Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 190



La Vân Khỉ cười khẽ, khẽ nói như than:

“Làm sao có thể chứ… chàng tốt như vậy, sớm muộn gì cũng bị người khác đoạt mất.”

Hàn Diệp đưa tay nàng lên môi, nhẹ nhàng hôn lấy. Đôi mắt chăm chú nhìn nàng, giọng trầm ấm mà kiên định:

“Không thể nào. Ta đã hứa với nàng, đời này—chỉ có nàng là thê tử của ta.”

“Không phải đâu…”

La Vân Khỉ lắc đầu, mắt bỗng dâng đầy sương mù.

“Sau này chàng sẽ cưới công chúa. Hai người mới là trời sinh một đôi. Dù ta có giỏi đến đâu, cũng không thể thắng nổi cốt truyện của chàng đâu…”

Hàn Diệp nhíu mày—nói cái gì thế? Cốt truyện gì? Công chúa nào?

Tiểu thê tử này… đúng là uống nhiều rồi.

Hắn cởi giày, lên giường, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng như ôm một đứa trẻ, dịu dàng đung đưa.

“Nàng không cần thắng bất cứ thứ gì… vì ta là của nàng.”

La Vân Khỉ lại mở mắt, ánh nhìn thất thần, ngây ngốc nhìn hắn:

“Lời chàng nói… đều là thật chứ?”

Nhìn vào đôi mắt mơ màng như phủ sương kia, Hàn Diệp trong lòng dâng lên một tia thương xót, khẽ vỗ nhẹ lưng nàng, ôn nhu nói:

“Đương nhiên, vi phu khi nào từng lừa gạt nàng?”

La Vân Khỉ đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ hắn, nhẹ giọng oán trách:

“Vậy vì sao chàng chẳng tăng hảo cảm với ta?”

Hàn Diệp khẽ sững người, trong lòng thầm kinh ngạc. Từ ngữ này… lại là lần thứ hai hắn nghe thấy.

“Chẳng lẽ… vi phu đối với nàng, còn chưa đủ tốt sao?”

La Vân Khỉ khẽ đáp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tất nhiên là chưa đủ. Ta còn muốn nhiều hơn nữa… nhiều hơn nữa…”

Nói chưa dứt lời, nàng đã khẽ rên một tiếng, vươn tay đẩy Hàn Diệp ra, nhưng lại bị hắn nhẹ nhàng áp xuống dưới thân.

La Vân Khỉ muốn giãy ra, song toàn thân đã vô lực, trước mắt tối sầm, bàn tay ôm cổ hắn cũng dần mềm nhũn buông xuống.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Hàn Diệp lập tức cảm thấy khác thường—tiểu thê tử vậy mà lại khẽ ngáy lên… đã ngủ rồi.

Hắn không khỏi bật cười, nhẹ nhàng buông nàng ra.

Những ngày gần đây nàng đã quá mỏi mệt, hắn sao nỡ làm nàng thêm vất vả?

Hắn khẽ đặt đầu nàng lên cánh tay mình, nhẹ nhàng ôm lấy thân ngọc trong lòng, khe khẽ thở dài, rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

----------------

Hôm sau, La Vân Khỉ vừa tỉnh đã cảm thấy cổ họng khô rát như thiêu, đầu óc quay cuồng, đau nhức vô cùng.

Vừa mở mắt ra đã phát hiện bản thân đang như gấu túi quấn chặt lấy Hàn Diệp, một chân còn vô tư gác lên hông hắn—nàng tức khắc đỏ bừng cả mặt, cuống quýt lăn dậy.

Hàn Diệp hơi nhướng mày, nhìn nàng mỉm cười ôn hòa:

“Nương tử, nàng tỉnh rồi?”

La Vân Khỉ quýnh quáng nhảy xuống giường:

“Á… đêm qua thiếp…”

Hàn Diệp ngồi dậy, nhẹ giọng đáp:

“Nàng uống say rồi. Ta đi rót nước cho nàng.”

La Vân Khỉ uống mấy ngụm trà, cổ họng mới dễ chịu hơn đôi chút.

Ngẩng đầu lên thấy Lưu Thành Vũ đã thức dậy, nàng lập tức đẩy Hàn Diệp ra ngoài:

“Mau ra ngoài trò chuyện với Thành Vũ đi!”

Hàn Diệp liếc nhìn tiểu thê tử với gương mặt ửng đỏ như hoa đào, khóe môi khẽ cong lên. Hắn yêu nhất chính là dáng vẻ thẹn thùng này của nàng—chỉ mong một ngày kia, có thể đường đường chính chính ôm lấy mỹ nhân về làm của riêng!
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 191



Sáng sớm, Lưu Thành Vũ sợ ở lâu khiến sư phụ trong võ quán trách phạt, bèn chưa dùng điểm tâm đã vội vã rời đi.

La Vân Khỉ liền mở hệ thống siêu thị kiểm tra một lượt, may thay, chẳng thiếu thứ gì.

Song trong lòng vẫn còn lo lắng, nàng nhân lúc hai hài tử không để ý, bèn lén lút kéo Hàn Diệp ra hỏi nhỏ:

“Thiếp… đêm qua có nói lời gì không nên nói không?”

Hàn Diệp thu ánh mắt, đồng tử sâu thẳm ánh lên tia trêu ghẹo:

“Ý nương tử là gì?”

La Vân Khỉ hơi chột dạ, cúi giọng đáp:

“Chính là… những lời vượt quá khuôn phép thường tình ấy.”

Khóe môi Hàn Diệp khẽ cong, ánh mắt nửa cười nửa nghiêm, cúi người sát tai nàng thì thầm:

“Thí như… nàng nguyện ý trao thân cho ta?”

La Vân Khỉ lập tức đỏ bừng mặt, tức giận vung tay đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c hắn:

“Nói bậy! thiếp nào có nói mấy lời xấu hổ ấy!”

Hàn Diệp giả vờ ôm lấy hông, làm ra vẻ đau đớn mà than:

“Vi phu đã thành thật thưa rồi, nương tử lại chẳng tin, thật chẳng còn cách nào.”

La Vân Khỉ hừ lạnh:

“Hừ, thiếp lại không phải tiểu hài nhi ba tuổi, chàng không chịu nói thì thôi!”

Nói đoạn, nàng trừng mắt liếc hắn một cái rồi cúi đầu rửa bát.

Hàn Diệp chợt nhớ tới chuyện nàng từng nhắc tới “điểm hảo cảm”, lại cả “công chúa”, trong lòng sinh nghi, nhưng lại lo nếu hỏi kỹ thì La Vân Khỉ sẽ sinh ngờ vực, đành nuốt lời trở vào bụng.

Hắn bèn dịu giọng nói:

“Nương tử không cần lo nghĩ, ta biết nàng vì thương xót Tường Vi mà sầu muộn. Tối qua, vi phu chỉ đưa nàng về phòng, nàng vừa đặt mình xuống giường đã ngủ, chẳng nói thêm điều gì.”

