Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 160



Quan Tuyết Yến mỉm cười, khẽ nói:

“Không có chuyện thì không được đến sao? Mẫu thân ta uống thuốc hôm qua, chóng mặt đã đỡ hơn nhiều, bà dặn ta tới đây cảm tạ huynh.”

Hàn Diệp điềm đạm đáp:

“Chỉ là việc nhỏ, muội và bá mẫu không cần để tâm.”

Quan Tuyết Yến đã bước vào sân, đem hộp cơm trong tay đưa cho hắn:

“Đây là canh gà ta hầm cho mẫu thân, bà cứ nằng nặc bảo ta mang một nửa tới cho huynh, bảo huynh nhất định phải ăn lúc còn nóng.”

Hàn Diệp vội ngăn lại:

“Ta đã ăn cơm rồi, muội cứ mang về đi.”

Nhưng Quan Tuyết Yến đã đặt hộp lên bàn trong sân, cười nói:

“Ăn cơm rồi thì uống thêm chút canh, có no được đâu? Đây là một mảnh tâm ý của mẫu thân, huynh mà không uống thì ta không đi đâu.”

Thấy nàng cương quyết, Hàn Diệp không còn cách nào khác, đành cầm bát lên, uống một hơi hết sạch.

Quan Tuyết Yến nhìn hắn với ánh mắt đầy thỏa mãn, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.

“Thế nào, có ngon không?”

Hàn Diệp gật đầu:

“Cũng được. Đa tạ muội và bá mẫu. Nhưng sau này xin đừng mang đồ đến nữa. Nương tử ta nấu ăn rất ngon, nhà ta cũng không thiếu thứ này.”

Lời Hàn Diệp đã nói rất rõ ràng, hắn vốn không có tâm tư gì, lại càng không muốn khiến La Vân Khỉ hiểu lầm.

Quan Tuyết Yến lại tự động bỏ qua những lời mình không muốn nghe, chỉ cười nhẹ nói:

“Dù sao cũng là đồ dư, ta và mẫu thân ăn không hết. Chỉ cần Hàn đại ca không chê là được.”

Hàn Diệp lập tức nhíu mày sâu hơn vài phần. Hắn thật muốn nói rõ ràng, nhưng lại sợ lời quá nặng sẽ tổn thương nàng, đành nói:

“Bệnh của bá mẫu dễ tái phát, muội ngàn vạn lần không nên để người một mình ở nhà. Mau quay về đi, ta còn phải học bài.”

“Được rồi, vậy ta sẽ tới thăm huynh vào ngày khác.”

Quan Tuyết Yến xách hộp cơm rời khỏi sân. Nàng vốn nghĩ rằng, vì phụ thân mình mà Hàn Diệp sẽ coi nàng như kẻ thù. Nào ngờ hôm qua nàng khóc cầu, hắn lại chịu giúp. Điều đó khiến trái tim vốn nguội lạnh của nàng, bất giác lại gợn lên vài gợn sóng.

Canh hôm nay kỳ thực là nàng cố tình giữ lại, chỉ để được gặp Hàn Diệp một lần. Nghĩ đến cảnh hắn uống canh, nàng bất giác mím môi mỉm cười.

---------------------

Phía La Vân Khỉ đã tới sạp hàng, hoàn toàn không ngờ rằng Quan Tuyết Yến bên kia lại một lần nữa nổi lòng cũ.

Nhân lúc Tạ Tường Vi chưa tới, nàng tranh thủ sắp xếp lại hàng hóa. Vì rau và thịt khó sắp cùng nhau, nên nàng tạm chưa bày ra. Nào ngờ vừa ngẩng đầu, nàng phát hiện một điều kỳ lạ.

Những cửa tiệm xưa nay vắng như chùa bà đanh, hôm nay lại đông nghịt người.

La Vân Khỉ lấy làm hiếu kỳ, bước đến gần nghe ngóng, hóa ra là đang đại hạ giá.

Liếc nhìn sang các sạp khác, cũng đều là vậy. Nàng không khỏi cau mày.

Chợ phiên này rau nhà nàng là rẻ nhất, nào ngờ hôm nay người ta bán rẻ như cho không. Chuyện này là sao?

Chẳng lẽ họ cũng giống nàng, làm ăn không vốn?

La Vân Khỉ càng nghĩ càng thấy nghi, đang định bước sang thăm dò thì bỗng thấy Lưu Thành Vũ dẫn theo Lý Thất đến.

“Các ngươi tới đây làm gì vậy?”

La Vân Khỉ liếc mắt nhìn hai người, lúc này mới phát hiện trên tay Lý Thất quấn một dải vải trắng — tỏ lòng hiếu thảo để tang.

Lưu Thành Vũ cười hiền nói:

“Hắn cứ nằng nặc đòi trả tiền cho tỷ, nên ta dẫn hắn đến đây.”

Lý Thất đã sớm lấy ra hai mươi đồng tiền, nét mặt có phần ngượng ngùng, lên tiếng:

“Đa tạ tỷ, đại tỷ.”

Lưu Thành Vũ bồi thêm lời:

“Ta cũng vừa biết số bạc hắn mượn là để lo hậu sự cho mẫu thân. Đứa nhỏ này, miệng kín như bưng.”

La Vân Khỉ không vội nhận tiền, nàng nhìn Lý Thất, giọng nói mang đầy quan tâm:

“Tiền có đủ dùng không? Đại tỷ không vội, nếu còn cần thì cứ giữ lấy dùng trước.”

Ánh mắt Lý Thất lộ rõ sự cảm kích, cố chấp nhét tiền vào tay nàng:

“Đủ rồi đại tỷ, thật sự cảm ơn tỷ.”

Lưu Thành Vũ liền chen vào, cười nói:

“Đại tỷ, tỷ biết hắn lấy đâu ra số tiền đó không?”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 161



La Vân Khỉ thuận miệng hỏi một câu:

“Tiền ấy, sao mà có?”

Lưu Thành Vũ ha hả cười vang, đáp:

“Thật tình mà nói, mấy đồng bạc này đều là nó… đánh bạc thắng được đó, đại tỷ!”

“Đánh bạc?”

La Vân Khỉ khẽ sững người.

Lý Thất ngượng ngùng cười, cúi đầu nói nhỏ:

“Tổ phụ ta khi còn sống là một tay lão giang hồ, trước lúc mất đã dạy ta vài chiêu. Nếu không vì nương ta mất, trong nhà không còn đồng nào, ta cũng chẳng dám bước chân vào chốn đó.”

Đôi mắt La Vân Khỉ lập tức trừng to, quả là "vô tâm trồng liễu liễu xanh um", không ngờ thiếu niên gầy guộc trước mắt, chính là Lý Thất trong truyện nàng từng đọc.

Nếu thật là hắn, còn chần chừ gì nữa?

