Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 630: Trộm gà không được còn mất nắm gạo


Minh bật ra một tràng âm lệ quái dị, khàn khàn như vọng từ tận cùng địa ngục, tựa hồ muốn nuốt chửng linh hồn kẻ đối diện.

Nàng giờ đã chẳng thể nói, chẳng thể động, song tiếng cười vẫn còn, và dẫu chết đi, nàng cũng muốn gieo vào lòng hai tiểu hài trước mắt một bóng ma không thể xóa.

Một nhà này quả thật đáng ghê tởm đến cực điểm! Ban đầu nàng còn tưởng Xích Diễm cùng Vân Nguyệt cố ý bỏ mặc nàng nơi đây suốt năm ngày là để giày vò tâm trí nàng, nào ngờ… hóa ra bọn họ căn bản đã quên mất sự tồn tại của nàng.

Nhìn hài tử đã lớn chừng này, một cái liếc mắt cũng đủ biết hai kẻ kia đã an nhiên tiêu dao chốn nhân gian bao nhiêu năm.

Đáng giận! Quá mức khinh miệt! Đây chẳng khác nào một sự sỉ nhục trắng trợn với kẻ đối địch!

Tiếng cười quỷ dị của Minh khiến cung nữ, ma binh bên cạnh lạnh sống lưng, ai nấy đều muốn khuyên hai tiểu chủ tử lùi xa khỏi ác ma này, nhưng bên họ là Ma Đế và Vân Nguyệt công chúa, nào đến lượt họ xen lời.

Chỉ là nhìn hai tiểu hài phấn điêu ngọc trác, đáng yêu đến cực hạn, bọn họ lại lo rằng tiếng cười kia sẽ dọa chúng hoảng sợ cả đời, đêm nằm không yên giấc.

Minh cười càng thêm u ám, nơi đáy mắt thoáng lóe lên một tia sáng hiểm độc.

Dẫu mất hết pháp lực, chẳng thể mở miệng, nàng vẫn còn niệm lực. Chỉ cần khống chế được tâm trí hai đứa bé này, nàng nhất định sẽ khiến chúng cả đời ám ảnh bởi tiếng cười của mình, để mỗi canh khuya đều bừng tỉnh giữa mồ hôi lạnh.

Nghĩ vậy, nàng càng cười, cười đến tận đáy tâm, tưởng như đã dọa chúng phát điên…

Bỗng…

“Phanh!”

Một âm thanh nặng nề vang lên, trên đầu Minh bị một v*t c*ng đập xuống thật mạnh.

Nằm máng! Nàng hiện tại chẳng còn chút pháp lực, vậy mà cú này đau đến mức nước mắt suýt trào ra!

Vì không muốn để kẻ thù thấy mình yếu đuối, Minh cố nuốt ngược giọt lệ vào trong, rồi hung hăng ngẩng đầu nhìn kẻ vừa ra tay.

Kẻ đó chính là con trai của tiện nhân Vân Nguyệt.

Tiểu tử mở to đôi mắt trong veo, nhìn nàng đầy nghi hoặc, ánh nhìn ngoài mê mang chẳng hề có lấy nửa phần sợ hãi.

Minh tức nghẹn. Trong tay thằng bé còn cầm một nghiên mực dày cộp, hiển nhiên chính vật này vừa nện xuống đầu nàng.

Nàng trừng mắt nhìn tiểu Xích Diễm, mong moi được một chút khiếp đảm từ đáy mắt hắn.

Nhưng hắn lại mở miệng:

“Đại thúc, ngươi vẫn là đừng cười nữa, tiếng cười của ngươi so với diện mạo còn khiến người ta thương cảm hơn!”

Minh: “…” Một luồng huyết khí dâng thẳng lên cổ họng, nàng chỉ đành nuốt ngược xuống.

Đường đường Cổ Vương Minh, lại bị một câu của tiểu hài chọc tức đến hộc máu!

Nàng liếc sang phía Vân Nguyệt, song tầm mắt chỉ chạm tới vạt áo của Xích Diễm và Vân Nguyệt, chẳng thể thấy được mặt.

Này là dạy con kiểu gì? Sao miệng lưỡi lại ác độc đến vậy?

Đáng tiếc, Mạc Tử Hàm chẳng thấy ánh mắt đầy sát khí của nàng, còn tiểu Xích Diễm thì hoàn toàn không hiểu được hàm ý ấy, liền quay sang hỏi:

“Nương thân, trước đây chính là hắn khiến ngươi và phụ thân phải chia lìa lâu như vậy sao?”

“Ân.”

Thanh âm mềm nhẹ của Vân Nguyệt vang lên từ bên cạnh.

“Chính là di nương, bảo bảo hỏi hậu nương thế nào lại là nam nhân?” – giọng Tiểu Hiên Hiên non nớt vang lên.

Hậu nương? Khóe môi Minh khẽ cong: Tiểu phượng hoàng này nói chuyện còn dễ nghe hơn một chút.

“Hắn lúc thì công, lúc lại mẫu.”

Minh: “…” Nàng đã hiểu, tiểu Xích Diễm quả nhiên di truyền cái miệng độc từ mẫu thân hắn.

“Kia, ngươi biến thành mẫu cho ta xem. Nghe nói người càng xinh đẹp, sau khi chết ma đan sẽ càng mỹ lệ. Ngươi hiện tại thế này, ta cũng chẳng buồn lấy ma đan của ngươi.”

Tiểu Hiên Hiên quỳ sát xuống đất, đối diện với Minh đầy vẻ thân thiết, nhưng lời nói thì lại khiến huyết khí nàng sôi trào.

Cái gì gọi là nàng xấu đến mức chết rồi ma đan cũng chẳng đáng lấy? Nếu đã chán ghét như vậy thì sao không thả nàng đi?

Một nhà này… đều là loại người gì vậy?!

Người ta thường bảo cháu ngoại trai giống di nương, quả thật tiểu phượng hoàng này cũng y hệt cái miệng độc của di nương nó.

Chẳng những coi nàng như người đã chết, lại còn ghét bỏ cả ma đan khi nàng còn sống.

