Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 220



La Vân Khỉ trong lòng thầm lấy làm lạ, thì ra Hàn Diệp còn có thân thích, nhưng vì sao trước giờ chưa từng nghe chàng nhắc tới?

Thấy hai phu thê Tào gia còn đứng ngoài cửa, nàng vội mời vào trong.

“Tào tẩu tử, mau dẫn đại ca vào trong nghỉ chân, ta đi bổ dưa hấu cho mọi người.”

La Vân Khỉ đưa khách vào sân rồi lập tức ra sau vườn hái một quả dưa hấu to, thoăn thoắt vài nhát d.a.o đã bổ thành mấy miếng, đựng trong thau sắt mang ra sân.

Người phụ nữ kia giờ đã nín khóc, kéo theo đứa bé đứng một bên nhìn La Vân Khỉ.

“Vị này chắc là cháu dâu của ta rồi nhỉ? Hàn Diệp, sao con không giới thiệu cho nhị di nương một tiếng?”

Hàn Diệp vội kéo tay La Vân Khỉ, hướng về phụ nhân kia khẽ cúi mình rồi nói:

“Nương tử, đây là nhị muội của mẫu thân ta, gọi là nhị di nương. Còn đây là tiểu muội Tô Ly Nhi, không ngờ nó lớn thế này rồi.”

La Vân Khỉ vội bước tới hành lễ chào hỏi, rồi chia dưa hấu mời mọi người cùng ăn.

Trò chuyện một hồi mới hay, nhị di nương của Hàn Diệp tên là Vương Thúy Châu, nhà ở tận làng Ngọc Hưng cách đây mấy trăm dặm. Tháng trước gặp nạn hồng thủy, mùa màng thất bát, lúa thóc chìm trong nước, chưa kịp khô ráo lại gặp tai họa châu chấu, ruộng đồng bị phá sạch. Phu quân nàng định ra sông bắt cá về cải thiện bữa ăn cho mẫu tử nàng, chẳng ngờ trượt chân rơi xuống nước mà mất mạng. Mẫu tử nàng không còn kế sinh nhai, bất đắc dĩ mới tìm đến Hàn Diệp cầu thân.

Tìm đến thôn mới hay Hàn Diệp đã dời nhà đi nơi khác, liền ghé hỏi thăm phu thê nhà Tào. Phu thê họ Tào vốn lương thiện, chẳng quản trời tối đường xa, dẫn mẫu tử nàng tới tận nơi.

Hàn Diệp vội vàng thi lễ cảm tạ hai phu thê Tào gia đã đưa người tới. Tào tẩu tử luôn miệng nói không có gì, rồi quay sang hỏi La Vân Khỉ rằng giống dưa hấu kia nàng trồng thế nào.

La Vân Khỉ biết Tào tẩu tử vốn không phải người xấu, chỉ là tham chút lợi nhỏ, bèn lưu lại ít hạt dưa, lại cẩn thận chỉ dạy cách gieo trồng. Tào tẩu tử cảm động không thôi, liên tục tạ ơn.

Lúc ấy, Hàn Dung từ trong phòng bước ra, Hàn Diệp bèn kéo muội đệ ra giới thiệu với Vương Thúy Châu và Tô Ly Nhi. Hàn Dung ánh mắt tò mò nhìn hai người, đoạn hớn hở khoe:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nhị di nương, người có biết không? Hôm nay đại ca thi đỗ cử nhân rồi đó!”

Mọi người nghe vậy đều sững sờ, đồng loạt đứng dậy.

Vương Thúy Châu càng thêm kích động, nắm c.h.ặ.t t.a.y Hàn Diệp mà nói:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Diệp nhi, thực là thật không?”

Hàn Diệp khẽ gật đầu, thản nhiên đáp:

“Chỉ là may mắn mà thôi.”

Vương Thúy Châu lập tức ôm chặt lấy Hàn Diệp, nghẹn ngào nói:

“Thật là ông trời có mắt! Con vậy mà cũng đậu công danh rồi… Đại tỷ nơi cửu tuyền nếu biết được, chắc cũng an lòng mà nhắm mắt rồi…”

Phu thê Tào gia cũng lộ vẻ câu nệ. Ở cái thời này, cử nhân chính là bậc có thân phận, vào nha môn huyện cũng chẳng cần quỳ. Phu thê họ vốn chỉ là bạch đinh quê mùa, đột nhiên chẳng dám ngồi lâu, chúc vài câu mừng rồi vội cáo từ ra về.

La Vân Khỉ tiễn rất xa mới quay vào trong viện. Thấy mẫu tử Vương thị mệt rã rời, nàng vội thu xếp chỗ ở. Chỗ Lý Hương trọ vẫn còn sạch sẽ, nàng lại về phòng chính lấy thêm một chiếc chăn, lo liệu xong xuôi thì trời cũng đã khuya lắm rồi.

Hàn Diệp tựa hồ tâm sự nặng nề, nói mấy câu với La Vân Khỉ rồi cũng về phòng nghỉ.

La Vân Khỉ trở lại phòng chính, mãi vẫn chưa chợp mắt.

Dù cổ nhân liên lạc bất tiện, nhưng đến hơn mười năm không tin tức, thật có phần kỳ lạ. Nghe Hàn Diệp kể, lần cuối cùng gặp vị nhị di nương ấy, hắn mới mười ba mười bốn tuổi. Vả lại, nàng cũng biết rõ song thân Hàn Diệp đều đã khuất núi, một đứa trẻ lớn chưa nên người còn phải chăm em dại, nàng ta làm cô cô sao chẳng hề đoái hoài?