La Vân Khỉ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, rồi lại ngẩng đầu, híp mắt hỏi:

“Này… chàng… chàng có nhân lúc ta say rượu mà làm chuyện gì thất lễ không đó?”

Ánh mắt nàng thanh khiết như sương, khiến Hàn Diệp bất giác nhớ lại dáng vẻ mơ màng của tiểu thê tử đêm qua, đôi môi mím chặt, nhè nhẹ hé mở…

Yết hầu hắn khẽ động, trầm giọng đáp:

“Không có.”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Thế nhưng thấy hắn không dám nhìn thẳng, La Vân Khỉ lập tức nảy sinh nghi ngờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hàn Diệp vốn không giỏi nói dối, nay lại né tránh ánh mắt, rõ ràng là có quỷ.

Nàng lập tức đứng bật dậy, nhướn mắt chất vấn:

“Chàng… ánh mắt chột dạ kia là sao? Kẻ nói dối sẽ bị sói ăn thịt đó!”

Hàn Diệp nhăn mày:

“Ta nào có nói dối, chẳng qua là muốn đi đọc sách mà thôi.”

Nói rồi liền quay đầu bước đi.

La Vân Khỉ nheo mắt—lại thẹn thùng nữa rồi!

Cứ mỗi lần Hàn Diệp có vẻ lúng túng như thế, nàng lại muốn trêu chọc.

Nàng kéo tay áo hắn:

“Đứng lại! Không nói dối thì sao chẳng dám nhìn ta?”

“Ta sao lại không dám nhìn nàng?”

Hàn Diệp bỗng quay đầu lại, khiến hai người vô tình đụng phải nhau.

La Vân Khỉ loạng choạng lùi về phía sau, sắp ngã vào bếp thì bị Hàn Diệp ôm ngang eo giữ lại.

Thân thể hai người lập tức dính sát không một kẽ hở.

La Vân Khỉ lập tức cảm giác có điều không ổn, mặt đỏ bừng, vội vàng muốn đẩy hắn ra:

“Chàng… chàng…”

Hàn Diệp chẳng những không thả tay, trái lại còn siết chặt lấy vòng eo mềm mại của nàng.

Hắn cụp mi, khẽ nói:

“Cổ nhân từng nói: 'ẩm thực, sắc dục, tính dã'—ta với nàng đã là phu thê, cớ chi phải e dè?”

La Vân Khỉ mở to đôi mắt hạnh, sửng sốt nhìn nam tử trước mặt.

Hàn Diệp giờ đây… dường như đã thay đổi.

Hắn chẳng còn là thiếu niên rụt rè khi chạm nhẹ vào lưng nàng nữa, mà đã trở thành một nam nhân đích thực, với bàn tay hữu lực, hơi thở nồng đậm tính xâm lược, khiến nàng không cách nào kháng cự.

Nàng cuống quýt thoát ra khỏi lòng hắn, hậm hực mắng:

“Phì, là tên quỷ nào nói mấy lời kia! Không ăn cơm mà chỉ biết sắc dục thì sớm muộn gì cũng c.h.ế.t đói!”

Thấy tiểu thê tử đã bắt đầu nói ngang nói ngược, Hàn Diệp cười khẽ, vẻ sủng nịch tràn đầy trong ánh mắt:

“Được rồi, nếu chẳng cần sắc, vi phu đành đi tìm mỹ nhân trong sách vậy.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 192



La Vân Khỉ tức thì trừng mắt, lườm hắn:

“Chàng dám!”

Đúng lúc ấy, Hàn Mặc đeo cặp sách đi ra.

La Vân Khỉ vội ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói:

“Mau đưa đệ đệ tới học đường, hôm nay ta sẽ đưa Hàn Dung đến tửu lâu.”

Ánh mắt nàng lại lơ đãng lướt qua trường bào của Hàn Diệp, thầm thở phào—may là cổ nhân đều mặc áo dài, nếu không thì với tình huống ban nãy… chỉ e Hàn Diệp đã chẳng thể bước ra ngoài nổi.

Hàn Diệp cũng ho nhẹ, sắc mặt nghiêm trang quay sang Hàn Mặc:

“Chúng ta đi thôi.”

Nhìn dáng vẻ đạo mạo kia, La Vân Khỉ lần nữa lật trắng mắt.

Nam nhân đúng là giỏi giả bộ! Rõ ràng khi áp sát hắn vừa rồi, nàng còn cảm nhận rõ ràng…

Phì phì! Sao nàng lại nghĩ đến mấy chuyện ấy?

Đợi hai huynh đệ đi rồi, nàng liền vội thu dọn, dẫn theo Hàn Dung chạy đến tửu lâu.

Sau mấy ngày tích cóp, La Vân Khỉ đã gom được thêm mấy lượng bạc. Nếu không phải trước đó đưa một ít cho Tường Vi, có lẽ giờ nàng đã có đủ mười lượng rồi.

Nghĩ đến tam muội số khổ kia, lòng La Vân Khỉ chợt trầm xuống, tâm tình u ám chẳng nguôi…

Chớp mắt đã qua một tháng. Phương Bắc tiết trời dần trở lạnh, sáng tối đều mang hơi sương se lạnh. Mấy ngày nữa, Hàn Diệp sẽ phải lên đường ứng thí Hương Cống, mà bên phía Tạ Tường Vi vẫn như đá chìm đáy biển, không hề có tin tức, khiến lòng La Vân Khỉ vừa mừng vừa lo.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Mừng là Hàn Diệp cuối cùng cũng có thể chính thức bước chân vào con đường khoa cử; lo chính là không biết Tường Vi lưu lạc phương nào, chẳng rõ sống c.h.ế.t ra sao. Trong mấy ngày qua, tâm tình nàng lúc trồi lúc sụt, bất định khó yên.

Nàng đâu hay, trong trấn còn có một đám người tâm trạng càng bất ổn hơn cả nàng—ấy chính là những kẻ mở cửa hàng buôn bán.

Một tháng trôi qua, không những La Vân Khỉ không cút khỏi chợ, mà còn bán buôn càng lúc càng sôi nổi, khách hàng đông như trẩy hội.

Chúng nhân buôn bán chẳng chịu nổi nữa, trong đó có hai cửa hàng đã buộc lòng phải đóng cửa, bỏ cuộc.

Tần gia xưa nay nuôi heo, vốn còn chút vốn liếng chống đỡ, song qua mấy phen thất bại, đến tiền mua heo con cũng chẳng còn. Tần Tỏa Trụ tức giận đến đỏ cả mắt, trong lòng nổi sát ý:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Mẹ nó, thật không được thì ta cứ đ.â.m c.h.ế.t ả tiện nhân ấy cho xong!”

Tần thị, thê tử hắn, hoảng hốt khuyên can:

“Chàng ngàn vạn lần chớ làm chuyện dại dột! Nếu chàng đi ngồi tù, thiếp và con biết sống ra sao?”

