Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4480: Mặc dù hắn không keo kiệt



Có tổng cộng chín đạo Minh Văn, mỗi một đạo Minh Văn đều vô cùng kỳ diệu, hắn hoàn toàn không thể nhìn ra là môn đạo gì, nhưng lúc sao chép lại tiêu hao

thần hồn vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Một đạo Minh Văn hoàn thành cũng khiến đầu hắn đầy mồ hôi, phải mất không dưới trăm lần khắc mới chỉ hoàn thành đạo thứ nhất.

Ngẫm lại, chín đạo Minh Văn cũng có chút chết người, nhưng lúc này đã phóng lao thì phải theo lao, không thể dừng lại, cho dù là kiệt sức hắn cũng phải chịu đựng đến khi hoàn thành tất cả mới được.

Phải tiếp tục cắn răng kiên trì...

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, ngược lại Dương mỗ cảm thấy hắn sắp rời xa trần thế rồi.

Y phục toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi, không chỉ tiêu hao pháp lực toàn thân và còn lực Thần Hồn.

Cả hai đều ở trạng thái khô cạn rồi.

Cũng may là hắn kiên trì được và hoàn thành việc sao chép chín đạo Minh Văn của trứng Côn Bằng.

Mệt mỏi gần chết, nhưng cũng không phải không có thu hoạch. Chín đạo Minh Văn của trứng Côn Bằng đã khắc sâu trong tâm trí hắn, những thứ hắn tỉ mỉ ghi nhớ vẫn luôn quý giá, bây giờ bảo hắn quên cũng khó mà quên

được.

Điều này sế mang lại rất nhiều lợi ích cho việc tìm hiểu Minh Văn trên trứng Côn Bằng sau này, điểm này Dương mỗ hiểu.

Minh Văn Côn Bằng là tên do chính hắn đặt, hẳn cảm thấy rất phù hợp, có lẽ Minh Văn thật sự không phải cái tên này nhưng hắn cảm thấy không quan trọng, bản thân đó là Minh Văn trên trứng Côn Bằng thì gọi là trứng Côn Bằng rất thích hợp.

Rất hay!

“Hây ~“

Dương Bách Xuyên thở hắt ra một hơi rồi ngồi xụi lơ trên mặt đất.

Sau khi hắn bình ổn lại, áp lực đang trấn áp trên người ý thức Ma Thần cũng tiêu tán.

Lúc này, ý thức Ma Thần quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, ngươi đã làm gì trên lưng ta?”

“Ngươi nhận vơ nhỉ, thân thể này là của sư điệt Lạc Dương của ta, ngươi chỉ là người ngoài ở ké như là chim cắt chiếm tổ chim khách thôi, mẹ kiếp, đừng dát vàng lên mặt mình, ta làm cái gì thì liên quan gì đến ngươi.”

Ý thức Ma Thần làm hại hắn mệt mỏi gần chết, Dương mỗ đương nhiên không ưa gì nàng ta, vả lại những câu hẳn chửi rất đúng, cho dù Lạc Dương là luân hồi của ma hồn từ ý thức Ma Thần của nàng ta nhưng cũng là tồn tại độc lập, hành vi và cách làm của ý thức Ma Thần trong mắt hắn chính là người ngoài, chính là hạng người như chim cắt chiếm tổ chim khách.

“Ha ha, hình như tiểu tử ngươi đang mệt gần chết nhỉ, vừa hay để bản đại thần tiễn ngươi một đoạn đường ~” Ý thức Ma Thần đúng là tận dụng mọi lúc, bắt được cơ hội là định ra tay.

Vừa nói, nàng ta vừa duỗi tay ra định động thủ với Dương Bách Xuyên.

Nhưng Dương mỗ lại cười giễu cợt, trong lòng hẳn hơi động, kích hoạt Minh Văn Gôn Bằng khắc trên lưng nàng ta.

“A~" Sau tiếng hét thảm thiết, ý thức Ma Thần đột nhiên cuộn tròn trên mặt đất.

“Ta phí công phí sức như thế mà ngươi cho rằng ta đang đấm bóp cho ngươi à, đây chính là Minh Văn dành cho ngươi, ngoan ngoãn một chút đi, chỉ một lần này thôi, lần sau ngươi còn dám tự tìm đường chết thì tiểu gia ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được đấy, cút ~”

Dương Bách Xuyên phun ra một chữ “cút”, lực lượng trời đất trong bình Càn Khôn quét vào, lập tức cuốn đến thân thể của ý thức Ma Thần, đồng thời một tiếng ầm vang lên và ném thẳng nàng ta vào hành cung.

Giờ phút này, Dương Bách Xuyên ngồi khoanh chân bắt đầu đùa giỡn, hắn đã tiêu hao rất nhiều thần hồn và pháp lực, quả thực có chút cảm giác cạn dầu.

Nếu là trước đây, ý thức Ma Thần muốn làm gì đó với hắn ở bên ngoài thì thật sự quá nguy hiểm, nhưng trong bình Càn Khôn chính là sân nhà của hắn, cho dù hắn có nằm yên cũng có thể trừng trị nàng ta.

Đây là lợi ích của việc khống chế bình Càn Khôn, ở trong bình Càn Khôn, khế động ý niệm là có thể khống chế mọi thứ.

Nửa giờ sau, Dương Bách Xuyên nuốt một lượng lớn linh đào để phục hồi pháp lực, nhưng lực Thần Hồn không phải là thứ mà linh đào có thể bổ sung lại được, mà trong tay hắn có năm viên Ma Hồn Châu, bây giờ có thể phát huy tác dụng rồi.

Ma Hồn Châu là hắn lấy được ở thành Ma tộc, trên người hắn có tổng cộng năm viên, chưa hề sử dụng lần nào.

Nó chứa đựng lực hồn phách vô cùng tinh khiết, là thứ tốt nhất dùng để bổ. sung thần hồn, chính là vật quý giá, bất kể là người tu tiên hay là người tu ma thì đều có thể sử dụng sức mạnh tinh thuần của Ma Hồn Châu.

Sau khi luyện hoá một viên Ma Hồn Châu, hắn không chỉ khôi phục lực Thần Hồn đã tiêu hao mà còn tăng thêm lực Thần Hồn của bản thân.

Tuy nhiên, Dương Bách Xuyên cũng phát hiện ra có một phần sức mạnh của Ma Hồn Châu đã bị Hắc Liên hấp thu.

Mặc dù hắn không keo kiệt, cũng biết Hắc Liên vẫn luôn hấp thu lực Thần Hồn của hắn trong biển ý thức để nuôi dưỡng bản thân, nhưng dù sao chuyện này cũng có thể nói là cướp đoạt lực lượng của hắn.

Nhưng căn cơ thập toàn thập mỹ của hắn là có thật, về mặt này thì có lý do. Giờ phút này, hắn đột nhiên thầm nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì trong biển ý thức có Hắc Liên hấp thu lực lượng thần hồn của hắn khiến cho thiên phú tu luyện thập

toàn thập mỹ của hắn hoàn toàn không phát huy tác dụng?

Nếu không, dựa theo những gì lão già nói năm đó, tình hình tu luyện của hắn không nên như thế này.

Đối với sự tồn tại của Hắc Liên, Dương Bách Xuyên lần đầu tiên nghiêm túc suy nghĩ về nó.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4481: Hoặc chờ sau này gặp được



Trái với tưởng tượng, dọc đường đi Hắc Liên giúp hắn rất nhiều, cũng cứu hắn vài lần, nếu thật sự muốn đuổi Hắc Liên ra khỏi biển ý thức, Dương Bách Xuyên tự nhận mình không làm được việc vô ơn bội nghĩa đó.

Hắn phải tìm cơ hội bàn bạc với Hắc Liên rồi xem tính toán của nàng ra sao.

Hoặc chờ sau này gặp được sư phụ thối thì hỏi xem nên xử lý thế nào.

