Siêu Nhiên TA LÀ QUỶ DÂM TÀ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
399653295-256-k725081.jpg

Ta Là Quỷ Dâm Tà
Tác giả: nhamnham123456
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

truyện được viết trong cơn nu và giải toả dục vọng Tags: fantasyharemr18​
 
Ta Là Quỷ Dâm Tà
Chương 1: Tội đồ của dục vọng


"Mình muốn làm tình."

...

"Mình muốn làm tình, thật không ngờ trước khi chết lại phải cô đơn như thế này."

"Mình sắp chết rồi, đói quá."

"Này."

"Đáng lẽ mình nên về nhà rồi chết còn hơn ở trong một con hẻm tối tăm như thế này."

"Có nghe ta nói gì không?"

"Chết tiệt thật, có lẽ khi chết người ta thường nghe những thứ tiếng kì lạ, nãy giờ mình toàn nghe gì không đâu."

"Ngươi nói tiếng gì kì lạ cơ?

Ngươi có phúc lắm mới có thể nghe đuợc giọng nói vàng ngọc của ta đấy."

Lần này Hàn Dương thật sự nghe rõ giọng nói ấy, một chất giọng không thể nào thuộc về con người được, đầy sự kiêu ngạo và thần thánh.

Nhưng nhìn xung quanh Hàn Dương thật sự không có ai.

"Gì cơ?

Mình thật sự chết luôn rồi à?

Mình còn tưởng mình sẽ chịu được thêm một ngày nữa cơ."

"Ngươi còn sống.

Chỉ là ta muốn trao cho ngươi một cơ hội, một món quà mà ngươi hằng mong muốn."

"Ngươi là ai?"

Hàn Dương đáp lại bằng giọng nghi ngờ.

"Ta là Asmodeus, con quỷ đại diện cho dâm dục, ta sẽ trao cho ngươi, hỡi con người kia, năng lực để ngươi có thể có được thứ mình muốn."

"Ồ, ta là Hàn Dương, và không, ngươi cứ giữ năng lực cho riêng mình đi."

Hàn Dương đáp lại dõng dạc."

"Gì cơ?

Đây là kì duyên mà không phải ai cũng gặp đâu, sao ngươi lại không đồng ý?"

Hàn Dương đáp lại đầy tự tin:

"Trên đời này làm gì có chuyện có món quà từ trên trời rơi xuống, hẳn ngươi cũng muốn thứ gì đó từ ta đúng không?

Mà kẻ ta đang nói chuyện còn là một con quỷ nữa!

Ta thật không tưởng tượng nổi cái giá phải trả là gì."

"Không.

Ngươi không cần phải trả cái giá gì hết.

Việc ngươi sử dụng năng lực của ta cho ham muốn của ngươi là quá đủ rồi."

Hàn Dương đáp lại đầy nghi ngờ:

"Ham muốn của ta?

Ngươi được lợi gì từ ham muốn của một kẻ vô dụng như ta?"

"Hàn Dương à, ngươi không tưởng tượng được bản thân đang ẩn chứa gì đâu.

Nghe này, mỗi con người đều chứa một hồ dục vọng, độ lớn tùy thuộc vào mỗi người và sẽ chảy ra mỗi lần được thoả mãn, từ đó sức mạnh của ta sẽ tăng lên, tất nhiên hồ dục vọng sẽ nạp lại sao một khoảng thời gian.

Và ngươi!

Ngươi không thể tưởng tượng được của ngươi lớn tới mức nào đâu, nó như là biển ấy, gần như là vô tận!

Thế nên không sao đâu, ta sẽ không làm hại gì ngươi hết."

Nghe vậy, Hàn Dương gần như bừng tĩnh:

"N-nếu vậy, làm ơn, hãy cho ta sức mạnh."

Asmodeus mỉm cười đầy thích thú:

"Như ngươi mong muốn."

Đột nhiên, trong người Hàn Dương có gì đó như thay đổi, trái tim đập nhanh hơn, bộ não như muốn nổ tung, khiến cho Hàn Dương lên cơn đau đầu không thôi.

Sau một khoảng thời gian như ngất đi sống lại, Hàn Dương tỉnh dậy, cảm thấy như một cỗ sức mạnh vô hình đang tồn tại trong tâm trí của bản thân.

"Thú vị thật, lần đầu ta làm điều này đấy."

Hàn Dương mệt mỏi đáp lại:

"Năng lực của ta là gì thế?"

"Có vẻ như nó liên quan đến các loại dây."

Hàn Dương đáp lại đầy vẻ thất vọng:

"Dây ư?

Ta còn tưởng nó liên quan đến điều khiến tâm trí cơ."

Asmodeus đáp lại:

"Ta làm sao có thể điều khiển được năng lực mà ta ban tặng, hơn nữa mọi loại năng lực ngươi nhận đều có liên quan đến cuộc sống của ngươi, hơn nữa, điều khiển tâm trí không phải muốn là được đâu, thậm chí nói chuyện với ngươi cũng là trường hợp khó lắm mới làm được đấy."

"Sao lại như thế?"

"Tâm trí của con người có rất phức tạp, có rất nhiều suy nghĩ, tính cách, ham muốn, mỗi lần ta muốn giao tiếp ta phải luồn lách qua những ham muốn còn lại và tiến vào tâm trí con người, thường thì không thanh công vì ta thường bị đẩy ra ngoài.

Còn ngươi, ham muốn tình dục của ngươi áp đảo so với những ham muốn còn lại, làm ta có sức mạnh để có thể chống lại việc bị đẩy ra ngoài và trao cho ngươi sức mạnh.

Ta cũng không dài dòng nữa, ngươi muốn làm gì thì làm, ta trở về địa ngục đây."

Hàn Dương ngơ ngác nhìn xung quanh, cuộc trò chuyện vừa nãy như mơ vậy, nhưng không, Hàn Dương đã luôn ngắt cánh tay mình trong lúc nói chuyện với Asmodeus, cậu luôn cảm thấy đau đớn, đặc biệt là cảm giác đau đầu cuối, cơn đau rất thật.

Hàn Dương muốn thử năng lực mới, liền tìm tới nhà Dao Nhi, mối tình đầu của Hàn Dương.

Dao Nhi là một cô gái xinh đẹp, mái tóc dài tới nửa lưng, kiểu tóc để lộ vầng trán cao thanh tú, da cô ấy trắng, cười lên rất xinh, Hàn Dương đã say mê cô ấy lần đầu tiên gặp, hơn 7 năm ròng rã, từ lúc mới lên 11 tuổi, tiếc là nếu so Hàn Dương với Dao Nhi thì như ngọn cỏ ven đường so với mây vậy.

