Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

[BOT] Mê Truyện Dịch
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4233: Đây mẹ nó là ảo giác sao?



Còn Dương Bách Xuyên đâu?

Sau khi uống một lúc hết chín viên Kim Nguyên Chân Đan, bị năng lượng của cả chín viên phát nổ cùng lúc, Càn Khôn Đạo Nguyên kêu răng rắc, hoàn toàn mất đi khống chế.

Cho dù hắn vận công như thế nào thì cũng không thể hấp thụ kịp được năng lực bộc phát, kinh mạch và huyết quản đều bị cắt đứt...

Trong lòng chua xót bản thân quá tham lam, sớm biết thế thì dùng từng viên rồi luyện hóa có phải tốt không, lần này thì hay rồi, hắn cảm nhận được rõ ràng, cơ thể sắp bị năng lượng của chín viên đan dược nổ chết ~”

“Sắp toi đời rồi ~”

Đang âm thầm kêu khổ thì nghe thấy chim Thần Ma đang mắng hẳn.

Lúc này hắn đâu còn thời gian mà để ý tới con hàng này?

Nhưng hắn không ngờ, ngay khi hắn nghĩ bản thân sắp xong đời, cơ thể tràn đầy tia máu, thất khiếu cũng đang rỉ máu, hai mắt cũng mờ đi, hắn thấy chim Thần Ma bay tới rồi mổ lên trán hắn.

Sau đó hắn chẳng làm được gì nữa, mặc cho chim Thần Ma mổ.

Dương Bách Xuyên cảm nhận được mi tâm đột nhiên truyền vào một cỗ lực lượng nóng rực, sau đó đi khắp cơ thể hắn...

Lúc này Dương Bách Xuyên chỉ muốn chửi chim Thần Ma, nó đang bỏ đá xuống giếng, cơ thể tiểu gia sắp bị năng lượng nổ tung rồi nó còn đưa năng lượng còn mạnh hơn vào trong cơ thể hẳn.

Không phải chỉ vặt sạch lông chim, mắng ngươi có vài câu thôi sao? Nó muốn hắn chết như vậy? Trong lòng đang chửi chim Thần Ma thì phát hiện ra chỗ không đúng.

Lực lượng từ mi tâm không làm tăng tốc độ phát nổ của cơ thể như hắn tưởng tượng, ngược lại sau khi tiến vào cơ thể lại bắt đầu trấn áp năng lượng của Kim Nguyên Chân Đạo.

Là áp đảo hoàn toàn.

Hơn nữa kỳ lạ là, Dương Bách Xuyên phát hiện cỗ lực lượng nóng rực mà chim Thần Ma đưa vào không làm hại tới cơ thể hắn.

Năng lượng này đang giúp hắn, mặc dù nóng như lửa nhưng không gây ra bất kỳ thương tổn nào.

Trong chốc lát, nó hòa vào các mạch máu bị đứt khắp cơ thể, rồi chảy về tim.

Lúc này, tình thế trong cơ thể đã được khống chế, Dương Bách Xuyên nhanh chóng vận công Càn Khôn Sáng Tạo Quyết, bắt đầu hấp thu và luyện hóa...

Cùng lúc hắn cũng nghe được tiếng chửi mắng yếu ớt của chim Thần Ma, lúc này mới biết hóa ra con hàng này đang giúp hắn, hơn nữa năng lượng mà nó đưa vào trong cơ thể hẳn chính là máu bổn mạng.

Mặc dù trong lòng có rất nhiều thắc mắc nhưng Dương Bách Xuyên cũng không kịp hỏi chim Thần Ma, bởi vì tình huống bên trong cơ thể hắn chỉ là tạm thời chuyển biến tốt mà thôi, hắn phải nắm bắt cơ hội, hấp thu luyện hóa sạch năng lượng của tiên đan.

