Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Suối Tiên Của Xu Nữ

[BOT] Mê Truyện Dịch
Suối Tiên Của Xu Nữ
Chương 155



Sau khi rời khỏi Ngự Thư Phòng, Phó Liễm Chi về thẳng Đông cung, buổi sáng lúc hắn đi, Xu Xu vẫn còn ngủ, bụng nàng đã rất lớn, chỉ có thể nằm nghiêng, lúc đó hắn mặc quần áo xong, liền đứng trên giường, ánh mắt bình tĩnh từ trên cao nhìn xuống Xu Xu, không ai biết được hắn đang suy nghĩ gì.

Hắn đã trúng cổ hơn ba tháng, đau đớn nơi lồng ngực dần dần tăng lên, với hắn mà nói, cũng không có khác biệt gì quá lớn, cho đến bây giờ hắn vẫn có thể chịu đựng được.

Hắn rời khỏi tẩm cung, Xu Xu còn đang ngủ.

Sau khi điện hạ từ triều đình về, Xu Xu mới phát hiện ra một tia khác thường của hắn.

Điện hạ đi vào triều không bao lâu, Xu Xu cũng đã tỉnh lại, rửa mặt mặc quần áo xong mới đi ăn sáng.

Hiện tại thời tiết khá lạnh, bụng nàng cũng đã lớn, nếu như không có cung yến thì lúc ở Đông cung nàng cũng chỉ mặc một chiếc áo khoác thêu dài với họa tiết mềm mại, mặc lên người cũng có vẻ thoải mái.

Dùng bữa sáng xong, Xu Xu tìm một quyển sách thuốc dựa vào giường đọc, nghe Trân Châu nói thái tử điện hạ trở về.

Nàng vội vàng đặt sách xuống, kéo lê giày thêu đi ra ngoài đón.

Xu Xu vừa ra khỏi buồng trong, điện hạ cũng vừa vào đến đại điện, cung tỳ và thái giám hai bên đều cúi đầu đứng hai bên, trong đại điện im lặng như tờ.

Mặt thái tử điện hạ không chút thay đổi bước vào đại điện, đi về phía buồng trong, nhìn thấy Xu Xu đứng ở cửa, nét mặt hắn mới dịu đi một chút, nhưng vẫn rất lạnh lùng.

Không biết vì sao, trong lòng Xu Xu bỗng hồi hộp một phen.

Phó Liễm Chi đi đến cửa, nắm tay Xu Xu, đầu mày lạnh lùng, hỏi: “Sao tay nàng lại lạnh như vậy?”

Giọng nói hắn cực lạnh, toàn bộ cung tỳ và thái giám trong đại điện đều quỳ hết xuống.

Xu Xu thấy thế, vội vàng kéo hắn vào buồng trong, nhỏ giọng nói với hắn: “Phu quân đừng trách bọn hắn, vừa rồi là thiếp thấy nóng nực khó chịu quá nên liền mở cửa sổ ra.” Nàng nắm lấy bàn tay điện hạ dán lên trên mặt mình, hai má vẫn ấm áp, lông mày Phó Liễm Chi mới giãn ra, đi qua đóng song cửa sổ lại, nói: “Gió đầu thu rất lớn, nàng đừng để bị cảm lạnh đấy.”

“Được, đều nghe theo điện hạ.” Xu Xu nói xong, nàng bị điện hạ kéo ngồi lên giường nhỏ, hắn ôm Xu Xu vào lòng, lòng bàn tay hắn vuốt vẻ cái bụng đã nổi lên cao cao của nàng, hỏi: “Nó có ngoan không?”

Xu Xu tựa vào lòng điện hạ gật đầu, nói: “Bảo Bảo rất ngoan, cũng không làm ầm ĩ.” Nàng mang thai thực sự rất nhẹ nhàng, lúc đầu không có phản ứng nôn nghén, đến giai đoạn cuối cơ thể cũng không bị phù nề gì cả.

Xu Xu nghĩ đến gì đó, hơi nhổm ra khỏi người điện hạ, cách vạt áo của hắn nhìn, đường vân màu đỏ kia đã xuất hiện năm nhánh, màu đỏ sậm, cổ trùng ở ngực vẫn không động đậy gì, ngón tay Xu Xu khẽ v**t v* theo đường vân, nàng nhẹ giọng hỏi: “Phu quân, có phải rất đau không?”

“Không sao.” Phó Liễm Chi rũ mắt, che giấu cảm xúc, chậm rãi cầm ngón tay nhỏ mảnh khảnh của Xu Xu đang khẽ vuốt đường vân đỏ sậm trên người hắn, đặt lên môi khẽ hôn.

Xu Xu lẳng lặng rúc vào lòng điện hạ, nghe tiếng tim đập liên hồi trong ngực hắn, nhớ đến dáng vẻ lạnh nhạt vừa rồi của hắn ở đại điện, trong lòng luôn có chút bất an, ban đầu đúng là điện hạ không nói gì nhiều lắm, nhưng còn ôn hòa với đám nha hoàn bên cạnh nàng, nhưng hôm nay lại gần như không chút cảm xúc thậm chí còn lạnh giọng chất vấn, điện hạ như vậy Xu Xu vẫn chưa từng thấy qua.

Có phải điện hạ sẽ dần trở nên mất đi lý trí như lời Đoan nãi nãi nói hay không?

“Nàng suy nghĩ gì vậy?” Phó Liễm Chi đột nhiên hỏi.

Xu Xu lắc đầu, hơi nghiêng người ôm lấy eo hắn, nói khẽ: “Thiếp nhất định sẽ giúp phu quân giải được cổ trùng.”

Phó Liễm Chi nắm lấy ngón tay Xu Xu ngắm nghía, rũ mắt, cũng không nói gì thêm.

………

Ngày hôm sau, Xu Xu liền phát hiện, nếu điện hạ không ở Đông cung thì không khí ở Đông cung rất thanh nhàn, khá tốt, Trân Châu và đám nha hoàn cũng nói chuyện với Xu Xu cho đỡ buồn, nhưng nếu điện hạ về, không khí Đông cung lập tức khác ngay, ngay cả mấy tên tiểu thái giám ban đầu hầu hạ điện hạ cũng câm như hến, tuyệt đối không dám phát ra một chút tiếng động.

Dần dần, Xu Xu cũng phát hiện điện hạ càng ngày càng ít nói, ánh mắt mỗi lần nhìn nàng đều rất nóng bỏng, điện hạ đã trúng cổ bốn tháng nhưng hắn cũng không hề nói cho nàng biết rốt cuộc hắn có đau hay không, nàng hỏi điện hạ, điện hạ cũng chỉ hôn môi nàng, nói với nàng đừng lo lắng, hỏi thêm chút thì điện hạ sẽ lại hôn môi nàng một cách vô cùng hung tợn, cho đến cuối cùng, nàng cũng không hỏi được gì.

Trong Đông cung, đám người hầu lo lắng chồng chất.

Bên phía Chiêu Ninh cung của Nhị hoàng tử Phó Lệ Nguyên ở cũng không khá hơn.

Tất cả cung tỳ và thái giám trong đại điện đều ở bên ngoài, không dám đi vào, tất nhiên không nghe thấy được tiếng cười lạnh của Nhị hoàng tử Phó Lệ Nguyên truyền ra: “Nàng nói một chút xem nàng làm được gì có ích, đều đã hơn hai tháng, mà ngay cả mặt thái tử phi cũng chưa thấy.”

Tất nhiên Tề Tư Nguyệt không dám trả lời, nén giận trong lòng nói: “Điện hạ, sao có thể trách mắng lên thần thiếp được, không phải điện hạ không biết thái tử phi không muốn gặp thần thiếp, vậy thì thần thiếp cũng không có cách nào khác cả.”

Phó Lệ Nguyên phất tay áo ý bảo không cần nhiều lời nữa, sự tức giận trên mặt đều không thể che hết.

Tề Tư Nguyệt đi qua nói: “Điện hạ, dù sao thì thái tử phi cũng không chịu gặp thần thiếp, vậy thì thôi, cứ dựa theo thần thiếp nói, Ngỗi Cao Lan kia là khuê mật của thái tử phi, đã tặng quà cho thái tử phi, tất nhiên là do thái tử phi mở ra, người trúng cổ chắc chắn là thái tử phi, cần gì phải chính thần thiếp qua xem nữa.”

Phó Lệ Nguyên nhớ đến lá thư đã nhận được hai tháng trước, sắc mặt bắt đầu biến hóa.

Nhưng trong lòng hắn ta hiểu rõ, nếu như không nắm bắt cơ hội lần này thì hắn ta sẽ không còn cách nào đi lên vị trí kia được.

Người kia nói với hắn ta, một trong hai người thái tử hoặc là thái tử phi trúng cổ trùng phệ tâm, nếu có thể chắc chắn là thái tử bị trúng cổ trùng thì người kia có thể giúp hắn ta đi lên ngôi vị hoàng đế.

Điều này sao có thể không khiến hắn ta động tâm, hắn ta cũng không có gì kém so với Đại hoàng huynh, nhưng từ nhỏ phụ hoàng đã sủng ái Đại hoàng huynh hơn, hắn ta không phải tên ngốc như Tam hoàng đệ, vị trí này, hắn ta nhất định phải tranh.

Chỉ là, rốt cuộc không rõ ai bị trúng cổ, người kia cũng không dám mạo hiểm hành động.

Chỉ cần đợi cho người kia hành động thì hắn cũng có thể…

Việc này tất nhiên hắn ta không thể để Vệ Sở Tuyền đi tìm hiểu được, trong lòng nữ nhân này luôn hướng về thái tử Phi, nếu như nói với nàng ta, chắc chắc nàng ta sẽ nói cho thái tử phi biết.

Không được, hắn ta nhất định phải tìm hiểu rõ ràng tình hình ở Đông cung, rất nhiều chuyện hắn ta không nói với Tề Tư Nguyệt.

Người kia nói với hắn ta, cổ trùng phệ tâm không thể nào giải được, người trúng cổ này, dần dần sẽ mất đi lý trí, mất hết tính người, cuối cùng mạch máu ở tim đều bị đứt hết, cổ trùng này vô cùng độc ác, nhưng nếu muốn cổ thành, chỉ có người đầu tiên mà cổ trùng nhìn thấy mới bị cắn trúng, cho nên ở Đông cung nhất định đã có người trúng cổ.

Nhưng tin tức đưa ra cho thấy người trúng cổ là thái tử Phi, thậm chí đã giải được cổ.

Đây là chuyện không thể nào.

Nếu như thái tử phi trúng cổ thì thai nhi trong bụng sẽ không thể giữ được, nhưng bụng thái tử phi lại mỗi ngày một to hơn.

Vậy tin tức lúc trước truyền ra ngoài rất có thể là giả.

Hơn nữa, hắn ta còn cài một tiểu thái giám vào Đông cung, mặc dù không phải người gần gũi hầu hạ thái tử và thái tử phi, nhưng cũng có thể nghe ngóng được một chút tình hình, hắn nói gần đây tính tình thái tử điện hạ rất lạnh lùng, toàn bộ Đông cung đều câm như hến, không ai dám phạm sai lầm.

Phó Lệ Nguyên cũng bí mật tìm Đại hoàng huynh, mặt ngoài nhìn không có gì khác thường, thậm chí càng kín không kẽ hở hơn cả trước kia.

Phó Lệ Nguyên cũng không hiểu biết về cổ, nhưng đã định nói lại tình huống của thái tử và thái tử phí cho người kia biết.

Người kia mới có thể nhận định được rốt cuộc là ai trúng cổ.