Ngoại hình Hàn Dương trung bình, tệ hơn nữa là thấp hơn trung bình một tí, là một cô nhi và phải sống lang thang ngoài đường, hằng ngày được người ta giao việc gì thì làm việc ấy kiếm sống.

Nhà của Dao Nhi bán thịt, là một cửa tiệm không lớn cũng không nhỏ.

Lần đầu tiên gặp Dao Nhi là lúc ba của cô ấy nhờ Hàn Dương chăn dắt gia súc, kể từ đó Hàn Dương cũng không gặp Dao Nhi nữa, nhưng luôn dõi theo cô ấy và đem lòng tương tư, mặc cho việc cô ấy có lẽ cũng không nhớ tới cậu.

Nhà của Dao Nhi được khoá bằng một sợi dây xích lớn, khi di chuyển chắc chắn có tiếng động, thêm cả việc phòng của ba mẹ Dao Nhi nằm gần cửa nên việc bảo mật luôn được ở mức cao nhất.

Hàn Dương có rất nhiều câu hỏi về năng lực của mình, liệu phải chạm vào dây mới sử dụng được?

Hay không cần?

Hàn Dương muốn tin vào vế sau, bởi vì cánh cửa trước mặt anh có muốn cũng không thể nhìn vào bên trong.

Hàn Dương tập trung trí tưởng tượng, nghĩ về dây xích ở phía bên kia cánh cửa mà anh từng thấy lúc nhận tiền lương, đột nhiên một dải dây xích hiện ra, hình dáng có thể thấy đang cột gì đó, giữ bình tĩnh, anh tưởng tượng đang cầm đầu dây xích thật nhẹ nhàng, chậm rãi luồng nó đi để mở khoá, cảm giác như anh có thể toàn bộ dây xích, từng khoảng trống được anh nới rộng ra, khiến anh dễ dàng mở khoá hơn, cuối cùng cửa đã mở.

Điều này giúp anh hiểu thêm về năng lực của mình:

1.

Không cần chạm vào

2.

Có thể làm nó lơ lửng

3.

Di chuyển dây cực kì linh hoạt

Sau đó, Hàn Dương đi thẳng vào bếp, anh biết đường như vậy cũng vì anh từng mổ thịt những con gia súc để lấy thịt, vì vậy đường vào bếp đối với anh là rõ nhất.

Trong bếp, anh ăn từng miếng thịt khô to, thoả mãn cơn đói cồn cào của mình, đồng thời vơ vét hết những gì anh có thể vào túi mà anh tìm thấy gần đó.

Sau khi no nê, Hàn Dương đi tìm tới căn phòng của Dao Nhi, cô ấy đang nằm trong phòng ngủ thật yên tĩnh, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ thắp sáng căn phòng của Diêu Nhi bằng ánh nhạt.

Cô ấy đang mặc một chiếc yếm, tôn lên dáng người của cô, vòng một được hiện rõ bên dưới cái yến ấy trông rất quyến rũ.

Hàn Dương trong tay cầm dây xích, anh cũng vừa phát hiện ra khả năng mới, khi chạm vào, anh có thể phân tách dây xích của mình ra theo ý muốn, và nối chúng lại nếu như trong tay anh đang cầm hai sợi dây.

Hàn Dương nhanh tay ôm nâng Diêu Nhi lên quấn chặt dây xích quanh hai cánh tay cũng như hai chân.

Diên Nhi bừng tỉnh, thốt ra một từ gì đó nhưng bị dây xích quấn quanh miệng trong khi vẫn còn đang mở, khiến cho nước bọt chảy từng dòng xuống.

Diêu Nhi nhìn Hàn Dương, không biết sẽ xảy ra chuyện gì với mình sau đó.
 
Ta Là Quỷ Dâm Tà
Chương 5: Sự sụp đổ của nhà họ Dương


Gia tộc họ Dương, một gia tộc nổi tiếng với sự lâu đời cũng như số tài sản mà gia tộc này đã tích lũy được qua nhiều đời tộc trưởng.

Phần lớn thu nhập đến từ xuất nhập khẩu và ngoại giao thế nên gia tộc này cũng là cầu nối với nhiều đất nước khác nhau, cũng là một gia tộc hùng mạnh của nước Thủy Nguyệt.

Đồng thời, gia tộc này có lẽ là gia tộc làm nhiều chuyện đồi bại nhất, chèn ép người dân, tham nhũng và nhiều thứ đến mức người không thường để ý vấn đề của người khác nhue Hàn Dương còn để ý.

Công tử nhà học Dương, Dương Giai, nổi tiếng với việc ăn chơi trác táng, ham mê nữ sắc, làm nhiều trò đồi bại để thu phục nữ nhân về phía mình, đồng thời còn được gia tộc hẫu thuẫn nên ngày càng hống hách.

Hàn Dương đang bay đến khu trang viên của nhà họ Dương, một toà thành lộng lẫy và lớn đến mức số người có thể sở hữu khối kiến trúc này có lẽ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Phía trước cổng có hai người lính đang đứng canh gác, có lẽ là vì ánh trang, một trong những người lính thấy một bóng người đang từ từ bay tới trang viên, ngơ ngác đứng nhìn.

"Này, mày mau nhìn lên kia đi."

Anh ta kêu lớn.

Hàn Dương nhanh chóng sử dụng năng lực của mình, những sợi dây thừng đang nằm yên, bắt đầu chuyển động, trong đó có hai sợi dây bay nhanh như cắt về phía những người gác cổng, xiết cổ hai người lính.

Ánh mắt của hai người lính nhìn bóng người đang bay một cách đầy kinh ngạc, có lẽ đến chết cả hai người họ cũng không ngờ bản thân lại chết bởi một thứ năng lực quái dị như vậy.

Hàn Dương không định tha cho những người lính này, sở dĩ làm việc cho cái gia tộc học Dương xấu xa như thế này thì cũng đã làm rất nhiều việc xấu rồi, không làm thì cũng nhắm mắt làm ngơ mà tiếp tục làm việc, diệt trừ hết cũng coi như trả thù cho những người họ từng hãm hại.

Kế hoạch của Hàn Dương là đi từ cửa chính đến bến tàu, nơi có những sợi dây lớn, chắc chắn để làm vũ khí, đồng thời bổ xung thêm các sợi dây.

Sở dĩ Hàn Dương không tấn công bến tàu trước là vì cậu biết bến tàu là nơi có nhiều binh lính canh gác, lỡ việc mình gây náo động để rồi Dương Giai nhân cơ hội này chạy thoát thì mọi chuyện sẽ thành công cốc.

