*Warning:
1) Có tình tiết gây khó chịu liên quan đến liệu pháp trị liệu, bạn có thể lướt nhanh xuống dưới cuối chương xem note của mình (có spoil nhẹ) để quyết định có nên đọc chương này hay không.
Cảm ơn mọi người.
2) Mọi thông tin trong chương này không rõ tính chính xác về các quy trình điều trị và tham vấn tâm lý => Do đó không khuyến khích mọi người lấy làm nguồn tham khảo dưới bất kì hình thức nào.
Nếu mọi người nhận thấy mình có dấu hiệu trầm cảm, hãy gặp chuyên viên tư vấn tâm lý để được chẩn đoán chính xác nhất và có lộ trình tham vấn và điều trị phù hợp nhất nha.
______________________________________________Bác sĩ xem qua kết quả xét nghiệm rồi nhận định."
Từ kết quả chẩn đoán, có thể xác định cậu mắc chứng trầm cảm nặng.
Trước đây cậu đã từng điều trị chưa?"
Tô Hựu lắc đầu.
"Chưa ạ."
"Vì hiện tại cậu đã có hành vi tự gây thương tổn rõ ràng, tôi khuyên cậu nên nhập viện để kết hợp điều trị bằng thuốc và vật lý trị liệu."
"Vật lý trị liệu?"
"Là phương pháp sốc điện.
Nghe có vẻ đáng sợ, nhưng đây là một trong những phương pháp điều trị phổ biến hiện nay."
Điều Tô Hựu quan tâm hơn cả là chi phí.
"Đắt không ạ?"
"Ở bệnh viện chúng tôi, mỗi lần khoảng 1,2 ngàn."
"Vậy cần làm bao nhiêu lần?"
"Thông thường từ 6 đến 12 lần, nhưng số lần cụ thể còn tùy vào tình trạng của cậu."
Tô Hựu chán nản, đưa tay gãi nhẹ đầu gối.
"Có tác dụng phụ gì không ạ?"
"Trong thời gian ngắn, trí nhớ có thể bị suy giảm, khả năng cảm nhận cảm xúc cũng yếu đi.
Đây là tài liệu chi tiết về phương pháp MECT, cậu có thể xem qua."
Cầm trên tay kết quả chẩn đoán và tờ giới thiệu điều trị, Tô Hựu đọc qua những dòng ghi trong báo cáo:Trầm cảm nặng: Lòng tự trọng thấp, cảm xúc suy giảm, bi quan, chán sống, có hành vi tự làm tổn thương.Lo âu nặng: Biểu hiện rõ rệt như tức ngực, khó thở, ù tai, toàn thân run rẩy.Cậu cứ nghĩ bác sĩ sẽ dành thời gian trò chuyện với mình lâu hơn, nhưng có vẻ họ chỉ tập trung vào kê đơn thuốc và đề nghị nhập viện.
Hơn nữa, bên ngoài vẫn còn nhiều bệnh nhân xếp hàng chờ khám, nên khi cậu nói muốn suy nghĩ thêm, bác sĩ liền gật đầu rồi tiễn cậu ra ngoài.Bước ra khỏi phòng khám, Tô Hựu lại nhìn thấy cậu bé khi nãy – người đã lỡ tay làm ngã con mèo nhỏ.
Cậu bé vẫn còn ôm cặp sách mà khóc thút thít.Ánh mắt Tô Hựu vô thức dừng lại lâu hơn một chút.
Lúc này cậu mới nhận ra làn da sau lưng đứa trẻ lộ ra những vết bỏng nghiêm trọng.Những vết thương chằng chịt, một cậu bé tiều tụy, người mẹ xanh xao đứng bên, một con mèo con bị giấu trong cặp sách, và cả cái nơi này – bệnh viện tâm thần...Những hình ảnh ấy cứ quẩn quanh trong đầu Tô Hựu.Trên đời này, ai cũng có nỗi khổ riêng của mình.Tô Hựu thở dài.Lúc rời khỏi bệnh viện, bầu trời ảm đạm, sương mù giăng kín lối.
Chiếc xe của Phó Lâm Châu đỗ ở bãi xe phía nam, cậu lặng lẽ bước tới, mở cửa ngồi vào trong."
Sao rồi?"
Phó Lâm Châu quan tâm hỏi.Tô Hựu do dự một lúc, rồi lấy hết can đảm đưa tờ kết quả chẩn đoán cho anh.
Phó Lâm Châu nhận lấy, nhưng trước khi cúi xuống đọc, anh khẽ nắm lấy tay cậu, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay cậu, như muốn xoa dịu điều gì đó.Sau đó, anh mới mở tờ giấy ra.Tờ chẩn đoán như thể đang cắt từng nhát vào tim Phó Lâm Châu.
Suốt nửa phút, Tô Hựu chỉ có thể cố gắng giữ hơi thở ổn định.Phó Lâm Châu lên tiếng: "Bác sĩ nói điều trị thế nào?"
"Nhập viện, uống thuốc và... vật lý trị liệu."
"Vật lý trị liệu gì?"
Tô Hựu hít sâu một hơi, rồi nói nhỏ: "Liệu pháp sốc điện."
Đồng tử của Phó Lâm Châu chấn động dữ dội.
Anh im lặng rất lâu, mãi mới khó khăn mở miệng:"Hựu Hựu, chắc chắn sẽ có phương pháp tốt hơn, đừng vội quyết định ——""Trong này có hướng dẫn, không phải như anh nghĩ đâu."
Giọng Tô Hựu nhẹ nhàng nhưng kiên định.
"Đây là một phương pháp rất bình thường, rất nhiều người đã áp dụng.
Chủ yếu dành cho những người có cảm xúc quá kích động hoặc từng có hành vi tự sát."
Phó Lâm Châu siết chặt tay cậu trong lòng bàn tay mình.Tô Hựu cười nhạt: "Em muốn thử một lần."
Phó Lâm Châu đọc lại phần giới thiệu về liệu pháp sốc điện vài lần, rồi cuối cùng mới gian nan thốt ra một chữ:"Được.
Vậy anh sẽ ở bên cạnh em."
"Em sẽ ở phòng chăm sóc đặc biệt, không được phép có người thân đi cùng."
Tô Hựu ngừng một chút, khẽ thở dài, "Những trường hợp nặng hơn còn bị hạn chế cử động tay chân nữa."
"Thật sự không cần anh vào cùng em sao?"
Tô Hựu lắc đầu.
"Không cần.
Em muốn ở một mình."
"Hựu Hựu, trước đây anh đã liên hệ với một bác sĩ tâm lý rất giỏi, nhưng người đó hiện đang công tác ở nước ngoài.