Chưa đầy mấy ngày, người kia đã trả lời Phó Lệ Nguyên, nói với Phó Lệ Nguyên người trúng cổ chính là thái tử điện hạ, tháng sau sẽ bắt đầu tiến hành kế hoạch của họ, cũng để Phó Lệ Nguyên âm thầm chuẩn bị trước.

Phó Lệ Nguyên xem xong thư trong tay, im lặng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới ném bức thư vào trong lò than, rồi ra ngoài một chuyến.

……

Vào tháng mười một, tuyết bắt đầu rơi đợt đầu tiên, có lẽ vì mang thai, trong tẩm cung lại bày nhiều những chậu than nóng nên Xu Xu cảm thấy rất khô nóng, Xu Xu không thích nhóm cung tỳ bày nhiều chậu than, nàng chấp nhận mặc dày hơn chút.

Hôm nay tuyết rơi nhiều, trong tẩm cung chỉ bày một chậu than, nàng khoác áo choàng ngồi trên giường nhỏ dưới song cửa sổ nhìn cảnh tuyết rơi bên ngoài.

Trên thực tế nàng rất không yên lòng, hiện tại rõ ràng điện hạ đã có chút thay đổi khác thường, mặc dù chưa đến mức không nhận ra ai mất hết tính người, nhưng thái độ hắn đối xử với nhóm cung tỳ trong Đông cung thực sự rất lạnh lùng, còn lúc đối mặt với nàng, mặc dù không đến mức lạnh lùng, nhưng cũng ít nói đi rất nhiều.

Xu Xu có chút khó thích ứng, trong lòng càng lo lắng điện hạ sẽ thật sự trở nên không nhận ra ai mất hết tính người.

Xu Xu âm thầm thở dài, nàng đặt cốc trà trong tay xuống, đưa tay s* s**ng cổ trùng béo trắng dưới hộp gấm, lấy vài lá non còn dính nước cam lộ bỏ vào trong hộp gấm, cổ trùng béo trắng động đậy, bắt đầu ăn lá xanh.

Xu Xu ngơ ngẩn nhìn con cổ trùng béo trắng này, lẩm bẩm nói: “Cổ của điện hạ, rốt cuộc phải làm sao mới giải được đây…”

Thân thể mũm mĩm của con cổ trùng béo trắng bỗng cứng lại, nó tạm dừng một chút rồi lại bắt đầu điên cuồng ăn những lá cây đó.

Con cổ trùng béo trắng này ăn hết mấy lá cây, Xu Xu biết đây là dáng vẻ lúc nó ăn chưa no, liền cho nó thêm vài lá, kết quả ăn xong, nó lại tiếp tục muốn ăn nữa, ăn phải nhiều gấp ba lượng lá ăn thường ngày mới dừng lại, rồi nó lại rúc trong hộp gấm không hề nhúc nhích, Xu Xu nhịn không được thì thào nhỏ nhẹ nói: “Sao lại ăn nhiều như vậy chứ, cẩn thận càng ngày càng béo đấy.”

Cổ trùng béo trắng cọ cọ ngón tay Xu Xu, liền không nhúc nhích nữa, bắt đầu nằm ngủ.

Sau đó đến tối, Xu Xu cho nó ăn phát hiện sức ăn của nó vẫn rất lớn, Xu Xu cảm thấy rất kỳ quái, lại còn nói với thái tử điện hạ: “Phu quân, hôm nay nó rất kỳ lạ, sức ăn phải gấp ba lần ngày thường.”

Phó Liễm Chi nhàn nhạt nhìn thoáng qua con cổ trùng béo trắng trong hộp gấm, lạnh lùng nói: “Nàng đang có thai, ít đụng vào nó thôi.”

Cổ trùng béo trắng nghe thấy giọng của Phó Liễm Chi, thân thể béo tròn của nó khẽ run rẩy.

Xu Xu giữ chặt tay điện hạ, nói: “Phu quân, nó có vẻ sợ chàng rồi, chàng đừng làm nó sợ, hơn nữa nó rất sạch sẽ, thiếp cố ý nghiền nhỏ một loại thuốc bột, mỗi ngày đều cho nó lăn một vòng trong thuốc đó nên nó rất sạch sẽ.”

Phó Liễm Chi cũng không nói gì nữa, nhìn Xu Xu cho con cổ trùng béo kia ăn.

Buổi tối lúc đi ngủ, bụng Xu Xu cũng đã hơn tám tháng, đã rất lớn, mặc dù không gặp các vấn đề phù nề ở giai đoạn cuối thai kỳ, nhưng giai đoạn cuối vẫn không quá thoải mái, bụng nặng, đi ngủ cũng không được ngon giấc.

Mỗi ngày trước khi đi ngủ, Phó Liễm Chi đều sẽ đích thân giúp nàng xoa bóp chân tay sau bả vai, như vậy nàng cũng cảm thấy thoải mái hơn chút.

Thực ra lúc đầu có thai, Trân Châu Linh Lung cũng có giúp Xu Xu đấm bóp chân tay và lưng, nhưng một tháng gần đây, mỗi khi trời tối đều đích thân Phó Liễm Chi giúp Xu Xu đấm bóp.

Đợi đến lúc Phó Liễm Chi đã đấm bóp xong hai chân vai cổ gáy cho Xu Xu, Xu Xu lim dim, mơ mơ màng màng nói: “Phu quân, chúng ta ngủ đi thôi.”

“Uhm.” Phó Liễm Chi nhàn nhạt ừ một tiếng, rũ mắt nhìn Xu Xu đang buồn ngủ, cánh môi mềm mại ướt át, hắn cúi người xuống chậm rãi hôn lên cánh môi trơn bóng của Xu Xu, lại nhẹ nhàng ngậm chặt, động tác cẩn thận mềm nhẹ, theo bản năng Xu Xu cũng mở mắt ra, sau đó dựa sát vào người điện hạ, nóng bỏng đáp lại nụ hôn của điện hạ, một tay Phó Liễm Chi giữ chặt eo Xu Xu, một tay xoa xoa gáy Xu Xu, nụ hôn càng thêm sâu sắc, mãi đến khi Xu Xu bị hôn đến mức không thở nổi, điện hạ vẫn không định dừng lại.

Cho đến cuối cùng Xu Xu bị hôn đến mức thân thể nóng lên, sắp sửa ngất đi, vô thức nhỏ giọng phát ra tiếng khóc nức nở.

Phó Liễm Chi mới dừng lại, cúi đầu nhìn Xu Xu, hai má nàng ửng hồng, mắt rươm rướm nước, bụng dưới dâng lên một cảm giác khô nóng khiến hắn gần như không đè nén nổi suy nghĩ tăm tối trong lòng.

Nếu như nói ban đầu có tình cảm với Xu Xu, hắn muốn che chở nàng cả đời thì hiện tại hắn lại muốn đem cả người nàng khảm vào tận trong xương thịt.

Vì Xu Xu mang thai nên cuối cùng hắn đè nén hết tất cả mọi suy nghĩ xuống dưới đáy trái tim mình.

Chỉ là nhịn không được hôn Xu Xu rất lâu, lăn qua lộn lại, hết lần này đến lần khác.

Ngày hôm sau, lúc Xu Xu thức dậy, trên người đầy dấu vết bị điện hạ hôn, thức dậy điện hạ cũng không còn ở tẩm cung nữa, Xu Xu sai nha hoàn tiến vào hầu hạ, thì thấy sắc mặt Trân Châu và Linh Lung đều nặng nề, Xu Xu nhịn không được hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trân Châu nhìn cung tỳ xung quanh, thấy đều là nha hoàn ban đầu hầu hạ bên người thái tử Phi, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Thái tử phi, vào đầu giờ Dần đêm qua, điện hạ được hoàng thượng gọi vào cung, hình như đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn.”

Trong lòng Xu Xu cả kinh: “Đã xảy ra chuyện gì chứ?”

Trân Châu lắc đầu.

Đây là cơ mật, tất nhiên không phải chuyện nha hoàn như các nàng có thể hỏi thăm được, hơn nữa còn đang ở trong cung, các nàng đều phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Trong lòng Xu Xu lo lắng, nhưng nàng mới vừa mặc quần áo xong, điện hạ đã trở về Đông cung.
 
Suối Tiên Của Xu Nữ
Chương 156



Mặt Phó Liễm Chi không chút cảm xúc gì về Đông cung, trong đại điện câm như hến, hắn đi vào trong tẩm cung, thấy Xu Xu vừa mới dậy, sắc mặt lo lắng, hắn đi qua ngồi cạnh Xu Xu hỏi :”Nàng đã dùng bữa sáng chưa?”

Giọng điệu hắn trong veo lạnh lùng, trong lòng Xu Xu co rúm lại, không khỏi nhớ đến đêm hôm qua hắn hôn như muốn nuốt cả xương cốt nàng vào bụng.

“Vẫn chưa ăn sáng, phu quân có muốn cùng thiếp ăn chút gì đó hay không?” Dấu hôn trên người Xu Xu vẫn chưa tan đi.

Phó Liễm Chi chỉ bình tĩnh nhìn Xu Xu, sau một lúc lâu mới cầm tay Xu Xu nói: “Không cần, ta phải đi biên thành.”

Trong lòng Xu Xu bỗng căng thẳng, hỏi: “Chàng đi biên thành làm gì? Phùng Bắc vương kia lại có hành động gì khác thường sao?”

Biên thành có Viên tướng quân trấn thủ, nếu như vẫn cần điện hạ đến biên thành thì chắc chắn đã xảy ra chuyện rất lớn.

Phó Liễm Chi nói: “Biên thành tuyết rơi rất nhiều, xuất hiện nhiều sói tuyết tấn công dân chúng ra khỏi thành, những con sói tuyết này rất dễ kích động, gặp người liền điên cuồng cắn xé, thậm chí có vài con vào được trong thành, dân chúng thương vong không ít, việc này còn có liên quan đến Phùng Bắc vương, Phùng Bắc vương điều khiển mười vạn đại quân tấn công biên thành, phụ hoàng sai ta đi biên thành trấn thủ.”

Xu Xu nghe nói, trong lòng hồi hộp, ngoài biên thành còn lạnh hơn cả kinh thành bên này, vào đông lại có cả bầy sói tuyết, nói là sói tuyết, nhưng thực ra da lông chúng màu trắng hơn sói xám một chút thôi, thích di chuyển vào đông, nhưng rất ít khi đến nơi đông người, chỉ lượn lờ trên đỉnh núi hoặc những vùng trống trải, cho dù xuất hiện xung quanh biên thành, bình thường cũng chỉ có một hai con, chứ không thành đàn.

Thậm chí còn có sói tuyết bị kích động.

Chuyện này khiến Xu Xu không nhịn được nhớ đến kiếp trước, nàng bị con báo đen của Tống Ngưng Quân cắn chết.

Thực ra con báo đen kia rất gần gũi với Xu Xu, chỉ riêng ngày đó, lúc nàng nửa tỉnh nửa mơ, trên người đau đớn kịch liệt, mở mắt ra, thấy đôi đồng tử con báo đen đỏ lên, rõ ràng rất không bình thường.

Có phải Tống Ngưng Quân có thứ thuốc gì đó có thể khống chế mãnh thú, khiến chúng nó phát cuồng hay không?

Tống Ngưng Quân rất thích dùng độc, nếu như thật sự có loại thuốc có thể khống chế được mãnh thú, khiến mãnh thú phát cuồng cũng là chuyện bình thường.

Nàng thực sự không rõ Tống Ngưng Quân lấy được thuốc độc và phương thuốc cổ truyền về độc này ở đâu, nhưng chắc chắn, tình huống sói tuyết phát cuồng ở biên thành là phương thuốc mà lúc trước Tống Ngưng Quân đã dùng để trao đổi với Phùng Bắc vương.

