Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 130: Tỷ muội lẫn nhau kháp


Trong ánh mắt Lăng Thanh Vi đã tràn đầy oán hận, phẫn nộ và thất vọng rõ ràng đến mức không thể che giấu.

Còn sắc mặt Lăng Thanh Vân cũng chẳng khá hơn chút nào.

Vị Huyền Vương này, chẳng lẽ mắt có vấn đề sao? Nàng — Lăng Thanh Vân — bất kể là dung mạo hay võ công, đều vượt xa Lăng Thanh Vi không biết bao nhiêu lần. Dù là cùng mẹ sinh ra, nàng và muội muội kia chẳng khác nào một thiên nga trắng cùng một con vịt xấu xí, một kẻ cao quý trên trời, một kẻ hèn mọn nơi đất thấp.

Vậy mà hắn, lại thật sự xem trọng Lăng Thanh Vi? Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì?

Lăng Thanh Vân khó chịu quay trở về chỗ ngồi, Hàn di nương lúc này bị nàng làm cho tức đến muốn phát cáu, nhưng lại không tiện trách mắng giữa tiệc, chỉ có thể gượng cười nói: “Vân nhi, con đến đây, cùng nương qua xem phòng bếp làm bánh ngọt ra sao rồi.”

“Nương, nếu muốn đi thì người tự đi đi, nữ nhi còn muốn bồi điện hạ uống rượu.”

Lăng Thanh Vân rõ ràng không để mẫu thân vào mắt. Nàng thừa biết mẫu thân gọi mình đi là muốn ngăn cản chuyện vừa rồi.

Nhưng kế hoạch chẳng bao giờ theo kịp biến hóa — ai mà ngờ được vị Tiêu Dao Vương mà người người miệt thị lại chính là một nam tử rực rỡ như thần linh hạ thế! Nếu biết sớm, nàng thà không nhận lời làm thái tử trắc phi còn hơn!

Câu trả lời của Lăng Thanh Vân khiến sắc mặt Lăng Thanh Vi càng thêm khó coi, mà trên mặt Bắc Minh Huyền cũng thoáng hiện nét lúng túng.

“Vân nhi, mẫu thân gọi ngươi, thì ngươi cứ đi theo đi!” Lăng Trọng Khanh cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.

Rốt cuộc là đang làm cái gì đây?! Đầu óc mấy nữ nhân này rốt cuộc đựng cái gì trong đó, có ai nói cho hắn biết được không?

Tại sao rõ ràng là đã quyết tâm trở thành trắc phi của thái tử, lại quay sang tranh giành với chính muội muội ruột, biến mình thành tình địch?

Thấy phụ thân sắc mặt khó coi, Lăng Thanh Vân mới miễn cưỡng chịu đứng dậy theo mẫu thân rời tiệc.

Cũng tốt, nàng cần đi nói rõ ràng với mẫu thân — nàng không làm trắc phi thái tử nữa, nàng muốn làm Huyền Vương phi!

“Nương, nữ nhi cũng cùng người đi xem thử một chút.”

Một bên, Lăng Thanh Vi gần như bị tỷ tỷ mình làm cho tức đến phát điên. Dù sao thì rõ ràng Huyền Vương đã biểu hiện thiện cảm với nàng, hơn nữa từ hôm nay trở đi, hắn sẽ tạm trú ở Lăng phủ, nàng có rất nhiều thời gian để gần gũi hắn.

Nhưng chuyện quan trọng nhất lúc này, là phải xử lý tốt mối uy h**p cực lớn — chính là tỷ tỷ ruột thịt của nàng.

Không thể tin nổi, đến cuối cùng phá hỏng mọi chuyện lại là người thân cận nhất.

Ba mẹ con vừa rời khỏi yến hội, trong hậu viện liền nổ ra tranh cãi. Không ngoài dự đoán, người mở miệng đầu tiên chính là kẻ dễ kích động nhất — Lăng Thanh Vi.

“Lăng Thanh Vân, ngươi sao lại vô liêm sỉ đến thế? Rõ ràng biết Huyền Vương đã có ý với ta, vậy mà còn đi quyến rũ hắn!”

Trong lòng Lăng Thanh Vi, Bắc Minh Huyền sớm đã trở thành nam nhân của nàng. Hành động của tỷ tỷ chẳng khác nào cướp đoạt người trong mộng, hoàn toàn không có đạo lý.

“Vân nhi, con đang làm cái gì vậy? Biết rõ hôm nay là dịp quan trọng của muội con, vì sao lại chen ngang? Con còn định làm thái tử trắc phi hay không?” Hàn di nương cũng không nhịn được, giận dữ quát lên.

Hành vi của nữ nhi lớn thật sự quá mức. Đến cả bà — người làm mẹ — cũng không thể bênh vực.

“Các người mắng xong chưa?” Lăng Thanh Vân lạnh nhạt, sắc mặt không đổi.

“Nương, người đã gọi con ra, mà Vi nhi cũng có mặt ở đây, vậy con sẽ nói rõ ràng suy nghĩ của mình cho cả hai cùng biết.

Trước kia, con muốn làm thái tử trắc phi — nhưng đó là trước khi con gặp Huyền Vương. Vừa nhìn thấy ngài ấy, con mới hiểu, trên đời này ngoài quyền thế ra, còn có thứ gọi là tình yêu.

Con yêu Huyền Vương, từ khoảnh khắc đầu tiên gặp ngài ấy, con đã yêu — yêu đến mức không thể thoát ra. Vậy nên, con nhất định phải ở bên ngài ấy.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 131: Đột nhiên biến mặt Huyền Vương


“Về phần cái vị trí thái tử trắc phi kia, ai thích thì đi mà làm, dù sao ta không làm. Nếu Vi nhi cảm thấy ta tranh giành Huyền Vương khiến ngươi khó chịu, vậy ngươi cứ đi làm thái tử trắc phi, tỷ tỷ nguyện ý làm một kẻ thân phận thấp hơn ngươi.”

Lời của Lăng Thanh Vân khiến Hàn di nương có cảm giác như vừa nuốt phải ruồi bọ — khó chịu vô cùng.

“Nương, người xem nàng đang nói gì kìa? Nàng còn biết xấu hổ hay không? Những lời như thế mà cũng thốt ra miệng được sao?

Huyền Vương vốn dĩ là do phụ thân giới thiệu cho nữ nhi, từ đầu đến cuối, nữ nhi chỉ một lòng hướng tới ngài ấy. Nàng là tỷ tỷ, muốn làm thái tử trắc phi, nữ nhi nhường cũng đành chấp nhận. Nhưng dựa vào đâu, chỉ vì nàng vừa mắt Huyền Vương, liền muốn đoạt người đi?

Con mặc kệ! Huyền Vương là của con! Không có Huyền Vương, con không gả! Huống hồ, Huyền Vương rõ ràng cũng có hảo cảm với con, nàng chẳng qua chỉ là đơn phương si tình!”