Hàn Dương bay về phía trước, lấy toà nhà to nhất làm mục tiêu, trên đường đi, xác người nằm la liệt, tất cả đều bị xiết cổ đến chết, những người trông có vẻ là người giúp việc thì bị trói lại đưa ra khỏi trang viên, sợ hãi nhìn cảnh tượng đang diễn ra.

Hàng chục sợi dây bay qua bay lại trông rất kì dị.

Trên nóc của toà nhà lớn nhất, Hàn Dương nhìn xuống, từ đây, anh có cái nhìn toàn cảnh của cả trang viên và bến tàu, phạm vi năng lực cũng gần như bao quát toàn bộ.

Hàn Dương nhìn xuống bến tàu, có hàng trăm người lính đang canh gác hàng hoá, anh tập trung nhìn vào năm chiếc thuyền đang neu gần đó, năm sợi dây buộc thuyền lớn hơn cả một người trưởng thành cũng như năm sợi dây đang treo mỏ neu, đáng tiếc là anh phải bỏ mỏ neu lại bởi nó qua nặng.

Mười sợi dây cỡ lớn từ từ tháo ra khỏi nút thắt của mình, hàng trăm sợi dây khác từ hàng hoá, cột buồm, tất cả đều từ từ bay lên.

Những người lính ngơ ngác nhìn những sợi dây, không biết phải làm gì.

Đột nhiên, những sợi dây đóng thuyền chợt duỗi thẳng ra, quất mạnh xuống như một chiếc roi, tạo thành những lằn in hằn lên mặt đất, máu thịt bay lên trời, hàng hoá thì vỡ nát.

Có sợi còn quét ngang qua, hất bay tất cả người lính trên đường đi xuống biển, hàng trăm sợi dây bình thường khác nhanh chóng xiết cổ những người may mắn thoát được, những sợi ngắn thì xiếc cổ, sợi dài hơn một tí thì quấn một lúc hai ba người lính, kéo thẳng lên trời rồi thả xuống, khiến cho chỉ còn hình dạng của một miếng thịt đỏ loét.

Những tiếng hét đau đớn vang lên khắp cả trang viên.

Những người lính đang ngủ trong những toà nhà nhanh chóng lao ra ngoài, liền bị một sợi dây vốn là mỏ neu của một chiếc thuyền quật mạnh, một sợi khác thì quật theo hướng ngược lại, toà nhà nhanh chóng sụp đổ.

Những nơi có sự xuất hiện của những hầu nữ, những người làm công thì bị trói lại đưa ra ngoài an toàn.

Cuộc thảm sát tiếp diễn trong 10 phút, máu thịt lẫn lộn với đống đổ nát của những căn nhà khiến cho nơi này nhìn rất giống địa ngục ở nơi trần gian.

Bây giờ tới nơi cuối cùng, toà nhà lớn nhất mà Hàn Dương đang đứng, anh bắt đầu từ tầng thấp nhất, bao quanh mình bằng hai lớp dây, tạo thành một bộ giáp kiên cố.

Bên trong, hàng chục cây cung đang chĩa vào anh, chuẩn bị sẵn sàng để khai hoả, cũng như hàng trăm người lính đứng xung quanh thành hình vòng cung, chờ đợi đến lượt mình sau khi những mũi tên bay ra.

Hàn Dương nhanh chóng sử dụng năng lực, ngăn cho mũi tên bay ra khi những người lính thả dây, khiến cho những sợi dây cung trông như đang đứng yên lúc lên dây mặc cho người sử dụng đã thả tay.

Hàng trăm sợi dây lớn nhỏ ủa vào phía sau Hàn Dương như một cơn lũ đói khát, thảm sát toàn bộ người lính, những sợi dây bị kiếm cắt đứt thành hai thì rớt xuống, mất đi ý chí của Hàn Dương.

Số lượt người nhanh chóng bị áp đảo, toàn bộ đều bị xiếc cổ đến chết.

Hàn Dương nhanh chóng đi qua từng tầng, thảm sát những người lính, cứu những người giúp việc.

Đến tầng cuối cùng, Hàn Dương biết Dương Giai đang ở đây, đạp cửa xông vào.

Trong căn phòng rộng lớn, có hai người đàn ông, một là Dương Giai, đang co người trong góc, kinh hãi nhìn Hàn Dương, người còn lại nhìn có vẻ già dặn hơn, có lẽ là ba của Dương Giai, Dương Đại.

Hàn Dương đã nghe đồn về người này, một tay kéo gia tộc họ Dương lên trở thành một trong những gia tộc mạnh nhất Thủy Nguyệt, và cũng là kẻ đã gây biết bao chuyện ác.

Hắn đang cầm kiếm trong tay, lao đến Hàn Dương với hi vọng bảo vệ cho người con trai của mình, Hàn Dương nhanh chóng trói ông ta lại, nhìn vào một trong những người đàn ông ác độc nhất đất nước.

"Thứ quái thai, mày là cái thứ gì vậy."

Ông ta trừng mắt hét lên.

Hàn Dương chả buồn trả lời, nhanh chóng kéo ông ta qua cửa sổ rồi bay thẳng lên, đến mức đến giới hạn năng lực của anh.

Một người một dây cùng rơi thẳng xuống, ông ta hét lên đầy căm hận cũng như sợ hãi, rơi xuống đất tan xương nát thịt.

Giờ chỉ còn mình Hàn Dương và Dương Giai trong căn phòng, anh ta đầy sợ hãi hét lên:

"Làm ơn hãy tha cho tôi đi mà, tại sao chứ?

Chúng tôi đã làm gì anh cơ chứ?"

"Ừ thì đúng là các ngươi chả làm gì ta thật, nhưng Diêu Nhi muốn thì ta cũng chịu thôi" Hàn Dương trả lời bình thản.

"Diêu Nhi?

Cái con mà có bố bán thịt đấy à?

Ta còn muốn trao cho nó cơ hội để làm thiếp của ta kia mà.

Tại sao kia chứ, ta còn không làm gì nhiều tới mức đó, nó thậm chí còn không bằng một góc những người con gái khác!"

Hàn Dương nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ, đúng là Hàn Dương cũng chả có thù oán gì với hắn, thậm chí nếu Hàn Dương có vị thế như hắn thì anh cũng sẽ làm như vậy, nhưng mà một đất nước mà có nhiều kẻ thích xâm hại con gái nhà lành ư?

Hàn Dương sẽ tự tay dọn dẹp tất cả.

Hàn Dương nhanh chóng xiếc cổ hắn, trong giây phút cuối cùng, hắn nhìn anh bằng ánh mắt đầy căm phẫn.

"Thôi nào, những người mà ngươi hãm hãi còn đau đớn hơn như thế này đấy."

