Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4490: Có lòng hỗ trợ



Ba người biến sắc, vừa quay đầu thì cửa thôn đã biến mất, chỉ còn lại sương mù dày đặc.

Lúc này nỗi lòng của Dương Bách Xuyên vô cùng chua xót.

Có lòng hỗ trợ, cuối cùng lại xảy ra chuyện.

Lần này hắn cảm nhận được sự tồn tại của kết giới.

Hiển nhiên Hoa Nương mới là vấn đề, nhưng hắn thực sự không hiểu vấn đề đó là gì?

Rõ ràng hắn không phát hiện bất cứ hơi thở gì trên người Hoa Nương, thậm chí Càn Khôn Nhãn cũng không nhìn ra gì, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện. Âm thanh vừa rồi là tiếng Hoa Nương bị đánh, nhưng chỉ trong chớp mắt nàng ta đã không thấy, chứng tỏ có vấn đề.

Ngay sau đó sương mù xuất hiện.

Sắc mặt Dương Bách Xuyên tối lại.

Lòng tốt của hắn biến thành mầm tai họa.

Hít sâu một hơi, Dương Bách Xuyên hét lên: "Ngươi là người hay quỷ?"

"Quan trọng không?"

Một giọng nói đáp lại từ trong sương mù.

"Rất quan trọng." Dương Bách Xuyên gắn giọng nói.

“Khà khà khà ... Vậy để ngươi chết thống khoái chút nhé, không người không quỷ."

Dứt lời, sương mù tản ra, nữ tử kia lại xuất hiện.

Vẫn là bộ dáng lúc trước, nhưng khác ở chỗ bên cạnh nàng ta có thêm mấy chục người, ba người trong số đó là ba gã ác nhân đã bị hắn g**t ch*t lúc cứu nàng ta.

Những người khác thì có già có trẻ, có nam có nữ, đều là người bình thường.

Nhưng thật sự chỉ là người bình thường ư?

Hiển nhiên không phải.

Đến tận lúc này Dương Bách Xuyên vẫn chưa nhìn thấy được thực lực của nữ tử này, thậm chí cả những thôn dân bên cạnh nàng ta, bọn họ nhìn như người bình thường.

Nhưng Dương Bách Xuyên biết tuyệt đối không phải là người thường, hắn không nhìn ra chứng tỏ tu vi của hắn vẫn còn kém.

Chim Thần Ma từng nói bất cứ sinh linh nao xuất hiện trong Tiên Vực hỗn loạn cùng không cần ngạc nhiên, nhưng hắn không ngờ bọn họ lại chạm trán sớm như vậy.

"Qua Đen, có nhìn ra gì không?" Dương Bách Xuyên truyền âm hỏi chim Thần

có nam có nữ, đều

Ma.

“Không, nhìn qua thì bọn họ giống Nhân tộc, nhưng giờ nhìn kỹ thì đúng là không phải Nhân tộc 'bình thường'." Chim Thần Ma nói.

Dương Bách Xuyên nheo mắt lại, tăng sức cảnh giác, nếu thật sự phải liều mạng thì cũng không còn cách nào khác.

Quan trọng hơn đến tận bây giờ hắn vẫn chưa làm rõ đối phương là người hay yêu.

Lạc Dương cũng cau mày, Cảnh Xán cũng vậy, hơi sốt ruột xen lẫn mù mịt, hiển nhiên bọn họ cũng không biết lai lịch của đối phương.

Dương Bách Xuyên không thèm nghĩ nữa, quát to: "Tiểu gia cứu ngươi, ngươi báo đáp ta như vậy hả? Không sợ thiên lôi trừng phạt hả? Muốn đánh thì đánh, muốn giết thì giết, đừng giả thần giả quỷ dọa người, ta không sợ ngươi đâu."

“Khặc khặc khặc, thần minh đại nhân nóng vội thế, nếu đã vậy nô gia cũng không khách sao nữa." Nữ tử tên Hoa Nương lên tiếng.

Nàng ta ra lệnh: "Các thôn dân đứng lên đi, chăm sóc vài vị thần minh đại nhân đến thôn chúng ta làm khách."

Nghe vậy Dương Bách Xuyên lấy làm lạ, còn vào thôn nữa hả?

Dương Bách Xuyên vội vàng hỏi: "Ngươi nhìn ra được gì rồi?"

“Gà rù, đừng hỏi nữa, cái này hơi rắc rối, tạm thời bảo vệ tâm thần đi đã." Chim Thần Ma dặn dò.

"Rốt cuộc là sao vậy ... " Dương Bách Xuyên còn chưa nói xong thì không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo.

Ầm ầm ầm ~"
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4491: Cả thế giới đều là xương cốt



Trời đất biến sắc.

Mặt đất dưới chân nứt vỡ, sụp đổ.

Trên đỉnh đầu của bọn họ, một lực lượng vô hình bao trùm xuống như một chiếc lưới lớn.

Thân thể của ba người bọn họ mất kiểm soát rơi xuống dưới.

Muốn ổn định thân thể nhưng phát hiện không làm được, dường như không khí mang theo lực lượng pháp tắc cường đại vậy.

Lúc này Dương Bách Xuyên mới phát hiện phía dưới là vực sâu không đáy, muốn tìm chỗ đặt chân cũng không có.

Dương Bách Xuyên duỗi tay nắm chặt Lạc Dương và Cảnh Xán: "Nắm chặt ~"

Ba người tay cầm tay tạo thành trận pháp tam tài, hình thành lớp phòng ngực vững chắc.

Không biết vực sâu phía dưới là nơi nào, nhưng hắn biết không phải thiên địa gì cả.

Nếu bây giờ không thể đi lên thì chỉ đành nghe theo lời của chi Thần Ma, giữu vững tâm thần.

"Keng ~"

Một tiếng chuông vang vọng khắp vực sâu đen tối.

Dương Bách Xuyên triệu hồi chuông Đông Hoàng bao phủ ba người.

Như vậy cho dù xảy ra chuyện gì cũng có thể đối phó được.

Phù văn màu vàng của chuông Đông Hoàng chiếu rọi vực sâu, giống như một ngôi sao sáng vậy.

Không biết qua bao lâu, có lẽ rất lâu, cũng có thể chỉ trong chốc lát, Dương Bách Xuyên phát hiên bọn họ đã dừng.

Bóng tối cũng biến mất,

Thay thế là ánh sáng xám trắng mang theo sự thánh khiết.

Chân chạm đất, cảm giác rất chân thật.

Cả ba đều nằm trong vòng bảo vệ của chuông Đông Hoàng nên cũng an toàn.

Sau khi thích ứng với ánh sáng, Dương Bách Xuyên bị chấn động mạnh.

Cảnh Xán hét chói tai: “A!"

Còn Lạc Dương, Dương Bách Xuyên cảm nhận được tay nàng ta đang run rẩy.

Lúc này ba người đều nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh ...

Không ai không run rẩy.

Không phải sợ hãi, mà là chấn động.

Cuối cùng bọn họ cũng biết tại sao ánh sáng xám trắng kia lại mang lại cảm giác thánh khiết.

“Trời ạ ~"

Cảnh Xán thốt lên.

Ba người thấy được một thế giới xương trắng.

Một thế giới trải đầy xương trắng, vô biên vô hạn, mênh mông vô tận.