Hơn nữa, nàng ta đến nương nhờ, chẳng biết sẽ ở lại bao lâu đây?
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 221



Suốt đêm suy nghĩ miên man, mãi đến khi mặt trời bắt đầu mọc, La Vân Khỉ mới mơ màng thiếp đi.

Vừa nhắm mắt chưa bao lâu, chợt nghe tiếng bát đũa nồi niêu va chạm loảng xoảng.

“Đây là đạo làm dâu gì chứ? Nam nhân còn dậy rồi, nàng dâu lại còn nằm dài ra ngủ, ra cái thể thống gì! Hàn Diệp nhà chúng ta là cử nhân đó, tương lai là làm đại quan, sao lại không biết hầu hạ cho tốt?”

Trong cơn mơ màng, La Vân Khỉ nghe có người đang oang oang, cứ tưởng là nằm mộng, lại tiếp tục ngủ say. Đang yên giấc, chợt cảm thấy một trận lạnh lẽo ập đến, nàng giật mình tỉnh dậy, thì ra là bị người ta giật mất chăn.

Nàng bật dậy, liền trông thấy Vương Thúy Châu đang giận dữ lườm lườm.

Hôm nay trời nắng ráo, ánh sáng cũng tỏ hơn hôm qua. Nhìn kỹ thì thấy Vương Thúy Châu có gương mặt xương xẩu, lông mày nhướng cao, tuy chưa đến nỗi khó coi nhưng cả gương mặt toát lên vẻ hung hãn.

Bà ta chống tay hông, phun nước miếng nói:

“Ngươi xem giờ là giờ gì rồi mà còn nằm ngủ được!”

La Vân Khỉ khựng lại một chút, nhưng vì nể mặt Hàn Diệp nên nàng nén giận xuống.

“Thì ra là Nhị di nương, ta dậy ngay đây.”

Nàng miễn cưỡng cười một cái, mặc áo váy vào. Đang thay y phục thì Hàn Diệp bước vào.

Hắn chau mày liếc nhìn Vương Thúy Châu, giọng trầm xuống:

“Nhị di nương, nội tử của ta ngày ngày bận rộn, thân thể mỏi mệt, về sau sáng sớm không cần gọi nàng dậy nữa.”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Vương Thúy Châu liền dựng mày, chống nạnh nói:

“Thế sao được! Về sau ngươi làm quan, trong nhà ắt có thêm thiếp thất. Nếu ai nấy đều vô phép vô tắc như thế, chẳng phải là rối tung cả lên sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mới ngày đầu đã muốn thay nàng nắm quyền, thật đúng là ăn no rỗi việc.

Trong lòng La Vân Khỉ đã mắng không biết bao nhiêu câu, nhưng ngoài mặt vẫn cố nhẫn nhịn, dù sao bà ta cũng là thân thích ruột thịt của Hàn Diệp, mà có lớn tiếng đôi co thì người ngoài nhìn vào cũng chẳng hay.

“Tất cả là lỗi của con dâu, từ mai sẽ dậy sớm nấu cơm.”

Nàng cười cười nói một câu rồi xoay người bước về phía bếp.

Vương Thúy Châu lại đưa tay chặn lại.

“Hồi trước Hàn Diệp còn nhỏ dại, việc gì cũng chiều theo ngươi. Giờ trong nhà đã có trưởng bối, thì phải lập quy củ! Cơm sáng phải có cháo, có món ăn kèm. Cơm chiều phải có bốn món một canh, làm cho tử tế vào! Đừng để đến khi Hàn Diệp vào kinh, bị người ta chê cười.”

La Vân Khỉ thật sự không thể nhịn thêm được nữa. Chê nàng dậy muộn thì thôi, đến việc ăn gì mà cũng muốn quản, bà ta tưởng bà là ai chứ?

“Nhị di nương nghĩ cũng hay, nhưng tiếc là cháu của người còn chưa làm quan, trong nhà bạc tiền có hạn, chúng ta chỉ là dân thường, thật lòng mà nói thì bốn món một canh ăn không nổi. Nhưng nếu Nhị di nương chịu đóng tiền cơm, thì muốn làm tám món cũng được.”

Vương Thúy Châu ngẩn người, lúc này mới nhớ ra Hàn Dung có nói Hàn Diệp mới đỗ cử nhân ngày hôm qua. Sắc mặt bà ta ửng đỏ, vội chống chế:

“Thôi thì thức ăn có thể giản lược, nhưng quy củ không thể bỏ. Nhất là, ngươi không thể dậy muộn hơn trượng phu. Nếu để ta thấy ngươi ngủ nướng thêm lần nữa...”

La Vân Khỉ ngẩng mặt, giọng cũng lạnh đi mấy phần.

“Bà định làm gì? Chẳng lẽ muốn thay Hàn Diệp viết hưu thư cho ta sao?”

“Phu nhân...”

Hàn Diệp khẽ gọi một tiếng, rồi nhìn thẳng về phía Vương Thúy Châu.

“Nhị di nương, chuyện trong nhà ta xưa nay đều do phu nhân làm chủ. Nếu người muốn ở lại lâu dài, thì không cần phải bận tâm mấy chuyện lặt vặt này. Nếu không nhờ phu nhân tảo tần lo toan, đã không có Hàn Diệp hôm nay. Mong Nhị di nương nể mặt ta, đừng trách phu nhân nữa.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 222



Những lời Hàn Diệp nói rõ ràng dứt khoát, khiến Vương Thúy Châu không khỏi giận mà bất lực, trừng mắt nhìn hắn, hận không thể rèn sắt thành thép.