Cuối cùng, hắn tắt thở, ngã gục xuống đất.

Gia tộc nhà học Dương hùng mạnh đã suy tàn trong một đêm.
 
Ta Là Quỷ Dâm Tà
Chương 6: Vơ vét


Gia tộc họ Dương hùng mạnh, một trong bốn gia tộc dẫn đầu về kinh tế của đất nước Thủy Nguyệt đã diệt vong chỉ sau một đêm, tất cả bởi Hàn Dương.

Trong căn phòng nơi Dương Giai đang nằm, Hàn Dương đang tò mò khám phá, anh muốn tìm ra nơi cất số của cải khổng lồ mà nhà họ Dương đang cất giấu.

Theo cách nghĩ của anh, nơi cất giấu an toàn nhất sẽ là nơi không ai ngờ tới, vì thế anh tìm bên dưới giường, tù và những đồ nội thất khác.

Quả thật, có một cánh cửa nằm phía sau cái giường, một cánh cửa đỏ ra một căn phòng bí mật.

Hàn Dương phá cánh cửa đó, và...

Hiện ra thêm hai cánh cửa nữa, một xanh lá, một vàng.

"Cái quái gì vậy?

Không lẽ có bẫy à?"

Buộc phải chọn một trong hai cánh cửa nữa, vì thế, Hàn Dương chọn cánh cửa màu vàng, đơn giản vì nó có màu giống tiền vàng.

Quả thật, phía bên kia cánh cửa là cả chục rương tiền vàng, không, thậm chí có khi lên tới cả trăm rương.

Hàn Dương sáng cả mắt, đây là lần đầu tiên anh thấy nhiều tiền vàng tới mức này, anh vội vàng sử dụng năng lực buộc những chiếc rương vàng này rồi vận chuyển chúng trở về nhà.

Nhưng rồi một cơn tò mò ập đến, không biết liệu bên trong cánh cửa màu xanh kia chứa điều gì.

Nghĩ là làm, anh từ tồn mở cánh cửa bí ẩn đó, và trước mắt anh, một hầm ngục hiện ra, hai bên phía của anh hiện ra những ngục tối, phía bên kia song sắt có cái xác, có lẽ là những người phụ nữ, chết cũng được một tuần rồi.

Quần áo của họ không còn nguyên vẹn, có dấu vết của hãm hiếp.

Hàn Dương liền hiểu ngay, có lẽ tên công tử này đã bắt cóc những cô gái này về dinh thự của mình.

Hàn Dương đi dạo một vòng, tìm kiếm người còn sống, nhưng tiếc thay, tất cả đều đã chết, có những dụng cụ tra tấn ở đây, có lẽ họ đã rất đau khổ để phục vụ sở thích kì quái của hắn.

Hàn Dương trở về cánh cánh cửa màu xanh, mặt hướng về phía ngục tối, dõng dạc nói:

"Yên nghỉ đi, ta đã tự tay tiêu diệt con quỷ đó rồi."

Hàn Dương trên tay cầm theo ngọn đuốc, phía sau anh hàng chục sợi dây khác cũng đang cầm một sợi đuốc bay theo ra ngoài, thả xuống đống hoang tàn của những nơi từng là nhà.

...

Diêu Nhi vừa mới tỉnh dậy trong căn phòng tối tăm, phía bên cạnh cô, nơi thường có Hàn Dương nằm bên cạnh đã biến mất.

Cô biết nếu hắn ta không nằm bên cạnh thì lại đi tìm phụ nữ bên trong làng để hãm hiếp, gã đó khoẻ một cách bất thường.

Cô thật sự không hiểu nổi tại sao một gã như vậy lại được ban cho thứ năng lực như vậy chứ.

Cô cảm thấy rất oan ức, bản thân cô sống không hại ai, nói không ngoa cô còn cảm thấy bản thân sống rất tốt với mọi người, vậy mà năm lần bảy lượt đều có kẻ muốn hãm hại cô, hủy hoại tương lai mà cô mong ước.

Diêu Nhi chậm rãi bước xuống giường, đôi chân của cô run lẩy bẩy vì không thể chịu được sức nặng của cơ thế, phần lớn lí do là vì cơ thế cô thật sự rất mệt rồi.

Không hiểu sao dạo này Hàn Dương đã tiết chế lại một chút, nhưng quả thật hôm qua lại rất mạnh bạo, hắn dồn hết sức lực để nhấp hông, hai tay thì lại liên tục sờ mó cơ thể cô, thậm chí khi vừa xuất tinh thì lại cứng lại ngay, quấy cô đến lúc cô ngất cả đi.

Loạng choạng bước tới cửa nhà bếp mà không có một miếng vải che thân, một cơn lạnh buốt lướt qua người cô.

Diêu Nhi cảm thấy đói, nhưng trong nhà bếp lại không có nổi một miếng thịt, cô cảm thấy cực kì thất vọng, nỗi căm hận Hàn Dương lại tăng thêm một chút.

Ở phía bên ngoài, cửa ra vào đột nhiên mở tung ra, khí lạnh từ buổi sớm mai nhanh chóng tràn vào.

"Cậu dậy rồi à."

Hàn Dương tươi tỉnh bước vào, mặt mày vui vẻ nhìn cô.

Diêu Nhi hướng ánh mắt chán ghét nhìn về phía Hàn Dương, không buồn đáp.

Hàn Dương đi về phía bên cạnh Diêu Nhi, trong tay là một bộ quần áo của hầu nữ mà hắn thó được từ trong những ngôi nhà mà có vẻ còn nguyên vẹn.

Bộ đồ này trông có vẻ rộng hơn cơ thể của Diêu Nhi, nhưng vẫn đỡ hơn để cô trần trưồng như thế này.

Mặc xong, Hàn Dương bế Diêu Nhi lên, đặt cô lên một trong những thứ mà hắn thường sử dụng để bay, cô hay gọi nó là Phi Thừng.

Hàn Dương ôm cô vào lòng, giữ ấm cơ thể cô, Diêu Nhi cảm thấy rất bất ngờ, đây là lần đầu tiên Hàn Dương ôm cô mà không chạm vào ngực hay vùng kín của cô.

Hắn còn đưa cho cô một cái bánh bao không biết lấy từ đâu.

Cả hay bay lên, đây là lần đầu tiên Diêu Nhi được bay trên Phi Thừng bên cảm thấy rất hứng thú, có lẽ sẽ cảm thấy tuyệt hơn nữa nếu kẻ đang ôm cô không phải là Hàn Dương mà là ba của cô, cô thật sự rất nhớ gia đình của mình.