Dẫu nàng chẳng chủ động báo thù La gia, thì La gia sớm muộn cũng sẽ tìm cách đối phó nàng.

Nghĩ vậy, khóe môi nàng khẽ nhếch lên, nhìn Lý Thất cười nói:

“Không ngờ ngươi còn có bản lĩnh ấy. Vậy chẳng hay… có bằng lòng giúp đại tỷ một chuyện không?”

Lý Thất lập tức gật đầu:

“Đại tỷ có gì cứ phân phó.”

La Vân Khỉ cười nói:

“Ta muốn ngươi lại đi đánh một ván, cược lớn vào. Ngươi cần bao nhiêu vốn, đại tỷ đều lo liệu cho.”

Lý Thất ngẩn người:

“Cái này…”

Lưu Thành Vũ cũng không hiểu đầu đuôi:

“Đại tỷ, ngươi đây là…?”

Giọng La Vân Khỉ thoáng lạnh đi:

“Cái sòng bạc ấy là của La gia mở, lần trước ta bị bắt, cũng là do bọn họ giở trò.”

Tuy biết xúi giục người đánh bạc chẳng phải điều tốt, nhưng đây là tình tiết trong truyện, dù Lý Thất hôm nay không đi, mai kia cũng sẽ đi. Nàng chỉ là khiến mọi chuyện diễn ra sớm hơn một chút mà thôi.

Nàng lại quay sang Lý Thất nói tiếp:

“Nếu ngươi thắng, tiền lời đều là của ngươi. Nhưng ngươi phải hứa với ta một việc: sau lần này, phải chuyên tâm luyện võ, không được bước chân vào sòng bạc nữa.”

Lý Thất vẫn chưa tin đây là chuyện thật, bất giác nhìn sang Lưu Thành Vũ.

Lưu Thành Vũ thì đã rõ ân oán giữa La Vân Khỉ và La gia, nghe nói là sòng bạc của La gia thì liền vỗ mạnh vào vai Lý Thất:

“Tiểu tử, ngươi chẳng luôn miệng nói muốn báo ân đại tỷ hay sao? Giờ là cơ hội tốt đấy, việc này ngươi nhất định phải giúp.”

Thấy sư huynh đã nói thế, Lý Thất cũng gật đầu:

“Được, ta đi! Tiền vốn không cần nhiều, một trăm đồng bạc là đủ.”

“Được.”

Sắc mặt La Vân Khỉ lộ vẻ vui mừng, lại căn dặn thêm:

“Chỉ là… đã là chỗ của La gia thì đám thủ hạ canh giữ tất không ít. Hai người các ngươi không thể cứ thế mà đi, nhất định phải mang theo vài người.”

Lưu Thành Vũ cười đáp:

“Đại tỷ cứ yên tâm, người trong võ quán ta không thiếu, sư phụ cũng chẳng quản ngặt, chuyện này giao cho ta là được.”

“Vậy thì tốt.”

La Vân Khỉ nói xong liền đi vào hậu viện, xách ra hai trái dưa hấu lớn.

“Đây, hai đứa mang về ăn, coi như đại tỷ đãi các ngươi. Đợi xong việc, còn có cái tốt khác.”

Lưu Thành Vũ và Lý Thất vội xua tay từ chối, La Vân Khỉ cười:

“Cầm đi, cũng chẳng phải ta cho không đâu. À, ăn xong thì nhớ mang hạt trả lại cho ta.”

Giờ đúng lúc gieo trồng, nàng muốn tự trồng lấy dưa hấu, để người ta khỏi nói ra nói vào.

Sau đó nàng lại lấy ra một trăm đồng bạc đưa cho Lý Thất:

“Vậy ta chờ tin lành của các ngươi.”

Lưu Thành Vũ đáp một tiếng rồi rảo bước ra khỏi tiệm, nhưng vừa đi được mấy bước đã quay đầu trở lại.

“Đại tỷ, có phải ngươi đã đắc tội với ai rồi không? Cả con phố này hôm nay ai cũng đua nhau bán rau rẻ quá trời.”

Đúng lúc La Vân Khỉ đang lo nghĩ chuyện này, nghe vậy liền bảo:

“Ta cũng đang thắc mắc đây, vừa hay hai ngươi đến, giúp ta đi thăm dò xem rốt cuộc là ai đang giở trò sau lưng.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 162



Hai người kia lập tức gật đầu đáp ứng. Sau khi họ rời đi, Tạ Tường Vi cũng xách giày bước vào.

“Đại tỷ, ban nãy là Thành Vũ sao?”

“Phải đấy. Nhìn ngươi mồ hôi mồ kê thế kia, lát nữa ta bổ quả dưa giải nhiệt.”

“Không sao đâu.”

Tạ Tường Vi vào phòng, liền xắn tay phụ La Vân Khỉ dọn dẹp. Đúng lúc ấy, Lưu Thành Vũ và Lý Thất cũng quay trở lại.

Khi hay kẻ giở trò sau lưng lại là Tần thị — người bán thịt heo, La Vân Khỉ không khỏi khẽ cười lạnh.

Bọn họ toan tính khôn ngoan, không trực tiếp động đến nàng mà dùng chiêu ép giá rau củ để chèn ép, không tốn một đồng cũng khiến nàng khó bán hàng. Rốt cuộc là muốn lấy cớ nàng không có thịt heo để bắt nạt sao?

“Nắm rõ rồi, thế là đủ.”

Lý Thất lập tức hỏi:

“Đại tỷ, có cần bọn ta đi dạy dỗ bọn Tần gia một trận không?”

“Không cần, chuyện này để ta tự lo.”

La Vân Khỉ khẽ cười nhạt, vung tay đuổi hai người họ ra ngoài.

Đã muốn chơi thương chiến, vậy thì cứ chơi cho đến cùng, để xem ai cười được đến cuối.

Nghĩ vậy, nàng liền đem mớ thịt heo mới rửa sạch ra.

Thịt heo thời hiện đại khác hẳn thời cổ, chia ra rõ ràng từng phần như thịt vai hoa, thịt bụng, thịt mông, rồi còn có sườn non, xương đuôi, xương ống… đủ cả.

Vừa lấy ra, La Vân Khỉ cũng phải sững người, vì số thịt ấy chất đầy cả một bàn lớn.

Tạ Tường Vi càng kinh ngạc, tròn mắt hỏi:

“Đại tỷ, sao bỗng dưng lại muốn bán thịt heo?”

“Dù sao cũng là buôn bán, bán gì chẳng là bán. Tường Vi, giúp ta một tay, bày thịt ra trước cửa tiệm.”

Tạ Tường Vi dạ một tiếng, rồi dựng tạm một cái giá trước cửa, hai người cùng nhau bày hết thịt lên.

La Vân Khỉ hắng giọng, rồi đứng trước cửa rao lớn:

“Thịt heo hạ giá đây! Một đoạn sườn chỉ một đồng bạc, thăn lưng ba đồng, vai hoa bốn đồng thôi! Ai qua chớ lỡ, mua không thiệt, ăn không lầm! Qua làng này chớ hòng còn có tiệm thứ hai!”

