Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 170



Nhà họ Vương chưa từng ngờ một thư sinh yếu ớt trông như vậy lại ra tay lợi hại đến thế, ai nấy đều quay sang nhìn Vương què.

Vương què thua thiệt, mắt đỏ ngầu căm hận, nghiến răng nghiến lợi mắng:

“Muốn thì đưa hai mươi lượng, không thì đừng hòng lấy được hôn thư!”

Dứt lời liền vừa bò vừa chạy, chật vật vô cùng.

Thấy cả nhà họ Vương rút lui, trưởng thôn mặt cũng hiện mây u ám.

“Hàn Diệp, chuyện này… phải làm sao đây?”

Hàn Diệp nhặt chiếc ghế bị đập vỡ, trầm ngâm chốc lát rồi nói:

“Trưởng thôn cứ yên tâm, có ta ở đây, bọn họ chẳng dám làm càn.”

Trưởng thôn nhìn Hàn Diệp đầy cảm kích. Năm xưa ông đã thấy đứa nhỏ này không tầm thường, chỉ tiếc đã có hôn ước. Nếu không, ông nguyện gả Tường Vi cho hắn cũng chẳng tiếc gì.

Thấy mắt Tường Vi hoe đỏ, ông không khỏi thở dài:

“Chuyện này cũng chẳng trách mẫu thân nó được. Năm đó phụ thân nó mắc lao phổi, mẫu thân nó vì lo chạy chữa mới đành ký hôn thư. Cũng đều do ta bất tài, không cứu được phụ thân nó…”

Nói đến đây, giọng ông cũng nghẹn lại.

Tạ Tường Vi lúc này mới hiểu rõ nguyên do, ôm lấy trưởng thôn, nức nở gọi một tiếng:

“Gia gia…”

Thấy hai ông cháu ôm nhau khóc, lòng Hàn Diệp cũng nặng trĩu. Dù gì cũng cùng sống một thôn bao năm, lúc chưa có La Vân Khỉ, ba huynh muội hắn từng chịu ơn trưởng thôn không ít.

“Trưởng thôn không cần buồn bã. Cái gọi là ‘binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn’, ta sẽ ở lại vài hôm, xem nhà họ Vương còn muốn giở trò gì nữa.”

Nghe thế, trưởng thôn cuối cùng cũng yên lòng.

Có Hàn Diệp ở đây là tốt rồi. Chỉ tiếc hắn cũng có nhà cửa sự nghiệp, chẳng thể ở mãi chốn này.

Trầm ngâm một lát, ông nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Hay để mai ta sang làng bên dò xét xem sao, liệu có thể dứt điểm mọi chuyện bằng mười lượng bạc không?”

Hàn Diệp lắc đầu, nhíu mày nói:

“Thà cứ án binh bất động, còn hơn là chủ động tìm tới. Chờ biến động rồi tính tiếp cũng chưa muộn.”

Trưởng thôn lại thở dài một tiếng, bất đắc dĩ gật đầu:

“Cũng được…”

Tạ Tường Vi bỗng nhớ tới lời La Vân Khỉ, bèn dè dặt nói:

“Gia gia, người tuổi đã cao, cũng đừng vất vả vì việc thôn làng nữa. Đại tỷ mong chúng ta chuyển vào trấn, để người có thể an hưởng tuổi già… Không biết người có đồng ý không?”

Hàn Diệp cũng biết tâm ý của La Vân Khỉ, liền gật đầu tiếp lời:

“Lời muội ấy cũng có lý. Người vì thôn làng lo lắng mấy chục năm, giờ cũng nên nghỉ ngơi. Nhà chúng ta ở trấn cũng rộng rãi, có chỗ cho người an cư, lại dễ bề chăm sóc lẫn nhau.”

“Việc này…”

Trưởng thôn đưa mắt nhìn lại tiểu viện cũ kỹ nơi mình đã cư ngụ mấy chục năm, khẽ lắc đầu than rằng:

“Lòng tốt của các ngươi, lão hủ xin tâm lĩnh. Chỉ là, cây có cội, nước có nguồn, cố thổ nan ly. Nếu như A Vi muốn đến trấn, lão cũng không ngăn cản, chỉ mong các ngươi chiếu cố cho con bé nhiều hơn.”

Lời vừa dứt, nước mắt lại lưng tròng nơi khóe mắt của Tạ Tường Vi.

“Nếu gia gia không đi, Tường Vi cũng quyết không rời.”

Thấy rõ ý quyết trong lời nói, Hàn Diệp cũng hiểu, trưởng thôn hẳn là không định rời khỏi quê cũ rồi.

Ba người hàn huyên dăm câu, Tạ Tường Vi liền đứng dậy đi nấu cơm.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Tối đó, Hàn Diệp lưu lại nghỉ đêm tại Tạ gia.

Dưới ánh trăng vằng vặc ngoài song cửa, Hàn Diệp mãi không thể chợp mắt. Trong lòng chỉ đầy hình bóng La Vân Khỉ.

Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi thành thân, bọn họ phải chia ly—

Chẳng biết nàng… có từng nhớ đến mình không?
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 171



Sau đó, Hàn Diệp lại lưu lại Tạ gia hai ngày, cả nhà Vương què cũng không thấy bóng dáng.

Cứ ở mãi trong nhà cũng không phải kế lâu dài, sợ La Vân Khỉ sinh lo, sáng sớm ngày thứ ba, Tạ Tường Vi cùng Hàn Diệp quay lại trấn.

Nghe xong chuyện hai ngày qua, La Vân Khỉ không khỏi chau mày.

Vương què kia vốn là phường vô lại, sao lại dễ dàng bỏ qua như vậy? Nếu như bọn họ đã nhận mười lượng bạc kia thì còn dễ liệu, đằng này bạc không nhận, người cũng chẳng thấy, tất hẳn đang âm mưu điều gì bất chính.

Ngược lại, Tạ Tường Vi lại có phần lạc quan hơn La Vân Khỉ nhiều.

Nàng mỉm cười nói:

“Đại tỷ đừng nghĩ nhiều. Có khi bị tỷ phu dọa cho sợ khiếp vía rồi, đến cả bạc cũng không dám tới lấy nữa.”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

La Vân Khỉ trong lòng vẫn thấy bất an. Năm xưa khi nàng và mẹ cùng mở siêu thị ở hiện đại, cũng từng gặp phải một đám lưu manh vô lại, thấy nhà không có đàn ông, ngày ngày đến kiếm chuyện.

Lúc ấy nàng phẫn uất, liền thuê mấy người, đánh cho một trận ra trò, tưởng đã yên.