Tần Tỏa Trụ trợn mắt, văng tục:

“Mẹ kiếp, chẳng phải cũng tại ngươi hay sao? Nếu không phải ngươi bày ra cái chủ ý thối hoắc ấy, lão tử đâu có dám đối đầu với ả!”

Tần thị lập tức thấy oan ức:

“Cái đó cũng do chàng gật đầu, sao giờ lại đổ lên đầu thiếp?”

Lời còn chưa dứt, bỗng thấy vài người chủ tiệm khác từ xa bước tới.

Một người thở dài:

“Tần huynh, nay đã tròn một tháng rồi, ta thấy La thị kia lại càng tinh thần hơn trước, làm ăn càng vượng, vậy biết tính sao đây? Nếu cứ thế mãi, e rằng ta thật sự phải uống gió Tây Bắc rồi!”

“Kẻ nào chẳng sắp cạn nồi cơm, ta đây cũng chẳng còn kế sách gì nữa.”

Một kẻ bán rau do dự nói:

“Hay… hay là chúng ta đi giảng hòa với nàng? Chỉ cần nàng chịu nâng giá rau lên đôi chút, mọi người đều có đường sống.”

Tần thị nghe vậy, lập tức không bằng lòng:

“Không được! Ta quyết không đi cầu cạnh nàng!”

Chúng nhân bàn bạc một hồi, ý kiến chẳng thống nhất, rốt cuộc ai nấy tức tối bỏ về.

Bọn buôn rau cũng nghe đồn Tần gia từng gây sự với La Vân Khỉ vì chuyện con trẻ, nhưng lòng người vốn ích kỷ. Việc không liên quan đến mình thì chẳng ai dại dột theo đuôi Tần gia mà đi uống gió Tây Bắc. Trước kia còn vì bất mãn với giá rau của nàng, giờ nếu còn tiếp tục gây chuyện, sợ rằng lửa đã bén tới gối.

Cả đám bèn tụ họp, bàn mưu tính kế, rốt cuộc quyết định—chi bằng tạm thời cúi đầu nhận thua.

Mấy người kéo nhau đến tửu lâu, nào ngờ La Vân Khỉ đã sớm dọn hàng về nhà.

Vừa đẩy cửa bước vào, liền bắt gặp một vị khách không mời mà đến—khuôn mặt nhỏ của La Vân Khỉ lập tức lạnh như sương.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 193



Trong viện, có một nữ tử đang đứng, mình khoác xiêm y màu phấn đào, tuổi độ mười sáu mười bảy, dung mạo đoan trang, sắc nước hương trời.

Chỉ thấy đôi mắt nàng thoáng đỏ, tựa hồ vừa khóc qua một trận. Nữ tử này chẳng phải ai khác, chính là Quan Tuyết Yến – người từng vương vất không đi như hồn ma bóng quế.

Vừa trông thấy nàng, sắc mặt La Vân Khỉ lập tức phủ một tầng băng sương.

“Phu nhân, nàng về rồi.”

Hai người đang đứng giữa sân, Hàn Diệp thấy sắc mặt La Vân Khỉ không lành, vội vã bước tới nghênh đón.

La Vân Khỉ khẽ "ừ" một tiếng, ánh mắt liếc sang Quan Tuyết Yến.

“Không rõ Quan cô nương ghé qua nhà là có việc gì?”

Quan Tuyết Yến hơi ngượng ngập, cắn nhẹ môi dưới, rồi cúi người thi lễ:

“Tẩu tử chớ hiểu lầm, lần này ta đến là để từ biệt Hàn đại ca.”

La Vân Khỉ nhướng mày. “Ngươi muốn rời đi?”

Quan Tuyết Yến nức nở: “Phụ thân đã mất, nay chỉ còn mẫu tử ta thân cô thế đơn thân, may có cữu cữu ở Kinh thành, định đưa mẫu thân đến đó nương tựa. Ta biết tẩu tử không ưa gì ta, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên đến cáo biệt đại ca và tẩu tử một tiếng.”

Nghe đến đây, tâm tình La Vân Khỉ dần dịu xuống. Nay La Kim Quế đã sa sút, nếu Quan Tuyết Yến cũng rời đi, thì nàng xem như có thể yên lòng.

“Không rõ Quan cô nương định khi nào khởi hành?”

Quan Tuyết Yến thoáng liếc sang Hàn Diệp, nhỏ nhẹ nói: “Sáng mai sẽ lên đường, chỉ mong Hàn đại ca không chê, tiễn mẫu tử ta một đoạn đường.”

Tuy La Vân Khỉ không ưa gì nàng, nhưng lời thỉnh cầu như vậy cũng khó mà từ chối.

Nàng trầm ngâm một lát rồi nói: “Phu quân, nếu vậy, chàng hãy tiễn Quan cô nương một đoạn đi.”

Quan Tuyết Yến lập tức mừng rỡ, khẽ thi lễ: “Đa tạ tẩu tử, ta xin cáo từ.”

Nói đoạn, liền xách váy bước đi, dáng điệu tha thướt, yểu điệu như hoa sen rẽ sóng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hàn Diệp chau mày, trầm giọng: “Nàng đã đến từ biệt rồi, sao nàng lại ưng thuận việc ấy?”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

La Vân Khỉ hừ nhẹ: “Chẳng phải chàng cũng không ngăn cản ư? Cứ đợi thiếp nói xong rồi mới lên tiếng, giờ còn trách thiếp.”

Hàn Diệp vội biện bạch: “Phu nhân, oan cho ta quá, nàng chưa để ta kịp mở miệng, đã vội đáp ứng rồi còn gì.”

La Vân Khỉ xua tay, có phần bực bội: “Thôi, không nói chuyện đó nữa. Nàng ta nếu đi rồi, thì cũng bớt được một kẻ dây dưa với chàng. Chàng muốn đi thì cứ đi.”

Nghe vậy, sắc mặt Hàn Diệp nghiêm lại, thanh âm cũng nặng hơn mấy phần:

“Nếu phải đi, thì phu thê ta cùng đi, ta sao có thể một mình tiễn nàng ta?”

La Vân Khỉ ngẩng đầu nhìn, thấy thần sắc hắn quả thật nghiêm túc, liền khẽ hỏi: “Chàng nói thật ư?”

Hàn Diệp nhíu mày: “Chẳng lẽ đến giờ, nàng còn hoài nghi lòng ta đối với nàng sao?”

La Vân Khỉ nhìn gương mặt hắn, những đường nét cương nghị càng thêm rõ ràng, trong lòng cơn giận cũng lặng lẽ tiêu tan.

Nàng khúc khích cười, khẽ nói: “Thiếp đâu có không tin chàng, nếu chàng muốn thiếp đi cùng, thì thiếp theo là được.”

Hàn Diệp mỉm cười, ánh mắt tràn ngập ấm áp:

“Nàng đã nói, vậy không được đổi ý đâu. À đúng rồi, hôm nay ta trông thấy mấy quả dưa hấu lớn lắm, không biết đã chín chưa.”