Không phải Dương Bách Xuyên chưa nhìn thấy xương cốt, năm đó thu xương tay của Thông Tí Viên Hầu ở núi Trường Bạch, hắn cũng đã nhìn thấy một lượng lớn xương cốt, nhưng nhiều nhất cũng chỉ bằng một ngọn núi nhỏ.

Bây giờ bọn họ trực tiếp xuất hiện ở một thế giới xương cốt.

Toàn bộ đều là xương người.

Hắn ngồi xổm xuống s* s**ng, không phải ảo giác, là xương người thật sự.

Cả thế giới đều là xương cốt.

"Rốt cuộc có bao nhiêu người chết ở đây mới hình thành một thế giới xương cốt chấn động thế này? Mấy vạn? Mấy chục vạn? Mấy trăm vạn? Hay nhiều hơn?' Dương Bách Xuyên lẩm bẩm tự nói.

Quan trọng hơn xương ở đây đều là xương của Nhân tộc, người chết là đều Nhân tộc.

Đến tận lúc này Dương Bách Xuyên mới cảm thấy sợ hãi.

Cũng loáng thoáng hiểu ra tại sao lúc nãy nhìn thấy đều là người nhưng hắn lại không nhìn thấy nàng ta,

đúng lúc này, giọng nói của Hoa Nương vang lên: 'Thế nào? Có chấn động hay không ... "

Ba người Dương Bách Xuyên ngẩng đầu, bọn họ không hề biết Hoa Nương đã xuất hiện ở gần bọn họ từ lúc nào. Chẳng qua lần này Hoa Nương đã thay đổi hình dạng, không còn là bộ dáng thôn cô lúc trước nữa.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4492: Xinh đẹp như một nữ vương!



Lúc này, Hoa Nương đã mặc áo choàng trắng như tuyết, đội mũ phượng trên đầu.

Xinh đẹp như một nữ vương!

Hai mắt chớp động mê hồn.

Hoa Nương nhìn Dương Bách Xuyên nói: "Trăm vạn bộ xương trắng đều là người phàm, trong mắt thần linh ở trên cao như các ngươi chẳng khác nào con kiến hôi, à không đúng, còn không bằng kiến hôi, có gì mà ngươi phải ngạc nhiên như vậy?"

Dương Bách Xuyên căng thẳng nhìn chẳm chằm Hoa Nương, hắn có thể nghe ra được sự oán hận từ trong lời nói của nàng.

Dương Bách Xuyên hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ...? "

"Cốt Yêu ~" Lần này, trả lời hắn là chim Thần Ma.

Vừa rồi con quạ đen này nói gì đó rất khó hiểu, giọng điệu còn vô cùng khiếp sợ, rõ ràng đã nhận ra bản thể của Hoa Nương.

Dương Bách Xuyên thì sao?

Tất nhiên cũng hiểu được chút manh mối.

Khắp nơi đều là xương trắng, bản thể của Hoa Nương tất nhiên là Bạch Cốt Yêu.

Đây chính là đáp án mà chim Thần Ma đưa ra.

Đầu tiên, những xương trắng này quả thật là xương người, thế nên trước khi chết Hoa Nương chính là Nhân tộc, hơn nữa có vẻ nàng ta là người phàm? Cũng tức là đống xương trắng ở đây lúc còn sống cũng là người phàm.

Nghĩ như vậy, trái tim Dương Bách Xuyên như run lên, đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một suy đoán, lẽ nào đống xương trắng này ...

Nếu đã có hàng trăm vạn xương cốt, đều là người phàm, mà Hoa Nương cũng là người phàm biến thành yêu, vậy chẳng phải nơi này sẽ xuất hiện trặm vạn cốt yêu sao?

Nghĩ tới vấn đề này, toàn thân Dương Bách Xuyên đổ mồ hôi lạnh.

Thật sự có trăm vạn cốt yêu thì mấy người bọn họ sẽ rất nguy hiểm, quan trọng là cho tới thoi điểm bay giờ han vẫn chưa cảm nhận được sự đáng sợ của cốt yêu.

Giống như Hoa Nương xuất hiện trước mặt hắn, han vẫn không nhìn rõ được cảnh giới tu vi, chỉ có thể cảm nhận được trên người nàng ta mang theo oán khí vô cùng lớn.

Hơn nữa sau khi chim Thần Ma nói ra cái tên cốt yêu, Dương Bách Xuyên lại nhớ tới Bạch Cốt Tinh trong Tây Du Ký.

Bản thân bạch cốt thành yêu là người, hơi thở cũng rõ ràng là của con người, xem thành người phàm cũng không có kỳ quái lạ.

Chỉ có thể khẳng định, cốt yêu Hoa Nương này có tu vi và thực lực không tầm lường, thế cho nên mới hóa thành người bình thường để lấy lòng tin của hắn, ba người họ cũng không hề phát hiện ra chỗ khác thường, nhìn tới nhìn lui vẫn thấy giống người phàm.

Dương Bách Xuyên rất tức giận vì bị lừa gạt.

Nhưng hiện bây giờ Dương Bách Xuyên biết Hoa Nương này chắc chắn không dễ đối phó.

Sợ hơn là nang ta sẽ triệu hoan ra trăm vạn cốt yêu, lúc đó thì hay rồi.

"Quạ đen, ngươi nói xem liệu ở đây có trăm vạn cốt yêu không?" Dương Bách Xuyên không nhịn được, truyền âm hỏi ra lo lắng trong lòng mình.

"Có cái rắm, ngươi cho rằng cốt thành yêu đơn giản như vậy sao? Nếu như ai chết đi cũng từ bộ xương hóa thành yêu được thì còn gì là yêu nữa? Mặc dù ở đây có hàng trăm vạn bộ xương, nhưng có thể hóa được thành cốt yêu thì ta đoán chỉ có hai tới ba mươi mà thôi.

Bạch cốt thành yêu còn khó hơn cỏ thành tinh gấp nghìn lần, lúc còn sống phải có đủ oán hận, sau khi chết cũng phải ở nơi cực âm, cần thiên thời, thiếu một thứ cũng không được, cho dù như vậy nếu muốn khai linh cũng vô cùng khó khăn.

Cốt yêu đang đứng trước mặt chúng ta chắc chắn khi còn sống đã có oán hận rất lớn, thành được yêu có lẽ cũng nhờ có cơ duyên, mặc dù cốt yêu là yêu, thực tế chúng không phải Yêu, không phải Ma, không phải Quỷ, cũng chẳng phải người nhưng lại có đặc điểm của Yêu - Ma - Quỷ - Người.

Có tư duy của con người, xương của người, yêu khí, ma tà và linh hồn của quỷ, vô cùng khó chơi, càng tu luyện lâu này thì càng khó đối phó, lần này thì phiền phức lớn rồi." Hiếm khi thấy chim Thần Ma nghiêm túc như vậy.

Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận được áp lực.

“Cốt Yêu này có bản lĩnh gì?" Dương Bách Xuyên hỏi chim Thần Ma.

“Cụ thể có thủ đoạn gì thì lão tử không rõ, hiểu biết của ta về cốt yêu cũng là nghe từ miệng người khác, người ta nói thiên phú thần thông của cốt yêu có thể hội tụ khí yêu ma, thuật hóa quỷ, sự gian xảo của con người, ảnh hưởng tới nguyên thần ~" Chim Thần Ma nói.

Dương Bách Xuyên nghe xong cũng không khỏi sợ hãi, trong chốc lát cũng không biết đối phó như thế nào, nghe chim Thần Ma kể đã thấy khó chơi.