Nào ngờ sau khi những người được thuê đi rồi, đám kia lại kéo tới, còn đập nát cả tủ kính trong cửa hàng.

Nay e rằng đám nhà họ Vương cũng đang rình mò nơi nào đó. Nghĩ vậy, nàng vội thúc giục Hàn Diệp và Tạ Tường Vi:

“Không được, hai người vẫn nên quay về xem thử, trưởng thôn tuổi đã cao, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”

Tạ Tường Vi mỉm cười nói:

“Không sao đâu đại tỷ, ban ngày trong thôn còn có người, bọn họ không dám làm gì quá đáng đâu.”

“Này! Ai dám chắc? Lỡ như họ lại tới gây rối, dù chẳng động tay động chân, cũng có thể khiến trưởng thôn tức giận đến phát bệnh. Người lớn tuổi nào chịu nổi kích động chứ? Hai người mau quay lại xem đi.”

Hàn Diệp cũng thấy có lý, liền gật đầu với Tạ Tường Vi:

“Nghe lời đại tỷ đi.”

Tạ Tường Vi đành nghe theo, cùng Hàn Diệp trở lại thôn.

La Vân Khỉ nhìn bóng hai người rời đi, trong lòng cũng không yên. Nhưng cửa tiệm còn phải trông coi, lại thêm một trận chiến chưa phân thắng bại nơi này, sao có thể bỏ dở?

Sáng nay vừa đến cửa tiệm, nàng đã phát hiện bên đối diện lại hạ giá rau, còn thịt heo thì sớm đã treo bảng “một đồng một cân”.

Thấy chiêu trò này, La Vân Khỉ chỉ khẽ nhếch môi, lộ ra nụ cười khinh bỉ.

Chờ hai người Hàn Diệp rời đi, nàng liền hắng giọng, đứng nơi cửa cao giọng rao:

“Hộc m.á.u đại xả hàng đây! Mua một tặng một!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mua thịt heo tặng khoai, mua lương thực tặng cải trắng!

Chỉ cần mua hàng trong tiệm, đều có quà tặng đi kèm, đến trước được trước!”

Lời vừa hô xong, lập tức thu hút đám đông xúm lại.

“Thật sự tặng quà hả?”

La Vân Khỉ cười khẽ:

“Dĩ nhiên là thật.”

Có người thăm dò hỏi:

“Nếu ta mua một khúc thịt heo, ngươi cho ta mấy củ khoai?”

La Vân Khỉ vung tay, nói dõng dạc:

“Ba củ!”

Người kia gật đầu:

“Được, vậy ta lấy một khúc thịt.”

Người khác lại hỏi:

“Nếu ta mua khoai, nàng tặng thịt không?”

La Vân Khỉ vẫn tươi cười rạng rỡ:

“Việc đó thì không được, nhưng nếu ngươi mua nhiều khoai, ta tặng cải xanh. Trong tiệm đã buộc sẵn từng bó, tùy ý chọn lấy.”

Từ sau khi siêu thị nâng cấp, bên trong rộng rãi hẳn lên, rau củ chất thành từng đống, mỗi đêm đều làm mới. La Vân Khỉ chẳng hề tiếc, bán không hết cũng uổng phí.

Lại có người hỏi:

“Nếu ta mua mười củ khoai, ngươi có cho ta hai bó cải không?”

La Vân Khỉ thầm rủa một tiếng: Tên này còn giỏi tính toán hơn cả lão nương!

Nhưng ngoài miệng vẫn cười:

“Được thôi, mua mười củ, tặng hai bó cải!”

Người nọ lập tức trả tiền, xách hai bó rau đi thẳng.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 172



Mọi người thấy rõ là thật sự có người được tặng đồ, liền ùn ùn kéo đến.

Hàn Dung thì trông coi hàng trong tiệm, ai đến lấy rau đều phải trình bày mua gì, tặng gì, không sai mới cho mang đi. Đừng thấy con bé nhỏ tuổi, mà canh hàng cực kỳ nghiêm, không thiếu một xu.

Chẳng bao lâu sau, rau củ trong tiệm gần như bán sạch.

La Vân Khỉ đếm lại số đồng tiền gần hai trăm đồng, cười toe toét.

Tốt quá rồi! Làm vậy lại kiếm nhiều hơn cả ngày thường!

Nàng lại đứng ngoài hô lớn:

“Còn chút bột mì cuối cùng đây, mua một bát tặng một bát, ai mua là lời to!”

Chưa đến nửa canh giờ, cửa tiệm đã sạch hàng.

Chỉ trong một buổi sáng, La Vân Khỉ đã bán được hơn ba trăm đồng tiền, tâm trạng vui vẻ khỏi nói.

Nhưng không phải ai cũng thấy vui. Một hai ngày thì không sao, chứ liên tiếp mấy ngày thế này thì có người không chịu nổi.

Rau củ kia đều là dùng bạc thật tiền thật mua vào, không lời đã đành, lại còn phải bù thêm. Ai mà cầm cự được?

Vài chủ tiệm liền tụ tập kéo tới nhà của Tần Tỏa Trụ.

“Lão Tần, chuyện này làm sao đây? Ta thấy ả tiện nhân kia bán đến là hăng hái, nhưng chúng ta thì khốn đốn.”

“Phải đấy, hôm nay lại chơi trò mua một tặng một, rau của ta không bán nổi một cọng.”

“Ta cũng vậy, thóc gạo chẳng ai đụng đến, ả tiện nhân kia lấy đâu ra hàng hóa mà bán mãi không hết?”

Tần Tỏa Trụ cũng chẳng khá khẩm gì, rao hàng cả buổi sáng, một tảng thịt cũng không bán nổi, trong lòng đã đầy bực bội, rầm một tiếng c.h.é.m d.a.o xuống thớt:

“Mẹ nó, các ngươi nói xem, phải làm gì đây?”

Có người hít hà:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Việc này khó đấy, sáng nay ta thấy thiếu gia của tri huyện cũng ghé đến bắt chuyện với ả, chẳng lẽ quen biết gì?”

“Ta cũng nghe rồi, bảo là phu quân ả g.i.ế.c người mà huyện lệnh cũng không phán tội, hẳn là có chỗ dựa.”

“Lẽ nào cứ để mặc ả phá giá thị trường?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thê tử Tần Tỏa Trụ từ trong nhà đi ra, khuôn mặt đầy thịt run rẩy:

“Tất nhiên là không thể khoanh tay đứng nhìn. Đã không thắng được ả về buôn bán, thì chúng ta phải ra tay từ chỗ khác.”

“Chỗ khác? Là thế nào?”

Chúng nhân lập tức xúm lại nghe ngóng.