“Ngươi nói cái gì? Nếu không phải hôm nay phụ thân cố ý cho ngươi cơ hội biểu diễn, Huyền Vương có thể chú ý đến ngươi sao? Ngươi nhìn lại đi, bất kể là dung mạo, vóc dáng hay võ công, ngươi điểm nào sánh bằng ta? Ngươi lấy cái gì để tranh?”

“Lăng Thanh Vân, tiện nhân! Ngươi còn tệ hơn cả Lăng Thanh Nguyệt! Ta là muội muội ruột của ngươi! Ngươi sao có thể tranh giành nam nhân với ta?”

“Lăng Thanh Vi, đủ rồi! Ta đã nhịn ngươi đủ lâu! Nói cho ngươi biết, Bắc Minh Huyền là người ta vừa ý. Ngươi bây giờ nói gì cũng vô ích. Còn nữa, ta cũng không cần ngươi nhường nam nhân cho ta — chúng ta cứ dựa vào bản lĩnh mà tranh đoạt!”

“Đủ rồi! Câm miệng hết cho ta!” Hàn di nương thật sự bị hai nữ nhi làm cho đầu muốn nổ tung.

Bát tự còn chưa có nhất phiết, mọi chuyện còn chưa định đoạt, vậy mà hai đứa đã cãi nhau như sắp đánh nhau đến nơi.

“Từ giờ trở đi, các ngươi không được phép gây chuyện nữa! Mau quay lại yến hội cho ta! Hai đứa, ai có bản lĩnh khiến Huyền Vương để mắt, thì kẻ đó làm Vương phi! Kẻ còn lại, ngoan ngoãn làm thái tử trắc phi! Bây giờ, cút về hết cho ta!”

“Nương, người quá thiên vị! Rõ ràng Huyền Vương là của con, người không đuổi Lăng Thanh Vân đi, còn bắt con phải dựa vào bản lĩnh mà tranh. Dựa vào cái gì?”

“Dựa vào cái gì? Nếu Huyền Vương từ đầu đến cuối đều thích ngươi, vậy thì ngươi tỷ tỷ cũng chẳng đoạt được. Hiện tại hai ngươi cùng rời khỏi tiệc, lỡ đâu Huyền Vương cảm thấy chán mà bỏ về, hoặc lại để mắt tới Lăng Thanh Lôi, đến lúc đó các ngươi khóc cũng vô dụng!”

Dứt lời, Hàn di nương cũng không buồn để ý đến hai tỷ muội, lập tức quay trở lại yến hội.

Chẳng bao lâu sau, hai người cũng trở lại chỗ ngồi.

“Điện hạ, đây là món sầu riêng tô do phủ chúng ta đích thân chế biến, là món sở trường nhất. Xin mời điện hạ nếm thử.”

Đã chấp nhận dựa vào bản lĩnh mà tranh, thì Lăng Thanh Vi phải chứng minh cho Lăng Thanh Vân thấy: cho dù nàng có thích Huyền Vương, thì Huyền Vương cũng không thể là của nàng.

Chỉ thấy Lăng Thanh Vi bưng một khay sầu riêng tô đến trước mặt Bắc Minh Huyền, tỏ ra rụt rè nhưng đầy chủ động ngồi xuống bên cạnh, lấy một cái, đưa đến trước mặt hắn.

Bắc Minh Huyền nhướng mày, thần sắc rõ ràng có phần khó chịu, lạnh nhạt nói: “Bổn vương ghét nhất là món sầu riêng tô. Không quen nổi mùi vị đó. Chỉ cần nơi nào có mặt bổn vương, ngự thiện phòng tuyệt không dám đưa sầu riêng tô lại gần trong phạm vi mười trượng.”

Câu nói của Bắc Minh Huyền khiến sắc mặt Lăng Thanh Vi tái nhợt như tro tàn, cả người như rơi vào hầm băng. Nàng biết có người không thích mùi sầu riêng, nhưng đâu cần phải nói thẳng đến thế, khiến người khác thương tâm đến vậy…

Lời nói ấy cũng khiến sắc mặt của Lăng Trọng Khanh, Hàn di nương và Lăng Thanh Vân đồng loạt biến đổi. Hai người trước thì ngượng ngùng không biết giấu mặt vào đâu, người sau lại bật cười nhẹ.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 132: Thật là quá xảo!


Lần gặp này, Lăng Thanh Vân tận dụng mọi cơ hội, tự mình bưng một bàn bánh ngọt đến, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Bắc Minh Huyền.

“Huyền Vương, đây là tổ yến hạnh nhân do đầu bếp trong phủ ta chế biến, không biết có hợp khẩu vị của ngài chăng?”

Vốn dĩ chỗ ngồi khá rộng rãi, nhưng bị Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi chia nhau tả hữu chiếm lấy, khiến không gian lập tức trở nên chật chội đến mức khó chịu. Nhìn dáng vẻ của Lăng Thanh Vân, Lăng Trọng Khanh chỉ biết than thở cho số kiếp gia môn bất hạnh.

Các nữ nhi của hắn chưa từng trải qua gian nan, lớn lên dưới sự dạy dỗ nơi hậu viện của mẫu thân, chỉ biết đến chuyện đấu đá chốn khuê môn, nay lại thể hiện giữa trường hợp trang trọng như kỹ nữ trong kinh thành.

Bọn họ, cuối cùng vẫn là đi sai đường!

Bắc Minh Huyền mỉm cười, cầm một khối tổ yến hạnh nhân lên nhẹ nhàng nếm thử, thong thả nói: “Mùi vị không tệ, chỉ là có phần quá ngọt.”

Thấy tổ yến hạnh nhân của mình không khiến Bắc Minh Huyền biểu lộ hảo cảm, Lăng Thanh Vi chiến ý dâng trào, lập tức bưng chén rượu lên mời.

Thân hình Bắc Minh Huyền khẽ nghiêng không để lại dấu vết, bên cạnh Lăng Thanh Vân liền bị chen đến mức mông chạm đất.

“Ôi!”

Lăng Trọng Khanh nhắm nghiền hai mắt, thật sự không đành lòng nhìn tiếp. Mất mặt! Thật sự là mất mặt đến cực điểm!

“Hai đứa các ngươi, mau quay về chỗ ngồi! Ra thể thống gì chứ!”

Hai tỷ muội trừng mắt nhìn nhau, vội vã hành lễ với Bắc Minh Huyền rồi trở lại chỗ ngồi của mình.

“Điện hạ, thật sự thất lễ. Bình thường phủ thượng ít có khách quý, hôm nay tiểu nữ được gặp Huyền Vương điện hạ, cao hứng đến mức vô tình va chạm, mong điện hạ lượng thứ.”

“Lăng đại nhân không cần đa lễ. Nhị vị cô nương tính tình thẳng thắn, thật hiếm có.”