Dương Bách Xuyên tin tưởng chỉ cần Hắc Liên rời khỏi biển ý thức của hắn, thiên phú tu luyện của hắn sẽ khôi phục bình thường, có khi còn bùng nổ.

Dù sao Dương Bách Xuyên cũng không thể bạc đãi Hắc Liên.

Hơn nữa Hắc Liên là hạt sen trùng tu, có lẽ chính nàng cũng không rõ tình hình của mình ra sao.

Sau khi khôi phục pháp lực, Dương Bách Xuyên dẫn theo mọi người rời khỏi bình Càn Khôn.

Lúc này bên ngoài vẫn tối tăm mù mịt.

Chỉ có phạm vi trăm mét quanh tượng đá không tối, tản ra ánh sáng mờ nhạt. Có vẻ bọn họ đã ở trong bình Càn Khôn hơn nửa đêm.

“Có thứ gì đó.."

Chim Thần Ma lên tiếng.

“Ở đâu?” Dương Bách Xuyên hỏi. Hắn không cảm nhận được nhưng hắn tin tưởng chim Thần Ma.

“4-50 mét về phía Đông.” Chim Thần Ma nhắc nhở.

Dương Bách Xuyên nhìn kỹ, quả nhiên có thứ gì đó, hay nói đúng hơn là một con thú hoang.

“Đi vào nhìn xem ~” Chim Thần Ma nói. Dương Bách Xuyên cầm kiếm Đồ Long tiến lên.

Cách chỗ đó khoảng 10 mét thì bọn họ nhìn rõ được con thú hoang này, nó rất giống một con trâu, nhưng cả người mọc đầy lân giáp, không có đuôi, đang nằm co ro ở một góc đá.

Dương Bách Xuyên giơ kiếm định ra tay.

Đúng lúc này chim Thần Ma lên tiếng: “Dừng tay, tên gà mờ nhà ngươi định làm gì hả.”

“Giết nó chứ còn làm gì nữa, chẳng lẽ chờ nó đến xơi bọn ta?” Dương Bách Xuyên trợn mắt nói.

Chim Thần Ma: “Không cần, ở Tiên Vực hỗn loạn, khi ngươi đụng phải bất kỳ thú hoang nào, tốt nhất phải tìm hiểu rõ đối phương có ác ý hay không. Nếu không có ác ý thì không nên ra tay, nếu không sẽ gặp phải rắc rối lớn.”

“Là sao?” Dương Bách Xuyên tò mò.

“Ta đã nói nơi này khác với mấy chỗ khác ở Tiên giới, thú ở nơi này gọi chung là thú hoang, không có trí tuệ nhưng lại cực kỳ mạnh. Bởi vì trong cơ thể chúng còn lưu lại lực lượng thời đại Hồng Hoang, tuy trí tuệ không cao nhưng số lượng ở trong dãy núi này lại không hề ít, có khi sẽ xuất hiện cả tộc đàn.

Hồng Hoang quỷ dị không thể phân chia, có lế ngươi thấy hơi thở đó không hề có chút lực lượng nào, nhưng khi bộc phát thì sức mạnh đó vượt xa tưởng tượng của ngươi. Nếu nó không có ác ý với người thì đừng chọc vào, tránh dẫn đến các sinh linh khác.

€ó vài sinh linh có thể di chuyển trong bóng đêm, ngươi phải nhớ kỹ điều này. Đây cũng là chuyện mà sư phụ thối của ngươi từng trải qua nên ta có thể nhớ mang máng.”

Nghe chim Thần Ma nói xong, Dương Bách Xuyên ngẫm lại thấy cũng đúng, chính mình hơi làm quá. Cũng không biết từ khi nào hắn bắt đầu không tin tưởng

người khác, trong đầu toàn ý muốn giết chóc.

Con thú hoang này không chọc phải mình thì không thể ra tay với nó, nhưng vừa nhìn thấy nó thì hắn đã muốn g**t ch*t rồi.

Điều này không bình thường.

“Được rồi, nghe ngươi.” Dương Bách Xuyên liếc nhìn con thú hoang nằm im trong góc.

Hắn cũng thầm nhắc nhở bản thân không thể để sát ý chiếm cứ, đây không phải chuyện tốt.

Con thú hoang này không có ác ý với hắn thì hắn cũng sẽ không động đến nó..

Hắn chưa tìm hiểu rõ đêm tối của Tiên Vực hỗn loạn ra sao, vẫn nên ít gây chuyện.

Vừa xoay người thì hắn chững lại, quay đầu nhìn về phía bóng tối, hắn rất tò mò rốt cuộc đêm tối nơi này đến từ đâu.

“Gà mờ, ngươi làm gì vậy?” Chim Thần Ma thấy Dương Bách Xuyên nổi hứng thú với bóng tối thì mắng to.

“Khẩn trương vậy làm gì, ta chỉ muốn tìm hiểu xem đêm tối của Tiên Vực hỗn loạn là gì thôi mà.” Dương Bách Xuyên đến gần bóng tối.

“Này, đừng có tìm chết, sinh linh trong bóng đêm rất đáng sợ, ngươi không đối phó được.” Chim Thần Ma cảnh cáo Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười: “Yên tâm, ta chỉ nhìn thôi không bước vào bóng tối, phải nhìn tận mắt thì ta mới cam tâm.”

“Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, bước vào bóng tối có nguy hiểm.” Chim Thần Ma vỗ cánh rời khỏi bả vai của Dương Bách Xuyên, rời xa tên tâm thần này.

Dương Bách Xuyên không quá để ý, hắn muốn nhìn xem đêm tối ở Tiên Vực hỗn loạn để thỏa mãn lòng tò mò, rốt cuộc quang cảnh bên trong đêm tối Tiên Vực hỗn loạn là dạng gì?

Một bước, hai bước...

Dương Bách Xuyên bước về phía bên cạnh.

Ánh sáng phát ra từ tượng đá cũng chỉ chiếu được trăm mét, hình thành sự tương phản rõ rệt với phạm vi ngoài trăm mét.

Nhìn về phía đêm tối, cho dù cách gần sát cũng đen ngòm, cho dù vận chuyển Càn Khôn Nhãn cũng không nhìn thấy gì.

Hắn đứng cách một bước, thò tay vào đêm tối.

Xem... Không xem.

Dương Bách Xuyên do dự.

Thậm chí có chút bực bội.

“Xem?”
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4482: Chắc chắn là đúng rồi



Cuối cùng Dương Bách Xuyên căn răn đưa ra quyết định.

Dù sao hắn cũng là Hỗn Nguyên Đạo Tiên, tuy là sơ phẩm nhưng cũng là Hỗn Nguyên.

Sao lại bị một đêm tối dọa sợ cơ chứ? Dương Bách Xuyên tự an ủi bản thân. Hắn bước thêm một bước chân.

“Ê quay lại” Chim Thần Ma tưởng Dương Bách Xuyên sẽ không bước vào. bóng tối nhưng ai ngờ hắn vẫn bước vào.

Nó vội vàng hét lên.

Nhưng Dương Bách Xuyên đã bước một chân vào bóng tối.

“Ha hả ~”

Ý thức Ma Thần trong Lạc Dương cười to khi thấy người gặp họa.

Nàng ta ước gì Dương Bách Xuyên đi vào trong bóng tối không thể trở về.

Sau khi bước thêm một bước, Dương Bách Xuyên phát hiện không khí xung quanh thay đổi lớn.

Chỉ trong nháy mắt, bản thân hắn bị chấn động mạnh, rơi vào bóng tối vô hạn.

Ngay sau đó hắn cảm nhận được thân thể của mình bay vọt lên, nhưng cảm giác này chỉ trong nháy mắt rồi lại biến mất.

Hắn xác định đây không phải ảo giác, thân thể hắn đã bay lên. Sau đó hắn quan sát được hoàn cảnh trong bóng tối.

Bây giờ hắn đã thấy rõ, phía sau là một vòng sáng màu vàng, trước mắt là vô số ngọn núi lớn.