Người đi chợ phần lớn là dân nghèo, nghe thịt rẻ đến thế, ai nấy đều ùa tới. Chỉ một lát, mâm thịt đã bị mua sạch.

La Vân Khỉ đếm từng đồng tiền đồng, cười đến nỗi hai mắt cong tít lại.

Vốn dĩ nàng e làm loạn giá thị trường nên chỉ dám bán ít rau củ và một ít gạo dầu. Nhưng nay bị Tần gia ép quá, nàng bỗng muốn buông bỏ kiêng dè. Đời trước nàng điều hành siêu thị, thứ gì cũng bán, vậy thì siêu thị cổ đại cũng không thể kém cạnh.

Tối nay về, nàng sẽ bảo Hàn Diệp viết lại bảng hiệu mới. Mặc kệ thiên hạ nghĩ gì, tiền vào túi mới là đạo lý.

Lúc ấy, bên Tần gia cũng phái người đến quanh quẩn gần cửa tiệm của nàng. Ban đầu còn tưởng nàng bị ế hàng, ai ngờ lại thấy nàng lôi ra thịt heo bán, giá còn rẻ đến giật mình. Kẻ đó sợ hãi chạy vội về báo tin.

Hai vợ chồng Tần gia nghe xong tức nổ đom đóm.

Tần Tỏa Trụ tức giận mắng:

“Con tiện nhân ấy, lấy đâu ra thịt heo mà bán?”

Mặt thê tử hắn cũng giật giật theo từng cơn tức:

“Ta xem ra nó đã biết chuyện của ta rồi, nên mới ngang nhiên đối đầu. Cứ xem nó chịu được mấy ngày!”

Tần Tỏa Trụ rút d.a.o bếp chặt “rầm” lên thớt:

“Được, vậy chúng ta bán còn rẻ hơn nó!”

Hai vợ chồng lập tức ra trước cửa tiệm rao bán.

Thế là dân nghèo được phen mừng rỡ như mở hội.

Bình thường mua một khúc thịt cũng phải hơn mười đồng, hôm nay quả thực như vớ được vàng, ai nấy đều thi nhau móc tiền ra mua.

La Vân Khỉ giả vờ đi chợ, dạo một vòng qua cửa hàng Tần gia, lạnh lùng cười một tiếng.

Thịt của nàng vốn không tốn đồng nào, bọn họ muốn chơi? Nàng đây thề sẽ chơi đến cùng.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 163



Mặt trời đã ngả về tây, một ngày thoắt cái trôi qua.

Hôm nay, việc buôn bán ở các quầy đều tốt chưa từng có, hầu như nhà nào cũng bán sạch hàng.

Chỉ là — người vui kẻ buồn.

La Vân Khỉ vốn buôn bán không vốn, bán một đồng lời một đồng, lẽ nào so được với những thương nhân khác? Nàng hớn hở cầm bạc trở về, còn các thương hộ khác thì đều tụ về Tần gia.

Một người lên tiếng:

“Tần Tỏa Trụ, ngươi nói kế này liệu có ổn không?”

“Phải đấy, ta thấy tiểu tức phụ La gia kia bán hàng mà mặt mày phơi phới.”

Thê tử Tần gia hừ lạnh một tiếng, cất lời:

“Yên tâm đi. Hàng nhập vào đều tốn tiền cả, lẽ nào ả ta không phải bỏ vốn? Để con tiện nhân đó phá giá thị trường, chỉ cần chúng ta liên thủ, không quá vài ngày, ả ta ắt phải đến cầu xin.”

Một người khác cũng phụ họa:

“Đúng vậy, nếu không trị ả ta một phen, e thật khiến người ta tưởng bọn ta không làm gì được!”

“Chính là thế! Dù phải lỗ vài hôm, chỉ cần đuổi ả ta khỏi thị trường, sau này giá cả chẳng phải mặc cho chúng ta định đoạt hay sao?”

Mọi người kẻ trước người sau nói nhao nhao, ai nấy đều tưởng mình đã thấy được ánh bình minh — nào hay thứ chờ đợi họ, lại chính là địa ngục.

Còn La Vân Khỉ, chẳng mảy may bận lòng mấy lời sau lưng ấy. Nàng dẫn theo Hàn Dung đi đón Hàn Mặc, dọc đường thuận miệng hỏi han vài câu, biết được dạo này không ai bắt nạt hắn nữa, lòng nàng mới an ổn trở lại.

Về đến nhà, nàng trò chuyện đôi câu với Hàn Diệp, rồi vào bếp nấu cơm. Ăn xong lại giặt giũ quần áo cho lũ nhỏ, đến khi xong xuôi hết thảy, trời cũng đã tối om.

Thấy La Vân Khỉ vất vả như vậy, Hàn Diệp cầm sách, vừa đọc vừa ngồi trong sân bầu bạn cùng nàng.

Khi lấy nước xong, La Vân Khỉ duỗi lưng, ngẩng đầu ngắm những vì sao sáng tỏ trên trời, không khỏi thở dài xúc động.

Dù là ở thế giới nào, sao trời cũng sáng rỡ đến thế. Nàng chợt nhớ về quãng thời thơ ấu, khi còn gối đầu lên cánh tay mẫu thân ngắm sao, lòng bồi hồi khôn tả.

Tính ra, nàng đã đến nơi này được hơn hai tháng rồi, chẳng rõ mẫu thân nơi quê nhà giờ ra sao...

Vừa nghĩ đến mẫu thân, tâm trạng nàng lập tức trầm xuống, chẳng nén được một tiếng thở dài thật dài.

“Làm sao thế, nương tử? Có phải gần đây quá mệt nhọc không? Mai đừng ra tiệm nữa, nghỉ ngơi một ngày cho khoẻ, trong tiệm còn có Tường Vi kia mà.”

La Vân Khỉ vịn lấy thắt lưng, mỏi mệt nói:

“Mấy hôm nữa hãy tính. Dạo này không được, thiếp còn đang đánh một trận chiến.”

Hàn Diệp giật mình, vội đỡ lấy nàng, hỏi:

“Trận chiến gì vậy? Lẽ nào có kẻ bắt nạt nương tử sao?”

La Vân Khỉ khẽ cười:

“Ai dám bắt nạt thiếp chứ? Là thiếp đang bắt nạt người ta đó.”

“Ơ?” Hàn Diệp ngẩn người, đầy nghi hoặc.

La Vân Khỉ bật cười khúc khích:

“Chuyện buôn bán thôi mà, chàng đừng lo.”

Hàn Diệp đỡ nàng vào phòng, rồi quỳ xuống trước mặt nàng.

