Từ Sơ Ngôn đi vào, vừa ngáp một cái."
Dậy rồi hả?
Cậu cũng tài, chỉ một ly rượu trái cây mà đã gục rồi."
Tô Hựu vẫn chưa hoàn hồn, đến khi Từ Sơ Ngôn bước tới vỗ vai, cậu mới giật mình đứng dậy."
Sơ Ngôn..."
"Hửm?"
"Xong rồi, tớ tiêu đời rồi!"
"Hả?"
Tô Hựu không kịp giải thích, chỉ ôm đầu kêu rên vài tiếng rồi vội vàng nhặt túi lên.
"Tớ muộn rồi!
Tớ về thay đồ đi làm đây."
"Muộn thì muộn, có gì ghê gớm đâu," Từ Sơ Ngôn vừa nói vừa cúi người cầm áo khoác.Ra khỏi quán, Tô Hựu còn chạy lại quầy bar liếc giá tiền, rồi chuyển khoản trả tiền ly rượu trái cây cho Từ Sơ Ngôn.
Nhìn thấy thông báo nhận tiền, Từ Sơ Ngôn nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ: "Đúng là tên dở hơi, thân thiết vậy mà còn tính toán chi ly."
Ngay sau đó, điện thoại rung lên với tin nhắn WeChat:[Bạn cậu đáng yêu ghê.]Từ Sơ Ngôn cười nhạt, gõ lại:[Đúng là đáng yêu thật.
Nhưng mà nghĩ lại, có vẻ không hợp với anh đâu.][Vì sao?][Cậu ấy ngoan quá.][Tôi thích ngoan mà.][Vậy thì tùy bản lĩnh của anh.
Nhưng chắc cậu ấy lâu lắm mới dám tới bar nữa, trừ khi...][Trừ khi gì?][Trừ khi lại bị crush trên công ty làm tổn thương.][Được rồi, vậy tôi cứ đợi xem sao.]Từ Sơ Ngôn cười cười, nhét điện thoại vào túi rồi quay lại quầy bar dọn dẹp.Tô Hựu ngồi taxi về nhà, vội vàng rửa mặt, thay đồ rồi lao đến công ty.Tới nơi, vừa nhìn đồng hồ, cậu đã thấy lòng đau như cắt.
Từ khi đi làm tới giờ, chưa bao giờ cậu đến trễ, thậm chí còn chẳng cần điều chỉnh báo thức mỗi sáng.
Vậy mà chỉ vì một ly rượu, kỷ lục không tì vết ấy đã bị phá hủy.Trên đường đến văn phòng của Phó Lâm Châu, lòng cậu rối bời.
Gõ cửa, cậu nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên:"Vào đi."
Tô Hựu nuốt nước bọt, tự nhủ: Chết sớm bớt đau.
Cậu mở cửa hé, bước vào nhưng đứng khựng lại ngay ở ngưỡng cửa.Phòng làm việc của Phó Lâm Châu quá rộng, từ cửa tới bàn làm việc khoảng cách xa đến mức mỗi bước đi đều nặng nề như lên pháp trường.
Cuối cùng, cậu quyết định đứng im tại chỗ, cúi đầu nhận lỗi:"Tổng giám đốc, xin lỗi... tôi đến muộn."
Phó Lâm Châu ngước mắt nhìn cậu, rồi tiếp tục xem tài liệu, chỉ đáp lại một tiếng: "Ừ."
"Thật sự xin lỗi."
Không nhận được phản hồi, Tô Hựu cắn môi nói tiếp: "Tổng giám đốc, tôi..."
"Cậu muốn tôi phạt nặng cậu lắm à?"
"Không phải ạ..."
Tô Hựu lúng túng, định nhắc chuyện tin nhắn tối qua, nhưng thấy vẻ mặt của Phó Lâm Châu thì nghĩ có lẽ anh chẳng để tâm.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, hỏi tiếp: "Vậy... tôi đi làm việc.
Anh có gì cần giao không ạ?"
"Có chứ."
"Là gì ạ?"
"Giải thích về tin nhắn tối qua đi, ngôn ngữ gì vậy tôi không hiểu."
Mặt Tô Hựu lập tức đỏ bừng.Cậu cứ tưởng Phó Lâm Châu sẽ bỏ qua chuyện đó, ai ngờ lại bị nhắc tới."
Chỉ là... uống chút rượu thôi..."
Cậu ấp úng."
Thật không ngờ đấy."
Giọng điệu của Phó Lâm Châu có chút trêu chọc."
Lần đầu uống...
Sau này tôi sẽ không uống nữa."
Nhìn dáng vẻ ngại ngùng của Tô Hựu, Phó Lâm Châu hơi bất ngờ.
Cậu mặc áo gió xám, sơ mi trắng, quần tây đen – trông chững chạc nhưng lại không hợp chút nào, giống như trẻ con mượn đồ người lớn mặc thử.Cậu ấy hợp với kiểu quần áo trẻ trung hơn, Phó Lâm Châu nghĩ thầm, bất giác nhớ lại dáng vẻ Tô Hựu mặc áo thun trắng và sơ mi kẻ khi ở Hong Kong.Anh lắc đầu, cắt ngang dòng suy nghĩ: "Ra ngoài làm việc đi."
"Dạ."
Tô Hựu đỏ mặt lui ra.Trong suốt buổi làm việc, Tô Hựu vừa bận rộn vừa phải chống chọi với di chứng cảm lạnh vì ngủ ở quán bar đêm qua.