Ngoài ra lực lượng nóng rực được chim Thần Ma đưa vào trong cơ thể cũng rất kh*ng b*, mặc dù đã dung hợp vào máu, thậm chí là tiến vào tận tim nhưng năng lượng đó vẫn còn trong cơ thể, nếu không luyện hóa thì cũng sẽ nguy hiểm, chỉ có luyện hóa biến thành năng lượng của chính bản thân thì mới xem như an toàn.

Sau khi năng lượng trong cơ thể không còn tiện xé rách, Dương Bách Xuyên vận công Càn Khôn Tạo Hóa Quyết lại có hiệu quả.

Kinh mạch và huyết quản bị đứt cũng bắt đầu khôi phục, Càn Khôn Đạo. Nguyên cũng dần chuyển biến tốt, cuối cùng tất cả cũng trở về quỹ đạo.

Thời gian trôi qua trong im hơi lặng tiếng, Dương Bách Xuyên quên tất cả, toàn tâm toàn ý tập trung vào tu luyện.

Trong lúc đó trong cơ thể hắn nổ vang năm lần.

Lần thứ nhất là hắn cuối cùng cũng bước vào Chân Tiên đại viên mãn, lần thứ hai là đột phá, bước vào Kim Tiên sơ phẩm.

Sau lần nổ vang thứ năm, Dương Bách Xuyên tỉnh lại từ trong trạng thái tu luyện.

Bởi vì tất cả lực lượng trong cơ thể đều bị hắn luyện hóa hấp thu.

Lúc này, tu vi của hắn đã đạt tới cấp độ Kim Tiên đại viên mãn.

Đương nhiên lúc này hắn vẫn chưa biết bản thân đã tu luyện tới Kim Tiên đại viên mãn.

Sau khi tỉnh lại, vừa nhìn đã bị dọa nhảy dựng lên. “Cái này...”

Dương Bách Xuyên mở to hai mắt, lúc này hắn mới phát hiện, mình đã là Kim Tiên đại viên mãn.

Chẳng khác nào là liên tiếp nhảy năm tiểu cảnh giới, từ Chân Tiên thượng phẩm trực tiếp lên Kim Tiên đại viên mãn.

Đây mẹ nó là ảo giác sao?
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4234: Cảm giác dự đoán???



Một lần tu luyện suýt chút nữa đã bị nổ tung cơ thể, bây giờ lại nhảy thẳng đến Kim Tiên đại viên mãn.

Lờ mờ vượt qua năm cảnh giới nhỏ như vậy.

Dương Bách Xuyên nhìn bên trong một lúc lâu, cuối cùng cũng chắc chắn đây không phải là giấc mơ, hiện tại tu vi của hän chính là Kim Tiên đại viên mãn.

Kim Tiên đấy!!!

Lại còn là đại viên mãn, tiến thêm một bước nữa thôi thì hắn sẽ là Đại La thượng tiên rồi.

Nghĩ như vậy, Dương Bách Xuyên cảm thấy như đang ở trong mơ.

Mới vừa rồi, trong cơ thể hắn còn đang hỗn loạn, nổ tung do một lần nuốt chín viên Kim Nguyên Chân Đạo.

Vậy mà lúc này hắn đã ở cảnh giới cao nhất của Kim Tiên. Có câu nói đời như một giấc mơ.

Suy nghĩ kỹ, Dương Bách Xuyên dần dần tỉnh táo lại, mơ hồ hiểu được chuyện gì đang xảy ra với mình.

Hắn biết nếu chỉ riêng uy lực của chín viên Kim Nguyên Chân Đạo Đan thì cũng không mạnh được đến thế.

Bởi vì số lượng Kim Nguyên Chân Đạo mà hắn dùng lần đầu tiên cũng là chín viên, nhưng hắn chỉ từ một Chân Tiên trung phẩm lên Chân Tiên thượng phẩm.

Lần thứ hai dùng là nuốt một lúc chín viên, suýt chút nữa đã nổ tung cơ thể, cho dù hắn luyện hóa hoàn bộ năng lượng của lần uống thứ hai thì từ Chân Tiên thượng phẩm lên đại viên mãn đã khó, bởi vì công hiệu sẽ ngày càng giảm, không thể nào lên được cảnh giới Kim Tiên.

