Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 180



Lý Thục Cầm bị tát lệch mặt, lửa giận bốc lên đầu. Bao năm làm thê tử hắn, chưa từng chịu nhục nhã như hôm nay, liền giương vuốt cào thẳng vào mặt trượng phu.

La Thiên Phúc đang uất hận trong lòng, bị mụ nổi điên cào cấu thì cũng chẳng nhịn nổi, vung tay đ.ấ.m cho một phát ngã nhào, rồi cưỡi lên đánh túi bụi.

Lý Thục Cầm bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, trong khi La Kim Quế vẫn mộng tưởng về giấc mơ làm tiểu thư, khóc đến nghẹn ngào. Mãi đến khi mẫu thân nàng ta bị đánh đến ngất lịm, nàng mới sực nhớ tới bà.

Lúc này, đồ trong cửa hàng của La Vân Khỉ cũng bán gần hết. Một ngày kiếm được hai ba trăm đồng tiền, khiến nàng hớn hở vô cùng. Theo đà này, chẳng bao lâu nữa, e rằng nàng sẽ trở thành phú bà mất thôi.

La gia cũng đã báo thù xong, còn Quan Tuyết Yến nếu còn chút liêm sỉ thì cũng chẳng dám vác mặt tới nữa. Giờ chỉ còn chờ Hàn Diệp thi cử, sau đó dự Hội thí, rồi là có thể tiến kinh.

Khi ấy nàng cũng có thể theo hắn ghé kinh thành một chuyến. Nếu tìm được cửa tiệm thích hợp, nàng sẽ mở một siêu thị thật lớn tại đó, bày kệ gỗ thẳng hàng như hiện đại, một hàng một hàng ngăn nắp chỉnh tề, đến khi ấy, sợ gì tiền chẳng chảy về như nước?

Còn có Lưu Thành Vũ và Tạ Tường Vi, nàng cũng nhất định phải đưa theo...

Nghĩ tới đây, La Vân Khỉ không khỏi lo lắng cho Tạ Tường Vi. Nha đầu kia tính tình nhút nhát, một mình ở nhà không biết có xoay xở nổi không?

Nàng toan nhờ Hàn Diệp đi thay, song lại ngại nam nữ thọ thọ bất thân, lỡ truyền ra bên ngoài thì e rằng danh tiếng của Tường Vi bị tổn hại.

Vừa hay hôm nay tiệm đóng cửa sớm, nàng liền quyết định tự mình về thôn, ở lại cùng Tường Vi một đêm, ngày mai qua hết ba ngày tang, sẽ đưa nàng về trấn ở cùng.

Hàn Diệp không yên tâm để La Vân Khỉ một mình trở về, cứ khăng khăng muốn tiễn. La Vân Khỉ thấy hắn ôm Hàn Dung đã mệt rã rời, đi chưa được bao bước đã dỗi đuổi hắn về. Trước lúc chia tay, còn dặn hắn đem theo hạt dưa mang về gieo trồng.

Hàn Diệp không đấu lại nàng, đành bế Hàn Dung quay gót trở về. Đi chưa được mấy bước, lại ngoái đầu dặn dò đôi câu.

La Vân Khỉ nhìn bóng dáng hắn đầy lo lắng vì mình, bất giác mỉm cười dịu dàng. Nàng lại nhớ đến khi mới xuyên qua thế giới này, Hàn Diệp khi ấy lạnh như băng, mở miệng cũng khó, chẳng buồn đáp lời ai. Còn bây giờ, hắn đã hóa thành một ngọn lửa, chỉ cần chạm nhẹ liền bùng cháy.

Cảm khái chưa dứt, trước mắt đã hiện ra bóng dáng thôn làng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

La Vân Khỉ liền gia tăng bước chân. Vừa vào cổng thôn, liền thấy Tào tẩu tử mặt mày tái nhợt.

“Nương tử nhà họ Hàn, sao ngươi lại quay về rồi?”

La Vân Khỉ mỉm cười đáp: “Ta về thăm Tường Vi.”

Tào tẩu tử “a” lên một tiếng, lắp bắp nói: “Tường Vi nàng... nàng không còn ở đây nữa rồi.”

La Vân Khỉ như bị sét đánh ngang tai, mồ hôi lạnh túa sau lưng.

“Tào tẩu, lời ấy là có ý gì?”

Tào tẩu khẽ đáp: “Nghe người trong thôn bảo, đêm qua tên Vương què lại kéo người đến, hình như đã làm nhục cô nương Tường Vi. Có người nói, hắn còn bị Tường Vi đ.â.m một nhát. Sáng sớm nay, ta cùng lão Tào qua đó, thấy trong phòng đầy máu. Chúng ta vội đi tìm Tường Vi, nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng.”

La Vân Khỉ nghe xong, chẳng kịp nói lời nào, đã vội chạy thẳng đến nhà trưởng thôn. Mấy ngày nay lòng nàng cứ thấp thỏm chẳng yên, chỉ sợ cô nương khổ mệnh kia thực sự xảy ra chuyện.

Vừa bước vào sân, đã ngửi thấy mùi tanh tưởi của máu. Mở cửa vào nhà, dưới đất m.á.u đọng loang lổ, cả trên giường cũng vấy bẩn đỏ thẫm.

La Vân Khỉ lòng trầm xuống như đá tảng, tức tốc gọi lớn tên Tạ Tường Vi.

Tào tẩu cũng theo đến, phía sau còn mấy tiểu nương từng cùng Tường Vi ngồi móc giày.

Cả đám người chia nhau lục soát khắp trước sau nhà, song không thấy tung tích của nàng. La Vân Khỉ càng lúc càng hoảng loạn.

Tạ Tường Vi… chẳng lẽ thực sự đã xảy ra chuyện rồi sao?

Tên Vương què kia, nếu hắn dám tổn thương nàng, La Vân Khỉ quyết sẽ khiến hắn trả giá gấp bội!
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 181



“Không được, ta phải đến nhà Vương què một chuyến!”

La Vân Khỉ xoay người định bước đi, nhưng Tào tẩu tử đã vội đưa tay ngăn lại.

“Nhà họ Vương ở thôn Sa Hà vốn nổi danh là lũ du côn lưu manh, ngươi một thân một mình đi tới, sao mà được? Huống hồ ngươi lại xinh đẹp trẻ trung, chi bằng chờ đám nam nhân về rồi hãy cùng nhau sang đó đòi người.”

Tính tình La Vân Khỉ tuy nóng nảy, song lại không phải hạng người hồ đồ. Nghe xong lời của Tào tẩu, nàng lập tức bình tâm trở lại.

Lời ấy quả không sai. Một mình nàng mà sang đó, chẳng khác nào đưa dê vào miệng sói. Nghĩ một lúc, nàng nói: “Nếu để bọn chúng cứ luôn đi gây chuyện thì cũng không hay, người đông kéo tới dễ sinh sự nhiều hơn. Chi bằng để ta về huyện thành, tìm người giúp đỡ.”