Bay đến một lúc nào đó, cô thấy một đóm lửa từ đằng xa, từ từ lại gần, đóm lửa đó ngày càng lớn hơn, đến một lúc nào đó, nguyên một toà biệt phủ đang bị nhấn chìm trong ngọn lửa, nó đang ngày càng trở nên hoang tàng hơn, xung quanh đều bị đám cháy thiêu ruội.

Đây là lần đầu tiên Diêu Nhi nhìn thấy một đám cháy lớn tới mức này, thậm chí vì còn là buổi đêm nên nó ngày càng rực rỡ hơn, cô ngẩn ngơ nhìn đám cháy một lúc, sức nóng của ngọn lửa cũng làm cô cảm thấy ấm áp hơn.

"Sao ngươi lại cho ta xem thứ này?"

Diêu Nhi hỏi.

"Vì ta nghĩ nó sẽ khiến ngươi cảm thấy khá hơn."

"Sao nó lại khiến ta cảm thấy khá hơn."

"Vì đó là biệt phủ của Dương Giai."

Lần này thứ Diêu Nhi nhìn vào không phải đám cháy mà là vào mắt của Hàn Dương, trông có vẻ hắn không phải đang nói dối.

Diêu Nhi bối rối hỏi:

"Cái người ngươi đang nói là Dương Giai của nhà họ Dương ư?

Rốt cuộc kẻ nào có thể làm vậy?"

"Ta làm."

Lần này Diêu Nhi không khỏi hốt hoảng, không thể tin vào đôi tai của mình.

Cô biết rõ biệt phủ này ắt hắn phải trang bị binh lính lên tới cả ngàn người, thêm nữa còn được đầu tư rất nhiều trang bị, không lẽ lại bị một người như hắn tuyệt duyệt hết ư?

Một kẻ phải đi bắt cóc, hãm hiếp con gái nhà lành như thế này à?

"Nhưng...

Tại sao chứ?

Không lẽ Dương Giai cũng đã chèn ép ngươi sao?"

"Ồ không, hắn không chèn ép ta, thậm chí có thể nói ta còn chưa từng gặp hắn."

"Vậy tại sao ngươi lại tàn sát cả ngàn người như vậy?"

"Vì ngươi bảo hắn và ta đáng chết, ta thì không thể chết được rồi, vậy thì hắn đành phải ra đi vậy."

Lời vừa nói ra của Hàn Dương đã khiến cho Diêu Nhi cảm thấy hoảng sợ từ tận xương tủy, không ngờ chỉ vì lời nói của mình đã khiến cho cả người tử vong, thậm chí đó còn là gia tộc họ Dương nổi tiếng với quyền lực và tiền tài vô tận của mình.

"Ồ và còn một tin nữa, ta đã có thêm nhiều quần áo, đồ ăn và tiền rồi."

Lời nói tỉnh bơ của hắn trước sự việc có thể rung động cả một đất nước này thật sự khiến người ta phải bất ngờ, thêm nữa có vẻ hắn quý cô một cách kì lạ, tàn sát cả một gia tộc chỉ vì cô muốn họ chết ư?

Càng ngày cô càng sợ cái gã điên đang ngồi phía sau ôm cô nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, việc một gã như Dương Giai chết thật sự là một chuyện đáng mừng đối với cô, ngày nào cô cũng mong hắn gặp báo ứng cho những việc mà mình gây ra, cũng coi như cô có cái nhìn thiện cảm hơn một chút đối với Hàn Dương vì đã ra tay dẹp một kẻ tàn độc như vậy.

Không biết nếu mình nói muốn gặp ba thì hắn có cho không nhỉ?

Nhưng bầu không khí như này mà bản muốn gặp ba thì cô thật sự không thể mở lời, cả một gia tộc đang bị thiêu ruội trước mắt đấy!

Cô chỉ đành lẳng lặng ngắm nhìn ngọn lửa đang từ từ nuốt chửng cả một toà biệt phủ rộng lớn.
 
Ta Là Quỷ Dâm Tà
Chương 7: Sự phát triển


Sau khi đám lửa đã tàn dần, Hàn Dương đang cảm thấy khá chán vì không được động chạm vào Diêu Nhi, cũng muốn cho cô có thể tận hưởng khoảng khắc này thêm một chút nữa.

Sau khi đám lửa tàn dần và trời cũng lờ mờ sáng, Hàn Dương nhìn Diêu Nhi đang ngồi trong lòng, tò mò không biết cô đã thoả mãn chưa.

"Này Diêu Nhi à, ta về nhé?"

"Ừ."

Một chữ đáp lại sắc lẹm của Diêu Nhi khiến cho Hàn Dương tò mò không biết cô ấy có còn đang chán nản không, nhưng anh cũng không định hỏi lại, lẳng lặng ra về.

Về đến nhà, anh bế cô lên đến tận giường, anh thật sự không quan tâm cô có cảm thấy khá hơn hay không, giờ trong lòng anh chỉ rất bứt rứt thôi.

Đột nhiên, Diêu Nhi làm một việc anh không thể nào ngờ được, cô chủ động khoác hai tay ra sau cổ anh, hôn một nụ hôn thật sâu.

Cái lưỡi nhỏ nhắn của cô cố gắng luồng sâu vào trong miệng của Hàn Dương, quện lấy lưỡi của anh, nước bọt của cả hai hoá vào nhau, khiến cho Hàn Dương cảm thấy thật sự rất hưng phấn.

1 phút, 5 phút, rồi 15 phút, cả hai trao nhau những cái hôn thấm thiết, Hàn Dương tận hưởng đôi môi mềm mại của Diêu Nhi tha thiết không muốn buông ra, anh cứ tham lam luồn cái lưỡi của mình như một con rắn vậy.

Cả hai cứ thế đắm chìm trong một nụ hôn sâu cho tới lúc hết hơi mới tách ra, một dài chỉ màu trong suốt nối liền giữa lưỡi Hàn Dương và Diêu Nhi, từ từ rơi xuống theo hình vòng cung rồi biến mất.

Cả gai nhìn nhau, mặt đỏ ửng, rồi lại tiếp tục trao cho nhau những nụ hôn sâu thẳm.

Hàn Dương luồn tay qua chiếc áo đang được khoác lên tạm bợ của Diêu Nhi, năng niu bộ ngực bầu bĩnh của cô khiến cô khẽ rên lên một tiếng.

Hàn Dương tiếp tục luồn tay xuống âm đạo của Hàn Dương, hai ngóc tay rắn chắc thục vào chỗ ấy của Diêu Nhi, bất giác người của cô ấy cũng run lên, đùi cũng khép lại, hai bàn tay nhỏ bé của cô cũng để lên cái tay đang lần mò phía dưới của cô.

