Lãng Mạn Đám Vai Ác Yêu Thịnh Thế Mỹ Nhan Của Ta

Đám Vai Ác Yêu Thịnh Thế Mỹ Nhan Của Ta
Chương 29:Chu Lang Cố


“Chu Lang…

Chu Lang…”

Trong giấc ngủ say, Chu Lang bỗng cảm giác có luồng hơi thở phả bên tai, trước ngực dường như còn bị đè nặng.

Mơ mơ màng màng mở mắt ra, cậu thấy một bóng người mờ ảo ngay trước mặt.Một cơn lạnh toát chạy dọc sống lưng, cậu còn tưởng là Lệnh Hồ Nhu.

Nhưng bóng dáng kia lại cúi sát, kề bên tai khẽ thổi một hơi, giọng ngọt ngào gọi:“Chu Lang…”

Đêm đã khuya, Tử Tô lại như vừa tắm gội xong, trên người chỉ khoác một lớp sa mỏng, mơ hồ lộ ra chiếc yếm thêu hoa hợp hoan đỏ thắm.

Mái tóc nàng còn ướt, dính lạnh vào da, đáp trên ngực Chu Lang, mỗi cử động đều như chiếc đuôi mèo tinh nghịch quét qua tim cậu.“Tử Tô.”

Chu Lang bật dậy, đỡ lấy vai nàng rồi khẽ đẩy ra một chút, “Nàng…”

Tử Tô cắn môi.

Khuôn mặt dịu dàng thanh lệ của nàng dưới kiểu trang sức gợi tình này lại càng khiến người rung động.

“Chu Lang không thích sao?”

Cậu đương nhiên là thích, nhưng lại không dám chạm vào.“Tử Tô, mau mặc đồ cho chỉnh tề.”

Chu Lang nhìn đôi chân trắng ngần đặt trên giường, bờ ngực căng đầy thấp thoáng sau làn vải mỏng, trong lòng nóng ran, chỉ đành quay đầu đi, không dám nhìn thêm.“Chu Lang, chàng thực sự không thích ta sao?”

Tử Tô níu lấy cậu, giọng run rẩy truy hỏi.Chu Lang vốn chẳng có bao nhiêu sức chống cự trước nữ sắc, chỉ là cái bóng của Lệnh Hồ Nhu đã gieo vào lòng cậu nỗi sợ quá sâu, khiến cậu chẳng dám vượt quá giới hạn với bất kỳ nữ tử nào khác.“Chu Lang…”

Tử Tô lại khẽ gọi, cánh tay mềm mại kéo tuột sợi hồng tuyến trên cổ, rồi khẽ cong chân, đặt lên vai cậu, giọng thì thầm: “Nhìn ta đi.”

Cậu nào chịu nổi loại mê hoặc này.

Chu Lang nghiến răng, vội với lấy áo ngoài treo trên sập, đứng phắt dậy.Tử Tô liền ngồi phịch xuống giường, nước mắt lã chã rơi: “Chu Lang, chẳng lẽ chàng chán ghét ta đến vậy, ngay cả một cái nhìn cũng không cho?”

Trong lòng Chu Lang ngổn ngang trăm mối, khổ sở nhưng không biết nói cùng ai.

“Tử Tô, ta nay đã có gia thất, không thể cùng ngươi bên nhau.

Ngươi cũng nên sớm nghỉ ngơi đi.”

Nói dứt, cậu khoác áo rồi đi thẳng ra ngoài.

Khi cánh cửa khép lại, trong phòng vẫn văng vẳng tiếng khóc nức nở.Nửa đêm, hắn đành tìm một phòng trống mà ngủ, nhưng tâm trí chẳng yên.

Trong mộng, Lệnh Hồ Nhu tay cầm roi dài đến chất vấn, miệng mắng cậu phụ lòng.

Roi vung quấn chặt lấy cổ, siết dần…Chu Lang bừng tỉnh, tay ôm lấy cổ, mồ hôi vã ra như tắm.Sáng hôm sau, cậu mệt mỏi, tinh thần sa sút.

Trong lòng đã quyết: phải đưa Tử Tô về.Đến bữa trưa, khuyên mãi nàng mới chịu gật đầu.

Tử Tô trở vào phòng thu dọn đồ, Chu Lang đứng ngoài chờ.Lúc này có người hầu chạy đến báo tin : “Chu công tử, ngoài cửa có người đến thăm ngài "Chu Lang trong lòng khẽ run, cứ ngỡ lại là một vị nữ tử thân mật nào đó.

Không ngờ nô tài kia lại tiếp lời:“Là Tạ tiểu hầu gia.”

Chu Lang thở phào, đi ra đón.Ngoài cửa, Tạ Dung Hoài phong thần tuấn lãng, mỉm cười gật đầu: “Chu huynh.”

Lễ vật quý giá bọc lụa tơ vàng trong tay hắn càng làm phong thái thêm rực rỡ.

Chu Lang thấy vậy, như gặp người thân, vội đưa hắn vào nhà.Sau khi ngồi xuống, cậu hỏi: “Huynh làm sao biết tìm ta ở đây?”

Tạ tiểu hầu gia phe phẩy quạt, gió thơm nhè nhẹ: “Ta đến tướng quân phủ và Chu phủ, rồi chợt nhớ huynh có chỗ ở nơi này, nên ghé thử.

Quả nhiên gặp được.”

Phong thái của hắn ung dung, còn Chu Lang lại nghĩ đến cảnh ngộ của mình, sắc mặt trầm xuống.“Mấy ngày không gặp, Chu huynh sao lại tiều tụy thế này?”