“Phụ thân, vị đại thúc này dù biến thành đại thẩm thì với dung mạo đó, xinh đẹp được tới đâu chứ? Khi đó sao phụ thân lại để hắn mê hoặc? Cổ của hắn thật sự lợi hại đến thế sao?”

Minh trừng mắt: Thúi tiểu hài, giờ ngươi mới hiểu à?

“Ân, nếu tận dụng mọi thứ… Cũng tạm được.” – Xích Diễm thản nhiên đáp.

Minh thoáng chấn động. Ít ra, nam nhân nàng từng yêu vẫn còn công nhận thực lực của nàng.

“Đại thẩm, dù sao ngươi cũng sắp chết, chi bằng trước khi chết làm việc thiện, tích chút đức, cho Tiểu Hiên Hiên một con sâu độc, được chứ?”

“Tiểu Hiên Hiên, con muốn sâu độc làm gì?” – Bảo bảo hỏi.

Tiểu Hiên Hiên nhếch môi cười gian: “Con sẽ thả sâu độc lên người huynh, sau đó huynh phải đưa hết châu châu trên người cho con. A a…”

Tiếng cười khoái trá của Tiểu Hiên Hiên vang lên, còn Bảo bảo thì sa sầm mặt.

“Phanh!”

Lại một tiếng nặng nề vang lên, lần này Bảo bảo lạnh giọng:

“Ngươi làm như vậy là có lỗi với cha mẹ ta, cũng có lỗi với ta. Không được phép nữa! Đại thẩm, nếu thật muốn tặng sâu độc, thì tặng cho bảo bảo đi!”

Minh đột ngột ngẩng đầu, mặc cho lớp đất dính chặt trên mặt kéo rách da thịt, ánh mắt nàng lúc này đã đủ giết người.

Hai tiểu phá hài này thật ghê tởm! Không chỉ tranh cãi lôi nàng vào, mà còn dùng nghiên mực đập đầu nàng. Chúng có biết nghiên mực này nặng cỡ nào không?

Nếu còn đập thêm một lần nữa, e chẳng cần cha mẹ chúng ra tay, nàng cũng chết ngay tại chỗ!

Quá đáng!

Nhìn ánh mắt khao khát của hai đứa, Minh lạnh lùng trừng lại: Lão tử sẽ dùng ánh mắt g**t ch*t hai tiểu ác ma này!

Chỉ tiếc, chúng chẳng hiểu gì về ánh mắt sát nhân ấy, vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt:

“Đại thẩm, ngươi xem ngươi thành ra thế này, chẳng lẽ không hận dượng và di nương sao? Nếu như ngươi đưa sâu độc cho bảo bảo, chẳng phải sẽ khiến thân nhân đau, kẻ thù vui hay sao?” – Tiểu Hiên Hiên nói đầy vẻ chính nghĩa.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 631: Nôn ra máu


“Đại thẩm, ngươi sắp chết rồi, chẳng lẽ không thể tỉnh ngộ một lần, làm một việc thiện sao? Phật tổ gia gia từng nói: ‘Bỏ đao đồ tể, lập địa thành Phật’. Chỉ cần ngươi cho bảo bảo một con sâu độc, ngươi liền có thể thành Phật!” Bảo bảo nói, còn bưng đầu Minh lên thật cao.

“Đại thẩm, ngươi đừng nghe bảo bảo, hắn đang dọa ngươi thôi. Người chết rồi, ngay cả địa ngục còn chẳng xuống được, sao có thể thành Phật chứ? Bất quá, Tiểu Hiên Hiên ta trước nay chưa từng nói dối nha! Cha mẹ đều bảo Tiểu Hiên Hiên là một hài tử thành thật!” Tiểu Hiên Hiên vừa chen ngang bảo bảo, vừa ra sức khoe khoang mình.

“Đại thẩm, ngươi đừng nghe Tiểu Hiên Hiên, hắn là xấu xa nhất. Bảo bảo ta mới sinh ra chưa được một ngày, hắn đã mơ tưởng lừa bảo bối của ta rồi! Đại thẩm, tuy rằng ngươi rất hư, nhưng dù sao chúng ta cũng có chút quan hệ, đúng không? Ngươi nghĩ mà xem, vạn nhất âm mưu của ngươi thành công, hôm nay liền biến thành nhị nương của bảo bảo, vậy chẳng phải nên tặng ta một món quà gặp mặt sao?” Bảo bảo vừa than vãn vừa kéo gần quan hệ với Minh.

“Đại thẩm, ngươi hư hỏng như vậy, dù có thành nhị nương của bảo bảo cũng sẽ không tặng hắn quà đâu, phải không? Còn Tiểu Hiên Hiên ta lại khác, ta cùng ngươi chẳng có chút quan hệ gì, ngươi đối tốt với ta, chính là đang ức h**p bảo bảo đó!”

“Đại thẩm…”

“A ——”

Một tiếng thét bén nhọn, trầm đục, quái dị bật ra từ miệng Minh, như tiếng gào khi tâm trí hoàn toàn sụp đổ.

Đại thẩm? Đại thẩm? Đại thẩm…

Đi chết đi cái danh đại thẩm! Vì sao lại gọi nàng là đại thẩm?

Đáng ghét Xích Diễm!

Đáng ghét Vân Nguyệt!

Muốn giết thì cứ giết, sao trước khi chết còn phải để hai tiểu quỷ này đến ghê tởm nàng?

Cái nhà này, thật sự… quá mức khiến người ta buồn nôn!

Mà một bên, Xích Diễm cùng Vân Nguyệt, thấy Minh sống không bằng chết như vậy, lần đầu tiên lại sinh lòng đồng tình.

Hai tiểu quỷ này, vì mấy viên châu châu, sớm đã thành điên dại.

Thật sự không phải bọn họ cố ý mang chúng đến hành hạ nàng, mà là… hiện tại bọn họ đang câu giờ.

Đối với loại ác độc trời sinh này của hai tiểu quỷ, Vân Nguyệt, Xích Diễm, Thải Hà cùng Phượng Minh chỉ có thể đồng loạt vỗ trán —

Giáo dục thất bại rồi!

Tiếng kêu chưa dứt, một ngụm máu lớn đã bị nàng phun ra.

Chưa từng có lúc nào Minh lại mong mình chết nhanh như lúc này.