Thế nên lý do duy nhất chính là chim Thần Ma.

Khi cơ thể sắp nổ tung, hắn nhớ giữa lông mày của mình bị mổ, sau đó một luồng sức mạnh nóng rực tiến vào trong cơ thể, hắn biết đó chính là máu.

Máu màu vàng, hắn cũng nhớ con chim chụi lông kia mắng cái gì mà máu bổn mạng, có vẻ như rất đau đớn.

Hiện tại xem ra hắn lên được cảnh giới Kim Tiên đại viên mãn chắc chắn là công lao của giọt máu kia.

Nghĩ như vậy, trong lòng Dương Bách Xuyên cũng bình thường trở lại, hắn nhớ tới lần đầu tiên gặp chim Thần Ma, một giọt máu nhỏ xuống của nó đã có thể khiến cây khô tràn đầy sức sống, rất kỳ thần kỳ.

Nhưng giọt máu lần đó có màu đỏ, hẳn là máu bình thường mà thôi.

Còn máu lần này chim Thần Ma cho hắn có màu vàng, hơn nữa còn là máu bổn mạng.

Cuối cùng hắn cũng nghĩ thông suốt ~

Một giọt máu đỏ thông thường đã có thể tái sinh cây khô, huống chỉ là máu vàng bổn mạng.

Máu của chim Thần Ma đã cứu hắn một mạng, đồng thời cũng khiến tu vi hắn từ Chân Tiên thượng phẩm tiến vào Kim Tiên đại viên mãn, nhảy thẳng năm cảnh giới nhỏ, cuối cùng hắn cũng hiểu.

Hiện tại điều mà Dương Bách Xuyên tò mò là, rốt cuộc chim Thần Ma này là gì?

Một giọt máu bình thường đã giúp cây khô sống lại, máu bổn mạng cứu hắn đang trên bờ vực nổ tung cơ thể, tu vi còn tăng mạnh, đạt tới Kim Tiên đại viên mãn, với Dương Bách Xuyên thì điều này có thể nói là kỳ tích.

Rất khó tưởng tượng, rốt cuộc con hàng này có lai lịch gì?

Lế nào nó thật sự là chim Thần Ma đệ nhất tam giới?

Trước kia Dương Bách Xuyên luôn chế nhạo câu tự xưng này của chim Thần Ma, nhưng bây giờ trong lòng hắn lại mơ hồ tin tưởng.

Nếu không có chim Thần Ma thì hắn đâu thể một lần nhảy tới Kim Tiên đại viên mãn?

Thế nào là thần ma?

Dương Bách Xuyên không biết rõ, thậm chí là hoàn toàn không biết gì cả.

Nhưng hắn biết con hàng này chắc chắn không phải loại chim thông thường.

Nghĩ tới đây hắn mới nhớ đến, sau khi chim Thần Ma cho hắn một giọt máu bổn mạng, trong lúc chửi mắng hình như cơ thể nó rất yếu, không biết bây giờ nó đi đâu rồi?

Đối với công thần cứu mạng bản thân, trong lòng hắn đã có sự thay đổi tốt đẹp.

“Qua đen...”

Vừa hô vừa nhìn xung quanh, Dương Bách Xuyên giật mình, hắn thấy chim Thần Ma đang nằm cứng đơ cách đó không xa.

Đầu tiên là căng thẳng, sau đó thì thở phào nhẹ nhõm Mới nhìn qua, hắn đã nghĩ con hàng này không phải chết thật rồi đấy chứ?

Nhưng sau đó hắn nhìn thấy trên người con chim có ánh sáng mờ nhạt, nghĩa là nó chưa chết, có lẽ chỉ tiến vào trạng thái hôn mê.

Dù sao thì bỏ ra một giọt máu bổn mạng, cũng xem như là đổ nhiều máu. Máu bổn mạng của chim Thần Ma không đơn giản. Nhìn qua có lế nguyên khí bị tổn thương nặng nề.