Khi một người một chim đang nói chuyện.

Hoa Nương đã bước từng bước, định về về phía bọn họ.

Lúc này, Lạc Dương tiến lên một bước chắn trước mặt Dương Bách Xuyên: "Tiểu sư thúc, để ta đi ngăn cản nàng, các người tìm đường chạy trốn."

Đối với Lạc Dương mà nói, mặc dù Dương Bách Xuyên là sư thúc nhưng tu vi mới chỉ Hỗn Nguyên Đạo Tiên, còn nàng đã là Tiên Vương, nàng tin mình có thể đối phó được với cốt yêu Hoa Nương.

"Haha ~ Chạy? Đây là vực sâu Bạch Cốt, ở địa bàn của ta còn có thể chạy thoát ra ngoài? Đừng có gấp, khó khăn lắm mới dụ được các ngươi tới đây, đương nhiên không thể để các ngươi rời đi được, ba người các ngươi sẽ trở thành món bổ dưỡng để nuôi cơ thể ta ~"

Giờ thì hay rồi, không còn đường chạy.

Bị chim Thần Ma nói đúng rồi, số lượng cốt yêu là hai tới ba mươi người, sẽ không nhiều hơn.

“Trước tiên phá vỡ ảo trận rồi tính, nếu không chúng ta sẽ gặp bất lợi." Đột nhiên chim Thần Ma nói.

"Ảo trận?" Dương Bách Xuyên sửng sốt, hắn cũng không phát hiện ra có ảo trận.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4493: Ngay sau đó



Chim Thần Ma nghiêm túc nói: "Ngươi thử cảm nhận kỹ là sẽ biết, nhìn một mảng trắng xóa bất trận, cũng đâu thể cả một thế giới đều là xương trắng được, đây là trận pháp, muốn đấu pháp với cốt yêu thì phải phá được ảo trận trước, ở trong ảo trận chúng ta sẽ bị động, dễ dàng bị ảnh hưởng.

Nghe chim Thần Ma nhắc nhở, Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận lại, quả thật có dấu tích của trận pháp, hơn nữa chim Thần Ma nói cũng có lý.

“Ta không nhìn thấy cửa, làm sao thể phá được ảo trận?" Dương Bách Xuyên hỏi chim Thần Ma.

"Bạch Cốt Yêu mang tính cực âm, dương khắc âm, dùng sức mạnh của trứng Con Bang thu xem, co le se pha được ao tran." Chim Thần Ma đưa cho Dương Bách Xuyên một đáp án.

Dương Bách Xuyên ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Được, vậy để ta thử xem."

Lập tức, trứng Côn Bằng xuất hiện trong tay Dương Bách Xuyên, hắn bắt đầu trao đổi với trứng Côn Bằng.

Ngay sau đó, trứng Côn Bằng hiện lên minh văn tỏa ra ánh sáng vàng.

Dương Bách Xuyên đột nhiên bay lên giữa không trung, trứng Côn Bằng trong tay hắn tỏa sáng rực rỡ giống như một mặt trời nhỏ, đồng thời tản ra sức mạnh chí dương chí cương.

Nhưng sau khi ánh sáng vàng trên trứng Côn Bằng tỏa ra, hắn nhìn thấy vẻ mặt Hoa Nương thay đổi, nàng ta bỗng nhiên lùi về sau, vụt một cái hóa thành luồng ánh sáng trắng rồi biến mất ngay tại chỗ.

Đồng thời hắn cũng nghe được tiếng kêu thảm thiết: "Aaaaa ~"

Ba mươi cốt yêu dân làng kia gặp họa.

Hoa Nương rõ ràng là cốt yêu cường đại nhưng không có nghĩa là ba mươi người kia cũng vậy.

Sự cường đại của trứng Côn Bằng, lúc trước ngay cả ý thức Ma Thần cũng bị trấn áp, nhìn thấy Dương Bách Xuyên lấy ra trứng Côn Bằng cũng phải tránh né, huống chi là những cốt yêu này.

Dương Bách Xuyên tin những cốt yêu này chắc chắn không mạnh bằng ý thức Ma thần.

Dưới ánh sáng vàng rực rỡ, hai - ba mươi cốt yêu không thể tránh thoát được kim quang chói rọi, bọn họ lần lượt hét thảm rồi hóa thành từng bộ xương trắng, là xương trắng có màu trong suốt.

Da thịt bọn họ rõ ràng là dùng pháp lực hóa thành, căn bản không ngăn được ánh sáng của trứng Côn Bằng, từng bộ xương bắt đầu tan biến.

Chớp mắt, tất cả đều chết dưới ánh sáng vàng, hoặc nói đúng hơn là trong tay Dương Bách Xuyên.

Khi những tia ánh sáng chiếu rọi, sương trắng tan đi, không gian vặn vẹo.

Ngay sau đó, tất cả sương trắng đều tan biến.

"Ảo trận đã bị phá ~" Chim Thần Ma nói.

Dương Bách Xuyên nhìn về phía chân trời, quả nhiên cảnh vật chung quanh thay đổi rất lớn.

Hai - ba mươi cốt yêu của thôn dân tan biến, sau khi sương mù trắng xóa tan đi, ba người Dương Bách Xuyên mới nhìn rõ bộ dáng thực sự của nơi này.

Lúc này họ đang ở trong một hố sâu khổng lồ.

Một hố sụt lớn có đường kính khoảng hơn vạn mét.

Nhìn bầu trời trên đỉnh đầu cách xa hàng vạn mét, bầu trời chỉ như một cái nắm tay, đủ để thấy nơi này sâu như thế nào.

Nhưng Dương Bách Xuyên dùng Càn Côn Nhãn quan sát, nhìn không sót thứ gì, hắn có thể tính diện tích ước chừng của cái hố này.

Xung quanh nổi lên từng đợt gió lạnh, sát khí và oán khí ngút trời.

Đáng sơn nhất là cách họ hàng trăm mét, xương trắng cao khoảng một nghìn mét hiện ra, cỗ oán khí ngút trời tản ra hơi thở khiến người ta phải run rẩy.

Dương Bách Xuyên đáp xuống đất, hắn hít sâu một hơi nhìn núi xương trắng cao một nghìn mét, nhịp tim đập thình thịch.

Mặc dù, ánh sáng của trứng Côn Bằng tỏa ra đã g**t ch*t hai - ba mươi cốt yêu của thôn dân, nhưng Dương Bách Xuyên không nghĩ Hoa Nương sẽ bị giết, vừa rồi Hoa Nương hóa thành một luồng ánh sáng trắng rồi biến mất, không tiêu tan như những thôn dân kia.

Phá vỡ ảo trận, nhìn rõ được cảnh diện thật sự.

“Âm ầm ầm ... "

Âm thanh không ngừng vang lên.

Lạc Dương nói: "Cái núi xương kia đang di chuyển ~"

Dương Bách Xuyên và Cảnh Xán nghe thấy vậy thì nhìn qua, lúc này tất cả đều nhìn thấy núi xương trắng cao mấy nghìn mét, những bộ xương trắng lăn lóc trên đỉnh núi ~
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4494: Con rắn kia biến mất



Giống như có thứ gì đó đang chui ra ngoài.

"Lùi về sau ~"

Khoảng cách vài trăm mét là quá gần, Dương Bách Xuyên hô lên.