“Huyền Vương quá lời rồi.”

Mãi đến khi phụ thân lên tiếng thay mình xin lỗi với Bắc Minh Huyền, Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi mới bắt đầu nhận ra những hành vi vừa rồi của mình có phần lạc đường.

Đặc biệt là Lăng Thanh Vi, nàng hối hận đến mức muốn phát điên. Lúc đầu nàng còn ra dáng băng thanh ngọc khiết, e lệ thẹn thùng, khiến Huyền Vương rất mực yêu thích. Nhưng từ lúc cùng tỷ tỷ ngấm ngầm tranh giành, thái độ của Huyền Vương đối với nàng tựa hồ không còn nhiệt tình như trước.

Thật là đáng giận! Nàng thế nhưng lại để tiện nhân Lăng Thanh Vân kia đoạt thế thượng phong, khiến Huyền Vương sinh lòng chán ghét!

“Lăng đại nhân, ba vị cô nương nơi này, không biết vị nào là cháu gái của Tả tướng?”

Câu hỏi của Bắc Minh Huyền khiến sắc mặt mọi người đồng loạt biến đổi.

“Điện hạ nói đến là Nguyệt Nhi phải không? Hạ quan có bốn nữ nhi. Đại nữ nhi Lăng Thanh Vân và tam nữ nhi Lăng Thanh Vi là do Hàn phu nhân sinh ra, nhị nữ nhi Lăng Thanh Nguyệt mới là con của nguyên phối phu nhân. Nàng chính là cháu gái của Tả tướng. Chỉ là, mấy ngày trước gặp phải chuyện chẳng lành, hiện giờ cùng ca ca đến chùa Phổ Độ ở Lan Lâm Thành để thắp hương.”

“Vậy sao? Không biết nhị cô nương khi nào sẽ trở về?”

Lời nói của Bắc Minh Huyền khiến lòng Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi thắt lại. Nếu Huyền Vương nhất định muốn gặp Lăng Thanh Nguyệt thì biết làm sao?

“Thật không khéo, Nguyệt Nhi nhất tâm hướng Phật, nghe nói ngày mai ở chùa Phổ Độ có cao tăng giảng đạo, nên định lưu lại đó một tháng. Sợ rằng Huyền Vương điện hạ khó có cơ hội gặp nàng.”

“Vậy à?” Bắc Minh Huyền khẽ nhíu mày. “Thế thì thật không khéo. Tả tướng còn căn dặn bổn vương nhất định phải đến gặp cháu gái của ông.”

“Phải không? Aiz… Thật là quá không khéo rồi.” Lăng Trọng Khanh thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà mình đã sớm chuẩn bị, tạm thời đưa hai đứa ra ngoài, nếu không e là Huyền Vương sẽ không ở lại lâu.

Nhưng ngay lúc cả nhà còn đang âm thầm vui mừng, một thanh âm khiến bọn họ hãi hùng vang lên.

“Ai nha, thế này chẳng phải là quá xảo sao!”

Mọi ánh mắt đồng loạt quay về phía nơi phát ra thanh âm khiến ai nấy đều nghẹn lời.

Nữ nhân đó, chính là người luôn khiến cả nhà ác mộng. Nàng trang điểm yêu diễm dị thường, khoác áo hồ cừu đỏ tím, khập khiễng từng bước một đi vào từ bên ngoài.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 133: Ác nữ hóa trang lên sân khấu


“Phụ thân, ngài vừa rồi còn nói nữ nhi không có mặt, nhưng đúng lúc hôm nay nữ nhi ra ngoài thì chẳng may bị trẹo chân, thật sự không thể đến chùa Phổ Độ, cho nên liền quay về phủ.”

Từ đằng xa, Vân Nguyệt mỉm cười nhìn về phía mọi người, phía sau nàng là Lăng Tích Nghiệp, hắn vừa đi vừa nói: “Nguyệt Nhi, ca ca khi thấy muội trật chân đã nói ‘Họa là nơi chứa phúc, phúc là nơi chứa họa’, không ngờ lại ứng nghiệm nhanh như vậy.”

Dứt lời, hắn quỳ một chân xuống đất. “Thảo dân Lăng Tích Nghiệp bái kiến Huyền Vương điện hạ.”

Thấy ca ca quỳ xuống, Vân Nguyệt cũng đồng thời quỳ theo, vừa nói: “Tiểu nữ tử Lăng Thanh Nguyệt tham kiến Huyền Vương điện hạ ——”

Lời còn chưa dứt, nữ tử vốn đang khập khiễng liền đổ người về phía trước, ngã sấp xuống đất.

So với lúc cứu Lăng Thanh Vi còn nhanh hơn gấp trăm lần, Bắc Minh Huyền như một cơn gió lao đến bên cạnh Lăng Thanh Nguyệt.

Không giống như lần trước chỉ đỡ Lăng Thanh Vi, lần này Huyền Vương điện hạ trực tiếp ôm chầm lấy Lăng Thanh Nguyệt vào lòng.

“Nguyệt Nhi cô nương, nàng không sao chứ?”

Bắc Minh Huyền quay lưng về phía mọi người, ôm chặt Vân Nguyệt trong lòng, thân hình hắn vừa vặn che kín toàn bộ biểu cảm trên khuôn mặt nàng. Mọi người chỉ có thể nghe thấy tiếng hai người trò chuyện, hoàn toàn không nhìn rõ vẻ mặt của họ.

Chỉ thấy Bắc Minh Huyền một bên nghiêm túc lo lắng hỏi han, một bên lại không giấu nổi ý tình mê hoặc trong ánh mắt.

Hắn nhớ nhung nàng biết bao! Hắn đã chờ nàng suốt cả một buổi tối.

Ai mà ngờ được nữ nhân này luôn rình xem kịch trong góc, đợi đến tận bây giờ mới chịu xuất hiện. Thật sự là… làm hắn sắp không thể diễn tiếp được nữa!

“Điện hạ, người ta bị trẹo chân mà ~”

Một tiếng này, đừng nói là Bắc Minh Huyền, mà tất cả nam tử có mặt, bao gồm cả gia phó phía dưới, đều như mềm nhũn cả người.

Trời ơi! Nhị tiểu thư nhà bọn họ từ khi nào lại trở nên quyến rũ như vậy? Chỉ với âm thanh ấy thôi, thử hỏi có ai là nam nhân mà không động lòng?

Mà sau tiếng nũng nịu ấy, Vân Nguyệt lại dùng nội lực truyền âm, nghiến răng nghiến lợi truyền lời cho Bắc Minh Huyền:

“Đây chính là lý do ngươi không chịu nói rõ thân phận với ta suốt bao lâu nay? Ngươi liền muốn thừa lúc ta không có mặt, để hai nữ nhân kia tay năm tay mười với ngươi?”

“A? Vậy… Vậy nàng có đau lắm không?” Giọng nói của Bắc Minh Huyền vang lên, tràn đầy xót xa.

