có phải vị vương gia kia sẽ được ưu tiên không?

Tuy trong lòng có nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt lại không dám nói. Nàng hiểu, vì thái tử, nàng nhất định phải giữ mình trong sạch. Dù cho Huyền Vương có xuất sắc đến đâu, cũng chỉ là một vương tử mà thôi.

“Yên tâm đi, phụ thân con nhất định sẽ an bài tốt cho con.” Hàn phu nhân mỉm cười nhìn nữ nhi lớn có chút buồn bã, nhẹ giọng trấn an:

“Trước kia, phụ thân con chỉ nói sẽ đưa con làm trắc phi của thái tử, còn muội muội con thì chưa có lời hứa hẹn gì rõ ràng. Giờ phụ thân con đã làm đến mức này, con cứ yên tâm, với quan hệ giữa phụ thân con và thái tử, vị trí trắc phi thái tử, nhất định là của con!”

“Phu nhân, phu nhân!” Hạ Hồng vội vã chạy vào, “Lão gia bảo người mau ra ngoài, Huyền Vương điện hạ lập tức sẽ đến!”

“Nương ——!”

Nghe nói Huyền Vương sắp đến, Lăng Thanh Vi khẩn trương tới mức nắm chặt tay áo Hàn di nương không buông.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 126: Ngươi vững chắc Huyền Vương phi!


Bỗng chốc trong lòng dâng lên cảm giác hoang mang không rõ.

Hàn di nương lúc này lại hiện ra bộ dáng như muốn gả con gái, nắm chặt tay Lăng Thanh Vi dặn dò: “Ghi nhớ lời nương đã dạy, phải hào phóng mà không mất vẻ thẹn thùng, cao nhã mà không kém phần hoạt bát. Đây chính là lúc con thể hiện bản lĩnh, nương tin rằng con nhất định làm được. Nương ra ngoài trước nghênh đón Huyền Vương, lát nữa sẽ xem biểu hiện của con đấy!”

“Nương! Con thật sự rất khẩn trương!” Lăng Thanh Vi nắm chặt tay áo Hàn di nương, cảm giác bàn tay đều đang run rẩy.

“Đứa ngốc này, có gì mà phải sợ. Có phụ thân con ở đó, còn có tỷ tỷ con là tương lai thái tử trắc phi, thì con còn lo gì nữa?”

Hàn di nương gỡ tay nàng ra, quay sang nói với Lăng Thanh Vân: “Vân nhi, muội muội giao cho con, con hãy chỉ dạy thêm cho nó.” Nói xong, liền cùng Hạ Hồng nhanh chóng rời đi.

Lăng Thanh Vi đưa mắt nhìn theo, rồi quay đầu nhìn Lăng Thanh Vân, giọng đầy lo lắng:

“Tỷ, nếu như Huyền Vương không vừa ý muội thì sao? Mỗi lần nương đều nói rất tốt, nhưng tỷ thử nghĩ mà xem, trong Bắc Tường Quốc có bao nhiêu Tri Châu trở lên? Chắc chắn là đếm không xuể. Liệu Huyền Vương thật sự sẽ chọn muội sao?”

Ban đầu khi nói đến làm vương phi, nàng còn đầy lòng tin. Nhưng càng gần đến lúc được gặp Huyền Vương, lòng nàng càng rối bời. Càng thích, lại càng sợ bị ghét bỏ.

Lăng Thanh Vân hất cằm, vẻ mặt đầy kiêu ngạo:

“Nếu là con gái nhà quan khác, thì đúng là khó thật. Mơ đến chuyện làm vương phi, quả là tổ tiên tích đức. Nhưng nhà chúng ta thì khác.

Phụ thân tuy chỉ là một Tri Châu nho nhỏ, nhưng muội có biết ông ấy đã vì thái tử điện hạ làm bao nhiêu việc hay không? Dù chưa thể xem là cánh tay phải, thì ít nhất cũng là tâm phúc hoàn toàn.

Muội hôm nay không nghe phụ thân nói sao? Khi tả đô ngự sử chưa đến, Huyền Vương đã thân thiết với phụ thân, toàn nói chuyện về thái tử. Trước khi đến Ký Châu, thái tử còn đặc biệt dặn dò Huyền Vương.

Tuy bây giờ thân phận của phụ thân và Huyền Vương cách biệt, nhưng Huyền Vương không phải kẻ ngu. Thái tử là hoàng đế tương lai, phụ thân là trợ thủ đắc lực. Giữ quan hệ tốt với phụ thân, đối với Huyền Vương mà nói, chỉ có lợi chứ không có hại.