Dù kiếp trước, biên thành cũng không xảy ra dịch bệnh, không xảy ra chiến tranh và sự tấn công của lũ sói tuyết như lúc này, mặc dù kiếp trước Phùng Bắc vương sẽ chết trong tay điện hạ, nhưng đó là chuyện sau khi điện hạ đăng cơ nhiều năm.

Dù Tống Ngưng Quân đã chết, nhưng vẫn còn hại người, thực sự là âm hồn không tiêu tan được.

Xu Xu nhíu mày, Phó Liễm Chi vuốt nhẹ ấn đường của nàng hỏi: “Làm sao vậy?”

Xu Xu do dự một lát, cuối cùng vẫn nói: “Phu quân, chuyện này rất có khả năng liên quan đến Tống Ngưng Quân , Tống Ngưng Quân có sở trường dùng độc, lúc trước được Phùng Bắc vương cứu, có lẽ Tống Ngưng Quân đã cho hắn ta gì đó, lúc phu quân đi biên thành nên mang theo Hỏa Diễm, tiểu Lỵ và tiểu Bạch.” Chúng đều được nuôi dưỡng bằng cam lộ, chỉ số thông minh gần như bằng con người, lại là vua trong các loài mãnh thú, có lẽ sẽ có tác dụng.

Phó Liễm Chi cũng không bất ngờ với lời Xu Xu nói, biểu cảm lạnh nhạt, hắn cầm tay Xu Xu chậm rãi ngắm nghía, giọng điệu cũng thong thả, hỏi: “Sao Xu Xu lại biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến Tống Ngưng Quân ?”

Rốt cuộc nàng đang lừa dối hắn điều gì? Nếu như trước đây, hắn không ép buộc nàng, nhưng không biết tại sao lúc này hắn lại không cho phép nàng lừa dối hắn chuyện gì, nàng chỉ thuộc về một mình hắn thôi.

Về Tống Ngưng Quân, còn có trận dịch bệnh trước kia, sau khi Xu Xu đến, lại không một ai chết, trong khi đó nhóm nhiễm dịch bệnh đầu tiên lại có một đứa bé tỉnh lại trước.

Còn những thay đổi trên cơ thể hắn gần đây, Xu Xu cho hắn uống nước trà uống thuốc dưỡng sinh, đều khác với trước kia, các giác quan của hắn trở nên nhạy bén hơn, những thay đổi này khiến cho võ công của hắn lại tăng lên một bậc, hiện tại trong giới võ lâm, gần như không có ai là đối thủ của hắn chỉ trong năm tháng ngắn ngủi, hẳn là nàng có bí mật rất lớn giấu hắn.

Đột nhiên, Xu Xu cũng cảm thấy không khí xung quanh điện hạ không đúng, trong lòng co rúm lại, lại còn chủ động rúc vào lòng điện hạ nói: “Thiếp và Tống Ngưng Quân ở chung một năm nên rất hiểu biết về nàng ta, nàng ta có sở trường về độc, trận dịch bệnh lúc trước ở biên thành cũng rất đột ngột nên lúc này thiếp mới nghi ngờ có liên quan đến nàng ta.”

“Là sao?” Phó Liễm Chi ôm cả eo nàng, chậm rãi hỏi.

Xu Xu nghĩ đến bí mật của mình, trong lòng có chút căng thẳng.

Bí mật như vậy, sao có thể nói cho người khác biết?

Dù cho hiện tại điện hạ rất thương yêu nàng, nhưng ai có thể bảo đảm rằng sau này điện hạ vẫn sẽ đối với nàng như thế?

Lòng người khó dò, nàng yêu điện hạ, nhưng cũng không nguyện giao phó toàn bộ cho hắn.

Thấy lông mi Xu Xu khẽ run, Phó Liễm Chi đứng dậy, xoay người đi ra sau bình phong, nói: “ Ta thay quần áo xong sẽ đi.”

Xu Xu cũng đứng dậy theo, ôm bụng đi qua giúp hắn thu dọn hành lý, có lẽ điện hạ định cưỡi ngựa đi nên nàng chỉ thu dọn một bộ quần áo, còn lại đều là thuốc dưỡng sinh mà nàng phối cho điện hạ dùng.

Thu thập xong mọi thứ, Xu Xu ngồi ngẩn ra trên giường, điện hạ trúng cổ đã sắp năm tháng, lần này đi biên thành có thể gặp chuyện gì không may hay không?

Phó Liễm Chi thay áo bào màu đen, khoác một chiếc áo choàng thật dày, cầm lấy tay nải trong tay Xu Xu, thấy trong mắt nàng tràn ngập lo lắng, cúi đầu hôn nhẹ nàng, trầm giọng nói: “Chờ ta trở về.”

Dứt lời, hắn xoay người rời khỏi đại điện, cũng không quay lại nhìn Xu Xu lấy một cái.

……

Cách ngày điện hạ đi biên thành đã gần một tháng, hiện tại Xu Xu không tiện hoạt động, chỉ còn nửa tháng nữa sẽ đến ngày dự sinh, bụng đã bắt đầu trĩu xuống, nàng dừng việc phối thuốc hằng ngày, ngoại trừ nghỉ ngơi nhiều, dùng cơm xong đều sai bọn nha hoàn đỡ nàng đi lại trong đại điện khoảng nửa canh giờ.

Vì Xu Xu sắp sinh, cả hoàng cung đều rất căng thẳng, dù sao cũng là hoàng tôn đầu tiên của hoàng tộc, Thuận Hòa đế cũng lo lắng, sai Triệu quý phi để ý nhiều hơn.

Nhiều ngày qua, hằng ngày Triệu quý phi đều qua Đông cung một chuyến, Thái Y viện trong cung cũng đề cao cảnh giác, còn tìm mấy bà mụ đáng tin vào cung, trong cung có nữ y có chuyên môn, nhưng vẫn rất lo lắng, hoàng đế đã nói, dự phòng thêm vài bà mụ có kinh nghiệm dân gian cũng sẽ yên tâm hơn.

Hằng ngày Triệu quý phi đều qua Đông cung, thỉnh thoảng nói một vài tình hình biên thành với Xu Xu, đó là tin tức Thuận Hòa đế sai Triệu quý phi nói với Xu Xu, hoàng thượng lo lắng Xu Xu nhớ Liễm Chi.

Triệu quý phi nói với Xu Xu: “Thái tử điện hạ rất khỏe mạnh, sau khi đến biên thành, tuy có đám sói tuyết phát cuồng thường xuyên qua lại, nhưng thái tử dẫn theo bọn thú Hỏa Diễm, ba con thú kia cũng rất uy vũ, những con sói tuyết này đều bị chúng cắn chết, chỉ là vẫn còn không ít sói tuyết rải rác xung quanh, nghe nói Phùng Bắc vương cũng phục tùng một con sói tuyết, rất có khả năng chiến đấu trên chiến trường, nhưng mà có Hỏa Diễm và A Lỵ, tất nhiên sẽ không sao rồi.”

Thực ra mấy ngày trước, biên thành đã khai chiến, nhưng tin tức không thể nào truyền về kinh thành nhanh như vậy, Thuận Hòa đế cũng rất lo lắng chiến sự ở biên thành.

Xu Xu gật đầu nói: “Đa tạ quý phi nương nương đã nói cho con biết những tin này.”

Triệu quý phi dắt Xu Xu ngồi xuống, ấm giọng nói: “Con cứ an tâm sinh hài tử đi, thái tử cũng sẽ bình an trở về, về chiến sự ở biên thành, nếu ta có được tin gì thì nhất định sẽ qua đây nói với con.”

Xu Xu gật đầu, nàng nói chuyện với Triệu quý phi một lát, Triệu quý phi nói: “Buổi tối ta qua dùng bữa với hoàng thượng, Xu Xu cũng qua cùng nhé, hoàng thượng nói đã mấy ngày rồi không gặp con, buổi tối còn gọi cả Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đến cùng dùng bữa nữa.”

“Vâng.”

Vào buổi tối, Xu Xu thay quần áo, buộc lại áo choàng liền đi qua tẩm cung của Thuận Hòa đế.

Nhị hoàng tử Tam hoàng tử còn có Nhị hoàng tử phi đều đã ở đây.

Lúc Xu Xu mang thai đi dạo ở Ngự Hoa viên cũng có tình cờ gặp Nhị hoàng tử phi Tề Tư Nguyệt hai lần, nhưng nàng đều tránh đi.

Xu Xu nhiều lần không muốn gặp nàng ta nên Tề Tư Nguyệt cũng không định tiếp tục tìm Xu Xu nữa, dù sao hai người cũng không hợp nhau nên Xu Xu cũng không chủ động tìm nàng ta.

Nhưng lần này đến dùng bữa với Thuận Hòa đế, coi như là bữa cơm gia đình, tất nhiên Tề Tư Nguyệt cũng đến.

Tam hoàng tử mới vừa định hôn, đầu mùa hạ sang năm mới có thể thành thân.

Nhị hoàng tử Phó Lệ Nguyên cũng đến từ sớm, thấy Xu Xu tiến vào, nhẹ giọng gọi hoàng tẩu.

Xu Xu gật đầu, Thuận Hòa đế nhìn thấy Xu Xu khoác áo choàng vẫn không che hết được bụng, nói: “Mau ngồi xuống đi.”

Tuổi tác những đứa con khác của Thuận Hòa đế cũng không lớn, hôm nay không qua đây, chỉ có mấy người họ cùng dùng bữa.

Xu Xu nhìn về phía Thuận Hòa đế, gọi một tiếng phụ vương, nhưng lúc nhìn thấy sắc mặt Thuận Hòa đế, Xu Xu hơi run sợ, Thuận Hòa đế nói: “Xu Xu ngồi xuống đi.”

Mặt Xu Xu không đổi sắc, sau khi ngồi xuống cũng không nói gì thêm, nhóm cung tỳ bắt đầu mang thức ăn lên.

Trong đó có không ít món Xu Xu thích ăn, có thể thấy Thuận Hòa đế và Triệu quý phi vô cùng quan tâm đến Xu Xu.

Hiện tại mỗi ngày Xu Xu đều uống cam lộ nguyên chất, vị giác vô cùng nhạy cảm, chỉ cần là món gì có độc nhất định sẽ có chút mùi hương, nói là thuốc độc không màu không vị chỉ là với người thường mà thôi, với Xu Xu thì lại khác, chỉ cần là thuốc, dù là thuốc độc hay thuốc tốt, nàng đều có thể nếm ra được mùi vị.

Cung tỳ bắt đầu gắp thức ăn cho Xu Xu, sau khi Xu Xu nếm qua thấy đồ ăn không có vấn đề gì.

Nhưng nàng thấy sắc mặt Thuận Hòa đế rất không thích hợp, có lẽ người bình thường không thấy gì nhưng từ lúc Tống Ngưng Quân hạ độc tổ mẫu Thịnh thị, Xu Xu liền chú trọng hơn rất nhiều về việc suy đoán qua sắc mặt, sắc mặt Thuận Hòa đế không đúng lắm, chỉ là một khác biệt rất nhỏ thôi.

Dù thế nào, Xu Xu cũng định lát nữa sẽ ở lại nhìn một cái xem thế nào.

Chuyện đã xảy ra ở hai kiếp khác nhau, kiếp trước Nhị hoàng tử phát động quân nổi loạn, nhưng là sau khi thái tử đăng cơ, cuối cùng cũng không lật chuyển được bọt sóng gì, còn bị Thuận Vũ đế tạm giam cả đời trong kinh thành.

Nhưng kiếp này lại khác, Xu Xu không dám mạo hiểm.