Nếu chờ thêm một thời gian, anh có thể đưa em đến gặp họ, hoặc mình có thể đi Bắc Kinh, Thượng Hải."
"Không cần đâu."
Tô Hựu khẽ cười, giọng pha chút bất đắc dĩ.
"Chỉ riêng chi phí điều trị ở Ninh Giang này đã là quá sức với em rồi."
Cậu ngập ngừng, rồi nhẹ giọng nói tiếp:"Phó tổng, anh không cần phải bận tâm đến em nữa.
Anh cũng thấy rồi đấy, vấn đề tinh thần của em chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ, có thể nổ tung bất cứ lúc nào."
Giọng cậu chậm rãi, từng chữ như khắc sâu vào lòng người:"Em căn bản không thể đáp lại anh một tình cảm bình thường.
Nếu ở bên em, anh sẽ rất mệt mỏi... vậy thì..."
Phó Lâm Châu ngắt lời cậu: "Hựu Hựu, bây giờ việc chữa bệnh là quan trọng nhất, đừng vội từ chối tôi."
Tô Hựu cúi đầu: "Được."
Phó Lâm Châu không lập tức lái xe, anh lại nhìn tờ đơn chẩn đoán bệnh một lần nữa.
Bỗng, Tô Hựu lên tiếng: "Có lẽ em cần xin nghỉ hai tuần."
"Được."
"Xin lỗi."
"Không sao, sức khỏe là quan trọng nhất."
Phó Lâm Châu quay sang nhìn cậu: "Khi nào nhập viện?"
"Chiều mai, làm sớm xong sớm."
Phó Lâm Châu im lặng một lúc rồi gật đầu: "Được."
Anh đưa Tô Hựu về nhà.
Vừa bước vào cửa, cậu liền đi thẳng vào bếp, rửa tay rồi đeo tạp dề: "Phó tổng, em làm sủi cảo để tủ lạnh nhé.
Khi anh về nhà, sẽ không cần tự nấu nữa."
"Giờ em nên nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Không sao đâu, để em làm chút gì đó.
Nếu không, em lại suy nghĩ linh tinh mất."
Tô Hựu bất đắc dĩ cười: "Phó tổng, anh thích nhân tam tiên hay rau tể thái?"
"Rau tể thái đi."
"Được rồi, vừa hay trong tủ lạnh có sẵn."
Tô Hựu lấy bột mì và men ra, bắt đầu nhào bột, trộn nhân.
Trong lúc cậu bận rộn trong bếp, Phó Lâm Châu ngồi ngoài phòng khách, lặng lẽ bật camera, ghi lại hình ảnh cậu.Anh cảm nhận được—Tô Hựu đang dần xa cách anh.Sự tươi sáng trên người cậu đang dần biến mất.Từ khi nào bắt đầu như vậy?
Không phải từ khi Tạ Giản Sơ gửi bưu kiện nặc danh, cũng không phải từ khi cậu bị đánh đến mặt mũi bầm dập.
Mà là... từ ngày anh tỏ tình.
Phản ứng đầu tiên của Tô Hựu khi ấy không phải vui mừng, mà là bật khóc, cầu xin.Phó Lâm Châu, vì bị tình cảm kìm nén bao năm làm mờ lý trí, lại không nhận ra sự nghiêm trọng trong khoảnh khắc đó.Hóa ra, tình yêu của anh lại khiến Tô Hựu càng thêm đau khổ.Từng động tác của Tô Hựu đều được anh ghi lại—từ rửa rau, thái rau, đánh trứng, dùng đũa trộn nhân sủi cảo.
Cậu thuần thục đến mức chẳng khác gì một đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng trong mắt Phó Lâm Châu, cậu vẫn đáng yêu như ngày nào.Cuối cùng, Tô Hựu phát hiện ra camera của anh.
Cậu sững người một chút, rồi thẹn thùng mỉm cười với ống kính.Phó Lâm Châu bước tới, đưa máy quay sát mặt cậu: "Hựu Hựu sắp rời đi hai tuần, có điều gì muốn dặn dò anh không?"
Không quen bị quay phim, Tô Hựu vừa cúi đầu gói sủi cảo, vừa nói: "Phó tổng không được thức khuya làm việc, cũng không nên tăng ca liên tục.
Ba bữa một ngày phải ăn đúng giờ.
Và đừng uống quá nhiều cà phê, thay vào đó nên uống nhiều nước ấm."
"Còn gì nữa?"
"Ừm..."
Tô Hựu suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh nên ra ngoài thư giãn nhiều hơn, kết giao với những người bạn có tính cách cởi mở, giữ cho tâm trạng vui vẻ."
"Nhóc con, anh hơn em năm tuổi đấy."
Tô Hựu không phục, lẩm bẩm: "Nhưng em nói đâu có sai mà."
"Được rồi, nghe theo Hựu Hựu vậy."
Tô Hựu cười với anh.Phó Lâm Châu đặt máy ảnh xuống, cùng Tô Hựu gói sủi cảo.
Đây là lần đầu tiên anh làm việc này, động tác còn khá vụng về, nhân bánh thì lúc quá nhiều, lúc lại quá ít.
Nhưng sợ bị Tô Hựu phát hiện, anh lén vo tròn bột thành hình đầu cá, rồi lại nắn thành đầu tôm.Cuối cùng, vẫn bị Tô Hựu phát hiện.Tô Hựu tức giận giật lấy chiếc sủi cảo méo mó trong tay anh: "Phó tổng!
Ngài đừng có phá nữa!"
Phó Lâm Châu tỏ ra tủi thân, vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau, giọng ủy khuất: "Anh chỉ muốn giúp thôi.
Nhưng Hựu Hựu không chịu dạy, nên anh đành tự mò mẫm vậy."
Tô Hựu thở dài, chậm rãi làm mẫu cho anh: "Cho nhiều nhân một chút, rồi dùng hổ khẩu nắm lại, đẩy vào trong như thế này."
Phó Lâm Châu đặt hai tay lên tay cậu, làm theo động tác.
Nhưng rõ ràng, tâm trí anh không đặt vào việc gói sủi cảo, chẳng mấy chốc đã dời sự chú ý sang người Tô Hựu.
Anh khẽ hôn lên thái dương cậu, giọng nói trầm thấp: "Anh sẽ luôn đợi em ở nhà, Hựu Hựu."
Mũi Tô Hựu cay xè, cậu khẽ đáp: "Vâng."
"Đừng từ bỏ chính mình, cũng đừng từ bỏ anh."
Động tác của Tô Hựu khựng lại.
Cậu dụi dụi mũi, rồi nhẹ giọng nói: "Vâng."
Bữa tối hôm đó là do một tay Tô Hựu gói sủi cảo.
Sau khi ăn xong, Phó Lâm Châu dạy cậu cách sử dụng máy rửa chén.