Chỉ thấy thê tử của Tần Tỏa Trụ lạnh lùng cười khẩy một tiếng, nói:

“Chi bằng truyền lời ra ngoài, nói ả ta tư thông với nam nhân khác, làm cho thanh danh bại hoại, xem còn ai dám tới mua đồ nữa không!”

Người bán lương thực bên cạnh kinh ngạc hỏi:

“Nhưng... chúng ta biết tìm ai để vu vào đây?”

Tần thị trợn tròn cặp mắt tam giác, hừ lạnh một tiếng:

“Cái đó có khó gì? Ta nghe nói ả tiện nhân kia có giao tình chẳng tầm thường với một kẻ họ Lưu ở võ quán Đông Viễn, mấy hôm trước ta còn trông thấy hắn tới chỗ ả, hai người nói cười thân thiết, nếu không có chuyện gì, sao lại hay lui tới như thế?”

Có người ngập ngừng:

“Nhỡ đâu người ta chỉ là quen biết thông thường thì sao?”

Tần thị cười gằn:

“Quen biết ra sao chẳng quan trọng! Quan trọng là tiếng xấu đã lan đi, xem thử ai còn dám bén mảng đến cửa hàng nàng!”

Chúng nhân bỗng chốc tỉnh ngộ, liên tục gật đầu:

“Phải đó, trước tiên bôi nhọ thanh danh ả ta!”

“Đúng vậy, chúng ta lập tức ra ngoài gieo lời đồn!”

Khi mấy kẻ kia đang bày mưu tính kế, thì bên này, La Vân Khỉ đã dẫn theo Hàn Dung khóa cửa hiệu mà về nhà.

Nàng vốn không có ý phá giá thị trường, chỉ là đồ của nàng quả thật rẻ hơn người khác đôi chút, nhưng cũng chẳng rẻ đến mức thái quá. Tình cảnh hiện nay, hoàn toàn là do bọn họ bức ép.

Nếu cứ theo đà này, chẳng bao lâu nữa, nàng e sẽ thực sự phát tài.

Nàng đếm kỹ từng đồng tiền đồng, lại cẩn thận bỏ vào hộp sắt. Thấy hôm nay trở về sớm, định bụng giặt giũ ít y phục, thì thấy Quan Tuyết Yến ló đầu nơi cửa, trong tay còn xách theo một hộp đồ.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 173



La Vân Khỉ lập tức hiểu ra, thì ra là nhân lúc mình không có nhà, người kia lại lén lút đến dây dưa với Hàn Diệp.

Nể tình nàng ta cũng từng là người có học, La Vân Khỉ trước giờ nói chuyện vẫn còn giữ ba phần khách khí, nhưng lúc này thì nhẫn nhịn gì cũng vô ích.

Nàng tung chân đá mạnh cánh cửa, nghiêng mắt nhìn Quan Tuyết Yến, giọng lạnh như sương:

“Quan tiểu thư, thân là khuê nữ chưa xuất giá, mà cứ ra vào nơi người đã có thê thất, là định làm gì đây?”

Quan Tuyết Yến chẳng ngờ La Vân Khỉ ban ngày lại có mặt ở nhà, hoảng hốt đến mức tay run lên, chiếc hộp thức ăn rơi đánh “xoảng” xuống đất.

La Vân Khỉ cúi mắt nhìn lướt qua.

Hừ, hai món mặn một món thịt, cũng ra vẻ chu đáo lắm.

“À… tẩu tử, ta… ta chỉ là tiện đường ngang qua, nay đi ngay đây.”

La Vân Khỉ lách người, chắn ngang trước mặt nàng ta:

“Tiện đường mà còn xách theo nhiều đồ thế sao? Dòm ngó phu quân người ta, chẳng biết hỏi qua ý thê tử người ta trước đã à?”

Thấy La Vân Khỉ khí thế bức người, sắc mặt Quan Tuyết Yến lập tức trầm xuống.

Vốn dĩ nàng ta cũng chẳng phải loại cam chịu, từ sau khi phụ thân qua đời, tuy đã thu liễm vài phần, nhưng bản tính ngạo mạn vẫn còn nguyên.

Nghe vậy liền cắn răng nói:

“Hàn đại ca là người đọc sách, ngươi chỉ là phàm phụ nông gia, đâu xứng với chàng? Biết điều thì mau chóng cùng chàng hòa ly, kẻo sớm muộn gì cũng bị bỏ mà thôi.”

Lời này như mũi kim đ.â.m thẳng vào tâm can La Vân Khỉ. Dù biết sớm muộn cũng chẳng giữ được cuộc hôn nhân này, nhưng nghe người ngoài nói ra thì vẫn là chuyện khác.

Đôi mắt hạnh khẽ nheo, giọng lạnh như băng:

“Ngươi lại là cái thứ gì? Đừng quên, phụ thân chàngchính là bị phụ thân ngươi hại chết. Một kẻ mang danh nho sinh mà nuôi dạy ra loại nhi nữ mặt dày vô sỉ như ngươi, ta cũng không mong gì cho cao quý hơn. Dù một ngày nào đó ta có hòa ly với Hàn Diệp, ngươi tưởng hắn sẽ để mắt tới ngươi sao? Sao không soi lại bản thân bằng tấm bánh đậu hủ mà xem thử bản mặt mình ra sao!”

Quan Tuyết Yến bị nói trúng chỗ đau, cứng họng, chỉ có thể gượng cười:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Hàn đại ca đã nói rồi, chuyện cũ chàng sẽ không truy cứu nữa. Nếu chàng thật sự ghét ta, sao còn ăn đồ ta làm? Hôm trước chàng còn khen ngon đấy!”

Cái gì?

Hàn Diệp thật sự ăn đồ nàng ta làm?

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

La Vân Khỉ nhất thời nghẹn trong lòng, sắc mặt tái nhợt đi mấy phần.

Thế nhưng môi vẫn cứng rắn đáp trả:

“Phu quân ta là người khoan hậu, chẳng qua là không nỡ làm tổn thương người khác mà thôi. Ngươi thật sự tưởng chàng có lòng với ngươi? Nếu đã thích, cần gì đợi tới nay? Chàng từng nói với ta, nữ nhân như ngươi, chỉ là rác rưởi bề ngoài bóng bẩy, trong mắt chàng chẳng khác gì bãi phân trâu cả!”

Quan Tuyết Yến giận run cả người, chỉ vào La Vân Khỉ, miệng lắp bắp:

“Ngươi mới là phân trâu, thứ nữ nhân th* t*c như ngươi chính là một đống phân trâu!”