“Chuyện này…” Tào tẩu thoáng ngần ngừ. Dẫu sao mọi người trong thôn đều là dân cày chất phác, chỉ mong yên ổn mà làm ăn, đâu ai nguyện dính vào rắc rối.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Hôm trước trưởng thôn chết, ai nấy còn đầy phẫn uất, nhưng nay lại gặp biến cố, không khỏi lui bước.

Thế nhưng trong lòng lại lo lắng, La Vân Khỉ về huyện thì cũng có ích gì? Một mình Hàn Diệp liệu có đấu lại được bọn người Sa Hà thôn?

La Vân Khỉ thấy vậy, liền mỉm cười nói: “Tào tẩu yên tâm, ta sẽ đến thẳng huyện nha. Chuyện này nếu để chúng ta đến, e lại rối thêm.”

Dứt lời, nàng liền xoay người chạy một mạch về huyện. Mặt trời khi ấy đã ngả về tây.

Tới cổng nha môn, nàng không ngừng bước mà đi thẳng vào hậu viện, toan tìm Huyện lão gia xin giúp đỡ, chẳng ngờ lại chạm mặt Phương Lộc Chi.

Hắn khi ấy đang phe phẩy quạt xếp, như thể nhàn nhã hưởng gió chiều, thấy La Vân Khỉ sắc mặt khẩn trương, vội thu quạt, đứng dậy.

“La cô nương, có chuyện gì vậy?”

La Vân Khỉ vội vàng hành lễ.

“Tiểu nữ có muội muội gặp nạn, xin Phương công tử ra mặt giúp đỡ, thỉnh huyện thái gia phái cho vài vị nha dịch.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phương Lộc Chi lập tức đưa tay nâng nàng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn dung nhan nàng. Mới mấy ngày không gặp, phong tư giữa đôi mắt của nàng lại tăng thêm vài phần quyến dũ.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô nương cứ chậm rãi nói rõ.”

La Vân Khỉ bèn đem việc Tạ Tường Vi bị Vương què mưu hại, kể lại đầu đuôi.

Phương Lộc Chi nghe xong, liền nói ngay: “Cô nương đợi chút, ta đi gặp phụ thân thông báo.”

Chẳng bao lâu, hắn dẫn theo hai vị nha dịch bước ra, thần sắc nghiêm túc.

“La cô nương, chúng ta đi thôi.”

“Hả?” La Vân Khỉ ngạc nhiên. “Phương công tử… người cũng muốn đi sao?”

Phương Lộc Chi nghiêm nghị đáp: “Thôn các người và Sa Hà thôn đều thuộc địa phận huyện ta. Nay có chuyện lớn như vậy, bổn thiếu gia há có thể khoanh tay đứng nhìn? Nhanh lên, cùng đi thôi!”

La Vân Khỉ khẽ nhíu mày. Tuy trong lòng muốn tránh hiềm nghi, nhưng chuyện của Tường Vi là quan trọng nhất, nàng đành cắn răng nói: “Vậy thì phiền Phương công tử rồi.”

Phương Lộc Chi gật đầu, dẫn đoàn người xuất phát. Khi tới thôn thì trời đã sẩm tối.

Phương Lộc Chi vốn thân công tử nhà quan, nào từng đi bộ xa như thế? Vừa đặt chân vào nhà Tường Vi, hắn đã ngồi bệt xuống giường, thở hổn hển. La Vân Khỉ vẫn cố gắng lục tìm một lượt nữa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tường Vi, liền quyết định lập tức sang Sa Hà thôn.

Ngoái đầu lại, chỉ thấy Phương Lộc Chi đang mệt nhoài nằm nghiêng. Nàng liền bảo hắn nghỉ tạm.

Chẳng ngờ Phương công tử lại như bị dẫm trúng đuôi, bật dậy như tên bắn.

“Không cần! Bổn công tử chưa mệt!”

Hai tên nha dịch liếc nhau cười khẽ. La Vân Khỉ thoáng hiểu, liền nhếch môi cười nhẹ — thì ra là sợ hãi.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 182



Thấy mọi người biểu cảm khác thường, Phương Lộc Chi vội ho khan một tiếng, chỉnh lại thần sắc nghiêm nghị nói: “Chỉ là vừa rồi đi gấp quá, muốn nghỉ chân chút thôi. Các người không cần lo cho ta.”

Nhìn hắn ra vẻ gồng mình, La Vân Khỉ tuy có chút áy náy, song việc tìm người vẫn là gấp bội phần, đành khiến hắn vất vả thêm một phen.

Nửa canh giờ sau, đoàn người đến được Sa Hà thôn, dò hỏi đôi câu liền tìm được tới cửa nhà Vương què.

Phương Lộc Chi chỉnh lại y bào, ra lệnh: “Gõ cửa đi.”

Hai nha dịch không khách khí, trực tiếp đá văng cửa bước vào.

Tên Vương què đang nằm trong nhà, chân phải vốn lành, giờ đây đẫm máu, được quấn chặt nhiều lớp vải.

Thấy nha dịch đột nhiên xông vào, hắn trợn tròn mắt, hoảng loạn ngồi bật dậy.

“Hai vị gia gia, không biết quý vị đến đây có việc gì ạ?”

Phương Lộc Chi theo sau bước vào trong nhà, lạnh giọng hỏi:

“Ngươi có biết cô nương tên là Tạ Tường Vi không?”

Cả nhà họ Vương tuy thường ngày ngang ngược, nhưng gặp quan lại thì cũng không khỏi run sợ, tức khắc co cụm lại một chỗ, chân tay run rẩy.

Mẫu thân của Vương què run run đáp:

“Biết… biết, nàng… nàng là cô dâu chưa qua cửa của nhà chúng ta.”

La Vân Khỉ đã sớm biết rõ đầu đuôi từ Hàn Diệp, tức giận quát lớn:

“Nói bậy! Các ngươi đã đánh c.h.ế.t trưởng thôn, lại còn đòi cả tiền sính lễ, giữa Tạ Tường Vi và nhà các ngươi còn có chút liên quan gì nữa chứ?”

Mẫu thân Vương què sợ đến mặt mày tái nhợt, phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất.

“Lão gia tha mạng! Là có trả tiền thật… nhưng chỉ là trả một phần, chưa đủ vốn…”

Giọng nói của La Vân Khỉ càng lạnh như sương:

“Cho nên các ngươi vẫn không cam lòng, thừa lúc Tạ Tường Vi đang giữ linh cữu mà mò về, định giở trò đê tiện?”

Vương què vội kêu oan:

“Không… ba vị đại nhân minh giám! Ta vốn chỉ định đến thăm nàng, nào ngờ nàng không cảm kích, còn rút kéo đ.â.m ta!”

La Vân Khỉ cười lạnh, trong lòng vốn đã chẳng tin lời hắn. Với tính tình của Tạ Tường Vi, nếu không bị ép tới đường cùng, tuyệt chẳng dám hạ thủ như thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nói dối! Nếu ngươi không động tay trước, nàng sao có thể đả thương ngươi?”