Cả ba kéo dài khoảng cách ra xa một nghìn mét mới dừng lại.

Nhìn từ phía xa, ngọn núi kia mang lại cho Dương Bách Xuyên một cảm giác như đang lột da, hoặc là nói cảnh tượng kia như có một quả trứng khổng lồ đang nở.

Oán khí tản ra ngày càng nồng đậm, bao phủ toàn bộ cái hố.

Chấn động ...

“Âm ~"

Tiếng nổ rung trời vang lên.

Núi xương trắng nổ tung.

Gió lạnh nổi lên, oán khí và sát khí như khói dày đặc.

Ba người Dương Bách Xuyên hít một hơi lạnh.

Bọn họ nhìn thấy sau khi núi xương nổ tung, một người khổng lồ xuất hiện.

Người kia cao cả trăm mét.

Toàn thân được hình thành từ những hộp sọ trong suốt, sau lưng còn có một đôi cánh

Nhưng chiều cao lại lên tới cả trăm mét.

“Grừ ... "

Người kia gầm lên đầy giận dữ.

Oán khí cuồn cuộn phun ra hóa thành một con rắn dài lao thẳng về phía ba người Dương Bách Xuyên.

"Chuông Đông Hoàng ~"

Dương Bách Xuyên hô lớn, bao phủ ba người vào bên trong.

Còn chưa biết thật hay ảo ảnh, lúc này hắn chỉ có thể phòng ngự.

"Ầm ầm ~"

"Rắc rắc ~"

Chuông Đông Hoàng phát ra tiếng kêu nứt, vậy mà không ngăn chặn được con rắn kia, trực tiếp vỡ vụn rồi biến mất.

Vẻ mặt Dương Bách Xuyên lập tức thay đổi.

Lạc Dương cũng ra tay.

"Thiên Cương Kiếm, phá ~"

Trong tay Lạc Dương lóe lên một tia sắc nhon, hàng vạn kiếm khí xuất hiện sau đó nhanh chóng biến thành một thanh kiếm rồi chém về phía con rắn do oán khí hóa thành.

“Âm~"

Con rắn kia biến mất.

Hai mắt Dương Bách Xuyên sáng lên, lúc này mới nhớ tới Lạc Dương là cao thủ cảnh giới Tiên Vương, thực lực mạnh hơn hắn nhiều.

Lạc Dưong là đe tử của Nhị su huynh Tinh Thần Tử, mà Tinh Thần Tử lại là một kiếm đạo cường đại, uy lực nhát kiếm của Lạc Dương mạnh cũng là điều dễ hiểu.

"Ba người tiểu bối ngươi g**t ch*t thôn dân ta, hôm nay các ngươi nhất định phải chết."

Cốt yêu khổng lồ kia nói tiếng người.

Dương Bách Xuyên nghe ra đó là giọng của Hoa Nương đang tràn đầy oán hận.

“Bỏ đi, không có đường lui nữa rồi, chúng ta dốc hết sức đánh một trận vậy." Dương Bách Xuyên lại quay sang nói với chim Thần Ma trên vai: "Quạ đen, ngươi và Cảnh Xán lui sang sát bên kia, Cảnh Xán để ý tới con chim này."

"Ta ... Được rồi ~"

Cảnh Xán định nói nàng cũng có thể giúp, nhưng nghĩ tới tu vi của mình còn không bằng Dương Bách Xuyên, có khi còn thêm phiền, cuối cùng mang theo chim Thần Ma lui về sau.

Nàng và chim Thần Ma, ai chăm sóc ai quả thật là khó nói.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4495: Vì hai bên cách nhau



"Tiểu sư thúc tự bảo vệ bản thân thật tốt nhé, để con ra tiếp chiêu nàng ta." Lạc Dương dặn dò Dương Bách Xuyên, kỳ thật câu nàng ta muốn nói là "Tiểu sư thúc núp ra phía sau con đi” cơ, nhưng đến cuối cùng vẫn không nói ra được, thế là lời tới khóe môi lại biến thành tự bảo vệ bản thân thật tốt.

Trong mắt Lạc Dương, thực lực của vị tiểu sư thúc này thật sự không đáng kể tới, chỉ là nàng ta sợ nói thẳng ra sẽ khiến hắn mất mặt, vậy nên mới tìm cách nói giảm nói tránh.

Nàng ta tự đặt bản thân vào vị trí tiên phong trong trận chiến với Bạch Cốt Yêu Hoa Nương, thực tế thì quyết định của nàng ta không hề sai, tuy Hỗn Nguyên Đạo Tiên của họ Dương mạnh hơn những người cùng cảnh giới, nhưng lại chẳng đủ trình để so với một vị Tiên Vương.

Vì hai bên cách nhau hẳn một cảnh giới lớn là Tiên Quân đấy!

Khóe miệng Dương Bách Xuyên khẽ nhếch: "Ta biết rồi, con nhớ cẩn thận."

Nghe sư điệt dặn dò, đương nhiên họ Dương cũng hiểu nàng ta chỉ đang lo lắng cho mình, có điều bên cạnh cảm giác ấm áp trong tim, hắn còn thấy hơi phiền muộn. Dẫu sao hắn cũng là đàn ông con trai, mấy chuyện giết yêu diệt ma này nên để hắn làm sẽ hợp hơn lý hơn. Vấn đề là Dương Bách Xuyên thật sự không nắm chắc phần thắng khi giao đấu với Cốt Yêu Hoa Nương, bởi hắn cũng chẳng biết thực lực của đối phương mạnh tới cỡ nào.

Thế nên chỉ đành để Lạc Dương xông pha tuyến đầu, còn hắn bám sát phía sau tùy cơ ứng biến.

Lúc này, Cốt Yêu Hoa Nương đã hóa thân thành một bộ xương trắng cao hàng trăm mét, đôi cánh xương đằng sau lay động liên hồi, đi từng bước nặng nề về phía họ, mỗi lần chân chạm đất là mặt đất lại rung lên bần bật, khủng khiếp vô cùng.

Cơ thể to lớn của nàng ta trong suốt, óng ánh như pha lê, nhưng lại toát ra sát khí ngút trời, thoạt nhìn không dễ đối phó. Điều này khiến Dương Bách Xuyên và Lạc Dương cảm thấy vô cùng áp lực, không còn nghi ngờ gì nữa, người này thật sự rất khó chơi.

Không biết Lạc Dương có đấu lại nàng ta không nữa? Mà Dương Bách Xuyên sẽ không đặt hết hy vọng lên người Lạc Dương, chính hắn cũng tự điều chỉnh bản thân về trạng thái tốt nhất, sẵn sàng quyết chiến một trận với Cốt Yêu Hoa Nương bất cứ lúc nào. Đương nhiên không phải là không có lòng tin, bởi chí ít thì trong tay hắn vẫn còn vài lá bài tẩy chưa lật. Nếu cộng thêm Lạc Dương, hắn nghĩ hẳn là có thể liều một phen.

"A a a!" Cốt Yêu Hoa Nương thét dài, nắm tay to lớn mang theo sát khí xen lẫn oán hận dày đặc tới sắp hóa thành thật thể bỗng lao về phía hai người.

Bấy giờ, thanh kiếm cổ trong tay Lạc Dương rung lên ong ong, kiếm khí chói lòa tỏa khắp bốn phía, nàng ta quát khẽ: "Trảm Lạc Tinh Thần."