Dương Bách Xuyên không dám làm phiền nhưng hắn thu nó vào trong không gian Càn Khôn, không biết lúc nào chim Thần Ma mới tỉnh lại.

Sau đó Dương Bách Xuyên cũng không sốt ruột đi ra ngoài mà ngồi xếp bằng. xuống, hắn cần phải kiểm tra thân thể.

Cảnh giới tu vi đã tăng, hiện tại hắn chính là Kim Tiên đại viên mãn.

Quan trọng là hắn cảm thấy trái tim mình có gì đó không đúng lắm, chuyện này nhất định có liên quan rất lớn tới máu bổn mạng của chim Thần Ma.

Đương nhiên hắn không lo lắng sẽ có hại, nếu như chim Thần Ma đã cứu hắn thì sẽ không hại hắn.

Hắn nhận ra bên trong cơ thể mình có gì đó không đúng, hoặc nói đúng hơn là nơi trái tim hơi khác lạ.

Dù sao thì hắn cũng đã hấp thụ máu của chim Thần Ma. Điều hắn quan tâm là, nó sẽ mang lại cho hắn điều gì?

Sau khi nhìn vào bên trong, Dương Bách Xuyên thấy trái tim của mình không có gì khác biệt, vẫn như thường lệ.

Chỉ là máu lưu thông nhanh hơn bình thường, đây là chuyện tốt.

Trừ cái đó ra thì hình như cũng không có gì thay đổi.

Nhưng Dương Bách Xuyên cảm thấy trái tim của hắn không giống như trước. Không nhìn ra được nhưng lại cảm nhận được.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, giống như trái tim hắn có thêm một con mắt. Hắn tương đối nhạy cảm những thứ mà mình để ý tới...

Không nhìn được nhưng trong lòng lại biết.

Giống như một dự báo...

Đợi đã!

Cảm giác dự đoán???

Một ý nghĩ xoẹt qua đầu Dương Bách Xuyên.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4235: Đây chính là dự cảm



Đột nhiên nhớ tới lần trước nói chuyện với Tuyết Hương, Tuyết Hương đã từng nói với hắn về năng lực cảm nhận.

Hình như nhắc tới có tâm hồn cảm ứng, giống như một năng lực dự báo.

Lúc nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên đột nhiên kích động, càng nghĩ càng thấy có khả năng.

Chẳng trách trong lòng hắn lại nảy sinh ra loại suy nghĩ này.

Đây chính là dự cảm.

Cảm giác như trái tim hắn có thêm một con mắt.

Lễ nào là tâm khiếu mà Tuyết Hương nhắc tới?

Hiện tại cơ thể hắn đã mở ra tâm khiếu?

Ngay ở trái tim.

Không nhìn thấy nhưng lại biết tới nó.

Tuyết Hương nói muốn mở tâm khiếu thì phải bắt đầu từ trái tim.

Theo như cách nói của Tuyết Hương thì tâm khiếu của mỗi người khác nhau, trên lý thuyết thì bất cứ ai tu luyện đều có thể mở tâm khiếu của mình, nhưng mở thế nào, tu luyện làm sao hoặc cách sử dụng thì nàng ấy không biết.

Bởi vì tâm khiếu của nàng là truyền thừa huyết mạch, căn bản không thể truyền thụ cho Dương Bách Xuyên.

Tuyết Hương bảo Dương Bách Xuyên tự cảm ngộ.

Nhưng Dương Bách Xuyên đâu biết làm sao để cảm ngộ tâm khiếu?

Lúc đó không để ý lắm, chỉ ghi nhớ trong lòng.

Lần này thì Dương Bách Xuyên đã hiểu rõ, hắn cảm giác dường như trong trái tim mình đang mọc ra một con mắt, đây chính là tâm khiếu mà Tuyết Hương đã nói.

Mà tâm khiếu của hắn từ đâu tới?

Hiện tại đã vô cùng rõ ràng.

'Tám tới chín phần là liên quan tới giọt máu bổn mạng mà chim Thần Ma cho hẳn.