Cuối cùng dùng bữa với Thuận Hòa đế, hai vị hoàng tử phi đều không nói gì, dùng bữa xong, Thuận Hòa đế hỏi Nhị hoàng tử Tam hoàng tử một số việc rồi bảo tất cả mọi người về tẩm cung.

Chỉ có Xu Xu do dự mãi mới nói: “Phụ hoàng, con muốn ở lại hỏi người chút chuyện, điện hạ ở biên thành…”

Đây rõ ràng là muốn hỏi về chuyện thái tử ở biên thành, Tề Tư Nguyệt cười lạnh, đế vương kiêng kị nhất là phi tử hoặc là thái tử phi, hoàng tử phi tham dự vào việc triều chính, thế mà thái tử phi lại còn dám.

Nghe nói vậy, Triệu quý phi chỉ cho rằng Xu Xu có thai, đa sầu đa cảm, cho nên muốn hỏi lại chuyện về thái tử.

Thuận Hòa đế vốn rất thích nhi tức này, nên cũng ôn hòa nói: “Vậy Xu Xu ở lại một lát đi.”

Chờ Nhị hoàng tử Tam hoàng tử và Tề Tư Nguyệt đi rồi, Triệu quý phi cũng rời khỏi tẩm cung của Thuận Hòa đế, vì lát nữa Thuận Hòa đế còn phải đến ngự thư phòng phê duyệt tấu chương nên bà ấy cũng tự về tẩm cung.

Thuận Hòa đế nhìn Xu Xu bụng đã lớn, ấm giọng hỏi: “Xu Xu lo lắng cho Liễm Chi sao?”

Chuyện Liễm Chi trúng cổ chỉ có ông, Xu Xu và hai tên thái y biết được, hiện tại Liễm Chi đã đi biên thành, chắc chắn Xu Xu rất lo lắng.

Xu Xu chậm rãi lắc đầu: “Phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn nói với người, nhưng trước hết, có thể để nhi thần giúp người bắt mạch có được không?”
 
Suối Tiên Của Xu Nữ
Chương 157



Không ai biết Xu Xu và Thuận Hòa đế nói gì ở trong đại điện, chỉ biết Thuận Hòa đế cho tất cả người trong đại điện lui ra. Một canh giờ sau, Thuận Hòa đế gọi Triệu quý phi tới, chờ khi Triệu quý phi và Xu Xu ra, sắc mặt Triệu quý phi cũng không quá tốt, Xu Xu trở về Đông cung, Triệu quý phi trở về tẩm cung hoàng đế. Sau nửa canh giờ, hoàng đế mới cho nhóm cung tì đi vào hầu hạ, khi cung tì đi vào hầu hạ thì phát hiện sắc mặt hoàng đế không tốt lắm, mọi người đều cho là Xu Xu hỏi đến việc triều chính, chọc cho đế vương tức giận, một chuyến đi này, hướng gió trong cung hơi xảy ra thay đổi.

Chỉ là Xu Xu là thái tử phi, cho dù người ta đi đến trước mặt đế vương hỏi chuyện của thái tử chọc cho đế vương tức giận, người trong cung cũng không dám chậm trễ, rốt cuộc thái tử phi có thai, còn sắp sinh.

Đã mấy ngày rồi Triệu quý phi cũng không đến Đông cung, thậm chí trong cung còn tưởng thái tử phi thất sủng hoặc là thái tử ở biên thành xảy ra chuyện.

Xu Xu trở lại Đông cung, cái gì cũng chưa nói, mỗi ngày vẫn như thế đấy, chỉ có mấy cung tì bên người mới biết được sau khi thái tử phi về Đông cung, ngày ngày ở trong dược phòng phối dược.

Chuyện này qua vài ngày, Triệu quý phi mới qua Đông cung thăm thái tử phi, không cho cung tì vào trong hầu hạ, cho nên không người nào biết thái tử phi nói gì với Triệu quý phi.

Chỉ có Trân Châu Linh Lung biết được sau khi Triệu quý phi tới, thái tử phi không ở đó mà đi đến dược phòng.

Hơn nữa ngày sinh dự tính của thái tử phi chính là mấy ngày tới, toàn bộ người trong Đông cung đều căng thẳng.

Thời điểm Xu Xu bắt đầu sinh còn cách giao thừa nửa tháng, nàng dậy sớm ăn bữa sáng, đang muốn Trân Châu đỡ nàng đi dạo một vòng ở đình viện, đột nhiên cảm giác bụng từng trận căng thẳng cùng đau đớn, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi bắt đầu lấm tấm, tay đỡ bụng dưới khiến bọn nha kinh hãi tột cùng, ngược lại nàng vô cùng bình tĩnh hít một hơi thật sâu, lập tức kêu: “Trân Châu, đi mời nữ y, thái y cùng các bà mụ lại đây.”

Sắc mặt Trân Châu căng thẳng, biết thái tử phi sắp bắt đầu sinh, vội vàng gọi đám Linh Lung Hạnh Nhi Linh Thảo đến, sau đó bắt đầu phân phó.

Qua nửa canh giờ, nữ y, còn có thái y cùng với bà mụ mời từ ngoài cung đều tới Đông cung.

Ngay cả Triệu quý phi cũng tới Đông cung, tinh thần căng chặt, nhìn thấy Xu Xu còn đang chậm rãi đi bộ trong đình viện, Triệu quý phi vội nói: “Nhanh vào trong, nhóm nữ y đã chuẩn bị tốt phòng sinh, có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?”

Xu Xu lắc đầu, “Nương nương đừng lo lắng, thời gian mang thai ta vẫn luôn rất chú ý, sẽ không có vấn đề gì.”

Không chỉ riêng Xu Xu, còn có thái y trong cung mỗi ngày đều sẽ đến xem mạch cho Xu Xu, ngay cả đồ ăn cũng đều chú ý, thai vị cũng rất bình thường.

Thái y cùng nhóm nữ y bắt mạch cho Xu Xu, Xu Xu trở về phòng sinh, nhóm nữ y làm kiểm tra cho Xu Xu, đã hơi thấy hồng, nhưng mà còn tốt, miệng t* c*ng chưa mở ra toàn bộ, vị trí thai nhi cũng bình thường, chỉ chờ miệng t* c*ng mở ra toàn bộ, có thể thuận lợi sinh ra thai nhi.

Đau từng cơn từng đợt, Xu Xu vẫn còn có thể chịu đựng được. Cố gắng nở nụ cười nhìn mọi người. Tất cả mọi người đang vô cùng khẩn trương, sắc mặt đều lo lắng cho nàng.

Tới buổi trưa Xu Xu vẫn theo lẽ thường ăn cơm trưa, mới vừa ăn xong, cơn đay càng thêm dồn dập, Xu Xu cũng có vẻ có chút không cố được, nước ối cũng vỡ, được nhóm nữ y đỡ vào phòng sinh, từng nhóm cung tỳ cùng nước nóng liên tục ra vào phòng. Trong phòng lại chỉ còn lại âm thanh nỉ non của thai phụ cùng tiếng động viên của các nữ y, bà mụ.

Chưa đến nửa canh giờ, bên trong truyền đến thanh âm khóc vang dội của trẻ con.

Khuôn mặt ai nấy đều nhẹ nhõm vui mừng.

Nhóm nữ y vui mừng đi ra, phát hiện Thuận Hòa đế chờ ở đại điện, vội quỳ xuống thỉnh an, “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, thái tử phi nương nương sinh hạ một tiểu hoàng tôn.”

Trưởng tôn đầu tiên của hoàng gia, đích trưởng tôn, thân phận tôn quý.

Xu Xu cũng không biết tình huống bên ngoài, nàng nhìn đứa trẻ nằm bên người, lúc trước thím, còn có Đại tẩu sinh con nàng từng gặp qua, đứa trẻ mới sinh sẽ có chút nhăn nhúm, nhưng bảo bảo nằm ở bên người nàng lại không giống, da thịt trắng nõn, mới sinh đã có rất nhiều tóc, khuôn mặt cực kỳ giống thái tử điện hạ.

Nhớ tới thái tử điện hạ đang biên thành, chuyện trong cung và tình huống của phụ vương, trong lòng nàng nhịn không được nhíu chân mày lại. Thật sự cảm thấy trống trải.

“Thái tử phi nương nương, xin chúc mừng.” Trong phòng sinh, nhóm cung tì cũng đều quỳ xuống, trên mặt tất cả đều mang vẻ vui mừng.

Xu Xu ôn hoà nói: “Đều đứng lên đi.”

Xu Xu sinh sản rất thuận lợi, chờ đến khi phòng sinh được dọn sạch sẽ, Xu Xu cũng thay quần áo sạch, tiểu hoàng tôn trong tã lót cũng được ôm ra ngoài rửa mặt, Thuận Hòa đế nhìn tiểu hoàng tôn trong tã lót, hai mắt chứa đựng ôn nhu.

Thuận Hòa đế rất nhanh rời đi, để Triệu quý phi ở lại Đông cung hầu hạ.

Sau khi tiểu hoàng tôn được tắm rửa sạch sẽ thì về lại bên người Xu Xu, vốn Triệu quý phi đã tìm nhũ mẫu cho tiểu hoàng tôn, nhưng không dự đoán được tiểu hoàng tôn cũng không chịu phối hợp, đứa bé mới sinh đói cũng không hé răng, không chịu ăn, làm cho bà vú cũng như lâm trận mồ hôi đầy đầu, cuối cùng vẫn là Xu Xu dựa vào gối mềm nói: “Ôm lại đây để ta thử xem.”

Thật ra Xu Xu cũng càng muốn bản thân nuôi nấng hài tử, chỉ là quy củ trong cung như thế, không có phi tần nào tự cho hài tử uống sữa cả.

Hiện tại hoàng tôn không chịu uống sữa của bà vú, vậy cũng không có cách nào.

Triệu quý phi bảo vú nuôi ôm hài tử đến cho thái tử phi, không nghĩ tới, hài tử vừa đến trong lòng ngực thái tử phi đã cúi đầu nhỏ tìm sữa uống.

Xu Xu sinh sản thuận lợi, thông sữa cũng cực kỳ thuận lợi, hài tử chỉ mới vừa ăn một lát sữa đã về.

Xu Xu nhìn hài tử trắng nõn trong lòng ngực, đáy lòng mềm mại.

“Tính tình tiểu hoàng tôn giống y như thái tử điện hạ.” Triệu quý phi lẩm bẩm, “Hoàng thượng từng nói với thần thiếp, khi thái tử điện hạ còn nhỏ cũng không chịu uống sữa của vú nuôi, phải dùng muỗng đút từng muỗng sữa dê cho ăn.”

Chờ đến khi tiểu hoàng tôn ăn uống no đủ ngủ ở bên người Xu Xu, Triệu quý phi cũng đi qua tẩm cung của Thuận Hòa đế.

Tẩm cung to như vậy cũng chỉ có mình Thuận Hòa đế ngồi ở sau bàn, ông ấy đang lật xem tấu chương, nhưng một lúc lâu cũng chưa động. Tuy Thuận Hòa đế vẫn uy nghiêm như cũ, nhưng hai bên tóc mai đã hoa râm, không biết Triệu quý phi nhớ tới cái gì, hốc mắt có chút ướt át, bà đi vào đại điện, Thuận Hòa đế ngẩng đầu, “Hài tử kia như thế nào?”

Triệu quý phi đi qua cười nói: “Giống y như đúc thái tử điện hạ, ngay cả uống sữa cũng giống, không chịu uống của vú nuôi.”

Biểu tình Thuận Hòa đế hoảng hốt, nhớ tới bộ dáng khi còn nhỏ của Liễm Chi.

“Hoàng Thượng…” Ấn đường Triệu quý phi hơi nhíu lại, muốn nói gì lại thôi.