“Hàn Diệp, di nương biết ngươi thương thê tử, nhưng cũng không thể không có quy củ. Ngươi thử xem, có nhà ai mà nàng dâu lại ngủ tới tận giờ này chưa?”

“Đủ rồi.” Hàn Diệp khẽ nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống. “Nhà chúng ta từ trước đến nay không có quy củ này, nước sạch ta đã chuẩn bị xong rồi, Nhị di nương, mau dẫn tiểu thư đi rửa mặt đi.”

Vương Thúy Châu thấy không thể thuyết phục được Hàn Diệp, liền tức giận dậm chân, xoay người bước ra ngoài.

Sau khi Vương Thúy Châu đi, Hàn Diệp lập tức cúi đầu, giọng khẽ nói: “Phu nhân, để nàng phải chịu thiệt thòi rồi.”

La Vân Khỉ là người rất ghét người khác lên mặt dạy đời, vốn định mắng vài câu, nhưng thấy Hàn Diệp nói như vậy, nàng lại không tiện nói thêm gì nữa.

“Không sao, đều là người một nhà, thiếp không để trong lòng đâu.”

Hàn Diệp ánh mắt ôn hòa, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì tốt, nếu trong lòng nàng không vui, cứ nói ra, tin rằng Nhị di nương cũng chẳng ở lâu đâu, sẽ nhanh chóng trở về thôi.”

La Vân Khỉ gật đầu, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, nhưng trong lòng nàng đối với lời Hàn Diệp chẳng mấy quan tâm. Nhìn bộ dáng của bà ta, nàng biết Vương Thúy Châu rất có thể không đi đâu.

Vì dù sao người đã chết, đất đai cũng mất, bà ta quay lại cũng chẳng có gì đáng trông chờ.

Chuyện di nương về ở với cháu trai cũng không phải là điều gì quá lạ, La Vân Khỉ cũng không phải người nhiều chuyện, nhưng vấn đề là Vương Thúy Châu quá coi trọng bản thân mình.

Nếu trước kia còn có Tạ Tường Vi để nàng có thể tỉ tê, thì giờ đây trong lòng nàng đầy phiền muộn, lại chẳng có ai để trò chuyện.

Ăn qua loa một bữa sáng, La Vân Khỉ liền ra cửa đi đến tiệm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngay khi nàng bước ra ngoài, Vương Thúy Châu liền dẫn theo Tô Lê Nhi vào phòng Hàn Diệp.

“Ngươi dại dột quá, sao có thể để thê tử trèo lên đầu ngươi như vậy?”

Hàn Diệp nhíu mày, vẻ mặt đã có chút khó chịu.

“Nhị di nương nếu muốn ở lại đây yên ổn, thì đừng can thiệp vào chuyện nhà chúng ta. La Vân Khỉ có ân sâu với ta, ta sẽ không để nàng phải chịu bất kỳ quy củ nào.”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Vương Thúy Châu mặt lập tức có chút biến sắc.

“Hàn Diệp, ngươi có phải vì ta không quản chuyện của ba anh em nhà ngươi mà giận ta không? Nhị di nương cũng là không còn cách nào, trong nhà mùa màng không tốt, lại gặp phải hạn hán mấy năm, ta thực sự chẳng còn lấy một đồng tiền nào.”

Vương Thúy Châu nói vài câu rồi nức nở khóc.

Nhìn gương mặt có chút giống mẫu thân mình, Hàn Diệp trong lòng không khỏi thấy xót xa.

“Nhị di nương nghĩ quá nhiều rồi, ta không có ý đó. Ta chỉ mong di nương đừng làm khó phu nhân nữa, nàng tính tình nóng nảy, nếu làm lớn chuyện, mặt mũi của mọi người đều chẳng đẹp.”

Vương Thúy Châu cười khẩy một tiếng nói: “Nhà các ngươi thì lúc nào cũng vậy, thật thà quá, nàng ta chỉ là nữ tử, có tài cán gì đâu, ngươi rõ ràng là bị nàng dọa sợ rồi. Bây giờ ngươi đã là cử nhân, muốn chọn nữ tử nào không được, sao còn phải để nàng ta trói buộc như vậy?”

“Nhị di nương…”

Thấy Vương Thúy Châu nói càng lúc càng quá quắt, Hàn Diệp lạnh lùng nhìn bà ta.

Vương Thúy Châu cũng xem như có chút mắt sắc, lập tức cười một tiếng rồi nói: “Ta biết con là thương Nhị di nương, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, thân cận m.á.u mủ, à, nhớ lúc phụ tử còn sống có nói, nếu con đỗ đạt, sẽ cưới Lê Nhi, con còn nhớ lời hứa ấy không?”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 223



“Nhị di nương, ta đã hứa với thê tử sẽ không lấy thiếp. Nếu không có nàng chăm sóc ta và hai đệ muội, Hàn Diệp ta hôm nay cũng không có được như vậy. Xin nhị di nương đừng nhắc lại chuyện này nữa.”

Thấy sắc mặt Hàn Diệp không vui, Vương Thúy Châu lại khẽ cười một tiếng.