Tạ Oanh Hoài rõ ràng đã biết, nhưng vẫn hỏi.Chu Lang thở dài nặng nề.Chu Lang ở trước mặt Tạ tiểu hầu gia đã mất hết thể diện, có nhiều chuyện cậu biết có giấu giếm cũng vô ích.

Vì thế, chỉ có thể nặng nề thở dài một hơi.Tạ tiểu hầu gia nghe thấy tiếng thở dài ấy liền gập quạt lại, nói:“Lệnh Hồ Nhu kia đúng là kiêu ngoa vô lý.

Giờ đã gả cho Chu huynh, không những không biết thu liễm, trái lại càng thêm kiêu căng ngỗ nghịch.

Thật đáng giận.”

Nhắc tới nỗi thương tâm, Chu Lang chỉ hận không thể bật khóc ngay tại chỗ.

Nam nhi có nước mắt nhưng chẳng dễ dàng rơi, song đến lúc này—đau xót đã dâng tới tận cùng rồi.Tạ tiểu hầu gia ngồi sát bên cạnh Chu Lang, khóe mắt lại len lén liếc nhìn cậu Ai nha, mới mấy ngày không gặp, sao Chu Lang lại càng thêm mê người đến ngứa ngáy trong lòng thế này?

Nhìn cái môi mím chặt kia…Chu Lang lại chỉ coi Tạ tiểu hầu gia là đồng minh chung kẻ thù, trong lòng tràn ngập phẫn uất cần chỗ phát tiết.

Không kìm được, cậu mở miệng, giọng khàn khàn:“Tiểu hầu gia, huynh nhất định phải cứu ta.”

“Ai da, sao lại nói nghiêm trọng đến thế.”

Tạ tiểu hầu gia vừa xoay quạt, động tác kia lại như thể đang khẽ nhéo lấy đôi tay mảnh mai của Chu Lang.Chu Lang gầy đi nhiều, bộ y phục chỉnh tề mặc trên người càng tôn lên vòng eo thon như liễu, đai lưng siết chặt càng khiến người nhìn mà khó dời mắt. những ý nghĩ phóng túng của Tạ tiểu hầu, bị lời nói thống khổ của Chu Lang lại cắt ngang:“Tiểu hầu gia, Lệnh Hồ Nhu thật sự… thật sự…”

Cậu nghẹn ngào, chẳng biết nên diễn tả thế nào cảnh ngộ của mình trong tướng quân phủ.

Cắn mạnh lên môi, để lại một vòng dấu răng nhợt nhạt, cậu run giọng: “Ta thật sự không chịu nổi sự nhục mạ của nàng.”

Nghe thấy hai chữ “làm nhục”, Tạ tiểu hầu gia lập tức cau mày truy hỏi:“Chu huynh, nàng làm nhục ngươi thế nào?”

Chuyện chốn phòng the vốn không nên kể với người ngoài.

Nhưng Chu Lang và Tạ Oanh Hoài xưa nay vốn là bằng hữu thân thiết, những việc riêng tư vẫn thường nói cho nhau nghe.

Giờ đã mở miệng, cậu dứt khoát trút hết:“Nàng trói ta vào giường… còn dùng roi đánh ta.”

Cậu kể thê thảm vô cùng, nhưng Tạ tiểu hầu gia nghe lại máu nóng bốc lên.

Ngoài miệng thì an ủi:

“Chu huynh chịu khổ rồi.”

Nhưng ánh mắt lại không kìm được mà lướt xuống eo Chu Lang.Eo nhỏ đến thế, nếu buộc thêm dải lụa đỏ, trói trên giường thì…“Tiểu hầu gia, ngươi nhất định phải cứu ta.

Nếu cứ tiếp tục thế này, ta sợ mình sẽ chết ở tướng quân phủ mất.”

Chu Lang quả thật đã sợ hãi Lệnh Hồ Nhu.

Ở trong phủ, cậu ngày ngày sống trong cảnh nơm nớp lo âu, nào còn có được chút tự tại khoái hoạt như bên ngoài.“Chu huynh muốn ta cứu thế nào đây?”

Trên mặt Tạ tiểu hầu gia hiện rõ vẻ quan tâm lo lắng, nhưng trong lòng lại cuồn cuộn những ý nghĩ chẳng mấy trong sạch .Chu Lang tất nhiên không hay biết.

Cậu chỉ một lòng muốn thoát khỏi tướng quân phủ, nào ngờ trong mắt Tạ Dung Hoài lại nhen nhóm ý nghĩ muốn đem những trò hoang đường kia áp lên chính thân thể mình.Thấy Chu Lang trầm mặc, Tạ tiểu hầu gia liền đặt quạt lên bàn, một tay nắm chặt tay cậu, tay còn lại khẽ phủ lên mu bàn tay, giọng dịu dàng trấn an:“Nếu Lệnh Hồ Nhu đã kiêu căng như thế, ta tự nhiên sẽ tận lực giúp Chu huynh thoát thân.”

Nghe xong, Chu Lang xúc động đến mức chẳng biết nói gì, chỉ thốt lên:“Tiểu hầu gia,huynh thật sự là tri kỷ của ta.”

Tạ tiểu hầu gia siết chặt bàn tay kia, cảm nhận rõ làn da mịn màng, ấm áp.