Nhát kiếm này toát ra khí thế vô cùng vô tận, phóng tít lên cao, như hóa thành một vì sao băng. Nó chém thẳng về phía nắm đấm của Cốt Yêu, thoạt nhìn như có khả năng trảm rơi sao trời thật.

Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận được kiếm khí mãnh liệt của Lạc Dương, đồng thời ngầm đánh giá, rồi đưa ra kết luận kiếm khí của hắn hiện tại vẫn chưa sánh ngang được với Lạc Dương.

Đây là uy lực của cường giả Tiên Vương cảnh sao?

Sau khi so sánh thực lực hai bên, lúc này Dương Bách Xuyên đã biết tại sao Lạc Dương lại bảo bản thân hãy lui về sau, tự bảo vệ lấy mình, đúng là với nàng ta mà nói, Hỗn Nguyên Đạo Tiên của hắn còn chưa đáng để vào mắt.

Sau lần nghe ngóng cũng như thảo luận với Đinh Hòa Bình trước đó, hắn biết rằng nếu bàn về khía cạnh thực lực của các cảnh giới trong tu tiên, thì các cảnh giới bên dưới Hỗn Nguyên Đạo Tiên sẽ được phân chia theo sức mạnh, còn từ bên trên Hỗn Nguyên Đạo Tiên trở đi, tức sau khi tiến vào Tiên Quân cảnh, mỗi một cảnh giới sau đó không chỉ đơn giản là mỗi sức mạnh, mà còn phải xét tới uy lực thiên địa.

Trong nhát kiếm này của Lạc Dương, Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được rất rõ xu thế thiên địa ẩn chứa bên trong, không chỉ có mỗi tiên nguyên lực to lớn, mà còn xen lẫn cả thế thiên địa.

Lúc này, Dương Bách Xuyên chợt nhận ra rằng với thực lực của mình hiện tại, e là còn chẳng đấu nối với Tiên Quân cảnh, chứ đừng nói gì tới một cường giả Tiên Vương cảnh như Lạc Dương!

“Âm!"

Âm thanh đinh tai nhức óc rền vang cả bầu trời, dư âm quanh quẩn khiến con người ta đau hết cả màng nhĩ.

Bấy giờ, kiếm của Lạc Dương đã chém trúng nắm tay của bộ xương khổng lồ của Cốt Yêu Hoa Nương, hai bên lập tức bùng nổ. Vừa nhìn đã biết một đấm này của Cốt Yêu Hoa Nương không hề đơn giản, bao bọc bên ngoài là oán - sát khí cuồn cuộn. Trong khi đó, kiếm khí của Lạc Dương lại lấp lánh không gì sánh bằng, như mang theo khí thể trảm rơi sao trời, sau cú va chạm mạnh kia, oán - sát khí quanh nắm đấm của Cốt Yêu Hoa Nương tức khắc bị đánh tan, cảnh tượng này khiến Dương Bách Xuyên mừng thầm trong lòng.

“Keng!"
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4496: Sư thúc cẩn thận



Nhưng ngay giây sau, âm thanh lanh lảnh khi kim loại cọ xát vào nhau vang lên và nó phát ra từ chỗ kiếm khí của Lạc Dương tiếp xúc với nắm đấm xương của Cốt Yêu Hoa Nương.

Chỉ một tiếng động, lại khiến lòng Dương Bách Xuyên như trĩu xuống, cảm giác có gì đó không ổn. Quả nhiên, lúc nhìn kỹ lại, Dương Bách Xuyên phát hiện kiếm khi từ nhát kiếm của Lạc Dương chẳng tạo thành chút tổn thương nào cho nắm tay xương của Cốt Yêu Hoa Nương cả.

"Trời ơi." Dương Bách Xuyên kinh hãi hít một hơi thật sau, bởi hắn có thể nhìn thấy rất rõ ràng nhát kiếm này của Lạc Dương chỉ để lại một vết chém cực nông trên nắm tay của Cốt Yêu Hoa Nương, có thể nói gần như chẳng có chút thương tổn thực thể nào.

Điều này khiến hắn cảm thấy lo lắng vô cùng.

Xét tổng thể thì nhát kiếm này của Lạc Dương đã giúp Dương Bách Xuyên đánh giá được thực lực của Cốt Yêu Hoa Nương. Không thể phủ nhận một điều cơ thể bằng xương khổng lồ đó của nàng ta thật sự quá cứng, thậm chí còn vượt qua cả tiên khí, tới cả một chém của kiếm tiên Tiên Vương cảnh cũng chỉ để lại được một dấu vết nhợt nhạt trên người, hay đúng hơn là trên xương của đối phương mà thôi.

Hắn cứ nghĩ có lẽ kiếm của Lạc Dương sẽ chặt đứt được nắm tay của Cốt Yêu Hoa Nương, ai mà ngờ đối phương lại mạnh tới mức này. Nếu cứ tiếp tục thế này, khả năng cao là hắn và Lạc Dương còn chẳng hạ gục nổi khung xương của Cốt Yêu Hoa Nương, tới lúc đó chẳng lẽ chỉ còn nước đứng im chờ bị nàng ta g**t ch*t?

Dương Bách Xuyên lo lắng thu lại kiếm Đồ Long trong tay, hắn biết tới cả kiếm của Lạc Dương cũng không làm được gì bộ xương đó của Cốt Yêu Hoa Nương, thì dù hắn có xông lên cũng chẳng có ích lợi gì, dứt khoát thu hồi kiếm Đồ Long. Sau đó, suy nghĩ lóe lên trong đầu Dương Bách Xuyên, hắn bắt đầu phát động Thập Nhị Chí Tôn thần thông: "Pháp Tướng Kim Thân!”

Hắn hét lớn, quanh người tức khắc tỏa ra ánh hào quang màu vàng chói lọi. Trong chớp mắt, quầng sáng từ Pháp Tướng Kim Thân biến thành một người khổng lồ cao trăm mét, không hề thua kém Cốt Yêu Hoa Nương.

Dương Bách Xuyên nói với Lạc Dương: “Lạc Dương, ta cầm chân ả, con tìm cơ hội ra tay."

"Sư thúc cẩn thận." Lạc Dương gật đầu tỏ ý đã biết, thú thật thì trong lòng nàng ta đã sớm dậy sóng rồi, bởi uy lực của nhát kiếm ban nãy quả thật kém xa những gì nàng ta tưởng tượng.

Giờ thấy Dương Bách Xuyên tung ra phép thần thông bí truyền - Pháp Tướng Kim Thân, tuy nàng ta cũng không biết liệu hắn có đấu lại nổi Cốt Yêu Hoa Nương không, nhưng chuyện đã đến nước này, nàng ta chỉ còn cách tin vào hắn.

Với cả Lạc Dương cũng từng nhìn thấy cũng như tìm hiểu đôi chút về Pháp Tướng Kim Thân rồi, đã có lần, sư phụ Tinh Thần Tử của nàng ta thi triển tuyệt kỹ độc nhất do sư gia truyền lại này, uy lực vô cùng mạnh mẽ, không biết tiểu sư thúc có phát huy được như vậy không đây? Dù là phép thần thông mạnh tới đâu cũng phải xem người thi triển là ai mới biết được, bởi tu vi chính là yếu tố quyết định sức mạnh của phép thần thông đấy.