“Dạo này nương tử gầy hẳn đi, ta thật chẳng đành lòng thấy nàng vất vả như thế. Ngày mai nàng nghỉ ngơi, để ta ra tiệm thay. Rảnh rỗi cũng không lỡ việc đọc sách.”

La Vân Khỉ lập tức lắc đầu từ chối.

Hắn với Tạ Tường Vi là cô nam quả nữ ở cùng nhau, há chẳng phải khiến người ta dị nghị? Nàng không phải không tin hai người, nhưng thiên hạ miệng lưỡi khó lường, huống chi Tường Vi vẫn là cô nương chưa gả. Lại nữa, nếu Hàn Diệp biết đám thương hộ kia liên thủ gây khó dễ cho nàng, ắt hẳn sẽ không chịu ngồi yên.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 164



Nàng không phải không tin hai người, nhưng thiên hạ miệng lưỡi khó lường, huống chi Tường Vi vẫn là cô nương chưa gả. Lại nữa, nếu Hàn Diệp biết đám thương hộ kia liên thủ gây khó dễ cho nàng, ắt hẳn sẽ không chịu ngồi yên.

“Đọc sách thì cứ chăm chỉ mà đọc, tâm đừng tạp loạn. Bằng không sau này chẳng thành được gì. Ta còn trông mong chàng vinh hiển tổ tông nữa đó.”

Hàn Diệp dang tay ôm lấy chân nàng, đầu tựa lên gối nàng, dịu dàng nói:

“Nếu nàng vì mệt mỏi mà lâm bệnh, thì ta làm quan to cỡ nào cũng vô dụng. Cả đời này, điều ta mong mỏi nhất không phải là tiền tài hay chức tước, mà chỉ là được cùng nàng bình an đi hết một kiếp.”

La Vân Khỉ nghe vậy, tâm liền bị lay động sâu sắc. Nàng đưa tay vuốt mái tóc đen nhánh của chàng, từng sợi từng sợi nhẹ nhàng chải mượt, đặt lên vai mình.

“Chàng nghĩ vậy là rất tốt, nhưng người sống trên đời, phải không ngừng nỗ lực vươn cao. Chỉ khi đã dốc hết sức lực sống một lần, thì mấy mươi năm nơi trần thế này mới không uổng phí. Nếu thật đến một ngày, hai ta già yếu, nằm bất động trên giường, ngẫm lại tháng năm đã qua, cũng có thể tự nhủ: đời này không hề uổng sống.”

Hàn Diệp không khỏi ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại nơi dung nhan thanh tú mà kiên định của La Vân Khỉ, trong lòng dâng lên một trận rung động sâu sắc.

Thật chẳng ngờ một phụ nhân lại có thể nói ra những lời thấu triệt đến vậy — là hắn, lòng dạ còn nông cạn.

Hắn lập tức đứng dậy, cung kính nói:

“Nương tử một phen lời vàng ý ngọc, khiến Hàn Diệp thụ giáo rất nhiều. Từ nay về sau, tất sẽ dốc hết toàn lực, không phụ tháng năm đã qua, cũng không phụ thâm tình của nương tử.”

Nhìn dáng vẻ nghiêm cẩn của hắn, La Vân Khỉ bật cười khẽ khàng.

“Được, vậy xem thử mùa thu năm nay, chàng có thể đỗ được tú tài trở về không.”

Hàn Diệp nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, trầm giọng thề hứa:

“Vi phu nhất định không để nương tử thất vọng.”

“Vậy thì tốt.” Nàng mỉm cười đứng dậy, “Chàng tiếp tục ôn bài đi, thiếp vào nghỉ trước đây.”

Nàng vừa quay người, đã bị Hàn Diệp ngăn lại.

“Trời cũng không còn sớm, nương tử đừng đi đâu nữa, đêm nay nghỉ tạm ở đây đi.”

La Vân Khỉ bất giác lùi về sau một bước, nhưng trông thấy ánh mắt hắn trong trẻo, chẳng vương chút tạp niệm, lúc này mới hiểu là mình nghĩ nhiều quá.

Thấy nàng lùi bước, Hàn Diệp vội hỏi:

“Nương tử, nàng làm sao vậy?”

La Vân Khỉ khẽ đỏ mặt, giọng nhỏ như muỗi kêu:

“Không có gì...”

Hàn Diệp liền nhẹ nhàng bế nàng đặt lên giường, kéo chiếc chăn mỏng mùa hạ đắp lên người nàng.

La Vân Khỉ quả thật mệt mỏi rã rời, không còn hơi sức phản kháng, liền nửa tình nửa nguyện mà nằm lại.

Hàn Diệp tiếp tục ôn sách một hồi, rồi cũng sớm nghỉ ngơi.

Nhìn dung nhan đang say ngủ của La Vân Khỉ, Hàn Diệp khẽ nắm lấy tay nàng, trong lòng chỉ văng vẳng một câu:

“Có thê tử như thế, phu quân còn cầu gì?”



Một đêm an lành trôi qua, La Vân Khỉ tỉnh dậy thì Hàn Diệp đã chẳng còn trong phòng.

Không hiểu vì sao, chỉ cần có Hàn Diệp bên cạnh, giấc ngủ của nàng luôn thật sâu.

Nàng vội vàng rời giường, vừa ra cửa đã thấy Hàn Diệp từ gian chính bước ra, trong bếp khói đã nghi ngút, lửa nồi đang cháy đỏ.

“Đêm qua chàng ngủ muộn như vậy, sao không ngủ thêm chút nữa?”

Hàn Diệp mỉm cười đáp:

“Sợ làm gián đoạn mộng đẹp của nương tử, nên ta dậy sớm lo liệu. Cơm canh tối qua ta đã hâm nóng lại cả rồi, Hàn Mặc cũng đã đưa đi học, nương tử hôm nay không cần vội vã nữa.”

Lòng La Vân Khỉ trào dâng một trận ngọt ngào — Hàn Diệp quả là người có tâm. Chỉ riêng điểm này thôi, bao khổ nhọc nàng chịu cũng thấy xứng đáng.

“Vất vả cho chàng rồi. Nhưng mấy việc này về sau để ta làm là được, chàng cứ gọi ta dậy sớm là xong.”

Hàn Diệp đưa tay ôm lấy nàng, cười nhẹ nhàng:

“Mấy việc này khi chưa rời khỏi làng ta vẫn thường làm, chẳng qua gần đây bị nàng nuông chiều quen rồi.”

Lời vừa dứt, trong lòng La Vân Khỉ bỗng dâng lên ký ức về nguyên chủ từng đối xử tệ bạc với hắn, không kìm được ngẩng đầu hỏi:

“Hàn Diệp, chàng... có hận thiếp khi xưa không?”

Hàn Diệp khẽ lắc đầu:

“Không hận.”

“Sao lại không?” La Vân Khỉ ngẩn ngơ khó hiểu.