La Vân Khỉ thản nhiên đáp:

“Ta có là thôn phụ đi nữa, cũng đường đường là chính thất của Hàn Diệp. Còn ngươi? Chỉ dám thừa dịp ta vắng nhà mà mò đến lén lút. Ta cũng thấy lạ, phụ thân dù tệ đến đâu cũng là người dạy học, sao lại sinh ra loại nhi nữ không biết xấu hổ như ngươi.”

“Ngươi mới không biết xấu hổ!”

Quan Tuyết Yến giận không kiềm được, giơ tay định tát.

La Vân Khỉ lách người tránh, thuận thế tung một cước đá văng hộp cơm.

“Ta không muốn động thủ với ngươi, nhưng nếu còn dám bén mảng tới tìm Hàn Diệp, ta cam đoan sẽ cho ngươi mất mặt mà vào, không còn mặt mũi mà ra.”

Quan Tuyết Yến nhìn hộp cơm vỡ nát, giận đến đỏ bừng cả mặt, giậm chân hét lớn:

“La Vân Khỉ, ngươi chờ đấy! Dù phải dùng cách gì, ta cũng sẽ đoạt lấy Hàn đại ca!”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 174



La Vân Khỉ cười nhạt, đáp không chút chùn bước:

“Vậy cứ thử xem. Nếu Hàn Diệp cưới được ngươi, thì chữ La của ta, ta nguyện viết ngược xuống đất.”

Dứt lời, nàng xoay người vào trong.

Quan Tuyết Yến hung hăng trừng mắt nhìn nàng, rồi vừa ôm mặt vừa chạy đi mất.

Lúc này, Hàn Dung đã ôm chầm lấy chân La Vân Khỉ, giọng nũng nịu:

“Tẩu tử đừng giận nữa mà, đều tại đại ca không đúng, đợi huynh ấy về, chúng ta cùng nhau dạy dỗ huynh ấy một trận!”

La Vân Khỉ hít một hơi thật sâu, ôm lấy Hàn Dung nói:

“Cũng không thể trách đại ca muội, ai bảo song thân hắn sinh ra hắn đẹp làm chi? Đẹp thì phải chịu bị người ta nhớ thương thôi.”

Hàn Dung chớp mắt hỏi:

“Vậy… muội có đẹp không?”

“Là đẹp chứ! Hàn Dung của chúng ta, là xinh nhất rồi!”

“Vậy sao chẳng ai nhớ thương muội?”

La Vân Khỉ bật cười, lấy tay chạm nhẹ mũi nàng:

“Vì muội còn nhỏ. Lớn lên rồi, tự nhiên sẽ có người nhớ thương.”

Mắt Hàn Dung tròn xoe:

“Không cần đâu! Muội không cần người khác nhớ thương, có tẩu tử và đại ca nhớ thương muội là đủ rồi!”

La Vân Khỉ cười tươi, chạm khẽ lên chóp mũi nàng:

“Cái ‘nhớ thương’ này không giống như muội nghĩ đâu. Lớn lên rồi, tự nhiên sẽ hiểu.”

Hàn Dung gật gật đầu, đoạn lại cười nói:

“Vậy muội phải mau mau lớn mới được!”

La Vân Khỉ khẽ thở dài một tiếng, nói:

“Đợi đến khi muội trưởng thành rồi, e rằng sẽ chẳng còn vui vẻ vô ưu như bây giờ nữa đâu.”

Nàng vừa dứt lời, trong lòng lại không khỏi nghĩ đến Hàn Diệp. Thời cổ thông tin không thông suốt, thật khiến người ta bó tay, nếu là thời nay, chỉ một cuộc điện thoại là xong mọi việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giờ hai người bọn họ đã đi được hơn hai canh giờ, không biết bên đó tình hình thế nào.

Nếu Hàn Mặc không phải đi học thì còn đỡ, nàng còn có thể để nó trông Hàn Dung rồi tự mình đi xem, đằng này lại không dám để một mình Hàn Dung ở nhà, đành ngồi nhà thấp thỏm chờ tin.

----------------

Cùng lúc ấy, sắc mặt Hàn Diệp u ám, gương mặt tuấn tú như phủ một tầng sương lạnh.

Bên cạnh, Tạ Tường Vi đang ôm t.h.i t.h.ể lạnh ngắt của trưởng thôn, gào khóc thảm thiết. Trong phòng một mảnh hỗn độn, đồ đạc đã bị người ta đập phá tan tành, chẳng còn ra hình thù gì nữa.

Lúc chính ngọ, dân làng từ ngoài đồng trở về, nghe tin nhà trưởng thôn xảy ra chuyện liền kéo nhau tới xem.

Vừa nhìn thấy đã kinh hãi – trưởng thôn toàn thân bê bết máu, sớm đã tắt thở.

Hóa ra là bị người ta đánh c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Nhìn vị trưởng thôn vẫn luôn như tổ phụ của mình, Hàn Diệp siết chặt nắm tay, các khớp ngón tay trắng bệch, phát ra tiếng răng rắc như gãy xương.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Ánh mắt hắn lạnh như băng, sát khí lấp ló, khiến người ta không rét mà run.

“Lũ súc sinh kia! Ngay cả người già cũng không tha, thật đáng chết!”

Có người tức giận quát lên: “Chuyện gì xảy ra vậy? Ai đã đánh c.h.ế.t trưởng thôn?”

Tào gia vốn là hàng xóm với Hàn Diệp, thấy hắn trở về thì lập tức chạy tới hỏi.

Hàn Diệp trầm giọng đáp: “Là người làng Sa Hà, họ Vương.”

Tức thì có người lớn tiếng: “Người làng khác mà dám tới làng mình gây chuyện, việc này tuyệt không thể để yên!”

Mọi người cũng nhao nhao phụ họa: “Đúng vậy! Phải đi tìm hắn hỏi cho ra lẽ!”

Trưởng thôn xưa nay nhân hậu, được người trong làng kính trọng. Nay ông c.h.ế.t thảm, dân làng phẫn nộ, ai nấy đều muốn đòi lại công đạo.

Hàn Diệp cũng cảm thấy không thể để chuyện này chìm xuồng, bèn xoay người, giọng lạnh như băng:

“Nếu chư vị đã có lòng như vậy, thì hãy cùng ta khiêng trưởng thôn lên, sang Sa Hà thôn đòi lại công đạo!”

“Phải! Đòi công đạo!”

Dân quê vốn thuần hậu chất phác, chỉ có vài kẻ thấy tình hình không ổn thì lặng lẽ rút lui, còn phần lớn người dân đều vác cuốc xẻng đi theo Hàn Diệp rời khỏi thôn.