Trong lòng hắn không khỏi tò mò:

dưới lớp xiêm y ấy, da thịt kia liệu có mượt mà như vậy hay không?Tạ Dung Hoài mỉm cười, bàn tay nắm lấy tay Chu Lang, dịu dàng an ủi: “Nếu nàng ta đã ngang ngược như thế, ta ắt sẽ giúp huynh thoát thân.”

Chu Lang xúc động, nghẹn giọng: “Tiểu hầu gia quả là bằng hữu thân thiết của ta.”

Hai người vừa rồi còn bày ra dáng vẻ huynh đệ thân thiết, bỗng một người hầu hốt hoảng xông tới, kêu lớn:“Công tử!

Cô nương ngài mang về… nàng… nàng treo cổ rồi!”

“Cái gì?!”

Chu Lang giật bắn, vội đứng bật dậy.

Bàn tay đang bị Tạ Dung Hoài giữ cũng lập tức rút về.Tạ Dung Hoài còn tiếc nuối, song nhìn vẻ mặt khẩn trương của Chu Lang, biết là có chuyện gấp thật.Chu Lang vội vã theo người hầu chạy đi, Tạ Dung Hoài ở một mình cũng thấy chán, liền theo sau muốn xem náo nhiệt.Chu Lang xông vào phòng, vừa thấy ghế đổ, Tử Tô đã treo mình trên dải lụa trắng.

Cậu hô to một tiếng “Không được!”, lao tới ôm lấy nàng xuống.Tử Tô ban đầu còn giãy giụa, nhưng khi được Chu Lang ôm vào lòng, nàng liền thôi vùng vẫy, chỉ dựa vào ngực cậu mà nức nở.Chu Lang tuy phong lưu, nhưng chưa từng có ý đoạt mạng ai.

Thấy Tử Tô dại dột như vậy, trong phút chốc câij quên bẵng cả Lệnh Hồ Nhu, chỉ đau lòng hỏi:“Sao nàng lại làm chuyện ngốc thế này?”

Tử Tô hoa dung thảm đạm, nức nở:“Chu Lang, ta ra khỏi nhà vốn đã mang tâm lý liều chết.

Nếu ngươi không cần ta, ta trở về cũng chẳng còn thanh danh.

Thà chết đi, còn hơn sống nhục, cầu chút trong sạch.”

“Ngươi…

Ai ——”Lời còn chưa dứt, Tử Tô bỗng đổi khóc thành cười, vòng tay ôm chặt lấy cổ Chu Lang:“Thì ra trong lòng ngươi vẫn còn ta.”

Chu Lang sợ nàng lại kích động, đành mặc cho nàng ôm lấy cổ mình.Tạ Dung Hoài bước vào sau, vừa khéo không nhìn thấy cảnh Tử Tô định tự vẫn, chỉ thấy nàng bám chặt lấy Chu Lang, đôi mắt liền thoáng hiện chút khó chịu.Chu Lang không để ý đến hắn, chỉ kiên nhẫn an ủi Tử Tô, còn dặn hầu hạ chuẩn bị canh sâm bồi bổ cho nàng.

Đợi nàng yên ổn, cậu mới thở phào quay ra.Ngẩng đầu đã thấy Tạ Dung Hoài đứng dựa cửa, khóe môi nhếch cười mà như không cười:“Khó trách Chu công tử được nữ nhân sủng ái, hóa ra là đối ai cũng đa tình.”

Lời kia nghe như khen, nhưng rơi vào tai nữ nhân thì chẳng khác nào châm chọc.Chu Lang biết tính Tạ Dung Hoài, sợ hắn lại buông lời lắm miệng, liền kéo hắn đi ra ngoài.Trở về đại sảnh, Tạ Dung Hoài mới thong thả nói:“Chu huynh thật có phong vị.

Trong nhà đã có hổ cái, còn dám ngoài đường cất giấu mỹ nhân.”

Chu Lang vội vàng xua tay:

“Đừng nói bậy!”

Chính bộ dáng lúng túng ấy càng khiến lòng Tạ Dung Hoài ngứa ngáy.“Ta nào có nói sai?

Ngươi xem cô nương vừa rồi, dung mạo hơn người, làn da trắng như tuyết, nếu ở trên giường… e rằng càng…”

Thấy sắc mặt Chu Lang tối sầm, hắn cười khẽ, đổi giọng: “Thôi thôi, ta không nói nữa.”

Chu Lang nặng nề thở dài:“Ai…

Giờ ta chỉ mong sớm tìm được kế thoát thân.

Ngày nào cũng sống trong cảnh nơm nớp thế này, thực sự quá khó chịu.”

Một lúc sau, hắn ngập ngừng hỏi:“Hầu phủ… còn phòng trống không?”

“Phòng trống thì nhiều vô kể.”

Tạ Dung Hoài tuy không rõ Chu Lang tính toán gì, nhưng vẫn mỉm cười đáp.“Vậy… ta e rằng phải quấy rầy tiểu hầu gia ít lâu.”

Chu Lang đã nghĩ kỹ.

Cậu giờ không dám dây dưa cùng nữ tử nào nữa, vụ việc lần trước ở yến tiệc hoa rụng đã đủ mất mặt, còn bị Lệnh Hồ Nhu dằn dỗi một phen khiến lòng vẫn run sợ.

Trở về Chu phủ thì vướng phải đám di nương, càng thêm rắc rối.

Vì thế, chỗ an toàn nhất lúc này chỉ có hầu phủ.Tạ Oanh Hoài nghe vậy thì trong lòng hân hoan, song mặt ngoài vẫn giữ vẻ điềm đạm:“Chu huynh nói thế là khách sáo quá.”