“Vậy thì mau đi xem thử.”

Dạo gần đây La Vân Khỉ mải nghĩ cách tăng độ hảo cảm, nên quên bẵng mất chuyện dưa hấu.

Cả nhà cùng đến hậu viện, quả nhiên thấy mấy trái dưa lớn bằng cái chậu rửa mặt, vỏ xanh bóng loáng, nhìn mà mát cả mắt.

La Vân Khỉ vốn từng bán dưa trong siêu thị thời hiện đại, nên rất rành cách chọn. Nàng khom lưng vỗ mấy cái, rồi chọn ra một quả lớn nhất.

“Quả này chắc chắn đã chín.” Nói rồi bèn hái xuống.

Hàn Diệp tò mò, hỏi: “Phu nhân dựa vào đâu mà đoán?”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 194



La Vân Khỉ cười nhẹ: “Dựa vào tiếng. Dưa chín thì gõ nghe rất thanh, dưa sống thì âm trầm, nặng nề.”

Hàn Dung lập tức ngồi xổm xuống thử, Hàn Diệp cũng tò mò bước lại vỗ một cái.

Nhìn hai huynh muội tò mò như trẻ con, La Vân Khỉ mỉm cười đầy yêu thương.

Đến khi Hàn Mặc trở về, cả nhà cùng bổ dưa. Quả nhiên ngọt mát vô cùng, ai nấy ăn đều tấm tắc.

La Vân Khỉ còn dặn mọi người giữ lại hạt, để sang năm gieo tiếp. Ăn tối xong, cả nhà sớm an giấc.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Diệp đưa Hàn Mặc đến trường, rồi quay về đón La Vân Khỉ.

La Vân Khỉ thấy tay không tiễn người thì thất lễ, bèn chọn một quả dưa đẹp, bảo Hàn Diệp mang theo.

Cả nhà cùng đến Thiên Thừa thư viện, quả nhiên thấy trước cổng đã đậu sẵn bốn cỗ xe ngựa.

Ba cỗ xe ngựa phía sau đều chất đầy hòm rương, hiển nhiên nhà họ Quan vẫn còn chút gia tài; cỗ xe đi đầu là dành cho người ngồi. Vừa tới cửa viện, đã thấy Quan Tuyết Yến dìu Quan phu nhân từ trong thư viện bước ra.

Quan Tuyết Yến hôm nay rõ ràng là đã dụng tâm trang điểm, thân khoác xiêm y lụa mỏng màu lam ngọc, sắc nước da càng thêm trắng mịn, dung nhan yêu kiều, linh động như nước xuân.

Song, La Vân Khỉ cũng chẳng hề thua kém, thân hình nhỏ nhắn duyên dáng, dáng dấp yểu điệu mà quyến rũ, đứng cạnh Hàn Diệp một thân bạch y, lại càng thêm phần nhu thuận, khiến người nhìn khó lòng rời mắt.

Quan Tuyết Yến vừa trông đã thấy Hàn Diệp, rồi lại thấy La Vân Khỉ đứng sát bên hắn, dung nhan yêu mị nhất thời sa sút vài phần.

Nàng ghé sát mẫu thân, thấp giọng nói mấy câu, rồi bước về phía ba người.

“Ta đã đến lúc phải đi, chẳng lẽ Hàn gia tẩu tử vẫn chưa yên lòng sao?”

Hàn Diệp thần sắc bình thản, đáp:

“Quan muội muội trách lầm phu nhân ta rồi, là ta ngỏ ý muốn nàng ấy theo cùng. Dẫu sao Quan muội muội chưa xuất giá, ta cũng vì thanh danh của muội mà nghĩ.”

Ánh mắt Quan Tuyết Yến thoáng hiện một tia giễu cợt, cười mà như không cười:

“Hàn đại ca quả thật chu đáo, Tuyết Yến xin bái phục.”

La Vân Khỉ sao có thể để nàng làm khó trượng phu trước mặt mình, liền đưa quả dưa trong tay nhét vào lòng Quan Tuyết Yến, nhàn nhạt nói:

“Muội có phục hay không cũng chẳng hề gì. Nếu đã quyết tâm rời đi, thì nên an phận mà đi. Cho dù phu quân ta có tự mình tiễn muội, cũng chẳng thay đổi được điều gì. Quả dưa này là tấm lòng của phu thê chúng ta, mong muội nhận cho.”

Quan Tuyết Yến cắn chặt môi, lời của La Vân Khỉ nói tuy đúng, song lại như kim nhọn đ.â.m thẳng vào lòng, khiến ánh mắt nàng lấp lánh tia oán hận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bên cạnh xe, Quan phu nhân đã lên tiếng gọi.

Quan Tuyết Yến liếc nhìn La Vân Khỉ một cái, rồi bất ngờ sải bước đến trước mặt Hàn Diệp, ghé sát nói khẽ một câu, sau đó xoay người rời đi.

Khi gần đến bên xe, nàng lại quay đầu, nở một nụ cười rực rỡ như hoa nở tháng Ba, ánh mắt lưu luyến nhìn Hàn Diệp:

“Hàn đại ca, lời ta nói, chàng chớ quên đấy.”

Dứt lời, vén rèm lên xe.

La Vân Khỉ lập tức nắm chặt đôi tay nhỏ, khí giận bốc lên tận đỉnh đầu. Tiểu tiện nhân này, dám trước mặt nàng quyến rũ trượng phu! Nàng xoay người, sắc mặt trầm lạnh:

“Nàng ta nói gì với chàng vậy?”

Hàn Diệp vẫn còn ngẩn ngơ nhìn theo Quan Tuyết Yến, đáp theo bản năng:

“Nàng ấy… chẳng nói gì cả.”

Sự thật là Quan Tuyết Yến quả nhiên không nói điều gì rõ ràng, khiến hắn đến lúc này vẫn còn hồ nghi.

La Vân Khỉ lập tức nổi cáu:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Chàng lừa ai vậy? Nếu không nói gì, sao lại dặn chàng ‘chớ quên’?”

Hai người còn chưa dứt lời, xe ngựa đã lăn bánh, Quan Tuyết Yến còn quay lại vẫy tay lần nữa với Hàn Diệp.

La Vân Khỉ tức giận đến mức lập tức quay gót bỏ đi.

Nhìn theo bóng lưng nàng, nơi khóe môi Quan Tuyết Yến khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh.

Nếu nàng ta không có được Hàn Diệp, thì cũng phải để La Vân Khỉ cả đời canh cánh trong lòng.

Nghĩ đến Kinh thành cách xa ngàn dặm, từ nay về sau sợ là chẳng còn duyên gặp lại Hàn Diệp, lòng nàng lại trào dâng chua xót, nước mắt bất giác tuôn rơi.