Cũng không giống như tưởng tượng của hắn, lúc này hắn đã rời khỏi phạm vi vòng sáng, bước vào đêm tối. Trong này như ở dưới ánh trăng, chẳng qua phía trên trời không có ánh trăng mà thôi.

“Cũng không có gì đặc biệt.”

Dương Bách Xuyên lẩm bẩm.

Nhưng hắn vừa dứt lời thì một giây sau đã mở to mắt.

Những bóng dáng xuất hiện ở bên cạnh hắn từ khi nào không biết.

Không chỉ một cái, có bóng người có chim bay cá nhảy.

Quay đầu nhìn lại, vòng sáng đã biến mất, hắn đang ở trong một rừng cây hoang dã.

Đáy lòng vô thức run rẩy. Nỗi sợ này đến từ tận linh hồn.

Chẳng lẽ những bóng dáng này chính là sinh linh đêm tối mà chim Thần Ma từng gặp?

Chắc chắn là đúng rồi ~

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Những bóng dáng này rất quỷ dị, mang đến nỗi sợ từ tận linh hồn cho hắn. Chúng nó đang lao về phía hắn.

Dương Bách Xuyên run rẩy.

Bởi vì hắn có thể nhìn thấy những bóng dáng này di chuyển đến nhưng lại không cảm nhận được hơi thở, giống như chúng không tồn tại vậy.

Phải biết rằng sinh linh trên thế gian này đều có sự dao động hơi thở trong người, cho dù là con kiến cũng có thể phát ra âm thanh hoặc hơi thở sinh mệnh.

Nhưng bóng dáng này hoàn toàn không có.

Sợ thì sợ nhưng Dương Bách Xuyên cũng không định ngồi chờ chết, vung tay. đánh về phía bóng dáng.

Cảnh tiếp theo làm hắn càng thêm sợ hãi.

Hắn không phát huy được pháp lực.

Rốt cuộc là sao đây?

Chỉ một giây tạm dừng thôi nhưng bóng dáng đã tiến sát hắn. Dương Bách Xuyên phát hiện mình không thể cử động nổi. Tiếp theo mí mắt càng ngày càng nặng...

Không có bất cứ cảm giác đau đớn nào, chỉ cảm thấy cơ thể trở nên nặng nề, ý thức mất dần, hắn triệu hoán Hắc Liên nhưng không hề có phản ứng nào.

Sau đó hắn cảm giác vô cùng mệt nhọc và suy yếu, rất buồn ngủ. Nhưng hắn biết nếu ngủ thì vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại. Hắn không còn cách nào khác, hắn không thể loại bỏ trạng thái này.

Hắn biết những bóng dáng này đang dở trò, nhưng không biết nên hóa giải thế nào, phản kích thế nào.

Sắp tiêu đời rồi... Dương Bách Xuyên cảm giác chuyến này chết thật rồi.

Cố giữ lại một chút ý thức, thứ mà Dương Bách Xuyên nghĩ đến lúc này chỉ có bình Càn Khôn.

Ôm tâm thái thử xem, hắn mặc niệm bình Càn Khôn.

Không phản ứng.

Không từ bỏ, hắn gào to gọi Càn Khôn Thần Điện.

Bởi vì hắn biết Càn Khôn Thần Điện ẩn chứa sức mạnh kh*ng b*. Lần này thật sự có hiệu quả.

Một tiếng nổ vang lên, Dương Bách Xuyên phát hiện trong đầu hắn xuất hiện một cung điện bảy màu, đây chính là Càn Khôn Thần Điện.

“Âm ~” Một tiếng nổ phát ra từ trong cơ thể hắn. Hắn cử động được.

Mở to mắt, hắn nhìn thấy những bóng dáng kia xông ra rồi biến mất tại chỗ.

Hay nói cách khác sức mạnh của Càn Khôn Thần Điện đã trấn áp bóng dáng đó.

Không gian vặn vẹo, hắn thấy được bản thân. Chính xác hơn hắn thấy được một bản thân khác đang đứng ở dưới hắn. Còn hắn lơ lửng giữa không trung.

Những tiếng kêu thảm thiết kết thúc, Dương Bách Xuyên rơi xuống bay vào trong thân thể khác của mình.

“Phù ~"

Bóng tối lặng yên không tiếng động khiến ý thức cyar hắn rời khỏi thân thể, mà hắn lại không hề phát hiện.

Thảo nào lúc nấy hắn cảm giác thân thể bay vọt lên, thì ra là ý thức rời khỏi thân thể.

Nhưng ý thức rời khỏi thân thể mới là điều đáng sợ nhất. Rốt cuộc những bóng dáng đó là sinh linh gì, làm người sợ hãi.

Lùi về sau, Dương Bách Xuyên ngồi bệt xuống đất, hắn phát hiện bản thân đã ướt đẫm mồ hôi.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4483: Trách ta?



Chim Thần Ma lập tức đập cánh bay tới nói: "Tiểu tử ngươi mạng lớn ~ Làm sao mà ngươi quay lại được? Suýt chút nữa lão tử đã phải liều mạng, cảm tạ trời đất cái tên yếu gà như ngươi tự về được, nếu không lão tử lại mất thêm một giọt máu bổn mạng."

Dương Bách Xuyên há miệng th* d*c, nghe chim Thần Ma chế giễu, hắn trừng mắt mắng con quạ đen này: “Ông nhà ngươi, suýt nữa tiểu gia đã toi đời rồi, ngươi có thể giúp được sao không ra tay sớm?"

"Trách ta? Lão tử đã nhắc ngươi mấy lần không được bước vào chỗ tối, chính ngươi muốn tìm đường chết còn trách ta? Lúc này, chim Thần Ma sẽ không nể mặt Dương Bách Xuyên, mở miệng đã mắng."

"Ngươi ... ta ... " Dương Bách Xuyên phát hiện mình không cãi lại được, lần này quả thật là do hắn tự tìm đường chết, không trách con quạ kia được.

Đúng là tò mò hại chết con mèo ...

“Ta cái gì mà ta, ngươi không chết thì phải thắp hương tạ ơn trời đất đi, thứ trong bóng tối kia cho dù là sư phụ Vân Thiên Tà của ngươi cũng không dám trêu chọc, tên yếu gà như ngươi cũng dám bước chân vào, đúng là giỏi." Chim Thần Ma tóm được cơ hội dạy dỗ Dương Bách Xuyên, đúng là sung sướng.

Dương Bách Xuyên nhìn màn đêm đen tối kéo dài mà vẫn còn khiếp sợ.

Hắn không nói gì, chỉ nghe chim Thần Ma đang trách mắng.

Cảnh Xán đi tới đỡ Dương Bách Xuyên dậy: "Ngươi không sao chứ ~"

"Không sao, có sợ nhưng không nguy hiểm." Trong lòng Dương Bách Xuyên được an ủi, ít nhất vẫn còn Cảnh Xán quan tâm hắn.

Hai người vừa nói vừa đi tới cạnh ý thức Ma thần ...

“Haha, mạng ngươi cũng lớn thật ~"

Lúc này, ý thức Ma thần còn cười hả hê sỉ nhục hắn.

“Hừ ~ Tốt nhất ngươi nên thành thật cho ta, nếu không tiểu gia đây cũng không ngại cho ngươi nếm thử mùi vị của hình pháp đâu." Dương Bách Xuyên không vui vẻ gì với ý thức Ma thần.

Với hắn, Ma đầu này chính là quả bom, nếu không phải g**t ch*t nàng ta sẽ ảnh hưởng tới Lạc Dương thì hắn đã xử lý nàng ta từ lâu.

May mà sau khi khắc văn tự côn bằng lên người, nàng ta cũng thành thật hơn nhiều.

Cũng xem như nắm được tử huyệt của Ma đầu.

Ý thức Ma thần cười lạnh: "Tiểu tử, nếu bản đại thần bị khống chế trong cơ thể này thì ngươi đã chết một vạn lần rồi ~"

"A~"

Dương Bách Xuyên cười khẩy.