Nàng lập tức quay lại, nói với hai vị nha dịch:

“Kẻ này đánh c.h.ế.t trưởng thôn, bằng chứng rõ ràng, hãy bắt về nha môn thẩm vấn.”

Phương Lộc Chi khẽ gật đầu, ra lệnh:

“Ra tay! Trói tên cẩu tặc này lại!”

Mẫu thân Vương què hoảng hốt, vội quỳ mọp xuống đất, khóc lóc:

“Các vị lão gia, xin giơ cao đánh khẽ! Con ta quả thật đã mạo phạm Tạ Tường Vi, nhưng nàng ta cũng đ.â.m nó một kéo. Hai chuyện coi như huề nhau. Còn vụ trưởng thôn, chúng ta đã chịu bớt tiền bạc rồi mà…”

Vừa nghe đến câu “quả thật đã mạo phạm Tạ Tường Vi”, lửa giận trong lòng La Vân Khỉ bùng lên như thiêu đốt. Chưa kịp để mụ ta nói hết câu, nàng đã tung một cước đá mụ ta ngã lăn xuống đất.

“Loại chó má như ngươi, mới sinh ra được thứ súc sinh như vậy!”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Dứt lời, nàng lại túm lấy Vương què, giáng mạnh một cước vào ngay vết thương của hắn. Vương què đau đớn tru lên một tiếng, nhưng chẳng dám đánh lại nửa phần. Hắn không rõ thân phận La Vân Khỉ, chỉ tưởng nàng là nữ bộ đầu triều đình.

Thấy nàng hành sự cương liệt như vậy, Phương Lộc Chi lại càng thấy hứng thú, chăm chú nhìn nàng không chớp mắt. Mãi đến khi nha dịch khẽ huých một cái, hắn mới hoàn hồn, trầm giọng nói:

“Bắt tên họ Vương lại!”

“Dạ!”

Hai tên nha dịch lập tức lao lên, như hổ đói mà kéo Vương què dậy. Mẫu thân hắn định xông tới ngăn cản, liền bị Phương Lộc Chi đá văng qua một bên.

“Ác phụ! Tránh ra!”

Người nhà họ Vương thấy Phương công tử mặt đầy sát khí, không ai dám nhúc nhích nửa bước.

Ra khỏi thôn Sa Hà, trời đã tối đen. La Vân Khỉ quay sang nhìn, thấy Phương Lộc Chi bước chân nặng nề, càng lúc càng chậm, biết hắn đã mỏi mệt đến cực điểm, trong lòng cũng không nỡ.

Nàng ngẫm nghĩ một thoáng rồi nói:

“Trời đã về đêm, nếu chư vị không chê, chi bằng đến tệ xá nghỉ tạm một đêm, chờ mai sáng hãy lên đường.”

Nghe đến đó, thần sắc Phương Lộc Chi lập tức rạng rỡ, trong lòng như hoa nở đầu xuân.

Được cùng La Vân Khỉ ở chung một mái, dù là nhà tranh cỏ mục, hắn cũng cam tâm.

Nhưng ngoài mặt lại cố tỏ vẻ do dự, thong thả nói:

“Nếu vậy… cũng được.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 183



La Vân Khỉ tâm tư tinh tế, há chẳng biết Phương Lộc Chi là đang gắng gượng tỏ ra mạnh mẽ?

Nàng liền dẫn mấy người đến căn nhà cũ mình từng ở. Khi rời đi, chăn đệm đều đã thay mới, còn đồ cũ vẫn để nguyên, đúng lúc tiện bề nghỉ ngơi.

Trải qua một phen mệt nhọc, ai nấy đều đã rã rời, La Vân Khỉ lại từ trưa đến giờ chưa hề dùng cơm, bụng đã đói đến dính lưng. Sau khi an bài ổn thỏa, nàng nhóm bếp nổi lửa, chuẩn bị nấu ăn.

Liếc nhìn kho hàng siêu thị, vẫn còn chút rau dưa, miến khoai, gia vị và mì sợi, nàng liền mang ra, định làm một nồi ma lạt thang (lẩu cay) cho mọi người dùng tạm.

Phương Lộc Chi đã mệt đến rã rời. Thân là công tử quý phủ, nào từng cuốc bộ xa xôi như vậy? Chân tay mỏi rã, vừa nằm xuống đã chìm vào giấc ngủ.

Lưng chừng mộng mị, chợt có một mùi hương lạ lẫm xộc vào mũi, thơm lạ thường, khiến hắn giật mình tỉnh giấc.

La Vân Khỉ đã múc sẵn ba bát lớn, đưa cho hai vị nha dịch và Phương công tử mỗi người một phần.

Phương Lộc Chi hít sâu một hơi, mùi thơm ngào ngạt khiến hắn nuốt nước miếng, cầm đũa không kìm được mà hỏi:

“Thứ này gọi là gì?”

La Vân Khỉ mỉm cười đáp:

“Gọi là ma lạt thang, ăn vào cay tê ngon miệng, các vị cứ thử xem.”

Hai vị nha dịch từ trước chưa từng nếm qua món nào thơm ngon đến thế, lập tức cúi đầu ăn ngấu nghiến.

“Thơm quá!”

“Ngon đến nhức răng!”

Phương Lộc Chi thì vẫn giữ phong thái thư sinh, thong thả nếm một miếng. Vừa đưa vào miệng, mắt liền sáng rỡ.

Quả nhiên là mỹ vị nhân gian!

Chẳng bao lâu, hắn cũng cầm bát ăn lấy ăn để, khó có thể dừng lại.

La Vân Khỉ thấy bọn họ ăn ngon lành, trong lòng cũng thầm hoan hỷ. Dùng xong bữa, nàng lại ra xem Vương què bị trói ngoài cửa, thấy hắn bị trói chặt không nhúc nhích được, lúc này mới an tâm.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Nghĩ đến lời mẫu thân hắn thú nhận chuyện hắn xâm phạm Tạ Tường Vi, lửa giận trong lòng lại bốc lên, chỉ hận không thể một cước đá cho hắn thành hoạn quan, thay Tường Vi báo hận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ là hiện giờ đã có công đường can dự, sự tình phải theo luật pháp xử lý, dù nàng căm hận đến mấy cũng không thể tự tiện ra tay, đành nén giận xuống.

Để phòng hắn trốn chạy, nàng dứt khoát ngồi canh ở cửa. Vừa tựa đầu canh giữ vừa buồn ngủ, cuối cùng mơ màng thiếp đi.

Sáng hôm sau tỉnh giấc, lại thấy mình đang đắp áo ngoài của Phương Lộc Chi. Nàng vội vàng đứng dậy, ngẩng đầu đã thấy Phương công tử đứng sau, trên người chỉ mặc trung y trắng tinh, nở nụ cười ôn nhu nhìn nàng.

La Vân Khỉ bị ánh mắt ấy nhìn đến ngượng ngùng, vành tai khẽ đỏ lên, vội vàng đưa áo trả lại.

“Phương công tử sao có thể khoác áo cho ta? Nhỡ đâu nhiễm lạnh thì biết làm sao? Mau mặc lại.”