Bởi vì lúc trước khi tu luyện, hắn cảm giác năng lượng hoặc nói đúng hơn là máu bổn mạng mà chim Thần Ma cho hẳn tiến vào trong mạch máu, cuối cùng chảy về tim.

'Thế nên Dương Bách Xuyên cho rằng, hiện tại hắn cảm giác được trái tim đang xuất hiện một con mắt, có có năng lực dự cảm, hơn nữa không phải là ảo. giác mà là mở ra tâm khiếu.

Sau khi nghĩ như vậy, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng bình thường trở lại.

Nhưng rồi trong lòng lại cảm thấy vui sướng.

Hắn đã có một cái nhìn khác về chim Thần Ma, đương nhiên hiện tại chim 'Thần Ma đã hôn mê, đợi nó tỉnh dậy hắn sẽ hỏi.

Trong lòng đã ghi cho chim Thần Ma một công trạng lớn

Sau này sẽ bồi thường cho nó thật tốt, nếu chim Thần Ma thích ăn đan dược, vậy thì mỗi ngày hẳn sẽ luyện chế tiên đan cho nó ăn.

Nghĩ tới tiên đan, trong lòng vẫn còn sợ hãi, hắn thế sau này dùng đan dược sẽ không bao giờ tham lam, làm liều như thế nữa.

Lần này, nếu không có chim Thần Ma ở bên cạnh, sợ là lành ít dữ nhiều.

Hắn biết hiện tại có dùng đan Kim Nguyên Chân Đạo cũng không còn tác dụng, tiếp theo hắn phải luyện chế ra đan Kim Nguyên Đại La.

Đợi tu luyện thêm một thời gian thì hắn sẽ tự mình xuống núi.

Phải luyện chế tiên đan Kim Nguyên Đại La cao cấp hơn thì tiên dược cần dùng càng nhiều hơn, Dương Bách Xuyên biết nếu chỉ dựa vào mình Yến Xích Hà thì sẽ không kiếm đủ.

Hơn nữa cũng cần thêm rất nhiều tiên thạch.

Tạm thời hắn chưa cần tới tiên thạch của Tuyết Hương.

Dù sao hắn cũng là một đại nam nhân, lấy tiên thạch của một tiểu cô nương thì hắn sẽ có cảm giác như đi ăn bám, thế nên hắn phải nghĩ cách kiếm tiên thạch mới được.

Thật ra trong lòng hắn đã nghĩ ra cách kiếm tiên thạch.

Hiện tại hắn phải xuất quan, đi xác minh lại có phải mình đã thật sự mở ra tâm khiếu hay không.

Dù sao thì cảm giác trái tim mọc thêm một con mắt rất chân thật, hắn đi tìm Tuyết Hương xác thực là rõ ngay.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4236: Chủ nhân là yêu nghiệt!



Dương Bách Xuyên hủy bỏ kết giới trận pháp, ra khỏi khu vực sâu trong sơn động.

Sau khi ra ngoài, hắn không thấy Tuyết Hương đâu, nhưng trứng Côn Bằng vẫn ở đó.

"Yến Xích Hà, Tuyết Hương..."

Dương Bách Xuyên biết hẳn là bọn họ ở ngoài sơn động, sẽ không đi xa. Tuyết Hương tuyệt đối sẽ không rời trứng Côn Bằng lâu.

"Chủ nhân, cuối cùng ngài cũng xuất quan rồi... Hix, ôi chao! Chủ nhân, ngài... ngài ngài... tiến vào cảnh giwois Kim Tiên đại viên mấn rồi ư?" Yến Xích Hà nói đến cuối câu, tròng mắt như sắp lọt ra ngoài, vô cùng kinh ngạc.

Mặc dù hiện tại cách lúc Dương Bách Xuyên bế quan đã năm trăm năm, năm trăm năm không đáng kể đối với tiên nhân nhưng cũng không quá ngắn, trong khoảng thời gian này Yến Xích Hà cũng cố gắng tu luyện song cảnh giới tu vi vẫn dậm chân ở Kim Tiên sơ phẩm, gặp phải bình cảnh vẫn chưa đột phá.