Chu Lang còn đang mải nghĩ cách thoát thân, nào biết tâm tư Tạ tiểu hầu gia đã xoay chuyển hàng ngàn vòng.“Không bằng hôm nay Chu huynh dọn sang luôn đi.

Ta cũng tiện bày một bữa tiệc, đón gió tẩy trần cho huynh.”

Lời nói nửa như đùa, ánh mắt lại tối lại, thâm trầm nhìn chằm chằm Chu Lang

.........

Tiểu kịch trường:Tạ Dung Hoài (lẩm bẩm): Con thỏ đưa đến tận miệng rồi, ta nên ăn hay không ăn đây…Lệnh Hồ Dận (nghiến răng): Không ăn thì ta ăn!Tạ Oanh Hoài (nói tiếp): Là buộc lại ăn, hay treo lên rồi ăn mới phải đây… tbc
 
Đám Vai Ác Yêu Thịnh Thế Mỹ Nhan Của Ta
Chương 30: Chu Lang Cố


Chu Lang đến Hầu phủ tới không chỉ hai ba lần, hôm nay đến đây cũng chẳng khác gì ngày thường.Tạ tiểu hầu gia bày một bàn sơn hào hải vị để gió tẩy trần đón cậu.

Hai người đang nâng chén đổi ly thì bên ngoài mơ hồ vang lên tiếng khóc thảm thiết.Chu Lang tưởng rằng mình uống nhiều quá nên sinh ảo giác, nào ngờ khi đặt chén rượu xuống lại rõ ràng nghe thấy một tiếng kêu “Phu nhân, tha mạng!”.

Cậu lập tức bật dậy, trong khi Tạ tiểu hầu gia vẫn thong dong, nâng chén rượu cười hỏi:“Chu huynh, sao lại không uống nữa?”

“Tiểu hầu gia, huynh cũng nghe thấy tiếng khóc bên ngoài chứ?”

Chu Lang hỏi.“Nghe thấy.”

Tạ tiểu hầu gia đáp, chén rượu trong tay không hề đặt xuống, còn khuyên: “Chu huynh không cần bận tâm, chẳng phải chuyện gì to tát đâu.”

Lời vừa dứt, bên ngoài vang lên một tiếng kêu thảm thiết bén nhọn khiến Chu Lang giật mình.Thấy dáng vẻ ấy, Tạ tiểu hầu gia liền gọi một nô tài vào:“Đi dẹp yên cho ta.

Dám làm phiền hứng thú của ta và Chu huynh, các người liệu có gánh nổi?”

Nô tài rụt cổ nhận lệnh, đang định lui ra thì Chu Lang vội nói:“Chậm đã.

Hầu phủ động tĩnh lớn như vậy e rằng không ổn, chi bằng ta cùng tiểu hầu gia đi xem thử?”

Tạ tiểu hầu gia ngồi trên ghế, nghe thế khựng lại giây lát rồi mới đặt chén rượu xuống:“Nếu Chu huynh đã nói thế, vậy cùng đi xem —— chỉ sợ khiến Chu huynh chê cười thôi.”

Hắn đi theo nô tài, vòng qua hành lang, mới tìm ra tiếng kêu phát ra từ một tiểu viện.Trong sân, một nữ tử tóc tai tán loạn bị người giữ chặt cánh tay, trước mặt nàng là một nữ tử mặc y phục hoa lệ.

Kẻ bị giữ kia bị ép rót thứ gì đó, ban đầu còn gào thét thảm thiết, giờ chỉ mềm oặt ngã quỵ trên đất.

Váy dưới dần dần thấm đẫm máu đỏ sẫm.Nữ tử mặc y phục hoa lệ chưa phát hiện ra bọn họ, nàng đứng trước nữ tử ngã quỵ, kiêu ngạo mắng:“Ngươi tưởng trong bụng có thai thì có thể mẹ quý nhờ con sao?

Thật nực cười, không biết nhìn lại thân phận mình!”

Nữ tử ngã trên đất ôm bụng, một tay chống xuống nền, dáng vẻ bi thảm khiến người ta không nỡ nhìn.Tạ tiểu hầu gia từ phía sau Chu Lang bước ra, cười nhạt:“Ngọc phu nhân đi đến đâu, nơi đó liền náo nhiệt.”

Nghe thấy giọng hắn, nữ tử hoa lệ kia quay đầu.

Khuôn mặt nàng diễm lệ quyến rũ, đặc biệt bên môi còn một nốt ruồi son càng tăng thêm vài phần đa tình.

Nàng chính là Chiết Lan.

Nàng cười, vẫn phong tình như trước:“Dục, cơn gió nào lại thổi tiểu hầu gia tới đây vậy?”

“Chiết Lan?”

Chu Lang buột miệng.

Cậu vẫn nhớ nữ tử bên môi có nốt chí này.Chiết Lan thoáng khựng lại khi nhìn thấy cậu, ánh mắt dừng nơi Chu Lang trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng cúi xuống che giấu cảm xúc, ngẩng đầu lên lại là dáng vẻ vũ mị:“Chu công tử.”

Chu Lang nhìn nàng, lại thấy xa lạ vô cùng.Chiết Lan từng là hoa khôi đình đám, vừa ngây thơ vừa diễm lệ, từng khiến bao vương tôn công tử điêu đứng.

Chu Lang từng có một đoạn nhân duyên thoáng qua với nàng, Tạ tiểu hầu gia cũng từng dây dưa không rõ.