“Trong mắt bản đại thần ngươi chỉ là một con kiến hôi, có tư cách gì cười ta ... " Ý thức Ma thần nhìn thấy dáng vẻ xem thường của Dương Bách Xuyên thì tức giận.

Dương Bách Xuyên cũng nhếch mép nhìn ý thức Ma thần: "Đại thần, ôi ta sợ quá ~"

Hiện tại Dương Bách Xuyên đã không còn sợ Ma thần, ngược lại còn rất tức giận con Ma đầu này, tới bây giờ cũng không ý thức được, còn kiêu căng ngạo mạn như vậy.

Quạ đen kia giễu cợt hắn cũng thôi đi, dù sao cũng là người là mình, à không, chim nhà mình.

Ngươi chỉ là một ý thức Ma thần bị cầm tù mà cũng đòi tới đây cười nhạo ta?

Có đôi khi Dương Bách Xuyên rất hẹp hòi.

Hắn cười nhếch mép: "Đại thần chó má gì, bớt giả bộ trước mặt tiểu gia đây, nếu không ta sẽ khiến cho ngươi muốn chết không được, sống cũng chẳng xong, đừng quên, hiện tại ngươi bị khống chế trong tay tiểu gia, muốn thoải mái thì phải biết nhận thức tình hình của bản thân, ta đây cũng không ngại cho ngươi nếm thử chút bản lĩnh đâu."

"Ngươi ... " Vẻ mặt ý thức Ma thần thay đổi, cuối cùng cũng không dám lên tiếng.

Quả thật nàng ta có hơi sợ bị Dương Bách Xuyên hành hạ.

Nhưng nang ta đường đưong là Ma than !!!

Đã bao giờ bị một con kiến hôi đe dọa?

“Tiểu tử ... bổn đại thần đường đường là Ma thần, ngươi dám sỉ nhục ta? Nói cho ngươi biết, nếu ngươi còn dám, bổn đại thần có vứt bỏ cơ thể này thì cũng phải g**t ch*t ngươi." Dáng vẻ của ý thức Ma thần vẫn rất kiêu ngạo.

Dương Bách Xuyên chim Thần Ma nói vậy, Dương Bách Xuyên sững người, không phải hắn không lo lắng gì cả.

Nhưng lúc này đâm lao phải theo lao, nói khoác cũng nói ra rồi, nếu không dạy dỗ ý thức Ma thần thì sao hắn xuống đài được?

Làm sao bây giờ?

Hắn và ý thức Ma thần giằng co, nhưng từ trong ánh mắt của đối phương hắn nhìn thấy được sự phức tạp và tia sợ hãi lóe lên rồi biến mất.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4484: Có nên đi tìm ma đầu kia hỏi chuyện?



Dương Bách Xuyên ngây ra rồi bật cười, bởi vì cái đài này han có thể tự mình xuống được.

Bởi vì không có gì mất mặt cả.

Chí ít hắn cũng đe dọa được Ma thần này rồi, một Ma thần sợ hãi hắn, không có mấy tiên nhân làm được đúng không?

Vậy nên không mất mặt, từ một góc độ nào đó mà nói, đây không phải một loại vinh dự hay sao?

Nghĩ như vậy, Dương Bách Xuyên cười khẩy: "Nể tình sư điệt, tạm thời tiểu gia không tính toán với ngươi, nhưng ta cũng cảnh cáo ngươi, đừng có thách thức sự kiên nhẫn của a."

Dương Bách Xuyên đằng đằng sát khí nói.

Ý thức Ma thần thấy vậy thì sợ hãi, chẳng qua nàng ta chỉ đang hù dọa Dương Bách Xuyên, nếu thật sự để xé mặt nhau thì nàng ta sẽ không làm, hiện tại đang bị buộc chặt vào với Lạc Dương, nếu rời khỏi cơ thể này thì chỉ có con đường chết, huống chi cũng không rời đi được, cách duy nhất chính là dung hợp.

Rõ ràng biết Dương Bách Xuyên đang uy h**p nhưng cũng không dám đi k*ch th*ch Dương Bách Xuyên nữa, nàng ta chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi.

Nói thật, ý thức Ma thần hận chết Dương Bách Xuyên nhưng lại không có cách nào khác, trứng Côn Bằng trong tay Dương Bách Xuyên không phải đùa giỡn.

Hai người giằng co một lúc nhưng không ai chiếm được ưu thế.

Sau đó Dương Bách Xuyên ngồi sang một bên, chuẩn bị nghỉ rơi chờ trời sáng.

Màn đêm của tiên vực hỗn loạn quả thật đáng sợ, nhưng sau khi trời sáng thì mọi thứ sẽ lại bình thường.

Chim Thần Ma bay tới vai Dương Bách Xuyên nói: "Tên yếu gà, vừa rồi ngươi đã nhìn thấy gì trong bóng đêm vậy?"

Dương Bách Xuyên cũng rất nghi ngờ, hắn nói những gì mình thấy cho chim Thần Ma nghe, hắn cũng muốn biết.

Nói xong, Dương Bách Xuyên hỏi chim Thần Ma: "Rốt cuộc những cái bóng kia là thế nào? T cảm nhận đó cũng không giống sinh linh có linh hồn đặc thù?"

"Ai biết được, năm đó sư phụ Vân Thiên Tà của ngươi cũng hỏi ta y như vậy, nhưng lão tử cũng không biết đó là sinh linh gì, nhưng mà ... Ta đoán có liên quan tới đại kiếp thần ma, có lẽ chuyện này ngươi có thể hỏi Lạc Dương." Chim Thần Ma nói.

"Hỏi nàng ta?" Đương nhiên Dương Bách Xuyên biết chim Thần Ma đang muốn nói tới ý thức Ma thần trong cơ thể Lạc Dương.

"Đúng vậy, ma đầu chính là Ma thần, nếu như có thể phân Ma hồn ra để chuyển xinh tránh đại kiếp, có lẽ sẽ biết được biết được một số chuyện, ngươi thử hỏi nàng ta xem." Chim Ma thần đáp.

"Mẹ kiếp, không phải ngươi tự xưng là chim Thần Ma đệ nhất tam giới à, sao lại không biết?" Cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng chế giễu được con quạ đen này một lần.

"Lão tử ... lão tử ... bỏ đi, ta không muốn nói chuyện với thứ yếu gà như ngươi, thích hỏi thì hỏi, không thì thôi." Chim Thần Ma bị Dương Bách Xuyên làm cho nghẹn họng, ấp úng nói một câu rồi nhắm hai mắt lại, không thèm để ý tới Dương Bách Xuyên nữa.

"Haha ~" Dương Bách Xuyên cười nhạo.

Nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía ý thức Ma thần đang trong cơ thể Lạc Dương.

Đêm đen dài đẳng đẵng ~

Có nên đi tìm ma đầu kia hỏi chuyện?

Đi thì đi thôi, lẽ nào tiểu gia đây còn phải sợ nàng ta chắc.

Trong lòng Dương Bách Xuyên cũng rất thắc mắc về những sinh vật trong đêm tối ở tiên vực hỗn loạn, đương nhiên muốn đi hỏi cho biết.

Huống chi mặc dù ý thức Ma thần là Ma đầu nhưng là sinh linh vượt qua cả cấp bậc tiên nhân, nhất định biết một số chuyện bí mật.

Cũng không biết nàng ta có nói cho hắn không.

"Ngươi có thể đừng bày ra dáng vẻ hơn người như vậy được không? Hiện tại ngươi chỉ là một ma hồn mà thôi, cho dù ngươi có là Ma thần thì đó cũng là trước kia, nói khó nghe thì bây giờ ngươi chính là thù nhân của lão tử, đừng có ra vẻ trước mặt ta.

Cơ thể ngươi đang chiếm là của sư chất ta, hơn nữa tiểu gia còn có thể dùng trứng Côn Bằng trấn áp hành hạ ngươi bất cứ lúc nào, cho dù bây giờ ta muốn ngươi làm ấm giường cho ta thì ngươi cũng không có lựa chọn, tốt nhất ngươi nên thành thật chút, nói chuyện với tiểu gia, nếu không ta chỉnh chết ngươi có tin không?"