Vậy mà không ngờ chủ nhân Dương Bách Xuyên đã... đã bước chân vào cảnh giới Kim Tiên đại viên mãn.

Phải biết rằng lúc bế quan Dương Bách Xuyên mới chỉ là cảnh giới Chân Tiên trung phẩm. Có nghĩa là trong năm trăm năm, Dương Bách Xuyên đã đột phá sáu cảnh giới tu luyện, leo thẳng lên cảnh giới Kim Tiên đại viên mãn, tiến thêm một bước nữa là cảnh giới Đại La.

Tiên nhân tu luyện bước vào cảnh giới Đại La mới tính là chính thức đăng đường nhập thất.

Mà hiện tại chủ nhân chỉ còn cách Đại La một bước.

Kim Tiên đại viên mãn, tăng liền sáu cảnh giới tu luyện, thời gian năm trăm năm, đây là tốc độ tu luyện cỡ nào chứ! Yến Xích Hà đã tu luyện suốt mấy nghìn năm, phóng mắt nhìn khắp Tiên Giới cũng chưa từng nghe nói có ai vượt sáu cảnh giới nhỏ trong vòng năm trăm năm.

Chủ nhân là yêu nghiệt!

Yến Xích Hà vừa hét to vừa đi tới, trợn to mắt nhìn Dương Bách Xuyên, vẻ mặt không tài nào tin nổi.

Tuyết Hương đi sau hắn.

Quả nhiên hai người không đi xa.

Dương Bách Xuyên mỉm cười: "Xem như ta may mắn bước vào Kim Tiên. Có điều ý ngươi là lần này ta tu luyện rất lâu sao?"

Yến Xích Hà từ từ bình tĩnh lại, đè nén nỗi chấn động trong lòng, lên tiếng trả lời: "Hix... Chủ nhân, lần này ngài tu luyện hơi lâu, đã qua năm trăm năm rồi."

Hiện giờ Yến Xích Hà nói chuyện càng ngày càng hung hăng lớn tiếng, càng ngày càng giống nam tử râu quai nón kia trong đầu Dương Bách Xuyên.

Nghe hắn ta nói chuyện và nhìn bộ râu quai nón phủ kín mặt, tên họ Dương nào đó hay đùa dai đang cân nhắc xem sau này có cần xây một lăng miếu cho. tên này hay không.

Khi nghe Yến Xích Hà nói đã năm trăm năm trôi qua, Dương Bách Xuyên hơi kinh ngạc. Trong cảm nhận của hản thì hắn chỉ tu luyện một lát thôi, thời gian không dài.

Dương Bách Xuyên ngơ ngác hỏi: "Là năm trăm năm nhỏ hay năm trăm năm lớn?"

Sau khi đến Tiên Giới, Dương Bách Xuyên vẫn chưa quen, nhưng cũng biết có phân chia lớn nhỏ.

Năm trăm năm nhỏ là thời gian ở Hạ Giới, năm trăm năm lớn là thời gian ở Tiên Giới, giữa hai đơn vị này có sự khác biệt rất lớn, một ngày ở Tiên Giới bằng một năm ở Hạ Giới.

"Năm trăm năm nhỏ, nếu là năm trăm năm lớn thì không phải nghịch thiên. Ta và Tuyết Hương chủ mẫu chán sắp chết rồi." Yến Xích Hà than phiền.

Đối với người tu luyện mà nói, thời gian tu luyện không đáng giá.

Trước đây ở Tu Chân Giới, mỗi lần bế quan có thể kéo dài tới hơn trăm năm, bây giờ ở Tiên Giới lại càng như vậy. Thời gian năm trăm năm nghe thì có vẻ dài, nhưng thật ra Dương Bách Xuyên không có cảm giác gì cả.