Phương Lộc Chi nhận áo, cười nhẹ chẳng để tâm:

“Trời nắng nóng như thiêu, ta lại nằm trong nhà, sao mà cảm lạnh được? Trái lại khiến cô nương phải ngồi canh cả đêm, ta thực thấy hổ thẹn.”

La Vân Khỉ khẽ phúc lễ, thành khẩn cảm tạ:

“Nếu không có Phương công tử trượng nghĩa tương trợ, chúng dân như ta sao có thể trị được hạng lưu manh như Vương què? Chỉ là… dân nữ còn có một điều khẩn cầu, e có phần mạo muội.”

Phương Lộc Chi chỉnh lại y quan, thong dong bước ra khỏi phòng. Giấc ngủ đêm qua khiến hắn tinh thần sảng khoái hơn bất kỳ lúc nào.

“Ồ? Việc gì, cô nương cứ nói.”

La Vân Khỉ thở dài:

“Dân nữ muốn thỉnh một vị họa sư, vẽ chân dung muội muội rồi dán cáo thị trong thành, tìm lại người thân lưu lạc.”

Phương Lộc Chi bật cười:

“Chuyện nhỏ thôi mà, cô nương cứ yên tâm tìm người vẽ, việc còn lại cứ để ta lo.”

La Vân Khỉ vội vàng cúi đầu cảm tạ:

“Vậy thì… xin đa tạ công tử!”

Phương Lộc Chi phe phẩy quạt xếp, ung dung nói:

“Chút việc cỏn con, cô nương chớ để tâm.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 184



La Vân Khỉ thấy ánh mắt hắn cứ lén lút dò xét mình, bèn vội vàng quay mặt đi nơi khác. Thấy hai vị nha dịch đã ra ngoài, nàng liền lên tiếng:

“Nếu không còn chuyện gì, chi bằng chúng ta sớm hồi phủ huyện.”

Phương Lộc Chi tuy lòng vẫn lưu luyến muốn cùng La Vân Khỉ thêm đôi câu hàn huyên, nhưng trời đã sáng rõ, đành gật đầu đồng ý.

Vì còn phải dắt theo tên Vương què bị thương ở chân, đoàn người di chuyển chậm chạp, mãi đến gần trưa mới về đến huyện thành. La Vân Khỉ lập tức đến nha môn trình bày tình hình, sau đó vội vàng quay về nhà.

Suốt đêm qua không về, nàng sợ Hàn Diệp lo lắng.

Quả đúng như vậy, Hàn Diệp cả đêm trằn trọc vì lo cho nàng. Thời buổi này không có cách nào thông tin tiện lợi, hắn lại phải trông nom hai đứa trẻ, hoàn toàn không thể ra ngoài tìm kiếm.

Thấy La Vân Khỉ vẻ mặt mỏi mệt, hắn vội vàng bước tới đón:

“Tường Vi bên đó thế nào rồi?”

La Vân Khỉ vừa nghe tới tên Tạ Tường Vi, trong đầu liền hiện lên lời mẫu thân của Vương què nói hôm qua. Nhớ đến việc nàng ấy bị tên tàn phế đê tiện kia làm nhục, trong lòng dâng trào phẫn nộ và xót xa, nước mắt tức khắc tuôn trào.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Hàn Diệp bước lên đỡ lấy nàng, La Vân Khỉ thuận thế dựa vào lòng hắn, đem hết mọi sự tình kể lại, chỉ là cố ý lược bỏ chuyện Phương Lộc Chi cùng đi, để Hàn Diệp khỏi phải phiền lòng.

Nghe xong, Hàn Diệp tức giận siết chặt nắm tay, nghiến răng nói:

“Vương què cái đồ súc sinh ấy! Nếu Tường Vi xảy ra chuyện gì, ta nhất định không để hắn toàn mạng!”

La Vân Khỉ lau nước mắt, ngồi xuống ghế gỗ bên cạnh:

“Hiện hắn đã bị bắt, chỉ riêng tội mưu sát đã khó mà thoát. Giờ chỉ còn việc tìm Tường Vi… muội ấy ở gần đây có còn thân thích nào không?”

Hàn Diệp trầm ngâm, rồi khẽ lắc đầu:

“Không có.”

La Vân Khỉ chau mày:

“Vậy muội ấy có thể đi đâu được chứ…”

Nàng càng nghĩ càng rối, trong lòng thực sự đã xem Tường Vi như muội muội ruột thịt, vốn định dìu dắt nàng ấy trở thành nữ cường, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Hàn Diệp suy nghĩ một hồi, mới đề nghị:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chi bằng chúng ta mời họa sư vẽ chân dung, dán cáo thị tìm người?”

La Vân Khỉ nắm lấy tay hắn, nghẹn ngào đáp:

“Được, thiếp cũng định làm như vậy.”

Từ đó, La Vân Khỉ ngày ngày khắp nơi treo cáo thị, tìm kiếm Tạ Tường Vi.

Song tung tích Tường Vi như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không chút hồi âm.

Mỗi lần mở cửa hàng, La Vân Khỉ không khỏi đưa mắt nhìn về chiếc ghế nhỏ trước cửa — ngày thường Tường Vi vẫn ngồi đó thêu hoa tường vi, giờ chỉ còn lại mình nàng cô đơn nơi này.

Chỉ cầu mong nàng bình an vô sự. Chỉ cần còn sống, tất sẽ có ngày tái ngộ.

Vì chuyện Tường Vi, mấy ngày qua La Vân Khỉ không còn tâm trí lo việc buôn bán, trái lại khiến mấy người Tần gia vui mừng khôn xiết.

Thấy nàng không còn ra đường rao hàng, Tần thị liền cười khẩy:

“Con nha đầu ấy rốt cuộc cũng gắng không nổi rồi. Nhìn cái bộ dạng ỉu xìu ấy, chưa tới mấy hôm cửa hàng đã phải đóng cửa thôi!”

Người xung quanh cũng ngỡ thời cơ đã đến, chỉ đợi hiệu của La Vân Khỉ sụp đổ. Nhưng chờ mãi mười mấy hôm trôi qua, cửa hàng nàng vẫn mở đều đều.

Lúc này, đám tiểu thương khác đã không trụ nổi. Bán giá thấp mãi, tiền vốn cũng chẳng còn.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Không được rồi, ta thấy hay là cứ quay về giá cũ đi, chịu không nổi nữa, tiếp tục thế này thì đến vốn nhập hàng cũng chẳng đủ.”

Tần Tỏa Trụ hừ lạnh một tiếng:

“Về giá thì về giá, con nha đầu kia mấy hôm nay như người sắp tắt thở rồi, chắc cũng sắp chịu không nổi nữa.”

“Phải đó, rau của ả chẳng phải mọc dưới đất, bán giá đó chẳng ai chịu được. Chỉ là cứng đầu giữ sĩ diện mà thôi.”

“Đúng vậy! Ngày lành không bằng ngày nay, ta nói, hôm nay về giá luôn!”