Tạ Tường Vi thấy ông bị người khiêng đi, trong lòng càng thêm đau xót. Nếu không nhờ Tào tẩu tử và mấy phụ nhân trong làng kéo lại, e rằng nàng đã ngã quỵ trên đường rồi.

Lúc đoàn người rời khỏi thôn, La Vân Khỉ bỗng cảm thấy trong lòng thấp thỏm bất an, dường như sắp có chuyện chẳng lành, tim nàng cứ đập dồn dập, mãi chẳng yên được...
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 175



Thôn Sa Hà.

Vương què đang ở trong nhà mắng nhiếc, cả song thân cùng mấy huynh đệ đều có mặt.

Vốn định ép cưới Tạ Tường Vi về làm thê tử, chẳng ngờ giữa chừng lại bị Hàn Diệp chen ngang.

Bị Hàn Diệp đánh cho một trận, Vương què tức đến nghiến răng, chờ hắn rời đi liền lại dẫn người quay lại.

Chúng ép trưởng thôn giao người, song lão trưởng thôn sống c.h.ế.t không chịu, khăng khăng đòi hủy hôn.

Vương què nổi giận, liền ra tay với trưởng thôn. Một lão già mấy chục tuổi làm sao địch nổi hắn, chỉ vài chiêu đã bị đánh chết.

Vương què vốn nổi tiếng là kẻ hung tợn, g.i.ế.c người rồi mà chẳng chút sợ hãi, còn ngồi lên giường đất mà uống rượu.

Mẫu thân hắn đứng bên lo lắng hỏi:

“Giờ sự thể thế này phải tính sao đây? Nếu Tạ gia không chịu hủy hôn, chẳng bằng đòi lại bạc trước đã.”

Mười lượng bạc trắng, với nhà dân thường cũng đủ sống cả năm.

Năm ấy Vương què may mắn nhặt được cục vàng khi đang đi tiểu, bán được đúng mười lượng bạc.

Về sau hắn ngày ngày đi tiểu khắp nơi, nhưng chẳng gặp thêm cục vàng nào nữa, trong nhà thì sắp không còn cái ăn, mới nghĩ nếu không cưới được thê tử thì cũng phải sang Tạ gia đòi bạc cho bằng được.

“Không được.”

Vương què từ lâu đã si mê Tạ Tường Vi, thấy nàng dáng ngọc thân ngà, thắt đáy lưng ong, trong lòng đã chẳng nghĩ đến ai khác.

“Lão tử nói rồi, dù thế nào cũng phải cưới được Tạ Tường Vi.”

Mẫu thân hắn sợ hắn nổi điên, vội tránh sang một bên.

Các huynh đệ hắn cũng thấy Tạ Tường Vi xinh đẹp, nên đều tán đồng, dẫu gì cũng chẳng ai cưới nổi thê tử, chỉ mong được chia phần lợi lộc.

Bên kia, Hàn Diệp dẫn người đến thôn Sa Hà.

Từ xa Vương què đã nghe thấy tiếng khóc, còn đang ngồi trên giường mắng chửi:

“Mẹ kiếp, ai giữa trưa lại khóc tang thế hả?”

Chưa dứt lời, đã thấy một đoàn người bước vào sân, Vương què lập tức đứng dậy, hắn đã thấy Tạ Tường Vi.

Huynh đệ nhà họ Vương cũng đồng loạt đứng lên, lão tam lanh trí nhất, liền nhảy khỏi cửa sổ chạy đi.

“Có vẻ có chuyện rồi, để ta đi gọi người.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngay lúc đó, Hàn Diệp và đám người đã vào nhà, chỉ huy mọi người đặt t.h.i t.h.ể trưởng thôn lên giường đất nhà họ Vương.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Hàn Diệp mặt lạnh như sương, ánh mắt sắc lẻm nhìn thẳng vào Vương què.

“Họ Vương kia, ngươi đánh c.h.ế.t trưởng thôn nhà ta, hôm nay phải cho ta một lời giải thích.”

Vương què vốn hung hăng, liền nhảy dựng lên mắng:

“Ai bảo lão không chịu gả nhi nữ cho ta, c.h.ế.t thì chết!”

Tạ Tường Vi lập tức xông tới: “Ta liều với ngươi!”

Tuy nàng nhát gan, nhưng giờ đây cũng chẳng còn gì để mất.

Vương què vung tay hất nàng sang một bên, các huynh đệ hắn cũng lao lên giữ chặt lấy nàng không buông, Hàn Diệp mặt sa sầm, lập tức đá văng một tên ra xa.

Lúc này mọi người đều động thủ, nhà họ Vương bị đánh đập tan hoang.

Tên huynh đệ khác của Vương què đã đi gọi người, tuy dân trong thôn không ưa nhà họ Vương, nhưng nghe có người ngoài đến gây chuyện thì lại kéo nhau đến rất đông.

Chớp mắt đã có hơn hai mươi người ùa vào sân, một trận hỗn chiến nổ ra.

Trận đánh kéo dài hơn một canh giờ, nhờ có Hàn Diệp, người thôn Sa Hà vẫn chịu nhiều thiệt hại hơn.

Thấy mọi người đã mệt rã rời, Hàn Diệp thu tay lại.

Nhìn thẳng vào nhà họ Vương, hắn trầm giọng:

“Các ngươi đánh c.h.ế.t trưởng thôn, đây là một mạng người. Giờ một là báo quan, hai là hủy hôn, ngươi tự chọn đi.”

Vương què bị đánh đến m.á.u miệng tuôn trào, thấy dân làng đã tản gần hết, cũng chẳng dám hống hách nữa. Dẫu kẻ ác cũng sợ quan nha.

Hắn nhổ một bãi nước bọt, nói:

“Không thành thân cũng được, nhưng mười lượng bạc đó phải trả lại cho lão tử!”

Tạ Tường Vi nghe vậy, bật khóc:

“Ngươi g.i.ế.c ông ta của ta, còn đòi bạc? Không đời nào!”

Nàng quay sang Hàn Diệp, nghẹn ngào:

“Tỷ phu, chúng ta báo quan đi.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 176



Nghe đến hai chữ "báo quan", Vương què lộ vẻ hoảng sợ, lắp bắp:

“Năm đó ta đưa bạc trắng mười lượng, dù có c.h.ế.t người thì cũng phải trả lại cho ta một nửa chứ…”

Hàn Diệp quay đầu nhìn Tạ Tường Vi:

“Tường Vi muội muội, muội tính sao?”

Tạ Tường Vi vốn chẳng phải người quyết đoán, chỉ đành nhìn về phía mọi người.

Chúng nhân bàn tán rôm rả, kẻ nói đông người bảo tây, cuối cùng quyết định đưa bạc cho Vương què để sự việc lắng xuống.