Sau này nghe nói nàng được một nhà quyền quý chuộc ra, gả làm phu nhân.

Khi ấy, bao nữ tử chốn thanh lâu đều hâm mộ ước mơ.Không ngờ nhiều năm xa cách, hôm nay lại gặp nàng ngay trong hầu phủ.“Ngọc phu nhân đang làm gì vậy?”

Tạ tiểu hầu gia dường như chẳng để tâm, chỉ liếc sang nữ tử ngã quỵ, ánh mắt chẳng hề thương xót.Chiết Lan bình thản, tựa như chuyện hại người chỉ là việc thường:“Chỉ là giáo huấn một kẻ nô tỳ vọng tưởng.

Không ngờ lại kinh động tiểu hầu gia, mong ngài chớ trách.”

Chu Lang càng thấy nàng xa lạ.“Giáo huấn nô tài thì cũng chẳng sai, chỉ là ta đang tiếp khách trong phủ…”

Tạ tiểu hầu gia mỉm cười.Chiết Lan điềm nhiên đáp

“Vậy lần sau ta sẽ sai người bịt miệng nàng lại là được.”

Chu Lang liếc nhìn nữ tử nằm trên đất, đôi mắt ngấn lệ, máu dưới váy vẫn không ngừng chảy ra.

Cậu nghẹn lời, chẳng thốt nổi một câu.Sau khi Tạ tiểu hầu gia cùng Chiết Lan trao đổi vài câu, hắn liền kéo Chu Lang rời khỏi viện.Trên đường, Tạ tiểu hầu gia cười:

“Hôm nay vốn định mời huynh uống rượu, chẳng ngờ lại để ngươi thấy trò cười.”

Chu Lang sực tỉnh, định nói gì đó nhưng rồi thôi.“Làm sao vậy, muốn nói gì với ta chăng?”

Tạ tiểu hầu gia mỉm cười, ngón tay khẽ chạm gò má hắn.“Chiết Lan —— nàng…”

“Ngươi nói Ngọc phu nhân?”

“Ngọc phu nhân…”

Chu Lang lẩm bẩm.“Nàng là phu nhân mà cha ta cưới về phủ.”

Tạ tiểu hầu gia thản nhiên đáp, cười: “Chu huynh, chẳng lẽ chưa từng thấy cảnh hậu viện tranh sủng?”

Chu Lang tự nhiên biết, trong các nhà quyền thế chuyện này chẳng hiếm.

Nhưng mưu hại tính mạng trắng trợn như vậy thì hiếm có.

Cậu chỉ thấy trong lòng phức tạp khó nói.Tạ tiểu hầu gia nhún vai:“Chu huynh, việc này chẳng đáng gì.

Trong nhà có quyền thế, nữ nhân hậu viện vốn không thể sống yên ổn.”

“Mới rồi… nàng là bị ép uống thảo ô?”

Chu Lang hỏi.“Ta cũng chẳng rõ, nữ nhân đủ loại thủ đoạn cả.”

Tạ tiểu hầu gia cười.Chu Lang nhìn hắn, bỗng thấy trong con người ấy có gì đó rất khác biệt.Hai ánh mắt chạm nhau,Hai người đều mang đôi mắt đào hoa, vừa đa tình lại vừa vô tình.

Tạ tiểu hầu gia bẩm sinh khóe môi luôn vương nụ cười, khiến người đối diện như chìm đắm trong gió xuân ấm áp.

Chu Lang khi không cười thì lạnh lùng cao ngạo, một khi mỉm cười lại như xuân thủy dạt dào, khiến người say mê.Giây phút này, ánh mắt hai người giao nhau.

Chu Lang lại không dám chạm tới tầng sâu thẳm trong đôi mắt kia, không biết rốt cuộc ẩn giấu điều gì.

Cậu chỉ hoảng loạn mà vội vàng né tránh.Tạ tiểu hầu gia lại nắm lấy tay cậu, cười:“Chu huynh, rượu vẫn chưa uống xong đâu.”

Chu Lang bị kéo trở lại bàn, tiếp tục uống.

Đến cuối cùng, dù chỉ là rượu hoa quả ngọt thanh, nhưng nếu uống nhiều cậu cũng không chịu nổi.Tạ tiểu hầu gia cũng vờ say, vẫn ép cậu uống thêm.

Chu Lang nhìn thấy ba bóng chồng chập, chống đầu kháng cự:“Tiểu hầu gia, ta… ta thật sự uống không nổi nữa.”

“Hôm nay chẳng phải nói không say không về sao?”

Tạ tiểu hầu gia nói, mạnh mẽ rót thẳng vào miệng cậu.Chu Lang nuốt không nổi, rượu chảy tràn xuống cằm, ướt đẫm vạt áo.

Chén rượu vừa cạn, Chu Lang bỗng cúi gục trên bàn, ho khan không ngớt.

Gương mặt như phù dung trong thoáng chốc đỏ bừng, tựa hồ sắp thiêu cháy.“Chu huynh ——” Tạ tiểu hầu gia còn khẽ gọi.Chu Lang chỉ yếu ớt phất tay, ngay cả hơi sức nói chuyện cũng không còn.Tạ tiểu hầu gia lại vừa cầm bình rượu, thì chợt nghe một tiếng nặng nề vang lên.

Ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy Chu Lang vốn ngồi trên ghế đã mềm nhũn ngã quỵ xuống đất, nghiêng đầu, say đến bất tỉnh.“Chu huynh?”

