Hàn Dương vì tự tay tiêu diệt cả một đại gia tộc hùng mạnh, nằm trong 4 đại gia tộc mạnh nhất nước Thủy Nguyệt, bây giờ trong tay anh đang có vô số của cải mà có lẽ cả đời người làm việc quần quật cũng chưa đạt tới con số đó.
Hàn Dương đếm trên đầu mình có hàng trăm chiếc rương vàng, thêm cả những món trang sức đắt tiền mà bản thân đã vơ vét được, vì thế anh muốn được trải nghiệm một cuộc sống xa hoa ở kinh đô, điều mà trước đây anh chưa làm được.
Để lại Diêu Nhi đang say giấc ở nhà, Hàn Dương quyết định sẽ vào làng, đơn giản là vì trong người anh vẫn còn đang chứa âm hưởng từ lần làm tình gần nhất với Diêu Nhi, nhưng chưa đến đâu cô lại thiếp đi, ngoài ra anh còn muốn biết thêm về đường đến kinh đô nữa, vì anh chưa tới đó bao giờ.
Trên đường bay bằng Phi Thừng, gió lạnh buốt đến cả dưới háng anh, khổ nỗi con cu nó lại không chịu xìu xuống, khiến anh phải chịu đựng cơn khó chịu này, anh đang rất cần một người con gái.
Như đáp lại mong muốn của anh, một chiếc xe ngựa xuất hiện trong tầm mắt, lòng anh cảm thấy thầm vui mừng, nếu đó là một nữ tử xinh đẹp, anh sẽ hiếp một cách thật thô bạo, nếu đó là một gã đàn ông, anh dự định sẽ kiếm thêm chút thông tin đi tới kinh đô, đơn giản là vì càng có nhiều nguồn thông tin càng tốt, không biết chừng bản thân lại bị lừa mất.
Bao quanh chiếc xe ngựa là một toán lính, có vẻ tầm 5-6 thanh niên trai tráng, tất cả đều có vẻ bậm trợn, thanh đao, mã tấu vác ngang vai...
'Cái quái gì vậy?
Làm cướp mà cũng hộ tống xe ngựa à?'
Trông bọn họ không khác gì một đám sơn tặc cả.
Anh xuất hiện trên đầu bọn chúng, 6 sợi dây dài tới mức có thể khống chế cả một người trưởng thành tiến tới quấn lấy bọn chúng, 6 kẻ đó giơ ánh mắt sợ hãi tới một thực thể không xác định.
Thế nhưng bỏ qua những tiếng kêu ai oán và những ánh nhìn sắc bén, Hàn Dương mở mạnh cánh cửa xe ngựa ra.
Vượt qua kì vọng, một nữ tử xinh đẹp đang ngồi trong đó, ánh mắt đang nhìn vào hư vô.
Phấn khích, Hàn Dương vội lao vào mỹ nhân đang ngồi trước mặt, trong tưởng tượng của Hàn Dương, người đẹp như thế này có lẽ là con của một nhà hào phú nào đó, và sẽ hét toáng lên, thế nhưng con bé vẫn đang ngồi bất động như tượng vậy.
Thấy vậy, Hàn Dương tò mò hỏi:
"Này, ngươi thấy ta không sợ à?"
Cuối cùng con bé kia cũng ngước mặt lên nhìn Hàn Dương, đáp lại với tông giọng mang chút lạnh lẽ:
"Sao ta phải sợ chứ, ta chẳng còn gì để mất cả."
"Không phải ngươi đang được hộ tống sao, mấy hộ vệ ngoài kia ta trói lại hết rồi đấy."
"Đó không phải là hộ vệ của ta, hơn nữa ta cũng không còn cao quý tới mức được hộ tống nữa."
Nhận thấy câu trả lời không mấy lạc quan và kì lạ từ nữ nhân trước mặt, Hàn Dương bất giác hỏi:
"Không phải hộ vệ của ngươi?
Thế mấy gã bên ngoài là ai?
Cướp à?"
"Đúng."
Cô ta dõng dạc trả lời.
Hàn Dương cũng không bất ngờ lắm, bởi vì với cái vẻ như muốn đồ sát bất cừ ai chúng gặp thì việc bọn chúng là cướp cũng không có gì lạ.
"Thế xin chúc mừng, chúng đã bị khống chế, cô sắp được cứu rồi đấy."
Hàn Dương nói vậy là để cô gái trước mặt có thể có một ít cảm xúc trong ánh mắt cô, bởi ánh mắt cô bây giờ thật sự giống Diêu Nhi vào cái đêm mà cậu quyết định đi tiêu diệt nhà họ Dương, cậu thật sự không thấy vui vẻ với ánh mắt ấy.