Tô Hựu làm theo hướng dẫn, nhấn một nút, sau đó kinh ngạc thốt lên: "Tiện lợi thật đấy!"
"Nhà còn nhiều thiết bị thông minh lắm, anh vẫn chưa có dịp giới thiệu với em.
Sau này rảnh, anh sẽ chỉ từng cái một cho em."
"Giống concept store của Đức Nhạc ở Hồng Kông sao?"
"Còn hiện đại hơn thế nữa."
Đôi mắt Tô Hựu sáng lấp lánh, cậu ngước nhìn Phó Lâm Châu đầy ngưỡng mộ: "Thật lợi hại!"
Cậu cười đến mắt cong cong, má lúm đồng tiền mờ nhạt ẩn hiện.Phó Lâm Châu muốn hôn cậu, nhưng lý trí đã kìm lại.Đêm khuya tĩnh lặng.Phó Lâm Châu liếc nhìn đồng hồ.
Hai giờ sáng rồi, nhưng anh vẫn chưa ngủ.Đương nhiên, Phó Lâm Châu không thể ngủ được.
So với việc lo lắng rằng tình cảm giữa anh và Tô Hựu sẽ chẳng đi đến đâu, anh càng bận tâm hơn về tình trạng sức khỏe của cậu.
Anh nghĩ: Nếu tình cảm của mình khiến trạng thái của Tô Hựu trở nên tệ hơn trước, vậy thì người có lỗi chính là anh.Một lát sau, anh bỗng nghe thấy tiếng bước chân.Tô Hựu đang đi về phía phòng anh.Vừa đến cửa, cậu còn chưa kịp gõ, Phó Lâm Châu đã bật đèn bàn.
Ánh sáng bất ngờ làm Tô Hựu giật mình, bước chân cũng khựng lại.
Cậu ấp úng hỏi:"Phó tổng, anh vẫn chưa ngủ sao?"
"Chưa.
Còn em, sao vẫn chưa ngủ?"
Tô Hựu có chút ngượng ngùng, gãi gãi sau gáy, rồi khẽ cười với anh.Phó Lâm Châu vẫy tay: "Lại đây."
Tô Hựu ngoan ngoãn bước đến, ngồi xuống mép giường.Phó Lâm Châu dịch sang một bên, vỗ nhẹ xuống chỗ trống bên cạnh, kéo chăn lên, ý bảo cậu nằm xuống.Tô Hựu do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Cậu nằm xuống bên cạnh anh, đầu tựa lên cánh tay anh.
Phó Lâm Châu ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vuốt ve lớp vải mềm mại của bộ đồ ngủ."
Xin lỗi, Phó tổng."
"Đừng nói xin lỗi nữa, Hựu Hựu."
Ánh mắt Phó Lâm Châu dừng lại trên bình hoa ở đầu giường.
Bên trong chỉ có một nhành linh lan mà Tô Hựu cắm vào.
Anh đưa tay rút nhành hoa ra, uốn cong thân hoa mềm mại rồi vòng nhẹ quanh cổ tay cậu.Nhìn cành hoa trên tay, Tô Hựu tò mò hỏi: "Phó tổng, tại sao anh lại thích hoa linh lan?"
"Ông bà ngoại anh thích loài hoa này.
Nó là minh chứng cho tình yêu suốt 50 năm của họ.
Hồi nhỏ, anh từng sống với họ một thời gian, nên ấn tượng rất sâu sắc.
Sau đó, cha mẹ anh ly hôn..."
Tô Hựu đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.Phó Lâm Châu nhẹ nhàng hôn lên trán Tô Hựu, rồi tiếp tục nói:"Bố của anh từng ngoại tình, và chính mắt anh đã nhìn thấy ông ấy lên giường với một người phụ nữ khác.
Hình ảnh đó ám ảnh anh suốt hơn mười năm trời, đến mức chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy ghê tởm.
Vì vậy, những lời đồn bên ngoài không sai đâu.
Anh thực sự là một người lạnh lùng trong chuyện tình cảm, thậm chí còn theo chủ nghĩa độc thân."
Anh vừa nói vừa khẽ nắm lấy tay Tô Hựu, như một thói quen.
"Nhưng em là người đầu tiên khiến anh rung động.
Anh muốn đến gần em, muốn ôm em, muốn yêu em."
Tô Hựu đỏ mặt, nhưng vẫn không khỏi bối rối."
Từ đầu, cảm giác của anh với em đã khác với những người khác."
Cậu bĩu môi phản bác: "Nhưng mà...
Lúc mới quen, ngay cả tên em anh cũng không nhớ nổi."
Phó Lâm Châu bật cười.
"Khi đó anh chỉ toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc, không có đủ tinh thần để chú ý đến ai khác.
Nhưng sau đó, anh chẳng phải đối với em rất tốt sao?"
"Ừm...
Rất tốt, cực kỳ tốt."
Tô Hựu lí nhí thừa nhận.Phó Lâm Châu dịu dàng xoa xoa mu bàn tay cậu.
"Hựu Hựu, mấy ngày nay anh đã suy nghĩ rất nhiều.
Anh cũng tìm hiểu về chứng trầm cảm và kiểu gắn bó né tránh.
Ngoài xót xa, anh chỉ càng thêm đau lòng vì em.
Bây giờ đừng nghĩ nhiều quá, cứ tập trung điều trị trước đã, đợi em xuất viện rồi nói sau."
"Nhưng nếu không khỏi thì sao?"
"Sao lại không khỏi được?
Nếu không khỏi ở Ninh Giang, anh sẽ đưa em đến nơi khác, tìm bác sĩ giỏi hơn.
Một năm chưa khỏi thì hai năm, hai năm chưa khỏi thì ba năm.
Dù bao lâu cũng được, anh sẽ luôn ở bên em."
"Nhưng anh đâu có nghĩa vụ phải làm vậy..."
"Hựu Hựu, nếu em thật lòng yêu một người, mà người đó bị bệnh, em có thể thờ ơ nhìn họ đau khổ chỉ vì nghĩ rằng mình không có nghĩa vụ không?"
Tô Hựu ngẩn người, không nói được lời nào.Phó Lâm Châu dịu dàng nói tiếp: "Anh có thể yêu cầu em một chuyện không?"
Tô Hựu nhẹ gật đầu."
Đừng nói lời xin lỗi hay cảm ơn với anh nữa.
Và cũng đừng thêm kính ngữ khi gọi anh."
Tô Hựu khẽ mở miệng, suýt chút nữa lại buột ra một tiếng "Ngài".