Thuận Hòa đế hoàn hồn, hỏi Triệu quý phi, “Chuyện giao cho ngươi đã làm xong?”

Triệu quý phi vội gật đầu, “Thần thiếp đã làm xong.”

Thấy bộ dáng Thuận Hòa đế cau mày, bà ấy cũng không nhiều lời vì trong lòng đang nghĩ tới chuyện khác.



Tin tức thái tử phi sinh hạ hoàng trưởng tôn rất nhanh truyền khắp trong kinh thành.

Vào lúc Xu Xu mới mang thai, Phó Liễm Chi đã tìm cho hài tử một cái tên, Phó Hạo, ý là cuồn cuộn vô biên.

Xu Xu cũng bắt đầu an tâm ở cữ, Phó Hạo cực ngoan, mỗi ngày ăn no rồi ngủ, không khóc không nháo, tỉnh lại cũng chỉ nằm ở bên cạnh Xu Xu, qua mười ngày hắn cũng sẽ trợn mắt, đôi mắt hắn cũng giống Phó Liễm Chi, tiểu hài tử nho nhỏ nhìn có chút cao lãnh, chỉ có khi đối mặt với Xu Xu, hắn mới lộ ra tươi cười.

Qua nửa tháng chính là giao thừa, giao thừa lần này, Xu Xu phải ở cữ, sợ trúng gió, nên không ra cửa, chỉ có mấy người Trân Châu cùng với Xu Xu trải qua giao thừa ở Đông cung.

Mười lăm tháng giêng, Xu Xu ở cữ xong, Phó Hạo trưởng thành một chút, bộ dáng nảy nở, da thịt hoàn toàn giống Xu Xu.

Trong lúc ở cữ, Thuận Hòa đế và Triệu quý phi cũng qua đây xem qua vài lần, Thuận Hòa đế tiều tụy không ít, các vị đại thần đều cho là bệ hạ lo lắng tình huống ở biên thành.

Sau khi ở cữ xong, biên thành truyền đến tin vui, trận đầu thái tử đối chiến với Phùng Bắc vương giành được thắng lợi, Phùng Bắc vương thuần phục không ít tuyết lang dùng trên chiến trường, nhưng những tuyết lang đó nhìn thấy A Lỵ và tiểu Bạch thì hai cổ run run, không chịu tiến lên, cho dù bị cưỡng ép tiến lên cũng bị làm cho trọng thương, đều kẹp chặt đuôi chạy tứ tán.

Nghe biên thành truyền đến tin tức tốt , Xu Xu cũng yên tâm không ít.

Hết ở cữ ngày thứ ba, ngày tiếp theo dậy sớm, Xu Xu mới vừa cho Phó Hạo uống sữa xong, vào nhà đổi quần áo, da thịt nàng như ngọc, sau khi sinh hạ Phó Hạo nửa tháng cơ bản đã khôi phục dáng người trước kia, vòng eo tinh tế, mặt như hải đường.

Qua hơn một canh giờ, Xu Xu mới vừa ru Phó Hạo ngủ xong, bỗng nhiên Trân Châu trắng bệch xông vào, “Thái tử phi, đã xảy ra chuyện không tốt, sáng nay sau khi hoàng thượng hạ triều bỗng nhiên té xỉu, lúc này thái y đều đi qua, không biết tình huống ra sao.”

Xu Xu rũ mắt xuống, “Biết rồi, ngươi đi xuống trước đi, ra bên ngoài bảo nhóm cung tì không cần kinh hoảng.”

Trân Châu thấy bộ dáng trấn định của thái tử phi, trong lòng cũng bình tĩnh trở lại.

Chuyện Thuận Hòa đế té xỉu, trong cung rất nhanh đã biết được, lòng người hoảng sợ, Xu Xu chờ ở Đông cung, nhìn tẩm cung trống rỗng, sắc mặt hơi trắng bệch.

Sau nửa canh giờ, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào, còn có tiếng vũ khí va chạm, cùng với thanh âm hoảng sợ của nhóm cung tì.

Rất nhanh, có thị vệ đi vào trong tẩm cung, sau khi nhìn thấy Xu Xu cũng không làm khó, chỉ nói: “Thái tử phi nương nương, mời ngài cùng tiểu hoàng tôn qua đại điện một chuyến.”

Xu Xu đứng dậy, đi vào buồng trong ôm Phó Hạo đi theo thị vệ này rời khỏi Đông cung.

Trên đường đi thị vệ trưởng nhịn không được nhìn thái tử phi vài cái, cũng không cho người bên dưới làm khó thái tử phi, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi nói thầm, dung mạo như vậy, khó trách chủ tử nhớ thương, thậm chí dặn dò bọn họ không được làm thái tử phi cùng tiểu hoàng tôn bị thương, ngay cả tiểu hoàng tôn cũng không cho phép bị thương tổn, nếu là hắn, sẽ nhổ cỏ tận gốc, tiểu hoàng tôn cũng không nên buông tha.

Xu Xu ôm Phó Hạo, Phó Hạo không khóc không nháo nằm trong tã lót.

Rất nhanh đã đến tẩm cung của Thuận Hòa đế, trong đại điện đã có không ít người, các phi tần của đế vương, Triệu quý phi đều chờ ở đó, chỉ có mẫu phi của Nhị hoàng tử là Ninh phi vắng mặt.

Sắc mặt Triệu quý phi không tốt lắm, nói với nam nhân đưa Xu Xu đến đây: “Thái thống lĩnh, ngươi thật to gan, cầm tù bổn cung và nhiều phi tần ở chỗ này là có ý gì! Giờ phút này hoàng thượng bệnh nặng, các thái y còn chưa đến đông đủ, ngươi lại phong tỏa tẩm cung hoàng thượng là muốn làm gì?”

Hành động này của Thái thống lĩnh đã nói cho mọi người ở đây chuyện là như thế nào.

Sắc mặt các phi tần còn lại cũng đều hoảng sợ lên.

Triệu quý phi nhìn thấy Xu Xu cùng tiểu hoàng tôn cũng bị thị vệ áp lại đây, sắc mặt càng thêm không tốt.

Thái thống lĩnh mời Xu Xu đến đây cũng không tức giận, chỉ cười nói: “Mời quý phi nương nương chờ một lát, hoàng thượng bệnh nặng, phi tần hậu cung không được tham gia chính sự, tự nhiên phải đợi Nhị hoàng tử đến đây.”

Lời này vừa nói ra, Triệu quý phi cười lạnh một tiếng, cũng không hề nói gì khác.

Xu Xu lên tiếng: “Nếu như thế, ta vào bắt mạch giúp hoàng thượng trước.”

Thái thống lĩnh lại dùng kiếm ngăn ở trước mặt Xu Xu, “Thái tử phi, ngài vẫn nên chăm sóc tiểu hoàng tôn cho tốt trước đi, bên trong có Thái Y viện sử đang bắt mạch giúp hoàng thượng, không phiền thái tử phi nhọc lòng.”

Triệu quý phi đang tức giận định lên tiếng thì bên ngoài Nhị hoàng tử Phó Lệ Nguyên cùng Ninh phi đến, khí sắc Ninh phi không tồi, trang dung chỉnh tề, đi vào đại điện nhìn thấy phi tần bên trong, bà ta lộ ra một nụ cười đắc ý, đấu mấy năm nay, kết quả không phải những người này đều bị bà ta trấn áp, chờ nhi tử của bà ta lên hoàng vị, bà ta trở thành thái hậu, nhất định phải để Triệu quý phi chôn cùng Thuận Hòa đế.

Bàn tính trong lòng Trữ phi gảy không tệ, đợi đến khi bà ta đi đến bên người Triệu quý phi, Triệu quý phi cười lạnh nói: “Ninh phi thật sự là làm bộ làm tịch, hiện giờ hoàng thượng hôn mê bất tỉnh, vậy mà ngươi còn có tinh lực trang điểm.”

Trữ phi nhướng mày nói: “Triệu quý phi đừng có bôi nhọ bổn cung, bổn cung nghe nói hoàng thượng bệnh nặng, lúc này mới chạy tới.”

“Được rồi, đừng nói nữa.” Phó Lệ Nguyên lạnh nhạt nói, “Ta vào nhìn phụ hoàng trước.”

Phó Lệ Nguyên đi vào tẩm cung, viện sử Thái Y viện còn có mấy thái y nổi danh ở Thái Y viện đều đang ở chỗ này, đang thương lượng.

Phó Lệ Nguyên đi qua nói: “Vi viện sử, thân thể phụ hoàng ta như thế nào?”

Mặt Vi viện sử lộ vẻ khó xử, âm thanh Phó Lệ Nguyên lạnh lùng: “Vi viện sử có ý gì? Hiện giờ phụ hoàng bệnh nặng, thái tử lại đánh giặc ở biên thành, trong cung chỉ có bổn điện mới có thể chủ trì đại cục, chẳng lẽ ngươi còn muốn lừa bệnh tình của phụ hoàng? Rốt cuộc phụ hoàng ta bị bệnh gì?”

Lúc này Vi viện mới cuống quít quỳ xuống nói: “Hồi bẩm Nhị hoàng tử, lục phủ ngũ tạng của hoàng thượng suy yếu, giống như bị trúng độc, chỉ là thái y trong cung không quá hiểu biết độc, mong Nhị hoàng tử mời thái tử phi qua giúp nhìn một chút.”

Phó Lệ Nguyên trầm mặc một lát, ra đại điện nói với Xu Xu: “Làm phiền thái tử phi bắt mạch giúp phụ hoàng.”

Xu Xu gật đầu, cũng không nhiều lời với Nhị hoàng tử, định đưa Phó Hạo đang ôm trong lòng cho Triệu quý phi, nào ngờ lại bị Phó Lệ Nguyên duỗi tay ngăn lại, hắn ta nói: “Để ta ôm hắn cho.”

Xu Xu ngẩng đầu, nhìn Phó Lệ Nguyên, sắc mật Phó Lệ Nguyên không đổi.

Triệu quý phi tiến lên nói: “Không phiền Nhị hoàng tử, vẫn là để bổn cung ôm đi.”
 
Suối Tiên Của Xu Nữ
Chương 158



Phó Lệ Nguyên cũng không nói nhiều, xoay người đi vào tẩm cung, Xu Xu với Triệu quý phi liếc nhau, nàng giao lại Phó Hạo cho Triệu quý phi, theo Phó Lệ Nguyên đi vào cung Thuận Hòa đế.

Trong tẩm cung, đế vương đang nằm trên giường, sắc mặt ngài ấy xám trắng, hôn mê bất tỉnh, Xu Xu nhìn thấy vậy, tiến lên bắt mạch cho Thuận Hòa đế, lại xốc mí mắt hoàng thượng lên, lật xem bựa lưỡi, cuối cùng lấy một giọt máu của Thuận Hòa đế, cẩn thận kiểm tra qua, sau một lúc lâu nàng mới đứng dậy, Phó Lệ Nguyên hỏi: “Thái tử phi, thân thể phụ hoàng sao rồi?”

Xu Xu rũ mắt nói: “Triệu chứng diễn biến nặng nên dẫn đến lục phủ ngũ tạng của hoàng thượng bị suy bại, nhìn không giống bị trúng độc, nhưng long thể hoàng thượng vẫn luôn an khang, không có khả năng vô duyên vô cớ bị tổn thương đến nội tạng, ta nghĩ nên xem xét lại những thứ gần đây hoàng thượng đã ăn.”

Phó Lệ Nguyên chậm rãi rũ mắt xuống, hắn ta nhớ người nọ từng nói, nếu đã hạ độc xuống, thì thần tiên cũng không cứu được, hơn nữa sau khi hạ độc, chỉ có thể nhìn ra lục phủ ngũ tạng suy bại, không thể tra ra dấu hiệu trúng độc, hắn chậm rãi nói: “Được, để ta kêu người đi lấy.”