Quan phu nhân khẽ nắm tay nàng, khẽ thở dài:

“Lòng Hàn Diệp ra sao, con cũng rõ cả. Hà tất phải ôm mãi không buông, tự mình chuốc khổ. Đợi đến Kinh thành, ta sẽ nhờ cữu cữu con tìm cho một mối hôn sự tốt.”

Quan Tuyết Yến lắc đầu, nghẹn ngào thốt:

“Không cần đâu, mẫu thân… đời này con quyết không lấy ai khác nữa…”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 195



Thấy La Vân Khỉ tức giận bỏ đi, Hàn Diệp vội vàng đuổi theo. La Vân Khỉ liền sải bước chạy thẳng về cửa tiệm.

Vừa tới cửa, nàng lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình: trước cửa tiệm chen chúc hơn hai mươi người, đứng thành một khối đen kịt.

Thường hay lui tới chợ, La Vân Khỉ cũng nhận ra vài người trong số đó, đều là chủ quán buôn bán quanh vùng. Gương mặt vốn lạnh như sương của nàng lại càng trầm xuống thêm mấy phần.

Đôi mắt phượng xếch lên, nàng lạnh giọng hỏi:

“Các người tới đây làm gì? Bán không lại thì tính chặn cửa ta sao?”

Một người vội vàng lên tiếng:

“La tiểu nương tử, người hiểu lầm rồi! Bọn ta tới đây để cầu xin người.”

La Vân Khỉ tâm trạng chẳng tốt, giọng điệu cũng sắc sảo hơn thường ngày:

“Cầu ta ư? Ta chẳng có gì giúp được các người. Mau tránh ra, đừng cản đường làm ăn của ta.”

Lúc này, một người đàn ông trung niên bụng phệ bước ra từ đám đông, mặt mày nịnh nọt nói:

“Nể tình chúng ta đều là người buôn bán rau, La tiểu nương tử xin chừa cho chúng ta một con đường sống. Trước đây đối nghịch với người là lỗi của chúng ta, chỉ mong người giơ cao đánh khẽ, cho chúng ta cùng thống nhất giá rau được không?”

Thì ra là vì chuyện này, La Vân Khỉ cũng đã mơ hồ đoán ra được.

Nàng khẽ bật cười lạnh:

“Hôm trước trông các người bán hàng phấn khởi lắm kia mà, cứ thế mà bán tiếp đi, ta nhất định ủng hộ hết mình.”

Gã béo lập tức toát mồ hôi, vừa lau mặt vừa cuống quýt nói:

“Xin đừng thế, nếu bán tiếp thế này thì chúng ta chỉ còn nước uống gió Tây Bắc mà sống. Xin La tiểu nương tử thương tình.”

La Vân Khỉ hừ lạnh một tiếng, đưa tay đẩy gã đàn ông đang chắn trước cửa ra, giọng đầy sát khí:

“Các người muốn nói gì là chuyện của các người. Mau tránh ra! Làm lỡ việc buôn bán của ta, đừng trách ta không khách sáo.”

Không phải nàng tuyệt tình, muốn ép họ vào đường chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ là nàng, La Vân Khỉ, làm người luôn rõ ràng ân oán. Chỉ trách bọn họ tự cho mình thông minh, lại dám tính kế nàng trước.

“Đừng mà! La tiểu nương tử, ta xin người đấy!”

Tên mập nói xong liền phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất.

Cả nhà hắn đều trông vào cửa tiệm này mà sống, giờ hắn thật sự không trụ nổi nữa rồi.

Thấy thế, những người còn lại cũng lần lượt quỳ xuống theo.

Hàn Diệp vừa vặn đến trước cửa tiệm, trông thấy cả đám người đang quỳ trước mặt La Vân Khỉ, không khỏi sững sờ, liền tránh sang một bên nấp đi.

Mọi người miệng kẻ nói người khóc, có kẻ còn nức nở sụt sùi. Nhìn xiêm y của họ chẳng ai giàu có, lửa giận trong lòng La Vân Khỉ cũng dịu đi nhiều, lòng trỗi dậy vài phần thương xót.

Chỉ là nàng cần làm rõ đầu đuôi sự việc.

Bèn hỏi:

“Là người Tần gia bán thịt xúi giục các ngươi làm vậy phải không?”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Gã béo vội vàng gật đầu như gà mổ thóc:

“La tiểu nương tử anh minh! Bọn ta thật sự bị ép buộc.”

Cùng lúc đó, ở bên kia, Tần Tỏa Trụ đã nghe được việc đám người kia đi cầu xin La Vân Khỉ, liền tức đến chửi rủa om sòm:

“Đồ vô dụng! Chỉ là một ả tiện nhân mà cũng không trị nổi. Mẹ nó, cho dù ả ta quen biết quan huyện thì sao? Tin hay không lão tử một đao g.i.ế.c quách cho rồi!”

Tần Tỏa Trụ xưa nay vốn thô lỗ ngang ngược, gần đây liên tiếp chịu nhục, lòng đã sôi máu. Nhân lúc thê tử không để ý, hắn xách ngay con d.a.o mổ lợn đi ra.

La Vân Khỉ dĩ nhiên không hay biết gì. Thấy đám người thật tâm hối cải, nàng đưa tay đỡ gã béo dậy.

“Muốn thống nhất giá rau cũng không phải không được, nhưng giá phải do ta định.”

“Do người định cũng được! Chỉ cần cho chúng ta đường sống, giá nào bọn ta cũng chịu.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 196



La Vân Khỉ gật đầu:

“Được. Chút nữa ta sẽ viết bảng giá dán trước cửa, vừa để các ngươi kiếm được tiền, vừa không để dân chúng phải tốn kém.”

Lúc này trước cửa cũng đã tụ tập không ít dân thường, nghe vậy liền đồng thanh hoan hô.

Gã béo lập tức đồng ý. Trong mắt hắn, La Vân Khỉ cũng là người bán rau, dù chủng loại có nhiều hơn một chút, cũng không đến mức lỗ vốn bán hàng.

Tạm thời hai bên đã đạt được thỏa thuận, mọi người đều lần lượt đứng dậy.

Bỗng từ xa có một hán tử thân hình cao lớn chạy tới, lao thẳng về phía La Vân Khỉ.

“Ả tiện nhân kia, người là cái thá gì mà định giá cho chúng ta?!”

Hàn Diệp đứng bên hông nhà, vừa thấy ánh d.a.o loé lên, lập tức thân hình như điện lao ra, một tay túm lấy cổ áo tên kia.

Người kia không ai khác, chính là Tần Tỏa Trụ đang đầy lửa giận.

Hắn vừa định ra tay với La Vân Khỉ, chợt thấy cổ bị siết lại, liền phản ứng đánh trả.

Nhưng Hàn Diệp thân thủ linh hoạt, tránh khỏi mũi dao, rồi tung cước đá mạnh vào sườn tên kia.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Tần Tỏa Trụ lảo đảo quỳ rạp xuống đất, Hàn Diệp lại tiến thêm một bước, đá vào cổ tay hắn, con d.a.o mổ lợn liền rơi xuống.