Bọn họ bàn bạc xong, liền ai nấy trở về mở cửa tiệm.

Phía bên La Vân Khỉ, lúc này nàng cũng đã dần điều chỉnh lại tâm trạng. Vương què đã bị định án xử trảm sau thu.

Chỉ là Tạ Tường Vi vẫn bặt vô âm tín, có lẽ đã rời khỏi huyện này. Giờ chỉ có thể biến bi thương thành sức mạnh.

Sáng sớm hôm ấy, nàng đã dậy từ tinh mơ, mở cửa hàng như thường lệ, lại dựng lên tấm bảng quen thuộc:

"Mua một, tặng một."
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 185



Đứng nơi cửa, La Vân Khỉ khẽ hắng giọng một tiếng, đoạn cất tiếng rao mời.

Kẻ đi chợ, ai chẳng muốn mua hàng rẻ, nghe nàng vừa hô, người người liền đổ xô tới.

Suốt một ngày, lại kiếm được hơn ba trăm đồng tiền. Nhìn lại ‘siêu thị’, hàng hóa chẳng còn lại bao nhiêu, La Vân Khỉ như lệ thường, sớm đã đóng cửa hàng.

Những ngày qua nàng vội vã tìm kiếm Tạ Tường Vi, đã lâu chưa nấu cho Hàn Diệp cùng hai đứa trẻ một bữa cơm tươm tất. Hôm nay, nàng mang về ít sườn heo cùng khoai tây, định bụng thết đãi cả nhà.

Hàn Diệp đang ngồi đọc sách giữa sân, dáng vẻ nghiêm trang, tựa như học trò tiểu học đang trong buổi học.

Tiết trời giữa mùa hè, nóng nực vô cùng, hắn bỏ áo bào, chỉ khoác một lớp áo mỏng.

Đôi tay lộ ra dưới nắng, cánh tay rắn rỏi, ánh lên màu đồng cổ, từng đường cơ bắp hiện rõ, mang theo vẻ cứng cáp đầy khí chất nam nhi.

Hai chân hắn khẽ co, tay kia nâng quyển sách, ngón tay thon dài, đốt xương rõ ràng, hình dáng thanh tú.

Gương mặt khuất dưới mái hiên, ánh sáng và bóng tối hòa quyện, càng làm nổi bật những đường nét tuấn tú, sống mũi cao, gò má góc cạnh.

Nghe tiếng bước chân, Hàn Diệp ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy La Vân Khỉ ôm gói giấy dầu trong tay, đứng nơi cửa cười tươi như hoa, chiếc váy lụa tím tôn lên vóc người yểu điệu, eo thon chân dài, đôi mắt cong cong như trăng non, đang nhìn hắn mỉm cười.

Hàn Diệp thấy nàng cười mà ngẩn ngơ, liền đứng dậy hỏi:

“Phu nhân, hôm nay nàng vui vẻ như vậy, chẳng lẽ đã có tin của Tường Vi muội muội?”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt La Vân Khỉ vụt tắt.

Nàng lắc đầu, uể oải đáp: “Vẫn chưa có tin gì cả.”

Hàn Diệp vội đưa tay đón lấy gói đồ, nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, tay kia xoa nhẹ lên mái đầu nàng đang lấp lánh dưới nắng.

“Vậy thì đừng nghĩ nhiều, tin rằng Tường Vi muội muội mệnh lớn, trời xanh sẽ không phụ lòng người lành.”

La Vân Khỉ ngẩng khuôn mặt ửng đỏ vì nắng, nhìn hắn, môi khẽ cong đầy bất đắc dĩ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cũng chỉ đành như vậy mà thôi.”

Hàn Diệp gật đầu, dịu giọng: “Chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi Hương, tháng này lại phiền nàng chăm sóc gia đình và bọn trẻ thêm chút nữa.”

Nghe vậy, La Vân Khỉ liền phấn chấn hẳn lên.

“Thật sao? Nhanh như vậy đã đến kỳ thi rồi ư?”

Hàn Diệp khẽ cười, cúi mắt nhìn nàng, dịu dàng nói: “Thu sang là tới kỳ thi, đương nhiên rồi.”

Thì ra là vậy, nàng cứ tưởng phải chờ đến mùa đông. Nghĩ đến việc Hàn Diệp có thể đỗ đạt trong vòng hơn một tháng nữa, nàng lại thêm hào hứng, quyết tâm chăm sóc hắn cho thật chu đáo.

“Vậy chàng mau đi học đi. Nếu có chỗ nào chưa hiểu, thì tìm phu tử mà hỏi. Thiếp đi làm cơm ngon cho chàng.”

Hàn Diệp kéo tay nàng, cười hỏi: “Sao ta thấy nàng còn nôn nóng hơn cả ta?”

La Vân Khỉ liếc chàng một cái, trách yêu: “Đương nhiên là nôn nóng rồi. Bao nhiêu công sức thiếp bỏ ra, chẳng phải là để chàng đỗ đạt vinh quy, rạng rỡ tổ tông đó sao?”

Hàn Diệp khẽ cong khóe môi, nụ cười sáng rỡ như ánh dương.

“Tiểu sinh quyết không để nàng thất vọng.”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

La Vân Khỉ bật cười: “Thế mới đúng. Thiếp đối với chàng đầy lòng tin. Chỉ cần chàng dốc sức, nhất định sẽ thành công.”

Thấy nàng tin tưởng mình đến vậy, lòng Hàn Diệp chợt nóng lên. Chàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, định thân mật đôi chút thì Hàn Dung từ hậu viện chạy ào vào.

Vui mừng reo lên: “Tẩu tử! Hạt giống tỷ gieo đã kết thành những quả tròn trĩnh rồi!”

“Oh?”

La Vân Khỉ liền đứng bật dậy. Đó chính là hạt giống dưa hấu nàng gieo hôm nọ. Gần đây bận rộn tìm người, đã lâu không ngó ngàng tới.

Hàn Diệp đành rút tay về, ba người cùng nhau bước ra sau nhà. Quả nhiên, trên những dây leo đã xuất hiện mấy quả dưa hấu tròn trịa, xanh mướt, ai nấy đều hớn hở vui mừng.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 186



Chỉ cần dưa lớn lên, nàng sẽ không ngại lời gièm pha nữa. Nàng vội xách thùng nước, từng quả từng quả mà tưới.

Bên này La Vân Khỉ liên tiếp gặp việc lành, còn bên kia, bọn thương hộ của Tần Tỏa Trụ lại tụ họp.

Hôm nay La Vân Khỉ lại hạ giá bán rẻ, bọn họ như cũ, chẳng bán nổi thứ gì.

Tần Tỏa Trụ giận tím mặt, chửi ầm lên: “Mẹ nó, chẳng lẽ không trị được ả tiện nhân này? Bắt đầu từ mai, tất cả chúng ta cùng hạ giá. Lần này ta lập sinh tử trạng, ai không ký thì coi như khinh thường lão tử!”