Phó Lệ Nguyên phái người mang tới danh sách món ăn mấy ngày nay của Thuận Hòa đế giao cho Xu Xu, hỏi: “Nếu lục phủ ngũ tạng của phụ hoàng tiếp tục suy bại thì sẽ như thế nào?”

Xu Xu nhìn hắn ta, đáy lòng nàng trào phúng, nàng không thay đổi sắc mặt nói: “Nếu không thể tìm ra nguyên nhân triệu chứng, chưa được ba ngày, hoàng thượng sẽ…”

Lời này không cần nói tiếp, người kia cũng đã hiểu.

“Vậy làm phiền thái tử phi.” Phó Lệ Nguyên dứt lời, ra khỏi đại điện.

Tẩm cung chỉ còn lại Xu Xu, Thuận Hòa đế nằm trên long sàng, còn có mấy thái y cũng không dám thở mạnh, Xu Xu cùng Vi viện sử Thái Y viện nhìn nhau, đều chậm rãi rũ mắt xuống. Tất cả đều chậm rãi lắc đầu nhìn nhau.

Xu Xu ở lại tẩm cung với vài vị thái y đọc danh sách các món ăn gần đây của hoàng thượng.

Phó Lệ Nguyên đi vào đại điện, thấy Triệu quý phi ôm tiểu hoàng tôn, mặt hắn ta cũng không thay đổi, cũng không làm khó dễ Triệu quý phi chỉ phân phó, “Tuyên triều thần tiến cung.”

Triệu quý phi lạnh lùng nói: “Nhị hoàng tử, ý của ngươi là gì, hiện giờ điều nên làm là phải kêu người ra roi thúc ngựa chạy đến biên thành mời thái tử về cung.”

“Phụ hoàng hiện giờ hôn mê bất tỉnh,thời điểm này triều thần chẳng lẽ không nên tiến cung?” Phó Lệ Nguyên lạnh mặt nhìn về phía Triệu quý phi, “Chiến sự biên thành đúng thời điểm căng thẳng, lúc này mời thái tử về cung, Triệu quý phi cũng biết hậu quả sẽ như thế nào?”

Triệu quý phi ôm chặt Phó Hạo, không nói nữa, bà ấy tất nhiên hiểu lúc này triệu hồi thái tử đối với chiến sự biên thành sẽ bất lợi.

Huống chi, mục đích và dã tâm của Nhị hoàng tử giờ phút này quả thực là lòng Tư Mã Chiêu* người qua đường đều biết, vậy mà giờ phút này nàng ấy lại không làm gì được.

() Tư Mã Chiêu, biểu tự Tử Thượng (子上), là một chính trị gia, quân sự gia, một quyền thần trứ danh thời kì cuối của nhà Tào Ngụy thời Tam Quốc. Được biết đến là một người có dã tâm.*

Thấy Triệu quý phi không nhiều lời nữa, Phó Lệ Nguyên phân phó xuống, lập tức có thị vệ rời hoàng cung đến trước nhà các văn võ bá quan thông báo.

Hôm nay nhất định là một ngày không an tĩnh, một canh giờ sau các văn võ bá quan đều chạy đến trong hoàng cung, nghe nói bệnh tình hoàng đế. Tất cả đều hoảng sợ cúi đầu đi vào đại điện, văn võ bá quan biết được bệnh tình hoàng đế vô cùng nguy kịch, vẫn chưa tỉnh lại, Lệnh thượng thư Thường Trí Lam nói: “Hiện giờ mấu chốt chính là thân thể hoàng thượng, nhưng trên triều đình không thể một ngày không có chủ, rất nhiều chuyện quan trọng cần xử lý, thái tử điện hạ bây giờ lại ở xa biên thành, lúc này chiến sự ở biên thành vô cùng khẩn cấp, hoàng thượng bệnh nặng là chuyện lớn, việc này phải cho người ra roi thúc ngựa chạy đến biên thành báo cho thái tử.”

Thái phó Túc Thao lại nói: “Hoàng thượng bệnh nặng, tất nhiên phải thông báo cho thái tử điện hạ, hoàng thượng cũng từng để lại chiếu thư, không bằng xem chiếu thư rồi quyết định.”

Lời này vừa nói ra, trăm vị triều thần trong đại điện đều kinh ngạc cực kỳ, Lệnh thượng thư Thường Trí Lam nhíu mày nói: “Hoàng thượng đã lập thái tử điện hạ, nếu hoàng thượng có việc tất nhiên cũng nên triệu hồi thái tử điện hạ, huống chi chiến sự biên thành đã giảm bớt, bây giờ thái tử điện hạ về kinh cũng không phải không thể.”

Thái phó Túc Thao nói: “Hoàng thượng từng lập chiếu thư, tình huống trước mắt đặc biệt, Thường đại nhân vì sao không chịu xem qua chiếu thư trước? Sau đó phái người đến biên thành tìm thái tử điện hạ.”

Lập tức có triều thần phụ họa nói: “Như vậy cũng sẽ không xung đột, không bằng xem qua chiếu thư trước?”

Thượng thư lệnh Thường Trí Lam sắc mặt căng chặt, liếc Túc Thao một cái, “Tại sao thần không biết hoàng thượng đã từng lập chiếu thư?”

Có phân nửa triều thần tỏ vẻ không biết hoàng thượng đã từng lập chiếu thư.

Trên đại điện nháy mắt ồn ào lên, Phó Lệ Nguyên nhíu mày nói: “Làm càn, phụ hoàng hiện giờ còn ở bên trong điện dưỡng bệnh, các ngươi ầm ĩ như vậy còn ra thể thống gì, đã có chiếu thư, tất nhiên cũng là bút tích của phụ hoàng, mang tới xem qua thì biết.”

Triệu quý phi ôm tiểu hoàng tôn âm thầm cười lạnh một tiếng.

Xu Xu cùng vài vị thái y trong điện trầm mặc.

Trên Đại điện, sự tình kết cục đã định, lập tức có triều thần theo Nhị hoàng tử đến trước ngự thư phòng, mang tới một phần chiếu thư.

Trở lại phía trên đại điện, Phó Lệ Nguyên nhàn nhạt nói: “Chư vị ở đây, chỉ có Thái Phó với Lệnh đại nhân là tín nhiệm của phụ hoàng, vậy chiếu thư này hai vị đại nhân cùng nhau tuyên đọc đi.”

Mở ra tấm vải lụa màu vàng, mặt trên đúng là chữ viết của Thuận Hòa đế, thái phó với Lệnh thượng thư đều là lão quan trên triều đình, đi theo Thuận Hòa đế đã được hai mươi năm, tất nhiên quen thuộc với chữ viết của hoàng thượng.

Nhìn thấy chữ viết, sắc mặt Lệnh thượng thư khó coi, Thái Phó hơi hơi nhướng mày, lúc này mới nói ra nội dung trên chiếu thư, là chiếu thư thoái vị, sau đó truyền ngôi vị hoàng đế cho Nhị hoàng tử Phó Lệ Nguyên.

Chiếu thư được đọc xong, không ít triều thần trên đại điện đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu, lập tức có mười vị đại thần quỳ xuống chúc mừng nói: “Chúc mừng Nhị hoàng tử đăng cơ làm tân đế, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Một quỳ này, đứt quãng lại có mười vị đại thần chần chờ quỳ xuống, chúc mừng ra tiếng.

Lệnh thượng thư Thường Trí Lam với hơn mười vị đại thần sắc mặt khó coi, Thường Trí Lam âm thanh lạnh lùng nói: “Hoàng thượng đã lập thái tử điện hạ, sao lại tùy ý lập chiếu thư như vậy! Các ngươi rốt cuộc có ý gì.”

“Lệnh thượng thư hẳn là biết được chữ của tiên đế.” Túc Thái Phó chậm rãi quay đầu nhìn về phía Thường Trí Lam, “Chữ viết này đúng là của tiên đế, vì sao lập thái tử điện hạ rồi lại thoái vị cho Nhị hoàng tử, trong chiếu thư này cũng viết rất rành mạch, thái tử điện hạ tuy chiến công hiển hách, nhưng lại quá mức tàn bạo, không thể trị quốc, tiên đế suy nghĩ rất lâu, nên mới lập chiếu thư.”

Triệu quý phi quát lớn nói: “Nói bậy nói bạ! Hoàng thượng lúc lập thái tử xem như đã chiêu cáo thiên hạ, tại sao lại lập lại chiếu thư, bổn cung thấy Nhị hoàng tử chính là lòng lang dạ thú!”

Thái thống lĩnh rút đao, âm thanh lạnh lùng nói: “Triệu quý phi ăn nói cẩn thận, Nhị hoàng tử được tiên hoàng lập làm tân đế, ngươi không được bôi nhọ!”

Trên đại điện lập tức chia làm hai phe, có Lệnh thượng thư Thường Trí Lam cầm đầu hơn hai mươi vị đại thần cũng không chịu thần phục, Thường Trí Lam nhìn Túc Thái Phó nói: “Phong chiếu thư này đúng là chữ viết của hoàng thượng, nhưng lão thần nhớ Túc Thái phó rất giỏi bắt chước chữ viết người khác, lúc trước còn từng được hoàng thượng khen ngợi…”

Túc Thái phó thay đổi sắc mặt, “Lệnh thượng thư nói quá mức rồi.”

Mắt thấy triều thần lại muốn ầm ĩ lên, Phó Lệ Nguyên nói: “Đủ rồi, trên chiếu thư còn có con dấu của phụ hoàng, lệnh thượng thư hẳn là nhận biết.”

Lệnh thượng thư trầm mặc, chữ viết rất có khả năng bị bắt chước, nhưng con dấu chỉ có một, nơi đặt con dấu cũng chỉ có Thuận Hòa đế mới biết, tuy nhiên bản thân cứ thấy chuyện này có gì đó không đúng lắm, hoàng thượng đột nhiên té xỉu, thậm chí thái y với thái tử phi đều chuẩn đoán không ra bệnh, sau đó đột nhiên tuôn ra chiếu thư lập Nhị hoàng tử làm tân đế.

Lão thần bọn họ đều rất rõ ràng con người Thuận Hòa đế, đã lập thái tử , thì không có khả năng lập Nhị hoàng tử làm tân đế.

Này hiển nhiên chính là mưu kế của Nhị hoàng tử, nhưng trước mắt hoặc là thần phục, hoặc là bị Nhị hoàng tử diệt trừ.

Dần dần, có vài đại thần quỳ xuống theo, chúc mừng tân đế.

Lệnh thượng thư Thường Trí Lam cầm đầu hơn hai mươi vị đại thần không chịu quỳ xuống, chỉ nói: “Việc này trọng đại, lão thần sẽ phái người ra roi thúc ngựa chạy đến biên thành báo cho thái tử điện hạ.”

Túc Thái phó nói: “Tất nhiên, chẳng qua bây giờ Thường đại nhân có phải nên quỳ lạy tân đế trước, sau đó cử hành đăng cơ đại điển hay không?”

Lệnh thượng thư lạnh lùng nói: “Phong chiếu thư này còn nhiều nghi vấn, thứ lỗi lão thần bất trung, lập tân đế là đại sự, việc này không bằng không cứ trì hoãn, tìm thần y dân gian tới cho hoàng thượng trước, đợi hoàng thượng tỉnh lại rồi nói.”