Không một lời đáp lại.Tạ tiểu hầu gia chậm rãi đứng lên, bước đến bên cạnh người đang ngã dưới đất.

Bàn tay hắn khẽ chạm vào gò má nóng hổi kia.Chu Lang khẽ thở ra một tiếng rên nhẹ, môi hơi hé mở, hơi thở nồng hương rượu trái cây ngọt thanh tỏa ra, vương vấn không tan.Gò má Tạ tiểu hầu gia cũng thoáng ửng hồng, song ánh mắt vẫn sáng rõ.

Nhìn Chu Lang quả thực đã say bất tỉnh nhân sự, hắn chỉ khẽ cong môi cười, rồi cúi người, dứt khoát bế ngang Chu Lang lên khỏi mặt đất.

....

Tiểu kịch trườngLệnh Hồ Dận: Có lẽ ta là công chính nhạt nhòa nhất trong lịch sử, hệt như chẳng hề tồn tại.🙄Nam Phượng Từ: Ngươi nói lời này… có từng nghĩ đến cảm nhận của ta chưa?😃Lệnh Hồ Nhu: Ta e rằng bản thân chính là nữ phụ có cảm giác tồn tại đậm nét nhất trong lịch sử.😜Chu Lang: Còn ta… chắc là vai chính đầu tiên, bất kể CP nam hay nữ, đều thảm thương như nhau.🙃

Tác giả: Ta vô tội, thật sự không hề có tật xấu nào hết.~😚
 
Đám Vai Ác Yêu Thịnh Thế Mỹ Nhan Của Ta
Chương 31: Chu Lang Cố


Điêu khắc kim tước vũ phượng đỏ thắm trên khung cửa sổ nửa khép, ngoài kia đúng lúc có cây hoa nở rộ.

Cành khô mảnh khảnh bị những đóa hoa lớn ép sát bên cửa sổ, gặp gió liền lay động, tựa như váy lụa của vũ nữ mỏng manh.

Một cơn gió mạnh thổi qua, cánh hoa trắng hồng lắc lư rơi xuống, len lỏi qua khe cửa, đáp lên rèm trân châu bên trong.Hạt trân châu khẽ rung, va chạm vào chuông nhỏ treo dưới, phát ra âm thanh lách tách mơ hồ.

Trong phòng, lư hương vẫn tỏa ra từng sợi khói mờ.Mùi hương vấn vít, ngọt ngào mà dày đặc.Áo lót trắng tinh vắt nơi đầu giường, giày đã bị đá văng không biết rơi tới chốn nào.Chu Lang say gục trên giường, như đóa hải đường ngủ vùi trong xuân ý, hơi thở nóng bỏng mang theo men rượu, gò má ửng đỏ lộ vẻ diễm lệ.Ngọc quan vấn tóc đã bị tháo bỏ, mái tóc đen chỉ được buộc bằng một dải lụa trắng mảnh.

Tạ tiểu hầu gia nhẹ tay kéo sợi lụa ấy, lập tức suối tóc đen ào ạt tràn xuống gối ngọc.Hắn ngồi bên giường, cúi xuống, ghé mũi hít lấy hương thơm vương nơi mái tóc.

Là mùi huân hương trong phòng, hay là mùi hoa ngoài cửa sổ, hay chính là hương vị từ cơ thể Chu Lang?

Chỉ biết, từng sợi tóc cũng như mang theo mùi hương câu hồn đoạt phách.Áo lót của Chu Lang xộc xệch, không che nổi làn da trắng mịn trước ngực.Tạ tiểu hầu gia khẽ động ngón tay, dây buộc áo vốn đã lỏng, lập tức bung ra, lộ rõ vòng eo quá đỗi mảnh mai và đôi chân thon dài cong vút.Chu Lang ngực ửng hồng, men rượu lan tỏa, da thịt trắng nõn đối lập, càng thêm bắt mắt.

Tạ tiểu hầu gia rốt cuộc không nhịn được, đưa tay ôm lấy vòng eo, mảnh dẻ đến mức dường như chỉ cần một tay là đủ.

Hắn nhéo nhẹ, cảm giác mềm mại như không xương, khiến người ta lưu luyến.Hắn cúi xuống hôn gò má Chu Lang, những lọn tóc rũ xuống chạm vào mặt, làm Chu Lang ngứa ngáy, miệng lẩm bẩm vài tiếng mơ hồ.

Nhìn dáng vẻ ấy, Tạ tiểu hầu gia không kìm được bật cười, ngón tay khẽ cạo mũi y, thì thầm:“Đừng nóng vội, đêm nay sẽ thương ngươi thật tốt.”

Cả hai đều là bậc tuấn lãng hiếm có.

Khi Tạ tiểu hầu gia thốt ra lời tình ý bằng giọng ôn nhu, lại càng khiến cảnh tình thêm phần mị hoặc.Chỉ tiếc, Chu Lang đã say mèm, căn bản không biết gì, đôi mắt nặng trĩu không còn sức chống đỡ.…Tạ tiểu hầu gia bàn tay đã luồn vào trong áo, men theo mà trượt xuống.

Chu Lang nhăn mặt, cơ thể theo phản xạ khẽ giãy giụa.

Hắn liền véo nhẹ một cái, Chu Lang càng vùng vẫy dữ hơn.

Áo lót mỏng tang đã bung hết, bờ ngực trắng hồng vì men rượu càng trở nên diễm lệ.Hô hấp của Tạ tiểu hầu gia rối loạn, ánh mắt cũng tối đi.