Hắt xì liên tục, cậu đành lôi gói thuốc cảm cũ ra pha uống.Tan làm, vừa bước ra thang máy, cậu lại chạm mặt Phó Lâm Châu.
Cậu cúi đầu ấn tầng hầm giúp anh."
Cảm mạo khỏi chưa?"
Phó Lâm Châu hỏi.Tô Hựu định lắc đầu thì đột nhiên hắt xì một cái rõ to."
Gần khỏi rồi ạ."
"Cảm mạo chưa khỏi mà còn đi uống rượu?"
Tô Hựu cúi gằm mặt, lẩm bẩm: "Lần sau sẽ không uống nữa..."
Về sau sẽ không nữa, cậu cam đoan đầy chân thành.Cậu dường như nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Cậu nghĩ chắc mình đã ảo giác.
Khi ngẩng đầu lên, cũng không thấy khóe miệng của Phó Lâm Châu nhếch lên chút nào.Có lẽ chỉ là ảo giác, vì đã lâu rồi cậu chưa từng thấy Phó Lâm Châu cười trước mặt mình.Dẫu vậy, trong lòng cậu vẫn thấy nhẹ nhõm, thậm chí có chút vui vẻ.
Bởi vì Phó Lâm Châu không tỏ ra chán ghét cậu.Về đến nhà, cậu gõ cửa phòng Từ Sơ Ngôn, tay xách túi đồ ăn, hỏi:"Cùng ăn tối không?"
Từ Sơ Ngôn nhìn cậu từ đầu đến chân, khoanh tay tựa vào khung cửa:"Tâm trạng tốt nhỉ?
Sáng nay vội vã như chạy nạn, tớ còn tưởng cậu bị sếp phê bình rồi chứ."
"Tớ cũng tưởng vậy, nhưng phó tổng không mắng tớ."
Từ Sơ Ngôn nhìn vẻ mặt vừa ngượng ngùng vừa mơ mộng của cậu, bất lực nói:"Cậu hết thuốc chữa rồi, Tô Hựu.
Là ai từ Hồng Kông về đã hứa chắc nịch rằng sẽ quên hả?"
"Tớ đang cố gắng."
"Rồi sao nữa?"
Cậu mím môi, lí nhí:"...
Tớ sẽ tiếp tục cố gắng."
Thấy sự tức giận của Từ Sơ Ngôn tăng lên, cậu nhanh tay kéo hắn vào nhà mình:"Thôi nào, tớ hôm nay đặc biệt đi siêu thị mua viên lẩu đấy.
Tớ nấu lẩu cay cho cậu ăn nhé!"
Bật điều hòa trong phòng, Từ Sơ Ngôn liếc nhìn, bảo:"Điều hòa nhà cậu bị rỉ nước à?"
Cậu lấy chậu nước vừa đổ đặt dưới điều hòa, đáp:"Ừ, cuối tuần này thợ sẽ đến sửa."
"Cái điều hòa này cũ quá rồi, nhìn kiểu dáng chắc từ thời tớ mười mấy tuổi.
Sao cậu không bảo chủ nhà đổi cái mới đi?"
"Tớ có nói, nhưng chị ấy định bán nhà rồi, nên không muốn sửa."
"Nói từ khi nào?"
"Trên đường tớ tan làm."
Thực ra, nửa tiếng trước, cậu nhận được cuộc gọi từ chủ nhà.
Cô ấy áy náy nói:"Sang năm tôi định bán căn hộ cậu đang ở.
Tôi đã đăng tin lên mạng, nên có thể sẽ có người đến xem nhà."
"Hả?"
Cậu khựng lại."
Lúc trước tôi đã nhắc rồi.
Nhưng cậu yên tâm, nếu có bán, tôi sẽ báo trước.
Tiền thuê tháng sau tôi sẽ không thu nữa, được không?"
Cậu không dám nói gì nhiều, chỉ đáp:"Dạ, được."
Ban đầu định ghé cửa hàng tiện lợi mua hai cái cơm nắm, nhưng cậu đổi ý, đi siêu thị."
Cậu chuẩn bị ăn bữa cơm chia tay đấy à?"
Cậu cười, lấy viên lẩu và nước sốt ra, bảo:"Không đâu, là nấu cho cậu ăn thôi."
Từ Sơ Ngôn bất chợt nói:"Tô Hựu."
"Hả?"
Cậu quay lại, hỏi: "Sao thế?"
"Thật ra cậu rất dễ thương."
Cậu cúi nhìn cái tạp dề đang mặc, ngượng ngùng gãi đầu:"Chỗ nào vậy?"
"Nếu tớ là sếp cậu, chắc tớ cũng sẽ thích cậu."
Cậu đỏ mặt:"Đừng nói bậy."
"Người tớ giới thiệu hôm qua, cậu thấy thế nào?
Anh ta 29 tuổi, kỹ sư, không ăn chơi, chỉ thỉnh thoảng đi bar uống hai ly thôi.
Nhân phẩm cũng ổn."
Động tác rửa rau của cậu khựng lại."
Nhưng gia thế chắc chắn không bằng sếp cậu."
"Không phải ý đó..."
Cậu đặt đĩa rau đã rửa xong lên bàn, khẽ thở dài:"Lòng tớ đang bị mắc kẹt.
Chờ vài tháng nữa đi.
Khi chị trợ lý quay lại, tớ sẽ được chuyển sang bộ phận khác.
Không gặp anh ấy nữa, chắc sẽ ổn hơn."