Hàn Diệp cười hiền hòa:

“Chúng ta đâu phải thánh nhân, ai mà chẳng có lỗi? Việc đã qua thì cho qua đi, nương tử đừng tự trách nữa.”

Nhìn khuôn mặt tuấn tú góc cạnh của hắn, tim La Vân Khỉ bất chợt ấm lên, trong đầu chợt nảy ra ý muốn hôn hắn một cái.

Đúng lúc ấy, Hàn Dung từ trong nhà chạy ào ra, dang tay ôm chầm lấy nàng:

“Tẩu tử, chúng ta có phải nên đến tiệm rồi không?”

La Vân Khỉ vội thu lại suy nghĩ mơ hồ, bế Hàn Dung lên cười nói:

“Được, vậy thì chúng ta cùng đi tiệm thôi.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 165



Đưa cho Hàn Dung một quả trái cây, dặn nàng ra ngoài cửa chơi một lát, La Vân Khỉ liền tranh thủ thời gian bày biện hàng hóa.

Phàm là những món không được bọc bằng thủy tinh hay giấy dầu, nàng đều lấy ra bày bán, dù sao cũng là buôn bán đàng hoàng, cũng chẳng cần phải che che đậy đậy làm gì.

Chỉ là lúc đến quá gấp, quên mất chưa viết biển hiệu cho cửa hàng.

Ngoài ra, nàng còn muốn viết thêm một tấm bảng nhỏ, ghi vài câu như “Hôm nay có hàng giá đặc biệt”, như vậy mỗi ngày đều có thể có một món thật rẻ để thu hút người mua.

Chỉ tiếc hôm nay Tạ Tường Vi lại đến trễ, La Vân Khỉ đành tạm gác lại ý định về nhà sớm.

Các cửa hàng khác trong chợ cũng đã mở cửa, ai nấy đều học theo La Vân Khỉ, mỗi nhà đều cử người ra đứng trước cửa hô hào, lôi kéo khách.

La Vân Khỉ khẽ cười khinh, lại dựng một chiếc bàn nhỏ trước cửa, bày hết thịt heo lên trên, rồi hắng giọng một cái, chống nạnh lớn tiếng rao:

“Thịt heo hạ giá rồi đây! Không mua thì tiếc lắm đó! Vài đồng bạc chẳng đáng là bao, ăn không lỗ, mua không hớ, không mua thì thiệt to!”

Chẳng ngờ vừa dứt lời, tiểu nhị đối diện liền hét còn to hơn nàng, các cửa tiệm xung quanh cũng đua nhau hô hào, tiếng rao hàng vang vọng khắp nơi, náo nhiệt vô cùng.

Tạ Tường Vi vừa đặt chân vào chợ đã bị những tiếng gào thét dọa cho giật mình, vội vã chạy vào trong nhà.

“Đại tỷ, sao thế này ạ?”

La Vân Khỉ bật cười nói: “Thì thi gan xem ai mồm to hơn thôi! Mặc kệ bọn họ, cứ để họ gào đi, hô đến khản cổ cũng chẳng bán được nhiều hơn đâu.”

Tạ Tường Vi bị nàng chọc cười, nhưng ngay sau đó, trong đôi mắt sáng ngời lại phủ thêm một tầng u ám.

La Vân Khỉ tinh ý vô cùng, lập tức hỏi: “Sao vậy? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”

Tạ Tường Vi lắc đầu. “Không có.”

Nhưng đôi mắt lại đỏ hoe như thỏ con.

La Vân Khỉ liền tiến lại gần, nhìn nàng hỏi: “Rốt cuộc là sao vậy?”

Với Tạ Tường Vi và Lưu Thành Vũ, nàng đã xem như người thân của mình, tất nhiên không thể để hai đứa chịu uất ức.

“Đại tỷ, muội thật sự không sao mà.”

Tạ Tường Vi quay đầu đi chỗ khác, nước mắt lại rơi xuống, rồi bất chợt ôm lấy La Vân Khỉ, òa lên khóc nức nở.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Nhìn nàng chỉ khóc mà không nói, La Vân Khỉ sốt ruột lắm.

Tạ Tường Vi nghẹn ngào một lúc mới kể: “Hôm qua muội về nhà, có người tới, bảo rằng từ nhỏ đã định hôn sự với muội, giờ nhất định bắt muội phải gả cho hắn. Còn nói lúc mẫu thân muội còn sống đã nhận của hắn mười lượng bạc. Gia gia hỏi kỹ lại thì đúng là vậy, mà người đó là một tên què gần ba mươi tuổi! Trên tay còn cầm hôn ước… Hu hu hu… Đại tỷ, muội thật không muốn gả đi…”

Lông mày La Vân Khỉ lập tức nhíu chặt.

“Ý muội là… chuyện này là thật sao?”

Tạ Tường Vi nghẹn ngào: “Khế ước đều có đủ cả, tám phần là thật rồi. Mẫu thân muội hại muội thảm quá…”

“Vậy muội tính sao?”

Tạ Tường Vi lại rơi lệ. “Muội chỉ muốn yên ổn buôn bán, không muốn lấy phu quân…”

Quả nhiên là nữ tử chí hướng kinh thương, tính tình này đúng là hợp khẩu vị của La Vân Khỉ. Huống hồ đây lại là tam muội của mình, dẫu thế nào cũng phải giúp.

“Chẳng phải chỉ cần trả lại mười lượng bạc thì xong chuyện sao?”

Tạ Tường Vi gật đầu. “Nhưng… chúng ta biết đi đâu kiếm ra mười lượng bạc bây giờ…”

La Vân Khỉ vỗ nhẹ lưng nàng an ủi: “Đừng khóc nữa, ta trong tay còn chút bạc, bán thêm hai hôm là đủ thôi. Chuyện tiền nong muội chớ bận tâm. Nếu muội thực lòng không muốn gả, thì dọn luôn lên trấn mà ở. Trưởng thôn cũng đã lớn tuổi, muội đừng để ông phải lo chuyện trong thôn nữa, cùng nhau lên đây mà sống cho thanh nhàn. Trong viện ta còn trống một phòng, hai ông cháu cứ qua ở tạm, sau này có tiền thì tính tiếp.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 166



Nghe La Vân Khỉ đã tính toán chu toàn như vậy, Tạ Tường Vi càng rơi lệ dữ hơn.

Nhìn nàng nước mắt giàn giụa như hoa lê đái vũ, La Vân Khỉ không khỏi đau lòng, liền dịu giọng vỗ về, an ủi mãi mới dỗ được Tạ Tường Vi nguôi ngoai.

“Chẳng phải chỉ là chút bạc sao? Giờ chúng ta có cửa hàng rồi, há lại thiếu vài lượng bạc sao? Đừng khóc nữa, ta lập tức mang tiền cho muội. Số bạc ta tích được mấy hôm nay, quy ra ít ra cũng được bảy tám lượng rồi.”