Dương Bách Xuyên suy nghĩ một lát rồi nói: 'Năm trăm năm nhỏ cũng khá lâu, chắc là Giả Liên Hoa cũng thả lỏng cảnh giác với chúng ta rồi. Vậy đi, chúng ta xuống núi, vừa hay ta có việc cần làm."

"Vâng, bây giờ đi luôn." Yến Xích Hà có vẻ rất tích cực. Tròn năm trăm năm không xuống núi, cho dù là tiên nhân cũng thấy chán.

"Không vội một chốc một lát." Dương Bách Xuyên mỉm cười, sau đó nhìn Tuyết Hương và nói: "Tuyết Hương, hình như ta mở tâm khiếu rồi, nhưng không chắc chắn. Ngươi xem giúp ta cho chắc đi."

"Không cần xem, muốn biết có đúng là cảm ứng tâm khiếu hay không thì chiến đấu là thấy rõ nhất. Nếu đã mở tâm khiếu, trong phạm vi nhất định có thể cảm ứng được yị trí ra tay của đối phương, ngươi có thể thử xem." Tuyết Hương đưa ra đáp án đơn giản và rõ ràng nhất. Mặc dù nàng ấy không nói, nhưng khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên, hai mắt cũng sáng lấp lánh, cũng rất kinh ngạc trước tốc độ tu luyện của hắn.

"Cũng đúng." Dương Bách Xuyên lẩm bẩm một câu rồi nói với Yến Xích Hà: "Ngươi ra ngoài dùng phương thức đánh lén tấn công ta thử xem."
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4237: Sau đó ba người ra khỏi sơn động



"Hix, chủ nhân, ta có thể hỏi tâm khiếu là gì không? Ngài và chủ mẫu nói gì thế?" Yến Xích Hà ngơ ngác hỏi, hắn không biết gì về tâm khiếu.

Đương nhiên đây cũng là chuyện bình thường, tâm khiếu là một loại thần thông thiên phú tu luyện, có rất ít người xuất hiện tâm khiếu. Hơn nữa đây là một loại thần thông bên trong cơ thể, có thể làm sát chiêu, cho dù đã mở tâm khiếu cũng không nói cho người khác.

Dương Bách Xuyên nói: "Tâm khiếu là một loại thần thông thiên phú tu luyện, sau này ta sẽ từ từ nói cho ngươi biết, chứ hiện tại chủ nhân của ngươi cũng mông lung, vẫn chưa biết có phải mình đã mở tâm khiếu hay không."

Về chuyện Yến Xích Hà gọi Tuyết Hương là chủ mẫu, Dương Bách Xuyên cũng chỉ cười thầm chứ không để ý. Hình như Tuyết Hương không có nhận thức gì về cách gọi chủ mẫu này.

"Đi thôi, chúng ta ra ngoài." Dương Bách Xuyên nói. Tất nhiên trước khi đi, hắn đã vung tay thu trứng Côn Bằng vào không gian bình Càn Khôn.

Sau đó ba người ra khỏi sơn động.

Đã quyết định rời đi thì phải mang theo. trứng Côn Bằng, không thể để lại thứ quan trọng như vậy trong sơn động được.

Bên ngoài sơn động, Yến Xích Hà đã tiến vào rừng rậm chọc trời, còn Dương Bách Xuyên thì lững lững bước đi.

Hắn cần Yến Xích Hà mai phục trước rồi đánh lén hắn, như vậy hắn mới biết được có phải mình đã mở tâm khiếu hay không.

Nếu đúng thì hắn có thể cảm nhận được đòn đánh lén của Yến Xích Hà. Sau khi tiến vào rừng rậm, Dương Bách Xuyên nhắm mắt lại, đồng thời phong bế sáu giác quan, không nhìn không nghe, hắn phải tập trung cảm ứng sự tồn tại của Yến Xích Hà.

Trong tình huống phong bế sáu giác quan, nếu hắn có thể tập trung cảm ứng được Yến Xích Hà thì chứng tỏ hắn thật sự đã mở tâm khiếu.