“Ngươi có phải đọc sách đọc đến ngớ ngẩn rồi không? Sao chuyện gì cũng liên quan đến thê tử ngươi, hiện nay ngươi đã có công danh rồi, các quan chức trong Thiên Long Quốc này ai mà không có tam thê tứ thiếp, chuyện này bình thường lắm. Hơn nữa, cái này không phải ta nói bừa, mà là phụ thân con nói với ta, ngươi còn nhớ không?”

Biết được rằng La Vân Khỉ cũng xuất thân từ nông gia, Vương Thúy Châu càng thêm tự tin, nghĩ rằng một người có công danh như vậy, nhất định phải giữ lấy.

Hàn Diệp lạnh nhạt nói: “Đó chỉ là lời say rượu của phụ thân ta, không đáng để tính, nếu nhị di nương muốn ở lại đây, thì xin đừng nhắc lại chuyện này nữa.”

Tô Ly Nhi từ ngoài bước vào, nhìn thoáng qua Hàn Diệp rồi kéo tay áo Vương Thúy Châu.

“Mẫu thân, mẫu thân đừng làm phiền biểu ca nữa.”

Vương Thúy Châu liếc nhìn nàng một cái, rồi nói: “Đúng là không nên nói lúc này, nhưng lời nói này ngươi nhất định phải ghi nhớ trong lòng. Dù có phải là lời say rượu đi nữa, thì song thân nói chính là lời mai mối.”

Nói xong, Vương Thúy Châu lại lải nhải một hồi rồi quay trở lại phòng, Tô Ly Nhi theo sau, thấp giọng nói: “Mẫu thân, chúng ta mới đến không lâu, sao mẫu thân cứ nói những lời khó nghe như vậy?”

Vương Thúy Châu nhìn nhi nữ, khuôn mặt thanh tú, thân hình quyến rũ, bà ta càng thấy mình không thể bỏ qua cơ hội này, nghĩ rằng nếu để Hàn Diệp và nàng tiếp xúc lâu hơn, nhất định hắn sẽ động lòng.

“Ngươi phải biết nhìn người, không có gì thì cứ qua biểu ca mà chơi đi, nhìn biểu ca thế nào, vừa đẹp trai lại cao lớn, còn có công danh, dù sau này không thi nữa, cũng có thể làm quan nhỏ, dù sao cũng là ăn lộc vua.”

Tô Ly Nhi cúi đầu, hai má đỏ lên.

Biểu ca của nàng quả thực là một người tuấn tú, từ lúc nhỏ đến này, chưa từng gặp ai hơn hắn. Nếu nàng có thể gả cho hắn, có lẽ cũng sẽ có chỗ dựa vững chắc.

Nhưng nàng chỉ đáp: “Mẫu thân, mẫu thân đừng nói nữa, để biểu ca nghe thấy thì không hay.”

Câu nói này của nhi nữ khiến Vương Thúy Châu hiểu rõ, liền vỗ nhẹ vào tai nàng, cười nói: “Không nói thì không nói, dù sao chúng ta cũng không phải ở đây một ngày hai ngày, chuyện này có thành hay không, phải xem ngươi làm thế nào.”

Mẫu tử họ lại lải nhải thêm một lúc, rồi Tô Ly Nhi ra ngoài quét dọn sân, Hàn Diệp đang ngồi trong phòng đọc sách, muốn bảo nàng đừng bận rộn nữa, nhưng vừa nghĩ đến lời của nhị di nương, hắn đành giả vờ không thấy.

Tô Ly Nhi liếc nhìn vào trong phòng mấy lần, nhưng không thấy có gì thú vị, đành quay về phòng sau khi quét xong sân.

------------------

Tại cửa hàng.

Hôm nay, La Vân Khỉ cũng cảm thấy bất an, tâm trạng rất khó chịu.

Cuộc sống vốn dĩ đang tốt đẹp, cuối cùng cũng có hy vọng, nhưng không ngờ lại xuất hiện một nhị di nương, vừa mới vào cửa đã gây phiền phức, làm đủ mọi chuyện khiến nàng tức đến phát điên, lại còn yêu cầu nàng làm đủ thứ việc, thực sự làm nàng bực mình. Nếu không phải vì Hàn Diệp, La Vân Khỉ đã sớm nổi giận rồi.

Nhưng sự tức giận này bị dồn nén trong lòng thật khó chịu, La Vân Khỉ không ngừng nghĩ đến và càng cảm thấy khó chịu. May mắn không lâu sau, khách hàng lần lượt đến, nàng mới cảm thấy bớt bực bội.

Mỗi ngày, khi bán hết đồ, La Vân Khỉ sẽ về nhà, nhưng hôm nay nàng không muốn về chút nào, ngồi lại cho đến gần tối mới lững thững rời khỏi cửa hàng.

Đang chuẩn bị đóng cửa, bỗng nghe có người gọi: “La cô nương.”

La Vân Khỉ quay lại, lập tức nhìn thấy Phương Lộc Chi mặc bộ trường bào tím.

Từ lần gặp nhau cách đây bảy tám ngày, Phương Lộc Chi dường như có sự thay đổi, hành động cũng có phần quý phái hơn.

“Phương công tử, nghe nói ngài đã đỗ Á Nguyên, ta còn chưa đến chúc mừng ngài.”

Phương Lộc Chi cười nhẹ: “Biết nàng bận, nên ta tự đến nhận lời chúc mừng của nàng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

La Vân Khỉ vội vàng cúi người chúc mừng: “Vậy dân phụ xin chính thức chúc mừng Phương công tử. Đây là một chuyện vui lớn, chắc chắn gia đình sẽ có người đến chúc mừng. Nếu Phương công tử có món ăn gì muốn, cứ việc nói.”