“Ngươi tiếng khó nghe thật! Cùng diện mạo của ngươi quả là xứng đôi!”

“Miệng ngươi hôi quá! Ngươi lâu ngày không đánh răng, chẳng lẽ không sợ mọc sâu răng sao?”

Người nói câu trước là Tiểu Hiên Hiên, câu sau là bảo bảo.

Hai kẻ này gần như đồng thời cất lời, đồng thời đứng dậy, đồng thời lui ra sau, ánh mắt ghét bỏ giống nhau như đúc.

“Phốc ——”

Một ngụm máu nữa trào ra.

Minh không còn kêu thét, không còn cười âm hiểm, cũng không dùng ánh mắt giết người nữa.

Giờ đây, hơi thở nàng mong manh, máu vừa phun ra, thần thức chỉ còn một chút xíu.

Nàng không muốn phí thêm một chút biểu tình nào cho hai tiểu ác ma này nữa. Nàng phải giữ lại búng máu cuối cùng, chờ Xích Diễm đưa nàng đi.

Cuối cùng, Vân Nguyệt ra tay cứu nàng.

“Được rồi, hai đứa lui ra. Nương thân còn chưa thay y phục, xin các ngươi bớt chút thời gian cho ta.”

“Nhưng nương thân, bảo bảo rất thèm một con sâu độc nga!”

“Di nương, Tiểu Hiên Hiên cũng muốn nha!”

Hai gương mặt nhỏ khát khao nhìn chằm chằm Vân Nguyệt, hy vọng nàng sẽ giúp chúng xin được sâu độc.

“Thứ ghê tởm như vậy các ngươi cũng muốn? Được thôi, khi nào ta sẽ cho mỗi đứa một con, để nó chui vào làn da, tiến vào huyết mạch các ngươi.”

Nhìn hai gương mặt nhỏ đã hơi tái đi…

Vân Nguyệt tiếp tục với giọng điệu hổ cô bà ác độc:

“Nàng toàn thân chảy mủ, các ngươi đều đã thấy. Miệng nàng hôi thối, các ngươi cũng đã ngửi. Đến khi sâu độc tiến vào thân thể các ngươi, sẽ khiến các ngươi trở nên giống hệt nàng bây giờ — trong cơ thể mưng mủ, tỏa ra mùi hôi tanh. Các ngươi rốt cuộc còn muốn nữa hay không?”

Bảo bảo lập tức đáp:

“Nương thân, ta… ta đi xem cha nuôi và mẹ nuôi (Chiến Tân Đường cùng Địch) đang làm gì.”

Tiểu Hiên Hiên cũng hùa theo:

“Bảo bảo, ca ca cũng đi với ngươi.”

Bảo bảo:

“Ân, được rồi, chúng ta đi. Đi xem lát nữa trong đại hôn, chúng ta sẽ làm gì.”

Tiểu Hiên Hiên:

“Đương nhiên là làm hoa đồng.”

Bảo bảo nghi hoặc:

“Làm hoa đồng là biến chúng ta thành đóa hoa cho người ta dùng sao?”

Tiểu Hiên Hiên:

“Đương nhiên! Ngươi chưa từng làm hoa đồng sao?”

Bảo bảo:

“Chưa bao giờ.”

Tiểu Hiên Hiên đắc ý:

“Ca ca đã làm rất nhiều lần rồi!”

Bảo bảo:

“Thật sao? Có vui không?”

Tiểu Hiên Hiên:

“Đương nhiên rồi! Ngươi nghĩ mà xem, mỗi người biến thành một loài hoa khác nhau, thật thú vị.”

Bảo bảo hưng phấn:

“Vậy ta muốn biến thành bá vương hoa!”

Tiểu Hiên Hiên lập tức phản đối:

“Không được, ta muốn biến thành bá vương hoa!”

Bảo bảo bất bình:

“Là ta nghĩ ra trước, sao ngươi lại giành của ta?”

Tiểu Hiên Hiên:

“Nên là ta nghĩ ra trước, chỉ là chưa nói ra.”

Bảo bảo:

“Vậy được rồi, ta biến thành hoa ăn thịt người, còn lợi hại hơn bá vương hoa.”

Tiểu Hiên Hiên:

“… Vậy ta cũng biến thành hoa ăn thịt người.”

Bảo bảo tức giận:

“Sao ngươi cứ học theo ta?”

Tiểu Hiên Hiên:

“Dù sao chúng ta đều biến thành hoa, ngươi là hoa ăn thịt người, ta cũng là hoa ăn thịt người, như vậy còn thống nhất hơn!”

Bảo bảo:

“Được thôi! Vậy ta biến thành hoa ăn thịt người màu xanh lam!”

Tiểu Hiên Hiên do dự:

“Nhưng… ta cũng thích màu xanh lam.”

Bảo bảo:

“Không được, lần này ta chắc chắn nghĩ ra màu trước ngươi.”

Tiểu Hiên Hiên:

“Ta còn nghĩ trước ngươi cơ.”

Bảo bảo:

“Vậy ngươi có muốn đánh cuộc không?”

Tiểu Hiên Hiên:

“Được, cược gì?”

Bảo bảo:

“Đánh cược bằng châu châu!”



Hai tiểu quỷ cuối cùng cũng rời đi, đi xa đến mức chẳng nghe rõ chúng đang huyên thuyên cái gì nữa.

Xích Diễm và Vân Nguyệt đồng loạt kết thúc động tác vỗ trán nhìn trời, rồi quay sang nhìn Minh.

Giờ phút này, gương mặt đã dính liền của Minh lại hơi co giật.

Ngay cả lúc như thế này mà nàng vẫn có thể bị chọc tức đến co giật, thì uy lực sát thương của hai tiểu bằng hữu này quả thật kinh khủng đến mức nào…

Vân Nguyệt bước đến bên Minh, đầu ngón tay tỏa ra một tia sáng vàng chảy vào trong cơ thể nàng.