Huống hồ một vị vương gia có thể cưới sáu vị trắc phi, cộng thêm chính phi là bảy. Phụ thân có quan hệ tốt với thái tử, Huyền Vương nể mặt, nhường cho muội một vị trí nhỏ trong hậu viện thì có gì là không thể?

Huống chi, muội muội của tỷ cũng đâu tệ. Tỷ thấy, dù cho muội thực sự không xứng, chỉ vì muốn giữ hòa khí với thái tử, Huyền Vương cũng có thể cưới muội. Huống hồ muội xinh đẹp, lại còn trẻ tuổi, tu vi đạt tới huyền ngũ cấp, thử hỏi Huyền Vương sao có thể chướng mắt muội được?”

Lăng Thanh Vân phân tích rành mạch, nghe xong khiến cho lòng Lăng Thanh Vi hoàn toàn yên ổn trở lại.

Huyền Vương — vị đệ nhất mỹ nam Bắc Tường Quốc kia — chẳng mấy chốc sẽ trở thành phu quân của nàng. Nàng, nhất định sẽ là vương phi!

Nghĩ đến đây, khóe môi Lăng Thanh Vi khẽ cong, nụ cười kiều mỵ không cách nào che giấu.

Trong đại viện phủ Lăng, lúc này Lăng Trọng Khanh và Lăng Tích Thái đã nghênh đón Huyền Vương vào phủ. Hàn di nương đi phía sau, mắt sáng lấp lánh không rời.

Đẹp quá! Thật là một dung mạo khiến người khác phải kinh diễm!

Hàn di nương càng nhìn càng hài lòng, trong vô thức đã tự xem Huyền Vương như con rể tương lai.

“Điện hạ, vi thần còn có mấy vị nữ nhi, nếu điện hạ không chê, vi thần muốn cho các nữ nhi ra mắt, bồi tiếp điện hạ một chút.”

Bắc Minh Huyền mỉm cười lễ độ: “Lăng đại nhân cứ tự nhiên.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 127: Chuyên tâm trù hoạch lên sân khấu nghi thức


Sau khi được Huyền Vương đồng ý, Lăng Trọng Khanh liền âm thầm ra hiệu cho Hàn di nương. Chỉ chốc lát sau, Lăng Thanh Vân cùng Lăng Thanh Lôi đã được đưa ra trình diện.

Bất ngờ đối mặt với Bắc Minh Huyền, cả hai sững sờ, tim đập dồn dập. Các nàng chưa từng thấy nam tử nào tuấn mỹ đến thế. Dù Lăng Thanh Vân đã sớm hạ quyết tâm làm trắc phi thái tử, trong lòng vẫn không khỏi ghen tị với muội muội.

Nếu sớm biết người kia tuấn mỹ như thế, gả cho hắn cũng đâu có gì không tốt.

Lăng Thanh Lôi thì nước mắt lưng tròng. Tất cả chỉ bởi vì thân phận của mẫu thân nàng. Nếu như mẫu thân nàng là chính thất, thì hôm nay, dù có chết nàng cũng muốn được gả cho Huyền Vương!

Hai tỷ muội vừa hành lễ, vừa âm thầm chịu đựng nỗi đau trong lòng.

“Điện hạ, vị này là đại nữ nhi của hạ quan, Lăng Thanh Vân. Còn vị này là tiểu nữ nhi, Lăng Thanh Lôi.”

“Nhị vị cô nương hữu lễ.”

Chỉ một câu đáp, thanh âm kia đã như nam châm cuốn hút, khiến hai người cảm thấy như lòng mình vừa đổ vỡ.

Ngay lúc đó, tiếng nhạc du dương vang lên, Lăng Thanh Vi nhẹ nhàng xuất hiện trong điệu vũ uyển chuyển.

Biết Huyền Vương là thiên tài huyền lực, năm nay mới hai mươi tư tuổi đã đạt đến thiên huyền nhị cấp. Bởi vậy, vũ đạo đêm nay không phải loại truyền thống, mà là một điệu kiếm vũ được nàng chuẩn bị kỹ lưỡng từ lâu, khéo léo dung hòa vũ đạo với huyền lực.

Theo tiết tấu nhạc ngày càng dồn dập, thân ảnh Lăng Thanh Vi cũng linh hoạt uyển chuyển không ngừng. Từng động tác dưới ánh trăng, phối hợp với huyền lực dẫn dắt, trở nên đặc biệt lóa mắt.

Đột nhiên, một đốm lửa từ tay nàng bùng lên, như những cánh hoa tung bay về phía các đèn lồng. Càng tiến gần, những đốm lửa lại càng nhiều, sáng rực cả hội trường.