"Cậu thích anh ta ở điểm nào vậy?"
Cậu đứng tựa vào cửa bếp, trên mặt nụ cười không giấu được:"Anh ấy giỏi lắm.
Còn trẻ mà tự lập công ty, phát triển lớn mạnh như vậy.
Anh ấy có mục tiêu, có đam mê, luôn nỗ lực vì ước mơ."
Từ Sơ Ngôn chưa từng thấy cậu nói về ai đầy nhiệt huyết như vậy, không khỏi nhướn mày.Cậu tiếp tục kể, đôi mắt sáng rực:"Thực ra gia đình anh ấy giàu có, nhưng anh không dựa vào đó.
Tự mình làm việc, gây dựng sự nghiệp.
Rõ ràng có tất cả mọi thứ, nhưng anh vẫn nghiêm túc và nỗ lực."
Từ Sơ Ngôn lạnh lùng đáp:"Chưa biết chừng anh ta không như cậu nghĩ đâu."
"Không đâu!
Cậu gặp anh ấy rồi sẽ hiểu."
"Chậc, mấy kẻ lụy tình đều nói vậy.
Cậu thuộc dạng đầu tiên: mù quáng thần tượng, mười tám tầng kính lọc."
Cậu lườm hắn, quay lại nấu tiếp."
Sau này cậu định nấu cho anh ta ăn không?"
Cậu giật mình, suýt làm rơi cái thìa."
Không, không nghĩ tới chuyện đó."
"Vậy đêm nay mơ thử cũng được nhỉ?"
Cậu sáng bừng mắt, bật cười:"Đúng rồi!"
Từ Sơ Ngôn trợn trắng mắt, thở dài:"Cậu hết thuốc chữa rồi, Tô Hựu ạ."
Cậu Tô Hựu bưng lên bàn một nồi lẩu cay nóng thơm nức, còn giúp Từ Sơ Ngôn xới cơm, rồi cười nói:"Để tớ không tiếc cũng được, dù gì cũng chỉ còn ba tháng.
Cậu giới thiệu cho tớ anh Trình kia cũng ổn lắm, nhưng trong lòng tớ bây giờ, chẳng ai so được với Phó Lâm Châu."
Tô Hựu gắp một miếng chả cá ngọt không cay đặt vào bát của Từ Sơ Ngôn.
"Thử xem!"
Nói xong, cậu bất ngờ đặt đũa xuống, tung tăng chạy về phía tủ lạnh lôi ra lon Coca, rồi rót đầy hai ly cho cả hai.
Cậu nghiêm túc nói: "Dù sau này chủ nhà bán mất căn phòng này, tình bạn của chúng ta vẫn không thay đổi.
Sơ Ngôn, đợi tớ tìm được chỗ mới, việc đầu tiên là mời cậu qua chơi!"
Từ Sơ Ngôn nhìn cậu, chăm chú ngắm khuôn mặt vốn sinh ra để được người khác nâng niu thế nhưng lại phải luôn để ý đến sắc mặt người khác.
Cậu ấy rõ ràng là một người ngoan ngoãn xứng đáng được yêu thương, nhưng sự cô đơn của cậu lại khiến người ta xót xa.Cả hai cụng ly Coca.
Lắc lắc ly của mình, Từ Sơ Ngôn khẽ nói: "Tô Hựu, cậu nhất định phải hạnh phúc đấy."*Nhắc đến câu "Cậu nhất định phải hạnh phúc," Tô Hựu ngẩn người.Cậu do dự một lúc lâu, rồi ngại ngùng rút điện thoại ra, bẽn lẽn hỏi: "Sơ Ngôn, cậu có thể xem giúp tớ cái này không?"
"Xem gì?"
"À...
Hôm qua tớ say, rồi nhắn cho Phó tổng một đống linh tinh.
Cậu xem thử giúp tớ đi!"
"Nhắn gì, cậu tỏ tình à?"
Từ Sơ Ngôn kinh ngạc.Tô Hựu vội xua tay: "Không không, không phải!"
Cậu đưa điện thoại cho Từ Sơ Ngôn.
Biểu cảm của Từ Sơ Ngôn nhanh chóng chuyển từ tò mò sang nhíu mày khó hiểu.
"Đây là cái gì thế này?"
Tô Hựu xấu hổ không biết trả lời thế nào."
Thế anh ta phản ứng sao?"
"Tớ bảo là tớ say," Tô Hựu học theo nụ cười nửa miệng của Phó Lâm Châu, "Anh ấy bảo, 'Không nhìn ra đấy!'""Rồi sao nữa?"
"Không sao nữa."
Từ Sơ Ngôn thở dài bất lực: "Thế thôi à?
Cậu muốn tớ nhìn ra điều gì từ chuyện này?"
"Ít nhất anh ấy không ghét tớ, đúng không?
Anh ấy còn đùa với tớ mà.
Đúng rồi, anh ấy còn bảo tớ bị cảm thì đừng uống rượu nữa!"
"Đúng, anh ấy không ghét cậu.
Nhưng ngoài ra thì chẳng thấy gì khác."
Tô Hựu cười thu điện thoại lại, lắc đầu: "Không ghét là tốt rồi, tớ mãn nguyện lắm."
"Đồ ngốc!"
Tô Hựu chỉ biết cười hề hề.*Đang ăn, Từ Sơ Ngôn đột nhiên hỏi: "Tô Hựu, cậu không có bạn bè nào khác à?"