Phía sau, Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi vốn còn đang âm thầm phân cao thấp, nay thấy Lăng Thanh Nguyệt trở về, liền như gặp đại địch, đồng loạt hung hăng trừng mắt nhìn nàng đang nằm gọn trong lòng Bắc Minh Huyền. Hai tỷ muội lại lần nữa liên thủ, cùng chống lại kẻ thù chung.

Sau đó, mọi người nghe được một đoạn mật âm truyền thanh khác, giọng Bắc Minh Huyền đầy oan ức:

“Nguyệt Nhi, nàng thật khiến ta uất ức muốn chết. Rõ ràng nàng ở ngoài nhìn toàn bộ mọi chuyện, ta làm vậy chẳng phải để giúp nàng lấy lại thể diện trước gia đình đó sao?

Có câu: không có hy vọng thì không có thất vọng. Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.

Ta đây là dùng chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’, để hai tỷ muội kia tưởng rằng mình có hy vọng, sau đó bất ngờ trở mặt, cuối cùng nàng xuất hiện như sao trời giáng thế, trong một khắc định đoạt càn khôn, đập tan hết thảy ảo mộng của bọn họ. Nàng thấy thế nào? Có nên khen ngợi ta không?”

“Điện hạ, Nguyệt Nhi đau quá đi ~~~”

Lời đáp của Vân Nguyệt cơ hồ khiến Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi tức đến thổ huyết.

Thật là chưa từng thấy ai vô sỉ đến như vậy!

Thật là chưa từng thấy ai quyến rũ trắng trợn như vậy!

Tại sao trước kia các nàng không phát hiện Lăng Thanh Nguyệt lại là loại người không biết xấu hổ như thế này, chuyên dùng trò quyến rũ để giành giật nam nhân?

“Khen ngợi ngươi? Ngươi để cho hai nữ nhân kia cùng ngươi tay năm tay mười, lại còn muốn ta khen ngợi? Ta thấy ngươi là cần ăn đòn thì có!”

“Bổn vương cũng hiểu sơ qua y thuật…”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 134: Giường đệm đều tìm hảo!


“Để bổn vương xem thử cho nàng một chút.”

Vừa xoay người, Bắc Minh Huyền vừa dùng mật âm truyền thanh, tiếp tục thì thầm:

“Nàng phải khen ngợi ta mới được. Vì gặp nàng, ta đã đổi toàn bộ hệ thống điều tra ngầm thành giám sát chi tiết. Còn nữa, để thuận tiện cho việc gặp mặt, đêm nay giường đệm ta đều đã chuẩn bị xong. Ở Thấm Tâm Uyển. Thế nào? Tối nay nàng đến phòng ta, hay là để ta đến phòng nàng?”

Vân Nguyệt: “…” Đôi mày hơi nhíu lại, hoàn toàn cạn lời.

Cái gì mà gọi là giường đệm đều đã tìm hảo…

Nghĩ đến chuyện giữa hai người xảy ra trong phòng vào rạng sáng, cùng thân thể kia khiến người ta suýt chảy máu mũi, sắc mặt Vân Nguyệt lập tức nhuộm hồng.

Thấy tiểu lão hổ trong lòng mình mặt đỏ bừng, Xích Diễm chỉ càng thêm say đắm, ánh mắt tràn đầy ái luyến.

Lăng Thanh Nguyệt quyến rũ đến tr*n tr** như vậy, Bắc Minh Huyền si tình đến trắng trợn như vậy. Mới vừa rồi còn tranh đấu đến ngươi chết ta sống, Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi lập tức cảm thấy như gặp kẻ địch lớn, trơ mắt nhìn Huyền Vương trực tiếp ôm Lăng Thanh Nguyệt đến ngồi lên vị trí bên cạnh mình.

Màn tiếp theo, lại càng khiến mọi người trợn tròn mắt.

Chỉ thấy Huyền Vương sau khi để Lăng Thanh Nguyệt ngồi yên tại chỗ ngồi của mình, lại đột nhiên quỳ một chân xuống đất, tháo giày bàn chân bị trật của nàng, sau đó nhẹ nhàng ôm bàn chân ấy đặt lên ngực mình, tỉ mỉ xoa bóp.

“Huyền Vương tuyệt đối không thể!” Lăng Trọng Khanh thấy vậy, lập tức lên tiếng ngăn cản.

Phải biết rằng, chân nữ tử sao có thể tùy tiện để nam nhân nhìn thấy và đụng vào? Làm vậy thì chính là phải chịu trách nhiệm!

“Nguyệt Nhi, con sao lại không biết xấu hổ như thế? Con là nữ tử, sao lại có thể tùy tiện đưa chân cho nam nhân chạm vào như vậy?”

Lăng Thanh Nguyệt còn chưa kịp mở miệng, Xích Diễm đã lên tiếng:

“Lăng đại nhân, ngài yên tâm. Bổn vương nhất định sẽ chịu trách nhiệm với Nguyệt Nhi.”

Nguyệt Nhi! Huyền Vương điện hạ lại thân mật gọi tên nàng ta như vậy! Hơn nữa còn nói muốn chịu trách nhiệm với nàng ta! Mới nãy, hắn còn chưa từng nói với hai tỷ muội các nàng những lời như thế!

Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi hoàn toàn choáng váng. Nếu như Huyền Vương thật sự đưa Lăng Thanh Nguyệt đi, thì các nàng còn có thể mơ mộng điều gì?

Nghĩ đến đây, hai người không hẹn mà cùng… tự mình vặn trẹo chân.

“Ôi ~” Hai tiếng kêu thảm gần như vang lên cùng lúc.

Ai ngờ Bắc Minh Huyền thậm chí chẳng buồn liếc mắt, ánh mắt vẫn dịu dàng, chuyên chú giúp Lăng Thanh Nguyệt xoa chân như trước.

“Điện hạ…” Lăng Thanh Vi không nhịn nổi nữa, cất tiếng gọi một tiếng, nước mắt uất ức liền lã chã tuôn rơi.

Chỉ là lúc này, trong mắt Huyền Vương chỉ có mỗi Lăng Thanh Nguyệt, còn đâu quan tâm đến các nàng? Đừng nói là trật chân, ngay cả chết, e rằng hắn cũng sẽ không liếc mắt một cái.

Hàn di nương chứng kiến cảnh tượng ấy, sắc mặt đã đen như đáy nồi bị hun suốt một năm.

Yêu tinh! Tiện nhân! Không biết xấu hổ!…

Phàm là lời mắng chửi nào có thể nghĩ ra, Hàn di nương đều đã thầm mắng nàng cả ngàn lần trong lòng. Nếu có thể, bà ta thật sự muốn xông lên, cầm dao nhỏ cắt nát khuôn mặt kia ngay lập tức!