Hàn Dương tiếp tục thục ra thục vào nhanh hơn, đồng thời cũng lên tục lần mò phần nhô lên phía trong âm đạo của Diêu Nhi, tới khi tìm ra, Hàn Dương nhấn mạnh vào khiến cho chỗ đó của cô càng siết chặt hơn, hơi thở của cô càng gấp gáp, thở hắt ra từng tiếng như đang nín thở.

Rồi tới một lúc nào đó cô kêu lên một tiếng thật to, bàn tay của Hàn Dương lúc này ướt đẫm dịch thể chảy ra từ âm đạo của cô.

Lúc Hàn Dương đang định cởi quần ra thì Diêu Nhi lại đẩy ngã anh, lần này cô quyết định nắm thế chủ động, khiến Hàn Dương thoáng ngỡ ngàng.

"Ơ?"

Diêu Nhi không nói gì, cởi quần của Hàn Dương ra, dương vật cứng ngắt của anh dựng đứng lên trời, chạm vào mông cô.

Lần này cô nắm lấy dương vật của Hàn Dương, anh cảm thấy tay cô đang rất run rẩy, cầm rất nhẹ nhàng, cô từ từ đứng lên, tới một mức độ nào đó sao cho chiều dài dương vật của Hàn Dương vừa bằng độ cao của âm đạo cô.

Phần đầu của dương vật Hàn Dương được Diêu Nhi chỉnh sao cho chỉ cần cô vừa ngồi xuống là có thể ngay lập tức chui tọt vào, cô từ từ ngồi xuống.

Phần đầu vừa vào đã khiến cho anh run lên một tia sung sướng, đây là lần đầu anh được chủ động nên anh rất hạnh phúc, rồi từ từ âm đạo của Diêu Nhi nuốt trọn lấy dương vật của Hàn Dương.

Thế nhưng mặc dù Diêu Nhi đã đẩy hết dương vật vào bên trong mình nhưng cô lại không nhấp mà chỉ ngồi đó, mặt mếu máo, nước mắt lăn dòng xuống mặt rơi lã chã, Hàn Dương bối rối vì đột nhiên người chủ động lại rơi nước mắt, theo lẽ thường thì phải là những kẻ như anh mới đúng.

Bất đắc dĩ, Hàn Dương phải ngồi dậy trong khi đang phải kìm hãm thú tính của mình lại, đẩy Diêu Nhi ra khỏi thứ đó của bản thân ra.

Diêu Nhi là một cô gái rất hạnh phúc, cô lớn lên trong sự cưng chiều từ gia đình, thêm cả tính cách hoà đồng, luôn yêu mến mọi thứ nên càng được mọi người yêu mến.

Cô cũng rất nổi tiếng với các chàng trai trong làng, trong đó có Hàn Dương, và ước mơ của cô là có thể chọn được một người đàn ông chất phát có thể cùng cô chung sống hạnh phúc lâu dài, một gia đình hạnh phúc.

Sau vụ việc của Dương Giai, Diêu Nhi cảm thấy rất chán ghét những kẻ xấu xa, đồng thời cũng muốn ra tay chừng trị những kẻ có quyền có thể tự do áp bức người khác, và trong số đó cũng có Hàn Dương.

Hàn Dương là người ác độc rất Diêu Nhi từng biết, sát nhân, hãm hiếp, ỷ vì mình có thứ năng lực kì lạ mà hãm hại người khác.

Cô kinh tởm Hàn Dương vì đã phá hủy cuộc đời cô, biến cô trở thành một cái máy chứa dục vọng của hắn.

Thế nhưng Hàn Dương lại đặc biệt yêu thích cô, rõ ràng vì hắn chỉ bắt cóc mỗi mình cô trong khi đã hãm hiếp những cô gái khác trong làng, cô muốn Hàn Dương ít nhất cũng phải trả giá cho cuộc đời của chính cô, vì thế cô cố gắng làm hài lòng hắn.

Mỗi giây hôn nhau cô đều rất kinh tởm, làm cô muốn chạy đi thật nhanh cô cầu mong một phép màu nào đó, cô cứ cầu, cầu cho tới bước mà hắn kết nối với cô.

Bất chợt cô nhìn thấy bản thân mình trong chiếc gương gần đó, cô thấy bản thân mình thật sự rất đáng thất vọng, cô gái từng muốn ra tay chừng trị cái ác lại đang cố gắng làm thoả mãn con quỷ hãm hại cô, khiếc cô bất giác bật khóc, cô cứ khóc mãi cho vơi đi những kí ức đáng xấu hổ này.

Cô cảm thấy thật sự rất bất công, đáng lẽ cô có thể sống hạnh phúc, được cưng chiều.

Trong tận phía sâu của Diêu Nhi, một cảm xúc tiêu cực mà trước đây cô chưa từng trải qua đang dần nhen nhóm, thế nhưng không một ai hay biết kể cả cô.

Sau đó, cô cứ khóc mãi, rồi lại thiếp đi vì mệt.

Hàn Dương đang ôm Diêu Nhi vào lòng, sau khi chứng kiến cảnh Diêu Nhi bật khóc khi chỉ vừa mới đút vào, thêm cả sự chủ động mà trước đây cô chưa từng có, anh có thể khẳng định nguyên nhân chắc chắn xuất phát từ bản thân, thế nhưng anh lại không hiểu bản thân đã làm gì dẫn tới sự chủ động và sự suy sụp về tinh thần của Diêu Nhi như vậy, tới mức mà anh tò mò không lẽ bản thân đã giết chết người thân của Diêu Nhi trong đám binh lính đó không hay có phải nó quá tàn nhẫn tới mức mà một nữ nhân có thể bật khóc.

Thế nhưng gác lại sự việc này, ngày mới vẫn tới, bỏ qua cả việc anh đã cả một đêm không ngủ, anh dự định sẽ tiên vào kinh thành.
 
Ta Là Quỷ Dâm Tà
Chương 8: Đường đến kinh đô


Hàn Dương vì tự tay tiêu diệt cả một đại gia tộc hùng mạnh, nằm trong 4 đại gia tộc mạnh nhất nước Thủy Nguyệt, bây giờ trong tay anh đang có vô số của cải mà có lẽ cả đời người làm việc quần quật cũng chưa đạt tới con số đó.

Hàn Dương đếm trên đầu mình có hàng trăm chiếc rương vàng, thêm cả những món trang sức đắt tiền mà bản thân đã vơ vét được, vì thế anh muốn được trải nghiệm một cuộc sống xa hoa ở kinh đô, điều mà trước đây anh chưa làm được.