Tô Hựu dừng lại, ngậm một ngụm cơm, chậm rãi lắc đầu.
"Gần như chỉ có cậu."
"Sao thế?
Cậu là người rất được lòng người mà."
Tô Hựu cúi đầu cười nhạt.
"Không đâu, tớ chẳng được ai thích, người ghét tớ thì nhiều."
"Không thể nào!"
"Nhưng sự thật là tớ không có bạn bè.
Tớ từng thử kết bạn, nhưng tớ hay làm quá, khiến mọi người cảm thấy phiền.
Tớ từng mang bữa sáng cho họ, tặng quà, giúp làm bài tập... nhưng họ lại nghĩ tớ có ý đồ gì đó.
Sau đó thì dần dần xa lánh.
Hồi học đại học cũng vậy, tốt nghiệp xong chẳng còn ai liên lạc."
"Còn đồng nghiệp ở công ty thì sao?"
"Trước đây có một thực tập sinh chơi khá thân với tớ, nhưng từ khi tớ làm trợ lý tổng tài tạm thời, cậu ấy có vẻ giữ khoảng cách."
"Đó không phải lỗi của cậu."
"Không, có một phần lỗi của tớ.
Phó tổng cũng bảo, tớ cứ kiểu vâng vâng dạ dạ, dễ khiến người khác khó chịu."
Từ Sơ Ngôn nắm vai Tô Hựu, buộc cậu ngẩng đầu.
"Cậu chẳng làm ai khó chịu cả.
Cậu là người dễ thương vô cùng.
Trình Liệt hôm nay còn nhắn tin bảo tớ, cậu đáng yêu lắm."
Mắt Tô Hựu dần ướt.
Cậu cúi đầu, giọng nghẹn ngào: "Cảm ơn cậu, Sơ Ngôn.
Nhưng tớ vẫn còn rất nhiều khuyết điểm."
"Ai mà chẳng có khuyết điểm?
So với tớ, cậu có cả đống ưu điểm.
Cậu tốt nghiệp chính quy, còn tớ bị trường đuổi từ năm hai; cậu có công việc ổn định, còn tớ thì làm pha chế ca đêm.
Cậu tiết kiệm được tiền, còn tớ tiêu xài hoang phí.
Cậu xem, so ra ai hơn ai?"
"Nhưng cậu lại rộng rãi, được mọi người yêu quý.
Đồng nghiệp của cậu còn thường đến quán cậu chơi nữa."
Lần này, Từ Sơ Ngôn nghẹn lời.Tô Hựu lại quay sang an ủi: "Không sao đâu, Sơ Ngôn.
Cậu nói vậy làm tớ vui lắm.
Tớ đang cố sửa khuyết điểm của mình, sẽ tốt hơn thôi."
Cậu gắp một miếng lẩu cay bỏ vào bát Từ Sơ Ngôn.
"Món này tớ thích nhất, cậu thử đi.
Nhưng ăn với cơm nhé!"
Từ Sơ Ngôn bất đắc dĩ đành cúi đầu ăn.Hôm nay buổi tối, cậu không nằm mơ như mong muốn, cũng không thể trong mơ làm cơm cho Phó Lâm Châu.Cảm cúm ngày càng nặng, uống thuốc xong, cậu ngủ say, mãi đến sáng hôm sau chuông báo thức kêu liên tục ba bốn lần, cậu mới mơ màng tỉnh dậy.Suýt nữa là đến trễ.Cậu không có thời gian ăn sáng, chỉ vội vàng mặc đồ rồi chạy vội đến công ty.
Đến lúc Phó Lâm Châu đang chờ thang máy, cậu vừa quay đầu đã thấy cậu như một quả tên lửa bay đến.Suýt nữa thì lao vào Phó Lâm Châu, nhưng Phó Lâm Châu đã kịp bắt cậu lại.Cậu chạy thở hổn hển, chưa kịp nhìn Phó Lâm Châu thì đã bị bắt lấy cổ áo, vẫn giãy giụa một lúc, "Ai a, làm gì vậy...
Phó Lâ-- tổng giám đốc?!"
Lập tức cậu đứng thẳng người, hai tay kề sát ống quần, "Xin lỗi, tổng giám đốc."
Phó Lâm Châu buông cậu ra, vừa lúc cửa thang máy mở, anh đặt tay lên lưng cậu, đẩy cậu vào trong, "Xin lỗi cái gì nữa?"
"Tôi suýt nữa đến trễ."
"Không phải là không đến trễ sao?
Công ty có quy định xử phạt cho việc đến trễ không?"
"Không có."
Phó Lâm Châu nhìn cậu với vẻ mặt có chút bối rối, đoán chắc cậu chưa ăn sáng.
Cậu luôn có hai trạng thái khi ăn no hoặc không ăn gì, khi ăn xong, cậu mới có thể sáng sủa tỉnh táo.Vậy nên Phó Lâm Châu ấn nút tầng 11, vì tầng 11 chỉ có khu ăn sáng.
Cậu ngơ ngác, tưởng là Phó Lâm Châu có việc gấp.
Nhưng vừa đến tầng 11, cậu đã bị đẩy ra ngoài.??Cậu ngơ ngác nhìn Phó Lâm Châu, có chút hoang mang hỏi: "Tổng giám đốc..."
"Ăn sáng xong rồi lên."