Lúc này La Vân Khỉ mới sực tỉnh, thì ra gã kia định g.i.ế.c mình!

Hàn Diệp lại giáng thêm một quyền, đánh hắn ngã nhào xuống đất. Mọi người xung quanh đều kinh ngạc đến c.h.ế.t lặng.

Không ai ngờ một thư sinh tuấn tú như vậy, lại có võ nghệ cao cường đến thế.

“Ngươi là ai, vì sao lại muốn động thủ với nương tử của ta?!”

Hàn Diệp đưa chân đạp chặt lên cổ tay Tần Tỏa Trụ, thanh âm trầm thấp lạnh như sương tuyết, mang theo sát khí khiến người nghe rợn tóc gáy.

Tần Tỏa Trụ hoàn toàn không ngờ chỉ trong một chiêu đã bị chế ngự, nhất thời ngây ngẩn, há miệng mắng lớn, nước bọt bay tứ tung:

“Lão tử họ Tần, tên Tỏa Trụ, ngươi là thứ chó má gì mà dám động vào ta?”

Chân Hàn Diệp ấn mạnh xuống, Tần Tỏa Trụ lập tức hét lên thảm thiết như heo bị chọc tiết.

“Ta là phu quân của nàng.”

Một câu lạnh nhạt, như sét đánh ngang tai.

Tần Tỏa Trụ lập tức biến sắc, sực nhớ đến lời đồn phu quân của La Vân Khỉ từng g.i.ế.c người, nhất thời hoảng loạn, run giọng cầu xin:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Hảo hán tha mạng!”

Lời còn chưa dứt, chợt nghe phía sau vang lên một tiếng nói trong trẻo, đĩnh đạc:

“Giữa thanh thiên bạch nhật lại dám cầm d.a.o hành hung, đâu rồi, bắt tên ác dân này lại cho bản công tử!”

Đám đông lập tức tách ra hai bên, chỉ thấy một công tử văn nhã, dung mạo tuấn tú, tay phe phẩy quạt xếp bước vào, phía sau còn có hai nha dịch mặc quan phục theo hầu.

Người đó không ai khác, chính là Phương Lộc Chi – công tử của huyện lệnh Phương đại nhân.

Ban đầu hắn chỉ định đến thăm La Vân Khỉ, chẳng ngờ vừa đến nơi đã thấy cửa tiệm nàng bị vây kín, liền sai tiểu tư về gọi nha dịch. Nào ngờ thực sự lại bắt gặp có người muốn làm hại nàng.

“Có thuộc hạ!”

Hai nha dịch bước lên, lập tức áp giải Tần Tỏa Trụ đi.

Thấy Phương Lộc Chi xuất hiện, Hàn Diệp khẽ cau mày, nhưng ngay sau đó liền khôi phục vẻ điềm tĩnh thường ngày.

Hắn chắp tay thi lễ, nhàn nhạt nói:

“Đa tạ Phương công tử ra tay tương trợ.”

Phương Lộc Chi phe phẩy quạt, mỉm cười nhã nhặn:

“Chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới. Huống hồ La cô nương là dân bản huyện, bản công tử thân là nhi tử huyện lệnh, đương nhiên có nghĩa vụ bảo vệ.”

Hàn Diệp đưa mắt nhìn La Vân Khỉ một cái, lại chắp tay lần nữa:

“Phương công tử có tấm lòng rộng rãi, khiến Hàn mỗ vô cùng khâm phục. Thay mặt nương tử, tại hạ xin đa tạ.”

Chỉ một ánh mắt ấy thôi, cũng đủ khiến La Vân Khỉ cảm thấy điềm chẳng lành.

Cho dù Hàn Diệp không hiểu lầm, thì trong lòng hẳn cũng khó tránh ghen tuông.

Giống hệt như cách nàng từng đối với Quan Tuyết Yến vậy…

Quả nhiên, hệ thống lại vang lên tiếng nhắc nhở lạnh lùng:

【Độ hảo cảm nam chủ giảm 10, dưa hấu bị gỡ xuống. 】

【Độ hảo cảm nam chủ giảm 10, gia vị lẩu cay bị gỡ xuống. 】

Má nó chứ!

La Vân Khỉ suýt nữa buột miệng chửi thề.

Món lẩu cay nàng yêu thích nhất, thế là… bay màu!
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 197



Trong lòng La Vân Khỉ tuy có phần giận dữ, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng.

Dù sao nàng cũng từng vì Quan Tuyết Yến, Ngô A Hương mà ghen bóng ghen gió, đổi vị trí suy nghĩ, nàng vẫn hiểu được tâm ý của Hàn Diệp. Huống hồ, nam tử ở bên ngoài, thể diện luôn là chuyện phải giữ lấy.

“La Vân Khỉ xin đa tạ ân tình của Phương công tử. Được làm người dân dưới sự quản lý của huyện thái gia nghiêm minh, lại có công tử là người yêu dân như con, thật là phúc của trăm họ.”

Nói đoạn, nàng kéo nhẹ tay Hàn Diệp, mỉm cười với Phương Lộc Chi:

“Việc ở đây, xin phiền công tử xử lý. Nếu không còn việc gì khác, phu thê chúng ta xin được mở cửa kinh doanh.”

Phương Lộc Chi đưa mắt nhìn sang bàn tay nàng đang đặt lên tay Hàn Diệp, ánh nhìn chợt tối đi, nhưng khóe môi vẫn cong nhẹ. Lời muốn nói cũng chỉ đành nén lại trong lòng.

“Được rồi, hai vị cứ tùy ý.” Hắn phe phẩy quạt, ra lệnh cho nha dịch: “Dẫn đi.”

Sau khi Phương công tử rời đi, đám đông cũng dần tản hết.

Công tử Huyện lệnh đích thân bắt người, đám chủ tiệm xung quanh lại càng không dám sinh sự với La Vân Khỉ nữa.

Nàng mở cửa tiệm, nhìn thấy kệ hàng trống không, mới nhớ ra hôm nay còn chưa bày hàng. Lại thấy Hàn Diệp đứng ngay phía sau, rõ là không tiện hành sự, đành quay lại khóa cửa.

“Hôm nay không bán nữa, về thôi.”

Hàn Diệp bước vào từ cửa, bóng người cao lớn phủ lên thân ảnh nàng, giọng nói trầm trầm đầy áp lực:

“Lẽ nào là vì ta ở đây, khiến nàng khó xử?”

La Vân Khỉ hít sâu một hơi. Khí chất con người quả thực có thể đổi thay. Hàn Diệp lúc này, đã mơ hồ mang dáng vẻ uy nghiêm của một vị tể tướng tương lai.

“Không phải, chỉ là hôm nay mỏi mệt, muốn nghỉ một ngày thôi.”

Hàn Diệp hai tay đặt sau lưng, cụp mắt xuống hỏi:

“Những người quỳ ngoài cửa khi nãy, là chuyện gì?”