Dương Bách Xuyên chẳng khác nào lưu manh, hắn uy h**p ý thức Ma thần, nếu không cũng chẳng nói ra những câu như vậy.

"Ngươi dám ~" Ý thức Ma thần trợn mắt, nàng ta đứng dậy nhìn chẳm chẳm Dương Bách Xuyên, rõ ràng là bị lời nói của hắn k*ch th*ch.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4485: Không hổ là Ma Thần



"Đừng căng thẳng, tiểu gia chỉ nói miệng thôi, nhưng đương nhiên với điều kiện là ngươi giúp ta giải đáp vài vấn đề nhỏ." Dương Bách Xuyên phủi tay nói.

"Được, hẳn là ngươi cũng thấy có hứng thú với những chuyện trong bóng tối nhỉ?" Ý thức Ma Thần hỏi, đồng thời thầm thở phao nhẹ nhom, đung là nàng ta sợ nhất Dương Bách Xuyên làm xằng làm bậy với mình.

"Không hổ là Ma Thần, chính xác, ta muốn biết rốt cuộc những sinh linh trong bóng tối đó là như thế nào?" Hai mắt Dương Bách Xuyên sáng rực lên.

'Chuyện này quả thật nằm trong tầm hiểu biết của bản đại thần, nhưng mắc mớ gì ta phải nói cho ngươi biết?" Ý thức Ma Thần mỉm cười, bình thản đáp.

Dương Bách Xuyên híp mắt lại, hắn nhận ra chưa chắc không có đường thương lượng, có lẽ ý thức Ma Thần thật sự biết chút gì đó, chẳng qua là muốn lợi dụng việc này để bàn điều kiện với mình thôi. Nghĩ vậy, hắn bật cười: "Có điều kiện gì cứ nói, chỉ cần không quá đáng, tiểu gia sẽ đồng ý với ngươi. Dù sao ta chỉ muốn thỏa mãn trí tò mò của mình thôi, biết hay không biết chẳng khác gì nhau, biết thì càng tốt mà không biết cũng chẳng sao."

Ý thức Ma Thần liếc nhìn Dương Bách Xuyên, đúng là như thế thật, vì vậy dứt khoát nói: "Muốn bản đại thần giải thích cho ngươi biết cũng được thôi, nhưng từ nay về sau, thẳng nhóc nhà ngươi không được sử dụng sức mạnh của trứng côn bằng để trấn áp ta nữa, nghe rõ chưa?"

Dương Bách Xuyên đáp: "Về chuyện này, ta chỉ có thể hứa với ngươi sẽ không vô duyên vô cớ sử dụng trứng côn bằng, hẳn là ngươi cũng hiểu nguyên nhân mà ha?

"Được, thành giao." Cuối cùng ý thức Ma Thần vẫn đồng ý.

Thực ra chỉ là một thỏa thuận nhỏ, có thể khiến Dương Bách Xuyên bớt dùng tới trứng côn bằng đối phó mình là được, đồng ý cũng không lỗ gì, hơn nữa chỉ là nói cho tên nhóc đó chút kiến thức thông thường thôi mà, với nàng ta mà nói đơn giản như trở bàn tay vậy.

"Vậy ta hứa với ngươi, từ giờ trở đi sẽ không tự tiện sử dụng sức mạnh của trứng côn bằng để đối phó ngươi nữa." Tất nhiên họ Dương sẽ không ngu mà hứa chết, nói xong lại thuận miệng hỏi: "Các sinh linh trong bóng tối đó có phải thuộc Ma môn của Ma tộc không?"

Dương Bách Xuyên hỏi ra nghi vấn trong lòng, bởi theo phương thức luyện đan trong lòng hắn, sinh linh bóng tối luôn bị xếp vào hàng ngũ Ma tộc.

Ý thức Ma Thần mỉm cười nhàn nhạt: "Ha ha, ngươi đề cao Ma tộc quá rồi, nếu đám sinh linh đó thật sự thuộc Ma tộc, vậy trên đời này sẽ chẳng xảy ra cuộc chiến Thần Ma hay cuộc chiến Tiên Ma đâu."

"Nghĩa là sao? Chang le ý ngưoi là sinh linh trong bóng tối đo còn đáng sợ hơn cả Ma Thần các ngươi hả?" Dương Bách Xuyên có hơi ngạc nhiên.

"Ngụy Dị - thứ được sinh ra từ đại kiếp Thần Ma, nói đúng hơn thì Ngụy Dị nam ở một thế giới hoàn toàn khác, không thuộc về bất cứ giới nào trong tam giới chúng ta." Câu nói này của ý thức Ma Thần đã làm chấn động cả tâm trí lẫn thể xác của Dương Bách Xuyên.

'Ngụy Dị? Đó là sinh linh gì?" Đây là lần đầu tiên Dương Bách Xuyên nghe thấy từ này.

"Không hẳn là sinh linh đâu, chỉ là Ngụy Dị mà thôi, trên thế giới này thứ gì cũng có, nhưng chỉ những thứ có danh xưng, có thể tìm thấy nguồn cội thì mới được gọi là sinh linh vạn vật; còn những thứ không có lấy một cái tên, càng không tìm ra cội nguồn, sẽ được gọi Ngụy Dị. Chúng không thuộc về thế giới này, không phải Thần, cũng chẳng phải Ma ...

Chúng không có thân xác, không có nguyên thần, chỉ có một cái bóng nhìn thấy được bằng mắt thường, ngoài ra không cảm nhận được bất cứ hơi thở hay sự sống nào ở chúng, nhưng chúng lại có khả năng lặng lẽ cắn nuốt ý thức của sinh linh vạn vật, đó chính là Ngụy Dị.

Chúng xuất hiện từ thời đại Thần Ma, cũng là căn nguyên đưa tới đại kiếp Thần Ma, những gì thằng nhóc nhà ngươi nhìn thấy ở đây chỉ là một phần bề nổi của tảng băng mà thôi. Ngươi sẽ không tài nào tưởng tượng nổi Ngụy Dị chân chính kh*ng b* như thế nào đâu, chúng náu mình trong bóng tối, một khi màn đêm buông xuống, cũng là lúc Ngụy Dị bắt đầu đi săn. Nếu một ngày nào đó, thế giới của chúng ta mất đi ánh sáng, chắc chắn đó sẽ là thời điểm thế giới này bị Ngụy Dị hủy diệt. Ánh sáng biến mất, bóng tối bao trùm, ngày tàn của vạn vật đã tới

Ha ha, cuộc chiến Thần Ma ư ... toàn là giả dối thôi ... Tóm lại, thằng nhóc nhà người chỉ cần nhớ kỹ chớ dại mà lại gần Ngụy Dị, Ngụy Dị bóng tối xuất hiện trong Tiên Vực hỗn loạn này vẫn chưa là gì đâu, Ngụy Dị chân chính là không có ranh giới ... "

Chuyện quan trọng trước mắt là tiếp tục cố gắng tu luyện, hiện tại, hắn đã biết được điểm đáng sợ của bóng tối trong Tiên Vực hỗn loạn, sau này cứ tận lực không đụng tới là được.

Cứ như thế, một đêm nhanh chóng đi qua ...

Sáng sớm hôm sau ...

Khi bóng tối rút đi như thủy triều, Dương Bách Xuyên đang ngồi thiền chợt mở bừng hai mắt: "Cuối cùng trời cũng sáng ... "
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4486: Tiểu sư thúc



Vậy là hắn đã vượt qua đêm đầu tiên ở Tiên Vực hỗn loạn, có thể nói là ấn tượng khắc sâu. Lúc này, cả người ý thức Ma Thần bỗng rung lên, Dương Bách Xuyên lập tức nhận ra màu đỏ trong mắt nàng ta đã biến mất, trở về như bình thường. Hắn biết, Lạc Dương đã trở lại.