Phó Lâm Châu hất cằm rồi bình tĩnh ấn nút đi lên tầng cao nhất, chỉ để mình lên thôi.Cậu cầm một chiếc bánh bao cải mai úp thịt, bên trong có trứng luộc, cùng một chén sữa đậu nành ngọt.Nhìn các đồng nghiệp lần lượt rời đi, khu ăn sáng chỉ còn lại cậu, trong lòng cậu có chút hoảng hốt, nhưng nghĩ đến việc Phó Lâm Châu đã đưa cậu đến đây, cậu không còn sợ nữa.Cảm giác sau lưng bị Phó Lâm Châu chạm vào khiến cậu thấy ấm áp, cậu liền đưa tay lên chạm thử, cảm giác như ngứa và ấm, khiến cậu cảm thấy hơi không tự nhiên.Cậu tự hỏi sao Phó Lâm Châu lại nhận ra cậu chưa ăn sáng.
Cậu sờ mặt mình, lấy điện thoại chiếu thử nhưng cũng không thấy mình có vẻ xanh xao hay mệt mỏi.Làm sao mà anh ấy nhận ra được?Cậu vừa uống sữa đậu nành, vừa tự hỏi, hai chân đan chéo lại, không ngừng quấy động, trong miệng phát ra một chút tiếng động nhỏ.Từ Sơ Ngôn nói đúng, cậu không cần phải cứu lấy mình.Nhưng Phó Lâm Châu làm sao mà lúc nào cũng có thể cho đi sự quan tâm ấy, vừa cố ý vừa vô tình, thực sự là quá mức.Quá mức rồi!Cậu cắn một miếng bánh bao, ăn xong thì tâm trạng phấn chấn trở lại, tiếp tục công việc.Tết còn hai tháng nữa, công việc hiện tại của cậu là giúp Phó Lâm Châu truyền đạt và tiếp nhận các bộ phận tổng kết cuối năm, cùng với việc chuẩn bị họp theo yêu cầu của Phó Lâm Châu.Công việc không nhiều, nhưng nhật ký công việc của Diêu Vũ lại đầy ắp, còn Phó Lâm Châu không giao nhiệm vụ gì quan trọng cho cậu làm.
Cậu không biết liệu Phó Lâm Châu ôm đồm nhiều việc vì không cần cậu giúp đỡ, hay vì không tin cậu có thể làm.Hôm đó, trợ lý Giang Nghiêu đến cùng Giang Nghiêu mở họp, Giang Nghiêu vào văn phòng Phó Lâm Châu, trợ lý thì ngồi xuống bên cạnh vị trí của cậu, hơi nghỉ ngơi một chút."
Lần đầu gặp, cậu khỏe không?
Tôi gọi là Hạ Lăng, còn cậu?"
Cậu rót trà cho cô ấy, "Tôi là Tô Hựu, tạm thời thay Diêu Vũ làm việc."
Hạ Lăng năm nay 27 tuổi, tóc ngắn, mặc áo khoác đen và giày da, nhìn có vẻ giỏi giang như Diêu Vũ, khiến cậu vừa sợ hãi lại vừa ngưỡng mộ.
Hạ Lăng cười vui vẻ, "Tôi nghe Diêu Vũ nói, biết cậu còn trẻ, không nghĩ cậu trông còn nhỏ hơn thế."
Cậu ngượng ngùng nắm chuột máy tính."
Công việc có vất vả không?"
Hạ Lăng hỏi."
Cũng ổn, không quá bận."
"Vậy cậu có thể tốt hơn Diêu Vũ, cô ấy mỗi lần gần cuối ngày đều phải mệt lả."
Cậu hơi khó xử, "Là do năng lực công việc của tôi chưa đủ, Phó tổng cũng không giao việc quan trọng cho tôi."
"Cậu mới vào làm bao lâu?
Đây là chuyện bình thường, yên tâm đi.
Hơn nữa, không có việc gì làm không phải tốt sao?
Cứ nghỉ ngơi, tôi còn muốn thế nữa."
Cậu cười gượng."
Tổng giám đốc Phó là cấp trên cẩn trọng, đôi khi nhìn có vẻ vội vàng, nhưng thật ra chỉ là tự làm mệt mình thôi, không giống với tôi, làm trợ lý thì như một bảo mẫu bên cạnh 24 giờ, giúp anh ta mở họp, viết báo cáo, làm tất cả mọi thứ, thậm chí mấy năm trước anh ta còn theo đuổi một cậu trai..."
Hạ Lăng bỗng dừng lại, nhận ra mình lỡ lời, vội vàng sửa lại: "Một cô gái, nói sai rồi."
Cậu nghe ra một chút ý nghĩa trong câu nói đó.Giang Nghiêu là gay sao?Không lạ gì khi lần đầu gặp Giang Nghiêu, cậu đã có cảm giác thân thiết."
Tóm lại," Hạ Lăng không kịp kiểm soát miệng mình, giờ hối hận rồi, vội vàng chuyển đề tài, "Tóm lại, không cần ôm việc làm quá sức, cậu và Diêu Vũ có mức lương khác nhau, làm việc cực khổ thế làm gì?"
"Diêu Vũ lương cao sao?"
"Rất cao, nhưng công việc của cô ấy cũng nặng, gần như là người phụ trách hành chính của Phó tổng, tất cả kế hoạch đều do cô ấy làm, Phó tổng tin tưởng cô ấy, không thể thiếu cô ấy."
Cậu cúi đầu, nhìn chồng tài liệu trên bàn, trong lòng có chút mơ hồ.Khi đi ăn trưa, gặp Tạ Giản Sơ cùng chủ quản của cậu, Tạ Giản Sơ thân mật gọi cậu: "Anh, sản phẩm nội trắc của tổ chúng ta phản hồi rất tốt, dự kiến tháng 3 năm sau sẽ ra mắt."