“Chắc hẳn ngươi ở chỗ đại trưởng lão đã nếm đủ mọi cực hình. Chúng ta đến đây vốn định lập tức xử lý ngươi. Nhưng hôm nay là ngày đại hôn của ta và ngọn lửa, nên vừa rồi trên đường chúng ta đã bàn bạc: dựa vào cái gọi là ‘thượng thiên hữu đức hiếu sinh’, trước khi ngươi chết, ta sẽ giữ lại một chút da lông, tổ chức của ngươi, để sau khi ngươi chết, loài cổ mà ngươi nuôi dưỡng sẽ không bị tuyệt diệt. Dù sao cổ cũng là một giống loài mới sinh ra từ trời đất, nếu vì ngươi chết mà tuyệt chủng, thật sự đáng tiếc.

Ngươi chết trước, còn điều gì muốn nói nữa không?”

Minh liếc nhìn Vân Nguyệt, đối với nàng, thật sự không còn gì để nói. Nhưng đối diện với Xích Diễm, dưới sự chống đỡ của pháp lực Vân Nguyệt, nàng khàn giọng hỏi:

“Ta ở bên ngươi đã mấy vạn năm, tại sao lại không thắng nổi ba ngày của Vân Nguyệt ở bên ngươi?”

“Địch?” Xích Diễm nhướng mày đáp:

“Bản tôn chưa bao giờ cảm thấy ngươi và Nguyệt Nhi có thể so sánh trong lòng ta. Giữ ngươi lại đến hôm nay, cũng chỉ là để Nguyệt Nhi trút giận mà thôi.”

Minh: “…”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 632: Khác nhau một trời một vực


“Đều phải chết, ngươi… không thể không đả kích ta một chút sao?”

Minh nghiến răng, gọi thẳng đại danh Xích Diễm, chất vấn:

“Xích Diễm, ta yêu ngươi đến như vậy, vì sao ngươi chưa bao giờ chịu nhìn thẳng ta lấy một lần?”

Đối diện lời nàng, Xích Diễm chỉ khẽ nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo ẩn đầy khinh miệt.

“Yêu bản tôn nữ nhân thì nhiều, nếu mỗi người yêu bản tôn, bản tôn đều phải nhìn thẳng mà đối đãi, thì chẳng phải bản tôn biến thành ngựa giống hay sao?”

“Nhưng ta có gì không tốt? Ta tuy không sinh ra cao quý như Vân Nguyệt, nhưng bằng năng lực của mình mà trở thành Ma giới Cổ Vương. Dung mạo của ta dẫu không thuần khiết như nàng, nhưng cũng có nét riêng, chẳng hề kém cỏi.

Phải, ta ác độc, ta đã làm nhiều chuyện đối với các ngươi là không thể dung thứ. Nhưng Vân Nguyệt chẳng lẽ không vậy? Nàng vì báo thù mà cho trâu đực giẫm chết ca ca mình, khiến trăm con chó dữ xâu xé tỷ muội nàng đến chết, còn bắt di nương nàng tận mắt chứng kiến con ruột bị giết.

Những việc tàn khốc đến vậy nàng đều có thể làm được, so với nàng, ta chẳng qua là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn!

Ta đâu kém nàng? Vậy cớ gì ta không được ngươi yêu? Vì cớ gì? Ngươi nói đi, vì cái gì?!”

Xích Diễm nhìn thẳng nàng, trầm giọng đáp:

“Trên đời này vốn không có nhiều ‘vì cái gì’, đặc biệt là chuyện tình cảm. Có người bạc đầu vẫn như thuở ban sơ, có người say đắm cũng chẳng thể giữ. Tình yêu không có thứ tự trước sau, đôi khi chỉ cần một cái nhìn, đã có thể khắc cốt ghi tâm đến vạn năm.

Ngươi hỏi bản tôn vì sao ư? Bản tôn nói cho ngươi biết, đừng nói mười vạn năm, dù ngươi đi theo bản tôn một triệu năm, mười triệu năm, bản tôn cũng không thể yêu ngươi.

Nhưng Nguyệt Nhi, chỉ bên nàng chưa đầy mười lăm phút, bản tôn đã có ước nguyện thành gia. Đó, chính là khác biệt lớn nhất giữa hai ngươi!

Không phải ngươi chưa đủ tốt, mà là bản tôn không yêu!

Hôm nay là đại hỉ của bản tôn và Nguyệt Nhi, nên mới cho ngươi chết một cách rõ ràng. Luật hình tư!”

Tiếng Xích Diễm vừa dứt, phía sau liền hiện lên một làn sương đen, rồi năm vị sứ giả luật hình tư của Ma giới quỳ xuống chờ lệnh.

Xích Diễm khẽ vung tay áo, lập tức có một mảnh da thịt xuất hiện trong chiếc bình pháp khí — đó là phần hắn lấy từ trên người Minh, vì Nguyệt Nhi nói cổ trùng này nếu nuôi dưỡng tốt sẽ có tác dụng lớn với nhân loại.

“Nên xử trí thế nào thì cứ xử trí, không để lại hậu hoạn.”

“Không! Xích Diễm! Ta muốn chết trên tay ngươi! Ta là địch nhân của ngươi, ta phải chết trên tay ngươi!” Minh gào lên, nhưng Xích Diễm đã chẳng buồn quay đầu, cũng không cho nàng một ánh nhìn cuối.

Sau tiếng sấm rền vang, tất cả liền chìm vào tĩnh lặng. Không còn hồn phách, không còn thân xác, một đời Cổ Vương tiêu tan như tro bụi, kết thúc dưới ánh mắt lạnh lùng và khinh miệt của muôn người, tan biến ngoài điện Cổ Vương.

Xích Diễm ôm Vân Nguyệt, tràn đầy hạnh phúc bước trên mảnh đất Ma giới. Kiếp nạn đã chấm dứt, từ giờ trong sinh mệnh bọn họ chỉ còn ánh dương và tiếng cười.

Tầng mười tám địa ngục đã được tứ đại hộ pháp theo lệnh Xích Diễm tu tạo lại. Vì không có dung nham, hắn dứt khoát dẫn nước sông Giang Hà vào trong, giữ lại cả nước biển từng tiến nhập Ma cung.

Vậy là Ma cung vừa có Giang Hà, vừa có biển cả. Thủy là nguồn của sinh mệnh, nên cả Ma cung trở nên phồn hoa, cây xanh rợp bóng, tựa như một siêu cấp vườn hoa được phóng đại vô hạn.