Quả nhiên, ngay giay sau, Lạc Dương mở miệng: "Làm tiểu sư thúc lo lắng rồi.'

Mặc dù tối qua, ý thức của nàng ta không nắm quyền chủ đạo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tất cả những chuyện xảy ra xung quanh, bao gồm cả mấy việc ý thức Ma Thần đã làm, nên tất nhiên là nàng ta biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

"Không sao, con vẫn bình an là được rồi, con thu dọn đồ đặc đi, đến lúc phải lên đường rồi, cứ ở mãi trong núi sâu cũng không phải cách hay." Dương Bách Xuyên xua tay, ra hiệu cho Lạc Dương đừng khách sáo.

Trong mắt hắn, Lạc Dương rất dịu dàng, còn ý thức Ma Thần thì ngang ngược, tàn ác, phong cách nói chuyện của hai người cũng không giống nhau, và đương nhiên hắn thích nói chuyện với Lạc Dương hơn.

"Vâng, tiếp theo đây tiểu sư thúc tính đi đâu, có mục tiêu cụ thể không?" Lạc Dương hỏi.

Dương Bách Xuyên cũng hơi đau đầu: "Ta không biết quá nhiều về Tiên Vực hỗn loạn, trong tay cũng không có bản đồ, thôi thì trước mắt cứ ra khỏi ngọn núi này cái đã.”

Lạc Dương trầm tư vài giây, rồi nói: "Nhắc đến bản đồ, con chợt nhớ ra hình như con từng thu thập kha khá bản đồ của vài nơi, cũng chẳng biết có của Tiên Vực hỗn loạn không, tiểu sư thúc chờ con một chút, để con tìm thử xem."

Nghe Lạc Dương nói vậy, Dương Bách Xuyên mừng thầm trong lòng, gật đầu lia lịa, ra hiệu cho Lạc Dương mau tìm thử. Tiên Giới rộng lớn thế này, nếu có bản đồ sẽ giúp ích cho họ rất nhiều.

Lạc Dương đứng yên tại chỗ, nhắm mắt lại, chừng năm, sáu phút sau, nàng ta mở mắt ra, trong tay xuất hiện một tấm da thú, trên mặt hiển lộ ý cười: "Đúng là có Tiên Vực hỗn loạn thật."

Vừa nói, nàng ta vừa tiến lại gần, cùng Dương Bách Xuyên quan sát bản đồ. Hai người thảo luận một phen, đầu tiên, họ phát hiện nơi mình đang đứng đúng là Thập Vạn Ma Thần ở phía bắc thật.

Bản đồ trong tay Lạc Dương không phải bản đồ bình thường, đúng hơn thì tất cả những bản đồ do tiên nhân sử dụng đều được tạo thành từ pháp lực, chỉ cần truyền pháp lực vào trong bản đồ, bên trên sẽ hiện ra phiên bản thu nhỏ của tất cả mọi thứ, từ núi non cho đến sông ngòi, tóm lại là thể hiện rõ ràng chi tiết mỗi một địa điểm được nhắc tới.

Nhìn tổng thể thì phần lớn diện tích của Tiên Vực hỗn loạn là đồi núi trải dài vô cùng vô tận, vì người vẽ bản đồ không thể tái hiện chi tiết toàn bộ Tiên Vực hỗn loạn, mà chỉ phác họa được sơ bộ, và phần lớn đều trông rất hoang sơ. Địa điểm được ve rõ rang nhất trên tấm bản đồ này chính là khu vực phía đông của Tiên Vực hỗn loạn, nhưng diện tích của nó thật sự cực kỳ lớn.

Theo như lời Lạc Dương thì đay là một tam bản đồ cổ không hoàn chỉnh, vẫn còn rất nhiều nơi không được vẽ vào, nhưng khu vực phía đông lại khá là đầy đủ, bởi vì nơi đó tụ tập khá nhiều Nhân tộc, thế nên người vẽ cũng chỉ biết rõ nhất về phía đông của Tiên Vực hỗn loạn. Tuy vậy, không hề có chuyện khu vực phía đông nhỏ, trái lại vô cùng rộng lớn, có tới hàng trăm tỷ sinh linh sinh sống ở đó.

"Tiểu sư thúc, cách núi Thập Vạn Ma mà chúng ta đang đứng tầm chín mươi nghìn dặm có một tòa thành Hỗn Loạn, chỗ này tính ra khá an toàn, hội tụ nhiều thế lực Tiên môn, phần lớn dân cư còn là Nhân tộc, hay chúng ta đi thẳng đến đó, tiểu sư thúc thấy sao?"

Sau khi xác định xong phương hướng, Dương Bách Xuyên lập tức dẫn theo Lạc Dương và Cảnh Xán xuất phát. Họ chỉ có thời gian một ngày, nên trước khi trời tối, nhất định phải tới được thành Hỗn Loạn, bằng không e là sẽ gặp phải chuyện không may.

Sau khi có bản đồ, tốc độ của ba người nhanh hơn không ít. Tầm ba canh giờ sau, họ đã rời khỏi núi Thập Vạn Ma, mà vốn dĩ chỗ họ ở đêm qua cũng không nằm sâu bên trong núi, mà đã thuộc phần rìa, thế nên đi cũng nhanh.

Thật không ngờ vừa ra khỏi phạm vi núi Thập Vạn Ma, ba người chạy tới chỗ một dòng sông nhỏ, định nghỉ ngơi một lát cho lại sức trước, thì bất ngờ gặp sự cố.

"Cứu mạng!" Từ thượng nguồn con sông loang thoang truyền tới tiếng ai kêu cứu.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4487: Ta không nghe thấy



"Các ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?" Dương Bách Xuyên hỏi Lạc Dương và Cảnh Xán.

Cảnh Xán gật đầu: "Hình như ta nghe thấy có tiếng kêu cứu của một nữ nhân.”

"Ta không nghe thấy." Lạc Dương trả lời ngắn gọn.

"Hả?" Dương Bách Xuyên nhìn Lạc Dương với vẻ mặt nghi hoặc.

Tu vi của hắn và Cảnh Xán thấp hơn Lạc Dương, lẽ ra bọn họ đều nghe thấy tiếng kêu cứu thì Lạc Dương không thể không nghe thấy, trừ phi nàng ta không muốn nghe.

Đối diện với ánh mắt dò hỏi của Dương Bách Xuyên, Lạc Dương cười khổ nói: "Tiểu sư thúc, mặc dù con chưa từng đến Tiên Vực hỗn loạn, nhưng cũng từng nghe qua về Tiên Vực hỗn loạn, ở nơi hỗn loạn này, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện đi?"

Dương Bách Xuyên ồ một tiếng, chợt hiểu ra, không thể nào nàng ta không nghe thấy, chỉ là không muốn thêm rắc rối, thế này là sợ người sư thúc như hắn tự chuốc thêm phiền phức sao.

Về vấn đề này, Dương Bách Xuyên cũng cười cười nói: "Ngươi nói cũng có lý, vậy chúng ta cứ mặc kệ, cũng đừng nghỉ ngơi nữa, tiếp tục đi thôi."

"Như vậy rất tốt." Lạc Dương gật đầu.

Ba người họ chuẩn bị tiếp tục lên đường.

Nhưng lúc này, tiếng kêu cứu đen từ xa đến gần ....

"Cứu mạng ... cứu mạng đi ... "

Trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên nhìn thấy một nữ tử từ thượng nguồn đi

tới.

Thấy toàn thân nàng ta toàn là máu me, hình như đang bị thương rất nặng, còn có vẻ là đang bị đuổi giết.

Chẳng mấy chốc, nữ tử này đã lọt vào tầm mắt của bọn họ, cách đó hơn mười mét, nàng ta ngã xụi lơ trên mặt đất, nhìn cách ăn mặc có vẻ rách nát, hình như là nữ tử thôn quê.

Hình như la một người bình thưong chu khong cam nhan được bat kỳ sự tồn tại nào của khí tức.

Dương Bách Xuyên không khỏi dừng lại.