Khóe môi hắn lại hiện thêm ý cười mờ ám.“Đợi lát nữa mới để ngươi động, giờ cứ nghỉ cho khỏe đã.”

Chu Lang tất nhiên không nghe được gì.

Rượu đã khiến thân thể nóng bừng, mồ hôi rịn ướt lưng, trong phòng lại không có gió, cậu khó chịu mà lăn qua lăn lại.

Tạ tiểu hầu gia giữ chặt hai cổ tay cậu, đè xuống đầu giường, rồi chính mình cũng trèo lên, áp Chu Lang dưới thân.Cánh hoa ngoài cửa lại bị gió cuốn, khẽ rơi xuống cạnh giường.Ý chí vốn luôn kiêu ngạo của Tạ tiểu hầu gia, giờ phút này cũng chẳng còn mấy tác dụng.

Chu Lang rõ ràng chẳng hay biết gì, vậy mà từng động tác vô thức lại như cố tình trêu chọc hắn.

Nếu không phải hắn biết rõ Chu Lang vốn không thích nam sắc, hẳn đã tưởng người này cố tình câu dẫn.Chu Lang xưa nay cười lên đã rất mị hoặc, nay lại ngây ngô vô thức, càng khiến cả nam lẫn nữ đều khó lòng cưỡng lại.Tạ tiểu hầu gia áp sát bên cổ, nhẹ nhàng cắn một ngụm lên vai.

Rõ ràng không dùng nhiều sức, nhưng Chu Lang vẫn co người lại, càng tôn thêm xương quai xanh xinh đẹp.Ánh mắt hắn càng sâu, bàn tay men theo vòng eo trượt xuống, dừng ở nơi mẫn cảm.“Sớm biết bên người có *vưu vật như ngươi, ta cần gì tìm đến đám phấn son tục khí kia.”

Giọng hắn khàn khàn, men rượu càng khiến động tác thêm thô bạo.

Chu Lang bị đè ép, khó chịu mà giãy giụa, hắn lại hít mạnh một hơi, gần như hung hăng giật áo trên người cậu xuống.*mỹ vật, bảo vật ,vật hiếm cóXiêm y rơi loạt xoạt, vương đầy cánh hoa trên đất.Chu Lang khó chịu, giãy cũng vô ích, chỉ nghiêng đầu dựa vào gối ngọc, khẽ rên một tiếng mơ hồ.Tạ tiểu hầu gia cúi xuống nhìn, trong lòng lửa nóng càng thêm dấy.

Thân thể hắn rắn chắc, cơ bắp quen luyện võ từ nhỏ, trái ngược hẳn với Chu Lang gầy mảnh.

Hắn đang cúi xuống thì bên ngoài đột ngột vang tiếng kêu vội vã:“Hầu gia, bên ngoài có khách!”

Hắn cau mày, không kiên nhẫn đáp:“Không tiếp.”

“Hầu gia!”

Giọng người hầu càng hốt hoảng, “Là Lệnh Hồ tướng quân!”

Tạ tiểu hầu gia thoáng khựng lại, tay đang cởi đai lưng ngừng giữa chừng, “Ai?”

“Lệnh Hồ tướng quân.

Lệnh Hồ Dận.”

Hắn trầm ngâm một thoáng.

Lệnh Hồ Dận tới giờ này, tám phần là vì Chu Lang.

Nhưng Chu Lang hiện giờ đang ở trong tay hắn, tự nhiên chẳng thể để người kia mang đi.Chu Lang nằm nghiêng, tóc rối dính mồ hôi, vài sợi buông lả trước ngực, cả người vừa mê hoặc vừa động lòng.

Tạ tiểu hầu gia chỉ nhìn thoáng đã thấy huyết khí sôi trào, nhưng lúc này không phải lúc phong lưu.

Tốt hơn hết vẫn nên tạm gác lại, trước hết đuổi Lệnh Hồ Dận đi.Hắn rời khỏi giường, mặc lại áo, trước khi đi còn cúi xuống cắn môi Chu Lang một cái, cười tà mị nói:“Giữ sức, lát nữa còn phải gọi thật khẽ cho ta nghe.”

Dặn dò người hầu canh giữ bên ngoài, hắn mới an tâm đi ra.Với thân phận của Lệnh Hồ Dận, tự nhiên không thể đứng chờ ngoài cửa phủ.

Tạ tiểu hầu gia ra tận tiền sảnh, cùng Lệnh Hồ Dận ngồi xuống uống trà.“Hôm nay Lệnh Hồ tướng quân thế nào lại có nhã hứng tới ghé thăm phủ của ta ?”

Lệnh Hồ Dận ngẩng đầu, bắt gặp dáng vẻ ung dung của Tạ Oanh Hoài, khẽ nói:“Nghe giọng tiểu hầu gia, dường như không mấy hoan nghênh ta?”

“Đâu có, đâu có.”

Tạ tiểu hầu gia cười nhạt, lời lẽ khách sáo tựa hồ quen miệng, “Lệnh Hồ tướng quân quang lâm, chính là để Ấp Ninh hầu phủ ta rạng rỡ thêm mấy phần.”

Nhìn hắn bộ dạng thản nhiên như thế, Lệnh Hồ Dận chỉ đợi khi đối phương ngồi xuống cạnh mình mới bỗng hỏi:“Tiểu hầu gia, vì sao trên người lại toàn mùi rượu?”

“Vừa cùng bằng hữu uống mấy chén nhạt, định về phòng nghỉ một lát, không ngờ nô tài báo Lệnh Hồ tướng quân đến.”