Vì Vân Nguyệt ưa cảnh sắc Maldives và những cánh đồng oải hương lãng mạn, nên nơi này…

Cảnh trí nơi đây gần như hòa trọn hồn vị tình ca của biển cả cùng phong tình châu Âu lãng mạn.

Chư vị tiên gia đến dự lễ, cùng con dân Ma giới, vừa đặt chân vào Ma cung liền bị cảnh sắc này chấn động — so với tầng mười ba điện cũ, nơi đây đẹp đến kinh ngạc, mười phần mỹ lệ.

Chủ hội trường của đại hôn được dựng ngay trên một dải bãi cát khổng lồ ngoài biển. Bởi nơi này phải chứa được hầu như toàn bộ thần tiên của Tiên giới, lại thêm gần như toàn bộ con dân Ma giới, số người ít cũng phải đến mấy trăm vạn.

Lần này thời gian gấp gáp, nhiệm vụ nặng nề, mà yêu cầu của đại hôn đế – hậu lại cực kỳ cao, nên tứ đại hộ pháp cùng các cung nhân Ma giới đều bận đến quay cuồng.

Nhưng dẫu bận đến chết đi sống lại, bốn vị hộ pháp trong lòng vẫn tràn ngập hoan hỷ. Chủ thượng vừa nghĩ đến phu nhân, phu nhân lại sắp sinh cho chủ thượng một tiểu chủ tử. Một nhà trải qua ba nghìn năm kiếp nạn, cuối cùng cũng đoàn tụ trọn vẹn.

Quả thật là tam hỉ lâm môn!

May mắn thay, từ sau khi chủ thượng khôi phục pháp lực, bọn họ cũng lần lượt khôi phục đến thời kỳ cường thịnh, mỗi người có thể phân ra mười phân thân. Bốn người hợp lại được bốn mươi phân thân, chuyên lo việc chỉ huy và bố trí cho hôn lễ thịnh thế này.

Ma giới có ban đêm riêng, nên đại lễ được cử hành vào buổi trưa.

Những tiên gia và con dân Ma giới đến sớm, bởi chưa từng thấy phong cảnh diễm lệ và kỳ diệu như thế, nên trước giờ cử hành đều kéo nhau đi dạo khắp Ma cung, thưởng thức cảnh sắc mới lạ.

Bãi cát rộng lớn của hội trường, trừ những người phụ trách, vẫn là chật kín người.

Một cung nhân giữ chức khá cao, nhìn quanh thấy tiên gia đến đông như vậy, ai nấy đều cười tươi như gió xuân, rốt cuộc không nhịn được, liền hỏi một vị đang bận rộn chạy tới chạy lui – Ác Linh hộ pháp Bạch Cẩn Sơn:

“Ác Linh hộ pháp, hôm nay sao lại có nhiều tiên gia như thế? Hơn nữa ai cũng vui vẻ… thật kỳ lạ.”

Kỳ thực, thắc mắc này mọi người đã có từ năm ngày trước.

Theo lẽ thường, tứ đại hộ pháp đối với việc chủ thượng sắp cưới Cổ Vương hẳn phải phản đối kịch liệt mới đúng. Sao tự nhiên lại thay đổi thái độ nhanh đến vậy?

Nhìn bọn họ một biến thành mười, cúi đầu làm việc như trâu ngựa, càng khiến người ta nghi hoặc.

Ban đầu, ai cũng đoán hẳn là chủ thượng hạ lệnh, tứ đại hộ pháp bất đắc dĩ phải tuân. Nhưng khí sắc trên người họ tràn đầy niềm vui, cộng thêm sự xuất hiện của đông đảo tiên gia hôm nay, đã khiến các cung nhân cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Bạch Cẩn Sơn cười khẩy:

“Ngươi nói lạ thật! Tiên gia mà không cười, chẳng lẽ lại khóc?”

Lời hắn khiến người nghe càng thêm hồ đồ.

“Nhưng… đế quân cưới là Cổ Vương mà. Những tiên gia này chẳng phải đều là người của Thiên đình sao? Chẳng lẽ họ không nên vì công chúa Vân Nguyệt mà bất bình ư?”

Phanh!

Một tiếng đấm nặng nề vang lên. Bạch Cẩn Sơn trừng mắt:

“Ngươi ngốc à? Hóa ra đến giờ ngươi vẫn không biết hôm nay chủ thượng cưới ai?”

“Chẳng lẽ… không phải Cổ Vương?” Cung nhân trợn tròn mắt.

“Đương nhiên là không! Nếu cưới cái kẻ ghê tởm kia, bốn huynh đệ ta sao có thể dốc sức thế này? Chủ thượng muốn cưới chính là công chúa Vân Nguyệt!”

Thấy Bạch Cẩn Sơn nói mà vẻ mặt đầy tự hào, cung nhân kia lập tức ngẩn ra, sắc mặt đổi hẳn.

Phanh!

Lại thêm một tiếng đấm vang dội.

“Thế nào? Nhìn sắc mặt ngươi, chẳng lẽ không vui khi chủ thượng cưới công chúa Vân Nguyệt?”

“Ác Linh hộ pháp nói gì vậy? Con dân Ma giới ai mà không mong công chúa trở về!” Cung nhân vội vàng thanh minh.

“Thế thì sao mặt ngươi tái xanh?”

“A… a, không… không có gì! Chỉ là… cao hứng thôi!” Nói xong, hắn vội vàng lủi đi, mặt xám như tro.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 633: Bịt tai trộm chuông


Bạch Cẩn Sơn cũng chẳng kịp suy nghĩ vì sao tiểu cung nhân kia lại biến sắc, hắn còn bận rộn trăm công nghìn việc, liền phi thân rời đi.

Hắn không thấy được rằng, vừa khi hắn đi khuất, mấy tên cung nhân ở nơi này lập tức tụ lại một chỗ.

“Làm sao bây giờ? Đế quân thật sự cưới Vân Nguyệt công chúa!”

“A?”

“Vậy… vậy thì phải làm thế nào? Vật kia đã chuẩn bị xong rồi, giờ mà tháo bỏ, đừng nói chờ tới lễ thành hôn, ngay cả trước giờ Ngọ ngày mai cũng chẳng thể sửa lại kịp a!”