“Bọn họ từng muốn hãm hại thiếp, lại bị thiếp trị cho một trận. Đi thôi, vừa đi vừa nói.”

Nói rồi nàng đóng cửa tiệm, trong lòng không khỏi thắc mắc vì sao bản thân lại ôn hòa với Hàn Diệp đến thế. Nếu là ở hiện đại, ai dám lấy mất món ăn yêu thích nhất của nàng, nàng tất phải cho người đó biết thế nào là đại chiến ba trăm hiệp mới thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ấy thế mà bây giờ, nàng lại có thể nhẫn nhịn cùng hắn nói chuyện ôn hòa, chẳng khác gì kỳ tích.

Hai người đưa theo Hàn Dung trở về nhà, sắc mặt Hàn Diệp vẫn chưa sáng sủa hơn là bao.

“Đang yên đang lành bán hàng, cớ gì bọn họ phải nhằm vào nàng?”

Hàn Dung thấy bầu không khí giữa đại ca và tẩu tử có phần khác thường, bèn vội vàng xen vào, giọng non nớt:

“Đại ca không được giận tẩu, đều là do nhị ca cả!”

Hàn Diệp sửng sốt, trầm giọng hỏi:

“Rốt cuộc là chuyện gì?”

La Vân Khỉ vốn không định nói việc của Hàn Mặc cho Hàn Diệp nghe. Dù sao cũng chỉ là chuyện vặt, chẳng đáng để hắn phải bận tâm. Nhưng nay Hàn Dung đã buột miệng, nàng cũng đành kể hết chuyện Hàn Mặc đánh nhau với người Tần gia.

Hàn Diệp lập tức nhíu mày:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Sao nàng không nói sớm với ta?”

La Vân Khỉ ngồi xuống ghế trong sân, thản nhiên đáp:

“Chuyện của nữ nhân, nói cho chàng thì chàng cũng không tiện nhúng tay.”

Hàn Diệp nhất thời không nói gì, hồi lâu mới cất tiếng:

“Nàng không còn giấu chuyện gì khác chứ? Phu thê là một thể, ta không mong giữa chúng ta có điều gì che giấu.”

Nhìn đôi mắt kia, nghiêm nghị lại mang vài phần sắc bén, tim La Vân Khỉ bất giác khựng lại một nhịp.

Chuyện nàng từng đưa Phương Lộc Chi về thôn, quả thực chưa từng kể với Hàn Diệp. Chẳng lẽ… hắn đã biết?

Nghĩ lại, Hàn Diệp lúc đó chưa về thôn, làm sao mà hay được? Hẳn là nàng suy nghĩ nhiều rồi.

Dù hắn có biết thì đã sao, nàng và Phương Lộc Chi cũng chẳng làm điều gì vượt quá khuôn phép.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 198



Nàng bật cười:

“Trong nhà chỉ nhiêu đó chuyện, thiếp còn có gì mà giấu chàng? Ngược lại là chàng giấu thiếp không ít, chuyện Lý Hương (tên thật của Ngô A Hương), thiếp còn chưa hỏi tội chàng đâu.”

Giọng Hàn Diệp lập tức dịu đi mấy phần:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Chuyện đó cũng là bất đắc dĩ. Nay nàng đã biết rõ, thì đừng giận ta nữa. Về sau có chuyện gì, nhất định phải nói cho ta biết, ta không muốn nàng phải chịu bất cứ tổn thương nào.”

Nghĩ đến tên điên Tần Tỏa Trụ, La Vân Khỉ cũng thấy rợn người, khẽ gật đầu:

“Vậy thì nói rõ luôn, từ nay về sau, chàng cũng không được giấu thiếp chuyện gì.”

Hàn Diệp dịu dàng nhìn nàng:

“Đó là điều tất nhiên.”

Lời chưa dứt, thì bên ngoài viện đã vang lên tiếng khóc lóc thảm thiết.

Cửa viện bị đẩy ra, một phụ nhân thô kệch ba phần chạy vào.

“La cô nương, xin cứu lấy nhà ta một mạng!”

La Vân Khỉ vội đứng dậy — thì ra là thê tử của Tần Tỏa Trụ.

Vừa bước qua cửa, người đàn bà kia đã quỳ sụp xuống nền đất.

“Là do chúng ta sai, đều là lỗi của chúng ta. Xin La cô nương hãy rủ lòng thương, cùng huyện lão gia nói đỡ đôi lời, thả Tần Tỏa Trụ trở về đi. Cả nhà ta đều trông cậy vào hắn. Đứa con của ta ta cũng cho nó một bài học rồi, ta xin hứa từ nay về sau sẽ không để nó gây khó dễ cho Hàn Mặc nữa. Chỉ mong La cô nương mở lòng từ bi, tha cho phu quân ta một lần.”

La Vân Khỉ sắc mặt lập tức trầm xuống, giọng nói lạnh lùng như băng:

“Hết thảy đều do ngươi – một kẻ phụ nhân càn rỡ mà ra. Nếu không phải ngươi không biết dạy con, thì nhi tử ngươi đâu đến nỗi ra tay với Hàn Mặc. Các cửa hàng đối đầu với ta như thế, chẳng lẽ không có phần ngươi xúi giục?”

Hàn Diệp nghe thế liền hiểu ra thân phận người phụ nữ kia, lập tức bước lên đứng cạnh La Vân Khỉ, đề phòng ả đàn bà kia bất ngờ ra tay.

Thê tử của Tần Tỏa Trụ lúc này đã thực sự sợ hãi, bởi lẽ dân dù hung hăng đến đâu cũng chẳng dám đối đầu với quan phủ. Vừa khóc vừa dập đầu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Là ta sai rồi… Chỉ cần tiểu nương tử chịu ra tay giúp đỡ, ta xin hứa từ nay về sau sẽ an phận thủ thường, buôn bán lương thiện, không dám tái phạm nữa.”

La Vân Khỉ lạnh nhạt đáp:

“Ngươi nói sai rồi. Ta chẳng qua chỉ là một nữ tử thường dân, đâu có bản lĩnh gì đi ‘cứu’ phu quân ngươi ra được? Chuyện này, huyện lão gia tự có công luận, xin ngươi trở về cho.”

“Xin đừng mà…”

Thê tử Tần Tỏa Trụ bò tới hai bước, ôm chầm lấy chân La Vân Khỉ, nước mắt nước mũi dầm dề, vô cùng nhếch nhác:

“Nếu hắn không ra, nhà ta chẳng còn ai g.i.ế.c heo, dạo này chẳng kiếm được một đồng, ngược lại còn lỗ vốn. Cứ thế này, ngay cả tiền học của bọn nhỏ cũng chẳng lo nổi. La cô nương, xin thương xót cho nhà ta lần này.”

La Vân Khỉ trong lòng sinh ra chán ghét, đối với loại phụ nhân độc miệng hẹp hòi như vậy, nàng thật chẳng thể có nổi thiện cảm.