Phương Lộc Chi lắc đầu cười nói: “La cô nương nấu ăn chỉ có nàng mới làm ra hương vị tuyệt vời, đem về cho đầu bếp cũng là lãng phí.”

La Vân Khỉ không khỏi bật cười, đôi mắt cong cong như một vầng trăng khuyết, thật đẹp.

“Phương công tử quá rồi.”

Phương Lộc Chi nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, nhưng lại sợ bị La Vân Khỉ phát hiện, vội vàng quay mặt đi, rồi lại nói: “Không phải, ta chỉ nói sự thật. Nếu La cô nương rảnh, làm cho ta một bữa lẩu cay, ta sẽ vô cùng cảm kích.”

La Vân Khỉ vui vẻ đồng ý.

“Cái này không vấn đề gì.”

Hiện nay, siêu thị đã được nâng cấp, không chỉ có món lẩu cay, nàng cũng đã có thêm gia vị, tiếc là có nhiều thứ vẫn thiếu một chút, siêu thị của nàng hiện giờ vẫn chưa có thịt bò hay thịt cừu, muốn ăn lẩu hay xiên thịt thì e rằng phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa.

Phương Lộc Chi thực sự rất thích món lẩu cay, thấy La Vân Khỉ đồng ý, lập tức mừng rỡ cười nói: “Vậy thì đã định như vậy.”

“Được rồi.”

La Vân Khỉ khóa cửa lại, rồi hỏi: “Phương công tử sao giờ này còn đi dạo, tiểu tư của ngài đâu, sao không đi cùng?”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Phương Lộc Chi cười khổ một tiếng nói: “Nhà có khách, là một người thân rất khó đối phó, khó khăn lắm mới có thời gian, liền vội vàng chạy đến thăm La cô nương.”

La Vân Khỉ trong lòng thầm nghĩ, “Ồ, không phải là họ hàng ngửi thấy mùi người có công danh sao, quả là trùng hợp.”

Vừa nghĩ vậy, liền nghe một giọng trong trẻo gọi to: “Biểu ca, sao ra ngoài mà không báo cho ta một tiếng?”

Theo hướng âm thanh, La Vân Khỉ ngay lập tức nhìn thấy một thiếu nữ mặc bộ lụa vàng, thiếu nữ khoảng mười bảy mười tám tuổi, độ tuổi tương tự như Tô Ly Nhi, dung mạo xinh đẹp, thanh thoát và có phần tươi tắn hơn Quan Tuyết Yên, cũng mang một chút khí chất cao quý hơn La Vân Khỉ.

Trong lúc quan sát, thiếu nữ đã nhanh chóng chạy tới gần, liền nhìn thấy La Vân Khỉ.

Chỉ thấy người phụ nhân này mặc bộ lụa tím, thân hình thanh thoát, dáng vẻ uyển chuyển, khuôn mặt nhỏ nhắn tuy không điểm chút phấn son nhưng lại có đôi môi đỏ và răng trắng, đôi mắt đen láy, trông thật tinh anh và thanh tú, sắc đẹp của mình bỗng nhiên bị lu mờ.

Ngay lập tức, thiếu nữ kéo tay Phương Lộc Chi, làm bộ nũng nịu hỏi: “Biểu ca, người này là ai vậy?”

Phương Lộc Chi không chút ngập ngừng rút tay về, quay sang cười với La Vân Khỉ: “Đây là La cô nương, còn đây là biểu muội của ta, Hoàng Oanh Oanh.”

La Vân Khỉ cười mỉm, nhìn hai người, thấy họ khá là hợp đôi.

“Hoàng cô nương, chào ngươi, cứ gọi tên của ta là được rồi.”

Hoàng Oanh Oanh lại tò mò nhìn La Vân Khỉ một hồi, rồi cười nói: “Vẫn gọi là La cô nương đi, ngươi mở cửa hàng phải không? Không biết ngươi bán gì nhỉ?”

“Chủ yếu là rau quả các loại, nếu Hoàng cô nương có món gì thích ăn, ngày mai cứ để Phương công tử dẫn cô đến, ta sẽ mang cho cô một ít.”

“Được rồi, biểu ca, vậy chúng ta về thôi, mẫu thân còn đợi chúng ta ăn cơm.”

Hoàng Oanh Oanh nói xong liền kéo Phương Lộc Chi đi, Phương Lộc Chi vừa đi vừa ngoái đầu nhìn La Vân Khỉ, La Vân Khỉ không khỏi mỉm cười.

Biết Phương Lộc Chi đã có người, nàng cũng yên tâm.

Trước đó còn lo không biết có thể nói ra những lời đó không, liền vẫy tay với hắn, rồi quay về nhà.

Vừa đến cửa sân, liền nghe thấy tiếng của Vương Thúy Châu nói: “Bây giờ mà còn chưa về làm cơm, mấy cô nương ngày nay có phải muốn bay lên trời không?”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 224



Nghe thấy tiếng của Vương Thúy Châu, huyết khí trong người La Vân Khỉ lập tức xông thẳng l*n đ*nh đầu.

Dù ở hiện đại nàng cũng có gặp đủ loại người họ hàng, nhưng chưa từng gặp ai mặt dày vô sỉ đến mức này. Bản thân đã chạy nạn tới nhà người ta, vậy mà còn dám chỉ trỏ sai bảo, thật đúng là cho bà ta mặt mũi mà không biết điều.