“Vậy thì làm sao bây giờ?”

“Đều tại tứ đại hộ pháp, chẳng hề nói cho chúng ta biết một tiếng, thật là!”

“Hay là… hay là chúng ta đi nói với hộ pháp chuyện này?”

“Muốn chết sao! Đế quân cùng công chúa thành thân, nhiều tiên gia và ma giới dân chúng như vậy đều đến, nếu chúng ta biến lễ cưới thành bộ dạng kia, dù có nói với hộ pháp, thì cũng làm được gì?”

“Vậy thì…”

Cuối cùng, cung nhân cầm đầu nói: “Dù sao chúng ta cũng chỉ phụ trách một góc nhỏ, chỉ cần không ai chạm vào, nếu vận khí tốt, chắc cũng sẽ không xảy ra chuyện. Chúng ta chỉ cần canh giữ chỗ mình phụ trách, không để ai tới gần, là được.”

“Hảo!”

Mọi người đồng loạt hưởng ứng, đều cảm thấy lời vị cung nhân dẫn đầu rất đúng.

Đại hôn sắp tới nơi, bây giờ có làm gì cũng không kịp nữa. Đã là bọn họ chỉ động tay ở một góc nhỏ, vậy chỉ cần giữ cho chỗ đó không ai va chạm, hẳn là sẽ không có đại loạn.

Chỉ là bọn họ đâu biết rằng, ngay khi họ nghĩ ra biện pháp này, ở khu vực khác của lễ cưới, các cung nhân khác phụ trách chủ hội trường cũng đồng loạt nhận được tin tức — hôm nay, người thành thân cùng đế quân không phải Cổ Vương, mà là Vân Nguyệt công chúa.

Nghe tin này, lúc đầu ai nấy đều mừng rỡ, nhưng ngay sau đó, chỉ còn lại là kinh hãi.

Bởi vì trước kia, bọn họ đều cho rằng đế quân sẽ cưới Cổ Vương, vốn đã ghét hai người này đến tận xương tủy, nên đều âm thầm động tay động chân, dốc hết khả năng mà không để ai phát hiện.

Thế nhưng bọn họ lại chẳng hề thông báo cho nhau, mỗi người phụ trách một nơi, ai cũng tự làm trò riêng của mình.

Cho nên…

Buổi trưa hôm ấy, đại hôn của Ma Giới đế hậu chính thức bắt đầu.

Đây là một buổi lễ cưới mà ngoại trừ Thải Hà, chưa từng có tiên gia hay ma giả nào được chứng kiến.

Trên bãi cát, như biển cả mênh mông là những rặng hoa oải hương tím ngát, cùng muôn kiểu kiến trúc lạ mắt, mà tất cả đều là kết cấu bằng gỗ.

Trong mỗi căn nhà gỗ, bày đủ thức ăn tự chọn, cao quý như quỳnh tương ngọc dịch từ thiên đình, dân dã như hải sản nướng thơm lừng — ăn uống phong phú, đủ đầy mọi loại, náo nhiệt vô cùng.

Dưới ánh cầu vồng năm sắc do Thải Hà dẫn đường, Xích Diễm cùng Vân Nguyệt — một người mặc váy lụa trắng thanh lệ, một người khoác trường bào nền đen hoa văn đỏ sẫm rộng rãi — tay trong tay bước tới.

Phía sau, hai tiểu tiên đồng phấn điêu ngọc trác, dung mạo xinh đẹp như tranh, một mặc đồ đen, một mặc đồ trắng phiêu dật, tay nâng hai giỏ hoa nhỏ, cười rạng rỡ theo sau.

Vô số cánh hoa trắng, hồng nhạt và đỏ tươi, như được khéo léo giữ trong giỏ trúc, nhẹ nhàng tung ra, tạo thành một màn thác hoa rơi nghiêng nghiêng xuống bên tả hữu đôi tân nhân.

Hai người chậm rãi bay về phía sân chính của lễ cưới. Khi họ gần tới nơi, giữa hội trường, hai cột sáng trắng từ trên trời giáng xuống, Thiên Đế cùng Vương Mẫu đã an tọa ngay ngắn trên bảo tọa.

Xích Diễm dắt tay Vân Nguyệt hạ xuống.

Bốn mắt giao nhau…

Trong mắt mọi người, đều là niềm mong đợi hạnh phúc.

Nơi chân trời, một vệt kim quang thánh khiết lấp lánh như gợn sóng, giữa ánh sáng vàng ấy, một thân ảnh màu kim xuất hiện trước mặt chư tiên cùng chư ma.

“Phật tổ!” — mắt Vân Nguyệt sáng rực, nàng vui mừng cất tiếng gọi.

Phật tổ vốn ẩn cư nơi thế ngoại, thường ngày dù là đại hỷ của thần tiên bậc cao, ngài cũng không tham dự. Đệ tử cửa Phật càng hiếm khi vướng vào hồng trần tục sự.

Thế nhưng hôm nay, Phật tổ lại đích thân tới dự lễ cưới. Đối với Vân Nguyệt, đây là niềm vui bất ngờ vô cùng.

“Đa tạ Phật tổ cứu mạng, tái tạo chi ân!”

Vân Nguyệt sớm đã kể với Xích Diễm, rằng sau khi chàng bị móc tim, chính Phật tổ hiện thân, giúp bảo hộ nguyên thần, rồi dùng bí pháp của Phật gia tạo ra thân thể mới giống hệt, khiến chàng sống lại.

Ân tái tạo này, Xích Diễm khắc cốt ghi tâm. Hôm nay Phật tổ giáng lâm, tự nhiên phải bày tỏ lòng cảm tạ.

“A di đà Phật, thiện tai, thiện tai. Có thiện duyên ắt được thiện quả, đây là điều ngươi xứng đáng. Giờ các ngươi hữu duyên thành phu thê, mong rằng từ nay tích thêm nhiều thiện duyên, hạnh phúc viên mãn, bình an suốt đời.”

“Đa tạ Phật tổ chúc phúc.”