Sau khi Dương Bách Xuyên phong bế tất cả giác quan, trong lòng đột nhiên nảy sinh một cảm giác, dường như cả thế giới không còn bất kỳ âm thanh nào, chìm vào trong bóng tối vô tận.

Bốn bề tĩnh lặng.

Lúc này, hắn từng bước đi sâu vào trong rừng, chờ đợi đòn đánh lén của Yến Xích Hà, hay nói chính xác hơn là đang tập trung cảm nhận sự tồn tại của Yến Xích Hà.

Trong trạng thái tăm tối tĩnh lặng này, Dương Bách Xuyên nghe thấy âm thanh trái tim mình bắt đầu đập.

Thịch!

Thịch thịch! Thịch thịch!

Tim hắn đập đều đặn, nhịp nhàng, mạnh mẽ. Đột nhiên tim đập nhanh hơn.

Tiếp đó, dường như Dương Bách Xuyên nhìn thấy một đốm trắng xuất hiện trong bóng tối, đang nhanh chóng lao tới từ bên trái hắn.

Vẫn không có âm thanh nào khác ngoại trừ tiếng tim đập và đốm trắng đang di chuyển nhanh chóng đến gần mình.

Bao gồm cả đốm trắng đang di chuyển kia cũng không phát ra âm thanh.

Thế nhưng lúc này Dương Bách Xuyên vô cùng mừng rỡ.

Mặc dù hắn nhắm mắt và phóng bế tất cả giác quan bên ngoài, nhưng hắn biết đúng là tâm khiếu đã mở.

Thế giới tăm tối mà hắn nhìn thấy chính là cảm giác trong tim có mắt, đây là thiên phú cảm ứng tâm khiếu.

Một giây sau, đốm sáng đến bên cạnh hắn.

Dương Bách Xuyên đã biết trước là đối phương sẽ ra tay ở bên trái, lập tức tung ra một chưởng.

Ầm! "ối!" Yến Xích Hà kêu gào thảm thiết, bay văng ra ngoài. Rắc!

Yến Xích Hà bị Dương Bách Xuyên đánh trúng, văng xa hơn trăm mét, đụng gãy một cây đại thụ.

Vốn dĩ hắn ta nghĩ rằng mình đã chuẩn bị trạng thái tốt nhất để đánh lén Dương Bách Xuyên, dứt khoát đến gần Dương Bách Xuyên trong phạm vi hai mét rồi vung tay tấn công, như vậy là có thể đánh lén thành công.

Ai dè chủ nhân Dương Bách Xuyên lại như biết trước phương hướng mình tấn công, trở tay tung một chưởng vào ngực, đánh bay hắn ta.

Điều này làm cho Yến Xích Hà vô cùng rầu rĩ. Bởi vì hắn ta biết rõ chủ nhân Dương Bách Xuyên đã phong bế toàn bộ sáu giác quan, trong tình huống này, cho dù tu vi của hắn ta không bằng chủ nhân thì cũng có thể đánh lén thành công.

Nào ngờ kết quả hoàn toàn khác, người ta đã biết trước phương hướng hắn ta đánh lén, hơn nữa còn ung dung đánh trả.

Tạm thời không nói đến nỗi u sầu của Yến Xích Hà. Hiện tại Dương Bách Xuyên đã xác định được mình thật sự đã mở tâm khiếu, đã có năng lực cảm tri huyền diệu có thể biết trước nguy hiểm mà Tuyết Hương nói.

Sau khi hắn đánh một trưởng vào người đốm trắng kia, xúc cảm truyền tới là cơ thể rắn chắc, hắn biết đó chắc chắn là Yến Xích Hà.

Quả thật tâm khiếu đã mở. Dương Bách Xuyên vui như mở cờ trong bụng. Nhưng hắn chưa kịp vui vẻ, ngay sau đó tim hắn lại đập dồn dập, có nguy hiểm xuất hiện phía sau. Cảm giác nguy hiểm lần này rất mãnh liệt và rõ ràng, khiến mặt tên họ Dương nào đó biến sắc.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back