Nàng giơ chân đá bật cánh cửa viện, “rầm” một tiếng vang lên.

Vương Thúy Châu đang đứng giữa sân cằn nhằn, bị tiếng động dọa đến giật mình.

La Vân Khỉ đảo mắt nhìn về phía phòng của Hàn Diệp, không thấy người, chắc là đi đón Hàn Mặc rồi. Thời cơ vừa khéo, nàng cũng nên nói rõ ràng cho xong.

Nàng bước lên một bước, sắc mặt lạnh nhạt mà nói:

“Nhị di nương lại chẳng phải không có tay, đói thì có thể tự nấu ăn. Đứng giữa sân giậm chân giận dỗi thì trên trời cũng chẳng rơi bánh xuống. Còn nữa, người ta gả cho là Hàn Diệp, chẳng phải là Vương Thúy Châu bà. Muốn bắt bẻ ta, bà còn chưa có tư cách.”

Thấy La Vân Khỉ dám mở miệng dạy dỗ mình, Vương Thúy Châu lập tức không chịu nổi, mặt đỏ bừng, cổ nghẹn lại:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Ta chưa từng thấy nàng dâu nào dám giáo huấn trưởng bối như thế! La Vân Khỉ, ngươi có ý gì? Ghét bỏ mẫu tử ta ăn chực uống nhờ hả?”

La Vân Khỉ khẽ cười khinh miệt:

“Chẳng phải là trưởng bối bà mở miệng bắt bẻ trước sao? Đừng nói với ta là ở nhà bà cũng chẳng nấu nướng gì, chỉ ngồi chờ cơm dâng đến miệng. Ta mỗi ngày phải mở cửa hàng, lo lắng lao tâm, chẳng có rảnh rỗi hầu hạ những kẻ vô dụng như các ngươi.”

Vương Thúy Châu nghe xong lập tức nhảy dựng lên, chỉ tay vào mặt nàng mà mắng:

“Đừng lấy chuyện mở cửa hàng ra nói miết! Dù ngươi có mở ngự thiện phòng đi nữa thì cũng phải về nấu cơm! Ta là nhị di nương ruột của Hàn Diệp, thế nào mà lại bị xem là kẻ vô dụng?”

La Vân Khỉ bật cười, ánh mắt tràn đầy khinh miệt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Bà không nhắc ta còn quên. Vậy xin hỏi nhị di nương ruột, khi cháu bà sắp không có gì bỏ bụng, bà ở đâu? Có từng cho nó một bữa cơm chưa? Khi hai đứa nhỏ đói khóc đến rách họng, bà đang ở phương trời nào? Giờ hắn có công danh thì bà mới lò dò xuất hiện, định vơ lấy chỗ tốt sao? Trên đời làm gì có chuyện tiện nghi đến thế?”

Lời vừa dứt, thanh âm của Vương Thúy Châu cũng nhỏ lại vài phần:

“Nhà ta ở xa, ta sao biết Hàn Diệp ra sao chứ? Với lại, ta cũng chẳng dư dả gì…”

La Vân Khỉ hừ lạnh:

“Thế là rõ rồi. Bà chẳng từng quan tâm tới chúng ta, vậy dựa vào đâu mà đòi chúng ta phải cung phụng bà? Nuôi ăn nuôi uống là ân tình, không nuôi là đạo lý. Muốn ở lại đây cho yên ổn thì phải theo quy củ của nhà này.”

“Tiện phụ ngươi, lại dám bắt ta theo quy củ? Ngươi là cái thứ gì mà dám đặt luật với ta!”

Vương Thúy Châu hoàn toàn bùng nổ, vung tay định tát La Vân Khỉ.

Tô Ly Nhi vội ôm lấy mẫu thân mình, liên tục khuyên nhủ:

“Tẩu tử đừng giận, mẫu thân ta tính khí vậy thôi, miệng nhanh lòng chậm, không có ý gì đâu. Tẩu vào nhà đi!”

Nói rồi liền kéo Vương Thúy Châu vào trong, cánh cửa đóng “rầm” lại. La Vân Khỉ nghiến chặt răng, hận không thể lập tức đuổi cả hai mẫu tử ra khỏi cửa nếu không phải vì có chút thân thích với Hàn Diệp.

Ngoài viện, Hàn Diệp đang bế Hàn Dung một tay, dắt Hàn Mặc một tay, lặng lẽ đứng sát vách tường.

Đợi đến khi trong sân không còn tiếng động, Hàn Mặc mới nói:

“Ca, nhị di nương quá đáng quá rồi. Bà ấy dựa vào cái gì mà nói tẩu tử như thế?”

Hàn Dung cũng thì thào nhỏ giọng:

“Ca chẳng phải đã từng mượn bạc của nhị di nương sao? Bà ấy chẳng lo gì đến chúng ta, sao chúng ta phải lo cho bà ấy?
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 225



Hàn Diệp nào không rõ? Nhưng thân tình khó dứt, nhất là khi vị nhị di nương kia có dung mạo rất giống mẫu thân hắn. Chỉ là nếu bà ta cứ tiếp tục như vậy, thì quả thật quá phận rồi.

Cho nên vừa nãy hắn mới không bước vào.

Ở bên La Vân Khỉ nửa năm, hắn cũng hiểu rõ tính tình nàng.

Chưa từng oan uổng người tốt, cũng chưa từng dung túng kẻ xấu.

Tựa như Tạ Tường Vi và Lý Nhị Nương, chính là hai đối lập sống động.