"Tiểu sư thúc ~" Lạc Dương mở miệng gọi hắn, ý là nhắc hắn không nên lo chuyện bao đồng.

"Ách~ Quên đi, cứ coi như chưa nhìn thấy, chúng ta đi thôi." Dương mỗ cười gượng gạo nói.

Mà đúng lúc này, lại có một giọng nói khác vang lên.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy ba gã tráng hán cao to, tay cầm đao xuất hiện, mục tiêu rõ ràng là nữ tử đang ngã trên mặt đất.

“Ha ha, tiểu nương tử, lần này xem ngươi chạy đi đâu ... "

Một trong ba đại hán kia cười d*m t*c và nói, sau đó nhìn chẳm chằm nữ tử kia với ánh mắt tràn đầy thèm khát.

Trong lòng Dương Bách Xuyên hơi động: “Lạc Dương, mấy người này hình như đều là người phàm ~"

"Sư thúc, nơi này là Tiên Vực hỗn loạn, là nơi hỗn loạn nhất trong toàn bộ Tiên giới, con không biết có phải là người phàm hay không, con chỉ nghe nói cho dù là Tiên nhân cũng khó mà sinh tồn trong Tiên Vực hỗn loạn này." Lạc Dương nói.

Dương Bách Xuyên gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: "Được rồi, mặc kệ, chúng ta đi thôi."

Dưong nhiên han biết ở nơi rừng nui hoang vu nay xuat hiện bốn người phàm là có gì đó không đúng, cho dù nữ tử kia bị đuổi giết cũng là không bình thường.

"Cầu xin ngươi cứu mạng ... "

"Ha ha ha ...... Đừng sợ, tiểu nương tử, lão tử sẽ yêu thương ngươi cho tốt ... "

Không cần suy nghĩ, Dương Bách Xuyên có thể biết kết quả cuối cùng của nữ tử đó sẽ như thế nào.

Hắn cúi đầu tiếp tục bước đi, nhưng tâm trí hắn tràn ngập ánh mắt tuyệt vọng của nữ tử kia trước khi hắn quay đi.

Sau khi đi được vài trăm mét, Dương Bách Xuyên đột nhiên dừng lại, nói với Cảnh Xán và Lạc Dương: "Các ngưoi đi trước, ta sẽ theo sau."
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4488: Tiểu sư thúc



Nói xong, hắn xoay người nhanh chóng đi ngược lại.

"Tiểu sư thúc ~"

"Xuyên tử ~"

Lạc Dương và Cảnh Xán gọi lớn.

Nhưng Dương Bách Xuyên không quay đầu lại, cũng không dừng lại.

Hai cô nàng liếc nhìn nhau, biết có gì đó không ổn, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn đi

Hai người bọn họ sinh ra là người bản địa của Tiên giới, đương nhiên biết Tiên giới là thế giới thế nào, nhưng Dương Bách Xuyên lại là người phi thăng đến đây, dù sao cũng không biết hoàn cảnh của Tiên giới này.

Lạc Dưong không cho Dương Bách Xuyên đi lo chuyện bao đồng, không phải là nàng ta lòng dạ độc ác, nhưng nàng ta biết Tiên giới là môi trường kẻ yếu ăn thịt kẻ mạnh, cộng thêm nơi này là Tiên Vực hỗn loạn, cho nên nàng ta càng cảnh giác hơn với bốn người phàm vừa xuất hiện.

Nhưng cuối cùng Dương Bách Xuyên vẫn không kìm nén được.

Điều này khiến Lạc Dương rất lo lắng.

Mặc dù nàng ta đang ở Tiên Vương cảnh, nhưng nàng ta biết một khi đến Tiên Vực hỗn loạn thì Tiên Vương chẳng là gì cả, bởi vì đây là nơi hỗn loạn và kỳ quái nhất trong Tiên giới, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không có gì lạ.

Ngay lập tức, Lạc Dương và Cảnh Xán cũng đuổi theo.

......

Ở phía bên kia, Dương Bách Xuyên đang nói chuyện với chim Thần Ma.

"Tiểu tử, Lạc Dương nói không sai, ngươi đi lo chuyện bao đồng có thể sẽ là chuyện xấu đấy ~" Chim Thần Ma đang ngồi xổm trên vai Dương Bách Xuyên, vừa gật gù vừa nói.

"Trong mắt ngươi, bốn người kia có phải người phàm không?" Dương Bách Xuyên hỏi lại chim Thần Ma.

“Chưa nói đến lão tử cũng không nhìn ra chiều sâu của những người đó, bọn họ có vẻ là người pham nhưng ta luon cảm thấy có gì đo không ổn, nơi nay là Tiên Vực hỗn loạn, ngươi xen vào chuyện của người khác làm gì? Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, hà tất gì phải chuốc thêm phiền phức cho mình?"

"Nếu thật sự xảy ra chuyện, tiểu tử ngươi đừng trách lão tử không nhắc nhở, hơn nữa cho dù có khả năng là người phàm thì sao, cũng chỉ là vài người phàm mà thôi, chết thì chết đi, có liên quan gì đến ngươi, người phàm có sinh ly tử biệt, sớm muộn gì cũng sẽ như vậy, không phải sao?" Chim Thần Ma lý luận với Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên trợn tròn mắt: "Tiểu gia ta cũng là người phàm, chỉ là bước lên đại đạo mà thôi, ngươi cũng nói không nhìn ra bọn họ có vấn đề gì, vậy chính là người phàm, ta phải quan tâm. Chưa nói đến chuyện khác, nữ tử kia là người phàm vô tội, ba đại hán kia quá các đáng bị giết."

Dương Bách Xuyên vừa xua tay vừa nói, ba đạo khí lưu phóng ra.

"Aa a~"

Khoảnh khắc tiếp theo có ba tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Cũng ở phía xa, ba gã đại hán độc ác ngã xuống trong vũng máu.

Lúc này, hắn nói tiếp: "Dưới mắt Càn Khôn của ta cũng không nhìn ra có gì không ổn, nếu đã như vậy thì có thể cứu tại sao lại không cứu? Nếu ta không cứu nàng ta, đạo tâm sẽ không thoải mái, đối với việc tu hành cũng vô ích, ta biết mình đang làm gì, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp."

Nói xong, Dương Bách Xuyên đi tới trước mặt nữ tử đang nằm trên mặt đất.

Lúc này nhìn lại, y phục trên người nữ tử này đã bị ba gã đại hán độc ác xé rách, gần như đã tr*n tr** rồi.

Hắn vung tay lên lấy ra một bộ y phục và nói: "Mặc y phục vào đi."

Hắn cũng biết cứu nữ tử này có gì đó không ổn, nhưng lỡ như đúng thì sao?

Nếu như nữ tử này là người phàm, hôm nay hắn mà không cứu thì sẽ bị ba gã đại hán độc ác kia chà đạp, rồi từ nay về sau, hắn sẽ thấy cắn rứt lương tâm.

Cho nên hắn phải cứu.

Cho dù xảy ra chuyện cũng không hối tiếc.

Đúng như chim lắm lông nói, hắn chính là người, là một người phàm tu đạo.

"Đa tạ ân công đã cứu mạng." Nữ tử mặc y phục chỉnh tề rồi đi đến trước mặt Dương Bách Xuyên để tạ ơn.

Dương Bách Xuyên vươn tay ra đỡ nữ tử này đứng dậy, sau đó nhìn thoáng qua nữ tử kia, mặc dù nữ tử này có vẻ chật vật nhưng diện mạo rất xinh đẹp, nhưng lần này Dương mỗ thật sự đang cứu người chứ không có mưu đ* h** s*c gì.

Cũng không hề nảy sinh bất kỳ tà niệm nào.

Hắn lai phất tay chữa trị hết mọi vết thương trên người nàng ta.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4489: Mùi máu người



Nhân cơ hội này, Dương Bách Xuyên cố ý kiểm tra thử, nữ tử này vẫn là người bình thường, không có bất kỳ khí tức tu hành nào tồn tại, vết thương trên người nàng ta có vẻ rất nhiều, nhưng thực ra đều là vết thương ngoài da, trong nháy mắt đã chữa khỏi.