Phảng phất không hề cảm nhận được sát ý ngút trời từ một gia đình nào đó, Vân Nguyệt còn cố tình vui sướng trước tai họa người khác, quay sang Hàn di nương cười nói:

“Di nương, chẳng lẽ người không thấy đại tỷ và tam muội đều ngã rồi sao?”

Nói xong, lại quay sang Xích Diễm r*n r*: “Ai nha, điện hạ, ta nơi này đau quá!”

“Nơi nào?” Giọng nói từ tính của Xích Diễm như nam châm, cơ hồ muốn làm trái tim Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi vỡ vụn.

“Nơi này.” Vân Nguyệt tùy tiện chỉ vào một chỗ.

Vừa chỉ xong, Xích Diễm lập tức ngẩn người, sau đó dứt khoát tháo luôn chiếc giày bên kia của nàng…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 135: Ân sủng không hạn cuối


Lộ ra một bàn chân nhỏ trắng như tuyết, non nớt mềm mại.

Ánh mắt của Lăng Trọng Khanh cùng Hàn di nương lập tức trợn tròn. Trái lại, Xích Diễm như hoàn toàn không để ý đến việc Vân Nguyệt không hề bị thương, thản nhiên nói:

“Nơi này sờ lên quả thực có chút sưng, là chỗ này đau sao?”

“Ân.” Vân Nguyệt nghiêm túc gật đầu, dáng vẻ ủy khuất, rõ ràng là sai lại không rơi nước mắt.

Xích Diễm giúp nàng xoa bóp một chút, nói: “Hẳn là không có gì nghiêm trọng. Bổn vương giúp nàng xoa một lát sẽ ổn thôi.”

Dứt lời, hắn cũng không để ý đến hành động kinh thế hãi tục của mình, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Vân Nguyệt, để bàn chân nàng giấu dưới vạt áo mình.

Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi nhìn cảnh đó, biết Huyền Vương sẽ không đoái hoài tới các nàng nữa, đành uất ức đứng dậy trở về chỗ ngồi.

Hai người chỉnh lại dung nhan, bưng chén rượu đi về phía Xích Diễm.

Vừa chuẩn bị mời rượu, liền thấy Vân Nguyệt nhẹ nhàng cầm một miếng sầu riêng tô đưa tới cho Xích Diễm.

“Điện hạ, đây là món sầu riêng tô do đầu bếp phủ ta làm. Vị ngọt hậu, hương thơm kéo dài. Nguyệt Nhi thích nhất chính là món này.”

Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt tràn ngập vẻ châm chọc và đáng đời.

Nhưng liền sau đó, cả hai lại hoàn toàn bị đả kích.

Chỉ thấy Bắc Minh Huyền, người vừa rồi còn nhăn mặt ghét bỏ món sầu riêng tô, giờ phút này lại mở miệng nuốt trọn miếng bánh mà Lăng Thanh Nguyệt đưa tới.

Không chỉ vậy, hắn thậm chí không cắn, mà tận lực bao lấy ngón tay nàng trong miệng. Ăn xong thức ăn, còn lần nữa bao trọn tay nàng đưa vào môi mình.

Nhìn cảnh tượng chói mắt ấy, hai tỷ muội trợn trừng mắt, môi khẽ hé, kinh hãi không nói nên lời.

Xích Diễm vừa ăn vừa khen ngợi: “Quả nhiên không tầm thường. Đây là món sầu riêng tô ngon nhất mà bổn vương từng ăn.”

Lăng Trọng Khanh và Hàn di nương nghe đến mức muốn thổ máu.

Gặp qua không biết liêm sỉ, chưa từng gặp ai như thế này!

Gặp qua mê sắc, chưa từng thấy ai si mê đến mức này!

Vị Huyền Vương này cũng quá trọng sắc rồi! Vì sao vừa nãy bọn họ lại không nhận ra?

Lăng Thanh Nguyệt, tiểu yêu tinh này! Nhìn nàng thong dong duỗi chân vào áo người ta, vẻ mặt còn đắc ý đến thế, chẳng chút hổ thẹn, thật sự quá lẳng lơ, quá ti tiện!

“Điện hạ, Vân nhi kính ngài một ly.”

“Điện hạ, Vi nhi cũng kính ngài một ly.”

Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi hít sâu một hơi, dằn mọi phẫn nộ xuống đáy lòng, nở nụ cười bước tới.

Một người vòng sang bên trái Xích Diễm, một người vòng sang bên phải, toan tính chen chỗ ngồi của Vân Nguyệt.

“To gan! Không có mệnh lệnh của Huyền Vương điện hạ, các ngươi dám tự tiện ngồi bên người ngài?”

Bắc Minh Huyền và Vân Nguyệt chưa mở miệng, phía sau bọn họ, thị vệ bên cạnh Huyền Vương – Lam Âu Hạo – đã rút kiếm, ngăn cản Lăng Thanh Vân đang âm thầm vận huyền lực muốn ép Vân Nguyệt rời đi.

“A ——!”

Lam Âu Hạo, người có huyền lực ít nhất cũng đạt cấp Thiên Huyền trở lên, sao Lăng Thanh Vân có thể là đối thủ? Chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, khoảng cách với cổ nàng chỉ còn chừng một ngón tay.

Lăng Thanh Vân hoảng sợ hét lên, ngã vật xuống đất, chén rượu đổ tung tóe.

Vân Nguyệt thấy vậy, lạnh lùng nói:

“Phụ thân, ngày thường nữ nhi đã nói với người, di nương xuất thân thấp kém, nên ngài phải dạy dỗ tỷ muội cho nghiêm. Nhưng ngài lại không chịu nghe. Giờ thì hay rồi, thất thố đấy!”

“Aiz! Hàn di nương, chẳng phải Nguyệt Nhi đã nói rồi sao, sinh ra hèn mọn không phải lỗi của các người. Nhưng các người sai là ở chỗ đã trèo lên được cành cao…”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 136: Thật muốn ở ta gia?


“Là người nhà của phụ thân ta, vậy thì lúc nào cũng phải chú ý đến thân phận của mình.

Ngươi xem, đại tỷ và tam muội như thế này, còn ra thể thống gì nữa? Các nàng như vậy có khác gì nữ tử nơi thanh lâu bồi rượu đâu? Mời rượu kiểu đó, ngay cả ta ngồi cạnh cũng cảm thấy thân phận của mình bị hạ thấp một cách vô cớ.”

“Lăng Thanh Nguyệt, ngươi cái đồ tiện nhân! Ngươi mới là…”

“Câm miệng! Ngươi dám mắng dòng chính tỷ của mình sao?”

Lăng Thanh Vi tức giận đến mức không kìm nén được, lớn tiếng mắng. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền bị Lăng Trọng Khanh mặt đen như đáy nồi quát dừng.

Hiện tại Huyền Vương đang có mặt ở đây, hơn nữa rõ ràng đã có tình cảm với Lăng Thanh Nguyệt. Lại nói nàng còn là cháu gái của Tả tướng, mà quan hệ giữa Huyền Vương và Tả tướng xem chừng cũng chẳng tệ.