Nhị di nương quá đáng đến thế, nếu không để nàng phát tiết, e là trong lòng khó yên.

Đợi đến khi trong nhà vang lên tiếng xoong nồi lách cách, Hàn Diệp mới dẫn hai đứa nhỏ bước vào viện.

“Phu quân, chàng về rồi.”

La Vân Khỉ xoay người lại, nở nụ cười tươi tắn.

Nhìn tiểu thê tử gắng gượng nở nụ cười, trong lòng Hàn Diệp càng thêm áy náy.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Ừ, ta về rồi. Ta nhóm lửa, nàng nấu cơm nhé.”

Hàn Diệp đặt muội muội xuống, chuẩn bị lấy củi nhóm bếp, nhưng bị La Vân Khỉ chặn lại.

“Chàng cũng mệt cả ngày rồi, vào nghỉ một lát đi.”

“Ta thì có bận rộn gì đâu, cả ngày chỉ ngồi đọc sách thôi. Là nương tử mới thật sự vất vả, hết trong lại ngoài, chẳng được nhàn rỗi chút nào.”

Hàn Diệp cố tình nói lớn tiếng, quả nhiên, Vương Thúy Châu ở trong nhà đều nghe rõ từng chữ.

Bà ta tức đến nghiến răng, khẽ phì một tiếng, thấp giọng mắng:

“La Vân Khỉ kia đúng là mồ tổ bốc khói, sao lại gả được cho một nam nhân thấu tình đạt lý đến thế? Ly nhi à, nếu ngươi có thể gả cho biểu ca ngươi, sau này tất cũng sẽ được hắn thương yêu như vậy.”

Tô Ly Nhi ngồi ở bên, không hé lời, chỉ đưa mắt nhìn đông ngó tây, lòng dạ khó dò.

Thấy nhi nữ không lên tiếng, Vương Thúy Châu liền giơ tay véo mạnh vào tai nàng một cái.

“Ngươi có nghe thấy ta nói gì không hả?”

Tô Ly Nhi đau đến hít một hơi, nhỏ giọng đáp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nghe thấy rồi, nương.”

Vương Thúy Châu trừng mắt lườm nàng:

“Đã nghe rồi còn không mau ra ngoài thể hiện chút ân cần!”

Tô Ly Nhi vội vàng đứng dậy, mở cửa bước ra ngoài.

“Tẩu tử, có món nào cần rửa rau không? Để muội làm cho.”

Âm thanh rụt rè vang lên từ phía sau, chính là Tô Ly Nhi.

Đối với biểu muội của Hàn Diệp, La Vân Khỉ chẳng nói là có cảm tình, nhưng cũng không chán ghét. Chỉ cảm thấy người này này nhút nhát, bị mẫu thân đanh đá đè đầu cưỡi cổ nên chẳng dám hé lời.

Nàng mỉm cười bảo:

“Không cần đâu, tẩu làm được.”

Hàn Diệp thấy thê tử cực nhọc, bèn lên tiếng:

“Để Ly nhi giúp đi, chẳng lẽ chuyện gì cũng để một mình nàng làm? Giờ trong nhà người nhiều rồi, mọi việc nên chia ra gánh vác.”

La Vân Khỉ ngẩng đầu lên, thấy Hàn Diệp đang nhìn mình đầy lo lắng, ngọn lửa bốc lên trong lòng bỗng chốc tắt ngấm.

“Cũng phải. Vậy thì muội làm đi, tẩu đi rửa thịt.”

Nói rồi nàng đặt rổ rau xuống, xách chậu đi ra giếng sau viện múc nước.

Vương Thúy Châu ngồi trong nhà nghe thấy, tức giận đến nghiến răng. Chẳng lẽ cái họ Hàn này ai cũng sủng nịnh thê tử như vậy sao? Năm xưa phụ thân hắn cũng một mực nuông chiều đại tỷ bà. Vậy mà đến lượt bà thì sao? Lại gả cho một tên chỉ biết ăn nhậu, sớm c.h.ế.t yểu, để bà chịu cảnh góa bụa khốn khổ thế này. Nếu không, bà đâu đến nỗi lăn lóc đến mức này.

Nghĩ vậy, lại càng giận Tô Ly Nhi không nên thân. Bảo nó đi lấy lòng Hàn Diệp, thế mà nó lại chạy đi lấy lòng La Vân Khỉ. Chẳng phải chỉ rửa mấy bó rau thôi sao, chẳng lẽ cực nhọc đến thế?

Tô Ly Nhi thì vẫn lẳng lặng làm việc, tuy tuổi còn nhỏ nhưng thu dọn đâu ra đấy, tay chân lanh lẹ, gọn gàng. Nhìn nàng ít lời, ít chuyện, La Vân Khỉ cũng âm thầm sinh ra vài phần thiện cảm.

Bữa cơm hôm đó, người ngồi bàn thì tâm tư mỗi kẻ một ngả. Đến khi cơm canh được dọn lên, Vương Thúy Châu mới đong đưa từng bước, làm bộ làm tịch bước ra.

Thấy mâm sườn to đầy sắc hương vị, bà ta suýt ch** n**c miếng.

Nhưng cũng nhanh chóng bắt bẻ được chuyện.

Bà ta bèn mở miệng nói:

“Hàn Diệp sau này còn phải dự kỳ thi lớn, dọc đường sao tránh được chuyện cần bạc lo liệu. Ngươi tiêu xài xa hoa thế này, chẳng phải là muốn ngăn cản nó vào kinh ứng thí hay sao?”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 226



Dưới gầm bàn, Tô Ly Nhi liền khẽ kéo áo Vương Thúy Châu một cái.