Để lại Diêu Nhi đang say giấc ở nhà, Hàn Dương quyết định sẽ vào làng, đơn giản là vì trong người anh vẫn còn đang chứa âm hưởng từ lần làm tình gần nhất với Diêu Nhi, nhưng chưa đến đâu cô lại thiếp đi, ngoài ra anh còn muốn biết thêm về đường đến kinh đô nữa, vì anh chưa tới đó bao giờ.

Trên đường bay bằng Phi Thừng, gió lạnh buốt đến cả dưới háng anh, khổ nỗi con cu nó lại không chịu xìu xuống, khiến anh phải chịu đựng cơn khó chịu này, anh đang rất cần một người con gái.

Như đáp lại mong muốn của anh, một chiếc xe ngựa xuất hiện trong tầm mắt, lòng anh cảm thấy thầm vui mừng, nếu đó là một nữ tử xinh đẹp, anh sẽ hiếp một cách thật thô bạo, nếu đó là một gã đàn ông, anh dự định sẽ kiếm thêm chút thông tin đi tới kinh đô, đơn giản là vì càng có nhiều nguồn thông tin càng tốt, không biết chừng bản thân lại bị lừa mất.

Bao quanh chiếc xe ngựa là một toán lính, có vẻ tầm 5-6 thanh niên trai tráng, tất cả đều có vẻ bậm trợn, thanh đao, mã tấu vác ngang vai...

'Cái quái gì vậy?

Làm cướp mà cũng hộ tống xe ngựa à?'

Trông bọn họ không khác gì một đám sơn tặc cả.

Anh xuất hiện trên đầu bọn chúng, 6 sợi dây dài tới mức có thể khống chế cả một người trưởng thành tiến tới quấn lấy bọn chúng, 6 kẻ đó giơ ánh mắt sợ hãi tới một thực thể không xác định.

Thế nhưng bỏ qua những tiếng kêu ai oán và những ánh nhìn sắc bén, Hàn Dương mở mạnh cánh cửa xe ngựa ra.

Vượt qua kì vọng, một nữ tử xinh đẹp đang ngồi trong đó, ánh mắt đang nhìn vào hư vô.

Phấn khích, Hàn Dương vội lao vào mỹ nhân đang ngồi trước mặt, trong tưởng tượng của Hàn Dương, người đẹp như thế này có lẽ là con của một nhà hào phú nào đó, và sẽ hét toáng lên, thế nhưng con bé vẫn đang ngồi bất động như tượng vậy.

Thấy vậy, Hàn Dương tò mò hỏi:

"Này, ngươi thấy ta không sợ à?"

Cuối cùng con bé kia cũng ngước mặt lên nhìn Hàn Dương, đáp lại với tông giọng mang chút lạnh lẽ:

"Sao ta phải sợ chứ, ta chẳng còn gì để mất cả."

"Không phải ngươi đang được hộ tống sao, mấy hộ vệ ngoài kia ta trói lại hết rồi đấy."

"Đó không phải là hộ vệ của ta, hơn nữa ta cũng không còn cao quý tới mức được hộ tống nữa."

Nhận thấy câu trả lời không mấy lạc quan và kì lạ từ nữ nhân trước mặt, Hàn Dương bất giác hỏi:

"Không phải hộ vệ của ngươi?

Thế mấy gã bên ngoài là ai?

Cướp à?"

"Đúng."

Cô ta dõng dạc trả lời.

Hàn Dương cũng không bất ngờ lắm, bởi vì với cái vẻ như muốn đồ sát bất cừ ai chúng gặp thì việc bọn chúng là cướp cũng không có gì lạ.

"Thế xin chúc mừng, chúng đã bị khống chế, cô sắp được cứu rồi đấy."

Hàn Dương nói vậy là để cô gái trước mặt có thể có một ít cảm xúc trong ánh mắt cô, bởi ánh mắt cô bây giờ thật sự giống Diêu Nhi vào cái đêm mà cậu quyết định đi tiêu diệt nhà họ Dương, cậu thật sự không thấy vui vẻ với ánh mắt ấy.

Thế nhưng cô ấy không mảy may quan tâm, đáp lại với tông giọng trầm lặng.

"Tôi chả còn nơi nào để về nữa, cha tôi bán tôi đi rồi."

Hàn Dương rất bất ngờ với câu trả lời như vậy, dẫu cho việc bán con ở nhà dân nghèo là một việc rất thường thấy, thế nhưng nhìn từ diện mạo cô nương này thì có vẻ có không ít tiền, gọi là một tiểu thư quyền quý cũng không sai.

"Thế cô có muốn ở với ta không?"

Nữ nhân kia chợt dao động, có thể dễ dàng nhìn thấy trong ánh mắt của cô ấy.

"Tôi vô dụng lắm đấy, tôi không biết nấu ăn, giặt gĩu, tôi không biết kinh doanh, ngu ngốc, bất tài, vô tích sự..."

Càng nói, nỗi buồn càng chất chứa trong đôi mắt cô ấy.

Tôi chỉ biết lặng lẽ nhìn cô, không chỉ vì ít có cơ hội giao tiếp với nữ nhân, mà thật sự tình huống này là lần đầu tiên trong đời.

Tôi thoáng ngượng ngùng, mím môi:

"Tôi không thấy cô vô dụng đâu, tôi thấy cô rất xinh đẹp này, ăn nói lưu loát này, hơn nữa nếu con người mà được đặt sai chỗ thì làm sao mà bộc lộ tài năng được cơ chứ, có khi cô cũng vậy mà..."

Lời an ủi vụng vể của tôi sặc mùi nịnh nọt, thế nhưng Dao Dao lại thoáng nhìn tôi, thấy vậy, tôi dõng dạc nói tiếp:

"Tôi không biết cô sẽ như thế nào sau này, thế nhưng nếu không có ai có thể khiến cô bộc lộ tài năng của mình, thì cứ nói tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ nhé."

Dao Dao lặng im, lau nước mắt, khé mỉm cười ở khóc khuất Hàn Dương không thấy.

"Anh an ủi vụng về thật đấy... nhưng cảm ơn anh nhiều nhé."

Tôi thoáng vui mừng, Dao Dao lại nói tiếp:

"Về lời mời của anh ấy, làm phiền anh trong tương lai vậy."

Tôi nhớ lại lời mời mà tôi buột miệng nói lúc nãy, quả thật tôi có ý mời cô ấy đi cùng, nhưng nếu biết người đã cứu cô là một kẻ rác rưởi như thế nào thì chắc cô ấy sẽ suy sụp mất.

'thôi thì Diêu Nhi cũng có thêm bạn'

Cô ấy không còn nhà về nữa rồi, để cô ấy ở lại đây thật không phải, vì vậy tôi quyết định mang cô ấy theo, nếu cô ấy biết chuyện thì tới lúc đó thì tính.