Thấy người này khó có thể thuần phục, sắc mặt Phó Lệ Nguyên hơi trầm xuống, hắn ta biết rõ phong chiếu thư này như thế nào, cũng biết rõ nếu không có Lệnh thượng thư chỉ có Thái phó thuần phục, lễ đăng cơ đại điển này cũng sẽ không dễ thực hiện, trong kinh thành rốt cuộc còn có rất nhiều triều thần ủng hộ Phó Liễm Chi…

Phó Lệ Nguyên rất rõ ràng chuyện này kéo dài càng lâu, càng dễ dàng biến động.

Giờ phút này không bằng cứ mạnh mẽ trấn áp.

Hắn ta liếc mắt một cái ra hiệu cho Thái thống lĩnh, Thái thống lĩnh duỗi tay, trường kiếm đè ở trên cổ Thường Trí Lam, cười lạnh một tiếng nói: “Trên chiếu thư viết rõ ràng, hiện giờ Nhị hoàng tử đã là tân đế, Thường đại nhân, ngài không tuân thánh lệnh! Ngài nên biết kết cục như thế nào!”

Thân kiếm lộ ra hàn khí thật sâu, Thường Trí Lam không sợ, kiên trì không chịu cúi đầu với Nhị hoàng tử.

Đã có Lệnh thượng thư đi đầu, cũng có vài triều thần khe khẽ bàn tán, bắt đầu có triều thần ủng hộ Lệnh thượng thư, cho thấy trước trước mắt tìm đại phu cho Thuận Hòa đế quan trọng hơn.

Các nhóm triều thần muốn nháo lên, Thái thống lĩnh vung tay lên, thị vệ đại điện tiến lên ngăn chặn Thường Trí Lam, Thường Trí Lam bị áp đầu không có cách nào ngẩng lên, tranh chấp càng sâu.

Phó Lệ Nguyên nói: “Người đâu, áp Lệnh thượng thư xuống đi.”

“Dừng tay, ngươi muốn áp ai xuống?” Một thanh âm uy nghiêm đột nhiên từ ngoài cung truyền vào.

Mọi người quay đầu nhìn qua, không khỏi trừng lớn hai mắt, trên đại điện đủ loại quan lại kinh hô, “Bệ hạ!”

Đúng là Thuận Hòa đế.

Sắc mặt ông khô vàng như cũ, được thái tử phi với Vi viện sử nâng đỡ đứng trước cửa tẩm cung, Thuận Hòa đế sắc mặt tuy không tốt, nhưng vẫn uy nghiêm như cũ, ông vừa xuất hiện, mọi người đều hoang mang rối loạn đứng thẳng lên. Nhị hoàng tử, Ninh phi, cùng với Thái phó Túc Thao cầm đầu mười vị đại thần, còn có Thái thống lĩnh, thị vệ đại điện, tất cả đều thay đổi sắc mặt.

Biểu tình Phó Lệ Nguyên hoảng loạn, sắc mặt trắng bệch vội quỳ xuống lắp bắp: “Phụ hoàng…”. Đây là thế nào? Người nọ rõ ràng nói với hắn ta, cái này dùng sau hai tháng là không có khả năng lại tỉnh lại, chẳng lẽ là —— ánh mắt hắn ta nhìn về phía Xu Xu bên cạnh người Thuận Hòa đế.

Xu Xu rũ mắt.

Một tháng rưỡi trước, lúc Phó Hạo còn chưa sinh ra nàng đã phát hiện Thuận Hòa đế trúng độc, ngày ấy khi dùng bữa với Nhị hoàng tử Tam hoàng tử và Triệu quý phi, Xu Xu phát hiện sắc mặt Thuận Hòa đế có gì đó không đúng lắm. Chờ dùng cơm xong, nàng lấy lí do có việc muốn ở lại, đại điện chỉ còn lại nàng với Thuận Hòa đế, nàng giúp Thuận Hòa đế bắt mạch, tra ra Thuận Hòa đế trúng độc, may mà lúc đầu Thuận Hòa đế cũng không đáng lo ngại, độc là dùng hỗn hợp một loại hương liệu với long tiên hương Thuận Hòa đế thường dùng, thứ này dùng riêng sẽ không sao, nhưng lại tương khắc với trà thiên ngọc, nếu ngửi hương sinh thảo sau khi uống xong trà thiên ngọc thì sẽ sinh ra một loại độc tố trong cơ thể, hai tháng sau, người trúng độc sẽ lâm vào hôn mê, thân thể cũng chậm rãi bại hoại, cơ bản là không có khả năng tỉnh lại.

Thuận Hòa đế tin nàng, sau hơn một tháng, Thuận Hòa đế muốn tìm ra ai hạ độc, cũng muốn xem người này rốt cuộc muốn làm gì.

Vì thế một tháng rưỡi sau, Thuận Hòa đế tương kế tựu kế dựa theo kế hoạch ban đầu giả bộ hôn mê.

Thực tế, trong lòng Thuận Hòa đế cũng biết rõ là ai hạ độc, chỉ không thể tin được, tới bây giờ, Thuận Hòa đế mới hoàn toàn thấy rõ, đứa con trai này của ông, vì ngôi vị hoàng đế mà thật sự muốn hạ độc ông.
 
Suối Tiên Của Xu Nữ
Chương 159



Triều thần trên đại điện nhỏ giọng bàn tán, rất nhanh liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Hoàng đế đột nhiên ngất xỉu, Nhị hoàng tử cùng thái phó xuất môn, tuyên bố chiếu chỉ lập Nhị hoàng tử thành tân đế, nhưng khi hoàng thượng tỉnh lại thì biểu tình của Nhị hoàng tử lại kinh hãi hoảng hốt vô cùng, cho thấy chiếu thư này chẳng qua là giả mà thôi.

Thậm chí hoàng đế ngất xỉu cũng chỉ vì muốn bức Nhị hoàng tử lộ đuôi tạo phản ra.

“Nghịch tử”, sắc mặt Thuận Hoà đế đỏ bừng, tức đến cả người run rẩy, “Thế mà người lại dám làm ra cái chuyện đại nghịch bất đạo thế này.”

Môi mỏng của Phó Lệ Nguyên siết chặt, sắc mặt vô cùng khó coi, Ninh phi bên cạnh hắn cũng mặt mày trắng bệch, đột nhiên kéo lấy ống tay áo của con trai, lạnh lùng nói: “Việc đã đến nước này, Nguyên nhi, chúng ta không còn đường lui nữa rồi.”

Phó Lệ Nguyên rũ mắt, chậm rãi nói: “Mẫu phi, nhi thần hiểu rồi.”

Thuận Hoà đế lạnh lùng nói: “Lệ Nguyên, ngươi nghĩ kỹ đi, nếu bây giờ ngươi thu tay lại thì trẫm còn có thể tha cho ngươi một mạng.”

“Tha cho nhi thần một mạng?” Phó Lệ Nguyên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Thuận Hoà đế, cười lạnh nói: “Phụ hoàng tha cho nhi thần một mạng này cũng chính là giam cầm nhi thần cả đời, để cho Đại hoàng huynh an ổn ngồi trên ngôi vị hoàng đế, khiến cho nhi thần từ nay về sau cũng đừng hòng nhìn thấy mặt trời một lần nào nữa!”

“Ngươi phạm phải lỗi lầm lớn như vậy tất nhiên phải chịu phạt xứng đáng.”

Phó Lệ Nguyên nhếch lên một nụ cười nơi khóe môi, ánh mắt đảo qua từ mặt rồng của Thuận Hoà đế rồi dừng lại trên mặt Xu Xu, hắn ta ôn nhu hỏi: “Hoàng tẩu, là nàng sao?”

Xu Xu đương nhiên biết những lời này của hắn có ý gì, đây là hắn hỏi nàng có phải là người giải độc cho Thuận Hoà đế hay không.

Xu Xu không nói một câu nào, nhìn về phía Phó Hạo trong lòng Triệu quý phi.

Rồi đột nhiên nghe thấy Nhị hoàng tử nghiêm giọng kêu lên, “Thái thống lĩnh!”

Trong nháy mắt Thái thống lĩnh hung bạo chạy đến, hướng về phía Phó Hạo trong lòng Triệu quý phi.

Tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng có người còn nhanh hơn, Xu Xu di chuyển bước chân, chỉ hai nhịp thở đã đến trước mặt Triệu quý phi.

Công phu của Xu Xu là học từ Chu Tử Ông, hơn nữa từ đó đến nay còn liên tục dùng cam lộ nên không chỉ có giác quan nhạy bén hơn người thường, mà võ công mới chỉ học qua mấy năm này cũng không có mấy người là đối thủ của nàng.

Động tác của bọn họ đối với Xu Xu mà nói, quá chậm, khắp nơi đều có sơ hở.

Xu Xu dùng sức đẩy Triệu quý phi một cái, nháy mắt đã đẩy người về phía Thuận Hoà đế bên kia, nàng nhanh chóng nói: “Nương nương, giúp con bảo vệ Hạo nhi, mau đi vào nội điện.”

Kỳ thật nàng đã sớm biết được trong cung sẽ phát sinh một màn làm phản như vậy, thậm chí cũng biết Phó Hạo có thể gặp nguy hiểm, nhưng nàng cũng không thể đưa đứa nhỏ xuất cung trước, nếu chẳng may Nhị hoàng tử phát giác được thì hết thảy việc làm lúc trước đều trở nên vô nghĩa.

Triệu quý phi ôm Phó Hạo thật chặt, lảo đảo lui về phía sau vài bước rồi được Vi viện sử đỡ lấy, nàng một mực ôm lấy Phó Hạo, nói với Xu Xu: “Xu Xu yên tâm, ta chắc chắn sẽ bảo vệ Hạo nhi thật tốt.”

Thái thống lĩnh thấy thế, sắc mặt âm trầm rút kiếm đâm về phía Xu Xu, Xu Xu né tránh, đánh một chưởng vào ngực Thái thống lĩnh khiến hắn bay thẳng ra ngoài.

Các thị vệ còn lại cũng tiến lên bao vây nàng, rõ ràng đều là người của Nhị hoàng tử Phó Lệ Nguyên.

Trong nháy mắt Đại điện vô cùng hỗn loạn, văn thần che chở Thuận Hoà đế cùng với Triệu quý phi vào nội điện, còn mười vị võ quan ở lại Đại điện cùng Thái tử phi đối phó với đám thị vệ.

Tất cả thị vệ trong cung này đều quy thuận Phó Lệ Nguyên.

Dù cho bên Xu Xu có võ tướng lợi hại đến mấy cũng không thể nào chống lại được gần ấy thị vệ vốn được huấn luyện kỹ càng.

Khi mà gần như bị ép về phía nội điện, bỗng nhiên từ bên ngoài có rất nhiều cẩm y vệ đội mũ cánh chuồn dũng mãnh tiến vào, thế cục nghịch chuyển trong nháy mắt.

Xu Xu nhẹ nhàng thở ra.

Cẩm y vệ đều trực tiếp nghe lệnh của hoàng đế, chỉ huy sứ lại là tâm phúc của ngài.

Chỉ huy sứ của cẩm y vệ tên là Dương Khiếu nhìn thấy bộ dáng có chút chật vật của thái tử phi, khẽ cúi đầu hành lễ với nàng rồi thống lĩnh cẩm y vệ giao tranh với đám thị vệ.

Xu Xu nhận ra Dương Khiếu, hắn cũng xem như tâm phúc của thái tử điện hạ.

Nơi này đã không cần nàng tiếp tục phòng thủ nữa, Xu Xu xoay người trở về nội điện.

Từ xa cũng nghe thấy tiếng cười lạnh của Phó Lệ Nguyên, “Dương Khiếu, đừng cho là ngươi đến đấy thì có thể thay đổi được gì, Kim Ngô tướng quân sẽ nhanh chóng tiến cung thôi.”