Nếu để Lăng Thanh Vi xúc phạm Lăng Thanh Nguyệt, rồi nàng đem chuyện ra nói trước mặt Huyền Vương, chẳng phải sau này kẻ thù của hắn lại thêm một người?

Vì vậy, tuy Lăng Trọng Khanh tức đến choáng váng, trong ngực đau âm ỉ, nhưng vẫn phải cố nén giận, trút hết lên đầu Lăng Thanh Vi.

Nghe lời Lăng Trọng Khanh nói, Bắc Minh Huyền rõ ràng vô cùng hài lòng.

“Lăng đại nhân gia giáo nghiêm khắc, bổn vương bội phục không thôi. Tam cô nương cũng không phải cố ý, liền không cần trách cứ nàng nữa.”

Câu nói này tuy là giúp đỡ Lăng Thanh Vi, nhưng rõ ràng mới vừa rồi còn thân mật gọi “Vi nhi”, giờ đã đổi giọng thành “tam cô nương”.

“Điện hạ, Nguyệt Nhi hôm nay thân thể không được khỏe, không muốn ở lại đây lâu. Nguyệt Nhi xin cáo lui trước, nếu sau này điện hạ có thời gian, hoan nghênh ghé Lăng phủ làm khách.” Nói xong, Vân Nguyệt liền chuẩn bị rời đi.

“Khoan đã.” Xích Diễm nắm chặt bàn chân nhỏ nàng vừa định rút về.

“Bổn vương thời gian tới đều sẽ ở tại Lăng phủ, Nguyệt Nhi nếu muốn gặp bổn vương, lúc nào cũng được. Nàng trật chân, vẫn là để bổn vương đưa nàng về phòng thì hơn.”

Nói rồi liền quay người, dặn Lam Âu Hạo phía sau: “Lam hộ vệ, ngươi đến Thấm Tâm Uyển xem bọn họ thu xếp xong chưa. Nếu đã xong, liền đưa mọi người vào. Bổn vương đưa Nguyệt Nhi về phòng trước.”

Nói xong liền quay sang Lăng Trọng Khanh: “Lăng đại nhân, bổn vương liền không khách sáo. Bổn vương mang theo một trăm thân vệ, phiền ngài giúp an bài chỗ nghỉ cho bọn họ.”

“Dạ! Dạ! Hạ quan lập tức đi an bài!”

Lăng Trọng Khanh còn chưa nói hết câu, Xích Diễm đã ôm Vân Nguyệt đi xa…

Nhìn gương mặt mang nụ cười nhịn không được, tuy dung mạo khác xa ban đầu, nhưng vẫn khuynh thành yêu nghiệt mê người, trong lòng Vân Nguyệt khẽ dao động, liền nhẹ nhàng giãy chân nói: “Được rồi, có thể buông ta xuống, ta tự đi.”

“Không được. Đây là trong phạm vi Lăng phủ, rất nhiều người đang nhìn, chúng ta cần phải diễn cho đủ.”

“Ngươi thật sự định ở lại Lăng phủ đêm nay?”

“Không chỉ đêm nay. Trong thời gian tra án tại Ký Châu, ta đều sẽ ở Lăng phủ. Vậy nên… chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian sống cùng nhau một cách quang minh chính đại.”

Vân Nguyệt lườm Xích Diễm một cái: “Vụ án này còn cần tra sao? Hình như ta đã nói hết các tình tiết cho ngươi rồi đấy.”

“Đâu có, đâu có! Còn sớm. Ước đoán sơ bộ thì phải mất ba tháng. Vừa hay, đến lúc đó nàng có thể theo ta về kinh thành, làm nha hoàn bên người ta.”

Thấy Vân Nguyệt mang bộ dáng như muốn ăn người, Xích Diễm lập tức nói:

“Đương nhiên, nếu nàng đã nghĩ thông rồi, chúng ta có thể cùng đi thỉnh cầu mẫu phi ta, còn có Tả tướng, để bọn họ dâng tấu lên hoàng thượng ban hôn.

Chờ nàng trở thành vương phi của ta, đến khi đó chúng ta có thể đổi vị trí — để ta hầu hạ nàng.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 137: Ta đem thân thể hiến dâng cấp ngươi


“Ta mỗi ngày đều có thể ấm giường cho nàng. Nói nhỏ cho nàng biết, ta chưa từng nói với ai chuyện này đâu, nhưng công phu ấm giường của ta chính là nhất lưu đấy!”

“Chỉ là… nếu nàng cảm thấy ba tháng cũng quá dài, ta có thể điều chỉnh theo thời gian của nàng, rút ngắn thời gian tra án. Hơn nữa, chúng ta còn có thể sớm một chút đem gạo nấu thành cơm. Dù sao, chỉ cần nàng bằng lòng, thế nào cũng được!”

“Ngươi tính toán thật chu toàn quá!” Vân Nguyệt nheo mắt lại. Nam nhân trước mắt này, nhìn thế nào cũng thấy gian xảo. Hắn nói như thể nàng thật sự đã đem bản thân giao cho hắn, chẳng lẽ sau này sẽ không thiệt thòi sao…

“Phải vậy chứ! Việc liên quan đến phu nhân, vi phu đương nhiên phải tính toán kỹ càng một chút.”

“Ai đáp ứng làm phu nhân của ngươi?”

“Chúng ta từ tối hôm qua tới sáng nay, cái gì cũng đã nói rõ ràng. Hơn nữa, nàng không chỉ nhìn thấy dung mạo của ta, mà đêm qua ta còn đem cả thân thể hiến dâng cho nàng rồi. Nguyệt Nhi, nàng không thể nuốt lời! Ta đã đợi nàng ba ngàn năm rồi!”

Vân Nguyệt sững sờ…

Cái gì gọi là hắn đem thân thể hiến dâng cho nàng?

Nàng khi nào thì đòi thân thể hắn?

Nói như vậy chẳng phải khiến nàng giống như một con sói háu đói hay sao!

Trừng mắt nhìn hắn: “Xem ngươi biểu hiện rồi nói tiếp!”

Thấy ánh mắt bất mãn của Xích Diễm, trong lòng Vân Nguyệt lại dâng lên một trận ấm áp.

“Cái gì? Còn muốn xem biểu hiện?” Xích Diễm bất mãn hỏi: “Chẳng lẽ ta biểu hiện còn chưa đủ tốt? Nếu không thì… đêm nay nàng cứ trực tiếp lấy thân thể ta đi?”

Lại một lần nữa trừng mắt nhìn hắn, nghĩ tới thân thể hắn đủ để làm người ta chảy máu mũi, mặt Vân Nguyệt lập tức ửng hồng.

Chỉ là, tuy ngoài miệng không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng nàng đã sớm hạ quyết tâm.