Suy cho cùng thì trong ấn tượng của Lạc Dương, thục lực của tiểu sư thúc Dương Bách Xuyên có hơi yếu, nhưng hiện tại không còn nhiều thời gian để lo lắng tới mấy chuyện đó nữa, nàng ta chỉ hy vọng tiểu sư thúc Dương Bách Xuyên có thể đứng vững trước thế công của Cốt Yêu tầm một, hai lần được, như vậy nàng ta sẽ có thời gian tìm cơ hội ra tay.

“Ha ha ha, đúng là nực cười, muốn tiêu diệt ta ư, chờ kiếp sau đi. Nói thật cho ngươi hay, triệu bộ xương ở đây đều là nạn nhân đã chết dưới tay những kẻ được ton la than minh nhu cac nguoi do, toan bo thon xom trong pham vi tram nghìn dặm quanh đây, một trăm nghìn làng trên xóm dưới của bọn ta, tất cả đều bị đám thần minh thích giả nhân giả nghĩa các ngươi g**t ch*t, đào hố chôn xương, vùng đất âm sát, vĩnh viễn không được siêu sinh, ha ha, may là ta tự sinh ra ý thức, giờ ta giết các ngươi thì có vấn đề gì không?

Đừng nói là con kiến yếu ớt như hai ngươi, dù các ngươi có mạnh hơn nữa thì một khi đã bước chân vào hố âm sát này, đừng mơ tới chuyện thoát được ra ngoài. Các ngươi đáng chết, có trách thì tự trách mình xui xẻo đi, ai bảo đi lạc vào địa bàn của ta, ha ha ha."

Giọng nói rền vang mang theo oán khí ngút trời, nhưng người đang oán than đó lại là Cốt Yêu Hoa Nương.

Nghe xong, Dương Bách Xuyên đoán trong lòng Cốt Yêu Hoa Nương có tâm sự, với cả có vẻ như nàng ta muốn trả thù xã hội. Theo lời nàng ta thì cả nàng ta lẫn đống xương trắng nơi này đều chết dưới tay của những kẻ mà nàng ta gọi là thần minh, hay đúng là tu tiên giả, thế nên oán khí của nàng ta mới lớn tới như vậy.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4497: Kim Cương Chí Tôn



"Chết đị!"

Bạch Cốt Yêu Hoa Nương gầm lên, vỗ đôi xương cánh sau lưng, lao về phía Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên triệu hoán chuông Đông Hoàng và cả pháp tướng kim thân, bỏ thêm một lớp phòng ngự cho bản thân.

"Kim Cương Chí Tôn."

Lâu lắm rồi han không thi triển thần thông do sư phụ truyền dạy, nhưng không có nghĩa Thập Nhị Chí Tôn sẽ yếu.

Tu vi càng cao thì uy lực của Thập Nhị Chí Tôn sẽ càng mạnh.

Trên thực tế hắn chưa hoàn thành tu luyện, vẫn dừng ở tầng 5, chưa đi tìm hiểu kỹ.

Hôm nay thi triển ra Dương Bách Xuyên mới nhớ ra lúc trước sư phụ từng dặn dò, sau này chỉ cần dùng thần thông Chí Tôn để chiến đấu để tìm hiểu rõ hơn về 7 tầng cuối của Thập Nhị Chí Tôn.

Đáng tiếc hắn chưa từng đi tìm hiểu, nghĩ lại mới thấy xấu hổ.

Hắn đánh ba ấn lớn của Kim Cương Chí Tôn về phía Bạch Cốt Yêu Hoa Nương.

Lúc này xương cánh của nàng ta cũng mang theo oán khí dày đặc đón nhận đòn này.

"Ầm!" Đại địa chấn động.

Không ai hơn ai, đánh ngang nhau.

Bạch Cốt Yêu ngạc nhiên một tí rồi tức giận gầm lên.

"Gào ~"

Há mồm phun ra oán khí, Dương Bách Xuyên cảm nhận được thứ này cường đại gấp hai lần vừa nãy.

Trời đất biến sắc.

Chỉ trong nháy mắt hắn thấy được vô số oán khí bọc lại cả cơ thể Bạch Cốt Yêu Hoa Nương.

Nhìn từ xa giống như một ngọn núi lớn, quá hung hãn.

Dương Bách Xuyên nghiêm mặt, đòn vừa rồi của hắn là đòn thử, nhưng của nàng ta cũng vậy. Sau khi thử ra thực lực của hắn, Bạch Cốt Yêu Hoa Nương bắt đầu tấn công toàn lực.

Cho nên Dương Bách Xuyên cảm thấy áp lực tăng lên nhiều, trái tim đập rất nhanh.

Lần này hắn chỉ còn cách đánh bừa.

Hắn lựa chọn pháp tướng chi thân, muốn sáng tạo cơ hội để Lạc Dương ra tay g**t ch*t nàng ta.

Dương Bách Xuyên biết rõ thực lực của hắn và Lạc Dương kém xa, muốn chiến thắng Bạch Cốt Yêu Hoa Nương thì chắc chỉ có mình Lạc Dương mới đánh được.

Qua lần thử vừa rồi, han hiểu được Bạch Cốt Yêu Hoa Nương thật sự khó đối phó.

Chỉ trong nháy mắt, đòn tấn công của Bạch Cốt Yêu Hoa Nương đã cách hắn 10 mét.

Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, lần này chỉ còn cách đánh cược mạng sống, hơn nữa hắn rất tin tưởng vào bản thân có thể chống đỡ được.

Cho dù Bạch Cốt Yêu này mạnh đến mấy cũng không thể vượt qua dự đoán của hắn được.

Sự thật thì sao?

Lần này Dương Bách Xuyên hoàn toàn tính sai.

Sự cường đại của Bạch Cốt Yêu Hoa Nương vượt qua dự đoán của hắn.

Không kịp nghĩ nhiều, Dương Bách Xuyên thúc giục công pháp: "Trường Sinh, Đấu Chuyển, Phần Thiên, Lôi Đình."

Phần Thiên Chí Ton phat ra ngọn lửa uy lực, nam đo ở Tinh Hải nui Vạn Yêu g**t ch*t Độc long đạt được Hỏa Long Châu, sau đó tu luyện Hỏa Long Châu thành thần thông Phần Thiên Chí Tôn. Hắn rất ít dùng thần thông này nhưng bây giờ han đã là tiên nhân Hỗn Nguyên Đạo Tien, cho dù không cần lực lượng Hỏa Long Châu cũng có thể tùy thích sử dụng thần thông này.

Loi Đình Chí Ton dan sam set của thien địa đe tan công, cũng là chiêu thức cường đại nhất trong các thần thông Chí Tôn.

Cho dù Bạch Cốt Yêu mạnh đến may cung bị xe một miếng thịt, hoặc kém nhất cũng giúp Lạc Dương có cơ hội ra tay.

Sau khi chứng kiến pháp tướng của tiểu sư thúc, Lạc Dương đã tin tưởng hắn, hay nói cách khác tin tưởng vào Thập Nhị Chí Tôn.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4498: Trừ khi gì cơ?



Bởi vì nàng ta từng chứng kiến uy lực của thần thông Thập Nhị Chí Tôn.

Hai mắt Lạc Dương sáng rực, bởi vì nàng ta thấy được sự bùng nổ của Dương Bách Xuyên: "Qủa nhiên là đệ tử quan môn của sư gia, khí thế uy lực này đã vượt xa Hỗn Nguyên Đạo Tiên, bước gần đến tình tự Tiên Quân. Hiện tại tiểu sư thúc mới chỉ là Hỗn Nguyên Đạo Tiên sơ phẩm, tiền đồ tương lai không thể đoán trước. Năm đo sư phụ thi triển Thập Nhị Chí Tôn cũng có khí thế này."