Tạ Tường Vi trong lòng dâng trào cảm kích, nắm c.h.ặ.t t.a.y La Vân Khỉ, như con mèo nhỏ mà nghẹn ngào khóc thút thít.

“Vậy là đủ rồi… Dạo gần đây muội cũng có dành dụm được chút ít. Đại tỷ, số bạc này cứ xem như muội mượn, sau này nhất định từng đồng từng phân sẽ hoàn trả cho tỷ.”

La Vân Khỉ cười, vỗ nhẹ tay nàng:

“Tỷ muội chúng ta còn nói những lời ấy làm gì, ta lập tức về nhà lấy bạc cho muội.”

Nàng là người tính tình nhanh nhẹn, dặn Hàn Dung trông coi cửa hàng, đoạn xoay người đi ngay.

Vừa tới cổng đã nghe thấy tiếng nức nở vọng ra, nàng khựng bước lại.

Chỉ nghe thấy Hàn Diệp lạnh nhạt nói:

“Quan muội muội, ta biết những lời này khiến muội khó nghe, nhưng vẫn phải nói rõ. Ta cùng thê tử ân ái sâu đậm, dẫu có công danh sau này, cũng quyết không nạp thiếp. Nếu như muội xem ta như huynh trưởng, ta tất nhiên hoan nghênh, còn nếu mang tâm tư khác, Hàn Diệp ta thật không dám nhận.”

Lại là Quan Tuyết Yến, sao cứ lằng nhằng mãi chẳng dứt?

Nữ nhân này đúng là không biết chừng mực.

La Vân Khỉ vốn định đẩy cửa bước vào, nghĩ lại lại kìm lòng mà đứng yên.

Hàn Diệp đã nói rành rẽ, nếu nàng vào lúc này lại xen vào, thì lại khiến Hàn Diệp khó xử, bởi vậy nàng nhẫn nhịn.

Chỉ nghe Quan Tuyết Yến nức nở càng dữ dội:

“Hàn đại ca, có phải là vì phụ thân muội không? Nếu không có ông ấy, huynh có thể chấp nhận muội không?”

Tình ý thiếu nữ như nước tràn bờ, sao có thể ngăn được?

Quan Tuyết Yến đoán La Vân Khỉ lúc này hẳn đã ra ngoài trấn giữ tiệm, nên lại cầm theo hộp đồ ăn tìm đến.

Hàn Diệp chẳng phải người ngu ngốc, sớm đã nhìn ra tâm tư của nàng. Lại nghĩ đến ân tình sâu đậm mà La Vân Khỉ dành cho mình, liền quyết định nói cho rõ ràng, cắt đứt ý niệm trong lòng Quan Tuyết Yến, tránh để La Vân Khỉ bắt gặp rồi khó lòng giải thích.

Vì thế một hơi nói hết.

Quan Tuyết Yến dù có can đảm thế nào, rốt cuộc vẫn là nữ nhi, sao chịu được cự tuyệt như vậy, liền bật khóc.

Hàn Diệp thở dài, nhìn nàng mà nói:

“Việc này chẳng liên quan đến lệnh tôn. Từ khi ta cưới thê tử, lòng ta đã hạ quyết tâm, chỉ một lòng một dạ cùng nàng sống trọn đời. Tấm chân tình của Quan muội muội, Hàn Diệp ta thật không thể đáp lại.”

Lời vừa dứt, nước mắt nàng lại tuôn rơi không ngừng, song vẫn chẳng cam tâm.

Dù là dung mạo hay xuất thân, nàng có điểm nào kém hơn La Vân Khỉ? Vì sao Hàn Diệp cứ khăng khăng không để mắt tới nàng?

“Nếu như huynh chưa từng quen biết La Vân Khỉ, nếu như người huynh gặp trước là muội, thì liệu có cưới muội không?”

Hàn Diệp nhìn nàng đầy thương cảm, chậm rãi nói:

“Nếu có phụ mẫu làm mai mối, thì lại là chuyện khác. Chỉ tiếc trên đời không có chữ ‘nếu’, mong Quan muội muội đừng mãi luẩn quẩn trong lòng.”

Quan Tuyết Yến lập tức rạng rỡ, mắt nhìn Hàn Diệp đầy chờ mong:

“Vậy thì… hẹn kiếp sau. Nếu kiếp này không thành, kiếp sau muội nhất định sẽ lấy Hàn đại ca!”

La Vân Khỉ đứng ngoài nghe đến đây, thật chẳng thể nhịn nổi nữa, đẩy cửa viện mà bước vào.

“Xin lỗi ngươi nhé, kiếp sau của Hàn Diệp… ta đã đặt trước rồi.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 167



Quan Tuyết Yến giật mình, vừa thấy La Vân Khỉ, khuôn mặt liền đỏ bừng như lửa đốt.

Hàn Diệp cũng có phần lúng túng, vội tiến lên một bước.

“Phu nhân, sao nàng lại về rồi?”

La Vân Khỉ gật đầu với hắn, rồi quay sang Quan Tuyết Yến.

“Tuyết Yến muội muội, ta biết muội có tình ý với Hàn Diệp, cũng hiểu được trượng phu ta quả thật là người hiếm có trên đời – dung mạo tuấn tú, tính tình lại ôn hòa. Nhưng thế gian vạn sự đều phải nói đến trước sau. Nay chàng đã cưới ta làm thê tử, ắt hẳn không còn chỗ cho muội. Ta khuyên muội sớm dứt lòng, đừng vì si tâm vọng tưởng mà lỡ làng nhân duyên của chính mình.”

Lời tuy không gay gắt, nhưng từng chữ như kim châm đáy lòng.

Quan Tuyết Yến sao nghe không ra? Mặt mày trắng bệch, lập tức lấy tay che mặt, quay người bỏ chạy.

La Vân Khỉ sắc mặt nghiêm nghị, khiến Hàn Diệp cũng có chút chột dạ.

“Phu nhân… chuyện này, ta…”

La Vân Khỉ lườm hắn một cái, nhàn nhạt nói:

“Không cần giải thích, ta nghe hết rồi. Ta về không phải để bắt gian, mà là lấy bạc đi cứu gấp.”

“Viết biển hiệu đúng không? Ta lập tức đi viết.”

Hàn Diệp gật đầu, lại hỏi thêm:

“Chẳng hay cửa hàng có chuyện gì sao?”

“Là Tường Vi xảy ra chuyện.”

La Vân Khỉ thở dài, rồi đem sự tình của Tạ Tường Vi kể cho Hàn Diệp nghe.

Cuối cùng nàng lại chau mày:

“Thôi thì chàng đi cùng thiếp một chuyến thiếp ta sợ bọn họ làm khó Tường Vi với lão thôn trưởng.”

Thấy La Vân Khỉ vì Tạ Tường Vi mà quan tâm lo lắng, Hàn Diệp cũng thấy ấm lòng, gật đầu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chỉ cần nàng không nghi ngờ ta, bảo ta làm gì cũng được.”