Hàn Diệp sợ Vương què trở mặt, liền ép hắn viết giấy cam kết, sau đó mọi người lại khiêng trưởng thôn về.

Hôm sau, bận rộn lo hậu sự, hạ táng, đưa linh cữu xuất môn, mãi đến tối Hàn Diệp mới trở về huyện thành.

La Vân Khỉ đã chờ đợi hơn một ngày, lòng như lửa đốt, vừa thấy Hàn Diệp bình yên vô sự trở về, liền mừng rỡ nhào tới ôm chặt lấy chàng.

Hàn Diệp bị hành động bất ngờ ấy làm cho hoảng hốt, vội hỏi:

“Sao thế? Có chuyện gì à?”

La Vân Khỉ lúc này mới ý thức được mình thất thố, vội buông tay, mắt hoe đỏ nói:

“Không sao, chỉ là lo cho chàng. Còn Tường Vi, mọi chuyện thế nào rồi?”

Hàn Diệp kể lại việc trưởng thôn mất mạng, La Vân Khỉ nghe xong giật mình kinh hãi. Nàng vốn có ấn tượng tốt với vị lão nhân này, không ngờ lại gặp kết cục thảm thương đến vậy.

Biết Hàn Diệp để Tạ Tường Vi ở lại một mình, nàng liền trách:

“Nhà mới có tang sự, lại xảy ra chuyện lớn như vậy, sao chàng nỡ để muội ấy một mình ở lại?”

Hàn Diệp thở dài:

“Tường Vi muốn thủ linh cho trưởng thôn. Ta bảo muội đến đây, nhưng muội ấy nhất quyết chờ ba ngày sau.”

La Vân Khỉ bất an hỏi:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Vậy… muội một mình ở nhà, liệu có chuyện gì xảy ra không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hàn Diệp nghĩ một lát rồi đáp:

“Chắc là không đâu. Dân trong thôn gần như đều đã đến trấn Sa Hà, Vương què phen này cũng bị dọa sợ, chẳng dám làm càn nữa. Chuyện hôn sự cũng đã dùng bạc mà giải quyết, tính ra là việc tốt.”

La Vân Khỉ nghe vậy gật đầu, trên mặt rốt cuộc cũng nở nụ cười. Sau đó lại nói:

“Thế cũng tốt. Sau này Tường Vi cô đơn lẻ bóng, thiếp nghĩ nên mời nàng đến đây ở cùng, chàng thấy có được không?”

Hàn Diệp cười nhè nhẹ:

“Nhà này do nàng làm chủ, muốn mời ai đến thì cứ làm theo ý nàng.”

La Vân Khỉ trừng mắt nhìn chàng một cái, nửa đùa nửa thật:

“Ra ngoài một chuyến, miệng mồm cũng ngọt hẳn ra. Chẳng lẽ lén ăn mật ong ở đâu rồi?”

Hàn Diệp bất chợt tiến lên một bước, cúi người nói khẽ:

“Muốn nếm thử không?”

La Vân Khỉ lập tức đỏ bừng cả mặt, quay lưng lại, thẹn thùng bảo:

“Đáng ghét, chớ có nói năng chẳng đứng đắn như thế.”

Hàn Diệp nhìn vẻ thẹn thùng yêu kiều của nàng, lòng dâng lên một trận xao động, đang định ôm lấy nàng để thân mật thì hai đứa nhỏ bất chợt chạy ra.

“Đại ca, huynh về rồi!”

Người lên tiếng là Hàn Mặc, mới vài ngày không gặp mà dường như cậu đã chững chạc hơn, gương mặt non nớt cũng thêm phần điềm đạm.

“Đại ca, huynh không bị thương chứ? Tẩu tẩu cứ lo lắng mãi đó.”

Hàn Dung nhào vào lòng Hàn Diệp, chàng vươn tay bế lấy muội.

Ôn hòa nói:

“Đại ca không sao, các muội đừng lo. Nào, vào nhà thôi.”

Nhìn ba người bước vào trong, La Vân Khỉ khẽ thở phào, song trong lòng vẫn thấp thỏm bất an, luôn có cảm giác... như sắp có chuyện chẳng lành.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 177



Sáng sớm hôm sau, La Vân Khỉ đã vội vã tới cửa hàng.

Cuộc chiến thương trường vẫn chưa dứt, mấy tiểu nhị do các hiệu buôn khác thuê tới đã đứng ngoài cửa từ lúc tờ mờ sáng, lớn tiếng rao hàng, nào là “bán đổ bán tháo”, “xả hàng thổ huyết”.

La Vân Khỉ khẽ nhếch môi cười lạnh, trong lòng cười khẩy: Đám người này việc khác chẳng ra gì, nhưng cái trò bắt chước thì học nhanh ra phết! Nàng muốn xem xem bọn họ trụ được mấy hôm.

Mở cửa hiệu xong, nàng nhanh chóng sắp đặt hàng hóa cho ngay ngắn. Khi hàng hóa đã đâu vào đấy, trận chiến của ngày mới cũng chính thức khởi đầu.

La Vân Khỉ hắng giọng, bước ra trước cửa, cất tiếng rao vang dội:

“Bán lỗ tiếp tục! Mua một tặng một, số lượng có hạn, lỡ làng là không có lại đâu!”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Đang hô hào náo nhiệt, chợt thấy Lưu Thành Vũ dẫn theo một đám người rảo bước về phía đông.

La Vân Khỉ vội khóa cửa, lặng lẽ bám theo. Mới đi được vài bước đã thấy hai chữ “sòng bạc” to tướng hiện ra trước mắt, lại thấy Lý Thất đứng bên ngoài, trong lòng lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Xem chừng hôm nay bọn họ quyết ra tay rồi.

Nghĩ đến việc La gia nhiều phen gây hấn, La Vân Khỉ liền siết chặt nắm tay, hôm nay phải khiến bọn chúng tiêu tan cả vốn lẫn lời!

Quả nhiên, sự thể đúng như nàng đoán. Mấy hôm nay, củi trong võ đường đã được chặt chất thành đống như núi, Lưu Thành Vũ bèn xin phép sư phụ nghỉ một ngày, dẫn theo vài huynh đệ thân thiết kéo đến sòng bạc.

Bên này, sau hai lần ăn mùi đau, La Kim Quế cũng tạm thời thu mình, đang ngồi trong phòng sau vừa bóc hạt dưa vừa chuyện trò. Mẫu thân nàng ta thì nghiêng mình trên trường kỷ, có nha hoàn phe phẩy quạt hầu hạ, thảnh thơi vô cùng.