Tần Tỏa Trụ vốn nổi tiếng cứng đầu, thêm bọn kia đều bực tức, nghe hắn gào lên thì ai nấy đều ký.

Ngày hôm sau, chợ lại náo nhiệt hẳn lên, tiểu nhị các nhà đồng loạt rao hàng. La Vân Khỉ thấy vậy chỉ cười lạnh, dựng bảng hiệu ra ngoài rồi thản nhiên ngồi đợi khách.

Lúc này, cửa tiệm của nàng đã có quy mô, bài trí theo lối hiện đại, phân loại rõ ràng, khách quen lui tới ngày càng nhiều, không cần nàng phải rao hàng nữa.

Chỉ tiếc mấy ngày bận tìm Tạ Tường Vi, không có thời gian bồi dưỡng tình cảm với Hàn Diệp, khiến hệ thống mãi chẳng nâng cấp, cũng chẳng thêm sản phẩm mới.

So với siêu thị hiện đại, cửa hàng nàng vẫn còn thiếu thốn: gia vị chưa đủ, chưa có xúc xích hay bánh điểm tâm… Xem ra, để đạt được mộng tưởng về một siêu thị hoàn hảo, vẫn còn một đoạn đường dài.

Đang nghĩ ngợi lan man, bỗng thấy một người rách rưới bước tới.

La Vân Khỉ lập tức bước ra cửa, nhìn kỹ—hừ, chẳng phải là La Kim Quế đó sao?

Mười mấy ngày không gặp, tiểu thư cao quý ngày nào, nay đầu bù tóc rối, quần áo tả tơi, đang trốn nơi góc tường, gặm một cái bánh khô cứng.

Khóe môi La Vân Khỉ nhếch lên, thong thả bước tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong lòng thầm nói: "Quả nhiên như kịch bản, La gia đã phá sản, giờ ra đường ăn xin."

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Không ngờ tiểu thư danh giá của La gia, nay lại phải ăn cái bánh khô thế này. Thật là phong thủy luân chuyển a.”

Nghe giọng nàng, La Kim Quế giật b.ắ.n người, định chạy, nhưng bị La Vân Khỉ một tay túm lấy.

“Chạy cái gì? Chẳng lẽ không dám gặp người sao?”

La Kim Quế quay người lại, hung hăng hất tay La Vân Khỉ ra.

Nàng nghiến răng căm hận nói:

“La Vân Khỉ, đừng tưởng ta không biết tất cả đều là do ngươi giở trò. Ngươi cứ chờ đó, món nợ này, sớm muộn gì ta cũng sẽ tính cho bằng hết!”

La Vân Khỉ khoanh tay trước ngực, khẽ cười nhạt một tiếng:

“Đáng tiếc thay, trong kịch bản này, ngươi chẳng qua chỉ là một vai phụ tầm thường, mãi mãi cũng không có cơ hội vùng lên đâu.”

Sắc mặt La Kim Quế lập tức méo mó vặn vẹo, nàng trừng mắt nhìn La Vân Khỉ đầy phẫn uất, cuối cùng vẫn cúi đầu mà rảo bước rời đi.

Nhìn bóng lưng thê thảm của nàng, trong lòng La Vân Khỉ chợt dâng lên chút xót xa khó hiểu, muốn gọi nàng lại cho ít đồng lẻ, song La Kim Quế đã chạy xa mất rồi.

Nàng đành khẽ nhún vai, thầm nghĩ: Bản thân ta không thể giống lũ “bạch liên hoa” giả nhân giả nghĩa kia. Đây là quả báo mà bọn người giấy La gia đáng phải nhận, cớ gì ta phải can dự.

Nghĩ đoạn, nàng quay gót trở lại cửa tiệm. Chưa kịp bước vào, đã thấy Phương Lộc Chi dẫn theo một gã tiểu tư từ xa tiến lại…
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 187



“Không biết Tạ cô nương có tin tức gì không?”

Phương Lộc Chi tay cầm quạt xếp, mỉm cười như gió xuân ấm áp.

Một thân trường sam màu thanh trúc, càng tôn thêm khí chất nhã nhặn, tuấn tú như ngọc.

La Vân Khỉ khẽ than:

“Vẫn chưa có gì, thật khiến người ta lo lắng.”

Phương Lộc Chi nhẹ phe phẩy quạt, dịu giọng an ủi:

“Không tin tức cũng là tin lành, tin rằng Tạ cô nương khi đã nghĩ thông, tự khắc sẽ quay về.”

La Vân Khỉ khẽ cười khổ, trong lòng thầm nghĩ, một nữ tử gặp chuyện như thế, nào dễ nghĩ thông? Huống chi đây lại là thời đại lễ giáo khắt khe như vậy.

Nàng vốn toan tác thành duyên lành giữa Tạ Tường Vi và Phương Lộc Chi, chẳng ngờ lại xảy ra cớ sự, xem như ý nguyện tan thành mây khói.

“Chỉ mong là thế”, nàng mấp máy môi, rồi lại hỏi:

“Hôm nay Phương công tử chẳng cần ôn tập ư? Phu quân nhà ta bảo, không lâu nữa là tới kỳ hương thí rồi.”

Vừa nghe nhắc đến Hàn Diệp, nét cười trên mặt Phương Lộc Chi thoáng khựng lại, đoạn cười nhạt mà rằng:

“Kỳ thi Hương cũng chẳng phải lớn lao gì, không cần quá để tâm. Ồ phải rồi, hôm nay tại hạ đến đây là có chuyện—muốn thỉnh giáo La cô nương, hôm nọ món... ‘mã lạt thang’ ấy, rốt cuộc là làm thế nào vậy?”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

La Vân Khỉ khẽ nhướng đôi mắt phượng đen láy, liếc nhìn hắn:

“Ồ? Hóa ra Phương công tử vẫn còn vương vấn món ấy?”

Phương Lộc Chi ho khan một tiếng, nói:

“Mỹ vị như thế, đương nhiên khiến người ta khó quên.”

Gã tiểu tư bên cạnh liền nhỏ giọng lầm bầm:

“Chẳng rõ công tử là vương vấn mỹ thực, hay là... mỹ nhân nữa đây.”

Hắn nói rất nhỏ, lại thêm chợ phiên huyên náo, La Vân Khỉ không nghe thấy. Nhưng Phương Lộc Chi ở gần đó thì nghe rành rẽ, liền giơ chân đạp mạnh lên chân gã tiểu tư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Gã đau đến ôm chân la oai oái, khiến La Vân Khỉ không khỏi ngạc nhiên:

“Hắn làm sao vậy?”

Phương Lộc Chi bật cười ha hả:

“Không sao, phát bệnh đột ngột ấy mà, La cô nương chớ để tâm.”

La Vân Khỉ hồ nghi trong bụng, đoán rằng hai chủ tớ này chắc chắn có điều giấu diếm, nhưng cũng không tiện hỏi kỹ, bèn nói:

“Công tử chờ một chút, ta vào lấy gia vị.”