Trong lòng cảm thán nhưng ánh mắt của Lạc Dương lại chăm chú dõi theo Bạch Cốt Yêu Hoa Nương, tìm kiếm cơ hội ra tay.

Sau đó cả người Lạc Dương chấn động, ánh sáng quanh cơ thể chói gấp 5 lần.

Thanh kiếm lơ lửng treo trên không, sáu phi kiếm bay vòng quanh nàng ta, nàng ta chuẩn bị dùng Ngự Kiếm chi thuật.

Thần hồn cang cường đại thì cang khong chế được nhiều ngự phi kiếm, thân là đệ tử Kiếm Tiên, thiên phú của Lạc Dương không tệ, nàng ta có thể thao tác được 6 phi kiếm cùng lúc.

Giờ chỉ xem xem lần này tiểu sư thuc có thể đỡ được đòn tấn công của Bạch Cốt Yêu Hoa Nương hay không thôi.

Nếu có thể đỡ được, dù nàng ta không tìm thấy điểm chết của Hoa Nương thì cũng có cơ hội tấn công Hoa Nương.

Lúc này Lạc Dương nhìn chằm chằm tình hình chiến đấu.

Pháp tướng kim quang cao trăm mét của Dương Bách Xuyên lóe lên, thần thành uy nghiêm như một ngọn núi lớn, tản ra áp lực làm người sợ hãi ...

“Âm ầm ầm ... "

Pháp tướng khổng lồ của Dương Bách Xuyên vung quyền xuất chưởng, mang theo pháp tắc thiên địa, không ngừng công kích oán sát khí màu đen.

“Răng rắc ... "

Lôi đình liên tục giáng xuống, ngọn lửa bùng lên dữ dội, khí thế cực đáng sợ.

Nhưng điều làm Lạc Dương sợ hai là những đòn tấn công cường đại của Dương Bách Xuyên lại không xi nhê gì với oán sát màu đen kia.

Đúng lúc này Bạch Cốt Yêu Hoa Nương phát ra tiếng kêu thảm thiết.

"A ... Gào gào ... "

Tiếng gào thét đinh tai nhức óc.

Lạc Dương mừng thẩm, hiển nhiên Hoa Nương đã bị thương.

Dương Bách Xuyên cũng cong môi, hắn không ngờ dùng cảnh giới Hỗn Nguyên Đạo Tiên so phẩm thi triển nam thần thông Chí Tôn lại tạo ra uy lực lớn đến vậy.

Phía xa, Cảnh Xán và chim Thần Ma cũng đang quan sát.

Nghe thấy tiếng gào thét của Hoa Nương, Cảnh Xán thở phào nhẹ nhõm. Nàng ta biết chim Thần Ma bất phàm, có thể nói có thể trả lời, kiến thức sâu rộng: "Qụa Đen ... "

"Nha đầu, ngươi là nữ nhân của tên nhóc thối kia nên lão tử không so đo, nhưng đừng học cái thói vô lễ của thằng nhóc đó. Lão tử là chim Thần Ma đứng đầu tam giới, ngươi có thể gọi ta là chim Thần Ma đại nhân, cũng có thể gọi là Điểu Gia, nhưng đừng gọi Qụa Đen. Lão tử rất ghét tên này." Cảnh Xán vừa gọi một câu Qụa Đen đã làm chim Thần Ma tức giận, ngắt lời Cảnh Xán.

“Rất xin lỗi, rất xin lỗi, ta ... Ta nghe Xuyên Tử gọi ngươi như vậy nên mới ... Vậy ta gọi ngươi là chim Thần Ma đại nhân nhé!" Cảnh Xán vội vàng xin lỗi chim Thần Ma. Hiện tại nàng ta là người có tu vi yếu nhất trong mấy người nên trong lòng cảm thấy hơi tự ti.

Cung đung, tu vi của Cảnh Xán vẫn chỉ là Đại Lạ.

Chim Thần Ma vừa lòng gật đầu: "Vậy mới đúng, tuy bây giờ ngươi là nữ nhân của tên nhóc thối kia nhưng yên tâm, lão tử khẳng định đối xử với ngươi tốt hơn tên đó. Có gì nói đi, ngoài ra ngươi cũng đừng tự ti, lão tử biết ngươi cảm thấy lo lắng khi tu vi thấp hơn tên nhóc đó, thiên phú của ngươi không tệ, sau này chăm chỉ tu luyện sẽ thành công."

Cảnh Xán nghe thấy đánh giá của chim Thần Ma thì vui vẻ: "Thật sư?"

"Tất nhiên, lão tử là chim Thần Ma đứng đầu tam giới đấy, sao có thể nhìn lầm được?" Chim Thần Ma kiêu ngạo nói.

"Vâng, ta tin tưởng chim Thần Ma đại nhân." Sự tôn trọng của Cảnh Xán khiến chim Thần Ma vô cùng sảng khoái.

"Sau này đi theo ta tu hành, tuyệt đối giúp ngươi một bước lên trời."

"Cảm ơn chim Thần Ma đại nhân." Cảnh Xán vội vàng cảm ơn, cho dù nàng ta không quá hiểu biết vè chim Thần Ma nhưng cũng cảm nhận được sự bất phàm của nó, đôi khi trực giác của nữ nhân rất mạnh.

Nói cảm ơn xong, Cảnh Xán cũng không quên hỏi chuyện quan trọng, nàng ta rất lo lắng cho Dương Bách Xuyên: "Chim Thần Ma đại nhân, ngài nói xem Xuyên Tử có thể thang được khong? Nhìn qua thì Bạch Cot Yeu đang yeu thế hơn Xuyên Tử."

"Đâu dễ ăn như vậy, lực lượng bộc phát lần này của Dương Bách Xuyên không tệ, nhưng muốn giết được Bạch Cốt Yêu thì còn kém xa, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Chỉ cần tên nhóc đó đừng nghẻo trong tay Bạch Cốt Yêu là ta đã thắp hương khấn vai rồi, Bạch Cốt Yeu kia không hề tam thường, không thể coi thường nó được." Chim Thần Ma nói.

Cảnh Xán: "Vậy nếu có thêm Lạc Dương thì sao? Tu vi của Lạc Dương là Tiên Vương."

“Cộng lại cũng không đủ, Lạc Dương cũng chỉ là Tiên Vương sơ phẩm, Bạch Cốt Yêu này rất cổ quái, không giống tiên nhân hay yêu tu tầm thường, trừ khi ... ” Nói đến đây chim Thần Ma ngừng lại.

Cảnh Xán vội vàng hỏi: "Trừ khi gì cơ?"

"Trừ khi ... Haizz, có khó khăn cũng có nguy hiểm, không biết nàng ta có nguyện ý hay không, phải nhìn xem đã, lát nữa rồi nói tiếp." Chim Thần Ma nói xong lại nhìn về bên kia.

Hắn không ngờ một đòn này của Hoa Nương lại mạnh đến thế, nếu không phải trên người hắn có phòng ngự cường đại, chắc chắn hắn sẽ bị thương.

Lạc Dương: "Tiểu sư thúc, ngươi thu pháp tướng lại đi."