Ở nhà hắn không gọi cậu là anh.Cậu nghe thấy trong lời Tạ Giản Sơ có chút khoe khoang, Tạ Giản Sơ luôn thích như vậy, được gia đình chiều chuộng nên trở thành một người rất muốn gây sự chú ý.Cậu không hiểu nhiều về hành động của Tạ Giản Sơ, nhưng trước mặt đồng nghiệp, cậu chỉ có thể mỉm cười, "Các cậu thật giỏi."
Các đồng nghiệp cười trêu: "Tô trợ lý, giúp chúng tôi nói vài lời tốt trước mặt tổng giám đốc Phó."
Cậu chỉ có thể cười trừ, rồi tìm một chỗ ăn cơm không vị.Hạ Lăng nói, cùng với Tạ Giản Sơ, những lời châm chọc khiến cậu cảm thấy phải làm một cái gì đó, có chút thúc giục cậu.
Sau bữa ăn, cậu lo lắng chờ đến buổi chiều, vào lúc 11:30, cậu đứng dậy đi gõ cửa văn phòng Phó Lâm Châu."
Vào đi."
Phó Lâm Châu đáp lại, giọng trầm ổn lạnh lẽo, nhưng lần này, cậu lại không cảm thấy tim mình được dịu xuống.Cậu bước vào, Phó Lâm Châu đang gõ bàn phím, ngón tay dài bay nhanh trên bàn phím.
Chỉ khi cậu đến gần, anh mới dừng lại và nhìn cậu.Cậu lấy hết can đảm, nói: "Tổng giám đốc, về dự án hợp tác với Ryans..."
Phó Lâm Châu nhìn cậu, mặt cậu thoáng đỏ lên rồi lại trắng bệch, từng lời nói đều khó khăn, nhưng Phó Lâm Châu không thúc giục, chỉ kiên nhẫn chờ cậu nói hết."
Tôi có thể viết kế hoạch cho dự án này không?"
Cậu cuối cùng cũng nói ra lời này.Cậu tưởng tượng mình như Diêu Vũ, Hạ Lăng, hay Tạ Giản Sơ, không phải chỉ nhận nhiệm vụ mà là thể hiện chính mình, thể hiện ý tưởng trong công việc.Cậu muốn Phó Lâm Châu thấy năng lực của mình, muốn chia sẻ bớt với anh.Nói xong, cậu không dám ngẩng đầu lên, hai tay nắm chặt đằng sau, ngón tay trắng bệch.Phó Lâm Châu một lúc lâu không trả lời, ngay lúc Tô Hựu bắt đầu tuyệt vọng, anh cuối cùng lên tiếng: "Có thể."
Tô Hựu bất ngờ ngẩng đầu, Phó Lâm Châu đã thu ánh mắt về màn hình, tiếp tục gõ bàn phím."
Muốn thì thử viết xem, trên máy tính Diêu Vũ chắc có sẵn mấy mẫu, cậu có thể tham khảo."
Tô Hựu mừng rỡ không kìm được, vội vàng nói: "Cảm ơn anh."
Cậu vui vẻ quay người rời đi, công việc còn chất đống nhưng vẫn hớn hở như vừa trúng số độc đắc.
Phó Lâm Châu nhìn theo bóng lưng cậu, chỉ biết bất lực lắc đầu."
Đúng là ngốc."
Anh không hiểu nổi sao cậu lại vui đến thế.Về đến chỗ ngồi, Tô Hựu lập tức bắt tay vào tìm hiểu cách viết kế hoạch.
Trước đây, cậu từng học về kế hoạch kinh doanh trong trường, nhưng toàn là lý thuyết trên sách vở.Công ty Ryans là một doanh nghiệp sản xuất nội thất có tiếng, từ lâu đã hợp tác với An Đằng."
Đầu tiên là nguồn lực chung, sau đó là triển khai trang trí và chuẩn bị nhà ở, mở rộng kênh khách hàng.
Khi các nhà thiết kế trò chuyện với khách, họ cần khéo léo giới thiệu sản phẩm của công ty mình...
Cơ chế vận hành sẽ thế nào đây?"
Tô Hựu cắn bút, trầm ngâm suy nghĩ rồi lên mạng tìm kiếm thông tin.Cậu xem qua nhiều mẫu kế hoạch khác nhau, đến gần 6 giờ thì cuối cùng cũng tìm ra chút manh mối.Cậu đang bổ sung vài chi tiết thì Phó Lâm Châu từ văn phòng đi ra, vừa thấy anh, Tô Hựu lập tức đứng dậy."
Còn bận à?"
Phó Lâm Châu hỏi.Tô Hựu gật đầu, rồi lại lắc đầu."
Kế hoạch cứ đưa cho tôi, không cần làm thêm giờ."
"Hả?"
Tô Hựu nghe vậy thì lập tức lưu lại tài liệu, thu dọn đồ rồi đi theo Phó Lâm Châu ra chờ thang máy.Vào trong thang, không gian nhỏ hẹp khiến cậu hơi mất tập trung.
Phó Lâm Châu hỏi gì đó mà cậu không nghe thấy, anh đành nhắc lại:"Cậu ở đâu?"
Tô Hựu chớp mắt, vội đáp: "Chung cư trên đường Thanh Lâm, cách công ty ba trạm tàu điện."