Thế nhưng cô ấy không mảy may quan tâm, đáp lại với tông giọng trầm lặng.
"Tôi chả còn nơi nào để về nữa, cha tôi bán tôi đi rồi."
Hàn Dương rất bất ngờ với câu trả lời như vậy, dẫu cho việc bán con ở nhà dân nghèo là một việc rất thường thấy, thế nhưng nhìn từ diện mạo cô nương này thì có vẻ có không ít tiền, gọi là một tiểu thư quyền quý cũng không sai.
"Thế cô có muốn ở với ta không?"
Nữ nhân kia chợt dao động, có thể dễ dàng nhìn thấy trong ánh mắt của cô ấy.
"Tôi vô dụng lắm đấy, tôi không biết nấu ăn, giặt gĩu, tôi không biết kinh doanh, ngu ngốc, bất tài, vô tích sự..."
Càng nói, nỗi buồn càng chất chứa trong đôi mắt cô ấy.
Tôi chỉ biết lặng lẽ nhìn cô, không chỉ vì ít có cơ hội giao tiếp với nữ nhân, mà thật sự tình huống này là lần đầu tiên trong đời.
Tôi thoáng ngượng ngùng, mím môi:
"Tôi không thấy cô vô dụng đâu, tôi thấy cô rất xinh đẹp này, ăn nói lưu loát này, hơn nữa nếu con người mà được đặt sai chỗ thì làm sao mà bộc lộ tài năng được cơ chứ, có khi cô cũng vậy mà..."
Lời an ủi vụng vể của tôi sặc mùi nịnh nọt, thế nhưng Dao Dao lại thoáng nhìn tôi, thấy vậy, tôi dõng dạc nói tiếp:
"Tôi không biết cô sẽ như thế nào sau này, thế nhưng nếu không có ai có thể khiến cô bộc lộ tài năng của mình, thì cứ nói tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ nhé."
Dao Dao lặng im, lau nước mắt, khé mỉm cười ở khóc khuất Hàn Dương không thấy.
"Anh an ủi vụng về thật đấy... nhưng cảm ơn anh nhiều nhé."
Tôi thoáng vui mừng, Dao Dao lại nói tiếp:
"Về lời mời của anh ấy, làm phiền anh trong tương lai vậy."
Tôi nhớ lại lời mời mà tôi buột miệng nói lúc nãy, quả thật tôi có ý mời cô ấy đi cùng, nhưng nếu biết người đã cứu cô là một kẻ rác rưởi như thế nào thì chắc cô ấy sẽ suy sụp mất.
'thôi thì Diêu Nhi cũng có thêm bạn'
Cô ấy không còn nhà về nữa rồi, để cô ấy ở lại đây thật không phải, vì vậy tôi quyết định mang cô ấy theo, nếu cô ấy biết chuyện thì tới lúc đó thì tính.
"Được rồi, bây giờ chúng ta về nhà tôi nhé."
Trên đường đi, chúng tôi nói đủ kiểu chuyện trên đời, từ việc cuộc sống của tôi lúc trước ra sao, cho tới việc cô ấy đã chăm chỉ như thế nào để có thể làm hài lòng người cha của mình.
"Ồ, cô 16 tuổi rồi cơ à, tôi thì 18 đấy, sau này nhớ gọi tôi bằng anh đấy."
Dao Dao cười tươi, đáp:
"Em nhớ rồi anh."
Tôi thấy nhẽ nhõm vì cô ấy có vẻ vui hơn lúc nãy, không còn dáng vẻ tuyệt vọng như trước nữa.
"Anh ơi, em ra phía trước ngồi được không, trong này khó nói chịu quá, với em cũng muốn được trải nghiệm ngồi phía trước."
"Thôi, để lần sau đi bây giờ anh đang trong trạng thái có thể ngồi kế em được, tới nơi rồi em chịu khó tí nhé."
Dao Dao nhìn tôi với vẻ giận dỗi, đáp lại một cách ỉu sìu.
"Vâng..."
Sau khoảng 5 phút, tôi cùng Dao Dao đã về tới nhà.
'không biết Diêu Nhi thức chưa nhỉ.'
"Bên trong còn một chị nữa, nếu chị ấy đang ngủ thì cứ để chị ấy ngủ thêm tí nữa rồi mình đi ăn nhé."
"Vâng ạ."
Tôi mở cửa ra, thì thấy Diêu Nhi đã tỉnh dậy, quần áo cũng được mặc gọn gàng, mặc mày tươi tỉnh đang làm gì đó ở góc giường.
Khi thấy tôi về thì mặt rạng rỡ chào tôi:
"Chào buổi sáng Hàn Dương"
"C-chào buổi sáng"
Tôi thoáng bất ngờ vì thái độ tươi tỉnh của Diêu Nhi, giống như chuyện tối qua chưa từng tồn tại vậy.