Từ ngày mở sòng bạc, La gia phất lên như diều gặp gió, La Kim Quế cũng bỏ váy vải thay thành áo lụa, đầu đội đầy trâm ngọc, châu hoa sáng choang.

Chỉ là mỗi khi nghĩ tới La Vân Khỉ, trong lòng vẫn thấy không cam tâm.

“Nghe nói con tiện nhân ấy dạo này đối đầu với đám mở hiệu buôn, bán hàng rẻ như cho.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lý Thục Cầm lườm nàng một cái:

“Ngươi thôi đi, đang sống yên ổn lại muốn rước việc vào người. Bị chọc tức chưa đủ à?”

La Kim Quế hừ lạnh:

“Ai thèm chọc ả. Con chỉ là nghẹn một bụng tức khó nuốt trôi.”

“Thôi thôi, ngươi cứ sống đời ngươi, nó bán rau nó, việc gì phải bận lòng. Nó chẳng qua là một bãi phân chó, ngươi đường đường là người, chẳng nhẽ lại đi tức giận vì một bãi phân?”

Lý Thục Cầm nói xong, khiến La Kim Quế không nhịn được cười, phì ra hạt dưa rồi cười nói:

“Mẫu thân nói phải, con chẳng thèm chấp với bãi phân chó!”

“Thế mới ngoan. Phụ thân ngươi nói rồi, ít bữa nữa nhà mình sẽ chuyển tiệm lên thành Vĩnh Định. Khi ấy mua một căn nhà lớn, sắm thêm vài nha hoàn hầu hạ, không bao giờ quay lại nơi rách nát này nữa.”

“Thật sao? Thế thì quá tốt rồi!”

La Kim Quế hớn hở gật đầu. Song trong lòng vẫn thấy nhột nhột khi nghĩ đến Hàn Diệp.

Ở trấn này bao ngày, chẳng thấy ai tuấn tú bằng hắn. Nhớ lại thân hình hắn cao ngất như trúc, trong đầu nàng ta lại bắt đầu mơ màng…

Hai mẫu tử đang trò chuyện thì bên ngoài bỗng ồn ào, khiến người bên trong chau mày khó chịu. Lý Thục Cầm đá vào nha hoàn bên cạnh, quát:

“Chết rồi à? Mau ra ngoài xem có chuyện gì!”

Nha hoàn tức giận trong bụng nhưng không dám lộ, vội vàng chạy ra ngoài.

Chỉ thấy một thiếu niên chừng mười bảy mười tám đang ngồi chơi xúc xắc, bên cạnh là một đám hán tử lực lưỡng đứng quanh. Bạc trắng đã chất thành đống cao, rõ ràng thắng không ít.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 178



Nha hoàn chạy vào báo, La Kim Quế hờ hững nói:

“Chỉ là thắng được mấy đồng bạc thôi mà, có gì phải hốt hoảng. Sòng bạc của ta lại sợ người ta thắng chắc?”

Thông thường sòng bạc đều có cách làm trò với xúc xắc hay chén xúc xắc. Hơn nữa, La gia còn nuôi ba bốn tên côn đồ, muốn lấy bạc từ tay họ há dễ dàng gì?

La Kim Quế hiểu rõ những thủ đoạn ấy, nên chẳng chút lo lắng. Nhưng bên ngoài vẫn không yên.

Mọi người thấy thiếu niên liên tiếp thắng bạc, liền đổ xô theo đặt cược, không bao lâu đã thắng hơn hai trăm lượng.

Sòng bạc ở thị trấn nhỏ, tiền bạc lưu thông cũng có hạn, lại thêm mấy kẻ ngồi hóng ké, nhà cái bắt đầu chịu không nổi, vội cho người chạy vào báo cho La Thiên Phúc.

Lúc này La Thiên Phúc đang ở hậu viện nhấm rượu nghe khúc. Bị cắt ngang hứng, đã thấy bực mình:

“Có chuyện gì?”

Tiểu tư hấp tấp:

“Lão gia, có một bọn người tới đánh bạc, thắng của chúng ta không ít.”

La Thiên Phúc cau mày không vui:

“Thắng thì thắng, có gì mà rối loạn?”

Tiểu tư vội nói:

“Nhưng hắn thắng quá nhiều rồi, trong tiệm đã sắp cạn bạc!”

La Thiên Phúc giật mình — hai trăm lượng, đủ cho nhà bình thường sống cả đời.

“Lão Hồ đâu? Sao không xử hắn?”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Lão Hồ là cao thủ lừa bạc, chuyên được La Thiên Phúc thuê về làm nhà cái, chưa ai thoát được tay hắn. Dù có cho thắng thì cũng chỉ dăm ba đồng cắc.

Tiểu tư gãi đầu:

“Lão Hồ đã ra mặt, nhưng tiểu tử kia có vẻ cũng biết vài chiêu, chiêu trò của lão Hồ không ăn thua.”

La Thiên Phúc lập tức đổ mồ hôi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Mau, theo ta ra xem!”

Trong sòng, xúc xắc vang lên lách cách không ngớt, thiếu niên ấy chính là Lý Thất.

Hắn vốn không thích sát phạt đỏ đen, lần này chỉ là báo ân La Vân Khỉ. Ban đầu định chơi đôi ván rồi rút, ai ngờ mấy sư huynh thấy tiền sáng mắt, ép hắn phải chơi tiếp. Lý Thất m.á.u nóng nổi lên, mấy ván đã thắng hàng trăm lượng.

Lúc này La Thiên Phúc đã tới nơi, lập tức ra hiệu bằng mắt cho mấy gã thủ hạ.

Mấy tên vạm vỡ chen đám dân thường ra, ngồi vào bàn:

“Để bọn ta chơi với ngươi một ván!”

Lưu Thành Vũ thấy tình hình không ổn, vội ra hiệu cho Lý Thất. Hắn hiểu ý, gom bạc trên bàn, nhấc vạt áo cho vào lòng rồi quay người bước đi.

“Không chơi nữa!”

La Thiên Phúc sao có thể trơ mắt nhìn bạc bị mang đi? Chỉ liếc mắt ra hiệu, lập tức có người đứng chắn trước mặt Lý Thất.

“Muốn đi à? Đâu có dễ thế!”

Lưu Thành Vũ đứng chắn trước mặt Lý Thất, vung tay đẩy mạnh một tên thủ hạ, khiến hắn lảo đảo suýt ngã.

Bọn huynh đệ phía sau cũng đồng loạt bước lên, ai nấy đều xuất thân võ phái, thân hình cao lớn như tháp sắt. Nhân số lại đông, sư huynh đệ cộng lại hơn mười người, khiến đám tay chân của La Thiên Phúc trông như mèo gặp hổ, căn bản không đủ chống đỡ.