"Sống một mình à?"
"Vâng."
Cậu cảm thấy câu trả lời này quen quen, nhưng không nhớ đã nói ở đâu.Thang máy xuống đến tầng một, Tô Hựu nhanh chân bước ra, len lén nhìn Phó Lâm Châu rồi cười tươi nói:"Tổng giám đốc, mai gặp lại nhé."
"Mai gặp."
Phó Lâm Châu đáp.Cửa thang máy từ từ khép lại, gương mặt Tô Hựu bỗng đỏ bừng.Anh nói "Mai gặp lại", sao mà nghe dễ chịu thế không biết?
Cậu cứ lặp đi lặp lại ba chữ ấy trong đầu, lòng phấn khởi mãi, đến tận lúc thang máy xuống tầng hầm, cậu vẫn chưa muốn rời công ty.Mai gặp lại...
Không, biết đâu đêm nay còn gặp trong mơ.Chỉ tiếc là tối đó, đầu óc cậu chỉ nghĩ đến bản kế hoạch, chẳng kịp mơ giấc mơ đẹp nào.Một giấc ngủ trôi qua trong chớp mắt, đến khi chuông báo thức reo vang.Tô Hựu thức dậy, chuẩn bị bữa sáng.Cậu thích kiểu sống như thế này.Đầy đủ và tràn đầy hy vọng.Sáng hôm sau, cậu đến công ty sớm, tiếp tục chỉnh sửa bản kế hoạch.
Phó Lâm Châu đi ngang qua bàn làm việc của cậu, có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.Cả ngày hôm ấy, Tô Hựu tập trung làm việc, cuối cùng cũng hoàn thành bản kế hoạch.Cậu mang đến cho Phó Lâm Châu, anh lướt qua một lượt rồi nói: "Vất vả rồi, tôi xem ngay đây."
Tô Hựu cười: "Vâng."
Cậu đứng trước mặt anh, hai tay giấu sau lưng, vô thức đung đưa qua lại.Phó Lâm Châu nhìn cậu, chợt thấy lúm đồng tiền lấp ló trên má.Viết kế hoạch mà cũng vui đến vậy sao?Anh không hiểu nổi sao có người lại phấn khởi vì thêm việc.Tô Hựu hôm nay tâm trạng cực kỳ tốt.
Về đến nhà, cậu tự thưởng cho mình một chiếc bánh kem nhỏ.Lúc Từ Sơ Ngôn mở cửa ra, liền thấy cảnh tượng Tô Hựu vừa ăn bánh kem, vừa xem Doraemon.
"Tô Hựu, cháu mấy tuổi rồi?"
Từ Sơ Ngôn trêu.Tô Hựu không giận, chỉ cười tủm tỉm rồi mở cửa:"Đi làm à?"
"Ừ."
"Sơ Ngôn, mấy hôm nay tớ thấy vui lắm."
"Sao thế?"
"Tớ vừa viết được một phần kế hoạch quan trọng cho công ty.
Tớ chủ động xin Phó Lâm Châu cho thử sức, anh ấy đồng ý.
Thế là tớ cắm đầu làm mãi, cuối cùng cũng hoàn thành."
"Rồi sao?"
"Sáng nay tớ nộp rồi, anh ấy không bảo sửa lại.
Cậu thấy vậy có phải là tớ làm không tệ không?
Nếu có vấn đề, chắc anh ấy đã nói rồi."
"Hẳn là vậy."
Tô Hựu cười rạng rỡ, Từ Sơ Ngôn nhìn mà chỉ biết lắc đầu:"Đúng là sinh viên mới ra trường."
"Tớ ước gì có thể giỏi như trợ lý thật, xử lý hết mọi việc cho Phó Lâm Châu.
Tớ muốn trở thành cánh tay đắc lực của anh ấy."
"Không phải cậu nói chỉ có ba tháng sao?"
Tô Hựu khựng lại, nụ cười chợt tắt, cậu gãi đầu:"Nghe cậu nói tớ mới nhớ."
Không khí bỗng chùng xuống.
Tô Hựu cúi đầu, giọng nhỏ hẳn đi:"Đúng rồi... chỉ còn chưa đầy ba tháng nữa thôi."
Từ Sơ Ngôn suy nghĩ một lát rồi nói:"Tô Hựu, ra quán bar làm vài ly đi?"
Tô Hựu nhìn chiếc bánh kem nhỏ và màn hình Doraemon, chần chừ giữa quán bar và phim hoạt hình, cuối cùng chọn Doraemon."
Thôi, tớ không đi.
Dù sao cũng đâu có uống được rượu."
"Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy?"
"Chỉ muốn... thể hiện thật tốt trước mặt anh ấy, để anh ấy thấy được khả năng của tớ, trân trọng ba tháng này.
Hy vọng anh ấy sẽ không quên tớ quá nhanh."
"Chỉ vậy thôi?"
"Ừ."
"Đồ ngốc, thích thì cứ theo đuổi, chứ những người tán tỉnh anh ấy đâu có ít."
Tô Hựu đỏ mặt, có chút tức giận:"Không đời nào!
Anh ấy có hôn thê rồi, cậu đừng nói bậy, như thế là không có đạo đức."
"Cậu có đạo đức thì sao?
Cậu ở đây tự mơ mộng đơn phương, vừa lãng phí thời gian, vừa lãng phí tuổi trẻ."
Nói xong, Từ Sơ Ngôn quay người bỏ đi.