Xích Diễm cùng Vân Nguyệt mỉm cười nhìn nhau. Họ chẳng mong cầu gì hơn, chỉ cần lời chúc ấy của Phật tổ là đủ.

Sau khi Phật tổ cùng Thiên Đế chào hỏi, định rời đi, thì hai giọng nói trong trẻo vang lên giữa không gian trang nghiêm.

“Phật tổ ông nội hảo, con là Bảo Bảo!”

“Phật tổ ông nội hảo, con là Tiểu Hiên Hiên!”

Phật tổ quay đầu, thấy hai tiểu hài tử thuần khiết đáng yêu như thiên sứ, liền mỉm cười hiền hòa, bình đẳng đáp: “Các con hảo.”

“Phật tổ ông nội, Bảo Bảo nghe nương thân nói, trước kia chính ngài đã cứu phụ thân của con đúng không?”

Nhìn vẻ ngây thơ khả ái ấy, Phật tổ gật đầu: “Chỉ là tiện tay giúp đỡ, không đáng nhắc tới.”

“Nhưng nương thân và phụ thân dạy Bảo Bảo rằng, đối với ân nhân, nhất định phải nói lời cảm tạ, đó là lễ nghĩa cơ bản.”

Phật tổ mỉm cười gật đầu: “Phụ mẫu của con dạy rất đúng.”

“Đa tạ Phật tổ ông nội khen ngợi!”

Thấy Bảo Bảo trò chuyện vui vẻ với Phật tổ, Xích Diễm cùng Vân Nguyệt liếc nhau, trong mắt đều có một tia lo lắng xen lẫn nghi hoặc.

Bọn họ hiểu con trai mình quá rõ — tiểu tử này chính là một con sói đội lốt cừu, nếu không có lợi thì tuyệt đối chẳng buồn xen vào.

Nhất là từ khi quen Tiểu Hiên Hiên, hai tiểu ma đầu này hoàn toàn là ác quỷ trong thiên đình!

Quả nhiên…

Chưa kịp hết lo, Tiểu Hiên Hiên đã mở miệng:

“Phật tổ ông nội, hôm nay là ngày đại hôn của dượng và di nương, sao ngài lại đứng xa như vậy? Không bằng tới uống một ly rượu mừng đi!”

Ngay khi nói, trong tay Bảo Bảo đã cầm sẵn một ly quỳnh tương ngọc dịch.

“A di đà Phật, thiện tai, thiện tai. Đa tạ hảo ý của hai tiểu vương tử, nhưng người tu Phật không nên uống rượu.”

“Thì ra là vậy, mong Phật tổ ông nội tha thứ Tiểu Hiên Hiên và Bảo Bảo vô tri.”

Đối với hai tiểu đồng đáng yêu này, Phật tổ thực lòng ưa thích.

“Phật tổ ông nội, ngài và phụ mẫu Bảo Bảo có quan hệ tốt như vậy, lại là ân nhân cứu mạng của họ, hẳn là lễ vật mừng cưới hôm nay rất đặc biệt, đúng không ạ?”

Vừa dứt lời, Vân Nguyệt, Xích Diễm, Thải Hà và Phượng Minh đồng loạt đưa tay vỗ trán.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 634: Phật tổ danh tác lễ vật (Đại Kết Cục)


Ngay khi bọn họ còn chưa kịp mở lời, bốn người gần như đồng thời nhận ra thứ mà hai tiểu gia hỏa kia đang nhắm tới — chính là xâu Phật châu lớn đang tỏa kim quang ấm áp nơi cổ Phật tổ.

Nhìn hai tiểu quỷ trong mắt lóe sáng như ánh sao, lại liếc sang bốn vị phụ mẫu đang đồng loạt đưa tay vỗ trán, Phật tổ bèn bật cười ha hả.

“Thúi tiểu tử, ngậm miệng!”

Vân Nguyệt cùng Thải Hà hầu như đồng thời bước nhanh lên, mỗi người kẹp lấy một đứa con trai, dùng cùng một giọng nghiêm khắc mà quở trách, rồi lại quay sang Phật tổ xin lỗi.

Thật đúng là mất hết thể diện, bẽ bàng như bị ném tận Tây Thiên!

Đối với bất kỳ ai khác, họ có thể tùy ý đùa giỡn, nhưng riêng trước mặt Phật tổ — người đã cứu mạng Xích Diễm — thì cả hai đều ôm lòng kính trọng, không dám khinh nhờn.

Nhìn Vân Nguyệt và Thải Hà mỗi người kéo đi một tiểu quỷ, Phật tổ vừa cười vừa lên tiếng:

“Chậm đã.”

Hai nàng quay người lại, thấy Phật tổ đưa tay chậm rãi tháo xuống xâu Phật châu từ cổ mình, nâng niu trong tay như báu vật, rồi ôn hòa bảo:

“Xâu Phật châu này, từng hạt đều là xá lợi tử của các vị cao tăng đại đức trong Phật môn. Mỗi một hạt tượng trưng cho một linh hồn cao khiết thiện lương, chứa đựng vô tận chính khí. Các ngươi đã hữu duyên với Phật, lại yêu thích nó, thì hôm nay bổn tọa sẽ trao cho các ngươi. Hy vọng các ngươi biết trân quý, và cũng như các bậc tiền nhân này, giữ trong mình một tấm lòng thuần thiện, cao thượng.”

Nói đoạn, Phật tổ khẽ hất tay, xâu hạt châu khổng lồ tỏa rực kim quang bay về phía Bảo Bảo và Tiểu Hiên Hiên.

“Đa tạ Phật tổ!”

Hai đứa nhỏ tuy chỉ thấy đó là một chuỗi hạt tròn xinh đẹp, nhưng toàn bộ người lớn ở đây đều hiểu rõ — đây là bảo vật vô giá!

Bởi xá lợi này, ít nhất cũng là của những cao tăng tu luyện trên trăm vạn năm, viên nào viên nấy đều chứa linh lực kinh người. Được Phật tổ đích thân tặng, đó không chỉ là duyên phận mà còn là ân trọng như núi.

Trong tiếng cảm tạ của hai đôi phu thê, cùng Thiên Đế và Vương Mẫu, Phật tổ chỉ mỉm cười rồi cáo từ rời đi.