Nhưng vừa thấy ánh mắt nghiêm túc của Phó Lâm Châu, cậu chậm rãi ngậm miệng lại, rồi vùi mặt vào lồng ngực anh, mái tóc mềm mại lướt nhẹ qua cằm anh.Phó Lâm Châu vòng tay ôm lấy eo cậu, nhẹ nhàng siết chặt."
Phó tổng."
"Ừ?"
Tô Hựu nhỏ giọng nói:"Em sẽ cố gắng.
Nếu sau khi điều trị có chuyển biến tốt hơn, em nhất định sẽ nghiêm túc yêu đương với anh, trở thành một người bạn trai thật tốt, thật tốt.
Hơn nữa... em còn có một bí mật muốn nói với anh."
"Bí mật gì?"
"Đã là bí mật thì không thể nói ngay được."
Phó Lâm Châu bật cười, rồi hỏi tiếp: "Vậy một người bạn trai thật tốt là như thế nào?"
Tô Hựu chưa từng nghĩ đến vấn đề này, đắn đo một lúc rồi trả lời:"Là người có thể đáp ứng tất cả mong muốn của anh."
Ánh mắt Phó Lâm Châu chợt tối lại, mang theo chút suy tư.Tô Hựu đột nhiên hỏi: "Phó tổng, anh muốn gì?"
Lần này, đến lượt Phó Lâm Châu sững người.
Một lúc sau, anh mới cất giọng:"Em nói gì cơ?"
"Nếu anh muốn... em có thể phối hợp."
Vừa nói, Tô Hựu vừa đưa tay cởi cúc áo.Phó Lâm Châu lập tức giữ tay cậu lại, giọng có chút giận:"Nhóc con vô tâm này, trong mắt em anh là người như vậy sao?"
"Em không có ý đó..."
Tô Hựu hoảng hốt."
Vậy em có ý gì?"
Không biết làm sao, Tô Hựu vội vã vùi mặt vào cổ anh.
Nhưng chưa kịp trốn, đã bị Phó Lâm Châu giữ chặt, nghiêm giọng:"Không được làm nũng."
Tô Hựu xụ mặt, trông như sắp khóc.Phó Lâm Châu hết cách, chỉ biết ôm cậu vào lòng, giọng nói dịu dàng hơn:"Hựu Hựu, chúng ta còn rất nhiều năm ở bên nhau, không cần vội vã vì một khoảnh khắc này."
Tô Hựu rúc vào ngực anh, khẽ gật đầu.Ánh trăng trong trẻo, lặng lẽ trải dài trên mặt đất.
Phó Lâm Châu nhìn xa xăm, nơi những vì sao lấp lánh.
Tô Hựu gối đầu lên vai anh, cùng anh ngắm trời đêm.Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu vô thức nói mớ:"Phó tổng... anh chờ em một chút nhé..."
Tô Hựu kéo vali hành lý đến bệnh viện Ninh Giang.Phó Lâm Châu đưa cậu đến tận nơi, giúp cậu làm xong thủ tục nhập viện.
Trước khi rời đi, Tô Hựu vẫy tay với anh."
Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt."
Phó Lâm Châu dặn dò."
Tôi sẽ làm vậy.
Phó tổng cũng phải tự chăm sóc mình nữa.
Nếu anh gầy đi hay tiều tụy, tôi chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay, nên nhất định phải ăn uống đầy đủ đấy."
Phó Lâm Châu bật cười: "Được."
Trước khi vào khu nội trú, y tá yêu cầu Tô Hựu tháo bỏ toàn bộ vật dụng sắc nhọn trên người và trong hành lý.
Cậu nhìn chiếc vòng hoa linh lan trên cổ tay mình rồi hỏi:"Chiếc này cũng phải tháo sao?"
Y tá sờ thử lớp dây thép bên trong, gật đầu: "Phải tháo."
Tô Hựu lưu luyến tháo chiếc vòng xuống, đưa cho y tá: "Vậy phiền cô giúp tôi bảo quản cẩn thận.
Nó rất quan trọng với tôi."
"Yên tâm, tôi sẽ giữ cẩn thận."
Tô Hựu được đưa lên tầng 5 của khu nội trú, ở trong một phòng hai giường.
Giường bên cạnh vẫn còn trống.Sau khi sắp xếp đồ đạc, cậu được y tá dẫn đi kiểm tra tổng quát.
Đến tối, ăn xong bữa tối, cậu nhận được tin nhắn từ Phó Lâm Châu.[Hựu Hựu, bệnh viện thế nào?][Cũng ổn, rất sạch sẽ.
Chỉ là khi ăn cơm chỉ được dùng muỗng, mà còn là muỗng gỗ, khá bất tiện.
Ngoài ra thì mọi thứ đều ổn.][Vậy thì tốt rồi.
Mỗi ngày anh sẽ nhờ người mang trái cây và đồ ăn vặt vào cho em.]Tô Hựu sờ gáy, ngả người xuống giường, mặt hơi đỏ, rồi nhắn tin lại: [Em muốn ăn dâu tây.][Còn gì nữa không?][Còn kiwi.][Ngày mai, mở mắt ra là em sẽ thấy dâu tây và kiwi ngay.]Tô Hựu mỉm cười.
Không lâu sau, bác sĩ mang thuốc đến.Cậu đứng dậy uống thuốc, vừa mới xong thì giường bên cạnh có người mới đến.
Chính là cậu bé mà hôm qua cậu đã gặp.Mẹ của cậu bé cũng sững sờ khi thấy Tô Hựu.Cậu bé phản kháng quyết liệt, hai y tá phải giữ chặt cậu bé trên giường, rồi trói cả cổ tay lẫn cổ chân lại.
Cậu bé giãy giụa, la hét chói tai đến mức khiến tim Tô Hựu cũng cảm thấy nặng nề.Mãi lâu sau, cậu bé mới dần dần kiệt sức, im lặng trở lại.Mẹ của cậu bé áy náy mỉm cười với Tô Hựu, nhẹ giọng nói:"Em yên tâm, thằng bé không phải lúc nào cũng như vậy đâu.
Ban đêm tuyệt đối không quấy rầy đâu, thật sự xin lỗi em nhé."
Tô Hựu xua tay:"Không sao đâu ạ, em có thể hiểu mà."
Người mẹ lấy ra một xấp quần áo sạch, rồi chậm rãi kể:"Sau khi ly hôn với bố nó, tòa xử quyền nuôi con cho anh ta.
Một mình chị đến Thâm Quyến làm công nhân, không ngờ cái tên tệ bạc đó cùng vợ mới lại ngược đãi thằng bé.
Ngày nào cũng đánh, cũng mắng.
Có lần con trai chị nhặt nuôi một con mèo hoang, bị hai người họ phát hiện.