Tạ tiểu hầu gia nâng chén trà, thong thả nhấp một ngụm, rồi ngước mắt nhìn lại.“Kia chẳng phải ta đã quấy rầy rồi sao.”

“Quấy rầy gì chứ.

Ngươi ta giao tình, nhắc đến hai chữ đó chẳng phải quá xa lạ sao?”

Hắn cười, lời nói uyển chuyển mà dẻo như lụa.Lệnh Hồ Dận cũng hơi mỉm cười, thoáng chốc giống như hai người không còn ở thế nước lửa.Chỉ là Tạ tiểu hầu gia khéo vòng vo, còn Lệnh Hồ Dận thì không đủ kiên nhẫn.

Vài câu xã giao qua loa, hắn liền đi thẳng vào chuyện chính:“Nghe nói tiểu hầu gia và muội phu ta vốn là chỗ quen biết cũ?”

Vừa nghe nhắc đến Chu Lang, lòng Tạ tiểu hầu gia thoáng căng lên một tầng cảnh giác.

Nhưng trên mặt hắn vẫn ung dung như cũ:“Nói là tri kỷ thì có lẽ đúng hơn.”

Lệnh Hồ Dận đương nhiên biết rõ.

Chuyện Tạ tiểu hầu gia cùng Chu Lang phong lưu ra sao, dư luận ồn ào thế nào, hắn muốn không nghe cũng khó.“Vậy, chẳng hay muội phu ta có phải hiện đang ở trong phủ tiểu hầu gia?”

“Ta mấy hôm trước mới từ kinh thành trở về, còn chưa kịp gặp Chu công tử.

Hôm qua có ghé tướng quân phủ bái phỏng, ai ngờ Chu huynh lại không có nhà.”

Tạ tiểu hầu gia cười như không, “Thế nào, chẳng phải Chu huynh vẫn ở cùng Lệnh Hồ tiểu thư sao?”

Sắc mặt Lệnh Hồ Dận càng thêm trầm.“Lẽ nào ngay cả tướng quân cũng không rõ Chu huynh đang ở đâu ư?”

Tạ tiểu hầu gia tỏ ra lo lắng, giọng điệu như thể thực lòng quan tâm.“Có lẽ muội phu chỉ về thăm nhà một thời gian.”

Lệnh Hồ Dận đứng dậy, ôm quyền, “Thế thì không quấy rầy tiểu hầu gia nữa.”

Diễn kịch tất nhiên phải trọn vẹn.

Thấy Lệnh Hồ Dận đứng lên, Tạ tiểu hầu gia cũng làm bộ muốn giữ lại, rốt cuộc đành tự mình tiễn hắn ra tận cửa phủ.

Nhìn xe ngựa khuất dần, hắn mới phất tay áo trở vào.Khi quay về phòng, chỉ thấy Chu Lang đã tỉnh rượu, đang ngồi trên giường.Vừa vén rèm châu, Chu Lang ngẩng đầu nhìn sang theo động tĩnh.Không hiểu sao, Tạ tiểu hầu gia lại nhớ đến câu thơ:Tóc rối chẳng chải, buông xõa đôi vai.

Nghiêng mình dưới gối, càng thêm đáng thương.Chu Lang uống say, vốn dĩ không nên tỉnh lúc này.

Chỉ là cửa sổ bị mở, gió đêm lùa vào, xua bớt mùi men nồng trong phòng, khiến cậu mơ hồ lấy lại vài phần tỉnh táo.

Chống tay lên trán, đến khi Tạ tiểu hầu gia bước tới gần, cậu ngẩng đầu, mơ màng gọi:“Tạ tiểu hầu gia… sao ta lại ngủ ở đây?”

Hắn đỡ lấy vai cậu, giọng trầm thấp:

“Ngươi uống say, ta sai người dìu vào đây nghỉ.”

Lúc này Chu Lang mới nhận ra trên người mình chẳng còn xiêm y.

Nhưng dù có nghĩ nát óc, cũng khó mà ngờ được chính Tạ tiểu hầu gia đã tự tay cởi bỏ.Cậu cúi xuống nhặt áo lót, khoác lên người.Tạ tiểu hầu gia nhìn động tác kia, trong lòng nóng rần, suýt chút nữa đã không kiềm được mà đè cậu xuống giường lần nữa.Đáng chết, sao cứ khiến người ta muốn phạm tội đến thế.Mặc xong áo, Chu Lang cúi xuống tìm giày.

Hình ảnh ấy khiến cho dù Tạ tiểu hầu gia nổi danh định lực, cũng khó mà ngăn huyết khí dâng trào.Nhưng Chu Lang đã tỉnh rượu.

Giờ mà nóng vội chỉ sợ sau này khó bề tiếp cận, chi bằng chậm rãi, bền lâu mới là thượng sách.“Đừng động, để ta mang giày cho ngươi.”

Hắn nắm lấy cổ chân Chu Lang, quỳ một gối xuống.Chu Lang mơ hồ, chẳng để tâm đến chuyện tôn ti.Tạ tiểu hầu gia cẩn thận xỏ giày cho cậu.

Chân Chu Lang vốn mẫn cảm, khi ngón tay vô tình lướt qua gan bàn chân, cậu khẽ bật ra một tiếng rên, theo bản năng đá nhẹ vào ngực hắn.Tạ tiểu hầu gia lập tức hít một hơi, cũng rên khẽ.TBC, hẹn gặp lại các bạn nha
 
Back
Top Bottom