Chỉ trong chốc lát, nơi vốn hơi ảm đạm bỗng rực rỡ ánh sáng đèn lồng. Ánh mắt Huyền Vương cũng bị thân ảnh Lăng Thanh Vi hoàn toàn thu hút.

Lăng Trọng Khanh cùng Hàn di nương đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều hiện rõ kỳ vọng.

Lăng Thanh Vi vốn luyện võ, thân hình dẻo dai linh hoạt. Thêm vào đó là tiết trời giá lạnh, nàng chỉ mặc một bộ sa mỏng đỏ rực. Giữa tuyết phủ ngập trời trong đình viện, lại toát lên một phong vận quyến rũ lạ thường.

Bắc Minh Huyền chăm chú nhìn điệu vũ của nàng, khóe môi mỉm cười, trong ánh mắt mang theo đôi chút tán thưởng.

Lăng Thanh Vi dốc sức biểu diễn. Ban đầu còn hơi căng thẳng, nhưng càng múa, nàng càng thêm tự tin. Cho đến khi ánh mắt nàng chạm vào thân ảnh Bắc Minh Huyền.

Chỉ thấy Huyền Vương ngồi lười nhác trên chủ tịch, mái tóc đen như tơ buông xõa sau lưng, dung mạo tựa được đao búa khắc nên, mày như họa vẽ, ánh mắt lấp lánh như sao. Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hồng như anh đào hơi mím lại. Dưới ánh trăng, hắn như một vị thần giáng trần, dung nhan khuynh quốc khuynh thành.

Từng ấy năm sống trên đời, nàng chưa từng gặp ai đẹp đến thế!

Nam tử như vậy, chỉ nên tồn tại nơi thiên giới, sao có thể thuộc về trần thế này?

Cái gì thái tử! Dù có quyền lực thế nào, cũng không thể sánh với một người như vậy!

Thế nào gọi là nhất kiến chung tình? Đây chính là!

Thế nào gọi là nhất nhãn vạn niên? Đây chính là!

Nam tử như thiên thần này, sẽ trở thành phu quân của nàng sao?!

Hạnh phúc đến quá đột ngột! Lăng Thanh Vi cảm thấy tim mình như lỡ mất một nhịp, bước chân dưới đất cũng rối loạn như chính trái tim mình.

Đang xoay người trong một động tác khó, Lăng Thanh Vi bỗng bị trượt chân…

“A ——”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 128: Bát tự có nhất phiết!


Thấy nữ nhi lỡ tay xấu mặt, tim Lăng Trọng Khanh cùng Hàn di nương như muốn nhảy vọt lên đến cuống họng!

Còn Lăng Thanh Vân, Lăng Thanh Lôi cùng Phương di nương, thì lại mỗi người một vẻ, không che giấu nổi nỗi vui mừng khi thấy người khác gặp chuyện không hay.

Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, chỉ thấy Bắc Minh Huyền thân hình như điện, hắc bào tung bay giữa không trung, lập tức ôm lấy Lăng Thanh Vi đang ngã nhào, kịp thời cứu nàng vào lòng.

“Cô nương, không sao chứ?” Bắc Minh Huyền mỉm cười hỏi, vừa đỡ nàng dậy.

Lăng Thanh Vi vốn đang uất ức đến muốn khóc vì ngỡ mình đã mất mặt, nhưng vừa trông thấy gương mặt mỉm cười của Bắc Minh Huyền, má nàng liền đỏ bừng như lửa.

Bị hắn đỡ lấy, cảm giác thật ấm áp — được tựa vào ngực hắn lại càng là mỹ diệu. Chỉ tiếc khoảnh khắc ấy quá ngắn, nàng còn chưa kịp cảm nhận trọn vẹn.

“Vi nhi, Huyền Vương đang hỏi con kìa, sao còn đứng ngẩn ra đó?” Thấy nữ nhi như người mất hồn, Lăng Trọng Khanh vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Nghe tiếng phụ thân, Lăng Thanh Vi mới bừng tỉnh, gương mặt đã từ trắng ngà biến thành đỏ rực, len lén ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Huyền một cái. Gặp ánh mắt hắn đang chăm chú mỉm cười nhìn nàng, nàng lại càng thẹn thùng, mặt đỏ bừng bừng.

“Đa tạ Huyền Vương điện hạ ra tay cứu giúp, Vi nhi không sao.”

“Thật khiến điện hạ chê cười! Đây là tiểu nữ Lăng Thanh Vi, từ nhỏ văn võ song toàn. Hôm nay vốn định để nàng biểu diễn vũ khúc dâng lên điện hạ, không ngờ vì ít khi ra khỏi khuê phòng, đột nhiên gặp được nhân vật xuất chúng như Huyền Vương điện hạ, lại sinh lòng thẹn thùng mà vấp ngã.”