Thái Thượng Lão Quân đứng một bên, trơ mắt nhìn bảo vật kinh thiên động địa rơi vào tay hai tiểu quỷ, mà đỏ ngầu cả mắt.

Thật là phung phí của trời!

Phật tổ đúng là hào phóng đến mức khiến người ta nghẹn lời!

Đồ tốt như vậy, sao không tặng cho lão phu một chuỗi?

Chao ôi… Giờ phút này, Thái Thượng Lão Quân thật lòng muốn đầu thai làm con trai của Vân Nguyệt.

Đại hôn tiếp tục diễn ra thuận lợi, hai tân nhân sau khi bái thiên địa, trước mặt chúng tiên chúng ma, chính thức kết thành phu thê.

Đám cung nhân Ma Giới thấy hôn lễ thành công, mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm — may mà lễ đài dựng lên chưa đổ sập…

Nhưng ngay khi mọi người vừa kịp yên lòng, một tiếng nổ vang như long trời lở đất chấn động khắp nơi, tiếp đó là bụi mù cuồn cuộn.

Tất cả há hốc mồm nhìn về phía trước — chẳng những khán đài đã sập, mà toàn bộ những dãy kiến trúc gỗ nối liền phía sau cũng sụp xuống như bị quét sạch.

Tiên gia và ma giả bên trong đều vội vã bay ra, thân mình phủ đầy bụi đất, mắt còn chưa hết bàng hoàng.

Xích Diễm và Vân Nguyệt là hai người cuối cùng bay ra từ đống gỗ vụn…

Từ trong đống gỗ vụn và bụi mù, Xích Diễm ôm Vân Nguyệt bay ra.

Váy cưới vốn trắng tinh của nàng giờ đã nhuộm đầy bụi đất, tà váy lấm lem, tóc mai rối nhẹ. Nhìn thê tử trong bộ dạng chật vật ấy, sắc mặt Xích Diễm lập tức trầm xuống, ánh mắt thoáng hiện lửa giận.

“Nương thân, nương thân, ngươi không sao chứ?”

Bảo Bảo và Tiểu Hiên Hiên vừa rời đi khoe bảo bối, trong tay còn cầm một phong thư, định tìm cha mẹ, nào ngờ lại gặp ngay cảnh hỗn loạn này.

Vân Nguyệt khẽ xoa đầu con, ra hiệu rằng mình không bị thương, nhưng trong mắt nàng thoáng hiện nét uất ức.

Cả đời này nàng chỉ có một lần đại hôn, vậy mà lại xảy ra trò cười thiên hạ như thế!

Nàng liếc Xích Diễm một cái đầy ủy khuất. Xích Diễm hiểu ý, đáp lại bằng một ánh mắt xin lỗi, nhưng khi quay sang đối diện bốn vị hộ pháp, toàn bộ gương mặt hắn đã hóa thành một màu đen kịt.

Đang định mở miệng quát mắng, thì Bảo Bảo đã lên tiếng:

“Nương thân, cha nuôi với mẹ nuôi để lại thư cho Bảo Bảo. Họ nói hạ giới lịch kiếp.”

“A?”

Cha nuôi và mẹ nuôi mà nó nói, chính là Chiến Tân Đường và Địch, hai người xuất hiện từ khi Bảo Bảo ra đời, luôn thân thiết và được nó quyến luyến gọi như vậy.

Thời gian gần đây, cả hai luôn thần bí khó lường. Nàng vốn định sau lễ thành hôn sẽ hỏi thăm, nào ngờ giờ lại nghe tin họ đột nhiên xuống trần lịch kiếp.

Vân Nguyệt mở thư ra, chỉ thấy mấy dòng ngắn ngủi:

“Cha nuôi mẹ nuôi có việc khó nói, hạ giới lịch kiếp một ngàn năm. Bảo Bảo ngoan ngoãn nghe lời!”

Quá sơ sài, qua loa đến đáng giận!

Nhưng thôi, một ngàn năm cũng không phải quá dài. Nếu muốn biết họ trải qua chuyện gì, chỉ cần dùng thiên cơ kính soi lại là được.

Hiện tại, vẫn phải xử lý cho xong vụ khán đài sụp đổ này đã.

Ý nghĩ vừa dứt, từ xa lại vang lên một loạt tiếng kêu thét.

Xích Diễm và Vân Nguyệt đưa mắt nhìn, liền thấy nhóm tiên nhân đang ngồi trên những giàn hoa oải hương, tay nâng ly quỳnh tương ngọc dịch trò chuyện, nay tất cả đều bật người bay lên. Ống quần họ lấm đầy bùn đỏ đặc quánh — chính là nham thạch nóng chảy đã được luyện hóa thành bùn, một khi dính vào liền đông cứng lại.

“Tới cùng là chuyện gì?”

Xích Diễm rống lớn, gọi Ác Linh đến.

Lúc này, Độc Linh Hộ Pháp Thiệu Hoa mới vội vã chạy tới, bẩm báo với vẻ khó xử:

“Khải bẩm chủ thượng, cung nhân trong cung nghĩ rằng hôm nay là đại hôn của ngài và phu nhân, cho nên… bọn họ… bọn họ đã lén động tay chân. Hiện thuộc hạ xác định, khán đài, giàn hoa oải hương và một số thực vật đã bị hạ thủ, nhưng cụ thể từng món ra sao thì vẫn đang tra xét.”

Nói xong, hắn quay sang Vân Nguyệt, cúi người tạ lỗi:

“Phu nhân, thực xin lỗi!”

Nghe vậy, Vân Nguyệt cũng khó trách thêm, chỉ cảm thấy buổi hôn lễ này thật sự khiến nàng nghẹn khuất không thôi.

Xích Diễm thì đã đen mặt đến mức có thể nhỏ ra mực. Bao năm mong chờ, tính toán từng chút để bù đắp cho thê tử, vậy mà đại hôn sau năm ngàn năm chờ đợi lại bị làm thành trò cười.

Hắn trầm mặc một lúc, rồi đột nhiên rống lên như sấm, khiến đất trời rung chuyển:

“Đều lăn xuống đây lĩnh phạt cho lão tử!”

____TOÀN VĂN HOÀN____
 
Back
Top Bottom