Dương Bách Xuyên lập tức cảm nhận được kiếm khí vô tận bùng phát phía sau lưng, hắn biết Lạc Dương đang phát lực. Không kịp nghĩ nhiều, dù sao pháp tướng của hắn cũng sắp tan vỡ, lập tức thu lại hóa thành độ cao như người bình thường.

Khi nhìn thấy cảnh tượng phía sau, Dương Bách Xuyên cũng phải trợn tròn mắt, sáu thanh kiếm khổng lồ, mỗi thanh kiếm dài trăm trượng đang treo trên trời cao.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4499: Vừa đúng lúc



Sáu thanh kiếm khổng lồ dài cả trăm mét bay lơ lửng trên không, cảnh tượng vô cùng chấn động!

Dương Bách Xuyên biết đây là nước cờ lớn mà Lạc Dương đã chuẩn bị, hiện tại là thời điểm tốt để tấn công.

Khi nghe thấy Lạc Dương nói, pháp tướng của hắn sắp sụp đổ, sáu thanh kiếm khổng lồ xẹt qua đầu hắn.

Hắn lăn qua lăn lại nửa ngày chính là để đợi giờ phút này, tạo cơ hội cho Lạc Dương.

Vừa đúng lúc.

Rõ ràng Lạc Dương đã chuẩn bị từ lâu và cuối cùng đã nắm bắt được cơ hội.

Cốt yêu Hoa Nương đã đấu với hắn một trận, ít nhất cũng khiến nàng ta hao tổn sức mạnh, mặc dù không đáng kể nhưng chắc chắn sẽ mất đi một phần lực lượng.

Lạc Dương hành động đúng thời điểm.

Sáu thanh kiếm tản ra kiếm khí vô cùng cường đại, gầm thét lao đi.

Trong mắt Dương Bách Xuyên, sáu thanh kiếm của Lạc Dương hình thành một trận pháp, năm thanh kiếm mang sức mạnh ngũ hành, thanh ở giữa là quan trọng nhất, Dương Bách Xuyên không cảm nhận được thuộc tính sức mạnh của nó nhưng lại cảm nhận được lực lượng thần hồn vô cùng cường đại.

Mọi thứ đều có cốt lõi, rõ ràng thanh kiếm ở giữa kia chính là trung tâm, cũng là yếu tố quan trọng trong nước cờ của Lạc Dương.

Khí thế và sức mạnh đều đã đủ, Dương Bách Xuyên chỉ hy vọng đòn tấn công này có thể đánh bại được cốt yêu Hoa Nương.

Hắn đứng ở dưới ngẩng đầu nhìn trận chiến phía trên, Lạc Dương lơ lửng ở không trung, toàn thân hiện lên minh văn chiếu lấp lánh, hai tay không ngừng kết ấn, hết sức chăm chú điều khiển phi kiếm.

Chỉ trong nháy mắt, đòn tấn công đã tới bộ xương khổng lồ của Hoa Nương.

“Âm ầm ầm ... "

Tiếng nổ liên tiếp vang lên.

"Gào ... "

Kèm theo đó là tiếng gào thét đau đớn của Hoa Nương.

Oán khí đen kịt lập tức tản ra khắp nơi.

Sáu thanh kiếm khổng lồ của Lạc Dương xuyên qua cơ thể Hoa Nương, khí đen bao quanh nàng ta cũng nhanh chóng tan đi.

Dương Bách Xuyên mừng rỡ, hắn nhìn thấy kiếm của Lạc Dương xuyên thấu khắp nơi trên cơ thể cốt yêu Hoa Nương, đầu, ngực, tứ chi đều bị kiếm xuyên thấu, tiếng nổ vang dội cũng là lúc nàng ta gào lên đau đớn.

Chỉ bằng một chiêu, bộ xương khô khổng lồ cao trăm mét của cốt yêu Hoa Nưong đã bị Lạc Dương đap tan ~

Cảnh tượng này khiến Dương Bách Xuyên khó mà tin nổi, bởi vì quá dễ dàng.

Theo lý thì đòn tấn công của Lạc Dương mạnh nhưng lúc trước Dương Bách Xuyên đã giao đấu với cốt yêu Hoa Nương, hắn cảm thấy cốt yêu này không dễ chết như vậy ~

Trong lòng mang theo suy đoán, Dương Bách Xuyên nhìn quanh, chỉ thấy bộ xương khổng lồ của Hoa Nương đang bị sáu thanh kiếm đánh thành mảnh vụn.

Vậy là xong rồi?

Dương Bách Xuyên hơi bối rối.

Nhưng, nhìn một đống xương vụn trắng trước mắt mình, đây là sự tật.

Cốt yêu Hoa Nương bị Lạc Dương tiêu diệt.

Dương Bách Xuyên đứng nguyên vị trí, nhìn Lạc Dương đang lơ lửng trên không trung, đang định nói gì đó nhưng hắn lập tức phát hiện ra có gì đó không đúng lắm.

Lạc Dương không hề thả lỏng, ngược lại ánh mắt còn nhìn chẳm chẳm xương trắng trên mặt đất.

Xương trắng của Hoa Nương không giống với những bộ xương khác ở đây, chúng gần như có màu như pha lê và phát ra vầng sáng màu trắng bạc nhạt, sáng hơn nhiều.

Sau khi bị Lạc Dương tấn công, mặc dù bộ xương đã rơi lả tả trên mặt đất, nhưng trên thực tế, chúng vẫn dính chặt vào nhau, giống như một ngọn núi nhỏ.

Dương Bách Xuyên thấy Lạc Dương vẫn nhìn chẳm chẳm vào đống xương của Lạc Dương mà không hề buồn lỏng, lúc này hắn cũng đã cảm nhận được chỗ không đúng, nhìn qua phía đó, hai mắt Dương Bách Xuyên trừng mắt, hắn đã phát hiện ra điểm bất thường.

Nhưng không thể chắc chắn đã xảy ra chuyện gì.

Ở phía xa, Cảnh Xán và chim Thần Ma cũng đang nhìn chằm chẳm.

Cảnh Xán nói: "Chim Thần Ma đại nhân, cốt yêu chết chưa?"

"Nhắc nhở thì không cần, chút giác ngộ này hai người họ vẫn có, hai chúng ta cứ ở đây, đừng kéo chân bọn họ là được." Chim Thần Ma lên tiếng.

Cảnh Xán nghe vậy cũng thấy đúng, tu vi của Dương Bách Xuyên và Lạc Dương đều cao hơn nàng ta, chuyện này nàng ta vẫn có thể hiểu được.

"Chim Thần Ma đại nhân, người nói nếu cốt yêu kia không chết thì sẽ có thủ đoạn gì tiếp theo?" Cảnh Xán hỏi.

“Cái này thì không chắc, cốt yêu là sinh linh rất đặc thù, nhưng ngươi cũng đừng lo lắng, neu như Lạc Dương và Dương Bach Xuyen có thể liên hợp đánh tan được khung xương của cốt yêu, chứng minh vẫn còn có hy vọng, chúng ta cứ quan sát cái đã, để ta nghĩ xem, chưa biết chừng có thể nghĩ ra cách đối phó với cốt yêu ~" Chim Thần Ma không trả lời được câu hỏi của Cảnh Xán, nó cảm thấy mất mặt nhưng miệng lưỡi vẫn trơn tru bỏ qua vấn đề này.
 
Back
Top Bottom