“Không sao. Chỉ cần tam cô nương không bị thương là tốt rồi.”

“Huyền Vương điện hạ, thỉnh ngài hồi vị trí.”

“Tam cô nương, cần bổn vương dìu đi chăng?”

Một lời của Bắc Minh Huyền, chẳng biết khiến bao người vui mừng, cũng chẳng biết khiến bao người lòng tan nát?

Lăng Trọng Khanh và Hàn di nương gần như vui đến không khép nổi miệng. Lăng Thanh Vi thì chỉ cảm thấy như đang phiêu lãng giữa tầng mây.

Gương mặt đỏ ửng như lửa, đến nỗi chẳng còn phân biệt nổi đâu là màu phấn, nàng ngượng ngùng nói nhỏ: “Vi nhi xin được nhờ vào Huyền Vương điện hạ.”

Thấy Huyền Vương dịu dàng với Lăng Thanh Vi như thế, Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Lôi đứng một bên càng thêm khó chịu trong lòng.

Vừa nhìn thấy nam tử xuất sắc như vậy, Lăng Thanh Vân lập tức không còn mảy may nghĩ đến chuyện làm trắc phi thái tử. Nam tử đẹp đến mức chỉ cần mỗi ngày được nhìn hắn cũng đã mãn nguyện rồi!

Ai mà còn muốn làm trắc phi thái tử? So với Huyền Vương, diện mạo và võ công của thái tử hoàn toàn không đáng nhắc đến.

Đã hạ quyết tâm, Lăng Thanh Vân âm thầm chuẩn bị tranh đoạt với muội muội một phen.

Còn Lăng Thanh Lôi, lại hoàn toàn là người ngoài rìa. Luận nhan sắc, luận võ công hay thân thế, nàng đều kém xa Lăng Thanh Vi. Tuy là tỷ muội ruột, nhưng hôm nay, nàng chỉ có thể ôm nỗi uất ức trong lòng, nước mắt đong đầy nhìn người mình thầm mến ân cần với tỷ tỷ.

Nàng hận thấu thân phận thấp kém của mình!

Khi Bắc Minh Huyền dìu Lăng Thanh Vi trở về chỗ nghỉ ngơi, rồi tự mình quay lại vị trí chủ tọa, Lăng Trọng Khanh liền cười tươi như hoa, nói:

“Điện hạ, đêm nay chỉ là bữa cơm gia đình, mong điện hạ cứ tự nhiên. Hạ quan kính ngài một chén, hy vọng ngài có thể nán lại Ký Châu lâu hơn một chút.”

Bắc Minh Huyền nâng chén đáp lễ: “Ở Ký Châu mấy ngày, làm phiền Lăng đại nhân hao tâm tổn trí.”

“Ôi, điện hạ nói vậy thì thật quá lời! Hạ quan cùng điện hạ mới gặp như đã quen thân từ lâu, nhìn thấy điện hạ chẳng khác nào gặp được người nhà. Đã là người nhà, điện hạ cứ thoải mái, đừng khách sáo.”

Liếc nhìn Lăng Thanh Vi đang thẹn thùng lén nhìn mình, Bắc Minh Huyền khẽ cười nói: “Lăng đại nhân đã nói thế, bổn vương liền yên tâm. Thời gian tới, bổn vương nhất định sẽ thường xuyên lui tới phủ Lăng.”

Lời nói ấy khiến Lăng Trọng Khanh và Hàn di nương vui đến mức cười tít cả mắt. Đây chẳng phải là điềm lành sao!
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 129: Không cam tâm Lăng Thanh Vi


Lúc này, trong lòng Lăng Thanh Vi hệt như hoa nở mùa xuân, nở gan nở ruột.

Nàng không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy — chẳng những có thể tiếp cận Huyền Vương, mà vị điện hạ kia còn vượt xa tưởng tượng của nàng, tốt hơn trăm lần, nghìn lần, vạn lần! Trong mắt nàng lúc này, Huyền Vương chính là nam tử tốt nhất thế gian, không ai có thể so bì.

“Điện hạ, xin cứ xem nơi này như phủ đệ của mình! Nếu điện hạ không chê, hạ quan có thể lập tức cho người thu dọn biệt viện tốt nhất, cung thỉnh điện hạ tạm trú.” Lăng Trọng Khanh nói đầy mong đợi, tuy trong lòng cũng biết khả năng này rất mong manh.