Đúng lúc mùa đông, trong thôn đang nhóm lửa, bọn họ nhẫn tâm ném con mèo vào đống lửa trước mặt nó.Thằng bé lao vào cứu mèo, kết quả bị bỏng toàn thân, đã thế còn ảnh hưởng đến cả tinh thần..."
Nghe đến đây, lòng Tô Hựu chợt trĩu nặng."
Vậy giờ vết bỏng đã lành chưa ạ?"
"Chữa trị hơn năm tháng rồi, cũng đỡ nhiều.
Chị đang cố dành dụm tiền, chờ có đủ sẽ đưa con đi ghép da."
Tô Hựu gật đầu."
Thế còn em thì sao?"
"Em à..."
Tô Hựu ngồi xếp bằng trên giường, chậm rãi siết chặt tay, cười bất đắc dĩ:"Ba mẹ em mất sớm, sau này sống nhờ nhà dì.
Nhưng mà... cũng chẳng dễ dàng gì."
Người phụ nữ thở dài, ánh mắt đầy thương cảm:"Đều là những đứa trẻ đáng thương cả...
Em nằm viện bao lâu?"
"Tạm thời là hai tuần ạ."
"Những vấn đề này không phải cứ nằm viện là khỏi hẳn đâu.
Chị đã đưa con trai đến đây từ tháng trước, lúc đó bé vừa ổn định một chút, nhưng về nhà chưa được bao lâu lại tái phát.
Không còn cách nào khác, chị đành đưa bé trở lại đây."
"Chị vất vả quá rồi..."
Người phụ nữ lặng lẽ lau khóe mắt, miễn cưỡng cười:"Chị mới là người có lỗi."
Tô Hựu suy nghĩ một lúc rồi hỏi:"Chị có nghe nói về liệu pháp sốc điện chưa?"
"Chị có nghe qua, nhưng thằng bé còn nhỏ quá, chị không dám để nó làm.
Nhưng mà, cô bé nằm giường bên kia đã từng điều trị bằng cách đó.
Trước đây con bé thường đập đầu vào tường, ngay cả dây trói cũng không giữ được.
Sau khi làm sốc điện, nó trở nên yên tĩnh hơn, không còn la hét hay quậy phá nữa.
Nhưng mà..."
Người phụ nữ ngập ngừng, vẻ mặt hơi khó xử."
Nhưng mà sao ạ?"
"Chị cứ có cảm giác... sự yên lặng đó không phải là tốt lên, mà là kiểu mê man, mơ hồ.
Cứ như người mất hồn ấy.
Dù có ai cười với nó, hay bắt chuyện, nó cũng chẳng phản ứng gì cả."
"Vậy là quên hết mọi thứ sao?
Không phải chỉ làm giảm trí nhớ thôi à?"
Đúng lúc này, một y tá đi ngang qua, Tô Hựu liền tranh thủ hỏi về tác dụng phụ của liệu pháp sốc điện.Cô y tá mỉm cười giải thích:"Không đáng sợ như em nghĩ đâu.
Sau khi điều trị, trong thời gian ngắn đúng là có thể quên nhiều chuyện, nhưng trí nhớ sẽ dần dần hồi phục.
Tốc độ hồi phục tùy vào từng người, có người cần nhiều thời gian, có người chỉ vài ngày đã nhớ lại được.
Nếu lo lắng, em có thể ghi chú lại những thứ quan trọng trước khi điều trị."
Nghe vậy, Tô Hựu lập tức lấy điện thoại ra, nhanh chóng ghi lại những điều cần nhớ.Cậu tạo một bản ghi nhớ mới.
Trước tiên, cậu ghi lại ngày giỗ của cha mẹ, sau đó là sinh nhật của Phó Lâm Châu, sở thích của anh ấy, món ăn anh ấy thích.
Cậu cũng ghi lại ngày đầu tiên mình nhìn thấy Phó Lâm Châu, những lời hứa họ đã trao nhau.
Cuối cùng, cậu viết thêm một dòng, nét chữ đậm và rõ hơn những dòng trước.[Mình thực sự yêu anh ấy.
Mình muốn ở bên anh ấy.]Buổi trị liệu sốc điện đầu tiên diễn ra vào lúc 10 giờ sáng.Tô Hựu lặp đi lặp lại việc đọc bản ghi nhớ.
Đúng lúc đó, điện thoại bỗng đổ chuông.
Là Phó Lâm Châu gọi đến."
Hựu Hựu, em đang làm gì vậy?"
"Em sắp làm lần đầu tiên điều trị sốc điện."
Giọng nói của Phó Lâm Châu khiến trái tim Tô Hựu lập tức bình tĩnh lại.
"Hựu Hựu, em có sợ không?"
"Không sợ."
"Hựu Hựu, anh sẽ luôn ở bên em."
Đột nhiên, giọng Tô Hựu nghẹn lại.
"...Vâng."
Y tá đến thông báo, Tô Hựu đặt điện thoại xuống.Vài bác sĩ và y tá vây quanh cậu, tiêm thuốc gây mê toàn thân.
Ý thức của cậu dần dần mờ đi.Khi tỉnh lại, toàn thân cậu nhức mỏi, từng thớ cơ như đang gào thét.
Huyệt thái dương đau nhói, như thể có hàng trăm chiếc kim châm vào cùng lúc.
Chỉ cần hơi cử động, cơn đau liền lan ra khắp người.Cậu mơ hồ nhìn xung quanh.Một y tá bước đến đỡ lấy cậu.
"Còn nhớ số phòng bệnh của mình không?"
Tô Hựu lắc đầu."
Còn nhớ mình tên gì không?"
"...Tô Hựu."
Y tá bật cười, có chút bất đắc dĩ.
"Cũng may, chưa quên hết.
Em có biết mình đang ở đâu không?"
Cậu lại lắc đầu.Y tá dìu cậu về phòng bệnh.
Cậu nhìn sang hai mẹ con ở giường bên cạnh, trong mắt thoáng vẻ xa lạ, nhưng chỉ một lúc sau liền nhớ ra."
Chị ơi, hôm nay bé con thế nào rồi?"
"Uống thuốc rồi, khá hơn nhiều.
Còn em?"
"Không biết nữa.
Cảm giác cả người cứng đờ, chẳng muốn cử động, cũng thấy như mình đã quên mất một thứ gì đó rất quan trọng."
Cậu đảo mắt nhìn quanh phòng, rồi trông thấy đĩa trái cây trên tủ đầu giường đã được rửa sạch sẽ và cắt sẵn.
Cậu chủ động đưa cho người mẹ."
Chị ăn chút dâu tây đi, em mang từ nhà đến."
Người phụ nữ có chút ngạc nhiên.
"Sáng nay có người đã mang đến rồi mà?"
"Không đâu."
Tô Hựu lắc đầu.
"Là em tự mang đến mà."