Hàn Diệp đứng phía sau dường như cũng không nỡ, khẽ khàng nói:

“Phu nhân, g.i.ế.c người cũng chỉ một đao là xong, chi bằng nàng đến nha môn một chuyến.”

La Vân Khỉ hừ lạnh, xoay người đáp:

“Thiếp không đi, lỡ đâu chàng lại nghĩ lung tung thì sao?”

Thê tử Tần Tỏa Trụ tuy không rõ thân phận Hàn Diệp, nhưng nhìn biểu hiện giữa hai người cũng đoán được phần nào. Bèn lập tức quay sang kéo áo Hàn Diệp, cầu khẩn:

“Tiểu tướng công, xin ngài mở lòng từ bi, nói đỡ vài câu, ta thực sự biết lỗi rồi.”

Thấy bàn tay đầy dầu mỡ kia in nguyên dấu lên áo Hàn Diệp, La Vân Khỉ càng thêm ghê tởm, lạnh lùng quát:

“Buông tay hắn ra cho ta.”

Thê tử Tần Tỏa Trụ bị tiếng quát dọa cho sợ hãi, vội buông tay, lùi lại.

“La cô nương… thế là đồng ý rồi sao?”

La Vân Khỉ hừ một tiếng, đáp gọn:

“Đi thôi.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 199



Thê tử Tần Tỏa Trụ lập tức dập đầu cảm tạ không ngớt, La Vân Khỉ lại quay sang nhìn Hàn Diệp.

“Nếu chàng đã muốn giúp bọn họ, vậy thì cùng thiếp đi một chuyến.”

Hàn Diệp mỉm cười ôn hòa, nói:

“Không cần đâu, ta tin nàng có thể xử trí ổn thỏa.”

“Không được, nhất định chàng phải theo thiếp.”

Lỡ đâu hắn lại đột nhiên ‘trật dây thần kinh’, thiện cảm tụt mất thì sao? Nghĩ tới gia vị lẩu cay yêu thích bị gỡ, tim gan La Vân Khỉ lại đau như cắt.

Hàn Diệp nhướng mày, hỏi ngược lại:

“Sao nàng cứ khăng khăng vậy? Lẽ nào ngay cả bản thân mình nàng cũng không tin tưởng?”

La Vân Khỉ hừ một tiếng, trừng mắt liếc chàng một cái.

“Lời này là chàng nói đó, đến lúc đó đừng kiếm chuyện với thiếp.”

Thê tử Tần Tỏa Trụ thấy hai người cứ đứng đó đấu khẩu mà chẳng chịu động thân, lại vội vàng quỳ sụp xuống:

“Tiểu nương tử, cứu người như cứu hỏa mà!”

Hàn Diệp nhẹ nhàng đặt tay lên vai La Vân Khỉ, giọng nói ôn nhu:

“Đi đi.”

La Vân Khỉ lúc này mới gật đầu, tuy trong lòng vẫn không cam tâm.

Hai người rời khỏi cửa, thẳng đường tới nha môn. Trên đường, thê tử Tần Tỏa Trụ liên tục buông lời tâng bốc lấy lòng, nhưng La Vân Khỉ mặt mày lạnh tanh, chẳng thèm đáp lấy một lời. Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến nơi.

Người gác cổng đúng là vị sai nha từng theo nàng về thôn hôm trước, vừa thấy La Vân Khỉ liền bước tới cung kính hỏi:

“La cô nương đến tìm huyện thái gia hay công tử nhà ta?”

La Vân Khỉ khẽ cúi người hành lễ:

“Xin phiền thông báo với Phương công tử một tiếng.”

“Vâng, La cô nương chờ một lát, tiểu nhân đi báo ngay.”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Sai nha vào trong không bao lâu, Phương Lộc Chi đã bước ra, trên mặt là một nụ cười tươi rói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“La cô nương, hôm nay sao lại rảnh rỗi ghé qua đây?”

Chưa kịp để La Vân Khỉ mở lời, thê tử Tần Tỏa Trụ đã "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống:

“Phương công tử, xin ngài khai ân! Thảo dân xin dập đầu tạ tội!”

Phương Lộc Chi liếc nhìn phụ nhân ấy, hỏi:

“Nàng ta là ai vậy?”

La Vân Khỉ điềm đạm đáp:

“Thê tử của kẻ họ Tần. Nếu đã xét xử xong, xin công tử rộng lòng mà thả hắn ra.”

Phương Lộc Chi liếc mắt ra hiệu, rồi hừ lạnh một tiếng:

“Kẻ này gan to bằng trời, dám cầm đao hành hung, là loại hung đồ cần phải nghiêm trị, sao có thể dễ dàng thả ra?”

Thê tử Tần Tỏa Trụ sợ đến mức nước mắt, nước mũi lưng tròng, dập đầu như giã tỏi:

“Phương công tử, xin ngài mở lượng hải hà. Lần này về, thảo dân nhất định sẽ trông chừng hắn cho kỹ. Nếu hắn còn dám động tay động chân với La cô nương, thảo dân cam đoan sẽ không dung thứ.”

Phương Lộc Chi liếc mắt nhìn La Vân Khỉ. Nàng lại đưa mắt nhìn thê tử Tần Tỏa Trụ một chút, sau đó nhẹ gật đầu.

“Phụ nhân này đã dám đảm bảo, dân phụ cũng cả gan thỉnh cầu công tử khai ân. Huống hồ ta thân không tổn thương, nếu giam hắn lâu quá, chỉ e sẽ sinh lòng phản nghịch, sau này ngược lại càng bất lợi.”

Phương Lộc Chi nghe thế liền hiểu ý, hừ nhẹ:

“Nếu La cô nương không chấp nhặt chuyện cũ, ta đây sẽ vào thỉnh phụ thân tha người. Nhưng nếu sau này còn dám tái phạm, thì cả phu thê đều bị trị tội!”

Thê tử Tần Tỏa Trụ khóc ròng ròng:

“Thảo dân biết rồi! Nhất định sẽ coi chừng hắn cẩn thận.”

Phương Lộc Chi gật đầu rồi quay vào hậu đường. Chẳng mấy chốc, Tần Tỏa Trụ được áp giải ra.

Vừa thấy La Vân Khỉ, ánh mắt hắn liền trợn lên như muốn phát tác, nào ngờ thê tử hắn đã vung tay tát cho một bạt tai:

“Nhìn cái gì mà nhìn! Nếu không có La cô nương đến bảo lãnh, ngươi còn không ngồi tù một gông chắc?!”

Chớ thấy Tần Tỏa Trụ ngoài mặt dữ dằn, thật ra hắn lại sợ thê tử một phép. Bị mắng như thế liền cúi đầu, không dám ho he.

Thê tử hắn vội vã dập đầu cảm tạ La Vân Khỉ và Phương Lộc Chi, rồi lôi trượng phu đi thẳng, chẳng dám quay đầu lại.
 
Back
Top Bottom