“Như vậy… có quấy rầy Lăng đại nhân quá chăng?”

“Vinh hạnh, thực là vinh hạnh vô cùng!” Lăng Trọng Khanh phấn khởi đến mức lắp bắp, không biết nên đáp thế nào cho phải.

Một vị hoàng tử tôn quý lại muốn ở trong phủ của hắn — đây là vinh quang cỡ nào!

“Vậy thì quấy rầy Lăng đại nhân rồi.”

“Điện hạ nói vậy là khiến hạ quan xấu hổ quá! Ngài có thể tạm trú nơi hàn xá này, đó là vinh dự lớn nhất của hạ quan, sao có thể gọi là quấy rầy được!”

Dứt lời, liền quay sang phân phó Lăng tổng quản: “Lập tức cho người thu dọn Thấm Tâm Uyển, chuẩn bị để Huyền Vương điện hạ nhập trú!”

“Dạ. Nô tài lập tức đi ngay.”

Phân phó xong, Lăng Trọng Khanh liền gọi: “Vi nhi, còn không mau tới kính Huyền Vương điện hạ một ly?”

“Dạ.” Lăng Thanh Vi bước chân uyển chuyển, nhẹ nhàng như giẫm lên lá sen, dáng vẻ đúng mực khuê tú.

Khi nàng đến gần Bắc Minh Huyền, bắt gặp ánh mắt hắn đang lặng lẽ đánh giá mình, tim nàng lập tức đập rộn ràng không thôi.

“Vi nhi kính Huyền Vương điện hạ một ly, cảm tạ ngài khi nãy ra tay tương trợ.”

“Tam cô nương khách khí rồi.”

Bắc Minh Huyền mỉm cười nâng chén, chuẩn bị cạn ly, thì nghe Lăng Thanh Vi nhẹ nhàng nói: “Điện hạ, nếu không chê, có thể gọi ta là Vi nhi.”

“Được. Vậy từ nay ta sẽ gọi ngươi là Vi nhi. Nào, Vi nhi, cạn chén.” Một tiếng “Vi nhi” thốt ra thật tự nhiên, lại vô cùng thân thiết.

Một ngụm rượu trôi xuống bụng, tuy rượu chưa say người nhưng lòng người đã tự say. Lăng Thanh Vi cảm thấy bản thân như đang bay bổng nơi tiên giới.

Huyền Vương, vị thần nhân tuấn tú ấy, chẳng bao lâu nữa sẽ là phu quân của nàng. Nàng tin chắc điều đó — chí ít, ngay trong bữa tiệc có bao nhiêu tỷ muội, hắn đã đối với nàng đặc biệt hơn cả.

Trong khi Lăng Thanh Vi còn đang đắm chìm trong mộng đẹp, thì tiếng Lăng Thanh Vân vang lên làm nàng sực tỉnh.

“Huyền Vương điện hạ, Vân nhi cũng kính ngài một ly.”

Lăng Thanh Vân — đã ghen tị đến mức không thể chịu nổi — đứng dậy, bước đi nhẹ nhàng như tiên nữ, đến bên cạnh Bắc Minh Huyền. Không như Lăng Thanh Vi giữ lễ, nàng thẳng thừng ngồi xuống nửa chỗ ghế bên cạnh hắn, rót rượu dâng lên, mỉm cười dịu dàng vô cùng.

Hành động ấy không khác gì một cái tát vào mặt Lăng Thanh Vi, còn Lăng Trọng Khanh và Hàn di nương thì sắc mặt lập tức sa sầm.

Nhưng Bắc Minh Huyền vẫn tiếp lấy ly rượu từ tay nàng, khiến Lăng Thanh Vân càng thêm tự tin, hỏi:

“Nghe nói điện hạ là lần đầu tới Ký Châu?”

“Chính là.”

Đối với việc Lăng Thanh Vân ngồi sát bên mình, Bắc Minh Huyền không tỏ ra phản cảm chút nào.

“Vậy… không biết điện hạ có thời gian để Vân nhi đưa ngài đi tham quan một vài nơi ở Ký Châu?”

“Chuyện này…” Bắc Minh Huyền rõ ràng có chút do dự. Nhìn thoáng qua sắc mặt tái xanh của Lăng Thanh Vi, hắn liền mỉm cười: “Không biết Vi nhi có thời gian không? Nếu được, chúng ta bốn người cùng đi. À phải, còn có tứ cô nương nữa.”

Một câu nói khiến sắc mặt Lăng Thanh Vi tức thì dễ chịu hơn nhiều. Nhưng khi đối mặt với Lăng Thanh Vân…
 
Back
Top Bottom