Nàng bước vào trong, đem gia vị lẩu từ túi nặn ra, đựng vào bát sạch, rồi dùng giấy dầu đậy kín, đem ra trao cho Phương Lộc Chi.

“Khi về, cho ít dầu vào nồi, phi ớt khô cho thơm, rồi thêm nước, bỏ gia vị này vào là được. Ta cũng chọn ít rau cho công tử, thích gì thì tự bỏ thêm.”

Phương Lộc Chi hít thử một hơi, liền tán thưởng:

“Mùi vị thơm lừng!”

Thấy hắn sành ăn như vậy, La Vân Khỉ khẽ nhoẻn miệng cười, xoay người vào lấy thêm rau.

Một cái ngoảnh đầu ấy, phong tư khuynh thành khiến Phương Lộc Chi thoáng sững sờ, phải mất một lúc mới hoàn hồn.

La Vân Khỉ mang ra một đống rau tươi, lại đưa thêm bún dong và mì sợi.

Phương Lộc Chi vội sai tiểu tư trả tiền, La Vân Khỉ nhất quyết không lấy, còn nhét lại vào tay tiểu tư một quả dưa hấu lớn, bảo mang về chia cho mọi người cùng ăn. Gã tiểu tư hớn hở ra mặt.

Trên đường về, gã không kìm được mà lẩm bẩm:

“La cô nương dung mạo đoan trang, tâm tính lại hiền lương, đúng là người tốt. Chỉ tiếc là rơi vào tay tên thư sinh nghèo kia, thật không đáng chút nào.”

Phương Lộc Chi nghe vậy chỉ liếc mắt, không nói gì, nhưng trong lòng cũng dấy lên chút nặng nề.

Hàn Diệp cũng dự Hương thí sao? Vậy thì, cứ để tài học phân cao thấp đi. Kỳ này, bản công tử quyết đoạt lấy bảng vàng Giải nguyên, để cho nàng tận mắt nhìn xem.

Chờ hai người họ vừa rời khỏi, mấy chủ tiệm kia lại tụ tập thì thầm:

“La thị kia quả thật có quan hệ với phủ huyện lệnh rồi, mẹ kiếp, bọn ta buôn bán kiểu này biết đến bao giờ mới ngóc đầu nổi.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 188



“Đúng đấy, ta thấy mấy ngày nay ả còn có phần tinh thần hơn trước.”

“Ta cũng thấy vậy, chẳng hiểu sao không hề có vẻ thua lỗ.”

“Nếu ả cứ tiếp tục bán phá giá thế này, bọn ta còn theo nổi nữa không?”

“Không theo cũng phải theo! Đã điểm chỉ vào giấy sinh tử với tên họ Tần kia rồi, chẳng rút lui được đâu.”

“Nhưng nếu kéo thêm một tháng, nồi nhà ta cũng úp ngược rồi…”

“Cũng chẳng ai khá hơn ai, có khi chưa đến một tháng nữa là ả hết đỡ nổi thôi…”

Mọi người còn đang bàn tán, La Vân Khỉ đã đóng cửa tiệm.

Cửa hàng mỗi đêm đều làm mới hàng vào giờ tý, phần lớn gia vị có thể bán được đều đã hết, những món dính đến bao bì nhựa thì tạm thời không đem ra được, đành chờ ngày mai tiếp.

Khi rời đi, nàng còn cố tình bước qua mấy tiệm rau đối thủ, mặt mày rạng rỡ mà liếc nhìn vào trong.

Mấy người kia tức đến nghiến răng ken két, hận không thể nuốt nàng sống.

La Vân Khỉ nào có để tâm, bước chân thướt tha, thảnh thơi về nhà.

Vừa đẩy cửa vào, liền thấy Hàn Diệp xách thùng nước từ hậu viện bước ra, nàng bèn hỏi:

“Chàng lại làm gì thế kia? Chớ bảo là lại mê trồng trọt rồi nhé!”

Thấy nàng có vẻ lo lắng, Hàn Diệp bật cười nhẹ:

“Ta thấy nương tử quý lắm mấy quả dưa kia, nên đem nước tưới cho từng gốc một.”

La Vân Khỉ lập tức nói:

“Chớ tưới nhiều quá, kẻo dưa mất ngọt đấy!”

Hàn Diệp ngạc nhiên:

“Lại có chuyện ấy sao?”

La Vân Khỉ cười cong cả mắt:

“Dĩ nhiên rồi, đất càng khô, dưa càng ngọt mà.”

Lúc ấy, Hàn Dung liền chạy ra khỏi phòng, như chim én lao đến ôm chặt lấy chân La Vân Khỉ.

Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nói:

“Tẩu tẩu, tẩu về rồi, Dung Dung nhớ tẩu lắm đó!”

Mấy hôm nay, La Vân Khỉ bận rộn đi tìm người dán yết thị, chẳng thể mang Hàn Dung theo, nàng cùng Hàn Diệp ở nhà, buồn chán không thôi. Nay vừa thấy La Vân Khỉ về, liền mừng rỡ như mở cờ trong bụng.

La Vân Khỉ đưa tay ôm lấy nàng, còn nhéo nhẹ một cái lên đôi má tròn trĩnh.

“Tẩu tẩu cũng nhớ Dung Dung lắm, ngày mai sẽ đưa muội đến tửu đ**m.”

Hàn Diệp vội nói:

“Dung Dung, mau xuống nào, tẩu tẩu đã mệt cả ngày rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hàn Dung nghe xong, liền ngoan ngoãn nhảy xuống.

La Vân Khỉ mỉm cười:

“Không sao đâu, tẩu không mệt. Tối nay muốn ăn gì, tẩu sẽ nấu cho.”

Hàn Dung vui mừng hớn hở, giơ tay nhỏ nói lớn:

“Muội muốn ăn mã lạt thang! Tẩu tẩu làm được không?”

La Vân Khỉ không khỏi thầm cảm khái—không ngờ món “mã lạt thang” này lại được hoan nghênh đến thế ở thời cổ đại. Chỉ tiếc mỗi ngày siêu thị chỉ cho mười gói gia vị, nếu mở tiệm e rằng chẳng đủ dùng. Giá như Hàn Diệp có thể tăng hảo cảm với nàng, biết đâu siêu thị được nâng cấp, vật phẩm cũng sẽ nhiều hơn?

“Đương nhiên là được.”

Nàng vừa đáp, vừa liếc mắt nhìn về phía Hàn Diệp.

Hàn Diệp cũng đang ngắm nàng, ánh mắt sáng như sao, trong đôi mắt dài hẹp kia thấp thoáng ý cười khiến người đắm say.

La Vân Khỉ mím môi—chỉ cười thôi thì ích gì, sao hảo cảm chẳng chịu tăng thêm chút nào?

Nếu nàng bày một quán nhỏ trước tiệm, bán mã lạt thang, e rằng tiền sẽ như nước chảy vào túi.

Lẽ nào... phải lấy thân báo đáp?

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Nghĩ đến đêm loạn tình khi trước, mặt nàng bỗng đỏ rực như hoa đào tháng ba.