Chu Viện giật mình đến mức bật dậy, quay sang nhìn hộ sĩ bên cạnh.
Hộ sĩ hạ giọng giải thích:"Hiện tượng bình thường thôi.
Sau điều trị, ký ức có thể bị rối loạn trong thời gian ngắn."
Cả buổi chiều hôm đó, Tô Hựu vẫn tỏ ra khá ổn.Sau khi ăn cơm xong, cậu còn chơi một lúc với đứa trẻ giường bên cạnh, rồi ngoan ngoãn đi ngủ.Lần đầu tiên Phó Lâm Châu gọi điện đến, cậu đang say giấc.
Lần thứ hai, cậu lại đang trò chuyện với bác sĩ tâm lý trong phòng tư vấn.
Khi trở về phòng bệnh, vừa cầm điện thoại lên đã thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Phó tổng, cậu hơi ngẩn người.Lẩm bẩm một mình: "Tổng giám đốc sao lại gọi điện cho một thực tập sinh như mình?"
Vừa định gọi lại, hộ sĩ đã gọi cậu đi làm kích thích từ lặp lại.
Cậu đành đặt điện thoại xuống, đi theo hộ sĩ.Sau nửa tiếng gõ đầu lặp lại từ khóa, Tô Hựu quay về phòng bệnh rồi ngủ luôn.Mãi đến nửa đêm, cậu mới bị Chu Viện đánh thức."
Tiểu Tô!
Tiểu Tô!
Mau tỉnh lại!
Bác sĩ!
Bác sĩ ơi!
Giường số 539 tự cào tay đến mức chảy đầy máu!"
Tô Hựu đột nhiên mở mắt, thở dốc từng cơn.
Cậu hoảng hốt nhìn xung quanh, mọi thứ đều trở nên xa lạ.
Cậu co mình vào góc giường như một con thú nhỏ hoảng sợ.Hộ sĩ vội vàng chạy vào, giúp cầm máu, khử trùng rồi băng bó vết thương.
Sau đó, họ dùng dây cố định tay cậu vào mép giường để tránh tái phát.Bất chợt, Tô Hựu gọi một cái tên."
Phó Lâm Châu..."
"Phó Lâm Châu..."
Chu viện và hộ sĩ nhìn nhau, không biết phải phản ứng thế nào.Cậu nức nở: "Em suýt nữa thì quên mất anh rồi..."
Chu Viện lặng người, rồi lặng lẽ quay đi lau nước mắt.Hộ sĩ thở dài: "Tôi đi hỏi bác sĩ xem có nên tạm giữ điện thoại của cậu ấy không."
Và thế là, điện thoại của Tô Hựu bị thu lại.Để thay thế, hộ sĩ đưa cho cậu một cây bút sáp màu, một quyển vở, và một chiếc điện thoại bàn cũ kỹ không thể gọi đi.Sang ngày thứ ba nằm viện, Tô Hựu vừa ăn hoa quả Phó Lâm Châu gửi đến, vừa tò mò hỏi Chu Viện:"Cái này bệnh viện phát sao?"
Chu Viện khựng lại một chút, rồi nhẹ nhàng đáp:"Ừ, đúng vậy."
Tô Hựu mỉm cười:"Vậy cũng không tệ, có cả dâu tây – loại em thích nhất.
Dâu tây bây giờ hiếm lắm."
Lịch trình hằng ngày của cậu diễn ra đều đặn: 7 giờ 30 sáng ăn sáng, 8 giờ uống thuốc, 10 giờ làm sốc điện, 11 giờ 40 ăn trưa, 3 giờ chiều thực hiện kích thích não, sau đó đến phòng khám tâm lý trò chuyện với bác sĩ, rồi ăn tối và tiếp tục kích thích não lần nữa.Trước khi đi ngủ, Tô Hựu nhìn đôi tay mình bị trói chặt, thắc mắc hỏi Chu Viện:"Vì sao em lại bị trói thế này?"
Chu Viện nhẹ giọng đáp:"Sợ em mộng du trong đêm."
Tô Hựu bật cười:"Em không bị mộng du đâu.
Nhưng trước đây em hay nằm mơ lắm, kiểu giấc mơ cứ kéo dài liên tục ngày này qua ngày khác."
"Liên tục mỗi ngày sao?"
"Đúng vậy, kỳ diệu lắm.
Nhưng gần đây, em ngủ là một mạch đến sáng, không còn mơ nữa.
Dù có mơ, giấc mơ cũng tối đen như mực, chẳng thấy gì cả."
"Thế thì tốt rồi.
Ngủ sâu không mộng mị là dấu hiệu sức khỏe đang dần cải thiện đấy."
"Em cũng nghĩ vậy."
Bỗng nhiên, Tô Hựu lên tiếng:"Chị Chu, chị có thể giúp em ghi lại một dãy số vào sổ tay không?"
Y tá Chu đứng dậy:"Được thôi.
Số gì vậy?"
"0110.
Đột nhiên nó xuất hiện trong đầu em."
Y tá Chu cẩn thận ghi lại."
Cảm ơn chị."
"Có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà."
Sang ngày thứ tư nằm viện, Tô Hựu không làm sốc điện vào buổi sáng nữa.
Đêm qua, cậu vô thức gọi tên Phó Lâm Châu, cố gắng giãy khỏi dây trói.
Nhưng rồi kiệt sức ngất đi.
Các y tá phải truyền cho cậu một chai glucose và dời buổi điều trị sốc điện sang buổi chiều.Trong lúc bị kích thích não, Tô Hựu lẩm bẩm:"Em nhớ bạn đời của em..."
Bác sĩ sững sờ một chút nhưng cũng không quá ngạc nhiên.Từ khi đổi lịch điều trị, ban đêm Tô Hựu không còn quậy phá.
Cậu viết rất nhiều thứ vào sổ tay, nhưng lại sợ ai đó đọc được nên viết xong liền giấu đi.
Đợi lúc không ai chú ý, cậu lại lôi ra tiếp tục viết.Đến ngày thứ bảy, hành vi tự làm tổn thương bản thân của Tô Hựu đã có sự chuyển biến tích cực.
Mỗi lần vô thức đưa tay chạm vào cánh tay mình, cậu đều khựng lại vài giây, sau đó thì thầm:"Không được, không được."
Cậu bắt đầu ngủ nhiều hơn, trí nhớ giảm sút đến mức gọi nhầm y tá Chu Viện thành "Chị Lý", thậm chí còn gọi một y tá mặc thường phục là "Chị Chu".
Cậu trở nên ngốc nghếch hơn, đến mức gần như không còn cảm giác với cơn đau.
Khi được tiêm thuốc tê, cậu cũng không hề chớp mắt.Duy nhất một điều có thể khiến cậu có phản ứng chính là khi nhắc đến "chồng" của mình."