Hắn là nam nhân của nàng. Bất kể hắn là ai, thân phận thế nào, địa vị ra sao, đời này, dù là thượng thiên nhập địa, nàng cũng sẽ đi theo hắn. Chỉ vì ba ngàn năm trước nỗi đau thấu tim cùng sự mất mát ấy…

Thấy Vân Nguyệt không nói gì, Xích Diễm yêu nghiệt liền bắn về phía nàng một ánh mắt mê người như điện giật.

“Nàng không nói nghĩa là đã đồng ý. Vậy thì chúng ta về phòng ngay bây giờ, ta sẽ cho nàng hảo hảo thưởng thức biểu hiện của ta, được không?”

“Lăn!” Vân Nguyệt giật mình tỉnh lại từ dòng suy nghĩ, tức giận hét lớn.

Nam nhân này thật sự quá xấu xa! Dù cho bọn họ từng là vợ chồng từ ba ngàn năm trước, hiện tại vẫn còn đang trong giai đoạn chưa xác nhận thân phận, cũng nên có quá trình tiến triển chứ! Dù nàng da mặt có dày đến đâu, bị hắn đùa giỡn như vậy, cũng sẽ thẹn thùng chứ sao!

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng xinh đẹp của nàng, Xích Diễm bật cười sảng khoái.

Tiếng cười dễ nghe vang vọng tận mây xanh, cũng hoàn toàn làm tan nát tâm can của Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi ở phía xa.

***************** Bắc Tường Quốc *****************

“Nương! Tiện nhân kia sao lại có thể không biết xấu hổ đến như vậy? Dám trắng trợn cướp Huyền Vương của chúng ta!”

“Đại tỷ, ngươi đừng quên, không biết xấu hổ cũng đâu chỉ có một mình tiện nhân kia!”

Lời Lăng Thanh Vân vừa dứt, liền bị tiếng cười lạnh trào phúng của Lăng Thanh Vi từ một bên vang lên.

Hôm nay người thất bại, đau lòng nhất không phải là nàng sao?

Vốn dĩ Huyền Vương đã để mắt tới nàng, ai ngờ tỷ tỷ lại chen ngang, cướp đi vị trí đó. Tên tình địch này còn chưa kịp giải quyết, thì tiểu tiện nhân kia lại trở về.

Nam nhân vốn thuộc về nàng, giờ phút này, ngay cả con vịt đã nấu chín cũng bay mất. Nàng thật sự đau đến mức chỉ muốn một đầu đâm chết.

Chỉ là, nhìn thấy Lăng Thanh Vân tức giận như vậy, trong lòng nàng ngược lại cảm thấy dễ chịu đôi chút. So với kẻ thù Lăng Thanh Nguyệt, sự phản bội từ thân nhân càng khiến nàng tức giận đến khó nhịn.

“Ngươi có ý gì? Tiểu Vi, ngươi đừng quên, cho dù tỷ tỷ không có được Huyền Vương, cũng vẫn có thể làm trắc phi của Thái tử.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 138: Có chuẩn bị thai


“Ngươi tốt nhất đừng có đắc tội với ta!”

“Đủ rồi!” Hàn di nương sớm đã tức đến hộc máu, trở về phủ lại còn phải đối mặt với nữ nhi không có bản lĩnh, chỉ biết gây nội chiến trong nhà. Trong lòng bà ta nghẹn đến mức không thể nuốt trôi.

“Thanh Vân! Nương cảnh cáo ngươi lần cuối: nếu như ngươi thật lòng muốn làm trắc phi Thái tử, thì hãy dứt khoát buông bỏ tâm tư với Huyền Vương. Đừng tiếp tục đối đầu với muội muội ngươi nữa.

Việc ngươi làm hôm nay đã khiến phụ thân ngươi vô cùng thất vọng. Làm trắc phi Thái tử là con đường duy nhất ngươi có thể đi. Nếu ngươi còn cố chấp dây dưa với Huyền Vương, nương có thể khẳng định, từ nay về sau, mặc kệ ngươi sống ra sao, nương tuyệt đối sẽ không can dự nữa!”

Hôm nay hành vi của Lăng Thanh Vân thật sự quá mức, đến cả thân mẫu Hàn di nương cũng không thể nhẫn nhịn. Nếu Lăng Thanh Vân không phải con gái của bà, bà thật muốn tát cho nàng hai cái tỉnh người.

“Nương, người đừng giận! Con sai rồi, vậy được chưa?”

“Ngươi sai ở đâu?”

“Con không nên tranh giành nam nhân với muội muội.”

“Còn gì nữa?”

“Còn gì nữa ạ?” Lăng Thanh Vân mơ hồ không hiểu.

“Còn có, ngươi vừa rồi không nên nói những lời kia. Ngươi phải biết, tất cả những gì ngươi có đều là phụ thân và nương cho ngươi. Chúng ta có thể cho ngươi, cũng có thể cho muội muội của ngươi.

Dù cho cuối cùng muội muội ngươi không thể thành thân với Huyền Vương, các ngươi là tỷ muội ruột, ngươi làm trắc phi Thái tử, cũng phải chiếu cố muội muội, giúp nàng tìm một người xứng đáng.

Nếu ngươi ngay cả điều đó cũng không làm được, cứ luôn cao cao tại thượng, tranh giành nam nhân với muội muội, còn ỷ thế h**p người, nương có thể cam đoan sẽ thuyết phục phụ thân ngươi, để muội muội ngươi làm trắc phi Thái tử!”

Nghe đến đây, Lăng Thanh Vân hốt hoảng, vội vàng tỏ ý hối lỗi.

“Nương! Con sai rồi! Vân nhi thật lòng biết sai! Vừa nãy nói như vậy, chỉ là lỡ miệng trong lúc tức giận thôi. Con sẽ không dòm ngó Huyền Vương nữa, con muốn làm trắc phi Thái tử! Sau này nhất định sẽ giúp muội muội đoạt được Huyền Vương!”

Nói xong, sợ vị trí trắc phi Thái tử bị người khác chiếm mất, lập tức quay sang Lăng Thanh Vi:

“Hảo muội muội, tha lỗi cho tỷ tỷ lần này được không?”

Lăng Thanh Vi lúc này coi như đã hoàn toàn nhìn thấu người tỷ tỷ này. Tất cả chỉ là một kẻ còn vô sỉ hơn cả Lăng Thanh Nguyệt.

Lăng Thanh Nguyệt dù sao cũng là địch nhân, nàng còn có thể thông cảm được. Nhưng Lăng Thanh Vân lại là tỷ tỷ ruột thịt của nàng! Thấy rõ sự vô liêm sỉ tận cùng của Lăng Thanh Vân, Lăng Thanh Vi đột nhiên cảm thấy đồng cảm với Lăng Thanh Nguyệt.