Hơn nữa trong ánh mắt tười của Diêu Nhi thật sự có gì đó khiến tôi không thoải mái.
"Em chào chị ạ"
Ngay lúc đó, Dao Dao chào Diêu Nhi với giọng điệu vui vẻ.
Diêu Nhi thoáng bất ngờ vì sự xuất hiện của người lạ, nhưng nhìn qua Hàn Dương thì lại tỏ ra hiểu gì đó, gật đầu chào Dao Dao.
Tôi nhìn khung cảnh ngượng nghịu của cả hai người, cảm thấy khó ở lại, vội vàng kiếm cớ rời đi.
"Hai người của làm quen vui vẻ nhé, tôi đi chuẩn bị một chút, xong rồi tôi sẽ gọi."
Tôi nhanh chóng rời đi, để lại Diêu Nhi và Dao Dao ở lại trong căn nhà.
Dao Dao nhìn Diêu Nhi, thoáng lộ vẻ lúng túng.
"Chào nhé, chị là Diêu Nhi" Diêu Nhi nở một nụ cười thân thiện, chào với giọng điệu vui vẻ pha lẫn một chút buồn bã.
Thấy thế, Dao Dao đáp lại bằng giọng hứng khởi:
"Em là Dao Dao, rất vui được gặp chị ạ."
Trước thái độ có phần tươi tỉnh của Dao Dao, Diêu Nhi thoáng thấy khó hiểu, hỏi một câu mà cô nghi ngờ từ lúc gặp Dao Dao:
"Hàn Dương ấy, hắn có làm gì em không?"
"Dạ? không ạ, anh ấy có cứu em khỏi bọn cướp nữa cơ."
Thái độ của Dao Dao không cho thấy rằng cô đang nói dối, càng làm cho Diêu Nhi khó hiểu thêm.
'Con bé xinh đẹp thế này mà hắn lại không làm gì cơ á?
Còn cứu khỏi bọn cướp nữa, không lẽ hắn âm mưu gì à?'
Diêu Nhi nhìn lại Dao Dao, càng nhìn con bé quả là một tiểu mỹ nhân, không thể nào thứ cầm thú như Hàn Dương lại không động lồng được, không lẽ...
'Con bé là người đặc biệt à.'
Diêu Nhi càng nghĩ càng thấy tức giận, tất nhiên cơn giận này không hướng vào Dao Dao mà vào Hàn Dương, xém xíu nữa cô đã buông lời chửi rủa trước mặt con bé này rồi.
'Cớ sao mình lại bị hãm hiếp cơ chứ, tại sao lại chỉ có mình?
Hắn cũng nói là thích mình mà..."
Cái nhìn chăm chú của Diêu Nhi khiến Dao Dao thoáng không thoải mái, giống như cô ấy đang coi xét cơ thể của mình vậy.
Nhận thấy sự khó chịu của Dao Dao, Diêu Nhi đáp vội:
"Xin lỗi nhé, chị lỡ nhìn nhiều quá, là do em xinh đẹp quá đấy."
"Hihi em cảm ơn ạ"
'con bé này thích được khen nhỉ'
"Mọi người ra ngoài đi!
Tôi chuẩn bị xong rồi."
Từ ngoài của, giọng nói của Hàn Dương truyền vào, Dao Dao và Diêu Nhi phải tạm dừng cuộc trò chuyện và ra khỏi nhà.
Diêu Nhi thấy Hàn Dương đang đứng cạnh chiếc xa ngựa, thắc mắc hỏi
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Chúng ta sẽ đi tới kinh đô đấy, ở đó rồi sống cho sướng, chúng ta có nhiều tiền lắm."
Hàn Dương nói với tông giọng vui vẻ.
'gớm, tiền cướp được mà tự hào như tiền trong sạch lắm vậy.'
"Trước khi chúng ta đi, tôi có thể..."
"Có thể làm gì?"
"Về thăm cha không?"
"...?
Thì cô muốn thì cứ đi đi"
Diêu Nhi thoát bất ngờ, vì cô không nghĩ cái tên này lại có thể đồng ý dễ dàng như vậy, lúc trước khi cô đang chạy trốn hắn còn đuổi bắt như quỷ kia mà.
"Dao Dao à, em vào trong nhà đợi tí nhé."
"Vâng ạ."
Dao Dao đáp lại tôi một cách vui vẻ, không mấy bận tâm tới cuộc nói chuyện giữa tôi và Dao Dao.
'Có lẽ con bé không nhạy bén trong việc này.'
"Nào, chúng ta đi"
Hàn Dương nắm tay Diêu Nhi cùng nhau bước lên phi thần, bay về nhà Diêu Nhi.