Em đã mua cho anh ấy một chiếc cà vạt cực kỳ, cực kỳ đắt.
Anh ấy đeo vào trông rất đẹp.
Là màu xanh biển, trên đó còn có những viên kim cương nhỏ."
Tối hôm đó, ngay khi Tô Hựu vừa gõ nhẹ vào trán mình rồi chuẩn bị ra khỏi phòng, y tá bất ngờ cầm theo một chiếc cà vạt bước đến trước mặt cậu:"Tô Hựu, có phải cái này không?"
Đôi mắt cậu sáng lên, đầy phấn khích:"Đúng rồi!
Chính là cái này!"
Cậu quấn cà vạt bên ngoài dây trói ở cổ tay, quấn từng vòng từng vòng như thể nó có thể xoa dịu tất cả.
Rất nhanh sau đó, cậu chìm vào giấc ngủ.Y tá rời khỏi phòng, bước đến chỗ Phó Lâm Châu đang chờ bên ngoài và nói:"Chiếc cà vạt này thực sự có tác dụng.
Ban ngày cậu ấy ngủ rất nhiều, nhưng buổi tối lại không chịu ngủ.
Vậy mà vừa ôm lấy cà vạt đã ngủ rất ngon."
"Cái cà vạt đó có ý nghĩa rất lớn với cậu ấy.
Có lẽ là quà cậu ấy muốn mua tặng người trong lòng."
"Anh với cậu ấy không phải là người yêu sao?"
"Vẫn chưa tính là vậy."
"Thế còn 'ông xã' mà cậu ấy hay nhắc đến là ai?"
Phó Lâm Châu khẽ lắc đầu: "Tôi cũng không rõ."
Y tá ngập ngừng, rồi rón rén quay lại phòng, lấy ra một cuốn sổ nhỏ từ dưới gối của Tô Hựu.
Cô bước ra ngoài, mở một trang sổ ra và nói:"Nhưng mà... cậu ấy viết kín cả cuốn sổ tên của anh đấy."
"Cái gì?"
"Tôi tận mắt nhìn thấy cậu ấy viết."
Phó Lâm Châu đón lấy cuốn sổ, lật xem.
Trên từng dòng giấy ngang dày đặc ba chữ "Phó Lâm Châu."
Anh cảm thấy tim mình như bị một lực mạnh đánh vào, rung động đến mức choáng váng.Anh lật sang trang đầu tiên.Trên đó chỉ có một dãy số: 0110.Hôm đó là sinh nhật của anh.Trang thứ hai ghi:"Ngày 7 tháng 11 năm 202X, lúc 14 giờ, tại phòng 101, tầng 1, hội trường Hối Hiền, Đại học Tin tức Ninh Giang.
Chủ đề tọa đàm: 'Lựa chọn nghề nghiệp mới trong kỷ nguyên trí tuệ nhân tạo.'
Diễn giả: Phó Lâm Châu."
Phó Lâm Châu như nghẹn thở.Chẳng lẽ... họ đã gặp nhau từ ba năm trước sao?Bàn tay anh run rẩy khi lật sang trang thứ ba.
Trên đó có một bức tranh.Là hình vẽ hai người đang ôm nhau.
Người bên trái mặc vest, thắt cà vạt chỉnh tề.
Người bên phải có mái tóc xoăn dài.
Góc dưới bên phải, Tô Hựu viết hai dòng chữ:"Chúng ta kết hôn!"
Khoảnh khắc ấy, trái tim Phó Lâm Châu vỡ vụn.Những trang sau đó, từng trang một, đều tràn ngập cái tên Phó Lâm Châu.Anh chậm rãi bước vào phòng bệnh.Tô Hựu nằm trên giường, trông yếu ớt như một chú chuột bạch nhỏ.
Cậu ngủ rất sâu, nhưng sắc mặt lại nhợt nhạt đến đáng sợ.
Cà vạt quấn quanh cổ tay cậu, một đầu rủ xuống mép giường.Những giọt nước mắt của Phó Lâm Châu rơi xuống khuôn mặt Tô Hựu.
Giọng anh khàn đặc:"Hựu Hựu... là lỗi của anh.
Anh quá chậm chạp...
Đáng lẽ anh phải nhận ra sớm hơn..."
Anh cúi xuống, khẽ hôn lên môi Tô Hựu, thì thầm:"Chờ em khỏe lại...
Chúng ta sẽ kết hôn."
Ngày thứ chín nằm viện, trí nhớ của Tô Hựu bắt đầu dần dần khôi phục, nhưng cảm xúc và khả năng cảm nhận vẫn còn rất yếu.Y tá đưa cho cậu một cuốn sổ từ vựng, thế là mỗi ngày cậu đều nghiêm túc đọc từng từ, buổi tối còn tự viết chính tả vào vở.Mặt trước trang giấy, cậu viết tên Phó Lâm Châu.
Mặt sau, cậu viết danh sách từ vựng.Y tá đi ngang qua, nhìn thấy liền khen: "Lúc nhỏ chắc em là một đứa trẻ rất ngoan, khiến cha mẹ yên tâm lắm nhỉ?"
Tô Hựu lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không đâu, lúc nhỏ em nghịch lắm."
"Bây giờ có nhớ được nhiều hơn chút nào không?"
"Cũng gần như nhớ lại hết rồi...
Nhưng hình như có một thứ gì đó rất quan trọng... mà em vẫn không sao nhớ ra.
Giữa ký ức của em có một khoảng trống, như thể nó chưa từng tồn tại."
"Khoảng thời gian nào vậy?"
Tô Hựu lắc đầu.
"Em không nhớ."
"Không sao, cứ từ từ, rồi sẽ nhớ ra thôi."
Tô Hựu khẽ gật đầu.Ngày thứ mười hai nằm viện, cậu hoàn thành lần trị liệu sốc điện cuối cùng.
Sau khi tắm rửa xong, cậu trở về giường nằm nghỉ.Chị gái đã đưa con về nhà.
Trước khi đi, chị để lại thông tin liên lạc.
Tô Hựu nghĩ, khi nào tiết kiệm đủ tiền, cậu sẽ giúp con chị phẫu thuật ghép da.Ngày mai, cậu sẽ xuất viện.Không còn phải bị ràng buộc bởi dây đai bảo hộ nữa.Ngoại trừ thỉnh thoảng tâm trạng vẫn bất chợt trầm xuống, còn lại, các phản ứng tiêu cực đã giảm đi rất nhiều.Cậu định thu dọn hành lý, nhưng khi mở tủ ra, phát hiện đồ đạc của mình đã được xếp gọn gàng từ bao giờ.Tô Hựu ngơ ngác nhìn chiếc vali ngay ngắn trước mặt, bất giác chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.Trong giấc mơ, có người từ phía sau ôm lấy cậu, nhẹ nhàng hôn lên gáy, giọng nói dịu dàng cất lên:"Bảo bối, em đã quyết định xong chưa?"