Nếu một ngày nào đó Lăng Thanh Vân gặp họa, nàng – Lăng Thanh Vi – tuyệt đối sẽ bỏ đá xuống giếng.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn phải duy trì hình tượng tỷ muội tốt.

Thứ nhất, nàng vẫn cần nhờ Lăng Thanh Vân giúp đoạt lại Huyền Vương, bởi vì trái tim nàng đã hoàn toàn đặt lên người nam nhân ấy, đời này, nàng sẽ không thể thích ai khác ngoài hắn. Thứ hai, nếu Lăng Thanh Vân thật sự trở thành trắc phi Thái tử, nàng vẫn còn có thể dựa vào.

Lăng Thanh Vi rộng lượng mỉm cười: “Tỷ tỷ đã biết sai, chúng ta là tỷ muội ruột thịt, muội tất nhiên không trách nữa. Chỉ hy vọng tỷ có thể giữ lời, thật lòng giúp ta đoạt lại Huyền Vương.”

Lăng Thanh Vân cười đáp: “Muội muội, muốn đoạt lại Huyền Vương, đó là chuyện dễ như trở bàn tay. Tỷ tỷ đã nghĩ sẵn kế sách rồi.”

“Thật sao? Là gì vậy?” Mắt Lăng Thanh Vi sáng rực lên hỏi.

Lăng Thanh Vân nhỏ giọng nói kế hoạch của mình cho mẫu thân và muội muội nghe. Một bên Hàn di nương vừa lắng nghe, cũng từ trạng thái tuyệt vọng dần dần lấy lại tinh thần, ánh mắt lóe lên một tia sáng hy vọng.

********************** Bắc Tường Quốc **********************

Đêm đã khuya, yên tĩnh không một tiếng động.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 139: Nguyệt Nhi danh tiết không bảo?


Ngoại trừ Thấm Tâm Uyển – nơi Huyền Vương điện hạ đang cư trú – được quân đội canh phòng nghiêm ngặt, không cho bất kỳ ai trong Lăng phủ tiến vào, những nơi khác trong phủ đã sớm yên tĩnh trở lại, mọi việc như thường.

Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi lén lút đến trước căn phòng từng là sân riêng của Lăng Thanh Vân, giờ đã bị Lăng Thanh Nguyệt chiếm dụng. Hai người nhẹ tay vén một góc cửa sổ giấy, lặng lẽ nhìn vào trong.

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn dầu leo lét cháy, Lăng Thanh Nguyệt đã ngủ từ lâu, không gian hoàn toàn yên tĩnh.

“Vi nhi, đợi lát nữa…”

“Tỷ tỷ.” Lăng Thanh Vi ngắt lời Lăng Thanh Vân: “Hôm nay là tỷ đắc tội muội, chuyện này do tỷ làm.”

Nàng mới không ngu đến mức tự mình ra tay. Nếu Lăng Thanh Nguyệt giận dữ cáo trạng lên Tả tướng, sai người điều tra rõ sự tình, đến lúc đó đừng nói mộng làm Vương phi, ngay cả cái mạng cũng giữ không nổi.

“Vi nhi, việc này cũng đâu phải quá khó, tỷ giúp muội canh chừng, muội làm không được sao? Dù sao Huyền Vương cũng là nam nhân của muội, đâu phải của tỷ.” Thật ra, trong lòng Lăng Thanh Vân cũng có phần thấp thỏm, không dám chắc hành vi này có đúng hay sai.

“Tùy tỷ. Nếu không làm, chuyện này coi như bỏ. Sau đó muội sẽ đi thỉnh phụ thân cho muội làm trắc phi Thái tử.”

“Được rồi được rồi, tỷ làm!” Lăng Thanh Vân tức đến nghẹn họng. Ngay cả muội muội ruột cũng dám uy h**p nàng! Để xem sau này nàng làm trắc phi Thái tử, không dạy dỗ lại mới là lạ!

Tuy trong lòng có chút hoang mang, nhưng lại nghĩ: nếu chuyện này âm thầm, không ai hay biết, dù Lăng Thanh Nguyệt có kêu khóc cũng chẳng có chứng cớ gì buộc tội nàng được.

Nghĩ vậy, lòng liền bình tĩnh lại.

Nàng chạy đến khu vườn gần đó, khiêng một gã hộ viện cao lớn đã bị đánh ngất từ trước, sau đó vào phòng.

Đặt gã hộ viện lên giường Lăng Thanh Nguyệt, nàng liền nhanh chóng rời đi, nói với Lăng Thanh Vi: “Đi thôi, thắp hương đi.”

“Tỷ làm đi.” Lăng Thanh Vi đưa mê hồn hương cho Lăng Thanh Vân. Dù biết rõ, nàng vẫn muốn giữ khoảng cách an toàn.

“Tỷ làm thì làm.” Lăng Thanh Vân trừng mắt, bước vào phòng, đốt đầy mê hồn hương.

“Xong rồi, sáng mai muội cứ việc thỉnh Huyền Vương đến xem một màn kịch hay.”

Nói xong, không quay đầu lại, bỏ đi.

Nhìn bóng dáng rời đi của Lăng Thanh Vân, Lăng Thanh Vi hài lòng cười.

Lăng Thanh Nguyệt – một kẻ mất danh tiết – không thể tranh giành với nàng nữa. Lăng Thanh Vân tự nguyện rút lui, Bắc Minh Huyền – nam tử như thần trong mắt nàng – từ nay chỉ thuộc về nàng.

Mặt trăng lặn phía tây, mặt trời mọc phía đông.

Mùa đông ở Bắc quốc, hiếm có được một ngày trời trong nắng sáng. Nhưng khi sáng sớm vừa đến, đại viện Lăng phủ đã bùng nổ náo động.

Xích Diễm bất mãn bước ra, thấy Lăng Trọng Khanh mặt đen như đá đứng giữa sân.

Thấy Huyền Vương điện hạ giá lâm, mọi người lập tức cúi đầu hành lễ.

“Chuyện gì mà sáng sớm đã ồn ào thế này?” Xích Diễm không vui hỏi.

“Khải bẩm điện hạ, là Vi nhi vừa mới nói…”

“Cha! Đừng nói! Chuyện như vậy, nói ra sẽ hủy danh tiết của nhị tỷ tỷ!”

“Rốt cuộc là chuyện gì? Nếu liên quan đến Nguyệt Nhi, bổn vương nhất định phải biết!”

“Điện hạ, ngài nên quên nhị tỷ tỷ đi thôi. Nàng… nàng không xứng với ngài.”

“Lăng đại nhân, ngươi nói đi.”

“Là như vầy. Sáng nay hạ quan vừa rời giường, nghe hạ nhân xì xào bàn tán về chuyện kinh hãi – nói là có một gã gia phó… hắn và Nguyệt Nhi thế nhưng đã sớm có quan hệ x*c th*t, mỗi đêm đều ngủ cùng một chỗ…”
 
Back
Top Bottom