Hàn Diệp không khỏi chau mày—hôm nay tiểu thê tử làm sao vậy? Khi thì vui, lúc lại ngẩn ngơ, mặt đỏ như ráng chiều, là bị nắng gắt, hay là nhiễm bệnh rồi?

Hắn bước tới gần, đưa tay sờ trán nàng.

“Nương tử, nàng không khỏe sao?”

La Vân Khỉ bị dọa đến giật mình, vội vàng lui một bước.

“Không... không sao.” Nói đoạn liền xoay người chạy thẳng vào trong phòng.

Hàn Diệp toan đuổi theo, chợt thấy ngoài sân có người bước vào—chính là Lưu Thành Vũ.

“Hàn đại ca, đại tỷ, ta tới thăm hai người đây!”

Lưu Thành Vũ trên lưng vác hai bó củi lớn, người còn chưa vào đến cửa, tiếng đã vang rền cả xóm.

Dạo gần đây, Lưu Thành Vũ thay đổi không ít—giọng nói lớn hơn, tiếng nói cũng thêm phần chất phác.

La Vân Khỉ vội ra đón, trách yêu:

“Ngươi chỉ đến chơi thôi là được rồi, cần chi phải vác thứ nặng thế?”

“Không sao, hôm nay ta chặt được nhiều.”

Lưu Thành Vũ cười hiền lành, đem củi chuyển ra sau viện.

La Vân Khỉ lập tức vào trong rót cho hắn một chén nước mát. Hắn cầm lấy uống ừng ực mấy ngụm, rồi ngồi xuống tảng đá trước cửa nghỉ chân.

Thở hắt một hơi, hắn thấp giọng nói:

“Hình như... có người thấy Tường Vi muội muội rồi đấy.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 189



La Vân Khỉ sắc mặt đại biến, vội vàng hỏi:

“Ở nơi nào vậy?”

Lưu Thành Vũ lắc đầu:

“Không rõ lắm, chỉ nghe người ta nói thấy muội ấy rời khỏi trấn, thân mặc váy màu xanh lục.”

“A!”

Tạ Tường Vi xưa nay chẳng ưa mặc váy, chiếc váy xanh duy nhất chính là do La Vân Khỉ mua cho nàng…

Vừa nghĩ đến việc Tường Vi cô đơn một mình, chẳng rõ đi về phương nào, La Vân Khỉ lập tức hoa mắt chóng mặt, suýt nữa ngã nhào.

Hàn Diệp nhanh tay đỡ lấy nàng, gọi Hàn Dung mang ghế ra cho nàng ngồi.

Hắn dịu giọng trấn an:

“Nương tử chớ lo, nếu Tường Vi thực sự không còn nơi nào để đi, hẳn sẽ quay về tìm chúng ta. Nàng ấy đã rời trấn, tất có chủ ý riêng.”

Lưu Thành Vũ thấy La Vân Khỉ lo lắng cho Tạ Tường Vi như thế, trong lòng không khỏi cảm động.

Từ sau khi kết nghĩa, vẫn là La Vân Khỉ chăm lo cho hai người họ như tỷ tỷ ruột thịt. Nay ba người thành hai, nghĩ đến đây, trong lòng hắn cũng cảm thấy trống trải khó tả.

“Đại tỷ, ta muốn uống chút rượu.”

“Được, tỷ đi mua ngay.”

La Vân Khỉ không chút do dự, chẳng mấy chốc đã xách về một vò rượu.

Gần đây tâm trạng nàng vốn u uất, cũng cần có dịp phát tiết một phen.

Đêm đó, nàng nấu một nồi mã lạt thang, lại làm thêm mấy món ăn nhỏ, ba người ngồi trong viện cùng nhau uống rượu.

La Vân Khỉ vốn không biết uống rượu, ở hiện đại cũng chưa từng uống. Một ngụm vào bụng, cay đến nỗi nàng phải nhăn mặt.

Hàn Diệp vội vàng đưa nước, khẽ trách:

“Không uống được thì đừng cố, để ta bồi Thành Vũ là được. Nàng đã vất vả cả ngày rồi, nên nghỉ sớm đi.”

La Vân Khỉ lắc đầu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Không sao, thiếp muốn uống.”

Nói rồi, nàng liền cầm chén rượu, ngửa cổ uống cạn.

Chớp mắt nàng xuyên đến đây đã nửa năm, bao nhiêu chuyện đã xảy ra, ngoài việc mở được siêu thị ra thì chẳng có mấy điều thuận lợi. Quan phủ cũng nhiều lần lui tới, nay thêm việc Tường Vi mất tích, trong lòng càng thêm buồn bực.

Hàn Diệp biết nàng không vui, đành để nàng tùy ý.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Mới ba chén đã khiến La Vân Khỉ say mèm. Hàn Diệp muốn dìu nàng vào phòng, nhưng nàng nhất quyết không chịu, lại cố uống thêm mấy chén, đến cuối cùng thì hoàn toàn mơ hồ, nói gì cũng chẳng nhớ nổi.

Lưu Thành Vũ tửu lượng cũng chẳng hơn ai, say còn hơn cả La Vân Khỉ, chưa ăn được mấy miếng đã chui xuống gầm bàn ngủ mất.

Hàn Diệp bất đắc dĩ, vác Lưu Thành Vũ sang phòng khách mà Ngô A Hương từng ở, còn La Vân Khỉ thì đưa vào phòng của mình. Sau đó lại thu dọn bát đũa, rồi sắc một bình trà giải rượu thật đậm cho nàng.

“Nương tử, dậy uống chút trà đi.”

Hàn Diệp nâng nàng dậy, lại bị La Vân Khỉ đẩy ra.

Hai má nàng ửng hồng, miệng nhỏ phả ra mùi rượu thoang thoảng:

“Phiền c.h.ế.t đi, thiếp muốn ngủ.”

Hàn Diệp kiên nhẫn đỡ nàng dậy lần nữa, dịu giọng khuyên:

“Uống chút trà rồi ngủ, bằng không sáng mai dạ dày sẽ khó chịu.”

“Không uống!”

La Vân Khỉ lại đẩy hắn ra, ôm lấy gối lăn sang một bên.

Từ khi xuyên đến đây, nàng luôn gắng gượng làm trụ cột trong nhà, lo nghĩ hết chuyện này đến chuyện kia. Chỉ khi say rượu, nàng mới thực sự trở về làm một cô gái nhỏ có thể nũng nịu, hờn dỗi như thuở ban đầu.

Nhìn nàng cưỡi gối như cưỡi ngựa, Hàn Diệp đành buông chén trà xuống, kéo chiếc gối lại đặt dưới cổ nàng.

La Vân Khỉ lại đẩy gối ra, chui đầu vào lòng hắn. Đôi mắt ngập ngừng hé mở, mơ màng hỏi:

“Hàn Diệp… thiếp còn có thể bên cạnh chàng bao lâu nữa?”

“Cả một đời.”

Hàn Diệp nắm lấy tay nàng, khẽ v**t v* đầy thương yêu.
 
Back
Top Bottom