Nữ tử thấy Dương Bách Xuyên vẫy tay một cái đã chữa trị hết vết thương trên người mình, vẻ mặt nàng ta lộ ra vẻ kính trọng và vui mừng, nàng ta lại cúi đầu và nói: “Đa tạ Thần Minh cứu giúp ... "

Nghe nữ tử xưng mình là Thần Minh thật sự khiến trong lòng Dương Bách Xuyên rung động, xem ra nữ tử này biết người tu luyện. Ở trong mắt người phàm, người tu luyện chính là Thần Minh, điều này không có gì kỳ quái, điều kỳ lạ là có rất ít người phàm biết người tu luyện.

Nhưng rõ ràng nữ tử này lại biết.

Hắn trầm ngâm một lát rồi hỏi nữ tử: "Sao ngươi lại bị người ta đuổi giết ở đây? Tại sao lại gọi ta là Thần Minh? Ngươi từ đâu tới?"

Dương Bách Xuyên liên tiếp đặt ra ba câu hỏi.

Ánh mắt nữ tử sáng lên, nhưng vẫn cung kính đáp: "Thần Minh tại thượng, tiểu nữ tên là Hoa Nương, gia chủ ở Hoa Gia thôn cách đây sáu mươi dặm, hôm nay ta cùng phu quân đi ra ngoài đốn củi nhưng không ngờ lại gặp bọn sơn phỉ ở núi Thanh Lang cách đây ba trăm dặm, bọn chúng đã giết phu quân của ta lại còn muốn ... muốn làm nhục ta, sau đó ta gặp được Thần Minh đại nhân ... "

“Thần Minh đại nhân có điều không biết, cũng có những Thần Minh đại nhân khác đến thành Tiên Vực hỗn loạn đều sẽ vào núi, thôn Hoa Gia bọn ta đã từng chiêu đãi một số Thần Minh như ngài, vì vậy tiểu nữ biết sự tồn tại của Thần Minh, thực ra đời đời đời tổ tiên bọn ta đều biết có Thần Minh ... "

Dương Bách Xuyên nghe cũng hiểu, xem ra trong Tiên Vực hỗn loạn quả thật có người phàm, vả lại, tiên nhân và người phàm cùng tồn tại, nhưng theo lời Hoa Nương nói, tiên nhân sẽ bảo vệ người phàm nên ở đây bọn họ sẽ gọi tiên nhân là Thần Minh.

Nghe có vẻ như cũng không có gì không đúng.

Đúng lúc này, Lạc Dương và Cảnh Xán cũng đi tới, Lạc Dương liếc nhìn Hoa Nương vài lần rồi nói: "Tiểu sư thúc, đã cứu người xong rồi, chúng ta mau đi thôi."

Lúc này, vẻ mặt Hoa Nương lo lắng, lên tiếng cầu xin: "Cầu xin Thần Minh đại nhân thương tình, xin ngài đưa ta về nhà, ta sợ lại gặp phải thổ phỉ trên núi."

Ánh mắt Lạc Dương đột nhiên híp lại, trừng mắt nhìn nàng ta, làm cho Hoa Nương giật mình, lập tức trốn sau lưng Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên nghĩ nghĩ rồi nói: "Lạc Dương, thôn của bọn họ cách đây không xa, có thể là sáu mươi dặm, nếu đã cứu người thì tiện thể tiễn nàng ta một đoạn đi, cũng không mất bao nhiêu thời gian."

"Tiểu sư thuc ~" Lần này Lạc Dương thật sự cạn lời rồi.

“Được rồi, cứ vậy đi, chúng ta là người tu luyện, nàng ta là người phàm, ngươi nhìn đi, sau khi ta cứu nàng ta cũng đâu có chuyện gì đâu, ha ha, chúng ta đi thôi~"

Dương mỗ ra hiệu cho Hoa Nương dẫn đường.

Nữ tử tên Hoa Nương này vui mừng khôn xiết và liên tục cảm tạ, nhưng khi nàng ta quay lại dẫn đường thì không ai nhìn thấy, trong mắt nàng ta lóe lên một màu xanh quỷ dị.

Lạc Dương và Cảnh Xán thấy Dương Bách Xuyên khăng khăng muốn làm như vậy nên bọn họ không còn cách nào khác, đành phải dậm chân đi theo.

Về phần Dương mỗ~

Hắn cũng không ngốc, hắn biết nữ này rất kỳ quái, nhưng hắn thật sự không phát hiện nàng ta có gì không đung, sau khi kiểm tra vai lần, han phát hiện nàng ta chắc chắn là người phàm.

Vì để cho bản thân an lòng, hắn dứt khoát đưa nữ tử này về nhà.

Nếu thật sự có gì đó không ổn, hắn cũng không sợ.

Trên đường đi, bọn họ cũng từ miệng nữ tử này mà biết được, thật ra cũng có rất nhiều thôn giống như thôn Hoa Gia của các nàng, đều là thôn trang của người phàm, thôn Hoa Gia cũng chỉ có bảy hoặc tám hộ gia đình, toàn thôn cộng lại cũng không tới ba mươi người.

Khi Dương Bách Xuyên đặt câu hỏi về đêm tối, Hoa Nương trả lời là xung quanh thôn đều có rất nhiều vị thần thượng cổ, cho nên rất an toàn, chim bay cá nhảy cũng sẽ không vào thôn ...

Cuộc sống của bọn họ chủ yếu là săn bắn để kiếm sống.

Nghe mọi thứ đều hợp tình hợp lý, nhưng cũng khiến Dương Bách Xuyên có một chút hứng thú đối với Tiên Vực hỗn loạn.

“Thần Minh đại nhân, đến rồi, thôn Hoa Gia của bọn ta chính là ở đây~"

Chỉ là sáu mươi dặm mà thôi, đối với đám người Dương Bách Xuyên cũng chẳng là gì cả, dẫn theo cả Hoa Nương cũng không chậm, chỉ mất nửa canh giờ là đến

Đám người Dương Bách Xuyên nhìn lại, quả nhiên thấy có nhà tranh, chính là kiểu dáng của thôn trang.

Chờ sau khi đến cổng thôn, cũng thấy một pho tượng đá hoàn chỉnh.

Bức tượng đá này trông rất cao, cao khoảng hơn chín mét, lớn hơn pho tượng đá không đầu mà đám người Dương Bách Xuyên nhìn thấy đêm qua, đó cũng là một pho tượng đá toàn diện.

Nó trông giống như một pho tượng đá thân người đầu chim.

"Xin mời các vị Thần Minh đại nhân vào thôn, Hoa Nương không thể báo đáp ơn cứu mạng, theo lý thì nên vào thôn nghỉ chân uống trà một lát ~"

Dương Bách Xuyên mở miệng nói: "Dẫn đường ~"

Đây là thôn trang đầu tiên hắn nhìn thấy ở Tiên Vực hỗn loạn, nếu đã đến thì đương nhiên nên vào thôn xem thử mới được.

"Tiểu sư thúc~" Lạc Dương có chút không yên lòng.

“Đi thôi, cũng đã đến rồi." Dương Bách Xuyên cười ha ha rồi đi theo Hoa Nương vào thôn.

Nhưng vừa mới bước vào thôn, Dương Bách Xuyên đã cau mày.

Hắn ngửi thấy mùi máu tanh.

Sắc mặt hắn thay đổi, liếc mắt nhìn Lạc Dương và Cảnh Xán.

Lúc này, hắn đã biết có vấn đề.

“Rời khỏi thôn này." Dương Bách Xuyên vội vàng nói.

“Khà khà khà ...... Vất vả lắm mới vào được, Thần Minh đại nhân làm sao có thể quay về chứ, ta còn chưa tiếp đãi chu đáo, hãy ở lại đi!"

Đây không phải là giọng nói của Hoa Nương sao?
 
Back
Top Bottom