La Vân Khỉ lại lườm hắn một cái, giọng pha chút nũng nịu:

“Nếu chàng không làm chuyện mờ ám, thiếp nghi ngờ làm gì? Thiếp nào phải hũ dấm chua đâu.”

Hàn Diệp cong môi cười, nhẹ nhàng nói:

“Thế sao ta lại ngửi thấy vị chua ở đâu đây?”

“Chua cái đầu chàng, mau đi viết đi!”

Nói đoạn, La Vân Khỉ vào phòng chính, lục ra một cái hộp sắt gỉ sét.

Nàng thở dài – số bạc vất vả mới dành dụm được, lại sắp không giữ nổi.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Nhưng so với chút tiền tài ấy, hạnh phúc của Tạ Tường Vi mới là điều nàng coi trọng.

La Vân Khỉ là người trọng nghĩa khí, đã nhận ai là người của mình thì ắt lòng dạ chân thành, hết mực đối đãi. Mà Tạ Tường Vi cũng chẳng giống những nữ nhân tầm thường khác, nàng thấy được nàng ấy là người có chí hướng. Nếu chỉ như Quan Tuyết Yến – chỉ biết mộng mơ luyến ái – thì nàng đã chẳng phí công tương trợ đến thế.

Chuẩn bị xong bạc, Hàn Diệp cũng vừa viết xong biển hiệu.

Hai người thu dọn sơ qua rồi cùng nhau đến cửa tiệm.

La Vân Khỉ xâu tiền lại bằng dây, trao tận tay cho Tạ Tường Vi.

“Sợ bên kia gây chuyện, để tỷ phu muội cùng đi. Nếu trời tối thì để chàng nghỉ lại nhà muội một đêm cũng chẳng sao. Còn lời ta nói, muội nhớ kỹ trong lòng, nếu thôn trưởng đồng ý, thì hai người cùng quay về đây.”

Tạ Tường Vi cảm động đến mức suýt quỳ xuống trước mặt nàng – bản thân có đức gì, phúc gì mà lại gặp được một người tỷ tỷ tốt như thế này. Nếu có kiếp sau, nàng nhất định làm trâu làm ngựa để báo đáp ân nghĩa này.

Nàng lau nước mắt, xúc động nói:

“Đa tạ đại tỷ, muội sẽ về thương lượng với gia gia.”

“Ừ.”

La Vân Khỉ tiễn hai người ra khỏi cửa, đến khi bóng dáng khuất hẳn, nàng mới khẽ thở dài, quay trở lại tiệm. Rồi đem nỗi buồn vì hết tiền hóa thành động lực, đứng ở cửa rao hàng như trước.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 168



Chẳng mấy chốc, thịt trong tiệm đã bán sạch.

Bên Tần gia vì không chịu hạ giá nên chẳng bán được miếng nào, tức đến độ nghiến răng.

“Ả tiện nhân kia lấy thịt ở đâu mà dám bán rẻ thế chứ?”

Tần Tỏa Trụ là kẻ thô lỗ nóng nảy, vừa nghe liền nổi xung, cầm d.a.o mổ heo định đi tìm nàng lý lẽ.

“Ngươi đứng lại cho ta!”

Tần thị phía sau hét lên một tiếng, hắn không thèm để ý, cứ thế một đường bước về phía tiệm La Vân Khỉ.

Cùng lúc ấy, Phương Lộc Chi đến trước tiệm.

Thấy chỉ có mình La Vân Khỉ trong quầy, hắn mỉm cười hỏi:

“Hôm nay sao chỉ có cô nương một mình vậy?”

“Hóa ra là Phương công tử. Muội muội ta có việc về nhà, vừa khéo công tử ghé qua. Hôm nay có mấy khúc sườn rất ngon, để ta gói cho người mang về.”

Phương Lộc Chi vội xua tay cản:

“La cô nương, xin chớ bận rộn, hôm nay ta chỉ là tiện đường đi ngang, đến xem thử tình hình, tuyệt không phải đến đòi đồ gì.”

La Vân Khỉ khẽ mỉm cười, sắc xuân hiện giữa đôi mi mắt.

“Là công tử nghĩ nhiều rồi. Huyện lão gia mấy lần ra tay tương trợ, ta có chút tâm ý hiếu kính cũng là lẽ phải.”

Phương Lộc Chi ngẩn người – mấy ngày không gặp, La Vân Khỉ dường như lại càng xinh đẹp hơn, có cảm giác như thay da đổi thịt. Đặc biệt là chiếc váy lụa tím kia tôn lên vóc dáng eo thon chân dài, quả thật khiến người nhìn không khỏi động lòng.

Nhưng hắn chỉ thất thần một thoáng, liền thu lại thần sắc, phe phẩy quạt xếp mà cười:

“Câu ấy sai rồi – nếu thật sự La cô nương có tội, dù phụ thân ta muốn giúp, cũng chẳng giúp được đâu.”

“Bất luận thế nào, ta đều xem là nhờ phúc của huyện lão gia. Hai dẻ sườn này nếu công tử không nhận, chẳng khác nào xem thường tấm lòng của tiểu nữ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói đoạn, La Vân Khỉ nhanh tay gói hai dẻ sườn sạch sẽ. Tiểu tư bên cạnh lập tức tươi như hoa, vội vàng đón lấy.

“Nếu công tử không dùng, có thể ban thưởng cho bọn tiểu nhân chúng ta đó nha.”

Phương Lục Chi trừng mắt nhìn hắn một cái, hạ giọng mắng: “Ngươi nghĩ cũng đẹp lắm!”

Tiểu tư co rụt cổ, vội vàng chuồn ra phía sau.

Đúng lúc này, Tần Toả Trụ xách d.a.o mổ heo bước tới.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Huyện thành tuy không lớn, nhưng ai chẳng biết thiếu gia của huyện thái gia? Nhìn thấy hắn đang trò chuyện vui vẻ cùng La Vân Khỉ, hắn lập tức né sang một bên.

Dõi mắt trông một lúc thấy Phương Lục Chi vẫn chưa rời đi, hắn đành quay gót.

“Chuyện này e là khó rồi, cái ả tiện nhân kia hình như quen biết với nhi tử của huyện thái gia.”

Tần thị nói: “Chuyện này ta cũng sớm nghe người ta kháo nhau rồi. Còn nghe nói phu quân ả ta từng g.i.ế.c người, mà vẫn bình an vô sự. Quan hệ giữa họ với huyện thái gia tất không đơn giản, bởi vậy ta mới không cho chàng đi sinh sự với người ta.”

Tần Toả Trụ nhổ một bãi nước bọt, hậm hực mắng: “Mẹ nó chứ! Thế thì sao bây giờ? Chẳng lẽ để mặc cái ả tiện nhân kia vênh váo hống hách?”