Kim Ngô tướng quân chính là chỉ huy sứ , ông ta không chỉ chưởng quản trong cung mà còn ngày đêm tuần tra kinh thành này, mà Thái thống lĩnh cũng là người của Kim Ngô tướng quân.

Đây cũng là tiền đề để Phó Lệ Nguyên có gan hạ độc Thuận Hoà đế, âm mưu soán vị.

Kim Ngô tướng quân cũng có chút quan hệ với Trữ gia, coi như là người bên mẫu tộc của Nhị hoàng tử.

Dương Khiếu nắm chuôi đao, cười lạnh một tiếng, “Mở mang kiến thức cho Nhị hoàng tử một chút, xem bản chỉ huy sứ có thật sự vô dụng vậy không!”

Đao quang kiếm ảnh, tranh đấu khốc liệt chính là cảnh cuối cùng Xu Xu nhìn thấy trước khi đóng cửa nội điện.

Trong nội điện, Thuận Hoà đế dựa lưng vào giường nghỉ tạm, ông dùng một viên thuốc đặc chế của Xu Xu có thể khiến cho sắc mặt vô cùng kém, gần như tất cả mạch tượng đều ngưng đập, đây là yêu cầu của Thuận Hoà đế.

Nhưng mà thứ này cũng không gây tổn thương quá lớn đến cơ thể, chỉ cần nghỉ dưỡng vài ngày thì có thể khôi phục lại như cũ.

Xu Xu rót một chén nước ấm, rồi lấy một viên dưỡng sinh hoàn đưa đến trước mặt Thuận Hoà đế, “Phụ hoàng, ngài mau uống viên thuốc này đi, cơ thể sẽ thoải mái hơn nhiều.”

Viên thuốc kia vẫn để lại một chút di chứng, khiến cho thân thể mấy ngày nay vô cùng mệt mỏi.

Thuận Hoà đế gật đầu, nhận chén nước rồi uống viên dưỡng sinh hoàn vào, vừa mới nuốt xuống cổ họng liền cảm thấy sự uể oải tan biến không ít.

Ông nhớ tới y thuật của Xu Xu, nghĩ rằng lúc trước nếu không nhờ Xu Xu thì sợ là hôm nay đã lành ít dữ nhiều, nếu để cho lão Nhị soán ngôi thành công thì thậm chí còn mang đến cho Đại Ngu một mối nguy hại lớn hơn nữa.

Thuận Hoà đế thở dài một tiếng, “Xu Xu, thật sự đa tạ con.”

Xu Xu lắc đầu, xoay người ôm lấy Phó Hạo trong lòng Triệu quý phi, nó mới hơn một tháng tuổi, cái gì cũng không hiểu, lúc này lại im lặng nhu thuận ở trong lòng Xu Xu. Kỳ thật tiểu hoàng tôn vô cùng không thích tiếp xúc với người ngoài, thế mà hôm nay được Triệu quý phi ôm vào lòng cũng không hề càn quấy.

Tiếng đánh nhau cách một cách cửa lại càng lúc càng kịch liệt. Trong nội viện trừ Xu Xu và Thuận Hoà đế biết được ẩn tình lần này thì Triệu quý phi cùng với Vi Viện Sử đều cảm kích không thôi.

Giờ phút này bọn họ đi ra ngoài cũng vô dụng, chỉ có thể bất lực chờ đợi.

Tiếng đánh nhau nơi đại điện vẫn chưa ngừng, thậm chí có không ít người bị đánh văng về phía cửa lớn vang lên mấy tiếng rầm rầm nặng nề, còn có cả vết máu đỏ tươi xuôi theo kẽ hở của cảnh cửa chảy vào bên trong như muốn đâm mù mắt Thuận Hoà đế.

Biểu tình của Thuận Hoà đế vừa nghiêm túc lại đau thương, ông cũng lớn tuổi lắm rồi, thật ra đã sớm đoán được âm mưu soán vị của Lệ Nguyên, nhưng mà nhớ đến tình thân, hay có lẽ nên nói là ấp ủ một tia may mắn cuối cùng.

Nhưng mà tia may mắn đó lại gây cho ông một màn cung biến máu chảy thành sông, vì sự mềm lòng của ông mà hôm nay có vô số người phải bỏ mạng.

Thuận Hoà đế chậm rãi nhắm mắt lại, thanh âm xung đột hòa với tiếng va chạm của vũ khí bên ngoài kia càng lúc càng rõ ràng.

Mãi đến khi chạng vạng phủ xuống, trên mặt đất phản chiếu ánh trời chiều, theo kẽ hở tiến vào.

Vết máu đỏ tươi trên mặt đất đã gần thẫm lại, Xu Xu vẫn ôm Phó Hạo, Phó Hạo vừa được uống sữa no nê bèn lăn ra ngủ.

Vừa ra ngoài đại điện liền nghe thấy tiếng của chỉ huy sứ cẩm y vệ Dương Khiếu, “Hoàng thượng, giải quyết xong cả rồi.”

Vi Viện Sử tiến lên mở cửa nội điện, thấy trên Đại điện có vô số thi thể ngã xuống, máu chảy thành sông, Nhị hoàng tử Phó Lệ Nguyên với Ninh phi đều bị chế ngự.

Thuận Hoà đế nhìn thấy bạt ngàn thi thể bên ngoài, đứng dậy đi ra ngoài nội điện, nói với Dương Khiếu: “Đưa Thái tử phi và tiểu Hoàng tôn về Đông cung trước đi.”

Xu Xu ôm Phó Hạo đứng dậy, nàng không thể giúp gì ở đây cả.

Dương Khiếu tuân lệnh, đưa thái tử phi và tiểu hoàng tôn trở về Đông Cung, khi đi ngang qua Phó Lệ Nguyên, chính là Nhị hoàng tử cả người đầy máu đột nhiên gọi Xu Xu lại, Xu Xu ôm Phó Hạo quay đầu nhìn hắn.

Phó Lệ Nguyên nhìn Xu Xu, trong mắt đã mất đi quá nửa ánh sáng, hắn ta hỏi, “Có phải nàng rất hận ta không?”

Hắn ta luôn mong rằng một ngày nào đó sẽ có thể chiếm được nàng, thậm chí vì nàng mà không muốn tổn thương Phó Hạo, nhưng mà tạm thời ủy khuất nàng một chút, chờ khi hắn ngồi yên trên vương vị sẽ đối xử với nàng thật tốt.

Ánh mắt của Xu Xu vô cùng bình tĩnh, nàng nói: “Ta chưa bao giờ hận người, với ta mà nói thì ngươi chính là Phó Lệ Nguyên.”

Đối với nàng mà nói, Phó Lệ Nguyên là hoàng đệ của thái tử, mà nhiều hơn thì ngay cả người xa lạ cũng không bằng, trước khi nói hận, chi bằng nói thấy hắn rất đáng thương.

Ý tứ trong lời này, Phó Lệ Nguyên đã hiểu, hắn cười khổ một tiếng.

Ninh phi bên cạnh đường như đã phát điên, bà ta ra sức giãy dụa, căm hận nhìn Xu Xu bằng khuôn mặt dữ tợn, bộ dáng điên cuồng, hận không thể nhào lên cắn chết Xu Xu, “Con tiện phụ này, nếu không phải tại ngươi thì sao con ta thất bại được chứ!” Nàng ta quay sang mắng Phó Lệ Nguyên, “Bản cung đã sớm bảo con phái người giải quyết ả đi, nếu không tại ả thì chúng ta sẽ không thất bại thế này, con …”

Còn không chờ bà ta mắng xong, Thuận Hoà đế sắc mặt xanh mét nói: “Bịt miệng lại cho ta!” Sao có thể để nàng ta sỉ nhục Xu Xu như vậy được chứ.

Lập tức có cẩm y vệ tiến lên bịt miệng Ninh phi.

Dương Khiếu tiếp tục đưa Xu Xu rời đi, trước khi Xu Xu rời khỏi đại điện còn nghe thấy tiếng r*n r* đau đớn của cẩm y vệ bịt miệng Trữ phi kia, hình như là bị bà ta cắn vào tay, sau đó là thanh âm cầu xin đau khổ của Ninh phi, “Hoàng thượng, thiếp, nô tì cũng không định mưu hại ngài, ngài đối xử với hoàng nhi bất công nên nô tì mới nhất thời hồ đồ, hoàng thượng…”

Xu Xu không muốn nghe tiếp nữa, ôm Phó Hạo bước xuống bậc thang.

Bên ngoài cũng là máu chảy thành sông, thi cốt chất chồng, Xu Xu đi thẳng qua đó, lòng bàn chân cũng dính dớp vết màu gần như đã chuyển đen.

Nhanh chóng trở lại Đông cung, cung nữ nhìn thấy Xu Xu an toàn trở về đều thở phào nhẹ nhõm.

Xu Xu trở lại Đông cung, sai người chuẩn bị nước ấm rồi cẩn thẩn rửa mặt chải đầu, tẩy sạch mùi máu trên người, tắm rửa sạch sẽ cho Phó Hạo, cuối cùng dùng bữa tối qua loa rồi sớm lên giường đi ngủ.

Ngày tiếp theo, Xu Xu ra lệnh cho cung tì trong Đông cung đừng có đi hỏi thăm xung quanh, chủ yếu ở lại Đông cung chiếu cố nàng và Phó Hạo thật tốt là được.

Kỳ thật nàng mới sinh con không được bao lâu, những chuyện khác cũng không muốn quản nhiều.

Đảo mắt đã là mấy ngày sau, mặc dù Xu Xu không cho cung tì hỏi thăm tình cung biến ngày ấy, nhưng mà nàng vẫn biết được kết quả đằng sau.

Là Triệu quý phi đến đây nói cho nàng.

Giữa đợt cung biến này còn có bàn tay của thái hậu nhúng vào, nên thái hậu và Ninh phi bị tách ra nhốt trong lãnh cung, Nhị hoàng tử cũng bị tạm giam, có lẽ bọn họ sẽ không bị tử hình hay chém đầu, nhưng những triều thần và tướng quân tham dự việc này đều bị tịch thu tài sản, chém đầu đều đã chém, sung quân cũng đã xong.

Xu Xu không nói thêm cái gì, nàng còn nhớ mong Thái tử điện hạ ở Biên thành.

Hắn vẫn còn cổ trùng trong người, đã gần bảy tháng rồi, nhớ tới ảnh hưởng của loại cổ kia đối với người, trái tim Xu Xu như bị bóp nghẹt.

Triệu quý phi cũng không biết chuyện thái tử trúng cổ trùng, cứ nghĩ là Xu Xu quá lo lắng cho thái Tử bèn an ủi nàng: “Xu Xu đừng quá lo lắng, hai ngày trước biên thành truyền đến chiến báo, điện hạ đại thắng rồi, nhưng mà lại để Phùng Bắc vương kia trốn thoát.”

Nói Đến Phùng Bắc vương, Triệu quý phi thở dài, “Phụ vương con tra hỏi Nhị hoàng tử, đúng là Nhị hoàng tử cấu kết với Phùng Bắc Vương, loại độc kia cũng là Phùng Bắc vương đưa cho hắn.”

Thật ra Xu Xu đoán được một chút.

Đợi Đến khi Triệu quý phi rời đi, Xu Xu ôm Phó Hạo đi dạo trong đình viện một lát.

Sau khi dùng xong bữa tối, nàng bảo Trân Châu đem Mập Mạp ra, Mập Mạp chính là con cổ trùng màu trắng mà Phù Hoa đưa cho Xu Xu, mới qua mấy tháng mà con trùng kia đã béo thêm một vòng lớn, hình như cơ thể đã dài gấp đôi so với mấy tháng trước.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back