"Được rồi, bây giờ chúng ta về nhà tôi nhé."

Trên đường đi, chúng tôi nói đủ kiểu chuyện trên đời, từ việc cuộc sống của tôi lúc trước ra sao, cho tới việc cô ấy đã chăm chỉ như thế nào để có thể làm hài lòng người cha của mình.

"Ồ, cô 16 tuổi rồi cơ à, tôi thì 18 đấy, sau này nhớ gọi tôi bằng anh đấy."

Dao Dao cười tươi, đáp:

"Em nhớ rồi anh."

Tôi thấy nhẽ nhõm vì cô ấy có vẻ vui hơn lúc nãy, không còn dáng vẻ tuyệt vọng như trước nữa.

"Anh ơi, em ra phía trước ngồi được không, trong này khó nói chịu quá, với em cũng muốn được trải nghiệm ngồi phía trước."

"Thôi, để lần sau đi bây giờ anh đang trong trạng thái có thể ngồi kế em được, tới nơi rồi em chịu khó tí nhé."

Dao Dao nhìn tôi với vẻ giận dỗi, đáp lại một cách ỉu sìu.

"Vâng..."

Sau khoảng 5 phút, tôi cùng Dao Dao đã về tới nhà.

'không biết Diêu Nhi thức chưa nhỉ.'

"Bên trong còn một chị nữa, nếu chị ấy đang ngủ thì cứ để chị ấy ngủ thêm tí nữa rồi mình đi ăn nhé."

"Vâng ạ."

Tôi mở cửa ra, thì thấy Diêu Nhi đã tỉnh dậy, quần áo cũng được mặc gọn gàng, mặc mày tươi tỉnh đang làm gì đó ở góc giường.

Khi thấy tôi về thì mặt rạng rỡ chào tôi:

"Chào buổi sáng Hàn Dương"

"C-chào buổi sáng"

Tôi thoáng bất ngờ vì thái độ tươi tỉnh của Diêu Nhi, giống như chuyện tối qua chưa từng tồn tại vậy.

Hơn nữa trong ánh mắt tười của Diêu Nhi thật sự có gì đó khiến tôi không thoải mái.

"Em chào chị ạ"

Ngay lúc đó, Dao Dao chào Diêu Nhi với giọng điệu vui vẻ.

Diêu Nhi thoáng bất ngờ vì sự xuất hiện của người lạ, nhưng nhìn qua Hàn Dương thì lại tỏ ra hiểu gì đó, gật đầu chào Dao Dao.

Tôi nhìn khung cảnh ngượng nghịu của cả hai người, cảm thấy khó ở lại, vội vàng kiếm cớ rời đi.

"Hai người của làm quen vui vẻ nhé, tôi đi chuẩn bị một chút, xong rồi tôi sẽ gọi."

Tôi nhanh chóng rời đi, để lại Diêu Nhi và Dao Dao ở lại trong căn nhà.

Dao Dao nhìn Diêu Nhi, thoáng lộ vẻ lúng túng.

"Chào nhé, chị là Diêu Nhi" Diêu Nhi nở một nụ cười thân thiện, chào với giọng điệu vui vẻ pha lẫn một chút buồn bã.

Thấy thế, Dao Dao đáp lại bằng giọng hứng khởi:

"Em là Dao Dao, rất vui được gặp chị ạ."

Trước thái độ có phần tươi tỉnh của Dao Dao, Diêu Nhi thoáng thấy khó hiểu, hỏi một câu mà cô nghi ngờ từ lúc gặp Dao Dao:

"Hàn Dương ấy, hắn có làm gì em không?"

"Dạ? không ạ, anh ấy có cứu em khỏi bọn cướp nữa cơ."

Thái độ của Dao Dao không cho thấy rằng cô đang nói dối, càng làm cho Diêu Nhi khó hiểu thêm.

'Con bé xinh đẹp thế này mà hắn lại không làm gì cơ á?

Còn cứu khỏi bọn cướp nữa, không lẽ hắn âm mưu gì à?'

Diêu Nhi nhìn lại Dao Dao, càng nhìn con bé quả là một tiểu mỹ nhân, không thể nào thứ cầm thú như Hàn Dương lại không động lồng được, không lẽ...

'Con bé là người đặc biệt à.'

Diêu Nhi càng nghĩ càng thấy tức giận, tất nhiên cơn giận này không hướng vào Dao Dao mà vào Hàn Dương, xém xíu nữa cô đã buông lời chửi rủa trước mặt con bé này rồi.

'Cớ sao mình lại bị hãm hiếp cơ chứ, tại sao lại chỉ có mình?

Hắn cũng nói là thích mình mà..."

Cái nhìn chăm chú của Diêu Nhi khiến Dao Dao thoáng không thoải mái, giống như cô ấy đang coi xét cơ thể của mình vậy.

Nhận thấy sự khó chịu của Dao Dao, Diêu Nhi đáp vội:

"Xin lỗi nhé, chị lỡ nhìn nhiều quá, là do em xinh đẹp quá đấy."

"Hihi em cảm ơn ạ"

'con bé này thích được khen nhỉ'

"Mọi người ra ngoài đi!

Tôi chuẩn bị xong rồi."

Từ ngoài của, giọng nói của Hàn Dương truyền vào, Dao Dao và Diêu Nhi phải tạm dừng cuộc trò chuyện và ra khỏi nhà.

Diêu Nhi thấy Hàn Dương đang đứng cạnh chiếc xa ngựa, thắc mắc hỏi

"Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Chúng ta sẽ đi tới kinh đô đấy, ở đó rồi sống cho sướng, chúng ta có nhiều tiền lắm."

Hàn Dương nói với tông giọng vui vẻ.

'gớm, tiền cướp được mà tự hào như tiền trong sạch lắm vậy.'

"Trước khi chúng ta đi, tôi có thể..."

"Có thể làm gì?"

"Về thăm cha không?"

"...?

Thì cô muốn thì cứ đi đi"

Diêu Nhi thoát bất ngờ, vì cô không nghĩ cái tên này lại có thể đồng ý dễ dàng như vậy, lúc trước khi cô đang chạy trốn hắn còn đuổi bắt như quỷ kia mà.

"Dao Dao à, em vào trong nhà đợi tí nhé."

"Vâng ạ."

Dao Dao đáp lại tôi một cách vui vẻ, không mấy bận tâm tới cuộc nói chuyện giữa tôi và Dao Dao.

'Có lẽ con bé không nhạy bén trong việc này.'

"Nào, chúng ta đi"

Hàn Dương nắm tay Diêu Nhi cùng nhau bước lên phi thần, bay về nhà Diêu Nhi.
 
Back
Top Bottom