“Mẫu thân, người có thể đừng nói nữa được không?”

Vương Thúy Châu thì làm bộ làm tịch, ỷ vào tuổi tác, luôn muốn đè đầu La Vân Khỉ một bậc, liền hất nhẹ đôi mày cong:

“Ta đây là vì nghĩ cho biểu ca của ngươi, sao lại không thể nói?”

Hàn Mặc lập tức đứng phắt dậy, gương mặt nhỏ lạnh băng:

“Việc trong nhà ta từ trước đến nay đều do tẩu tử làm chủ. Nếu không có tẩu, ca ca ta đến thi Hương cũng không đi được. Nhị di nương, ta không cho phép người nói xấu tẩu tử.”

Vương Thúy Châu lập tức tím mặt, giơ tay vặn mạnh tai Hàn Mặc một cái.

“Tiểu súc sinh, đến cả ta ngươi cũng dám cãi lời? Trong bàn còn đến lượt ngươi mở miệng sao!”

Thấy Vương Thúy Châu mặt mày dữ tợn, miệng mắng tay động, Hàn Dung sợ đến nỗi òa khóc.

La Vân Khỉ nhẫn nhịn mấy lần, nhưng cuối cùng không nhịn được nữa, đập mạnh tay lên bàn đứng dậy:

“Nhị di nương, người nếu không muốn ăn thì tự vào bếp mà làm, chớ có cản trở người khác ăn cơm.”

Tô Ly Nhi cũng lập tức đứng lên, liên tục khom người thi lễ với La Vân Khỉ:

“Tẩu tử, xin người bớt giận. Mẫu thân, người đừng nói nữa mà.”

Thấy La Vân Khỉ thật sự nổi giận, Vương Thúy Châu hừ một tiếng:

“Ta cớ gì phải tự làm, cơm dọn rồi thì tất nhiên ta phải ăn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Món hôm nay là sườn hầm, thứ này bà ta đã hơn hai năm chưa được ăn. Bảo bà ta rời bàn lúc này, bà ta còn lâu mới chịu.

La Vân Khỉ đành ngồi xuống lại, nhưng lòng vẫn bức bối.

Bình thường có món ngon gì, nàng cũng nhường hết cho Hàn Diệp và hai đứa nhỏ, chẳng dám ăn một miếng. Hôm nay tâm tình uất ức, nàng cũng chẳng nhường ai nữa, buông thả bụng dạ mà ăn một bữa thỏa thuê.

Một thau sườn lớn gần sáu cân, chỉ trong chốc lát đã sạch trơn. Vương Thúy Châu thậm chí còn đổ canh vào cơm, l.i.ế.m sạch cả đáy bát.

Nhìn bà ta ăn như lang như hổ, La Vân Khỉ chỉ thấy buồn nôn, bèn sớm lui khỏi bàn.

Tô Ly Nhi vội vàng theo sau, giúp nàng thu dọn chén đũa, vừa làm vừa không ngớt lời xin lỗi. Thấy nàng cũng coi như hiểu chuyện, La Vân Khỉ cũng không nỡ trách thêm.

Trong nguyên tác, Hàn Diệp vốn là người hiền hậu nhân từ, muốn hắn đuổi Vương Thúy Châu ra ngoài e là điều không dễ. Chỉ là trong sách không hề nhắc đến chuyện Vương Thúy Châu đến tìm Hàn Diệp, giờ bà ta lại bất ngờ xuất hiện, chẳng lẽ là do nàng thay đổi cốt truyện khiến diễn biến cũng lệch khỏi quỹ đạo?

May mà hiện tại Hàn Diệp đã đỗ Cử nhân, chứng tỏ tuyến chính vẫn không sai lệch nhiều. Điều đó cũng nói lên rằng những nhân vật không có tên trong truyện gốc, phần nhiều đều không quan trọng, nàng có đi hay ở cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn. Nếu thật sự bị ép tới mức cùng cực, cho dù có mất chút hảo cảm, nàng cũng nhất định phải đuổi ả đàn bà chua ngoa ấy đi cho bằng được.

Vừa nghĩ, La Vân Khỉ vừa dọn dẹp. Nhờ có Tô Ly Nhi hỗ trợ, tốc độ thu xếp cũng nhanh hơn nhiều, nàng lại càng thêm vài phần thiện cảm với tiểu cô nương này.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, La Vân Khỉ mỉm cười hiền hậu nói với Tô Ly Nhi:

“Trong nhà cũng không còn việc gì, không cần bận rộn nữa. Các người đi đường cũng mấy ngày rồi, chắc hẳn cũng mệt, sớm về nghỉ ngơi đi.”

Tô Ly Nhi lí nhí như mèo con đáp lại:

“Tạ ơn tẩu tử. Mong tẩu chớ chấp nhặt với mẫu thân muội, bà không hiểu lễ nghĩa, lại bị phụ thân thiếp bạc đãi, nên tính tình mới thành ra như vậy. Nếu có điều chi mạo phạm, kính xin tẩu tử đừng để bụng.”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Có một đứa bé hiểu chuyện như ngươi, tẩu đã thấy vui lòng lắm rồi. Về cũng khuyên nhủ bà ấy một chút, có ăn có uống, yên ổn mà sống chẳng tốt sao, lo toan gì những chuyện không đâu.”
 
Back
Top Bottom