Thấy bọn thủ hạ bị dồn lùi, La Thiên Phúc nổi giận lôi đình, giật giọng quát to:

“Xông lên! Chặn bọn chúng lại cho lão tử!”

Đám người kia đành liều mình xông lên, nhưng chưa kịp chạm tới Lý Thất đã bị đánh cho tơi bời hoa lá.

Chớp mắt, mấy chiếc bàn bạc bị lật tung, đổ vỡ tan tành như đống đổ nát.

Lúc này, Lưu Thành Vũ khác hẳn ngày xưa, võ nghệ đã thành thục, một cước đá văng một tên, rồi xông thẳng về phía La Thiên Phúc.

La Thiên Phúc thấy vậy toan quay người đào tẩu, nào ngờ bị Lưu Thành Vũ túm ngay lấy cổ áo từ phía sau, giật mạnh một cái khiến hắn ngã sấp xuống đất, mặt mày lấm lem chẳng khác gì chó ăn phân.

Bọn huynh đệ cũng ùn ùn kéo tới, vây lại đạp cho một trận ra trò.

Chờ đến khi La Kim Quế và Lý Thục Cầm hớt hải chạy ra, thì cả sòng bạc đã thành một bãi hoang tàn, La Thiên Phúc cũng đã bị đánh cho hôn mê bất tỉnh.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 179



Chớp mắt đã hai canh giờ trôi qua, mấy người kia vẫn chưa quay lại. La Vân Khỉ vừa bày hàng bán, vừa ngóng ra ngoài, trong lòng không khỏi thấp thỏm.

Nàng biết mọi việc sớm muộn cũng phải thuận theo cốt truyện, nhưng lại sợ bản thân thúc đẩy quá sớm sẽ sinh biến cố, nếu bởi đó mà liên lụy đến Lưu Thành Vũ và Lý Thất, ắt sẽ ray rứt trong lòng.

Đang chăm chú nhìn ra, chợt thấy Lưu Thành Vũ hớn hở đi tới.

“Đại tỷ, thành công rồi!”

Thấy phía sau còn lũ lượt mấy người đi theo, La Vân Khỉ vội xách ra hai trái dưa hấu, bổ ra đãi bọn họ giải khát.

Lần trước hai người mang dưa về, cả bọn ăn vào đều khen ngọt tận lưỡi. Nay thấy dưa lại xuất hiện, liền ùa vào tranh nhau. Lý Thất vất vả lắm mới chen được vào quầy, đưa cho La Vân Khỉ một trăm đồng tiền, lại lấy ra thêm một thỏi ngân nguyên bảo.

Hắn ngượng nghịu nói: “Đại tỷ, mấy món này là để tặng tỷ.”

“Ấy, vậy là không được.” La Vân Khỉ vội nhét lại thỏi bạc vào tay hắn. “Tỷ bảo ngươi đi, không phải vì chút tiền này. Nếu dùng không hết thì cất đó mà dùng, hoặc tự tìm lấy một cái sinh ý mà làm.”

Lý Thất mặt đỏ ửng, cảm động nói: “Nếu không có tiền của tỷ, ta đâu có được như hôm nay. Cái này tỷ nhất định phải nhận.”

La Vân Khỉ lại cương quyết đẩy về: “Nếu còn đưa nữa, tỷ giận đó.”

Thấy nàng kiên quyết, Lý Thất đành miễn cưỡng cất bạc trở lại.

La Vân Khỉ lại dặn dò: “Chuyện này vốn chẳng phải điều tốt đẹp, tỷ đã hối hận rồi. Ngươi tuổi còn nhỏ, sau này chớ nên bén duyên với trò đỏ đen, nghe rõ chưa?”

Lý Thất nghiêm trang gật đầu: “Đại tỷ cứ yên tâm, sau này ta nhất định không bước chân vào đó nữa.”

La Vân Khỉ lại nhìn sang Lưu Thành Vũ:

“Một lát nữa ngươi theo Lý Thất đem bạc đến hiệu tiền mà gửi, trông chừng cẩn thận, tuyệt đối không được để quay lại chốn đó.”

Lưu Thành Vũ cười gật đầu: “Được rồi, tỷ cứ yên tâm. Ta dám đảm bảo, Lý Thất không phải kẻ dễ sa ngã như vậy.”

Vừa nói, hắn vừa lấy ra từ trong n.g.ự.c một túi nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đại tỷ, đây là hạt dưa hôm trước, ta gói lại hết cho tỷ rồi.”

“Hay lắm.”

La Vân Khỉ vui vẻ đón lấy túi hạt dưa, trong nhà cũng có trữ một ít. Phía sau nhà còn mảnh đất trống, trồng mấy thứ này ra, người khác cũng không dám nói gì.

Bọn họ lại náo nhiệt một hồi rồi lần lượt trở về võ quán.

Nhìn bóng lưng gầy gò của Lý Thất, La Vân Khỉ khẽ thở dài.

Không biết những gì mình làm có phải là đúng, giờ cũng chỉ đành phó mặc cho số mệnh.

Trong khi nàng còn đang ngổn ngang trăm mối, thì bên kia, La Kim Quế đã ngồi ôm mặt khóc rống trong sòng bạc.

Vốn tưởng sắp được dọn vào thành Vĩnh Định, làm thiên kim tiểu thư thật sự, ai dè chỉ trong chốc lát, tất cả đều tan thành mây khói.

Lý Thục Cầm cũng sững sờ, vội xốc La Thiên Phúc dậy.

“Rốt cuộc là chuyện gì, sao bạc lại bay sạch thế này?”

La Thiên Phúc ngồi bệt dưới đất, cũng ôm đầu khóc hu hu: “Ai mà biết, tự dưng có thằng tiểu tử tới, đem cả vốn lẫn lời mấy trăm lượng bạc vét sạch!”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Lý Thục Cầm liền đá mạnh vào lưng hắn một cước.

“Khóc cái gì mà khóc, còn không mau dọn lại sòng bạc, gỡ lại bạc về!”

La Thiên Phúc bị đá đau hét oai oái, tức tối mắng: “Con mẹ nó, còn bạc gì mà gỡ! Cả ruộng đất trong nhà cũng bán sạch rồi, lấy đâu ra vốn mà gỡ với gạc!”

Lý Thục Cầm nghe vậy thì sững người: “Ngươi… ngươi nói cái gì cơ?”

La Thiên Phúc bật dậy, tát cho mụ một cái vang rền.

“Mẹ kiếp! Ta nói là phá sản rồi, hết tiền rồi!”
 
Back
Top Bottom