“Đương nhiên là không. Chúng ta chỉ cần tiếp tục hạ giá bán thịt, ả ta có một mình, sao địch lại toàn bộ cửa hàng trong huyện? Không quá bảy ngày, chắc chắn ả ta phải khóc lóc cầu xin chúng ta thôi.”

Tần Toả Trụ tức đến mức rút phắt d.a.o cắm phập xuống thớt. Đánh không được, mắng không xong, ngoài cách đó ra cũng đành bó tay.

Chỉ là nghĩ đến chuyện thịt phải bán hạ giá, trong lòng hắn không khỏi đau như cắt gan cắt ruột.

Bên này, Phương Lục Chi vẫn rất biết giữ chừng mực. Nói dăm ba câu với La Vân Khỉ rồi cáo từ trở về.

Nhìn bóng dáng hắn rời đi, La Vân Khỉ càng thêm có hảo cảm với người này.

Ít nhất hắn không phải hạng người vô lại, dây dưa không dứt. Nếu có thể tác hợp hắn cùng Tạ Tường Vi, coi như cũng viên mãn một tâm nguyện của nàng.

Chờ Tạ Tường Vi trở về, nàng nhất định sẽ hỏi thử tâm ý của muội ấy, sau đó tìm người mai mối một phen.

La Vân Khỉ bên này còn đang tính toán ổn thoả, bên kia Tạ Tường Vi lại gặp phải đại hoạ — nhà bên kia sống c.h.ế.t không chịu từ hôn, còn nâng tiền sính lễ lên gấp đôi.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 169



Tại nhà trưởng thôn.

Nhà Vương què kéo đến bảy tám người, từng đôi mắt cứ thế đảo quanh thân thể Tạ Tường Vi, khiến nàng sợ đến co rúm người lại, trốn vào góc tường, toàn thân run lẩy bẩy.

Trưởng thôn tuy có chút uy tín, nhưng tuổi đã cao, lại chẳng phải người cùng thôn với đám Vương què, cái gọi là "quan huyện không bằng lý trưởng", huống hồ nay nhà họ định cưỡng hôn Tạ Tường Vi, mặt ông tái xanh mà cũng không thốt nên lời.

Chỉ có Hàn Diệp, sắc mặt vẫn bình thản, thần sắc ung dung, dáng ngồi thẳng tắp trên ghế như một gốc tùng già sừng sững. Trong đôi mắt trầm tĩnh kia lại mang theo vài phần uy nghi khiến người không dám nhìn thẳng.

Hắn quét mắt nhìn đám người nhà họ Vương, điềm đạm cất tiếng:

“Hôn sự của Tường Vi là do song thân nàng định sẵn khi còn tại thế. Nay phụ mẫu đều đã quy tiên, nàng có quyền tự chọn con đường mình đi. Năm ấy các người nhận mười lượng bạc, hôm nay chúng ta hoàn lại mười lượng, chuyện này coi như chấm dứt tại đây.”

Thấy Tạ Tường Vi nay đã xinh đẹp động lòng người, Vương què sao cam tâm thoái hôn?

Nhìn Hàn Diệp thư sinh nho nhã, hắn càng chẳng để vào mắt, nước bọt văng tung tóe mắng lớn:

“Muốn thoái hôn, không dễ! Trừ phi đưa ra hai mươi lượng bạc.”

Tạ Tường Vi lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, lại nhìn gương mặt đầy rỗ chằng chịt của Vương què mà ghê tởm không thôi, cố lấy dũng khí nói:

“Ta việc gì phải đưa hai mươi lượng cho các ngươi?”

Vương què nhe hàm răng vàng khè, ánh mắt tựa như muốn dính chặt lấy nàng.

“Năm đó mẫu thân ngươi lấy bạc là giá khi đó, nay vật đổi sao dời, muốn thoái hôn, đương nhiên phải gấp đôi.”

Ánh mắt Hàn Diệp chợt trầm xuống, lạnh lùng cất tiếng:

“Nếu đã nói như vậy, thì một đồng bạc ta cũng không đưa.”

Vương què giận dữ đập mạnh bàn, bật dậy mắng:

“Mẹ nó, ngươi là cái thá gì, chuyện của ta với Tạ gia có liên quan gì đến ngươi, cút sang một bên!”

Tạ Tường Vi lấy dũng khí đáp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Huynh… huynh ấy là tỷ phu của ta, chuyện nhà ta, huynh ấy có thể làm chủ.”

Trưởng thôn tất nhiên cũng biết chuyện kết bái của Tạ Tường Vi và La Vân Khỉ, lại thêm Tạ gia được La Vân Khỉ giúp đỡ không ít, bèn không lên tiếng.

Vương què hừ lạnh một tiếng, lời càng thêm tục tĩu:

“Mẹ nó, người ta bảo tiểu muội tử là nửa cái m.ô.n.g của tỷ phu, hai người các ngươi chắc chắn không sạch sẽ gì, lão tử mà cưới về, không chừng đã sớm đội mũ xanh rồi!”

Tạ Tường Vi tức đỏ cả mặt:

“Ngươi câm miệng!”

Ánh mắt Hàn Diệp lúc này cũng tối sầm lại.

“Còn dám nói bậy nữa, đừng trách ta không khách khí!”

Vương què thấy mình người đông thế mạnh, hoàn toàn không sợ, còn trợn mắt chửi:

“Mẹ nó, lão tử còn chưa khách khí với ngươi kìa! Tiểu bạch kiểm, cút cho ta!”

Nói rồi tập tễnh bước tới, vung quyền nhắm thẳng mặt Hàn Diệp.

Hàn Diệp ánh mắt lạnh băng, bắt lấy cổ tay hắn, tung chân đá thẳng một cước, đá văng hắn ngã nhào xuống đất.

Tuy là thư sinh, nhưng Hàn Diệp chưa từng quên quyền pháp tổ phụ truyền dạy, thường luyện quyền dưỡng thân, thậm chí khi chuyển vào trấn cũng không quên luyện tập mỗi khi La Vân Khỉ ra ngoài.

Không chỉ là để rèn luyện, mà còn vì La Vân Khỉ — nếu nàng bị bắt nạt, hắn cũng có sức bảo vệ.

Vương què chỉ là hạng du côn chuyên ức h.i.ế.p người hiền lành, sao địch nổi một Hàn Diệp có quyền pháp trong người, lập tức bị đá lăn quay.

Nhà họ Vương liền không chịu được, xúm vào như ong vỡ tổ, vung tay định đánh loạn.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Thế nhưng chưa đến một nén nhang, tất cả đều bị Hàn Diệp quật ngã nằm sóng soài trên đất.

Hàn Diệp phủi tay áo, mắt lạnh lùng nhìn Vương què:

“Mười lượng bạc, các ngươi muốn thì giao hôn thư ra. Không muốn thì cút ngay khỏi đây.”
 
Back
Top Bottom