Tô Hựu mơ hồ, không hiểu.
"Quyết định gì cơ?"
Người kia bật cười, trong giọng nói xen lẫn chút mất mát, nhưng vòng tay vẫn siết chặt không buông:"Anh sẽ không rời xa em đâu, bảo bối.
Chỉ cần em cần anh, anh sẽ luôn xuất hiện.
Anh vĩnh viễn không bao giờ rời đi."
Trời sáng, ánh mặt trời tràn ngập căn phòng.Tô Hựu mặc quần áo chỉnh tề, cầm xấp hồ sơ bệnh án, kéo vali đi làm thủ tục xuất viện.Hộ sĩ trả lại điện thoại và những vật dụng cá nhân khác cho Tô Hựu, rồi nói:"Thủ tục xuất viện đã hoàn tất, thuốc cũng đã được kê đủ."
"Hả?"
"Có người đã lo xong mọi thứ giúp cậu, anh ấy đang đợi ở ngoài kia."
Tô Hựu nhìn theo hướng hộ sĩ chỉ.
Cách đó không xa, một người đàn ông cao ráo với dáng vẻ thanh thoát đang đứng đó.
Khuôn mặt anh ta tuấn tú, khoác trên mình chiếc áo lao động màu xanh xám kết hợp với quần trắng giản dị.
Trên môi anh nở nụ cười, nhẹ nhàng vẫy tay về phía cậu.Người đàn ông ấy sải bước tiến lại gần.Tô Hựu giật mình, theo phản xạ lùi về sau một bước."
Tổng...
Tổng giám đốc?"
Phó Lâm Châu hơi nheo mắt lại, giọng điệu lộ vẻ hài lòng:"Không tệ, vẫn còn nhớ anh."
"Anh... sao anh lại ở đây?"
"Anh đang đợi em."
Tô Hựu chỉ vào mình, ngơ ngác: "Em?"
"Ừ, đợi em về nhà nấu cơm đấy, vợ à."
Đồng tử của Tô Hựu lập tức co rút, hoảng hốt: "Cái gì cơ?"
"Em quên rồi sao?"
Phó Lâm Châu lấy quyển sổ nhỏ trong túi áo cậu ra, mở đến trang thứ ba.
"Này, tự em vẽ đây, chữ viết của chính mình chắc không đến mức không nhận ra chứ?"
Tô Hựu trố mắt nhìn, đầu óc như muốn nổ tung.Không để cậu kịp phản ứng, Phó Lâm Châu nắm chặt tay cậu bằng bàn tay trái, tay phải kéo vali hành lý, dứt khoát kéo cậu lên xe.Tô Hựu thậm chí quên cả việc giãy giụa.Cậu cứ ngồi ngay đơ trên ghế phụ, gương mặt ngẩn ngơ.Phó Lâm Châu cúi người xuống giúp cậu cài dây an toàn.
Khi ánh mắt chạm nhau, anh không kiềm chế được mà hôn lên trán cậu.Tô Hựu cứng đờ người.
Cậu còn chưa kịp phản ứng, môi đã bị chiếm lấy lần nữa.
Đầu lưỡi nóng rẫy xâm nhập, nụ hôn sâu đến mức khiến cậu phải bật ra tiếng nức nở.Phó Lâm Châu buông cậu ra, nhẹ giọng hỏi:"Ghét sao?"
Tô Hựu không biết phải trả lời thế nào.
Cậu không cảm thấy gì cả.Do ảnh hưởng của thuốc điều trị và liệu pháp sốc điện, khả năng cảm xúc của cậu đã bị suy giảm rất nhiều.
Hiện tại, cậu không còn cảm nhận rõ ràng cảm xúc của bản thân, cũng chẳng thể thấu hiểu cảm xúc của người khác."
Hựu Hựu, em biết anh là ai không?"
Tô Hựu lắp bắp: "Phó...
Phó tổng."
Phó Lâm Châu lắc đầu, ánh mắt kiên định:"Không phải.
Anh là chồng em."
Tô Hựu cảm thấy mọi chuyện hơi quá đà, nhưng cậu đang bị người này giam chặt trong xe, hoàn toàn không thể trốn thoát.
Đành phải tạm thời thuận theo, bĩu môi lí nhí:"Ờ..."
Phó Lâm Châu nhìn vào đôi mắt có chút trống rỗng của cậu, lòng đau nhói."
Chúng ta về nhà thôi."
_____________
Chương này dài gãy tay luôn nhé 🙁((((((((((Thật ra lúc đọc tới chương này mình tính bỏ ngang tại trị liệu trầm cảm bằng sốc điện nghe nó điên rồ vãi chưởng(hoặc là tại mình kiến thức hạn hẹp).
Mình có lên mạng tìm hiểu thì liệu pháp này hoàn toàn an toàn, nhưng chỉ áp dụng cho những người trầm cảm nặng và không còn giải pháp nào khác (vì họ đã thử 44 nhiều lần).
Ở đây chắc tác giả cũng tính rush tgian cho bé Hựu trị bệnh sớm nên dùng cách này, hoặc là thêm tí drama cho truyện, chứ mình cũng thật sự lấn cấn vụ sốc điện dữ lắm vì đó giờ thấy mọi người toàn dùng thuốc huhu.Mình xin phép bổ sung thêm góp ý của bạn @moingaylamotniemvui nhé:
"Hii, đầu tiên mình rất cảm ơn bạn đã edit truyện nhen, nhưng mà mình có 1 số góp ý nhỏ cho chương này nè, vì mình đang học ngành tâm lý nên bạn có tham khảo thử nhe1) Theo như mình đang học thì hiện tại để tham vấn và điều trị trầm cảm, 1st-line treatments (kiểu những biện pháp điều trị ưu tiên nhất) là kết hợp giữa thuốc và tâm lý trị liệu, những biện pháp như sốc điện là có nhưng ko phổ biến (và ko drama như trong truyện đâu) nên thường thì vẫn sẽ là thuốc và tâm lý trị liệu nha.
Mọi người đừng đọc truyện xong sợ ko đi khám nhé 😭😭😭, nguy hiểm lắm á.2) Để tham vấn về những bệnh tâm lý như trầm cảm hoặc đưa ra lộ trình điều trị cho trầm cảm, chuyên viên tư vấn tâm lý cần phải kiểm tra rất nhiều khía cạnh của thân chủ: vd đời sống, tiền sử bệnh lý để quyết định là bạn nên theo treatments nào => chứ hông qua loa như trong truyện đâu."