Tô Hựu định với tay kéo lại nhưng không kịp.Cậu chợt thấy hơi buồn.
Không biết có phải mình đã làm Sơ Ngôn giận không?
Cậu có ghét mình rồi không?Nghĩ vậy, Tô Hựu vội mặc áo khoác, cầm theo chiếc bánh kem chưa ăn, chạy xuống cầu thang.
Cậu chặn trước mặt Từ Sơ Ngôn, thở hồng hộc.Từ Sơ Ngôn nhìn cậu, ngạc nhiên."
Sơ Ngôn, đừng giận tớ."
Mắt Tô Hựu hơi đỏ lên."...
Tớ không giận."
Tô Hựu đưa chiếc bánh kem ra:"Tớ vừa lỡ lời, đừng giận nữa nhé."
Từ Sơ Ngôn im lặng nhìn cậu một lúc rồi nhận lấy:"Có gì đâu mà giận."
Tô Hựu cúi đầu, ngập ngừng nói nhỏ:"Cậu là người bạn duy nhất của tớ."
Thấy dáng vẻ yếu đuối ấy, Từ Sơ Ngôn không kìm được mà ôm cậu vào lòng.
Một lúc sau mới khẽ nói:"Tớ hay nói chuyện không suy nghĩ, nếu có làm cậu buồn, là lỗi của tớ.
Không phải lỗi của cậu.
Mà này... cậu cũng là người bạn quan trọng nhất của tớ."
"Thật không?"
"Thật mà."
Từ Sơ Ngôn vỗ nhẹ lưng cậu, rồi bỗng cảm thấy...
"Sao tự nhiên lại nói những lời này với cậu thế nhỉ?"
Tô Hựu bật cười, vừa cười vừa thấy sống mũi cay cay.Tâm trạng lập tức tốt lên hẳn.Từ Sơ Ngôn suy nghĩ một lúc rồi nói thêm:"Thích thầm cũng chẳng sao.
Nếu anh ta là trai thẳng, thì cứ yêu trong im lặng cũng được, chẳng có gì sai cả.
Đừng để tâm lời tớ nói lúc nãy."
"Tớ biết là cậu lo cho tớ mà!"
Tô Hựu cười tít mắt.Từ Sơ Ngôn bĩu môi, đẩy cậu ra:"Đi về đi, còn chuyện gì nữa không?"
"Không có, tớ về ngay đây.
Sơ Ngôn, cậu đi đường cẩn thận nhé."
Từ Sơ Ngôn nhìn theo bóng lưng Tô Hựu nhảy chân sáo lên lầu, lòng thầm nghĩ😛hó Lâm Châu không xứng với cậu ấy.Tô Hựu xứng đáng nhận được nhiều yêu thương hơn thế.Về đến nhà, cậu ăn xong chiếc bánh kem, dọn dẹp một chút rồi tắm rửa, sau đó nằm lên giường và suy nghĩ về cuộc họp ngày mai.Nội dung chính của cuộc họp là hợp tác với Ryans, hội nghị yêu cầu tài liệu, vì vậy kế hoạch mà cậu viết sẽ được chia sẻ với các lãnh đạo quan trọng trong công ty, và Phó Lâm Châu cũng sẽ căn cứ vào kế hoạch của cậu để phân công nhiệm vụ cụ thể.Cậu biết Phó Lâm Châu sẽ không nói "Đây là kế hoạch do trợ lý viết", nhưng chỉ cần nghĩ một chút về điều đó thôi, cậu đã cảm thấy vui mừng vô cùng.Đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác thành tựu từ khi ra trường và bắt đầu công việc.Đêm nay, cậu còn mơ một giấc mơ ngọt ngào.Trong mơ, Phó Lâm Châu ôm cậu lên đùi và khen ngợi cậu vì sự nỗ lực trong công việc.Cậu vòng tay qua cổ Phó Lâm Châu, giống như một chú chó con, cắn nhẹ lên mặt và vành tai của anh, nhỏ giọng nói: "Đừng quên em."
Sau đó, cậu chôn mặt vào vai Phó Lâm Châu.Phó Lâm Châu ôm cậu sát lại và nói: "Sao anh có thể quên em được?"
Cậu thì thầm: "Dù sao ba tháng nữa kết thúc, em sẽ bị chuyển sang bộ phận khác, có thể rất nhiều ngày sẽ không gặp anh.
Anh đừng quên em, khi gặp em, đừng làm như người xa lạ.
Hãy thường xuyên ghé thăm em trong giấc mơ."
Phó Lâm Châu như không hiểu, trong giọng nói có chút ghen tuông hỏi: "Em đang nói gì vậy?"
Cậu chớp mắt.Phó Lâm Châu đè cậu lên giường, hai tay nắm chặt cậu.
Anh hôn từ cổ xuống vai, cậu quần áo dần dần bị lột ra, Phó Lâm Châu ôm đầu gối cậu, kéo cậu lại gần mình.Cậu ở trên giường luôn ngoan ngoãn, Phó Lâm Châu làm gì cậu đều phối hợp hết, dù là tư thế nào cậu cũng không từ chối.Phó Lâm Châu hôn cậu, rồi trong lúc môi và răng chạm vào nhau, hỏi: "Em nói ai không được quên em?"
Cậu bị cảm giác đó làm choáng váng, ánh mắt mơ màng: "Anh, anh đừng quên em."
"Anh là ai?"
"Phó Lâm Châu," cậu nói xong lại thêm một câu nhỏ: "Chồng em."